PDA

View Full Version : Khám Phá Du Lịch



hung vi
12-10-2011, 10:57 PM
KHÁM PHÁ NAM BAN..

http://nd5.upanh.com/b4.s15.d2/54f8b5dce6a6b442286ca205a5192c31_36457985.1.jpg

Nam Ban thuộc huyện Lâm Hà cách trung tâm thành phố Đà Lạt khoảng 30km về phía nam, nơi vẫn còn lưu giữ những nét hoang sơ kỳ vĩ trên những cung đường quanh co giữa màu xanh thiên nhiên đẹp như tranh vẽ.

Từ “Nam Ban” theo người địa phương có nghĩa là một vùng đất phía Nam trù phú được thiên nhiên ưu ái ban tặng. Biết chúng tôi đang muốn "lên rừng", người dân địa phương đã "chỉ điểm" quán cà phê Minh Tâm trên đường Trương Công Định (TP Đà Lạt), “trụ sở” chính của các bác tài xế thuộc đội Easy Rider.
Thoạt nghe cái tên rất Tây nhưng nhóm lại là người Việt chính hiệu, phần lớn xuất thân từ hướng dẫn viên du lịch địa phương và được ví von như "những lãng tử buôn không khí sạch" mà du khách, đặc biệt Tây balô thường chọn làm chiến hữu cùng đồng hành khám phá những vùng đất và nét văn hóa đặc trưng của Việt Nam

http://nd3.upanh.com/b1.s15.d2/e7bbbd3c81e30f22885c664e58352053_36458143.2.jpg

< Con đường đi Nam Ban chìm trong màu xanh núi rừng.

Ở một góc nhỏ của quán cà phê, một đôi du khách người Ireland, anh Simon Toner và chị Izzy Dabiri, đang bàn chuyện rôm rả với một thành viên đội Easy Rider về chuyến khám phá vùng đất Nam Ban.

Bác Trần Văn Năm, một thành viên lâu năm của đội Easy Rider, giới thiệu cho du khách về tour du lịch bụi đến Nam Ban bằng xe phân khối lớn. Đó là một cơ hội tốt để xâm nhập cuộc sống thực tế của người dân địa phương, chiêm ngưỡng những vẻ đẹp ở từng góc cạnh nhỏ nhất của cuộc sống, đặc biệt có thể vượt qua nỗi sợ hãi của chính bản thân.
http://nd1.upanh.com/b2.s15.d2/d81fd9d1e84ecc71d8ec8f0fd1d761fc_36458191.3.jpg

< "Kỹ sĩ" Easy Rider Trần Văn Nam hướng dẫn du khách tham quan.

Nhảy phóc lên những con “ngựa chiến khủng”, chúng tôi náo nức hướng về vùng đất Nam Ban với biết bao hồi hộp và phấn khích.

Trải dài theo tầm mắt là những con đường ngoằn ngoèo uốn lượn vòng cung bao quanh sườn đồi, nơi giao thoa giữa thung lũng Tà Nung và cao nguyên Lang Bian huyền thoại.

Cảm giác thật "sướng" khi đi trên những cung đường hoang sơ núi non trùng trùng điệp điệp này là trải nghiệm những tiếng hòa âm kỳ diệu của thiên nhiên với tiếng gió vi vu, tiếng suối róc rách, tiếng mưa lắc rắc bên tai khi xe lăn bánh hướng về thung lũng Tà Nung

http://nd7.upanh.com/b6.s19.d2/2045aad3868d64a4fc1f3a8ea551e5fa_36458247.4.jpg

< Ruộng bậc thang ở thung lũng Tà Nung.

Thi thoảng các bác tài dừng lại và kể cho du khách nghe những câu chuyện đặc biệt về vùng đất này, từ những cành cây cọng cỏ cho đến những sự tích xa xôi ở phía bên kia thung lũng.

Cái mát rượi của vùng cao nguyên hoang lạnh phả vào mọi người, mở ra một khung cảnh xinh tươi đẹp đẽ với màu xanh ngút mắt của những cánh đồng cà phê, cái nhỏ xinh ấm áp của những gian nhà kính trồng hoa và hình ảnh mờ ảo trong sương mù dày đặc của những ngôi làng người dân tộc thiểu số K.Hor.

Khác với cái lạnh hanh khô se sắt của Sa Pa, những cơn gió nơi vùng thảo nguyên hùng vĩ có một mùi vị ấm áp trữ tình rất riêng. Mùi vị ấy không chỉ thấm qua từng chiếc lá thông khô, phảng phất qua những vòm lá rì rào theo gió mà còn chạm vào từng ngọn cỏ lướt dưới chân người lữ hành.

http://nd8.upanh.com/b5.s11.d2/7b4ad3a8b9c5de8e780537fbe31084ce_36458288.5.jpg

< Một gia đình dân tộc thiểu số K.Hor giã gạo nấu cơm.

Và có đứng ở Nam Ban giữa trời mưa lạnh mới thấy nao nao nhớ những hơi ấm bình dị mộc mạc nhất. Một củ khoai nướng vừa hít hà vừa thổi trên tay, một ngụm trà nóng, một ly cà phê mới pha còn thơm mùi sữa… Tất cả những điều đó như hòa vào không gian sơn cước hữu tình, khiến người ta không chỉ thấy nhỏ bé choáng ngợp trước rừng núi trùng điệp, mà còn ngây ngất trước cái thinh lặng mênh mông không lời của thiên nhiên.

Thác Voi - một trong những ngọn thác đẹp nhất cao nguyên Lâm Đồng - cách thị trấn Nam Ban không xa. Đường dẫn tới thác Voi chủ yếu là những khối đá tự nhiên chờ đợi bước chân lữ khách khám phá. Thêm vài chục bước chân là Linh Ẩn tự trầm lắng tiếng kinh cầu và chuông mõ thanh tịnh. Theo nhiều người dân địa phương Linh Ẩn, từ này được xây dựng nhằm “trấn” vùng Nam Ban một thời được coi là “đất dữ”.

Sau hành trình mệt nhoài, đường về lại trở nên thú vị khi được mục sở thị các cơ sở chế biến tơ và dệt lụa truyền thống, cơ sở nấu rượu gạo trắng gia truyền của người địa phương, tham quan làng dân tộc thiểu số K.Hor.
http://nd4.upanh.com/b6.s10.d3/0fede28b3b842dd68e34cfd91ed53ca2_36458344.imageview.jpg


< Du khách nước ngoài chụp hình bên dưới thác Voi.

Bác Năm kể chúng tôi nghe một câu chuyện đáng nhớ nhất kể từ khi trót theo cái nghiệp rong ruổi đường trường có khi kéo dài cả tháng. Rằng có một bà cụ người Pháp bị khuyết tật ở chân 72 tuổi, đã qua Việt Nam 14 lần và lần nào cũng nhờ bác chở đi thăm thú những phong cảnh thiên nhiên khắp đất nước Việt Nam. Giờ tuổi cao sức yếu mới ngăn được chân bà...

Chúng tôi rời Nam Ban trong sự luyến tiếc và hi vọng một ngày gần nhất sẽ lại đến nơi đây, lại được hít thở khí trời trên cung đường hoang sơ và hùng vĩ. “Chuyến đi thật tuyệt vời. Nhất định chúng tôi sẽ giới thiệu thật nhiều bạn bè tới đây”, Izzy chia sẻ.
Tạm biệt nhé Nam Ban

(Theo dulich Tuổi Trẻ)

hung vi
12-10-2011, 11:08 PM
http://nd4.upanh.com/b4.s7.d2/9f33f918993589aac5d00311ff692fc6_36458604.camranhlen51of54.jpg

Sau những lúc mệt nhọc với sự chật chội của thành phố, bạn có thể giải toả sự căng thẳng bằng một cuộc khám phá Khánh Sơn – một huyện của người dân tộc Raglai.

Theo con đường tỉnh lộ 9 bắt đầu từ ngã ba Ba Ngòi hay còn được gọi là ngã ba Đồng Lác đến với Khánh Sơn phải trải qua đoạn đường dài 40km với những khúc khuỷu của núi đồi.

Hai bên đường là bạt ngàn đồng lúa xanh mơn mởn, hàng tre xanh thẳm, những rặng núi nhấp nhô ẩn hiện xa xa tạo cho chúng ta cảm giác thích thú được chinh phục. Ngay từ đỉnh đèo, chúng ta sẽ bao quát được hết vịnh Cam Ranh, tận hưởng khung cảnh thanh bình, yên ả của một vùng rừng núi chập chùng. Con đường tỉnh lộ nằm xuyên qua rừng xanh bạt ngàn, như đưa chúng ta đến với một thế giới cách xa với sự náo nhiệt chốn đô thị. Khi qua khỏi đỉnh đèo, hai bên đường là những ngôi nhà nhỏ xíu của cư dân Raglai

http://nd6.upanh.com/b4.s7.d2/d75293d985b3457c3c2fc1de71c9c28d_36458676.20101114ccoua.jpg

Có những căn hộ chơ vơ một mình lại có khu họ quần cư lại thành một chỗ, nơi có con suối nhỏ chảy ngang qua. Hiện nay, họ không còn sinh sống trong những ngôi nhà sàn nhỏ của mình nữa, mà cư trú trong những ngôi nhà xi măng vững chắc do Nhà nước cho xây dựng để khuyến khích việc định canh định cư.

Người Raglai hiện nay không còn giữ được những nét riêng truyền thống của mình, có lẽ một phần do nơi cư trú của họ quá gần người Kinh. Bởi thế, sự giao thoa văn hoá làm cho họ mất đi bản sắc. Chỉ có thể nhận diện được họ qua làn da và chiếc gùi mang sau lưng. Dầu vậy, tại xã Ba Cụm Bắc còn lưu giữ được ngôi nhà sàn truyền thống của người Raglai, ngôi nhà có gần một trăm năm tuổi. Sườn nhà là những thân cây to, vững chắc. Mái nhà được làm bằng tranh. Vách, sàn nhà được lát bằng những thân cây tre đập dẹp. Ngày nay, với công cuộc giữ gìn bản sắc dân tộc, huyện Khánh Sơn đã cho xây dựng khoảng chín ngôi nhà dài truyền thống của người Raglai.

Khi gần đến thị trấn Tô Hạp, huyện lỵ của Khánh Sơn, chúng ta sẽ cảm nhận được sự hiền hoà của một vùng quê chưa bị đô thị hoá, chưa bị những thói xấu của cuộc sống hiện đại làm cho biến dạng. Đâu đó bên sông Tô Hạp hay những con suối vẫn còn hình bóng những đứa trẻ nô đùa, thả mình trong dòng sông xanh mát, hình dáng của chị, của mẹ đang giặt quần áo

http://nd1.upanh.com/b5.s2.d3/d9607b903fef849f06c5af61fd0e2621_36458731.33ca19810400.jpg

Và dễ dàng nhận thấy nhất mà cũng làm cho chúng ta, những đứa con của đồng bằng thích thú có lẽ là những chiếc cầu treo bắc ngang qua con sông Tô Hạp, với đồng bào miền núi thì chiếc cầu treo nó thân thuộc như những cây cầu khỉ ở miền Tây sông nước vậy.

Từ thị trấn Tô Hạp của huyện Khánh Sơn, chỉ cần đi khoảng 8km có thể đến được với thác Tà Gụ, một địa điểm thắng cảnh khá nổi tiếng. Tại đây, thác nước đã tạo ra một cảnh quan hài hoà giữa non và nước. Những chiếc hồ với làn nước trong leo lẻo, cây cối um tùm, tiếng chim kêu sẽ làm cho chúng ta quên đi hết mọi phiền muộn, âu lo trong lòng. Chúng ta đắm mình trong dòng nước xanh, lặng nghe tiếng suối róc rách.

http://nd5.upanh.com/b1.s13.d2/0f62403b43194eca0e16b578ba19a512_36458785.25070605.jpg
Chỉ cần bỏ khoảng 12 tiếng đồng hồ là chúng ta có thể khám phá hết Khánh Sơn, nơi mà du lịch chưa phát triển, chính quyền ở đây chưa đủ tài lực, tài chính để đầu tư cũng như kêu gọi để phát triển du lịch. Và biết đâu, cũng vì những điều này mà Khánh Sơn còn giữ cho mình được những nét hoang sơ chưa bị khai phá, chưa bị bàn tay con người làm cho biến dạng cả một vùng thiên nhiên hoang sơ và huyền bí

Du lịch Khánh Sơn (Khánh Hòa): Tiềm năng cần đánh thức

Khánh Sơn (Khánh Hòa) có điều kiện khí hậu được ví như “Đà Lạt thứ hai”, cùng với đó là nền văn hóa bản địa hấp dẫn, những danh thắng tự nhiên độc đáo, di tích lịch sử ý nghĩa… Tất cả những lợi thế trên khiến người ta nghĩ đến việc triển khai nền “công nghiệp không khói” ở huyện miền núi này. Tiềm năng du lịch ở Khánh Sơn nếu được đánh thức đúng hướng thì việc hình thành một nền kinh tế du lịch nơi đây không phải là điều quá xa xôi.

http://nd8.upanh.com/b1.s10.d2/6deb7a24d064513ff159975802180784_36458898.33281dsc096803337.jpg

Trong nhiều lần trò chuyện với các đồng chí lãnh đạo huyện Khánh Sơn, điều trăn trở của các anh chính là làm thế nào để khơi dậy tiềm năng du lịch trên địa bàn huyện. “Làm du lịch ở Khánh Sơn - điều tưởng như xa vời nhưng lại rất thực tế. Cùng với việc phát triển sản xuất nông nghiệp theo hướng chuyên canh thì việc khơi dậy tiềm năng du lịch chính là điều chúng tôi đang hướng tới”, ông Mấu Thái Cư - Phó Chủ tịch UBND huyện chia sẻ. Với đặc thù của một huyện miền núi nằm tách biệt với đồng bằng, giao thông đi lại khó khăn, đời sống cũng như trình độ dân trí còn thấp chính là rào cản trên con đường Khánh Sơn hướng tới nền kinh tế du lịch. Tuy nhiên, không vì thế mà Khánh Sơn “nhụt chí” bởi với những tiềm năng đầy mới lạ, hấp dẫn cho du lịch sinh thái; du lịch văn hóa; du lịch khám phá… sẽ có một ngày những tiềm năng ấy sẽ thức giấc.

http://nd8.upanh.com/b6.s15.d2/9f4715673ddd2ce2afc6f0df0cd7b804_36458948.khanhson.gif

Từ TP. Cam Ranh, du khách ngược Tỉnh lộ 9 lên huyện Khánh Sơn. Sau khoảng hơn 30km, đặt chân đến đỉnh đèo, chúng ta đã cảm nhận thấy sự khác biệt của khí hậu nơi đây. Một bầu không khí mát lành, với sương mù vờn quanh đỉnh núi đẹp như một bức tranh thủy mặc. Trên đường đến thị trấn Tô Hạp, chúng ta dễ dàng bắt gặp những ruộng lúa nước, những thửa nếp rẫy với hạt đen như than mà đồng bào nơi đây gọi là “nếp quạ”, những nương bắp, những “rừng xanh hoa chuối đỏ tươi”…

Hai bên đường là những căn nhà nhỏ của đồng bào dân tộc Raglai với lối sinh hoạt giản dị, mộc mạc. Những em bé Raglai nước da ngăm đen, ánh mắt xoe tròn hồn nhiên được các bà mẹ địu trên lưng; những thiếu nữ Raglai với chiếc gùi trên lưng mải miết trỉa bắp, cắt lúa; những người già vô tư lự thả hồn mình theo khói thuốc lá như tìm về một miền ký ức xa xăm. Khám phá du lịch ở Khánh Sơn, địa điểm đầu tiên được nhiều người hướng tới chính là danh thắng thác Tà Gụ ở xã Sơn Hiệp

http://nd6.upanh.com/b3.s15.d2/71f760863335aa37e3ce1c134eb9ebb6_36458996.nhon.jpg

Thác Tà Gụ còn có tên gọi là Thác Ngà Voi Đá Đứng bởi nó có hình dáng giống như chiếc ngà voi khổng lồ. Thác cao khoảng 40m, gắn liền với truyền thuyết dân gian đặc sắc của dân tộc Raglai. Ngọn thác đứng cắt dọc rừng xanh ngắt, thoai thoải uốn lượn, mài mòn từng phiến đá chênh vênh. Xung quanh khu vực thác Tà Gụ là cánh rừng nguyên sinh với hệ sinh thái đa dạng các loài động thực vật.

Đến thưởng lãm thác Tà Gụ, du khách còn có thể trải nghiệm để khám phá cuộc sống của người Raglai nơi đây. Những ruộng mía tím, những trang trại cây ăn trái với sầu riêng đã được công nhận thương hiệu độc quyền, măng cụt, chôm chôm, vú sữa… có hương vị độc đáo chắc chắn sẽ làm hài lòng du khách. Thưởng thức một bữa ăn dân dã bên thác với cơm lam, thịt gà nấu trong ống lồ ô sẽ là một điều rất lý thú với nhiều người.

Đến với Khánh Sơn không chỉ có thác Tà Gụ mà còn có nhiều địa điểm hấp dẫn khác như thác Dốc Quy, di chỉ khảo cổ học Dốc Gạo, căn cứ địa cách mạng Tô Hạp…; đặc biệt là nền văn hóa Raglai đậm đà bản sắc. Đêm đêm, trong những ngôi nhà dài, bên ánh lửa bập bùng, trong hơi men rượu Tapai, người già kể sử thi Akhà Duka cho con cháu nghe. Nam thanh nữ tú cùng nắm tay nhau đung đưa trong âm thanh mã la vang vọng tưởng như không bao giờ dứt. Khúc hát A Lâu thiết tha, trữ tình xua tan đi cái mệt mỏi, vất vả của một ngày lao động cực nhọc trên rẫy.

http://nd1.upanh.com/b2.s1.d4/57b4bfa70a5e42e011d7bc76e0446541_36459031.4406615218858149fb2eo1.jpg

Tiềm năng du lịch ở Khánh Sơn đã rõ, nhưng đầu tư như thế nào để những tiềm năng đó phát huy hết giá trị là một bài toán khó đối với địa phương. Trước hết, huyện cần hoàn thành việc cải tạo, nâng cấp tuyến Tỉnh lộ 9 để việc đi lại được thuận tiện. Tiếp đó, sớm xây dựng và ban hành Đề án phát triển du lịch - lễ hội trên địa bàn huyện, trong đó nêu rõ việc đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng phục vụ du lịch như thế nào? những sản phẩm du lịch cụ thể Khánh Sơn cung cấp đến du khách là gì? giải pháp thu hút và lưu giữ du khách khi đến với Khánh Sơn…

Cùng với đó là đẩy mạnh công tác tuyên truyền, quảng bá tiềm năng địa phương, từ đó kêu gọi, thu hút nhà đầu tư vào lĩnh vực du lịch. Mới đây, có thông tin một doanh nghiệp lớn đã nhìn thấy tiềm năng du lịch ở Khánh Sơn và quyết tâm cùng với huyện sẽ đầu tư khai thác những thế mạnh này. Đây thực sự là tín hiệu vui đối với người dân Khánh Sơn cũng như với những ai yêu mến mảnh đất này.

Với một cái nhìn mang tính chiến lược, cùng những bước đi đúng hướng, trong một tương lai không xa, Khánh Sơn có thể trở thành điểm dừng lý tưởng trên hành trình du lịch ở vùng Tây Nam Khánh Hòa.

(theo dulich khánh Hòa)

hung vi
12-10-2011, 11:20 PM
http://nd5.upanh.com/b2.s16.d2/69eea7d3aecae8696792e5616b94b7d4_36459245.632.jpg

Từ trung tâm huyện Sapa, đi thêm chừng 2km qua những con đèo cua tay áo đặc quánh sương sa, một bên là vách núi, xa xa là những thửa ruộng bậc thang xanh rì, những triền núi hùng vĩ, chúng tôi đến làng Cát Cát (xã San Sả Hồ, huyện Sapa, tỉnh Lào Cai), một điểm đến hấp dẫn trên tuyến hành trình khám phá vùng cao Tây Bắc.

< Cây cầu Si thơ mộng bắc qua suối Cát Cát.

Làng Cát Cát được hình thành từ giữa thế kỷ 19. Các hộ gia đình ở đây cư trú dựa vào sườn núi và quây quần bên nhau. Các nóc nhà cách nhau chừng vài chục mét. Họ trồng lúa trên ruộng bậc thang, trồng ngô trên núi theo phương pháp canh tác thủ công, sản lượng thấp. Phần lớn nhà cửa đều đơn giản, chỉ có một cái bàn, cái giường và bếp lửa nấu nướng..

http://nd9.upanh.com/b5.s10.d4/978f31d0cb51422d6d76145009ad8b2e_36459299.72011to03695.jpg

Người Mông ở Cát Cát chủ yếu sống trong những căn nhà ba gian lợp ván gỗ pơ mu, theo phương thức quần cư. Dọc theo con đường xuống bản là những nóc nhà lô xô tựa lưng vào sườn núi, bên cạnh là những thửa ruộng bậc thang xanh rì.

Kiến trúc nhà của người Mông làng Cát Cát còn nhiều nét cổ: nhà ba gian lợp ván gỗ pơmu. Bộ khung nhà có vì kèo ba cột ngang. Các cột đều được kê trên phiến đá tròn hoặc vuông. Vách được lợp bằng gỗ xẻ, có 3 cửa ra vào: cửa chính ở gian giữa, 2 cửa phụ ở hai đầu nhà.

http://nd8.upanh.com/b5.s8.d3/b435c6f5158104c00884ed40bc6a987f_36459358.catcat3.jpg

< Điệu giao duyên của những cô gái chàng trai người Mông.


Cửa chính luôn được đóng kín, chỉ mở khi có việc lớn như đám cưới, tang ma, cúng ma vào dịp lễ Tết. Trong nhà có không gian thờ, sàn gác lương thực dự trữ, nơi ngủ, bếp và nơi tiếp khách.

http://nd6.upanh.com/b1.s1.d2/f27e0583d6c578918ec1f7f3ed686aac_36459386.catcat6.jpg

< Thiếu nữ Mông hát...

Đến nay, người Mông ở làng Cát Cát còn lưu giữ được hầu như nguyên vẹn nhiều phong tục, tập quán độc đáo xưa như tục kéo vợ, tục tổ chức lễ cưới, cùng nhiều nghề thủ công truyền thống.

http://nd0.upanh.com/b4.s11.d1/521259242c6f1c99504d549d10006cd4_36459410.catcat7.jpg

< ...và người nghe sẽ nghe qua chiếc ống.

Trên con đường gạch mấp mô với những bậc tam cấp dẫn lối xuống bản, chúng tôi thấy những người phụ nữ Mông đang cần mẫn dệt vải, khâu vá trong những căn nhà nhỏ ven đường. Qua khung dệt cổ, với bàn tay khéo léo tài hoa, những người phụ nữ Mông đã tạo ra nhiều sản phẩm thổ cẩm đẹp mắt, màu sắc, hoa văn, chi tiết tinh xảo như túi, mũ, quần áo, váy, ví, túi thổ cẩm, khăn quàng

http://nd6.upanh.com/b4.s17.d1/b493672a533cb55ec266264443e0d6cc_36459436.72011to05929.jpg

< Những căn nhà nhỏ bên dòng suối Cát Cát.

Qua những khung dệt, người Mông tạo nên những tấm thổ cẩm nhiều màu sắc và hoa văn mô phỏng cây, lá, hoa, muông thú... Gắn liền với công đoạn dệt vải bông, vải lanh là khâu nhuộm và in thêu hoa văn, phổ biến là kỹ thuật nhuộm chàm, nhuộm nước tro thảo mộc và cây lá rừng. Vải nhuộm xong được đánh bóng bằng cách lăn vải với khúc gỗ tròn trên phiến đá phẳng có bôi sáp ong

http://nd9.upanh.com/b4.s19.d2/9cae340c567770bd4648b3185d66a960_36459479.72011to01429.jpg

< Khám phá nghề dệt của người Mông.

Ngoài nghề dệt, làng Cát Cát còn có nghề chạm bạc truyền thống độc đáo với sản phẩm phong phú, đa dạng về chủng loại song chủ yếu là trang sức của phụ nữ như vòng cổ, vòng tay, nhẫn…

Ngoài ra, điêu khắc đá cũng là một nghề đã tồn tại từ nhiều đời, nay đem lại thu nhập ổn định cho nhiều người dân nơi đây

http://nd8.upanh.com/b1.s12.d3/4573766ec2a7482e8ff6078e97eadd7b_36459508.72011to0669.jpg
Một điều hấp dẫn du khách khi đến Cát Cát là người Mông ở đây còn giữ được khá nhiều phong tục tập quán độc đáo, chẳng hạn như tục kéo vợ.

Khi người con trai quen biết và đem lòng yêu một cô gái, anh ta sẽ tổ chức làm cỗ mời bạn bè và nhờ các bạn lập kế hoạch "kéo" cô gái về nhà một cách bất ngờ, giữ cô trong ba ngày.

Sau đó, nếu cô gái đồng ý làm vợ chàng trai thì sẽ tiến hành lễ cưới chính thức. Nếu cô từ chối thì họ cùng nhau uống bát rượu kết bạn và mọi việc trở lại bình thường như chưa có điều gì xảy ra. Lễ cưới người Mông ở Cát Cát thường được tổ chức từ 2 đến 7 ngày

http://nd7.upanh.com/b1.s9.d3/45529ae6c36c5d82f19cbcb687ce4533_36459547.cat.jpg


Để phát triển tiềm năng du lịch vùng Cát Cát, Sở Văn hóa - Thể thao và Du lịch tỉnh Lào Cai đã triển khai thực hiện nhiều chương trình như: “Ngày hội văn hóa bản Mông Cát Cát”, chương trình du lịch trải nghiệm “Một ngày làm nông dân người Dao” và “Một ngày làm cô dâu người Mông”.

Tham gia những chương trình này, du khách sẽ được khám phá và trải nghiệm nhiều điều thú vị từ đời sống và văn hóa của đồng bào Mông trên bản vùng cao bình yên Cát Cát

(Theo TT dulich và nhiều nguồn khác)

hung vi
12-10-2011, 11:28 PM
http://nd7.upanh.com/b2.s7.d3/2c92f95c2bf7ab3d8400fa8573a994a7_36459667.maichau1.jpg

Mai Châu, bản Lác từ lâu đã thành một địa điểm du lịch. Bản người Thái này vốn được quy hoạch vuông vức như một thị trấn nhỏ, có đường ngang, ngõ tắt và kênh mương chảy qua bản. Tất cả các nhà sàn được xếp ngay ngắn về một hướng và đồng ruộng bao quanh.

Vẻ đẹp của bản Lác khiến nó nhanh chóng nổi tiếng và được nhiều du khách tới thăm, hiện thì có thể nói nó đã biến thành phố Lác, nhà nào cũng làm du lịch, cho thuê chỗ ở, bán đồ lưu niệm và hàng cơm. Hôm chúng tôi đến trong tháng ba, thấy cả một đoàn thiếu niên phương Tây đến trăm trẻ chạy nhảy nhốn nháo.

Năm bản khác xung quanh vùng không được vị thế như vậy, nhưng thực ra bản nào cũng đẹp. Con người cũng thật kỳ lạ, họ thích thám hiểm tò mò, nhưng không thể xa rời tiện nghi. Họ đến một vùng núi rừng, với dân tộc ít người nhưng phải có... bánh pizza và nhà vệ sinh hiện đại

http://nd1.upanh.com/b3.s11.d4/ac76a95fd83ca846de97cfc376db45e0_36459731.emgaimaichau.jpg

Ở dưới Hoà Bình, nhiều bản làng đang học tập mô hình du lịch của bản Lác, như một bản nằm không xa khu Không gian văn hoá Mường. Ở đây có bãi đỗ xe đầu bản, có các nhà sàn được giữ lại và mọi người dân đều niềm nở đón khách vào nhà, bán thổ cẩm hoặc đồ đan.

Chương trình này hiện chưa được nhân rộng, có cái hay cái dở. Nhưng trước tiên người ta không bán nhà sàn chuyển xuống nhà gạch nữa và ý thức rất rõ ràng về giữ gìn văn hoá truyền thống và môi trường rừng núi xung quanh, đó cũng là cái mà du khách cần tới.

