PDA

View Full Version : 17 Năm lăn lộn trong cờ để thu về được gì??



TrieuHamHam
05-05-2010, 05:49 PM
Tôi là một người con của xứ Thanh,những ngày thơ ấu tôi thường theo chú tôi nay đây mai đó đánh cờ.Vì sở thích của chú là ngày nào cũng cờ, ngày nào không đánh một ván cảm thấy như kiến bò trong xương.Theo chú nhiều tôi cũng học lỏm được nhiều chiêu cũng có thể nói là gian lận trong cờ.Thế rồi lớp cùng tôi thì chúng nó cũng vào đại học hết, còn tôi vì đam mê cờ mà bỏ bê học hành.Đêm đêm bày bàn cờ một mình mình nghiên cứu vì sao thua,tại sao thua?....bao nhiêu suy nghĩ cứ len lỏi trong đầu tôi không sao ngủ được.Rồi những đồng tiền thắng độ ở các lễ hội cũng làm tôi quên đi cảm giác về tương lai, tôi cứ nghĩ kiếm tiền dễ như vậy thì đi làm làm gì.Một suy nghĩ thật là trẻ con.Cờ gian bạc lận thì cũng có hậu quả của nó, gieo nhân nào thì gặt quả nấy.Chú tôi bị một tay giang hồ có số má ở đất Sầm Sơn cho vào tầm ngắm, một lần cũng vì cay cú gian lận nên bị đánh nửa sống nửa chết.Nằm nhà hơn một năm trời thì chú cũng nhận ra một điều là cờ chỉ có thể là đam mê chứ không là cái nghiệp được.Chú chuyển sang nghề buôn bán và cũng khá giả từ đấy.Còn về phần tôi vẫn ham mê,vẫn gặp được gà ở các lễ hội nên tôi nghĩ đó là công việc, một công việc kiếm tiền thực sự.Biết rằng đó cũng chỉ là tiền sinh hoạt, trang trải hàng ngày.Chứ nghiệp cờ mua nhà thì thật và viển vông ( em cũng nghe Giang hồ đồn đại là bác Bùi Dương Trân đánh cờ độ mua được nhà ).Với thời của tôi bấy giờ thì bạn bè bằng trang lứa vợ con đuề huề, công việc ổn định. Còn tôi thì sao? vẫn bộ quần áo ấy, vẫn đôi giày ấy rồi vẫn một góc ở quán cờ Thanh Hóa ngày ngày tìm gà để chăn.Hết gà thì gặp những người còn quái hơn cả mình,ở đời có câu chưa biết mèo nào cắn mỉu nào quả thật không sai.Tôi gặp đúng phải đại cao thủ là Long xèo,hôm đầu hắn thả cho tôi được, được thể tôi càng hăng.Và những lần tiếp theo hắn rủ tăng độ và tôi đồng ý.Càng đánh tôi càng thua, mà tiền thì ở đâu ra,tiền về bán gà bán lợn, rồi tiền vay mượn.Tiền đội nón ra đi, và tôi càng quyết tâm phải gỡ bằng được, càng gỡ thì càng thua tha.Mà đặc biệt ở Long xèo là đánh với hắn tôi cảm giác là hắn chỉ hơn tôi 1/2 đến 1 tiên.Nhưng kỳ thực sau này tôi mới biết hắn là một con ma cờ có tiếng ở đất Thanh.Nhưng rồi hắn cũng ra đi vì đại dịch AIDS tràn vào xóm của y, y cũng không thoát khỏi cái nghiệp nghiện chích choác rồi dẫn tới HIV- AIDS.
Tôi càng ngày càng quyết tâm với cờ, mà càng thua tôi càng về học hỏi thêm, đêm đêm người ta đi ngủ thì tôi thức, thức bày binh bố trận để ngày mai quyết chiến.Cũng như kiểu võ lâm, rèn luyện võ nghệ trước khi xuống núi.Quyết tâm trả thù.Giờ thì gà qué cũng thành cáo, mà cáo thì giờ biến thành tinh hết rồi.Tôi không biết phải kiếm ra tiền bằng cách nào.Một thằng quần áo của mấy ngày hôm trước, đôi giầy thời Pháp thuộc vẫn lang thang ở xới cờ như một con nghiện vật vờ tìm thuốc.Cái gương của ông chú tôi vẫn lay lắt trong đầu tôi,nhưng vì quá ham mê cờ mà tôi đã quên đi điều đó.Tôi đam mê quên ăn quên ngủ với cờ.Đến 35 tuôi tôi vấn chưa có một mối tình vắt vai,cũng chẳng có ai để ý đến một thằng như tôi.Một thằng mà chỉ có cờ làm nghiệp sinh nhai.Tôi vạ vật hết xới này đến sới khác mong gặp được gà, mong kiếm được chút đỉnh để sống qua ngày.Nhưng ở đời đâu như ta mong muốn,ra các sới mới thì toàn gặp những tên thủ lĩnh khét tiếng.Nên đành ngậm ngùi cháy túi đi về,lại 1 ý nghĩ le lói trong đầu là mượn xe đạp bạn để bán lấy tiền gỡ lại những ván đã mất.Thì lại lao vào vòng xoáy của nợ nần.
17 năm lăn lộn trong cờ tôi được gì và mất gì??? Tôi đã quá ảo tưởng về cuộc sống mà cờ mang lại cho tôi.Tôi đã đánh mất tất cả......bạn bè tình yêu cũng chỉ vì ảo tưởng!Trong khi bạn bè trang lứa giờ đã con đàn, nhà lầu xe hơi.Còn tôi thân tàn ma dại, ngày ngày vật vờ kiếm từng bữa cơm.Nay no mai đói là chuyện bình thường.
.....................................................................
Giờ tôi đã thay đổi : Cờ là một nghệ thuật người chơi cờ là một kỳ nghệ.Hiện giờ tôi đang làm phó GĐ KD cho một công ty BĐS ở HN do ông chú tôi làm GĐ.

reporter
05-05-2010, 05:56 PM
Tôi nghĩ chúng ta không nên trách cứ cờ đã không đem lại gì cho mình. Ngược lại, thử ngẫm mà xem, cờ vốn là thú chơi tao nhã. Nhưng chính những người chơi nó đã làm cho nó biến tướng, sử dụng cờ như một phương tiện bài bạc, lừa lọc, kiếm tiền có mà kiến cái hư danh cũng có... Nếu cờ vẫn tồn tại, bên cạnh ta, giúp ta kết thêm bạn mới, giúp ta quên những nỗi sầu muộn thường ngày, thì nên cảm ơn cờ lắm chứ!

Trách cờ ư? Không lẽ mấy người mê cá độ bóng đá đến nỗi phải gán cả nhà, vợ chồng con cái tan đàn xẻ nghé lại quay sang trách bóng đá: Nó chả đem lại cho mình điều gì tốt đẹp, chỉ phá nhà mình, hay sao?

internazionale
05-05-2010, 05:59 PM
Rất cám ơn bác đã dành thời gian viết bài tâm sự về cuộc đời với anh em trên diễn đàn.Nói chung dính đến cờ đều ít nhiều sẽ khổ.Tuy nhiên rõ ràng thì ai cũng biết là khổ đấy nhưng vì quá đam mê mải vui quá nên đôi khi quên đi cả thực tại rất nhiều đến khi nhìn lại mới biết mình đang khổ quá,lúc này ân hận thì cũng không giúp được nhiều nữa.Thôi đành cố gắng sống tiếp và sống 1 cách đàng hoàng,lương thiện thôi bác à.Nick của bác chính là thần tượng chơi cờ của em hiện nay,hehe D

TrieuHamHam
05-05-2010, 06:03 PM
Cờ không bạc nhưng người phụ cờ kêu bạc!Cám ơn các bạn đã lắng nghe.Mình không nói là mình trách cờ hay là ntn nhưng đó là kỷ niệm.Một bài học là đam mê cũng có nhiều kiểu nhưng đừng đam mê một cách thái quá.

mtuan
05-05-2010, 06:26 PM
Cờ không có lỗi, đánh độ ăn tiền là mới là thứ cần lên án.

Honda-Fit
05-05-2010, 10:17 PM
các bác cứ đi làm những việc kiếm ra tiền , cưới vợ nuôi con đàng hoàng , khi nào có chút thời gian rảnh rỗi thì chơi cờ giải trí , nhớ là tham dự giải này giải nọ cho nó vui có mục tiêu phấn đấu , chứ đừng chơi cờ độ mục đích kiếm sống thì bảo đảm các bác sẽ được nhiều thứ từ cờ chứ cờ không lấy đi mình cái gì đâu . Vừa quan tâm tới cờ nhưng cũng phải quan tâm tới gia đình nữa nhé he he ...kẻo bị vợ la !

dark_blue
05-05-2010, 10:31 PM
Nếu nghiệp cờ VN được nhà nước đối đãi tốt hơn thì kỳ thủ ta đâu phải lăn lê đánh độ kiếm sống qua ngày...

CXQ
05-05-2010, 10:39 PM
Bài viết của anh khiến cho ai đó đọc cũng cay sống mũi. Đa số những ai theo nghiệp cờ, em thấy họ có cuộc sống không khá giả được và để kiếm 1 cô vợ cũng thật là khó. Ở cánh đàn ông theo nghiệp cờ là vậy. Còn ở cánh chị em phụ nữ, nan giải hơn nữa. Nữ chơi cờ ngày càng ít. Ta có thể thấy giải A1 quốc gia mọi năm, chỉ quanh quẩn mấy chị em trong đội cờ TP.HCM là chính..kiếm tiền bằng việc đánh độ thì con gái ai mà đánh? Mà với chế độ đãi ngộ như hiện nay, tiền thưởng ở cái giải thì chua..thử hỏi làm sao nâng cao trình độ được? Như 1 nữ kỳ thủ trẻ trong tuyển TP chia sẻ:".. 90% bản thân đã theo nghiệp cờ, nhưng nó..chông chênh lắm, nên phải thi ĐH và kiếm cái ngành nào đó học phòng thân cái đã..Còn nâng cao trình độ, chỉ mong muốn được sang Trung Quốc thi đấu giải quốc gia TQ 1 vài tháng".

