Warning: Illegal string offset 'name' in [path]/includes/functions.php on line 6845
Cà Phê Đen V - Trang 3
Close
Login to Your Account
Trang 3 của 82 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối
Kết quả 21 đến 30 của 814

Chủ đề: Cà Phê Đen V

  1. #21
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Bạn bè mình đi lính ở đó cũng nhiều ,bạn bè VC cũng nhiều nằm vùng vô số
    Thế hệ bác Lâm bị rơi vào một hoàn cảnh vô cùng vô lý.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  2. Thích leutrong, Aty, tinhlahan702, ChienKhuD, huyenmapu, Thợ Điện đã thích bài viết này
  3. #22
    Ngày tham gia
    Feb 2011
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    1,885
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Bác Gió tìm hiểu về Nạn trộm chó tại VN chắc thấy vô lí quá đúng không ạ. Bên đây em thấy mèo hoang đầy đường, thi thoảng di đón cậu con trai đi học về cũng rẽ qua chỗ mấy con mèo hoang, tụi nó thấy gọi chạy ra cọ chân cọ cổ chả lạ gì hết, thế này mà ở VN chắc chả còn một mống . ( Nhà em bị mấy mấy con mèo cũng chỉ vì nạn trộm mèo ) Cứ loài nào dân hay ăn y như rằng loài đó bị bắt hoặc bắn trộm, câu trộm. Em nhớ có đợt dân rộ lên ăn thịt Cò, vậy là xung quanh mấy đầm có cò đến lưu trú mọc lên một loạt nhà hàng chế biến và cho thuê súng bắn Cò.

    Làm ở nhà hàng em cũng thấy nhiều khách chọn rượu rất kĩ. Thật sự thời gian đâu mới sang em chỉ dám uống rượu trắng pha với siro cho ngọt ngọt , đến giờ cũng chỉ uống được vài ly là choáng váng. Em vẫn khoái làm vài chai bia hay ly whisky có chút đá cho tây tây hơn bác ạ, chắc do thói quen ở VN nên em chưa thích nghi được .
    Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích

  4. #23
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi huyenmapu Xem bài viết
    Em vẫn khoái làm vài chai bia hay .

    Thế thì bao giờ làm vai chai ở Club Lan Anh đây

    @ Gió .Thế hệ chúng tôi là một bi kịch ông Gió ạ .Tâm hồn thằng nào cũng mang đầy vết thuơng .Tuổi trẻ nhưng đã phải chịu đựng những nỗi đau , những mất mát rất sớm

  5. #24
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mỗi lần nghe cái này là chua xót, mặt dầu lúc đó mình còn quá nhỏ.

    Chúng tôi có hai mươi năm làm tuổi trẻ
    Chưa bao giờ hưởng trọn một ngày vui
    Khi lớn lên quê hương chung lửa đỏ
    Tuổi thanh xuân mà lỡ mất nụ cười


    http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/20...jB0Mdx4kT.html
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  6. #25
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,473
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Hồi nhỏ nhà em có nuôi con chó (lúc đó chăcs em khoảng 13 hay 14 gì đó), em thương nó ghê luôn. Mỗi lần nó quẫy đuôi là nó quẫy luôn cái mông trong mắc cười lắm. Mỗi tội nó hay ăn trứng gà. Cha em quyết định bán nó. Một hôm em ở nhà một mình (mới đi học về), có một ông cầm cái lồng bắt chó đến nhà nói là cha em kêu vô nhà bắt con chó. Tội con chó, bình thường thấy người lạ nó sủa ăng ẳng mà hôm nay nó thấy ông này chạy tuốt vô gầm giường kêu ư ử. Em tội nó nên kêu ông kia chờ tý rồi chạy vô nhà sau lấy cây 'hàng'(mã tấu) của ông anh ruột rồi chạy lên cười hề hề với anh bắt chó, nói đơn giản: "Dạ, anh bắt được nó thì bắt".
    Cuối cùng về nhà bị cha đánh cho một trận Nhưng mà cũng không bán con chó đó nữa

  7. #26
    Ngày tham gia
    Oct 2010
    Bài viết
    1,270
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Đề nghị ông Đ nén chút ít thời giờ chơi guitar và viết lại chuổi ngày ở quê của ông cho con gái đọc. Nghe nói Tolkien hồi xưa vì muốn viết cho các con đọc nên bây giờ mới có Lord Of The Ring.

