PDA

View Full Version : Mật mã Tây Tạng



Fansifan
13-09-2010, 10:21 PM
Các bạn nếu thấy khoái thì vào Gu gồ search nhé ,nhiều lắm .Tôi mới xem mà đã thấy mê


Mật mã Tây Tạng

Chương 1: Bắt đầu từ một tấm ảnh

Phương Tân tự thấy rằng mình đã từng trải sự đời, không còn thứ gì có thể hấp dẫn nổi ông nữa, nhưng giờ đây, thứ Trách Mộc Cường Ba mang tới, đã lại một lần nữa khiến ông động lòng, ông nôn nóg muốn xem rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến Trác Mộc Cường Ba xem trọng đến vậy.
Trác Mộc Cường Ba lại trêu ngươi ông, lần chần mãi không chịu mở cái tráp vàng, thấy Phương Tân cứ nhìn chằm chằm vào chiếc tráp, hai con mắt sắp rơi ra ngoài, mới đẩy nó tới trước mặt ông, tôn kính nói: “Thầy giáo, xin mở ra xem thử đi!”

BẮT ĐẦU TỪ MỘT TẤM ẢNH

Trác Mộc Cường Ba, cao một mét tám mươi bảy, chính xác là lưng hùm eo gấu, tóc dài, da mặt màu đồng cổ, toàn thân không chỗ nào không toát ra sức mạnh không giấu nổi. Nhưng thường ngày, gã là con người cực kỳ hoà nhã, đồ Tây thẳng thớm đeo đôi kính gọng khoang nhỏ hình vuông, trên mặt lúc nào cũng nở nục cười, có người gọi gã là Trác tổng, cũng có người gọi gã là giáo sư, còn bạn bè thân thiết thật sự thì đều gọi gã là Cường Ba.
Trác Mộc Cường Ba, người Tạng, bốn mươi hai tuổi, tổng giám đốc Công ty Nuôi Luyện Danh Khuyển Thiên Sư, cũng là giáo sư thỉnh giảng của khoa Sinh vật Đại học Phúc Đán, chuyên giảng về các giống chó nổi tiếng thế giới. Trác Mộc Cường Ba sinh tại một ngôi làng nhỏ có tên Đạt Nghĩa Nô Thố nằm tít sâu trong đất Tạng, kề sát khu không người, tên của gã, ý nghĩa vốn chỉ người có thể chiến thắng biển lớn. Gã không làm cha mẹ mình thất vọng, nay đã là tổng giám đốc công ty có tài sản hàng trăm triệu Nhân dân tệ, cũng là giáo sư của một trường đại học danh tiếng, có thể nói là công thành danh toại, vốn lập nghiệp của gã, không phải thứ gì khác, chính là chó.