Em cũng là dân xứ Thanh. Cũng đam mê cờ nhưng xác định cờ chỉ là một niềm vui..không phải là cái cần câu cơm. Như bác themgaidep nói, cờ giúp ta có thêm bạn vì cùng chung hobby và ..để về già, ta có cái để mà giải trí, khi mà sức khỏe không cho phép ta chơi các trò chơi vận động với cường độ cao. Chỉ mong một vài năm nữa, cờ tướng sẽ được bổ sung vào tất cả các giải đấu quốc tế, mà đỉnh cao là Olympic thế giới. Có như thế, bộ mặt cờ tướng mới sáng sủa được..

Hiện nay, cờ tướng vẫn đang trong giai đoạn XH hóa. Tuy nhiên, vẫn còn ít. Đa số, những cá nhân đam mê cờ tướng bỏ tiền túi ra tài trợ cho các giải mà không đòi hỏi quyền lợi gì..

anh TrieuHamHam có người chú tốt bụng, và đầy bản lĩnh..mong rằng khi làm ăn khấm khá, hãy quay lại đầu tư vào cờ, nhưng với vai trò là nhà tài trợ các giải đấu. Phối hợp với các phương tiện truyền thông quảng bá cho cty của mình nữa chứ!

hyh
05-05-2010, 10:46 PM
Nếu nghiệp cờ VN được nhà nước đối đãi tốt hơn thì kỳ thủ ta đâu phải lăn lê đánh độ kiếm sống qua ngày...

Có hàng trăm môn thể thao, môn nào cũng đòi nhà nước đối đãi tốt hơn thì nhà nước có mà ngồi trên núi vàng cũng không đủ.
Chủ trương xã hội hóa thể thao, tiến đến thể thao chuyên nghiệp là tất yếu. Cờ tướng muốn giàu thì đầu tiên các kỳ thủ phải thi đấu nghiêm túc mọi lúc mọi nơi, đào sâu nghiên cứu, gây tiếng vang trên kỳ đài thế giới, thu hút sự chú ý của dư luận, tăng lượng khán giả thì lập tức sẽ có nhà đầu tư bơm tiền ngay. Chứ nay thấy râm ran nhường ván này, ván kia, mai lại thấy ông này lừa đảo, hút chích thì có mà thừa tiền mới rót vào.
Tiện thể em cũng thấy anh Triệu Hâm Hâm tính lại. Anh bỏ học đã lâu mà giờ làm PGĐ thì cũng phải suy nghĩ tiếp, nhỡ mấy năm nữa lại thấy kêu ca cái nghiệp làm PGĐ khổ hơn nghiệp cờ.

hieumarketer
05-05-2010, 10:47 PM
Em cũng rất nhiều đêm thức trắng vì cờ nhưng hiện tại vẫn lẹt đẹt, mới 23t chưa có gì trong tay nên đôi lúc ko dám đánh cờ và nghĩ đến cờ, vì rất sợ thời gian dành cho niềm đam mê ko thể giúp mình có được cuộc sống hạnh phúc, chẳng hạn năm 18t theo con đường chuyên nghiệp rồi 30t VĐVN sẽ được những gì (kiếm được 1 tỷ VNĐ ?) điều ko tưởng, có rất nhiều bậc tiền bối tầm ngoài 40t vẫn chưa ổn định được cuộc sống là tấm gương để lớp trẻ sau này nên chọn cho mình một con đường khác, có đam mê thì cũng chỉ xem cờ là giải trí thôi.

Lúc trẻ bạn sẽ có rất nhiều đam mê nhưng mọi thứ bạn phải kiểm soát được, em cũng rất buồn vì mọi thứ chi phối ko có thời gian nghiên cứu : gđ, học hành, công việc, bạn bè và cuối cùng là hậu phương ko vững chắc (Người yêu + Tiền), con người sẽ ko thành công nếu ko có tài năng và rất nhiều may mắn trong cuộc sống.

Đôi dòng chia sẽ cùng ae!!!!

dark_blue
05-05-2010, 11:32 PM
Có hàng trăm môn thể thao, môn nào cũng đòi nhà nước đối đãi tốt hơn thì nhà nước có mà ngồi trên núi vàng cũng không đủ.
VN có hàng chục triệu người chơi cờ tướng, trình độ kỳ thủ VN so ra cũng chỉ kém TQ, vậy hà cớ gì những tuyển thủ hàng đầu nước ta chỉ nhận được mức lương vừa đủ sống qua ngày, tiền thưởng cho giải vô địch quốc gia lúc có lúc không?

Sao bạn ko nghĩ ngược lại, bây giờ không đầu tư, đến khi nhà nước ngồi trên... vài núi vàng đi nữa thì có muốn đầu tư để theo kịp trình độ người ta cũng đã muộn.

hyh
06-05-2010, 12:00 AM
VN có hàng chục triệu người chơi cờ tướng, trình độ kỳ thủ VN so ra cũng chỉ kém TQ, vậy hà cớ gì những tuyển thủ hàng đầu nước ta chỉ nhận được mức lương vừa đủ sống qua ngày, tiền thưởng cho giải vô địch quốc gia lúc có lúc không?

Sao bạn ko nghĩ ngược lại, bây giờ không đầu tư, đến khi nhà nước ngồi trên... vài núi vàng đi nữa thì có muốn đầu tư để theo kịp trình độ người ta cũng đã muộn.

Bạn lấy đâu số liệu nước ta có hàng trục triệu người chơi cờ tướng? Nói vài triệu nghe còn hợp lý. Nhưng những người chơi thường xuyên chắc chỉ tầm trăm nghìn, phần lớn là những người già, chơi cho vui.
Những người thực sự đam mê cờ tướng chắc 70% là thành viên diễn đàn này rồi, nhưng lấy cờ tướng làm nghiệp thì may ra tầm vài trăm người là cùng.
Nói Việt Nam chơi chỉ sau Trung Quốc cũng chẳng đúng. Mới năm rồi Thành Bảo mới được hạng hai, trước đó có thêm Vũ Quân hạng 3 còn toàn xếp thứ đâu đâu.
Nói cho đúng thì các kỳ thủ giỏi đều có gốc gác Trung Quốc, rồi đến vài chục người Việt Nam thì đúng hơn nên nói trắng ra thì cờ tướng là cờ của người TQ. Nhiều khi cứ nói là giải vô địch thế giới chứ thực ra có mấy ông tàu đánh với 1, 2 ông Việt Nam, mấy ống Đức, Pháp, Nhật... gọi là có cho vui. Như bác Honda, á quân Nhật đấy, chẳng dại gì bỏ 600 USD ra cho Hồng Trí nó chém.
Chúng ta mê cờ tướng thì đòi nhà nước đầu tư, chứ thực ra đá cầu, rồi cầu lông... cũng nhiều người mê chẳng kém.
Cứ cho là Việt Nam kém cờ mỗi TQ thôi đi, nhà nước đầu tư vào thì cứ cho là 2 năm TQ vô địch thế giới, 1 năm Việt Nam ta được, giải quyết được vấn đề gì? Để vài trăm anh em trên diễn đàn này sướng với nhau à? Rồi quanh quẩn sang năm lại vác bàn cờ sang đánh với TQ à?
Ít nhất đội bóng đá nam Việt Nam vô địch vũng trũng ĐNA còn có hàng triệu người hò reo, chứ 1 anh VN bê cái cup vô địch thế giới cờ tướng về liệu có nổi 100 người ra sân bay đón không? Chả ai dại đầu tư vào môn thể thao ít người quan tâm như vậy.
Theo tôi mức đầu tư tiền vào cờ tướng như vậy là đủ rồi, còn tự kiếm tiền mà sống thôi. Theo tôi nhà nước TQ cũng chẳng đầu tư nhiều vào cờ tướng. Chẳng qua nước họ quá nhiều người chơi cờ, yêu cờ, kỳ thủ của họ chuyên nghiệp nên các công ty, cá nhân họ tự đổ tiền vào. Ở Việt Nam muốn xã hội hóa môn này cũng khó vì chính cách sống của các kỳ thủ hàng đầu làm nản lòng các nhà đầu tư.

bigblue
06-05-2010, 12:16 AM
Quái , đánh cờ tướng sao còn ăn gian được nhỉ ? Đi 1 nước thành 2 à ?
Nói chung cờ chỉ để giải trí , cho vui thôi .

123456
06-05-2010, 12:36 AM
kể ra anh và chú anh cũng giỏi đấy chứ.học hành ko đến nơi,mà vẫn phó giám đốc KD.khâm phục

mừng vì câu chuyện kết thúc có hậu

muoitam
06-05-2010, 12:41 AM
Nếu nghiệp cờ VN được nhà nước đối đãi tốt hơn thì kỳ thủ ta đâu phải lăn lê đánh độ kiếm sống qua ngày...

