Lâm Đệ
15-10-2012, 09:53 AM
Thân tặng người bạn nhỏ cuonghanh
1
Chuyện của họ đã có nhà văn viết thành sách. Rất cảm động. Tôi còn nhớ đoạn chị vợ là nhạc sĩ vĩ cầm bỗng thấy anh họa sĩ, người yêu của chị, người chị được tin đã hi sinh ở chiến trường trở về. Rá gạo trên tay chị đổ xuống đất. Chị chạy tới ôm chầm lấy anh. Trước mặt chồng, chị vừa khóc vừa hỏi anh:
- Sao bây giờ anh mới về?
- Sao anh không một lá thư nào cho em?
Nước mắt chị đẫm trên áo anh họa sĩ. Chị không thể chờ mãi một người chị đã được tin là chết trận. Biền biệt bao năm tháng. Những người bạn chiến đấu của anh họa sĩ đều thương xót nói với chị về trận đánh kinh hoàng trên đất B3 và cái chết của anh. Chị đã lấy chồng. Một người bạn của cả hai người. Cũng một chiến binh thời ấy. Nhưng đã may mắn trở về với những mảnh đạn còn găm ở đâu đó trong cơ thể. Người ấy yêu chị từ khi chị còn là một cô nữ sinh trường nhạc. Anh họa sĩ và chị biết rất rõ tình cảm ấy. Buổi tối trước khi lên đường tòng quân chị và anh hoạ sĩ gặp nhau trong căn buồng của chị. Khi đó anh họa sĩ đang vẽ cho chị bức chân dung. Đứng ngoài cửa, người ấy im lặng nhìn. Và im lặng xuống thang. Hiểu rằng với chị, mình vĩnh viễn là người xa lạ.
2
Cái mô típ kể trên có nhiều trong văn chương có lẽ vì nó xảy ra quá nhiều trong đời thực.
Người chồng ra đi.
Chị nhạc sĩ trở về với anh họa sĩ, với mối tình đầu của chị. Chia tay chồng cũ, chị đau đớn, van vỉ:
- Hãy tha thứ cho em. Anh thân yêu...
Chồng chị là người có nghị lực. Anh không khóc, chỉ vuốt tóc chị:
- Chúc em hạnh phúc. Vĩnh biệt.
3
Người chồng đã thực hiện đúng lời chào: Vĩnh biệt. Họ không gặp lại nhau. Dù vẫn sống trong cùng một thành phố. Đi trên đường, nhìn thấy nhau từ xa, họ tìm lối rẽ.
Anh cố quên chị dù cho điều ấy quá sức anh. Anh vẫn có những thông tin về chị. Chị sống hạnh phúc với anh họa sĩ, người chồng mới của chị. Nhưng có những ngày chị đau khổ. Anh họa sĩ không thể quên được những gì đã xảy ra giữa chị với người chồng cũ. Ý nghĩ chị đã sung sướng tự nguyện trao toàn bộ tình cảm và tấm thân trinh trắng của chị cho người ấy làm anh nhức nhối. Và có lẽ cũng vì cả vết thương nơi sọ não. Anh gầm thét, rên rỉ. Cáu kỉnh với chị và tự riếc móc mình. Chị thấy mình là người có lỗi. Mặc dù tỉnh cơn đau anh dịu dàng bảo chị:
- Tha lỗi cho anh. Anh yêu em biết chừng nào. Chính vì tình yêu ấy anh đã đi chiến đấu. Và anh không thể không nghĩ rằng anh ta cũng đã...
Anh vẽ. Những bức tranh của anh ngày càng ảm đạm. Nó gần như không có ánh sáng. Và bức nào cũng chỉ được vẽ dở dang...
Chị hiểu trách nhiệm của mình, tình yêu của mình phải có đối với anh. Chị làm mọi việc để anh vui, để anh vẽ, để anh cảm thấy hạnh phúc. Chị biết trong trái tim chồng mình luôn có một cái gì vón cục, dù nó có nằm yên nhưng không dễ gì tan được.
4
Nhiều năm qua đi.
Tuổi trẻ chỉ còn là những kỉ niệm xa lắc xa lơ.
Cây vĩ cầm của bà nhạc sĩ đã bao đêm cất tiếng ca ngợi tình yêu, tuổi trẻ, hạnh phúc trong nhà hát hay trong những buổi hòa nhạc giữa trời đã im lặng từ lâu. Nó phủ bụi. Không biết lần cuối cùng bà nhấc nó xuống, lau cho đến bóng loáng lên, ngắm nghía và dạo thử một vài hợp âm là tự bao giờ nữa. Nó được treo trên tường, sát với một khung vải trắng lớn - một bức tranh vẫn chờ ông vẽ. Khung vải đã ố. Những chiếc đinh đóng vào gỗ đã han rỉ, loang ra mặt vải. Nó cũng phủ đầy bụi.
