PDA

View Full Version : Thiếu nữ phát điên vì bị phản bội sau nhiều năm nuôi người yêu học thạc sĩ



cuonghanh
26-09-2012, 05:26 PM
Đêm qua tình cờ đọc được câu chuyện có thật nhưng không thể tin được trên mạng, tôi đã khóc vì xót xa và tức giận. Xin gửi các bạn câu chuyện này (hi vọng đây chỉ là 1 phóng tác văn chương vì không muốn tin đời quá nghiệt ngã)

Tình yêu 11 năm
Nguyễn Thanh Hằng và Hoàng Văn Chiến cùng quê Hậu Lộc, Thanh Hóa. 2 người vốn là bạn học với nhau từ cấp II. Sau khi tốt nghiệp lớp 9, Chiến gửi cho Hằng một lá thư vỏn vẹn chỉ có dòng chữ: "Công chúa à, tớ thích bạn". Vậy là, đôi tình nhân lấy ngày gửi lá thư ấy làm ngày kỷ niệm của tình yêu. Tình yêu của Hằng và Chiến được nuôi dưỡng suốt những năm tháng học cấp III. Ngày nào người yêu đi tập văn nghệ, Chiến cũng đưa đón người yêu của mình rất cẩn thận. Chiến và Hằng luôn đạt danh hiệu học sinh tiên tiến của lớp.
Khi ra trường, Chiến thi vào trường Đại học Quốc gia Hà Nội, Hằng học trường Cao đẳng Kinh tế kỹ thuật Hà Nội. Tình yêu của hai người tiếp tục được bồi đắp trong những năm tháng sinh viên. Những lúc khó khăn, Chiến luôn động viên Hằng cố gắng và cậu luôn tìm mọi cách an ủi để người yêu không còn cảm thấy mặc cảm vì chỉ học cao đẳng. Ngày Hằng tốt nghiệp cao đẳng, cô xin vào làm kế toán thương mại cho một công ty vận tải. Chiến đưa Hằng về quê xin phép hai gia đình cho "góp gạo thổi cơm chung" chờ ngày cậu ra trường sẽ làm đám cưới. 2 gia đình đồng ý cho con trẻ vì họ nghĩ "trước sau chúng nó cũng thành cặp đôi hoàn hảo nhất ở cái xã này. Chồng giỏi, vợ đảm đang".
Đời sống thử của cặp vợ chồng hờ diễn ra khá êm ấm. Hằng chịu khó đi làm và cô còn lấy thêm hồ sơ kế toán thuế về nhà làm thêm. Ước mơ học liên thông lên đại học của Hằng đành tạm gác sang một bên khi Chiến ngỏ ý muốn học lên thạc sĩ. Cô gái trẻ đảm đang, thông minh tình nguyện kiếm tiên nuôi "chồng" thực hiện ước mơ thạc sĩ. Từ ngày ra trường, Chiến chỉ làm trợ giảng nên thu nhập cũng bấp bênh. 2 người đều hi vọng khi nào cậu có bằng cấp rồi sẽ tìm công viêc ổn định và làm giàu sau. Gần 4 năm Hằng vui vẻ làm lụng cực nhọc nuôi Chiến ăn học. Khi lấy được bằng thạc sĩ, Chiến xin vào làm việc trong một công ty con của một tập đoàn. Đi đâu, Hằng cũng tự hào vì người yêu của mình là thạc sĩ, người yêu giỏi làm bên tập đoàn lớn của quốc gia. Đôi trai gái dự tính sẽ làm đám cưới vào cuối năm 2012 khi cả 2 tròn 27 tuổi, đánh dấu 11 năm yêu nhau.

Đang mong chờ ngày hạnh phúc nhất trong đời là được mặc váy cưới, cuối tháng 5 âm lịch, Hằng nhận được tin dữ người yêu đang tổ chức đám cưới ở một khách sạn sang trọng tại quận Tây Hồ. Khi nghe bạn bè của người yêu nói, cô không tin vào tai mình.
"Gần 1 tháng nay anh ấy nói đi công tác. Hàng ngày, anh ấy vẫn gọi điện cho em thường xuyên, làm gì có chuyện làm đám cưới với người khác" - cô gái trẻ tức tưởi biện minh cho người yêu trong lúc tỉnh táo. Nhưng khi gọi điện về cho bố mẹ người yêu, cô thấy không ai nghe máy nên sinh nghi và chạy vội đến khách sạn thì đúng là Chiến đang tay trong tay với một cô gái khác trong hình ảnh cô dâu, chú rể.
Cô gái trẻ ngã quỵ ngay trước cổng khách sạn. Cô không nói được điều gì, cô không thể khóc và cũng không muốn nhìn vào thực tại. Cô lao ra đường như một người điên và khi về đến căn phòng trọ, tổ ấm của 2 người nhiều năm nay, cô mới khóc thành tiếng.
Sau khi tổ chức xong đám cưới, Chiến có quay về nhà trọ xin lỗi Hằng và cậu chỉ kịp nói một tiếng "Cô ấy đã có thai với anh, hơn nữa lại là con của sếp anh. Anh không muốn mất hết công danh, sự nghiệp vì điều đó". Nghe người yêu nói vậy, Hằng biết làm sao. Cô nằm vật vã một tuần. Từ 50 kg, Hằng tụt xuống còn 42 kg. Nhìn hình ảnh của cô ai cũng thương cho cô gái trẻ. Gia đình Hằng đã phải cử người ra chăm sóc cô khi biết Chiến đi lấy vợ. Sau 2 tuần li bì trong căn nhà trọ đơn sơ, cô gái trẻ đã hóa điên khi vừa khóc, rồi lại cười. Cô vừa hát, vừa khóc khiến hàng xóm cũng phải chạnh lòng. Gia đình đã phải đưa Hằng vào bệnh viện tâm thần. Tại bệnh viện, Hằng luôn miệng la hét và khoe có người yêu làm thạc sĩ. Nhưng trong tâm trí, có lúc cô hiểu ra rằng mình đã mất người yêu mãi mãi.
Mẹ Hằng gạt nước mắt kể cho chúng tôi nghe câu chuyện bị phản bội của con gái: "Đau lòng lắm cháu ạ. Ngày nào nó cũng kêu con đau nhức khắp người và đòi được tiêm, được gặp thằng Chiến". Cô gái trẻ tội nghiệp vẫn phải uống thuốc an thần hàng ngày để chống lại những cơn vật vã và hoang tưởng về cuộc sống hạnh phúc với người yêu của mình.

