PDA

View Full Version : Tình cũ trèo leo



Lâm Đệ
20-03-2012, 12:28 PM
CẢNH 1

Một quãng phố Hà Nội những năm tám mươi. Những cây hoa sữa trên vỉa hè.

Đây là dãy phố nhỏ, các ngôi nhà đều ngoảnh lưng ra đường, trổ cửa sổ hướng ra phố nhỏ.

Cường 32 tuổi, mặc quân phục đã sờn, ôm bó hoa đứng ngước lên tầng hai của ngôi nhà hai tầng cũ kĩ trước mặt. Cửa sổ mở toang hai cánh.

Cường đứng như thế cho đến khi trời sẫm dần và tối hẳn.

Một ngày mới.

Trời mưa tầm tã. Cường đứng khoác áo mưa ôm bó hoa ngước lên tầng hai chờ đợi. Cửa sổ một cánh mở một cánh khép.

Cường đứng như thế cho đến khi trời sẫm dần và tối hẳn.

Một ngày mới.

Nắng rực rỡ. Cường mặc quần lính, áo sơ mi trắng, ôm bó hoa ngước lên tầng hai.

Cánh cửa sổ còn lại khép dần trước mắt Cường.

Tiếng pháo cưới nổ một tràng dài. Một điệu vals Nga dần nổi lên mỗi lúc mỗi mạnh mẽ, rạo rực.

Cường đập tan nát bó hoa cầm trên tay và rũ xuống như một xác chết.

Đêm sập xuống trước mắt Cường.

Điệu vals vẫn vang lên rạo rực.

CẢNH 2

Vẫn dãy phố có những cây hoa sữa.

Người đàn ông kéo đàn cò đang ngồi dựa cây hoa sữa hát một điệu hát văn, lời lẽ vui vẻ.

Sau lưng ông là ngôi nhà hai tầng cũ kĩ ở cảnh 1 giờ đã sơn quét lại, cửa sổ sơn xanh rất đẹp.

Cường vác một cái thang ra, dựa vào tường.

Người kéo đàn cò ngừng hát, nhìn Cường.

Cường leo lên phía cửa sổ đang mở.

Cường: Thảo!

Cửa sổ không mở, tiếng nói Thảo vọng ra

Tiếng Thảo : Ôi chết! Sao anh lại đến đây?

Cường: Anh muốn nói chuyện với em. Cả tháng nay em hoàn toàn lánh mặt anh, vì thế anh phải làm cách này.

Tiếng Thảo: Chúng ta có gì để nói nữa đâu.

Cường: Bỗng nhiên em bỏ anh không nói một lời, thế mà không có gì để nói sao?

Tiếng Thảo : Em biết em có lỗi với anh nhưng cuộc sống buộc em phải phạm lỗi.

Cường: Không đúng. Em cứ nói thật với anh đi, anh đã có lỗi gì với em?

Thảo : Không. Anh không có lỗi gì cả. Đáng tiếc là anh không có lỗi gì cả.

Cường :Anh nghèo quá phải không?

Im lặng

Cường: Nói đi!

Tiếng Thảo : Thời này, nghèo là một phẩm hạnh.

Cường: Hay anh quá vụng về?

Tiếng cười của Thảo

Cường: Nói đi! ( Đập cửa) Nói đi!

Tiếng Thảo : Anh chả bảo vụng về là một ưu điểm để cho đàn bà tin cậy và đắm đuối.

Cường: Thế thì anh có khuyết điểm gì? Nhất định anh phải có khuyết điểm gì chứ?

Tiếng Thảo : Thôi, anh về đi. Chồng em sắp về rồi.

Cường: Không, anh không về chừng nào em không nói!

Bất ngờ cảnh cửa mở ra.

Họ nhìn nhau.

Thảo (Vuốt nhẹ tóc Cường) : Tội nghiệp anh… Thực ra em đã nói với anh nhiều lần rồi nhưng anh đâu có tin….Khuyết điểm lớn nhất của anh là không có khuyết điểm gì cả. (Ngừng) Chúng mình yêu nhau thật lòng, tình yêu thật đẹp và trong sáng. Nhưng tình yêu đâu chỉ có đẹp và trong sáng? Tình yêu cần phải có khuyết điểm mới ra tình yêu….(Có tiếng chuông rung) Thôi chết, chồng em về!( Thảo thụt đầu vào, đóng sập cửa sổ.)

Cường(Kêu lên): Thảo!

Người kéo đàn cò cất lên một điệu chèo cổ, lời lẽ hài hước.Cường tụt xuống thang, ngồi bậc thang thấp nhất rầu rĩ nhìn người kéo đàn cò hát.

Người kéo đàn cò: Thế nào anh bạn trẻ? Tự tử hay đi yêu một cô khác?

Cường: Theo bác cách nào thì hay?

Người kéo đàn cò: Cả hai cách đều dở. Nếu bây giờ đòm một phát cho xong đời thì sẽ không ai biết anh chết vì tình hay chết vì ngu. Nếu đi yêu một cô khác trong khi anh chỉ có rặt một mớ ưu điểm cũ rích thì chính anh lại dẫm lên vết xe đổ của mình.

