PDA

View Full Version : Muối của rừng



Congaco_H1R5
19-06-2011, 05:11 PM
MUốI CủA RỪNG

Tác giả: Nguyễn Huy Thiệp

,
Sau Tết Nguyên đán một tháng là thời gian thích nhất ở rừng. Cây cối đều nhú lộc non. Rừng xanh ngắt và ẩm ướt. Thiên nhiên vừa trang trọng, vừa tình cảm. Điều ấy một phần là do mưa xuân.
Khoảng thời gian này mà đi trong rừng, chân dẫm lên lớp lá ải mục, hít thở không khí trong lọc, thỉnh thoảng lại được thót mình bởi một giọt nước trên cây rỏ xuống vai trần thì thật tuyệt thú. Tất cả những trò nhố!lhá ng đê tiện vấp phải hàng ngày hoàn toàn có thể rũ sạch bởi một cú nhảy của con sóc nhỏ trên cành dâu da.
Chính dịp đó ông Diểu đi săn.
ý nghĩ đi săn nảy sinh khi thằng con học ở nước ngoài gửi về biếu ông khẩu súng hai nòng. Khẩu súng tuyệt vời, nhẹ bỗng, hệt như một thứ đồ chơi, thật nằm mơ cũng không tháy được. ở tuổi sáu mươi, với khẩu súng mới, đi săn trong rừng vào một ngày xuân kể cũng đáng sống.
Ông Diểu nai nịt, mặc quần áo ấm, đội mũ lông và dận đôi giày cao cổ. Để cho cẩn thận, ông còn mang theo cả nắm xôi nếp. Ông đi men theo suối cạn, cứ thế ngược lên mó nước dầu nguồn. Cách mó nước một dặm là vương quốc của hang động đá vôi.
Ông Diểu rẽ sang lối mòn ngoằn ngoèo đi miết. Chim xanh đầy trên rặng gắm hai bên lối mòn nhưng ông không bắn. Với khẩu súng này mà bắn chim xanh thì thật phí đạn. Chim xa nh ông chén chán rồi. Ngon thì ngon nhưng có vị tanh. Nhà ông thiếu gì chim. Chim bồ câu nhà ông có đầy. Đến chỗ ngoặt, ông Diểu giật mình bởi một tiếng soạt trong lùm dẻ gai. Một chùm dây màu sặc sỡ tung trước mắt ông. Ông nín thở: một đôi gà rừng ton tón lao về phía trước, đầu chúi xuống, kêu quang quác. Ông Diểu rê nòng súng theo. "Bắn sẽ trượt thôi! " Ông nghĩ bụng và ngồi bất động ở trong tư thế như vậy rất lâu. Ông muốn chờ rừng yên tĩnh lại. Đôi gà rừng sẽ nghĩ là chưa gặp người. Như thế tốt cho chúng nó. Cũng tốt cho ông.
Dãy núi đá cao ngất hùng vĩ. Ông Diểu ngắm nhìn dể lượng sức mình. Nã được một chú khỉ hoặc chú sơn dương thì thật đâ đời. Sơn dương thì khó, ông Diểu biết thế. Giống này bắn được chỉ nhờ ở ngẫu nhiên thôi. Ông Diểu không tin vận may sẽ đến.
Cân nhắc kỹ, ông tính đi men chân núi đá vôi sang rừng dâu da săn khỉ. Chắc ăn hơn mà đỡ tốn sức. Đây là Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động của thung lũng này.
ở rừng dâu da, khỉ có hàng bầy. Việc bắn được một chú khỉ với ông không khó. Ông Diểu dừng lại mô đất có cây dây leo. Không biết thứ cây này là thứ cây gì, lá bạc phếch giống như lá nhót, những bông hoa vàng như hoa tai rủ xuống tận đất. Ông ngồi đấy lặng lẽ quan sát. Cần xem bọn khỉ có ở đây không? Loài thú này khôn tựa người, khi kiếm ăn bao giờ cũng có canh gác. Con gác rất thính. Không thấy nó, đừng có hòng cuộc săn thắng lợi, đừng có hòng bắn được con át chủ bài. Con át chủ bài cũng là khỉ thôi. Nhưng đây là con khỉ của ông, là con ấy chứ không con khác. Vì vậy ông phải chờ, phải có cách thì mới bắn được.
Ông Diểu ngồi im dễ đến nửa giờ. Mưa xuân mỏng và mịn. Thời tiết ấm. Dễ đến rất lâu ông Diểu mới lại có dịp ngồi yên thế này, không nghĩ gì không buồn không vui, không lo lắng, cũng không tính toán. Sự tĩnh lặng bìnb thản của rừng xuyên suất qua ông. ào một cái, từ trong rừng dâu da bỗng như có tiếng quẫy động của một con vật khổng lồ. Ông Diểu biết là con đầu đàn đã đến. Con khỉ này cũng gớm lắm đây. Nó xuất hiện với một nghi lễ vương chủ. Tự tỉn đến thô bạo. Ông Diểu mỉm cười và chăm chú nhìn.
