View Full Version : Cà phê Đen
roamingwind
11-01-2014, 10:31 PM
Có thể nào câu Đói no vua bếp hay; đắng cay bà gừng biết được dùng khi người nói không thể làm cho người khác tin được tấm lòng của mình, hoặc diễn tả cái mình tự cảm; hơn là "Sự thật sẽ được xác minh bởi những người trong cuộc." ?
Thợ Điện
11-01-2014, 11:00 PM
Đói no vua bếp hay; đắng cay bà gừng biết
Cái biết trong câu này là cái biết không thể dấu diếm ,sự thật rành rành như lửa thì nóng nước thì ướt muốn biết khác hơn cũng không được
Cái biết ông nói là cái biết muốn người khác hiểu theo ý mình có ý cảm thán ,sự đúng sai chưa rõ ràng vì thế không thể dùng lẫn lộn được
roamingwind
11-01-2014, 11:05 PM
À. Cám ơn bác Lâm.
Dạ thưa bác, nói về sợ vợ, thì riêng em xin nòi là em không có sợ vợ. Điều em sợ từ trong em, đó là em làm vợ em buồn. Một cái sợ đúng nghĩa. Văn hoa thì nói là tôn trọng. Nhưng cuộc sống tụi em cũng có khi cái chén kén cái ly, kêu cái TENG TENG rồi thôi :D .
Hôm rồi về Việt Nam em bị vợ rầy là nói nhiều. Mà điếu đó đúng thiệt. Em bô lô ba la búa la xua luôn. Mua bánh ướt tám thế nào mà em thấy bà bán bánh cắt chả bỏ vào hộp hơi nhiều đến em phải nói: thôi đủ rồi, sao hôm nay em bán rẻ quá vậy, hi hi. Đi taxi thì 8 với anh tài từ khi lên xe đến khi về nhà từ Bến Thành đến Bình Tân. Mua xôi thì em không nhớ nói gì, chỉ nhớ vợ em hỏi nói gì mà người ta bán gói xôi 10.000 ở Sài Gòn còn rẻ hơn ở Cần Thơ ?. Mua thuốc tây cho vợ cũng 8 với má chồng của cô bán thuốc một hồi mới chịu đi, người làng mà :) . He he, vui như vậy cũng bị vợ hỏi thăm. Em thì im re vì nể vợ đó mà. Nghĩa là nhìn chung thì em không sợ vợ. Hi hi, chỉ là có tí nể nang hi hi thôi.
PhiHuong
12-01-2014, 01:02 AM
Quan họ thịt gà; giỗ cha thịt ếch
(Thết các liền anh liền chị trong làng) quan họ thì nên dùng thịt gà; (làm giỗ cho cha thì nên dùng thịt ếch).
-Cách giải thích sai lầm nghiêm trọng. Trong các lễ vật dâng cúng, con gà được xem là con vật hiến tế rất quan trọng. Thế nên, không có gà cúng, người ta còn có thể thay bằng quả trứng gà. Gà hay xôi gà là lễ vật sang trọng đối với cả người sống và người chết. Trong khi đó mặc dù thịt ếch thơm ngon, trắng như thịt gà, dân gian hay gọi là gà đồng (gọi theo tên chữ của ếch là điền kê田雞). Nhưng thịt ếch đâu có được coi là loại đồ ăn “ra tấm, ra miếng”; càng không phải là phẩm vật dâng cúng thể hiện sự kính trọng đối với tiền nhân. Do đó, giảng rằng: “(làm giỗ cho cha) thì nên dùng thịt ếch” là cách giải thích liều, không hiểu gì về phong tục tập quán của người Việt. Mặt khác các liền anh, liền chị trong làng quan họ thì liên quan gì đến giỗ cha ?
Thực ra, câu tục ngữ này có hình thức là: Con họ thịt gà; giỗ cha thịt ếch. Cách phát âm của người Thanh Hóa, con phát âm gần giống như cu...ân (quân). Con họ tức là con cháu trong họ. Vì không hiểu con họ là gì nên người sưu tầm tục ngữ (hoặc soạn giả) chữa “quân họ” (con họ) thành “quan họ” rồi giảng sai hoàn toàn nội dung. Câu tục ngữ đang bàn nói cách cư xử trái với lẽ thường, đáng phê phán: Đối với hạng con cháu trong họ thì làm thịt gà thết đãi; đến khi giỗ cha mình (ngày rất quan trọng) lại làm thịt ếch để cúng. Dị bản: Có khách làm thịt kha (gà) giỗ cha làm thịt ếch.
Câu giải thích và câu phản bác trên đây đều gượng ép chứ không thuận lý. Đã là ca dao, tục ngữ thì không phân biệt vùng miền (chỉ có phương ngôn mới phân biệt mà thôi). Đấy là những kinh nghiêm của tiền nhân đối với nhân tình thế thái, được làm ra bằng những câu ngắn gọn dễ nhớ, dễ thuộc, nhằm răn dạy người đời học lấy điều hay, tránh điều dở.
Câu "Quan họ thịt gà; giỗ cha thịt ếch" là đúng. Quan họ ở đây không phải liền anh, liền chị, mà đơn thuần chỉ là khách khứa bên ngoài mà thôi, như trong đám hỏi và đám cưới người ta vẫn thường nói "quan họ nhà trai, quan họ nhà gái".
Câu "Con họ thịt gà; giỗ cha thịt ếch" trái nghĩa. Không có lý nào bậc bề trên lại phải tiếp đãi trịnh trọng với bề dưới cả. Như trên đã nói, ca dao tục ngữ không phải của riêng một vùng miền nào nên đừng đem thổ ngữ ra đây mà biện giải.
"Quan họ thịt gà; giỗ cha thịt ếch" nghĩa là, đối với quan khách bên ngoài thì tiếp đãi bằng thịt gà, đối với việc giỗ cha thì cúng tế bằng thịt ếch.
Dị bản: "Có khách làm thịt kha (gà) giỗ cha làm thịt ếch".
Câu này chính là câu trên, nhưng được nói nôm na cho dễ hiểu.
roamingwind
12-01-2014, 01:37 AM
Điều em sợ từ trong em, đó là em làm vợ em buồn. Một cái sợ đúng nghĩa.
Xem ra bửa trước tôi nói cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ khi sống với vợ cũng chỉ còn trong phạm vi cố gắng, chưa được tự nhiên nội ngoại nhất như của ông Tý. Đúng là phải đi xa ra ngoài giao tiếp mới thấy cái khiếm khuyết của mình. hihi...
( Khen đó ông. Chứ không phải nói xiêng nói xéo bóng gió chê bai gì đâu. Tôi người Nam Bộ thật lòng lắm :) )
Xem ra bửa trước tôi nói cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ khi sống với vợ cũng chỉ còn trong phạm vi cố gắng, chưa được tự nhiên nội ngoại nhất như của ông Tý. Đúng là phải đi xa ra ngoài giao tiếp mới thấy cái khiếm khuyết của mình. hihi...
( Khen đó ông. Chứ không phải nói xiêng nói xéo bóng gió chê bai gì đâu. Tôi người Nam Bộ thật lòng lắm :) )
Hi hi, cám ơn bác Wind khen thưởng. Thấy bác nói như vậy là biết bác thật tình mà.
Mỗi người có một hoàn cảnh điều kiện không giống nhau. Cho nên khi quyết định về cùng vấn đề thì có phần khác nhau .
Tuy chưa được diện kiến với bác Wind đây lần nào, nhưng chắc chắn bác sẽ có những nhiều điều cho Aty học hỏi. Không phải lời khách khứa đâu nhe bác. Mình nghĩ cái phạm vi của bác có thể là cái vòng tròn từ tay bác vẽ ra. Trong tầm tay với thì bác đã làm tất cả rồi. Phải chăng ? :D
Thợ Điện
12-01-2014, 06:21 AM
Tuy chưa được diện kiến với bác Wind đây lần nào, nhưng chắc chắn bác sẽ có những nhiều điều cho Aty học hỏi. Không phải lời khách khứa đâu nhe bác. :D
Tôi thì vẫn cho là lời khách sáo .Bởi lẽ tuổi này còn học hành gì nữa sắp xuống lỗ rồi ,biết gì chỉ có mang ra xài thôi nghe nói tới học là phát ớn rồi .Tôi rất ghét học đường ,thuở bé chuyên ngồi bàn chót thầy cô gớm mặt có bao giờ buồn kêu lên bảng đâu hehe
Tôi thì vẫn cho là lời khách sáo .
Lời lẻ thế này mới đúng là bác Lâm :) . Hồi xưa bác đi ngành y chuyên về giải phẩu mới phải. Bác Tôn có lẻ là bác sĩ chuyên cho toa thôi nhỉ.
Hôm qua đọc được bài thơ, em chép lại tặng bác Lâm nhé.
Lúc say sưa
Những lúc say sưa cũng muốn chừa.
Muốn chừa nhưng tính lại hay ưa.
Hay ưa nên nỗi không chừa được.
Chừa được bác Lâm cũng không chừa.
Em sữa lời một chút thôi. I hi hi :D .
Tontu
12-01-2014, 12:02 PM
Bác Gió, K, Lâm xem cái này mà đề phòng nè.
pLDf9vEJ25Y
Vụ sợ vợ:
Phụ nữ là một sinh vật không dễ chiều. Họ đòi hỏi không hề ít...
Không biết quý bác thì sao, chứ mình thì ghét nhất thứ "chảnh". Cách điều trị tốt nhất là LONODI (lơ nó đi).
Đàn bà phiền nhất là tính "lải nhải".
Bác D nói thật chí lý. Con vật ở lâu với con người thì sinh quyến luyến. Con người mà sống chung với nhau lâu thì sinh mâu thuẫn.
Thợ Điện
12-01-2014, 12:29 PM
Tôi biết ngay mà ông D hay ông Tý ông K ông Gió còn nể vợ chứ ông Tôn là còn lâu lôi thôi ông ấy quai cho nổ đom đóm mắt chứ chơi đâu .ông Tôn quen nghiêm khắc với chính ông ấy rồi vợ con tơ lơ mơ làm sao dám giỡn
Nhìn vào các nghề thủ công, nhiều người có tuổi và kỹ tính một chút thường nhận ngay ra rằng nếu so với một người thợ ngày xưa thì thợ bây giờ non tay hơn nhiều. Những ngôi đình ngôi chùa nổi tiếng, giá bảo bây giờ dựng lại không sao dựng nổi. Thử đặt những cái chuông cũ trước cánh thợ đúc, những pho tượng trước cánh thợ mộc… Có cho tiền tỉ các vị cũng lắc đầu không dám nhận làm.
Nói tới thợ thủ công là phải nói sự tinh tế, cái hoa tay. Thợ bây giờ hơn hẳn người xưa ở các phương tiện hiện đại trợ giúp. Nhưng máy móc, trong khi giúp con người đỡ vất vả, lại làm thui chột đi năng khiếu và sự nhạy cảm mà chỉ con người mới có.
Nhân nhà có việc cần, tôi lên chợ Gia Lâm mua một cái cuốc. Lưỡi cuốc nhập từ Trung Quốc, không nói làm gì. Nhìn vào cái cán. Xưa chỉ cán tre, nay có cán gỗ. Chết nỗi, gỗ chỉ được đẽo gọt qua loa. Chưa bao giờ tôi thấy có một cái cán cuốc nham nhở như vậy.
Đã nhiều ý kiến ghi nhận con người thời nay suy thoái so với ngày xưa. Dối trá lừa lọc làm bậy bất chấp luật pháp… Còn một khía cạnh khác đáng ghi nhận hơn: Sự lỏng lẻo trong mối quan hệ con người với công việc. Sự kém cỏi trong chất lượng sản phẩm mà họ hoàn thành.
Có lẽ không nước nào như ở nhiều cơ sở sản xuất nước ta, hàng hóa chỉ được những mẻ đầu, càng về sau càng hỏng.
Nhiều con đường mới làm đã nứt vỡ toe toét.
Đình chùa được tu bổ ngày một lai căng xa lạ.
Trong nghề viết văn viết báo, văn chương chữ nghĩa chưa bao giờ bị rẻ rúng như bây giờ. Người viết viết bừa viết ẩu, người duyệt bài cứ ký đại đi cho in – chỉ cốt không sai chính trị, còn tội lỗi gì cũng tha bổng hết.
Xảy ra tình trạng lộn xộn không chỉ do sự dễ dãi thiếu chuẩn mực cùng sự kém cỏi của những người cầm trịch mà còn do sự tha hóa của bản thân người lao động. Nhiều người thiếu hẳn sự tha thiết với công việc hàng ngày vốn là lẽ sống của mình. Cứ ngong ngóng những chuyện đâu đâu trong khi chính nghề nghiệp bị thả nổi.
Ở Hà Nội những năm sau 1954 có một tình trạng khá kỳ quặc. Chủ nghĩa bình quân bộc lộ ra thành những biến tướng kỳ lạ. Những người lao động đơn giản được tôn lên vị trí rất cao trong khi người trí thức thì lại luôn luôn bị đặt thành vấn đề. Trước mắt là phải cải tạo họ bằng những thứ lao động đơn giản, người ta bảo vậy!
Ở nhiều cơ quan, người dọn dẹp vệ sinh (lúc ấy gọi là lao công) được bố trí đi học văn hóa ngay trong giờ làm việc, còn các nhân viên "bàn giấy" thì phải bỏ việc của mình đi làm những việc như lau nhà lau cửa, dọn dẹp vệ sinh. Công thức tóm lại là “Người quét rác đi học văn hóa, các nhà khoa học lo đi quét rác”. Từ đây đẻ ra cái tình trạng nhấp nhổm, chả ai yên tâm làm việc gì.
Trong các cuốn lịch sử nghệ thuật Nhật Bản, tôi đọc thấy họ hay nói là có những người theo nghề một cách hết lòng tới mức có những cô gái tự nguyện không lấy chồng để yên tâm cống hiến cả đời cho nghề.
Ở ta thì lâu lắm tôi không nghe thấy nói có ai “điên” kiểu ấy. Kiểu sống hết mình với một niềm tin nào đó được coi là lập dị và không chấp nhận được. Khi chuyển hóa vào trong cách ứng xử người lao động, nó hiện ra thành sự coi thường những việc nhỏ mọn.
Trong điều kiện một nước mới chuyển từ nông nghiệp lên hiện đại, xưa phố xá đi đâu cũng gặp những người thợ chữa những thứ lặt vặt như chữa khóa chữa giày. Nay thì nghề này ngày càng ít người làm.
Thằng cháu con đứa em tôi đang ở bên Đức thỉnh thoảng về chơi. Nó kể thời học đại học, mùa hè nó đi vác lợn trong lò sát sinh rồi lái xe chở lợn đến các cửa hàng. Nghe chuyện, hàng xóm bảo nhau: Ở Việt Nam không ai làm thế. Thanh thiếu niên có nghèo mấy nhưng bảo đi làm những việc phải đổ mồ hôi là lảng xa. Nhiều gia đình ngấm ngầm khuyến khích con cái khôn ranh lừa lọc hơn là lặng lẽ trau dồi nghề nghiệp.
Sự hư hỏng công nhiên phô phang ra và biến thành sự trơ tráo không biết từ lúc nào. Những tiền đề tạo nên sự vô cảm, bạo lực ngày một tích tụ. Những nghề phục vụ ăn chơi đàng điếm chưa bao giờ phát triển nhiều như bây giờ, tuy ngó vào thì thấy cả ở đây nữa, người ta chỉ có một trình độ nghề nghiệp loàng xoàng
Than oán cái chi vậy bác Tôn. Phụ Nữ là một phần không thể thiếu của phụ Nam mà. Hay không bằng hên. Cái của Trời cho này đương nhiên là oan gia ngỏ hẹp rồi. Chạy đâu cho khỏi. Thôi thì cứ bỏ chín làm mười . Hòa khí sanh tài mà. Hay hòa thuận muôn sự lành. Coi phim Hồng Kông nhiều nên nhớ. :)
Cuối tuần rồi, các bác Lâm, bác Tôn, bác KT, bác Wind có đi phố chưa?. Nghe nói 50 tiểu bang bây giờ lạnh lắm. Các bác đổ đầy xăng đừng có quên nhé.
Mang vào quán bài nhạc này hy vọng em trong bài không CHẢNH.
http://www.youtube.com/watch?v=1zTu5JjBliw
Cứ thế này bác nào có nhớ đến người xưa thì cứ tự nhiên. Dầu sao thì Nàng cũng đã xa ta rồi.
http://www.youtube.com/watch?v=BGUVT52AYPA
Tontu
12-01-2014, 02:18 PM
Nữ danh ca Hà Thanh sau một thời gian bị ung thư máu, cô đã vĩnh viễn từ biệt chúng ta trong sự thương mến.
Mình rất thích tiếng hát của nữ danh ca Hà Thanh. Giọng hát trong trẻo, truyền cảm, và thật dễ mến.
Gửi quý bác và anh em cùng thưởng thức 3 nhạc phẩm qua chất giọng của nữ danh ca Hà Thanh.
nKG7zeoV3Pk
lbrb0-kAI8o
Ic6OBW3pl3E
Nữ danh ca Hà Thanh sau một thời gian bị ung thư máu, cô đã vĩnh viễn từ biệt chúng ta trong sự thương mến.
Mình rất thích tiếng hát của nữ danh ca Hà Thanh. Giọng hát trong trẻo, truyền cảm, và thật dễ mến.
Gửi quý bác và anh em cùng thưởng thức 3 nhạc phẩm qua chất giọng của nữ danh ca Hà Thanh.
Cuộc đời thật ngắn ngủi ha bác Tôn. Mới hôm qua hôm nay đã khác rồi.
ChienKhuD
12-01-2014, 11:40 PM
Hồi xưa khi đi học mình cũng nghịch dại vài lần. Nếu không cao số thì chắc cũng đã đi chầu viêm vương lâu rồi. Hôm nay các cậu ấy lại mua hóa chất về chế tạo thuốc nổ làm pháo. Một người pha chế 4 người xem, ùynh 1 phát chết 4 bị thương 1. Cộng nghiệp quá lớn không thể tránh khỏi. Còn vài hôm nữa là tết rồi...
Thợ Điện
13-01-2014, 02:31 AM
Tôi tìm mãi mới thấy trọn bộ đĩa này .Tặng ông Gió bạn ta cùng phu nhân .Nghe hay quá .
Thật là Lạc phách giang hồ
NvZBZfmGudQ
roamingwind
13-01-2014, 05:06 AM
thanks bác Lâm.
Vợ hiền đang nghe bản này
yw-6Fvkc_qg
bả nghe nhạc buồn cười lắm. Chử nghĩa còn yếu hơn tui mấy cấp mà ... tôi phải giải nghĩa hoài. Bả nghe chuyên về âm nhạc và giọng hát thôi; phần này thì bả có thiên khiếu thưởng thức cái hay của âm nhạc.
Có lần bả nghe bản Thư cho vợ hiền có câu
Còn nhớ con mình ngày đó
Tháng chưa tròn em đặt tên chúng mình
bả chau mặt phàn nàn đặt tên gì kỳ cục, Chúng Mình, tên gì lạ vậy?
Tôi cười lăng lộn muốn rớt cái quay hàm -- tên chúng-mình là tên em đó. Tên em đâu phải là Chúng Mình (quạo cái mặt). Tên cha tên mẹ ghép lại nhau đó bà nội !!
Bả quê quá im luôn.
Bả nghe Lara Fabian hát tiếng Pháp như vịt nghe sấm (thật ra tôi cũng không hơn bao nhiêu vốn luyến tiếng Pháp quên hết rồi), nhưng khoái lắm vì giọng cô đó hát hay.
Nhà tôi vui lắm, cười hoài à. Vợ chồng không cười với nhau lâu dài có vấn đề, tôi luôn nghĩ vậy.
Thợ Điện
13-01-2014, 06:14 AM
Hehe Nhà bác Gió vui thật .Nhắc tới ông Phạm thiên Thư làm tôi nhớ hồi mới lên Đại học những năm đầu 70 .Tụi tôi hay tới chùa Xá Lợi bên hông trường Gia Long để học bài ,học thì ít chọc gái thì nhiều .Ông Phạm tu ở đó thấy tụi tôi ồn ào náo nhiệt suốt ngày bàn chuyện gái nên hay ra rầy la -Các em phải cố học ,rớt đi lính khổ mẹ cha ,mê gái không có lợi
Tôi cười hô hố nói -Thì thầy cũng mê vậy tụi mình cùng pháp môn có gì sai đâu
Xong rồi đọc tích thiền -Có kẻ kia tâm động lại đổ thừa cho gió động ,ông biết ngay là mình nói xéo ông ấy nên trừng mắt mắng
-Hồ đồ dám đem lời Tổ ra diễu cợt hả ,sau này đoạ địa ngục là đáng kiếp mi
Tôi càng chọc dữ ông giận bỏ lên gác chuông .....Sau này về Sài Gòn tôi hay ghé quán cà phê của ông chơi ngồi nói chuyện đời ,có lần tôi nói -Ông Quốc chê thơ ông nói thơ ông không hay
Ông cười rất thiền,răng rụng gần hết nói
-Dạo ấy tao làm thơ vì sướng chứ có phải vì hay đâu
roamingwind
13-01-2014, 10:17 AM
Hôm nay trời đẹp, nắng rất nhẹ không khí hơi lành lạnh không gian yên tĩnh. Tôi làm vườn xong thấy thoải mái quá đem nhạc Ánh Tuyết ông Lâm giới thiệu để lên và làm vài động tác tay chân. Xong rồi chọn một thế trạm trang đứng yên như khúc gổ. Nghe ngóng đất trời, thân thể ... và Ánh Tuyết hát tiếng Quảng. Không biết có tẩu không hihi... dám khí huyết chạy lộn cù mèo phái trong. Chỉ biết là phê quá. hihi...
Thien_HungCVA
13-01-2014, 04:01 PM
Em đi Vũng Tàu làm một thời gian! Chắc ít có thời gian ghé quán! Chúc mọi người vui vẻ. Nhận việc mới , đúng chuyên môn ngay trước Tết âm lịch. Chẳng có cách nào lựa chọn nữa. Để qua Tết thì hết cơ hội mất.
Xin chúc Thien_Hung năm mới công việc mới thắng lợi mới .
roamingwind
13-01-2014, 11:24 PM
Chúc ông Hùng ra Vũng Tàu vui vẽ nhiều, ngoài đó không khí cũng tốt hơn Sài Gòn, và làm đúng việc chuyên môn thì tốt quá rồi.
Thế còn tiệm cà phê của ông sẽ có người khác trông?
Thợ Điện
14-01-2014, 12:24 AM
Như vậy lợi tức phải vượt xa quán cà phê .Vì khi đó chị ông cũng phải ở nhà đưa đón các cháu đi học ,quán ông chắc chỉ bán mạnh về đêm thôi, ngày có quá nhiều sự cạnh tranh
Mong rằng ông có quyết định đúng đắn .Tụi tôi tất cả bạn bè đây đều mong ông thành công .Đừng có gì trở ngại quá đáng cuối tháng ba tôi và ông D ra vũng tàu thăm ông
Thử đoán mò ,công việc mới của ông có lẽ thuộc về du lịch khách sạn ,ông khá tiếng Anh nên chắc sẽ mau phù hợp .Lúc trước tôi đánh giá bán quán chỉ là tạm thời quả nhiên không sai .Người đã biết tới go Dutch là ăn đồng chia đủ tất nhiên phải có một nền tảng ngoại ngữ vững chắc
Thợ Điện
14-01-2014, 07:04 AM
Hehe Đọc bài này thấy vui vui bèn gọi cho mấy thằng bạn bên Tây kêu khi nào rảnh đi tìm bàn ủi con gà xưa cho tao chúng nó cười quá trời nhưng cũng hứa kiếm ,mấy thằng ở Monparnasse còn hy vọng chứ Paris dễ gì tìm ra .Kiếm được mang về biếu ông D một cái khi nào thất nghiệp có đồ uống rượu hehe
Kiếm trên ebay có con này của Bồ Đào Nha chẳng biết có thật không thấy hay hay định mua có 80 à
http://i.ebayimg.com/t/Antique-Cast-Iron-Laundry-Clothes-Metal-with-a-rooster-/00/s/NzY4WDEwMjQ=/z/LH4AAOxyY3ZRjss1/$(KGrHqIOKo8FGKL,7oYzBRjss1DFcw~~60_57.JPG
Những chiếc bàn ủi bằng đồng, tích nhiệt từ than củi và có ổ khóa hình gà trống bằng đồng, được sản xuất vào thời Pháp thuộc, nhập khẩu từ mẫu quốc lúc bấy giờ, đang là đối tượng săn lùng của giới buôn đồ cổ. Và đặc biệt là giới buôn kim loại quí hiếm, đây là món hàng khủng. Có những chiếc bàn ủi nằm ngủ quên trong xó phòng, góc kho mấy chục năm nay vì phải nhường chỗ cho bàn ủi điện bỗng dưng trở thành gia bảo, cứu chủ của nó khỏi đói nghèo. Nhưng cũng có lắm chuyện éo le cười ra nước mắt bởi chiếc bàn ủi con gà.
http://www.rfa.org/vietnamese/reportfromvn/the-fever-ot-ir-cock-01082014061304.html/B-n-i-con-g-305rfa.jpg/image
Những cơn sóng ngầm trong gia đình
Theo một người tên Nhân, hiện sống trên đường Lê Công Kiều, Sài Gòn, là người chuyên môi giới và sưu tầm bàn ủi con gà thời Pháp thuộc:“Thì những lô bàn ủi mà thời Pháp thuộc nó nhập qua, nó đi đường biển hoặc đường bộ, những lô hàng đầu mà có những con gà gật gù để gạt tới gạt lui, gạt con gà tới trước giở cái nắp lên để đổ than vô ủi đồ rồi gạt lui sau để khóa lại, thì những con gà đó nó đúc bằng đồng đen, rất có giá trị. Còn những lô hàng sau này thợ Việt Nam nhái khuôn đúc lại thì không có giá trị gì, nó đổ ra nó bán hàng loạt thì nó không có đồng đen, chỉ có giá trị là đồ cổ chưng chơi thôi, ai mà hên hên mua ve chai được là phát tài luôn!”
Cũng theo ông Nhân, hiện nay, hầu như mọi nơi, từ nam chí Bắc, người ta đang đổ xô đi tìm bàn ủi con gà để mua, có người mua với giá vài trăm ngàn đồng, cũng có người mua với giá vài chục triệu đồng, thậm chí có người mua với giá vài trăm triệu đồng. Nhưng hầu như 99% người đi mua bàn ủi không hiểu biết gì về loại vật dụng này. Không hiếm những người nghe tin đồn bàn ủi này có giá trị cao, đổ tiền ra mua rồi ôm hận vì thua lỗ.
Như trường hợp chủ một tiệm vàng ở thành phố Huế, ông này bỏ ra ba tỉ đồng, thành lập nguyên một đội ngũ đi săn lùng bàn ủi để mua với giá thấp bèo và về bán lại cho ông ta với giá ba chục triệu đồng mỗi chiếc. Kết cục là trong vòng chưa đầy ba tháng, ông đã mua được trên một trăm chiếc bàn ủi con gà nhưng nó chỉ có giá trị tương đương đồng nát, hoàn toàn không có chiếc bàn ủi nào cứu được số vốn mà ông ta đã bỏ ra.
Giải thích lý do thua lỗ của ông chủ tiệm vàng, anh Nhân cho rằng ông quá lanh lẹ trong huyện làm ăn nhưng lại không tìm hiểu kĩ về đối tượng hàng hóa của mình và mua lầm toàn bộ số hàng trên. Bởi vì trong dòng bàn ủi đồng có khóa hình con gà, có đến ba loại dễ nhận biết và có tổng cộng hơn hai mươi loại bàn ủi nhìn na ná nhau. Thậm chí mẫu mã giống y hệt nhau, tính năng và dấu hiệu cũng giống hệt nhau nhưng trên thực tế về mặt chất lượng thì khác nhau cả một trời một vực.
Bán bàn ủi than hình con gà đời xưa
http://www.rfa.org/vietnamese/reportfromvn/the-fever-ot-ir-cock-01082014061304.html/ban-ui-than-250muaban-net.jpg/image
Ví dụ như bàn ủi con gà của Huế sản xuất những năm 1930 sẽ giống y hệt bàn ủi do Pháp sản xuất. Và nếu thử sơ sài, chất lượng, trọng lượng của nó cũng na ná, li lai nhau đến mức khó phân biệt. Trong trường hợp này, nếu như người mua không có kinh nghiệm và chuyên môn, gặp loại bàn ủi do Huế sản xuất mà mua nhầm thì chỉ có đem về để làm kỉ niệm cho vui chứ chẳng buôn bán được gì. Ông chủ tiệm vàng ở Huế rơi vào trường hợp này nên dở khóc dở cười. Đó là chưa nói đến chuyện tranh giành nhau để mua hàng, rồi ngay cả người bán cũng tranh giành nhau trong gia đình, giữa anh em sứt mẻ tình cảm.
Một người tên Thiện ngậm ngùi kể rằng kể từ lúc chiếc bàn ủi con gà có giá trị, cả nhà anh trở nên lộn xộn, anh em mất đoàn kết bởi ai cũng dòm ngó trông chừng chiếc bàn ủi, sợ người khác lấy trộm đi bán. Mãi như thế cho đến lúc kẻ trộm khoắn mất chiếc bàn ủi thì cả nhà xãy ra một trận cãi cọ nảy lửa, thiếu điều đánh nhau, tình cảm hoàn toàn bị mất đi vì chiếc bàn ủi than. Anh thấy buồn vì chuyện này nhưng không có cách nào giải quyết được, mọi tình cảm mong manh hoàn toàn bị phá vỡ bởi một chút tiền bán bàn ủi nếu có.
Hàng giả, hàng nhái bắt đầy rẫy thị trường
Anh Sự, một người được giới mua bán đồ cổ và bàn ủi xếp vào hàng chuyên gia, cho chúng tôi biết: “Trên thực tế thì cái con gà trong cái bàn ủi là một hợp chất đặc biệt, người ta dùng để chế tạo một số vi mạch phi thuyền, vỏ vi thuyền để chống ma sát vì khả năng tích nhiệt của nó rất thấp. Nhưng gần đây có một số cái làm giả, như nug trên bếp gas khoảng ba bốn chục phút nó vẫn không tích nhiệt nhưng thực ra đó là đồ giả. Thậm chí ba, bốn công ty chạy vô mua, đấu giá nhưng rồi thử mới biết là đồ giả. Nhưng đã tốn rất nhiều trong quá trình chạy đua. Hiện tại thị trường bàn ủi con gà rất náo loạn, loạn xạ, hỡm hờ, nhặng xị. Người dân mình cứ nghe có tiền thì lao vào nhưng tôi thấy nên coi lại, vì tôi cũng từng mua, bán lại cho công ty những cái bàn ủi như thế. Nhưng riết rồi tôi cũng thấy nản, mệt! Những cái thu nhập siêu lợi nhuận thì cũng có cái hay của nó nhưng riết hồi nó cũng chộn rộn, tôi thấy mệt, không muốn đụng tới nữa!”