Cường: Bác nói hay lắm, thế bác bảo tôi cần phải có khuyết điểm gì?

Người kéo đàn cò: Chỉ cần một khuyết điểm, có nó thì mọi khuyết điểm khác đàn bà sẽ nhanh chóng bỏ qua.Ấy là giàu, cực giàu!(Cường ngước lên nhìn Người kéo đàn cò)Anh khoan cãi tôi, cứ để yên tôi nói.(Ngừng ngắn)

Anh định nói giàu là cực kì ghê tởm chứ gì?Thì mặc kệ anh! Giàu chỉ đáng ghê tởm đối với hai loại người: một là những kẻ không có khả năng làm giàu, hai là những kẻ không muốn người khác giàu hơn mình.

Cường :Thế làm thế nào để giàu?

Người kéo đàn cò: Tôi không biết. Nếu biết thì tôi chẳng đi ăn mày thế này rồi.

Người kéo đàn cò chuyển sang một điệu chèo cổ, lời lẽ sầu não.Cường ngồi yên nghe Người kéo đàn cò hát, đêm mờ dần, tối hẳn.(st)

Lâm Đệ
20-03-2012, 12:31 PM
CẢNH 3

Đêm dần hửng sáng.


Người kéo đàn cò ôm chiếu đi ra, ông rũ chiếu rồi ngồi dựa tường

nhìn Cường.

Người kéo đàn cò: Vẫn rầu rĩ như ba năm về trước. Trông anh thật chán mớ đời.

Cường ngồi im

Người kéo đàn cò: Vẫn kiên quyết ôm lấy một mớ ưu điểm cũ rich?

Cường ngồi im

Người kéo đàn cò: Này, hay là anh thử chết quách đi cho xong?

Cường ngẩng lên, rầu rĩ.

Cường : Chết khó lắm.

Người kéo đàn cò : Đòm một phát là xong, gì mà khó?

Cường ( cười ngắn): Khổ nỗi, vào lúc mình định chết thì mình lại ham sống. Khi mình hết muốn sống nữa thì chẳng có lí do gì cho ra hồn để mà chết.

Người kéo đàn cò : Anh nói dối. Anh không muốn chết. Chưa lúc nào anh muốn chết cả. Trái lại anh là thằng ham sống sợ chết. Thời chiến cũng như thời bình.

Cường( Hơi giật mình) : Bác tố cáo tôi đấy à?

Người kéo đàn cò : Không. Tôi tố cáo tôi đấy chứ.(Cười ngắn) Thời chiến chúng ta hừng hực khí thế muốn chết, tóm lại chúng ta đã trở về nguyên đai nguyên kiện. Thời bình chúng ta lúc nào cũng sẵn sàng lăn xả chết trước mặt người mình yêu, tóm lại khi người yêu đi lấy chồng thì chúng ta đi lấy vợ. Huề! (Cười dài, pha chút chua chát) Chỉ tiếc là khi anh đã có hai mặt con, một trai một gái thì người yêu anh lại không thể….

Cường: Thảo vẫn chưa có con?

Người kéo đàn cò : Anh biết quá rồi còn hỏi.

Cường: Vâng, biết. Nhưng vì sao cô ấy không có con thì tôi không biết. Vì sao thế?

Người kéo đàn cò : Anh biết quá rồi còn hỏi.

Cường ( Cười ngượng): Vâng, quả tình là tôi biết. Nhưng Thảo có tha thiết muốn có con không thì tôi không biết.Cô ấy có tha thiết không bác?

Người kéo đàn cò(Cười to): Anh bắt đầu biết đểu rồi đấy.

Cường(Cười hùa theo) :Vâng, đểu. Đành phải thế thôi. Tôi nghiệm ra rằng, đàn bà thường tin cậy những thằng đểu cáng.

Người kéo đàn cò: Khá lắm! Anh bắt đầu có khuyết điểm, hoan hô!

Người kéo đàn cò chạy đi, và quay lại với một chiếc thang. Ông dựa vào tường, dưới cửa sổ nhà Thảo. Rồi ông nhún mình ngả mũ, động tác như hiệp sĩ Anh mời khách.

Người kéo đàn cò: Hãy leo lên đi, hỡi anh chàng đểu cáng!

Cường : Nhưng cửa đã đóng, then đã cài….

Người kéo đàn cò: Leo lên đi, đừng vờ vịt nữa!

Cường rụt rè leo lên. Người kéo đàn cò đứng dưới vỗ tay hoan hô, dục giã Cường. Cường lên đến sát cửa sổ, ngoái xuống nhìn Người kéo đàn cò.

Cường : Cửa đóng kín, làm thế nào?

Người kéo đàn cò: Vỗ tay ba tiếng và nói : “Vừng ơi, mở ra!”

Cường: Bác nói gì lạ thế? Tôi là Ali ba ba hay là Bốn mươi tên cướp?

Người kéo đàn cò:Vừa Ali ba ba vừa Bốn mươi tên cướp.Làm đi, nói đi!

