PDA

View Full Version : Phượt: 3 ngày đêm và những cung đường quyến rũ - Ngày thứ nhất



cuonghanh
17-08-2012, 09:05 PM
Mỗi khi nhắc đến từ phượt, máu trong người mình dường như lại sôi lên. Cái thú lang thang, khám phá lâu nay vẫn sôi sục chảy nhưng bị cơm áo gạo tiền, bộn bề cuộc sống bắt nó phải ngủ quên, để rồi trong 3 ngày đêm vừa qua, thú ấy trỗi dậy, bừng bừng trong niềm hân hoan khó tả.

Điện Biên - Mường Lay - Lai Châu - Sa Pa

2 vợ chồng quyết định gác lại nhịp sống thường nhật để tự thưởng cho mình vài ngày trọn vẹn tận hưởng hương vị cuộc sống. Đêm trước thời điểm khởi hành, Điện Biên lắc rắc mưa và mất điện toàn thành phố. Mình đang mải mê chém giết trên CGA thì đèn đuốc phụt tắt, cả căn nhà đen xì, co lại trong thứ không gian đậm đặc, tối hù kinh khủng. Sợ ma quá! Gần 12h rồi, lão chồng thì vẫn đi đánh cờ chưa về. Chẳng biết mai lên đường ra sao khi đến tận bây giờ, mình vẫn chưa chuẩn bị bất cứ 1 thứ đồ đạc cần thiết nào cả. Lục lọi trong trí nhớ về mấy thứ "cẩm nang du lịch" mà mình up trên website Sở, thấy toàn những thứ chả đâu với đâu: mũ nón, kim chỉ, bật lửa, đèn pin, đồ y tế, kem chống nắng, áo mưa... Hic, thôi kệ, mai dậy chuẩn bị sau. Chỉ cần chắc chắn có mấy thứ không được phép bỏ quên là đủ: Tiền, chứng minh thư, thẻ ATM, điện thoại, sạc.

Tìm được chồng về thì cũng đã bước sang ngày mới. 2 vợ chồng trước khi leo lên giường vẫn còn hỏi nhau: Đi hay không nhỉ? Vợ chồng mình vốn thế, cẩu thả ngay cả trong những tình huống cần có sự chuẩn bị và tính toán. Sống nhiều khi cần vô tổ chức một chút mới thấy hết sự thú vị của những thứ bất ngờ!

6h30 sáng, báo thức reo ầm ĩ. Với tay tắt cái roẹt, quay lại hỏi chồng trong cơn ngái ngủ: "ngủ thêm tí nữa chứ anh?". Mình biết thừa hắn sẽ ừ, vì hắn cũng chỉ chờ mình hỏi vậy. Tự cổ vũ cho nhau, 2 vợ chồng nằm chổng vó đến tận 8h mới lồm cồm bò dậy, vệ sinh quáng quàng, nhồi nhét mấy bộ quần áo vào ba lô, kiểm tra lại máy ảnh rồi a lê hấp, lên đường!

Thành phố Điện Biên Phủ lùi dần trong ánh nắng mai óng ả. Sau những ngày mưa dầm dề, cảnh vật bên đường trông thật tươi mới, tràn ngập vô vàn sắc xanh của mây trời, núi non và cỏ cây hoa lá. Đèo Cò Chạy như cái bậu cửa báo hiệu đã từ giã ngôi nhà thành phố. Từ đây, vợ chồng mình bắt đầu tăng tốc, điên cuồng thử sức con xe đã vài lần cùng mình tham gia những hành trình vạn lý.

http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/77/l/H5hHN9zHzKN4tkpLNjwJ4A.jpg

Cảnh vật vẫn vậy từ cả triệu năm nay nhưng với mình, ngắm mãi vẫn không bao giờ có cảm giác no nê, đủ đầy. Bao ý nghĩ, liên tưởng cứ vùn vụt trôi qua mỗi khi có khung cảnh mới xuất hiện sau từng khúc cua. Con đường ngoằn ngoèo bám cheo leo vào thành núi, một bên là vách đất đá nhễ nhại chảy, bục bở sau cả tháng ngâm mình trong mưa và một bên là vực sâu hun hút. Thi thoảng, một nhánh sông Đà bất thần hiện ra, hung dữ ôm phù sa đỏ rực cuồn cuộn lao đi như một đàn ngựa hoang hung hăng tung vó. Con suối sau mưa không còn vẻ lãng mạn, dịu dàng như ngày nào mình gặp mà giờ đây, nó gầm réo như muốn kéo tuột ngàn vạn vách đá đôi bờ xuống dòng, nhấn chìm tất cả trong màu đỏ lừ, đục ngầu đầy đe dọa.

http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/78/l/gokHuuiULd7aHT_EuLZQlQ.jpg


Chạy xe một lúc ra chừng quen tay, lão chồng ốp cua ngọt xớt. Lúc này vào tầm đầu trưa, nắng sơn cước rọi trên đỉnh đầu vẫn mát lịm, khác hẳn thứ nắng quái đô thị ngột ngạt như bức tử con người ta. Cuộc sống của người dân trong cảnh thiên nhiên giao hòa thật nhẹ nhàng, êm đềm (không như thực tế khắc nghiệt, khổ ải của những gia đình dân tộc thuần nông khi ta đi sâu tìm hiểu). Vài quán hàng lúp xúp bày bán dăm ba thứ quả chẳng ra ăn vặt, chẳng ra hàng chợ chon von in hình lên mây. Nhìn họ cứ lặng lẽ, đìu hiu kiểu gì ấy. Không xô bồ vội vàng chen nhau từng mét đường như nơi đô thị, họ nhẫn nại gò mình vượt dốc với gùi nặng trên vai. Thảng hoặc trên con đường độc đạo vắng vẻ lại xuất hiện một vài người bản địa trong áo váy sặc sỡ, cắm cúi bước đi như vẽ vào không gian bức tranh đường trần vạn nẻo giữa trời mây, núi non trùng điệp.

Xe đến thị xã Mường Lay tầm 12h gì đó (không nhớ chính xác lắm vì vợ chồng mình đã nhất trí là cứ đi, thích thì nghỉ, không cần quan tâm đến thời gian). Thị xã Mường Lay trở nên đông đúc, tất bật nhờ công trình Thủy điện Sơn La. Hình ảnh một đại công trường náo nhiệt đã không còn đậm đặc như cách đây vài năm nữa, thay vào đó là một đô thị mới pha trộn giữa kiểu đo thị hiện đại và phong cách nhà sàn Tây Bắc (tuy nhiên đã được cách điệu, chính xác hơn là chế biến cho phù hợp với lối sống và túi tiền tái định cư). Vợ chồng mình tìm một quán ăn sâu sâu trong lòng khu tái định cư không dè bị chém cho suýt đứt cổ. 2 đĩa cơm rang dở òm, một đĩa rau xào chát lè và một bát "nước" canh (bát nước đục đục, trăng trắng, chua chua chẳng biết được pha chế kiểu gì) mà 110k, đắt hơn cả cơm rang phố cổ! Ăn no (nhưng không ngon), chờ chồng hút xong điếu thuốc là lại leo lên ngựa sắt, tiếp tục hành trình rong ruổi.