    Cô Huyên. Cái này chắc cô cũng đã biết, nhưng vẫn nhắc cho chắc ăn. Tháng 7 khi về nhà nhơ mua chocolat Bỉ đem về. Chocolat Bỉ có tiếng là ngon.
    Anh có thể biết tôi, tạm gọi là vậy, qua ngọn gió trên đồi
    Anh sẽ không biết tôi bằng danh xưng nào khác.

    You can know me, if you will, by the wind on the hill
    You'll know me by no other name.
    (No Other Name - Peter, Paul and Mary)

  8. Thích kysoai, huyenmapu, ChienKhuD, tamthaplucke, Congaco_H1R5, Thợ Điện, Aty đã thích bài viết này
  9. #27
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi ChienKhuD Xem bài viết
    Ngưỡng mộ ông-bà Tý, ông-bà Gió quá. Nhất là ông Tý đã 60 hơn rồi mà còn âu yếm nàng-chàng nghe thật đã. Tôi thuộc dạng thô lỗ xưng hô ngọt như thế thì đành chịu không thể nào nói ra được.

    Mấy hôm nay tìm khắp BD rồi không thấy con chó đâu. Mai tiến về SG. Còn duyên thì tụ - hết duyên thì tán thôi chứ biết sao giờ. Hôm nay rãnh tí ngồi đánh đàn thấy đã quá. Chơi được một món nghệ thuật cuộc sống trở nên thăng bằng hơn. Ông Thợ đầu độc mình nhưng mà kệ thà chết trong sung sướng còn hơn .
    He he, ông D cho tôi đi sớm hay sao. Xin đính chính là; 10 năm trứơc tôi mới chừng hơn 4 chục, lấy đâu ra hôm nay đã ngoài 60 chứ .

    Tình cảm là thể hiện, không chỉ nói suông. Danh ngôn: nhất vợ nhì Trời, ông ạ.

    Cố lên ông D. Cái gì của mình thì vẫn là của mình.
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  10. #28
    Ngày tham gia
    Jan 2010
    Bài viết
    1,540
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Mấy hôm cuối tuần nay, không biết tại sao không vào quán được. Bây giờ vào rồi, chà, nói ra ai tin nhỉ?: như được trở lại xóm làng xưa sau bao ngày xa cách. Tự nghĩ trong lòng: xí xọn xãnh xẹ qúa . Mà thiệt, đời không xí xọn xãnh xẹ thì, oy, chán .
    Cầm lên được tất bỏ xuống đươc.

  11. #29
    Ngày tham gia
    Feb 2011
    Đang ở
    Hà Nội
    Bài viết
    1,885
    Post Thanks / Like

    Mặc định

    Trích dẫn Gửi bởi Thợ Điện Xem bài viết
    Thế thì bao giờ làm vai chai ở Club Lan Anh đây

    @ Gió .Thế hệ chúng tôi là một bi kịch ông Gió ạ .Tâm hồn thằng nào cũng mang đầy vết thuơng .Tuổi trẻ nhưng đã phải chịu đựng những nỗi đau , những mất mát rất sớm

    Bác Lâm ơi. Bác cháu cứ định ngày hẹn thể nào cũng có dịp sẽ cụng vài ly ở Club Lan Anh bác ạ . Chỗ cháu làm hiện giờ các cô các chú cũng tầm 50 tuổi trở lên, mỗi người một hoàn cảnh lúc ra khỏi Việt Nam, Có người còn không biết ngày nào có thể được về. Không còn có gì .