Và đây là lá thư trần tình của người được coi là nhân vật chính trong câu chuyện trên:

Hôm nay tình cờ lên mạng, tôi đọc được bài viết về Hằng và tôi hiểu được câu chuyện bài báo nói là chuyện tình của mình.
LTS: Ngay sau khi đăng tải bài viết về một thiếu nữ phát điên vì bị phản bội sau nhiều năm nuôi người yêu học thạc sĩ, chúng tôi đã nhận được 1 bức thư tự nhận là thạc sĩ khiến thiếu nữ phát điên. Chàng trai đã nêu thẳng những lý do cuộc tình tan vỡ. Chúng tôi xin đăng tải khách quan để độc giả cùng nhận định.

Tôi cũng yêu chân tình không giả dối

Tôi chính là “gã đểu cáng” như cách gọi của mọi người trong câu chuyện. Tôi không cố lên đây để trần tình, thanh minh cho mình mà vì tôi thấy cần được chia sẻ cho lòng thoải mái. Nhất là với gia đình của Hằng, tôi muốn họ không nhìn tôi với ánh mắt căm hận bởi hai nhà chúng tôi cách nhau chưa đầy 2km.
Tôi xin kể qua câu chuyện tình của chúng tôi. Gia đình Hằng đã nói đúng, tôi yêu cô ấy từ khi vào lớp 10. Ngày đó, trong tâm trí của tôi Hằng là hoàng hậu, là công chúa. Hằng không những hát hay, múa mềm mà còn viết chữ rất đẹp. Ở trường, Hằng luôn được thầy cô yêu quý. Tôi hãnh diện vì có người yêu như Hằng. Tình cảm tôi dành cho cô ấy rất chân thành.

Ngày Hằng không đỗ đại học, tôi vẫn động viên Hằng gửi nguyện vọng vào cao đẳng để chúng tôi được ở gần nhau hơn. Những năm tháng sinh viên, tình yêu của chúng tôi rất đẹp. Ngày đó, điện thoại không có, xe máy cũng không. Hằng thuê trọ ở Minh Khai, tôi trọ ở Cầu Diễn, chúng tôi chỉ hẹn hò nhau qua tin nhắn Yahoo.
Khoảng cách xa xôi, cái nghèo đói của sinh viên khiến chúng tôi trân trọng từng giờ phút bên nhau. Có hôm, khi Hằng đến chơi, tôi không có tiền đãi người yêu ăn cơm. Chúng tôi chỉ có 1 nghìn đồng mua ba quả cà chua về nấu làm canh rồi cắm cơm lên chan với canh loãng mà vẫn cười vui vẻ.
Có khi, cả hai cùng tìm đến nhà nhau chơi rồi lại tình cờ nhìn thấy nhau ở trạm xe bus. Noel năm nào hai đứa cũng gửi xe đạp tại Bách Khoa rồi đi bộ ra Nhà thờ lớn để cầu nguyện tình yêu. Tôi đã nghĩ, chúng tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi.

Chúng tôi dọn về ở chung nhưng tình cảm vẫn không có gì thay đổi. Tôi vẫn yêu và cảm phục Hằng vì cô ấy là cô gái mạnh mẽ. Nếu tôi chán nản, Hằng lại hát cho tôi nghe.
Nhiều đêm, cô ấy nằm gối lên chân tôi và hát rất nhiều. Hạnh phúc của hai đứa đơn giản lắm. Bạn bè cùng học với chúng tôi ai cũng biết hai đứa là một cặp từ lâu.

Sự thay đổi không phải vì tiền, vì danh vọng

Ai cũng trách tôi là kẻ hám danh chạy theo đồng tiền. Tôi không trách bởi trong chuyện tình yêu người ra đi bao giờ cũng là kẻ phụ bạc. Hơn ba tháng nay, ai cũng trách tôi như thế.
Ở quê, người ta còn chửi cả bố mẹ tôi hám tiền nên bội ước với gia đình Hằng. Nhà tôi chấp nhận hết, chuyện tình cảm người ngoài cuộc làm sao hiểu được.
Gần 4 năm ở chung, tôi chưa một ngày đánh mắng Hằng. Chuyện tình cảm, tình yêu tôi không lừa dối cô ấy. Sinh nhật Hằng tôi chưa bao giờ quên tặng quà.
Thậm chí, tôi còn bóp mồm, bóp miệng dành tiền mua điện thoại tặng người yêu nhân kỷ niệm 10 năm yêu nhau trong khi bố mẹ tôi ở quê chưa bao giờ tôi tặng họ được cái gì.
Sự thay lòng đổi dạ của tôi hoàn toàn không phải vì tiền. Khi chúng tôi nhắc đến chuyện làm đám cưới, tôi thấy trong lòng trống rỗng và hụt hẫng chứ không hề thấy vui và hạnh phúc. Bởi, tôi cảm thấy chưa thực sự muốn làm chồng của Hằng.