Đường Mường Lay sau mưa sạt lở vô tội vạ, đất cũng sạt mà đá cũng sạt. Đi được một tí là lại gặp lũ máy xúc to oành chờ đến giờ xúc đất mở đường. May phước là 2 vợ chồng mình toàn người ngoan hiền tử tế nên trời cũng thương tình phù hộ, cho đi toàn đúng vào giờ thông đường nên chẳng phải đợi tí nào cả. Đến cầu Hang Tôm tự nhiên thấy nao nao. Cây cầu treo hùng dũng ngày nào giờ đã bị tháo hết dây văng, dầm sắt, chỉ còn lại trụ cầu bằng xi măng đứng ngâm 2 bên bờ như đôi tình nhân có duyên không có phận, nhìn thấy nhau mà mãi mãi chẳng thể đến được với nhau.

Qua cầu Hang Tôm, lão chồng mình vốn được trời phú cho khả năng định hướng bất ngờ bị lạc đường. Đáng lẽ rẽ sang hướng thị xã Lai Châu thì hắn lại vọt qua cầu Lai Hà, thẳng tiến đất Mường Tè, mình thì chủ quan không mở GPS để xác định. Đã nhầm hướng thì chớ, đường đi Mường Tè còn sạt lở và nhầy nhụa kinh khủng. Có những đoạn đất đá trơn tuột trộn vào nhau lổn nhổn, ô tô đi còn nghiêng ngả huống hồ xe máy. Tự nhiên mất toi 2 tiếng đồng hồ đi vào và đi ra, người thì xóc lộn tung cả ruột gan phèo phổi, bụi bặm bám khắp nơi mà không dám ho he nửa lời. Ơ nhưng kể cũng hay. Đường mà cứ thẳng thớm, đi một phát đến nơi thì còn gì cái thú của phượt nữa. Vợ chồng lại hỉ hả nói cười ra chiều may mắn lắm mới được nhầm đường, mới được vất vả! Đúng là Song kiếm hợp bích mà, hehehe!


Gần 6h tối, xe đến thị xã Lai Châu. Thị xã thủ phủ của "tỉnh mới" thật hoành tráng với trục đại lộ khổng lồ và quảng trường trung tâm thuộc vào hạng nhất nhì miền Bắc. Lai Châu được gọi là Tỉnh mới vì sau khi chia tách thành Điện Biên và Lai Châu, thị xã Lai Châu cũ trở thành thị xã Mường Lay ngày nay, Thị xã trẻ được quy hoạch khá hiện đại, mỗi tội chẳng thấy người đâu cả, vắng hoe vắng hoắt tựa như cả thị xã đang áp dụng chiến thuật "vườn không nhà trống" từ thời đánh Nguyên Mông. Đi lượn lờ mà chỉ sợ bị CSGT tóm (không phải vì sợ phạt mà chồng có bạn cũ làm CSGT. Hắn mà biết đến Lai Châu không vào nhà thăm hắn thì dám chắc hắn nhốt xe vợ chồng mình cả tháng lắm). Giờ hoàng đạo đã đến, vợ chồng chui vào 1 nhà nghỉ ven đường, tắm giặt nghỉ ngơi xả láng rồi làm 1 giấc lấy lệ. Gần 8h30 xuống trả phòng mới mắt tròn mắt dẹt nhìn thấy một đám bướm đêm gần chục ả phấn son sặc sỡ, ngả ngốn đứng ngồi ở quầy lễ tân. Ôi trời, hóa ra vợ chồng chui nhầm Động Bàn Tơ!

Sau gần 12 tiếng mọc rễ trên yên xe, vợ chồng mình nhanh chóng thống nhất tiếp tục lên Sa Pa ngay trong ngày. Trời sầm tối làm cảnh vật bên đường khác hẳn khung cảnh hùng vĩ, diễm lệ mà mình đã ngắm không biết chán suốt ngày hôm nay. Từng rặng núi khổng lồ đen xì, chụm đầu vào nhau như đang thì thầm một âm mưu nào đó. Vực vốn đã sâu thăm thẳm trong bóng tối lại càng hun hút như cửa vào âm ti địa ngục. Tiếng nước chảy bên đường tự nhiên trở nên ma quái kiểu gì ấy. Mình vốn nhát ma, chẳng biết làm gì hơn là túm chặt lấy chồng, mặc con xế vun vút lao vào màn đêm dày đặc.

Lên đỉnh Ô Quý Hồ, cái rét ngọt cắm sâu vào da thịt. Hai vợ chồng chủ quan không mang theo áo ấm chỉ còn biết ôm chặt vào nhau để tìm chút hơi ấm tưởng tượng trong lòng. Mây điên đảo bay dưới chân, quấn vào gầm xe rồi mất hút trong bóng tối. Cảm giác đi xe trong đêm tối giữa lưng trời thật tuyệt: Vừa sợ sệt, vừa cô đơn lại vừa sảng khoái vô cùng. Ngọn đèo Ô Quý Hồ vốn được mệnh danh là đèo Mây bởi quanh năm mây phủ, là vua đèo của Tây Bắc với chiều dài kỷ lục lên đến 50km trong đêm tối càng trở nên nguy hiểm và dễ kích thích trí tưởng tượng của 2 lữ khách. Nhưng hình như chồng mình quen với chạy xe trong đêm. Chẳng những không giảm tốc mà hắn còn phóng nhanh hơn, ốp cua dẻo hơn nhằm tìm kiếm thứ ánh sáng huyền ảo của Sa Pa trong đêm mùa hạ.

Cuối cùng thì Sa Pa cũng hiện ra lung linh, kỳ ảo dưới chân đèo khi điện thoại đã báo hơn 11h. Nhìn từ trên cao, thị trấn cao nguyên này mang một vẻ đẹp đầy ma mị. Sương khói và mây bay phủ trắng trời, chỉ le lói chút ánh đèn len qua mây hiu hắt. Những ngọn thông cao vút chĩa lên cao ẩn hiện trong mây. Đẹp đến kỳ lạ! Xe thả chầm chậm vào lòng thị trấn, xuyên qua đám đèn màu lòe loẹt đặc trưng của một khu du lịch để tìm một nhà nghỉ khuất sâu gần cuối thị trấn, hai vợ chồng cho phép được nghỉ ngơi xả láng sau một ngày rong ruổi. Kể cũng quá nhanh. Chưa đầy 20 giờ đồng hồ mà đã đi qua bao địa danh, vượt bao con đèo, ngọn núi. Trời hết nắng lại mưa, hết sương lại lạnh... Cả ngàn hình ảnh đã vụt qua trước mắt, cái đọng lại nhưng có cái đã biến mất theo từng vòng bánh xe quay. Nhưng điều lớn nhất giữ lại trong mình trước khi chìm vào giấc ngủ, đó là niềm hân hoan được hòa mình vào thiên nhiên, là những tiếng cười, câu chuyện không đầu cuối trên đường và hơn hết là sự cố gắng của chồng. Sẽ chẳng thể quên được trong giá rét Ô Quý Hồ, câu hỏi được chồng lặp lại nhiều nhất là: "có lạnh, có mệt không em?". Và trong khoảnh khắc này, khi miệng vẫn còn mỉm cười và mắt trĩu nặng dần chìm vào giấc ngủ, chồng vẫn cố vớt vát thì thầm: "Em vui không em?"....