Bà họa sĩ vẫn chăm sóc ông như chăm sóc một đứa trẻ. Trong nhà hai ông bà, gần như không có tiếng động.
Khi thấy người khách bước vào nhà, bà nhạc sĩ kéo vĩ cầm ngơ ngác. Nếu bà đang bưng rá gạo, ắt hẳn nó cũng tuột đổ xuống đất. Đó là người bà vẫn nghĩ đến nhưng không mong gặp lại. Người chồng cũ của bà.
Ba người ngồi quanh bàn.
- Tôi đến chào anh chị. Tôi sắp chuyển vào Nam và ở hẳn trong ấy.
Cả ba tóc đều đã bạc. Câu chuyện gượng gạo và tẻ nhạt.
Ông họa sĩ như hiểu được nỗi lòng hai người. Ông đứng dậy, mệt mỏi và lịch sự nói lời xin lỗi khách rồi vào buồng trong.
- Tôi đến để vĩnh biệt em. Người khách thì thào.
- Có lẽ lần này mới thật là vĩnh biệt. Bà khe khẽ trả lời.
- Thôi. Tôi đi.
Những bàn tay già nua xương xẩu nắm lấy nhau. Khách đi. Bà ngồi lại. Tư lự. Không nghĩ được gì. Và trở vào buồng trong gặp ông với vẻ mặt của người biết lỗi.
Ông họa sĩ đang ngồi ngả người trên ghế bành, đầu hơi ngửa về phía sau, điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay hờ hững đã ngún tới chỗ đầu lọc, còn nguyên hình một điếu thuốc bằng tro. Bà khẽ gỡ nó khỏi tay ông, rất nhẹ nhàng để khỏi làm ông thức giấc. Bà ngắm chiếc khung vải trắng ố vàng trước mặt ông. Và bà với tay hạ chiếc vĩ cầm xuống. Bà định lau bụi cho nó. Nhưng rồi lại treo lên.
Và ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông. Bà thiu thiu ngủ.
Bùi Ngọc Tấn
1
Chuyện của họ đã có nhà văn viết thành sách. Rất cảm động. Tôi còn nhớ đoạn chị vợ là nhạc sĩ vĩ cầm bỗng thấy anh họa sĩ, người yêu của chị, người chị được tin đã hi sinh ở chiến trường trở về. Rá gạo trên tay chị đổ xuống đất. Chị chạy tới ôm chầm lấy anh. Trước mặt chồng, chị vừa khóc vừa hỏi anh:
- Sao bây giờ anh mới về?
- Sao anh không một lá thư nào cho em?
Nước mắt chị đẫm trên áo anh họa sĩ. Chị không thể chờ mãi một người chị đã được tin là chết trận. Biền biệt bao năm tháng. Những người bạn chiến đấu của anh họa sĩ đều thương xót nói với chị về trận đánh kinh hoàng trên đất B3 và cái chết của anh. Chị đã lấy chồng. Một người bạn của cả hai người. Cũng một chiến binh thời ấy. Nhưng đã may mắn trở về với những mảnh đạn còn găm ở đâu đó trong cơ thể. Người ấy yêu chị từ khi chị còn là một cô nữ sinh trường nhạc. Anh họa sĩ và chị biết rất rõ tình cảm ấy. Buổi tối trước khi lên đường tòng quân chị và anh hoạ sĩ gặp nhau trong căn buồng của chị. Khi đó anh họa sĩ đang vẽ cho chị bức chân dung. Đứng ngoài cửa, người ấy im lặng nhìn. Và im lặng xuống thang. Hiểu rằng với chị, mình vĩnh viễn là người xa lạ.
2
Cái mô típ kể trên có nhiều trong văn chương có lẽ vì nó xảy ra quá nhiều trong đời thực.
Người chồng ra đi.
Chị nhạc sĩ trở về với anh họa sĩ, với mối tình đầu của chị. Chia tay chồng cũ, chị đau đớn, van vỉ:
- Hãy tha thứ cho em. Anh thân yêu...
Chồng chị là người có nghị lực. Anh không khóc, chỉ vuốt tóc chị:
- Chúc em hạnh phúc. Vĩnh biệt.