Cũng theo người đàn ông này, sự chộn rộn của thị trường bàn ủi con gà vô hình trung tạo nên một cơn sóng ngầm có thể đánh tan chút lương tâm còn sót lại trong mỗi con người nếu như họ không đủ tỉnh táo. Ngay cả những nông dân chân chất, mộc mạc cũng bị kéo vào cuộc và bị biến thành những con tốt thí của những tay bất lương.
Hiện nay, những tay thuộc vào hàng sư sải làm hàng nhái ở chợ Lớn, Sài Gòn đã bắt đầu sản xuất hàng loạt bàn ủi có tính năng tương tự chiếc bàn ủi con gà thời Pháp, từ trọng lượng con gà cho đến khả năng chịu nhiệt rất cao và tỏa nhiệt một cách nhanh chóng của nó. Những chiếc bàn ủi hàng nhái được bí mật gởi vào nhà nông dân ở các vùng quê, để cho bụi bặm bám vào và đợi những người buôn bàn ủi thiếu kinh nghiệm đến để bán.
Thường thì những chiếc bàn ủi hàng nhái sẽ được hét với giá từ một trăm triệu đồng đến hai trăm triệu đồng và cho thử thoải mái, mỗi lần thử phải trả chi phí cho chủ nhân của nó một trăm ngàn đồng. Chính vì đang khó khăn và tự dưng có khoản tiền quá dễ dãi, thậm chí không biết mình đang tiếp tay cho tội ác mà người nông dân xem đây là món là lộc trời. Có nhiều người, diễn đi diễn lại trò này với người buôn bàn ủi, riết thành quen, khi phát hiện ra mình đang tiếp tay cho kẻ gian lận vẫn không thấy áy náy mà còn xem đây là sự may mắn.
Anh Sự chua chát nói thêm rằng anh cảm thấy hụt hẫng khi nhận ra rằng hưa bao giờ con người lại gian lận và sống giả dối như bây giờ. Có một trường hợp anh đã gặp mà anh không bao giờ quên, cách đây vài tháng, anh vào một vùng quê ở Tuy Phước, Bình Định để tìm mua bàn ủi. Sau khi thử và ngã giá 150 triệu đồng, chủ nhà đồng ý bán. Anh ra ngân hàng rút tiền vào trả. Đến khi nhận bàn ủi, anh thấy hơi lạ nên thử lại lần nữa. Lần thử này anh phát hiện ra người ta đã đổi mất con gà chịu nhiệt trên nắp bàn ủi và thay vào đó một con khác. Mà với người mua bàn ủi, nếu mất con gà chịu nhiệt thì xem như chiếc bàn ủi không có giá trị.
Anh thương lượng để trả lại hiếc bàn ủi và cố gắng thuyết phục nhưng chủ nhà thay vì trả lại tiền cho anh, lại kêu anh em họ hàng đến đe dọa anh. Cuối cùng, năn nỉ hết nước, chủ nhà chấp nhận trả cho anh 50 triệu đồng và nói rằng nếu anh không đồng ý lấy thì mất hẳn số tiền. Nhưng nếu lấy 50 triệu thì phải đưa điện thoại cho họ để họ xóa mọi tập tin ghi âm, phải cho họ kiểm tra trong người thử có máy ghi âm hay không.
Cuối cùng, anh cay đắng cầm lại 50 triệu đồng. Nguyên một tháng trời anh mất ngủ vì chuyện này.
Chuyện cái bàn ủi than có khóa con gà do Pháp sản xuất đang là câu chuyện nóng hổi ở khắp mọi nẻo đường Việt Nam. Và nhiều người buôn bàn ủi cho biết nguồn hàng được họ tập trung để đưa sang Trung Quốc cùng một số nước khác. Lần này, người Trung Quốc không mua cau non hay gỗ huỳnh đàn mà mua bàn ủi. Thêm lần nữa, cuộc mua bán của họ làm xáo trộn sự yên bình trong từng góc khuất thôn quê.
Thien_HungCVA
14-01-2014, 07:51 AM
Em sáng nay lên đường. Đúng như anh Thợ Điện nói, em để lại hết.
roamingwind
14-01-2014, 08:18 AM
bác làm tui tò mò. Quã là người bên VN đang kiếm mon này.
Xem http://www.raovat30s.com/toan-quoc/dich-vu-tong-hop-canmua/mua-ban-ui-con-ga-doi-80-truotgia-khung-700trvn0932043069-688120-xem.aspx
Mua bàn ủi con gà đời 80 truot.giá khủng 700tr.vn.0932043069
Ngày cập nhật: 14/12/2013,19:37:23; Liên hệ: 0932043069; Email: tranthuthuy_tranthuthuy@yahoo.com; Số lần xem: 585
Cở chữ: Nhỏ Lớn
BÀN ỦI THAN GIÁ 700tr,KHI MUA MIỂN THỬ >THẤY LA TIỀN TRAO NGAY,
Tình hình là mình cần mua bàn ũi(bàn là)dùng than ngày xưa. để sưu tập đồ cỗ. nhà ae nào có không xài vứt lăn lóc thì alô cho mình nhé. giá tuỳ theo từng loại từ một tỷ đến vài ba tỷ sms 01205121121 hoăc alô cho mình nhé,có gì mình liên hệ đến xem.dưới đây vài hình cho ae tham khảo
Lưu ý.Hiện nay trên thị mạng có môt số trang web rao mua bán bàn ủi con gà giá rất cao.đây chi là tin lừa đảo
Nhà mình có 2 bàn ủi con .mình củng lên mạng tìm người bán.nhưng kết quả là một lủ siêu lừa.
Qua đây minh chia se kinh nghiệm cho các bạn.nuế nhà nao có bàn uỉ con gà.nên giử lại làm vật kỷ niệm
Cho con cháu đời sau biết, thế nào la bàn ủi than tổ tiên để lại.chúc bạn đủ tỉnh táo
Nhình sơ sơ trên net cũng thấy bên Mỹ cũng có 3,4 chổ bán. 50 USD - 100 USD.
ChienKhuD
14-01-2014, 10:18 AM
Chúc ông Kiếm lên đường may mắn!
Cái bàn ủi này tui vẫn nhớ. Hồi còn 4-5 tuổi nhà có 1 một cái mỗi lần ủi đồ phải đi thổi than bỏ vào chờ khoảng 10 phút cho nóng rồi mới ủi được. Có lần ghé nhà thằng bạn chơi thấy nhà nó có 1 cái đen xì nói là của ông nội để lại. Về sau vợ nó đem bán ve chai luôn. Bác Gió bên ấy không biết là phải.
Thợ Điện
14-01-2014, 10:36 AM
ông Tý ăn hết chà là chưa ? để tôi gửi tiếp hoặc ông thích cái gì mà bên đó không có cứ việc báo nghe đừng ngại ,rồi sẽ đến lúc tôi làm phiền ông lại là huề
roamingwind
14-01-2014, 11:05 AM
nói mới nhớ, sẵng ông Lâm sắp về VN ông Đ có muốn cuốn sách Nepal của tôi không?
Tôi gởi bác Lâm đem về luôn.
Cuốn đó nè: http://www.amazon.com/Lonely-Planet-Nepal-Country-Guide/dp/1741797233/ref=sr_1_1?s=books&ie=UTF8&qid=1389671059&sr=1-1&keywords=nepal+travel+guide
Hy vọng không làm phiền bác Lâm :), nhưng thấy bác tính khiên cái bàn ủi cổ lỗ sĩ đó về chắc chêm thêm cuốn sách không sau hihi...
Tôi cũng không nhà quê, hoặc Mỹ-con, đến nổi không biết cái bàn ủi con gà. Vẫn nhớ mang máng hồi xưa ở nhà có dùng.
ChienKhuD
14-01-2014, 11:26 AM
He he vậy thi cảm ơn ông Gió và cảm phiền ông Lâm mới được.
Dạ em ăn hết chà là rồi thưa bác. Số là em đem về được một nữa. Đến nhà em ăn 4 trái lúc bày trên đĩa chụp hình. Hôm đó 2 nhóc của em thấy hàng Mỹ ngon quá, tụi nó đi mua Bacon về cuốn với chà là nướng trong lò hết cả bịch luôn. Em lòng đau như cắt nhưng bấm bụng cười hè hè. Không dám cho tụi nó biết.
Em đang chờ bác sai bảo đây. Cái gì phiền em làm được thì em xin sốt sắng. Bác không ngại nhé. Cuối tháng 3 con gái em đi Phoenix mấy ngày. Bác pm cho em xin địa chỉ để em xin gởi các bác một ít đăc sản miền bắc cực.
Thợ Điện
14-01-2014, 11:56 AM
Ông Gió ông D đừng ngại tôi là vua xách đồ cho bạn bè nhiều khi hãng cho có 1 hoặc 2 thùng ,. tôi xách 5,7 thùng là chuyện thường Tôi bạn bè đông lắm thằng 1 món thôi là khiêng mệt nghỉ .Nói thế thôi chứ tôi có khiêng vác gì đâu ở phi trường bên này thì bạn vừa drop off ở phi trường là ngoắc một thằng đen tới khiêng đồ 5$ vào check in ,về đến Sài Gòn là có tụi trật tự áo xanh ở phi trường 10$ là nó chất lên xe đẩy tuốt tới taxi .Mình chỉ đứng ở xa quan sát thôi mới khỏi bị mất đồ hay người ta lấy va li lộn .Tôi chinh chiến nhiều nên rất quen thuộc ,trước khi book vé thì requested wheelchair dù mình không ngồi xe lăn nhưng để lấy bulk seat chỗ gần cửa thoát hiểm ngồi cho thoải mái tha hồ duỗi cẳng không có thằng nào ngồi trước ,có cái lợi nữa là khi máy bay trống chỗ mình luôn được tụi nó upgrade lên first class ngồi cho sướng ,mình dân lạc phách giang hồ đi toàn economy cho khỏi tốn kém .Tiền ấy để rong chơi ,bao gái để gái khen là người phúc hậu
roamingwind
14-01-2014, 02:48 PM
Dạ Cổ Hoài Lang
ARYQT7MZqcI
không biết ông Phi nghe cái này có phê không? Hay chỉ có người Nam nghe mới phê? Phê hơn Bạch Đầu Ngâm của Trác Văn Quân.
roamingwind
14-01-2014, 03:03 PM
tlniNNfw_D0
hihi... xin lỗi bác Phi nhe ...
Thợ Điện
14-01-2014, 09:46 PM
Cuối tháng 3 con gái em đi Phoenix mấy ngày..
Cụ thể ngày nào ông Tý ,vì nếu còn ở đây tôi hỏi ông K chỗ bán bên Cali xong rồi order trực tiếp về Arizona cho con bé xách về cho ông luôn .Chà là ông K ngon thiệt ,to mọng ngọt gắt ,ít bột ăn tới đâu tan ra trong mồm tới đó ặc ặc thèm quá
Tôi nay không thích những chuyện cao xa chỉ đọc báo thôi có tin gì vui hay post lên phục vụ các ông bạn ở xa cho nó sướng
Post bài hay kiểu mình thích cứ bị cho vào sọt rác lâu ngày đâm chán
Cho ông về cái làng này là ông thích lắm ông Tý
http://images.tienphong.vn/Uploaded/huyquang/2014_01_12/1_UTPF.jpg.ashx?w=660&h=371&crop=auto
Chuyện cứ tưởng như chỉ tồn tại vài thế kỷ trước hay những vùng sâu vùng xa lắm, nhưng ở ngay tại Vân Côn, một xã của huyện Hoài Đức, Hà Nội hầu như ai cũng coi là… bình thường.
Thời các cụ đã đành, cứ phải đôi ba vợ, mà ai cũng là “vợ chính thức” cả. Còn như thế hệ các bác cỡ 50-60 tuổi thì sơ sơ vài làng quanh đây cũng trên dưới chục ông được vợ cả gánh lễ đi hỏi vợ hai cho, chưa kể ra ngoài làm ăn, công tác đặt “chi nhánh” khắp nơi, có ông cả chục bà. Cánh trẻ bây giờ thì không có chuyện cưới hỏi đàng hoàng như thế nữa vì pháp luật không cho phép, nhưng lập “phòng nhì, phòng ba” kiểu “không báo cáo chính quyền” thì không phải là hiếm.
Đi hỏi vợ cho chồng
Ở Vân Côn có một thời lấy vợ lẽ như một cái “mốt”, ông có vợ hai, vợ ba thì tôi cũng phải có. Còn những người phụ nữ thì quan niệm người ta lấy vợ cho chồng được thì mình cũng làm được, mà không lấy, chồng đi với bà khác, không danh chính ngôn thuận cũng chả cấm được. Thế nên mới có chuyện lạ là đàn ông khi lấy vợ bé đều phải được sự đồng ý của vợ cả và phải… cưới hỏi đàng hoàng.
Ông Nguyễn T (thôn Quyết Tiến, xã Vân Côn) năm nay xấp xỉ 70 tuổi, có 2 vợ và 7 người con. Tôi hỏi 2 người vợ ở cạnh nhau như vậy, có khi nào hai bà đánh ghen với nhau không, ông cười nói như một lẽ đương nhiên: Sao lại đánh ghen, mình lấy vợ hai nhưng vẫn trách nhiệm, không ruồng bỏ vợ cũ thì chẳng có lý do gì mà đánh ghen cả.
Rồi ông phân tích thêm: “Sai lầm của những người đàn ông là cứ bồ bịch xong về ruồng rẫy vợ con nên mới xảy ra chuyện cơm không lành, canh chẳng ngọt. Chứ như tôi, khi phải lòng bà hai này, tôi phải về thuyết phục bà cả mãi, rồi nhờ cả mẹ tôi thuyết phục thì bà ấy cũng nghe, rồi còn sắm lễ quẩy sang hỏi bà hai về. Giờ 4 đứa con bà cả và 3 đứa con bà hai, tôi đều trách nhiệm đầy đủ, không ai phàn nàn gì cả. Các cụ chả bảo: Dù chàng năm thiếp bảy thê/ Cũng không bỏ được nái sề này đâu… mà lại”.
Chuyện của ông T nghe tưởng cá biệt nhưng ở Vân Côn, đó lại là chuyện quá đỗi bình thường. Ông T khoát tay chỉ sang phía nhà hàng xóm cách đó không xa: Như gia đình ông S, cách đây hơn chục năm vợ cả cũng đi hỏi vợ hai cho ông ấy. Lúc xã viết giấy triệu tập ông S lên để hỏi về việc vi phạm “chế độ một vợ một chồng”, năm lần bảy lượt bà vợ cả đều lên xã thay chồng. Xã bảo: “Ơ hay, tôi gọi ông ấy chứ có gọi bà đâu” thì bà ấy cười: “Các bác cứ phạt cháu, cháu đi cưới vợ cho ông ấy chứ ông ấy có tự cưới đâu”. Thế là xã cũng bó tay.
Hay hai vợ chồng nhà chị T đã con cái đề huề, có nếp có tẻ. Ấy vậy mà ông chồng đi làm trên Thái Nguyên, bỗng một hôm rước một cô gái trên đó về, giới thiệu là vợ bé. Hôm sau, thấy chị T sang nói cười rổn rảng như chẳng có chuyện gì: “Thấy nó cứ khoe là xinh lắm, em tưởng thế nào hóa ra đen xấu hơn cả em. Tối em đuổi hai đứa vào buồng ngủ với nhau”. Điều lạ nữa là dù có vợ bé trên Thái Nguyên nhưng gia đình này vẫn sống với nhau hòa thuận bình thường, chị vợ hai cũng sinh được cho anh chồng 2 đứa con đều đã lớn và anh chồng thì vẫn đi đi lại lại giữa hai nơi.
Không chỉ những người phụ nữ chân lấm tay bùn mới chấp nhận đi hỏi vợ cho chồng, không ít người thậm chí làm cán bộ, cộng tác viên dân số cũng chấp nhận điều đó như một lẽ đương nhiên. Chị Phạm Thị N, giáo viên trường Mầm non Vân Côn là một ví dụ. Chị N lấy chồng sớm nhưng không may sau một lần sảy thai chị không đẻ được nữa. Hai vợ chồng yêu thương nhau, bàn nhau đi xin con nuôi nhưng tất cả 7 lần đều không thành.
Cho đến một hôm, anh chồng về thủ thỉ bảo chị sắm lễ sang hỏi cô gái làng bên về làm lẽ, vì cô ấy “trót có bầu” rồi. Không có con, được họ hàng nhà chồng động viên, thuyết phục, cuối cùng chị cũng chấp nhận sắm cau trầu sang hỏi vợ cho chồng và tổ chức đám cưới long trọng cho hợp lẽ.
Cưới xong, chị dựng thêm một ngôi nhà cho vợ lẽ của chồng. Rồi vợ lẽ sinh cho chồng chị 3 người con, 2 gái, 1 trai. Chị cũng xin được thêm một đứa con trai. Giờ chị ở với con nuôi và đứa con gái lớn, còn chị vợ hai thì ở với hai đứa nhỏ. Vậy mà đã mấy chục năm chung chồng như thế, nhưng chị N không một lời phàn nàn, chị nuôi nấng các con bà lẽ như con mình và chúng cũng coi chị như mẹ đẻ.
Hai chị em lấy chung một chồng
Ông giáo Trần L vốn là hiệu trưởng một trường trong xã đã nghỉ hưu lại nổi tiếng với thành tích “mía ngọt đánh cả cụm”. Lúc thanh niên, ông lấy vợ như bao người khác, rồi đẻ sòn sòn 8 người con đến nay đều đã thành đạt, ổn định. Ông có hai bà vợ, nhưng sẽ chẳng có gì phải bàn tán nếu hai bà vợ của ông không phải chị em ruột.
Chuyện là cô em vợ được ông L dìu dắt việc học hành, thi cử, rồi xin việc cho tại ngôi trường ông công tác, rồi nhanh chóng được ông cất nhắc lên vị trí phó hiệu trưởng. Không hiểu lửa gần rơm thế nào, anh rể với em vợ tình trong như đã, họ quan hệ với nhau từ bao giờ có trời mới biết. Chỉ biết là cô em vợ cũng xinh đẹp nhất nhì làng, bao nhiêu đám đến hỏi cô cũng không ưng ai.
Nhưng bỗng đến một ngày, cái bụng cô hiệu phó cứ lùm lùm lên khiến dân làng được phen bàn tán, cô hiệu phó mà lại chửa hoang. Thế là cấp tốc, thiệp cưới được gửi khắp nơi, đám cưới của cô cũng rình rang lắm, có chú rể đàng hoàng nhưng chẳng ai biết chú rể người ở đâu, gia cảnh thế nào. Lạ hơn nữa là sau đám cưới thì chú rể cũng biến mất, cô hiệu phó vẫn một mình sinh cậu con trai, rồi nuôi con khôn lớn. Nhưng càng lớn thì đứa bé càng giống anh rể như đúc, dân làng bắt đầu lờ mờ hiểu ra câu chuyện của ông giáo L và cô em vợ.
Mọi chuyện bắt đầu được công khai khi đứa con của hai người đến tuổi học hành, cần làm giấy tờ cho đàng hoàng. Ông hiệu trưởng khi đó cũng nghỉ hưu nên công khai họp họ hàng nhận con và đổi họ cho thằng bé, cô em dâu hiệu phó thì “mất chức” và chính thức làm “vợ bé” của anh rể với sự đồng tình của chính chị gái mình. Câu chuyện về ông hiệu trưởng bàn tán mãi cũng chán, xóm làng giờ đã quen, coi là chuyện bình thường, còn gia đình của ông bề ngoài vẫn hòa thuận như bao gia đình khác.
Lấy nhiều vợ, đẻ lắm con – chuyện bình thường
Ông Phạm Văn H (làng Vân Côn) có tới 4 người vợ chính thức, vợ nào cũng cưới hỏi hẳn hoi. Không biết tính tình ông H thế nào, có gia trưởng hay trăng hoa quá không nhưng cứ bà vợ nào ở với ông một thời gian cũng đều bỏ đi. Người vợ đầu có 1 con rồi bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Không níu kéo như những người đàn ông khác, vợ bỏ về thì ông H bỏ luôn bà vợ này và cưới bà hai là một cô “gái tân” ở ngay trong làng. Nhưng rồi bà vợ hai cũng bỏ lại hai đứa con cho ông đi lấy người khác. Sau khi lập gia đình cho các con xong, ông lại tìm bà ba, bà ba bỏ, ông lại lấy bà bốn.
Bà bốn nghe nói còn là một phụ nữ thành đạt ở tận trên Yên Bái, ông quen trong thời gian đi làm thuê ở trên ấy, dù đã có chồng con nhưng vẫn phải lòng và lấy ông H. Tuy đã 4 người vợ nhưng ông vẫn cưới xin đàng hoàng, đăng ký kết hôn đầy đủ, cứ rộn rã như trai tân lấy vợ vậy. Cưới xong thì hai vợ chồng cũng không ở hẳn với nhau mà mỗi người một nơi, có lúc ông lên Yên Bái thăm vợ, có khi vợ lại xuống Vân Côn ở với ông. Rồi bỗng nhiên một ngày đẹp trời, bà vợ bốn của ông lại quay về với chồng cũ, thế là ông H lại một lần nữa mất vợ. Nhưng việc bị vợ bỏ, với ông có lẽ cũng chả có gì quan trọng. Nghe nói ngoài bốn bà vợ chính thức, chả biết ông còn bao nhiêu bà nữa.
Cũng ở làng Vân Côn, ông B cũng nổi tiếng với thói trăng hoa. Ông B thì chẳng giàu có gì, lại suốt ngày rượu chè nhưng cũng có tới 2 bà vợ chính thức chỉ cách nhau 1 làng. Nhưng điều đáng nói là ông B làm xây dựng đi khắp các tỉnh miền Bắc, người dân cạnh nhà đã quá quen với việc thi thoảng lại có người phụ nữ đem con đến nhận bố, nhưng tất cả ông đều không nhận.
Lấy nhiều vợ thì tất nhiên đẻ nhiều con, vì vậy mà ở Vân Côn chả thiếu gì những gia đình có 5-7, thậm chí là 10 con. Một cái khó nữa là ở Vân Côn, tư tưởng trọng nam khinh nữ khá rõ rệt, kiểu gì thì kiểu cũng phải có thằng con trai nối dõi mới được. Vậy nên những bà vợ nào đẻ 4-5 đứa con mà toàn con gái là y rằng một là kiếm bà khác cho chồng để đẻ con trai, hai là làm ngơ để chồng đi kiếm vợ bé. Điều lạ là dù vợ hai vợ ba thật đấy, nhưng các bà cả không hề ghét bỏ mà nhiều bà ở với bà hai và con cái bà hai cứ hòa thuận như chị em, mẹ con vậy.
Ngược lại, ông nào không kiếm bà hai, bà ba thì vợ cũng phải đến khổ vì sự nghiệp… đẻ đái. Thế mới có chuyện có gia đình anh nọ mới 45 tuổi mà đã có tới… 7 người con, 6 gái, 1 trai. Cán bộ dân số đến tuyên truyền thì anh ta nói trắng phớ là kiểu gì cũng phải có đứa con trai. Cứ như vậy, năm nào Vân Côn cũng đứng đầu huyện, thành phố trong thành tích… sinh con thứ 3.
Lang thang ở Vân Côn, tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác chỉ xung quanh cái chuyện “phòng nhì”, phòng ba” của các ông chồng. Vân Côn giờ giàu có hơn thật, nhưng chả phải vì thế mà sinh ra cái thói trăng hoa ở đàn ông. Thực tế thì mấy năm trước Vân Côn cũng nghèo lắm, mới gần đây khi Đại lộ Thăng Long chạy qua, có tiền đền bù đất thì kinh tế mới khá lên nhiều.
Khi hỏi nguyên nhân tại sao đàn ông Vân Côn thích lấy nhiều vợ tôi không nhận được câu trả lời nào thỏa đáng. Người thì bảo do phụ nữ ở Vân Côn không biết ghen, nếu phải ở địa phương khác thì có mà mấy mụ vợ chả nhảy dựng lên nhưng ở Vân Côn thì các bà, các chị coi đó là việc bình thường. Có người lại bảo vì đàn ông Vân Côn khéo mồm, “sát gái”, tư tưởng lại phóng khoáng nên “cưa” gái dễ như thay áo. Nhưng đó chỉ là quan niệm và lối sống theo lệ làng của người dân. Còn chuyện năm thê bảy thiếp thời nay rõ ràng là hành vi mà pháp luật không cho phép.
Tiền ấy để rong chơi ,bao gái để gái khen là người phúc hậu
Câu này phải học hỏi bác thôi. Món này như là ngon nhất trên đời, ăn nhiều sẽ phí đời trai. Hi hi..
Dạ là ngày 26.03.2014 cháu sẽ đến Phoenix thưa bác Lâm.
Oh, em chợt nhớ có xe đò hình như tên HOÀNG chạy Phoenix - Cali mỗi ngày hay mỗi tuần gì đó. Có thể gởi từ xe đò này thì dể hơn bác ha.
ChienKhuD
14-01-2014, 10:07 PM
Ở Bến Cát gần nhà ông anh cột chèo có ngôi nhà rất đặc biệt mà người ta gọi là tháp đôi. Cái tháp đôi này cao to và đẹp nhất khu đó. Ở đó cũng có 1 ông giống bác Lâm kể: lấy 2 chị em ruột. Có một điểm khác biệt là 2 bà này "tự nguyện" lấy chung chồng. Số là trước đây ông chồng làm nông có khai phá được vài chục héc ta đất, sau nhà nước mua lại làm khu công nghiệp. Đùng một phát ổng có cả 100 tỷ. Mà ngặt là bà vợ không có con trai nên ổng đòi lấy thêm vợ kiếm thằng cu. Bà vợ sợ của bay ra ngoài nên ghép cô em trẻ hơn mười mấy tuổi vô. Ông này cũng gần 60 sống được thêm mấy năm. Thế là tháp đôi ra đời, một bên là chị, một bên là em, giữa tháp có một cầu thang ban đêm người ta thấy có ông già lụ khụ đi từ bên đây qua bên kia... :)
PhiHuong
14-01-2014, 10:46 PM
Dạ Cổ Hoài Lang
không biết ông Phi nghe cái này có phê không? Hay chỉ có người Nam nghe mới phê? Phê hơn Bạch Đầu Ngâm của Trác Văn Quân
Ông Roa, Cái tình trong sâu thẳm mỗi con người là giống nhau, nếu có sai khác chỉ là phần nổi do tác động ở bên ngoài. Về thể loại nghệ thuật mỗi nơi đều có cái hay riêng,những bản tình ca Nam Bộ nghe rất mùi mẫn, sâu lắng và đề cao lòng sắt son chung thuỷ, nhạc vàng cũng lôi cuốn mê ly không kém.
Bài Dạ Cổ Hoài Lang có nhắc tới tích Hòn Vọng Phu, đấy là sự khắc khoải chờ mong của người cô phụ, lòng son sắt ấy trường tồn như núi sông cây cỏ hoà vào sự huyền vi của tạo hoá. Trước đây tôi làm bốn bài thơ đều lấy tựa đề "Vạn Cổ Tình".
hihi... xin lỗi bác Phi nhe ...
Đây là ... về cái gì vậy hả ông Roa ?...
Tôi nhớ trước đây có mấy bài hát cùng dạng như bài "tình Anh Bán Chiếu"
Đó là Bài "Cô Bán Đèn Lồng" và bà "Cô Bán Chè Xanh".
roamingwind
14-01-2014, 11:23 PM
Đây là ... về cái gì vậy hả ông Roa ?...
thì không biết bác thích cải lương vọng cổ miền Nam hay không, mà tải lên hai bản một lượt nên xin lỗi bác đấy mà. hihi... chọc bác chơi. Tôi nhớ hồi đó ra Hà Nội ở khách sạn tên là Hoàng Tử đi ra đi vô cửa lớn là thấy bà chủ ngồi dáng mắt xem cải lương ... bả cười hì hì nói là người Bắc đặc nhưng mê cải lương lắm.
roamingwind
14-01-2014, 11:30 PM
Cô Bán Đèn Hoa Giấy. Cái này là tân cổ giao duyên.
iRqJuagAb9Y
Cụ thể ngày nào ông Tý ,vì nếu còn ở đây tôi hỏi ông K chỗ bán bên Cali xong rồi order trực tiếp về Arizona cho con bé xách về cho ông luôn .Chà là ông K ngon thiệt ,to mọng ngọt gắt ,ít bột ăn tới đâu tan ra trong mồm tới đó ặc ặc thèm quá
Tôi nay không thích những chuyện cao xa chỉ đọc báo thôi có tin gì vui hay post lên phục vụ các ông bạn ở xa cho nó sướng
Post bài hay kiểu mình thích cứ bị cho vào sọt rác lâu ngày đâm chán
Cho ông về cái làng này là ông thích lắm ông Tý
http://images.tienphong.vn/Uploaded/huyquang/2014_01_12/1_UTPF.jpg.ashx?w=660&h=371&crop=auto
Hic! em xin bác cho em địa chỉ bác lại hỏi cháu nó đến để cho em chà là. Riêng cái địa chỉ làng đa thê làm cho em ước gì nữa, hi hi.
Không biết mấy người đàn ông đa thê này họ thấy hạnh phúc gia đình như thế nào? Và những người chung chồng nữa. Có thể họ cũng cảm thấy hạnh phúc khi cùng chia nhau một người chồng. Hay là ở đây nam thiếu nữ thừa ?
Như chuyện của ông D thì dể chứng minh cho nhiều vợ hơn.
Và chuyện nhiều vợ có đỗ lỗi cho cái số được không bác Lâm, bác Phi ?
Thợ Điện
15-01-2014, 12:39 AM
Dạ là ngày 26.03.2014 cháu sẽ đến Phoenix thưa bác Lâm.
Oh, em chợt nhớ có xe đò hình như tên HOÀNG chạy Phoenix - Cali mỗi ngày hay mỗi tuần gì đó. Có thể gởi từ xe đò này thì dể hơn bác ha.