Trong khi tôi cố quên đi cái đám cưới thì Hằng liên tục nhắc và mong chờ nó. Sự háo hức của cô ấy khiến tôi cảm thấy mọi thứ mơ hồ quá. Gần một năm nay, tôi không còn cảm giác như ngày trước với Hằng.
Tôi thấy đời đáng chán và tẻ nhạt quá. Tôi có tâm sự với người bạn thân của tôi và Hằng. Cô ấy cho rằng yêu nhiều quá nên sinh ra mất dần cảm giác yêu mà chỉ sống theo bản năng có nhau và nghĩa vụ tình cảm phải gánh.
Nhiều đêm tôi mất ngủ nằm nghĩ đến những lời bạn nói. Tôi thấy bạn mình nói đúng. Tôi cảm thấy sự có mặt của Hằng trong cuộc sống của tôi chỉ là thói quen, không có thấy thiếu thiếu như một thứ gia vị trong bữa ăn chứ không phải là tình yêu sâu đậm như ngày xưa.
Trong khi đó, vợ của tôi bây giờ lại là cô gái trẻ trung và biết làm tôi cười. Tôi bắt đầu so sánh Hằng với người đó. Hằng già hơn, tính tình khó gần và bản tính nhà quê của Hằng không thể gột rửa được. Người đó lại rất nhẹ nhàng và phong cách hiện đại.
Nhiều lần, tôi bảo Hằng hãy bỏ giọng nói địa phương. Tôi không muốn nghe cái giọng lớ giữa quê và phố của Hằng. Tôi khuyên thì Hằng lại giận cho rằng tôi có mới, nới cũ.
Khi nhận ra mình không còn tình cảm với Hằng cũng là lúc tôi biết mình đã phải lòng vợ tôi bây giờ. Không phải vì tiền, vì bố cô ấy là trưởng phòng của tôi mà đơn giản cô ấy khiến tôi thấy có được nụ cười như ngày đầu yêu nhau.
Hằng không thể giúp tôi lấy lại nụ cười hạnh phúc như xưa nên tôi nghĩ sự giải thoát là an toàn nhất. Nhiều lần, tôi định nói chuyện với Hằng và có lời chia tay chính thức chứ không phải âm thầm lấy vợ. Nhưng Hằng không bao giờ muốn tôi nhắc đến chuyện tạm xa nhau để bình tâm và suy nghĩ lại.
Người ta yêu nhau không biết vì sao nhưng khi chia tay lại có ngàn lý do để nói. Tôi không muốn nói lên sự thật rằng tôi đã hết yêu Hằng. Khi tình yêu không còn thì không cần phải cố gắng níu kéo.
Điều tôi không bao giờ cảm thấy có lỗi là trong suốt năm tháng yêu nhau, tôi chưa bao giờ hai lòng với cô ấy. Hằng phát điên không phải lỗi ở tôi mà do cô ấy đặt trái tim nhầm chỗ. Phần lớn phụ nữ đều như vậy nhưng họ đều vượt qua, Hằng là trường hợp hi hữu.
(st)

pduythanh
26-09-2012, 05:45 PM
Ngày xưa mình cũng có một tình yêu thời sinh viên thật nhiều kỷ niệm gần giống câu chuyện này nhưng mình lại đóng vai Hằng mới buồn chứ!!! :( Mất 5 năm trời mới có thể lấy được lại sự cân bằng và trái tim không còn "lạnh" mỗi khi gần phụ nữ... Khổ thân cô Hằng nào đấy quá

laototphilao
26-09-2012, 06:11 PM
Thằng này phải gặp đại ca tôi Bao Chửng như trong vụ án Trần Thế Mỹ
Nhưng chả biết tin được báo chí lá cải không? hay giống vụ con dâu kẹp bố chồng
Mình cũng phũ với gái nhiều nhưng phải khắc phục bằng cái khác chứ thế này thì o được

ChienKhuD
26-09-2012, 06:47 PM
Là đàn ông tôi cũng cố gắng tìm một lý do nào đó để thông cảm với anh chàng Chiến này. Nhưng khó quá. Cách trả lời của anh ta thể hiện sự yếu đuối của bản thân mình. Gần 4 năm sống chung, dù đã hết tình cảm nhưng anh ta không hề nói ra. Có phải vì anh ta còn cần tiền ăn học, cần tiền của người yêu để mua cái gọi là quà tặng người yêu? Anh ta cố tìm một lý do để đổ lỗi cho cô gái, đó là "cái giọng lớ giữa quê và phố". Nhà hai người cách nhau có 2km chắc là cũng là người cùng địa phương nhỉ? Thế mà anh ta lại ghét chính cái giọng địa phương của mình. Cái lý do "Cô ấy đã có thai với anh, hơn nữa lại là con của sếp anh. Anh không muốn mất hết công danh, sự nghiệp vì điều đó" cũng nói lên sự yếu đuối của thằng đàn ông trong con người Chiến. Anh ta là người chỉ biết lệ thuộc mà thôi.

Có thể nói anh ta là người mắc nợ cô gái rất nhiều. Ở đời, đôi khi có những có những cái ân quá lớn làm người ta tìm cách quên đi thay vì phải trả.

cuonghanh
26-09-2012, 06:51 PM
Là đàn ông tôi cũng cố gắng tìm một lý do nào đó để thông cảm với anh chàng Chiến này. Nhưng khó quá. Cách trả lời của anh ta thể hiện sự yếu đuối của bản thân mình. Gần 4 năm sống chung, dù đã hết tình cảm nhưng anh ta không hề nói ra. Có phải vì anh ta còn cần tiền ăn học, cần tiền của người yêu để mua cái gọi là quà tặng người yêu? Anh ta cố tìm một lý do để đổ lỗi cho cô gái, đó là "cái giọng lớ giữa quê và phố". Nhà hai người cách nhau có 2km chắc là cũng là người cùng địa phương nhỉ? Thế mà anh ta lại ghét chính cái giọng địa phương của mình. Cái lý do "Cô ấy đã có thai với anh, hơn nữa lại là con của sếp anh. Anh không muốn mất hết công danh, sự nghiệp vì điều đó" cũng nói lên sự yếu đuối của thằng đàn ông trong con người Chiến. Anh ta là người chỉ biết lệ thuộc mà thôi.

Có thể nói anh ta là người mắc nợ cô gái rất nhiều. Ở đời, đôi khi có những có những cái ân quá lớn làm người ta tìm cách quên đi thay vì phải trả.

Em nghĩ Chiến không phải là người đàn ông yếu đuối, đơn giản vì Chiến KHÔNG- PHẢI - LÀ - ĐÀN - ÔNG.

trung_cadan
26-09-2012, 07:23 PM
Nàng nuôi chàng đi học mà bị bỏ thì ầm ĩ nỉ non :)) , mọi người thông cảm thương xót.

Trong khi bao nhiêu chàng nuôi nàng đi học bị bỏ thì là ngu , có bao tiền đưa gái hết :)) .

Chuyện này có là gì với bao nhiêu bi kịch tình yêu , cái này rất rất lá cải , he he .

Yêu nhau bao năm giờ hết yêu thì phải bỏ chứ cố tình lấy làm vợ thì thành tôn trọng lời thề nguyền vớ vẩn hay sao ??? :)) !!!