3
Người chồng đã thực hiện đúng lời chào: Vĩnh biệt. Họ không gặp lại nhau. Dù vẫn sống trong cùng một thành phố. Đi trên đường, nhìn thấy nhau từ xa, họ tìm lối rẽ.
Anh cố quên chị dù cho điều ấy quá sức anh. Anh vẫn có những thông tin về chị. Chị sống hạnh phúc với anh họa sĩ, người chồng mới của chị. Nhưng có những ngày chị đau khổ. Anh họa sĩ không thể quên được những gì đã xảy ra giữa chị với người chồng cũ. Ý nghĩ chị đã sung sướng tự nguyện trao toàn bộ tình cảm và tấm thân trinh trắng của chị cho người ấy làm anh nhức nhối. Và có lẽ cũng vì cả vết thương nơi sọ não. Anh gầm thét, rên rỉ. Cáu kỉnh với chị và tự riếc móc mình. Chị thấy mình là người có lỗi. Mặc dù tỉnh cơn đau anh dịu dàng bảo chị:
- Tha lỗi cho anh. Anh yêu em biết chừng nào. Chính vì tình yêu ấy anh đã đi chiến đấu. Và anh không thể không nghĩ rằng anh ta cũng đã...
Anh vẽ. Những bức tranh của anh ngày càng ảm đạm. Nó gần như không có ánh sáng. Và bức nào cũng chỉ được vẽ dở dang...
Chị hiểu trách nhiệm của mình, tình yêu của mình phải có đối với anh. Chị làm mọi việc để anh vui, để anh vẽ, để anh cảm thấy hạnh phúc. Chị biết trong trái tim chồng mình luôn có một cái gì vón cục, dù nó có nằm yên nhưng không dễ gì tan được.
4
Nhiều năm qua đi.
Tuổi trẻ chỉ còn là những kỉ niệm xa lắc xa lơ.
Cây vĩ cầm của bà nhạc sĩ đã bao đêm cất tiếng ca ngợi tình yêu, tuổi trẻ, hạnh phúc trong nhà hát hay trong những buổi hòa nhạc giữa trời đã im lặng từ lâu. Nó phủ bụi. Không biết lần cuối cùng bà nhấc nó xuống, lau cho đến bóng loáng lên, ngắm nghía và dạo thử một vài hợp âm là tự bao giờ nữa. Nó được treo trên tường, sát với một khung vải trắng lớn - một bức tranh vẫn chờ ông vẽ. Khung vải đã ố. Những chiếc đinh đóng vào gỗ đã han rỉ, loang ra mặt vải. Nó cũng phủ đầy bụi.
Bà họa sĩ vẫn chăm sóc ông như chăm sóc một đứa trẻ. Trong nhà hai ông bà, gần như không có tiếng động.
Khi thấy người khách bước vào nhà, bà nhạc sĩ kéo vĩ cầm ngơ ngác. Nếu bà đang bưng rá gạo, ắt hẳn nó cũng tuột đổ xuống đất. Đó là người bà vẫn nghĩ đến nhưng không mong gặp lại. Người chồng cũ của bà.
Ba người ngồi quanh bàn.
- Tôi đến chào anh chị. Tôi sắp chuyển vào Nam và ở hẳn trong ấy.
Cả ba tóc đều đã bạc. Câu chuyện gượng gạo và tẻ nhạt.
Ông họa sĩ như hiểu được nỗi lòng hai người. Ông đứng dậy, mệt mỏi và lịch sự nói lời xin lỗi khách rồi vào buồng trong.
- Tôi đến để vĩnh biệt em. Người khách thì thào.
- Có lẽ lần này mới thật là vĩnh biệt. Bà khe khẽ trả lời.
- Thôi. Tôi đi.
Những bàn tay già nua xương xẩu nắm lấy nhau. Khách đi. Bà ngồi lại. Tư lự. Không nghĩ được gì. Và trở vào buồng trong gặp ông với vẻ mặt của người biết lỗi.
Ông họa sĩ đang ngồi ngả người trên ghế bành, đầu hơi ngửa về phía sau, điếu thuốc lá kẹp giữa hai ngón tay hờ hững đã ngún tới chỗ đầu lọc, còn nguyên hình một điếu thuốc bằng tro. Bà khẽ gỡ nó khỏi tay ông, rất nhẹ nhàng để khỏi làm ông thức giấc. Bà ngắm chiếc khung vải trắng ố vàng trước mặt ông. Và bà với tay hạ chiếc vĩ cầm xuống. Bà định lau bụi cho nó. Nhưng rồi lại treo lên.
Và ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông. Bà thiu thiu ngủ.
Bùi Ngọc Tấn