Đăng nhập

View Full Version : Nhật kí của một thanh niên mới làm chồng !



Congaco_H1R5
12-03-2012, 07:53 PM
Ngày...tháng...năm....

Em thân yêu...

Anh viết thư này cho em để kỷ niệm một năm ngày chúng ta chung sống. Với tất cả lòng chân thành và biết ơn sâu sắc, em hãy tin rằng đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của đời anh.

Thế nhưng ai cũng biết, cuộc đời có nhiều khía cạnh và nói được
đầy đủ các khía cạnh đó là điều tuyệt vọng. Vậy nên anh chỉ nhấn mạnh đến lĩnh vực mà anh thích nhất, thành thạo nhất và em giỏi nhất: Chế tạo các món ăn!

Anh thấy mình phải có trách nhiệm, có vinh dự phát biểu rằng trong lĩnh vực nấu ăn, em là một nghệ sỹ thực sự. Khả năng cao nhất của nghệ sỹ là sáng tạo và tìm tòi, mà em thì có một sức sáng tạo, pha trộn và ngẫu hứng tới vô biên.

Ngay buổi sáng đầu tiên sau đêm tân hôn, anh được hiểu rằng cháo và cơm thực ra không có ranh giới. Món, hay còn gọi "cái em múc ra từ nồi" là cháo, cơm hay súp đều được cả. Nó đều có độ hạt, độ nhão và độ dính giống như nhau.

Để ăn với thứ dinh dưỡng "lai tạo" ấy, em đưa ra một đĩa thịt kho mà màu sắc làm cho đêm đen cũng phải ghen tỵ. Nói về cách thái, đá tảng cũng còn chào thua, về độ cứng, gạch còn kém xa. Và đặc biệt là độ mặn, cứ cắn một miếng thịt cần uống 2 lít nước. Món thịt kho đó bùng nổ đến nỗi nếu bọn khủng bố mang được lên máy bay, anh tin hành khách sẽ lâm nguy.

Em thân yêu...

Anh đã biết trước là khi chung sống với em, cái nỗi ngạc nhiên sẽ kéo dài vô tận. Quả không sai!

Sau thịt, món canh của em cũng vượt lên chính mình. Đấy là lần đầu tiên trong đời anh ăn canh ruột cá nấu với nấm, với thịt băm, với rau muống. Đó là ba thứ anh nhận ra được, nhưng còn ba mươi thứ khác có hình thức và hương vị bí ẩn đến nỗi anh vừa đưa lên mồm, vừa tự hỏi rằng đâu là giới hạn chịu đựng của con người và đâu là khái niệm về dinh dưỡng tổng hợp.

Anh chỉ muốn nhấn mạnh, sau khi dùng hết một bát canh như thế, từ nay anh không còn sợ bất cứ kẻ thù nào.

Thế nhưng, hạnh phúc rõ ràng mới chỉ bắt đầu. Bữa trưa là một cuộc du lịch thực sự vào thế giới ẩm thực, giúp anh phát hiện đó vẫn còn hoang dã và du lịch ấy có tên "Du lịch mạo hiểm".

Em đã luộc một đĩa rau cải xanh mướt, mướt đến cả con sâu vẫn nằm im trên lá như ngủ ngàn đời.

Em đưa ra món thịt gà xé phay của một cụ gà đã hưởng thọ chừng trăm tuổi, khiến thịt dai như cục cao su. Cụ gà này ngày trước nhất định có tập thể thao nên hai đùi sắt lại như que.

Sau một bữa trưa chói lọi như thế, anh vui mừng kiệt sức nằm vật ra giường để đến tối được em sốc dậy, dìu tới mâm cỗ thịnh soạn mà em đã chuẩn bị suốt cả buổi chiều.

Trong cơn mê, anh chỉ còn nhớ nó gồm một đĩa cà-ri, phần "cà" ở đáy nồi, phần "ri" ở trên vung, cùng một đĩa heo quay rất nóng giòn nếu chưa cất ba ngày trong tủ lạnh.

