PDA

View Full Version : Anh Gióng



Lâm Đệ
30-12-2012, 10:41 PM
Bài văn lạ trên mạng đọc vui thật ,ngôn ngữ 9x thú vị ghê

“Truyền thuyết kể lại thật ấn tượng khi Thánh Gióng ba tuổi chưa biết nói cười nhưng khi giặc Ân đến thì thoắt cái vươn vai để trở thành người lớn trong phút chốc, ngay sau đó thì đã dùng gậy sắt, cưỡi ngựa sắt uýnh tan giặc.

Wow, thậm chí ông còn dùng cả bụi tre làm vũ khí! Xong xuôi thì thay vì ở lại để nhận huân chương Anh hùng, ông lại vội vã bay ngay lên trời, để lại một loạt fan và người hâm mộ ngơ ngác.

Chắc là ông tuy thành người lớn nhưng tuổi vẫn trẻ con nên dễ ngượng trước đám đông, hoặc có thể ông ấy khiêm tốn và không mắc bệnh thành tích như người lớn bây giờ! Em hâm mộ ông, à… anh ấy lắm (mà sao trẻ thế họ lại cứ bắt gọi là ông nhỉ?)!

Nếu anh ấy mà không bay mất chắc khối người hâm mộ sẽ chết mê chết mệt. Ôi, anh Gióng thật manly, thật cool – thần tượng của em!

Nhưng em không chỉ hâm mộ mà còn thương anh ấy lắm, mới ba tuổi ranh, chưa biết gì mà đã buộc phải thành người lớn, phải làm chuyện người lớn trong khi chưa kịp hưởng tuổi thơ, tuổi thần tiên, tuổi mộng mơ, tuổi ômai như tụi em…Thật buồn, thật ghét chiến tranh đã cướp đi mất tuổi thơ của anh ấy!

Em thì ngược lại, em có tuổi thơ và thời con trẻ đầy đủ đến phát chán.Thực sự thì em chỉ mong cái tuổi thơ này kết thúc nhanh nhanh và thành người lớn cùng thần tượng của em sớm nhất có thể vì quá tuổi thơ của chúng em quá nhiều lý do để bực bội.

Này nhé: Tuổi thơ lúc nào cũng phải đi học, điểm kém thì bị chửi mắng, thậm chí dính chưởng của phụ huynh, muốn học giỏi thì lại phải quay cóp khi đi thi, em thì lại vụng nên quay toàn bị lộ. Lớp em tụi nó quay siêu lắm, có đứa còn được nhà trang bị điện thoại xịn để nhắn đầu bài, đứa thì móc với giám thị quăng phao cho. Em không biết dùng phao, chết đuối phải roài, hic hic…

Tuổi thơ lúc nào cũng bắt đi sở thú. Đi riết chán ốm vì chẳng có gì để xem. Có mấy con thú ốm nhom cứ đứng vậy hoài. Mà nghe nói một con voi mới tự nhiên lăn đùng ra chết, người ta bảo nó bị bệnh hiểm nghèo, em nghĩ là nó đói thôi. Ba em dạo này làm ăn chứng khoán hay đất đai gì đó mà về quặu nhà hoài, kêu làm ăn thế này thì có mà chết đói cả lũ! Đấy, người còn chết đói nữa là voi… Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.

Tuổi thơ chán chết vì muốn đi chơi chẳng biết đi đâu và đi bằng gì. Xe công cộng thì vừa bẩn vừa hôi, lại chen chúc và luôn chậm giờ, chẳng nhẽ lúc nào cũng bắt gia đình cho quá giang. Em thích đi chơi ngoài thiên nhiên lắm mà không có chỗ nào đi, lại dơ và nguy hiểm nên mẹ không cho.

Mà sao cứ đi xa là người lớn lại sợ trẻ con làm chuyện bậy bạ nhỉ? Sao họ cứ suy bụng ta ra bụng người thế? Đi gần thì có mỗi chỗ duy nhất là siêu thị. Dạo này kinh tế khó khăn nên chẳng ai mua gì, cứ đi vào chơi cho mát. Chỗ khu game thì lúc nào cũng phải xếp hàng, tiếng động ẩm ĩ nhức hết cả đầu, haizzz… Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.

Tuổi thơ thật chán vì không có gì để xem. Ca nhạc thì nhảm, lại chẳng có bài vui cho lứa tuổi tụi em. Cứ suốt ngày yêu nhau, bỏ nhau nhảm pà cố! Mà trong mấy cuộc thi Talent trên Ti vi thì tụi trẻ con cũng toàn bắt chước người lớn mới được giải cao đấy thôi, ai mà coi trọng con nít!

Phim Việt thì vừa chán vừa toàn chuyện người lớn, mấy cái phim Mỹ hành động thì hay, vậy mà cái hay nhất chuẩn bị chiếu thì lại bị cấm mất vì nghe nói quá bạo lực. Mấy đứa bạn nhà giàu nó còn được bay qua Thái, qua Sin xem chứ em thì potay.

Mà lạ thật, trẻ con bên ấy giàu hơn nhưng lại thích bạo lực hơn ở nhà mình nhỉ? Ôi, ước gì em được như Phù Đổng, ước gì em nhanh làm người lớn.

Tuổi thơ thì lúc nào cũng bắt đọc sách. Em cũng thích đọc lắm, nhất là mấy cuốn Manga vẽ tranh đẹp cực! Đọc lời và chữ nhiều đang chán, đọc truyện tranh đang thích thì mẹ lại cấm vì bảo trong đó toàn cảnh phản cảm của con nít làm chuyện người lớn…huhu.