    Bác Gió : Chocolate Bỉ . Người ta không trồng được hạt Cacao, đến giờ vẫn nhập hạt tại các nước Đông Nam Á, vậy mà họ lại là một nước nổi tiếng về Chocolate ngon nhất thế giới. đó có phải là một nghịch lí trong thương mại không ạ. Nhưng em vẫn phải mua Chocolate về làm quà
    Kẻ thực sự hào hoa tiêu một đồng trông vẫn thấy thích

  12. Thích cuonghanh, ChienKhuD, roamingwind, Aty, kysoai, Thợ Điện, trung_cadan đã thích bài viết này
  13. #30
    Ngày tham gia
    Jun 2012
    Bài viết
    1,779
    Post Thanks / Like

    Mặc định Ở nước Mỹ, tại sao nói dối lại xấu xa hơn cả trộm cắp?

    Ông này mới ở hơn chục năm mà ca quá .Nhưng, những điều ông nói là thật ,còn nhiều sự việc nếu sống lâu hơn ông sẽ hiểu .Người Mỹ khác người china ở chỗ họ đặt khoan dung lên hàng đầu còn china coi thù hận là động cơ để sống còn


    Một người một khi đã đánh mất lòng tin ở người khác thì sẽ rất khó khăn để xây dựng lại danh dự của mình.



    “Sự tin tưởng lẫn nhau” là quan trọng hay là không quan trọng? Nếu như trong một xã hội có một quy tắc hay một quy tắc ngầm đặt “sự tin tưởng lẫn nhau” là quan trọng thì nó là quan trọng, còn nếu trong một xã hội có một quy tắc hay một quy tắc ngầm đặt “sự tin tưởng lẫn nhau” là không quan trọng thì nó không quan trọng.

    Tôi ở Mỹ học tập, làm việc và sinh sống đã 16 năm qua, sự hiểu biết về đất nước này đã dần dần sâu sắc hơn, từ bao quát mà nhìn thì thấy nước Mỹ nói chung là một quốc gia rất coi trọng danh dự. Trong con mắt của tôi, rất nhiều những hành vi “dễ tin” của người Mỹ thật sự là rất dễ dàng để bị mắc lừa.

    1- Để quên ví tiền trong thư viện cũng không phải lo lắng

    Đầu tiên, mọi người trong xã hội Mỹ Quốc đều có sự tin tưởng lẫn nhau. Đây là một mẩu chuyện nhỏ về việc không nhặt của rơi. Năm 2002, tôi đi học học vị tiến sĩ tại đại học Kansas, bởi vì khẩu ngữ tiếng Anh không tốt nên đã tham gia một hoạt động về tiếng Anh của trường. Đây là một chương trình giúp đề cao Anh ngữ cho các du học sinh nước ngoài. Trong chương trình có mời các học sinh người Mỹ có chuyên môn nói chuyện với các du học sinh nước ngoài.

    Một hôm, tôi đang nói chuyện với một cậu bạn người Mỹ, đột nhiên cậu bạn nói: “Tệ thật, tôi để quên ví tiền ở thư viện rồi”. Tôi vội vàng nói ngay: “Vậy cậu mau trở lại đó tìm đi!”. Anh bạn ngập ngừng một chút rồi nói:”Không sao đâu, chúng ta nói chuyện tiếp đi, người nhặt được ví tiền của tôi sẽ gọi điện thoại cho tôi ngay mà, bởi vì trong ví tiền của tôi đã có giấy chứng nhận và cách thức liên lạc rồi”. Tôi lắp bắp, hoang mang và bán tín bán nghi với câu trả lời của cậu ấy.



    Thư viện New York

    Một tuần sau đó, đang lúc chúng tôi gặp mặt để giao lưu tiếng Anh. Tôi hỏi cậu bạn ấy “Cậu đã tìm thấy ví tiền rồi sao?” Cậu ta nói tìm được rồi, là người nhặt được ví tiền đã gọi cho anh. Tôi vẫn bán tín bán nghi bởi vì thấy chuyện này “bất khả tư nghị” ngoài sức tưởng tượng của tôi.

    Sau này, khi tôi đã trải qua nhiều sự việc hơn nữa, tôi chứng kiến sự tin tưởng giữa những người bạn Mỹ khiến tôi không thể không tin.