Sau tiếng dộng vài phút thì con đầu dàn đến thật. Nó văng mình rất nhanh đến nỗi gần như không có phút nghỉ ở mỗi chặng dừng. Ông Diểu thán phục vì sự nhanh nhẹn dẻo dai của nó. T hoắt một cái, nó biến mất. Một nỗi xót xa khiến ông nhói lòng: số phận của bậc đế vương không trùng với số phận ông. Niềm vui nhen lên từ khi ở nhà ra đi trong ông vơi di một nửa. Khi con khỉ đần đàn biến mất thì ào ra một đàn khỉ dến hai chục con từ rất nhiều hướng. Con vắt vẻo trên cao, con đánh đu ngang cành. Có con lại nhảy xuống đất. Ông Diểu thấy ba con khỉ cứ quấn lấy nhau: con khỉ dực, con khỉ cái và đứa con nó. ý nghĩ con khỉ đực sẽ là con mồi bám lấy ông Diểu tức thì. Cái thằng bố ô trọc ấy! Đồ phong tình phóng đãng! Vị gia trưởng cộc cằn! Nhà lập pháp bẩn thỉu! Tên bạo chúa khốn nạn! ông Diểu thấy nóng bừng người. Ông bỏ mũ và áo bông ra dặt dưới lùm cây. Ông để cả nắm cơm xuống đất. Ông từ từ dịch chuyển sang chỗ đất trũng thấp hơn. Ông nhìn kỹ và thấy con khỉ canh gác là con khỉ cái. Thế là thuận lợi rồi. Bởi giống cái bao giờ cũng dễ phân tâm. Đấy, thấy chưa? Đang canh gác mà đi bắt rận ở người thì còn gì nữa? Với giống cái thì thân thể mình là quan trọng nhất. Điều ấy thật giản dị và đẹp. Nhưng điều ấy lại đầy xót xa...
Ông Diểu tính toán rồi luồn theo hướng ngược gió với con khỉ cái canh gác. Phải tiếp cận đàn khỉ đến hai chục mét thì mới bắn được. Ông bò nhanh và rất khéo léo. Xác định được con mồi rồi là ông chắc chắn thành công. Thiên nhiên đã. dành cho ông chứ không ai khác chính con khỉ ấy. Thậm chí ông biết dù ông có đi mạnh chân một chút, gây nên một sự bất cẩn nhố nhăng nào đó cũng chẳng hề gì Điều ấy tưởng như phi lý mà thật bình thường. Tuy nghĩ vậy nhưng mà ông Diểu vẫn cứ tiếp cận đàn khỉ một cách thận trọng. Ông biết thiên nhiên đầy rẫy bất ngờ. Thận trọng chẳng bao giờ thừa. Ông Diểu tỳ súng vào một chạc cây. Cái bộ ba trong gia đình khỉ không hề biết rằng tai họa đến gần. Con khỉ bố vắt vẻo trên cây bứt quả ném xuống dưới đất cho hai mẹ con. Trước khi ném, bao. giờ nó cũng chọn quả ngon chén trước. Hành động ấy thật là đê tiện. Ông Diểu bóp cò. Tiếng súng dữ dội đến nỗi đàn khỉ lặng đi dễ đến một phút. Con khỉ đực buông tay ngã nhào xuống đất nặng nề. Sự hỗn loạn của cả đàn khỉ khiến cho ông Diểu sợ hãi run lên. Ông vừa làm điều ác. Chân tay ông rủn ra, giống cảm giác như người vừa mới làm xong việc nặng. Đàn khỉ thoắt biến vào rừng. Con khỉ mẹ và con khỉ con cũng chạy theo đàn. Được một đoạn, con khỉ mẹ bỗng quay trở lại. Con khỉ đực bị đạn vào vai, nó gượng dậy, nhưng lại vật xuống.
Con khỉ cái tiến đến gần con khỉ đực một cách thận trọng, nó nhìn ngó xung quanh. Sự im lặng này thật đáng ngờ. Nhưng rồi con khỉ đực cất tiếng gọi nó, tiếng gọi buồn thảm đau đớn. Nó dừng lại lắng nghe với vẻ khiếp sợ hoảng loạn.
- Chạy đi!
Ông Diểu rên lên khe khẽ. Nhưng con khỉ cái tuồng như muốn liều thí mạng, nó đến gần nâng con khỉ đực nhỏm lên.
Ông Diểu tức giận giương súng. Hành động hy sinh thân mình của con khỉ cái làm ông căm ghét.
Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn kịch thế này, lừa ông sao được? Khi ông Diểu chuẩn bị bóp cò thì con khỉ cái quay lại nhìn ông. Đôi mắt nó sợ hãi kinh hoàng. Nó vứt phịch con khỉ đực xuống đất rồi chạy biến đi ông Diểu thở phào rồi khẽ bật cười. Ông nhô hẳn người ra khỏi chỗ nấp.
- Sai lầm rồi!
Ông Diểu rủa thầm vì ông vừa bước ra thì con khỉ cái quay lại tức thì. "Nó biết mình là người thì thôi hỏng việc! " Y như rằng, con khỉ cái vừa lén nhìn ông vừa lao đến chỗ con khỉ đực. Nó ghì lấy con khỉ đực vào lòng rất nhanh và khéo. Cả hai lăn tròn trên đất. Bây giờ thì con khỉ cái chắc chắn sẽ điên cuồng như một mụ ngốc. Nó sẽ cuồng nhiệt hy sinh bởi lòng cao thượng của nó sẽ được thiên nhiên tính điểm. Ông đã lộ mặt là tên ám sát! Dù chết nó vẫn nhe răng để cười. Bất luận thế nào ông cũng sẽ đau đớn, sẽ thao thức, thậm chí ông sẽ chết sớm hai năm nếu ông bắn nó lúc này. Tất cả chỉ vì ra khỏi chỗ nấp sớm mất hai phút.
- Thôi Diểu ơi... - ông buồn bã nghĩ, - với đôi chân thấp khớp thế này thì làm sao mày chạy nhanh bằng lòng tận tụy, thủy chung của khỉ? Như trêu ngươi, hai con khỉ vừa chạy vừa dìu lấy nhau, con khỉ cái thỉnh thoảng lại huơ huơ đôi chân vòng kiềng trông vừa tức cười lại vừa đểu cáng. Ông Diểu bực mình lấy đà ném mạnh khẩu súng văng về phía trước. Ông mong muốn con vật hoảng sợ buông mồi.
Từ mô đá, bỗng nhiên con khỉ con xuất hiện. Nó túm lấy dây súng của ông kéo lê trên đất. Ba con khỉ vừa bò vừa chạy cuống cuồng. ôn g Diểu ngớ ra một lát rồi phá lên cười: tình thế của ông thật là lố bịch!