Sống trên đời này, thứ quý giá nhất chính là niềm vui. Niềm vui có thể đến từ sự thành đạt, từ tình yêu hay sự viên mãn. Cuộc đời mỗi người dù sướng khổ khác nhau nhưng cái đích cuối cùng của mọi ước mơ, cố gắng, hi sinh chẳng phải để tìm được niềm vui, hạnh phúc hay sao? Nhiều khi vì cố gắng kiếm tìm một cuộc sống đủ đầy mà ta cứ đều đặn sống như một cỗ máy lập trình, phí hoài bao tháng năm đẹp đẽ. Cám ơn cuộc đời đã cho tôi những ngày thú vị!

6789
18-08-2012, 01:13 AM
Văn phong tuyệt vời... -bd, lâu lắm rồi mới được đọc một bài viết hay và lôi cuốn đến vậy, chúc hai vợ chồng nhà "sư đệ" mãi mãi hạnh phúc viên mãn nhé :baiphuc1

P/s: Bài viết mà không búng tý ảnh ọt thực tế là mất đi 30% giá trị đấy :yup, cầm máy ảnh đi để làm giề :tlbc

cuonghanh
18-08-2012, 09:39 PM
Cám ơn huynh khen ngợi. Chuyến đi rất thú vị, có điều đi nhiều hơn ngắm nên chụp hơi ít ảnh. Em sẽ up thêm vài cái trong ngày tiếp theo nha

6789
18-08-2012, 09:40 PM
Cám ơn huynh khen ngợi. Chuyến đi rất thú vị, có điều đi nhiều hơn ngắm nên chụp hơi ít ảnh. Em sẽ up thêm vài cái trong ngày tiếp theo nha

Ơ, khen người viết cơ mà :cuoideu

cuonghanh
19-08-2012, 01:34 AM
Ơ, khen người viết cơ mà :cuoideu

Xin phép em chưa mà khen vợ em thế hả? :nemgach

bigblue
19-08-2012, 02:58 AM
Up ít ảnh quá , có thêm vài cái chắc sẽ thêm sinh động ...

VC nhà này chắc chưa có baby , còn bay lượn tốt ...

cuonghanh
19-08-2012, 12:50 PM
Có baby từ cách đây 5 năm rồi bác ạ. Biết là khó nhưng thi thoảng cũng phải sống cho bản năng 1 tí, khéo sắp xếp là vẫn ok mà

trung_cadan
19-08-2012, 01:05 PM
Vợ chồng nhà này chồng đi đánh cờ không lạ , lạ nhất là vợ chơi CGA, thích cái câu : Sống nhiều khi cần vô tổ chức một chút mới thấy hết sự thú vị của những thứ bất ngờ . Hâm mộ hâm mộ !!!

cuonghanh
19-08-2012, 01:12 PM
Vợ em vẫn chém chết em khi solo là chuyện bình thường anh Trung ạ

6789
19-08-2012, 01:23 PM
Qua cầu Hang Tôm, lão chồng mình vốn được trời phú cho khả năng định hướng bất ngờ bị lạc đường. Đáng lẽ rẽ sang hướng thị xã Lai Châu thì hắn lại vọt qua cầu Lai Hà, thẳng tiến đất Mường Tè, mình thì chủ quan không mở GPS để xác định. Đã nhầm hướng thì chớ, đường đi Mường Tè còn sạt lở và nhầy nhụa kinh khủng. Có những đoạn đất đá trơn tuột trộn vào nhau lổn nhổn, ô tô đi còn nghiêng ngả huống hồ xe máy. Tự nhiên mất toi 2 tiếng đồng hồ đi vào và đi ra, người thì xóc lộn tung cả ruột gan phèo phổi, bụi bặm bám khắp nơi mà không dám ho he nửa lời.

Đoạn này không cãi nhau mới lạ :cainhau, mình là mình sẽ càu nhàu chuyện tại sao đt có GPS gì đó mà lại không bật lên để đi nhầm đường :tlbc, nếu cãi: đá mỗi phát...chít ngay :tltat. Lần sau cứ thế mà làm nhé "ông chồng" :yup

ChienKhuD
19-08-2012, 01:41 PM
Ngưỡng mộ bác này có vợ tuyệt thật! Bài viết rất hay. Cứ như mọi cảnh vật đều hiện ra trước mắt như thể mình đang phượt vậy. Bụi bặm, gió rét, cái nắng ban mai óng ả... Tất cả như được "nhà văn" thổi vào lòng người đọc!

cuonghanh
19-08-2012, 01:57 PM
Vợ chồng nhà này chồng đi đánh cờ không lạ , lạ nhất là vợ chơi CGA, thích cái câu : Sống nhiều khi cần vô tổ chức một chút mới thấy hết sự thú vị của những thứ bất ngờ . Hâm mộ hâm mộ !!!

Một câu chuyện vui thế này. Em có mấy thằng bạn hay ra quán cafe đánh cờ trả tiền nước thuốc. Thằng bạn làm ở sân bay tuyên bố một câu tao không chơi với mày nếu vợ mày ngồi cùng, em hỏi lý do nó bảo là vợ mày cao cờ bỏ mẹ toàn chỉ những nước chết :tlnhaovo cả hội cười phá lên vì bản thân vẫn chấp vợ xe mã :cuoideu
Còn chuyện lạc đà mài dao vào BS hình như chưa gặp đối thủ (nếu cặp đôi đó có tờ giấy hôn thú). Một lời khuyên cho những ai chưa lấy vợ hoặc chuẩn bị lấy vợ hãy chọn ai có đam mê và sở thích khác mình một chút kẻo ân hận không kịp vui thì it rắc rối thì nhiều :tltat
sao huynh biết vợ đệ trên CGA vụ này xem xét lại đây

cuonghanh
19-08-2012, 07:27 PM
http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/43/l/Y0wW5RYBqjFdnQeVk1O2Lg.jpg
Ruộng bậc thang Sa Pa

Sa Pa thời khắc bình minh thật quá đẹp. Ngày cuối tuần, khách du lịch và người dân Sa Pa dường như đều đổ hết ra đường trong ánh nắng bàng bạc ẩn hiện trong mây. Trẻ con Mông, Dao má căng tròn, ửng hồng, váy áo dân tộc lấp lóa nắng đi xuôi ngược như mắc cửi. Con phố chính trải dài với hàng quán san sát mang phong cách Châu Âu đầy nhóc khách du lịch. Ta, Tây đủ cả, hòa đồng như vốn dĩ đã quen thuộc từ lâu. Sa Pa lãng mạn, trữ tình không chỉ ở không gian phố núi lãng đãng sương mây mà còn bởi con người và phong cách sinh hoạt. Bên bậu cửa, hàng hiên, ban công của những căn nhà theo kiến trúc biệt thự Pháp cổ điển là những chậu nở đầy hoa nhỏ nhỏ, xinh xinh. Nhịp sống dường như trở nên thư thái, nhẹ nhàng, chậm rãi đến vô cùng.