Tiểu bang Pensylvania, nước Mỹ.
“Mấy nghìn năm nay, cả thế giới đều công nhận, giống chó hình thể lớn nhất, tính cách hung mãnh nhất, gọi là ngao. Đó là đặc sản của đất Tạng chúng tôi, đã tồn tại từ mấy nghìn vạn năm trước, cách đây khoảng hai nghìn năm thì lưu truyền sang Hy Lạp, sau sang đế quốc La Mã, rồi lại do người Slave ở Đông Âu du nhập vào các nước châu Âu, đến nay trong cơ thể các loại chó nổi tiếng thế giới vẫn còn giữ được gien di truyền của giống ngao Tây Tạng - ở Lhasa, và khắp trên đất Tạng, giống chó độc đáo nhất phải tính đến ngao…” Trác Mộc Cường Ba đứng diễn giảng hùng hồn trên sân khấu bài trí lộng lẫy, kể cho các tân khách đến tham quan lịch sử của giống chó ngao Tây Tạng.
Đây là lẽ khai mạc giải đấu chó ngao đẳng cấp thế giới do công ty gã xuất tiền tổ chức, một mặt để có thể tuyên truyền về ngao Tây Tạng trên các phương tiện truyền thông, nâng cao hiểu biết của mọi người về giống chó này, mặt khác cũng để giới thiệu cơ sở nuôi luyện của gã với người nuôi chó ngao toàn thế giới, cho bọn nó mở rộng tầm mắt, biết thế nào mới gọi là chó ngao chân chính.
Trong hội trường, phóng viên các nước mấy trăm người, khách đến dự lễ khai mạc hơn tám nghìn người, trong số đó rất đông người yêu chó ngao từ trong nước đặc biệt bỏ công sang tham dự. Trác Mộc Cường Ba mỉm cười nói: “Hiên nay, chó ngao thuần chủng một con giá khoảng trên trăm nghìn Đô la Mỹ. Tuy nói người nuôi chó ngao không ít, nhưng tôi có thể cam đoạn với các vị rằng, chó ngao thuần chủng nhất thế giới chỉ có ở cơ sở của chúng tôi, chó ngao tuyết, chó ngao đỏ, thiết bao kim, ở chỗ chúng tôi đều là loại ưu tú nhất…”
Trong sảnh đầu người lố nhố, mọi người đều biết, vị tổng giám đốc Trác này, vốn xuất thân từ đất Tạng, chó ngao nuôi ở cơ sở của ông ta, trong nước tuyệt đối có thể đứng hàng thứ nhất, thứ nhì, còn bản thân ông ta cũng nghiên cứu rất sâu về chó ngao, tuyệt đối chưa bao giờ nhìn lầm. Những người có chó dự thì đấu lần này, ngoài hy vọng giành ngôi hạng cao, không ai là không mong ngao của mình lọt mắt xanh Trác tổng, có thể vào cơ sở Nuôi Luyện Danh Khuyển Thiên Sư phối giống, để có những con ngao Tây Tạng thuần chủng hơn nữa.
“Nếu Tạng ngao rời khỏi Tây Tạng, có còn gọi là ngao nữa không?”
Thông thường khi Trác tổng nói chuyện, ai nấy chỉ yên lặng lắng nghe, ngong ngóng có thể học hỏi được chút ít kiến thức liên quan đến nuôi dưỡng huấn luyện chó ngao. Vậy mà, giữa một hội nghị lớn thế này, không biết là người nào, đột nhiên phá vỡ sự yên lặng, khiến tất thảy đều giận dữ, mấy người mau ngao lên tiếng phản bác tức thì: “Sao lại không gọi là ngao nữa?”
“Chú mày cởi mẹ hết quần áo ra, có còn gọi là người nữa không?”
“Đúng là vớ vẩn!”
Người kia rõ ràng không địch nổi bao người đang nổi giận, thoắt cái đã không thấy đâu, Trác Mộc Cường Ba cười cười ngăn mọi người lại, nói: “Không sai, chó ngao ở đất Tạng mới có được hình thể to lớn hung mãnh và khí chất lấn át của chúng. Cũng có rất nhiều người hỏi tôi, tại sao chó ngao ở cơ sở của chúng tôi so với những nơi khác, nhìn uy mãnh hơn, thần thái hơn, kỳ thực chó ngao ở chỗ chúng tôi, trước giờ vẫn luôn được chọn ở đất Tạng, nuôi thả trên đất Tạng, huấn luyện thuần hoá cũng trên đất Tạng, đấy tuyệt đối là chó ngao Tây Tạng chân chính.” Đám đông giờ mới yên lặng trở lại, tiếp tục nghe Trác Mộc Cường Ba thuyết giảng.
Tuy mọi người đều không biết ai vừa lên tiếng, nhưng Trác Mộc Cường Ba từ lâu đã chú ý, kẻ đứng bên cửa, mũ rộng vành sùm sụp, đeo kính râm, mặc áo khoác gió che kín mặt, vừa rồi chính là y đã lên tiếng hỏi.
Trác Mộc Cường Ba vẫn đường đường tự tin và hãnh diện, tiếp tục diễn giảng, gã lấy hình mấy con chó ngao ưu út nhất của cơ sở, dùng máy chiếu chiếu lên bức tường phía sau, cả đám người phát ra những tiếng ồ à kinh ngạc, làm Trác Mộc Cường Ba vô cùng thoả mãn. Sắc mặt cũng vì kích động mà hồng nhuận lên, gân xanh nổi gồ khắp trán, biểu lộ gã bắt đầu hưng phấn dưới ánh đèn flask chớp sáng.