ChienKhuD
26-09-2012, 07:41 PM
Đành rằng hết yêu thì phải chia tay. Đó là lối thoát duy nhất. Nhưng chia tay kiểu trốn tránh, đổ thừa, cơ hội... như ông Chiến này thì quả là "KHÔNG- PHẢI - LÀ - ĐÀN - ÔNG" phải không nhỉ? :))

culu2795
26-09-2012, 07:44 PM
Có trách chỉ trách Thượng Đế sinh ra con người biết "có mới nới cũ".Khi anh tiếp xúc với người con gái khác,anh chỉ nhìn thấy người ta là thánh thiện,là cao sang, là quyền quý...trong khi anh quay lại nhìn người yêu anh thì anh thấy là già nua,xấu xí,nhà quê...hỏi thử có đàn ông nào mà lại vẫn còn thích người yêu cũ của mình khi trong đầu lúc nào chỉ nghĩ đến cô gái "thành phố" kia.Giả sử như anh không ra thành phố,không tiếp xúc với cuộc sống xô bồ,hiện đại.Hai anh chị sống ở dưới quê với một một cuộc sống thanh bình ,đạm bạc thì có lẽ anh chỉ biết có người yêu mình là nhất mà không chạy đi theo người con gái khác.

v0dka
26-09-2012, 07:45 PM
Có những thằng như thằng này thảo nào hay có những vụ giết người dã man thế :tlbc. Không bao giờ và chẳng có lý do nào để nó lý giải được là tại sao nó không nói chuyện với cô gái đáng thương kia một cách rõ ràng, âm thầm tìm 1 tình yêu mới , âm thầm tổ chức 1 đám cưới cho bản thân mình, tìm 1 con đường cho riêng nó.:tlbuon.Thằng hèn!!!

dangqtuan
26-09-2012, 09:12 PM
Thứ nhất, một người phụ nữ 27 tuổi đã sống chung với đàn ông trong 5 năm thì gọi là thiếu phụ chứ không phải thiếu nữ nữa đâu bạn cuonghanh ạ!
Thứ hai, Hằng đã bị điên rồi thì ai cung cấp thông tin cho đứa viết báo biết được chi tiết cuộc tình đến cả lá thư đầu tiên vậy? Nói phét!
Như vậy bạn cuonghanh đã bị phí nước mắt cho một bài báo lá cải.

cuonghanh
26-09-2012, 09:24 PM
Thứ nhất, một người phụ nữ 27 tuổi đã sống chung với đàn ông trong 5 năm thì gọi là thiếu phụ chứ không phải thiếu nữ nữa đâu bạn cuonghanh ạ!
Thứ hai, Hằng đã bị điên rồi thì ai cung cấp thông tin cho đứa viết báo biết được chi tiết cuộc tình đến cả lá thư đầu tiên vậy? Nói phét!
Như vậy bạn cuonghanh đã bị phí nước mắt cho một bài báo lá cải.
Uh, mình cũng chỉ mong đó là bài lá cải. Được thế thì kể cũng vui lòng!
(Mình lấy nguồn từ ANTĐ và Dân trí. Dạo này báo chí chạy theo lợi nhuận nhiều, nên chắc báo uy tín cũng chẳng từ thủ đoạn câu view).
Hì, nhân tình thế thái!

ChienKhuD
27-09-2012, 04:23 PM
Uh, mình cũng chỉ mong đó là bài lá cải. Được thế thì kể cũng vui lòng!

Tôi còn nhớ có đọc đâu đó một câu chuyện thế này. Có anh chàng vừa mới tốt nghiệp đại học. Trong buổi tiệc mừng của mình, một phụ nữ dáng vẻ buồn bả đến gặp anh. Bà ta nói rằng con trai mình đang bệnh nặng. Đứa bé sẽ chết nếu không có tiền thanh toán viện phí. Anh này liền móc hết tiền bạc đưa cho người phụ nữ. Hôm sau có người bạn bảo rằng anh bị lừa. Thật ra ở bệnh viện địa phương không có đứa bé nào bị bệnh như vậy cả. Trầm ngâm một chút anh chàng bỗng cười thật tươi và nói rằng: "Vậy thì chúng ta phải vui hơn vì không có đứa bé nào sắp chết cả!".

Cái gì xuất phát từ lòng tốt, từ sự thông cảm thật tình sẽ không bao giờ vô ích. Tôi nghĩ cuonghanh cũng vậy.

trung_cadan
27-09-2012, 05:23 PM
Tôi còn nhớ có đọc đâu đó một câu chuyện thế này. Có anh chàng vừa mới tốt nghiệp đại học. Trong buổi tiệc mừng của mình, một phụ nữ dáng vẻ buồn bả đến gặp anh. Bà ta nói rằng con trai mình đang bệnh nặng. Đứa bé sẽ chết nếu không có tiền thanh toán viện phí. Anh này liền móc hết tiền bạc đưa cho người phụ nữ. Hôm sau có người bạn bảo rằng anh bị lừa. Thật ra ở bệnh viện địa phương không có đứa bé nào bị bệnh như vậy cả. Trầm ngâm một chút anh chàng bỗng cười thật tươi và nói rằng: "Vậy thì chúng ta phải vui hơn vì không có đứa bé nào sắp chết cả!".

Cái gì xuất phát từ lòng tốt, từ sự thông cảm thật tình sẽ không bao giờ vô ích. Tôi nghĩ cuonghanh cũng vậy.

Rất hay , mụ Tác Ta quả này mát lòng mát mề =)) !!!

cuonghanh
27-09-2012, 06:00 PM
Tôi còn nhớ có đọc đâu đó một câu chuyện thế này. Có anh chàng vừa mới tốt nghiệp đại học. Trong buổi tiệc mừng của mình, một phụ nữ dáng vẻ buồn bả đến gặp anh. Bà ta nói rằng con trai mình đang bệnh nặng. Đứa bé sẽ chết nếu không có tiền thanh toán viện phí. Anh này liền móc hết tiền bạc đưa cho người phụ nữ. Hôm sau có người bạn bảo rằng anh bị lừa. Thật ra ở bệnh viện địa phương không có đứa bé nào bị bệnh như vậy cả. Trầm ngâm một chút anh chàng bỗng cười thật tươi và nói rằng: "Vậy thì chúng ta phải vui hơn vì không có đứa bé nào sắp chết cả!".

Cái gì xuất phát từ lòng tốt, từ sự thông cảm thật tình sẽ không bao giờ vô ích. Tôi nghĩ cuonghanh cũng vậy.

Cháu thì k dám nhận mình là người có lòng tốt, chỉ nhận mình là người cả tin thôi bác ạ. Nhân đây kể bác nghe câu chuyện vào dịp giáp tết 2012 vừa rồi - một câu chuyện chẳng biết nên buồn hay vui vì ranh giới giữa lòng tốt và sự ngu dốt nhiều khi mong manh lắm.