Nhặt đất đá ném theo lũ khỉ, ông Diểu vừa đuổi vừa la. Lũ khỉ hết sức kinh hoàng, hai con chạy về phía núi, còn con khỉ nhỏ chạy về phía vực. “Mất súng thì hỏng". Ông Diểu nghĩ thế và đuổi theo con khỉ nhỏ. Khoảng cách rút ngắn đến mức nếu không vì mắc nền đá lởm chởm, ông lao nhoài ra là tóm ngay được khẩu súng.
Việc ông Diểu dồn con khỉ nhỏ đến bờ miệng vực đưa đến hậu quả khôn lường. Giữ chặt dây súng, nó lăn xuống miệng vực không chút chần chừ. Vì ít kinh nghiệm, nó không tìm ra giải pháp nào khác trong trường hợp ấy.
Ông Diểu tái mặt, mồ hôi toát ra như tắm. Ông đứng trên miệng vực nhìn xuống rùng mình. Từ dưới sâu hun hút vang lên tiếng rú thê thảm của con khỉ nhỏ. Trong ký ức của ông chưa hề có tiếng rú nào tương tự thế này. Ông Diểu lùi lại kinh hoàng. Từ dưới miệng vực, sương mù dâng lên cuồn cuộn, trông vừa kinh dị, vừa đầy tử khí. Sương mù len vào từng chân bụi cây và xóa rất nhanh cảnh vật. Ông Diểu chạy lùi trở lại. Phải lâu lắm, có lẽ từ thời thơ ấu, ông Diểu mới lại có lần chạy như ma đuổi thế này.
Đến chân núi đá, ông Diểu kiệt sức. Ông ngồi phệt xuống nhìn về phía vực. Bây giờ sương mù đã trùm kín nó. Ông sực nhớ ra đây là khu vực đáng sợ nhất trong thung lũng, khu vực mà cánh thợ săn đặt tên cho là Hõm Chết. ở hõm sâu này, gần như đều đặn, năm nào cũng có người bị sương mù giăng bẫy làm cho toi mạng. “Hay là ma? - ông Diểu nghĩ. - Cô hồn của những bà cô ông mãnh thường biến thành hình kìlỉ trăng?" Con khỉ này màu trắng. Nó đoạt súng của ông bất thường đến nỗi ông cũng ngờ vực là sao sự thực có thể giản đơn như vậy? - "Ta có mê không? - ông Diểu nhìn quanh. - Tất cả như trong mộng mị?" - ông đứng dậy nhìn lên vách núi bàng hoàng. Phía núi đá ngược chiều Hõm Chết, bầu trời quang đãng không hề vướng gơn sương mù, tất cả cảnh vật lộ rõ từng đường nét.
Có tiếng kêu thảng thốt. Ông Diểu trông lên thì bỗng thấy con khỉ đực bị thương nằm vắt ở trên mỏm đá. Không thấy con khỉ cái. Ông mừng quá tìm hướng leo lên. Núi đá dốc và trơn. Leo lên nguy hiểm và vất vả lắm. Ông Diểu lượng sức: "Nhưng dù thế nào thì ta cũng phải tóm được chú mày"! Ông Diểu bình tĩnh bám vào các khe đá nứt leo lên. Được khoảng chục mét, ông Diểu thấy nóng bừng người. Lựa chỗ đứng thuận tiện, ông cởi bỏ giày và quần áo ngoài để lên một chạc cây duối. Trên mình mỗi chiếc quần lót, ông thấy thoải mái. Ông leo thoăn thoắt và càng không ngờ sức mình có thể nhanh nhẹn dẻo dai đến thế. Con khỉ đực bị thương nằm trên ngọn đá phẳng lì và khá chông chênh. Dưới phiến đá, một khe nứt rộng đến gang tay tách nó ra khỏi vách núi. Ông Diểu rùng mình, cảm tưởng như bất cứ lúc nào tảng đá cũng có thể lăvl nhào khỏi vị trí ấy làm ông kinh hãi. Thiên nhiên oái oăm lại muốn thử thách thêm lòng dũng cảm của ông sao đó. Ông Diểu lấy hai cùi tay làm tựa để co người lên. Con khỉ tuyệt đẹp, lông mịn và vàng. Nó nằm sấp mình, hai tay cào trên phiến đá như muốn tìm cách nhích lên. Máu đỏ bết bên vai nó. Ông Diểu đặt tay lên mình con khỉ và thấy nó nóng hầm hập. "Dễ đến hơn yến... " ông Diểu luồn tay xuống dưới ngực con khỉ nâng lên ước lượng.
Từ trong ngực nó phát ra tiếng "hừm" nho nhỏ nghe rất đáng sợ, tựa như thần Chết bực mình cáu kỉnh vì sự can thiệp của ông với nó. Ông Diêu rút phắt tay lại. Con khỉ run bắn, nó đưa đôi mắt đờ dại nhìn ông cầu khẩn. Ông Diểu bỗng thấy thương hại. Viên đạn phá vỡ bả vai của nó, làm trồi ra hẳn đoạn xương dài đến bốn phân. Mối khi đoạn xương va chạm, con khỉ quằn quại trông rất đau lòng.
- "Để thế không ổn! " - ông Diểu vơ lấy một nắm cỏ Lào vò nát~ ông cho vào miệng nhai kỹ. Ông đắp nắm lá vào miệng vết thương con khỉ. Nắm lá sẽ có tác dụng cầm máu cho nó. Con khỉ co rúm người lại và nghiêng đôi mắt ươn ướt nhìn ông. Ông Diểu tránh nhìn vào đôi mắt nó. Một lát, con khỉ rúc hẳn vào hai lòng tay ông Diểu. Miệng nó phát ra âm thanh lắp bàp nghe như tiếng của trẻ con. Ông biết nó đang van xin và tìm một sự giúp rập. Ông rất khó chịu. "Thà mày chống cự thì tốt cho tao, - ông Diểu nhìn vào cái đầu ngoan ngoãn của con khỉ nhỏ cau mày. - Mình đâm già rồi... Nó biết người già thì dễ mủi lòng. Bây giờ tao biết lấy gì băng bó cho mày hở khỉ?" Ông Diểu suy nghĩ. Ông đành cởi chiếc quần lót đang mặc. Ông dùng chiếc quần lót ấy để băng vết thương cho nó. Vết thương cầm máu, con khỉ không còn rên nữa.
