PDA

View Full Version : Hai vị thánh sống



Blue Bell
08-01-2012, 10:43 AM
Chuyện một

Chuyện về một thanh niên lêu lổng, trộm cắp, lừa tình, lừa tiền, nghĩa là mọi thói hư tật xấu đều có cả. Sau một vụ lừa đảo bị đổ bể, gã bị bỏ tù. Ra tù, gia đình không chứa chấp, xã hội chối bỏ. Thất nghiệp, gã lang thang đi đó đây, mong kiếm được một công việc để kiếm sống. Mình nhớ mang máng tên gã là Raj hay là gì đó.
Một buổi trưa nọ, Raj dừng lại trong một ngôi đền bỏ hoang bên bờ sông để nghỉ. Gã ngủ thiếp vì đói khát và mệt nhọc. Lúc chợt tỉnh giấc, gã thấy một bác nông dân đang ngồi bên cạnh nhìn gã đăm đăm.
Họ ngồi bên cạnh nhau, nói dăm ba câu chuyện bâng quơ. Bác nông dân buồn bã than phiền về chuyện khúc mắc gia đình, Raj thì đưa ra lời khuyên vô thưởng vô phạt gọi là xã giao. Sau đó họ chia tay. Raj không đủ sức đi tiếp, gã định nghỉ lại tại ngôi đền dăm ba bữa nữa mới tính đi tiếp. Sáng hôm sau, bác nông dân lại ghé qua ngôi đền. Bác vui vẻ nói mọi chuyện trong nhà đã ổn thỏa. Raj nhận thấy trong cách nói của bác nông dân có vẻ gì đó cung kính, gã không hiểu nhưng rồi cũng mặc kệ. (Sau này gã mới đoán rằng do đói khát lâu ngày nên người gã gầy rộc đi, râu tóc dài ra nên hẳn nom gã giống một nhà truyền đạo. Gã quyết định không cắt râu tóc, kiếm thêm cái gậy, luôn nói lấp lửng để giống một nhà hiền triết…) Họ vẫn nói chuyện theo kiểu bâng quơ như thế. Lại nói về chuyện ông A xích mích với bà B, ừ thì gã cũng lại nhận xét thế này thế nọ. Bác nông dân im lặng lắng nghe, sau đó bác ra về không quên để lại cho Raj ít đồ ăn và hoa quả.
Hầu như ngày nào bác nông dân cũng ghé qua ngôi đền. Ngày nào bác cũng đem đến cho Raj một ít đồ ăn thức uống. Thỉnh thoảng bác lại đưa ra những tình huống khó xử của bác hay một ai đó trong làng và lắng nghe Raj phán. Lạy Chúa phù hộ, mọi việc đều xuôi chèo mát mái. Raj cảm thấy vận may đến với gã, gã chẳng phải làm gì mà vẫn có cái để sống. Gã quyết định ở lại ngôi đền một thời gian. Ngày lại ngày trôi qua, những người trong làng bắt đầu tìm đến ngôi đền. Chuyện gì họ cũng đem ra hỏi Raj, và may mắn vẫn chưa rời bỏ gã, chuyện gì cũng ổn thỏa một cách tình cờ, nhưng lại đem đến cho Raj danh tiếng bất ngờ. Chuyện 2 làng đánh nhau một mất một còn, họ nhờ đến Raj can thiệp. Raj lên tiếng theo kiểu ba phải, thế mà cũng dẹp được mối cừu hận. Tiếng lành đồn xa, người ở các vùng khác bắt đầu tìm đến. Thậm chí có người còn tình nguyện đến quét dọn ngôi đền, đồ ăn thức uống người ta đem đến đền ngày một dư dả. Thấy mọi người tốt với mình quá, nhiều lần Raj đã định thú thật về con người mình. Thực ra cũng có lần gã hỏi bóng gió với bác nông dân, người đầu tiên đến với gã. Bác quả quyết Chúa trời đã đưa gã đến với ngôi đền này, ngay từ lần đầu tiên bác nhìn thấy gã nằm ngủ ở đó. Gã thấy buồn cười, nhưng không nỡ làm bác nông dân buồn và thất vọng. Cứ thế việc thú nhận ngày càng trở nên khó khăn hơn vì sự kính trọng của dân làng với Raj mỗi ngày một lớn.