Làm chi lòng vòng vậy ông Tý ông cứ pm cho tôi cái address bên Phoenix chỗ con bé sẽ đến .Tôi làm theo cách ông K order trực tiếp từ vườn người ta ship thẳng đến đó Khi nào nó về lại Na Uy thì xách về cho ông xơi
26 thì có lẽ tôi đang bay vòng vòng trên trời .Ông D cha gì đó ở Bến Cát làm cái cầu như trong Cao lương đỏ qua hành lạc tí rồi lại về
Bến Thế không biết xa hơn Bến Cát không ? Tôi nhớ mang máng hồi nhỏ đạp xe qua Bưng Cầu rồi mới tới Bến Cát ,mỗi lần qua Bưng Cầu tôi ghé nhà thằng bạn người Hoa bán thuốc bắc tên Ký Tỷ nó bốc táo tầu ,thục địa cho tôi ăn no luôn
Tôi nhớ Thành Quan quá , gia đình ở đó tôi học Sài Gòn cứ cuối tuần đón xe đò về .Sáng Chủ nhật con gái xóm đạo kéo nhau đi lễ ngang nhà mình .Tôi ngồi ngắm mê say .Quái con gái xóm đạo sao đẹp thế hả trời ? nhiều khi tôi trèo lên lô cốt chỗ lính gác ngắm cho đã mắt .Ngắm lượt đi rồi 2 tiếng sau tan lễ lại chạy ra ngắm lượt về .Thật đúng là
Maria linh hồn tôi ớn lạnh
Run như run thần tử thấy long nhan
Hồi đó tôi phải lòng một con bé tên Hường ,nó đi lễ ngang nhà tôi mắt lúng liếng dáng đi đong đưa ,Coi kìa lẳng lơ quá ! tôi mê mẩn gọi Hường ơi Hường ơi .Nó liếc xéo tôi ,cười rồi bỏ đi .Tôi ngất ngây cả người ,khi đó ở Sài Gòn tôi cũng quen nhiều con nhỏ ở trường đầm rồi .tụi nó dạn dĩ lắm mà sao không thấy khoái như con nhỏ này
Sau đó nhà tôi dời về Sài Gòn cuối tuần tôi không còn cơ hội ngắm các em bé đi lễ nữa .Mỗi lần sau này ra đời khi lòng khô héo vẫn nhớ về Bình duơng như một mộng ước
kt22027
15-01-2014, 01:14 AM
bác Lâm, đợt chà là vừa rồi mua từ vườn nhỏ của một gia đình. http://www.meccadatefarm.com
Lúc đó là mùa thu hoạch nên họ có loại Jumbo Medjool ($50/5 lbs), còn bây giờ tôi chỉ thấy Medjool thôi ($35/5 lbs)
Bác thử email ông chủ hỏi xem còn loại Jumbo không meccadatefarm@yahoo.com ông chủ tên Eddie. Mua càng trể thì trái càng bị khô và dẽo hơn
Các bác không nên nghe các vụ "cơn nóng" vì hầu hết những cơn nóng này đều là trò bịp hết. Thị trường chứng khoáng có chiêu này lâu lắm rồi. Cơn nóng bàn ủi này cũng vậy thôi, hồi đó tới giờ có biết bao nhiêu cơn nóng thế này. Cóc, tắc kè, cây, củ... nói chung thứ gì cũng làm được.
Tôi có 100 cái bàn ủi, tôi đem vài cái về quê cho người quen, sau đó tôi tung tin thu mua giá khủng (phải là hàng thật, cách thử do tôi chế) dĩ nhiên là hàng lúc trước tôi đem về quê sẽ pass cái test, tôi đem 1 tỷ mua cái bàn ủi đó, dư luân xôn xao (đánh vào lòng tham ai mà không dao động)
Vài ngày sau, có một bàn ủi "thứ thiệt" nữa lần này tôi mua 1,5 tỷ!
Thế là mọi người đổ xô nhau đi tìm hàng loại này, cách thử là do tôi dạy.
Các tay trung gian do tham quá tung hết tiên đi mua các bàn ủi pass cái test, giành nhau mà mua.
Lâu lâu tôi cho vài người trúng mánh thật, thế là cả nước đi hốt bàn ủi.
Hốt xong thì tôi đã đầy túi tiền rồi, lúc đó các bàn ủi đã được mua chỉ còn có giá trị là đi ủi đồ thôi. Hoặc là dùng để gạt lại người khác thôi.
PhiHuong
15-01-2014, 01:24 AM
Ông Roa, thời bao cấp trước đây người HN mê cải lương và vọng cổ lắm, mỗi tuần cứ tối thứ bảy tivi lại chiếu kịch cải lương, nhiều người thuộc rồi bắt chước thỉnh thoảng cũng đổ một câu thật dài nghe rất khoái !. Bây giờ xã hội bộn bề với lo toan thực dụng nên thưởng thức nghệ thuật cũng khác đi.
Lâu rồi có thể nhớ sai, tôi thấy bài "cô bán đèn hoa giấy" cũng chính là bài "cô bán đèn lồng" nhưng đã sửa lại lời, nghe kém hay và không xúc động bằng lời cũ.
Ông Aty, chuyện mệnh lý khó nói lắm, nhất là những người có cuộc sống không vấp váp gì, lúc nhỏ đi học, lớn lên đi làm rồi lấy vợ lấy chồng sinh con đẻ cái công việc xuôi thuận cho đến khi về hưu. Những người như thế hai từ "số phận" không bao giờ lọt vào tai họ. Thiết nghĩ, việc thì có nguyên cớ, vật thì có tính vị, nên con người cũng phải có "duyên hoặc nợ" mới gặp nhau để trả cái duyên, cái nợ đó.
Làm chi lòng vòng vậy ông Tý ông cứ pm cho tôi cái address bên Phoenix chỗ con bé sẽ đến .Tôi làm theo cách ông K order trực tiếp từ vườn người ta ship thẳng đến đó Khi nào nó về lại Na Uy thì xách về cho ông xơi
Dạ, để em coi lại cái địa chỉ của nhà cột chèo em rồi em pm đến bác. Em xin cám ơn bác trước.
Ông Aty, chuyện mệnh lý khó nói lắm, nhất là những người có cuộc sống không vấp váp gì, lúc nhỏ đi học, lớn lên đi làm rồi lấy vợ lấy chồng sinh con đẻ cái công việc xuôi thuận cho đến khi về hưu. Những người như thế hai từ "số phận" không bao giờ lọt vào tai họ. Thiết nghĩ, việc thì có nguyên cớ, vật thì có tính vị, nên con người cũng phải có "duyên hoặc nợ" mới gặp nhau để trả cái duyên, cái nợ đó.
Em hỏi các bác cái số vì em đã từng nghe có người nói là: số tui 2 vợ cho nên tui có 2 vợ. Nghe thấy cũng sướng tai lắm.
Ngày xưa khoản năm 1983, có một người coi chỉ tay cho em trong tình trạng có hơi men. Bà ta nói rằng em sẽ lấy vợ ở xa lắm. Em cứ nghĩ vợ em không chừng ở Cà Mau hay Lạng Sơn. Đến đêm 30 tết năm 1988 thì thằng em của em nó rờ tay em ( lúc này không điện không đèn ) và nói rằng em sẽ lấy vợ khác quốc tịch. Hi hi, em nghĩ ngay vợ em sẽ là ngưởi Campuchia hoặc người Lào.
Rồi có một ngày em cảm thấy muốn ly dị vợ em, chạy đâu ra 1 người nói là em không thể ly dị vợ em được cho dù em muốn. Vì đó là cái số. Còn nợ mà.
Nói cái số có nhiều vợ coi bộ cũng khó tin nếu không muốn nói là em thích trăng hoa.
ChienKhuD
15-01-2014, 07:39 AM
@bác Lâm: Cái nhà ông ấy ở miệt Bàu Bàng lận. Từ ấy nếu chạy thẳng sẽ tới Bình Long mà rẽ trái sẽ tới Dầu Tiếng, Tây Ninh. Còn Bến Thế thì tôi chỉ biết mỗi chợ Bến Thế ở Thủ Dầu Một.
@bác Tý: Tôi có 2 bàn tay chữ nhất: tâm và trí đạo nhập lại thành một nè. Người ta nói người nào có 2 bàn tay chữ nhất thì phải giống Hít Le mà tôi chẳng thấy mình giổng ổng chút nào. Còn đường sinh đạo của tôi lại ngắn ngủn có lần thằng bạn bảo số mày không sống tới 30 tuổi mà giờ tôi thấy mình vẫn chưa chết.
Thợ Điện
15-01-2014, 08:05 AM
Con bò khóc phải được tặng cho ông cuoiconbo
Tác giả: Thiền sư Abrahm (Viện chủ một thiền viện ở Perth, Australia)
Hôm ấy tôi đến sớm để hướng dẫn lớp thiền của tôi ở một nhà tù có các biện pháp an ninh không chặt chẽ lắm. Một phạm nhân mà tôi chưa hề gặp đang chờ để nói chuyện với tôi.
Anh ta là một người cao lớn, tóc tai, râu ria rậm rạp và trên cánh tay hình xăm trổ đầy; những vết sẹo trên mặt cho người ta biết anh ta đã trải qua nhiều cuộc đánh nhau ác liệt. Anh ta trông đáng sợ đến nỗi tôi tự hỏi vì sao anh ta lại đến học thiền. Anh ta không phải là loại người thích hợp. Tất nhiên là tôi sai.
Anh ta kể với tôi rằng điều gì đó đã xảy ra cách đây vài ngày làm cho anh ta cực kỳ hoảng sợ. Khi anh ta bắt đầu nói tôi đã nhận ra giọng miền Ulster. Để cung cấp cho tôi vài thông tin về nhân thân, anh ta nói rằng anh ta lớn lên trên những đường phố bạo động nhất Belfast (n.d. thủ phủ của tỉnh Ulster, Bắc Ireland). Vụ đâm chém đầu tiên diễn ra lúc anh ta mới là một cậu bé bảy tuổi. Một thằng bắt nạt ở trường đã đòi số tiền dành cho buổi ăn trưa của cậu bé. Cậu bé nói không. Thằng đó rút ra một con dao dài và lên tiếng đòi tiền lần thứ hai. Cậu ta nghĩ rằng thằng đó chỉ dọa thôi. Cậu ta nói không lần nữa. Thằng bắt nạt không thèm nói lần thứ ba, hắn đâm con dao vào cánh tay của cậu bé bảy tuổi, rút ra, rồi bỏ đi.
Hoảng loạn, cậu bé chạy ra khỏi sân trường, với máu chảy ròng ròng, trở về nhà cha mình ở cách trường không xa. Người cha thất nghiệp nhìn sơ qua vết thương rồi dẫn con vào trong phòng bếp, nhưng không phải để băng bó vết thương. Người cha kéo hộc bàn, lôi ra một con dao làm bếp lớn, đưa cho con trai và ra lệnh cho cậu bé quay lại trường để đâm thằng kia.
Đó là cách anh ta được nuôi dạy. Nếu như anh ta không trở thành cao lớn và mạnh mẽ như thế thì đã chết lâu rồi.
Nhà giam là một nông trại tù nơi mà những phạm nhân ngắn hạn, hay phạm nhân dài hạn sắp được tha, có thể chuẩn bị cho đời sống khi được ra, một số người học một nghề nào đó trong ngành nông nghiệp. Ngoài ra, sản phẩm do nông trại tù này cũng cung cấp thực phẩm rẻ tiền cho tất cả các nhà giam ở Perth, để giảm chi phí. Các nông trại Úc nuôi bò, cừu, và heo, chứ không chỉ trồng lúa mì và rau xanh, nông trại tù cũng thế. Nhưng không giống các nông trại khác, nông trại tù có một lò giết mổ ngay tại chỗ.
http://www.dairyvietnam.com/data/news/medium_lwf1307351417.jpg
Mọi tù nhân đều có một việc làm ở nông trại. Nhiều tù nhân nói với tôi rằng công việc mà nhiều người muốn làm là những công việc ở lò mổ. Nhưng việc này được các tù nhân hung bạo ưa thích. Và công việc được ưa chuộng nhất chính là công việc của đồ tể. Anh chàng người Ireland to con này hồi đó là một đồ tể.
Anh ta mô tả lò mổ cho tôi nghe. Những hành lang làm bằng thép không gỉ rất chắc, rộng ở phần cổng ngoài , hẹp dần tạo thành một con đường giống như cái phễu khi chạy vào bên trong tòa nhà. Nối tiếp con đường hẹp đó là một bệ cao, nơi anh ta đứng với một khẩu súng điện. Những con bò, heo, hay cừu bị lùa vào con đường bằng thép đó bằng cách dùng chó và gậy thúc. Anh ta nói chúng sẽ kêu la, mỗi con theo cách của mình, và cố chạy trốn. Chúng ngửi thấy cái chết, nghe thấy cái chết, và cảm thấy cái chết. Khi một con vật đi qua bệ đứng của anh ta nó sẽ vùng vẫy, quằn quại và kêu la hết sức mình. Mặc dầu khẩu súng của anh ta có thể giết chết một con bò lớn bằng một phát bắn điện cao thế, nhưng con vật không bao giờ đứng yên cho anh ta nhắm bắn. Cho nên anh ta phải bắn một phát làm chúng choáng váng, và phát kế tiếp là để giết chết. Một phát gây choáng, một phát giết chết. Hết con này đến con khác. Ngày này qua ngày khác.
Anh chàng người Ireland này bắt đầu trở nên bị bối rối khi kể đến biến cố xảy ra cách đây vài ngày làm cho tinh thần anh ta bị chao đảo. Anh ta bắt đầu chửi thề. Khi kể tiếp, anh ta cứ lặp đi lặp lại, “Đù má, đó là sự thật !” Anh ta sợ tôi không tin.
Ngày hôm đó người ta cần thịt bò cho các trại giam ở Perth. Họ đang giết bò. Một phát gây choáng, một phát giết chết. Anh ta đã quá quen với công việc giết chóc hằng ngày cho tới khi có một con bò đi vào theo cách không giống gì với những con vật anh ta từng thấy. Con bò này im lặng. Nó không hề rên rĩ. Đầu nó cúi gằm xuống, đi một cách cố ý, một cách tự nguyện, một cách chậm chạp, vào vị trí sát với bệ bắn. Nó không hề quằn quại, vùng vẫy hay tìm cách chạy trốn.
Khi đã đến vị trí nó ngẩng đầu lên, và nhìn chăm chăm vào người đồ tể, hoàn toàn không động đậy.
Anh chàng người Ireland chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào giống như thế. Đầu óc anh ta bối rối đến mụ mị. Anh ta không thể đưa súng lên, cũng không thể rời mắt khỏi đôi mắt của con bò. Con bò nhìn thẳng vào bên trong anh ta.
Anh ta như rơi vào một khoảng trống không thời gian. Anh ta không thể nói cho tôi biết thời gian ấy kéo dài bao lâu, nhưng vì con bò cứ nhìn chăm chăm, nên anh ta thấy một cảnh làm anh ta rúng động hơn nữa. Bò có đôi mắt rất to. Anh ta nhìn thấy trong con mắt trái của con bò, bên trên mí mắt dưới, nước mắt bắt đầu tụ lại. Lượng nước mắt càng lúc càng nhiều đến nỗi mí mắt không thể cầm giữ lại. Nó bắt đầu chảy từng giọt xuống má, tạo thành một dòng nước mắt lấp lánh. Những cánh cửa của trái tim bị đóng lâu ngày bắt đầu mở ra. Khi anh ta nhìn mà không tin vào mắt mình, anh ta thấy ở con mắt bên phải của con bò, bên trên mí mắt dưới, nước mắt dâng lên, càng lúc càng nhiều, cho tới khi mí mắt không thể cầm giữ được. Một dòng nước mắt thứ hai từ từ chảy xuống mặt con bò. Và anh ta không còn chịu đựng nỗi.
Con bò đang khóc.
Anh ta kể rằng anh ta ném khẩu súng xuống đất, chủi thề và hét lên với các sĩ quan quản giáo rằng họ làm gì anh ta cũng được, “nhưng không được giết con bò ấy.”
Anh ta kết thúc câu chuyện và nói rằng bây giờ anh ta là một người ăn chay.
Đó là một câu chuyện thật. Các phạm nhân khác của trại tù xác nhận với tôi điều đó. Con bò khóc đã dạy cho con người hung bạo nhất trong số những người hung bạo ý nghĩa của từ quan tâm.
He he ông D, có lẻ tôi hơi mê tín cho nên cái số nó ám ảnh tôi. Bàn tay Hit Le của ông có lẻ chỉ giống về hình thôi. Nhưng cái tâm hình như là không giống. Nhìn ông trông hiền hòa thế kia. :)
Hi hi, thấy bác Lâm giới thiệu làng đa thê cho nên muốn lợi dụng sự mê tín của mình để bào chữa cái thói trăng hoa.
Làm chi lòng vòng vậy ông Tý ông cứ pm cho tôi cái address bên Phoenix chỗ con bé sẽ đến .
Bác ơi em vừa mới bị vợ bố cho :buon. Vợ bảo rằng là làm phiền bác quá và không cho em gởi cái địa chỉ của em của vợ em ở Phoenix. Chưa có đi qua nhà ông Wind sao mà giống ổng quá vậy nè . Thôi thì bác cho em xin khất lần này. Lần tới nếu em đi Mỹ được thì em sẽ xin bác vài kg nhe bác.
roamingwind
15-01-2014, 11:41 PM
LOL :) :) ... xem ông nào sợ vợ đây !!! hihi.... tôi cười đã quá !!
LOL :) :) ... xem ông nào sợ vợ đây !!! hihi.... tôi cười đã quá !!
Cười người cứ hãy cười lâu :yup đi ông Wind . Vô thế thì phải phục thôi chứ làm sao rầy rà.
Thợ Điện
16-01-2014, 12:03 AM
Tôi đã hiểu ông Tý ! Tóm lại vợ ông chỉ thích ông ăn quà nhà chứ không thích cho ông hưởng mùi vị những trái cấm xa lạ .Trách thế nào được phụ nữ ai mà chả có lúc
Ông đẹp trai lại dẻo miệng bà nhà có đề phòng thế cũng không phải là điều quá đáng .Thôi ông hãy tự lo thân ,đường còn dài ông còn lắm nỗi cơ cực .Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh
Mình thì méo xẹo mà có ông Wind cười to quá. Xệ sát hơn mồng tơi .
roamingwind
16-01-2014, 12:12 AM
Cười thì có cười, nhưng tôi cũng đang nghĩ cách tiếp tế chà là cho ông đây. Chắc là phải đợi ai quen du lịch qua Âu Châu gởi họ, rồi họ qua đó gởi cho ông.
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh ... ông thấy chưa, bác Lâm gốc người Bắc mặt dầu ở trong Nam từ nhỏ, nhưng cái thâm thuý hơn người Nam nó vẫn nằm trong máu rồi. Tôi cười rồi thôi, ổng còn nghĩ tói đường dài ... hihi...
Thôi ông hãy tự lo thân ,đường còn dài ông còn lắm nỗi cơ cực .Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh
Híc, đang bàn chuyện trái cây bác lại hô biến thành trái CẤM, nay mai không chừng thành ra bánh canh cháo phở gì luôn. Dạ em xin cám ơn bác đã cho em lời cảnh báo. Em sẽ cố giữ mình.
Hôm nay ngồi ăn chung với thằng bạn Iran như mọi hôm. Hai thằng khác ngôn ngữ nhưng ra chiều rất tâm đắc nơi cuộc sống. Cái đặc biệt là hắn rất thích GÁI, nhưng lại giàu lòng hảo tâm. Quái, nhưng thật là như vậy. Hắn cũng muốn giúp đời giúp người. Hắn nói là phải sống cho hắn, làm những điều hắn thích, đương nhiên không gây tổn hại tới ai. Chỉ có điều tội nghiệp cho hắn là, buổi sáng không ăn gì đi làm. Tới hãng ăn 1 trái chuối và 1 hộp ya-ua cho 8 tiếng đồng hồ trong hãng, lại có chơi đá banh vào cuối tuần. Thế mà cái bụng nó bự như thùng nước lèo. Hắn nói tôi may mắn. Buổi sang ăn 1 chén cơm. Vô hãng thì 2 lát bánh mì và 2 hộp ya-ua ( hãng cho ăn 2 lần ). Thế mà cái bụng tôi trông không đến nỗi.
Cười thì có cười, nhưng tôi cũng đang nghĩ cách tiếp tế chà là cho ông đây. Chắc là phải đợi ai quen du lịch qua Âu Châu gởi họ, rồi họ qua đó gởi cho ông.
Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh ... ông thấy chưa, bác Lâm gốc người Bắc mặt dầu ở trong Nam từ nhỏ, nhưng cái thâm thuý hơn người Nam nó vẫn nằm trong máu rồi. Tôi cười rồi thôi, ổng còn nghĩ tói đường dài ... hihi...
Xin cám ơn bác Wind trước. Có cái này gởi bác Wind hy vọng bác không chê bai. Đó là mấy trái ớt thuộc họ cay rất ngon. Ớt cay ngọt ngào, cay nhẹ nhàng ấm miệng. Cay như xin vợ nhưng vợ không cho nhận quà của bác Lâm. Cay êm ái như tiếng thỏ thẻ thì thào đủ cho mi mắt của chàng rơi vài giòng lệ. Cay ngon lành như bút mực không tả xiết. Nói chung là cay mà ngon. Quảng cáo là như vậy, sự thật thế nào mời bác Wind thử qua sẽ rỏ. Có lẻ loại này cũng không khác gì mấy các loại ớt khác. Nhưng để sau này nhận chà là của bác mà không bị bà chủ quán cơm tháng lèng èng, thì bác Wind nhận mấy trái ớt này trước đi nhé. Hàng sẽ gởi đi từ Phoenix cuối tháng 3 này đó bác Wind.
ChienKhuD
16-01-2014, 12:35 AM
Đọc câu chuyện trên nhớ tơi con trâu già chảy nước mắt khi bị bán xẻ thịt. Nó là con trâu cái đầu đàn rất khôn, già quá đến nỗi rụng cả sừng. Hồi đó đám nhóc hay hát nghêu ngao:
Con trâu có một hàm răng
Ăn cỏ đất bằng uống nước bờ ao
Lúc còn sống mày chẳng thương tao
Đến khi tao chết mày cầm dao xẻ mình
Thịt tao mày lại nấu ninh
Da tao mày làm trống tụng kinh trong chùa...
roamingwind
16-01-2014, 02:22 AM
Xin cám ơn bác Wind trước. Có cái này gởi bác Wind hy vọng bác không chê bai.
Đã PM cho ông địa chỉ của tui. Cám ơn nhe.
Thợ Điện
16-01-2014, 02:27 AM
Chỉ có điều tội nghiệp cho hắn là, buổi sáng không ăn gì đi làm. Tới hãng ăn 1 trái chuối và 1 hộp ya-ua cho 8 tiếng đồng hồ trong hãng, lại có chơi đá banh vào cuối tuần. Thế mà cái bụng nó bự như thùng nước lèo. Hắn nói tôi may mắn. Buổi sang ăn 1 chén cơm. Vô hãng thì 2 lát bánh mì và 2 hộp ya-ua ( hãng cho ăn 2 lần ). Thế mà cái bụng tôi trông không đến nỗi.
ông Tý toàn làm cho tôi mủi lòng ,ăn vậy làm sao làm việc .Na Uy benefit là số 1 thế giới đứa nào cho ông ăn uống vậy tôi lôi nó ra toà ngay
Thống kê cho biết làm việc ở Mỹ là cực nhất vậy mà giờ trưa ông Gió còn đón vợ đi ăn shusi enjoy cho đã rồi mới làm tiếp
ông Tý toàn làm cho tôi mủi lòng ,ăn vậy làm sao làm việc .Na Uy benefit là số 1 thế giới đứa nào cho ông ăn uống vậy tôi lôi nó ra toà ngay
Thống kê cho biết làm việc ở Mỹ là cực nhất vậy mà giờ trưa ông Gió còn đón vợ đi ăn shusi enjoy cho đã rồi mới làm tiếp
Dạ không phải vậy đâu bác. Tại em sợ bị mập lên. Hôm năm trước em đi chơi 6 tuần về lên 3kg. Em hết hồn. May mà đầu năm lu bu dọn nhà rớt được chừng 6kg. Em mừng lắm. Hôm rồi đi hơn 3 tuần mà cũng lên gần 2kg. Lại tiếp tục lo. Bây giờ xuống lại một chút rồi em lại mừng. Tối về nhà em lại ăn bửa chính nửa đó bác. Vị chi là 4 bửa mỗi ngày. Cũng đở cho em, hôm rổi đi thăm cô em Đông Y Sỹ nhờ bắt mạch mà không ra bệnh gì. Cái này em mừng hơn bắt được vàng nữa. Thôi thì ôm mấy kg thuốc bổ làm viên sẳn qua đây uống dần.
ChienKhuD
16-01-2014, 07:24 AM
Mấy thằng Phần Lan có ý kêu tôi sang đó làm một thời gian. Mấy ông thấy sao chứ giờ sao tôi sợ lạnh quá. Qua xứ đó không có bạn bè buồn chết được.
Thợ Điện
16-01-2014, 07:48 AM
Mấy thằng Phần Lan có ý kêu tôi sang đó làm một thời gian. Mấy ông thấy sao chứ giờ sao tôi sợ lạnh quá. Qua xứ đó không có bạn bè buồn chết được.
Nó trả tiền ok là đi thôi ông ơi .Ông lại ngại đi xa sao ? Đời ông sớm muộn gì rồi sẽ phải đến lúc làm một chuyến hành trình vào vô tận có ai di cùng đâu .Tuổi trẻ phải đi chứ ,đi dọc suốt hành lang châu âu cho đã ,thiếu gì người muốn đi mà không được .
Ta chạy vòng vòng
ta chạy tàn hơi
quị té trên đường dài
sợi tóc vướng chân người
Ông chưa bị té mà đã bị sợi tóc vướng chân người
Thợ Điện
16-01-2014, 08:08 AM
Ông Tý nói sáng nào cũng ăn cơm đi làm mới càng thấy cảm phục tính hy sinh của bà xã ông dậy từ tờ mờ sáng chiên cơm cho chồng .Cư xử thế ông sợ là phải
http://3.bp.blogspot.com/-g2VTo8X-ZoM/UtcKIBlhBCI/AAAAAAAAXSw/gCckA7m5WU8/s1600/68358_249195661908812_1878612877_n.jpg
roamingwind
16-01-2014, 08:20 AM
Nói chung tôi nghĩ ông Đ cũng nên đi. Sẽ thấy và học được nhiều thêm, sau này tốt cho mình và những người chung quanh. Tuy nhiên cũng nên bàn kỹ lại với vợ, tôi vẫn nghĩ dầu gì vợ chồng ở gần nhau cũng tốt hơn. Nhưng trường hợp này đặc biệt, ở VN có cơ hôi đi tham quan nước Âu Châu cũng nên đi.
Hình như ông đã làm nhiều với đám Phần Lan này, cho nên vấn đề qua bên đó rồi bị bốc lột sức lao động chắc không có, tuy nhiên ông cũng nên đặt câu hỏi cho họ xem ăn ở, xe cộ, giờ giất làm việc sẽ ra sau. Có bảo hiểm sức khỏe không (rủi đi tuyết trợt gẩy tay thì sao?). Nếu ở lâu hơn một năm bao nhiêu tuần về thăm vợ (hoặc tốt hơn kéo vợ qua đó đi du lịch). Những nước Bắc Âu thể chế cho nhân viên rất tốt (tốt hơn bên Mỹ) nhưng không biết họ có áp dụng thể chế nhân viên Bắc Âu cho ông không.
Đừng sợ lạnh. Lạnh quá kêu ông Tý gởi qua mấy chay rượu thuốc :). Từ Phần Lan qua Na-uy cũng gần thôi.
roamingwind
16-01-2014, 08:23 AM
Ông Tý nói sáng nào cũng ăn cơm đi làm mới càng thấy cảm phục tính hy sinh của bà xã ông dậy từ tờ mờ sáng chiên cơm cho chồng .Cư xử thế ông sợ là phải
bác Lâm ơi, phu nhân ông Tý vào xem thì bác ăn nói với chị ấy sao đây?
hihi... tôi không dám quote lại cái hình ...
Thợ Điện
16-01-2014, 09:27 AM
Không sao ông Gió ông Tý thừa sức đối phó với phu nhân Vì thế tôi mới phải tìm ra bài thơ Chỗ đặt của Mai Thảo để tặng ông ấy nhớ lại cái kỉ niệm ban đầu
Đặt tay vào chỗ không thể đặt
Vậy mà đặt được chẳng làm sao
Mười năm gặp lại trên hè phố
Cười tủm còn thương chỗ đặt vào
Mấy thằng Phần Lan có ý kêu tôi sang đó làm một thời gian. Mấy ông thấy sao chứ giờ sao tôi sợ lạnh quá. Qua xứ đó không có bạn bè buồn chết được.
Ủng hộ ông D đi làm ở Phần Lan. Như bác Lâm và bác Wind khuyên chí phải. Về phần ở cái xứ mệnh danh là : tủ lạnh ngăn trên này, thì cũng như Canada mà ông đã sống qua. Cho dù có lạnh -30 độ C thì cũng không có gì ảnh hưởng. Quan trọng nhất là bà xã của ông đó. 2 người bàn cho thât kỹ nhé. Về các khoản bảo hiểm thì có thể Phần Lan cũng giống như Na-uy, tốt lắm. Buồn một chút đi lấy giấy bác sỹ nghĩ 1-2 tuần hãng trả lương là chuyện thường ở công ty. Hãng sẽ lấy tiền đó lại từ quỹ phúc lợi nhà nước. Đi bác sỹ thì trả tiền chừng 30 đô và nhận được thuốc nhứt đầu paradon hay paracet. Nhưng giấy bác sỹ gởi mình vô bệnh viện thì tại bệnh viện không phải trả phí gì. Free đó nhe. Suy nghĩ một tý nhe ông D. Nhắc lại ông : bà xã trước. :)
Em vừa mới chỉ cái hình cô gái chiên cơm cho bác Wind ăn để vợ em coi. Hi hi, bả nhe răng cười, dầu sao cũng mới có 5 giờ sáng cho nên đầu óc chỉ là khởi động lại thôi hi hi.
Bác Lâm cứ đem mấy bài thơ.. làm cho em... thích quá.
Bác Wind cứ tự nhiên comment, nhưng cũng nên coi ai đứng sau lưng của bác kìa he he...:D
Thợ Điện
16-01-2014, 11:46 PM
Hehe Thằng cha này chắc phải có hai quả thận bằng sắt .vợ nhiều nhưng đa số là gái quê già già ,xấu xấu không à
Ông Ziona Chana ở Baktawng, Mizoram (Ấn Độ) nhận mình là đứa con đặc biệt của Chúa và may mắn khi có tới 39 người vợ, 94 người con cùng sống trong một ngôi nhà có 100 phòng. Ông Chana là người theo môn phái đa thê ở Ấn Độ và cho hay sẽ vẫn còn cưới thêm vợ mới.
Ông Chana cũng có tổng cộng 94 người con, 14 con dâu và 33 đứa cháu. Tất cả họ sống chung trong một tòa nhà 4 tầng gồm 100 phòng tại ngôi làng Baktwang ở vùng núi non thuộc bang Mizoram, gần biên giới Bangladesh và Myanmar.
Các bà vợ của Chana sống chung trong một phòng ngủ tập thể gần phòng riêng của ông. Người vợ mới nhất sẽ ở gần phòng ông nhất, và các thành viên cũ hơn của gia đình ở xa dần.
Những đứa con trai và vợ, và tất cả con cái của chúng, sống ở các phòng khác trong cùng tòa nhà, nhưng dùng chung bếp.
Các bà vợ thay nhau nấu ăn, trong khi các con gái lau chùi nhà cửa và rửa bát. Các nam giới trong nhà làm công việc bên ngoài như đồng áng hay chăm sóc gia súc.
Đại gia đình, tổng cộng gồm 181 thành viên, tiêu thụ khoảng 91kg gạo và hơn 59kg khoai tây mỗi ngày. Họ tự cung tự cấp thực phẩm nhưng thỉnh thoảng cũng được sự tài trợ từ bên ngoài.