Cứ thế trần truồng, ông Diểu vừa bế vừa đỡ con khỉ tìm đường tụt xuống chân núi. Thoắt nhiên, đất đá từ lưng chừng núi sụt xuống rào rào như có sức mạnh nào đấy xô đẩy.
Núi lở!
Ông Diểu thót mình và bám thật chặt vào tảng đá kinh hãi. Đoạn đường mà ông leo lên lúc nãy loáng cái chỉ còn một vết chém thẳng phẳng lì. Ông Diểu không còn thấy cây duối để quần và giày đâu nữa. Đi xuống đường ấy bây giờ thật nguy hiểm. Đành phải vòng ra sau núi. Xa hơn nhưng lại an toàn.
Ông Diểu lần mò đến hơn hai tiếng đồng hồ mới xuống được đến chân núi. Thật chưa bao giờ ông lại vất vả và mệt đến thế. Người ông đầy vết xây xát. Con khỉ sống không ra sống, chết không ra chết. Kéo nó trên đất thì quá đau lòng, mà bế ẵm nó trên tay thì không đủ sức. Đến chỗ lùm cây leo nấp chờ ban sáng, ông Diểu dừng lại để tìm mũ áo và nắm xôi nếp. ở đáy đùn lên một đống mối to gần bằng cây rạ. Đống mối nhớp nháp một thứ đất mới đỏ au, trên đấy đầy những cánh mối ướt rụi. Khốn nạn, dây vào tổ mối thì những đồ vật của ông thành cám! Thở dài thất vọng, ông Diểu quay lại bế con khỉ lên.
"Chẳng lẽ lại cứ nồng nỗng thế này về nhà thì thật khả ố - ông Diểu bực mình. - Mình sẽ thành một trò cười cho thiên hạ mất... " ông cứ vừa đi vừa nghĩ và đâm loanh quanh một lúc mới nhận ra con đường. "Thì đã sao nào - ông bỗng bật cười. - Hỏi ai bắn được con khỉ thế này? Phải yến rưỡi thịt... Lông vàng như nhuộm... Bắn được con vật như thế này thì dẫu mảnh giáp không còn cũng đáng! Có tiếng động khẽ đằng sau. Ông Diểu giật mình quay lại và nhận ra con khỉ cái. Thấy ông, nó thoắt biến vào bụi rậm. Hóa ra con khỉ cái theo ông từ khi ông ở trên núi mà ông không biết. Ông thấy là lạ. Đi được một quãng, ông Diểu quay lại thì vẫn thấy nó lẽo đẽo đằng sau. Thật khốn nạn quá! ông Diểu đặt con khỉ đực xuống đất rồi nhặt đất đá đuổi con khỉ cái. Nó kêu the thé rồi chạy biến đi. Chỉ được một lúc, ông Diểu ngó lại thì vẫn thấy nó lẵn g nhẵng bám theo. Cái bộ ba ấy cứ thế lầm lũi xuyên rừng. Con khỉ cái cũng thật kiên trì. Ông Diêu bỗng thấy bị xúc phạm ghê gớm. Tựa như ông bị theo dõi, bị đòi ăn vạ.
Bây giờ, cả con khỉ đực cũng đã nhận ra tín hiệu vẫy gọi của đồng loại nó. Nó cứ giãy giụa, nó làm cho ông khổ vô cùng. Ông Diểu mệt lả, ông không còn sức giữ con khỉ nữa. Hai tay con khỉ cào trên ngực ông tóe máu. Cuối cùng, không thể chịu nổi, ông đành tức giận ném nó xuống đất. Con khỉ đực nằm dài trên vạt cỏ ướt. Ông Diểu buồn bã ngồi nhìn. Cách đó không xa, con khỉ cái cũng thập thò sau một gốe cây theo dõi.
Ông Diểu thấy buồn tê tái đến tận đáy lòng. Ông nhìn cả hai con khỉ và thấy cay cay sống mũi. Hóa ra ở đời, trách nhiệm đè lên lưng mỗi sinh vật quả thật nặng nề. "Thôi tao phóng sinh cho mày! " - Ông Diểu ngồi yên một lát rồi bỗng đứng dậy nhổ bãi nước bọt xuống dưới chân mình. Lưỡng lự giáy phút rồi ông vội vã bỏ đi. Hình như chỉ chờ có thế, con khỉ cái vọt ngay ra khỏi chỗ nấp, chạy vội đến chỗ con khỉ đực nằm.
Ông Diểu rẽ sang một lối đi khác. Ông muốn tránh sẽ gặp người. Lối này đầy những bụi gai ngáng đường nhưng hoa tử huyền nhiều không kể xiết. Ông Diểu dừng lại sững sờ. Loài hoa tử huyền cứ ba chục năm mới nở một lần. Người nào gặp hoa tử huyền sẽ gặp may màn. Hoa này mà u trắng, vị mặn, bé bằng đầu tăm, người ta vẫn gọi hoa này là muối của rừng. Khi rừng kết muối, đấy là điềm báo đất nước thanh bình, mùa màng phong túc.
Ra khỏi thung lũng, ông Diểu đi xuống cánh đồng. Mưa xuân dịu dàng nhưng rất mau hạt. Ông cứ trần truồng như thế, cô đơn như thế mà đi. Chỉ một lát sau, bóng ông nhòa vào màn mưa.
Chỉ ít ngày nữa sang tiếf Lập hạ. Trời sẽ ấm dần.

