PDA

View Full Version : Nghi án Xuân Thu



Lâm Đệ
15-06-2012, 06:40 AM
Bàng Quyên
Một đời sống chết vì nước Ngụy, ai bảo Bàng Quyên không là một trung thần? Nếu không thế, với binh hùng tướng mạnh trong tay đến ngay cả Tần quốc hổ báo còn phải nhường một bậc, hỏi Ngụy Vương là gì mà không chém phăng đi để xưng Vương, chỉ còn dưới có trời nữa mà thôi?

https://lh6.googleusercontent.com/-c0tOoYmAQ78/TWxBwJgN4HI/AAAAAAAAAIM/GLiLDnTLyVo/s400/B%25C3%25A0ng+Quy%25C3%25AAn+%2528V%25C6%25B0u+D%25C5%25A9ng%2529.JPG

Ai bảo Bàng Quyên không là một bậc trí? Ngồi trong trướng mà điều binh khiển tướng, kẻ địch bày kế gì biết kế ấy, sấm sét bên tai mặt vẫn điềm nhiên như không, trong bại đã tính được nước thắng, biết bỏ cái nhỏ cầu cái lớn, biết thả con sói để bắt con hổ, trí đến thế thiên hạ liệu được mấy người?
Uy danh lừng lẫy đến nỗi bọn lân bang vừa nhắc đến tên đã rét run, chưa là bậc dũng hay sao?
Dùng được hiền tài không thể không là bậc tín? Không vắt chanh ném vỏ, không thể không là bậc tín?
Biết khoan dung kẻ dưới, lấy xương máu làm trọng, người thiếu nghĩa, không thể làm được.
Kẻ có trung, có trí, có tín, có nghĩa, có danh... sao vẫn cứ là kẻ tiểu nhân, chết từ nghìn năm nay vẫn không thôi bị đem ra nguyền rủa?
Bởi vì Bàng Quyên trung mà bất trung. Ông ta chẳng vì nước Ngụy mà vì chính bản thân mình. Kẻ đem Tổ quốc ra đánh cược là kẻ đại nghịch vô đạo.
Ông ta trí mà bất trí. Tưởng mình biết mà hóa ra chẳng biết gì, biết cái bề ngoài mà không biết cái ẩn trong sâu xa; cái huyền diệu hư hư, thực thực... là kẻ giống như ếch ngồi đáy giếng, thùng rỗng kêu to, u tối lắm thay!
Làm cho người khác sợ nhưng không khiến họ phục, cướp thiên hạ bằng gian kế tưởng được mà mất hết, bậc dũng thật sự trong kim cổ không làm thế. Đó là cái uy nhất thời của kẻ côn đồ.
Đã nuốt lời với trời đất phản lại tình huynh đệ thì càng tín với người đời càng lộ chân tướng của kẻ giả dối đại bất tín. Chẳng qua cũng để mị lòng người mà thôi.
Kẻ bất trung, bất tín, bất trí, bất dũng làm sao lại có nghĩa được.
Cuối cùng sử chép: “Bàng Quyên chết bởi nghìn mũi tên” - linh ứng với lời thề cùng Tôn Tẫn. Xét kỹ ông ta chỉ thiếu một chữ “nhân” mà thôi. Người quân tử không thể không là bậc nhân; còn kẻ tiểu nhân, dù có tất cả vẫn không thể có nhân.
Hơn kém nhau một chữ, kẻ lưu danh thơm thiên cổ, kẻ bia miệng đời đời.