Thực ra bên người mê cờ TQ cũng phải lăn ra kiếm tiền đấy, như mình cả thôi, trừ các kỳ thủ đẳng cấp cao (100/1 tỷ người) - Mình sang bên đó nhiều thấy tình hình cũng như VN mình. Đã vào nghiệp cờ là khổ. HAM MÊ NHƯNG ĐỪNG THÁI QUÁ.. Mình có thời như bạn Trieuhamham nhưng thật may là mình đã kịp dừng đúng lúc. Mình vẫn nghiên cứu lúc rảnh rỗi, vẫn đi chơi cờ độ vào thứ bảy hàng tuần, nhưng cờ KHÔNG BAO GIỜ LÀ NGHIỆP CỦA MÌNH CẢ. . Nếu cảm thấy trình độ mình không thể lên tới đỉnh thật cao, mình có lời khuyên chân thành với các bạn: Bạn được từ cờ ít, nhưng cờ sẽ lấy của bạn rất rất nhiều thứ. Dừng lại bất kỳ lúc nào cũng không phải là quá muộn.

thanhbeo
06-05-2010, 01:04 AM
bản thân tôi đã mất rất nhiều thứ vì quá đam mê cờ tướng nhưng không bao giờ tôi hối hận . nếu được chọn lại tôi vẫn chọn cờ..................
cờ là một niềm đam mê, trong bàn cờ nó có tất cả cung bặc cảm xúc : hồi hộp, vui, hanh phúc, buồn, đau khổ , khóc(cái này toi bị một lần)
tuy nhiên nó cung chỉ là đam mê thôi chứ không thể nào là cuộc sống được . theo mình thì ai đã đammê cờ ttướng thì gác lại để lo ổn định cuộc sống cái đã rồi sau này hãy chơi cờ , có như thế thì cờ rất mau lên .
cờ nươc mình không thẻ so băng trung quốc la vì lý do đó .

alex2001
06-05-2010, 01:48 AM
haha, mê cờ tối ngày làm gì có em nào thèm lấy. ăn xe pháo mã cả ngày rồi còn thiết làm việc gì nữa, đúng là cờ ....bạc.

dark_blue
06-05-2010, 07:09 AM
Bạn lấy đâu số liệu nước ta có hàng trục triệu người chơi cờ tướng? Nói vài triệu nghe còn hợp lý. Nhưng những người chơi thường xuyên chắc chỉ tầm trăm nghìn, phần lớn là những người già, chơi cho vui.
- Đã ko tin thì dù tôi dẫn nguồn là số liệu từ đâu bạn cũng chẳng tin, thôi thì làm phép tính đơn giản (số liệu năm 2010 cả nhé)
♦ dân số VN hiện tại ước tính hơn 85tr người.
♦ trừ đi 10% người dân tộc thiểu số từ nhỏ tới lớn chưa thấy qua cái bàn cờ tướng, là còn 76,5tr người (ước tính thôi, chứ người dân tộc cũng biết chơi cờ tướng)
♦ trừ tiếp trẻ em từ 0-5 tuổi (9,5tr), người già trên 65 tuổi (5tr), còn 62tr người.

- Bây giờ tôi nói: "Cứ 6 người VN thì có 1 người biết chơi cờ tướng". Liệu có chấp nhận được không? Tôi nghĩ là được. Là có 10tr người biết chơi nhé.

- Tiếp theo, giả sử cứ 5 người biết chơi cờ, thì có 1 người thường xuyên chơi (một ngày chơi 1-2 ván, hoặc CN rảnh rỗi mới chơi vài ván - cũng đã là thường xuyên); là được 2tr người thường xuyên chơi.


Nói Việt Nam chơi chỉ sau Trung Quốc cũng chẳng đúng.
- Ngoài TQ thì các nước khác có bao nhiêu người chấp được VN 1 tiên?


nói trắng ra thì cờ tướng là cờ của người TQ
- còn nói cho đen lại là môn nào cũng có nguồn gốc của nó cả.



2 năm TQ vô địch thế giới, 1 năm Việt Nam ta được, giải quyết được vấn đề gì? Để vài trăm anh em trên diễn đàn này sướng với nhau à? Rồi quanh quẩn sang năm lại vác bàn cờ sang đánh với TQ à?
- ...


Chả ai dại đầu tư vào môn thể thao ít người quan tâm như vậy.
- No-table.



Theo tôi mức đầu tư tiền vào cờ tướng như vậy là đủ rồi, còn tự kiếm tiền mà sống thôi. Theo tôi nhà nước TQ cũng chẳng đầu tư nhiều vào cờ tướng. Chẳng qua nước họ quá nhiều người chơi cờ, yêu cờ, kỳ thủ của họ chuyên nghiệp nên các công ty, cá nhân họ tự đổ tiền vào. Ở Việt Nam muốn xã hội hóa môn này cũng khó vì chính cách sống của các kỳ thủ hàng đầu làm nản lòng các nhà đầu tư.
- Đầu tư như vậy là đủ rồi? Bạn có biết gì về thực trạng cờ tướng VN ko hay chỉ lâu lâu xem trên báo, trên diễn đàn cxq, thanglongkydao...?

- TQ chẳng đầu tư nhiều vào cờ tướng?
♦ Thứ nhất, cứ cho là nó đúng. Nhưng TQ có cái nhìn nhận rất khác VN ta về cờ tướng. Họ xem môn này là "quốc bảo", họ gọi những kỳ thủ hàng đầu là "đại sư" hẳn hoi; nói thêm rằng cái danh "đại sư" ấy ko hề là danh hão, họ thực sự được tôn trọng như vậy; Ma kỳ Dương Quan Lân sau khi mất đã được tạc tượng lưu danh hậu thế vv... Còn VN quan niệm cờ tướng như thế nào? Theo như lời chính bạn thì "phần lớn là những người già, chơi cho vui"... Xin lỗi, nực cười. Bạn có bao giờ ghé những quán cafe cờ không (kỳ đài thì khỏi nói rồi)? Ở đó "phần lớn là những người già" chăng? Chỉ quan sát đầu làng cuối xóm mà nói vậy thì hơi sớm đó bạn ơi.
♦ Thứ hai, nói "TQ chẳng đầu tư nhiều vào cờ tướng" là ko đúng đâu...

P/S: Càng viết càng thấy... chán. Bạn thích dùng cụm từ "Nói cho đúng", thực chất chỉ là "Nói theo bạn" thôi.

thailawer
06-05-2010, 08:45 AM
Tôi nghĩ chúng ta không nên trách cứ cờ đã không đem lại gì cho mình. Ngược lại, thử ngẫm mà xem, cờ vốn là thú chơi tao nhã. Nhưng chính những người chơi nó đã làm cho nó biến tướng, sử dụng cờ như một phương tiện bài bạc, lừa lọc, kiếm tiền có mà kiến cái hư danh cũng có... Nếu cờ vẫn tồn tại, bên cạnh ta, giúp ta kết thêm bạn mới, giúp ta quên những nỗi sầu muộn thường ngày, thì nên cảm ơn cờ lắm chứ!

Trách cờ ư? Không lẽ mấy người mê cá độ bóng đá đến nỗi phải gán cả nhà, vợ chồng con cái tan đàn xẻ nghé lại quay sang trách bóng đá: Nó chả đem lại cho mình điều gì tốt đẹp, chỉ phá nhà mình, hay sao?

Mình có nghe câu nói của 1 vị tổng thống Mỹ: đừng đòi hỏi cờ cho mình cái gì! mà hãy hỏi mình đã làm gì cho cờ! o biết mình nhớ đúng o?

skeleton
06-05-2010, 09:16 AM
Đọc bài này thấy quen quen, hình như nhiều người mình quen cũng ở tình trạng như vậy.

dark_blue
06-05-2010, 09:19 AM
Mình có nghe câu nói của 1 vị tổng thống Mỹ: đừng đòi hỏi cờ cho mình cái gì! mà hãy hỏi mình đã làm gì cho cờ! o biết mình nhớ đúng o?
Trong bài diễn văn nhậm chức của Tổng thống John F. Kennedy vào ngày 20/01/1961 có câu:

Ask not what your country can do for you – ask what you can do for your country.

(tạm dịch: Đừng hỏi tổ quốc có thể làm gì cho bạn - hãy hỏi bạn có thể làm gì cho tổ quốc)

abc
06-05-2010, 09:26 AM
Cờ đã mang lại cho bạn:

.....................................................................
Giờ tôi đã thay đổi : Cờ là một nghệ thuật người chơi cờ là một kỳ nghệ.Hiện giờ tôi đang làm phó GĐ KD cho một công ty BĐS ở HN do ông chú tôi làm GĐ.

:)

namde03
06-05-2010, 09:29 AM
Đọc bài xong thấy mình trong đó,
Biết nghiệp cờ (của mình) như gió thoảng đưa!
Nhưng sao vẫn sớm trưa "đèn sách".
Giữa đêm trường... cóc cách... một mình ênh! hehehe...^:)^

mtuan
06-05-2010, 10:22 AM
Cờ là môn thể thao, không phải là phương tiện kiếm tiền.

Song song với việc học cờ tướng, các kỳ thủ nên học cả cờ người trên giường và kiếm tiền để sống một cách cân bằng, không bị rơi vào trạng thái hẫng hụt rồi đổ tại vì cờ mà mình hỏng.

TrieuHamHam
06-05-2010, 10:23 AM
Mình có nghe câu nói của 1 vị tổng thống Mỹ: đừng đòi hỏi cờ cho mình cái gì! mà hãy hỏi mình đã làm gì cho cờ! o biết mình nhớ đúng o?

Không cần phải Tổng thống Mỹ gì gì bạn ạ.Mà ngay Việt Nam mình này : Đừng hỏi Tổ Quốc đã làm gì cho ta mà tự hỏi ta đã làm gì cho Tổ Quốc hôm nay.

mtuan
06-05-2010, 10:26 AM
Câu nói nổi tiếng đó của John Frank Kennedy nói trước tiên, rồi các bác lãnh đạo nhà mình nói theo mà không dẫn nguồn gì cả (câu của đế quốc Mỹ mà)

mtuan
06-05-2010, 11:01 AM
@Goplayer:

Tôi không nghĩ là người giàu có thú chơi tốn ít tiền nhất.

Có tiền, tỷ phú chơi du thuyền, Đoàn Nguyên Đức xài máy bay riêng.

Anh em ham cờ thì mua laptop, chơi sw xịn. Cũng vài nghìn đô chứ đâu có ít.

TieuHua
06-05-2010, 11:24 AM
Mình có nghe câu nói của 1 vị tổng thống Mỹ: đừng đòi hỏi cờ cho mình cái gì! mà hãy hỏi mình đã làm gì cho cờ! o biết mình nhớ đúng o?