Một người vợ khác, Huntharnghanki, nói đại gia đình sống rất hòa thuận. Gia đình của họ duy trì trên nguyên tắc “tôn trọng và yêu thương lẫn nhau”.Hãy cùng xem cuộc sống thường ngày của đại gia đình này diễn ra như thế nào.
https://ci3.googleusercontent.com/proxy/XTc9v8bJOeg6J_MUdacUD665FNo6vTs3ULI6gSmq6212JwjGSv3B_Vs8UEFJr1EjcvkBPdYpvlGRyK5it01mu3cOBBTK_MibmD1T1a7L06q-EuyPVf2jlGZfnmKCCRhMe3Y=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%281%29.jpg
Hình ảnh các bà vợ của ông Ziona Chana
https://ci4.googleusercontent.com/proxy/IY-_ifzsuTR_y58P5nxqaUdrCgZ8-0ehOiOGOp8uHX6VZyUHc7Oq-lMjAJ1OXUyinu-EcIyz-UpLB1GOqhbDDNlvPPVbq6s8pkujLA_2SakCmtQvOSOuT48nNyYIGki0VRys=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%2810%29.jpg
Các bà vợ và con của ông Ziona Chana
https://ci6.googleusercontent.com/proxy/-jaVh0LqcqkdpDTBHbdxM1bHxCPUwwN-Q-yLFvDhqU8r3xPK99mR4IkwnoYpR1apK4nb5guMxksuOTma5mwOcibgC8gV3iRl4jff8LYa2CvrdyCIuWQlwVUhQx4nGf2PznE=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%282%29.jpg
Đại gia đình ông Ziona Chana
https://ci5.googleusercontent.com/proxy/XHtoHnXv6pwuigbqczeCg8FmCcBY60Kdn2VPiopOUN7myztkvSAWPVyiwVWhXgno9x_176leR8hNMv6TavWx47e5H1Q9OBCbeX4ofONKDk4wpmTfuQbZqnqjcH1jdYjt2zw=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%283%29.jpg
Ông Ziona Chana
https://ci5.googleusercontent.com/proxy/a0yh1cq5RyeLOrrfG8TUh_hzYFRP2zHTK2zXrN689VrkaTbVefSUA1ir0_L-iXKUsrFPqOfS8848XEHCtor26JBzyDA1KfaGQ6LEozcpUYyCsNIA3e_tzleckNN70tZe4K0=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%284%29.jpg
Khu nhà của đại gia đình ông Ziona Chana
https://ci5.googleusercontent.com/proxy/hwv0E_q7X5InR2eie0MR_56dbynWUiOBPmmKesCxG-ELHXNodlxBrjscKJWL1-vTomEjQnsr6WI2uU3q95NJEFICa02YWslrR8R_CWmk8HjkVT0VkwgdrN9tDphYQRotlSg=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%285%29.jpg
Một người vợ chỉnh lại quần áo cho ông Ziona Chana trước khi đi làm
https://ci6.googleusercontent.com/proxy/yVU28nwbP_ZhRSq2n0IXGc_1jg6ENtOrxsIGph4JUL5qB-_LYUgQr_eTPylogYo1qrIgd6BkYwYF6ZDp00Oho9r05lOaNeK89NEo2wzIJn2sU2Rl_UUEIqIDwBq7gA5YKUA=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%286%29.jpg
Một người vợ chuẩn bị bữa ăn cho đại gia đình
https://ci3.googleusercontent.com/proxy/tGjzt6yKApZH-qfMj2mlmhCALiThl34qmKkUP0b5Z-0XaDHj1nOw94b2jPk4JP7cSCuNdd8oSMhYImjfsl31JzOB2JjoRsmjXUnrJkjxb_qrBACCNcjrMfTrnYNaVd78CBw=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%287%29.jpg
Những đứa con bé nhất của ông Ziona Chana
https://ci5.googleusercontent.com/proxy/Kt-xlvJi1DudtbYVT54_cXIMlcHd1BKmhwDxYmtrlZZl0qoK_N0cqv1txWQxCqTbTHmVnscfrVhIn_oPF_yEWQLP7idai-CTxOa23gCdNRFfIwH0iCBTGGFeO5ErTwnKgqA=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%288%29.jpg
Một người con của ông Ziona Chana đang ru con ngủ
https://ci6.googleusercontent.com/proxy/Wzege0wgwB1x8R7MxQ9we96UwZvFdlsfQ1MafhaPjgxlqKvXMrv6DtbXRlO1gp9LB0PoPOYSWMkxvb1gYkza1WOiZIXQIpXZgsJzH3WlUKDP2Zx1_GNLp6sSP4P8eFIlrlk=s0-d-e1-ft#http://tuvientuongvan.com.vn/upload/images/Minhhoa/Lulut/KhamPha/2%20%289%29.jpg
Gia đình ông Ziona Chana đi làm đồng
roamingwind
17-01-2014, 12:11 AM
cái này cũng có cái hay. Vào trường không đưa nào dám chọc anh em gia đình này, nó kéo một bộ đội ra dàn chào là im hết.
Ông này chắc có kỷ thuật yoga bí truyền :).
Cho dù có kỷ thuật yoga tốt cở nào cũng không dám học hỏi theo sư phụ đa thê này. Ông này khéo là tù nhân cho phụ nử. Lâu nay tham thường thâm.
Thợ Điện
17-01-2014, 07:57 AM
Có một đàn dê trong 9 năm "đi qua" pháp đình 14 lần. Có người đàn bà là bị cáo trộm dê nằm ngủ trước vành móng ngựa. Chuyện thật mà như phim hài này xảy ra ở Bình Thuận.
Chuyện đàn dê trong vụ án trộm dê xảy ra ở huyện Bắc Bình (tỉnh Bình Thuận). 9 năm là thời gian xét xử vụ án, qua 14 phiên tòa sơ thẩm nhưng vẫn chưa biết đàn dê đi đâu, về đâu?
Cùng với đàn dê đó là một phụ nữ - bị cáo có liên quan đến việc trộm cắp đàn dê - mệt mỏi vì nhiều lần tạm giam và hầu tòa.
Càng xử càng bế tắc, vì tòa chưa tìm ra "sự thật khách quan". Vụ án để quá lâu, qua nhiều đời chánh án. Còn "đàn dê tang vật" chắc đã vào các nồi lẩu phục vụ bợm nhậu, hồ sơ vụ án thì có dấu hiệu bị làm sai lệch. Xử tới 14 phiên sơ thẩm mà vụ án trộm dê vẫn chưa được sáng tỏ.
Cùng với những thiếu sót về chứng cứ trong quá trình điều tra nên khó khăn trong xét xử, vụ án này còn bị lãng quên. Tòa án bỏ hồ sơ vụ án vào ngăn kéo mất mấy năm, cho đến khi bị tòa cấp trên “gõ” mới lật đật đem ra xử từ ngày 9.1.
Tòa làm việc căng thẳng, trong khi bị cáo nằm ngủ trước vành móng ngựa -
http://4.bp.blogspot.com/-PoDEjm5dH3U/UtZYPULpKTI/AAAAAAAAXRU/XyIJ_WdGGMk/s640/1528696_566695886750465_326751379_n.jpg
Trong phiên xử hôm qua (ngày 14.1), bị cáo Trần Thị Kim Nguyệt (43 tuổi) đắp mền nằm ngủ trước vành móng ngựa. Chuyện lạ hình như chỉ có ở pháp đình nước ta. Nhìn hình ảnh một người phụ nữ đắp mền nằm ngủ ngay tại công đường, trên là quan tòa trịnh trọng phân xử, ai cũng thấy như chuyện hài hước. Hình ảnh đó làm mất đi sự tôn nghiêm của pháp luật, uy quyền của cơ quan tư pháp!
Bị cáo ngủ có nghĩa là không nghe, không thấy và tất nhiên lúc đó không có năng lực hành vi, làm sao vừa ngủ vừa nghe xét xử được. Vậy mà Hội đồng xét xử TAND huyện Bắc Bình vẫn xử. Đại diện Viện KSND vẫn tham gia tố tụng. Một luật sư tham gia bào chữa cho bị cáo nói rằng: “Trong gần 20 năm hành nghề, tôi chưa gặp trường hợp này bao giờ”!
Bị cáo Nguyệt nằm đắp mền ngủ là có nguyên do của nó. Trong các ngày xét xử trước đó, bị cáo Nguyệt bị bệnh, được bác sĩ điều trị tạm thời, sau đó cảnh sát đưa vào nằm ghế bố trước vành móng ngựa để tòa án xét xử. Báo chí gọi là “xử nằm”, bởi vì bên trên thẩm phán xét hỏi, còn bên dưới bị cáo nằm bất động. Đến các ngày sau, bị cáo Nguyệt vẫn còn bệnh, sức khỏe không ổn định.
Thợ Điện
17-01-2014, 09:44 PM
Văn hoá Pháp tôn trọng tự do cá nhân. Quyền cho và nhận hay đúng hơn là chia sẻ tình cảm giữa hai người khác phái và mới đây cho cả những người cùng phái được pháp luật bảo vệ. Ở đây chẳng ai phải cao giọng "em tưởng cái đấy của em, em cho ai là quyền của em .Hoá ra không phải vậy ..."
Khác với người Mỹ ôm cứng điện thoại trong 3h thều thào với người tình. Người Pháp thích ôm nhau ở quán cà phê, gác chân lên, cùng ngắm khách bộ hành xuôi ngược.
Nếu chàng có hơi lộ liễu để mắt hơi lâu cặp mông ai đó bị gió tốc ngược sẽ bị mắng yêu "chỉ thế là giỏi" và được nhận thêm một cái hôn ngọt ngào, chát hơn nữa là một cái véo đau nheo nhéo.
Hình ảnh giản dị, nhưng cũng khó nắm bắt. Yêu là cùng nhìn về một hướng, không ngắn ngủi nụ hôn chùn chụt, mà giao thần, giao cảm, san xiu suy nghĩ, giao lưu đam mê, dắt tay trong cung trầm thời lận đận, không buông khi sắc đã tàn.
Một dân tộc biết điều và tự trân trọng bản thân. Họ biết độ mặn mà tình yêu mang lại và quỹ thời gian sống của chính mình.
Điều Steve Job gần hết lộc trời mới nhận ra: "Nhớ rằng mình sắp chết là cách hay nhất mà tôi biết để tránh được những bẫy sập bế tắc khi nghĩ rằng mình đang mất một cái gì đó. Thời gian là hữu hạn. Cho nên ta đừng hoang phí nó cho cuộc sống của người khác. Hãy tìm cho ra mình yêu thích cái gì và can đảm để đi theo con tim và trực giác".
Ấy Job còn là người Mỹ. Xứ sở khoác chiếc áo tự do. Nhưng ở Mỹ nếu không kẹp tay nhau đặt lên cuốn Kinh Thánh, hổn hển:" In God we trust. Indivisible we stand. In sickness or in health, till death do us part" thì không được coi là vợ, là chồng.
Còn bên này có chữ "concubinage" - chỉ hai người chung sống với nhau, nhưng chưa làm lễ cưới. Đứng trước pháp luật tất cả quyền lợi và nghĩa vụ bạn đều được hưởng như đã bước lên thềm nhà thờ, thề thốt trước Chúa.
Từ năm 1905 nhà thờ mất vai trò trong đời sống chính trị và được nghi thành văn bản. Cuộc cách mạng mang giá trị cao cả năm 1789 đòi tự do, bình đẳng và bác ái đã đi một chặng dài đúng 225 năm.
Cũng cần mở rộng ra một chút. Nếu độc tài quân sự muốn thanh tra bộ óc và tư duy chính trị thì độc tài tôn giáo giam giữ bộ óc, trái tim, tâm hồn và cả thể xác, nghĩa là trọn vẹn phần đời. Ở một tầm cao văn hoá nào con người mới thẩm thấu điều bình dị nhưng cao cả ấy. Và cần phải có cả can đảm và dũng khí .
Đừng cho người Pháp thiếu chiều sâu, lỏng lẻo hay buông thả trong tình cảm. Ngược lại, dám sống thật cũng có nghĩa là phải trả giá đối diện với giả dối.
http://wscdn.bbc.co.uk/worldservice/assets/images/2014/01/17/140117112029_liberty_leading_the_people_delacroix_painting_512x288_afp.jpg
.
Bức tranh nổi tiếng của Delacroix ở bảo tàng Louvre
Chắc chúng ta không quên bức tranh "Tự do dẫn dắt dân tộc" của Eugène Delacroix.
Bức tranh hoành tráng khổ 325x260 cm treo trang trọng trong bảo tàng Louvre. Ta nhìn thấy như ở đây cô gái Dorine của Molie cầm quốc kỳ dẫn đầu những người dân cầm vũ khí. Họ bảo vệ vẻ đẹp thiên nhiên thanh khiết của tự do. Bức tranh là nội tâm nước Pháp, bản tuyên bố nhân quyền của xứ này.
Chỉ số hạnh phúc nước Pháp cao.Tuổi thọ nữ giới là 85 tuổi, còn nam giới là 75,5. Tự con số nói lên nhiều điều.
Thế giới chẳng ầm hết cả lên chuyện Tổng thống Sarkozy nài nỉ khi người tình dứt áo ra đi "Em quay lại với anh. Anh sẽ bỏ hết".
Không biết đúng sai, nhưng nếu dám quẳng vương miện vì một cánh hoa hồng thì cũng thành chuyện được đấy. Mà Cecilia, đã ly dị chồng trước, thêm một con với Sarkozy, vậy ngày chồng trèo lên ngai vàng cũng là ngày quẳng cái danh "Đệ nhất phu nhân" vào thùng rác.
Dữ dội và thật. Sập cánh cửa làm " Người đàn bà số một nước Pháp" để dang tay đón một tình yêu mới theo tiếng gọi của trái tim say. Điều đó trong Cecilia đáng giá hơn lên xe xuống ngựa, quay cuồng trong champagne giả dối, ngoại giao và những loạt 21 phát đại bác cùng những hàng tít giật đùng đùng trên các tờ báo.
"Người đẹp và người tài là báu vật ở đời" - Mà báu vật thì hiếm và cô đơn. Ở đỉnh cao quyền lực lại còn cô đơn hơn. Hãy nhìn những người đàn bà đã đan chéo con đường những vị tổng thống nước Pháp.
Đó là Anne Pigeote, người nhặt những vần thơ từ vầng trán những pho tượng đá của bảo tàng Louvre.
Một ông tổng thống tài hoa, hùng biện chỉ sau một buổi tranh luận trên truyền hình làm một khối khổng lồ cả triệu người thay đổi ý kiến 180 độ.
Ông cầm lái "triều đình của các cung phi" mà đứng đầu là Edithe Cresson. Người đời thêu dệt bà cũng là một người gối ấp, môi kề với tổng thống. Song người đời cũng chỉ biết Mazarine, con gái ông khi Mitterand muốn trao lại mầu mặt trời thực sự cho con gái.
Chuyện những bức ảnh nhảy được lên sạp báo cũng chỉ là một trò chơi khiêu khích, dụng ý của Mitterand. Y như ông vẫn đùa với Baltique, con chó mầu mực mẫn cán. Y như câu nói của ông: "Ném quyền lực như một khúc xương cho bầy chó" với giọt lệ khi chia tay Beregovoy.
Ông không tìm qua đêm với cô thực tập sinh Monica Lewinsky của Bill Clinton hay lẫy lừng nóng bỏng bề ngoài như Marylin Monroe của anh em nhà Kennedy.
Vị tổng thống mặn duyên không với bóng hồng chớp nổi.
Mới đây ở Pháp xuất bản một quyển sách khuấy động tò mò không ít - "La Princesse et le Président" (Công nương và Tổng thống) "Một chuyện tình không thể tin nổi" của cựu tổng thống Pháp (1974 - 1981) Valery Giscard d' Estaing.
Nhiều chi tiết thật đến nỗi người ta phải đặt câu hỏi không biết đằng sau những hư cấu ấy có bao nhiêu phần trăm của sự đau khổ, tiếc nuối giữa hai bờ biển Manche?
Dù là ảo hay thật, tác phẩm văn học tự thân là nhân chứng tình yêu, là "hành vi phạm tội trong tư tưởng với một người đàn bà đã có chồng".
Lady Pat - gọi tắt của "la Princesse" vùng Cardiff xứ Wales nào có thể hiểu sai là công nương yểu mệnh Diana Spencer, người tử nạn tại Paris vào ngày cuối cùng của tháng Tám/1997 ai oán?
Khát vọng yêu, ai oán va vào đắng cay người hôn phối có bạn tình không dứt nổi, những loanh quanh ngang trái trước ngày lên xe hoa, cô đơn phũ phàng giữa xa hoa của cung điện càng tăng thêm bi kịch, như hơi thở nóng hổi, thầm thì Lady Pat "I wish that you me love".
Còn nhân vật chính thứ hai, tổng thống Pháp đương nhiệm Jacques - Henry Lamberty với cái đầu quay cuồng nóng bỏng, trái tim loạn nhịp tràn trề hạnh phúc chẳng xa lạ gì với hình ảnh Valery Giscard d'Estaing ngoài đời.
Bốn bức ảnh được tìm thấy giai đoạn ấy khi Diana mới tròn 20 và Giscard d'Estaing 55. Trên một bức ảnh Diana mắt tròn xoe nhìn không phải hướng lên sân khấu Opera mà đậm đà về phía Giscard.
Có cái gì không nhỉ? Ông tổng thống một thời năm nay 87 tuổi, Diana vĩnh viễn ở tuổi 35. Một rung động gió thoảng sẽ chẳng đơm hoa. Chỉ có một cú sét đánh thật, quật ngã phũ phàng trái tim lịch lãm và ngang bướng, bắt nó lên tiếng, rên rỉ đau đớn, hạnh phúc, nuối tiếc mới tràn ra được những con chữ ấy.
http://wscdn.bbc.co.uk/worldservice/assets/images/2014/01/17/140117113033_pont_des_arts_512x288_afp.jpg
Cầu Pont Des Arts ở Paris nặng trĩu những ổ khóa tình yêu
Nước Pháp là thế. Lơ lửng và phục sức bằng mùi nước hoa.
Người đàn ông ngoại tình thật sự là một người đàn ông bất hạnh. Không đủ dũng cảm để phá đi, làm lại, ngập ngừng, yếu đuối. Chỉ có than thân, chạy trốn với kiếp, với duyên bẽ bàng, để thương, để nhớ, để mang tình và... và để hối hận.
"Có một lá cờ bay trên hạnh phúc và có một đóa quỳnh héo úa ngủ trong khổ đau".
Có phải đi đến tận cùng của danh vọng ông mới nhận ra chót vót trên cao là phù du và cô độc?
Tình yêu là đề tài muôn thuở. Những trái tim tràn đầy khát vọng tình yêu đã bi kềm hảm lâu nay chợ bùng lên khi chúng gặp đươc môi trường và điều kiện tốt. Các Phán Quan còn không mau nhân cơ hội này để tung ra mẻ lưới hốt trọn lòng tin yêu của độc giả với nhiều chiêu thức phù thủy ấn tượng, nói như thật hoặc giả tin hành lang cộng thêm chút mắm muối bột ngọt. Đặc biệt những người có tiếng tăm thường để lại những câu chuyện tình bất hủ, cao thượng, lăng nhăng.... . Những chuyện tình kia cũng bắt nguồn từ 2 chữ tình yêu. Nhưng cũng có khi là đổi chát, bán và mua. Ôi, mây xây lâu đài trên cỏi trùng, nhẹ nhàng như bông, chuyên thành......
Thợ Điện
17-01-2014, 11:50 PM
Ôi, mây xây lâu đài trên cỏi trùng, nhẹ nhàng như bông, chuyên thành......
Ông nhắc đến Both sides now .Bài của tụi tôi những năm 71 ,những năm ấy tình yêu , chiến tranh làm đời sống hết sức mong manh .Vì thế ngoài cuộc đời thật còn có một đời mộng mơ khao khát đến những chân trời bất tận
Nói một câu vu vơ thế mà được hiểu thấu tâm tư mình .Ông chắc cũng khoái vì có kẻ hàn huyên cùng một quá khứ ,cùng một mầu da ,cùng một kỉ niệm ,tâm tư .Chỉ khác mỗi cái lá đa hehe
EsYwEZd4z9Y
roamingwind
18-01-2014, 12:47 AM
Việt Nam có cái tôi thấy lạ trong vấn đề tình yêu. Ở đâu cũng thấy văn thơ ca nghợi tình yêu đọc muốn lã người ra. Đọc cuốn tạp chí nào cũng có thơ tình, chất tình như thấm ướp nhèm trang giấy. Vậy mà vấn đề trai tài ba thê bốn thiếp là chuyện thường tình, bồ nhí lung tung. Bữa trước đọc báo trong nước về vụ án anh em nhà họ Dương, ông em sả thân cứu anh; chuyện bồ nhí con rơi của ổng hình như quá thường tình không ai phê phán -- chỉ khen chê chuyên vị nghĩa cứu anh.
Tôi nghĩ An Nam ta thích kích thích, sôi nỗi nhiều hơn tình yêu. Cái chuyện Xếp tàn y lại để dành hơi chắc ít lắm. Còn tình yêu thì thích mơ tưởng thôi.
Hôm nay qua đồi xưa
Trợt chân bàng hoàng mãi
Ôi ngày thơ tình thơ
Mất về đâu tuổi dại
Đúng là tuổi dại lớn lên ai lại dại thương yêu kiểu này ...
Yêu thương thôi trã về vườn mộng mơ (thơ tui ... hihi...)
Thợ Điện
18-01-2014, 07:47 AM
Có dịp đến thủ đô của nước Áo nhất định phải đi uống cà phê. Quán cà phê ở Wien là một truyền thống văn hóa rất độc đáo. Vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, nhiều quán cà phê ở Wien là nơi lui tới của giới văn nghệ sĩ và khoa học gia. Nhiều nhà văn đã sáng tác ngay trong quán cà phê, tạo nên dòng văn học mà ngày nay người ta gọi là “dòng văn học cà phê”, những nhà văn đó được gọi là “nhà văn quán cà phê”.
http://medien.merian.de/bildarchiv/2011-11/image-73750-archive.jpg
Quán cà phê Central.
Vào quán có thể gọi một ly “Kleiner Brauner”, một ly nâu nhỏ, là loại cà phê đậm đặc tương tự như espresso có thêm kem sữa. Hay dùng thử một ly “Melange” pha nửa cà phê nửa sữa? Món uống “đặc sản” trong quán cà phê Wien là “Einspänner”, một ly cà phê đen lớn, có kem sữa và rắc đường mịn như bột ở phía trên. Ly cà phê sẽ được mang ra trên một cái khay bằng bạc có thêm một ly nước lã, trên đó có một cái thìa, và người phục vụ sẽ không hề chào mời dùng thêm bánh ngọt nhưng anh ta sẽ có mặt khi cần thêm một ly nước hay khi người ta gọi anh bằng một câu “Xin lỗi!” lịch sự.
Có thể ngồi hằng giờ trong một quán cà phê ở Wien để đọc báo dưới ánh sáng vàng của những chiếc đèn treo trên trần, trong tiếng lách cách của bàn bi da, tiếng rì rầm nho nhỏ của những người khách, tiếng kêu xì xì của những chiếc máy pha cà phê và trong mùi hương kín đáo của cà phê, thuốc lá và nước hoa.
Một quán cà phê Wien nguyên thủy phải như vậy, nơi lui tới của những người “cần xã hội để cô đơn”, “nơi của những người phải giết thời gian để đừng bị nó giết chết” như nhà văn, dịch giả Alfred Polgar (1873-1955) đã từng nói. Bàn về quán Café Central trong quận 1 của Wien, ông cũng đã từng nói rằng đó là “một thế giới quan mà nội dung thầm kín nhất là không nhìn ra thế giới. Vì nhìn thấy được cái gì?”
Thật ra thì người ta có thể nhìn được nhiều thứ trong quán Central đã được phục hồi lại đấy chứ. Gần như không một quán cà phê nào khác ở Wien lại lộng lẫy hơn: Trần vòm nhọn cao có bích họa trang trí, cột bằng đá hoa cương, đèn treo sang trọng, băng ghế được bọc vải hồng với nhiều đường nét trang trí, góc ngồi nhỏ với những cửa sổ để quan sát người khác và ở cửa ra vào là bức tượng của nhà văn Peter Altenberg (1859-1919) bằng giấy bồi, người khai địa chỉ của quán cà phê này làm địa chỉ cư ngụ chính thức. Cuối thế kỷ 19, khoảng thời gian được gọi là fin de siècle, Café Central là nơi gặp gỡ của giới tinh hoa Wien. Ở đây có đến 250 tờ báo bằng 22 thứ tiếng. Karl Kraus (1874-1936), một trong những nhà văn và nhà báo người Áo nổi tiếng nhất của thế kỷ 20, đã có ý tưởng cho nhiều tiểu luận sắc bén tại đây, nhà văn Franz Kafka (1883-1924) đã thảo luận về triết học ở đây với người bạn của ông là nhà văn Max Brod (1884-1968) và Leon Trotsky cũng là một người khách đánh cờ quen thuộc, nhưng dưới tên trong khai sinh của ông.
http://phanba.files.wordpress.com/2009/07/cafe-central-flickr1.jpg?w=600
Tượng nhà văn Peter Altenberg trong Café Central.
Tất cả những cái đó đã qua lâu lắm rồi, giới văn sĩ thời nay đã chuyển sang quán Café Bräunerhof (số 2 Stallburggasse trong quận 1), nơi nhà văn Thomas Bernhard (1931-1989) đã là khách quen thuộc. Đến Café Central ngày nay chủ yếu là khách du lịch. Họ gọi to “à” và “ồ” rồi bấm máy ảnh số và chăm chú lật những quyển sách hướng dẫn du lịch thay vì đọc báo. Số phận quán Café Griensteidl ở tại Michaelerplatz đối diện với Cung điện hoàng đế cũng vậy. Đây là nơi nhà văn người Áo-Do Thái Theodor Herzl (1860-1904) phác thảo tác phẩm “Nhà nước Do Thái” nổi tiếng. “Café hoang tưởng” là tên gọi châm biếm thời đó cho cái quán cà phê của nghệ sĩ này, nơi lui tới của Arthur Schnitzler (1862-1931) và Hugo von Hofmannsthal (1874-1929), những nhà văn đại diện cho Wiener Moderne – phong trào văn học Hiện đại Wien, cũng như của các nhà soạn nhạc Hugo Wolf (1860-1903) và Arnold Schönberg (1874-1951).
Khi quán cà phê Griensteidl cổ xưa trong dinh Dietrichstei bị giật sập năm 1897, nhà văn Karl Kraus đã than vãn rằng: “Nền văn học của chúng ta đang đối mặt với một thời kỳ vô gia cư, dòng chỉ sản xuất thơ văn đã bị cắt đứt đi một cách tàn nhẫn”. Nói rồi ông, cũng như nhiều người khác, “dọn nhà” sang quán Central. Bây giờ vào quán Griensteidl mới tái khai trương năm 1990 nhiều du khách đã trang bị bàn ghế trông có vẻ cũ kỹ đánh lừa. Quán Café Museum (số 6 Friedrichstraße thuộc quận 1) cũng vậy. Khai trương năm 1899, quán này đã là nơi lui tới thường xuyên của các nhà văn Franz Werfel (1890-1945), Robert Musil (1880-1942), Hermann Broch (1886-1951), Georg Trakl (1887-1914) và Elias Canetti (1905-1994), của họa sĩ Gustav Klimt (1862-1918) và nhiều nghệ sĩ khác thuộc nhóm Ly khai Wien, là nhóm đã tạo một phong cách riêng biệt của Tân Nghệ thuật. Quán được xây lại năm 1930, thời gian gần đây trang trí bên trong đã được phục hồi theo phiên bản nguyên thủy của kiến trúc sư Adolf Loos (1870-1933) nổi tiếng. Chỉ có điều là thời nay đường nét đơn giản của kiến trúc sư Loos không còn mang tính cách mạng nhiều như ngày xưa nữa, thời mà Hoàng đế Franz Josef đã phải cho đóng ván che kín những cánh cửa sổ của cung điện nhìn xuống Michaelerplatz để không phải nhìn thấy một ngôi nhà do kiến trúc sư Loos xây. Những người khách quen của Café Museum thường hay nhớ đến trang bị nội thất mang tính viễn tưởng thời thập niên 1930 của nhà thiết kế và kiến trúc sư Josef Zotti (1882-1953), cả những chiếc ghế ngồi không thoải mái và người phục vụ bẳn tính đến mức đã trở thành huyền thoại nữa. Chúng đã được mang vào viện bảo tàng năm 2003. Ít ra thì có thể tham quan bàn ghế trong Viện bảo tàng Hofmobilien và người phục vụ cáu gắt thì cũng có ở nhiều nơi khác.
http://phanba.files.wordpress.com/2009/07/loss.jpg?w=600
Nhà Loss, ngôi nhà gây sốc ngay trong trung tâm Wien. Hoàng đế Franz Josef đã cho đóng ván che kín những cửa sổ của cung điện nhìn ra ngôi nhà này và từ đấy cho đến cuối đời không bao giờ dùng lối vào cung điện ở Michaelerplatz nữa để không phải nhìn thấy "căn nhà kinh tởm" này.
Nhưng nguyên thủy còn lại ở đâu? Người hoài cổ nên đến Diglas (số 10 đường Wollzeile quận 1), nơi còn có những món đồ ngọt tuyệt diệu nhất của Wien. Trong Café Sperl (số 11 Gumpendorfer Straße thuộc quận 6), cũng đã là nơi lui tới của nhiều nghệ sĩ thuộc nhóm Ly khai Wien, gần như tất cả đều như cũ, và việc cấm sử dụng điện thoại di động cũng mang lại sự yên tịnh dễ chịu. Thay vào đó người ta có thể lướt web không dây: truyền thống và hiện đại không nhất thiết phải cắn nhau. Cũng cổ xưa tuyệt vời như vậy là Café Eiles ở số 2, Josefstädterstraße trong quận 8.
Đứng hàng đầu trong số các quán cà phê huyền thoại của Wien vẫn là Hawelka. Năm 1958 nhà thơ, nhà văn H. C. Artmann (1921-2000) đã gọi cái quán tối tăm đầy khói thuốc lá trong ngõ mang tên Dorotheergasse (quận 1) là “quán cà phê đẹp nhất”. Lúc đó, quán này đã có gần 20 năm và được nhiều văn nghệ sĩ ưa thích vì Hawelka chưa từng được sửa chữa một lần. Cho đến ngày nay tất cả đều như ngày xưa, với băng ghế đỏ, bàn bằng đá hoa cương và khay mạ nickel.
http://medien.merian.de/bildarchiv/2011-11/image-73814-archive.jpg
Quán cà phê Hawelka.
Bà Josefine Hawelka đã khéo léo sắp xếp khách ngồi để cho nhiều con tim cô đơn tìm đến với nhau. Lúc bà qua đời năm 2005 sau khi cùng với chồng là Leopold Hawelka dẫn dắt quán cà phê suốt 66 năm trời, tất cả các tờ báo tại Wien đều đồng loạt đăng tin này trên trang nhất: Đã mất đi một phần lịch sử văn hóa Wien. Cho đến ngày nay, ông chủ quán Leopold vẫn ngồi chào khách đến ngay tại lối ra vào, mặc dù ông đã gần 100 tuổi. Và bây giờ người cháu Amir đang tiếp tục làm loại bánh Buchteln huyền thoại của cố bà chủ Josefine, cũng là người sẽ tiếp nhận quán cà phê này. Tức là du khách vẫn có thể tiếp tục đến đây để tìm “người khỏa thân trong Hawelka”, cho đến nay hình tượng này chỉ có trong bài hát “Jo, schau” năm 1976 của Georg Danzer (1946-2007) mà thôi.
Thấy mấy quán cà phê của bác Lâm mê quá. Giá gì có dịp ghé qua dù 1 lần.