Tuy nhiên văn hoá truyền thống vẫn suy thoái từ từ trong các bản làng đó. Phần lớn người dân không sản xuất đồ thủ công nữa, mà mua từ dưới xuôi, hay hàng Trung Quốc. Và cũng có vài khung dệt vải mộc và thổ cẩm có tính chất tượng trưng. Cô Hà, một hoạ sĩ phục trang tìm mua cho đủ một bộ y phục nữ Mường, chị chủ nhà đồng ý bán, nhưng bộ của chị lại thiếu mất cái yếm. Chị cười và nói bán mất cho ông Tây rồi. Một cuộc trình diễn thời trang đơn giản, và hoạ sĩ Hà nhất định phải có cái yếm, thế là chị gái Mường phải vay một cái yếm từ cô em gái cho đủ bộ

http://nd6.upanh.com/b1.s16.d2/d0855857c0b300cfbe75be3574b3c888_36459796.b9c4e67084bece271cc2c3ea0ee1b35a.jpg

Dệt thổ cẩm ở bản Lác

Trong khoảng năm 1992 – 1997, và cũng nhiều đợt khác, một vài nhà tạo mốt đã vét sạch tất cả những bộ quần áo dân tộc ở Sa Pa, khiến cho tình hình y phục truyền thống vùng này, như một người dân nói: suy thoái hoàn toàn và còn lâu mới ngóc đầu dậy được. Thời gian đó, còn nhiều đồng bào tự làm lấy áo quần, thời gian cho một bộ y phục dân tộc theo kiểu thủ công rất lâu, không thể tái sản xuất nhanh. Người Trung Quốc và những thợ may, thợ thêu dưới xuôi nhanh chóng nhảy vào thị trường này, họ cung cấp đủ loại hoa văn thêu dệt sẵn cho người Dao và người H’mông.

http://nd9.upanh.com/b3.s5.d4/f639498429e3405306e687ae5e205168_36459839.1255976731.jpg

Có những phiên chợ ở dãy Hoàng Liên Sơn, người H’mông Hoa hoàn toàn mặc thổ cẩm thêu dệt sẵn. Tôi từng thấy một chiếc ôtô chạy qua vùng Hoà Bình – Mai Châu vét sạch hoa phong lan ở các chợ bán lẻ ven đường trong một ngày. Người dân tộc tuy bán được, nhưng cũng nói rằng "bác mua kiểu này thì vài năm sau rừng mới mọc được và chúng em mới có hàng để bán". Du lịch về bản chất cũng làm tổn hại nghiêm trọng đến văn hoá, sự sưu tập theo kiểu tàn sát như trên là một đòn trời giáng vào đời sống miền ngược. Khác nào đem mìn đi đánh cá đâu.

Từ Hoà Bình đi Mai Châu, ta đi qua một chợ mía kỳ thú, đó là chợ mía Lồ, ở Mường Bi. Có lẽ nơi đây thường xuyên mua bán mía nên người ta cất những lều tạm hai bên đường bằng tre và lợp lá mía, có sạp ngồi như một hàng quán. Mái sạp rất cao và hướng mặt sạp ra lòng đường, các bó mía được xếp quanh đó. Mía tím rất giòn không thể ép kéo mật, do bị vỡ vụn nếu xay ép, nên chỉ có thể để ăn ngay. Người ta nói rằng xứ Mường này là một trung tâm của cây mía tím

http://nd3.upanh.com/b4.s8.d3/da8cb919776a3794af57584fa09b6fce_36459873.5a916b14e067eb72fd5611386de06915.jpg

Muốn đến Mai Châu phải vượt đèo Thung Khe, trên đỉnh đèo, nhiều người dân tộc và người dưới xuôi lập một dãy hàng quán cũng tạm thời, bán phong lan, cơm lam, hoa quả đặc sản. Cảnh vật núi rừng nhìn từ trên cao xuống rất ngoạn mục, dưới chân đèo là những bản làng mái nhà sàn lúp xúp quây quần vào nhau. Cảnh tượng đó đến nay vẫn như vậy, nhưng không biết còn được bao nhiêu lâu nữa.

Tôi xuống những bản làng hỏi về khả năng và thời gian lưu giữ của những nhà sàn, mà phần lớn đã dựng lại bằng hệ cột vuông, tức là loại nhà sàn tiết kiệm gỗ (một cột tròn có thể xẻ thành bốn cột vuông). Người ta nói rằng chừng 20 năm nữa, vậy sau đó thế nào? Đó là câu hỏi chưa trả lời được. Và nếu người ta phải chuyển thành những nhà sàn bêtông, lợp mái tôn ximăng, thì thà xây nhà gạch còn hơn

(Theo SGTT)

hung vi
12-10-2011, 11:41 PM
http://nd2.upanh.com/b6.s16.d2/dbdfce1de21149baaebe374399e7ed22_36460092.img6157.jpg

Ở Hòa Bình, người Mường sống rải rác trong những thung lũng. Khí hậu nơi đây trong lành. Bản Mường được bao bọc bởi núi, ôm trong lòng là suối, những ngôi nhà sàn thấp thoáng bình yên…Cuộc sống nơi đây hiền hòa, còn con người thì thật gần gũi và dung dị.

Dân tộc Mường ở Hòa Bình chiếm trên 60% dân số, chia làm nhiều Mường khác nhau. Trong đó Mường Vang ở huyện Lạc Sơn là một trong bốn Mường lớn của Hòa Bình (Mường Bi, Mường Vang, Mường Thàng và Mường Động) được thành lập cách đây 100 năm.

Từ thành phố Hòa Bình ngược lên phía Tây Nam của tỉnh Hòa Bình khoảng 50km là vùng đất còn lưu giữ nhiều nét đẹp, nét cổ xưa của xứ Mường. Văn hóa Mường Vang nằm trong chính đời sống thường nhật và dòng chảy lịch sử của người Mường.


http://nd2.upanh.com/b3.s10.d1/4f5037726be70ce79514ec1a60a5748e_36460112.image001.jpg

Với độ cao 1.071m so với mực nước biển, đỉnh núi Cốt Ca ở xóm Đồi Thung, xã Quý Hoà được xem là nóc nhà của huyện Lạc Sơn. Trải qua thời gian, nơi đây vẫn còn vẹn nguyên nét hoang sơ và huyền bí. Cảnh vật lung linh, huyền ảo của Đồi Thung khi thì thăm thẳm Dốc Gió, Đèo Mây, lúc thì tráng lệ, hùng vĩ mây vờn đỉnh Cốt Ca, tinh khiết suối Lạnh.

< Đồi Thung đẹp nguyên sơ buổi ban mai

http://nd8.upanh.com/b5.s16.d2/d976084224417f46849779327cf7effd_36460148.img7493.jpg
< Những ngôi nhà sàn thấp thoáng sau rừng cây.

Giữa thiên nhiên hùng vỹ và nguyên sơ nhưng cũng thật gần gũi ấy, cuộc sống của bản Mường giữa mây ngàn đỉnh Thung vẫn giữ được nét dung dị nguyên sơ. Có lẽ khi về Đồi Thung, cái ấn tượng đầu tiên đó chính là những ngôi nhà sàn của người Mường thấp thoáng bên sườn núi, dưới những tán cây rừng xanh mướt. Vẫn gần như vẹn nguyên nếp sống thủa nảo thủa nào, mỗi nhà một chòm hoặc dăm ba nhà ở chung trên một mỏm đồi.
http://nd3.upanh.com/b2.s18.d2/8bc4e7437f159a379277c3b6d093d637_36460173.image0072.jpg< Văn hóa sinh hoạt cộng đồng trên ngôi nhà sàn luôn được người Mường Vang lưu giữ và trân trọng

http://nd6.upanh.com/b1.s4.d1/86ab2ee8d65ef39b6df9b922740ee6d2_36460196.image0032.jpg< Người phụ nữ Mường Vang cần mẫn, khéo léo với những sản phẩm thổ cẩm do chính tay họ dệt.

http://nd8.upanh.com/b2.s16.d2/99531203d612f72c3933f8ce742451a2_36460268.image005.jpg< Người đàn ông Mường Vang khỏe mạnh, vạm vỡ, vững chãi với vai trò trụ cột của gia đình và bản Mường.

Nhưng cuốn theo dòng đô thị hóa, nhiều làng bản của người Mường cũng đã có phần bị mai một. Những nếp nhà sàn mất dần; trang phục của phụ nữ Mường với váy đen, áo cóm cũng dần vắng bóng

http://nd9.upanh.com/b1.s7.d2/0fdd140d0cdc49ae18ad62b06e5c97d9_36460329.img1610.jpg< Xuống sông bắt cá

http://nd3.upanh.com/b2.s9.d1/21a0887f71fb2c9d2c1b3d8eb60d750d_36460363.image009.jpg

< Màu xanh của sức sống mãnh liệt nơi mảnh đất Đồi Thung.

Dẫu vậy, nét hoang sơ và huyền bí vẫn còn tồn tại ngay trong cuộc sống của người Mường nơi vùng Đồi Thung. Đến với bản Mường mờ ảo trong sương sớm, sẽ bắt gặp những dáng mẹ, dáng bà cần mẫn dịu dàng, uyển chuyển với váy đen, áo cóm; được nghe người già trong Mường hát Thường đang bọ mẹng; được ăn cơm đồ, lợn thui, ở nhà gác. Phong tục đặc trưng của người Mường là: cơm đồ, nhà gác, nước vác, lợn thui

(Theo dân trí)

hung vi
12-10-2011, 11:52 PM
http://nd6.upanh.com/b1.s13.d2/e7a7dc0dc893480161ebe52ca107aac2_36460566.sapa1.jpg

Đến với Sapa, người ta thường đi vào mùa đông, để chiêm ngưỡng tuyết rơi, để được khám phá cái lạnh âm độ như các nước châu Âu… Tuy nhiên, nếu có dịp đi vào mùa hạ, nơi đây cũng sẽ mang đến cho bạn nhiều điều thú vị.

Tiết trời Sapa vào hạ chỉ hơi lạnh hơn Đà Lạt một chút nên khá dễ chịu. Tuy nhiên, đôi lúc, thời tiết như cố tình tạo thêm điều kiện cho nàng Sapa đỏng đảnh trong sắc hạ. Bầu trời vừa bừng lên ánh nắng chan hòa, lại sụp nắng xuống, nhanh chóng cho cơn mưa nhỏ chạy lướt qua đủ làm ướt nhẹ những tà áo đa sắc màu của các cô sơn nữ, rồi lại tạnh ngay...

Hạ là mùa kết trái của đào, lê, mận, nếu “kết nối” được với người dân địa phương, bạn sẽ có dịp đến với các vườn trái cây nằm trên các ngọn đồi để chụp ảnh và được thưởng thức thỏa thích

http://nd1.upanh.com/b6.s18.d2/7e10dc0fd9017a8f5954230abb6b1a7f_36460631.sapa2.jpg< Thác Bạc ở Sapa.

Ngoài ra, đến Sapa vào mùa hạ, bạn sẽ có cơ hội chiêm ngưỡng những thác nước tuyệt đẹp.

Thác Bạc nằm cách thị trấn Sapa khoảng 12 km, từng làm cho nhiều du khách quyến luyến khi rời bước. Từ trên khe núi cao, dòng nước ầm ầm đổ xuống, bọt tung trắng xóa trông như những đóa hoa.

http://nd3.upanh.com/b1.s13.d2/3070902361399bf85b3d5d8db2d4a00b_36460693.sapa32copy.jpg

Bên cạnh đó, bạn còn có dịp hiểu rõ hơn về văn hóa của các dân tộc ít người tại đây, khi mà thời tiết dễ chịu, thuận lợi cho việc di chuyển giữa các bản làng. “Tôi luôn đắm đuối với những chiếc khăn, tà áo, những đường chỉ thêu trên từng kiểu áo khác nhau của các dân tộc

http://nd5.upanh.com/b2.s3.d4/f24044f33a551ad1466f784684c5940f_36460755.sapa9.jpg

Chẳng hạn, phụ nữ H’Mông mặc áo màu đen và họa tiết thêu đơn giản. Chiếc quần ngắn ngang đầu gối được cuốn xà cạp quanh bắp chân bằng một băng vải hẹp.

Những cô gái Dao đỏ có nụ cười tươi rạng rỡ, khuôn mặt đầy đặn trong vành khăn đỏ rực quấn cao trên đầu với các tua rua rũ xuống vai. Áo quần được thêu cầu kỳ qua hai, ba lần họa tiết đè lên nhau tạo nên những hoa văn nổi trên nền vải thô. Trang phục của họ luôn nổi bật ở mỗi phiên chợ Sapa

http://nd5.upanh.com/b6.s12.d3/712672c46db10fa13893d3338663c29a_36460935.sf19copy.jpg

Còn trang phục của các cô gái Tày khá đơn giản, duy nhất một màu chàm thẫm, áo cánh, cổ tròn có hai túi ở vạt áo trước và một chiếc thắt lưng bằng vải rộng bản quấn ngang eo, cổ đeo những chiếc vòng bạc lớn.

Các cô gái Xa Phó thì e lệ trong bộ áo váy rời sặc sỡ, trên đầu đội những chiếc khăn sọc đỏ, xanh, trắng…” - chị Thanh Hương, một du khách chia sẻ trải nghiệm.

Người dân tộc cũng rất hiếu khách. Bạn có thể đến với gia đình người Giáy ở thung lũng Tả Van hay gia đình dân tộc khác để tìm hiểu về đời sống của họ.

http://nd0.upanh.com/b6.s18.d1/3c704c2051f99520f59774b29bc73e74_36461000.ds1copy.jpg

Riêng với người Giáy, mọi sinh hoạt của họ vẫn còn giữ nguyên nét truyền thống xưa, chưa bị các dịch vụ du lịch thâm nhập như một số làng bản khác ở Sapa. Với trang phục đơn giản, áo ngắn cài nút chéo, các băng vải màu viền quanh cổ và tay áo, họ luôn niềm nở đón khách nếu có ai đó muốn ghế vào thăm

http://nd1.upanh.com/b3.s20.d1/57637c0d9a57d0dadbebbff6af6fd257_36461021.sapa51ekcopy.jpg

Rất nhiều ngôi nhà của người Giáy có mùi thơm thoang thoảng của gỗ pơmu rất dễ chịu.

Khác với người H’Mông và người Dao thường chọn vùng núi cao hay lưng chừng núi để sinh sống, người Giáy chọn các thung lũng bên các con suối lớn, có đồng ruộng bằng phẳng, có vườn rau quanh nhà. Người Giáy còn nổi tiếng với nghề thủ công như đan lát, làm bàn ghế trúc, chưng cất dầu hồi. Các cô gái Giáy nổi tiếng ở Sapa về sắc đẹp và nết na…

(Theo thanh niên)

hung vi
13-10-2011, 12:17 AM
http://nd5.upanh.com/b2.s6.d2/f14e9f909772e204cc023157d9dd301c_36461395.sapatrekking10.jpg

Nếu bạn thật lòng muốn tìm hiểu Sapa thì hãy làm tour trekking (đi bộ xuyên rừng) vào bản, ngủ đêm ở bản và thăm thú cảnh sống thực của người Mông, Dao, Dáy ra sao. Sẽ cực kỳ thú vị. Cái giá của nó không quá đắt so với những gì bạn được nếm trải. Hôm trước em ở Sapa trekking từ bãi đá cổ sang Bản Hồ, có mấy em dân tộc chỉ đường cho vui lắm, về nhà nhọ nhem khắp cả người.

Đi Sapa tất nhiên ai cũng ghé qua Thác Bạc, Cầu Mây, vào làng Cát Cát, rồi ra cổng trời. Nhưng nói chung mấy địa điểm này chỉ dành cho những người đến Sapa để nghỉ dưỡng là chính, lấy việc loanh quanh thị trấn bé bằng mắt muỗi hết ra chợ nhìn nhìn ngó ngó thì đi bộ mấy chục phút hết cái làng Cát Cát nhỏ bằng nắm tay (đã thế lại là cái làng do người ta dựng lên, lùa 1 ít người dân tộc Mông vào ở theo kiểu tiền trao cháo múc, làng chẳng ra làng, không có ruộng nương, không làm ăn sinh hoạt, chẳng chăn trâu, thả lợn thả gà

..chỉ có mấy em bán hàng sành sỏi ngồi trong mấy quán đồ lưu niệm chả khác gì quán nước của người Kinh…nói cung là …chán!). Hết đó thì người ta bắt cuốc xe ôm đến Thác Bạc, của đáng tội bác nào ở trên kia bảo là nó bé tí chẳng hoành tráng thì tội cho nó quá

http://nd5.upanh.com/b6.s7.d3/9fbdf4fc5ab62d0289c0ebbfc98b8779_36461455.sapatrekking09.jpg

Thật lòng em thấy nó cũng xứng với cái tên của nó, ít nhất là hơn cái thác cùng tên ở Tam Đảo nhiều. Nhưng chỉ thế thôi, nhìn ngắm một tiếng là đủ chán, không có gì để tìm hiểu, thám hiểm cả, người ta xây lan can vịn tay bằng sắt đồng thời cũng là rào chắn khỏi mạo hiểm luôn. Còn cái vũng nhỏ ở trong ngách với một dòng nhánh của thác chảy vào thì nước lạnh như băng, giữa mùa hè mà nhúng chân vào đó thấy giật đùng đùng chứ không phải là rùng mình nữa, nản.

Nếu chỉ đi Sapa theo kiểu đó thì chả ai việc gì phải hỏi kinh nghiệm. Nếu bạn thật lòng muốn tìm hiểu Sapa thì hãy làm tour trekking (đi bộ xuyên rừng) vào bản, ngủ đêm ở bản và thăm thú cảnh sống thực của người Mông, Dao, Dáy ra sao. Sẽ cực kỳ thú vị. Cái giá của nó không quá đắt so với những gì bạn được nếm trải. Chỉ cần mua tour ở chính khách sạn bạn ở, những khách sạn từ hạng trung ở Sapa trở lên đều có dịch vụ bán tour trekking cho khách du lịch. Bạn hãy chọn cung đường vừa với sức khỏe và khả năng tài chính của mình nhất., gần nhất và cũng rẻ nhất và ngắn ngày nhất có tour đi Tả Van hai ngày một đêm ngủ bản. Dài ngày hơn và đi xa hơn là tour Tả Phìn 3 ngày hai đêm ngủ bản. Thích hơn nữa là tour Tả Van – Tả Phìn kết hợp, bạn sẽ đi Xuyên từ Tả Van sang Tả Phìn 5 ngày 4 đêm sướng ngất người.

http://nd5.upanh.com/b5.s19.d2/2acc0913d22b57511a2989dbc260b4b2_36461505.sapatrekking05.jpg

Đáng buồn là hầu như chẳng có khách Việt nào đi những tour này cả. Tôi và bạn trai của tôi đã lọt thỏm giữa một đoàn mười mấy Tây Balô đủ quốc tịch Pháp, Italia và Tây Ban Nha (buồn cười thật toàn mấy nước gần nhau). Thực ra đó là cả mấy đội của mấy khách sạn gộp vào vì đi cùng cung đường nên tất cả chúng tôi chẳng ai bảo ai tự nhập vào cho vui. Mỗi đội của mỗi khách sạn có một tourist guide người bản xứ, hầu hết là người Mông và là con gái, suốt quãng đường ngần ấy ngày chúng tôi chỉ gặp duy nhất một đoàn khách Hàn Quốc có anh hướng dẫn viên chắc là người Kinh (tội nghiệp anh chàng chẳng có đồng nghiệp nào cùng giới, dọc đường chỉ biết xì xồ với mấy ông khách Hàn nói tiếng Anh cực tệ

http://nd4.upanh.com/b3.s1.d2/c4b8073571207a4e178b4a94a2b99aa1_36461564.sapatrekking11.jpg

Còn các cô gái guider của chúng tôi thì ríu rít với nhau như chim bằng tiếng Mông của các cô và mỗi khi có khách nào hỏi han gì đó tất nhiên các cô nói tiếng Anh như gió. Tôi thấy khả năng nghe nói của các cô này rõ ràng là khá hơn chính tôi, nhưng tôi chẳng buồn lắm vì dù sao tôi cũng không phải là dân Ngoại ngữ, đi du lịch cùng một đoàn Tây mà không cần phải dùng ngôn ngữ bàn tay là khá lắm rồi.

Bọn tôi rong ruổi qua những vạt nương lúa đang ngậm sữa thơm ngát cả thung lũng, có chỗ lúa đã hươm vàng làm mấy vạt đồi như mặc áo hoa. Đầu tiên là đến Tả Van, đi xuyên qua rừng tre trúc nên con đường được gọi là đường tre Tả Van, chỉ có một lối mòn vừa một người đi kể cũng hơi lép nhép vì luôn ẩm ướt, phải hết sức cẩn thận nếu không muốn chụp ếch do đường rất trơn.
http://nd6.upanh.com/b2.s1.d4/34e2521a01a60f73bffdf62d0be0fe58_36461636.sapatrekking01.jpg

Đi hết con đường tre, qua một sườn núi nữa thì mở ra một thung lũng đẹp mơ mộng nhấp nhô những đỉnh tam giác vắt vẻo mấy dải mây trắng như tơ sống. Tớ hỏi hướng dẫn viên của đội tớ là đấy có phải đỉnh Phanxipan không nhưng cô ấy chỉ tay ra tít đằng sau lưng cả đoàn đã bị che bởi mấy dãy núi nhấp nhô bọn tớ vừa mới vượt qua, bảo Phanxipan ở tận đấy cơ. Hóa ra đỉnh chóp cao lừng lững trước mặt vưỡn chả là gì vì nó không phải là nóc nhà Asian. Dù sao nó vẫn thật đẹp và gây cho chúng tôi cảm giác thèm muốn.

Đành bằng lòng với việc chụp những tấm ảnh cùng nhau ở nút thắt của con đường tạo ra bởi hai quả núi đứng sát nhau ở cuối đường vô tình làm thành hai bức vách ngăn cách tầm nhìn của mắt để mở ra phía sau đó là những đỉnh nhấp nhô xanh mờ vì bị mây bao bọc, sườn núi lốm đốm những vạt nương uốn lượn đủ kiểu màu chuyển từ xanh ngắt đến vàng hươm, đẹp không bút nào tả xiết. Cứ luyến tiếc mãi nhưng phải đi tiếp vì chặng đường còn xa, đến được bản đầu tiên thì còn đi lâu lắm

http://nd3.upanh.com/b1.s17.d1/dd6a5525d54b948b1d003b154c507fcc_36461713.sapatrekking03.jpg

Bọn tôi lại đi hết vạt nương này sang vạt nương khác, qua bãi đá cổ, qua cả con suối hiền lành có một cái vũng sâu và trong leo lẻo, bọn đàn ông thi nhau tụt áo nhảy xuống bơi ào ào và té nước trêu các cô hướng dẫn viên người Mông nhí nhảnh. Nhưng không cô gái nào bắt chước bọn họ, tất cả đều le lưỡi vì nước lạnh thấu xương dù đang là mùa hè. Ha ha hóa ra bọn con gái người nước ngoài cũng chả bạo dạn hơn gì mình. Tôi cứ tiếc mãi vì không chụp được ảnh bãi đá cổ Sapa.

Đi ào ào và chỉ dừng khoảng một tiếng để nghỉ và ăn trưa, vậy mà từ sáng đến tận 4h chiều bọn tôi mới đến được bản đầu tiên trong chuyến thăm thú. Đấy là bản của người Dáy, họ ăn mặc hơi giống người Dao, lại pha người Thái, nhà họ rất sạch sẽ lợp mái ngói và nền đất nện (đấy là đội chúng tôi ở nhà vào loại giàu có vào hạng nhất nhì bản) còn các nhà khác vẫn lợp mái lá hoặc mái bằng gỗ xẻ ra như tấm ngói nhưng to gấp 3-4 lần). Nếu bạn đi trên con đường vòng vèo bằng đất trong bản sẽ gặp thường xuyên những chuồng trâu làm bằng gỗ có những con trâu béo mập hiền lành, đặc biệt rất nhiều con (có lẽ đến 30% chúng) là trâu trắng

http://nd8.upanh.com/b2.s9.d3/fc0a94e14cfc7c312c7555781a5e31c8_36461768.sapatrekking04.jpg

Bình thường lúc nằm trong chuồng nhai lại cỏ trông chúng hiền lành hết cỡ vậy mà khi bạn gặp phải chúng được thả ngoài nương thì khôn hồn đi cho mau xa ra khỏi chúng và đừng có nhìn, chúng nó phì mũi, ngoắc sừng và sầm sập lao đến chỗ bạn từ xa để cảnh cáo là đừng có lại đây trêu bọn này, khiếp lắm, mà bọn trâu ở Sapa con nào con nấy to vật vã chứ không nhỏ con như trâu dưới đồng bằng.

Bạn sẽ rất ngạc nhiên thấy hệ thống dẫn nước hết sức tự nhiên của người dân bản xứ: đó chính là dòng suối chảy ngang qua bản được bà con bắt ra một nhánh nhỏ cho chảy tự nhiên về bản chạy len lỏi qua hết nhà này sang nhà khác dẫn nước cho tất cả, thật là nước trời cho, chả cần mua, không cần sở nào đến lắp dồng hồ đào đường đặt ống nước cả. Nhà nào tiện thì thậm chí còn đắp một con đập be bé tạo ra một cái vũng nhỏ trở thành chỗ giặt giũ, rửa ráy, và nhất là để nuôi vịt hay là ngan cũng không rõ nữa, trông chúng nó rõ ràng là vịt bầu, nhưng mà to đến mức không tin được. Tôi nghĩ cả đoàn mười người chúng tôi mà ăn cũng chỉ cần thịt một con

http://nd2.upanh.com/b6.s8.d2/b775875ca8e79810cb638659b0bc295a_36461812.sapatrekking14.jpg

Khắp nơi trong bản vang lên tiếng rền rền của dòng suối, thi thoảng đây đó có tiếng thình thình đều đặn của một cái cối giã gạo nào đó chậm rãi làm công việc của mình (ở đây người ta tận dụng dòng suối để lẩy sức nước giã gạo luôn). Tôi cứ tự hỏi chả hiểu có bao giờ gạo trong cối bị ăn trộm không, vì làm gì có người canh những cái cối đó? Nước cứ đều đều chảy qua và làm việc nện cối, rất chậm rãi và khoan thai. Người trong bản đi làm, ban ngày lang thang trong bản bạn chẳng mấy khi gặp được người nào.

Chiều tối mới thấy khói bếp lan ra khắp nơi cộng với mùi khói thơm nói với bạn rằng đó là cuộc sống. Bạn sẽ cùng với cả đội của mình thưởng thức những món ăn được nấu bằng bếp củi có mùi ám khói ngon tuyệt vời đối với cái dạ dày chỉ chực nhảy lên đớp lấy thức ăn của bạn. Chúng tôi có ba đội của ba khách sạn khác nhau với ba quốc tịch: Pháp, Ý và Việt Nam ở cùng một nhà, thế là cả bọn ghép bàn lại cùng ăn uống vui vẻ, nói chuyện phiếm và đội của chúng tôi, của khách sạn Đặng Trung gồm có một đôi vợ chồng trẻ người Pháp, tôi và bạn trai tôi được khen là Best team vì toàn những bộ giò khỏe, đi nhanh và dai sức nhất (đơn giản vì đội chúng tôi toàn người trẻ và không béo phục phịch như hai đội còn lại, thế thôi)

http://nd3.upanh.com/b5.s17.d1/70a26faabab53ce095b7dd56052d3eff_36461853.sapatrekking07.jpg

Sau bữa tối, bạn chắc chắn sẽ được mời chơi bài (những người bạn nước ngoài của bạn chắc chắn là những người lịch sự và thích vui vẻ, hơn nữa tôi nghĩ có lẽ chơi bài là lựa chọn tiêu khiển phổ biến của khách du lịch hay sao ấy, bằng chứng là nhà chủ đã tích sẵn mấy cỗ bài và khách vừa ăn cơm xong, dọn bàn sạch sẽ là họ đưa ra cho khách luôn.

Nếu bạn không giỏi chơi bài cũng chẳng vấn đề gì, những người bạn đi cùng sẵn sàng dạy bạn, tôi và bạn trai còn học được một kiểu chơi bài hoàn toàn mới để về nhà dạy lại bạn bè. Cuộc sống không internet, không điện thoại té ra chẳng hề nhàm chán khi cả ngày bạn đã lội bộ quãng đường ngót nghét chục cây số, bạn sẽ buồn ngủ díp mắt chỉ sau chục ván bài.