Rời Sa Pa vào khoảng hơn 8h, vợ chồng mình lại tiếp tục hành trình đến với chợ phiên Bắc Hà - điểm nhấn chính của 3 ngày đêm lang thang phố núi. Cảnh vật ngoại ô Sa Pa đẹp như cổ tích. Đang vào mùa lúa chín, từng thửa ruộng bắc nhịp thang vàng rực lên mây, uốn cong ôm từng vòng vào triền núi. Mây trắng la đà lả lơi cuốn theo từng cơn gió phong lưu, phóng túng. Một cảm giác thảnh thơi, sảng khoái ùa đến. Hít thật sâu thứ khí trời trong lành mát lịm vào sâu lồng ngực, mình tham lam mở bung các giác quan đến đón nhận buổi sớm mai tinh khiết, thần tiên.

Xe chạy không nhanh lắm bởi mình đoán, lão chồng già luôn tâm niệm "những thứ lãng mạn, đẹp đẽ chẳng qua chỉ dùng để đánh lừa thiên hạ mà thôi" chắc cũng không cưỡng nổi tâm trạng thoải mái khi lượn xe trên mây trong khung cảnh đẹp đến thế. Núi ôm núi, mây quấn mây, nắng dát vàng dát bạc lên mặt đường và dưới chân tà luy là lạch thoát nước rí rách chảy không ngừng như một con suối nhỏ. Nước chảy qua đèo có lẽ là dòng chảy thú vị nhất hành tinh: chảy xuôi, chảy ngược tùy theo chiều dốc của con đường. Giống như một kẻ phản bội, lúc thì nước chảy theo đường vợ chồng mình đi, lúc nó lại hả hê băng băng lao xuống khi vợ chồng mình tăng ga leo dốc.
http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/82/l/a2hUtOfQEE.2NCD2HgZ_6w.jpg

Mây theo gió bay trên đầu, cuốn dưới chân

Đến trung tâm thành phố Lào Cai vào cuối sáng, nắng lên gay gắt. Bắt đầu thấm mệt sau hơn 24h liên tục di chuyển, vợ chồng mình ghé tạm một quán trà đá ven đường, vừa xả e, vừa hỏi đường cho chắc ăn. Bà chủ quán trẻ trung, xinh xắn nhiệt tình hỏi giúp tụi mình thông tin về Chợ phiên, tiện mồm kể luôn về "lão chồng ghen tuông" của bà ý. Đàn ông lão nào mà chả ghen, xinh cũng ghen mà xấu cũng ghen tuốt. Cá tính loài vốn quy định đàn ông là giống tham lam, thích chiếm đoạt và đam mê quyền lực mà. Tiện mồm bênh vực bà chị có nguy cơ làm sôi máu ghen chồng ấy, mình lợi dụng nói xấu chồng luôn vài câu cho bõ ghét. Hehe, nói xấu một người trước mặt họ kể ra cũng thú vị ác!
Vượt qua khoảng 60km đường nhựa nóng như rang, khuyến mại thêm tí ổ voi của những đoạn đường tránh sạt, cuối cùng con xế bệ rạc cũng mò đến trung tâm thị trấn Bắc Hà. Chợ phiên Bắc Hà không như mình tưởng tượng. Mình cứ nghĩ chợ phiên phải diễn ra ở một nơi xa hẳn những thứ nhân tạo, công nghiệp một tí, ai dè nó nằm ngay bên đường nhựa chả khác gì một trong hàng ngàn chợ trung tâm nào đó. Chợ còn được quy hoạch hẳn hoi thành từng khu buôn bán. Người Kinh, người Dao, Mông..., khách du lịch vàng, trắng, đen thập cẩm các loại chen chúc nhau qua các lối nhỏ chang chang nắng. Đâu đâu cũng thấy ba lô, chỗ nào ống kính cũng chĩa ra, loẹt xoẹt chụp choẹt... huyên náo khắp một vùng. Đúng là chợ trần thế! Người đến xem thì hả hê nói cười, mồ hôi nhễ nhại, người bán hàng thì mệt mỏi trốn nắng, gánh hàng đem đi chẳng biết đầy, vơi? Trước kia chợ Bắc Hà là nơi buôn bán, trao đổi nông sản, vật dụng sinh hoạt, sản xuất... của bà con dân tộc với cách trao đổi hàng hóa ngây thơ, cảm tính. Nhưng Bắc Hà giờ là một bát chẩm chéo với đủ thứ gia vị chợ trời mà trong đó, mùi vị của đồng tiền bốc lên đậm đặc nhất.

http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/64/l/mhPxT9CCTS9jEGWiROb04Q.jpg
Mệt mỏi che nắng cho con

Sục sạo một hồi trong khu bán chó mèo, cuối cùng chả được gì. Chẳng có con cộc, chó săn hay chó xù nào cả. Hỏi han anh giai bán chó thấy nản vô đối luôn. Thôi cứ biết vậy, chắc phải kiếm kênh khác để tìm được chó ngon thôi.

Vào đến Bắc Hà mà không uống rượu ngô, ăn thắng cố thì giang hồ lại phỉ nhổ vào tư chất "Play rân" cho mà coi. Khu ăn uống rặt toàn mặt người Kinh, ai cũng cố định lượng lại sức chịu đựng của bản thân khi nhắm mắt nhắm mũi thưởng thức món ngon của cao nguyên Bắc Hà. Thắng cố là món đặc trưng, điển hình nhất cho ẩm thực chợ phiên. Đây là món ăn được chế biến từ lục phủ ngũ tạng ngựa, sơ chế qua qua (quan niệm của người dân tộc về chế biến nội tạng nói chung là làm sạch mất ngon, he!), sau đó xào trên chảo cho săn lại rồi đổ ngập nước, ninh ninh nấu nấu bét xè nhè trong nhiều tiếng đồng hồ. Hôm vừa rồi ăn lẩu thắng cố, so sánh lại với thắng cố nguyên bản mới thấy dị bản trên phố đã được mô đi phê khá nhiều cho phù hợp với con mắt và cái bụng người Kinh. Trong cái nóng hầm hập, ớt, sả cay xè, rượu ngô thiêu đốt cuống họng, thắng cô nóng nghi ngút khói, mồ hôi cứ thế tuôn ròng ròng. Bàn nọ ngó nghiêng bàn kia, nhìn mồ hôi của nhau mà cười như quen nhau từ trước! Ngon ra phết mà lại rẻ bèo (có 60k/2 suất).

http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/66/l/PLnDCtSZmUMajP_4DzwIPA.jpg
Rượu ngô, thắng cố chợ phiên


http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/27/l/aXkgj9rt0Lt3Mc5hl6AowA.jpg

Chen nhau xì xụp, chen nhau nói cười

http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/29/l/BlP7Lbp52R6Cnm8ObhiuXA.jpg


Ăn xong lại lượn lờ, ngó nghiêng, chụp vài kiểu cho nhớ. Nổi bật nhất trong chợ phiên là khu bán hàng thổ cẩm, đồ lưu niệm. Từng sạp hàng sặc sỡ tiếp nối nhau bày đầy nhóc các loại khăn, áo, trang sức dân tộc nhìn khá bắt mắt. Tiếng Tây bồi léo xéo vang lên khắp nơi làm mấy tên ba lô cười ằng ặc, bị chèo kéo móc hầu bao mệt nghỉ. Một chị nàng tóc ngắn vàng hoe, vỗ mông em Tây ba lô bồm bộp: "Are you ok? ok thì đi qua đây. Đây ok đây!" Mình và chồng phá lên cười làm cả 2 mụ Tây - Ta cũng nhăn răng cười phụ họa.


http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/78/l/1e5gq7yB9Sl677jd2DLGuw.jpg

Bác ơi chọn em nè!