    Năm 2005, tôi nghiên cứu tiến sĩ tại New York. Một lần, đi dự triển lãm tranh của một anh bạn người Mỹ, trò chuyện một lát. Anh bạn nói “Có một viện bảo tàng đang tổ chức triển lãm tranh của một người Trung Quốc, anh có muốn chúng ta cùng đi xem một chút không?” Tôi vui vẻ đồng ý.

    Đến nhà bảo tàng đó, tôi phát hiện là phải mua vé vào cửa. Không ngờ, anh bạn Mỹ của tôi nói với người canh gác cửa: “Tôi là hội viên hiệp hội nhà bảo tàng”, thế là người gác cửa cho chúng tôi đi. Tôi quá là kinh ngạc hỏi “Tại sao họ lại không kiểm tra thẻ hội viên của anh? Chỉ dựa vào một câu nói của anh mà tin ngay sao?” Anh bạn tôi nói “nếu không phải người hội viên thì không ai tự nhận bừa rồi”. Đương nhiên, anh bạn tôi xác thực là hội viên hiệp hội nhà bảo tàng.



    Tôi làm nghiên cứu tiến sĩ tại bảo tàng nghệ thuật nổi tiếng Metropolitan ở New York, ở đó tôi có giấy chứng nhận làm việc do bảo tàng cấp, dùng giấy chứng nhận này tôi có thể vào thăm bất kỳ bảo tàng nào ở Mỹ mà không cần phải trả tiền mua vé vào cửa.

    Tôi mỗi lần dùng thẻ hội viên này vào một nhà bảo tàng nào đó, người giữ cửa luôn hỏi tôi: “Còn có người bạn nào đi cùng anh không?”, là ý muốn nói, sẽ cho người bạn đồng hành đi cùng đó được vào cửa miễn phí.

    Sau này, tôi rời bỏ nghiên cứu bảo tàng và đi dạy học ở đại học. Một lần, tôi lại đến thăm một bảo tàng tại New York, lúc này tôi đã không còn có giấy chứng nhận nữa rồi. Nhưng tôi có quen một người làm công tác trong đó, nếu bảo họ ra ngoài đón tiếp thì tôi sẽ vẫn được miễn phí vé vào cửa. Nhưng tôi ngại phiền toái mà lại đúng lúc trong người cũng có mang theo danh thiếp cũ. Thế là tôi thử chút xem xem tâm ý họ thế nào? Tôi liền đưa tấm danh thiếp cũ của tôi cho họ (trên danh thiếp cũ không có ảnh tôi). Thật không ngờ, người bảo vệ lại cho tôi đi vào, lại còn hỏi tôi có bạn bè đi cùng không? Tôi thầm nghĩ, “như thế này cũng quá dễ dàng bị mắc lừa rồi à!”

    Năm 2010, tôi làm việc tại bang Florida. Một ngày nọ, tôi và vợ tôi cùng đi đến công viên Disneyland ở Orlando chơi. Công viên Disneyland có quy định: Nếu là người không thuộc bang Florida (kể cả người nước ngoài) thì giá vé vào là 290 đôla/1 người. Người thuộc bang Florida giá vé là 99 đôla/1 người (bởi vì chúng tôi đã phải nộp thuế cho nhà nước rồi). Lúc đang mua vé vào cửa, tôi xuất trình chứng minh thư nhân dân để mua vé 99 đôla, nhưng vợ tôi thì lại quên giấy chứng minh nhân dân trên xe. Nếu mà quay trở lại xe để lấy giấy tờ thì tối thiểu cũng phải mất nửa tiếng bởi vì bãi đỗ xe đó rất rộng, phải ngồi xe của công viên chở mới có thể đi được. Tôi tiến lên gần người bán vé và nói: “Xin hãy tin tưởng tôi, đây là vợ tôi, chúng tôi đều là người địa phương.” Người bán vé tin ngay lời tôi nói, và đưa cho vợ tôi một tờ vé giá 99 đô la.