Giường không được êm, chiếu không được sạch chẳng là vấn đề (sự thực là bạn được người nhà chủ dẫn lên gác, ở đó xếp những tấm đệm đủ cho một người nằm lần lượt cạnh nhau từ đầu đến cuối phòng, mỗi người một cái gối và một tấm chăn bông, đúng là không thơm tho lắm nhưng chúng tôi vẫn ngủ như chết). Sáng ra bạn sẽ quên mất là hôm qua mình đã bị đau nhức hết cả bắp và mấy đầu ngón chân, buổi sáng cực kỳ trong lành cũng có mùi khói bếp thoang thoảng nhưng nó vẫn khác hẳn mùi khói buổi chiều.

http://nd3.upanh.com/b5.s1.d3/f7ffe81efe94df4e65f5401b75cea749_36461883.sapatrekking02.jpg
Bạn sẽ thèm đi ra suối, chẳng xa lắm chỉ chục phút đi bộ đến cuối bản, bờ suối với những phiến đá nằm ngồi lổm ngổm đang chờ bạn ra trèo lên chúng và tận hưởng tiếng ầm ào xen lẫn róc rách, dùng một vốc nước ấy để làm tỉnh ngủ sẽ cực kỳ hiệu nghiệm. Rồi bạn lại trở về ăn sáng cùng các bạn trong đoàn và lại cùng nhau tiếp tục lên đường, có thể sẽ chia tay với vài người bạn mới quen vì họ sẽ đi con đường khác bạn nếu hành trình của họ là ngắn hơn.

Nhưng mà kể đến đây thì tay mỏi dừ rồi. Nhớ Sapa quá nên gõ liền tù tì một mạch đến nỗi cứng đờ cả mấy ngón tay. Oài không tưởng tượng nổi mình đã nói nhiều đến thế. Thôi vậy nhé, các chỗ khác thì để mọi người tự đi và tự cảm nhận, kẻo mình nói nhiều quá thì còn gì mà khám phá. Chỉ cần sức khỏe cộng với niềm ham mê khám phá, thêm một chút tiền (mua tour của khách sạn Đặng Trung 200k/người/1 ngày 1 đêm, 5 ngày chơi đã đời hết 1 tê, không phải quá đắt đúng không). Đi đi rồi về kể chuyện Sapa để người khác thấy ham. Chúc đi vui vẻ.
http://nd5.upanh.com/b2.s10.d1/8bbeabbbf018d886fa504faefffc6cdb_36461925.sapatrekking08.jpg

~~> Các địa danh du lịch ở Sapa:

- Hàm Rồng, thác Bạc, Cầu Mây, bản Cát Cát, bản Tả Van, Tả Phìn, Bãi đá cổ
- Phanxipang - Nóc nhà của Đông Dương.
- Chợ Bắc Hà, sang Trung Quốc qua cửa khẩu Hà Khẩu

~~> Đi lại:

Từ Hà nội đi Sapa bạn có đi bằng tàu hoả vé ghế mềm giá 150k/lượt cho tàu Sapa (tàu du lịch). Nếu bạn mua vé giường nằm điều hào giá 240k/lượt, còn bạn đi tàu LC (tàu chợ) vé sẽ rẻ hơn nhưng tàu đi muộn và chậm hơn . Lên tàu 9h30 tối đến Lào Cai 6h sáng.

Đến Lào Cai bạn đi xe khách (rất nhiều tại sân ga) lên Sapa giá vé 25k. Đến Sapa bạn nên ở KS Mùa xuân giá phòng 100k cho phòng 2 giường (KS này nhìn ra thung lũng và có thể nhìn ngọn núi Fanxipăng rất đẹp).
Bạn có thể thuê xe máy giá 100k/ngày (đổ đầy xăng) hoặc 75k/ngày (tự đổ xăng) đi chu du những địa điểm bạn thích. Trước hết bạn nên hỏi mua bản đồ du lịch Sapa (tại các văn phòng DL hoặc tại quầy bán vé lên núi Hàm Rồng) đề bạn có thể xác định đường và lịch trình cụ thể.

Đến Sapa vào cuối tháng 8, trong tháng 9 các ruộng bậc thang rất đẹp hoặc bạn đi vào sau Tết âm lịch để ngắm hoa đào Sapa.

http://nd3.upanh.com/b5.s11.d1/4dce84bd39b0c62814b8872db9879444_36461963.sapatrekking13.jpg

~~> Ở

- Khách sạn Mountain View: giá phòng là 150k, hình như vẫn còn loại rẻ hơn. MV ở ngay cạnh Royal, vị trí nói chung là đẹp hơn Mùa Xuân, Cát Cát… Bamboo và Victoria. Nếu ở được phòng 204 là sướng nhất vì phòng này có ban công nhìn xuống đường mà cũng ra được cái sân thượng trồng hoa nhìn xuống thung lũng rất đẹp.

- Khách sạn Mùa Xuân
- Khách sạn Apatit đi, tớ không nhớ số ĐT (có thể gọi 1080 Lào Cai để hỏi). Cái KS này chỉ cách nhà thờ một đoạn, mà trông giống như vila ý, có khuôn viên cây cối thoáng, rất đẹp.
- KS Cao nguyên - Phố Cầu Mây, phòng đẹp mà rẻ .Lần trước bọn tớ cũng ở đây, tại gần quán ăn Anh Đào. Ăn ở Anh đào ngon .Thuê xe máy của mấy anh xe ôm ngay cửa Ks (không biết có ưu đãi gì không nhưng giá thuê rẻ lắm - 30.000đ)
- Xuân Ngần - phố Xuân Viên - ĐT : 020 871 704 - 0912578325. Giá: 80-100K/phòng, 2 giường rộng rãi. Đến Sapa gọi điện là chủ nhà ra đón.

Phòng trên Sapa có thể 4, 5 người thậm chí 10 người ở cũng được nhé :-)
http://nd1.upanh.com/b1.s8.d2/018809a36e8ff1a7a92c60bb604e7390_36462001.sapatrekking06.jpg

~~> Ăn uống:

Ăn nhớ hỏi giá trước, nói chung không đắt lắm. Đêm ra phố nướng mà uống rượu, có nhiều đồ nướng lạ: trứng nướng, lòng nướng, dạ dày nướng, gà nướng... Trời rét mà ăn dồ nướng rồi uống rượu San lùng hay phết!!!

Riêng mấy cái củ khoai tím nướng, trứng gà, trứng vịt lộn nướng, cơm lam, chả lợn cắp nách đã đủ béo phì. 2.000d/củ khoai, 3.000 /xiên thịt lợn cắp nách, cơm lam thì 2.000 thì phải (ăn miễn phí nên không biết ạ), quả trứng cứ 2000 mà nướng (mà nhớ chọn cái quả nào bịn rịn mồ hôi như nắng chang chang mùa hè mà xơi, nếu không thì cứ trứng luộc mà nướng… mất thơm ngon tinh khiết). À quên! Hạt dẻ... ó to như ngón chân cái… mấy nghìn một xiên cũng không biết chắc là 1 ngàn. Còn ai thích ăn rau su su, cải mèo… thì cứ a lê hấp vào chợ ẩm thực ngay trước nhà thờ nhá!

Một số lịch trình cơ bản:

Lịch trình 1: 4 đêm – 3 ngày từ tối thứ 5 sáng thứ 2

Đặt vé tàu (2 chiều nếu được, ~220k/ng) và phòng khách sạn (2 đêm, 1 phòng ~ 80 - 100k chia 2 - 3 người)
Mua: mì, bánh kẹo, sữa, giấy ăn… nói chung là hậu cần (~40k/ng)

Thứ 5 – HN - LÀO CAI – tối lên tàu (lựa chọn 1: 10h10)

Thứ 6 – LÀO CAI - SAPA
- Sáng sớm đến (7h10), mua vé xe bus du lịch (~25k/ng) lên Sapa (nếu đi bus thường thì 10k nhưng phải chờ, không đợi sẵn ở ga)
- Nhận phòng KS, mua bản đồ. Nếu chưa mua được vé tàu về thì đặt tour của KS (phí 20k/vé) + hỏi các tour ngủ đêm tại bản ngày thứ 7 + sáng CN – hỏi: có giảm tiền KS hôm ngủ bản không?)
- Ăn sáng. (Chapa Restaurant, vì mọi người giới thiệu dữ quá, he he)
- Đi bộ thăm Hàm Rồng, trên đó có radio tower and look - out (lệ phí 15k). Ăn trưa. Nghỉ tại khách sạn.
- Chiều: loanh quanh khu phố, nhà thờ… chiều tối ra chợ shopping – đi bộ.
- Ăn tối. Về nghỉ sớm mai đi tour (máu thì ra thăm nghĩa địa xem đom đóm)

http://nd6.upanh.com/b4.s1.d2/6571a859f18653d29bf79bffd16589ce_36462086.sapatrekking12.jpg

Thứ 7 – Trekking Tour – nơi đặt tour được đề nghị: Auberge Hotel, Mountain View Hotel…
CN – SAPA surroundings + SAPA - LÀO CAI
- Tầm trưa về SAPA. Ăn trưa.
- Thuê xe máy (~100k/xe cả xăng) hoặc đi tour xe ôm (Thác Bạc, chân núi Fanxipan, Cầu Mây, Cổng Trời, Bãi Đá Cổ… tự chọn sau ~ 50k lệ phí tất cả)
- Bắt xe lên Lào Cai. Chơi. Ăn tối, chờ lên tàu. Tối lên tàu về HN.
Thứ 2 – Sáng sớm về đến Hà Nội.

Ăn uống cả tour ~180k. Nếu tính trung bình mỗi bữa ăn ~30k, ngày 3 bữa.
KS ~ 80k/ng, xe cộ các loại ~200k, tàu ~ 220k, đồ mua ở HN ~40k, lệ phí tham quan, mua sắm và các khoản phụ khác ~200k.

~~> Tổng cộng: < 900.000 VND (tính dư dả lắm rồi, không lo thiếu.)

Đấy là em tính đợt vắng khách, không biết các dịp lễ tết giá cả nó thế nào.

Lưu ý nhỏ:
- Bản Hồ, bản Sín Chải là những bản dân tộc đáng để đi, Cát Cát gần hơn nhưng không bằng.
- Thác Bạc rất mùa xuân rất ít nước, nói chung là không đẹp.

(Theo bagiahamchoi,Vedep.vn)

hung vi
13-10-2011, 12:27 AM
http://nd4.upanh.com/b5.s10.d2/20bc4cb2e4db7ee0e5669f387a72bea2_36462374.18422610150095242811491704841490.jpg

Pác Miều hiền hòa với những chiếc bè mảng sông Gâm. Thị trấn nhỏ vùng cao đón khách bằng món thịt chua Cao Bằng nổi tiếng nồng men rượu.

Từ đây, ngược thêm chỉ 14km là gặp ngã ba sông Gâm ở Lý Bôn. Chúng tôi chạm vào dòng Nho Quế kỳ bí dưới vách đá trong hành trình men theo dòng nước này tới sơn nguyên đá Hà Giang.

Sông Nho Quế bắt nguồn từ Trung Quốc với tên gọi Phổ Mai Hà chảy qua Việt Nam ngay địa đầu Lũng Cú. Trên chiều dài ngắn ngủi 46km từ Hà Giang đến Cao Bằng, dòng Nho Quế xanh màu ngọc lục bảo xuyên qua những vách đá cao hun hút ở đèo Mã Pì Lèng hùng vĩ nhất Việt Nam. Trên con đường dốc từ Khuổi Vin đến Mèo Vạc, thỉnh thoảng ngó xuống vực sâu thấy dòng Nho Quế nhỏ như sợi chỉ từ trời đổ xuống.

http://nd8.upanh.com/b2.s15.d2/644ea5a1b37bbcefa3692e787634aa61_36462418.62939a4089760a582fe25f2acd3283c2.jpg

Tạm biệt Cao Bằng trên đỉnh dốc, anh tài xế dừng xe lấy một cây thép dài hơn một mét đóng ngập xuống lòng đất thay cho việc thắp hương nguyện cầu bình yên trên những cung đường hiểm trở. Sùng Mí Xá, cán bộ phòng văn hóa huyện Mèo Vạc hỏi: “Có biết cao nguyên đá Mèo Vạc hiểm trở nhất chỗ nào không?” Tôi trả lời ngay là Mã Pì Lèng. Anh Xá nói: “Mã Pì Lèng ngày xưa, bây giờ đã có đường rồi. Ngày mai vô Cán Chu Phìn, tới dốc Chín Thang, dốc Bảy Thang thử coi!” Chúng tôi ngạc nhiên, không lẽ nơi này còn có chỗ hiểm trở hơn Mã Pì Lèng?

Tôi sực nhớ địa danh Cán Chu Phìn qua nhân vật Sùng Chóa Vàng trong bút ký Trở lại Mèo Vạc của nhà văn Nguyên Ngọc. Đó là một cao nguyên đá, một thung lũng đá cạnh dãy núi ở Sơn Vĩ, mùa xuân hoa mạch ba góc nở trắng hồng, mùa hè lan huyết nhung renanthera vietnamensis đỏ tựa màu máu, mùa đông thỉnh thoảng tuyết rơi.
http://nd5.upanh.com/b4.s9.d1/16903ebdb1a9b214ab9185929d4d30de_36462485.dsc0377.jpg

Sùng Mí Xá trước đây là cán bộ đội chiếu phim lưu động, một tuần trèo dốc Chín Thang hai lần, lặn lội khắp các bản xa vùng biên giới. Bây giờ, anh đưa chúng tôi trở lại Cán Chu Phìn trong vai trò người dẫn đường và phiên dịch. Phần lớn người H’mông ở Cán Chu Phìn không nói được tiếng phổ thông. Đoạn đường chữ chi 22km từ Mèo Vạc vô Cán Chu Phìn băng qua cao nguyên đá tới bản Mèo Qua quả là con đường thử thách lòng người. Đường hẹp chưa tới sải tay, đá tai mèo lởm chởm. Thật khó khăn để tìm một chỗ đất bằng đặt lọt bàn chân cho đỡ đau. Dưới chân, bên mình, trên đầu bao phủ một màu đá xám ngắt lạnh lùng.

Bản Mèo Qua nằm cuối cao nguyên đá Cán Chu Phìn. Bốn mươi bảy nóc nhà lưng chừng trên vách đá nhìn xuống dòng Nho Quế. Người H’mông ở Mèo Qua gùi từng bụm đất bỏ vào hốc đá trồng ngô và mạch ba góc. Núi ở trên đầu sông ở dưới chân nhưng muốn tìm nước uống người ta phải đu mình qua vách đá lên xuống mất sáu tiếng đồng hồ. Từ bao đời nay, dốc Chín Thang là con đường duy nhất của người dân Mèo Qua đi lấy nước hàng ngày.

http://nd0.upanh.com/b2.s12.d1/bc2d63af676c568338995d51bd2c6616_36462540.dsc1048u.jpg

Bên vách đá cuối bản, người ta bắc chín bậc thang bằng cây rừng qua kẽ đá rồi treo mình tụt xuống dòng sông. Con đường sự sống cao hơn 600m, đủ làm rùng mình những kẻ có thần kinh thép. Chúng tôi ngồi suốt cả buổi chiều ở tảng đá hình mũi tàu đầu dốc nhìn dòng Nho Quế nhỏ xíu bên dưới chảy lững lờ như trong giấc mơ. Nhìn sang bên kia là Sơn Vĩ, Lũng Làn cao vòi vọi. Trên đỉnh núi đó có một cái đồn mà năm 1979 Trung Quốc không thể nào tấn công nổi.

Cao nguyên đá thực sự cuốn hút bất cứ người khách lạ nào đã một lần đến đây. Một vùng núi đá bao la trùng trùng điệp điệp từ Quản Bạ, Yên Minh, Đồng Văn, Mèo Vạc với những cung đường trên mây, những bản làng trên mây và sự sống con người trên đá luôn đem lại những ấn tượng mạnh mẽ lạ lùng. Chúng tôi chia tay Mèo Vạc vượt Mã Pì Lèng trong buổi sáng chợ phiên sau khi lót dạ bằng thắng cố và rượu ngô mà anh Sùng Mí Xá khuyến cáo cảnh giác vì men Trung Quốc.

http://nd0.upanh.com/b4.s10.d2/69442a7582b4f016503250842220d19e_36462580.dsc03631.jpg

Mã Pì Lèng nối Mèo Vạc với Đồng Văn là con đèo hùng vĩ bậc nhất Việt Nam, được mở ra bằng kỳ tích sáu năm gần 3 triệu lượt ngày công, 3 triệu mét khối đá và 11 tháng đội cảm tử treo mình trên vách đứng ở độ cao 1.600m để đục con đường công vụ qua chỗ sống mũi ngựa hiểm trở nhất bằng phương tiện thủ công. Thử bước xuống khỏi ôtô, nhoài người ra nhìn xuống vực, cũng đủ rợn ngợp để hiểu công việc của đội cảm tử quân ngày xưa trước mỗi ngày làm việc đều phải đối diện với 17 chiếc quan tài đặt sẵn trong lán. Trước Mã Pì Lèng, người H’mông ở cao nguyên đá không có con đường. Muốn vượt núi để sang bên kia phải đóng cọc, cột dây đu mình lơ lửng bò qua

http://nd7.upanh.com/b2.s2.d2/3f53525270f2f4d5e7c0e720c0da4550_36462607.dsc03871.jpg

Bây giờ, trên đỉnh cao gần 2.000m so với mực nước biển, người ta đã xây một trạm nhỏ dừng chân, lập bia ghi nhớ Cung Đường Hạnh Phúc. Từ trạm dừng chân này, phóng tầm mắt xuống dưới lại thấy dòng Nho Quế lững lờ như con rắn lục xanh bí ẩn trườn mình qua vách đá Tà Làng cao bậc nhất Việt Nam trong cảm giác rợn ngợp. Lạ lùng hơn, trong màn sương mờ quanh năm trên đỉnh núi ẩn hiện những con đường chữ chi như sợi chỉ đi xuống dòng sông và thấp thoáng những bóng áo xanh đu mình trên vách tỉa ngô trong hốc đá. Lâu lâu lại có vài nếp nhà của người H’mông trơ trọi trong mây

http://nd1.upanh.com/b6.s16.d2/d10f321347f70c06543e7496114a151a_36462631.129588847117.jpg

Không một ai giải thích cặn kẽ được vì sao người H’mông thích làm nhà trên độ cao và bàn chân của họ bẩm sinh có cấu trúc nano để bám vào vách núi hay không mà chưa hề bị trượt ngã. Chỉ biết khi nhìn lên một ngọn núi thấy một nóc nhà hay một bản nhỏ thì nóc nhà trên cao nhất chính là nhà của người H’mông. Từ đó, muốn đi lấy nước dưới dòng Nho Quế người ta phải theo con đường kẻ chỉ chữ chi có chỗ mất nửa ngày đường

http://nd7.upanh.com/b4.s16.d2/e9beb74a022b0a31893bc3324745827f_36462677.hagiang0800016dq6.jpg

Bản Mã Pì Lèng trên đỉnh mù mây may mắn hơn bởi một nguồn nước từ kẽ đá đủ duy trì sự sống cho gần hai chục gia đình. Căn nhà trình tường có bờ rào đá của ông trưởng bản thấp lè tè, đầy bồ hóng và tối hù. Thào Mí Cáy, cán bộ của xã Pải Lủng chui vào bếp đốt lửa lên giữa ban ngày để thấy rõ mặt người. Lần đầu tiên nhà trưởng bản có khách ngủ lại nên ông đâm ra bối rối. Ông đưa chúng tôi trèo lên giàn bếp xem kho thịt treo của ông. Thào Mí Cáy nháy mắt nói số thịt đó ăn đủ một năm và chỉ có ở bản Mã Pì Lèng này người ta mới treo thịt giàn bếp quanh năm mà không sợ hư bởi không khí lạnh.

http://nd8.upanh.com/b2.s2.d3/43164935548cb1109a167360a94e6f99_36462728.35496442.jpg
Sương xuống rất nhanh trong buổi chiều bên những bát rượu ngô đầy ngà ngật. Xong cuộc rượu Thào Mí Cáy rủ chúng tôi lên trường tiểu học Pải Lủng cách bản 6km để uống rượu ngô tiếp và tập múa khèn. Còn lâu chúng tôi mới tập được điệu múa duyên dáng như con công tỏ tình của đàn ông người H’mông với hai bàn chân nhịp đôi lại nhảy lò cò vỗ vào nhau mà không bị ngã. Nửa đêm, trong cái lạnh buốt xương ở độ cao gần 2.000m so với mực nước biển, chúng tôi thức giấc khi nghe hơi lửa ấm và tiếng nồi chõ lịch kịch cùng mùi mèn mén ngô thơm lừng cho cả ngày hôm sau

(Theo SGTT)

hung vi
13-10-2011, 12:35 AM
http://nd6.upanh.com/b1.s17.d1/a93e1e4cc76746b6d9bb886f0b38e3ed_36462896.ap20110530040859808.jpg

Rời khỏi phố cổ Đồng Văn, thung lũng Sà Phìn hiện ra dưới rừng sa mu cổ thụ. Những mái nhà của dinh vua Mèo hoang lạnh trong sương chiều. Xuôi dốc Chín Khoanh về tới Yên Minh, màu xanh của rừng thông đã bắt đầu thay dần màu đá tai mèo xám xịt.

Con đường thảo quả

Tam Sơn duyên dáng bên cạnh hai quả núi đôi gần sát huyện lỵ Quản Bạ. Chưa đến mùa nhưng chợ Tam Sơn đã thơm lừng mùi thảo quả trong những hàng khô. Hẳn nhiên, con đường thảo quả Tam Sơn – Tùng Vài – Lũng Vài – Cao Mã Pờ chưa đến mùa nhộn nhịp nhưng những cô gái người Dao vẫn gùi thảo quả khô để dành ra chợ phiên Tùng Vài bày bán. Con đường thảo quả từ Tam Sơn vào Lũng Vài gập ghềnh bên vách núi.
Cao Xuân Nghì, chủ tịch xã Lũng Vài nhiệt tình nói: “Tôi phải đưa các anh vào rừng thảo quả. Nếu không lạc qua đất Trung Quốc là cái chắc!” Bản Thăng, trung tâm của thảo quả Lũng Vài khá bằng phẳng không khác gì những ngôi làng ở đồng bằng. Con đường đất hẹp dẫn vào khe Nước Lớn bỗng bất ngờ dựng đứng

http://nd7.upanh.com/b6.s4.d1/45f6486f57d3eb62b93651e0fe66df0d_36462947.lenxuongcongtroi1.jpg

Rừng nhiệt đới tầng dưới ẩm nhiều cây dương xỉ và rêu phong. Mất bốn tiếng đồng hồ trèo núi, cánh rừng bỗng dậy lên mùi thảo quả. Bạt ngàn thảo quả dưới tán rừng già đang mùa nảy mầm, ra hoa đỏ chói. Không một chút nắng xuyên qua nhưng giữa rừng hoa như thắp lửa sáng. Thỉnh thoảng chúng tôi bắt gặp một lán trại của những người làm thảo quả đang đóng kín cửa. Cao Xuân Nghì khoe: “Thảo quả bản Thăng đứng đầu cả vùng. Hơn 500 hecta.

Mùa thu hoạch thảo quả tháng 8 mà các anh vào rừng thì vui lắm. Cả bản sống ở trong rừng hàng tháng trời để hái rồi đốt lửa sấy khô. Đêm đêm rừng thảo quả dậy tiếng hú gọi nhau í ới!” Từ bản Thăng, con đường thảo quả Quản Bạ xuyên qua Cao Mã Pờ ra chợ phiên Tùng Vài ngày thứ năm và con đường chính của thảo quả đi qua Trung Quốc, nơi người dân ở đó có nhu cầu dùng thảo quả trị bệnh hoặc làm gia vị trong thức ăn hàng ngày. Thảo quả thuộc họ gừng, được nhắc đến từ lâu trong các bài thuốc. Sách Bản thảo chính nghĩa ghi: “Thảo quả vị cay, tính ôn táo. Thiên về trừ hàn thấp mà ôn táo trung cung cho nên thảo quả là vị thuốc chủ yếu để trừ hàn thấp ở tỳ vị.


http://nd1.upanh.com/b4.s5.d4/cb450e2812e77d5a8778370344b8aa64_36462981.lenxuongcongtroi2.jpg

Ở vùng rừng núi, khí độc sương mù đều là loại âm thấp tà, dễ làm tổn thương chính khí, muốn trừ khí độc phải dùng loại ôn táo…” Chúng tôi ăn trưa ở bản Thăng khi rời rừng thảo quả. Ông Sơn, một người trồng thảo quả nổi tiếng, trên đường về vừa đi vừa bứt rau rừng và bẻ măng thảo quả. Món chân giò nướng thảo quả và măng thảo quả xào thịt treo sẽ còn theo mãi trong ký ức của tôi với mùi vị nồng nàn thơm thảo của những người Nùng, người Dao sát vùng biên giới xa xôi. Bản Thăng – chúng tôi ước mơ sẽ trở lại đây trong mùa thảo quả để nghe mùi thơm dậy lên và những tiếng cười giòn tan lấp ló dưới tán rừng xanh mướt

http://nd4.upanh.com/b3.s15.d2/aadd22bee0fceafdded95aa91b28dff5_36463014.dulichcongtroihagiang.jpg

Chia tay Quản Bạ ở Cổng Trời. Địa điểm nổi tiếng này không mang lại ấn tượng gì bởi chúng tôi đã đi theo con đường từ trên cao xuống thấp. Ở bên dưới Cổng Trời có một điều thú vị đang háo hức vẫy gọi: tộc người Pà Thẻn bí ẩn ở huyện Quang Bình của Hà Giang. Pà Thẻn còn có tên khác là Pà Hưng, Mèo Lài, Bát Tiên tộc… dân số chỉ khoảng 7.000 người. Năm 2008, cô gái Phù Thị Thiên đã làm ngạc nhiên người Hà Nội bằng lễ hội nhảy lửa giữa thủ đô. Khi chúng tôi tới bản My Bắc, thật không may Phù Thị Thiên không có ở nhà. My Bắc là nơi sống tập trung của người Pà Thẻn với nhà đất có bờ rào cây sạch sẽ ngăn nắp.

Từ bốn giờ chiều, thầy cúng Sìn Cao Phong đã cho thanh niên trai tráng chất một đống củi to, cao gấp đôi đầu người trước sân trường tiểu học. Rất đông trẻ con, người già tụ tập tới đây hứa hẹn một đêm nhảy lửa hết mình. Ngoài 60 nhưng thầy cúng Sìn Cao Phong trông vạm vỡ trai tráng. Ông học nghề cúng từ người bố suốt chín năm và trải qua ba giai đoạn thử thách nghiêm ngặt cam go còn hơn cả các sư chùa Thiếu Lâm luyện tập

http://nd2.upanh.com/b2.s20.d1/98c23416c934cffd06445e7b7a774496_36463032.nhaylua.jpg

Những người Pà Thẻn biết nghề cúng nay đếm không quá trên đầu ngón tay. Khi mặt trời vừa xuống núi, thầy Phong ngồi vào bàn làm lễ cầu thần linh xin nhảy lửa với lễ vật đạm bạc một nén hương, một con gà và mười chén rượu. Lễ cúng diễn ra khá lâu, ngọn lửa được châm lên trước khi ông ngồi vào cây đàn sắt hình chiếc ghế với hai thanh gõ nhạc cụ cũng bằng sắt. Âm thanh lời chú kỳ bí quyện với tiếng gõ kim loại huyền hoặc lúc bổng lúc trầm.

Đám thanh niên, thiếu niên tham gia nhảy lửa bắt đầu ngồi bệt xuống đất quanh thầy cúng, mắt nhắm nghiền. Ban đầu họ ngồi xa, sau dịch sát lại gần, vây quanh thầy cúng. Đống lửa to sắp biến thành một bãi than hồng. Bỗng nhiên, một thiếu niên trong bọn mắt lờ đờ, nhảy cẫng lên kỳ quái như những con cóc, chồm tới giật lấy một thanh sắt trên tay thầy cúng ngồi đối diện trên chiếc ghế và gõ. Chiếc ghế rung bần bật theo nhịp điệu dồn dã. Có tiếng reo: “Nhập rồi! Nhập rồi! Thần đã về

http://nd6.upanh.com/b1.s8.d2/bdcaa852bb341bba564bba01830f03be_36463046.ap20110529095325438.jpg

” Tích tắc sau, thiếu niên nhảy giật cục khỏi ghế, lao mình vào đám than hồng trong tiếng vỗ tay và tàn lửa tung toé. Sau màn dạo đầu, những chàng trai tham gia nhảy lửa lần lượt đờ đẫn giật lấy thanh sắt gõ gióng giả rồi lao vào than hồng. Thầy cúng vẫn điềm nhiên ê a. Đám nhảy lửa đông dần, đông dần. Những chàng say lửa nhào lộn trong đống than đỏ chói, bốc từng vốc lửa đỏ tắm lên đầu, chà vào mắt… Họ nhảy qua nhảy lại, tắm tưới trong lửa hồng như tắm nước lã bình thường và cuối cùng thoát ra ngã vật xuống đất sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự!