Ra đến cổng chợ thì vợ chồng tự nguyện để người ta móc túi. Một thằng em nhìn như ca sĩ Mông Cổ Uudam vung dao Mông loạn xạ, gạ gẫm vợ chồng mình mua hàng. Rõ là dao Mông do người Kinh chế tạo, vậy mà văn vở như thật. Mua thì vẫn mua nhưng lòng thấy buồn buồn vì cái chất mộc mạc của người dân tộc đã phai nhạt quá nhiều. Chỉ còn đọng lại mỗi hình ảnh chàng thanh niên Mông say rượu ngô, thắng cố ngã ngựa ngủ gục ngay vệ đường là còn đúng như mình tưởng tượng!
http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/77/l/lSTrPjpGgy8BzmvgWO.eeA.jpg

Uudam Version 2.0 chuẩn bị hát "Mother in my dream"

Ngồi cà phê Bắc Hà chút cho có không khí, lấy lại tinh thần rồi hai vợ chồng quyết định quay về Sa Pa. Nắng cộng với mệt làm mình chỉ thèm quay nhanh về Sa Pa mà hít mây, ngửi gió. Thành phố cửa khẩu Lào Cai náo nhiệt, hiện đại với vô số tập đoàn con buôn dày đặc cũng không đủ làm mình nổi máu lê la mua sắm. Làm ly trà đá vỉa hè ngắm cửa khẩu xong, vợ chồng đồng thanh hưởng ứng quay về Sa Pa trước bữa cơm chiều.

Sa Pa chiều dường như lại mang một diện mạo hoàn toàn mới. Không còn ánh vàng bạc rạng rỡ của nắng quện sương như lúc mình đi, Sa Pa giờ trầm mặc, hiền hòa trong ánh tà dương quyến rũ. Vợ chồng mình dành cả chiều và tối đẻ khám phá Sa Pa, thăm Nhà thờ đá, chợ đêm, thưởng thức lợn bản, gà đồi, rau cải Mèo... Đâu đâu cũng thấy những nụ cười hệt như hòn đảo du lịch Cát Bà mà mình từng có thời gian sống. Ở những nơi du lịch, người ta dùng nụ cười để kiếm miếng cơm manh áo. Có thể nụ cười thân thiện, mời mọc nhưng cũng có thể là nụ cười lừa tình, dối gạt. Dù ẩn đằng sau vẻ phồn hoa màu mè của thiên đường vẫn là những mảng đời nhá nhem, nhọc nhằn, những mồ hôi và nước mắt song nụ cười truyền từ người nọ sang người kia đã trở thành một thứ đặc sản chung của các khu du lịch. Như vậy chẳng phải những đứa trẻ Sa Pa quá may mắn khi được sinh ra và lớn lên trong tiếng cười hay sao?


http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/80/l/ngp8DW07zL5TX8UaWrQVlQ.jpg


http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/31/l/t9oz0ImF3wdVyHBOcWXqpw.jpg
Sa Pa trầm mặc trong hoàng hôn


Sa Pa vào đêm bằng một cơn mưa nhỏ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, mình cố hồi tưởng lại những khung cảnh, con người, sự kiện... của một ngày dài. Không hiểu sao mình thấy chút gì đó như là tình yêu với mảnh đất vừa mới đặt chân đến này. Mong sẽ có một ngày gặp lại không xa!

trung_cadan
19-08-2012, 07:34 PM
Điện Biên - Mường Lay - Lai Châu - Sa Pa

2 vợ chồng quyết định gác lại nhịp sống thường nhật để tự thưởng cho mình vài ngày trọn vẹn tận hưởng hương vị cuộc sống. Đêm trước thời điểm khởi hành, Điện Biên lắc rắc mưa và mất điện toàn thành phố. Mình đang mải mê chém giết trên CGA thì đèn đuốc phụt tắt,





sao huynh biết vợ đệ trên CGA vụ này xem xét lại đây

Có ở trển còn hỏi gì nữa :venhvao !!!

v0dka
19-08-2012, 09:00 PM
Lôi kéo sang team mình đi anh Trung. Cho nó ấm cúng ;))

RONGDA
19-08-2012, 09:34 PM
Cuộc sống tưởng chừng như quên lãng nhiều điều tốt đẹp, vốn có của con người.

Vợ chồng bạn hiền phải nói là tài thật..

Cảm ơn bạn hiền đã chia sẽ, nhắc nhở nhiều điều phải làm để được làm con người đúng nghĩa, có vợ chồng bạn hiền cuộc sống thú vị hơn.

Chúc đôi bạn hiền viên mãn!

cuonghanh
19-08-2012, 10:55 PM
Mình là vợ của nick cuonghanh - tác giả bài viết này. Mình up bài trên blog thôi, nhưng chồng đưa sang TLKD. Rất vui vì mọi người đã like.

Đúng là cuộc sống có quá nhiều bộn bề đến nỗi đôi khi ta quên mất chính mình là ai. Cũng may là vẫn còn nhiều điều đem lại say mê, hứng thú cho mọi người. Cờ tướng cũng là một trong những điều như vậy.

Cảm ơn RongDa và anh em TLKD đã chia sẻ!

laototphilao
19-08-2012, 11:09 PM
Mình giờ muốn đi cũng chả được đợi mấy nhóc lớn hơn chút, có thêm tài chính nữa đã. Mình đã qua khắp mọi vùng của đất nước Việt Nam yêu dấu, mỗi nơi một phong tục khác nhau nhưng đều là anh em cùng nhà cả, năm nay tích được thêm ít tiền qua Châu Âu 1 chuyến cậu mình đang là đại sứ bên Úc hỗ trợ chút tiền vé

cuonghanh
19-08-2012, 11:12 PM
Mình giờ muốn đi cũng chả được đợi mấy nhóc lớn hơn chút, có thêm tài chính nữa đã. Mình đã qua khắp mọi vùng của đất nước Việt Nam yêu dấu, mỗi nơi một phong tục khác nhau nhưng đều là anh em cùng nhà cả, năm nay tích được thêm ít tiền qua Châu Âu 1 chuyến cậu mình đang là đại sứ bên Úc hỗ trợ chút tiền vé

Vậy thì còn gì bằng. Vợ chồng em cũng đang tích cóp tiền năm sau làm chuyến xuyên Lào tới biên giới Thái Lan. Anh em nào có hứng thú phượt thì cùng làm 1 team nhá

laototphilao
19-08-2012, 11:17 PM
Lào Miên mình qua rồi, dân bên đó quá hiền lành, thành phố Viên Chăn yên bình đời sống ở đó khá tốt dân sinh an ninh vvv, Căm pu Chia mình qua năm 98 ăn cá mú rất ngon, vàng ở đó quá rẻ biết thế găm chút giờ cũng có chút vốn

cuonghanh
19-08-2012, 11:21 PM
Lào Miên mình qua rồi, dân bên đó quá hiền lành, thành phố Viên Chăn yên bình đời sống ở đó khá tốt dân sinh an ninh vvv, Căm pu Chia mình qua năm 98 ăn cá mú rất ngon, vàng ở đó quá rẻ biết thế găm chút giờ cũng có chút vốn