Câu này của JF Kennedy, không phải về "cờ" mà về "tổ quốc" bạn à. Nguyên văn như sau:
"Ask not what your country can do for you; ask what you can do for your country".
Dịch nôm na là như lời trong bài hát Khát Vọng Tuổi Trẻ là:
"Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, mà cần hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc hôm nay"

HuaNganXuyen
06-05-2010, 11:35 AM
Mình có nghe câu nói của 1 vị tổng thống Mỹ: đừng đòi hỏi cờ cho mình cái gì! mà hãy hỏi mình đã làm gì cho cờ! o biết mình nhớ đúng o?

bro lại đánh lái câu của tổng thống Mỹ ra dành riêng cho cờ hay nhỉ :D!

ldtk
06-05-2010, 12:33 PM
Bạn mtuan dẫn chứng như vậy tuy cũng có lý nhưng mình không đồng ý, số anh em ham cờ mua laptop xịn vài nghìn đô cũng chỉ là số rất ít (và có những lý do riêng để họ đầu tư như vậy), đâu thể từ đó kết luận rằng cờ chưa chắc là thú chơi ít tốn kém. Hehe theo mình thì cờ vẫn là thú vui ít tốn kém nhất. Còn việc bạn không đồng ý với câu "người giàu là người có thú chơi ít tốn tiền nhất" ( a Bảo đã sửa lại chút) thì mình không dám tranh luận hehe.

trung_cadan
06-05-2010, 12:42 PM
Có nhiều quan điểm về giàu nghèo :

- Có người có tiền tỷ , ở nhà lầu , đi xe hơi , làm việc liên tục cỡ 10-12 tiếng 1 ngày : cũng là người giàu .
- Bạn tôi lại lý luận rằng , làm việc để thỏa mãn các thú vui , thú vui của bạn tôi là 1 trận đá bóng cùng bạn bè trên sân , là ly cà phê sáng cùng try kỷ , là 1 bàn cờ lúc chiều tà với 1 đấu thủ thân thiết ( lúc chơi lúc đàm luận về cờ ) . Với thu nhập vừa phải cùng với sức ép vừa phải , quan trọng là luôn vui vẻ . Bạn tôi bảo tôi là nó giàu . Tôi nghĩ cũng có lý !!!

Giàu là thế nào thì cũng khó thật , tất nhiên không dám động đến những bậc cao nhân , làm ra nhiều tiền , chơi cũng thực sự sáng tạo . He he !!!

tottottot
06-05-2010, 01:19 PM
Mình cũng có từng ấy năm chơi cờ (chỉ là chơi để giải trí với bè bạn). Tuy nhiên, mình không thấy cờ mang lại điều hại gì cho mình cả, nó giúp mình rất nhiều, chẳng hạn như:
1. Tư duy logic (nhờ cờ mà hồi đó học môn toán không bị nhức đầu ^^)
2. Giảm stress (cuối tuần ngồi đánh cờ với bạn nhâm nhi chén trà thì còn gì bằng ^^)
3. Kết thêm nhiều bè bạn
4. Dụ được bà xã chơi cờ (cuối cùng bả cũng khoái món này :D). Không chừng về già, 2 vợ chồng có thể có cùng thú vui tuổi già để giải sầu không phải phụ thuộc vào con cháu. ^^

motthoianchoi
06-05-2010, 02:05 PM
em đang là con nghiện cờ nè, lúc trước còn SV e định từ bỏ mọi thứ để theo cờ, nhưng có lẻ e còn may là chưa thực hiện được. Giờ em đang bước vào một lĩnh vực cũng vô cùng khắc nghiệt chỉ có khoang 5 % người tồn tại, còn lại là bỏ cuộc, em vẫn đang tồn tại và song hành cung cờ. Đọc bài của trieuhamham thấy có cái gì đó cay cay, ngọt ngọt nhưng cũng là quá khứ rồi, giờ thì anh trieuhamham có lẻ có cuộc sống cũng tạm ổn. Còn em thì vẫn đang chinh chiến cả 2, nhưng cờ với e vẫn chi là gà thôi, 20xx trên club thôi. còn cái nghiệp mà e đang theo đuổi, ít nhất cũng giúp e kiếm tiền, nhưng không biết còn tồn tại không nữa, vì nó quá khắc nghiệt.

Thôi thì mổi người một số phận, anh trieuhamham vậy cũng vui rồi, 17 năm - một kỷ niệm, chúc anh vui, chúc nhưng người yêu cờ sẽ còn yêu hơn nữa và yêu những người thân gia đình. trieuhamham của trung quốc, cũng là thần tượng của em. bài viết của vnexpress cũng hay : VnExpress - Quan chức Nga 'gặp người ngoài hành tinh' - Quan chuc Nga 'gap nguoi ngoai hanh tinh' (http://vnexpress.net/GL/Khoa-hoc/2010/05/3BA1B8CF/)

TrieuHamHam
06-05-2010, 04:05 PM
17 năm lăn lộn trong cờ thu về được gì? phần II
Phải nói rằng niềm đam mê cờ theo đuổi ta suốt một chặng đường dài thì để bỏ nó không phải là một điều đơn giản.Cũng như thuốc lá hút để nghiện thì rất dễ nhưng bỏ thì không hề dễ chút nào(không hề dễ chứ không phải không bỏ được).Có chăng chỉ là hút ít và giảm số lượng hút mà thôi.Nhắc đến kỷ niệm của tôi giờ tôi cảm thấy cay cay sống mũi,nhớ lại những ngày xưa vật vờ tìm gà ở những nơi mà nghĩ chừng chỉ có những con nghiện ở đấy.Tôi khác gì một thằng nghiện! Đa số dân cờ lấy cờ làm kế sinh nhai hiện giờ cũng vậy,sang dậy sớm ra xới tìm người đánh cờ kiếm được vài chục nghìn để sống trong ngày cũng là một điều hạnh phúc và giải tỏa được niềm đam mê đánh cờ.Và Phương Thanh Xuân- hình ảnh một anh thanh niên ( giờ chắc hơn 40) chưa vợ chưa con,ngày nào cũng một bộ quần áo khoác lên mình, la liếm hết xới này đến xới nọ,chắc ở diễn đàn này cũng nhiều người là gà cho Phương Thanh Xuân.Cờ hắn rất cao nhưng lúc nào cũng ra một độ gọi là cửa thắng của đối phương gần như con số 0. Đó là sao? Đó cũng là miếng cơm manh áo, đó cũng là cuộc sống cũng là niềm đam mê cờ , lấy niềm đam mê để trang trải cuộc sống của mình. Ở diễn đàn này là những người mê cờ, thì các bạn cũng từng trải qua cảm giác vui buồn, đêm nằm mơ về cờ, các cục trong cờ, rồi thì thét lên vì sung sướng mỗi khi chiếu hết.Cảm giác đó còn lâng lâng đến tận sang hôm sau. Điện tử hay gì cũng vậy đó là thú vui đam mê,giả dụ như tôi thua đối phương suốt một tháng liền, cái cảm giác mà hôm sau phục thù được nó thật là tê tê và lâng lâng, gọi đúng hơn là đê mê.Cũng như trong võ lâm, bị giết nhiều, về thành dưỡng sức nhiều, ngày đêm luyện công, đắp thêm đồ chiến, ngày hôm sau thắng thì cảm giác chiến thắng còn gì bằng.Tầng lớp trẻ thanh niên ham cờ, mò ra các xới đánh độ ngày một gia tăng,họ nghĩ đơn giản như tôi trước là lấy cờ làm nghiệp sinh nhai.Thử hỏi cao thủ Việt Nam nào đã mua được nhà lầu xe hơi từ cờ chưa?Số tiền mà nhà nước đầu tư về cờ là con số quá ít ỏi,cũng phải hiểu là số lượng hâm mộ môn thể thao này ở nước ta còn quá ít.Khi một nhà đầu tư muốn bỏ tiền đầu tư cho cờ thì người ta sẽ được lợi gì?Quáng bá sản phẩm ư,khó lắm ai ơi!Nhìn thấy các ngôi sao bong đá hết nhà này, xe này xe nọ,tiền thì vài chục đến vài trăm triệu/tháng ( chưa kể tiền lót tay chuyển nhượng) mà nghĩ đến cờ sao mà…..than ôi!Dù biết rằng cờ là một môn thể thao trí tuệ.Bóng đá vô địch thì cổ vũ ầm đường, đua xe vèo vèo,tiếng vang như sấm dậy bên tai.Còn ông Nguyễn Thành Bảo vô địch thế giới đi chăng nữa thì hỏi 100 người thì may ra 10 người biết.Lại còn chuyện những học sinh đi thi học sinh giỏi Quốc tế đoạt huy chương vàng- đó là niềm tự hào dân tộc thì mấy ai biết đến.Cờ là một môn thể thao trí tuệ, tập trung những tinh hoa trong đó.Thì hỡi ôi……
-------------
Ngày đêm tôi nằm tự hỏi bản thân là cờ có nuôi sống được tôi mãi mãi không,những giọt nước mắt rơi,và cảm thấy hối tiếc cho những ngày vạ vật nay đây mai đó.Rồi khóc vì tôi đã đánh mất vì niềm đam mê của mình,bao nhiêu chữ giá mà hiện về trong đầu tôi lúc này. Đêm trằn trọc suy nghĩ ngày mai sẽ phải bắt đầu từ đâu?Sẽ làm gì.Mỗi sang không bước chân ra khỏi nhà là long dạ tôi bồn chồn như có ai đốt lửa trong người tôi,mà ở nhà thì cũng không biết làm gì,cho gà ăn, cho lợn ăn hay….những việc đó tôi chưa từng làm.Chỉ việc xách gà và lợn đi bán để lấy tiền đánh độ thì dễ như trở bàn tay.
Đúng như cảm giác mà ông chú tôi nói, một ngày không được đánh cờ như kiến bò trong xương giờ thì tôi cũng đã thấm.Cố gắng quanh đi quẩn lại làm mọi việc như dọn dẹp,làm vườn nhưng hình ảnh con xe, con mã cứ lúc ẩn lúc hiện lên trong đầu tôi.Rồi tôi cũng ra vườn ngồi vẽ bàn cờ lên những ô đất cho đỡ nhớ. Đôi chân cứ thậm thụt đi hay không đi ra xới cờ…và rồi ngày đầu tiên tôi làm được điều đó.Ngày thứ hai thì đỡ hơn ngày đầu nhưng vẫn cảm giác đó trói ý nghĩ của tôi, đôi khi làm vườn mà tư tưởng luôn hướng về những con xe pháo mã.Tôi lao vào rượu để quên cảm giác đó…chợt nhận ra những ngày yêu cờ, đam mê cờ tôi đã đánh mất mọi thứ.
Vậy là cũng đã một tuần tôi không ra xới cờ,và tôi cũng đã giải quyết bao nhiêu vấn đề cho gia đình của mình.Học hành không đến nơi đến chốn, bỏ dở học cũng chỉ vì đam mê của mình.Tôi không buồn vì điều đó, nhưng tôi buồn vì tôi đã đánh mất rất nhiều.Tiền bạc, tình yêu, gia đình?.Tôi biết không có bằng đại học với những người ở quê ngoài cày ruộng chăn trâu thì ra HN cũng làm chân cu ly.Vậy là tôi kiếm cái nghề để học, đọc sách, đọc các bài viết về các danh nhân,thiên tài của thế giới.Tôi hiểu ra rằng những người như họ rất nhiều đam mê, hoài bão, và những đam mê của họ không có đam mê nào là đam mê mất tiền, đam mê xách gà xách lợn của nhà đi bán.Và cũng hiểu được rằng họ kinh doanh thành công cũng không phải có bằng đại học,họ xuất phát từ những niềm đam mê kiếm ra tiền. Đam mê thành ông chủ.Tôi lên HN với hành lý và ít tiền bán gà bán lợn của gia đình chu cấp.
Những ngày đầu ở HN tôi cũng mò lên các xới, nhìn rồi gà cờ nhưng đều bị chửi là thằng nhà quê biết gì mà nói….!
Tôi sợ,tôi sợ rằng nếu tiếp tục như vậy mình sẽ quay về với cái máng lợn của ngày xưa. Ông chú tôi lên HN mở công ty cũng giúp tôi học thêm được lớp về chứng khoán, bất động sản. Đúng thời điểm chú tôi mở công ty thì đất cũng đang có giá, đúng ông cha ta nói câu : Có quý nhân phù trợ.Nên ngoài giờ làm,tôi và chú tôi cũng thường đánh cờ để ôn lại những kỷ niệm ngày xưa.Dẫu biết rằng đam mê là khó bỏ.
Cám ơn các bạn đã cho ý kiến và góp ý.Thanks!