Vừa lúc đó, một đứa nhỏ cầm thứ gì không rõ, chen qua hàng người lên phía trước, gần đến bục diễn giảng tới nơi thì bị mấy gã lừng lững chặn ngang lại. Trác Mộc Cường Ba liếc mắt, thấy trên người nó không có vũ khí gì để tấn công, trong tay chỉ cầm một vật nom giống phong thư, liền đưa mắt ra hiệu, đám vệ sĩ liền nhận lấy món đò nó định trao Trác Mộc Cường Ba, trực tiếp đưa cho gã. Đứa nhỏ đưa thư xong, lập tức chạy đi, cơ hồ như được người ta nhờ vả.
Trác Mộc Cường Ba một tay chỉ bức ảnh lớn phía sau, miệng nói về sự xuất sắc và thuần chủng của chó ngao ở cơ sở của gã, tay kia bóc lá thư ra xem.
Khoảnh khắc phong thư được mở ra, khuôn mặt gã vụt tắt nụ cười quen thuộc, toàn thân chợt đờ đẫn ngây ngẩn trên bục diễn giảng sáng rực ánh đèn.
Mọi người đều đang chăm chú nghe Trác Mộc Cường Ba diễn giảng, gã vừa dừng lại, cả hội trường gần vạn người thành ra im phắc, chỉ còn tiếng cửa trập máy ảnh vang lên đâu đó trong các góc. Biến cố bất ngờ làm ánh mắt ai nấy dồn cả vào Trác Mộc Cường Ba, chỉ thấy gã mở mắt nhìn tấm ảnh trừng trừng, như người lạc hồn lạc vía, gương mặt mất sạch sắc hồng nhuận ban đầu, chuyển sang trắng bợt. Liền đó họ nhận ra Trác Mộc Cường Ba không còn tự chủ, từ một tay cầm thư, chuyển thành hai tay nâng nó lên, run rẩy, khoé miệng hơi mấp máy, những người ngồi hàng đầu còn phát hiện, đuôi mắt Trác Mộc Cường Ba đang giật giật, rõ ràng là vô cùng kích động, đám phóng viên nhạy cảm không để lỡ thời cơ, lập tức giương máy quay lên ghi lại biến cố này.
Ước chừng nửa phút sau, Trác Mộc Cường Ba đột nhiên bừng tỉnh, chộp lấy microphone, kêu lên: “Anh bạn, đợi chút!” Giọng gã lạc hẳn đi, trở nên khan khan chói tai, gã dường như không hề trông thấy các phóng viên và tất cả những người khác, chỉ nhìn chằm chằm đứa nhỏ kia, hỏi: “Ai đưa cho cậu thứ này vậy?”
Đứa nhỏ rõ ràng bị vẻ mặt của Trác Mộc Cường Ba làm sợ hãi, không đáp lại câu nào, chỉ hoảng hốt đưa mắt ra phía cửa, cuống cuồng chen khỏi đám người. Trác Mộc Cường Ba nhìn theo ánh mắt đứa nhỏ, người “áo gió kính đen” ban nãy đã biến mất từ lúc nào không hay. Gã không buồn tiếp tục diễn giảng, mà nhảy xuống khỏi bục cao, chen ra phía cửa. Cử chỉ đột ngột này khiến cả hội trường nhốn nháo, đám phóng viên chen lấn nhau len ra, nhóm vệ sĩ thì cố sức mở đường giúp Trác Mộc Cường Ba, người muốn xông tới trước, người muốn lui lại phía sau, tình hình nhất thời hoàn toàn không thể khổng chế.
Giữa lúc hỗn loạn, Trác Mộc Cường Ba biến mất! Mọi người xôn xao bàn luận, đứa nhỏ kia rốt cuộc đã đưa thứ gì cho Trác Mộc Cường Ba, sao gã có thể để mất mặt ngay trước ống kính phóng viên, bất chấp cả lễ khai mạc trọng thể mà đích thân đuổi theo. Một điều càng bất ngờ nữa là sau đó mấy ngày, trong giải thi đấu chó ngao đẳng cấp nhất thế giới này tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Trác Mộc Cường Ba, người đề xướng và chủ trì giải đấu. Có người bảo đó là thư tống tiền, bên trong là ảnh Trác Mộc Cường Ba và tình nhân của gã thông gian, mấy người ngồi hàng đầu rõ rành nhìn thấy ảnh trong bì thư, cho nên khối người tin giả thiết này, còn đám phóng viên thì chắc mẩm không có lửa, sao có khói, càng đổ thêm dầu vào lửa, đặc tả dông dài, nhất thời, tiếng tăm Trác Mộc Cường Ba giờ đây thành ra lại lớn gấp cả hai chục lần so với hai mươi năm về trước.