Cường(Vỗ tay ba tiếng):Vừng ơi, mở ra!

Cửa sổ vẫn đóng.

Cường: Có mở ra đâu?

Người kéo đàn cò: Một lần nữa nào!

Cường(Vỗ tay ba lần):Vừng ơi, mở ra!

Cửa sổ vẫn đóng.

Cường: Chẳng nước mẹ gì!

Người kéo đàn cò: Kiên trì đi anh bạn trẻ!Anh biết thừa kiên trì là cách giữ thể diện cho đàn bà kia mà! Nào, một lần nữa!

Cường(Vỗ tay ba lần): Vừng ơi, mở ra!

Hai cánh cửa mở toang.

Người kéo đàn cò cười dài.

Cường làm động tác hôn gió Người kéo đàn cò rồi chui tọt vào.

Người kéo đàn cò kéo một điệu đàn cò, làn điệu vui vẻ .

CẢNH 4

Trong buồng ngủ của Thảo. Thảo đang ngồi gài cúc áo cho Cường. Cường đứng áp hai tay vào má Thảo. Thảo áp má vào ngực Cường.

Thảo : Anh là người đàn ông tuyệt vời!

Cường: Anh muốn nghe em nói một lần nữa, dù biết câu đấy em không chỉ dành riêng cho anh.

Thảo (Hơi nũng nịu): Chỉ dành riêng cho anh, thật đấy! Tuyệt quá anh ạ, chưa bao giờ em hạnh phúc thế này. ( Cười)

Cường: Sao em cười?

Thảo vẫn cười rúc rích

Cường: Nói đi nghe nào?

Thảo gục đầu vào ngực Cường.

Thảo: Hóa ra những người trong sạch như anh, khi vi phạm khuyết điểm thì khuyết điểm mới tuyệt vời làm sao! Còn những người suốt ngày vi phạm khuyết điểm thì khuyết điểm chẳng ra xơ múi gì.

Cường ( cười ngắn): Chúng ta lại vi phạm khuyết điểm, nhé?

Thảo (Lườm yêu Cường): Liệu có còn xơ múi gì nữa không?

Cường: Yên tâm đi, đã tốt nay còn tốt hơn.

Thảo cười rúc rích, với tay tắt đèn.

Chuông điện thoại réo. Đèn bật sáng, Thảo mình trần vội vàng chụp lấy điện thoại. Cường gác đầu lên đùi Thảo.

Thảo : A lô, em đây….Anh đang ở đâu?… Thế hả…Bao giờ về với em?(Nũng nịu) Không, em không chịu đâu. Tới chủ nhật này anh phải về, em hết chịu nổi rồi đây này. Nhá… về anh nhá! Bye, sea again!(Đặt máy, với Cường) Anh biết chồng em đang gọi cho em khi đang ở đâu không?

Cường : Chịu.

Thảo :…Ở toilet!

Cường : Sao em biết?

Thảo : Lão vừa nói vừa rặn.

Cường : Gớm chết!

Thảo (Cười): Tội nghiệp, lão cố rặn ra những ngọt ngào êm dịu, gớm chết!(Thảo cười ré lên rồi ôm đầu Cường ghì chặt vào lòng) Còn anh nữa, liệu hồn mà nhả những lời đường mật đúng lúc đúng chỗ, nghe chưa!

Cường : Tuân chỉ!

Thảo (Vuốt nhẹ tóc Cường): Giá chúng ta cứ thế này suốt đời thì tốt biết bao nhiêu.

Cường:Thế sao ngày đó em không cưới anh?

Thảo : Anh cứ đay đay lại mãi mỗi câu hỏi đó.

Cường : Thì em nói đi anh nghe nào!

Thảo : Vì mỗi ngày tình yêu chỉ xảy ra trong một giờ, hai mươi ba giờ còn lại thuộc về cuộc sống.

Cường: Em không tin anh sẽ lo được cho em một cuộc sống?

Thảo : Tin. Nhưng cuộc sống nào vậy? Cuộc sống đạm bạc không thích hợp với em.

Cường : Em chẳng bảo anh là người đàn ông tuyệt vơì đó sao? Nhất định anh sẽ lo cho em một cuộc sống tốt đẹp.

Thảo (Ôm ghì lấy đầu Cường): Ngốc ơi, anh chỉ tuyệt vời trên giường ngủ mà thôi, còn bước khỏi giường anh chỉ là một con giun.

Cường : Thế chồng em thì sao?

Thảo : Chồng em thì ngược lại. (Ôm chầm lấy Cường ) Thôi, vứt chồng em xuống gầm giường đi, nhanh lên anh.

Chuông điện thoai réo, Thảo nhấc máy ra khỏi tổ hợp, với tay tắt đèn và ôm ghì lấy cổ Cường. Tiếng cười trong trẻo vang ngân, tuyệt không vẩn mùi tình dục, tiếng cười tràn ngập hạnh phúc.

Tiếng đàn cò vang lên cùng với tiếng cười, kéo dài dường như vô tận.(st)