Buổi chiều, thầy cúng Sìn Cao Phong nói ai cũng nhảy lửa được nếu thần nhập. Chỉ cần mắt tập trung nhìn ngọn lửa, tai tập trung nghe lời chú chừng hơn một tiếng đồng hồ. Khi thấy đống lửa màu hồng chỉ còn lại một đốm xanh lét bằng quả trứng, cảm giác “thèm lửa” sẽ xuất hiện. Một lực đẩy vô hình lôi cuốn người đã nhập nhảy vào mà không bị thương tích. Nhảy lửa chỉ toàn đàn ông, thiếu niên dễ nhập hơn người lớn, người yếu bóng vía cũng mau nhập hơn. Ngày xưa, người Pà Thẻn tổ chức nhảy lửa để cầu may, mừng mùa vụ mới. Dân tộc nhỏ bé này còn nhiều lễ hội thần bí thú vị khác mà chưa ai giải thích được

(Theo SGTT)

hung vi
13-10-2011, 12:46 AM
http://nd3.upanh.com/b5.s9.d4/109c75333079d159f653800ed4d3f0a5_36463133.1large7.jpg

Tháng 9, cái nắng gắt của mùa hè đã dịu, thảng hoặc những trận mưa bão ì ầm làm dịu mát bầu không khí oi ả và những thửa ruộng bậc thang đã vàng sẫm một màu…tạo nên vẻ đẹp hiếm có trên miền Tây Bắc xa xôi.
Cánh nhiếp ảnh nghe phong thanh đến mùa lúa vàng trên vùng rẻo cao, lại tay máy tay súng, vội vã vượt cả chặng đường dài hơn 300km để đến với xứ Mù cho kịp những ngày người Mông xuống đồng, gặt hái.

Đường lên xứ Mù duy nhất một con đường quốc lộ 32. Từ Hà Nội vượt qua đèo Khế để sang đất Yên Bái rồi từ đó, cứ theo con đường này qua Nghĩa Lộ mà thẳng đến với Mù Cang Chải. Trước khi đến với những thửa ruộng bậc thang ngút ngàn, hãy dừng chân lại với Tú Lệ, thưởng thức xôi nếp nương với gà đồi nổi tiếng. Ở đây, người ta đã cắt lúa để làm cốm. Không ngờ ở trên vùng đất này cũng có những hạt ngọc xanh mướt như dưới xuôi. Tuy hạt cốm không dẻo bằng cốm làng Vòng nhưng vẫn thật hấp dẫn hương vị vào thu thơm dẻo

http://nd1.upanh.com/b2.s2.d2/d6c6d3dae7e7ad7ded23daa32ec22a1d_36463151.8large4.jpg

Những thửa ruộng trong thung lũng này cũng đã bắt đầu ngả màu vàng sẫm, không khí ngát thươm hương lúa ngậm sữa khắp một vùng thung rộng lớn. Đây là vùng đất của người dân tộc Thái, nơi có bản Khau Cọ trù phú nằm nép mình dưới chân đèo Khau Phạ, bên con suối róc rách đêm ngày. Tú Lệ cũng là một trong những điểm không thể bỏ qua khi bạn có ý định ghé thăm đất Yên Bái những ngày mùa. Rồi vượt con đèo Khau Phạ ngoằn nghoèo quanh những núi những đồi, thưa vắng bóng người qua lại gần 20km để đến với xứ Mù. Đèo Khau Phạ hay còn được gọi với cái tên Cao Phạ, nghĩa là Sừng Trời nối dài con đường quốc lộ 32. Từ trên con đèo Khau Phạ, vùng thung lũng Tú Lệ trải rộng tầm mắt, cảnh sắc thu vàng đẹp nhất trong năm của miền Tây Bắc xa xôi

http://nd9.upanh.com/b5.s1.d4/40c1a1e314870d16b341795e10e069be_36463179.2large4.jpg

Sáng, sương sớm còn bảng lảng trong vùng thung, người Mông đã đeo gùi, vác cuốc, dắt trâu, lên nương. Khi ánh mặt trời đầu tiên le lói tỏa sáng, những đôi chân trần đã thoăn thoắt trên những thửa ruộng, bóng cô gái Mông áo hoa sặc sỡ, lấp ló giữa những thửa ruộng đã vàng ươm trên khắp các cánh đồng, bóng người chồng cần mẫn phía sau. Một chiếc lán đơn sơ được dựng bên thửa ruộng khô. Trong lán, để dăm ba thứ lặt vặt, bình nước vẫn còn đầy, bữa cơm đạm bạc gói trong lá chuối và một cậu bé mới vài tháng tuổi đang say ngủ.

Những thửa ruộng bậc thang được chăm chút bao đời của người Mông đã vào mùa gặt hái. Người dân tộc vùng cao Yên Bái làm ruộng trên những sườn núi cao. Qua xuân, người ta phải chờ đến khi trời mưa xuống, khi những thửa ruộng bậc thang ngập nước (người ta vẫn gọi là mùa nước đổ), mới bắt tay vào cấy vụ lúa duy nhất trong năm. Người Mông giỏi trèo đèo vượt núi, họ đã biến những sườn núi non hiểm trở thành những thửa ruộng bậc thang tuyệt đẹp. Những đôi bàn tay tài hoa, cần mẫn của người Dao, người Mông, người Hà Nhì, người Giáy, người Tày, người Xa Phó, người Nùng, người Pa Dí… đời này nối tiếp đời kia kiến tạo nên những kiệt tác

http://nd3.upanh.com/b6.s3.d1/2f17012a67a287adf0eaa1d6fead358e_36463203.5large4.jpg

Đường qua La Pán Tẩn và Chế Cu Nha, hai xã có những thửa ruộng đẹp nhất toàn Mù Cang Chải, chẳng ai có thể đi qua ngay mà không dừng lại ngắm nhìn những kiệt tác của người H’Mông đang rực rỡ chờ ngày thu hoạch. Những cô cậu bé chăn trâu sát đường quốc lộ, đùa nghịch bên những hàng rào. Xa xa, vài chiếc lán được dựng để canh lúa. Người Mông sống trên cao, họ chỉ xuống để trông lúa rồi lại lên tít trên cao ở. Mảnh đất Yên Bái với những tầng đất dễ dàng sụt lở lại có những ruộng bậc thang vững chắc và tuyệt đẹp đến thế.

Cả huyện Mù Cang Chải có 2.200 hécta ruộng bậc thang, trong đó tính cả ba xã La Pán Tẩn, Chế Cu Nha và Dế Xu Phình thì diện tích ruộng bậc thang là 500 hécta. 500 hécta ruộng này chính là di sản của người Mông được Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch cấp bằng vào ngày 18-10-2007, một danh thắng có lẽ là đặc biệt và độc đáo vào bậc nhất của Việt Nam. Trong vòng bán kính trải rộng 20km, các thửa ruộng được xếp đặt giữa hai bên lưng chừng núi, thấp dần xuống tận dòng sông biếc xanh phía dưới.


http://nd9.upanh.com/b4.s11.d1/819cdb4689b773f797bc93555f92b66c_36463229.3large7.jpg

Mùa lúa chín, cả con đường quốc lộ nhuộm một màu vàng óng ả của những thửa ruộng bậc thang trải rộng đến tận sát con suối dưới thung, của những khuôn mặt rạng rỡ mùa thu hoạch và của nắng vàng như mật. Cuối chiều, cơn mưa bóng mây bất ngờ lướt qua và bầu trời lại sáng bừng trong nắng, chiếc cầu vồng ngũ sắc tô điểm cho vẻ đẹp của Mù Cang Chải, lấp lánh dưới biển vàng, trời xanh. Một khung cảnh trữ tình và đẹp đến nao lòng người khách qua đường.

Vùng đất này đẹp nhất trong năm vào hai dịp. Tháng 5, tháng 6, khi những thửa ruộng vào mùa đổ nước, ánh sáng lấp lánh phản chiếu màu sắc của mây của trời, đây cũng là thời điểm hoa táo mèo nở rộ khắp các cánh rừng Yên Bái. Và tháng 9 tháng 10 khi một màu vàng trải dài khắp các thửa ruộng màu mỡ. Đây cũng là hai thời điểm Yên Bái, Sapa và Y Tí – Bát Xát trên mảnh đất Tây Bắc đón đông đảo lữ khách tham quan ghé thăm và cả những nhiếp ảnh gia say mê săn cho được những tấm ảnh đẹp.

http://nd3.upanh.com/b1.s17.d1/e065ddcab2c3811733ba9c7247f711f2_36463243.6large5.jpg

Ngày mùa rộn rã, những cô gái váy áo xúng xính xuống đồng, mừng vui cho một mùa gặt hái mới. Từ khắp các bản làng xa xôi, nhà nhà đều đổ xuống đồng. Mỗi người một tay, gặt hái, tuốt lúa, chở thóc về cho đầy bồ gạo, rộn rã tiếng nói tiếng cười, tiếng í ới gọi nhau, tiếng lũ trẻ hò reo, nô nức xuống đồng, gặt hái.

Trên đường về, bạn nhớ ghé qua suối Giàng, mua ít chè San Tuyết thơm ngon về làm quà và ngâm mình trong suối khoáng nóng thư giãn sau một ngày đường xa. Cũng đừng quên mua vài cân gạo nếp Tú Lệ dẻo thơm về đồ nồi xôi thơm mùi gạo mùa mới.

Mù Cang Chải vào mùa lúa vẫy gọi không biết bao nhiêu người ham thích du lịch ghé qua và lưu giữ những hình ảnh đẹp về vùng đất này trong máy ảnh và trong trí nhớ của bản thân mình.

http://nd5.upanh.com/b4.s8.d4/fe932ef55d89119740daf131f6d894cf_36463285.7large2.jpg
Từ Hà Nội đến Mù Cang Chải theo quốc lộ 32, qua Thanh Sơn – Thu Cúc vượt đèo Khế sang Nghĩa Lộ, Văn Chấn đến Tú Lệ rồi qua đèo Khau Phạ để đến với Mù Cang Chải.

Các nhà nghỉ tại đây có giá 150.000d/phòng/3 người. Bạn có thể chạy xe máy hay đi ôtô lên với xứ sở của những thửa ruộng bậc thang nổi tiếng này.

Cảnh sắc đẹp nhất tại con lộ này nằm tại xã Tú Lệ, đèo Khau Phạ và huyện Mù Cang Chải với những thửa ruộng bậc thang mỗi năm chỉ có một vụ mùa. Nếp Tú Lệ nổi tiếng thơm dẻo, bạn có thể mua vài cân về làm quà, giá khoảng 25.000đ/kg. Các nhà nghỉ tại Mù Cang Chải và Tú Lệ có giá 150.000 đ/phòng/hai giường.

(Theo Vntraivellive)

hung vi
21-10-2011, 11:25 AM
http://ne8.upanh.com/b4.s16.d2/503b33d6be1069f2dc7b6dca4802384d_36831798.thacbobla.jpg
Di Linh là huyện miền núi có độ cao trên 1000m so với mặt nước biển, địa thế được bao bọc bởi nhiều ngọn núi cao trùng điệp.
Cũng chính từ đặc trưng này mà Di Linh có được những thắng cảnh hùng vĩ, mà trong đó thác Bopla và thác Liliang là một trong những thắng cảnh đó. Đây sẽ là những điểm hẹn của nhiều du khách.

Thác Bopla thuộc xã Liên Đầm, cách thị trấn Di Linh 6 km về phía Nam, người dân bản xứ hay gọi là thác Ngà Voi. Nằm cách đường quốc lộ 20 chỉ khoảng 300m đường vòng, nên ngay từ xa đã có thể nghe tiếng thác vọng cả núi rừng, thác Bopla đọc theo tiếng K’Ho là Pố Pla -nghĩa là đầu ngà voi
http://ne1.upanh.com/b3.s10.d3/564a96a4bf90b21ff88804653e25afbc_36831831.t477231.jpg
Theo lời kể của đồng bào dân tộc bản xứ thì vào thời xa xưa, khi người Chàm cai trị Di Linh ngày nay, họ bắt người dân bản xứ phải đóng thuế bằng những sản vật của núi rừng như da thú, sừng tê giác, hươu nai và đặc biệt là ngà voi.

Với ngà voi thì phải chọn cái to và người tù trưởng của bộ tộc nơi con thác đã tìm được một cặp ngà voi cao quá đầu người, ngựa phi qua cũng không được. Từ đó, vua Chàm thích quá nên đặt cho nơi này là Pố Pla và dòng thác cũng mang tên là Pố Pla.

Khi chỉ còn cách thác vài chục mét, bạn sẽ nghe thấy tiếng thác đổ và càng tiến lại gần thác bạn càng cảm nhận được vẻ hoang sơ của nó.
Ấn tượng đầu tiên khiến bạn phải ngỡ ngàng là dòng thác cao 50m như một dải lụa trắng tinh đổ sầm sập xuống lòng hồ, tung bọt trắng xóa.

http://ne0.upanh.com/b4.s12.d2/74a49b900ab966d1dd611deef3a7d82e_36831880.t477235.jpg

Thiên nhiên ở đây đẹp như tranh vẽ, thác nước nằm gọn trong khu rừng nguyên sinh còn lưu giữ nhiều cây cổ thụ hàng trăm năm tuổi, hai bên thác là vách đá cao phủ rong rêu, rễ cây cổ thụ buông xuống, dòng suối chảy lặng lờ, len trong những tảng đá, hai bên bờ cây cỏ, hoa dại nở quanh năm chạy tít tắp về phía buôn làng, hơi sương bay khắp một vùng trời. Tất cả tạo nên vẻ đẹp vừa nguyên sơ, vừa huyền hoặc của núi rừng cao nguyên Di Linh.

Dưới thác là một cái hồ nhỏ do nước chảy lâu ngày tạo thành, cạnh hồ có những tảng đá lớn trông như những bàn đá của trời và có những cây cổ thụ cao to che mát cả một khoảng không. Đây là một thác nước đẹp, hùng vĩ vừa được tôn tạo thành khu du lịch sinh thái mới, là điểm dừng chân tham quan của nhiều du khách trong và ngoài nước, trên lộ trình hoặc trong những tour du lịch từ thành phố Hồ Chí Minh lên Đà Lạt.

Đồng bào các dân tộc bản địa sinh sống trên vùng đất này đã xem thác Bobla là biểu tượng của sự bất khuất, là sức mạnh của cư dân miền sơn cước, quê hương của chàng Liang Dăm, người đã có công đánh đuổi quân Chăm từng kéo lên quấy nhiễu buôn làng.
http://ne5.upanh.com/b1.s1.d2/61b625b6a9c362d854d472a43b5d097c_36831955.t482500.jpg

Cách trung tâm thị trấn Di Linh khoảng 12 km đi về phía Quốc lộ 28 xuôi Phan Thiết, trên địa bàn xã Gung Ré có một ngọn thác cao, ngọn thác có tên gọi là Liliang.Trong tiếng K’Ho, thác Liliang nghĩa là thác nhiều đá.Thác Liliang bắt nguồn từ một dòng suối chảy theo sườn đồi và đổ ào ạt xuống vực sâu, tạo nên một ngọn thác lạ ở khu vực này.

Từ đỉnh xuống chân thác, du khách phải đi men theo vách núi, qua nhiều bậc đá có chiều dài hơn 150 mét. Thác đổ xuống 3 tầng đá với độ cao trên 100m, dòng nước chảy bọt tung trắng xóa băng qua những ghềnh thác giữa khu rừng nguyên sinh. Thác Liliang như mái tóc dài người sơn nữ đang tung bay nhẹ nhàng theo làn gió, mênh mang một khoảng đất trời tây nguyên làm say mê bao lãng khách từng đặt chân đến nơi đây
http://ne7.upanh.com/b5.s15.d2/518c4df858cd0a0292c6a49f1c179989_36831997.thacgiabac.jpg

Thác Bopla và thác Liliang được Công ty cổ phần du lịch Lâm Đồng đầu tư xây dựng thành khu du lịch sinh thái từ năm 1999. Qua hơn 10 năm đi vào hoạt động, mỗi năm 2 điểm du lịch này đón từ 40 đến 50 ngàn lượt du khách đến thăm quan. Trong đó có cả khách du lịch đến từ các tỉnh miền Đông, miền Tây Nam Bộ, TP Hồ Chí Minh và du khách nước ngoài.

Vào những ngày nghỉ cuối tuần hay những tour du lịch trong những ngày đầu xuân, đây sẽ là những điểm hẹn lý tưởng của du khách trong nước và quốc tế.

(theo Di Linh)

hung vi
21-10-2011, 11:38 AM
http://ne1.upanh.com/b3.s15.d2/def210d823d2d285b88037258d59c005_36832321.photo1300634431.jpg

Từ khi hai dòng sông Cha – krong No và sông Mẹ – krong Ana hợp lưu thành dòng Serepok, dòng chảy của Serepok trở nên bận rộn hơn. Và suốt hành trình chảy ngược của dòng sông hoang dã này đã tạo ra biết bao thác ghềnh mà tên gọi của những dòng thác ấy đã đi vào huyền thoại.

Nàng thiếu nữ ngủ quên giữa đại ngàn

Mở đầu cho hành trình đi tìm những dòng thác trên Serepok chính là vẻ đẹp của thác Gia Long. Nằm lẩn khuất trong tán rừng rậm rạp, nên người ta thường ví von thác Gia Long tựa như nàng thiếu nữ ngủ quên giữa đại ngàn. Dòng nước từ thượng nguồn kéo về, đến đây bỗng đổ xuống vách đá ở độ cao gần 15m. Sự hoà quyện giữa dữ dội của thác nước cùng vẻ đục mờ trong hơi nước bốc lên giữa núi rừng tạo cho thác Gia Long thêm kỳ bí, hoang dại hơn trên Tây Nguyên bao la.

http://ne0.upanh.com/b6.s20.d1/9c0a911b080a5c7fd05a67f529f29575_36832360.pleikuimg6194a.jpg
Chỉ còn lại những dấu tích hiếm hoi, minh chứng một thời vẻ đẹp của dòng thác này từng gắn kết với những vị vua triều Nguyễn, từ Gia Long đến Bảo Đại. Còn đó mố cầu treo rêu phong phủ kín, tương truyền được vua Bảo Đại xây dựng 1930 để làm nơi vãn cảnh, tận hưởng vẻ đẹp của thác nước hùng vĩ này.

Từ thác Gia Long xuôi dòng Serepok không xa là đến thác Dray Nur. Với thế thác cao, dòng chảy mạnh, đứng dưới chân thác đối diện phía trước mặt là bức tường nước cao hơn 20m, trải dài gần 100m đang ầm ầm đổ xuống, con người bỗng trở nên nhỏ bé, mong manh trước hình ảnh của thiên nhiên.
http://ne9.upanh.com/b3.s19.d2/d64f6e1b90540faad39fe7fa77521813_36832459.sotaydulichdocmiendatnuochuyenth.jpg< Sông Serepok hùng vỹ đổ xuống dòng thác Drey Sap ầm ầm cuộn chảy


Thác Vợ – thác Chồng

Trong suốt hành trình đi trên miền đất Tây Nguyên, mỗi vùng đất, mỗi ngọn núi, con sông, con suối, lại gắn với một huyền thoại, và những dòng thác trên sông Serepok cũng thế. Người Tây Nguyên gọi thác Dray Nur là thác Vợ, sự gầm réo dữ dội của đại ngàn được người Tây Nguyên gọi đó là tiếng kêu gào của người vợ gọi chồng nhưng mãi mãi không bao giờ gặp. Vẻ đẹp độc đáo của thác Vợ Dray Nur và câu chuyện tình buồn lại được lý giải ở một dòng thác khác kề cận. Đó là thác Dray Sap mà người địa phương gọi là thác Chồng, nơi khởi phát câu chuyện huyền thoại về hai dòng thác độc đáo nhất trên Tây Nguyên
http://ne3.upanh.com/b3.s3.d4/5934aba414ba7684459275c92becb740_36832513.sotaydulichdocmiendatnuochuyenth.jpg< Đường lên thác Drey Sap.

Nằm vắt ngang dòng Serepok, thác Dray Sap được mệnh danh là đệ nhất thác trên núi rừng Tây Nguyên. Dray Sap dịch nghĩa là thác khói, người địa phương còn tên gọi khác là thác Chồng. Thế thác tuôn đổ từ độ cao hơn 10m, trải dài đến hơn 100m tung bụi trắng mù, khiến cho cả vùng trời cứ như đang ẩn trong làn sương khói như tên gọi của thác.

Cũng như bao hiện tượng kỳ thú của thiên nhiên hoang dã trên Tây Nguyên, thác Dray Sap cũng được tô điểm bằng một câu chuyện huyền thoại

http://ne6.upanh.com/b1.s6.d3/2ee5f84f2858761cd2f61b600c706df4_36832606.dibuibuondon3.jpg
Ngày xưa có một thiếu nữ Ê đê xinh đẹp tên là H’Mi trót thầm yêu trộm nhớ một chàng trai hiền lành nhưng nghèo khổ cùng ở chung buôn với nàng. Một hôm, nàng cùng người yêu đi rừng ngồi nghỉ trên tảng đá lớn bên bờ sông, đột nhiên có một con quái vật từ đâu xuất hiện, đầu nó to như quả núi, mắt đỏ như lửa. Từ trên cao, con quái vật lao xuống hút cạn nước sông rồi phun cột nước khổng lồ về phía hai người. Chàng trai bị bắn văng ra xa rồi ngất đi. Tỉnh dậy, chàng không thấy người yêu đâu, chỉ thấy dòng sông chảy qua nơi đây bỗng dựng lên một sườn đá thẳng đứng thành thác Dray Sap. Chàng trai đau khổ chết đi, hoá thân thành cây cổ thụ mọc dưới chân thác. Còn nàng H’Mi, khi bị quái vật bắt đi nhất định không chịu bị khuất phục, quyên sinh và biến thành thác Dray Nur.
http://ne5.upanh.com/b5.s7.d1/f9ded7f4ac8d69e1b08f316402bb984a_36832665.sotaydulichdocmiendatnuochuyenth.jpg
Nếu đến với thác Dray Sap mùa mưa lũ, sẽ thấy dòng thác này càng trở nên dũng mãnh hơn, khắp ngày đêm tung bụi mịt mờ dâng tràn hình tượng một Tây Nguyên hoang dã, mạnh mẽ giữa núi rừng. Giọt nước từ đầu nguồn đỉnh núi Chư Yang Sin chảy về ôm trong lòng sứ mệnh là nuôi dưỡng những đứa con của Tây Nguyên hoang dã.

Và trong suốt hành trình của con nước ngầu đỏ màu phù sa của đất bazan Tây Nguyên đang theo dòng Serepok chảy ngược về hướng tây nam trước khi hoà cùng dòng Mekong đổ vào đất Việt, tôi hiểu rằng, những hạt phù sa của đồng bằng sông Cửu Long thân thương chắc chắn có sự góp phần không nhỏ của màu mỡ từ núi đồi Tây Nguyên hùng vĩ.

(theo SGTT)

hung vi
21-10-2011, 11:50 AM
http://ne6.upanh.com/b3.s15.d2/8425c4e0ee45b9b8f1fbe9a0db520322_36832896.images398467krokma12.jpg

Từ chót vót trên đỉnh Chư Yang Sin hùng vĩ (Đắk Lắk) - nơi được mệnh danh là nóc nhà Tây nguyên, dòng Krông Kmar mượt mà như mái tóc xuân thì của thiếu nữ tuôn đổ xuống chân núi, đánh thức những phiến đá say ngủ giấc ngàn năm để rồi reo vui thành ngọn thác mải miết cuộn trào giữa rừng xanh.

Krông Kmar không hoành tráng như những ngọn thác khác của Đắk Lắk như Dray Sap, Dray Nur, Gia Long nhưng mang một nét đẹp hoang dã rất riêng bởi nép mình dưới dãy Cư Yang Sin vươn dài giữa những cánh rừng xanh thẳm, những ruộng lúa xanh rì của huyện Krông Bông.

Khách đường xa dừng chân thưởng lãm cảnh thác êm ả tuôn đổ giữa rừng không khỏi ồ lên thích thú khi thiên nhiên dọn sẵn những phiến đá nơi mấp mé dòng chảy như gọi mời ngả lưng. Công sức đổ đường 85 cây số từ Buôn Ma Thuột theo quốc lộ 27 và tỉnh lộ 12 để đến được Krông Kmar xem như đã được đền đáp
http://ne9.upanh.com/b3.s5.d1/40ed5580504cbe5f305b010f0c99c993_36832929.images398466krokma33.jpg
Nét duyên riêng có của thác Krông Kmar có lẽ chính là những phiến đá hiền lành say ngủ giữa lòng thác. Và dòng nước chảy qua đầu phiến đá cũng vì thế mà dịu dàng, êm ả hơn, không quá mạnh mẽ như những dòng thác hùng vĩ khác của Đắk Lắk.

Nét khác biệt nữa so với những dòng thác khác của Tây nguyên là Krông Kmar không bắt nguồn từ dòng Sêrêpôk chảy từ đông say tây, mà từ một dòng sông treo mình trên đỉnh núi
http://ne5.upanh.com/b1.s20.d1/19e9b415c70c6ab7889202a15e598c85_36832965.images398476krokma14.jpg
Đã từng nhiều lần ngắm nóc nhà Tây Nguyên Cư Yang Sin từ phía những vườn cà phê trù phú của huyện Krông Ana, lần này chúng tôi mới vào được đến chân ngọn núi đầy huyền thoại và chạm vào "mái tóc" Krông Kmar chảy xuống từ đỉnh núi cao chót vót gần 2.500m.
Chiều cuối tuần, dòng thác ngái ngủ như bừng tỉnh khi đoàn khách gia đình ríu rít kéo nhau lần theo từng bậc đá len lỏi trong làn nước trong xanh. Đứng trên phiến đá rộng phẳng lỳ nhìn về phía hạ nguồn chỉ thấy mây trắng rừng xanh lững lờ in bóng trên mặt sông không chút gợn sóng

http://ne9.upanh.com/b3.s10.d2/f6b89879f5b988dde4e1bdaac41f5b7a_36833029.baida500.jpg
Những phiến đá giữa lòng sông trông cứ như bầy voi đang thích thú ngâm mình trong làn nước mát lạnh, trong khi vô vàn những phiến đá trên bờ như hữu ý dọn sẵn nơi cắm trại cho các đoàn du khách.

Người lớn lẫn trẻ con cùng reo lên thú vị khi dợm nhúng chân xuống dòng nước mát rượi len lỏi giữa những khe đá phủ dày rêu xanh mởn. Nếu mỏi chân, khách đường xa cứ việc ngồi bệt xuống phiến đá thoải mái mà khua chân giỡn với dòng nước trôi không ngừng nghỉ nơi chân thác.

http://ne3.upanh.com/b3.s16.d2/0edec891a400e11c4fc3d3b93c1461b3_36833063.picture1204ke.jpg
Ở góc khuất một tảng đá lớn dựng đứng gần giữa lòng sông, đã thấy một khách nhàn du an nhiên thong thả buông cần trúc. Chốc chốc cá lại đớp động dưới những cánh lá mục trên mặt sông phẳng lặng êm xuôi về phía hạ nguồn.

Lớp lớp đá tròn trĩnh phơi mình trên làn nước, tầng tầng vỉa đá chen giữa rừng cây ven bờ và tiếng chim rừng ríu ran, tiếng thác đổ êm ái cùng hòa nhịp tấu lên bài ca bất tận của rừng xanh, mang lại những xúc cảm khó tả ngợp trong thiên nhiên an lành..

http://ne3.upanh.com/b5.s20.d1/2bee121a454a173623c9dfc1b66f0c08_36833103.images398468krokma5.jpg
Điều chưa hài lòng của du khách khi tìm đến thác Krông Kmar là tuyến giao thông dẫn vào thác trên tỉnh lộ 12 quá chật hẹp và nhiều "ổ voi" rất khó đi. Nếu "bác tài" không phải là tay lái "lụa", cả đoàn du khách trên xe khó lòng tránh khỏi những cú xóc nảy người.