Ngoài ra, trên bàn còn có một chậu xà lách to như chậu tắm và một con tôm nướng tẩm mật ong nửa sống, nửa tái, nửa cứng, nửa mềm, nửa xanh, nửa đỏ, nửa chua. nửa cay, nửa gầy, nửa béo.

Sau một bữa tối như thế em yêu ạ, anh chả hiểu tại sao mình còn sống đến hôm sau. Nói chung, anh chả hiểu làm sao mình còn tồn tại tới bây giờ.

Sống với em, ăn những món em nấu khiến anh trở thành người đàn ông dũng cảm, không sợ gian khổ, có hàm răng chắc khỏe, dạ dày mạnh mẽ.

Em thân yêu...

Em là một bằng chứng hùng hồn về khiếu hài hước, về lòng ngây thơ và tư duy không giới hạn của phụ nữ trí thức hiện nay.

Em, những cô gái như em, chẳng những biết chinh phục các đỉnh núi của nghệ thuật nấu ăn mà còn biết san bằng chúng.

Mãi mãi bên em.

----SƯU TẦM----

laototphilao
12-03-2012, 08:23 PM
Mìnnh được cái dễ nuôi, cơm đường, cháo chợ, fast food chứ không như bài bác Gà post hic, ăn uống đủ calo là được càng nhanh càng tốt còn time mà nghe nhạc coi phim, đánh cờ chứ

CXQ
12-03-2012, 10:28 PM
Làm chồng… sướng thiệt!
Sáng nay, dù đã không còn là 8/3, bà xã vẫn ra lệnh: “Em có hẹn đi spa với bạn. Lâu rồi không đi nên da dẻ sần sùi. Anh ở nhà giặt đồ, lau nhà, nấu cơm dùm em. Nếu còn dư thời gian thì lau bụi mấy cây quạt rồi lấy áo gối, dra giường giặt…”.
Nói rồi nàng hí hửng thay quần áo, dắt xe ra khỏi nhà mà không hề, dù chỉ một lần, nhìn vào đôi mắt mang hình viên đạn của gã đàn ông đang đứng lù lù trước mặt mình.

Đúng là tôi đã xuống “mười phân gà” sau khi nhận mệnh lệnh ấy. Buổi sáng thứ bảy tươi hồng xem như đi tong rồi! Chừng ấy công việc, tôi có làm tới chiều cũng không xong, huống hồ gì chỉ trong một buổi sáng!


http://dantri4.vcmedia.vn/CnWngohd7OmCXXrgAyMG/Image/2012/02/120312chong_035bd.jpg



Tôi nhẩm trong đầu những công việc vợ giao rồi ngồi thừ xuống ghế, chẳng còn chút sức lực nào. Tôi chạy lên phòng con, định kêu chúng phụ giúp nhưng chẳng có đứa nào ở nhà. Trời ạ, hôm nay ngày nghỉ mà sao tôi khổ thế? Mấy ông bạn già chắc chờ hụt hơi ngoài công viên, cô Hai chủ quán cà phê bệt chắc cũng láo liên mắt ngóng chờ vì tôi là người đàn ông “trẻ, đẹp trai” nhất hội. Và còn bao nhiêu thú vui khác tôi đành gác lại trong ngày thứ bảy “đen tối” này…

Chưa hết, thông thường buổi sáng nào tôi cũng bước ra khỏi nhà với vẻ phởn phơ no đủ của một anh chồng được chăm sóc tử tế từ áo quần, đầu tóc, giày dép đến… cái bụng. Vậy mà hôm nay, đến một tô mì gói cũng không có ai nấu cho ăn.

Nghĩ đến tô mì gói, cái bụng tôi lại cồn cào. Ừ, sao mình không làm tô mì cho chắc bụng rồi hãy xử lý những công việc nặng nề mà vợ giao cho? Nghĩ vậy, tôi phấn chấn vào bếp. Nhưng rồi tôi cụt hứng ngay khi nghĩ tới việc phải lấy tôm, thịt, rau củ trong tủ lạnh ra; phải rã đông những thứ cần rã, phải nhặt nhạnh những thứ cần nhặt; rồi phải nấu nướng…

Tôi ngồi thừ xuống ghế, thở dài. Hóa ra nấu một tô mì gói như vợ tôi nấu thường ngày trong thời buổi vật giá leo thang này cũng không đơn giản.