Coi phim Mỹ thấy mấy cái quán thời người hùng Texas có cái cửa ra vô 2 mảnh. Lúc đi vô ra đẩy nó rồi nó tự động đóng lại. Ngày đến Mỹ cũng được dẫn đi uống cà phê với cái quán như vậy ở Iowa. Lòng bồi hồi như đang ngồi trong quán thời nước Mỹ còn nội chiến. Nhìn người Mỹ họ uống cà phê noí chuyện rất xôm. Chỉ là vì lần đầu uống cà phê của Mỹ cho nên chưa thấy được cái hượng vị ngon của cà phê. Sau thời gian ngắn uống gần quen mới thấy à thì ra loại này cũng có cái ngon của nó. Chỉ là cái ly cà phê to hơn bình thường. Nhưng với 60 cents thời đó mà ngồi quán nhâm nhi thì sướng lắm lận.
Bây giờ lại thấy mấy quán cà phê của bác Lâm chợt nghĩ giá gì.. . Hi hi, lòng tham nỗi dậy rồi.
Cuối tuần rồi, các bác xả xì-trét nhé.
http://www.youtube.com/watch?v=CJTx0nlq_3M&list=PLNBxCTIUVE71dMcwQPJYS5x4fPqngZndd
Thợ Điện
18-01-2014, 11:34 PM
Trước hết, thử nói về chữ “cavalière”. Ngày xưa ở Pháp, vào đầu thế kỷ 17, “cavalier” (giống cái là “cavalière”) có nghĩa là “người cưỡi ngựa” (homme monté à cheval), rồi chữ này mang thêm nghĩa là “người đàn ông lịch lãm, một trang nam tử” (galant homme, homme du monde). Đến năm 1688 thì nó lại thêm nghĩa là “người đàn ông tháp tùng một phụ nữ” (celui qui accompagne une dame), và đến năm 1690 thì nó có thêm nghĩa là “người đàn ông khiêu vũ với một phụ nữ” (celui qui danse avec une dame). Sau đó, chữ “cavalier” được dùng cho cả phái nữ (gọi là “cavalière”), và có nghĩa là “người bạn khiêu vũ”. Trong một đôi nam-nữ khiêu vũ, thì người nam là “cavalier”, người nữ là “cavalière”.
Đầu tiên, chữ “cavalière” theo người Pháp sang Hà Nội, rồi xuống Sài Gòn. Người Pháp yêu thích khiêu vũ như một thú tiêu khiển thanh lịch. Buổi tối, sau khi ăn những món ngon miệng và uống vài cốc rượu, với cảm giác lâng lâng, từng đôi nam-nữ “cavalier”/“cavalière” mời nhau ra sàn nhảy. Thế nhưng, không phải lúc nào và không phải ai cũng có sẵn người tình của mình để làm bạn khiêu vũ, nên đôi khi họ phải mời một người nào đó cùng khiêu vũ với mình. Nhưng nếu không có ai ngồi một mình để mời, thì tính sao? Thì đành phải uống rượu trong sự cô đơn và xem thiên hạ khiêu vũ dập dìu chung quanh chứ sao!
Có cầu, ắt có cung. Thế là sinh ra một cái nghề mới ở Việt Nam, đó là nghề “vũ nữ”. Khác với “vũ công” trong các đoàn múa chuyên nghiệp, “vũ nữ” là người có khả năng khiêu vũ nhưng không sống bằng nghề trình diễn trên sân khấu mà sống bằng một nghề khác: ban đêm họ đến ngồi uống nước lai rai ở các phòng trà để chờ người đến mời mình làm bạn khiêu vũ và cho tiền thưởng.
Để được nhiều người mời khiêu vũ thì trước hết phải có nhan sắc, và tất nhiên phải có khả năng khiêu vũ điêu luyện và gợi cảm. Ai vừa có sắc vừa có tài thì được rất nhiều khách hâm mộ. Trong những năm 40, ở Hà Nội có những vũ nữ nổi tiếng tài sắc như cô Lý Lệ Hà (hoa khôi áo lụa Hà Đông), cô Mộng Điệp... Tài sắc của họ khiến bậc quân vương như Bảo Đại cũng phải say mê.
Thuở ấy, nhạc sĩ Phạm Duy chơi nhạc ở một trong hai phòng trà đầu tiên ở Hà Nội là Quán Thiên Thai ở phố Hàng Gai. Theo lời ông kể, ông có dan díu và sống chung với một vũ nữ của phòng trà Hanoi Bar. Nàng tên là Định. Năm 1946, trong thời gian sống cung với nàng, ông đã sáng tác bài “Tình Kỵ Nữ”. Trong tập Ngày Đó Chúng Mình Yêu Nhau của Phạm Duy in tại Sài Gòn năm 1970, nhan đề của ca khúc này được in là “Tình Kỵ Nữ”, nhưng trong những năm gần đây lại thấy có nơi ghi là “Tình Kỹ Nữ”.
Nhan đề “Tình Kỵ Nữ” thật là thú vị, vì chữ “kỵ nữ” là do Phạm Duy dịch từ chữ “cavalière” mà ra. Sau này, khi bài hát “Tình Kỵ Nữ” đã bị các ca sĩ tự ý đổi thành “Tình Kỹ Nữ”, thì Phạm Duy có giải thích: “Ðáng lẽ ra, phải gọi bài này là TÌNH KỊ NỮ thì mới đúng với nghề ‘cavalière’ tức là nghề ‘taxi girl’ của nàng.
Lời giải thích của Phạm Duy thật thú vị ở chỗ ông dịch “cavalière” thành “kỵ nữ”, nhưng cũng dở ở chỗ ông cho rằng nghề “cavalière” tức là nghề “taxi girl”. Đúng ra, “cavalière” đâu phải là “taxi girl”. Chữ “taxi girl” bắt đầu xuất hiện ở Cambodia từ trước những năm 50, để chỉ những cô gái hành nghề mại dâm cá nhân, chuyên đón khách ở các công viên, quán nhậu, phòng trà... (chứ không phải làm việc trong những ổ mại dâm), và những cô “taxi girl” thì không có tài khiêu vũ như các “cavalière” chuyên nghiệp, và chắc hẳn phần lớn cũng không thể sánh với các “cavalière” chuyên nghiệp về nhan sắc.
Phạm Duy đã mô tả nhan sắc nàng “cavalière” Định như sau: “Vũ nữ Định đẹp một cách lộng lẫy, trông như con gái nhà lành. Hơn thế nữa, trông như con nhà quyền quý.
Hiển nhiên nàng “cavalière” Định không phải là “taxi girl”, vì sau khi làm công việc khiêu vũ với khách ở phòng trà Hanoi Bar, nàng về nhà ở Phố Hàng Gai với Phạm Duy, chứ không hề đi lang thang... bắt khách.
Những năm 50, 60 ở Sài Gòn cũng có những “cavalière” rất nổi danh về tài sắc, như Cẩm Nhung của vũ trường Kim Sơn, chẳng hạn. Báo chí Sài Gòn thời đó thường ca ngợi nhan sắc và đôi chân dài điệu nghệ của “nữ hoàng vũ trường” Cẩm Nhung. Đầu những năm 70, một “cavalière” khác cũng nổi danh tài sắc là cô Ánh Hoa của vũ trường Văn Cảnh...
Nhắc lại những chuyện ngày xưa, tôi muốn nói rằng các “cavalière” ở Hà Nội những năm 40, và ở Sài Gòn từ những năm 50 đến trước năm 75, là những vũ nữ chuyên nghiệp, có tài sắc. Họ có thể sống lãng mạn buông thả và vương vào nhiều mối tình rắc rối, éo le, bi thảm... nhưng họ không phải là những cô gái mại dâm. Họ hoàn toàn khác với những cô “cave” trong những thập kỷ gần đây ở Việt Nam.
trên tờ Đời Sống & Pháp Luật mô tả hình ảnh những cô “cave” ở Hà Nội thời bây giờ như sau:
“... Ẩn hiện sau mỗi gốc cây là những cô cave hết ‘đát’, quần áo nhầu nhĩ, son phấn lòe loẹt. Với họ chỉ cần một manh chiếu hẹp cùng với hơn 100.000 đồng là có thể ‘hành sự’ giữa ‘khách sạn ngàn sao”...; “... các ả cave ở các gốc cây túa ra nườm nượp, chào mời, tiếng cười khanh khách đến rợn người. Có những cô còn dè chừng vẫn núp trong những bụi cỏ cất tiếng gọi mời the thé...”; “... Để đề phòng và giả làm người dân bình thường đi dạo công viên, cô nào cô đấy cũng kín bưng trong bộ áo chống nắng chỉ khi có khách mới ló mặt, cởi cúc để lộ bộ quần áo hở hang đến nửa khuôn ngực...”; “... Mùi son phấn rẻ tiền quyện với mồ hôi nhớp nhúa sộc lên khiến tôi khó chịu. Gương mặt trát đầy phấn mà tôi tưởng như mỗi lần chị gái nhếch mép, trề đôi môi ra là tảng phấn son kia rụng lả tả. Cuộc ngã giá chóng vánh bắt đầu. 150.000 một cuốc tàu nhanh, bao cao su đầy đủ, hành sự ngay tại ‘công viên ngàn sao’ phía đằng sau. Nếu khách muốn vào nhà nghỉ, thì tiền phòng tự trả..
Vậy thì quá hiển nhiên rằng “cave” ở Hà Nội thời bây giờ là những cô gái điếm mạt hạng, hoàn toàn khác với những cô “cavalière” tài sắc ở Hà Nội những năm 40 và ở Sài Gòn từ những năm 50 đến trước năm 75.
Ngày xưa có ông Đại thi sĩ hứa hẹn với giới cave sau này đời sẽ khá hơn bằng những lời đẹp đẽ như sau
Bài thơ có những câu:
... Ngày mai cô sẽ từ trong ra ngoài
Thơm như hương nhụy hoa lài
Sạch như nước suối ban mai giữa rừng.
Ngày mai gió mới ngàn phương
Sẽ đưa cô tới một vườn đầy xuân
Ngày mai trong nắng trắng ngần
Cô thôi sống kiếp đày thân giang hồ
Ngày mai bao lớp đời dơ
Sẽ tan như đám mây mờ đêm nay
Cô ơi tháng rộng ngày dài
Mỏ lòng ra đón ngày mai huy hoàng...
Thôi đừng hót mãi lời chim chóc
roamingwind
19-01-2014, 01:15 AM
Sáng nay ra vườn thấy các búp của cây đào bắt đầu ra hoa, nhớ là gần Tết rồi. Mời các bác xem hình hoa đào sau vườn, hình chụp hai năm trước.
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_0508_zpsbea035ec.jpg
hoa đào sau một trận mưa Đông.
Hoa tàn sau cơn mưa hả bác Wind ? :D
Và đây là hoa nở sau cơn mưa :
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0081.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0082.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/IMG_0083.jpg
Hi hi... :)
roamingwind
19-01-2014, 03:55 AM
Hoa tàn sau cơn mưa hả bác Wind ? :D
Bông người ta như vậy mà ông gọi là tàn !!
Cho ông xem thế nào là bông nở. Lan đất. :)
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_0492_zps7412a0ff.jpg
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_0496_zps777a75d8.jpg
Thợ Điện
19-01-2014, 07:19 AM
Nguyễn Bảo Sinh, sinh năm 1940, sống trong một gia đình đã định cư nhiều đời ở Hà Nội. Thời trẻ, ông từng đi lính, từng là võ sư Judo. Từ trẻ đến già, Nguyễn Bảo Sinh chỉ ở số 30, ngõ 167 Trương Định (ngõ Bảo Sinh). Gần như suốt đời không hề chuyển dịch đi đâu, luôn ở cùng gia đình, xung quanh có vợ con, anh em, họ hàng, bè bạn nhưng ông luôn tự nhận mình là một tay sống trong giang hồ(!), một người tu tại gia(!).
Nguyễn Bảo Sinh từng có hỗn danh là Sinh chó. Việc này duyên do từ chuyện có thật:
Hồi bé, vốn tính ngỗ ngược, thân phụ ông là cụ Nguyễn Hữu Mão (năm nay 95 tuổi, cũng là người rất hay thơ) có lần tức giận bảo rằng:
- Lớn lên thì chó nuôi mày!
Một lời ra là một vận vào! Lời nguyền của người cha tự nhiên vận vào số phận đứa con. Từ nhiều năm nay Nguyễn Bảo Sinh vẫn sống bằng nghề nuôi chó mèo cảnh, nuôi gà chọi, cũng có khi làm hậu cần cho các xới chọi gà khắp một vùng nội ngoại thành Hà Nội.
Làm thơ, nuôi chó, chọi gà
Ba trò chơi ấy làm ta bơ phờ
Suốt ngày nửa tỉnh, nửa mơ
Trông ai cũng thấy nửa thơ nửa gà!
Nguyễn Bảo Sinh khá điển hình cho một dạng nhà thơ dân gian vốn tồn tại từ xưa đến nay ở nhiều nơi trên thế giới. Trí tuệ dân gian thông qua hình thức nói vần được truyền khẩu nhiều khi biến thành ca dao, tục ngữ, thành lời các bài hát dân ca. Có thể nhận ra đặc tính chính của lối thơ này là ở chỗ luôn ngẫm sự đời để từ đó rút ra những kinh nghiệm sinh tồn, những kinh nghiệm sống. Việc ngẫm sự đời ấy dựa trên những quan sát trực tiếp ở những ngành nghề, ở những hoàn cảnh nhiều khi rất lạ lùng, hiếm có. Nhà thơ dân gian là người trực tiếp ở trong cuộc, trực tiếp lội xuống bùn để bắt những con cá chân lý trong cuộc sống. Yếu tố kinh nghiệm cá nhân không thể chia sẻ cho ai được đã làm nên nhiều sự bất ngờ và độc đáo của lối thơ này.
Khi yêu cái xích dưới chân
Thì xiềng xích ấy là thần Tự do!
Tự trói thì gọi là tu
Bị trói thì gọi là tù mọt gông!
Mê là mê theo cách mê của người
Ngộ là mê theo cách mê của mình.
Tự do sướng nhất trên đời
Tự lừa lại sướng hơn mười tự do!
Khi mê bùn chỉ là bùn
Ngộ ra mới biết trong bùn có sen
Khi mê tiền chỉ là tiền
Ngộ ra mới biết trong tiền có tâm
Khi mê dâm chỉ là dâm
Ngộ ra mới biết trong dâm có tình
Khi mê tình chỉ là tình
Ngộ ra mới biết trong tình có dâm!
Lối nghĩ dân gian nôm na (nôm na là cha mách qué) dựa trên những nghịch lý oái oăm trong cuộc sống. Phát hiện ra những nghịch lý ấy, hiểu được nó khiến người ta nhiều khi lâm vào tình trạng dở khóc dở cười:
Con ta không phải của ta
Tai họa của nó mới là của ta
Của chìm của nổi trong nhà
Của ta rồi sẽ lại là của con
Con ta không phải của ta vì nó không phải của nó.
Vợ là thánh chỉ vua ban
Có sao dùng vậy không bàn đúng sai!
Làm thơ anh chỉ nghiệp dư
Hội thơ chuyên nghiệp họ chưa cho vào
Yêu em anh cũng nghiệp dư
Hội yêu chuyên nghiệp họ chưa cho vào!
Trong thơ của Nguyễn Bảo Sinh có yếu tố Phật giáo (mới chỉ là yếu tố Phật giáo chứ chưa phải là tư tưởng Phật giáo). Yếu tố thiền đôi lúc đã xóa đi những ranh giới thị phi trong cuộc đời gây nên những hiệu quả bất ngờ khá độc đáo:
Cùng chung một chuyến đò ngang
Kẻ thì sang bến người đang trở về
Lái đò lái mãi thành mê
Sang về chẳng biết mình về hay sang?
Không phải tự nhiên mà Nguyễn Bảo Sinh đặt tên cho những bài thơ truyền khẩu của mình là huyền thi. Điều ấy có phần nào đúng. Vì sao vậy? Vì tôi nghĩ thơ của Nguyễn Bảo Sinh chưa phải thơ thiền. Nếu là thiền thực thì trong nội dung thơ đương nhiên sẽ hết ý nghĩa sâu sắc hoặc không sâu sắc (sâu sắc cũng vô nghĩa lý mà không sâu sắc cũng vô nghĩa lý). Thơ của Nguyễn Bảo Sinh mới chỉ mang yếu tố thiền, đang tiến tới thiền. Đấy là thiền giả chứ chưa thiền thật. Sự thú vị của Nguyễn Bảo Sinh là ở đấy. Đấy cũng là nét đặc biệt của văn học dân gian, nghệ thuật dân gian. Tính không chuyên nghiệp nửa đời nửa đoạn của văn học dân gian, nghệ thuật dân gian gắn liền với đời sống và số phận nửa giăng nửa đèn của chính những người sáng tạo ra nó. Sự ỡm ờ, nhập nhằng giữa chân lý và phi lý, thực và ảo, thị và phi, hay và dở cứ lẫn vào nhau, huyễn vào nhau. Trên thực tế, đã có nhiều người coi thường, coi khinh thơ của Nguyễn Bảo Sinh là không ra gì, vớ vẩn, nửa đời nửa đạo, nửa nạc nửa mỡ. Ở những bạn đọc tuân theo nguyên tắc bất nhị thì sự phản ứng của họ cũng rất dễ hiểu. Họ không biết rằng văn học dân gian, nghệ thuật dân gian hình thành ở chính sự nhập nhằng vớ vẩn đó. Tỉ như ở trò kéo co: mấy người nắm lấy sợi dây chia ra hai phe, buông dây cười xòa sẽ là trò vui, nhưng trong trường hợp hoàn cảnh nào đấy sẽ là được thua, sẽ là sinh tử, là tranh chấp đầu rơi máu chảy. Trò chơi dân gian, nghệ thuật dân gian ai cũng chơi được, xú xí, xí xóa cũng được nhưng cũng có thể nghiêm trọng hóa nó cũng được. Truyện Trạng Quỳnh, Trạng Lợn là văn học dân gian, nghệ thuật dân gian. Khi có một bàn tay chuyên nghiệp dúng vào, thôi xao cho nó thì nó sẽ có một ý nghĩa khác đi nhiều.
Khi đọc Nguyễn Bảo Sinh, bạn đọc dễ có liên tưởng đến thơ Bút Tre. Tôi nghĩ, xét cho cùng, Bút Tre cũng là một kiểu thơ dân gian, nghệ thuật dân gian. Ở thơ Bút Tre, kiểu nửa giả nửa thật trộn lẫn giữa hình thức và nội dung gây nên hiệu quả rất độc đáo:
Hoan hô đại tướng Võ Nguyên
Giáp ta đánh trận Điện Biên lẫy lừng.
Anh đi công tác Plây
Cu dài dằng dặc biết ngày nào ra
Con thuyền dịch đít sang ngang
Trông ra thấy một cái làng xa xa.
Ở Nguyễn Bảo Sinh, không có kiểu nửa giả nửa thật ấy mà ở đây tính chất nửa đời nửa đạo, nửa đúng nửa sai (của đời sống và chân lý đời sống) có phần nào rõ ràng hơn. Thơ Nguyễn Bảo Sinh không tếu như thơ Bút Tre. Thơ Nguyễn Bảo Sinh có vẻ nghiêm túc tìm chân lý hơn. Chính vì vậy nếu xét về phong độ (thơ) tôi nghĩ ở Bút Tre lớn hơn, phá đám hơn, ngầu hơn. Đọc thơ Bút Tre người ta cười to hơn. Đọc Nguyễn Bảo Sinh người ta cười nhỏ đi, đôi khi không cười mà chỉ à một tiếng: à ra thế, à là thế… Không phải tự dưng đã có trường phái thơ Bút Tre: sự châm biếm, tiếng cười là thứ rất dễ lây. Chính sự huyền thi (bãi miễn thơ) đã làm hại Nguyễn Bảo Sinh nhưng có lẽ chính sự hại ấy cũng không quan trọng gì đối với ông. Tôi nghĩ ông không phải là người cố ý làm thơ, càng không phải là người cố ý làm thơ để phổ biến hay truyền bá. Ông làm thơ như một cách ghi nhật ký, ghi lại những ý nghĩ bất chợt mỗi khi ông ngẫm ra một điều gì đấy trên cơ sở quan sát hiện thực và mỗi khi ông rút ra được kinh nghiệm gì đấy từ cuộc đời ông.
Tôi khá bất ngờ và lý thú thấy Nguyễn Bảo Sinh ở tuổi U.67 vẫn có những bài thơ bay bướm kiểu:
Yêu là nhớ ít tưởng nhiều
Yêu là chẳng biết mình yêu cái gì
Yêu nhau đâu bởi hàng mi
Đắm say đâu phải chỉ vì đôi môi
Yêu là yêu, có thế thôi…
Tình yêu ấy, tôi nghĩ chính là tình yêu cuộc sống. Ông làm thơ cũng chính vì ông yêu cuộc sống.
Tôi chắc ở nhiều nơi trên đất nước ta cũng có nhiều thi sĩ dân gian kiểu như Nguyễn Bảo Sinh. Họ yêu cuộc sống và họ làm thơ theo kiểu của họ. Rất tiếc tôi chưa có được nhân duyên gặp gỡ và đọc thơ họ. Nhưng cũng chẳng sao vì thực ra điều ấy với họ, với tôi cũng chẳng có gì quan trọng. Nhiều khi gặp gỡ lại là hệ lụy, thậm chí chắc chắn sẽ là hệ lụy, đúng như Nguyễn Bảo Sinh từng viết:
Yêu sao giây phút hình như
Cho nhau những cái còn chưa của mình
Buồn sao hình chạm với hình
Đôi bong bóng vỡ hồn mình chợt tan.
Tôi viết bài này vì tình cảm quý mến của tôi với Nguyễn Bảo Sinh, vì nhân duyên gặp gỡ của tôi với ông thoắt cái thế mà đã 15 năm trời hết một đời Kiều lưu lạc, khi ấy tóc tôi còn xanh, chưa có một sợi bạc nào.
Nguyễn Huy Thiệp
Bông người ta như vậy mà ông gọi là tàn !!
Bông này cũng chưa tàn đâu nè bác Wind.
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/079.jpg
Hình này mới chụp nhe bác. :)
Thợ Điện
20-01-2014, 12:04 AM
Kéo cưa lừa xẻ
Ông thợ nào khoẻ
Về ăn cơm vua
Ông thợ nào thua
Thì về bú tí
Chẳng biết ông thợ nào phải về bú tí .Ông suhsi hay ông mì hoành thánh .Lịch sử chứng minh suhsi chuyên nắm tiên thủ ,mì hoành thánh đánh với người nhà thì hay (như Tam quốc Chí,Hán Sở tranh hùng ) còn đụng với người ngoài như rợ Kim ,Mông Cổ,Nhật Bản toàn phải về bú tí
http://wscdn.bbc.co.uk/worldservice/assets/images/2014/01/15/140115104559_sino-japan_war_512x288_getty.jpg
Chiến tranh Trung - Nhật lần thứ nhất đã quyết định số phận Triều Tiên
Với Phương Tây, chiến thắng của Nhật trong trận cảng Lữ Thuận với Nga (1904-05) là quan trọng hơn cả vì người Nhật lần đầu đã thắng 'người da trắng', nhưng với châu Á thì cuộc chiến Trung - Nhật (1894-95) lại có ý nghĩa sâu xa hơn.
Trận chiến Giáp Ngọ (Jiawu) năm 1894 đánh dấu sự vươn lên của một nước 'đồng văn đồng chủng' với Trung Quốc nhưng sớm tự cường và bắt đầu bành trướng, hạ bệ nhà Thanh.
Vì thua trận, Thanh triều phải ký hòa ước Mã Quan (1895) mà Phương Tây gọi là hòa ước Shimonoseki, lấy tên địa điểm ký kết tại thành phố phía Nam Nhật Bản và rơi vào các đợt nhượng bộ lãnh thổ ở phía Bắc với Nhật, Nga và các nước khác.
Cuộc đọ sức về hải quân tuy nhỏ nhưng đã diễn ra theo đúng quy luật của trào lưu các nước công nghệ cao xâm lấn các nước lạc hậu trên toàn châu Á và để lại nhiều bài học đến ngày nay.
Vỡ một trật tự
Bắc Kinh phải bồi thường chiến phí cho Nhật và rút quân khỏi Triều Tiên, thừa nhận nước này không còn là chư hầu, tương tự như 10 năm trước khi nhà Thanh phải ký với Pháp hiệp ước Patenotre buông Việt Nam ra.
Về mặt quân sự, không phải nhà Thanh không tìm cách tăng cường quân bị mà trái lại, Từ Hy Thái hậu đã hoàn toàn ý thức được sức mạnh của vũ khí Tây Phương.
Ngay từ thời nội chiến với phe Thái Bình Thiên Quốc, quân Thanh đã có những chỉ huy như Charles Gordon ‘Chinese’, người Anh, và có các đơn vị được huấn luyện và dùng vũ khí Phương Tây.
Quân Thanh thua Nhật trong trận đánh tại sông Áp Lục chính vì quá tự tin vào chiếm hạm Định Nguyên do Đức thiết kết và coi thường hải quân Nhật.
http://wscdn.bbc.co.uk/worldservice/assets/images/2014/01/15/140115104757_sino_japan_war_304x171_sinojapanwar_nocredit.jpg
Tượng ở Thành Đô kỷ niệm cuộc chiến Trung - Nhật lần thứ hai 1937-1945
Tăng cường quân sự không thôi đã không đủ để Trung Quốc chiến thắng.
Sau Chiến tranh Trung – Nhật lần một, Triều Tiên dần dần bị lệ thuộc vào Nhật Bản, rồi mất chủ quyền, trở thành thuộc địa bị Nhật khai thác tàn khốc.
Triều đại Joseon của Triều Tiên, giống như nhà Nguyễn ở Việt Nam, đã mất nước vì chậm chân trong cuộc chạy đua hiện đại hóa.
Ở cả hai nước này, vì giới cầm quyền không dứt được khỏi tư duy hệ thống nặng về Hán học, quan chế, lễ nghĩa nên xã hội đã không thể tiến lên được.
Tại Hán Thành khi đó cũng có phái cải cách (như Nguyễn Trường Tộ ở Việt Nam) nhưng yếu hơn phe bảo thủ và hậu quả là hai phe đánh nhau (chính biến Gapsin), khiến Trung, Nhật có cớ can thiệp rồi chiếm đóng.
Hàn Quốc ngày nay không còn như vậy nhờ họ quyết tâm tự cường sau nhiều cuộc chiến.
Trên thực tế, bài học năm 1894 vẫn còn nguyên giá trị cho mọi quốc gia trong vùng.
Một trật tự cũ gồm các mặt như thể chế, kinh tế và cán cân quân sự thường chỉ thay đổi khi có chiến tranh.
Cẩn thận chiến tranh
Trong lịch sử xung đột Trung Nhật, cuộc chiến Giáp Ngọ 1894 không phải là lần đầu tiên.
Nhà Nguyên đã tấn công đảo Nhật Bản hai lần, vào năm 1274 và 1281 nhưng không thành.
Sau trận chiến 1894, đế quốc Nhật chiếm toàn bộ Trung Hoa (1937-1945) và chỉ thất bại khi Hoa Kỳ và đồng minh vào cuộc.
Nhìn chung Nhật Bản chưa bao giờ thua Trung Quốc, nước lớn hơn gấp bội, trong tất cả các trận đánh từ thế kỷ 13 đến nay.
http://wscdn.bbc.co.uk/worldservice/assets/images/2014/01/15/140115104700_najing_massacre_visit_464x261_getty.jpg
Nhà văn Nhật được giải Nobel, Kenzaburo Oe thăm bảo tàng Thảm sát Nam Kinh
Điều này khiến một số nhà quan sát tin rằng một phần dư luận Trung Quốc có nhu cầu ‘rửa hận’, nhất là sau các tội ác chiến tranh quân đội Nhật Hoàng gây ra tại Trung Quốc vẫn để lại vết thương khó phai mờ cho người dân nước này.
Một số tác giả như James Holmes tin rằng nếu xảy ra chiến tranh Trung Nhật lần nữa trong thế kỷ 21, đây sẽ là 'cơn ác mộng cho châu Á' (Asia's Worst Nightmare: A China-Japan War).
Trong cuốn sách vừa ra, Bấm David Pilling đánh giá truyền thống ‘biến tàn phá thành sức mạnh’ của người Nhật và kết luận rằng đừng ai vội loại Nhật Bản ra khỏi cuộc chơi trong thế kỷ này cả về kinh tế và quân sự.
Nước Nhật ngày nay đã khác xưa và đang là một nền dân chủ và người dân đa số yêu hòa bình.
Hồi 2005, chính tòa tối cao Nhật còn cho một công dân Trung Quốc thắng kiện trong vụ kiện nhà văn cánh hữu Nhật, Matsumura Toshio tội bôi nhọ vì cuốn sách về Thảm sát Nam Kinh.
Là quốc gia tự do, Nhật Bản cũng có những gương mặt khác như nhà văn được giải Nobel, ông Kenzaburo Oe đã viết cuốn sách khác hẳn về vụ thảm sát.
Nhưng có thể chế dân chủ - chẳng hạn như Mỹ, Anh, Pháp - không có nghĩa là chính phủ không đem quân tham chiến hoặc gây chiến bên ngoài.
Cùng lúc Trung Quốc cũng đang không chỉ tăng cường quân bị mà còn dùng truyền thông dân tộc chủ nghĩa để tăng tính chính danh cho hệ thống.
"Không khí dân tộc chủ nghĩa nguy hiểm đang kéo đến với xã hội chúng ta"
Nhà văn Kanzaburo Oe
Cuộc chiến nào cũng cần một lý do cụ thể, thường là không quan trọng lắm nhưng lại xảy ra trong một bối cảnh quan trọng, để bùng nổ.
Cuộc chạy đua vũ trang tại châu Á quả là đáng lo ngại vì các chính phủ nhiều khi tìm cách ‘chuyển lửa’ ra ngoài, thổi lên tinh thần dân tộc nhằm làm dịu đi bức xúc nội bộ vì tham nhũng hoặc khoả lấp đi bế tắc kinh tế.
Nhiều trí thức, sử gia châu Á không làm gì để lý giải các vấn đề phức tạp này mà còn hà hơi tiếp sức cho thái độ cực đoan nhằm ghi điểm với dư luận.
Ngoài nhu cầu năng lượng ngày càng tăng, châu Á đang có nhiều tranh chấp lãnh hải, đôi khi chỉ vì một vài mỏm đá, bãi san hô không người ở nhưng mang giá trị danh dự dân tộc, biểu tượng của sức mạnh trong cuộc đọ găng giành vị thế.
Tính cố chấp của các bên liên quan thậm chí có thể khiến một khi xảy ra xung đột, Hoa Kỳ cũng chỉ có thể can dự ngắn hạn vì dư luận Mỹ không sẵn sàng ủng hộ lâu dài cho các tranh chấp khó hiểu với họ.
Với Việt Nam, Hàn Quốc, Bắc Triều Tiên, Đài Loan, Philippines thì vấn đề không phải chỉ là tự cường trước mắt mà các xã hội đó chọn định hướng gì nếu cục diện an ninh biến đổi nhanh trong quan hệ Trung – Nhật, kể cả khi xảy ra chiến tranh.