Một người dân địa phương cũng đang đón buổi chiều tà nơi những bậc đá xuống lòng thác bảo với đoàn khách ở xa đến rằng, ngày xưa khi chưa có trạm thủy điện (xây dựng vào tháng 5-2003, đến tháng 5-2008 đưa vào hoạt động) cảnh thác Krông Kmar càng đẹp hoang sơ hơn bây giờ nhiều.

http://ne4.upanh.com/b4.s3.d4/802e79179c7df700152e7a857f3fc231_36833144.images398465krokma17.jpg
Nhà máy thủy điện Krông Kmar do Tổng công ty Sông Đà đầu tư xây dựng có công suất 12.000KW, vốn đầu tư 250 tỉ đồng, hằng năm bổ sung cho lưới điện quốc gia khoảng 53 triệu kWh điện. Chưa từng được ngắm dòng thác khi chưa có công trình thủy điện, song những người chậm chân như tôi vẫn thích thú với nét đẹp thiên nhiên mà công trình thủy điện chưa chạm đến.

Nếu thời gian cho phép, du khách thích khám phá còn có thể cưỡi voi hoặc leo bộ chinh phục đỉnh Cư Yang Sin. Theo những người dân nơi đây, đã có những đoàn khách "ta balô" mải miết leo lên đến đỉnh gần như cao nhất của dãy núi này ở độ cao 2.405m, còn đỉnh cao nhất 2.442m thì hầu như không ai chinh phục nổi vì không có đường lên.

http://ne5.upanh.com/b2.s20.d1/cc7712048d15c77bc5f22e631a55579c_36833235.images398475krokma26.jpg
Cả một khu vườn rừng quốc gia Cư Yang Sin rộng gần 60.000ha trải mình trên dãy núi cùng tên chứa bao điều kỳ bí cùng hàng trăm loài cây rừng, động vật quí hiếm mà không mấy người may mắn được khám phá. Càng lên cao khách sẽ càng khám phá nhiều cảnh đẹp ngoạn mục với suối trong veo, thác hùng vĩ, hoa rừng xinh tươi bạt ngàn; ăn cá nướng bên suối, ngắm nhìn những nàng con gái Ba Na xinh đẹp chìm đắm trong những làn điệu dân ca... mà mê mẩn.

Khao khát lên đến tận đầu nguồn dòng Krông Kmar trên đỉnh Cư Yang Sin trầm mặc để đắm mình giữa đại ngàn xanh thẳm, song chúng tôi đành phải hẹn một lần rong ruổi ngày rộng tháng dài hơn để được thưởng ngoạn những cánh rừng thâm trầm trên đỉnh Cư Yang Sin soi bóng xuống dòng Krông Kmar.

(theo báo DakLak)

hung vi
21-10-2011, 12:05 PM
http://ne7.upanh.com/b5.s6.d1/68c064e629c53ebe72b8eec2f657147b_36833567.25277709.jpg
Nằm trên quốc lộ 14, cách Sài Gòn 225km, Buôn Ma Thuột 120km, đô thị Gia Nghĩa đang tìm lại bóng dáng của chính mình.

Một nhà văn nổi tiếng trước đây đã lưu lại hình ảnh Gia Nghĩa, tỉnh lỵ tỉnh Quảng Đức qua một tạp ghi đô thị hoang sơ: "Trong ánh điện đã được thắp lên, thỉnh thoảng lại vọng về tiếng mang tác; con nhím, con chồn vội vàng băng qua đường, vô bụi rậm". Ba mươi lăm năm sau, khi Gia Nghĩa trở thành thị xã tỉnh lỵ của tỉnh mới Đăk Nông, hình ảnh trên vẫn còn đây đó...

Người TP.HCM vẫn còn quen câu ca "Đăk Nông còn nhớ không" bởi vì sau năm 1975 Gia Nghĩa là thị trấn của cả vùng Đăk Nông bao la, nơi lực lượng thanh niên xung phong lên lập nghiệp, nhiều lãnh đạo chủ chốt của TP.HCM hiện nay đã trưởng thành từ đây.
http://ne6.upanh.com/b6.s3.d4/991f1d9a91e11880d35c881c95f665f3_36833616.hinhanhdaknong62.jpg

Năm 1985, Đăk Nông được chia thành ba huyện Đăk R'Lấp, Đăk Nông và Đăk Song (tính từ phía miền Đông Nam bộ đi lên).

Đầu năm 2004, khi Đăk Lăk tách thành hai tỉnh, huyện Đăk Nông trở thành hai đơn vị hành chính mới là thị xã Gia Nghĩa và huyện Đăk G'Long. Phần huyện Đăk Lấp cũng được tách ra thành hai, thêm huyện mới mang tên Tuy Đức. Tiếng dân tộc, Đăk là nước, chữ đi sau thường là tên một ngọn núi hay một dòng sông. Riêng chữ G'Long là danh từ chung, chỉ một nàng thiếu nữ.
http://ne3.upanh.com/b6.s3.d3/ba173b2180928b9f019287512b24dd62_36833663.dsc02262.jpg
Lối nhỏ tạo đường lớn

Nhiều người cho rằng thị xã Gia Nghĩa ra đời và tồn tại chính vì vị trí địa lý xung yếu của nó. Từ phía Bình Dương lên, người, voi thồ hàng (nay là xe tải) đều cần một chỗ dừng chân trước khi lên dốc cao.

Đăk Song có cửa khẩu biên giới với Campuchia, tại điểm này lại có lối mòn về hướng đông vượt sông Đồng Nai về thị trấn Di Linh (Lâm Đồng). Đường tạo nên từ những dấu chân thú rừng và những người "phá sơn lâm đâm thuồng luồng".

http://ne3.upanh.com/b1.s18.d2/f643c51bf3b5de153cab927bafee474b_36833713.dscn2877.jpg

Những trảng đất bằng phẳng của cao nguyên Đăk Nông nằm trên độ cao 900m với những ngọn núi dựng đứng, vách đá lộ suối chảy. Cách Gia Nghĩa 40km trên đường ra Buôn Ma Thuột là cột mốc người Pháp dựng nên để phân chia ba biên giới Nam kỳ, Trung kỳ và Campuchia, nên từ lâu Đăk Nông còn được gọi là "cao nguyên ba biên giới". Trước đây cao nguyên này nối liền với cao nguyên Bảo Lộc - Di Linh phía Lâm Đồng thành một dải. Nhờ có quốc lộ 20 Sài Gòn - Đà Lạt nên Bảo Lộc - Di Linh sớm sầm uất với những đồn điền chè, cà phê. Còn phía Đăk Nông chỉ có đường Trường Sơn bom đạn ngút trời, dân cư thưa thớt.

http://ne8.upanh.com/b1.s10.d3/dcd49efc036eeb9a198acb66be07c708_36833758.untitled2.jpg
Năm 1990, đường quốc lộ 14 được nâng cấp phục hồi, đoạn 100km đường từ Gia Nghĩa sang Di Linh nối thêm luôn 90km về phía đông xuống thẳng Phan Thiết. Có thể nói đây là thị xã lợi thế nhất Nam Tây Nguyên vì là điểm nối các đường đi Phan Thiết, Đà Lạt, Buôn Ma Thuột, Đồng Xoài.

Ngọn thác mời gọi

Gia Nghĩa hiện có khoảng 50.000 dân từ đủ miền đất nước đến sinh cơ lập nghiệp, cơ sở vật chất, hạ tầng còn đang xây dựng. Ông Trần Phương, phó chủ tịch phụ trách khối xây dựng của tỉnh nói theo quy hoạch, đô thị Gia Nghĩa cũng khống chế ở mức cao nhất là 100.000 dân.

http://ne5.upanh.com/b3.s6.d2/35216f7371057eda23c3de9fb8ff36b6_36833805.27.jpg

Vì sao vậy? Nguyên do là cán bộ và kể cả người dân ở đây vẫn còn thích thú với bản đề án quy hoạch thị xã Gia Nghĩa do kiến trúc sư nổi tiếng Ngô Viết Thụ lập trước kia.

Theo đó Gia Nghĩa sẽ là một thị xã nghỉ mát, du lịch, như một Đà Lạt thứ hai. Bên các đường phố dốc cao ngất là những ngôi biệt thự kiến trúc theo phong cách Việt Nam, chứ không như Đà Lạt mang dáng dấp Âu Tây.

Đường từ Di Linh qua Đăk Nông, nay là quốc lộ 28 có lẽ là một trong những con đường đẹp nhất. Đường hình thành khá nhanh để phục vụ xây dựng hai công trình thuỷ điện lớn là Đồng Nai 3 và Đồng Nai 4. Đẹp vì những đoạn khúc khuỷu bất ngờ. Sông Đa Đung, một trong hai nhánh chính của sông Đồng Nai vùng thượng nguồn hẹp, bên triền núi bất ngờ, hoa gạo rưng rưng niềm nhớ nhung. Và những cây kơ nia với gốc to kềnh, nhánh vạm vỡ, tán cây xanh rộng như biểu tượng của Tây Nguyên hùng vĩ.
http://ne4.upanh.com/b5.s4.d4/da6fc8cd5a393cfbf7e2ee36231acd07_36833834.36852397.jpg
Đăk Nông còn tự hào là một vùng cao nguyên phát nguồn hai dòng sông lớn. Từ huyện Krông Nô ở phía đông bắc, hai dòng Krông Nô và Krông Ana hợp thành Sêrêpok chảy ngược về hướng tây qua đất Campuchia rồi đổ vào sông Mê Kông. Trên ghềnh đá có Dray Sap là thác khói. Dray Sap mang dáng dấp như thác Gougah ở dòng Đa Nhim nhưng hùng vĩ hơn, bên dưới thác lại có hồ đá. Cách vài cây số là thác Gia Long, cây cầu sắt và nền móng của ngôi biệt thự đổ nát vẫn còn đó. Nay thác đã có các nhà thầu là các chủ khách sạn ở Buôn Ma Thuột về khai thác. Họ chuẩn bị sẵn lều trại và sẵn sàng nấu ăn cho du khách

http://ne1.upanh.com/b4.s5.d3/6aa02da8da9ac9ba4bec53cf4e1ff9a0_36833891.gianghia2dn.jpg

Người đến đây có thể nằm trên đá, trên bờ cát sạch, xuống sông bơi rồi lại chui vô lều. Tất cả đều hoang dã.

Cao nguyên Đăk Nông còn là nơi khởi nguồn của nhánh mang tên Đăk Tik và Đăk R'Lấp xuống hợp nên dòng sông Bé của miền Đông. Thác Đăk Tik nằm giáp ranh thị xã Gia Nghĩa, còn có tên Lệ Thanh mà người ta gọi trại là Diệu Thanh. Thác từ đỉnh đá lao xuống vực sâu 30m. Trong ngầm có những hang sâu cùng đá tảng, dưới chân thác là khoảng mênh mông nước, đá nhấp nhô chia dòng chảy ra nhiều ngả. Đứng trên cao có thể bao quát cả một vùng cao nguyên Đăk Nông và thị xã Gia Nghĩa nhấp nhô nhà, phố đang xây.
http://ne7.upanh.com/b2.s18.d2/75499b3859e9da1f45f75f52f55c9217_36833917.hinhanhdaknong1.jpg

Khai khoáng và du lịch

Gia Nghĩa còn hoang vu, hình dáng tương lai sẽ ra sao, kinh tế chính nơi đây là gì - nhiều câu hỏi được đặt ra khi bạn chọn nơi này lập nghiệp. Nhiều người ôm giấc mơ công nghiệp luyện nhôm sẽ làm thay đổi ấn tượng về Gia Nghĩa. Tỉnh Đăk Nông tập trung vùng mỏ boxit lớn nhất, với trữ lượng khoảng 4 triệu tấn, lớn thứ nhì thế giới (chỉ sau vùng mỏ Nam Phi).

Bô xít Đăk Nông xuất lộ ở nhiều vùng. Các đoàn khai khoáng, luyện kim của Trung Quốc, Úc, Hà Lan cũng đã đến thăm dò. Trung Quốc đưa ra dự án hơn một tỉ USD, bao gồm cả việc đầu tư một tuyến đường xe lửa từ Đăk Nông về tới Chơn Thành của tỉnh Bình Phước để theo đường sắt về Dĩ An - Biên Hoà rồi từ đó vận chuyển ra cảng nước sâu Thị Vải ở Bà Rịa. Một số mỏ bô xít đã bắt đầu được khai khoáng

http://ne5.upanh.com/b4.s4.d2/555b927828674344b064ad8203d052dd_36833965.untitled1.jpg
Nếu trở thành một tỉnh luyện nhôm, khoảng trời tỉnh lỵ Gia Nghĩa lại càng thêm giá trị. Không xa thác Diệu Thanh là cầu Đăk Tik. Theo quy hoạch, cầu Đăk Tik sẽ là tâm điểm của thị xã. Cầu lớn, cong mình trên cao, dưới là dòng nước chảy. Một hồ nước nhân tạo kiểu hồ Xuân Hương - Đà Lạt cũng đã được quy hoạch gần đó.

Gia Nghĩa đang đi tìm bóng mình. Một nhà hàng, khách sạn mang tên Sài Gòn đã được mở. Anh Nguyễn Thanh Bình, chủ một vựa hoa lan cây kiểng từ Bảo Lộc lên lập nghiệp vẫn chuyên nghề ươm giống. Nhưng anh chọn cây rừng có giá trị để sau này có thể làm kiểng. Một cây con lộc vừng giá nuôi lớn trong chậu vài ba năm bán giá vài triệu đồng. Và đủ thứ gốc cây rừng hoang dại còn lại sau khi khai thác gỗ, anh mua về tạo dáng trong chậu kiểng. Anh nói thị xã mới rất cần cây kiểng đẹp, anh sẽ góp phần cho Gia Nghĩa giữ được nét hoang sơ trong vườn kiểng

(theo SGTT)

hung vi
21-10-2011, 12:16 PM
Làng du lịch sinh thái Kon Ktu nằm bên dòng Đăk Bla thơ mộng, hiện đang là điểm đến của nhiều du khách trong và ngoài nước khi có dịp đến Kon Tum.
http://ne8.upanh.com/b1.s9.d2/738d1d11226f6c174cd0f28b4036cd89_36834088.langcoktu2.jpg< Nhà rông ở Kon K'tu.

Đây là ngôi làng cổ còn giữ được những nét nguyên sơ nhất của văn hóa dân tộc Banar. Kon K’Tu có 92 hộ với 530 nhân khẩu đồng bào dân tộc Banar sinh sống.

Theo tiếng Banar thì Kon K’Tu là làng nguyên gốc, nguyên sơ. Được hình thành rất sớm, đến nay Kon K’Tu vẫn giữ nguyên được những nét cổ kính, hùng vĩ và hoang sơ mà thiên nhiên ban tặng. Người Ba Na ở Kon KTu mộc mạc, thân thiện và mến khách nên du khách đến Kon KTu sẽ gặp nhiều điều thú vị.
http://ne4.upanh.com/b2.s17.d1/e98626b449cce967f15abf355e2084af_36834254.langcoktu5.jpg< Cầu treo Kon K’Lo bắt qua sông Đắk Bla.

Làng du lịch sinh thái Kon Ktu thuộc xã Đăk Rơ Wa (thị xã Kon Tum) nằm cách trung tâm thị xã Kon Tum chừng 10 km về hướng Đông-Bắc. Hàng ngày làng thường xuyên đón khách du lịch trong nước và quốc tế khi đến thăm tỉnh cực bắc Tây Nguyên này.

Đến với làng Kon Ktu, du khách được chiêm ngưỡng những nét văn hóa đặc sắc còn nguyên sơ, với mái nhà Rông truyền thống của người Ba Na cao vút, những nếp nhà sàn cổ kính.
Đêm đến giữa sân nhà Rông của làng, củi được chất thành một đống to và được đốt lên, hơi ấm của sự mộc mạc, chân tình, gần gũi, thân thiện như hòa quyện nồng ấm giữa chủ và khách.

http://ne7.upanh.com/b6.s20.d1/5d8a9359224eafb46ced7967329bdc61_36834317.anh26042.jpg< Điệu múa xoang của các sơn nữ làng Kon Ktu.

Hiện tại, dân làng vẫn duy trì được đội cồng chiêng với 18 người, đội múa xoang với 30 người. Đặc biệt là vẫn giữ được lễ hội bắt giọt nước. Lễ hội này được tổ chức vào đầu tháng Giêng hằng năm. Dân làng tổ chức lễ hội để cầu cho mưa thuận gió hòa, mùa màng tươi tốt; cầu cho bà con trong làng khỏe mạnh; dân làng đoàn kết, đùm bọc lẫn nhau, không được ăn trộm ăn cắp của nhau. Thời gian lễ hội kéo dài 2 ngày 2 đêm.

Ngày đầu tiên chuẩn bị cây nêu, ngày hôm sau cúng tế giàng (tế trời) và thết đãi dân làng. Làng giàu có thì cúng nhiều trâu, bò, múa xoang, cồng chiêng.
http://ne5.upanh.com/b3.s2.d1/a2fcf8e588a9d2dadd17cf91a4b9df08_36834365.detthocam1.jpg
< Dệt vải.

Đến Kon K’Tu, ngoài việc được chiêm ngưỡng vẻ hoang sơ của làng cổ, du khách còn được chiêm ngưỡng nét uyển chuyển trong điệu múa xoang của những chàng trai cô gái Banar với trang phục thổ cẩm chính tay họ dệt nên, được tận hưởng men say ngây ngất của rượu cần thơm lừng ngây ngất hoà vào tiếng cồng chiêng bay bổng đến nức lòng. Đến đây khách có thể ngủ qua đêm tại nhà Rông của làng.

Du khách còn có thể đi thăm thác H"Lay và thác Mốp cách làng chừng 2000m, dòng thác tuôn trào trắng xóa đẹp như cô sơn nữ đang vươn mình chải tóc. Nếu thích, khách sẽ được những người đàn ông Ba Na chèo thuyền độc mộc xuôi theo dòng Đăk Bla, dọc triền sông để tha hồ ngắm cảnh sơn thủy hữu tình, những cánh rừng nguyên sinh rủ bóng xuống dòng nước

http://ne2.upanh.com/b2.s11.d1/d4e5665e18e4895f3168283365786f03_36834412.45227387ktu6.jpgKhách quốc tế tỏ ra rất thích thú khi được ngắm nhìn, chiêm ngưỡng nét độc đáo và vẻ đẹp của nhà Rông Tây Nguyên.

Trò chuyện với chúng tôi, ông Quesne và bà Gremy, quốc tịch Pháp cho biết: "Tây Nguyên thật tuyệt vời! Người Tây Nguyên thân thiện, gần gũi, trên môi họ luôn nở nụ cười tươi, tôi rất hài lòng và cảm kích trước tấm lòng mến khách của bà con dân làng nơi đây... Có dịp tôi sẽ trở lại thăm Tây Nguyên"

(theo dulichgo)

hung vi
21-10-2011, 12:22 PM
http://ne8.upanh.com/b1.s19.d1/751ea9f360de83f5488febcd9dfd8bee_36834758.img0111yo8.jpg

Giữa sắc trời xanh ngắt của đại ngàn, trong tiếng réo sôi của miên man ghềnh thác, con thuyền vẫn lướt đi nhẹ nhàng như một cánh hoa ai thả trên sông.
... Đó là hình ảnh nên thơ nhưng cũng đầy huyền bí của con thuyền độc mộc trên những dòng sông Tây Nguyên...

Đẽo thuyền là một công việc nguy hiểm. Có lẽ vì vậy mà trong mỗi con thuyền đều chất nặng tâm linh… Khi người thợ đẽo thuyền đang ở rừng, người vợ ở nhà phải kiêng các việc bổ củi, cuốc đất; không được tắm rửa, gội đầu và nhất là không được làm rượu cúng Yàng...

Với những người thợ, khi chọn được cây gỗ ưng ý và hạ nó xuống phải cúng Yàng lần 1. Khi con thuyền đã hoàn thành và hạ thủy an toàn thì cúng Yàng lần 2 để tạ ơn. Lễ vật cho mỗi lễ cúng đơn giản cũng phải con gà, ghè rượu..

http://ne3.upanh.com/b3.s13.d5/d19b8baa5c4ffa37555d70a802ea6537_36834813.22115thuyendocmoc.jpg
Làm thuyền, người thợ chỉ được sử dụng một chiếc rìu duy nhất. Gỗ dùng làm thuyền được chọn là cây sao xanh, có đường kính từ một người ôm trở lên; dài từ 5-6m, không chà ngạnh. Hạ được cây xuống rồi, người ta tiến hành đẽo thuyền ngay tại rừng, vừa đẽo vừa đốt lửa hong. Một con thuyền cỡ trung bình, người thợ phải ở rừng tối thiểu là nửa tháng.

Việc khó nhất của họ là phải làm sao cho con thuyền khi xuống nước nổi đều (không được phép sửa chữa khi đã hạ thủy).

http://ne9.upanh.com/b6.s20.d1/754d25c7ff60052c29857da6e78b6cb9_36834849.anh26043.jpg
Để được như vậy, người thợ làm thuyền có một cách khá là huyền bí: Họ lật úp thuyền xuống, đặt một quả trứng gà theo chiều đứng vào chính giữa lưng thuyền. Nếu quả trứng không đổ thì chiếc thuyền khi xuống nước sẽ không nghiêng lệch...

Mỗi chiếc thuyền hạ thủy là một ngày hội đối với mỗi làng. Người có gà góp gà, người có rượu góp rượu cùng với gia chủ hình thành một bữa tiệc cộng đồng. Cùng với những lời chúc tụng, người thợ làm thuyền sẽ được gia chủ mời rượu trước tất cả mọi người như một phần thưởng và sự tôn vinh tài năng...
Ông Pêng – một thợ nổi tiếng kể rằng xưa kia các làng dọc sông Pô Kô ai cũng có thuyền. Con thuyền độc mộc gắn với mỗi bước chân lên rẫy, với mỗi niềm vui, nỗi buồn trên sông.

Nhưng rồi theo thời gian rừng càng ngày càng lùi xa, gỗ lớn làm thuyền hiếm dần. Đặc biệt là sự xuất hiện của những chiếc xe máy đã khiến niềm vui sông nước nguội cạn. Người ta đua nhau bán thuyền. Mỗi con thuyền còn sử dụng được trên chục năm chỉ có giá 500.000 đến 1 triệu đồng tùy lớn nhỏ. Làng Nú của ông Pênh cách đây dăm năm nhiều thuyền là thế, nay chỉ còn vỏn vẹn 4 cái. Vẫn biết là không thể khác mà ông Pêng vẫn thấy buồn..

(theo danviet)

hung vi
21-10-2011, 12:37 PM
Có lẽ đến nay vẫn chưa có một công ty du lịch nào thiết kế một tour du lịch chuyên đến những ngọn thác đẹp. Song những ai yêu vẻ đẹp hoang dã của Tây nguyên với những ngọn thác hùng vĩ ngày đêm ầm ào hát giữa núi rừng hoang sơ thì không quá khó để làm một tour bụi vào cuối tuần
http://ne3.upanh.com/b2.s9.d4/38e6b2120e634ba63cf856cda8dd0ede_36835233.thactaynguyen1.jpg< Một nhánh nhỏ của Dray Sap.

Nếu có ôtô nhà thì càng thuận lợi cho chuyến du lịch đường dài. Còn không thì một nhóm vài chiếc xe máy cùng nhau lên đường càng vui. Đối với người dân TP.HCM thì đường đến Tây nguyên không quá xa, nhất là đi theo ngả đường 14, qua Bình Phước đã thấy cửa ngõ Đắc Nông đón chào.

Từ TP.HCM đến Dray Sap (thác Khói, theo tiếng dân tộc Êđê) - một trong những ngọn thác đẹp của Đắc Nông, là quãng đường dài hơn 300 km vượt qua những đoạn đường đồi núi chập chùng với những vườn cà phê và những cánh rừng nguyên sơ tuyệt đẹp

http://ne1.upanh.com/b3.s3.d4/56ef84e0213f82607f3be12ea4d9fed0_36835261.thactaynguyen2.jpg< Dray Sap ngùn ngụt tỏa khói suốt ngày đêm.

Người phố thị sẽ không khỏi xuýt xoa liên hồi, và rồi có thể dừng lại bất cứ đoạn đường đèo nào cho những cú bấm máy ngoạn mục. Đường đèo ở đây không quá dốc, cứ trải dài thoai thoải mặc sức cho khách đường xa ngắm cảnh đẹp hai bên đường.

Trên dòng sông Sêrêpốk mải miết chảy về hướng tây, ngọn thác đầu tiên mời gọi bước chân du khách dừng lại là Dray Sap. Những cuộn khói ngào ngạt vô vàn hạt bụi nước tỏa lên từ chân ngọn thác cao hơn 30m và rộng ngang cả trăm mét (có lẽ vì vậy mà thác có tên là “Khói”)

http://ne4.upanh.com/b2.s2.d3/79d1d35cf595b73c255c70fd6dd6702d_36835284.thactaynguyen3.jpg
< Thác Gia Long với hồ tắm tiên trong mát.

Quanh chân thác Dray Sap vẫn còn một khu rừng tự nhiên xanh mát, vẳng tiếng chim hót véo von. Nghỉ chân bên thác Khói bạn sẽ nghe người bản địa kể về chuyện tình của nàng H’Mi xinh đẹp và thỏa thuê ngắm cảnh núi rừng, nghe thác ru ầm ào và khói tỏa cuồn cuộn quanh mình.

Cách Dray Sap chừng 3 km là thác Gia Long, cũng thuộc tỉnh Đắc Nông. Đường băng rừng ở đây có thể kể vào hàng một trong những còn đường đẹp nhất nước với hai bên rừng xanh mượt và dây leo phủ dầy lên những thân gỗ quý. Thác Gia Long nằm khá lặng lẽ giữa rừng già. Ở đây có hồ tắm tiên rộng cả trăm mét vuông với làn nước trong lành chảy ra từ khe núi.

http://ne8.upanh.com/b2.s19.d2/a43bd7a810b33ac6986d12141521c1b7_36835318.thactaynguyen4.jpg
< Không quá hùng vĩ, song Trinh Nữ vẫn mang nét đẹp riêng với nhiều gộc đá độc đáo chồng chất ven bờ

Cũng nằm trên dòng Sêrêpôk và chưa ra khỏi Đắc Nông, cách thác Gia Long chỉ vài cây số và cách Buôn Ma Thuột khoảng 20km về phía tây nam theo quốc lộ 14 là thác Trinh Nữ. Không hùng vĩ như những ngọn thác khác, làn nước chỉ hơi sôi trào lên chút ít khi đổ qua những ghềnh đá giữa dòng, song không vì thế mà Trinh Nữ kém phần đẹp và nổi tiếng. Quanh ngọn thác này là quần thể đá bazan màu xám đen nứt nẻ độc đáo, nhiều cột đá hình lăng trụ có kích thước tới vài mét nằm chồng chất bên bờ suối, vẽ nên nét đẹp rất riêng.

http://ne3.upanh.com/b5.s19.d2/feee9ff0d95a1f38d458c9c04e3cb8f2_36835343.thactaynguyen5.jpg< Một góc Dray Nur cuộn khói.

Nếu bạn ghé ngọn thác đầu tiên vào buổi sáng thì khi tìm đến một ngọn thác đẹp khó bỏ qua khác trên dòng Sêrêpốk phía bờ Đắc Lắc, hoàng hôn đã dần buông xuống cánh rừng nơi chân thác. Đấy là Dray Nur. Nhưng không lo, ở ngay chân thác có vài phòng dành cho khách đường xa nghỉ đêm ngắm cảnh thác khuya với giá chỉ 80.000 đồng/đêm

http://ne4.upanh.com/b6.s6.d2/7acd32a1497b63d890825bbfe16b2238_36835384.407x305imagesstorieskinhnghiemdu.jpg< Tắm giữa vách đá thiên nhiên trong lòng Dray Nur.

Không gì tuyệt vời hơn nếu bạn nghỉ lại Dray Nur vào đêm trăng. Ánh vàng tung toé vãi trên đầu thác bạc, trong khi dòng thác suốt đêm ầm ào bản nhạc rừng khiến người ở xa đến càng khó ru giấc. Vài căn nhà sàn nép vào những vách đá khấp khủy ven thác dường như chỉ để người yêu trăng ngắm cảnh thác về đêm.

http://ne0.upanh.com/b6.s16.d2/77d64aceff2430a7016e1c5972780712_36835460.407x305imagesstorieskinhnghiemdu.jpgTiếng chim rừng ríu ran gọi bạn thức giấc vào sáng sớm hôm sau sẽ cho bạn cảm giác hài lòng vì đã không sai lầm khi chọn nghỉ đêm nơi chân thác. Nét đẹp tinh khôi của những ngọn thác rạng rỡ nhất là vào buổi ban mai. Nắng sớm khiến ngọn thác ngái ngủ bừng tỉnh để rồi tỏa sáng. Dài trên 250 mét, cao trên 30 mét, Dray Nur là ngọn thác hùng vĩ nhất Tây nguyên
http://ne9.upanh.com/b1.s12.d1/161e8e4063c96ca0ced1b193a89460b4_36835529.thactaynguyen6.jpgNét độc đáo riêng của Dray Nur là một góc vách đá quây kín ba bề với một nhánh thác nhỏ đổ từ độ cao 20 mét xuống tạo thành một phòng tắm thiên nhiên giữa trời. Còn ngần ngại gì mà không hòa mình vào giữa dòng nước mát để gột rửa bao phiền muộn phố thị? Nếu đến vào mùa mưa thì chỉ có thể đứng ngắm Dray Nur từ trên bờ cách cả vài trăm mét. Lúc này dòng thác như một con rồng khổng lồ ào ạt cuốn trôi mọi thứ.