Cuối cùng, không thể chịu nổi sự hành hạ của cái bao tử, tôi đành phải làm một số động tác đơn giản là bắc nước sôi, bẻ mì gói bỏ vô tô, chế nước sôi cho ngập, sau đó vắt chút chanh, thêm miếng ớt rồi ì ạch ngồi nuốt.

Tất nhiên là với tinh thần ấy, thể chất ấy, tôi không thể nào hoàn thành nổi những phần việc mà vợ đã giao. Đúng hơn là tôi chỉ làm được một phần năm trong số ấy rồi kiệt sức ngồi thở.

Thở xong, tôi lại suy nghĩ vẩn vơ. Tôi nghĩ, vợ tôi nói thì nói vậy thôi chớ nếu tôi làm không xong thì nàng cũng chỉ cằn nhằn vài tiếng rồi tự tay làm lấy tất cả. Rồi thì đâu sẽ vào đó, sáng thứ hai tôi vẫn có bộ quần áo phẳng phiu thơm tho để đi làm; vẫn có bữa sáng tươm tất trước khi ra khỏi nhà để khỏi phải ăn hàng quán vạ vật; buổi trưa, chiều về đến nhà thì cơm canh nóng sốt chờ sẵn, nhà cửa gọn gàng…

Hóa ra tôi sướng chớ đâu có khổ? Tôi sướng hơn nhiều anh chồng có vợ là bà này, bà kia; đại gia này, đại gia nọ vì không phải làm con rối trong tay vợ; sướng hơn chồng của các ca sĩ, diễn viên vì không phải suốt ngày nơm nớp ghen tuông, lo mất vợ; sướng hơn chồng của hoa khôi, chân dài vì không phải chịu đựng hết xì-căng-đan này đến chuyện lùm xùm khác…

May quá, vợ tôi chỉ là một cô nhân viên kế toán giỏi việc. Vợ tôi có thể sắp xếp chuyện nhà, chuyện nước chu toàn bằng cái đầu giỏi tính toán và một ý thức rõ ràng về vai trò của người “xây tổ ấm” trong gia đình!

Bây giờ dù còn hàng đống công việc đang chờ nhưng tôi vẫn tự do, tự tại. Tôi có thể đọc báo, xem tivi, lên mạng Internet; có thể châm một ấm trà ngon rồi khề khà… Vậy thì hà cớ gì tôi phải thở than y như thể tôi đang sống trong tù ngục, đọa đày?

Sau khi nghĩ được thông suốt như vậy, tôi hăm hở tiếp tục công việc với tâm trạng phấn chấn vô cùng. Thế nhưng, tôi vẫn không thể nào hoàn thành nổi những phần việc vợ giao. Cuối cùng, tôi quyết định, chỉ làm “những việc quan trọng”. Đó là lau nhà và đặt nồi cơm…

Đúng như dự đoán. Vợ tôi về thấy công việc chưa xong đã phán ngay một câu: “Làm chồng như anh sướng thiệt đó!”.

Tôi cười hề hề. Thì tôi đã chẳng “nhận thức” được là mình sướng đó sao? Còn các anh em, chú bác khác có sướng hay không thì tôi không biết…



Theo Đức An
NLĐ

6789
12-03-2012, 11:38 PM
Đường đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày :-?, con bé vợ kia đểnh đoảng thế thì vứt [-X... Mà cái thằng chồng kể cũng lạ? nó nấu không ra gì phải dạy dỗ ngay, để đến 1 năm rồi mới kêu, hèn! ~:>

shihamoni
13-03-2012, 09:33 AM
Qua một năm trui rèn bác Gà đã miễn dịch, chắc chắn không còn sợ cúm gà.