Vì như đã thành quy luật, các xã hội nhỏ hơn sẽ luôn phải chọn những gì hoàn cảnh đưa lại khi các nước lớn có chuyện.
roamingwind
20-01-2014, 12:59 AM
Bông này cũng chưa tàn đâu nè bác Wind.
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/079.jpg
Hình này mới chụp nhe bác. :)
Sân nhà ông đó hả. Nhìn đã phát lạnh hihi... ông Đ ngần ngại qua Phần Lan cũng đúng. Ỗng sợ mình sẽ như cây bông trong hình ... không phải cuốn theo chiều gió mà teo trong ngày đông.
California thì ấm vô cùng. Cũng hình mới chụp hôm qua đây. Những búp đào mới nở
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1057_zpsaab81c78.jpg
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1058_zps9b493ea5.jpg
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1069_zps17d3f06b.jpg
Vợ hiền chụp. Chụp kỹ thuật như vầy tôi không cách chi.
Sân nhà ông đó hả. Nhìn đã phát lạnh hihi...
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1069_zps17d3f06b.jpg
Vợ hiền chụp. Chụp kỹ thuật như vầy tôi không cách chi.
Đúng vậy bác Wind. Hình chụp lúc 7.am hôm nay, sau khi xúc tuyết xong. Trời vẫn còn tối. Hình chụp từ cái điện thoại cho nên ánh sáng chỉ đủ cho gốc cây :D .
Hình những cái bông rất chuẩn. Độc đáo hơn, hình con ong trong cái bông. Chà, tui mà xài ống kính f2.8 cũng không chắc cho ra tấm hình như vậy. Khâm phục.
roamingwind
20-01-2014, 02:26 AM
Hình những cái bông rất chuẩn. Độc đáo hơn, hình con ong trong cái bông. Chà, tui mà xài ống kính f2.8 cũng không chắc cho ra tấm hình như vậy. Khâm phục.
Vợ hiền nghe nói biết ông là dân chơi chụp hình nên bảo tôi gởi cái này ông xem. Bả mói chụp hôm qua. Hình cụp từ bụi rau rosemay.
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1076_zps7a8ec5dc.jpg
(tôi thì nghĩ ông khen bả khoái thôi. Đàn ông khổ vì sắc đàn bà khổ vì âm thanh lời nói hihi...)
Tontu
20-01-2014, 02:32 AM
Đàn ông yêu bằng con mắt, đàn bà yêu bằng lỗ tai. Phải không quý ông? hihi
@ bác Wind, mình cũng chỉ mày mò thôi. Đang thấy em 70D thích quá đi. Mới lén ngắm mà đã nghĩ ra là bà xã sẽ nói gì nếu mình tậu em này về. Hi hi. Chuyến này phải tranh với ông coi ai sợ hơn ai đây :D .
Mình thấy đẹp nói đẹp. Bác Wind không tin cứ thử chộp vài tấm như vợ hiền của bác thử đi sẽ thấy có chút chút khác nhau.
Cao thủ chộp hình kiểu này không biết cô Hạnh có đưa lên vài tấm trang trí cho quán đón năm mới không nhỉ ?
@ bác Tôn, đàn bà thì không chắc nhưng đàn ông mà yêu là đúng như bác nói. Khổ nổi nếu mình nhìn đối tượng kỹ quá sẽ để lại tiếng xấu ngay. Ví dụ như: cái cha này nhìn gì mà muốn như ăn tươi nuốt sống... . Nhìn bây giờ thành ra no bụng luôn hi hi .
Tontu
20-01-2014, 03:08 AM
Đàn bà cũng thích quý ông dê một tí cho vui, nhưng dê quá thì làm mấy bà cảm thấy hơi sợ.
Quý bà cũng không thích mấy ông cù lần quá...cũng chán. Mấy bác có cao kiến gì không nè :)
Thợ Điện
20-01-2014, 04:01 AM
Các ông , vốn là những bực đại nhân ,nhìn phụ nữ dưới góc cạnh thi vị và mơ mộng .tôi vô cùng cảm phục ! Riêng tôi ,lại nhìn phụ nữ dưới một ám ảnh khác .Ám ảnh này được Alan Paton,một nhà văn da đen Nam Phi nói rõ trong tác phẩm Cry ,The beloved country (Khóc lên đi ôi quê hương yêu dấu )
Những người đàn bà da trắng khi thấy chúng tôi đều kêu rú lên như sợ rằng chúng tôi sẽ hiếp các bà .Nhưng nếu chúng tôi không hiếp lại thở dài tiếc rẻ một dịp may
Ngoài cái nhìn sâu sắc về nhân bản ông còn những nhận định tuyệt vời về quê hương như
Khóc lên đi ! ôi quê hương yêu dấu. Giọt nước mắt lăn trên má cô gái Nam Phi tưởng niệm một cơ hội bỏ lỡ của đất nước cô, dù ở một ý nghĩa nào, cũng chỉ là giọt nước mắt. Giọt nước mắt lăn trên má những anh hùng già nua của một quê hương xa vời vợi của tôi , chắc chắn phải là một điều gì đó nặng hơn, mặn hơn, xót hơn những giọt nước mắt. Vì , chẳng phải tấn bi kịch của những người từng đổ máu cho quê hương cũng là tấn bi kịch cho chính quê hương khốn khổ đó hay sao ?
Chẳng thua gì Phan nhật Nam viết Mùa Hè đỏ lửa
. . . Mùa Hè 1972, trên thôn xóm và thị trấn của ba miền đồng bốc cháy một thứ lửa nhân tạo, nóng hơn, mạnh hơn, tàn khốc gấp ngàn lần, vạn lần khối lửa mặt trời sát mặt. Lửa ngùn ngụt. Lửa bừng bừng. Lửa kêu tiếng lớn đại pháo. Lửa lép bép nức nở thịt da người nung chín. Lửa kéo dài qua đêm. Lửa bốc khói mờ trời khi ngày sáng. Lửa gào chêm tiếng khóc của người. Lửa hốt hoảng khi cái chết chạm mặt. Lửa dậy mùi thây ma. Lửa tử khí trùng trùng giăng kín quê hương thê thảm khốn cùng.
Kinh khiếp hơn Ất Dậu, tàn khốc hơn Mậu Thân(**), cao hơn bão tố, phá nát hơn hồng thủy.Mùa Hè năm 1972- Mùa Hè máu. Mùa Hè của sự chết và tan vỡ toàn diện. Mùa Hè cuối đáy điêu linh. Dân tộc ta sao nỡ quá đọa đày! “
Hãy tìm đọc nếu các ông thích .Tác phẩm như được viết từ hoả ngục
roamingwind
20-01-2014, 04:42 AM
Ám ảnh này được Alan Paton,một nhà văn da đen Nam Phi nói rõ trong tác phẩm Cry ,The beloved country (Khóc lên đi ôi quê hương yêu dấu )
Những người đàn bà da trắng khi thấy chúng tôi đều kêu rú lên như sợ rằng chúng tôi sẽ hiếp các bà .Nhưng nếu chúng tôi không hiếp lại thở dài tiếc rẻ một dịp may
hm... có cám giác đây chỉ là ý tưởng trả thù trong tâm thức.
Thật hơn là từ Kazantakis trong cuốn Zorba the Greek (Cuộc đời và kinh nghiệm của Alexis Zorba - Kazantzaki Nguyễn Hữu Hiệu dịch).
ChienKhuD
20-01-2014, 12:55 PM
Mấy ông show hoa ngoại quốc tui cũng ráng tìm lại mấy bông hoa để đáp lễ:
Hoa Phong (cây maple bên nhà):
https://lh3.googleusercontent.com/-nvI1JFpYx54/Uty_CjWqBMI/AAAAAAAABAY/uY69-pYDqww/w958-h719-no/IMG_0692.jpg
Hoa Hồng (phải đến vườn hồng mùa đông để thấy nó đẹp cỡ nào):
https://lh6.googleusercontent.com/-4ibrFXJjVok/Uty-5EGvapI/AAAAAAAABAQ/_Cioidqpna4/w958-h719-no/IMG_0453.jpg
Hoa trắng (không biết tên):
https://lh6.googleusercontent.com/-QmWAluugomw/Uty_ckp1ZsI/AAAAAAAABAk/A02X8fOrlSw/w958-h719-no/IMG_1063.jpg
Hoa Sơ ri (không biết phải sơ ri không, cây này có trái thấy tụi nó hái ăn được)
https://lh5.googleusercontent.com/-o5YBvvHHDxE/S5EGVtHXehI/AAAAAAAAA_Y/aLaXKLB7BPQ/w958-h719-no/IMG_1020.jpg
Hoa trinh nữ (tôi yêu "bông hoa" này nhất):
https://lh3.googleusercontent.com/-wNtYGksHaoQ/S42wic3yESI/AAAAAAAAAcc/XwlENjxxGBQ/w958-h719-no/IMG_0711.jpg
roamingwind
20-01-2014, 01:50 PM
Đúng là ông Đ đổi tướng há. Càng lớn càng sang ra. :).
Hồi xưa tôi cũng quen một cô làm trong tiệm deli, người Đại Hàn, đẹp thì thôi. Mỗi lần tới tiệm hai bên liếc mắt nhìn nhau thiếu đều muốn lé luôn. Thời gian sau không thấy cô ấy làm tại đó nữa. Rồi tôi cũng không tới đó. Sau một thời gian một bửa tình cờ đi chợ gặp ông chủ tiệm, hỏi ông ấy cô đó ra sau rồi. Ổng cười lắt đầu ... mày không làm gì cả. Tôi nhút nhát thật !!
Tontu
20-01-2014, 01:54 PM
Bác D đẹp dzai và hiền lành quá!
Vóc dáng vẫn còn nét sinh viên thời xưa.
Sức học của bác vẫn còn ngon lắm. Tôi nhìn không lầm đâu :)
Bác Gió & Aty: Mấy tấm chụp của hai bác rất đẹp và rõ nét!
Thợ Điện
20-01-2014, 04:05 PM
Khuya rồi cũng ráng chui vào com .Ông Tôn là dân học nên nhìn người khó sai .Ông D qua Phần Lan học đi nhân tiện lấy vài cái PhD .Với sức của ông là không khó gì .Con bé bên cạnh ông chắc lai Đông Âu coi nhỏ nhắn và dễ thương gớm .Ông cũng lọc lõi làm đủ nghề giang hồ nhỉ
Ổng cười lắt đầu ... mày không làm gì cả. Tôi nhút nhát thật !!
Ông nào đã xong đâu nói theo kiểu Zorba Ngày phán xét cuối cùng nàng sẽ ra trước mặt Thượng đế thở dài một cái thôi .Ông sẽ muôn đời trầm luân trong hoả ngục .Tu làm gì cho phí công
chẳng nước non gì đâu
Ông D này chộp tấm hình cuối đó, hoa này tôi thích lắm. Phải nói là rất thích. Cha này có nụ cười khó tả quá đi. Bác Lâm làm vài ly rồi cho em câu kết về tấm hình này nhé. Nhớ hôm xưa tấm hình Vũng Tàu đâu có như tấm này mà bác cho thằng em lơ là này nọ đúng quá luôn. Cũng may .
Bác Tôn khen tui thì tui chịu. He he, mày mò chụp riết rồi gặp may được tấm đẹp. Chứ mà ông Wind nghĩ là ổng chỉ lấy hình của vợ hiền ổng up lên thôi. Với lại ổng chuyên làm người mẫu thời trang của chương trình Lưng Dài Vai Rộng :D he he.
Không đúng cũng đừng trách tui đoán mò nhe ông Wind.
Thợ Điện
20-01-2014, 09:48 PM
Cha này có nụ cười khó tả quá đi. Bác Lâm làm vài ly rồi cho em câu kết về tấm hình này nhé.
Thì chỉ là nụ cười đẹp thôi .Tôi có mê mẩn ông ấy như là ông đâu mà phải hết lời tán thán công đức
SỰ THẬT
Có một giáo sĩ nọ
Nhìn tấm biển cửa hàng:
“Ở đây bán sự thật”,
Hơi ngạc nhiên, ngỡ ngàng.
Giáo sĩ bước vào quán.
Ông chủ cúi đầu chào:
“Ngài muốn mua sự thật?
Có nhiều loại, loại nào?
Loại sự thật một nửa,
Hay sự thật toàn phần?
Sự thật làm nhức nhối
Hay chỉ khiến băn khoăn?”
“Tôi là người dũng cảm,
Và cái tôi quan tâm
Là sự thật trần trụi,
Sự thật trăm phần trăm!”
“Thế thì giá đắt đấy. -
Chủ quán đáp, nhìn ông. -
Hơn nữa, còn nguy hiểm.
Ngài có dám mua không?
Khi biết sự thật ấy,
Ngài sẽ thấy bất yên,
Nghi ngờ suy nghĩ cũ,
Rồi rơi vào buồn phiền…”
Giáo sĩ nghe, tư lự,
Thấy nặng trĩu trong lòng.
Ông bước ra khỏi quán,
Như lúc vào, tay không.
Ông chưa đủ dũng cảm
Biết loại sự thật này.
Biết nó là phủ nhận
Mọi niềm tin xưa nay.
Dẫu sao ông đã sống
Hơn già nửa cuộc đời.
Kịp để điều vớ vẩn
Thấm rất sâu vào người.
*
Câu chuyện này tôi đọc
Trong “Cơn bão cốc trà”.
Đọc, và ngồi suy ngẫm
Về mỗi một chúng ta.
Không phải ta không biết
Rằng niềm tin của mình
Từ đầu đã sai trái,
Cả lý và cả tình.
Ta hèn nhát, né tránh
Đối mặt với điều này.
Tự phủ nhận mình khó,
Quả rất khó xưa nay.
Thế là ta dung dưỡng,
Cố tình hoặc vô tình,
Những cái sai, dối trá
Để mình tự lừa mình.
Để được sống yên ổn
Phần còn lại cuộc đời.
Dẫu đôi khi dằn vặt
Thầm xấu hổ với người.(TBT)
Thì chỉ là nụ cười đẹp thôi .Tôi có mê mẩn ông ấy như là ông đâu mà phải hết lời tán thán công đức
Không khác chi tấm hình của bác Wind. :)
roamingwind
20-01-2014, 11:54 PM
Ông nào đã xong đâu nói theo kiểu Zorba Ngày phán xét cuối cùng nàng sẽ ra trước mặt Thượng đế thở dài một cái thôi .Ông sẽ muôn đời trầm luân trong hoả ngục .Tu làm gì cho phí công
chẳng nước non gì đâu
Chắc tần thứ chín có cái giường cho tôi. Nằm đó mà thấy rõ sự thật về mình.
roamingwind
21-01-2014, 12:26 AM
Bác Tôn khen tui thì tui chịu. He he, mày mò chụp riết rồi gặp may được tấm đẹp. Chứ mà ông Wind nghĩ là ổng chỉ lấy hình của vợ hiền ổng up lên thôi. Với lại ổng chuyên làm người mẫu thời trang của chương trình Lưng Dài Vai Rộng :D he he.
Không đúng cũng đừng trách tui đoán mò nhe ông Wind.
Ông cũng nămg khiếu xem bói quá há. Đúng là những hình đó vợ hiền chụp. Nói chung về nghệ thuật bả có nămg khiếu hơn tôi. Nhưng được cái này mất cái kia, khi nào cải lộn nhau là bả cải không lại, tôi lẻo mép quá. Nhưng bả xù mặt buồn là tôi im thôi. Mẹt, lấy vợ làm chi mà không được vui cười với vợ. Cho nên cái tài nguỵ biện của tôi trước mặt vợ không có chổ dụng.
Bác Lâm, Zorba chưa có vợ cho nên chỉ mới biết tội hoả ngục khi người đàn bà kêu gọi mà người đàn ông không tới. Cái tội lấy vợ mà vợ không vui cười được với mình cho vào hoả ngục còn quá nương tay. Chắc phải cho qua xứ Nauy của ông Tý những đêm thâm thẩm mùa đông và bỏ vào tủ lạnh, loại tủ lạnh cực lạnh --flash freeze -- 196 độ âm !!
Tôi nhờ tu hành nơi mới ngộ được lý này, xem như là có một ít bù đấp cho những lỗi lầm lúc còn độc thân. Ông Tý căn cơ hơn tôi, không cần tu mà cũng tự chứng chổ này. Tôi thật khâm phục mình không bằng người.
Học thêm thì bác nói em còn gì để học. Nhưng đọc những giòng nào là vì không làm gì cả bổng chốc sa hỏa ngục rồi thì mướn cái giường ở khách sạn chín tầng hướng ra biển để nhìn... không tài nào giải thích được.
Thôi đành hiểu mang máng là có một anh làm ở tiệm deli cùng với một nàng Đại Hàn. Thời gian sau cả 2 cùng nghỉ làm. Vấn đề anh chàng cùng với cô nàng làm gì chung trong tiệm thì không biết có ai biết. :D
Cái tội lấy vợ mà vợ không vui cười được với mình cho vào hoả ngục còn quá nương tay. Chắc phải cho qua xứ Nauy của ông Tý những đêm thâm thẩm mùa đông và bỏ vào tủ lạnh, loại tủ lạnh cực lạnh --flash freeze -- 196 độ âm !!
Cái tội làm cho vợ buồn thì đày qua xứ Nauy là hợp lý. Xứ này xử dụng máy điều hòa không khí để làm ... ấm nhà đó bác Wind. He he. Không cần bỏ vào tủ lạnh, chỉ cần buổi sáng mùa đông ra cạo băng nổ máy xe là cực hình rồi. Có khi trời lạnh -20 tới -30 độ C, bình điện lạnh quá tự nhiên mất điện. Gọi phone nhờ bạn bè tới câu bình mà nước mắt nước mũi lưng chừng cũng là kỉ niệm đẹp :D ở xứ Nauy này. Nhưng thời gian rồi cũng quen thôi.
Thợ Điện
21-01-2014, 01:33 AM
Ông Tý nói chuyện với ông Gió đừng quan tâm nhiều tới ngôn ngữ ,được ý phải quên lời .Mà như vậy chuyện trò mới thú vị .Tôi có ông bạn tên Minh ở Japan chơi với nhau khá thân có khi ông ấy đi công việc ghé qua Chicago tìm tôi lại có lúc tôi từ VN bay về Mỹ nghỉ ở phi trường Narita 9 tiếng hay gọi ông ấy tới dắt mình đi ăn .Nói chuyện với ông ấy rất thú vị ,thời đại này mà ông dùng những điển cố ,lối văn biền ngẫu xa xưa mình cứ như lạc vào chốn nào Ví Dụ
-Hẳn đã đọc Luận ngữ
-Có đấy
-Tất biét chuyện thầy Tăng điểm
-Ừ ,rồi sao ?
-Hãy tạm hiểu như thế đã
Ông sử dụng ngôn ngữ như kiếm khách thời xa xưa ,cô đọng và súc tích .Đang ngồi uống rượu ông chợt buông câu
-Kỳ kém
Chớ mà hỏi Kỳ nào tất sẽ bị một cái lườm khinh khi ,bèn hùa theo
-Trẻ quá chăng?
-Mới ngoài ba mươi còn nhiều vụng dại
Chợt một con bé đi phớt qua ông nhận định
-Con cái nhà ai, nước da bánh mật
rồi hỏi tiếp
-Ông thích bánh mật ?
-Hồi xưa bé ở nhà quê bà cụ tôi hay mua cho ăn
-Bánh mật ngon chứ
-Còn phải nói
-Gái đại khái cũng thế
Tôi cười ồ lên -thì nói mẹ ra là ông thích con gái da ngăm ngăm cho rồi còn bày đặt bánh mật với chả bánh gai
Nghe nói đến viếng nhà có tang thì cơm không được ăn no, rượu không được uống cạn. Về đến nhà rồi thì hết ngày không ca hát, không cười cợt, quần áo phải thay ra, ba ngày không được gần thê thiếp… Người đang có tang thì cả năm không đi dự giỗ chạp, khai trương, cưới hỏi… của bất cứ nhà ai… Chắc không chỉ vì “Lễ“ quy định phải như vậy. Lại nghe nói sinh khí thuộc về dương, tử khí thuộc về âm. Người thông minh, sáng suốt thuộc về dương, kẻ u mê, lú lẫn thuộc về âm. Người lương thiện, tử tế thuộc về dương, kẻ bất lương, đểu cáng thuộc về âm. Quân tử thuộc về dương, tiểu nhân thuộc về âm. Cả đến thiện, ác; chân, ngụy cũng phân biệt như vậy, thiện thuộc về dương, ác thuộc về âm, v.v… Thánh nhân đặt ra phép cúng tế quỷ thần, quy định “Lễ“ đối xử với người chết chắc không phải vì Thánh nhân mê tín dị đoan. Chính vì sợ sẽ diễn ra cái buổi âm thịnh, dương suy trên cõi trần (gian) này vậy…
Vẫn “Lời tựa“ trong Luận ngữ Tân thư. Sau đây lại xin trích một phần của bộ sách đó:
Khổng Tử một hôm giảng về Lễ (phép tắc, pháp luật…). Lễ của Ngài bao trùm cả cái nhẽ sinh tử của cuộc đời. Hết “sinh“ rồi đến “tử“. Riêng “Lễ“ về “tử“ của Ngài thì chung quy chỉ bốn bài sau đây là gồm hết.
Thứ nhất: Có cái chết là sự tiếp tục của những đạo lý lớn trong thiên hạ (“Tử vi Thánh nhân“ -chết thành Thánh nhân, như Nghiêu, Thuấn, Vũ, Văn Vương, Chu công …).
Thứ hai: Có cái chết là sự tiếp tục của một sự nghiệp trong đời (“Tử vi hiền nhân“ -chết thành hiền nhân, như Cơ Tử, Tỷ Can, Tử Văn, Quản Trọng…).
Thứ ba: Có cái chết đơn giản là sự trở về cõi vĩnh hằng (“Tử vi sa trần“-chết thành cát bụi, lành như cát bụi, lẽ thường của vạn kiếp sinh linh). Song để đạt được những điều đó, thì tất cả những người chết đều phải được người sống đối xử sao cho đúng với “Lễ“. Thuận theo Lễ thì cát (gặp được yên ổn). Nghịch theo Lễ thì hung (gặp phải hiểm họa), có khi hậu quả không biết thế nào mà lường được. Cái đó gọi là: “Tử phù đạo tặc“ (cái chết giúp rập cho trộm cướp).
Giảng đến bài này, Ngài nói: “Bản thân cái chết không có lỗi gì. Chính những kẻ đang sống mới cố tình làm cho cái chết ấy biến thành một hiểm họa trong đời đấy thôi“. Nói đến đó, Ngài bỗng trầm ngâm, chưa biết phải lấy thí dụ thế nào cho các học trò hiểu thì vừa lúc ấy, gia nhân báo có người muốn xin vào gặp để biếu kinh sách. Khổng Tử mừng rỡ nói:
“May quá! Kẻ mang cái thí dụ sinh động ấy đến vừa kịp lúc, vừa kịp lúc“.
Học trò nhìn nhau ngơ ngác, chưa hiểu Ngài nói thế là có ý gì thì thấy một người ôm một chồng sách khệ nệ bước vào. Người ấy mặt chuột tai lừa, đầu đội mũ cánh chuồn, trang phục cũng ra dáng kẻ sĩ, chỉ tội ánh mắt hết sức u tối. Cẩn thận đặt những cuốn sách mạ vàng lên một chiếc đôn, người ấy bước đến trước mặt Khổng Tử vái dài một cái. Chưa kịp nói gì thì Khổng Tử đã hỏi ngay:
“Tiên sinh từ nước Vệ tới đây có phải không?“.
Người ấy giật nảy mình, trợn mắt kinh ngạc, hỏi:
“Cớ sao Phu Tử lại biết tôi là người nước Vệ?“.
Khổng Tử trả lời:
“Trên người tiên sinh có mùi tử khí. Vì thế mà tôi biết“.
Người đó hoảng sợ rùng mình một cái. Vội vàng hỏi tiếp, giọng có vẻ hơi bất bình:
“Chẳng hay Phu Tử muốn rủa tôi, mong cho tôi chết sớm hay sao? Tôi đường đường đại diện cho kẻ sĩ của cả nước Vệ, còn đang sống khoẻ mạnh, minh mẫn thế này. Tại sao Phu Tử lại bảo tôi có mùi tử khí?“.
Khổng Tử vẫn thản nhiên nói:
“Tất cả người nước Vệ hiện thời đều có mùi tử khí hết. Vì thế, trong nước không ai ngửi ra đấy mà thôi. Khâu (tên tục của Khổng Tử) này nghe nói tử thi thì phải được chôn xuống đất hoặc đốt thành tro bụi. Nếu để quá một tuần (mười ngày), thì âm khí sẽ ám đến phạm vi một thành. Quá trăm ngày, âm khí sẽ càng loang rộng ra, ám đến phạm vi châu, quận… Hôm trước Khâu này xem thiên văn, trông về hướng địa giới nước Vệ, thấy âm khí đã ám đến tận trời, trùm khắp cả bờ cõi. Tất trong nước có tử thi đã để quá ba năm chưa chôn“.
Người đó nghe nói thì sợ toát mồ hôi. Bèn nghĩ lại việc nước mình. Quả vua Vệ là Linh Công chết đã lâu, nhưng đám con cháu chỉ mải lo giành nhau ngôi báu, lại thấy cứ để như thế xem ra còn có cớ mà tha hồ bịp bợm. Vì thế nhất quyết không chịu đem chôn. Thật là những kẻ vì lợi mà sẵn sàng quên cả hiếu. Có biết đâu cái món âm khí ấy nó lại ghê gớm đến thế. Bèn hỏi:
“Vậy bây giờ Phu Tử bảo phải làm thế nào?“.
Khổng Tử nói:
“Lại còn làm thế nào ư? Sở dĩ âm khí đã dâng lên trùm kín cả bờ cõi, bởi nước Vệ của tiên sinh bây giờ, tất cả những gì thuộc về âm đều đang thịnh, tất cả những gì thuộc về dương đều đang suy, danh và thực đều loạn, thật và giả đều lẫn lộn. Điều ấy chỉ có lợi cho bọn ăn cướp mà thôi. Đó chính là thời vận cực thịnh của lũ tiểu nhân và những kẻ chuyên nghề trộm cắp, bịp bợm. Nay người chết thì phải đem chôn, thế thôi. Có điều, đã nhiễm phải âm khí nặng như vậy thì người nước Vệ đời nay tất bị u mê, lại hay trí trá lắm, khó mà tiếp thu được đạo lý. Cứ tiếp diễn mãi như thế này, e rằng thế gian ngày nay không tìm đâu ra một qui tắc nào khả dĩ có thể áp dụng cho người nước Vệ được. Có lẽ phải đợi đến những đời sau may ra…“.
Kẻ sĩ người nước Vệ tất nhiên chẳng đời nào chịu công nhận những điều đó. Bèn hướng cặp mắt u tối về phía Khổng Tử mà cãi:
“Nước Vệ tôi xưa nay rất chú trọng đến việc dạy dân. Những kẻ sĩ danh giá đi lại ngoài đường, ngoài chợ đông như rắc trấu, ai ai cũng có thể làm ra văn chương, thi phú, chính sự được ca tụng hết lời, pháp luật mỗi ngày mỗi đẻ ra những cái mới. Trăm họ yên ổn làm ăn, không ai nói ngược lại cái điều mà kẻ bề trên muốn nghe. Lại có một nền giáo dục hoành tráng, vẫn thường tự đánh giá là cao nhất nhì thiên hạ. Sao Ngài lại bảo người nước Vệ tôi u mê, trí trá, không tiếp thu được đạo lý?“.
Khổng Tử trả lời người kia mà như muốn nói với cả các học trò của mình:
“Dạy học mà không hề thấy dạy cách làm người, chỉ dạy cách làm tiền. Chưa học làm người đã bổ làm quan chỉ vì chạy chọt hoặc là con ông, cháu cha. Thậm chí khối kẻ làm quan rồi mới đi học. Lại còn tha hồ mua bán danh hiệu, quan tước… Thì đó là cái nền giáo dục gì vậy? Dạy dân bằng đức hơn là bằng lệnh. Huống chi nước Vệ bây giờ chỉ ra sức chú trọng đến việc nhồi nhét cho học trò những kiến thức sặc mùi âm khí, dùng bịp bợm làm quốc sách giáo dục, lấy đen làm trắng, lấy không làm có, lấy ác làm thiện… Kẻ trên leo lẻo dối trá không biết ngượng mồm, kẻ dưới uốn mình nịnh hót không biết xấu mặt. Lại tùy tiện đẻ ra cái gọi là pháp luật để lừa mị, cưỡng ép người ta phải công nhận mình. Lại nhân danh trăm họ để thi hành bạo ngược, không cho ai có quyền được nghĩ tới chân lý, không cho phép ai được nói ra sự thật, khiến cho người người u mê, nhà nhà lú lẫn, nhìn gà hóa cuốc, nhìn kẻ cướp hóa người ngay, đánh đồng lưu manh với lương thiện… Từ đó con người sinh ra thói nhịn nhục, đớn hèn, nhất nhất chỉ biết chạy theo của cải, hư danh… Dạy dân như thế thì khác nào ngu dân có chủ ý, ngu dân bằng mọi giá, mọi thủ đoạn. Cái gọi là nền giáo dục ấy càng “hoành tráng“ bao nhiêu thì càng hỏng nặng bấy nhiêu. Làm hỏng một nhà đã phải ăn năn, sám hối. Đằng này lại làm hỏng cả một nước thì tội lỗi để đâu cho hết. Thế mà không gọi là u mê, trí trá thì gọi là cái gì?“.
Kẻ sĩ người nước Vệ kia nghe Khổng Tử thuyết liền một hồi như vậy mà vẫn không cho làm phải, nét mặt vẫn có vẻ ấm ức, không phục. Quả là sự u mê đã ngấm đến tận xương tuỷ. Phải cái tội y đang ở vào địa vị là khách, chẳng lẽ lại cãi nhau mãi với bậc Thánh nhân đã nức tiếng thiên hạ này. Song nghĩ bụng cũng phải cố vớt vát thêm vài câu để giữ thể diện quốc gia. Y bèn chỉ vào đống sách mang theo và nói:
“Phu Tử bảo người nước Vệ tôi hiện toàn những kẻ u mê, trí trá. Vậy sao lại có thể viết ra những cuốn kinh sách, những bộ giáo khoa mạ vàng như thế này được. Chính tôi được sai mang sang đây tặng Phu Tử, để Phu Tử bổ sung vào kho tàng kinh sách của Ngài cho thêm phần phong phú đấy“.
Khổng Tử nghe y nói thì vội vàng dùng một tay kéo vạt áo lên che mặt, tay kia xua lấy xua để mà bảo:
“Mang về ngay đi. Mang về ngay đi. Những thứ gọi là kinh sách với lại giáo khoa gì đó của nước ngài càng nặng mùi âm khí lắm. Nước Lỗ ta từ lâu đã vứt hết vào sọt rác rồi. Không tin ngài cứ ra ngoài bãi rác mà bới thử xem. Hãy tìm trong những mớ giấy lộn ấy, may ra vẫn còn sót một ít đấy“.
Kẻ sĩ người nước Vệ đành tiu nghỉu ôm đống kinh sách của nước mình ra về. Bài giảng của Khổng Tử về “Lễ“ đến đó cũng vừa chấm dứt.