Trong khi các phóng viên đang khuấy động ồn ào câu chuyện, Trác Mộc Cường Ba đã ở Thượng Hải, tại nhà giáo sư Phương Tân. Trác Mộc Cường Ba chỉ là giáo sư thỉnh giảng, còn Phương Tân là giáo sư động vật học thực thụ, chuyên nghiên cứu các giống chó, năm nay đã sáu lăm tuổi, từng là thấy hướng dẫn nghiên cứu loài chó của Trác Mộc Cường Ba, về sau trở thành đôi bạn hợp tác chuyên nghiên cứu chó ngao Tây Tạng, nhưng giáo sư Phương Tân chỉ dừng lại ở khía cạnh học thuật, kiên quyết phản đối việc dùng Tạng ngao để kinh doanh, khiến bọn họ phân ly mỗi người một ngả. Về sau sự nghiệp kinh doanh của Trác Mộc Cường Ba lên như diều gặp gió, còn giáo sư Phương Tân vẫn chỉ là một nhà nghiên cứu vô danh, nhưng để biểu thị lòng cảm tạ giáo sư Phương Tân vì sự khơi mở và hỗ trợ chuyên môn về thuộc tính sinh vật, Trác Mộc Cường Ba hết sức ủng hộ công tác học thuật của ông, nay giáo sư đã trở thành nhân vật có uy tín trong giới học thuật chuyên nghiên cứu loài chó, con chó nào muốn trở thành danh khuyển cấp quốc tế, cách tốt nhất chính là được giáo sư công nhận. Mới đây, ông bắt tay viết một luận văn về huyết thống Tạng ngao, gần như là biên soạn một bảng phả hệ cho chó ngao Tây Tạng trên toàn thế giới, sau này ai muốn truy tông tích chó ngao, đều phải dò tìm trong đó. Bản luận văn được viết để tham gia hội nghị sinh vật học Matthew Liya, nghe nói hội nghị lần này sẽ trao cho giáo sư Phương Tân giải thưởng đặc biệt, ý nghĩa không khác gì giải Nobel Động vật học, là vinh dự tối cao đối với các nhà Động vật học.
Phương Tân tóc đã bạc trắng từ lâu, nhưng tinh thần vẫn còn rất quắc thước, hai mắt sáng rực có thần, ông châm điếu thuốc Trung Hoa theo thói quen, rít một hơi, rồi nói: “Tuần sau tôi đi Đức tham dự hội nghị sinh vật học, nghe nói anh mang đến một thứ rất đặc biệt? Là thứ gì có thể khiến anh bỏ cả cơ hội thể hiện mình ở cuộc thi chó ngao bên Mỹ mà bay về Thượng Hải thế?”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Thầy giáo (gã vẫn giữ cách xưng hô này), xin xem thử thứ này…” Vừa nói, gã đặt chiếc va li nhỏ trên tay xuống bàn. Đó là chiếc va li chống trộm bằng thép chuyên dùng vận chuyển tiền, bên ngoài bọc da. Phương Tân giờ mới để ý thấy Trác Mộc Cường Ba đã dùng còng tay cẩn thận khoá chiếc va li đó vào tay gã. Phương Ttân giật mình kinh ngạc, phải biết rằng, Trác Mộc Cường Ba đã hai lần đoạt chức quán quân Khố Bái (còn gọi là Suất Túc (1)) của đặc khu Tây Tạng, bản thân rất giỏi võ, cảnh sát bình thường cũng không phải là đối thủ của gã, gã từng giúp người ta mang một viên kim cương giá tới hai mươi triệu Đô la, bất quá cũng chỉ tuỳ tiện tìm một cái túi vải bọc lại, cho vào túi áo, xưa nay chưa bao giờ thấy gã mang thứ gì mà cẩn thận như vậy.
Nhưng sau khi Trác Mộc Cường Ba mở va li, Phương Tân lại càng kinh ngạc hơn, trong va li đặt một cái tráo vàng hình vuông, mỗi cạnh chừng ba mươi xăng ti mét, phù điêu khắc bên trên sống động như thật, bốn góc khảm thứ ngọc mắt mèo hiếm thấy, hạt nhỏ nhất cũng phải đến mười ba carat. Phương Tân biết, đây là tráp báu vật gia truyền của Trác Mộc Cường Ba, chỉ riêng giá trị của tráp đã không thể dùng tiền mà tính rồi, chiếc tráp này, hồi trước dùng để kinh Phật, về sau truyền đến đời bố Trác Mộc Cường Ba, kinh Phật hiến tặng cho nhà nước, được coi là bộ kinh thánh Ninh Mã hoàn chỉnh duy nhất được “thỉnh” vào cung Bố Đạt La, chiếc tráp này từ đấy luôn để trống, Trác Mộc Cường Ba thường hay cười cười huênh hoang, cả đời này chỉ sợ không tìm được thứ gì có thể đặt vào trong tráp này nữa. Nhưng hôm nay, lại có thứ gì được đặt vào trong đó đây?
Phương Tân tự thấy rằng mình đã từng trải sự đời, không còn thứ gì có thể hấp dẫn nổi ông nữa, nhưng giờ đây, thứ Trác Mộc Cường Ba mang tới, đã lại một lần nữa khiến ông động lòng, ông nôn nóng muốn xem rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến Trác Mộc Cường Ba xem trọng đến vậy.
Trác Mộc Cường Ba lại trêu ngươi ông, lần chần mãi không chịu mở cái tráp vàng, thấy Phương Tân cứ nhìn chằm chằm vào chiếc tráp, hai con mắt sắp rơi ra ngoài, mới đẩy nó tới trước mặt ông, tôn kính nói: “Thầy giáo, xin mở ra xem thử đi!”
Phương Tân đeo găng tay bằng tơ trắng, cẩn thận mở chiếc tráp ra, trong tráp không có thứ gì khác, chỉ có một thứ duy nhất - ảnh! Nhưng nét mặt Phương Tân cũng giống như Trác Mộc Cường Ba khi vừa nhìn thấy thứ này vậy, đờ đẫn như khúc gỗ!