Vẫn còn thời gian để người phố thị kịp đến một vài cảnh đẹp khác của Đắc Lắc như bản Đôn, hồ Lắc, thác Bảy Nhánh… trước khi kết thúc hai ngày của tour du lịch bụi tìm về với thiên nhiên. Thỉnh thoảng trên đường, vài chú voi đủng đỉnh chở du khách trên lưng khiến người ta sống lại cảnh Tây nguyên của một thời xa xưa.

Và cũng đừng bỏ qua dịp nếm thử ly cà phê đặc sánh của Buôn Ma Thuột, nơi được mệnh danh là thủ phủ cà phê. Đêm phố núi đầy sương như níu chân người.

(theo dulich Tuổi Trẻ)

hung vi
21-10-2011, 12:54 PM
http://ne9.upanh.com/b2.s12.d3/5529dc03ef6e2f653f046cb32ae1be1a_36836009.36430075.jpg
Du khách có dịp về Đăk Mil, xin mời nghé thăm Hồ Tây ở ngay trung tâm thị trấn. Hồ Tây Đăk Mil có diện tích khoảng 40ha, từ trung tâm huyện, một vùng lòng hồ rộng chảy dài theo hướng Tây, khoảng 2km. Hồ bắt đầu chia làm hai nhánh chạy dài theo quốc lộ 14 ôm bọc lấy qủa đồi cà phê xanh đẹp như một ốc đảo.

Đây là lòng hồ chứa nước lớn để cung cấp cho việc tưới tiêu của huyện Đắk Mil và cũng là nơi nhận chứa dung lượng nước từ các dốc cao đổ xuống với khối lượng lớn khi mùa mưa về.

Những con đường sinh thái mát mẻ, rộng dài chạy quanh hồ. Một số công trình vui chơi giải trí gần như được hoàn thiện. Cứ mỗi buổi sáng tinh mơ, hay chiều tà dịu nắng từng đoàn người nối nhau chạy thể dục, hay đi bộ dạo chơi, hít thở không khí trong lành chiêm ngưỡng vẻ đẹp của thiên nhiên ban tặng.

http://ne0.upanh.com/b3.s5.d2/66517a4747a635b0332b4feac8e5107e_36836040.43248091.jpg
Hồ Tây còn là nơi cung cấp một lượng nước sạch rất lớn cho cả huyện và là nguồn lợi lớn về thuỷ sản. Đêm đêm, những ngọn đèn đánh bắt tôm, cá cùng với những ngọn đèn hoa đăng lấp lánh vây kín vùng hồ trông tuyệt đẹp.

Những ngọn đồi quanh Hồ Tây trong tương lai sẽ là những vườn cây ăn quả, du lịch sinh thái quanh hồ dành cho du khách. Những nhà hàng thuỷ tạ mát mẻ, sang trọng những chiếc cầu vồng nhiều màu sắc vượt qua lòng hồ đến những mỏm đồi, những chiếc ca nô cao tốc, những chiếc thuyền thiên nga xinh đẹp của những chàng trai cô gái lướt trên lòng hồ thoả thích, ngắm nhìn bầu trời bao la, thiên nhiên kỳ thú

http://ne4.upanh.com/b3.s12.d3/82359d71a56fdc440e31fbd43adfee19_36836114.20080501095128450.jpg
Hồ Tây Đăk Mil còn là nơi du lịch sinh thái tuyệt vời, đem lại một nguồn thu rất lớn về du lịch cho nhà nước, cho địa phương. Muốn đạt được điều đó nên chăng phải có quy hoạch, có tầm nhìn chiến lược bền vững về du lịch, phải có đầu tư lớn trong những lĩnh vực phục vụ cho ngành du lịch. Để đảm bảo sự phát triển hài hòa, song song với công tác quy hoạch, công tác tuyên truyền, quảng bá, xúc tiến du lịch và phát triển thị trường; đa dạng hóa sản phẩm, loai hình, chương trình du lịch và nâng cao chất lượng dịch vụ luôn được huỵện xác định là những nội dung cốt yếu để xây dựng và phát triển du lịch của huyện nhà.
http://ne0.upanh.com/b4.s11.d4/62357e30f29985e8385d8f44521d63ac_36836140.800pxhkminmihovng.jpg
Với làn nước trong xanh, Hồ Tây như chiếc máy điều hoà khổng lồ giúp thanh lọc không khí trong lành cho cả một vùng đô thị. Sau mỗi cơn mưa chiều, Hồ Tây như được thay chiếc áo mới của thiên nhiên tươi đẹp, thơ mộng làm nao lòng du khách và trở thành nguồn cảm hứng bất tận trong thơ ca nhạc họa.

Hồ Tây mang trong mình sự êm đềm và lãng mạn, mặt nước bằng phẳng, trong xanh in bóng bầu trời cao rộng phía trên, chỉ đôi khi có những làn gió mạnh vô tình lướt qua mới làm cho mặt nước lăn tăn gợn sóng, trông rất đẹp và hiền hòa.

Trong không gian bao la của đất trời, con người dường như cảm thấy bình yên và yêu đời hơn trước khung cảnh tươi đẹp, tĩnh lặng của Hồ Tây

(theo báo ĐăkNông)

hung vi
21-10-2011, 01:03 PM
Thác Gougah (còn gọi là thác Ổ Gà) tọa lạc tại xã Phú Hội, huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng

http://ne1.upanh.com/b6.s2.d3/3d944bbeaabd3507ac44d2487d54f964_36836431.conechkrongno130726127258738.jpg< Thác Gougah ngày trước.

Từ Đà Lạt đi Thành phố Hồ Chí Minh, theo quốc lộ 20 cách trung tâm Đà Lạt khoảng 37km, qua khỏi thị trấn Liên Nghĩa, huyện Đức Trọng chừng 8km, đến một ngã ba rẽ trái theo con đường tráng nhựa, đi tiếp khoảng 800m sẽ đến khu du lịch sinh thái thác Gougah, rộng 129ha. Từ xa đã nghe tiếng thác đổ ầm ầm làm vang động cả núi rừng.

Dòng sông Đa Nhim chảy men phía ngoài thị trấn Tùng Nghĩa đến địa phận xã Phú Hội gặp vết gãy của tạo sơn được phân đôi và đổ từ độ cao khoảng 30m xuống tạo thành thác Gougah. Giữa đất trời cao nguyên lộng gió, dòng thác này mang một vẻ đẹp thật hùng vĩ, hoang sơ

http://ne0.upanh.com/b3.s4.d1/e20cf8bb8c765ea871bb64e652db0de9_36836470.52617354693b28696317o.jpg< Ảnh thời xưa.

Thác Gougah là một thác đẹp hùng vĩ, với khối lượng nước đổ xuống từ độ cao khoảng 30m phản chiếu ánh mặt trời tạo thành nhiều sắc màu rực rỡ. Nước nơi đây được phân đôi thành 2 nhánh theo chiều dọc, một bên là dòng thác đậm màu đất đỏ im lìm chảy, một bên bắn tung tóe bọt nước trắng xóa.


Thượng nguồn thác là dòng chảy Đa Nhim có chiều rộng khoảng 30m dẫn đến thác rộng 60m đổ xuống vực sâu tạo thành thác

http://ne6.upanh.com/b1.s17.d2/ed1925a2b4cdb38c4aebd5cbf85a569b_36836616.20090610dt014.jpg< Ngày nay thác Gougah chỉ còn lại thế này.

Về phía tả ngạn là rừng tái sinh và cây mới trồng rộng chừng 6ha, phù hợp cho tổ chức cắm trại. Đồi thông này tiếp nối với khu rừng gần thác Bảo Đại. Từ hữu ngạn sông Đa Nhim đến quốc lộ 20 cũ là những ngọn đồi rộng khoảng 3ha trước đây là đồi trọc, nay đã trồng phủ cây bạch đàn và nhiều loại cây rừng.

Cách thác Gougah khoảng 2km có một mạch nước khoáng nóng. Chuyên viên địa chất khảo sát nước khoáng cho thấy thành phần nước chứa các nguyên tố hoá học có thể sử dụng sản xuất nước khoáng thiên nhiên và còn dùng để chữa bệnh theo phương pháp vật lý trị liệu
http://ne7.upanh.com/b1.s13.d1/e9c03a625331acf0b3d084bc0658c314_36836637.20090610dt026.jpg
< Trong mùa mưa lũ, thác sẽ biến mất dưới mực nước hồ Đại Ninh.

Ngoài vườn hoa, cây cảnh, vườn cầm thú, quầy lưu niệm, quán cà phê, quán ăn bình dân, trạm dừng chân ven đường xuống chân thác, môn leo núi bằng dây,… Khu du lịch sinh thái thác Gougah còn có một số nhà nghỉ nhỏ mái rất dốc, mang dáng dấp nhà rông Tây Nguyên, thích hợp cho những du khách muốn dừng chân, tìm sự yên tĩnh, không khí trong lành, ngắm nhìn dòng thác cuồn cuộn với những rừng cây bạt ngàn.

Ngày nay, do các đập của nhà máy thủy điện Đại Ninh nên thác chỉ còn lại một dòng. Trong mùa mưa lũ thác Gougah có thể biến mất dưới mặt nước dâng cao của lòng hồ Đại Ninh

(theo dulichgo)

hung vi
21-10-2011, 01:14 PM
http://ne5.upanh.com/b4.s8.d4/7acecce35f7155b3a3de9642169136e2_36836975.jraiblian18112008071ua9.jpg

Khi đi Đà Lạt đến ngã ba Liên Khương, nếu để ý du khách sẽ nghe thấy tiếng thác đổ ầm ầm và có những làn hơi nước trắng bốc lên. Nếu đứng trên đường nhựa, du khách sẽ nhìn thấy toàn bộ cảnh thác. Đi vào tham quan, du khách phải lần theo những nấc thang phía sau lưng miếu Ba Cô để xuống tận dưới thác nước.

Trên thượng nguồn thác có một dòng suối với nền đá rộng 60m2 xung quanh là các ruộng bậc thang. Từ trên cao thác tung bọt trắng xóa đổ xuống ào ào nghe rất dữ dội. Du khách có thể chèo thuyền xuôi theo dòng nước để khám phá những hang động nhỏ đầy bí ẩn bên dưới thác.

Thác Liên Khương có tên cũ là Liên Khàng, nằm ngay ngã ba Liên Khương, thuộc huyện Đức Trọng, cách thành phố Đà Lạt gần 27 km, bên cạnh quốc lộ 20 nên rất thuận lợi cho du khách tham quan thưởng ngoạn.

http://ne9.upanh.com/b3.s17.d2/5c6cdd951fdf64972760ef4360d78688_36837049.dalatindochine261.jpg< Thác Liên Khương Đà Lạt một buổi sáng 1926.

Bề mặt thác rộng khoảng 200m, cao 50m đây là một ngọn tháp hùng vĩ ở Lâm Đồng, gắn liền với những truyền thuyết huyền bí của miền đất Tây Nguyên. Cùng với 2 thác Gougah và Pongour, thác Liên Khương là một trong 3 thác nước đẹp trên sông Đa Nhim. Đây cũng là địa điểm tham quan thu hút rất nhiều sự chú ý của du khách
http://ne3.upanh.com/b4.s8.d1/82f80d2a55775279d5cd5599899361e4_36837153.dalat018.jpgTương truyền nơi đây vốn là khu rừng nguyên sinh có con suối thơ mộng chảy qua. Trên cây có lắm quả ngọt dành cho người và khỉ. Dưới suối có nhiều cá đến nổi dân làng ăn không hết. Vì lý do đó mà lũ kiến vàng từ vùng núi xa xăm nào đó kéo về ngụ cư.

Bởi cuộc sống sung túc nên kiến vàng ngày càng đông. Chúng làm tổ và chiếm vị trí độc tôn khiến người dân bản địa lại thiếu cái ăn.

http://ne0.upanh.com/b6.s4.d2/77c750a535407811a5c70b156c4a4cb9_36837180.ap20101111095005438.jpg
Dân làng phải bắt buộc cầu cứu thần lửa. Nhưng thần lửa càng đốt nhiều thì lũ kiến càng sinh sôi.

Thần lửa kiệt sức đành chịu thua. Lũ làng lại dâng lễ vật, đâm trâu cúng Yàng và cầu xin Yàng đánh giặc Kiến Vàng. Cảm động trước lòng thành của dân làng, Yàng đã gọi thần mưa, thần Sấm Sét làm cho lụt to. Nước từ Đa Nhim như nước mắt đổ về cuốn trôi giặc Kiến Vàng. Từ đó dân chúng sống ấm no hạnh phúc. Thác Liên Khương là nơi búa sét cuối cùng đánh tan kiến chúa chạy qua đấy, tạo thành dòng thác sâu và đẹp

http://ne8.upanh.com/b3.s4.d3/0b2867e13d75dc0cec232a33234aafb2_36837208.20090609dt080.jpg
< Thác Liên Khương mùa khô hạn.

Liên Khương trước đây vốn là khu rừng nguyên sinh có con nhỏ suối chảy qua và trong dòng suối này có rất nhiều cá, trong rừng thì có hoa quả làm thu hút khách đến đây nhiều hơn.


Tuy nhiên, vào mùa mưa khi có nước thì thác hùng vĩ còn vào giữa mùa khô đến cuối mùa khô, khi đầu nguồn có không có nước thì dòng thác trở thành những khe nước trơ ra những tảng đá bởi do ảnh hưởng của một số đập thủy điện xây dựng nơi đây.

Chính vì vậy: tuy đã được xếp hạng di tích quốc gia nhưng hiện nay, do không được quan tâm bảo trì đúng mức, thác Liên Khương đã cạn nước nên đã đóng cửa khai thác, không tổ chức phục vụ khách tham quan, cuối năm 2008 Sở VH-TT tỉnh Lâm Đồng đã gửi văn thư đề nghị Ủy ban nhân dân tỉnh cho phép tham mưu để Bộ Văn hóa Thông Tin thu hồi giấy phép xếp hạng

(theo dulichgo)

hung vi
21-10-2011, 01:31 PM
Nhắc đến Đà Lạt, nhiều người nghĩ ngay đến thành phố ngàn hoa và những khu du lịch tuyệt đẹp. Trên đường khám phá xứ sở của tình yêu và nỗi nhớ, cạnh Quốc lộ 20, du khách còn biết đến thác bảy tầng đẹp và hoang dã với nước tung trắng xóa.
http://ne0.upanh.com/b2.s7.d3/5f0e459978e83f63b006d9c7d4a130fb_36837500.521130231900902img4918e.jpg< Một gia đình người Nhật đưa con tới thác chơi.

Cao nguyên Langbian được bác sĩ Yersin phát hiện cách đây hơn 300 năm, nổi tiếng với truyền thuyết về tình yêu. Người ta truyền tai nhau rằng thác chính là nơi chàng Lang và nàng Bian có những đêm trăng hẹn thề. Mối tình này đã xóa tan hận thù của tộc người Chil, Lạch. Đây chính là thiên tình sử vĩ đại nhất của xứ ngàn thông reo. Vì thế, con thác cũng trở nên nổi tiếng
http://ne1.upanh.com/b4.s10.d4/ab6c3b5d22feb4f326e2878bdb984e55_36837521.521130231900788mg5188.jpg< Những chiếc xe trượt có thể chở được 2 người.

Chắc hẳn nhiều người không xa lạ với loại hình giải trí cảm giác mạnh bằng xe trượt cao tốc (hay còn gọi là roller coaster) ở nhiều khu giải trí trên thế giới. Ở Việt Nam, hệ thống xe trượt hiện đại đầu tiên được lắp đặt ở thác Dalanta, Đà Lạt vào năm 2006
http://ne7.upanh.com/b2.s3.d1/ada44e5b7a4c4d9dfe304de3c8e713e8_36837587.521130231900825img4917.jpg< Từ độ cao 20m, dòng thác trắng đổ xuống, len lỏi qua những vách đá.

Thác đổ xuống, trải rộng dưới chân đèo Prenn, ở ngay cửa ngõ Đà Lạt. Thông thường, du khách đến với Datanla chỉ tham quan theo cách tản bộ hay trượt trên hệ thống máng trượt dài khoảng 1.000m để xuống tầng thác thứ nhất rồi dừng lại ngắm cảnh và chụp ảnh.

Ít ai biết rằng, thác Datanla có đến bảy tầng, có đủ những điều kỳ thú cho một hành trình khám phá hấp dẫn, đầy phiêu lưu mạo hiểm
http://ne8.upanh.com/b4.s16.d2/3a5994316f6aeed1b05fac4a97d917c6_36837638.521130231900864img4915.jpg< Dòng thác trắng như lụa.

Sau khi đã thỏa thích ngắm rừng thông thơ mộng và dòng nước bạc như mây tuôn đổ trên triền núi đá hoa cương, mềnh sẽ chia tay với tầng thác đầu tiên của Datanla.

Với sự hướng dẫn của các huấn luyện viên leo núi chuyên nghiệp, những "nhà thám hiểm" đầy ngẫu hứng sẽ lần lượt băng qua con đường dốc cao độc đạo bằng cách bám lần theo những sợi chão đã được thắt gút, để đến một hẻm đá dựng sâu hun hút có tên là vực Tử Thần. Đây là điểm chính thức bắt đầu hành trình thử thách lòng can đảm.
http://ne8.upanh.com/b2.s17.d2/5a343fab7e53126eab1a3fd1d754b8bc_36837668.839dalat6.jpg< Chuẩn bị xuống thác nào!

Địa điểm đu đây xuống thác hiện nay chỉ khai thác ở thác Dalanta. Nếu đã tham gia trải nghiệm cảm giác chông chênh khi leo núi, bạn không nên bỏ qua hình thức mạo hiểm mới này, bởi ngoài sự chênh vênh khi leo xuống một vách đá dựng đứng, bạn còn đối diện với những dòng nước xiết xối thẳng vào mặt, vào người. 7 tầng thác của Dalanta khá kỳ vĩ, mỗi tầng có độ cao tăng dần và thế nước chảy khác nhau để du khách từ từ làm quen.
http://ne5.upanh.com/b1.s1.d3/5601ef236c8449f9026530ecd4573b01_36837775.37edalat7.jpg< Nước cuốn, vách cheo leo đầy thử thách.

Leo núi, vượt thác không chỉ là một môn thể thao lý thú mà còn là một cuộc chinh phục mạo hiểm, đòi hỏi người chơi rất nhiều kỹ năng, từ sự khéo léo, động tác chính xác, đến khả năng xử lý tình huống nhanh khi gặp sự cố, nhưng trên hết là lòng can đảm và máu phiêu lưu.

Khi tổ chức những hành trình leo núi, vượt thác kiểu này, yếu tố an toàn luôn được các nhà tổ chức tour đặt lên hàng đầu. Huấn luyện viên sẽ sẵn sàng hủy bỏ cuộc leo thác hay thay đổi lộ trình nếu phát hiện thấy màu nước, bọt thác hoặc thời tiết có dấu hiệu bất thường. Khi ấy, du khách sẽ được sơ tán đến địa điểm dự phòng, và được hướng dẫn di chuyển ra khu vực an toàn.

Xuống tới tầng thác thứ ba, bẹn sẽ có dịp trải nghiệm thử thách mạo hiểm khi leo xuống một vách đá dựng đứng cao gần 20m. Tầng thác ở đây rất kỳ vĩ với thiên nhiên ban sơ trong trẻo. Băng qua một vạt rừng thưa là đến tầng thứ tư, nơi dòng nước trải xòa như cô sơn nữ nằm phơi tóc
http://ne1.upanh.com/b1.s13.d4/759eb910d82304d51361f7bad9a76b44_36837801.521130231900952img4919e.jpg< Chiếc cầu nhỏ cong cong bắc qua thác.

Sau khi đã vượt những tầng thác như cách luyện tập và thực hành nâng dần độ khó, du khách sẽ đến được tầng thứ sáu của thác Datanla. Vách đá tầng này dựng đứng, cao gần 25m, rất trơn. Đỉnh cao khám phá chinh phục là đây, Du khách sẽ phải vượt thác trong dòng nước xiết. Một thử thách mạo hiểm nhưng kết thúc thật đẹp bởi tầng thác thứ bảy, tầng cuối cùng với tên gọi là "tầng máy giặt" do thác cuộn xoay, xoáy mạnh mẽ vào tâm điểm.

Phù, mình chỉ leo được đến tầng thứ 4 của thác thội, ngồi nhìn mấy anh chị leo hùng hục mà ham quá! Cũng tại vết thương ngay chân, làm mình đau nên không leo tiếp được. Anh huấn luyện bảo cho em nghỉ, hôm khác lại leo, đành hẹn với lòng sẽ chinh phục 7 tầng thác lần sau vậy!

Cứ thử dành trọn một ngày để chinh phục bảy tầng thác Datanla, trải lòng giao hòa với thiên nhiên hoang sơ, hùng vĩ, đảm bảo bạn sẽ có dịp chiêm ngưỡng Đà Lạt từ một góc nhìn rất lạ, rất khác và sẽ bất ngờ khi khám phá chính mình. Kết thúc hình thức vượt thác cũng là lúc bạn khám phá đầy đủ vẻ đẹp hoang sơ của thác Dalanta

(theo Congan,Yumi blog)

hung vi
21-10-2011, 01:50 PM
http://ne2.upanh.com/b3.s17.d2/aa3ce3040b3c79e159cd3062c3f73a41_36838102.9jzpm8.jpg

Những ai yêu thích khám phá núi rừng Tây Nguyên có lẽ nên tìm đến một Đắc Lắc hoang sơ với nhiều thắng cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Báu vật của rừng xanh Đắc Lắc mê hoặc lòng người hơn cả có lẽ là những ngọn thác bạc giữa rừng già.

Những năm gần đây, quốc lộ 14 được đầu tư làm mới lại, đã khiến đường đến Đắc Lắc từ các tỉnh lân cận và TP. Hồ Chí Minh trở nên rất gần. Chỉ cần hai ngày cuối tuần, người thành phố đã có thể làm một chuyến du lịch bụi để thoát khỏi cảnh xô bồ phố thị, tìm về chốn hoang dã rừng xanh, tìm kiếm nụ cười sơn cước duyên dáng bên những ngọn thác hùng vĩ của Đắc Lắc.

Cách đây khoảng chục năm trở về trước, du lịch Đắc Lắc chưa được nhiều người biết đến. Cảnh đẹp núi rừng hoang sơ ở đây lúc bấy giờ phần nhiều được biết đến do những chuyến công tác, giao dịch làm ăn ở Buôn Ma Thuột, người ta kết hợp thăm thú buôn làng, rừng núi. Gần đây, tour du lịch Đắc Lắc và Đắc Nông (sau khi tách Đắc Lắc thành hai tỉnh) đã có nhiều công ty du lịch lữ hành đưa vào khai thác.

http://ne9.upanh.com/b1.s16.d2/591801cc8f6cc42d2be9ede9c6537df0_36838139.800pxdraysap01.jpgNhững ngọn thác hoang dã là điểm nhấn đầy cuốn hút không thể thiếu của tour thám hiểm núi rừng Tây Nguyên này.

Đường vào các ngọn thác giờ đây đã thấy có nhiều đoàn du khách đến từ TP.HCM và các tỉnh lân cận đổ về vào dịp cuối tuần. Và không thiếu những vị khách du lịch “Tây ba lô” tự mình thuê xe máy lặn lội khám phá những dòng thác bạc ẩn sâu trong rừng. Điều thú vị cho khách đường xa hơn cả là có khá nhiều ngọn thác đẹp có tiếng của Đắc Nông và Đắc Lắc nằm gần nhau cùng trên một dòng sông chảy về hướng Tây: Sêrêpôk.
http://ne5.upanh.com/b2.s5.d4/7bd5f1910838d24335788555ed5d70ec_36838185.cuoivoiaklak.jpgNhững ngọn thác hoang dã đẹp mê hồn ở đây có lẽ tên thác vẫn còn xa lạ với nhiều người chưa từng đến: Dray Sap, Dray Nur, Gia Long, Trinh Nữ, Dray HLinh...

Theo quốc lộ 14 từ TP.HCM đi qua Bình Dương - Bình Phước, thác Dray Sap (huyện Cư Jut, tỉnh Đắc Nông) có lẽ tiện đường vào đối với nhiều đoàn khách du lịch hơn cả. Dray Sap cách Buôn Ma Thuột hơn 30 km. Không hẳn là ngọn thác đẹp và hùng vĩ nhất trên dòng Sêrêpôk, song Dray Sap đẹp từ tên gọi đến cảnh quan và truyền thuyết về ngọn thác. Dray Sap theo tiếng dân tộc Êđê, sắc dân bản địa, Dray là thác, còn Sap là khói

http://ne7.upanh.com/b2.s5.d3/caea9cea0b30e97b1bea8be0d2cc937d_36838237.download2.jpgĐến bên chân thác rồi, khách đường xa chợt hiểu vì sao thác có tên là Thác Khói. Đổ từ độ cao khoảng 30 mét xuống và rộng ngang hàng trăm mét, vùng quanh chân thác “khói” nước bao phủ cả trăm mét.

Trong làn “khói” mênh mang tươi mát mang lại cảm xúc lâng lâng khó tả, lòng người càng như lạc vào cõi thoát tục khi dạo bước giữa rừng già rợp bóng cổ thụ xen lẫn cỏ dại mướt xanh mà nghe kể về truyền thuyết sự tích Dray Sap.

http://ne5.upanh.com/b1.s15.d2/5a83f178dc175564183eddb1f6b0cf92_36838285.27977478952e2e710666z.jpgNàng sơn nữ H'Mi và người yêu cùng đi làm rẫy bên nhau từ khi ông mặt trời thức dậy đến lúc lặn mỗi ngày. Một lần đôi người yêu nhau đang cùng tình tự bên hòn đá nơi bờ suối sau buổi làm rẫy mê mải; chợt một con quái vật đầu to như quả núi, mắt lớn tựa nồi đồng, râu dài răng nhọn và toàn thân có vảy lấp lánh như bạc bất ngờ sà xuống. Chiếc vòi khổng lồ của nó cắm xuống.

Bỗng một cột nước khổng lồ từ dưới mặt nước phun lên. Con quái vật xòe đôi cánh lớn lượn mấy vòng, rồi phun nước tạo thành một cơn mưa dữ dội và bay mất. H'Mi sau giây phút khiếp đảm bỗng chốc tan biến vào lớp mây mù. Còn chàng trai ngày đêm than khóc nàng H'Mi bên bờ suối đã biến thành một gốc cây lớn vươn cánh tay lên trời và cắm sâu vào ghềnh đá. Nơi xảy ra chuyện tình đẹp bi thương ấy ngày nay là Thác Khói - Dray Sáp

http://ne9.upanh.com/b4.s7.d1/0dfb2e61bb1af9b083800d33dfae8a93_36838329.4306972.jpg
Thác Khói hơn hẳn những ngọn thác chung quanh nhờ vào vẻ đẹp hoang sơ của cánh rừng bao quanh. Khoảng một chục năm trở lại đây, cảnh đẹp thiên nhiên đã được bàn tay con người tôn tạo và đưa thêm tiện ích vào khu du lịch thác. Những bậc thang đá đi từ mặt đường xuống chân thác, lối mòn dạo trong rừng xây từ những hòn đá lấy từ chân thác, cầu treo vượt thác Dray Sap sang thác Dray Nur.