    Lâu đài Disney ở bang Florida

    Tháng 3 năm 2015, gia đình chúng tôi đã đi đến một trang trại để chơi, cô con gái nhỏ của tôi rất thích động vật nhỏ. Đó là một ngày thứ 7, người đi trang trại chơi rất đông, tôi giúp con gái đẩy xe nôi, tất cả đồ đạc chúng tôi đem theo đều đặt trên đó, kể cả quần áo, đồ ăn trưa, đồ chơi của con gái v.v… Ở trước cổng vườn bách thú, tôi thấy rất nhiều xe nôi đều để ở đó, đồ đạc cũng đặt trên đó và tất cả đồ đạc để trên xe đều không hề bị xáo trộn. Bởi vì bây giờ thì tôi đã tương đối hiểu rõ về xã hội Mỹ Quốc. Hai giờ sau, tôi trở lại cổng lấy xe, phát hiện chỉ còn lại duy nhất chiếc xe nôi của tôi đậu ở đó, nhìn kỹ một chút, mọi đồ đạc để trên xe không thiếu đi một cái gì.



    2 – Mua đồ điện tử, quần áo mà không hài lòng sẽ được trả lại và hoàn lại tiền đầy đủ

    Người Mỹ với nhau họ rất “dễ tin”, nó còn phản ánh hơn nữa ở bất kể cửa hàng kinh doanh lớn nhỏ nào đều đặt danh tiếng lên trên hết. Khi mua đồ ở bất kể cửa hàng nào, ngoại trừ là đồ ăn và một số mặt hàng đặc biệt thì tất cả những mặt hàng khác đều được trả lại trong một thời gian nhất định và được hoàn lại đầy đủ tiền. Tôi đã từng trải qua nhiều lần chuyện như vậy rồi. Ví dụ, mua đồ điện tử, quần áo, giày dép hoặc là các thương phẩm khác. Về nhà dùng một lát, cảm thấy không tốt, cầm lại cửa hàng, đều cho trả lại. Có một lần, vì đứa con chơi bơi lội nên đã đi mua một ống khí quản, trả tiền xong lại quên cầm về nhà. Về đến nhà rồi, mới phát hiện để quên ở cửa hàng liền quay trở lại lấy. Đến nơi phát hiện họ đã mang đến bộ phận trả hàng để chờ tôi đến lấy.

    Có thể có người sẽ hỏi, các cửa hàng đều như vậy, có thể sẽ tạo cho một số người lợi dụng sơ hở chăng? Sẽ có thể, nhưng số người lợi dụng sơ hở dù sao cũng là bộ phận cực nhỏ. Tôi đã từng nghe nói qua một ví dụ, có một nhóm học sinh nghèo người Mỹ muốn tổ chức một bữa tiệc đêm nhưng lại không có loa, thế là, chúng liền góp tiền đến cửa hàng mua một bộ loa tốt, sau khi bữa tiệc xong xuôi liền đem loa trả lại cửa hàng và được trả lại tiền. Kỳ thực, chủ cửa hàng cũng biết rõ là họ cố ý làm như vậy, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở, bởi vì về cơ bản đây đã là quy định của họ rồi, sẽ không chỉ vì một số cực ít người mà thay đổi được.



    3 – Đóng tài khoản ngân hàng chỉ bằng một cuộc điện thoại

    Ở nước Mỹ xử lý công việc rất thuận lợi, rất nhiều việc có thể dùng điện thoại gọi đến để giải quyết. Tôi lúc đầu là thuê phòng và sau này là mua nhà, khai thông khí ga, điện nước, rác thải v.v… , cần phục vụ và thanh toán tiền phí dịch vụ, đều chỉ cần gọi điện thoại là xử lý xong. Những đơn vị phục vụ này khi nhận được điện thoại của tôi gọi, chỉ cần thẩm tra một lát danh tự của tôi, ngày sinh, mã số an toàn xã hội, địa chỉ gia đình, điện thoại… là được rồi. Hơn nữa, tôi nói với họ cái gì họ sẽ tin cái đó. Tôi thầm nghĩ, nếu mà có người ăn trộm những thông tin này của mình rồi giả mạo là mình thì sẽ thật là phiền toái, nhưng tôi chưa từng nghe thấy việc như thế xảy ra.