Một ngày kia bất hạnh ập xuống đầu Raj. Không biết Chúa trời trừng phạt sự lừa dối của gã hay thử thách gã thực sự. Hạn hạn kéo dài khiến mùa màng thất bát, dân đói kém. Tuy đói thế nhưng người dân vẫn không để cho Raj đói. Raj cảm thấy dân làng đang trông đợi một cái gì đó ở gã. Vốn sống được bởi lòng tốt của dân làng, gã cũng muốn làm một cái gì đó để đền đáp. Khi gã hỏi gã có thể giúp gì cho dân làng không, bác nông dân rụt rè nói: thầy là một vị thánh, nay nếu thầy tuyệt thực, may ra có thể lay động đến trời cao, mới khiến cho trời mưa được.
- Đúng thật là điên rồ! Ai mà tuyệt thực lại có thể khiến trời mưa được?
Gã cười thầm trong bụng về niềm tin ngây ngô của bác nông dân. Nhưng rồi mỗi một ngày qua đi, Raj cảm thấy không ổn. Gã cảm thấy những ánh mắt đang nhìn gã chờ đợi một cách tuyệt vọng. Dân làng chưa một ngày để gã bị đói trong khi họ đói vàng mắt ra. Gã điên lắm. Kể ra nếu gã tuyệt thực dăm ba ngày mà khiến trời mưa được thì gã cũng chả xá gì. Nhưng gã biết thừa chẳng bao giờ có chuyện đó. Nếu gã tuyệt thực mà trời vẫn không mưa thì gã sẽ phải chết à? Không được! Gã bắt đầu tính đến bài chuồn khỏi ngôi đền, mặc xác dân làng với cái niềm tin chết tiệt của họ.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà gã không thể cất bước đi trốn cho được. Gã cứ bồn chồn đi ra đi vào. Cho đến một ngày, gã quyết định lấy hết can đảm, kể cho bác nông dân nghe toàn bộ cuộc đời mình. Bác nông dân ngồi trầm tư nghe Raj nói. Kể cả khi Raj nói xong, liếc nhìn trộm bác, bác cũng chẳng thốt lên tiếng nào. Raj ngạc nhiên lắm, gã đã chuẩn bị tinh thần để nghe bác sỉ vả một cách thậm tệ nhất rồi tống cổ gã ra khỏi đền, thế mà bác ấy cứ ngồi thản nhiên nhìn ra bờ sông. Không chờ đợi được nữa, Raj đành phải lên tiếng:
- Bác thấy thế nào?
- Chẳng thế nào cả. Thầy chính là thánh ở chỗ đó.
Nói rồi bác vươn vai đứng dậy, chào tạm biệt gã để trở về làng. Raj những muốn nổi xung lên. Cái gã chờ là những lời chửi rủa, thậm chí là bị đánh, rồi bị đuổi một cách hợp pháp ra khỏi ngôi đền. Như vậy gã mới rũ bỏ được sự hối hận, như thế mới còn con đường sống cho gã. Nhưng nếu họ nghĩ về gã như thế thì có nghĩa là họ ép gã vào con đường chết rồi còn gì. Gã giận điên cả người. Nếu gã trốn bây giờ, chắc sẽ chẳng có ai đuổi theo gã.
Gã nghĩ suốt cả đêm. Cả đời gã chưa bao giờ phải nghĩ nhiều đến thế. Mình không nhớ gã nghĩ trong bao nhiêu lâu, một đêm, một ngày, hay hai ngày? Chỉ nhớ sau cùng Raj đã nói với bác nông dân là gã đồng ý tuyệt thực. Tin lan ra nhanh chóng, hàng trăm nghìn người từ khắp nơi đổ về ngôi đền, chứng kiến “vị thánh sống” của họ tuyệt thực cầu mưa cứu dân. Đến mức chính quyền phải huy động hàng nghìn cảnh sát đến để giữ gìn trật tự an ninh cho cả trăm ngàn người ấy.
Raj đã tuyệt thực bao nhiêu ngày mình cũng không nhớ, chỉ biết khi gã kiệt sức thì trời vẫn không mưa. Người dân lấy khăn ướt thấm lên đôi môi khô nẻ của Raj. Đến ngày thứ….trước khi Raj mê đi, gã nhìn thấy trong ánh hào quang trước mắt gã có những giọt mưa đang rơi…Lạy Chúa tôi, mình không nhớ chính xác câu văn, nhưng đoạn kết không nói rõ là có mưa thật hay đó chỉ là ảo giác trước khi Raj gục xuống. Cũng không rõ con người dối trá ấy đã chấp nhận đánh đổi tính mạng của mình để đem lại niềm tin cho những người dân đã từng cứu mạng gã khỏi chết đói – có chết thật hay không. Thực lòng mình không muốn Raj chết.