thaptam_thaibao
14-09-2010, 06:52 AM
x-( nhưng rốt cuộc là thứ gì hả bạn

Fansifan
14-09-2010, 07:03 AM
x-( nhưng rốt cuộc là thứ gì hả bạn

Thì nó là cái thứ đang làm tôi mê mẩn đây ,bạn phải nhào vô thôi .Cái diễn tả không bao giờ là vật được diễn tả

PhiHuong
20-09-2010, 01:35 AM
x-( nhưng rốt cuộc là thứ gì hả bạn

Chính là ảnh con Ngao Tạng hùng vĩ ! mà xưa nay Phương Tân cũng như Trác Mộc Cường Ba chưa từng được chiêm ngưỡng.

Fansifan
20-09-2010, 01:58 AM
Chính là ảnh con Ngao Tạng hùng vĩ ! mà xưa nay Phương Tân cũng như Trác Mộc Cường Ba chưa từng được chiêm ngưỡng.

Không ngờ bác cũng quan tâm tới lời giới thiệu của tớ ,xin cảm ơn lòng tri ngộ âm thầm

heeeeeeeeee
20-09-2010, 01:59 AM
Đây là cuốn sách do cty văn hóa và truyền thông Nhã Nam phát hành. Cùng với "Ma thổi đèn" đây là 2 cuốn nên đọc dành cho những người thích thể loại trinh thám, phiêu lưu mạo hiểm.

ben10
20-09-2010, 09:26 AM
cứ tìm hiểu đi hay lắm đó,các bạn sẽ thấy các nền văn minh cổ ở Nam Mỹ ,các bộ lạc ăn thịt người ở AMAZON ,các tập tục cổ xưa,hay truyền thuyết ở Tây Tạng ,các bạn cũng sẽ hoc đươch nhiều kỹ năng sông khi đi phượt ,tuyệt vời lắm đó !!!

ben10
20-09-2010, 09:55 AM
Tử Kỳ Lân mới chỉ là lí do để bắt đầu cuộc phiêu lưu thôi,đến tập 2,3 các bạn sẽ thấy mình như nhân vật INDIANA JONES !!! đi khám phá các vùng đất các nền văn minh MAYA cổ đại,nền văn minh HOA HẠ ..