anhyeuemhhh
06-05-2010, 04:09 PM
con lạy bố

cuongdoan.vn
06-05-2010, 04:10 PM
Cầm, Kỳ, Thi, Họa là thú chơi hàng đầu từ xưa đến nay và rất thanh cao.

Nhưng tại sao lại có Nhạc sĩ, ca sĩ - Thi sĩ - Họa sĩ nhưng lại không có kỳ sĩ ( hoặc có thể có mà mình chưa nghe vì chỉ nghe có Kỳ thủ ). Theo thiển ý của tôi, chính là vì Kỳ còn quá mang nặng tính thắng thua, cũng phải thôi vì chỉ có Kỳ là đối kháng trực tiếp với nhau, chứ các môn kia thì hầu như không. Chính vì lẽ ấy, Kỳ khó thoát cõi trần tục để mà lấy 2 chữ thanh cao.

Có nhiều người ôm cờ thành nghiệp, đối với họ Cờ là cuộc đời - là lẽ sống; nếu không có họ thì Cờ có phát triễn nỗi không ? Xin thưa là rất khó.

Nhớ lại hồi đầu tháng 4 ra Hà Nội công tác, nhân tiện ghé thăm bác Võ Tấn ( phó Tổng biên tập Tạp chí người chơi cờ ), bác là một người gần như cả một đời dành cho Cờ, nhìn bác sang sảng, mạnh khỏe, kể chuyện say mê về cờ mà thấy số mình thật may mắn khi được tiếp xúc và biết đánh Cờ. Nhưng khi nói về 1 Đặc cấp Quốc tế đại sư vừa ra đi, giọng bác trầm hẳn, một người đã đem Cờ làm lẽ sống đã không có gì ngoài 2 bàn tay trắng khi ra đi ( về vật chất ). Bác tiếc, tiếc vô cùng vì nước nhà đã mất đi một tài năng hiếm có.

Lại nhân đọc cuốn Bình luận những ván cờ lừng danh ( Giả Đề Thao ), ở phần giới thiệu cũng có lược sơ qua về tiểu sử của ông, ông là một người sống trọn tình với Cờ, có công lớn cho việc phát triễn Cờ rất nhiều.

Vân..vân và vân..vân.. Có rất nhiều người đều mang Cờ làm nghiệp, nhưng người này có cuộc sống an nhàn, người khác lại vất vả cực khổ một đời mà cuối cùng chỉ là số 0. Lý do cũng chỉ vì cách nhìn nhận và thái độ sống với Cờ mà thôi.

Với tôi, nếu được nói tôi vẫn xin nói cảm ơn người đã tạo ra Cờ để cho tôi chơi mặc dù tôi chơi không hay, và đôi khi từ chơi Cờ mà tôi thấy mình rất dốt, dốt đến thảm hại nhưng vẫn thấy rất vui.

Chúc mừng bác trieuhamham đã "ngoi" lên được từ vết xe đổ của rất nhiều bậc tiền bối ( và cả hậu bối nữa ). 17 năm của bác chắc chắn không phải là hoang phí đâu vì nó đã tôi luyện cho bác thành một người bản lĩnh, không thành danh thì cũng thành nhân mà, phải không bác ? Cảm ơn bác về một bài tâm sự rất hay.

TrieuHamHam
06-05-2010, 04:54 PM
con lạy bố

Mỗi người có một kỷ niệm bạn ạ.Đó là những dòng tâm sự của mình về những ngày tháng đã qua.Chắc bạn là một người gia đình quá hoàn hảo hoặc được bọc bằng vàng cục nên bạn đâu có thấu hiểu những điều như vậy.Đó là kỷ niệm giúp mình phấn đầu rất nhiều đó bạn à~X(

tottottot
06-05-2010, 06:00 PM
Nhân đọc bài tâm sự của bác TrieuHamHam nên em đã cảm khái làm ra bài thơ con cóc. :D

Mười bảy năm qua đời lận đận
Vui ít buồn nhiều ai biết chăng
Hận cờ, hận mình sao nông nổi
Phí tuổi thanh xuân được chữ 'bần'.

Tuy nhiên:
Đam mê đã ngấm vào da thịt
Bỏ đi à, khó lắm ai ơi. ^^

dark_blue
06-05-2010, 06:06 PM
chúc anh TrieuHamHam thành công trong công việc hiện tại, mà vẫn giữ trọn niềm đam mê với cờ...

saolaichan9
07-05-2010, 01:49 AM
E có thằng bạn nói chuyện cho e biết câu này:
Đừng tự hào mình nghèo mà giỏi
Hãy tự hỏi tại sao học giỏi lại vẫn nghèo!
Nay nói đến thú đam mê chơi cờ e đạo thành thế này:
Đừng tự hào mình nghèo mà cờ giỏi,
Hãy tự hỏi tại sao cờ giỏi lại vẫn nghèo!!!!!
E mê cờ, đánh mãi cũng chỉ 16xx, gia đình vẫn thiếu thốn! Chia sẻ với ace câu thơ đạo cho hay!

xuongrong979
07-05-2010, 10:40 AM
ông này ngày xưa không mê cờ chắc bây giờ ông chú cũng không gọi lên làm PGĐ .Còn ông chú ông ấy mà không bị trận đòn te tua chắc cũng không có chí để làm GĐ BĐS như bây giờ..kekekekekeke.chúc mọi người gặp nhiều may mắn ...

xiangqi_newbie
07-05-2010, 11:52 AM
E mê cờ, đánh mãi cũng chỉ 16xx, gia đình vẫn thiếu thốn! Chia sẻ với ace câu thơ đạo cho hay!

Mình cũng khoái cờ nhưng kg mê, tuần làm đôi ván thế mà vẫn duy trì phong độ ổn định 16xx, may mắn là kinh tế tạm ổn. Tuy kg cổ vũ cho chuyện mê cờ và sống bằng nghề cờ độ, nhưng quả thật nếu luyện được hoả hầu đến hàng Tướng Tá có thể chém Đông dẹp Tây thì vẫn là niềm hãnh diện của bất kỳ người đàn ông Á Đông nào. Đời sẽ chẳng bao giờ nhớ một thằng giống hàng triệu thằng khác như mình, nhưng tên tuổi của những kỳ thủ như Thành Bảo, Vũ Quân, Mai Thanh Minh, Trềnh A Sáng, Lác Chảy, vv... sẽ vẫn được kỳ hữu nhắc đến sau nhiều thế kỷ nữa.

Thôi thì Vạn Sự Tuỳ Duyên, bởi thế có câu:-

'Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao'

thailawer
07-05-2010, 01:46 PM
Mình cũng khoái cờ nhưng kg mê, tuần làm đôi ván thế mà vẫn duy trì phong độ ổn định 16xx, may mắn là kinh tế tạm ổn. Tuy kg cổ vũ cho chuyện mê cờ và sống bằng nghề cờ độ, nhưng quả thật nếu luyện được hoả hầu đến hàng Tướng Tá có thể chém Đông dẹp Tây thì vẫn là niềm hãnh diện của bất kỳ người đàn ông Á Đông nào. Đời sẽ chẳng bao giờ nhớ một thằng giống hàng triệu thằng khác như mình, nhưng tên tuổi của những kỳ thủ như Thành Bảo, Vũ Quân, Mai Thanh Minh, Trềnh A Sáng, Lác Chảy, vv... sẽ vẫn được kỳ hữu nhắc đến sau nhiều thế kỷ nữa.

Thôi thì Vạn Sự Tuỳ Duyên, bởi thế có câu:-

'Bắt phong trần phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao'

Sống trên đời phải để lại cái tiếng cho hậu thế! xấu tốt tùy khả năng của mỗi người.

vuphonghieu
07-05-2010, 02:48 PM
Cờ tướng chơi cho vui thôi để cải thiện và làm tăng khả năng tư duy. Chứ chọn cờ làm nghiệp thì ....???????. Ai chọn cờ làm nghiệp thì nên đọc tác phẩm "sống mòn" của Nam cao trước.

xiangqi_newbie
07-05-2010, 03:26 PM
Cờ tướng chơi cho vui thôi để cải thiện và làm tăng khả năng tư duy. Chứ chọn cờ làm nghiệp thì ....???????. Ai chọn cờ làm nghiệp thì nên đọc tác phẩm "sống mòn" của Nam cao trước.