Hôm ấy cháu và đứa em cùng phòng đi mua quà biếu sếp, gặp 1 người phụ nữ dân tộc ôm theo bó rau cải Mèo mếu máo khóc. Hỏi ra thì được biết con gái chị ấy từ trên núi xuống phố rồi mất tích, chị đi cắt rau ở vườn mang theo, vừa đi vừa bán kiếm tiền tìm con. Hai đứa đưa tiền cho chị, nhìn chị cười sung sướng mà tưởng như vừa làm được một việc có ý nghĩa.

Khi chị ấy đi rồi, ông chủ quán bảo chúng mày bị lừa rồi, nó dặt dẹo ở đây cả tuần, ngày nào cũng bài này lừa khách qua đường. Cháu chỉ cười, bảo với đứa em: Chị biết mình bị lừa từ đầu rồi em ạ. Rau cải còn nguyên vết nhựa, lại mang theo cả túi nilon đựng nữa thì rõ là câu chuyện hoang đường. Nhưng chị thấy chị ấy là một người lao động vất vả: bàn tay toàn chai sạn, chân nứt nẻ ám màu đất. Chắc phải bần cùng lắm thì một người lao động chân chính mới phải làm những điều không ra gì như thế. Thôi coi như mình chúc tết cho gia đình chị ấy đi em!

10 người biết chuyện thì cả 10 bảo cháu ngu dốt. Số đông đã nói thế thì chắc cháu cũng nên tin là đúng, bác ChienkhuD nhỉ?

ChienKhuD
27-09-2012, 06:23 PM
Ấy ấy bạn đừng xưng mình là cháu. Thật ra tôi còn trẻ lắm. Chỉ có điều suy nghĩ và lời nói hơi giống ông già. Có lẽ vì lẽ đó mà hồi xưa đi cua gái toàn cua dính ông bà già (cha mẹ) của mấy nàng :)).

Tôi nghĩ việc làm của bạn cũng xuất phát từ lòng tốt. Tuy nhiên, từ bi phải luôn song hành với trí tuệ. Nếu thiếu sự soi sáng của tuệ giác thì tình thương đôi khi lại trở nên chướng ngại, buộc ràng. Bạn đã có lý do chính đáng khi cho tiền người phụ nữ thì cớ gì phải buồn nữa. Hãy vui lên đi vì không có đứa bé nào bị mất tích cả.

ma_congtu
27-09-2012, 07:35 PM
Tôi vẫn tin cây chuyên trên có thật, trường hợp này hoàn toàn có thể xảy ra trong cuộc sống.

Còn nói là cô gái đã đặt trái tim nhầm chỗ -> ko nên tin một ng bạc bẽo như nó. Ý là ngu thì chết kệ mày.

Những lời giải thích thật là ngụy biện, một thằng hèn dám làm ko dám chịu trách nhiệm !

nhachoaloiviet
27-09-2012, 08:22 PM
Các bác nhìn thấy thằng Chiến ăn cháo đá bát ở đâu alo em để em dùng bảo dao thiến nó hai hạt mít cho tiệt giống súc sinh đó đi. Cầu mong thượng đế sẽ trừng phạt nó!:saydm

haibei
27-09-2012, 08:37 PM
Thứ nhất, một người phụ nữ 27 tuổi đã sống chung với đàn ông trong 5 năm thì gọi là thiếu phụ chứ không phải thiếu nữ nữa đâu bạn cuonghanh ạ!
Thứ hai, Hằng đã bị điên rồi thì ai cung cấp thông tin cho đứa viết báo biết được chi tiết cuộc tình đến cả lá thư đầu tiên vậy? Nói phét!
Như vậy bạn cuonghanh đã bị phí nước mắt cho một bài báo lá cải.

câu chuyện mà có thật thì bạn bè,người thân quan sát thấy hết,đâu cần đến cô gái kể lại tác giả mới biết

laototphilao
27-09-2012, 08:59 PM
Đàn ông như thằng cu Chiến bám váy đàn bờ từ lúc đi học rồi cũng chả ra gì đâu
Ný nuận hết yêu là bỏ con cái người ta, mầy mà đụng đến người như em gái anh anh chém chết mẹ luôn thề o nói phét cái loại súc sinh như nó đáng giá bao nhiêu đâu?
Hết yêu thì vẫn còn cái nghĩa, với phụ nữ một ngày ăn ngủ với nhau đã thành nghĩa rồi trong khi 10 năm nó đục đẽo con gái người ta bao nhiêu cái?
Không có lửa làm sao có khói định không tin lá cải nhưng qua vài thông tin thấy gần như thế

redtn2002
28-09-2012, 12:24 AM
Vụ nào không biết, riêng vụ này thì đồng tình với bác laotot.

Lâm Đệ
28-09-2012, 01:13 AM
Chuyện này lại làm nhớ đến Bố già Corleon đã nói một câu để đời Rằng Lòng biết ơn còn đi mau hơn nhan sắc .Sự nhẫn tâm của con người không biết để đâu cho hết .Cái thú vị không phải ở câu chuyện mà ở lời bình của các còm sĩ .Từ đó mới hé mở cái nhìn về cuộc đời cũng như về con người .Như Cuonghanh thì người bị lừa đôi khi lại hạnh phúc hơn người đi lừa .Điều này quả đúng kể cả trong tình yêu ,lắm khi người bị phụ tình sau một thời gian gặp lại người tình cũ .Lại hú vía nhủ thầm -May mà khi truớc nó phụ mình chứ nếu không lấy phải thằng này chỉ có mà ....chết .quái sao hồi truớc mình nhẹ dạ thế nhỉ !