Vậy ra huynh là người đi nhiều, biết rộng nhỉ? Chúc mừng huynh vì đã có một cuộc sống thú vị

laototphilao
19-08-2012, 11:24 PM
Các bạn có dự kiến đang ký xuất qua Thượng hải , Thẩm quyến qua đó giá cũng không cao lắm, biết đâu có cơ hội làm ăn, chút nữa qua singapore, Thái nhiều cái hay phết đó .Giá không cao lắm

Gió
23-08-2012, 11:11 PM
Thắng cố là món đặc trưng, điển hình nhất cho ẩm thực chợ phiên. Đây là món ăn được chế biến từ lục phủ ngũ tạng ngựa, sơ chế qua qua (quan niệm của người dân tộc về chế biến nội tạng nói chung là làm sạch mất ngon, he!), sau đó xào trên chảo cho săn lại rồi đổ ngập nước, ninh ninh nấu nấu bét xè nhè trong nhiều tiếng đồng hồ. Hôm vừa rồi ăn lẩu thắng cố, so sánh lại với thắng cố nguyên bản mới thấy dị bản trên phố đã được mô đi phê khá nhiều cho phù hợp với con mắt và cái bụng người Kinh.

4rum này đã ai ăn "thắng cố" chưa nhỉ?? Mình chắc không dám thử rùi... :suynghi1

Phamthaithanh
24-08-2012, 09:47 AM
Lào Miên mình qua rồi, dân bên đó quá hiền lành, thành phố Viên Chăn yên bình đời sống ở đó khá tốt dân sinh an ninh vvv, Căm pu Chia mình qua năm 98 ăn cá mú rất ngon, vàng ở đó quá rẻ biết thế găm chút giờ cũng có chút vốn

Giờ bác sang Lào không còn yên bình như thời đó nữa rồi bác ơi

trung_cadan
27-08-2012, 05:45 PM
Mụ Tác ta viết nốt bài cuối đê , dang dở không tốt đâu :cuoihihi !!!

cuonghanh
27-08-2012, 07:07 PM
Mụ Tác ta viết nốt bài cuối đê , dang dở không tốt đâu :cuoihihi !!!

Nhất trí với Admin. Lão cho tôi mấy ngày lấy cảm hứng nhé, k viết ngay để lâu nguội gần hết rồi :botay

cuonghanh
30-08-2012, 06:27 AM
Phượt: ngày cuối cùng: Đường về nhà

Nếu nói cuộc đời là những chuyến đi thì có lẽ, ngày cuối cùng của hành trình "chồng - vợ - thiên nhiên" sẽ được coi là chuyến đi để đời: vừa bão táp lại vừa thi vị, ấn tượng và lôi cuốn.

Sống ở lòng chảo Điện Biên với 4 bề núi non bao phủ, những thứ như sương mù, mưa rừng và mây gió không còn quá xa lạ. Mỗi sớm mùa đông rét buốt, sương muối Điện Biên vẫn tung hỏa mù vào vạn vật. Thế nhưng lạc bước giữa trùng điệp mây mù trong tâm thế của kẻ độc hành, hoàn toàn xa lạ với những u u, mê mê đang bày ra trước mắt lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, khó có thể quên trong đời.

Sa Pa tiễn bước 2 vợ chồng bằng một cơn mưa rừng xối xả. Rét run cầm cập trong tấm áo mưa đã ướt nhoét cả trong lẫn ngoài, mình bám chặt vào chồng như đặt vào đó tất cả kỳ vọng về một chuyến đi không được phép có rắc rối. Khó khăn, gian truân chính là thứ thuốc thử tuyệt vời cho bản lĩnh đàn ông. Một người đàn ông chỉ thực sự là đàn ông trong những hoàn cảnh, công việc dành riêng cho họ. Chắc chồng cũng rét, cũng mệt và có đôi chút bất an khi đi trên con đường đang kỳ xuống cấp giữa bức màn trắng đục dày đặc và cơn mưa lạnh lẽo, nhưng cảm nhận được vòng tay càng lúc càng xiết chặt một cách căng thẳng của mình, hắn lại cố trò chuyện, bông đùa. Che chở dường như đã trở thành bản năng của những người đàn ông rộng lượng.

Qua thị trấn Sa Pa một đoạn, mưa ngớt hạt song sương mù ngày càng dày đặc thêm. Không khí trong và lạnh đến nỗi cảm giác như đang ghé mặt vào ngăn tủ lạnh để hít thở vậy. Ngọn Thác Bạc vốn kỳ vĩ từ thuở hồng hoang nhưng trong mây quện sương của buổi sáng hôm ấy, chỉ thấy chút dòng nước bạc ẩn hiện, lấp ló, cả tiếng thác đổ cũng bạt đi bởi tiếng gió rít ào ào bên tai. Đang loay hoay không biết làm thế nào để xua đi cảm giác lạnh thì bất chợt, một khung cảnh đẹp như tranh thủy mặc hiện ra. Chénh vênh bên bờ vực là một dãy hàng quán nho nhỏ của mấy chị người Mông, vách quán tựa vào mây, mái liếp chùng xuống dưới làn mưa mỏng. Bếp lửa bập bùng gửi khói vào sương tỏa hơi ấm cho những người tuy xa lạ nhưng trong một khoảnh khắc kỳ lạ của cuộc đời đã cùng quây quần ngồi bên nhau. Khách du lịch chủ yếu là Tây, dù đã quen với tuyết hàn đới nhưng vẫn co ro, xuýt xoa. Mình đồ rằng họ xuýt xoa vì được thưởng thức khung cảnh thần tiên, ảo diệu hơn là vì gió lạnh.

Cơn mưa dai dẳng và nền đường lởm chởm ổ trâu, ổ gà làm hành trình chậm lại khá nhiều. Vì muốn trải nghiệm trên cung đường mới nên ông chồng thích đủ thứ của mình lại về bằng đường khác. theo một con đường xấu chưa từng thấy. Sìn Hồ và Sa Pa là mảnh đất duy nhất ở Việt Nam nuôi được cá hồi thì phải - chỉ cần điều đó thôi cũng đủ hình dung trong mưa lạnh như thế nào. Mưa đã thế còn cuốn bùn và đá núi lởm chởm bôi trát đầy đường. Nếu tay lái non hoặc tinh thần không vững (như mình chẳng hạn) nhìn thấy trước mặt toàn một dải ngập ngụa, lổn nhổn chắc vứt xe máy, ngồi chờ xe khách cho lành. Lão chồng mình vẫn chăm chú chạy ổn định, không càu nhàu lấy một tiếng. Lúc dừng xe nghỉ bên nhánh sông Đà, hắn châm thuốc hút chậm rãi. Bấy giờ mình mới để ý thấy tay hắn cứng đờ, xám đen lại vì lạnh và ngâm lâu trong nước. Chẳng hiểu tình cờ thế nào, con Black Berry của mình chạm vào mép túi quần tự dưng phát bản nhạc "kiss the rain", nghe sao mà hợp cảnh, hợp tình đến thế. Mưa nhỏ từng hạt, mùi thuốc lá thoang thoảng và tiếng piano trong trẻo tan vào không gian, hai kẻ mặt thâm, môi thâm nhìn nhau qua làn khói thuốc. Không nói với nhau lời nào mà sao cảm thấy hiểu nhau đến thế! Quý mến nhau, người ta có thể hiểu từng lời nhau nói. Yêu nhau, người ta đọc được lòng nhau mà chẳng phải nói câu gì!