'Sống mòn' ấy là Nam Cao phê phán cách sống kg lý tưởng, kg mục đích... nếu theo được nghiệp cờ mà có khả năng xưng hùng xưng bá thì có thể nghèo một chút nhưng vẫn là Hảo Hán, phỏng ạ?! Chỉ tiếc lũ chúng ta đa phần là khả năng kỳ nghệ có hạn, lại lười như hủi kg chuyên tâm nghiên cứu thì đúng là kg nên theo nghiệp cờ, dở ông dở thằng mà thôi... chứ dạng Quốc Bảo như các Quốc tế Đại sư, Đặc cấp Quốc tế Đại sư và hàng loạt Tướng Tá khác thì rõ là chẳng có gì uổng phí (*)

dark_blue
07-05-2010, 04:12 PM
bác xiangqi_newbie chỉ dc cái là nói đúng :))
dạo này định cư bên Campuchia luôn rồi hay sao ko off iếc gì với ae hết dzị bro :-w

thaibason
07-05-2010, 04:18 PM
cái ông được đến chắc đến giờ ông cũng ko bít đâu.

thaibason
07-05-2010, 04:40 PM
với lại ông mà giông bác Bùi Dương Tran đánh cờ mua đuợc nhà thì chắc ko hỏi câu đó

mtuan
07-05-2010, 04:46 PM
1 triệu người chơi cờ tướng, may ra được 10 kỳ thủ đạt đẳng cấp quốc gia, có thể sống nhờ nghiệp cờ. Ngay Nguyễn Vũ Quân khi chết đi cũng chỉ có hai bàn tay trắng, dù đã đạt đến đẳng cấp Vô địch quốc gia và hạng 3 thế giới.

alex2001
07-05-2010, 04:47 PM
đánh cờ mua nhà thì xưa nay hiếm , nhưng đánh cờ mất nhà, mất vợ con thì chuyện thường ngày ở huyện.
ví dụ tôi có em bồ xinh như em elly trần này thì.... tôi vứt luôn cả cái pc chứ đừng nói đến vứt mỗi sw. chỉ cần em ý nói: em không thích anh chơi cờ là tui dẹp cờ luôn. kakaka.

TrieuHamHam
07-05-2010, 04:50 PM
đánh cờ mua nhà thì xưa nay hiếm , nhưng đánh cờ mất nhà, mất vợ con thì chuyện thường ngày ở huyện.

Suốt ngày say sưa với cờ,lang thang nay đây mai đó.Vật vờ bên các sới cờ,vợ nó không bỏ sao được.Ham cờ còn hơn ham vợ.Đấy là nói những người lấy cờ làm kế sinh nhai.

alex2001
07-05-2010, 05:07 PM
bỏ cờ kể ra cũng khó thật. thôi thì thế này:
cờ như thiếu nữ lả lơi
mới nhìn thấy nghiện, chơi rồi nghiện hơn
chơi cờ chẳng thấy cô đơn
chơi cờ khỏa lấp giận hờn lứa đôi
thà rằng chẳng biết thì thôi
vì chơi cờ tướng như chơi cờ người...
cờ người thì... ở trên đời
bác nào kêu chán... thì mời đi tu....
vì vậy, bỏ cờ là ngu.....
kakaka. em tếu táo tý nhé, không đụng hàng bác nào nha.

huylocht2
08-05-2010, 01:14 AM
bỏ cờ kể ra cũng khó thật. thôi thì thế này:
cờ như thiếu nữ lả lơi
mới nhìn thấy nghiện, chơi rồi nghiện hơn
chơi cờ chẳng thấy cô đơn
chơi cờ khỏa lấp giận hờn lứa đôi
thà rằng chẳng biết thì thôi
vì chơi cờ tướng như chơi cờ người...
cờ người thì... ở trên đời
bác nào kêu chán... thì mời đi tu....
vì vậy, bỏ cờ là ngu.....
kakaka. em tếu táo tý nhé, không đụng hàng bác nào nha.

Khá thật! Tưởng chỉ biết SW ko ngờ làm thơ hay thế !!!

minhtan155
08-05-2010, 08:49 AM
bỏ cờ kể ra cũng khó thật. thôi thì thế này:
cờ như thiếu nữ lả lơi
mới nhìn thấy nghiện, chơi rồi nghiện hơn
chơi cờ chẳng thấy cô đơn
chơi cờ khỏa lấp giận hờn lứa đôi
thà rằng chẳng biết thì thôi
vì chơi cờ tướng như chơi cờ người...
cờ người thì... ở trên đời
bác nào kêu chán... thì mời đi tu....
vì vậy, bỏ cờ là ngu.....
kakaka. em tếu táo tý nhé, không đụng hàng bác nào nha.

Chắc pác này có cả sw về thơ ca nữa đây haha :))

thailawer
08-05-2010, 10:25 AM
Chắc pác này có cả sw về thơ ca nữa đây haha :))

Đúng đó! bác alex2001 có sw làm thơ như đặt tên theo tên kiếm hiệp:-/ ?

TrieuHamHam
08-05-2010, 04:31 PM
bỏ cờ kể ra cũng khó thật. thôi thì thế này:
cờ như thiếu nữ lả lơi
mới nhìn thấy nghiện, chơi rồi nghiện hơn
chơi cờ chẳng thấy cô đơn
chơi cờ khỏa lấp giận hờn lứa đôi
thà rằng chẳng biết thì thôi
vì chơi cờ tướng như chơi cờ người...
cờ người thì... ở trên đời
bác nào kêu chán... thì mời đi tu....
vì vậy, bỏ cờ là ngu.....
kakaka. em tếu táo tý nhé, không đụng hàng bác nào nha.

Thơ hay chứ con cóc đâu mà con cóc!=D>

alex2001
08-05-2010, 05:58 PM
tóm lại nên dung hòa mọi chuyện, cái gì kèm 1 chữ vào cũng thành không hay cả. đố các pác biết là chữ nào? xin đính chính đó là chữ : QUÁ!
VÍ DỤ: QUÁ TỐT = QUÁ NGU
quá đểu= không ai thèm quan hệ
quá khôn lỏi= không ai thèm chấp
quá chính trực= mất hết bạn bè, bị sếp ghét
quá đam mê= không làm được việc gì cả vì tâm trí dồn hết vào sự mê muội đó rồi
.... túm lại .. quá mê cờ tướng= vô công rồi nghề, nghèo và không ai kính nể cả....ha ha.

minhtan155
08-05-2010, 09:20 PM
tóm lại nên dung hòa mọi chuyện, cái gì kèm 1 chữ vào cũng thành không hay cả. đố các pác biết là chữ nào? xin đính chính đó là chữ : QUÁ!
VÍ DỤ: QUÁ TỐT = QUÁ NGU
quá đểu= không ai thèm quan hệ
quá khôn lỏi= không ai thèm chấp
quá chính trực= mất hết bạn bè, bị sếp ghét
quá đam mê= không làm được việc gì cả vì tâm trí dồn hết vào sự mê muội đó rồi
.... túm lại .. quá mê cờ tướng= vô công rồi nghề, nghèo và không ai kính nể cả....ha ha.

Bất kể là chuyện gì cũng chỉ có tính tương đối thôi. Ví dụ như Hứa Ngân Xuyên chẳng hạn, cũng mê cờ tướng đó nhưng có nghề hẳn hoi, không nghèo và được cả thế giới kính nể haha.

hieumarketer
08-05-2010, 10:27 PM
Mê cờ không thôi thì có lợi hay có hại?


Ngày xưa có những gia tộc giàu có có thể nuôi các cậu ấm cô chiêu ăn chơi nhảy múa suốt cả đời mà chẳng phải mó tay vào một việc gì cả. Nếu trong số các cô cậu đó đam mê cờ thì cứ chơi từ khi còn để chỏm cho tới lúc đầu bạc răng long.

Thế giới ngày nay đã hoàn toàn khác, kể cả có hàng nghìn lượng vàng, hàng tỷ bạc mà con cái học hành kém cỏi không biết vi tính là gì, ngoại ngữ là gì và thiếu những kiến thức cần phải được trang bị khác thì cũng sẽ bị người đời coi thường, cười chê. Mỗi một thanh niên ngày nay phải có một mặt bằng văn hóa, mặt bằng kiến thức nhất định.

Chính vì vậy cái gọi là "mê" đối với cờ cũng phải được xem xét dưới một góc độ mới. Cờ là một thú chơi, nhưng nếu quá lạm dụng nó, coi nó như mục đích của cuộc đời, bỏ bê các mặt khác thì sẽ dẫn tới tình trạng "lợi bất cập hại". Anh là đại kiện tướng ư? Vậy anh đã tốt nghiệp lớp 12 chưa, anh đã tốt nghiệp đại học chưa? anh chơi cờ giỏi ư, nhưng anh có nghề ngỗng gì không? anh là danh thủ ư? nhưng anh có trình độ văn hóa và có trình độ giao tiếp xã hội không?

Chính Bobby Fischer là một "tấm gương tày liếp" cho các thế hệ sau. Ông chơi giỏi tới mức đoạt hẳn ngôi vô địch thế giới nhưng vẫn bị coi là "kẻ vô học" bởi chỉ đến lớp 7 ông đã bỏ trường để theo "nghiệp cờ", ông chơi cờ như điên như dại, lập nên biết bao kỳ tích, nhưng rốt cuộc thì sao: chỉ nổi lên có một lần duy nhất rồi mãi mãi chìm vào bóng tối, trở thành kẻ ẩn dật, một thời trở thành kẻ cuồng tín, một thời bị truy lùng vì vi phạm lệnh cấm vận, đành lang bạt nay đây mai đó và làm không ít những điều lập dị kỳ quặc, mặc dù bản chất ông không phải là xấu. Cũng rất may là ông đã kiếm được một số tiền đủ lớn để sống nốt phần đời còn lại, nếu không thì chưa biết cuộc đời ông rồi sẽ sẽ ra sao. Thiếu kiến thức, thiếu học hành đã khiến ông không cầm lái nổi cho cuộc đời mình và bao nhiêu hầm hố trên đời luôn rình rập trên mỗi bước đi của ông!