Congaco_H1R5
19-06-2011, 05:15 PM
Sáng nay , khi xem đường lên đỉnh Olympia lần thứ 11.
Có sự tranh luận về đáp án "Muối " " Muối ăn"

Muối hay muối ăn?

Cụ thể, trong vòng thi tăng tốc, ở câu hỏi cuối cùng, ban tổ chức đưa ra các dữ liệu: Đây là gì? Với các gợi ý theo thứ tự:

1 - Đây là hợp chất vô cơ

2- Cấu trúc mạng tinh thể, liên kết ion

3- ..?.. của rừng (tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp)

4- Một loại gia vị

5- Salt

Và biên tập viên Tùng Chi - người dẫn chương trình đã tuyên bố đáp án là “muối”. Rõ ràng, chỉ có từ “muối” mới là đáp án thỏa mãn tất cả các dữ liệu, đặc biệt là dữ liệu thứ 3 - nói về tác phẩm “Muối của rừng” của Nguyễn Huy Thiệp.

MC Tùng Chi đã tuyên bố điểm cho các thí sinh có đáp án là “muối” và tất nhiên, Ngọc Oanh không có điểm vì trả lời là “muối ăn”. Lúc này điểm số của Ngọc Oanh là 190 điểm. Vào thời điểm đó, Thái Ngọc Huy vượt lên dẫn đầu với 205 điểm.

Nhưng ngay sau đó, TS Nguyễn Đức Chuy - thành viên ban cố vấn tổ hóa học của chương trình - ra hiệu có ý kiến. Ống kính truyền hình hướng về ông, và ông nói bức ảnh trong dữ liệu cuối cùng là hình ảnh người dân làm muối trên biển và muối ăn là đáp án có thể chấp nhận được. TS Nguyễn Đức Chuy còn nói "đáp án chính xác phải là muối ăn".

Ngay lập tức, Ngọc Oanh được thêm 30 điểm, nâng số điểm từ 190 lên 220 điểm, trở thành thí sinh dẫn đầu.

Và khi TS Nguyễn Đức Chuy dứt lời thì MC cũng cho biết: “Quyết định của ban cố vấn là quyết định cuối cùng”.

"Nguyễn Huy Thiệp có tác phẩm Muối ăn của rừng?"
Tranh cãi xung quanh đáp án "muối" và "muối ăn" - Tuổi Trẻ Online (http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/443089/Tranh-cai-xung-quanh-dap-an-muoi-va-muoi-an.html)
Tò mò tôi hỏi bác Gugồ về tác phẩm này và post lên đây :

themgaidep
19-06-2011, 10:16 PM
Bài này của anh Gà sâu sắc, mỗi người có thể hiểu theo một ý riêng của mình, có lẽ không có đáp án chung cho ý nghĩa của câu chuyện trên.

kynhan
19-06-2011, 11:41 PM
Đằng sau môi cuộc chơi là cả một câu chuyện dài!>:D<

CXQ
20-06-2011, 12:26 AM
Hồi sáng em bận không xem được, chỉ kịp cập nhật cuộc thi qua mấy tờ báo mạng. Công nhận cô bé Ngọc Oanh rất bản lĩnh. Nữ duy nhất trong trận chung kết nhưng không vì thế mà chịu thua 3 chàng trai còn lại..

hyh
20-06-2011, 12:31 AM
Thực tế nếu không có hình ảnh "... của rừng" thì đáp án muối ăn là hợp lý nhất, nhưng đáp án muối cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng do có hình ảnh "... của rừng" nên đáp án muối mới là chính xác, còn đáp án muối ăn không được chấp nhận vì đáp án phải thỏa mãn tất cả các gợi ý.
Theo tôi Tùng Chi đúng còn ông cố vấn sai.
Nhưng cũng phải công nhận là cô bé Hải Phòng thắng thuyết phục, hạt sạn là đáp án muối ăn (nếu không có 30 điểm này chắc tình thế sẽ khác) nhưng theo tôi đó chỉ là một chút may mắn thường thấy của người chiến thắng