Trước đây, lão chồng mình vẫn thường triết lý (nhằm gia tăng căng thẳng trong trường hợp mình trễ hẹn): "Cuộc đời tuy dài nhưng nhiều khi, chỉ sớm muộn 5 phút thôi mọi việc có thể hoàn toàn thay đổi". Những lúc như thế mình chỉ muốn thọi cho hắn 1 phát cho chừa thói tiểu nhân vặn vẹo đi, nhưng đến hôm nay, mình buộc phải thừa nhận hậu quả kinh khủng của việc lãng phí 5 phút ngắn ngủi. Mải rửa chân tay tại một thác nhỏ bên đường, hai vợ chồng quên mất đường về Mường Lay đang đầy ặc những chốt cấm đường dọn sạt lở. Vừa phi xe đến chân công trường thì barrie sập xuống, máy xúc quần thảo trên đầu gạt xuống cơ man nào là đất, đá và bùn. Cho tiền xe cũng không lội qua được dòng thác đất đá đang rơi ào ào ấy. Mất toi gần 2 tiếng đồng hồ làm người giám sát thi công bất đắc dĩ. Bù lại, vợ chồng được chứng kiến màn thất thế của quyền lực trước kẻ "điếc không sợ súng". Một vị Đại biểu Quốc hội thì phải, cưỡi xe biển xanh, rút điện thoại gọi cho 1 sếp lớn nào đó yêu cầu thông đường để rồi nhận được 1 tràng thanh minh thì ít, chọc tức thì nhiều của người quản lý: "Vâng, anh làm Đại biểu thì anh có quyền tự hào, tôi chúc mừng anh vì vinh dự đó. Nhưng đại biểu chứ thủ tướng xuất hiện bây giờ thì tôi cũng chịu vì chúng tôi không phải là Tôn Ngộ Không. Các anh phải hiểu và thông cảm cho dân chứ!". Chém gió thấy rõ vì thực sự không phải là mở được hay không mà là muốn mở hay không thôi. Đời là thế. Sâu có thể sợ chim sẻ nhưng lại chẳng ngại đại bàng!

http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/66/l/CSbVmykrm66eAAU_9Gb82g.jpg

Lòng hồ sông Đà hiện ra trong ánh hoàng hôn tím sẫm không đủ sức níu chân vợ chồng mình lại Mường Lay. Lão chồng sau khoảng thời gian lãng phí quyết định tăng tốc, tạo nên một cuộc chạy đua giữa xe biển xanh, xe khách và con wave lởm! Mấy thằng xe khách chết tiệt xiết bánh tít mù trên mặt bùn trơn láng, bỏ lại 1 đống xe máy né dạt tránh bùn văng. Chạm nọc tự ái, lão chồng cẩn thận đi qua lầy bằng 4 bánh (2 bánh xe + 2 chân trợ lực), lốp xe vừa chạm mặt đường nhựa là hắn rồ ga, phóng tít mù. Chả biết tốc độ lúc đó là bao nhiêu, chỉ biết sau 3 ngày rèn giũa, tay lái của hắn trở nên nhuần nhuyễn dễ sợ. Ốp cua ngọt xớt, cảm giác như chỉ cần lỏng tay chút là cả xe và người ly tâm mà văng xuống vực mất. Cua tiếp cua, đèo tiếp đèo, gió thốc vào mặt rát rạt, 2 vợ chồng mình chạy như điên, bỏ xa mấy ông bạn đồng hành. Dừng xe lại chụp ảnh, bọn xe khách, xe máy nhao nhao vượt lên. Chụp choẹt chán chê, lão chồng châm thuốc, nạp pin đầy đủ rồi lại rồ ga đầy khí thế, chả mấy lúc lại vượt cả đám xe to, xe bé kia! Vui hệt như hồi mới quen nhau, chạy xe tựa bán mạng trên khắp các con đường Hà Nội. Nhiều khi phải cho phép mình được dại dột một chút thì mới có cơ hội để chạm tới những góc cạnh khác nhau của cuộc sống. Đời này, chẳng gì thất bại hơn là sống mãi theo một thói quen nhàm chán.

http://blog.yimg.com/1/XSvbga57s5.ggv9XHcBouRJEv72RmoeURxY8iBRzL.YRI9ioNyhpEA--/67/l/waa2v_fjHbmf7LQlUUxMqw.jpg

Qua Mường Chà thì trời sập tối. Lão chồng muốn cho mình "nếm mùi gai" tí nên tự dưng nổi hứng nhảy ra sau ngồi, ép mình thành tài xế. Ối trời ơi trả thù nhau thiếu gì cách, sao hắn lại chọn cách khó lường hậu quả thế. Mình run run chạy trong đêm tối, cố gắng 5p soi đồng hồ công tơ mét một lần để đảm bảo không chạy quá 40km/h (đế chế 5s ngó bản đồ con 1 lần thì không sao, 5 phút nhìn đồng hồ một lần sao khó chịu thế). Chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mình nhớ lại truyện kinh dị "chuyến xe ma" - nhớ như in mới chết chứ. Thò xuống sờ tay chồng, tay hắn lạnh ngắt làm mình lạnh hết sống lưng, tim nhảy hiphop loạn xạ. Chắc trên đời này chẳng bói đâu ra một kẻ nhát chết như mình, sợ chồng, sợ ngay cả cái bóng của mình luôn!

Về tới Điện Biên thì đã hơn 8:30 P.M, người và xe cùng rũ rượi đổ vào nhà. Quần áo nhoe nhoét bùn, mặt cả 2 tái dại vì đói và lạnh nhưng cơn mệt mỏi dường như hoàn toàn tan biến. Vậy là đã kết thúc một chuyến đi, kết thúc 60 tiếng đồng hồ vi vu, phiêu bạt khắp nơi. Chả tích thêm được mấy kinh nghiệm, cũng chẳng hề giữ được mấy kỷ niệm tạm cho là khó quên nhưng quan trọng hơn cả là đã được sống chính là mình, bằng tất cả các giác quan và từng đầu dây thần kinh cảm nhận. Nếu có thể, bạn và tôi trong bao xô bồ, bon chen quay quắt, chúng ta nên dành vài khoảng lặng để lắng nghe bản năng lên tiếng, để biết mình là ai, mình muốn gì và nên cố gắng để đạt được mong muốn ấy. Đừng so đo và cũng đừng ngại ngần, bởi tận hưởng không bao giờ là quá sớm và cũng không bao giờ là quá muộn màng cho bất cứ ai!

