PDA

View Full Version : Chuyện Tầu ,chuyện Tây



Lâm Đệ
22-09-2012, 12:47 PM
Chuyện Tầu – Tiếc của giết em

http://hieuminh.files.wordpress.com/2010/11/khe1bb95ng-te1bbad1.jpeg?w=950

Cổ học tinh hoa. Phạm Lãi, một quân sư danh tiếng, sau khi giúp Câu Tiễn diệt nước Ngô khôi phục nước Việt, đã lặng lẽ rời khỏi nước này, đi tới nước Văn* sinh sống, đổi tên thành Đào Chu Công và trở nên giàu có. Ông có 3 người con trai. Người con thứ hai sang nước Võ* làm ăn chẳng may phạm tội bị bắt giam chờ ngày hành hình. Ông có một người bạn hiền, ở ẩn, bên nước Võ, rất được nhà vua kính trọng, tin nghe .

Để cứu con, Đào Công sai người con út mang một túi vàng sang gặp người bạn nhờ giúp đỡ. Thấy vậy, người con cả khóc lóc với cha mà rằng: là anh cả không đi cứu em sẽ bị thiên hạ khinh bỉ, chê cười. Đào Công không nghe.

Anh ta bèn nhờ mẹ nói giúp với Đào Công và cả quyết rằng nếu không được cha cho phép, anh sẽ quyên sinh. Với nài nỉ của phu nhân rằng anh hay em đi chưa chắc đã cứu được đứa con bên nước Võ, nhưng nếu không cho đứa cả đi thì chắc chắn mất một người con, Đào Công đành phải chấp nhận, nhưng dặn rằng, sang nước Võ đến nhà người bạn của bố nhờ giúp rồi về, đừng quên kín đáo để lại túi quà.

Khi anh con cả đi rồi, Đào Công nói với phu nhân rằng anh con cả khi về chắc sẽ mang xác em về theo. Phu nhân không hiểu.

Lại nói anh con cả sang nước Võ đến nhà vị hiền nhân thấy ông ở trong núi, nhà cửa bần hàn, cuộc sống thanh đạm. Anh làm theo lời dặn của cha nhờ giúp cứu em, rồi để túi quà lại và vái lậy cáo từ.

Nhưng anh chưa về nước ngay mà nán lại quán trọ nghe ngóng. Ngay sau khi nhận lời giúp Đào Công, vị hiền nhân đến nói với vua Võ nên tu nhân tích đức bằng việc không nên giết người. Nghe theo lời, vua ban chiếu chỉ thả hết các tù nhân kể cả những người phạm tội chết.


Tại quán trọ, anh con cả được biết chiếu chỉ của vua. Anh nghĩ đứa em may mắn tình cờ thoát chết nhờ vào lệnh của nhà vua chứ không phải công của người bạn của bố. Nghĩ tiếc của, anh quay lại nhà vị hiền nhân tìm cách lấy lại số vàng.

Rất may cho anh,vừa thấy mặt, vị hiền nhân đã nói ngay anh mang túi quà về. Anh ta vui vẻ nhận rồi cáo lui.

Hôm sau vị hiền nhân đến nói với nhà vua rằng chiếu vua tha người tù là hợp ý muôn dân, nhưng tha cả những người phạm phải tội đáng chết thì lại không thuận lẽ trời, không được lòng người. Nhà vua vội ban chiếu những người đã bị phạm tội chết thì không được tha.

Biết chiếu mới của vua, anh con cả quay lại nhà vị hiền nhân nhưng không gặp vì ông ta đã ngao du thiên hạ. Anh đành chờ mang xác em về.

Nhìn thấy xác con, bà vợ khóc hỏi Đào Công, sao khi đứa cả vừa ra đi, phu quân đã đoán nó sẽ đem xác em về.

Đào Công chậm rãi mà rằng: thằng cả sinh ra lớn lên lúc nhà mình còn bần hàn khốn khó nên tính vun vén, tiếc của đã ngấm vào máu. Nay nhìn thấy cả một túi vàng ra đi, nó tiếc lắm. Trong khi thằng út sinh ra lớn lên lúc nhà mình đã giàu có nên tính nó chơi bời, phóng túng, không biết tiếc của.

Bạn tôi bên nước Võ, tôi biết rõ tính. Ông sẽ nhận túi quà cho mình yên lòng nhưng rồi sẽ trả lại. Thằng cả tiếc của thế nào cũng tìm cách lấy lại. Đó là một điều sỉ nhục đối với ông, không thể tha thứ. Em chết vì anh tiếc của là vì thế.

Chuyện Tây – nghịch ngợm nhất nhà lên làm Tổng thống

Nước Mỹ còn có hai nhân vật là Bill Gates và Steve Jobs, hai anh chàng IT nổi tiếng thế giới. Cả hai lười đã bỏ học đại học để đi lắp ráp máy tính. Họ lêu lổng nhưng sau này thành giầu có. Bill Gates là một trong những người giầu nhất thế giới hiện nay dù ông không có bằng cấp.

http://hieuminh.files.wordpress.com/2010/11/bush-va-putin-hut-thue1bb91c-lao.jpeg

Làm phát thuốc lào

Cách đây chục năm, nhân dịp ông George W. Bush mới đắc cử tổng thống nhiệm kỳ đầu của xứ Cờ Hoa, có một bài báo viết rằng dòng tộc họ Bush, thuộc loại “danh gia thế phiệt”. So với ông em Jeb Bush, ông anh G.W. Bush không “chí thú” làm ăn và hướng “phấn đấu” chính trị không bằng.

Trong khi ông em J. Bush đã thành đạt tại một ngân hàng nổi tiếng thì ông anh G.W. Bush đã hơn 30 tuổi vẫn còn “lêu têu”, thậm chí ông còn hay lui tới các quán ba, tiệm rượu (chắc trong thời gian 10 năm 1984-1994, ông làm chủ đội bóng chầy Texas).

Đại gia đình họ Bush đã dồn tâm huyết“bồi dưỡng chính trị nghị trường” cho ông Bush em với hy vọng ông này sẽ có ngày tiếp bước cha đứng đầu đất nước Cờ Hoa. Tuy không được gia đình đặt nặng niềm tin vào mình, vậy mà ông Bush anh, từ một người ngỗ nghịch, đã đường hoàng vào làm chủ Nhà Trắng 2 nhiệm kỳ 8 năm liên tiếp (st)

Lời bàn


- Chỉn chu, dè sẻn, tiếc của, nhìn chung là tốt, nhưng đôi khi hỏng việc lớn;
- Ai từng sống bần hàn thì đôi khi hội nhập khó vì chí chưa đủ lớn để thành danh toàn cầu;
- Đừng sai kẻ tham tiền đi đàm phán những dự án mang tầm vóc lớn
-Nghịch ngợm, quậy phá, học kém chưa chắc đã là hư hỏng và đừng coi họ là đồ bỏ đi. Nhiều người thành đạt hơn vì sự “phá ngang”;
Và hơn thế nữa – Mời thêm vào

ChienKhuD
25-09-2012, 02:03 AM
"Dụng nhân như dụng mộc". Chỉ có điều đó là ông thợ mộc giỏi hay gã thợ mộc tồi. Cảm ơn bài viết của bác.

Tấm hình Putin "rởm" nhìn thê thảm quá :).