Fansifan
20-09-2010, 10:06 AM
Điêu Sói Tranh Hùng

Trương Lập thoáng ngẩn người, không hiểu ý Trác Mộc Cường Ba định hỏi gì ,bèn đáp :" Chưa nghe bao giờ,có khả năng này sao?"
Trác Mộc Cường Ba nói : "Cứ xem đi. Tôi cảm nhận được rồi, dường như có một thứ gì đó khiến đại kim điêu cảm thấy bất an , đã ở gần xung quanh chúng ta đây rồi."
Trương lập không khỏi rùng mình ớn lạnh ,ngước mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba : " Anh...anh đang nói đùa phải không?"
Trác Mộc Cường Ba nghiêm giọng đáp :"Không sai đâu, nó tới rồi."
Trương Lập đảo mắt nhìn quanh, gió thổi vù vù, cỏ cây xào xạc, nơi đây là một vùng tĩnh lặng, vốn không có bất cứ điều gì dị thường, nhưng vừa lúc đó thì bụi cỏ rung lên.
Trong bụi cỏ, ló ra trước tiên là một cái mõm đen ngòm nhòn nhọn, cặp răng nanh nhọn hoắt,nước dãi lòng thòng, lưỡi đỏ như máu; kế đó là hai con mắt hình tam giác , tia nhìn hung hăng, chòng chọc chiếu vào đại kim điêu; đôi tai dựng đứng gắn hai bên đầu. Trươpng Lập không ngờ nổi lại chỉ có một con sói xám bình thường đi ra khỏi bụi cỏ đó. Trong lòng anh thầm nhủ :"Đây là chuyện gì vậy? Hai con vật này căn bản là không cùng một đẳng cấp mà, đối với đại kim điêu, con sói gầy gò này khác gì dê cừu đâu chứ? Con sói ngu đần này lại dám tranh thức ăn trong miệng của đại kim điêu nữa , xem ra đúng là đã đói đến mị đầu mị óc rồi."
Điều làm Trương Lập ngạc nhiên hơn nữa là, con sói thoạt nhìn thân hình nhỏ bé kia lại đang nhe răng trợn mắt, miệng phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ, như thể muốn cảnh cáo địa kim điêu, đó là vật săn của tao, mày đi xa xa một chút, còn đại kim điêu cũng đã quay hẳn mình lại, chuẩn bị tư thế liều chết quyết chiến một phen.
Trác Mộc Cường Ba thầm nhủ : "Lẽ nào , con gấu ngựa kia lại do con sói này cắn bị thương? Sao mà nó làm được? Kích thước con gấu ấy ít nhất cũng phải bằng mười lần nó cơ mà."
Con sói xám chầm chậm tiến lên ,mỗi một bước hết sức bình tĩnh tự nhiên, nhưng lại ẩn chứa sát khí ,chân sau của nó, mỗi lần nhấc lên hạ xuống đều ấn sâu xuống mặt đất lạnh cóng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xổ lên. Đại kim điêu cũng kêu lên "khục khục quác quác"hai chân bới đất về phía sau như gà bới giun,nó tỏ ra hết sức khẩn trương,tư thế chiến đấu hoàn toàn khác khi đối phó với gấu ngựa vừa rồi.
Sói xám vẫn giữ nguyên nhịp chân , từng bước từng bước ép sát đại kim điêu ,hai mắt trợn trừng nhìn con chim lớn trước mặt, sát khí đằng đằng ,hòa theo tiếng kêu gừ gừ khủng bố khiến người ta khiếp sợ. Càng lại gần, sự khác biệt về hình thể giữa con sói và đại kim điêu càng rõ rệt, nhưng về khí thế lại là một chuyện hoàn toàn khác. Đại kim điêu ra tay trước , trải rộng hai cánh quạt một cơn gió mạnh, định gây nhiễu tầm nhìn đối thủ, nhưng con sói xám kia vẫn xông thẳng vào luồng gió ,mỗi bước đều hết sức vững vàng ,ổn định.
Trương Lập nói: "Chỉ dùng gió như vậy là có thể đuổi được con sói đi sao?"
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu : “Sai rồi, đại kim điêu đập cánh là vì đã thua về khí thế ,vì vậy không thể không ra tay trước.” Gã thầm nhủ “Tại sao lại cảnh giác cao độ như thế? Tại sao phải ra tay trước con sói? Lẽ nào trước đây con đại kim điêu này từng chịu thiệt thòi trước lũ sói rồi?"
Trương Lập không có ý kiến gì, chỉ nói : "Tôi không nghĩ như vậy."
Đại kim điêu đập cánh liên hồi , càng lúc càng nhanh, thậm chí còn nhảy tưng tưng tại chỗ, nó muốn bảo vệ thành quả thắng lợi của mình, nhưng lại phản kháng một cách cực kì yếu ớt , rất giống một thiếu nữ đang bảo vệ sự trong trắng của mình trước một tên hiếu sắc. Đã tiến vào phạm vi tấn công của sói xám, đại kim điểu bất đắc dĩ đành phải đập cánh bay thắng lên trời. Trương Lập nói : "Nhìn mà xem, từ trên không lao thẳng xuống, tất sẽ là một đòn chí mạng."