Rắn_nhai_sl
30-08-2012, 10:06 AM
"Đời này, chẳng gì thất bại hơn là sống mãi theo một thói quen nhàm chán." ...Hay lắm,cảm ơn 2 bạn về bài viết này.

6789
30-08-2012, 12:35 PM
Tặng hai vợ chồng bài hát Kiss the Rain (sao y bản chính của Maikoikoi http://www.thugian360.com/styles/tuzki/32.gif)

so6ExplQlaY
AYw7eJYadco
bật cả 2 bài cùng lúc và lặng im để cảm nhận nhé :)

trung_cadan
30-08-2012, 12:43 PM
Mụ nát viết bảnh ra phết ,hay :) !!!

maikoikoi
11-09-2012, 04:29 PM
Đọc bài ký sự của chị cuonghanh rất hay :x. Sau hôm từ hạ long về ( lần đầu tiên đi 1 nơi ngoài thanh hóa-hà nội ) em phát hiện ra e rất rất thích mấy nơi có nhiều sông nước , cảm giác phóng xe máy , gió thổi mát rượi thật tuyệt . Nhớ cái hồi mới ra hà nội, cứ tan học là lại cùng đứa bạn đi lượn lờ Hà nội, thích nhất là đi quanh nơi có hồ, gió thổi rất mát, đường hà nội dịp 1000 năm ... đẹp!!! :) Sẽ cố gắng kiếm tiền và tìm được ai đấy có chung sở thích , tin tưởng để đi du lịch, cùng tận hưởng những cảnh đẹp thiên nhiên ban tặng :x
Gió tự nhiên muôn năm....lượn lờ hóng gió rất tuyệt :D

laototphilao
11-09-2012, 06:13 PM
Bài viết hay quá, mình lại nhớ về chuyến du lịch hồi trước với bạn gái đi chùa Trầm bằng xe máy, giữa đường đông ơi là đông mà nàng lại buồn đi vệ sinh, tìm mãi chả được chỗ nào vắngđàn ông cả sợ bọn nó soi hàng người yêu, nhờ mãi khu nhà dân chả đứa nào cho nhờ cả cuối cùng mình đành vào quán ăn gọi mấy món rồi hỏi chỗ wc, sau khi xong nàng sướng quá chả kịp ăn uống gì dục mình đi luôn. Du lịch bụi nhiều cái hay ra phết he he, lên vùng tông dật mới vui, Mình hay qua vùng Cao Bằng quen mý em tông dật Hơ Mông ở đó, lên đó thấy con nào ngon nghẻ xin trọ nhờ nhà nó, rẻ hơn cả nhà nghỉ, tối rỗi rủ em lên rừng chơi, bọn gái Hơ mông có cái váy kiểu đéo gì mà chúng nó mặc mấy năm không thèm thay, một lần mình tán đổ một em cởi mãi chả được

laototphilao
11-09-2012, 06:27 PM
Đợt lên làm Công trường oogn chú ở đó, mình được ổng giao mấy việc nhỏ như con thỏ láo chốt làm lúc xong thời gian còn lại chủ yếu đi bắn chim, lấy mật ong gửi về cho nhà con bồ ở Hà Nội, còn đâu đấy đi tán gái he he.
Gần nhà trọ có con bé độ 16 tuổi đẹp như trăng rằm, da con gái dân tộc trắng muốt mỗi cái gót chân do các nàng lội đèo nên hơi thô thôi.
Mình làm quen rồi chở em đi chợ, chợ vùng cao xa lắm, hơn chục cây lô mếch mới có nhé! Một hôm như bao hôm nào lão tốt uống mấy ngụm diệu hơi lơ tơ mơ em lại nhờ chở đi chợ mua mấy cuộn chỉ hay cái khỉ gì láo chốt không nhớ lắm
Nửa đường đến khu rừng toàn cây cối um tùm, lão chốt mệt was hỏi em
- Tao mệt lắm rồi cái bụng tao nó đói vào rừng kia nghỉ chút gen
Đồng ý hay không kệ mẹ, mình đưa em nó vào sâu sâu trong rừng, con bé hỏi mày đưa tao vào đây làm gì? anh éo chả nhời mà chỉ nghĩ em ngu thế vào đây để ... chứ làm gì nữa ke ke
(pin laptop còn có 9% =(()

cuonghanh
12-09-2012, 05:24 PM
Đợt lên làm Công trường oogn chú ở đó, mình được ổng giao mấy việc nhỏ như con thỏ láo chốt làm lúc xong thời gian còn lại chủ yếu đi bắn chim, lấy mật ong gửi về cho nhà con bồ ở Hà Nội, còn đâu đấy đi tán gái he he.
Gần nhà trọ có con bé độ 16 tuổi đẹp như trăng rằm, da con gái dân tộc trắng muốt mỗi cái gót chân do các nàng lội đèo nên hơi thô thôi.
Mình làm quen rồi chở em đi chợ, chợ vùng cao xa lắm, hơn chục cây lô mếch mới có nhé! Một hôm như bao hôm nào lão tốt uống mấy ngụm diệu hơi lơ tơ mơ em lại nhờ chở đi chợ mua mấy cuộn chỉ hay cái khỉ gì láo chốt không nhớ lắm
Nửa đường đến khu rừng toàn cây cối um tùm, lão chốt mệt was hỏi em
- Tao mệt lắm rồi cái bụng tao nó đói vào rừng kia nghỉ chút gen
Đồng ý hay không kệ mẹ, mình đưa em nó vào sâu sâu trong rừng, con bé hỏi mày đưa tao vào đây làm gì? anh éo chả nhời mà chỉ nghĩ em ngu thế vào đây để ... chứ làm gì nữa ke ke
(pin laptop còn có 9% =(()

Câu chuyện đang hồi gay cấn mà bác. Pin 9% chứ 1% bác cũng phải lý giải cho rõ ràng cái dấu ..... cuối bài đi chứ ạ!

trung_cadan
12-09-2012, 05:25 PM
Ông lão chốt toàn câu bài kiểu thế , vớ va vớ vẩn , 9 % thì sạc vào , lằng nhằng !!!

FGYan
12-09-2012, 06:23 PM
Tóm lại vừa đói, mệt lại Pin yếu nên ... hết chuyện.

toan2324
07-12-2012, 04:43 PM
Có bọn nó quay trộm và tung clip lên mạng cảnh 2 bác Cương - Hạnh đi phượt nè 1IZV_o286Hs

cuonghanh
07-12-2012, 08:11 PM
Thank bạn toan2345. Nhìn những hình ảnh mà nhớ lại cảm giác lướt xe giữa thiên nhiên hùng vĩ. Chỉ có mỗi diễn viên và phụ đạo là khác, còn "cái gỉ cái gi cái gì cũng rứa!"

toan2324
07-12-2012, 11:36 PM
Thank bạn toan2345
Em là 2324 chứ không phải 2345 giống cái ông 6789 đâu bác. Xem xong clip, liên tưởng đầu tiên của em là cái nhật ký 3 ngày đêm đi phượt của bác :)

themgaidep
26-08-2014, 08:00 PM
Đọc lại loạt bài này lại muốn đi Điện Biên chụp choẹt quá :chaochao