Chuyện hai

Khi phát xít Đức chiếm nước Pháp, trong một buổi tiệc, các cô gái điếm bị gọi đến để phục vụ đám sĩ quan. Một tên sĩ quan lên tiếng sỉ nhục các cô gái điếm, các cô yên lặng chịu đựng. Nhưng sau đó, viên sĩ quan tiếp tục tỏ ý khinh rẻ phụ nữ Pháp, cô điếm bé nhỏ đang ngồi trên lòng hắn bất ngờ dùng chiếc dĩa ăn bằng inox đâm mạnh vào ngực viên sĩ quan. Trong khi tất cả lặng đi, cô gái điếm nhảy qua cửa sổ trốn mất.
Suốt mấy ngày trời, lính Đức tổ chức truy lùng cô gái điếm nhưng không thể nào tìm ra. Viên sĩ quan bị đâm kia đã chết. Lính Đức yêu cầu cha cố phải kéo chuông khi chôn cất viên sĩ quan. Thoạt đầu cha cố nhất định không chịu, nhưng khi bọn lính đe dọa sẽ cho người xông lên gác chuông thì cha cố đành chấp nhận kéo chuông. Hóa ra vị cha cố đã giấu cô gái điếm kia trên gác chuông. Sau ngày nước Pháp được giải phóng, cô gái điếm nọ được tôn vinh như một vị anh hùng. Cô được một viên tướng lấy làm vợ và trở thành một phu nhân đáng kính.
Những câu chuyện trên thật hay không có lẽ không quan trọng lắm. Không phải cứ đi tu rồi sẽ thành chính quả. Người biết sửa mình, biết vì cái nghĩa ở đời mới là đáng quý. Cả hai câu chuyện khiến mình nhớ đến câu nói: bất cứ vị thánh nào cũng có một quá khứ…
Chuyện về một kẻ lừa đảo, một cô gái điếm, đều là sự hướng thiện trong cuộc sống này, còn hơn khối kẻ đạo đức giả mà những người xung quanh đều nhìn thấy, chỉ có mỗi họ là cố tình không thấy mà thôi (st)

mtuan2
08-01-2012, 05:40 PM
Hai truyện trên là hư cấu đọc cho vui, còn đây là chuyện có thật ngay tại tpHCM.

TPHCM. Ở ngay ngã tư Cao Thắng – Nguyễn Thị Minh Khai (quận 3), thường ngày có một anh thanh niên ngồi bán áo mưa 2 đầu và “áo” vải nhựa trùm xe hơi, xe honda. Có điều là sát cái ngã tư đông đảo xe cộ này lại có BV phụ sản Từ Dũ nên ngày ngày, số bà con – nhất là các chị em ngụ ở các tỉnh xa – đến anh thanh niên hỏi đường vào cái nhà thương nổi tiếng khắp miền Nam này thường còn muốn nhiều hơn cả số khách ghé hỏi mua áo mưa.

http://24.media.tumblr.com/tumblr_l3sofyQ8h01qzo2vyo1_500.jpg

Do đó, anh cho biết: “Tôi bèn đặt làm tấm bảng này để chỉ đường cho rành rẽ, giúp cho bà con. Với lại xung quanh đây có rất nhiều tụi cò chuyên môn kiếm tiền bằng cách chỉ dẫn bậy bạ cho người ta đến mấy chỗ nạo thai, phá thai tư chớ không phải vào bệnh viện cho đúng chỗ và an toàn… Có đáng xá gì cái bảng này, tôi chỉ tốn hết hơn một trăm ngàn thôi mà!”