Hôm ấy, trong số các học trò ngồi nghe Khổng Tử nói, có Tử Lộ (Trọng Do) là người cũng không hẳn tin rằng nước Vệ lại hỏng đến mức ấy, bèn quyết chí sang bên đó làm quan một phen xem sao. Tử Lộ những tưởng với đức độ, học vấn và cái dũng của mình, thì có thể cứu được dân chúng nước Vệ thoát khỏi mê muội, gian xảo chăng! Kết quả việc không thành. Tử Lộ chưa kịp thi thố điều gì thì đã bị chết bất đắc kì tử tại ngay chính nước Vệ. Thế mới biết cái thứ âm khí ấy ở nước Vệ quả là rất độc đối với người quân tử. Thương thay! Có lẽ từ câu chuyện trên mà về sau, các nhà chép sử thường ca ngợi nước Lỗ là một nước có “Lễ“ sáng sủa nhất thiên hạ thời bấy giờ chăng?
PhiHuong
21-01-2014, 02:41 AM
Bức hình đào phai ở vườn nhà ông Roa rất tươi tắn, nụ hoa cũng căng mọng và đẹp, nếu chơi đào thắm cũng rất thích vì sự lộng lẫy của nó. Miền bắc có giống hoa Bach Mai, lúc chúm chím thì phớt hồng, khi nở rộ thì trắng tinh khôi, đến lúc sắp tàn thì lại phớt hồng rồi mới rụng. Hôm nào tôi sưu tầm ảnh rồi post lên cho các ông xem.
Đọc báo thấy công trình thời Tần Thuỷ Hoàng ghê gớm và vĩ đại quá !
Theo tin của Bảo tàng Tần Thủy Hoàng cung cấp, gần đây, các nhà khảo cổ khai quật ở khu tùy táng K9801, có diện tích hơn 13.000 mét vuông ở lăng mộ Tần Thủy Hoàng đã phát hiện những dấu tích cho thấy, khu vực này không khác gì một "Bảo tàng vũ khí".
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang.jpg
Lăng “Tần Thủy Hoàng” được coi là một lăng mộ lớn nhất thế giới, đồng thời cũng là một trong những cấu trúc lăng tẩm kỳ dị nhất trong lịch sử loài người. Nó nằm sâu dưới lòng đất tại một ngọn đồi ở miền trung của Trung Quốc hơn 2000 năm nay, bao quanh bởi một con hào chứa đầy thủy ngân. Ngôi mộ nắm giữ bí mật của vị hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc, người qua đời vào năm 210 trCN, sau khi đã thống nhất 6 tiểu quốc thành một nước Trung Quốc duy nhất.
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang1.jpg
Khu vực tùy táng K9801, nằm ở giữa 2 lớp thành bên trong và bên ngoài, cách lăng khoảng 200 mét về phía đông nam, hình chữ nhật bằng phẳng, phần chính chiều dài theo trục Đông - Tây là 130 mét, chiều rộng trục Bắc - Nam 100 mét, tổng diện tích hơn 13.000 mét vuông, là khu tùy táng lớn nhất được tìm thấy trong khu vục lăng Tần Thủy Hoàng từ trước đến nay.
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang2.jpg
Các nhà khảo cổ đã khai quật được một số lượng lớn các mũ trụ bằng đá và áo giáp được làm bằng đá, đan bằng lưới đồng xếp chồng chất lên nhau, áo giáp gồm 87 chiếc, mũ trụ là 43 chiếc.
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang3.jpg
Các chuyên gia phân tích, kỹ thuật chế tạo áo giáp phải kết hợp với công nghệ chế tác bảo khí tại thời điểm đó: đầu tiên là kỹ thuật chế tác đá phiến thành phôi giáp, sau đó mài giũa thành hình mảnh giáp, tiếp tục khoan và đánh bóng rồi kết lại bằng tơ đồng mới được 1 chiếc áo giáp.
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang4.jpg
Thông qua các thực nghiệm, nếu một người gia công bằng tay để làm được một chiếc áo giáp, với 600 mảnh, thời gian làm việc trung bình 8 giờ một ngày, bạn cần phải làm việc từ 344 đến 444 ngày mới hoàn thành. Điều này có nghĩa là để làm ra một chiếc áo, phải mất thời gian ít nhất là một năm.
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang5.jpg
Mũ trụ và áo giáp trong khu tùy táng ước tính được kết thành từ hơn năm triệu mảnh đá, điều đó cho thấy cần phải sử dụng một số lượng lớn nhân công mới làm được. Ước tính khoảng 700.000 tù nhân chiến tranh và nô lệ đã tham gia vào việc xây dựng công trình phức tạp và không thấm nước này. Sau đó, họ đã bị giết chết để không làm lộ bí mật về lăng mộ.
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang6.jpg
Theo sử sách, trong khu địa đạo khổng lồ này sẽ có hàng nghìn áo giáp, mũ trụ bằng đá. Hiện nay, có hai hố đã khai quật chứa dây cương xe ngựa, các bộ phận chế tạo xe ngựa và rìu làm bằng đồng, mũi tên và vật phẩm chế tạo đồ quân sự khác. Vì vậy, các chuyên gia cho rằng, nên gọi khu tùy táng Lăng Tần Thủy Hoàng này là kho vũ khí dưới lòng đất.
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang7.jpg
Theo sách sử Trung Quốc, Tần Thủy Hoàng sinh năm 259 trước CN, là con đầu của vua nước Tần, một trong 6 tiểu quốc thời Trung Quốc cổ đại. Các nước nhỏ này đã hỗn chiến với nhau trong hơn 200 năm, sau đó Tần Thủy Hoàng đã chinh phục tất cả và thống nhất thành một nước Trung Quốc duy nhất, tự xưng là hoàng đế.
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang8.jpg
Khi qua đời, Tần Thủy Hoàng được chôn cất ở một trong những lăng mộ hoành tráng nhất từ trước đến nay ở Trung Quốc. Đó là một tổ hợp lăng tẩm, cung điện với kích thước lớn hơn một thành phố, gồm những hang động ngầm chứa đầy đủ quân đội, thê thiếp, người hầu và những "tiện nghi" mà vị hoàng đế cần cho thế giới bên kia.
http://www.docbao.com.vn/NewsMedia/Assets/19-01-2014/tan-thuy-hoang9.jpg
Ngày nay, lăng mộ của Tần Thủy Hoàng đã trở thành một địa điểm thu hút khách du lịch và các học giả từ khắp nơi trên thế giới và những bí mật bên trong ngôi mộ của vị hoàng đế này vẫn đang được khám phá.
Thực hiện: Đức Hà / Nguồn: An Ninh Thủ Đô
roamingwind
21-01-2014, 06:23 AM
Một người chết mà liên hệ đến 700 ngàn người. Cái tham vọng của vua chúa đời xưa thật kinh hoàn.
PhiHuong
21-01-2014, 03:43 PM
Đọc báo thấy bài này post lên cho các bạn xem.
Thương cho mấy "ông đồ", cả năm mới có vài ngày góp vui cùng thiên hạ và kiếm chút tiền tiêu xài, thế mà niềm vui đơn giản ấy cũng khó chọn vẹn !.
Hà Nội cấm ông đồ cho chữ trên vỉa hè Văn Miếu
Cho rằng hoạt động tự phát này gây ách tắc giao thông, mất mỹ quan và giá cho chữ bị chặt chém, Sở Văn hóa Hà Nội quyết định chuyển "Phố ông Đồ" vào khu vực hồ Văn vốn khá chật chội.
Dịp Tết, "Phố ông Đồ" trên vỉa hè quanh Văn miếu Quốc Tử Giám (Hà Nội) năm nào cũng tấp nập người mua - bán chữ. Tuy nhiên, do đây là hoạt động tự phát, tổ chức ngoài đường nên Phó giám đốc Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Hà Nội Trương Minh Tiến cho rằng, nó đã nảy sinh một số rắc rối.
"Phố ông Đồ tự phát không đảm bảo an ninh trật tự, gây ách tắc giao thông, chất lượng 'ông đồ' không được kiểm soát, giá cả bị thương mại hóa, việc đóng đinh, căng lều bạt gây mất mỹ quan...", ông Tiến nói.
Để khắc phục tình trạng trên, năm nay Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Hà Nội lần đầu trực tiếp tổ chức "Phố ông Đồ" cùng Câu lạc bộ Thư pháp UNESCO Việt Nam tại hồ Văn thuộc Văn miếu Quốc Tử Giám.
Hơn 30 nhà khung sắt, mái vải với bàn ghế đẹp được dựng lên để các ông ngồi sáng tác thư pháp. Những người này đều được chọn lọc và cấp thẻ hoạt động. Giá bán chữ cũng được niêm yết rõ ràng, tránh tình trạng "chặt chém", vòi vĩnh khách hàng. Xe của người dân đến "Phố ông Đồ" được đưa vào các điểm trông giữ...
http://m.f29.img.vnecdn.net/2014/01/20/ong-do-9909-1390211961.jpg
Không được dựng lều, một số ông đồ vẫn bày bàn, viết chữ trên vỉa hè và sẵn sàng "chạy" khi an ninh phường đi tuần tra. Ảnh: Quỳnh Trang.
Tuy nhiên, quy định này đang gặp phải nhiều ý kiến trái chiều bởi diện tích hồ Văn khá nhỏ chỉ cho phép tối đa 70 ông đồ hoạt động, trong khi mọi năm có trên 150 người viết chữ tại đây.
Là một "tay viết" không có tên ở danh sách được hoạt động tại hồ Văn, "dị nhân" Văn Thùy (quê Hưng Yên) tỏ ra khá bức xúc. "Ông đồ" có kinh nghiệm cho chữ hơn 10 năm này chia sẻ, hoàn toàn không được thông tin về việc chuyển vào hồ Văn. Do đó, ông và nhiều người khác (hầu hết từ các tỉnh về Hà Nội) không có tên trong danh sách được cấp thẻ và chỗ hoạt động.
Mấy ngày nay, những người này chỉ dám trải thảm, đặt chiếc bàn nhỏ, treo một, hai câu đối ngoài vỉa hè Văn Miếu để "tranh thủ kiếm chút tiền trả phòng trọ, cơm ăn" và sẵn sàng "chạy" khi có an ninh phường tuần tra.
"Tôi lên Hà Nội viết chữ đã được một tuần nhưng 3-4 lần bị an ninh phường xua đuổi. Ông đồ viết chữ cầu may mà giờ phải làm chui lủi như người phạm pháp, thật đau lòng quá", ông Văn Thùy nói.
http://m.f29.img.vnecdn.net/2014/01/20/ong-do-van-thuy-7119-1390211962.jpg
"Dị nhân" Văn Thùy buồn và bức xúc khi không có tên trong danh sách hoạt động ở "Phố ông Đồ". Ảnh: Quỳnh Trang.
Một ông đồ khác cũng cho rằng, quyết định này chưa hợp lý bởi những người viết chữ luôn ngồi sát tường bao, người dân vẫn đi lại trên vỉa hè được nên không gây ách tắc giao thông. Chuyện lều bạt làm mất mỹ quan đô thị, theo ông, "chỉ cần chính quyền yêu cầu, chúng tôi sẽ làm gian hàng đẹp đẽ đúng quy định".
Vấn đề "hét giá", ông này khẳng định, đó là hiếm xảy ra bởi trước khi mua chữ khách đều hỏi giá, thuận lòng thì mới lấy chữ. "Những ông đồ đang vất vưởng chỉ mong chính quyền tạo điệu kiện cho hoạt động tiếp trên phố hoặc một địa điểm nào đó được quy hoạch", ông nói.
Đồng quan điểm, bà Trần Thị Phú (phố Cát Linh, Hà Nội) cho rằng, việc ông đồ bày mực tàu, giấy đỏ trên phố là nét đẹp trong văn hóa xin - cho chữ đầu năm của người Việt, đã đi vào thơ ca. Bà kiến nghị cần duy trì "Phố ông Đồ" ở vỉa hè Văn miếu một cách có quy củ, tổ chức chứ không nên xóa bỏ. Hơn nữa, "Phố ông Đồ" vỉa hè còn thuận tiện cho người dân đang tất bật chuẩn bị Tết.
Ghi nhận các ý kiến trái chiều, song Phó giám đốc Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch Hà Nội Trương Minh Tiến khẳng định, sẽ tiếp thu và cải tiến khâu tổ chức trong những năm sau, riêng năm 2014 kiên quyết không cho phép ông đồ viết chữ trên vỉa hè Văn Miếu.
"Giờ đã cận Tết, việc thay đổi quyết định là không thể vì khâu bàn tính đảm bảo an ninh trật tự, giao thông, môi trường cho 'Phố ông Đồ' khá mất thời gian, cần nhiều bên tham gia. Ý kiến của người dân, chúng tôi sẽ tiếp nhận và sang năm rút kinh nghiệm để có phương án tổ chức hợp lý. Riêng năm nay, chắc chắn sẽ không có ông Đồ nào được hoạt động ngoài Văn miếu", ông Tiến nói.
Ông Phó giám đốc Sở cũng nhấn mạnh, sau khi được vận động, ông đồ nào còn cố tình làm sai quy định hoạt động ở vỉa hè, sẽ cưỡng chế dừng hoạt động. Những ai chưa có chỗ hoạt động trong Văn Miếu có thể đăng ký thêm với ban tổ chức để được cấp thẻ. Nếu số lượng quá tải, ban tổ chức có thể phân chia ngày hoạt động theo chẵn, lẻ để các ông đồ đều được tham gia viết chữ trong Tết này.
Quỳnh Trang
Tontu
21-01-2014, 04:32 PM
Hitler, Tần Thủy Hoàng, Napoleon đều là những người có tham vọng đầy dẫy. Họ cứ tự hào về chiến tích của mình...
Tôi thấy chẳng có chiến thắng nào vẻ vang và cam go bằng chiến thắng lấy chính bản thân mình là hơn cả.
cuonghanh
21-01-2014, 05:18 PM
Khó lắm mới khôi phục được một nét đẹp văn hóa đầy nho nhã của người Hà Thành, vậy mà Sở lại đánh giá đây là hoạt động gây... mất mỹ quan(!)
Hì, đây là góc tâm sự của các bác, cháu mạo phạm ý kiến, mong các bác bỏ quá cho ạ :)
Thợ Điện
21-01-2014, 09:47 PM
Cô cuonghanh nói thế là sai
Thưa rằng nói nữa là sai
Mùa xuân đang đợi bước ai đi vào
Quán cà phê mở ra chỉ mong có khách ,ai cũng có thể ghé ,ai cũng có thể chia sẻ một điều gì đó trong đời .Cô thấy đấy tụi tôi toàn nói chuyện vu vơ chuyện chơi đùa .Hoàn cảnh và số phận có khi con người phải định cư các chỗ khác nhau trên hành tinh này nhưng chúng ta cùng một mầu da ,cùng một tiếng nói .Chúng ta ,những kẻ ngồi chờ vêu vao chuyến xe buýt định mệnh đời mình ,có người cùng ngồi hàn huyên trò chuyện ở cái Ngã tư Quốc tế này chẳng cũng sướng sao
Mời cô thưởng thức một bài nhạc sến thường bài này do các ông Chế Linh ,Trường Vũ hát nhưng lần này người hát lại không sến tí nào chỉ tiếc là tối thui không hình ảnh gì hết
5H2Kc1tKR-M
Thợ Điện
21-01-2014, 10:32 PM
Trong một nước mà sao Sài gòn vui thế này hả ông Phi
Mỗi độ xuân về, ở nhiều ngả đường TP.HCM xuất hiện những tuyến “phố ông đồ”, áo dài khăn đống chỉnh chu xuống phố cho chữ. Những nét chữ thanh tao, mộc mạc của các ông đồ già, đồ trẻ tạo nét xuân vui tươi những cũng không kém phần hoài cổ.
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ogndo1.jpg
Mai vàng nở rộ trên phố ông đồ
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo2.jpg
Nam thanh nữ tú thưởng lãm
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo3.jpg
Một thiếu nữ khoe bức thư pháp vừa xin được
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo4.jpg
Ông đồ Mai Trợ, 85 tuổi, quê Quảng Nam, 5 năm nay cứ đến tết lại có mặt ở phố ông đồ để… cho chữ
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo5.jpg
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo6.jpg
Và… cho chữ
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo7.jpg
Nhiều cụ đồ trẻ tạo nên nét đa dạng ở phố ông đồ
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo8.jpg
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo9.jpg
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo10.jpg
Nhiều bức trướng, tranh ảnh mang hình ảnh của năm Ngọ và không khí xuân về
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo11.jpg
Rộn ràng phố ông đồ
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo12.jpg
Nhiều bức thư pháp chờ ráo mực
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo13.jpg
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo14.jpg
Chân dung ông đồ cao tuổi nhất phố ông đồ
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo15.jpg
Vẽ thư pháp trên các vật lưu niệm
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo16.jpg
Xuân về cũng là lúc nhiều người lao động kiếm thêm thu nhập ở phố ông đồ.
roamingwind
21-01-2014, 11:12 PM
Bửa trước thấy bà Hanh báo tin con chó miền sơn dã của bà đã chết, tôi tính đăng hình này lên cho bà xem nhưng cũng ngại vì nghĩ bà Hạnh còn buồn. Hôm nay chắc bà đã nguôi ngoai.
Trong lúc leo núi bên Nepal gặp những người chăn cừu thấy hai con chó của họ đẹp quá chụp vài tấm.
con này con cái. Kế bên là đống lông cừu.
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1892_zps5025c06b.jpg
con này con đực.
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1891_zpsee244ade.jpg
Nghe họ nói khi cần hai con này có thể đánh với cọp để bảo vệ đàn cừu.
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1888_zps826740b7.jpg
Những con cừu sau khi bị cắt lông.
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1893_zpsb12caf57.jpg
PhiHuong
21-01-2014, 11:23 PM
Lễ giáo và nét thanh lịch Hà Nội không thua kém bất cứ nơi đâu, nhưng bây giờ thì ... nhộn nhạo quá !.
Sài Gòn nhiều người có 'lực' lại có 'tâm' nên vẫn trân trọng giữ gìn nét văn hoá cổ truyền, thật đáng quý !
Nhìn hai "phố Ông Đồ" trên đây mà thấy nao lòng ! cũng vì kinh tế khó khăn và sự nhộn nhạo nên mới thành ra thế, nếu sở Văn Hoá cho phép vỉa hè Văn Miếu làm "phố Ông Đồ" thì những người tham gia cho chữ cũng nên chỉnh trang lại y phục cho ra dáng "Ông Đồ" như dưới đây.
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo5.jpg
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo7.jpg
http://www.anninhthudo.vn/Uploaded/duykien/2014_01_21/ongdo13.jpg
... hehe ... tôi mà mặc áo the khăn xếp thì ông Roa phải vái chào "ông đồ" từ xa.
roamingwind
22-01-2014, 12:00 AM
... hehe ... tôi mà mặc áo the khăn xếp thì ông Roa phải vái chào "ông đồ" từ xa.
Tôi mà gặp ông thì phải chấp tay "dạ bác" trước, sau thì sẽ xin chử hihi...
Hà Nội là đất lịch sữ. Đôi khi đọc báo thấy người Hà Nội có vẽ hơi chảnh :) khi nói về thành phố của họ, tuy nhiên nghĩ lại họ có cái quyền đó. Cái chổ mà đạp cục đá cũng là văn hoá lich sử thì người dân cũng có quyền lên mặt một ít. Cho nên Tết mà không có ông Đồ thì buồn thật.
Hồi còn nhỏ ở Sài Gòn tôi cũng có cơ hội thấy ông đồ những ngày Tết, một ông thôi. Mỗi năm ông bày "đồ làm việc" ra vĩa hè trước mặt trường mỹ thuật tại Gia Định. Chắc bác Lâm còn nhớ trường này. Tôi lóc tóc đi qua cứ đứng nhìn. Đến chừng năm '73, '74 không thấy ông nữa. Những năm đó Tết không còn vui nữa, ngay cả đứa nhỏ tôi mà còn có một cảm giác gượng gạo trong không khí, trong khuôn mặt những người lớn. Sau này đọc câu những người muôn năm cũ vẫn nhớ tới hình ảnh của ông đồ trước trường mỹ thuật Gia Định.
Có đọc cuốn Mùa Hè Đỏ Lửa rồi bác Lâm. Biết sau bây giờ ...
Tontu
22-01-2014, 12:21 AM
Cứ mỗi độ Xuân về lại được hưởng không khí nhộn nhịp khắp nơi. Hà Nội, ngoài 36 phố phường còn có "Phố Ông Đồ", người qua đường lại được thấy những ông đồ, áo the khăn xếp, bày mực tàu, giấy đỏ, ngay cạnh bức tường rêu phong cổ kính của Văn Miếu Quốc Tử Giám.
Hà Nội vẫn giữ nguyên bản sắc văn hóa cổ truyền thật đáng quý!
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già,
Bày mực tàu giấy đỏ,
Bên phố đông người qua.
Ôi! Những hình ảnh tuyệt đẹp, phải không quý bác?
el_MGqAXwWo
Thợ Điện
22-01-2014, 12:28 AM
Bửa trước thấy bà Hanh báo tin con chó miền sơn dã của bà đã chết,
Tôi cho rằng ông phu quân cô Hạnh làm mất con Bấc nên cô ấy buồn .Tôi nuôi qua rất nhiều giống chó rồi, đãi chúng rất hậu,cư xử như người nên ít nhiều hiểu được tính cách chúng
Con Bấc là giống hoang dã tiên thiên rất tốt ,mấy bịnh lặt vặt hại nó sao nổi .Trách ông ấy thì không nỡ nên chỉ chịu đựng nỗi buồn trong im lặng ,vì thế mình cũng chia xẻ ....trong im lặng vậy
Trường Mỹ Thuật Gia Định ở Bà Chiểu góc Lăng Ông.Tôi khi trước có thằng bạn học ở đó hay chạy xuống xem nó vẽ hình nude nó ít khi cho coi nói .Người ta làm nghệ thuật cặp mắt phàm tục của ông không nên nhìn .Tôi hậm hực lui ra chửi đổng ,nó sợ mình bèn hé cửa cho coi
Thợ Điện
22-01-2014, 10:11 AM
Tết ở Sài Gòn dường như đơn giản hơn ở Hà Nội. Người Sài Gòn thích đi du lịch còn ở Hà Nội lại thích sum họp gia đình. Ở Hà Nội kiêng ăn trứng, còn ở Sài Gòn thì kiêng ăn chuối.
https://ci4.googleusercontent.com/proxy/qY8QWgPzaOVDEoKXmZzdP2JYEaMocuFkF-LZBiNSDWcAyiSUnKSVrQQ7Ce8JbzHjdSkSp_q54vMH1hj2uDBePbsr4bVOJLXvJqkEwav93JaYn6U-i13medGdVRx3N73w=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/f/e/879125b4f8d9e94bbe0ff78efec826fe.jpg
Điểm khác đầu tiên phải kể đến thời tiết. Ngày Tết, miền Bắc se se lạnh, hay có mưa phùn, miền Nam thì ấm áp nắng vàng. Thời tiết cũng dẫn đến một điểm khác biệt trong ngày Tết ở hai miền, đó là cách ăn mặc của người dân.
https://ci4.googleusercontent.com/proxy/EygTRQLl2XFY1P9trPE-EKk8AkecLWD047DznPmNai1baGs8QlyJK7udJktLbtTExLJer_-dRKX7Lh7pchKt0fNb44v6wuP9ZC29IFsPIy-3MkyCy-8ZgzG7fRZeGWA3=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/f/3/7495862c6fcdf6cce688dbecfa9b8ef3.jpg
Loài hoa đặc trưng ngày Tết của người Bắc là hoa đào, của người Nam là hoa mai.
https://ci4.googleusercontent.com/proxy/_UgtGpgrcaZ28zUr0xuZYuGiMZSdHUeQWdl-vNGgZgqqV69VOl_4EjbPa64548ZqFKlH65w9XiszuxrafzUwKJmMXI4sq3TjE-5ZYIT3CkhmO6SzNEqowUXhfF8-vqIi=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/e/3/5c6956a11d9579d0da3bb416c9d2b1e3.jpg
Về cơ bản, hai loại bánh này giống nhau về nguyên liệu, nhưng bánh chưng được gói thành hình vuông, bánh tét được gói thành hình trụ dài.
https://ci5.googleusercontent.com/proxy/xyZisosmZscKrS023bpgz3_046fJW265X-UeVg6nyO-wA5o1TaHQgb3-Ask7lh0xJefv_-WnfU-CygAybC9xVnLpytxvT5sMNA2IAv-sVw2C6PgM_xfUZu08zMt3d3su=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/1/b/08e7b397ff7aed2a036964f56c1e671b.jpg
Người miền Bắc thường muối dưa hành để ăn Tết, còn người miền Nam có món dưa giá.
https://ci3.googleusercontent.com/proxy/_q5YQInK2CwmHb_UXzMES-SZuyiGpLsLyh2-jlsfjVn07ys0l3CkrzkI6ngG2QtgH1MKs-Qt2tVmnYGmb_fD29BJfiLApTFtE_SJZcw3En3RwJsQDRMn6z_LcZSNfcoh=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/1/1/4d25e6a60871c076ccfecca9ba6e3911.jpg
Người miền Bắc kiêng ăn trứng đầu năm vì cho rằng trứng có hình thù giống với số không. Còn người miền Nam luôn có món thịt kho hột vịt ngày Tết.
https://ci6.googleusercontent.com/proxy/iXEe0F1MWYrVyAWH4fqGbtN-vyJq1kyFFQq_yvarE05KykYJMVTxbXRLrkViTkdYPRFt1gWqcSpZ41dtrboYuFhkpLzjbtSo_h88CeOTPpbitpVb1DLp5mi9mq2qkjJ7=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/9/e/f23ca7474f7b73bb670b2c9d06419d9e.jpg
Món ăn đặc trưng ngày Tết của miền Bắc là canh bóng bì, món canh của miền Nam là khổ qua hầm.
https://ci3.googleusercontent.com/proxy/Yfc46u444xgr5nNEMKnRRt6UNLUyDADTOpU56tAbcoEzMPJW5S0FB7V4qjmcbb3logRnlveqallsHzXyEOc-hmeI5xlazuiRZTPddn2DsQFmKF20-xR-rGvVyxH7TVGk=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/c/5/a5e41a75173dc89f085c4d65c8f6aac5.jpg
Mâm ngũ quả của miền Bắc hay có chuối, với ý nghĩa là bàn tay hứng tinh túy của mùa xuân. Người miền Nam lại kiêng chuối vì đồng âm với “chúi”, nghĩa là thất bát, làm ăn đi xuống.
https://ci6.googleusercontent.com/proxy/w6xODq7A_FkpkblcLOHe_5ux_fMzVjBBWvT4DAw7W4Fz0UresR7a7UIhdIILE7ra5d920qj1u5epFyr9Ee39ApK1qaOsMMr70iIzEdUdlzsA-2N0oj7QES2S8RDaCI-H=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/b/9/466071b9cfcda9ea7d2a7ff75c2810b9.jpg
Ngày cúng ông Công, ông Táo, người miền Bắc hay cúng cá chép rồi đem thả sông. Người miền Nam không có tập tục này.
https://ci5.googleusercontent.com/proxy/7op7bbjb_60E7kJwaFui3kdNNkgPQbEwk-lH4Fdh3wLOHtxBxCo9ituSjyyxuRsHsMCmnvhz9t4VadoqauJwj8zDv2XxOGUeKltjdyv6Q081HD25y-FHdOjfj_XNHAOc=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/8/7/1f2825585335633fb4115747541f8a87.jpg
Khách đến nhà, người miền Bắc đem trà, mứt kẹo ra mời rồi ngồi hàn huyên. Người miền Nam thì dọn mâm cơm mời khách, rồi ngồi ăn nhậu.
https://ci4.googleusercontent.com/proxy/vheX-Nf0bO8fzg1GpRyAl8PgJNXL-RsluM2NVr7-rtSQPmbm8jU1F-WnCVn_ImKn0Z9Ackf0tSRX3Jl6pL4tfYybkeP9XP0-DRkM7g2cUbBRLyA_MelEdIVW8fAYyg_U=s0-d-e1-ft#http://web-cache.baodoi.org/files/2/3/4ee8c7e22e7df79fb0befe53116b2623.jpg
Xu hướng du xuân phát triển ở miền Nam nhiều hơn ở ngoài Bắc.
cuonghanh
22-01-2014, 11:48 AM
Tôi cho rằng ông phu quân cô Hạnh làm mất con Bấc nên cô ấy buồn .Tôi nuôi qua rất nhiều giống chó rồi, đãi chúng rất hậu,cư xử như người nên ít nhiều hiểu được tính cách chúng
Con Bấc là giống hoang dã tiên thiên rất tốt ,mấy bịnh lặt vặt hại nó sao nổi .Trách ông ấy thì không nỡ nên chỉ chịu đựng nỗi buồn trong im lặng ,vì thế mình cũng chia xẻ ....trong im lặng vậy
Con Bấc đúng là bệnh mà chết bác ạ. Cháu cũng hơi sốc, không tin được khi được chồng gọi điện báo tin. Nó bị viêm phổi, trước khi cháu về HN công tác thấy nó khỏe rồi, cũng có tiêm thuốc, nhưng đi được 4 ngày thì... Buồn nhất một điều là không thể ở bên cạnh nó lúc nó đi.
Cháu yêu quý chó từ bé, ăn ngủ, chơi bời cùng chúng nó như bạn bè, người thân. Tiếc một điều cháu không có duyên gắn bó, nuôi con nào cũng chỉ được một vài năm. Hồi bé thì chó cứ lớn là bị hàng xóm, bố mẹ đem thịt. Có lần cháu phải ôm chó đi trốn từ sáng đến tối, nhưng vẫn bị tóm cổ và phải chịu cảnh nhìn người lớn làm thịt. Ôi chao là buồn và giận! Sau đó cháu tự hứa không bao giờ nuôi chó nữa.
Con Bấc này cháu bị mê nó nên mới đánh liều mà phá lời hứa với mình. Ai dè vẫn đau...
Cháu cũng có tiễn biệt nó, nhưng trên facebook thôi ạ.
"CHÀO BẤC YÊU QUÝ!
Tối vừa ăn cơm xong thì nhận đc điện thoại của chồng. Buồn quá, đau quá đến độ k cất nên lời...
Bấc yêu quý đã đi khi không có mình ở bên cạnh... Lúc mình về HN nó hơi ốm nhưng đã có dấu hiệu khỏe lại. Vậy mà sao mày lại bỏ tao mà đi hả Bấc?
Con sói dũng mãnh được tự do vầy nát quãng sông cuối nhà. Con sói quý mang hơi thở thần thánh của núi rừng. Con sói cô độc những đêm dài cất tiếng hú hoang dại...
Bấc không mượt mà, bóng bẩy và ngu dốt như những con sói cảnh cổ xích, lông thơm mùi dầu gội khác. Và vì thế mà Bấc có chút tự do trong cái ngột ngạt giữa con người. Mình luôn cố mang lại cho nó những gì tốt nhất, đổi lại đã nhen nhóm chút tình thân. Mỗi khi đi làm về, nghe tiếng xe là nó chậm rãi chạy ra đón, cúi đầu thấp xuống chờ đợi 1 cái vuốt ve. Nghe tiếng mình rửa bát ngoài sân, nó chạy ra đôi khi chỉ để nhìn, chỉ để được gọi "Bấc, Bấc!"... Đôi mắt nâu đen, cái mũi dài mạnh mẽ, cái đuôi vuốt dài như một vệt dao vung, dáng đi trịch thượng... Mày đã về với sao ngàn phải không hả Bấc??? Tại sao k chờ tao về để đc vục tay vào đám lông dày của mày lần cuối?