Đại kim điêu lượn trên không tìm kiếm thời cơ thích hợp nhất, con sói xám dường như không thèm để ý , mà đi thằng tới chỗ con gấu ngựa , Trương Lập lại nói : "Anh nhìn kìa, tôi đã bảo mà, con sói xám này đói đến mờ mắt rồi, chỉ vì một chút thức ăn,mà cả mạng cũng không cần nữa."
Đại kim điêu thu cánh lại, như mũi tên rời nỏ, vẽ trên không một đường cong tuyệt đẹp lao vút xuống , mục tiêu chính là con sói xám dưới đất. Con sói căn bản không buồn quay đầu lại nhìn, như hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đến từ trên không vậy, thế nhưng khi con chim khổng lồ chỉ còn cách vài mét, nó liền đột nhiên lăn tròn một vòng dưới đất, ung dung tránh khỏi một đòn chí mạng của con đại kim điêu, rồi tức khắc đứng dậy, tiếp tục tiến về phía đồ ăn của mình. Con đại kim điêu lại đành phải bay vút lên lần nữa.
Trương Lập nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, kêu lên thảng thốt : " Không phải chứ! Đây là sói gì vậy? Nhìn cũng không cần nhìn mà tránh được đòn tấn công của đại điêu! "
Trác Mộc Cường Ba nói : "Là gió ! Đại Kim điêu lao xuống tạo thành một luồng gió mạnh thốc vào lưng con sói trước ,nó dựa vào sức gió mà phán đoán vị trí của kẻ thù, vì vậy, đòn tấn công từ trên cao của con chim căn bản không thể gây uy hiếp nó."
Thấy con sói xám đã đứng ngay trước mặt con gấu ngựa lớn kia ,đại kim điêu quả thực không cam tâm để chiến lợi phẩm của mình bị nó đoạt đi như thế ,lại lao vút xuống mang theo một luồn gió mạnh . Con sói xám đứng thần ra phía trước con gấu, nhưng không vội vàng cắn xé ,mà dường như đang đợi cú tấn công của con đại kim điêu . Quả nhiên , khi con chim lao xuống nửa chừng , nó đột nhiên nằm ngửa ra , dùng phần bụng mềm mại đón lấy móng sắc cứng của đại kim điêu, cuộn mình lại thành một đám ,tư thế ấy , khiến Trác Mộc Cường Ba nghĩ đến một cánh cung đã căng lên hết cỡ .
Con đại kim điêu rõ ràng đã từng nếm thiệt thòi kiểu như vậy một lần ,vừa thấy sói xám uốn mình kiểu ấy ,liền tức khắc xòa rộng hai cánh , ra sức bay ngược trở lên ,nhưng khoảng cách không còn đủ cho nó bay lên nữa ,lực quán tính cực lớn vẫn kéo đôi vuốt sắc của đại kim điêu lao thẳng xuống chỗ con sói xám . Đúng lúc đó ,thân thể căng hết cỡ của con sói đột nhiên búng lên ,hai chân sau của nó không ngờ đá hết sức chuẩn xác , trúng ngay vào cẳng của con chim khổng lồ , cùng lúc ấy cái miệng nó cũng ngoác ra , nhìn tình hình này , cái cổ của con đại kim điêu ắt sẽ tự dâng vào miệng sói . Nhưng đại kim điêu cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu ,nó lập tức rút cổ lại , dùng chiếc mỏ sắc nhọn mổ mạnh vào mũi con sói , chẳng ngờ cú mổ này , lại mổ trúng vào mình con gấu ngựa!
Thì ra , sói xám cuộn mình phía trước con gấu ngựa ,cái lưng cong của con gấu vừa hay lại giúp nó chặn đòn tấn công của đại kim điêu ,lợi dụng lúc mỏ con chim còn kẹt trên mình gấu ngựa ,con sói dùng sức quật mạnh đầu, há miệng cắn tới cổ kẻ địch, con chim này rút cổ lại cũng khá nhanh ,nhưng rốt cuộc vẫn bị sói xám giật mất một túm lông lớn .Đại kim điêu kêu rít một tiếng , đập cánh bay lên, nói thì chậm , tình cảnh diễn ra quả thật nhanh vô cùng,một bóng xám lao vút qua không trung, chỉ nghe con đại điêu kêu lên thảm thiết , lúc bay lên cao, ở đuôi đã mất một túm lông vũ lớn . Đại kim điêu hoàn toàn bại trận ,bay tít ra xa ,đường bay đã không còn oai phong như lúc đến ,mà tựa cánh diều đứt dây loạng choạng.
Trác Mộc Cường Ba thở hắt một hơi :"Thì ra còn có đồng bọn từ đầu vẫn nấp trong bụi cỏ ,đợi đến khi đại kim điêu giở hết chiêu số ,biến hóa tới lúc cuối cùng ,mới giáng cho kẻ địch một đòn mang tính quyết định ! Phối hợp thật tuyệt diệu !" Giờ gã mới hiểu ra , tại sao con gấu ngựa to tướng kia lại chạy thục mạng như vậy , phải đối diện với kẻ thù như bọn sói xám này ,ưu thế về hình thể của nó hoàn toàn không hề tồn tại nữa .
Hai con sói xám chiến thắng cọ cọ mặt vào nhau ,như để chúc mừng thắng lợi ,rồi một con chợt ngửa cổ hú lên một tiếng dài , cơ hồ như muốn tuyên bố với vùng đất băng tuyết này ,nó mới chính là bá chủ đích thực của nơi đây