Congaco_H1R5
20-06-2011, 08:18 AM
Đồng ý với bạn hyh . chiến thắng của Ngọc Oanh rất xứng đáng - thể hiện một kiến thức vững chắc và bạn lĩnh thi đấu tuyệt vời .
Duy có "hạt sạn " nói trên gây ra sự tranh luận , bàn cãi .

tranbinh
20-06-2011, 08:50 AM
Trước Em mê đọc Những ngọn gió Hua Tát lắm .Bác Gà còn truyện nào post nốt lên nhé Cảm ơn Bác nhiều

Minh Ngọc
20-06-2011, 10:00 AM
Cái này là do ngôn từ chưa chuẩn, chỉ dùng theo thói quen nên sinh ra chuyện đó.
Ai cũng biết nếu nói Muối hàm ý nói muối ăn (NaCl) nhưng trên thực tế muối là danh từ chung chứ không chỉ một mình muối ăn. Tất cả mọi người đều nôm na chứ không chuẩn nên khi sảy ra chuyện thì chính người nói muối ăn là chuẩn thì vô tình thành sai.
Nếu nói muối ăn là chuẩn thì phải công nhận là đúng.
Những người khác nói "muối" chính ra là chưa chuẩn nhưng do tất cả mọi người đều nói vậy thành ra lại đúng.
Cho nên lấy cả 2 đáp án đều đúng là phải.

alo
20-06-2011, 11:41 AM
Theo tui thì "Muối" là đúng,cũng như ct Chiếc Nón Kỳ Diệu "có thể từ khác cũng có nghĩa như thế,cũng hợp lý nhưng ko phù hợp với ô chữ của chúng tôi!".

alo
20-06-2011, 11:45 AM
"Ai chiến thắng cũng đều xứng đáng cả":))"Chúng tôi đến đây chơi,vui là chính,quan trọng là thêm kiến thức và bạn bè":)):))---Nhưng nếu như đáp án là Muối thì mọi chuyện sẽ khác!:)):))

Minh Ngọc
20-06-2011, 11:52 AM
Theo tui thì "Muối" là đúng,cũng như ct Chiếc Nón Kỳ Diệu "có thể từ khác cũng có nghĩa như thế,cũng hợp lý nhưng ko phù hợp với ô chữ của chúng tôi!".

Hai cuộc thi này khác nhau.
Ô chữ kỳ diệu chỉ mang tính vui,hiểu sai cũng không sao mà chỉ cần đúng chữ thôi. Mỗi ô chữ đã có số lượng chữ và đã có quy định trước là vậy rồi nó khác.
Còn đây là cuộc thi kiến thức nên muối và muối ăn đều đúng thì phải xác nhận thôi.

alo
20-06-2011, 12:18 PM
Nhưng:
Cụ thể, trong vòng thi tăng tốc, ở câu hỏi cuối cùng, ban tổ chức đưa ra các dữ liệu: Đây là gì? Với các gợi ý theo thứ tự:

1 - Đây là hợp chất vô cơ

2- Cấu trúc mạng tinh thể, liên kết ion

3- ..?.. của rừng (tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp)

4- Một loại gia vị

5- Salt
Muối ăn ko thỏa điều 3 mà anh!

123456
20-06-2011, 01:07 PM
theo tôi nghĩ thì Ngọc Oanh đã đưa ra câu trả lời đúng.đừng cứ lấy cái dữ kiện

3- ..?.. của rừng (tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp)

để bắt bẻ về chiến thắng của cô bé.vì ta đều hiểu,Nguyễn Huy Thiệp muốn nói về muối j trong tác phẩm của ông.chứ ko phải là 1 muối nào khác như CuSO4, hay FeCl2 chẳng hạn.

rất đồng ý với bác Minh Ngọc,tranh cãi ở đây là do sự khác nhau giữa ngôn ngữ nói thường ngày với ngôn ngữ dùng trong khoa học.khi tác giả nguyễn Huy Thiệp viết tác phẩm của mình,ông dùng từ "muối" ở đây,ai cũng hiểu là "muối ăn".nhưng trong hóa học,chúng ta đều biết còn có rất nhiều loại muối khác.nên đáp án "muối ăn" sẽ là chính xác hơn với đáp án "muối"

6789
20-06-2011, 01:22 PM
Theo tôi, đây là sự chưa chặt chẽ của câu hỏi, nhưng cô bé Tiên Lãng vô địch rất xứng đáng (vừa nghe thấy tin cô bé này vô địch, đang thi đấu cờ giải, mình đi ngay quân vào "mồm' đối phương rất hồn nhiên =)))

cotuongvn
20-06-2011, 01:54 PM
nếu theo dõi từ đầu tới cuối thì có thể thấy Oanh giữ vững tinh thần nhất
còn về muối và muối ăn thì muối ăn là chính xác nhất.
chẳng qua có lấn cấn là ghép với 1 tác phẩm văn học thôi.
cứ đánh đồng muối = muối ăn thì chắc ở dây ai chuyên hóa dều cười rụng rằng hết nhỉ ? ;)) ;))

laototphilao
20-06-2011, 05:45 PM
Nhìn lại câu hỏi?
1 - Đây là hợp chất vô cơ

2- Cấu trúc mạng tinh thể, liên kết ion

3- ..?.. của rừng (tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp)