Lâm Đệ
08-01-2012, 10:43 PM
Bác mrtuan ơi áo mưa hai đầu nghĩa là sao ? Tôi không hiểu lắm

trung_cadan
08-01-2012, 11:06 PM
@ Lamde : Áo mưa 2 đầu là 1 cái áo mưa to có 2 đầu cho người trước và người sau , trời mưa lâm thâm đèo nhau xe máy trùm đi dạo phố tha hồ mà tình ... cảm , hô hô !!!

Lâm Đệ
08-01-2012, 11:08 PM
Hehe hay thật đấy .Vậy nó phải to lắm mới đủ chỗ nhỉ

trung_cadan
08-01-2012, 11:10 PM
Hehe hay thật đấy .Vậy nó phải to lắm mới đủ chỗ nhỉ

Nó to gấp rưỡi bình thường thôi huynh , cái hay là chỉ cần 1 cái , gọn nhẹ mà lại tránh ướt chỗ ... giữa ạ ;)) !!!

Lâm Đệ
09-01-2012, 12:54 AM
gọn nhẹ mà lại tránh ướt chỗ ... giữa ạ ;)) !!!

Ừ ,trong đời ai chả có đôi lần ướt chỗ giữa .Phát minh này rất đáng ca ngợi nhờ vào ......mồm mép ông hihi

PhiHuong
14-01-2012, 02:31 AM
Chuyện hai vị Thánh sống rất thực tế đời thường, nhưng nếu suy nghĩ cho kỹ thì có phải ai cũng làm được đâu. Những người to cao hầm hố hoặc tướng mạo dữ dằn và những người yếu ớt gió thổi bay cũng như đàn bà con trẻ. Lúc ở thường thì theo cái bên ngoài mà đoán phỏng nọ kia, chỉ đến khi gặp việc mới biết sự tiết tháo. Chẳng thế mà sách tướng mệnh khi bàn về thần - khí - sắc đã dành hẳn một chương để bàn về khí phách.
Chuyện anh chàng bán áo mưa sao so sánh nổi, chẳng qua vì bán hàng đúng góc ngã tư hay bị người qua đường hỏi thăm làm phiền nhiễu nên mới nghĩ ra thế. Bất quá mất chút tiền giúp người mà cũng là giúp mình.
... hì hì ... Ngán cảnh ế hàng ngồi ngáp ruồi mà cứ bị hỏi thăm liên tục cũng bực thật ! nhưng nghĩ ra cái mẹo ấy cũng cao lại còn được tiếng là làm phúc %%-

mtuan2
14-01-2012, 09:34 AM
Mình đánh giá cao anh chàng kia vì đó là người mình vẫn gặp hàng ngày khi đi qua ngã tư đó. Còn chuyện kể ở 2 vị kia thì là hư cấu và nhà văn nào cũng có thể sáng tác ra hàng loạt chuyện như vậy.

Mình thích Lã Khâm, Hứa Ngân Xuyên, Nguyễn Thành Bảo hơn là Đế Thích hay Trương Ba, dù Đế Thích được coi là thần cờ, chém Trương Ba như chém chuối.

zxxzzxxz
14-01-2012, 02:28 PM
zx thich ca 2 ,cua ca 2 ! hay ! thank cac bac. sorry vi may em ko winh duoc tieng viet !

nhachoaloiviet
14-01-2012, 03:29 PM
Chuyện thứ 2 của bác Lâm Đệ là trích trong một truyện ngắn của Pháp đúng không, tên truyện là gì hả bác ?