Một cái khuynh huớng tiềm tàng trong con người là thích gây tổn thương cho người khác ,có khi chỉ là ánh mắt , một câu nói , một cử chỉ ,một nụ cười ,không hiểu tại sao người ta thích làm điều đó .Có lẽ do bản năng tiến hóa từ thuở sơ khai còn sót lại chăng ? Thế nên càng yêu nhau càng thích làm khổ nhau là vậy
Phụ nữ với thiên tính làm mẹ ,thích bao bọc che chở ,bà mẹ hay có khuynh huớng yêu thuơng đứa con hư hỏng nhất nhà .Vì thế đừng ngạc nhiên khi thấy sao có những mối tình trái khoáy .Khiến mình phải rủa thầm .Mẹ cái thằng thế mà con bé cũng yêu đuợc ,mình ngon lành thế này nó lại chẳng buồn để mắt đến .Lộn tiết !
Bí ẩn trong tình yêu là một điều lạ lùng .Kẻ đó với anh không là gì nhưng với nàng nó lại là tất cả .Nơi hắn bản năng phụ nữ đuợc bộc lộ
Còn với anh ? Hào hoa thật ,đàn ông thật ,nhưng bên cạnh anh nàng chỉ thấy sự hợm hĩnh khoe khoang của giống đực ,cái thiên tính của nàng không bao giờ đuợc thể hiện
Mà nói gì tình yêu ,trong tình bạn cũng vậy .tôi thà chơi với thằng đểu mà dễ thuơng còn hơn chơi với thằng thành thật đàng hoàng mà khó thuơng
Dở cũng đuợc rồi sẽ có ngày hay ,nghèo rồi cũng có khi giầu Sợ nhất là sự nhạt nhẽo .Nhạt là vất đi muôn đời anh chỉ là cái thứ bạc nhạc hô hô

scholes
28-09-2012, 12:22 PM
Khi chị ấy đi rồi, ông chủ quán bảo chúng mày bị lừa rồi, nó dặt dẹo ở đây cả tuần, ngày nào cũng bài này lừa khách qua đường. Cháu chỉ cười, bảo với đứa em: Chị biết mình bị lừa từ đầu rồi em ạ. Rau cải còn nguyên vết nhựa, lại mang theo cả túi nilon đựng nữa thì rõ là câu chuyện hoang đường. Nhưng chị thấy chị ấy là một người lao động vất vả: bàn tay toàn chai sạn, chân nứt nẻ ám màu đất. Chắc phải bần cùng lắm thì một người lao động chân chính mới phải làm những điều không ra gì như thế. Thôi coi như mình chúc tết cho gia đình chị ấy đi em!



Câu chuyện trên làm mình nhớ lại lần mình về cố đô Hoa Lư chơi , lúc về có thằng bé cứ chạy theo nài mình mua mấy cái ảnh chụp phong cảnh ở đó, rồi nói chú mua cho cháu để cháu lấy tiền mua bút đi học, nghe đến đó mình hỏi tập ảnh bao nhiêu tiền, nó nói 20.000đ, rồi mình cho nó 20.000đ mà không lấy ảnh ; đi được mấy bước lại có 1 bà cụ cầm mấy cái bắp sen ra chào mình mua rồi còn nói :ông cụ ở nhà bị ốm liệt giường, nhà không có ruộng..., mình hỏi bao nhiêu tiền , bà cụ nói 20.000đ, rồi mình lại cho 20.000đ ...ra xe thằng lái xe nói mình bị lừa rồi, bài của người ta đấy, gặp ai chả nói thế nhưng mình bảo thôi kệ , thật ra nhìn cách ăn nói trơn tru, liến thoắng của thằng bé với bà cụ kia mình đã không mấy tin nhưng mình nghĩ nếu nghe thấy những điều đó mà không có chút động lòng mới là đáng sợ ....

nhachoaloiviet
28-09-2012, 12:37 PM
Vừa đọc đoạn đầu của Lâm Đệ huynh viết em nổi hết da gà he he, bởi vì hồi học cấp 3 em có kỷ niệm y như huynh nói : Hồi đó ở lớp có cô bé tên Trang khá xinh gái dịu dàng,nhà tương đối mạnh, bố làm quan chức ở ủy ban thành phố, cơ cấu lắm. Nhiều con trai trong khối và trong lớp ném phi đao ám khí ầm ầm nhưng không trúng mặc dù các bạn trai đó đều có xe máy ( hồi đó cấp 3 mà có Dream to là dân chơi lắm rồi)...

Rồi không biết bằng cách nào cô ta lại lọt vào tay của Dũng Cò Ma ( nick hồi cấp 3 của em) . Một tên đi xe đạp ghẻ,ăn mặc lôi thôi quà sáng chỉ có 2k. Sau này tỉ tê mới hiểu là cô ta thích mình vì hay vẽ các nhân vật SonGoKu cho các bạn,trang trí sổ bài hát khá đẹp, đặc biệt là thỉnh thoảng mình thở ra một câu khiến cả lớp lẫn cô giáo cười nghiêng ngả. Chỉ vậy thôi sao???

Vì "hạnh phúc" đến quá đơn giản nên "hắn ta" không trân trọng mà sau đó lại tòm tem với một cô bạn khác tên Hoa trong lớp khiến Trang rất buồn và khóc rất nhiều .Đến năm 12 thì cả hai cô bé đều không thuộc quyền sở hữu của Cò Ma. Sau 1 năm họp lớp cô bé Trang phát biểu 1 câu với cậu bạn chơi cùng trong nhóm : Tao đéo hiểu tại sao hồi đi học tao lại yêu nó:zzz

Lâm Đệ
28-09-2012, 09:13 PM
@ nhachoa Sức mạnh hay sức hút của một người nằm ở sự chân thành ,có khéo léo man trá đến mấy rồi cũng sẽ có lúc lòi đuôi .Thế nên Trang tử trong Nam Hoa Kinh có nói rằng
Tình không gì bằng thật
Hình không gì bằng duyên

Những người làm mê mẩn người khác như cậu , như Chien khu D , như cuonghanh ,như chân nhân (còn nhiều nữa nhưng tôi chỉ biết có các vị này ) nhất định ngoài đời phải là những kẻ cực kì duyên dáng

nhachoaloiviet
29-09-2012, 01:45 AM
He làm gì đến cữ đó LâmĐệ huynh, huynh có cái tật là hơi hào phóng lời khen. Nhưng có điểm này là đệ tán đồng : nghệ thuật thu hút tình cảm phải là dùng cái thật để quyến rũ đối tượng. Sử dụng cái thật một cách khéo léo cho thành ngô nghê ,đáng yêu sẽ chắc chắn sẽ vượt qua mấy chiêu nói phét sơ cấp...
Nhắc đến đây, rõ ràng là chỉ có Chân Nhân hiện hình rõ nét nhất he. Bởi ngay cái ngoại hiệu đã ăn tiền . Lâm Đệ huynh chắc cũng đã sớm thấy rõ trong bộ Kỳ Đài Diễn Nghĩa, chỉ có duy nhất một chân nhân. Có thể có nhiều tướng quân, nhiều trưởng lão, nhiều đại tiểu hiệp...nhưng không ai đụng hàng tới do chủ ý của đệ he, bởi vì nhachoa đặt tên nhân vật dựa trên nhận định của mình và tự tin vào con mắt nhìn người keke,chỉ có lão ta là chân nhân...