Nếu mà thế gọi là làm chuyện người lớn thì em cũng thích làm người lớn. Thích thế nhưng mà rất khó, mấy đứa con trai cùng lớp thỉnh thoảng cứ hay rủ đi chơi xa, vào nhà nghỉ làm chuyện người lớn.

Thích đấy nhưng mà quá nguy hiểm, nhỏ L. lớp kế bên đi chơi riết rồi tự nhiên có em bé đó, kỳ lắm. Nhưng ở nhà cũng ghê thấy mồ à, mấy cha hàng xóm mắc dịch và biến thái cứ hay gạ qua nhà làm chuyện người lớn rồi cho tiền, cho kẹo… Sao làm trẻ con khổ thế!? Nên em chỉ muốn nhanh làm người lớn.

Mà làm người lớn cũng dễ ợt chứ có gì đâu. Em nghe nói nhỏ kia chưa đến 18 đã khai man để có bạn trai sớm. Mà vừa mấy bữa trước thấy nó còn ốm nhom trên ti vi, nghe dì Năm nói nó giải phẫu thẩm mĩ vòng 1 siêu khủng, nâng mũi dọc dừa, mất mấy ngàn đô lận, thế rồi thành hotgirl, được người ta rủ đi chơi mà trả tới hai chục ngàn đô lận.

Cho nên chắc em sẽ phấn đấu thành hotgirl trước, rồi sau đó sẽ đăng ký vô mấy cuộc thi Miss sìtyn để kiếm vận may. Làm người lớn vừa có giá, vừa tự do chẳng ai quản lý. Mẹ cấm đoán em chắc chỉ vì thiếu tiền, chứ em mà kiếm được mấy cha đại gia thì sẽ bao cả nhà ăn chơi nhòe luôn.

Đấy, sao cứ phải thời chiến mới trở thành người lớn lẹ được? Mà nói rồi mới nhớ và tiếc thần tượng của em. Giá anh Gióng mà không bay về trời thì ở lại thành đại gia là chắc. Đẹp trai, tiền thưởng nhiều như thế thì thiếu gì hotgirl xin chết?

Vậy xét cho cùng thì đâu ai cần tuổi thơ nhỉ? Em chỉ muốn làm một việc gì có ý nghĩa, em muốn học tập Thánh Gióng nhanh để trở thành người lớn, em chỉ muốn có nhiều tiền, nhưng làm thế nào nhỉ? Haizzzz…”.

Nhận xét của giáo viên: “Bài không những lạc đề mà tư tưởng có vấn đề! Đề nghị gia đình chú ý giáo dục! 0 điểm”.

Nhận xét của người đời “Bài làm sáng tạo, không rập khuôn máy móc, không những phân tích đúng vấn đề mà còn nói lên thực trạng của xã hội hiện nay đáng báo động về mặt đạo đức, môi trường, nền giáo dục và cách hành xử của người lớn. Đề nghị nhà trường và gia đình tiếp tục bồi dưỡng em thành một nhà văn lớn. 10 điểm”

Tontu
31-12-2012, 12:21 PM
Nỗi lòng biết tỏ cùng ai...

Đọc qua câu chuyện của bác Lâm chia sẻ mà lòng cảm thấy nghẹn ngào quá. Một vết thương lòng đang hằn sâu trong tâm trí của trẻ thơ. Cái tâm hồn trong sáng của trẻ nay phải thay bằng những thứ mà đáng lẽ không nên có với lứa tuổi của chúng.

Lỗi tại ai? Chúng ta cần phải làm gì để khắc phục cái thực trạng đó? Chúng ta cần phải làm gì để trả lại cái bản tính "nhân chi sơ tánh bản thiện" cho chúng? Trả lại cái nét đẹp trong sáng và thánh thiện như những thiên thần. Chúng chính là mầm non của cả một dân tộc mai sau. Đây chính là điều mà tất cả mọi người trong chúng ta, đặc biệt là những nhà lãnh đạo, cần phải quan tâm đặc biệt và phải biết "phế bỏ" cái lòng "ích kỷ" của mình đi mà lo cho dân. Dân có giàu thì nước mới mạnh được. Vì chưng dân chính là rường cột của nước nhà. Quốc phải lấy dân làm bản, lấy nền làm gốc. Có yêu dân thì thể chế mới đứng vững lâu dài được phải không bạn hiền? Đó là một sự thật hẳn hòi mà chúng ta không thể chối bỏ được.

Nếu bề trên có cho tôi một điều ước duy nhất mà điều ước đó sẽ thành hiện thực thì tôi ước mong đời sống của dân ta được ấm no hạnh phúc, một xã hội thời Nghiêu Thuấn, từ già trẻ lớn bé với nét mặt rạng rỡ nhiều niềm vui, và tay trong tay cùng hát khải hoàn ca "ly rượu mừng". Đó chính là niềm mơ ước của riêng cá nhân tôi. Nếu niềm mơ ước đó sẽ thành hiện thực mà phải đánh đổi lấy tính mạng, tôi vẫn chấp nhận và cảm thấy vui sướng vì tôi đã mang lại một niềm hạnh phúc cho cả một dân tộc.

Tôi không mơ ước cao sang quyền quý vì chưng chúng chỉ là phù vân tạm bợ trong mấy mươi năm tại cõi ta bà này. Những gì mà chúng ta có thể làm được cho quê hương và dân tộc thì ta hãy làm ngay đi, đừng chần chờ và thờ ơ với nó. Vì chưng những việc hữu ích mà chúng ta có thể đóng góp cho đời sẽ là một món quà rất quý dâng lên đấng toàn năng mà không bao giờ bị mục nát theo thời gian. Như vậy chúng ta sẽ không cảm thấy sống thừa và uổng cơm rau trời đất mà ngài đã trao ban cho nhân loại.