Hay xem các nhà vô địch khác, từ Lasker, Capablanca, Aliokhin cho tới Botvinik, Kasparov, Karpov... họ đều học hành tới nơi tới chốn với học vị rất cao trong khoa học cũng như cùng lúc gánh vác nhiều trọng trách xã hội. Họ say mê cờ nhưng là một sự say mê hài hòa với các hoạt động khác và họ đã thành công. Ở Việt Nam, cho đến nay có thể nói Hoàng Thanh Trang là một điển hình tuyệt đẹp cho thế hệ kỳ thủ mới: học giỏi, thông thạo ngoại ngữ, tin học, có ước mơ, chí hướng về nghề nghiệp hẳn hoi, thông thạo cầm kỳ thi họa, là kỳ thủ xuất sắc nhất Việt Nam hiện nay. Tất cả những cái hay đó không ngăn cản nhau, ngược lại bổ sung cho nhau để làm cho con người luôn hoàn thiện.

Như vậy, say mê cờ là điều tốt, nó đem lại cho ta nhiều điều bổ ích nhưng tuyệt nhiên không phải là mê muội. Bởi mê muội tức là tự mình đi vào ngõ cụt rồi!

hieumarketer
08-05-2010, 10:32 PM
Kỳ thủ ngày nay phải biết rất nhiều thứ

Đơn giản nhất là phải biết ghi biên bản một cách thành thạo, lắm lúc phải ghi rất nhanh bởi thời gian hối thúc, ghi chậm lắm khi thua oan ván cờ, mà phải ghi cả nước đi của mình lẫn nước đối phương, còn phải ghi rõ ràng, chính xác, ghi đủ chứ không được ghi thiếu nước nào, nếu sai sót là bị trọng tài phạt lỗi liền mà cứ mấy lỗi là bị xử thua ván cờ.

Kỳ thủ phải biết sử dụng đồng hồ cờ, tay nào đi quân tay đó bấm đồng hồ. Phải biết phân phối thời gian của cả ván đấu như thế nào cho hợp lý, giai đoạn nào phải tranh thủ bấm nhanh để dành thời giờ cho những nước gay cấn phải nghĩ lâu. Tay đi quân nhưng mắt phải liếc đồng hồ, cả đồng hồ mình lẫn đồng hồ của đối phương nếu không thì "rụng cờ" lúc nào không hay, thế là bao công sức bỏ ra thành công cốc!

Kỳ thủ phải biết đứng ngồi ngay ngắn, biết cư xử thân thiện hòa nhã với đối thủ, biết bắt tay và nhìn thẳng vào mặt đối thủ mỉm cười trước lúc bắt đầu ván cờ và cũng phải biết chìa tay ra cho đối thủ khi công nhận mình thua. Kỳ thủ không được đụng tới thuốc lá, không nhai nhồm nhoàm khi đang đánh cờ, biết sắp lại quân ngay ngắn khi kết thúc ván cờ và dọn dẹp tất cả chai hay ly cốc mà mình "giải khát" trong lúc thi đấu… Những chuyện ấy tuy nhỏ nhưng nếu không làm tốt thì bị mọi người đánh giá là kẻ "thiếu văn hóa".

Kỳ thủ phải biết "học ăn, học nói, học gói, học mở", mà phải học tỷ mỉ, từng ly từng tí một chứ không phải học lớt phớt tùy tiện đâu.

Học ăn là học cách ăn quân bắt quân thế nào cho đúng luật, phải suy nghĩ chín chắn, đã chạm tay vào quân nào là đi quân đó, nếu chạm quân đối phương thì phải ăn quân đó chứ đừng có kiểu chạm rồi thụt tay lại, vừa phạm luật vừa tỏ ra hèn nhát. Học cách ăn rồi lại phải học cách không ăn, tức là không "ăn gian".

Học nói là nói cho đúng, cho chuẩn, lúc nào thì nên "thưa thốt", khi mô thì nên "dựa cột mà nghe". Tỷ như khi quân cờ bị lệch hay bị đổ thì phải nói thật rõ ràng, rành mạch và đủ âm lượng để cả trọng tài và đối thủ nghe rõ "tôi sửa quân" chứ đừng có ấp a ấp úng, hoặc cứ "ngậm hột thị" mà sửa thì sẽ bị phạm vào luật chạm quân. Ấy là chưa nói đi thi đấu quốc tế mà không rành chút đỉnh tiếng Anh thì gay, nhất là khi cần trình bày một vấn đề gì đó với trọng tài hay đối thủ của mình, không lẽ cứ giuơng mắt ếch ra hay hoa chân múa tay chỉ trỏ lung tung. Vả lại tại các giải quốc tế còn nhiều thứ người ta thông báo như điều lệ giải, giờ tàu xe, địa điểm ăn ở... Đã từng có chuyện cả một đội cờ phải nhịn đói vì không nghe được lời chỉ dẫn địa điểm ăn cơm, khi mò tới nơi thì nhà ăn đã đóng cửa từ hồi nào...

Khi định thắc mắc hay khiếu nại thì cũng phải suy nghĩ cho chín chắn. Tỷ dụ muốn đề nghị hòa cờ sau 50 nước không ăn quân thì phải đếm cho chắc, chứ nếu trọng tài đếm mãi mà thấy mới có 45 nước thì sẽ phạt người khiếu nại bằng cách tăng cho đối phương thêm 5 phút, mà ai cũng biết là ở cuối ván cờ khi thời gian đã cạn thì việc tăng này cũng xấp xỉ như "biếu không" cho đối phương ván cờ.

Kỳ thủ bây giờ không thể "mù" vi tính, bởi mù vi tính thì cũng coi như mù chữ, mà bạn cứ tưởng tượng xem nếu mù chữ thì tình hình sẽ nguy hại như thế nào. Vi tính ngày nay là công cụ làm việc thường nhật của mỗi con người văn minh, đối với kỳ thủ thì còn cần hơn thế nữa bởi trong máy vi tính có hàng loạt các chương trình cờ tân tiến để bạn có thể luyện tập, có mạng internet để bạn theo dõi tin tức, theo dõi các giải cờ diễn ra khắp nơi và trực tiếp đấu cờ hoặc giao lưu với kỳ hữu trên khắp thế giới.

Trong một thế giới sôi động và ngày càng tràn ngập công cụ lao động cũng như giải trí ở dạng trí tuệ, những kiểu chơi giản dị thủa xưa như đánh khăng, đánh đáo, chơi bi chơi ô ăn quan…ngày càng biến mất thay thế vào đó là những màn hình với những trò games điện tử tốc độ chóng mặt, ánh sáng chói chang. Rồi nhịp sống gấp gáp: lên tàu, xuống xe, lên máy bay, phóng honda... phải ăn thức ăn nhanh, uống nước trong chai trong hộp, phải ở khách sạn, chờ đợi ở nhà ga, phải tiếp xúc với không biết bao nhiêu giấy tờ, thẻ, phiếu... con người rời khỏi khung cảnh thanh bình, yên ả, chậm rãi để lọt thỏm vào vòng xoáy công nghiệp, thì kỳ thủ phải tinh thông một vấn đề khác: làm thế nào để đảm bảo sức khỏe và sự thăng bằng trong cuộc sống của mình.

Kỳ thủ hiện nay còn phải biết tự tính các loại hệ số của mình để biết sau mỗi ván vị trí của mình ở đâu, sẽ phải gặp các đối thủ nào để chuẩn bị sẵn tư liệu về các đối thủ đó mà nghiên cứu tìm hiểu trước. Phải biết mình thắng giải này thì hệ số elo của mình sẽ tăng được bao nhiêu để phấn đấu đạt đủ điểm cho các danh hiệu Kiện tướng, Đại kiện tướng hay chí ít cũng là kiện tướng Fide. Tóm lại là mỗi kỳ thủ hiện nay đều phải biết sử dụng công nghệ thông tin, phải biết làm việc với những công thức toán học và có óc phán đoán tốt.

Điều đó nếu nói với các thế hệ kỳ thủ cũ, nhất là với các bậc cha chú thì nghe ra thật là "rối như tơ vò" , thế nhưng với lớp trẻ ngày nay thì chỉ cần một chút chăm chỉ tối thiểu là đều có thể nắm bắt được. Cũng giống như chụp hình kỹ thuật số hay chơi trò chơi điện tử mà thôi!

Tuy nhiên có một điều cần phải hiểu rằng, cờ ngày nay không phải là một trò chơi đơn thuần như xưa kia các cụ ta cứ nhẩn nha,ung dung. Cờ ngày nay là cuộc đấu rất chặt chẽ và nghiêm chỉnh, nó đòi hỏi một nhận thức sâu sắc, một khoa học trong nghiên cứu và luyện tập, một tác phong theo kiểu công nghiệp, một đầu óc logic và rất thực tiễn thì mới theo kịp được.

Tất cả những gì lớt phớt theo kiểu "cưỡi ngựa xem hoa" không chóng thì chày chỉ tổ mang lại thất bại mà thôi. Cả thế giới này đều vậy. Mỗi khi thi đấu các đoàn đều có những thầy giỏi , có trợ lý, y sĩ, bác sĩ, nhà tâm lý… đi cùng. Không phải họ đi chơi đâu, họ đi để làm việc cật lực đấy. Thành tựu trong cờ ngày nay gắn liền với nhiều yếu tố và mỗi một sự thành công tên đấu trường quốc tế là một sự cạnh tranh hết sức quyết liệt, nhất là ở các giải người lớn (thực ra thì ngay ở các U16, U18, U20 cũng đã quyết liệt lắm rồi, cứ xem mấy năm nay Việt Nam ta có giành được huy chương ngon ơ tại các giải trẻ như những năm về trước đâu).

Rõ ràng là thế giới đang chuyển động, thể thao cũng đang chuyển động, đòi hỏi chất lượng kỳ thủ ngày một cao hơn, chuyện đó cũng dễ hiểu bởi vậy các "thầy cờ" hãy cung cấp kiến thức, thông tin đầy đủ hơn nữa cho các học trò của mình để mau chóng thích ứng với thời đại mới, bước tiến mới của thể thao trí tuệ thế giới.

alex2001
08-05-2010, 10:33 PM
nói ở vn nha. ở china khác à. nhà nước đãi ngộ, khuyến khích nhân tài chơi cờ. so sánh vậy e khập khiễng quá. mọi thứ chỉ mang tính tương đối thôi.

hieumarketer
08-05-2010, 10:35 PM
Xã hội hóa môn cờ có từ bao giờ?