Lần này cầm binh phù dẫn Hải Phòng tiến đánh Nha Trang ,Chưởng Môn và CLB bon đệ phải nỗ lực rất nhiều để động viên tinh thần các kỳ thủ nhà,lo kinh phí cho chu đáo hơn,vận động anh em đi cổ động...He he nhưng với tinh thần Hp thì càng khó khăn chiến đấu càng ...thịt thăn.Lâm Đệ huynh sẽ thấy tài chỉ huy của Sir 6789 trong lần vượt biển này ,và cả tài... lai rai ,hô phong hoán vũ đến cuối con đường trên bàn nhậu khơ khơ...Các hảo hán sẽ gặp nhau sớm thôi mà...

mtuan2
29-09-2012, 01:54 AM
Thấy bài báo bịp trắng trợn nên vào đính chính cho ae biết đây chỉ là cái trò lá cải của mấy thằng phóng tinh viên thôi.

Luận điểm 1

Đi đâu, Hằng cũng tự hào vì người yêu của mình là thạc sĩ, người yêu giỏi làm bên dầu khí. Đôi trai gái dự tính sẽ làm đám cưới vào cuối năm 2012 khi cả hai tròn 27 tuổi, đánh dấu 11 năm yêu nhau.

Theo câu này thì Hằng với Chiến sinh năm 1985, vì vậy sẽ tốt nghiệp PTTH vào cuối 2003. Học xong 2 bạn rủ nhau vào ĐH, CĐ. Nhưng oái oăm ở chỗ cái trường Cao đẳng Kinh tế kỹ thuật Hà Nội mà Hằng học mới nhận quyết định thành lập vào cuối năm 2007, sang năm 2008 mới tuyển sinh.

Link
http://diachiso.vn/ha-noi/thanh-xuan/vu-huu/237/truong-cao-dang-kinh-te-ky-thuat-ha-noi.html

Nghĩa là Chiến với Hằng phải đi học ĐH, CĐ muộn 5 năm hoặc ngày xưa ở quê dốt quá học đúp 5 năm liền

Giả sử Hằng có học vào 2008 thì sau 3 năm là năm 2011 mới tốt nghiệp được cao đẳng. Ấy vậy mà ra trường còn nuôi Chiến được 4 năm.

Luận điểm 2

Ngày Hằng tốt nghiệp cao đẳng, cô xin vào làm kế toán thương mại cho một công ty vận tải. Chiến đưa Hằng về quê xin phép hai gia đình cho “góp gạo thổi cơm chung” chờ ngày cậu ra trường sẽ làm đám cưới. Hai gia đình đồng ý cho con trẻ vì họ nghĩ “trước sau chúng nó cũng thành cặp đôi hoàn hảo nhất ở cái xã này. Chồng giỏi, vợ đảm đang”. Đời sống thử của cặp vợ chồng hờ diễn ra khá êm ấm. Hằng chịu khó đi làm và cô còn lấy thêm hồ sơ kế toán thuế về nhà làm thêm. Ước mơ học liên thông lên đại học của Hằng cũng tạm gác sang một bên khi Chiến ngỏ ý muốn học lên thạc sĩ. Cô gái trẻ đảm đang thông minh tình nguyện kiếm tiền nuôi “chồng” thực hiện ước mơ thạc sĩ. Từ ngày ra trường, Chiến chỉ làm trợ giảng nên thu nhập cũng bấp bênh. Hai người đều hi vọng khi nào cậu có bằng cấp rồi sẽ tìm công việc ổn định và làm giàu sau. Gần 4 năm Hằng vui vẻ làm lụng cực nhọc nuôi Chiến ăn học. Khi lấy được bằng thạc sĩ, Chiến xin vào làm việc trong một công ty con của tập đoàn Dầu khí Quốc gia.

Vậy là vào năm 2015 Chiến mới bỏ Hằng lấy người khác, chuyện chưa xảy ra, anh em đừng ném đá sớm quá tội bạn Chiến, chỉ nên nhẹ nhàng khuyên giải biết đâu đến năm đó Chiến hồi tâm chuyển ý lại cưới Hằng.

Thay lời kết: Ông nhà báo chém gió!

6789
29-09-2012, 01:56 AM
Tội nghiệp Chiến quá... TSB con Hằng :tlkdcuoi

kt22027
29-09-2012, 05:09 AM
Tôi thà là người bị gạt mất của còn hơn là ngược lại. Mình phải là người may mắn được có mới bị gạt, chứ trọc đầu có ai thèm nắm.

nhachoaloiviet
29-09-2012, 08:53 AM
Nếu bọn nhà báo chém gió thổi bò cũng tốt he he, vậy là không có cô gái nào phải ôm nỗi uất hận 11 năm, và cũng không có thằng Chiến nào táng tận lương tâm như vậy...

...mà chỉ có mấy thằng viết báo thích rút gân độc giả. Như vậy vẫn còn đỡ tức! Hi hi

Cầu mong thượng đế quở trách mấy thằng chém gió!

6789
29-09-2012, 09:17 AM
...Những người làm mê mẩn người khác như cậu , như Chien khu D , như cuonghanh ,như chân nhân (còn nhiều nữa nhưng tôi chỉ biết có các vị này ) nhất định ngoài đời phải là những kẻ cực kì duyên dáng

Bây giờ mới đọc cái còm này của huynh... Xin phản bác lại đoạn bôi đen, rất nhiều tình bạn trên mạng ảo khăng khít nhưng lần đầu off đã thấy ngán nhau tận cổ, vì thất vọng thấy đối tượng không giống như hình dung của mình (nếu không em yêu toàn gái teen rùi, cứ tưởng thế nào, thế mà gặp mặt chỉ muốn đá cho nó một phát chít ngay....hehe) :nemgach

trung_cadan
29-09-2012, 11:37 AM
Hờ hờ , nay mới thấy mụ mtuan2 có còm rất chuẩn , em sợ nhất phản biện bị mọi người ném đá , ke ke .

Mụ Tác ta để nước mắt đấy mà thương lấy phu làm ruộng , nghe chửa :D !!!