4- Một loại gia vị

5- Salt

Tôi thấy mục 3 và 5 đưa vào thừa, muối trong chuyện của Nguyễn Huy Thiệp không phải là hữa cơ và cũng không phải vô cơ, mà nó có ý nghĩa là muối mặn gừng cay hay gì đó, câu hỏi này quá dễ đối với học sinh trung học. mẹo mực trong câu đố cũng không có logich

6789
20-06-2011, 09:09 PM
Nhìn lại câu hỏi?
1 - Đây là hợp chất vô cơ

2- Cấu trúc mạng tinh thể, liên kết ion

3- ..?.. của rừng (tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp)

4- Một loại gia vị

5- Salt

Tôi thấy mục 3 và 5 đưa vào thừa, muối trong chuyện của Nguyễn Huy Thiệp không phải là hữa cơ và cũng không phải vô cơ, mà nó có ý nghĩa là muối mặn gừng cay hay gì đó, câu hỏi này quá dễ đối với học sinh trung học. mẹo mực trong câu đố cũng không có logich

Vậy câu hỏi chưa hợp lí đúng không Laototphilao?

6789
21-06-2011, 01:10 AM
Theo tôi, đây là sự chưa chặt chẽ của câu hỏi, nhưng cô bé Tiên Lãng vô địch rất xứng đáng (vừa nghe thấy tin cô bé này vô địch, đang thi đấu cờ giải, mình đi ngay quân vào "mồm' đối phương rất hồn nhiên =)))

Bác Gà xem lại em úynh ván cờ với đối thủ trên cơ em, lúc đó em nghĩ win chắc, time của em còn 26p mà đối phương còn 14p. Vậy mà chỉ vì nghe tin cô bé Oanh vô địch, nước thứ 43 em đi ngay nước b5.1 cho đối phương ăn như chỗ không người (ván này em đi hậu) ~X(


FORMAT WXF
GAME
TIME 8""; 11""
RED ;;;
BLACK ;;;

START{
1. C2.5 H2+3 2. H2+3 P7+1
3. R1.2 C8.6 4. R2+8 A4+5
5. C8.6 E3+5 6. H8+7 R1.4
7. A6+5 C2-1 8. R2-4 H8+7
9. R9.8 C2.3 10. P7+1 R9.8
11. R2.4 R4+6 12. H7+6 H7+6
13. R4+1 R4-1 14. C5.4 C6.7
15. E3+5 R8+6 16. R8+8 C3-1
17. R8.7 R8.7 18. C4-1 R4+2
19. A5+6 R7+1 20. C4.8 C3.2
21. R4+3 C2+6 22. P1+1 R7-1
23. C8.1 R7.5 24. C1+5 C2+3
25. E7+9 R5+1 26. A4+5 C2-9
27. C1.3 E7+9 28. R4.3 C7.6
29. R3-1 R5.8 30. R3.1 R8-4
31. C3+2 P5+1 32. P1+1 C2+6
33. P1.2 R8+1 34. R1-4 C2.8
35. C3-1 C6+4 36. R1.2 R8+2
37. R7-1 R8-3 38. R7.5 R8.7
39. R5.8 C6.5 40. A5-4 P7+1
41. C3.5 C5-4 42. R8.5 R7+1
43. R5-1 P5+1 44. R5-2 }END

tranbinh
21-06-2011, 09:29 AM
Nhìn lại câu hỏi?
1 - Đây là hợp chất vô cơ

2- Cấu trúc mạng tinh thể, liên kết ion

3- ..?.. của rừng (tác phẩm của Nguyễn Huy Thiệp)

4- Một loại gia vị

5- Salt

Tôi thấy mục 3 và 5 đưa vào thừa, muối trong chuyện của Nguyễn Huy Thiệp không phải là hữa cơ và cũng không phải vô cơ, mà nó có ý nghĩa là muối mặn gừng cay hay gì đó, câu hỏi này quá dễ đối với học sinh trung học. mẹo mực trong câu đố cũng không có logich

Thời chai chẻ TB đã đọc một tác phẩm có tên là : Muối của đất ,của một nhà văn Xô - viết ( lâu quá quên mất tên rồi ) nói về những thanh niên đi chinh phục Sibeeri .họ là tinh túy của đất, họ là muối . Vậy chuyên của NHT là muối cũng không phải là muối ,việc đưa tác phẩm này vào là khiên cưỡng gây ra những thắc mắc không đáng có

w9x
21-06-2011, 09:39 AM
chỉ cần xét dữ điện là tên tác phẩm Muối của rừng..........muối ăn là sai..........các dữ kiện khác muối và muối ăn đều hợp lí, chấp nhận được............còn Muối của rừng thì ko thể..........đây là tên tác phẩm có thể coi là danh từ riêng...đòi hỏi chính xác.........những ai đồng ý vs Ngọc Oanh muối ăn là đúng thì khác nào phỉ báng tác phẩm.......tác phẩm đã được đặt lại tên lại chưa thông qua tác giả............ai cũng nói chiếng thắng của NGỌC OANH là xứng đàng...........nhưng thử hỏi ko có 30đ đó thì ai thắng.........

themgaidep
21-06-2011, 09:46 AM
Nói chung câu hỏi không chặt chẽ vì có thể có nhiều đáp án được chấp nhận.