Ngày cuối tuần, Dray Sap luôn đầy ắp tiếng cười của những nhóm thanh niên hoặc gia đình người dân địa phương đến cắm trại. Tiện ích hơn và đông vui hơn, nhưng Dray Sap cũng mất đi vẻ nguyên thủy của hơn chục năm về trước. Lúc ấy đường vào chân thác chưa có lối xây bậc xi măng; người thám hiểm thác được dịp trải nghiệm lần mò nắm dây rừng leo xuống bậc đá hay phải tuột giày lội qua con suối nhỏ vắt ngang đường vào chân thác. Và rác cũng theo chân du khách vào khắp ngóc ngách rừng
http://ne7.upanh.com/b6.s16.d2/4033cc758fe64613b2690c3a6f6d9ec0_36838377.37265607a.jpg
Song vẻ đẹp hoang sơ đủ khiến bạn quên đi đôi điều kém hoàn mỹ ấy. Cách đó không xa, chừng 3 km là thác Gia Long. Đường dẫn vào thác xuyên qua giữa rừng xanh ngút ngàn vi vu gió và chim hót ríu ran.

Cảnh đường rừng hoang dã tuyệt đẹp với nhiều loại cây gỗ quý hiếm khiến nhiều người không khỏi xuýt xoa. Không phải là dịp lễ thì thác Gia Long lặng lẽ giữa rừng già, ít khách thăm viếng hơn những ngọn thác gần đó.

Những người dân địa phương sống lâu năm ở đây kể rằng thác có tên Gia Long chính là bắt nguồn từ việc vua Gia Long đã từng thưởng ngoạn cảnh thác và cho xây một cây cầu bắc ngang dòng suối nơi chân thác. Ngày nay chỉ còn lại mố cầu. Thác Gia Long cao khoảng 30m, rộng khoảng 100m. Quanh thác là rừng xanh ôm vào lòng hồ tắm tiên rộng khoảng 100m2 êm ả làn nước trong xanh chảy ra từ trong núi.
http://ne4.upanh.com/b6.s13.d1/f1d2913f27d527d64bf28950358988a6_36838404.download1.jpg
Nằm trong cụm thác gần sát nhau trên dòng Sêrêpôk còn có thác Trinh Nữ cũng thuộc huyện Cư Jut, tỉnh Đắk Nông.

Cách thành phố Buôn Ma Thuột khoảng 20km về phía Tây Nam theo quốc lộ 14, thác Trinh Nữ không hùng vĩ như những ngọn thác trong cùng một cụm thác, song được nhiều người biết đến nhờ quần thể đá bazan màu xám đen nứt nẻ dạng cột, lăng trụ, có kích thước tới vài mét nằm chồng chất bên bờ suối. Mùa nước lũ, suối chảy xiết va vào ghềnh đá tung bọt trắng xóa.
http://ne4.upanh.com/b1.s6.d3/186f07186dcea0147ec0dad71557252e_36838444.1.jpgĐệ nhất hùng vĩ trên dòng Sêrêpôk huyền thoại được hoà quyện bởi hai dòng sông Krông Ana (theo tiếng dân tộc Êđê có nghĩa là sông cái) và Krông Nô (sông đực) phải kể đến ngọn thác Dray Nur. Nằm cách Buôn Ma Thuột 20 km về hướng Nam, thác Dray Nur (buôn Kuốp, xã Dray Sap, huyện Krông Ana, Đắc Lắc) dài trên 250 mét, chiều cao trên 30 mét, nối liền đôi bờ hai tỉnh Đắc Lắc và Đắc Nông. Không khí núi rừng trong lành, vô vàn hạt bụi nước li ti bay bên bờ thác, cách chân thác cả trăm mét vẫn cảm thấy mát mẻ dễ chịu
http://ne9.upanh.com/b5.s15.d2/3a3b82578b3844a70f45db07755be08f_36838499.img1217.jpg
Nhiều người thích trải nghiệm cảm giác mạnh tìm lối đi vào hang đá trong lòng thác, đi cầu treo... và hang đá trong lòng thác chính là nét độc đáo riêng có của Dray Nur: phòng mát-xa nước thiên nhiên ở giữa trời. Thiên nhiên đã khéo dựng một vách đá cao chắn một bên vách núi, một nhánh thác nhỏ đổ từ độ cao hơn 20 mét xuống tạo thành phòng tắm lộ thiên hoàn mỹ.

Hòa vào dòng thác tắm gội bụi trần, và cột nước từ trên cao đổ òa xuống châu thân xoa dịu mọi nỗi nhọc nhằn cơm áo, khách đường xa như quên mất đường về phố thị đầy bụi bặm. Đêm ở thác trăng dát bạc lung linh kỳ ảo, ngồi bên ché rượu cần dậy men rừng quyện với cơm lam dẻo thơm và thịt heo rừng nướng thơm nức, lắng nghe ngọn thác hát vang vọng bài ca đại ngàn, tưởng không còn lạc thú nào hơn.

(theo TTO)

hung vi
24-10-2011, 12:52 AM
http://ne0.upanh.com/b2.s1.d2/f75bd695241c7ecf9d510a3543860ba5_36960160.thachangcop1543.jpg

Thác Hang Cọp cách thành phố Đà Lạt 15 km về hướng Đông, thuộc ấp Túy Sơn, xã Xuân Thọ. Thác nằm giữa khu rừng thông với diện tích 308 ha, chiều cao thác chừng 50 m, dài hơn 500 m, trên đường từ Đà Lạt về Dran (Đơn Dương). Thác Hang Cọp có nhiều tên gọi khác như: thác Ông Cọp, thác Ông Thuận, thác Đạ Sar, thác Thiên Thai, thác Long Nhân...

Buổi sáng, trời cao nguyên vần vũ sương mây, chúng tôi lên đường khám phá thác Hang Cọp. Từ Quốc lộ 22, cách Trại Mát chừng 3 km, xe máy tẽ vào một con đường nhỏ lởm chởm đá cuội.

Đi được gần 2 km, con đường bắt đầu hiểm trở và khá nguy hiểm với nhiều khúc quanh “cùi chỏ”, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là vực sâu thăm thẳm. Xe chầm chậm thả dốc xuống thung lũng hun hút, âm u.

http://ne0.upanh.com/b1.s19.d2/631aa7eddf23c9ff1ec199302e32a3a1_36960200.thachangce1bb8dp2.jpg< Thác Hang Cọp đổ ì ầm quanh năm.

Tiếng thông reo vi vu, tiếng thác đổ ầm ì gợi cho chúng tôi thêm nhiều háo hức. Dã quỳ hoa vàng rực rỡ từng vạt dài, điểm xuyến giữa màu xanh chập chùng như cảnh thần tiên. Mimosa nhẹ nhàng, quý phái, e ấp giữa núi rừng hoang dã càng tăng thêm nét lãng mạn của cao nguyên. Khu du lịch sinh thái thác Hang Cọp hiện ra trước mắt chúng tôi với dáng vẻ hoang sơ, hùng vĩ và thơ mộng.

Mua vé vào cửa 7.000 đ/người và xe. Trong khoảng sân đầy hoa rừng, cỏ dại, chúng tôi bắt gặp tượng “chúa tể sơn lâm” dũng mãnh, cao khoảng 5 m, dài non 10 m, đứng trên một gò đất, ngước cổ như đang gầm thét. Men theo lối mòn quanh co, khúc khuỷu xuống một thung lũng hẹp, rừng đại ngàn thâm u, bí hiểm, khói sương mù mịt, một cây cầu treo lơ lửng giăng ngang mặt thác, trên độ cao 50 m.

Tiếng thác va vào đá phát ra âm thanh như tiếng cọp gầm. Bên cạnh thác có một hang đá thiên nhiên rộng chừng hai gian nhà bếp, có 3 ngăn, 1 ngách và 2 miệng. Người Chi’ll gọi là Hang Cọp
http://ne5.upanh.com/b3.s13.d5/e416bd75b09526847663268bba2c97d5_36960255.a0424mu2.jpg< Nước từ dòng thác tạo thành suối, chảy quanh co vào rừng.

Theo truyền thuyết của người Chi’ll, xưa kia, tại vùng rừng núi này có một con cọp rất hung dữ hoành hành. Người ta rất khiếp sợ và gọi cọp bằng “ông Ba Mươi”. Một dũng sĩ người Chi’ll dũng cảm, quyết tâm trừ hại cho dân, sau nhiều ngày theo dõi, chàng đã gặp và “tặng” con cọp hung dữ ấy một mũi tên vào chân. “Chúa sơn lâm” đau đớn vùng chạy vào trong rừng sâu, từ đó không thấy xuất hiện nữa. Hiện nay, gần thác Hang Cọp có tượng dũng sĩ người Chi’ll đang giương nỏ bắn cọp.

Khi hoàng hôn phủ xuống núi đồi, ánh mặt trời vàng nhạt xuyên qua những rừng thông cao vút rồi dần tắt lịm, lá cây hoa Móng Cọp khép mắt lại, là lúc muôn vàn âm thanh của rừng cũng bắt đầu trỗi dậy.

Tiếng rừng thông lao xao, rì rào; tiếng chim bay về núi táo tác giữa không gian hoang sơ, u tịch và nổi lên, gờn gợn trong bóng chiều cô quạnh là tiếng “cọp gầm” đều đặn phát ra từ phía ngọn thác huyền thoại, có lúc ta giật mình tưởng như thật
http://ne6.upanh.com/b4.s2.d2/65cc2e32850584062c8dbe16dedd9dcb_36960296.thachangcop.jpg< Bên triền thác.

Đêm đến, khi ánh trăng nhô qua triền núi tỏa ánh sáng xanh trong huyền hoặc, sương mờ lãng đãng vấn vương trên ngàn cây ngọn cỏ... chúng tôi bày ra giữa sân nhà sàn một vò rượu cần, vừa đủ các thành viên ngà ngà say với thịt gà rừng luộc chấm muối ớt ăn kèm cùng măng chua.

Cá lóc ở hồ, suối, thịt dẻ, ngon ngọt không thua cá ở đồng bằng... Một đêm trong rừng, bên thác Hang Cọp với nhiều cảm xúc lâng lâng trôi qua trong giấc ngủ yên bình, sảng khoái với cái rét dìu dịu trên độ cao 1.500 m
http://ne1.upanh.com/b3.s4.d1/0f36bc84ff9706d23635d12a127f7500_36960341.dalatthachangcop2.jpg

Nếu đến thác Hang Cọp, hoặc các danh lam thắng cảnh, hay những bản làng của các dân tộc trên cao nguyên Lâm Viên vào những dịp lễ, tết, lễ hội Mừng lúa mới của người M’nông, lễ hội Ăn trâu của người K’ho, lễ cúng Thần Suối của dân tộc Mạ, lễ cúng Thần Bơ Mung của dân tộc Chu-Ru, bạn sẽ được dịp hòa nhập vào sinh hoạt, lễ hội của người dân tộc.
Có thể bạn sẽ nắm tay một cô sơn nữ người Chi’ll xinh đẹp, cùng nhảy múa không biết mệt quanh ngọn lửa hồng trong đêm hội cồng chiêng nồng ấm giữa núi rừng Tây Nguyên bạt ngàn, hoang dã.
http://ne1.upanh.com/b5.s15.d2/45fe2a3573a49bdc4fd119498498c69a_36960461.a0423qg6.jpg

Trước khi chia tay, nếu có may mắn, bạn sẽ được một cô gái K’ho, hoặc M’nông, hoặc Mạ “ngoéo tay” hẹn gặp lại. Ngón tay út của bạn và cô gái “móc ngoéo” vào nhau, đồng thời hai ngón tay cái chạm khít sát ở phần thịt đầu ngón, tạo ra hình trái tim là biểu hiện của tình cảm thơ ngây, hồn nhiên và sự luyến lưu, lãng mạn của người con gái núi rừng với người con trai phương xa, chẳng biết bao giờ gặp lại.

Hướng dẫn:

Thác Hang Cọp nằm cách quốc lộ 20B khoảng 2,7km về phía Đông, thuộc ấp Túy Sơn, xã Xuân Thọ, thành phố Đà Lạt. Từ thành phố Đà Lạt đi về phía trại Mát 12Km, rẽ trái đi tiếp khoảng 3km sẽ đưa du khách đến thác. Nơi này đang được công ty TNHH Hoàng Tâm khai thác.

Điểm đặc biệt của dòng thác là vẫn luôn chảy xiết, dù cho đó là mùa mưa hay mùa khô.Nếu ai đã từng đến thác hang Cọp thì sẽ không bao giờ quên được hình ảnh và âm thanh của dòng thác, đó là một âm thanh huyền bí, âm thanh đó vẫn đêm ngày khônh dứt

(theo báo Lâm Đồng)

hung vi
24-10-2011, 01:08 AM
Nếu thác Bảy nhánh trông như bàn tay khổng lồ, thì thác Krông Kmar lại mềm mại như mái tóc dài của người thiếu nữ tung bay giữa cao nguyên xanh thẳm.

Thác Đray K'nao
http://ne4.upanh.com/b6.s16.d2/8bd93d24b9b3f61581f838605f3c8834_36960714.800pxdrayknao03.jpg< Thác Đray K'nao thuộc xã Krông Jin, huyện M'Drăk, tỉnh Đắk Lắk.

Thác Đray K'nao là một thác nước đẹp ở xã Krông Jin, huyện M'Drăk, tỉnh Đắk Lắk. Thác được hình thành trên một dòng suối nhỏ nằm hoang sơ giữa rừng cây. Thác nằm cách thị trấn M'Drăk khoảng 7km về phía thành phố Buôn Ma Thuột.
Không tuôn ào ạt từ trên cao như những ngọn thác khác của cao nguyên này, dòng nước của thác Đray K'nao vặn mình uốn lượn qua những tảng đá to chắn ngang, những chùm rễ si siết chặt vào nhau như muốn tìm đến nơi nào đó mênh mông hơn, tạo nên những âm thanh hùng hồn như những khúc sử thi của vùng đất này.

Những bóng cây cổ thụ, những tảng đá san sát, rộng rãi thoải mái cho du khách ngả lưng, nghe chênh vênh đất trời, nghe chim hót, nghe nước mát rượi dưới chân
http://ne1.upanh.com/b6.s18.d2/5e32b42a5ddb4c25b0d08dbe6216054e_36960811.images398468krokma5.jpg< Thác Krông Kmar thuộc thị trấn Krông Kmar, huyện Krông Bông, tỉnh Đắk Lắk.

Không bắt nguồn từ sông Sêrêpốk như những ngọn thác khác chảy Tây Nguyên, Krông Kmar bắt nguồn từ một dòng sông treo mình trên đỉnh núi.

Vì thế, nhìn từ xa, thác trông như mái tóc dài sơn nữ chảy giữa đỉnh Cư Yang Sin hùng vĩ, rồi vươn dài tắm mát cho những đồng lúa xanh rì của huyện Krông Bông. Nét duyên riêng của thác là những phiến đá hiền lành say ngủ giữa lòng thác trông như đàn voi đang ngâm mình trong nước sau một chuyến đi dài. Khuyết điểm lớn nhất của thác này là đường tới đây rất khó đi
http://ne1.upanh.com/b1.s4.d4/5e16b827e61c33e505293aca775ef834_36960841.t568942.jpg< Thác Bay thuộc xã Ea Sô, huyện Ea Kar, tỉnh Đắk Lắk.

Nằm trong khu bảo tồn thiên nhiên Ea Sô, thác Bay quyến rũ du khách bởi nét hoang sơ của dòng nước cao hơn 20m, xô đẩy vào nhau nổi bật trên cái màu xám, cái gai góc của những tảng đá xung quanh, cả nét mềm mại của những dòng nước ẩn hiện giữa những đám rễ phụ của cây rừng đan xen vào nhau, hay nét hoang dã của ngọn thác chưa có sự xâm phạm quá nhiều của con người.

Ngoài việc chiêm ngưỡng dòng thác, du khách còn chiêm ngưỡng khu bảo tồn Ea Sô, ngắm những con thú tung tăng đi lại hay thưởng thức món cá suối nướng thơm ngon
http://ne5.upanh.com/b6.s10.d3/e48bf2d548bae411001f7de8a34b11bb_36960875.12911790403bandon3.jpg

Thác Bảy Nhánh

Thác Bảy Nhánh thuộc buôn N‟DRêch, xã Ea Huar, huyện Buôn Đôn, tỉnh Đắk Lắk, cách thành phố Buôn Ma Thuột khoảng 35km về hướng tây bắc.

Nhìn từ trên cao nhìn xuống, thác Bảy Nhánh như một bàn tay khổng lồ có bảy ngón xòe ra giữa, mà “cổ tay” là đầu thác rộng khoảng 500m
http://ne7.upanh.com/b3.s10.d4/faaafd6f02c3be6d7273a79cbfad0f8b_36960907.1.jpg
Mỗi nhánh của thác khi đổ xuống lòng hồ sâu dưới chân thác phân nơi đây thành những địa hình khác nhau. Nhánh thứ nhất dày đặc cây và si. Nhánh hai, ba, bốn bốn có nhiều ghềnh đá nhô ra tạo nên những bậc nước khác nhau. Nhánh thứ năm là bãi đá suối nhẵn bóng. Khi mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, uống rượu cần trên các sàn gỗ dựng các cành trên cành si nghe tiếng gió, tiếng nước.

Ngoài cảm giác phiêu lưu khi lách qua những rễ si, những cây cổ thụ to lớn khi đến thác, việc cưỡi voi dạo rừng, hay lang thang trên suối bằng xuồng độc mộc cũng thú vị không kém

(theo BDVN

hung vi
25-10-2011, 11:25 PM
http://ne4.upanh.com/b5.s16.d2/7f016f8b7d3a21778316c0711af180e5_37060674.1271062861.jpg

Tên ngọn thác do người Pháp phiên âm từ tiếng dân tộc bản địa (KHo: Pon-gou - với nghĩa ông chủ vùng đất sét trắng). Lối vào thác Pongour là con đường nhựa dài khoảng 7km (một nhánh rẽ trái của quốc lộ 20 Sài Gòn - Đà Lạt thuộc huyện Đức Trọng).

Thác đổ từ độ cao gần 40m, trải rộng hơn 100m, qua hệ thống đá bậc thang bảy tầng. Bao quanh là khu rừng nguyên sinh có diện tích khoảng 2,5ha với thảm thực vật đa dạng, phong phú. Pongour xứng danh được người Pháp tôn vinh là "ngọn thác hùng vĩ nhất Đông Dương".

Đón chúng ta là một cung đường thú vị. Những bước chân thành thị ắt sẽ sững sờ và thích thú trước những hoa dại đủ màu sắc. Tựa những con người luôn sống hết mình, hoa sao nhái ở đây cũng vàng lên rực rỡ như chưa từng có ở một nơi nào khác. Hoa điệp vàng như nắng trải đầy lối đi. Người dân ở đây nói rằng chín năm trước, để đến con thác này người ta phải phát cây băng rừng hoặc trôi thuyền theo dòng Đa Nhim, rồi bám rễ cây mà thả người men ra bờ thác
http://ne8.upanh.com/b6.s16.d2/8f585a06c48ee8905d0e5fdf7376e5ba_37060748.olddalat33.jpg< Thác Pongour năm 1968.

Rừng già Pongour mới chính thức mở cửa từ năm 1999. Gần 10 năm trôi qua, nhưng hiện nay thác vẫn còn nét đẹp hoang dã của núi rừng Tây nguyên. Đặc biệt, nơi đây có nhiều cảnh đẹp và lạ cho các phó nháy, "người mẫu" tha hồ dừng lại chụp ảnh.
http://ne6.upanh.com/b3.s19.d2/868029b26711ba5f051faf927f383ae4_37060806.thacpongourthacvoi2.jpg
Bạn có thể đứng ngắm dòng thác ở đài quan sát ngay gần khu trung tâm. Đây là góc nhìn đẹp nhất và cũng là nơi trước kia vua Bảo Đại thường dừng chân trong các chuyến xuyên rừng săn hổ dữ.

Bạn cũng có thể men theo những bậc thang uốn theo sườn núi lần xuống chân thác để thấy được vẻ đẹp hùng vĩ của thác nước từ góc nhìn bên dưới.

http://ne9.upanh.com/b1.s5.d1/25d83186e0d5b81c455cc13765e80a47_37060869.thacpongourthacvoi.jpg
Dòng nước đang cuồn cuộn chảy bị các mỏm đá chặn lại, xé thành hàng chục dòng thác trải dọc vách đá thẳng đứng. Lớp lớp khối đá bàn xanh rêu xếp chồng lên nhau làm dòng nước đổ xuống tung bọt trắng xóa
http://ne3.upanh.com/b3.s4.d2/d7f8191e93161183db1b2a3e125807a8_37060943.12211932041221192010dsc02727.jpg
Thác nước trở thành mưa bụi mùa xuân mát rượi, bay đến nơi du khách đứng xa hàng chục mét. Giữa hai bờ đá dựng, thác nước lại hiền hòa trôi xuôi trên mặt hồ. Thác Pongour chưa có nhiều hàng quán và khách du lịch cũng thưa thớt nên dễ mang lại cảm giác tĩnh lặng, dễ chịu cho những ai đặt chân đến.

Nhiều người chỉ có dịp đến Pongour vào ban ngày nhưng họ không khỏi ao ước được trải qua một đêm ở đây, bởi Pongour còn đượm hương rừng hoang sơ, tiếng chim hót cùng tiếng thác reo quyến rũ... Và nếu có dịp đến Đức Trọng, ngoài Pongour, chúng ta còn có thể làm một "tour thác" hùng vĩ với Gougah, Liên Khương, Cà Đờn... gần đấy*
http://ne2.upanh.com/b2.s6.d2/b6aba0e40c770c98af45a7dc333920be_37061012.thacpongour.jpg< Pongour trong mùa khô: kiệt nước!

* Du lịch, GO!: Đẹp và hùng vĩ nhưng cụm thác trên sông Đa Nhim này sẽ kiệt nước vào mùa khô, ảnh hưởng nặng nhất trên các thác Liên Khương, thác Gougah do kết quả của việc xây đập thuỷ điện Đa Nhim. Chung quy thì chiêm ngưỡng thác Pongour: bạn phải đi vào mùa mưa vì mùa kiệt ít nước, thác Liên Khương (Đức Trọng) thì cạn nước, cảnh quan bị phá huỷ, cộng thêm việc mở rộng quốc lộ 20 và vòng xoay đường cao tốc nên đã đóng cửa khai thác. Còn thác Gougah thì ngược lại, do mực nước hồ Đại Ninh trong quá trình tích nước đã dâng cao, làm ngập hết chỉ còn lại vài mỏm đá. Vì vậy người ta đã đưa 2 di tích danh thắng này ra khỏi danh sách di tích cấp quốc gia - thật đáng tiếc!

(theo tuôi trẻ dulichgo)

hung vi
25-10-2011, 11:34 PM
http://ne5.upanh.com/b1.s3.d3/cb94b0e123c8d551f6bfc1e8ec4667e1_37061285.cd17.jpg

Nà Hang là mảnh đất của cảnh đẹp thần tiên, của những huyền thoại về "Nàng tiên chú khách", về chín mươi chín ngọn núi. Bên thị trấn nhỏ xinh đẹp này có thác nước Pác Ban kỳ ảo và thơ mộng.

Pác Ban còn có tên gọi khác là thác Tát Tốc (tiếng Tày có nghĩa là thác Rơi). Thác có chín tầng (5 tầng thác lớn, 4 tầng thác nhỏ), bắt nguồn từ Bó Nặm (mỏ nước), dồn từ nhiều khe nhỏ chảy ngầm qua 3 hang Nậm Pan, Nậm Chang rồi đến Bản Chủ và bất ngờ lộ ra thành dòng nước lớn.

Vào mùa mưa, nước từ đỉnh thác chảy xối xả thành dòng trắng xoá. Mùa khô, thác trở nên hiền dịu với nhiều tầng nước chảy mềm mại trên những phiến đá xanh rêu phủ mượt như những tấm thảm. Khi có những tia nắng xuyên qua tán lá rừng chiếu rọi xuống, dòng nước trở nên lung linh huyền ảo.
http://ne6.upanh.com/b3.s8.d1/95a28843dc6b21d9d1bc19fecc032185_37061366.0thacpacban2.jpg

Tầng thác thứ nhất, thứ hai có độ cao khoảng từ 10 đến 15m, chiều rộng khoảng 20m. Đây là hai tầng thác có dòng chảy lớn, tạo nên vẻ đẹp hùng vĩ. Tầng thác thứ ba, thứ tư có độ cao khoảng từ 10 đến 12m, chiều rộng khoảng 15m. Hai bên thác, trên các phiến đá là những khóm cỏ xanh, những cây phay, cây ôzô cổ thụ ngả bóng tạo nên một màu êm dịu khiến du khách có thể cảm nhận, hoà mình vào khung cảnh thiên nhiên mơ mộng ấy.

Đến tầng thác thứ năm, địa hình đột ngột phân cấp, dòng thác chia thành hai nhánh chảy xuống một trũng nước sâu khoảng 3m, rộng 20m có chiều dài từ 10 đến 15m. Bên trong trũng nước là một hang động có nhiều nhũ đá tuyệt đẹp. Hang rộng khoảng 4m, sâu 6m tạo cho khung cảnh thiên nhiên thêm phần sinh động thu hút sự chú ý của du khách.
http://ne9.upanh.com/b1.s15.d2/441ca91c440201ffa7f6753a0a12d5ed_37061389.cd17.jpg

Tầng thác thứ sáu, thứ bảy thấp và hẹp hơn các tần khác một chút. Tầng thác này được chia thành hai dòng chảy, một dòng chảy nối tiếp với các tầng thác phía dưới và một dòng chảy qua cánh rừng nguyên sinh còn ít người biết đến.

Thác Pác Ban - điểm du lịch sinh thái với thảm thực vật phong phú nằm trong khu bảo tồn thiên nhiên Tát Kẻ - Bản Bung (Nà Hang), không chỉ hấp dẫn du khách bởi cảnh quan thiên nhiên kỳ thú mà còn bởi những nét văn hoá riêng với những điệu hát Then, hát Lượn, hát Sli và kho tàng truyện cổ tích truyền miệng phong phú.

Đến với thác Pác Ban, du khách có thể đắm trong dòng thác bạc lắng nghe thác đổ và tiếng hót của chim rừng, mơ màng nghe kể về huyền thoại Thuồng Luồng, với những tình tiết ly kỳ Phai Hin (đập đá), Thôm Phạ (ao trời)…; cũng như được thưởng thức và không quên các món ăn đặc sản của mảnh đất này như cơm lam chấm muối vừng và canh rau đắng. Đặc biệt, rượu ngô Nà Hang được cất bằng men lá rừng và đặc sản cá lăng, chiên, dầm xanh, anh vũ… chắc chắn sẽ làm hài lòng du khách
http://ne1.upanh.com/b6.s20.d1/854cdc8c26472fce6b608f9c088433a1_37061451.0thacpacban.jpg

Với những ưu thế về vẻ đẹp tự nhiên và những bí ẩn còn chưa được khám phá, hàng năm, Pác Ban thu hút khoảng từ 1.000 đến 15.000 lượt du khách đến tham quan, tìm hiểu. Mai đây, khi công trình thuỷ điện Tuyên Quang hoàn thành, ngoài việc mỗi năm cung cấp hàng tỷ KW giờ điện, đây còn là nơi thắng cảnh tuyệt mỹ, điểm du lịch hấp dẫn trong tuyến du lịch sinh thái hồ thuỷ điện Tuyên Quang - Ba Bể (Bắc Cạn).

Trước đây, nếu muốn vào thác, bạn phải đi vòng phía tả ngọn sông Gâm chừng 4 cây số, sau đó, đi thuyền trên hồ nước trong xanh, ngắm cảnh non nước hữu tình và rừng nguyên sinh với hệ động thực vật phong phú xung quanh. Còn bây giờ, khi đập thuỷ điện Tuyên Quang đã được xây dựng xong, nước tích thành hồ rộng mênh mông và con đường vào thác thuận lợi nhất là đi thuyền thẳng từ đập thuỷ điện vào tới tầng thác thứ hai.