Làng cờ nước nhà mà bắt nguồn từ cờ Tướng vốn được chơi hàng trăm năm nay trong dân gian, không có một “ngành" hay một “bộ" nào (xưa thì gọi là bộ lễ, bộ hộ, bộ hình...) quản lý và nuôi dưỡng nó. Vua quan coi đó là một thứ giải trí vô hại nên thả cho dân gian tha hồ chơi, tất cả mọi cái dân tự lo, chẳng bao giờ triều đình chu cấp hay đứng ra tổ chức. Cho nên có thể có "nhã nhạc cung đình”, “hội họa cung đình" chứ chưa bao giờ có "Tượng kỳ cung đình" cả.

Tương tự như thế, trong các thời kỳ nối tiếp, người ta vừa coi cờ là giải trí, vừa coi là nghệ thuật biểu diễn mua vui nên từ các thôn xóm vào các dịp lễ hội, đình đám, Tết đến xuân sang tự lo toan tổ chức hay những cuộc đấu do các nhà buôn, cửa hàng làm ăn phát đạt hay các mạnh thường quân đứng ra đỡ đầu, tài trợ.

Cho mãi đến thập niên 80 của thế kỷ trước, người ta vẫn còn chưa biết cả cờ Tướng và cờ Vua thuộc bên văn hóa hay bên thể thao quản lý. Bởi những cuộc đấu thường tổ chức vào các ngày kỷ niệm lớn, ngày lễ, mà những ngày này lại do bên Văn hóa chủ xướng. Bởi vậy cả hai loại cờ cũng chưa bao giờ được bao cấp. Tất cả đều là do dân lo. Kể cả cho tới khi học tập được mô hình của Liên Xô nên cờ được đưa hẳn sang cho bên Thể thao để trở thành một bộ môn thi đấu, trước hết là cờ Vua và thêm 12 năm sau nữa là cờ Tướng.

Tuy Tổng cục TDTT mà sau này là ủy ban TDTT đã có hẳn hệ thống thi đấu hàng năm cho các loại cờ và hàng năm có cấp kinh phí để tổ chức thi đấu cũng như đi thi đấu nước ngoài. Tuy nhiên số kinh phí này chỉ là một phần nhỏ. Bởi làng cờ Việt Nam vô cùng rộng lớn, các giải thi đấu hàng năm ở xã huyện, tỉnh thành rất nhiều, giải thi đấu quốc tế cũng nhiều, việc đào tạo đội ngũ kỳ thủ, huấn luyện viên và hàng trăm nghìn việc khác nữa... cho nên hầu hết làng cờ phải dựa vào chính mình, tức là đã được xã hội hóa từ lâu một cách tự nhiên.

Ví dụ làng cờ Tướng đi thi đấu quốc tế phần lớn là đi bằng tiền tự lo, vay trước, được giải thưởng trả sau, nhiều trường hợp quận, huyện, người nhà, bạn bè chung tiền giúp đỡ. Làng cờ Tướng hầu như không trường đào tạo, hầu như không mở lớp tập huấn. Các kỳ thủ nỗ lực học hỏi, “tự rèn luyện qua thi đấu thực tế, tới các kỳ đài tỷ thí... là chính.
Vừa qua tại hội nghị của Chính phủ về việc xã hội hóa Giáo dục, Y tế, Thể thao đã có báo cáo điển hình của gia đình Ông Phạm Văn Tuyển ở Quảng Ninh: toàn bộ gia sản, vườn nhà của ông dành cho thể thao, từ đó ông đã đào tạo được hàng loạt vận động viên cho vùng đất mỏ, từ cờ Vua, cờ Tướng, cớ vây bóng bàn, quần vợt... mở ra câu lạc bộ cho những người về hưu, tổ chức những giải thi đấu cho thiếu niên nhi đồng cũng như những người cao tuổi dấy lên phong trào rèn luyện thể thao, đẩy lùi những tệ nạn xã hội. Đó là một tấm gương lớn về thực hiện xã hội hoá trong thể thao.

Ở cờ Vua thì như trường hợp Hoàng Thanh Trang, công nuôi dạy, học tập, đào tạo bồi dưỡng, kinh phí thi đâu, kinh phí đi lại, ăn ờ, lệ phí thi đấu, trang thiết bị luyện tập... tính ra là một số tiền khổng lồ đều hoàn toàn được gia đình tự lo liệu, chưa nói có những trường hợp như đối với Đào Thiên Hải, gia đình này đã nhận tài trợ hoàn toàn cho việc ăn học, tập tành để thành tài trong 5 năm. Đó là một điển hình về xã hội hóa trong môn cờ. Ngoài ra còn không biết bao nhiêu trường hợp nữa, cha mẹ hầu như hoàn toàn lo liệu cho con cái. Không những tự lo tiền mời thầy về dạy, lo tiền cho con đi thi đấu, mà bản thân gia đình còn tình nguyện đi theo để chăm sóc, giúp đỡ cho con cái mình.
Phải có nhiều tâm gương như vậy làng cờ mới có thể tồn tại được.

Đó là mới nói cờ về phương diện thể thao đơn thuần. Nhưng cờ đâu chỉ có một phương diện ấy, cờ còn rộng hơn nhiều. Hàng triệu người Việt Nam chơi cờ đâu phải để thi đấu, để giành huy chương. Cờ còn ở hàng nghìn lễ hội được tổ chức cả bốn mùa từ Bắc tới Nam, cớ còn là văn hóa kết hợp với thơ ca, âm nhạc, thư pháp, hội họa...

Tất cả những cái ấy nhà nước không thể bao cấp và cũng chưa bao giờ bao cấp, tất cả đều được người dân tự lo toan, tự tổ chức, tự gánh vác từ lâu. Đó chính là sức sống mãnh liệt, là sự tự lập tự cường rất đáng tự hào của các môn nghệ thuật trí tuệ, thể thao trí tuệ Việt Nam. Vừa qua Chính phủ đã có những quyết đinh rất mới, rất tiến bộ về xã hội hóa đối với thể thao, khuyến khích mở các trường tư thục, các cơ sở luyện tập tư nhân, được cấp đất được vay vốn, có tư cách pháp nhân, nghĩa vụ và quyền lợi bình đẳng. Đây là một luồng gió mát giúp cho Thể thao trí tuệ phát triển mạnh mẽ hơn nữa.
Toàn xã hội góp công của, vật lực tài năng, tính thần thì mới có thể đưa thể thao trí tuệ bước lên các đỉnh cao sánh với các nước trên thế giới. Chính sách mới của Chính phủ sẽ tạo điều kiện cho những người có tâm huyết yên tâm đầu tư xây dựng cơ sở vật chất, xây dựng đội ngũ thầy và trò, đội ngũ này cũng được quyền bình đẳng tham gia các giải thể thao tất cả các cấp các giải quốc gia, các giải quốc tê được phong đẳng cấp, phong danh hiệu... giống như ờ các nước tiên tiến khác, miễn là họ có đóng góp xứng đáng cho nền thể thao của địa phương và nước nhà và họ được quyền hưởng mọi quyền lợi cần phải được hưởng.

Một ví dụ cho thấy là trong khi ờ các nước khác các câu lạc bộ cờ phát triển rất mạnh. Ở các tỉnh thành cũng như trong phạm vi toàn quốc đều có các giải cờ các câu lạc bộ. Câu lạc bộ cờ là một đơn vị thể thao được xã hội hóa. Tuy nhiên ở ta hiện nay câu lạc bộ còn quá ít ỏi và còn yếu về mọi phương diện, đồng thời cũng chưa có các giải cờ dành cho các câu lạc bộ, khiến có quá ít kỳ thủ được tham gia thi đấu. Tất cả cứ phải trông chờ vào kinh phí vốn đã rất eo hẹp của ngành thể thao.

Từ năm nay và những năm sau, phải chăng đã tới lúc chúng ta cần xã hội hóa mạnh hơn nữa, toàn diện hơn nữa các môn thể thao trí tuệ như Chính phủ đã chỉ đạo?

hyh
09-05-2010, 12:17 AM
Ở Việt Nam, cho đến nay có thể nói Hoàng Thanh Trang là một điển hình tuyệt đẹp cho thế hệ kỳ thủ mới: học giỏi, thông thạo ngoại ngữ, tin học, có ước mơ, chí hướng về nghề nghiệp hẳn hoi, thông thạo cầm kỳ thi họa, là kỳ thủ xuất sắc nhất Việt Nam hiện nay.
Nhắc đến Hoàng Thanh Trang tôi lại nhớ đến kỷ niệm thật đẹp cách đây tầm 10 năm. Đó là 3 ngày được ngủ cùng với Hoàng Thanh Trang ở một khách sạn thơ mộng bên bãi biển Sầm Sơn. Tất nhiên là 2 phòng khác nhau.

xiangqi_newbie
09-05-2010, 12:20 AM
Nhắc đến Hoàng Thanh Trang tôi lại nhớ đến kỷ niệm thật đẹp cách đây tầm 10 năm. Đó là 3 ngày được ngủ cùng với Hoàng Thanh Trang ở một khách sạn thơ mộng bên bãi biển Sầm Sơn. Tất nhiên là 2 phòng khác nhau.

Ây da bằng hữu quá khách rồi! Chỉ sợ là thức cùng chứ ngủ cùng thì có vấn đề gì? Nam nữ ái mộ nhau Phụ Mẫu sợ nhất là thức cùng, chứ ngoài ra các thể loại ăn cùng, chơi cùng và ngủ cùng cứ vô tư đi >:/

alex2001
09-05-2010, 11:32 PM
nói hay quá, thức mới khiếp chứ ngủ lăn quay thì vô tư đi.kakaka

TrieuHamHam
10-05-2010, 11:43 AM
Thức mới sợ, ngủ không sợ!

vungphusong9999
11-05-2010, 05:33 PM
phó giám đốc bây giờ đã yêu được ai chưa?