Đây là cuộc thi trí tuệ, sự chính xác là yêu cầu bắt buộc. Phàm đã là câu hỏi mang tính khoa học thì tất cả phải cùng hiểu theo một cách duy nhất.

Ngọc Oanh chiến thắng là xứng đáng dù có "thần may mắn" hộ vệ.

Riêng đối với câu trả lời này thì Themgaidep cho rằng Ngọc Oanh trả lời sai vì nó không thỏa mãn tất cả các điều kiện.

Minh Ngọc
21-06-2011, 10:09 AM
Cái này là do câu hỏi và đáp án không chặt chứ không nói được là Oanh sai.
Lý do là muối và muối ăn là 1 theo dân gian.
Gọi muối tức là cách gọi tắt của muối ăn.
Đáp án các thí sinh đều trả lời đúng. Thí sinh Oanh chắc là nghĩ ghi vậy cho nó rõ ràng hơn thôi. Ai dè.
Giống như câu hỏi tướng nào bị chém ở Ải Chi Lăng? Đáp án là: Liễu Thăng.
Ths trả lời: Liễu Thăng tướng nhà Minh. Bị coi là sai và mất điểm liệu có ấm ức không?

noname
21-06-2011, 12:32 PM
Có gì đâu mà phải bàn? Câu trả lời đúng phải là câu thỏa mãn tất cả những dữ liệu được đưa ra.

themgaidep
21-06-2011, 01:48 PM
Cái này là do câu hỏi và đáp án không chặt chứ không nói được là Oanh sai.
Lý do là muối và muối ăn là 1 theo dân gian.
Gọi muối tức là cách gọi tắt của muối ăn.
Đáp án các thí sinh đều trả lời đúng. Thí sinh Oanh chắc là nghĩ ghi vậy cho nó rõ ràng hơn thôi. Ai dè.
Giống như câu hỏi tướng nào bị chém ở Ải Chi Lăng? Đáp án là: Liễu Thăng.
Ths trả lời: Liễu Thăng tướng nhà Minh. Bị coi là sai và mất điểm liệu có ấm ức không?

Đối với em thì Oanh sai, đơn giản là câu trả lời không thỏa mãn tất cả các điều kiện.
Cái dở là câu hỏi khiến người ta có thể trả lời theo nhiều cách gần đúng. Câu trả lời của Oanh ở dạng "gần đúng" nhưng nếu yêu cầu sự chính xác tuyệt đối thì Oanh không được điểm nào trong câu này.

laototphilao
21-06-2011, 05:33 PM
@TranBinh "thời trai trẻ ...." Trần Bình là cô nương Hồng Nhung cờ mà hihihi, hay cho ai mượn nick vậy?
@ 6789 Đúng đó anh 6789, mục 3 và 5 là câu hỏi mở, hoặc đánh lừa thí sinh thôi, trả lời câu hỏi này bé Oanh rất xuất sắc, vì dùng phương pháp loại trừ và xác suất chuẩn, vì dữ liệu 1, 2, 4 quá đủ. dữ liệu 4 => mì chính (glutamatnari NaC5NO4H8) + Muối (nacl), dữ liệu 2 => duy nhất là muối ăn ( natriclorua liên kết ion Na+ và cl-1)

cotuongvn
21-06-2011, 06:10 PM
chỉ cần xét dữ điện là tên tác phẩm Muối của rừng..........muối ăn là sai..........các dữ kiện khác muối và muối ăn đều hợp lí, chấp nhận được............còn Muối của rừng thì ko thể..........đây là tên tác phẩm có thể coi là danh từ riêng...đòi hỏi chính xác.........những ai đồng ý vs Ngọc Oanh muối ăn là đúng thì khác nào phỉ báng tác phẩm.......tác phẩm đã được đặt lại tên lại chưa thông qua tác giả............ai cũng nói chiếng thắng của NGỌC OANH là xứng đàng...........nhưng thử hỏi ko có 30đ đó thì ai thắng.........
bạn nói này không biết có nghĩ không ??
bạn coi op bào nhiêu lần rồi ?
phải hiểu các gợi ý chỉ mang tính " mở " ra đáp án thôi !!!
chẳng qua năm nay rùm beng là do người vô địch và về vì chênh nhau quá ít lên bới ra thêm mà thôi.
nói như làm đúng như nhữn gợi ý thì 4 thì sinh KHÔNG AI XỨNG ĐÁNG CÓ ĐIỂM CẢ
1.ai chọn đáp án muối >>>>>>>> về mở sách hóa chỉ cần cấp 2 thôi là tự biết.
2.ai chọn muối ăn ( do như bạn nói là do tên tác phẩm văn học ) >>>>> muối ăn sai
cái sai này 100% thuộc về nhưng người có trách nhiệm dưa ra câu hỏi này.

koleloi
21-06-2011, 06:16 PM
Koleloi thấy hạt sạn thực sự của chương trình hôm kia là cái câu hỏi về loại nhạc cụ gì đó của Tây Nguyên. Hội đồng cố vấn không cho điểm cô bé gái chỉ vì lỗi phát âm giữa "r" và "l" mà theo các cố vấn gọi là "có thể do em nói ngọng" là không thoả đáng. Thí sinh hiểu câu hỏi, có câu trả lời, thậm chí thừa biết mặt chữ của đáp án thì cớ gì không cho thí sinh đó điểm?

Lẽ ra nên thoáng hơn bởi lẽ từ xưa đến giờ bao nhiêu người khi trả lời dù phát âm không phân biệt rõ giữa s và x, tr và ch chẳng hạn, cũng đâu có sao?