(theo VTV)

hung vi
09-11-2011, 01:15 PM
Thay vì lên Đà Lạt đi thăm thú ở những điểm du lịch, ăn cơm nhà hàng, tối về khách sạn ngủ sớm bạn hãy khám phá và cảm nhận thành phố sương mù này theo cách khác, phong trần hơn và mạo hiểm hơn.
http://nf0.upanh.com/b5.s20.d1/37df1a81f0b7f3454e1fdf4177ffb683_37731760.14574472778e45a82725.jpg
Lãng mạn cả trong thời tiết khắc nghiệt

Đà Lạt (Lâm Đồng) cuối tháng 5, không quá lạnh như dịp Giáng Sinh nhưng bắt đầu vào mùa mưa. Mỗi lần từ TP.HCM lên Đà Lạt, chúng tôi thường khởi hành ban đêm cho khỏi mất thời gian.
Lên Đà Lạt không phải lần đầu nên những điểm du lịch vui chơi thông thường làm chúng tôi cảm thấy nhàm chán. Mấy đứa tôi đều mang trong mình suy nghĩ: “Mình đi xa thành phố cốt là để tránh sự ồn ào náo nhiệt, tìm cho lòng phút giây thong thả thì chẳng cớ gì chạy đến những nơi đông người cho…nhức đầu”. Vậy là chúng tôi khám phá Đà Lạt theo cách của riêng mình
Trời còn sáng mà mưa xối xả, thay vì như những du khách khác ngán ngẩm, chui vào khách sạn trùm mền, chúng tôi phóng xe hơi ra đường đi dạo
http://nf2.upanh.com/b4.s13.d1/437fb12ae845a86216e99fc39a78f68f_37731762.20110601085640dl1.jpg
Đà Lạt đẹp quá! Mưa đổ xuống Hồ Xuân Hương liên tục, vẽ lên mặt nước những vòng tròn loang lổ. Mưa làm vạn vật co rút lại, cây cối khom mình, vặn vẹo trước từng đợt gió ào ào.

Mọi người chui tọt vào trong nhà đóng cửa, ai lỡ có công chuyện mà mắc mưa thì coi đó như một cực hình. Ấy vậy mà bên bờ Hồ Xuân Hương vẫn có những đôi trai gái che ô, ngồi tâm sự quên đời. Lâu lâu lại có từng cặp sánh vai trên đường, trú mưa dưới tấm áo khoác, người con gái e thẹn nép vào ngực chàng trai như tìm hơi ấm và một vòng tay che chở.
Ai nhìn thấy cảnh này chắc đều phải thừa nhận chưa bao giờ Đà Lạt thôi lãng mạn và đẹp ngay cả trong lúc gió mưa tơi bời.
http://nf3.upanh.com/b5.s10.d3/244a137cd35af1eee089fafd8493670d_37731763.20110601085640dl2.jpgKhám phá vẻ đẹp đêm Đà Lạt

Chúng tôi không ghé vào nhà hàng sang trọng mà tìm đến chợ Đà Lạt để dùng bữa. Nếu ai có kinh nghiệm đi du lịch đều biết một điều hãy ăn ở những chỗ bình dân mà dân địa phương thường lui tới, vừa ngon mà khỏi bị…chặt chém.

Khu ăn uống trên lầu của chợ Đà Lạt bán đầy đủ món ăn của 3 miền Bắc, Trung, Nam. Tuy nhiên, món khoái khẩu nhất vẫn là kem trái cây.

Chúng tôi ăn uống mệt nghỉ mà mỗi đứa chỉ tốn có vài chục ngàn đồng. Đối với du khách đi chơi Đà Lạt trúng ngày mưa là xui xẻo, còn với chúng tôi đó là sự may mắn. Không chọn những quán cà phê ở khu vực trung tâm, chúng tôi đến một quán cà phê đặc biệt hơn, và 'Đà Lạt hơn'.

Quán cà phê này nằm một mình trên đồi thông, cách trung tâm thành phố chừng 3 km. Quán hơi kén khách nên có lẽ chỉ phù hợp với ai yêu thích sự yên tĩnh. Bảy giờ quán mới mở cửa, chúng tôi bước vào một căn nhà kính, nhỏ nhắn, chỉ kê được chừng mươi bộ bàn ghế
http://nf1.upanh.com/b1.s2.d4/4e88728c592839bb389ab00b8944efc3_37731851.20110601085640dl3.jpg
Chủ quán ở đây được mệnh danh là Khánh Ly của Đà Lạt bởi sự giống nhau về chất giọng cũng như thể loại nhạc mà chị trình bày.

Bên ngoài mưa rơi rả rích, thực khách ngồi từng đôi, nhấm nháp ly cà phê trong chiếc nhà kính xinh xắn, trên mỗi bàn đều có một cây nến nho nhỏ. Bỗng chợt tiếng đàn ghi ta réo rắt và giọng ca trầm khàn vang lên: “Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ. Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao. Nghe lá thu mưa reo mòn gót nhỏ. Ðường dài hun hút cho mắt thêm sâu...”.

Giọng ca của chị chủ quán làm lòng khách lãng du trùng xuống, trầm lắng. Tiếp đến là ánh mắt những cô gái, chàng trai âu yếm nhìn bạn tình như muốn nói xin hãy ghi nhớ phút giây này.
Rời quán cà phê nơi đồi thông phố núi, khi trở ra đường thì Đà Lạt đã về khuya. Người Đà Lạt không như ở TP.HCM, họ đi ngủ rất sớm. Chưa vội về khách sạn, lũ chúng tôi cho đây là cơ hội để khám phá Đà Lạt về đêm
http://nf2.upanh.com/b2.s16.d2/26e85c41b1fb71cea51acaf0bf688460_37731852.dalat02.jpg
Mưa làm cho những con đường loang loáng nước. Từ đường Lê Hồng Phong, chúng tôi dạo qua đường Trần Phú, ra đường Trần Hưng Đạo chiêm ngưỡng những ngôi biệt thự cổ rồi vòng về ngã tư Chi Lăng…

Mưa như thay áo mới cho thành phố. Cũng là con đường ấy, ngôi nhà ấy mà về đêm sao trông khác thế, thơ thế!

Có khi đi qua một con phố, thấy những bậc thang bằng đá dẫn lên hẻm nhỏ, tôi dừng lại, vồn vã đưa máy chụp, ghi lại hình ảnh đó, thời khắc đó kẻo sợ sáng mai sẽ tan biến mất.

12 giờ đêm, Đà Lạt trở lạnh, che ô đi dạo dưới mưa. Có lúc ngang qua một căn nhà nhỏ vẫn còn để đèn, ánh sáng leo lét hắt ra từ ô cửa sổ làm lữ khách bỗng khát khao cảm giác ấm cúng, lòng thầm trân trọng hơn những gì mình đang có. Mưa vừa ngớt thì sương mù sà xuống mặt đường, lạnh buốt.

Đây mới là một Đà Lạt thực sự, một Đà Lạt bình yên, thoát ra khỏi vòng quay xô bồ, hối hả của đời sống thường nhật!

( Theo Vietnamnet)

hung vi
09-11-2011, 01:49 PM
Thời kháng chiến chống Pháp, 6-7 năm (1948-1953) gia đình tôi từ thị trấn Trùng Khánh (Cao Bằng) tản cư đến ở bản (làng) Pò Mười (trước là xã Quang Thành, nay là xã Chí Viễn) rồi Pò Tấu (xã Chí Viễn). Nhà chỉ cách thác Bản Giốc (xã Đàm Thủy) 10-12 cây số.
http://nf5.upanh.com/b5.s19.d2/7a70b263d27098a6bb28095b0bf43ac3_37732495.dsc0046dt.jpg
Ba năm ở Pò Tấu, phiên chợ nào cha mẹ tôi cũng có mặt ở chợ Bản Giốc, người cắt tóc, người bán hàng xén.
Chợ Bằng Ca (huyện Hạ Lang) đi quá Bản Giốc 10 cây số về phia Bắc, thế mà cha mẹ tôi và mấy người Kinh cùng tản cư như ông Mộc, cậu Quý cũng không bỏ phiên chợ nào. Mờ sáng đã đi, đêm khuya mới về đến nhà. Rất vất vả mà nhà ai cũng vẫn đói rách.

Đến năm tôi học lớp 5 (phổ thông 9 năm) Trường cấp II Trùng Khánh (1954) mới được nhà trường tổ chức đi tham quan thác Bản Giốc và Ngườm Ngao (tiếng Tày cổ gọi là hang hổ). Mọi người cơm đùm cơm nắm đi bộ từ Trường cấp II Bản Đà theo tỉnh lộ 206, vừa đi vừa đùa nghịch, đến chợ Pò Tấu thì đã xế trưa
http://nf5.upanh.com/b4.s3.d1/61648f90f17c46d501d34c1947ba6965_37732555.dieulefilsbangioc2.jpg< Thác Bản Giốc, Trùng Khánh phủ, Cao Bằng thời Pháp thuộc.

Chúng tôi nghỉ ngơi ăn cơm dưới những cây long não cổ thụ, ăn xong ra cuối chợ đứng ngắm cảnh đẹp của Thoong Gọot (thoong tiếng Tày là thác - thác Gọot) cách chừng non cây số, rồi lại đi tiếp.

Thoong Gọot nằm trên sông Quây Sơn, con sông bắt nguồn từ Trung Quốc qua cửa khẩu Pò Peo (xã Ngọc Khê) - nơi có cá trầm hương thơm ngon - sang xã Đình Phong, qua xã Chí Viễn - nơi có nhiều hạt dẻ Trùng Khánh nổi tiếng - rồi đến xã Đàm Thủy - nơi có thác Bản Giốc và Ngườm Ngao đẹp kỳ diệu
http://nf5.upanh.com/b3.s8.d4/70b46049f8d965cdf9f30b1b1b4da974_37732605.dsc0334xt.jpg< Thác Bản Giốc - phần thác chính phía Việt Nam chỉ có con thuyền nhỏ bỏ trống, không có khách du lịch, tôi bảo hai cháu gái tôi ngồi lên chụp ảnh, năm 1997.

Dòng sông Quây Sơn có nhiều đoạn chảy men theo đường tỉnh lộ, chúng tôi vừa đi vừa ngắm những chiếc “cọn” quay kẽo kẹt đưa từng chuỗi “bẳng” chứa đầy nước từ dưới sông đổ lên mương dẫn đến những thửa ruộng ở trên cao. Những chiếc cối giã gạo phần chân có cải tiến khoét hố chứa nước, ở giữa có chốt bập bênh, dùng trọng lượng nước thay cho chân người dẫm, nhịp chày đều đều lên xuống nghe thình thịch, êm tai và đẹp mắt.
http://nf7.upanh.com/b6.s20.d1/a3aee8250120e311d08de3c1e6af1d2b_37732677.dsc0333l.jpg< Thác Bản Giốc - phần thác chính phía Trung Quốc, khách du lịch Trung Quốc khá đông, họ làm những chiếc mảng to đưa khách ra giữa sông ngám cảnh, năm 1997.

Dòng sông có khúc mở rộng đến vài trăm mét, ở giữa nổi lô nhô những gò đá, trông như hòn đảo, xa xa là những khóm tre xen trong nếp nhà sàn, khói bếp hòa vào sương núi trông cảnh sắc thơ mộng hữu tình. Dòng sông chảy qua chân núi Cô Muông, qua các cánh đồng, bãi ngô, xòe ra thành nhiều nhánh, đột ngột hạ thấp xuống khoảng 35 m, tạo thành thác Bản Giốc. Phía Bắc tháp gồm ba cấp dài, nguồn nước nhiều, rất đẹp còn gọi là thác chính. Thác phụ ở phía Nam, chỉ có một cấp cao. Khi chiêm ngưỡng không có sự tách bạch nên toàn thể thác Bản Giốc có cao có thấp rất hài hòa với rong rêu, cây cối, núi non chung quanh nên cảnh sắc đẹp tuyệt vời. Nhìn tổng thể hay nhìn chi tiết từng phần thác đều rất đẹp.
http://nf7.upanh.com/b5.s7.d2/ae7200785c6b0d995e2f8d4927f74156_37732737.dieulefilspontenzenaval.jpg< Sông Quây Sơn, Trùng Khánh phủ, Cao Bằng thời Pháp thuộc.

Chúng tôi đến Bản Giốc, ngày ấy chỉ có hơn chục nóc nhà. Không như phố Trùng Khánh hay chợ Pò Tấu người dân đều xây dựng nhà đất để ở. Nhà xếp thành dãy ôm lấy cái chợ ở giữa. Ở đây vẫn là những nếp nhà sàn, trâu bò lợn gà nhốt ở dưới, người ở trên sàn, sống quây quần như các bản chung quanh. Chợ tách riêng ra ở bãi đất trống gần đó.

Sau khi đã ổn định các lớp vào ở nhờ nhà dân, chúng tôi ra ngoài ruộng ngắm cảnh sông núi. Từ đây nhìn ra thác chỉ thấy màn hơi nước bốc cao trắng xóa ở chân núi và tiếng thác gầm reo đến rộn ràng.

Sáng hôm sau, toàn trường xuống vạt đất bằng phẳng dưới chân thác cắm trại. Các anh lớn tuổi chặt cây dựng lều căng những tấm vỏ chăn làm mái xếp theo hàng đều tăm tắp. Chúng tôi được tắm thỏa thuê. Mấy anh bơi giỏi sang cả bờ bên kia sông, ở đấy chỉ có cây cối mọc hoang và nương rẫy, rất vắng người. Thỉnh thoảng mới thấy người làm nương chống mảng quay về bản phía bên này sông. Có lẽ chúng tôi là lớp người đầu tiên cắm trại ở bên dòng thác đẹp tuyệt vời nhất nước này
http://nf0.upanh.com/b5.s3.d4/c4de73bced11b91e802d75d1549d312e_37732790.dieulefilsbangioc1.jpg< Thác Bản Giốc, Trùng Khánh phủ, Cao Bằng thời Pháp thuộc.

Thầy Nguyễn Ngọc Văn ra đề toán đố học sinh các lớp làm sao đứng bên này mà đo được chiều rộng sông. Nguyễn Như Mai tuy bé nhất lớp, song rất thông minh, xung phong giải theo hình tam giác, được thầy đồng ý và cho cả lớp thực hành. Được các thầy khen, giải thưởng là những dò phong lan kếch sù hái từ những cây vối bên bờ sông, trông rất đẹp, cả trường vỗ tay reo hò.

Hoàng Văn Xuân, Hiệu đoàn trưởng còn tổ chức cướp cờ. Cắm một lá cờ ở trên một cành cây cao ở bên kia sông, sau một hồi còi, các lớp cử người thi nhau bơi sang sông, rồi luồn qua các bụi rậm, tảng đá để đến với gốc cây to có lá cờ đỏ, lớp nào trèo lên cây lấy được cờ thì thầy giáo thưởng. Lớp tôi tuy là lớp dưới, nhưng có nhiều anh lớn bơi lội và leo trèo rất giỏi nên đã sớm chiếm được cờ, cả trường reo hò ầm vang khúc sông
http://nf3.upanh.com/b5.s5.d4/61f5ca69fc82ecc05ae10c8104916c82_37732853.tocbrapid.jpg
Ngày ấy, chúng tôi không có khái niệm bên kia sông là đất của người Trung Quốc, trên thực tế cũng không thấy bóng dáng người Trung Quốc nào, chỉ thấy người Tày vun sới ngô, nên cứ reo hò đùa nghịch thỏa thích. Buổi chiều chúng tôi tổ chức khám phá một hang động cách thác Bản Giốc chừng 3-4 cây số. Các thầy Nguyễn Thường Thịnh, Nguyễn Ngọc Văn, và các anh Hoàng Văn Xuân, Ngân Bá Kỷ và hai thanh niên trong bản đi trước dẫn đường. Thầy làm các ký hiệu dẫn đường bí mật để đi đến Ngườm Lồm (hang gió).
Thầy Vũ Trọng Nhậm đưa chúng tôi đi sau, vừa đi vừa tìm kiếm những ký hiệu và phỏng đoán để tìm đường vào hang động. Chúng tôi thấy tờ giấy chỉ đường báo còn cách cửa hang 20m, thế mà mà vẫn chưa tìm ra cửa vào hang. Nơi đây cây cối um tùm, vách đá dựng đứng, lá han mọc khắp nơi, chạm vào đau buốt vô cùng. Mấy anh lớn tuổi xung phong lên trước, tìm mãi mới thấy cửa hang rất nhỏ hẹp, ấn khuất sau những bụi giây rừng. Chúng tôi phải kéo nhau lên từng người một mới chui được vào cửa hang
http://nf7.upanh.com/b4.s6.d3/dc637b9643b0d0d8cc93ad2c0cfca39d_37732897.dsc0072em.jpg< Động Ngườm Ngao, cách thác Bản Giốc chừng 4-5 km, là một trong những hang động còn nguyên sơ đẹp nhất nước ta.

Ngoài trời nóng thế mà trong hang mát lạnh. Gió rít từng hồi. Đi được độ vài mét thì thấy hiện lên trước mắt một không gian cao rộng mênh mông, cả trường đứng lọt thỏm trong một góc hang. Các nhũ đá từ dưới mọc lên, từ trên buông xuống, hình thù đa dạng, muôn hình vạn trạng, màu sắc óng ánh, nhìn vào chỗ nào cũng rất đẹp.

Mỗi chúng tôi tha hồ mà tưởng tượng hình thù các động vật, ai ai cũng suýt soa, mồm không ngớt thốt lên điệp khúc: Trời ơi, đẹp quá! Trời ơi, đẹp quá! Thầy Nhậm cho biết, đây là động đá vôi được hình thành cách ngày nay 300 triệu năm. Những nhũ đá ở trên vòm hang là do từng giọt nước kết tủa caco3 chảy qua đá vôi nhỏ xuống qua ngày này sang ngày khác, năm này sang năm khác mà thành. Măng đá ở trên nền hang, nước từ nhũ đá chảy xuống lâu ngày nên cao dần. Những nhũ đá gặp măng đá thành cột đá
http://nf0.upanh.com/b5.s12.d1/6a5100775dcfea683b0ad8b249f12194_37732950.dsc0600q.jpg< Bản Pò Mười, nơi đây tôi đã sống trong những năm 1948-1951, ngày ấy mới có 6 ngôi nhà sàn và 1 nhà đất của gia đình tôi. Đêm giao thừa năm 1951 hổ đã nhảy vào chuồng bắt con lợn 50-60 kg của nhà tôi, sau đó gia đình tôi phải ra phố chợ Pò Tấu, cách xa hơn 1km, nhưng xa núi hơn.

Chúng tôi nói với nhau, thế thì lâu lắm, chắc từ ngày xửa ngày xưa những nhũ đá, cột đá đã to như thế này rồi. Ở trong hang có đoạn phải sắn quần lội bì bõm qua nước. Cả đoàn chỉ có vài ba chiếc đèn pin, còn toàn là đuốc, đi được một lúc thì đuốc thay nhau tắt do không đủ ôxy và do gió lùa từ đâu thổi tới mạnh quá, chắc chúng tôi chỉ đi được 100-200m là cùng. Khi ra chúng tôi phải điểm danh theo tổ theo lớp, phải nắm tay nhau cùng ra cửa hang, nếu để ai lạc thì rất khó tìm. Các cụ ở Bản Giốc cho biết: hang này dài rộng lắm, thông cả sang cửa Ngườm Ngao và cửa hang Bản Thuôn xa đến mấy cây số
http://nf7.upanh.com/b6.s8.d4/8f24e56cfa7da609eab1af2ddae01872_37732987.dsc0592x.jpg< Nơi đây tôi và các em đã sống trong những năm 1948-1951. Ngày ấy nhà cửa bằng gỗ, chưa được khang trang như bây giờ, năm 2007.

Có lẽ chúng tôi là những đoàn đông người khám phá hang động ở đây sớm nhất, chỉ sau người Pháp đã đến đây từ năm 1921. Sau đó chẳng mấy ai dám vào hang, vì khu vực này ngày ấy là tổ cọp. Trong thời gian chúng tôi đến tham quan thì hổ vẫn còn nhiều lắm. Buổi tối, đốt lửa trại, một chương trình văn nghệ đặc sắc của nhà trường được biểu diễn cho bà con các bản đến xem. Có lẽ đây là lần đầu tiên được xem văn nghệ nên bà con rủ nhau đến rất đông.

Mở đầu là những bài đồng ca, song ca, thầy Nhậm ngâm bài thơ “Đời đời nhơ ông” của Tố Hữu (ngày ấy ông Stalin mới qua đời nên dân ta thương cảm lắm), tiếp đến múa điệu: “Dân Liên Xô, vui hát trên đồng hoang, đây bao la, muôn sắc hoa chan hòa,…” Trương Nguyệt Minh, Lê Hồng Khê,… phải lấy vỏ chăn hoa cuốn làm váy, được cái vốn đã xinh nay thêm chút mực đỏ làm môi son má hồng trông dưới ánh lửa bập bùng càng rực rỡ
http://nf8.upanh.com/b3.s3.d3/edd570145e14d384a7307e35bdceab0d_37733028.dsc0624g.jpg< Trên đường đến thác Bản Giốc - Cọn nước bên dòng sông Quây Sơn, 2007.

Hoạt cảnh đoàn thanh niên dân chủ thế giới đến thăm thác Bản Giốc rất vui. Mấy anh cao to được bôi mặt mũi chân tay người trắng hếu, mũi lõ; người đen xì, người da đỏ, da nâu, da vàng… đóng giả người châu Âu, châu Phi trông rất giống. Mỗi người đứng ra nói xì xà xì xồ, xong mỗi câu tiếp đến phiên dịch bằng tiếng Tày, ca ngợi cảnh đẹp thác Bản Giốc hết lời, ai cũng phải buồn cười. Ngẫm lại, từ mấy chục năm trước, thầy trò chúng tôi đã có đầu óc làm du lịch ở đây rồi. Đến thế kỷ XXI ngành du lịch tỉnh Cao Bằng đến nay mới bắt đầu khai thác du lịch thì quá chậm chạp! Giá như ngay năm 1954, ta xây dựng một khu du lịch cả hai bờ chân thác Bản Giốc thì ngày nay thác đã nằm trọn vẹn ở nước ta như thuở ấy rồi! Lớp chúng tôi được thầy Nhậm hướng dẫn diễn vở hoạt cảnh giữ vệ sinh diệt chấy, rận, rệp, muỗi
http://nf9.upanh.com/b5.s17.d2/e06cf427c3c1962936dae66193554c17_37733029.dsc0637n.jpg< Dòng sông Quây Sơn, 2007.

Tôi được đóng vai con muỗi, lấy màn trắng làm đôi cánh, đầu đội chiếc vành có vòi dài như vòi voi, đôi con mắt tròn xoe đen xì. Trần Xuân Sơn khoác chiếc áo tơi đan bằng mo đóng vai con rệp,…con vật nào cũng ra oai, tỏ ra độc ác nguy hiểm. Nhưng đến khi dàn đồng ca kể tội với điệp khúc: “Này con rệp, mày bỏ mạng mày thôi, mày thôi. Kìa con muỗi, bay trốn đi đâu, trốn đi đâu mà chạy. Mày bỏ mạng mày thôi, mày thôi.” Thì bọn tôi co rúm chạy tứ tung.

Buổi văn nghệ gây được ấn tượng mạnh đối với bà con dân tộc các bản. Năm 1972, máy bay Mỹ chưa bắn phá tới Cao Bằng nên tôi đưa vợ con lên thị trấn Trùng Khánh sơ tán. Ít tháng sau tôi đưa bố, anh và em vợ lên thăm gia đình. Nhân dịp này tôi và chú Đạt (em rể) đưa bố vợ và anh em nhà vợ đi thăm thác Bản Giốc. Đi bằng xe đạp, sáng đi chiều về. Nước cạn nên buổi trưa tắm sông thỏa thích. Hôm ấy, nhìn sang phía bên kia sông còn heo hút lắm, xung quanh thác Bản Giốc vẫn không có ai ngoài gia đình chúng tôi.
http://nf4.upanh.com/b6.s19.d1/8c7abe87a8013eba8983dd85cbf44753_37733144.dsc0048do.jpg< Nhìn toàn cảnh thác Bản Giốc từ tỉnh lộ 206, năm 2007.

Năm 1997, nhân kỷ niệm 50 năm gia đình tôi sống ở bản Pò Mười, tôi đã cùng nghệ sĩ nhiếp ảnh Hà Tường đến Pò Mười ngủ một đêm. Sáng hôm sau chụp cảnh bừa ruộng tập thể. Cháu Đoàn Cảnh Tuân đưa chúng tôi đi chụp ảnh sông Quây Sơn và thác Bản Giốc bằng xe ô tô cơ quan. Ngày ấy phía Việt Nam chỉ có lèo tèo một ngôi nhà tranh vách đất ở đầu dốc xuống thác, đó là đồn biên phòng. Bên kia sông Quây Sơn, Trung Quốc đã xây một khu du lịch, nhà cao 2-3 tầng, có chòi ngắm cảnh, làm đường ra thác tham quan và vài ba chiếc mảng chở khách ra giữa sông ngắm cảnh
http://nf7.upanh.com/b1.s6.d1/b5ab614b3b79a72d04047005fff3f163_37733167.dsc0646c.jpg< Năm 1997, tôi đã thấy Trung Quốc xây dựng một khu nhà nghỉ ở bên kia sông, ảnh năm 2007.

Năm 2007, vợ chồng tôi, hai cô em gái, chú em út của tôi và vợ chồng anh vợ và các cháu lại lên thăm Pò Mười, nơi 60 năm trước mấy anh em chúng tôi đã lớn lên ở đây.

Sau đó thăm thác Bản Giốc và Ngườm Ngao. Phía bên kia sông nhộn nhịp với những mảng ngắm cảnh, người đông nườm nượp. Còn bên này sông vắng teo.
http://nf1.upanh.com/b4.s10.d3/75c1a1565ba7c5f6bc70b01be06893d9_37733181.dsc0005yl.jpg< Thác Bản Giốc - phần thác phụ của Việt Nam, năm 2007.

Đồn biên phòng được xây dựng lại, tuy vẫn là nhà một tầng, nhưng đã là tường xây mái ngói với chiếc sân rộng rãi, có cả chậu hoa. Cơ sở du lịch vẫn chưa có gì. Mấy chiếc cầu gỗ xiêu vẹo do dân tự làm, không được an toàn nếu nước lớn. Dưới bãi sông có mấy túp lều dựng lên không theo hàng lối, toàn bày hàng lặt vặt của địa phương Trung Quốc. Mấy chiếc mảng của ta do dân địa phương tự làm nên sơ sài và không đẹp như mảng phía bên kia, hấp dẫn và đúng chất du lịch. Những mảng này chỉ đi lại ở giữa sông, chứ không được sang bên bờ sông của nước bạn. Nghe nói hai năm gần đây vừa cắm mốc biên giới ở ngay giữa thác chính?
http://nf2.upanh.com/b5.s2.d3/3234262b889fa89c9819f698f868ec9f_37733182.dsc0009cd.jpg< Cầu vào thác còn sơ sài tạm bợ chưa an toàn, chưa đáp ứng với yêu cầu du lịch, năm 2007.

Ngườm Ngao đã khai thác dịch vụ du lịch. Trong hang đã có điện sáng. Có lẽ muốn chiêm ngưỡng vẻ đẹp tự nhiên thì nên sớm đến thăm. Tôi thấy bàn tay con người đã bắt đầu làm khô cứng nhiều nơi, nhất là những lối đi đã thấy vết đập phá, bậc xi măng xây phẳng phiu, láng phằng lì làm mất đi những sóng đá nhấp nhô rất nên thơ. Ngườm Ngao là rừng nghệ thuật, mọi tác động của con người phải từ bàn tay khéo léo của nghệ nhân, đôi mắt nhìn tinh túy của nghệ sĩ.

Chiêm ngưỡng thác Bản Giốc, động Ngườm Ngao ở Cao Bằng
Thăm Thác Bản Giốc
http://nf3.upanh.com/b3.s11.d4/929c05bef012f7a75aee1f74df14604b_37733273.dsc0652i.jpg
Ngườm Ngao là tài sản vô giá. Thiên nhiên đã ưu đãi ban tặng cho Cao Bằng một không gian thần tiên, đa dạng về hình dáng, phong phú về màu sắc, đẹp cực kỳ từng cm. Tôi rất ngại, nếu không biết giữ gìn và tôn trọng thiên nhiên thì số phận của nó không sớm thì muộn sẽ giống như các hang động ở vịnh Hạ Long, đồ dởm bằng xi măng tràn lan ở khắp nơi. Màu sắc bịa đặt. Thật giả lẫn lộn. Tự đánh mất tài sản quý giá của mình.

Bây giờ người ta đang dựa vào những hình thù tự nhiên dựng nên những câu chuyện huyền hoặc, huyền thoại, thần thánh tiên bụt hóa làm cho nhiều người mê hoặc. Đừng thêu dệt những chuyện nhảm nhí vào thiên nhiên, bản thân giá trị của nó đã quá đẹp rồi. Điều đáng ngại là quanh khu du lịch Ngườm Ngao thấy bán rất nhiều nhũ đá, măng đá. Nếu Không ngăn cấm thì chẳng bao lâu những nhũ đá Ngườm Ngao sẽ bị rời đến các dinh thự, nhà hàng khắp nơi, kể cả ở nước ngoài

( Theo blog Kiến Trúc Việt - Đoàn Đức Thành)