kynhan
20-09-2010, 10:38 AM
Tiếc là mới xuất bản 3 quyển, trong khi cả bộ truyện là 8 quyển. Do vậy, khuyên các bác cứ từ từ mà thưởng thức, kẻo đọc nhanh quá, hết 3 quyển, sẽ phải chờ rất lâu. Như em, mỗi tối em chỉ làm một chương. hehe!

Fansifan
20-09-2010, 11:07 AM
Như em, mỗi tối em chỉ làm một chương. hehe!

Bác tích cốc phòng cơ khéo quá

Congaco_H1R5
22-09-2010, 09:41 AM
o day la trao doi ve co tuong, nhung nguoi vao day chu yeu tranh thu nhung the co hay, nhung bi quyet khai cuoc nhu the nao, toi doc moi duoc hon 20 chu thi cam thay ngan khong muon doc nua, ban cung ranh thiet...
Đây là mục thơ văn - giải trí .
Nếu bạn muôn nghiên cứu thuần về cờ thì mời qua Góc chuyên môn .
Xin vui lòng viết tiếng Việt có dấu.

Fansifan
25-09-2010, 11:30 PM
@ number .Sinh ra ta là cha mẹ hiểu ta là nàng vậy ,ông hãy ra đầu phố mua cả két bia về ăn mừng đi .Mong rằng tình này bền lâu chứ đừng như ông nào nói đó .. Hãy yêu nhau đi hãy cuới nhau đi , đằng nào rồi chẳng đến lúc sẽ nguyền rủa lẫn nhau hihihi