    Điều mọi người không thể tưởng tượng được nhất là, gọi điện thoại còn có thể đóng được tài khoản ngân hàng. Tôi đã từng làm việc ở Bắc Carolina và mở một tài khoản tại ngân hàng ở đó, sau này lại chuyển đến Missouri, trong tài khoản đó của tôi có 5.000 đôla, không ngờ đầu năm nay Ngân hàng đó gửi thư tới yêu cầu tăng thêm phí phục vụ hàng năm, tôi cảm thấy như thế không có lợi cho mình nên muốn đóng tài khoản đó. Nhưng tôi lại không thể đi tới Bắc Carolina được, thế là tôi thử gọi điện tới đó yêu cầu đóng tài khoản xem có được không. Sau khi ngân hàng đối chiếu những thông tin cơ bản của tôi rồi nói: “Xin bạn hãy yên tâm, chúng tôi sẽ đem tất cả số tiền mà bạn sở hữu làm thành một tờ chi phiếu, nội trong một tuần chúng tôi sẽ gửi chi phiếu đó đến nhà bạn”.

    Quả nhiên, trong một tuần tôi nhận được tờ chi phiếu đó, số tiền ghi trên chi phiếu không sai chút nào, tôi ngỡ như mình ở trong mơ vậy. Tôi thầm nghĩ, nếu như có kẻ lấy trộm thông tin của mình thì liệu số tiền kia có còn không?



    4- Người Mỹ cho rằng nói dối còn xấu xa hơn là trộm cắp

    Những ví dụ tôi đã kể phía trên, không có nghĩa rằng tôi muốn nói nước Mỹ là một đất nước “ban đêm không cần đóng cửa nhà, không nhặt của rơi trên đường”. Nước Mỹ cũng có những phần tử lừa đảo và trái pháp luật đủ loại, nhưng nói chung, nước Mỹ là một đất nước rất coi trọng danh dự. Mọi người hầu hết tin tưởng lẫn nhau, bởi vì trong con mắt của người dân Mỹ thì những hành vi lừa đảo còn xấu xa và tồi tệ hơn cả trộm cắp. Bởi vì trộm cắp có thể là hành vi nhất thời nhưng lừa gạt là bộc lộ rõ bản tính của một người. Một người một khi đã đánh mất lòng tin ở người khác thì sẽ rất khó khăn để xây dựng lại danh dự của mình. Không chỉ có cá nhân mới như vậy mà các đơn vị và các công ty cũng đều như vậy. Một cửa hàng khi bị phát hiện là bán hàng giả thì không chỉ bị phạt tiền gấp hàng trăm lần giá trị hàng đó, mà còn nghiêm trọng hơn là hành động đó bị lan truyền đi thì chỉ còn cách đóng cửa mà thôi.

    Nói tóm lại, người dân Mỹ rất tuân thủ luật pháp, đây là bởi vì việc chấp hành pháp luật nghiêm ngặt đã trở thành thói quen rồi. Về điểm tuân thủ luật pháp này, tôi thường mô tả trí nhớ của người Mỹ là “bộ óc vi tính”, không hiểu được hết thì tùy cơ ứng biến. Trong thời gian hòa nhập với người Mỹ. Tôi đã từng thử lách luật ở Mỹ nhưng đều không được kết quả gì. Ví dụ, lúc tôi vẫn còn là học sinh, muốn ra ngoài tìm việc làm để có thêm tiền chi tiêu, nhưng vì không có giấy tờ hợp pháp ở Mỹ. Các công ty Mỹ đều không thuê mướn tôi, tôi giúp một số người bạn Mỹ làm các công việc vặt và muốn họ trả tiền công cho tôi bằng tiền mặt. Như thế thì tôi sẽ không phải nộp thuế. Không ngờ, họ đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi và nói “Đây là nước Mỹ, mọi người đều phải nộp thuế.”


Cà Phê Đen V
Trang 3 của 82 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối

Đánh dấu

Đánh dấu

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •  
.::Thăng Long Kỳ Đạo::.
  • Liên hệ quảng cáo: trung_cadan@yahoo.com - DĐ: 098 989 66 68