Tôn Tẫn

https://lh5.googleusercontent.com/-P_d86GjS4lo/TWmpH8nE5lI/AAAAAAAAAIE/OcNnyoyLYkw/s400/T%25C3%25B4n+T%25E1%25BA%25ABn.JPG


Một cơn lốc ào ào, cuốn theo bụi và lá vàng mù mịt. Quái, trời đầy sao mà lại có lốc xoáy? Còn đang ngơ ngác tự hỏi thì bỗng đâu một khuôn mặt người hiện ra, vầng trán vằng vặc, mặt thư sinh sáng sủa. Duy chỉ có cặp mắt là vẫn buồn, như hai ngàn năm trước.
- Tôn tiên sinh! Có đúng ngài không?
- Ta đây.
- Ngài còn việc gì ở thế gian này chăng?
- Ta chả còn việc gì quan trọng cả. Tối qua ta bỗng thấy nóng ruột. Sau phát hiện ra hậu thế có kẻ khóc mình. Ngươi có thể nói vì sao ngươi khóc ta không?
- Tôi xem phim về ngài, thấy ngài là bậc nhân, nghĩa, trí, tín, dũng có thừa cớ sao phải khổ thế. Bị chính thằng em kết nghĩa đố kỵ mà vu oan giá họa, chặt mất hai cái bánh chè. Đàn ông mất hai cái bánh chè khác nào hổ bị trói! Đã thế lại còn phải giả điên, ở chung với lợn, ăn cả phân để người khác tin là mình điên. Nếu là kẻ hậu sinh này, sống nhục như vậy thà tôi chết quách cho rồi.
- Ngươi nói xong chưa?
- Tiện đây tôi còn có điều muốn hỏi ngài.
- Được. Cứ từ từ. Để ta nói cho ngươi biết vì sao ta không chết. Nếu ta chết thì quá lắm sử cũng chỉ chép về ta được một dòng: Tẫn là kẻ có khí tiết, thà chết không chịu nhục. Thật đúng điệu phải không. Kẻ sĩ có thể đem giết, quyết không thể làm nhục! Thánh nhân chẳng dạy thế đó ư? Nhưng đấy là kẻ sĩ tầm thường, không phải kẻ anh hùng. Sống để lập công nghiệp mới khó chứ chết thì dễ ợt. Vả lại còn đức hiếu sinh. Trời cho ta làm người hẳn phải có ý gì chứ? Ta chết sớm thì đâu còn có lúc ngươi khóc ta.
- Thôi được! Kẻ hậu thế này trí lự thấp kém, không thể hiểu được ý nghĩa cao sâu ấy. Nhưng dám xin hỏi ngài người nước Tề, khi tổ quốc lâm nguy, kẻ sĩ dốc lòng vì xã tắc, không quản mệt nhọc, lao tâm khổ tứ, là hợp lẽ trời, có thể hiểu được. Nhưng cơ đồ nước Hàn còn hay mất, trời có trách tội ngài đâu. Vậy mà sao ngài cũng khổ thế, dốc trí phụng sự một lũ vừa ngu vừa hèn, lại kiêu ngạo đến đáng ghét. Ngài vì cái gì mới được chứ?
Im lặng.
- Ngài không trả lời tôi?
Im lặng.
- Ngài sao thế? Trời ơi, kẻ trí dũng ngang trời mà khóc đỏ hoe cả mắt thế kia sao? Tôi có điều gì thất lễ chăng?
- Cảm ơn tấm lòng tri ngộ của ngươi. Về điểm này ít người hiểu ta lắm. Thực ra Tề Uy Vương cũng hèn nhát không kém, lại còn vụ lợi nữa, đâu có thực lòng cần ta. Nhưng dù ở đâu ta cũng phải dốc sức, hiến đủ kế lạ bởi chỉ cốt giữ cái mạng mình, chỉ cốt chứng tỏ ta còn có lợi cho họ, chưa thể giết hoặc đem trả Bàng Quyên...
Tưởng như có tiếng sét vỡ trời vỡ đất, tỉnh dậy té ra vừa nằm mơ, ... Vừa hay trời sáng.(st)

toan2324
15-06-2012, 11:31 AM
Trời cho ta làm người hẳn phải có ý gì chứ?
Không biết đến bao giờ mình mời trả lời được nhỉ :-?

nhachoaloiviet
15-06-2012, 11:37 AM
Khi nào gặp ông ấy phải hỏi cho ra nhẽ Toàn ơi:hurra:

Yip Ruan
13-10-2012, 10:12 PM
Có bài nay hay về viên tướng Bạch Khởi post lên đọc chơi đi lão ;))