MinhTommy
29-09-2012, 02:39 PM
Nàng nuôi chàng đi học mà bị bỏ thì ầm ĩ nỉ non :)) , mọi người thông cảm thương xót.

Trong khi bao nhiêu chàng nuôi nàng đi học bị bỏ thì là ngu , có bao tiền đưa gái hết :)) .

Chuyện này có là gì với bao nhiêu bi kịch tình yêu , cái này rất rất lá cải , he he .

Yêu nhau bao năm giờ hết yêu thì phải bỏ chứ cố tình lấy làm vợ thì thành tôn trọng lời thề nguyền vớ vẩn hay sao ??? :)) !!!

Chuyện bịa thì đúng rồi nhưng trong đời thực ko hiếm. Cái đáng lên án trong chuyện này ko phải là bỏ hay ko bỏ mà là cách bỏ. Chả ai bắt cái anh Chuối kia phải lấy H . Những nếu đã mang danh là thằng đàn ông thì nên chia tay cho đàng hoàng rồi hãy cưới ng khác. Còn nếu vẫn muốn cưới vợ mà vẫn giữ đc q hệ tc với người cũ thì phải tài năng và khéo léo để người cũ tình nguyện " hy sinh" đã :)

MinhTommy
29-09-2012, 02:47 PM
[QUOTE=cuonghanh;261467]Cháu thì k dám nhận mình là người có lòng tốt, chỉ nhận mình là người cả tin thôi bác ạ. Nhân đây kể bác nghe câu chuyện vào dịp giáp tết 2012 vừa rồi - một câu chuyện chẳng biết nên buồn hay vui vì ranh giới giữa lòng tốt và sự ngu dốt nhiều khi mong manh lắm.

Hôm ấy cháu và đứa em cùng phòng đi mua quà biếu sếp, gặp 1 người phụ nữ dân tộc ôm theo bó rau cải Mèo mếu máo khóc. Hỏi ra thì được biết con gái chị ấy từ trên núi xuống phố rồi mất tích, chị đi cắt rau ở vườn mang theo, vừa đi vừa bán kiếm tiền tìm con. Hai đứa đưa tiền cho chị, nhìn chị cười sung sướng mà tưởng như vừa làm được một việc có ý nghĩa.

Khi chị ấy đi rồi, ông chủ quán bảo chúng mày bị lừa rồi, nó dặt dẹo ở đây cả tuần, ngày nào cũng bài này lừa khách qua đường. Cháu chỉ cười, bảo với đứa em: Chị biết mình bị lừa từ đầu rồi em ạ. Rau cải còn nguyên vết nhựa, lại mang theo cả túi nilon đựng nữa thì rõ là câu chuyện hoang đường. Nhưng chị thấy chị ấy là một người lao động vất vả: bàn tay toàn chai sạn, chân nứt nẻ ám màu đất. Chắc phải bần cùng lắm thì một người lao động chân chính mới phải làm những điều không ra gì như thế. Thôi coi như mình chúc tết cho gia đình chị ấy đi em!

10 người biết chuyện thì cả 10 bảo cháu ngu dốt. Số đông đã nói thế thì chắc cháu cũng nên tin là đúng, bác ChienkhuD nhỉ?[/QUOTE
Mình cũng thường xuyên ngu dốt kiểu này. Ko đừng đc vì cảm giác áy náy còn tồi tệ hơn

danghocco
29-09-2012, 04:02 PM
Theo em thì chưa chắc đây là chuyện bịa đâu mặc dù có một số chi tiết có thể do việc cẩu thả và "thêm mắm thêm muối" của phóng viên viết bài nên dẫn đến những sự vô lý như bác mtuan2 đã chỉ ra, vì em đã đọc được một bài viết tiếp theo chụp cả ảnh thật (được làm mờ) của cô gái trong câu chuyện đang điều trị trong bệnh viện tâm thần - ngồi trên ghế đá(chứ không phải ảnh minh họa được lấy từ một bộ phim đưa vào bài viết trước đó). Sau đó, chính chàng trai cũng đã lên facebook giải thích cho hành động của mình nữa mà? Hơn nữa, lại còn có cả địa chỉ của họ nữa.

Nếu câu chuyện này mà hoàn toàn là bịa đặt thì đúng là không biết nói gì nữa!

Curious
29-09-2012, 04:38 PM
Theo em thì chưa chắc đây là chuyện bịa đâu mặc dù có một số chi tiết có thể do việc cẩu thả và "thêm mắm thêm muối" của phóng viên viết bài nên dẫn đến những sự vô lý như bác mtuan2 đã chỉ ra, vì em đã đọc được một bài viết tiếp theo chụp cả ảnh thật (được làm mờ) của cô gái trong câu chuyện đang điều trị trong bệnh viện tâm thần - ngồi trên ghế đá(chứ không phải ảnh minh họa được lấy từ một bộ phim đưa vào bài viết trước đó). Sau đó, chính chàng trai cũng đã lên facebook giải thích cho hành động của mình nữa mà? Hơn nữa, lại còn có cả địa chỉ của họ nữa.

Nếu câu chuyện này mà hoàn toàn là bịa đặt thì đúng là không biết nói gì nữa!
Phóng viên ko chuyên giờ nhiều lắm, có đc đào tạo bài bản đâu, lại bị áp định mức nữa nên cực kỳ cẩu thả. Cẩu thả từ việc lấy thông tin tới việc viết bài, rồi trong cả việc bảo vệ tt cho nv, rồi việc giật tit nữa...Nhưng cũng chả mong đây là sự thật vì như thế thì bạc quá, nhẫn tâm quá

bichngoc88
29-09-2012, 06:01 PM
Phóng viên ko chuyên giờ nhiều lắm, có đc đào tạo bài bản đâu, lại bị áp định mức nữa nên cực kỳ cẩu thả. Cẩu thả từ việc lấy thông tin tới việc viết bài, rồi trong cả việc bảo vệ tt cho nv, rồi việc giật tit nữa...Nhưng cũng chả mong đây là sự thật vì như thế thì bạc quá, nhẫn tâm quá

Mình cũng thấy thế,giờ báo chí nhiều tin vịt quá nên cũng sợ à..

saohom10b5
18-10-2012, 12:33 AM
Cuộc đời thật lắm éo le.
Nhân sâm thì ít mà rễ tre thì nhiều.