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-frc3/1424429_556655031091309_1697115491_n.jpg
Nó đã chết trên tay chồng. Chẳng biết phút cuối nó có chờ đợi 1 điều gì mơ hồ hay không?
Chẳng thể ngăn nổi nước mắt rơi. Tao sẽ nhớ mày nhiều lắm. Và sẽ k bao giờ còn 1 con vật nào có thể thay thế đc vị trí của mày trong tao...
Chào mày, con chó chiến binh đã bỏ cuộc chơi quá sớm! Mày đã thua lão Thần Chết già trong ván đấu xúc xắc ngu xuẩn của lão!"
Tết sắp đến rồi lại nói chuyện không vui, hihi.
Chúc các bác tết mới sum vầy, hạnh phúc!
Hộp thư của cô Hạnh hình như nhiều quá rồi. Phải kiểm tra cô Hạnh ơi.
Ngày xưa tôi cũng thích nuôi thú. Lần đầu trong đời lúc 14 tuổi, tôi xin con mèo nhị thể trắng vàng từ thằng bạn. Con mèo nào mỗi tối tôi cho vô mùng nằm. Nó không chịu yên, cứ nhảy lên mấy góc mùng chơi. Sợ bị rách cái mùng thế là tôi cho nó ra ngủ ngoài. Nó không ăn vụng. Kúc ở nhà cúng đồ ăn mặn thì nó nhảy lên bàn cúng để bắt mấy con thằn lằn. Một thời gian tôi đi biền biệt. Gặp lại nó chừng sau 5 năm nó lại không nhận ra tôi. Híc. Có lẻ nó có chủ mới nên nó quên tôi rồi. Con mèo thì không bằng con chó. Và sau đó tôi cũng xin được con chó từ 1 người bạn khác.
Thợ Điện
22-01-2014, 01:56 PM
Con mèo nào mỗi tối tôi cho vô mùng nằm.
Mèo nào ông chẳng cho vô mùng nằm
Tontu
22-01-2014, 02:18 PM
Đọc com của bác Tý và bác Lâm mà không thể nhịn cười được :))
Tính đi ngủ mà thành thử phải nhẩy vào com một phát mới chịu thăng.
Trông thấy mèo như mèo thấy mỡ thì làm gì có chuyện tha, hihi
Chúc quý bác, cô hạnh, và anh em ngủ ngon nhé.
cuonghanh
22-01-2014, 03:38 PM
Hộp thư của cô Hạnh hình như nhiều quá rồi. Phải kiểm tra cô Hạnh ơi.
Hic, em không biết cách vào hộp thư riêng. Em cũng đoán là đầy hòm thư. Bình thường ai nhắn tin thì em vào theo thông báo có tin mới thôi bác Aty ạ.
Giờ làm sao nhỉ?
Mèo nào ông chẳng cho vô mùng nằm
Mèo của em đây là con Mèo có 4 cái chân và 1 cái đuôi. Bác Lâm không hổ là tài xế tuyến đường Sài Gon-Đà Lạt. :)
Đọc com của bác Tý và bác Lâm mà không thể nhịn cười được :))
Tính đi ngủ mà thành thử phải nhẩy vào com một phát mới chịu thăng.
Trông thấy mèo như mèo thấy mỡ thì làm gì có chuyện tha, hihi
Chúc quý bác, cô hạnh, và anh em ngủ ngon nhé.
Bác Tôn lại thêm chút mắm muối nữa. Cứ theo bác Lâm là hỏng thôi bác Tôn ơi :D
Hic, em không biết cách vào hộp thư riêng. Em cũng đoán là đầy hòm thư. Bình thường ai nhắn tin thì em vào theo thông báo có tin mới thôi bác Aty ạ.
Giờ làm sao nhỉ?
Cô Hạnh cứ bấm vào thư đọc đấy. Kéo xuống cuối cùng sẽ có cái ô xóa bên tay trái. Làm dấu vào và bấm vào chổ bên tay phải đồng ý xóa từng tin một. Tui tính xóa hàng loạt mà vẫn chưa biết, híc .
ChienKhuD
22-01-2014, 06:55 PM
Đọc thư đứa bé gửi cho ông thật buồn cười:
Dĩ An, ngày 27 tháng 12 năm 2013
Ông bà kính yêu
Cháu chào ông bà! Dạo này, ông bà có khỏe không cơ? Gia đình cháu trong này cũng khỏe. Ông bà ơi, sắp sinh nhật cháu rồi, ông bà có tặng gì cho cháu không?
Ông ơi, lần trước mẹ cháu nằm mơ thấy mẹ cháu mua cái ghế sofa (sô-fa) 26 triệu mà người ta đưa bộ sofa giá 11 triệu, đấy vụ đấy cháu định gọi điện cho ông, bảo ông đánh con 26 với con 11 là ông trúng to đấy nhưng tiếc 1 cái là máy mẹ cháu hết tiền, tiếc quá ông ạ!
Ông ơi, cháu khuyên ông chân thành: "ông bỏ cờ bạc, đề đóm đi". Ông đừng có đi chơi với mấy chú nghiện ở làng nữa, cháu thương ông lắm! Chẳng may ông nghiện thì khổ vợ khổ con, mà nhất là cháu, ông đừng đánh mất niềm tin của cháu dành cho ông, ông là người đàn ông phải làm cái chỗ dựa cho vợ cho con.
Cháu nói thật, bà đã khổ nhiều vì ông rồi, nếu ông nể mặt cháu thì ông hãy thử bỏ cờ bạc, đề đóm 1 thời gian xem ông".
Con nít bây giờ nói nhiều câu hết hồn. Con bé 4 tuổi tâm tình như vầy:
Ba ơi. Ba có Đồng ý thương con hôn? Nếu ba đồng ý thì ba phải dắt con đi Lot-te (Lotteria) ăn gà rán rồi dắt con đi chơi trò chơi. Vậy mới là thương con đó.
Thợ Điện
22-01-2014, 10:08 PM
Mèo của em đây là con Mèo có 4 cái chân và 1 cái đuôi. :)
Dù ông đã hết lòng giải thích nhưng tôi vẫn không sao tin được vào sự chân thành của ông .Ông vốn là kẻ khéo nói cứ nhìn những bức ảnh ông chụp khi ở VN thì biết .Từ chị bán xôi , bà bán cháo , cô bán bánh cuốn ,mặt đều sáng lên rạng rỡ tươi tắn ,ông đã nói gì khiến người ta quên đi cái hiện tại buồn thảm để chỉ còn vui với hạnh phúc ông vừa ban phát cho .Các cụ ngày xưa bảo
Chuông già đồng điếu chuông kêu, Anh già anh nói em xiêu tấm lòng (Ca dao).
Ông càng già càng lợi hại .Phu nhân đã phải bỏ cả buôn bán để theo ông du lịch ,lòng có muốn thế đâu ,tôi cũng buôn bán nên hiểu bỏ công bỏ việc đi cả tháng trời cũng lo lắm chứ !
Nhưng thôi ,bà ấy an ủi -có lỗ lã tí chút cũng không sao miễn là mình giữ được ông ấy trong vòng tay chứ không rồi lại ân hận
Mình nào ngờ, tình rơi như lá rơi. Ngày tình đầy, vòng tay ôm quá lơi. là không được
Ông ấy đã bỏ tất cả để theo mình về Bắc cực mấy mươi năm trước nay nếu gặp đứa nào vừa mắt ,chịu đèn ,ông ấy ở lại VN thì sao .Ai biết được !
ByRxed9NaPU
Hi hi, lòng tốt thường nhận được sự nghi ngờ. Hôm trước nhận lệnh cưỡng bức làm phó nhòm, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Không dè bị chính mấy tấm ảnh này. Cũng may chỉ là nghiệp dư. Hơ hơ.
Cỏn không nói đau lòng sao ( cái này em xin diễn tả .. )
Bác Lâm nói chí phải. Lỗi tại em, lỗi tại em mọi bề. Biết lỗi phạm lỗi và cũng mong được tha lỗi. Đến đây thì thưa bác lỗi này là do em mà ra. Một cái lỗi thông thường mà ai cũng có thể mắc phải. Và em cũng không ngoại lệ.
Đang coi phim Ngoài Vòng Pháp Luật của TVB 2013. Phim nói về luật pháp. Luật pháp có những điều mà dựa vào đó đạo diễn dựng phim đã xử dụng, để nói Đen thành Trắng. Đương nhiên, cuối cùng thì Luật vẫn đúng. Coi tới tập 24/30, tình tiết thật hấp dẫn. Nói chung là đấu luật ác liệt. Diễn viên nhập vai hay.
Lâu lâu viết cái comment, bị bầm dập cũng vừa tội. Tính viết tiếp phần con chó Titi, nhưng :lanh quá, còn không mau:lenlut cho lẹ.
roamingwind
23-01-2014, 12:35 AM
Hi hi, lòng tốt thường nhận được sự nghi ngờ. Hôm trước nhận lệnh cưỡng bức làm phó nhòm, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Không dè bị chính mấy tấm ảnh này. Cũng may chỉ là nghiệp dư. Hơ hơ.
Cỏn không nói đau lòng sao ( cái này em xin diễn tả .. )
bị cáo biện hộ hay quá hé :)
Thợ Điện
23-01-2014, 12:37 AM
Ông Tý chớ bi luỵ tôi chỉ chọc phá cho vui thôi Sự thực đúng như Nietzsche nói Con thú đau khổ nhất trần gian là con thú đã tạo ra tiếng cười
Hôm nay tôi buồn lắm .Ông bạn tôi ở Virginia vừa bị stroke chắc không qua khỏi vợ ông ấy vừa gọi điện sáng nay .Tôi bảo để ông ấy đó chờ tôi .Ông chết bất thình lình chắc thần thức chưa kịp biết .Hiện nay ông đang ở chốn mông lung mình phải có nhiệm vụ làm cho ông rõ rằng Ông đã chết không còn cơ hội để quay về đi chợ hay sửa nhà như ông đã có ý nghĩ trước khi bị stroke
Lấy vé không kịp tôi chắc phải lái xe đi thôi ,đường khá xa gần 1360 miles qua Louisiana ,Atlanta ,South North Carolina rồi mới tới Fairfax. Khi còn sinh viên tôi lái xe đường dài giao hàng quen rồi nên không sao ,vừa lái vừa nghỉ chắc cũng mất 30 tiếng .Đường dài muốn mang con Quít đi bầu bạn nhưng nhà tang gia bối rối nó thấy hồn ma ông ấy lại sủa um sùm thì hỏng bét
.Thôi check up lại xe chuẩn bị lên đường mấy ông ở chơi
Cầu xin Thương Đế phù hộ bạn của bác Lâm tai qua nạn khỏi.
Bác Lâm nên ghé qua tiệm bánh mì Lee mua mấy ổ bánh mì và mấy ly cà phê bỏ vô bình thủy cho chuyến hành trình dài.
Comment của bác là vui mà. Chứ em không có gì đâu bác. Em cũng phải giẫy dụa thì mới hợp lý hợp tình hì hì.
Bác lái xe cẩn thận nhé.
roamingwind
23-01-2014, 01:11 AM
Hôm nay tôi buồn lắm .Ông bạn tôi ở Virginia vừa bị stroke chắc không qua khỏi vợ ông ấy vừa gọi điện sáng nay .Tôi bảo để ông ấy đó chờ tôi .Ông chết bất thình lình chắc thần thức chưa kịp biết .Hiện nay ông đang ở chốn mông lung mình phải có nhiệm vụ làm cho ông rõ rằng Ông đã chết không còn cơ hội để quay về đi chợ hay sửa nhà như ông đã có ý nghĩ trước khi bị stroke
bác lái xe cẫn thận. Mang đồ ấm cho đủ, bên miền Đông Bắc đang bị bảo tuyết.
bị cáo biện hộ hay quá hé :)
He he, canh me lâu lắm mới có cơ hội phụ 1 chân chà tui. Không sao. Cái số của tui bị chà nhiều rồi. Bớt 1 người không ít, thêm 1 người không nhiều. Bác Wind xin cứ tự nhiên.
Bây giờ lại kể tiếp về con Titi của tui.
Nó nhỏ lắm, chừng 2 tháng tuồi. Chủ nó là bạn tui. Người bạn này thân lắm. Tên anh ta là Đào Chí T. Anh ta chơi nhạc cổ điển rất hay. Tôi đã từng muốn học nhưng không thành.
Tôi nuôi con Titi được gần 2 năm thì tôi phải đi xa. Trong lúc nó ở với tôi, nó rất quấn quýt. Tôi ăn cái gì thì nó có cái đó. Tôi đi coi phim về ban đêm trời tối nó đã biết tôi từ xa. Nó chạy phóng tới kêu ích ích mừng rở. Các bác đã từng nuôi loài vật này chắc chắn cũng biết lổ tai chúng nghe và nhận ra bước chân của người quen hoặc chủ của nó rất tốt.
Trong thời gian tôi xa nó khoản 3 tháng, tôi được tin nó đã bị những người xung quanh làm thịt rồi. Người cầm đầu nhóm làm thịt con Titi cũng đã muốn hại tôi lúc trước.
Nuôi con Mèo, Mèo bỏ đi. Nuôi con Titi, Titi bị làm thịt. Tôi thiệt là thất bại.
kt22027
23-01-2014, 02:00 AM
@bác Lâm
bác thử xem nơi đó có pet hotel không, có dịch vụ giữ chó dùm đó bác.
Bài này hay quá, còn về nghệ thuật và kỹ thuật thì khỏi chê
sZwmo_2DOz0#t=174
ChienKhuD
23-01-2014, 12:18 PM
Chắc đây là 2 vợ chồng đến rủ bác Lâm đi Ấn Độ năm ngoái? Mong bác đi đường cẩn thận. Thỉnh thoảng bác lên cồm men vài câu cho mọi người biết nhá.
PhiHuong
23-01-2014, 12:40 PM
Chúc ông Thợ thượng lộ bình an ! đi đường cứ lấy sự cẩn thận làm đầu nhé.
Lệ Thu hát bài 'cho người tình lỡ' hay quá !.
Thợ Điện
23-01-2014, 09:54 PM
Đường trơn sợ có đá bị trượt tay lái nên không dám chạy nhanh giờ này mà mới tới Columbia S Carolina , ăn sáng xong đua tiếp còn cũng khoảng 500 miles ráng chạy tới trước khi tối, để đêm xuống tuyết rơi là thua .Trên đường đi nhận phone vợ ông ấy nói đã đưa ông về nhà .Bây giờ nghĩ thương ông ấy quá ,người chân thật ,lành tính .Đàn ông gì mà lúc nào cũng coi như mình là thân phận người nữ bị ruồng bỏ ,chỉ mê thơ TTKH với lại mấy bài Chị ơi ,em ơi của Nguyễn Bính .Lúc sau này hay ngâm nga bài .Thế là chị ơi rụng bông hoa gạo ....xong rồi hỏi tôi Đoàn thị Tảo là nhà thơ lớn hay nhỏ hả ông ? tôi có biết bà ấy là ai nên trả lời bừa Nhà thơ trung bình .Ông tần ngần .Thơ hay thế mà chỉ trung bình thôi nhỉ? Tôi sỗ sàng Hay mẹ gì ! giờ nghĩ ân hận sao mình không chiều ông ấy một tí
Hôm nay thế là rụng bông hoa gạo thật rồi
Thôi chạy tiếp
Tontu
23-01-2014, 11:56 PM
Ông bạn của bác có được một người bạn như bác thật quá đáng quý!
Chúc bác Lâm và người bạn "nhỏ" đáng yêu thượng lộ bình an.
Khi nào bác đến nơi thì Alo cho cho quán biết nha.
Bác bảo trọng,
roamingwind
24-01-2014, 12:02 AM
Mấy hôm nay các tiểu ban miền Đông Bắc nước Mỹ, hướng bác Lâm đang lái tới bị bảo tuyết rất lớn. Chắc vì vậy mà hôm qua bác ấy không lấy vé máy bay được, thời tiết tệ quá các hảng máy bay huỷ chuyến bay nhiều lắm. Đọc tin thấy hành khách nằm la liệt tại các phi trường đợi chuyến bay.
Ở đây chắc chỉ có ông Lâm và ông Tý lái đường tuyết được. Tôi với ông Tôn ông K. chắc là phải thua, sống bên California không có tuyết nên gặp trời tuyết, đường đóng đá là gây tai nạn thôi. Có lần tôi phải qua Seattle mùa Đông, đường đóng băng đèn đỏ tôi đạp thắng nhè nhẹ cái xe mà nó vẫn chạy, tôi không cách gì ngừng cái đèn đỏ trước mặt phải để nó chạy qua và từ từ quẹo trái. Xe hai bên đường nhìn biết ý ngừng hết để xe tôi trượt qua. Rồi phải chạy chậm thật chậm, bửa đó đi bộ chắc nhanh hơn.
Không biết bác Lâm có mang theo giây xích cho bánh xe khi cần thiết quấn vào cho khỏi bị trược không? Chắc có.
Người bị hôn mê tâm thức vẫn rong chơi trong cảnh giới của họ, họ tưởng đó là thật; có người thân họ tin thương nói cho thì có cơ họ trở lại được.
Ở xứ tuyết thì phải học lái đường tuyết đó bác Wind . Bên này cái bằng lái xe chia làm mấy phần bắt buộc. Học lái đường dài chừng 300 km. Lái đêm 1 buổi. He he, còn lái băng nữa. Học cái này thì vui lắm. Thầy cho xe chạy trên bải tập toàn là nước đá không hà. Mùa hè thì nghe nói là họ đổ nhớt máy lên bải tập. Rồi thì đang lúc mình chạy tốc độ 50km/h qua cái cua bỗng nhiên thầy giáo kéo thắng tay lên. Chiếc xe sẽ đánh qua bên hướng ngược lại . Hú vía. Chạy một hồi đường thẳng tự nhiên có cái hình nộm treo bên đường phóng qua đường ( có dây cáp treo ). Đạp thắng là tất nhiên, nhưng chiếc xe cứ thế là lao tới. hi hi, thêm 1 phen nữa run run. Học chừng 45 phút là coi như xong khóa. Một cái bằng lái xe cho tụi nhỏ tu 18t tốn khoản 3000,00 usd là trung bình. Cho người lớn thường là nhiều hơn ( nếu họ chưa biết lái xe ), mất ít cũng từ 5000,00 trở lên. Nếu gia đình có người dạy kèm trước mới cho vô trường học lái thì giá sẽ từ 2000,00 tùy hên xui.
Nhớ cuối năm 1992 lúc trở về Mỹ để đổi giấy Travel Re-entry Document ( chỉ được 2 năm ), đi thi lấy bằng lái ở Iowa. Lần đầu tiên lái xe của ông anh với bà chấm thi. Híc, lên xe thì ngon ơ, cài dây ok. Nổ máy, good. Tới lúc đạp côn vô số thì hởi ôi SAI. Lý do là lâu nay lái xe số tay, nay xe là số tự động mà đúng ra mình nên lái thử. Đằng nầy ... . Bà chấm thi nhìn mình cười. Mình lúc đó theo thói quen là dậm chân thắng và dậm luôn chân côn để vô số nhưng xe số tự động đâu có chân côn. He he. Cũng may là thi đậu. Vì lúc đó đã có bằng ở nauy gần 1 năm rồi.
Bác lâm có lẻ đã đến nơi rồi. Chắc chắn bác đang bận rộn cho nhiều việc. Bác giử gìn sức khỏe nhé.
Tontu
24-01-2014, 02:12 PM
Mẫu chuyện ngắn: Ly Nước Đầy
Tác giả: Darshani Deane
Phóng tác: Nguyên Phong
Teresa là một thiếu nữ hoạt động. Cô tập thể thao, Yoga, thiền định và tham dự đều đặn các buổi sinh hoạt thảo luận về tâm linh. Năm ngoái cô và một người bạn tên Penny đã qua Ấn Độ để gặp một đạo sư nổi tiếng. Cô nói:
• Khi chúng tôi ngồi dưới chân Ngài thì Penny tự nhỉên bước vào một trạng thái xuất thần kỳ lạ, cô yên lặng, nét mặt rạng rỡ như thiên thần. Sau đó cô cho biết cô cảm thấy những rung động kỳ diệu tràn ngập khắp cơ thể, có những chuyển động như điện khí di chuyển dọc theo xương sống khiến cô ngây ngất trong một sự bình an không thể diễn tả...Trong khi đó, tôi chẳng cảm thấy một rung động gì cả. Tôi đặt nhiều câu hỏi với vị đạo sư và Ngài cũng trả lời một cách lễ phép nhưng tôi không thấy câu trả lời của Ngài có gì đặc biệt. Đến nay tôi vẫn không hiểu tại sao tôi và Penny lại có những kinh nghiệm khác nhau như vậy?
Không phải bất cứ ai cũng có những phản ứng giống nhau trước một đạo sư. Có những người lôi cuốn được chúng ta và có những vị không ảnh hưởng gì đến chúng ta cả.
• Như vậy phải chăng vì tôi thiếu chuẩn bị? Khi nghe Penny kể về những rung động tâm linh tôi đã đặt câu hỏi với vị đạo sư. Ngài trả lời như sau: “ Cái ly của bạn cô còn trống rỗng còn ly của cô thì đầy ắp, không thể chứa đựng những điều mới lạ”. Tôi không hiểu Ngài muốn nói gì?
Vậy khi ngồi trước đạo sư đó thì cô đã nghĩ gì?
• Tôi nghĩ rất nhiều về Ngài, tôi muốn biết xem Ngài đã có những kinh nghiệm tâm linh gì? Đã đắc đạo quả nào? Liệu Ngài có xúc động khi thấy những đàn bà trẻ đẹp quây quần bên cạnh hay không? Ngoài ra tôi còn thắc mắc xem mình phải có thái độ gì trước người được tôn sùng như một vị thánh đó?
Nếu vậy điều cô đang suy nghĩ chính là cái “Ly Nước Đầy” mà vị đạo sư đề cập đến. Cô đã phán đoán, có thành kiến với vị đạo sư kia rồi cứ thắc mắc không biết phải cư xử thế này hay thế khác? Tóm lại, đầu óc của cô đầy những tư tưởng lộn xộn thì làm sao có thể thu nhận thêm điều chi nữa?
• Nhưng làm cách nào để tránh điều đó?
Dĩ nhiên cô phải luyện tập, học đạo là để dùng vào việc đó. Khi quan sát tâm mình cô thấy chính nó là nguyên nhân của sự rắc rối. Nếu cô biết dừng lại, đào sâu vào tâm hồn mình thì cô sẽ thấy tâm hồn cô trở nên yên lặng hơn. Những người học đạp phương Đông thường đến gần vị thầy của họ với “ Cái Ly Trống Rỗng” này, họ lặng lẽ đến, lặng lẽ ngồi bên cạnh vị thầy và lặng lẽ ra về. Họ biết cách giữ cho xác thân yên tĩnh, trí não không chất chứa những thành kiến này nọ, không mong đợi, không phán đoán, không ao ước hay mong cầu bất cứ điều gì. Đôi khi họ lên tiếng hỏi một vài điều nhưng thường thì không đặt câu hỏi chi hết.
• Nhưng nếu không đặt câu hỏi thì làm sao Ngài biết được những thắc mắc mà giúp cho?
Các đạo sư biết rõ những câu hỏi khi nó hiện ra trong trí óc học trò và nếu trí óc họ yên tĩnh, họ sẽ nghe được những câu trả lời của Ngài ngay lập tức. Đó là điều người Phương Đông gọi là “ Dĩ Tâm Truyền Tâm”
• Nhưng hỏi lớn tiếng có gì sai quấy đâu?
Dĩ nhiên không có gì sai quấy cả. Câu hỏi có công dụng của nó nhưng ngôn ngữ thường bị giới hạn trong khi sự chuyển vận của tư tưởng thì rõ rệt hơn. Để tôi lấy một thí dụ cho dễ hiểu, dòng điện ở Ấn Độ là 220 volts trong khi các dụng cụ bằng điện dùng tại Hoa Kỳ đều là 110 volts. Giống như một cái máy biến thế chuyển điện áp từ mức cao xuống mức thấp thì tâm trí cũng mang sự hiểu biết từ mức độ cao xuống đến mức độ của nó. Cô nên biết ngôn ngữ không phải là phương tiện truyền thông duy nhất. Nếu chúng ta chỉ tùy thuộc vào nó để cảm nhận mọi sự thì chúng ta rât thiệt thòi.
• Phải chăng đó là quan niệm của truyền thống Vệ Đà?
Không hẳn thế đâu, rất nhiều truyền thống cũng đề cao sự cảm nhận tiếng nói vô thanh này. Chính Chúa Giê Su vẫn thường nói với các tín đồ “ Ta Không Dậy Bằng Lời Nói”.
• Thưa bà, Penny và tôi dự định năm tới sẽ qua Ấn Độ gặp vị sư này một lần nữa. Như vậy tôi phải chuẩn bị cách nào?
Theo sự hiểu biết của tôi thì thiền định là cách chuẩn bị tốt nhất. Nếu chúng ta không biết cách chủ trị tư tưởng thì tâm hồn ta dễ bị lôi cuốn vào những chuyện viển vông không ích lợi gì hết.
• Penny dậy cho tôi một phương pháp thiền, tôi tập thử một thời gian nhưng không thấy kết quả gì hết. Bà có thể chỉ cho tôi một cách nào khác không?
Cô hãy kiên nhẫn và vững tin rồi sẽ tìm được điều cô muốn. Có thể phương pháp của Penny không thích hợp với cô và dĩ nhiên cô có thể chọn phương pháp khác. Cô hãy tìm đọc cuốn “How To Meditate” của tác giả Lawrence Leshan. Đây là một cuốn sách về thiền rất giá trị có thể giúp cô rất nhiều.
• Thưa bà, phải chăng lý do đầu óc tôi cứ lộn xộn hoài vì tôi thích “Thảo Luận” nhiều quá?
Có thể tại cô ham hoạt động và nói nhiều quá. Cô nên tập cách lắng nghe trong các buổi thảo luận hơn là đóng góp ý kiến một cách ồn ào. Cô hãy tự nhủ mình sẽ nghe nhiều hơn nói, hoặc sẽ không nói gì. Nếu phải nói thì nói thật ít, vừa vặn đủ mà thôi. Mỗi khi cảm thấy như có cái gì thôi thúc mình phải đứng lên phát biểu ý kiến thì cô hãy quan sát xem sự thúc dục đó ở đâu đến? Phải chăng đó là những yếu tố đến từ bên ngoài, từ các hoạt động tự nhiên quanh các đề tài thảo luận, nó xâm nhập vào tâm hồn cô và thúc dục cô phải làm một cái gì. NẾU CÔ BIẾT TỰ CHỦ VÀ Ý THỨC SỰ KÍCH ĐỘNG ĐÓ THÌ NÓ SẼ TAN BIẾN NGAY. Sau khi đã kiểm soát được điều này cô hãy quyết định sẽ không đặt một câu hỏi nào cả, mỗi khi câu hỏi vừa hiện lên trong đầu óc thì cô hãy ngừng lại, quan sát nó và tự hỏi rằng “Câu Hỏi Này Là Của Ai? Ai Đang Cảm Nhận Câu Hỏi Này?
• Như vậy là làm sao? Tôi không hiểu bà muốn nói gì?
Đó là cách kiểm soát trí óc phóng túng, náo loạn của cô. Thay vì đồng hóa mình vào những giòng tư tưởng quay cuồng thì cô hãy quay về với cái tâm thức tự nhiên của mình là “ Tâm Thức Chứng Kiến”. Là người chứng kiến cô làm chủ được trí não của mình, không để nó sai khiến cô nữa.
• Nhưng nếu đó là một câu hỏi quan trọng và cần được trả lời thì sao?
Dĩ nhiên cô có quyền đặt câu hỏi nhưng đó là giải pháp cuối cùng. Trước khi lên tiếng cô hãy xem rằng mình có thể cảm nhận được câu trả lời đằng sau các lời nói của người khác không? Chỉ khi nào tuyệt đối cần thiết mới phải đặt câu hỏi bằng lời. Nhờ sự tự chủ này cô sẽ ý thức được điều tôi muốn trình bày sau đây, đó là cách nghe những điều người khác phát biểu BẰNG TÂM CHỚ KHÔNG PHẢI BẰNG TRÍ. Hãy lắng nghe với một đầu óc yên tĩnh để cho cái thông điệp đằng sau những câu nói đi thẳng vào trong tâm mà không bị cái trí óc lộn xộn làm sai lạc, méo mó nó đi qua các quan niệm hay thành kiến. Khi tâm cô đã yên tĩnh, cô sẽ cảm nhận được điều người khác muốn nói.
Tóm lại phương pháp tôi vừa trình bày là cắt đổ cái ly nước đầy đi, và nâng đời sống lên một bình diện cao hơn. Nếu tập được như thế, khi gặp lại vị đạo sư kia, cái ly của cô sẵn sàng cho ngài đổ đầy vào đó bằng những điều mới lạ rồi.
kiem_go
24-01-2014, 08:54 PM
Hôm qua có nghe phu nhân nhắc là bác Aty nhờ mua mật ong, bác có cho địa chỉ để em tìm cách gửi, trên này mật ong rất nhiều đảm bảo tốt. Ngại nhất là không chuyển được xa ở HN hoặc Nghệ An đều ok hết, nhưng ở TPHCM thì phải tìm cách
Đúng vậy anh kiem_go, chỉ nhưng mà chưa có biết giá cả của mật ( 2 lit ) và cước vận chuyển ( về Sài Gòn )để chuyển khoản trước rồi nhận hàng sau. Đã nhắn tin và đang chờ trả lời đó anh. Cho nên mình chưa dám gởi địa chỉ là vậy. Mong anh chị thông cảm. Có thời gian hẹn anh lên CXQ mình làm lại ván cờ nhé. Thôi thì mình gởi anh địa chỉ trước đi. Chuyện còn lại tính sau nhé. Xin cám ơn anh chị trước.
roamingwind
24-01-2014, 11:16 PM
Bổ vừa vừa thôi ông Tý :). Ông kiếm thêm đồ làm thuốc bắc phải không :).
Bổ vừa vừa thôi ông Tý :). Ông kiếm thêm đồ làm thuốc bắc phải không :).
Hi hi, mình có chai mật ong của đứa cháu dâu tương lai cho hôm vừa rồi phải mang theo. Với lại ở đây cũng có loại này do người ta nuôi.
Mật nhờ anh chị kiem_go là mua cho bà chị ở Sài Gòn dùng với bột nghệ uống cho tốt bao tử.
He he, bác Wind coi thèm chơi nè :) .
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/061.jpg
roamingwind
25-01-2014, 02:35 AM
hm... cuối năm sau nhiều chuyện, ông Lâm thì phải đi giúp bạn thân. Tôi thì vừa bị họ đụng xe sau đít. Không có ảnh hưởng cơ thể (ít nhất là chưa có cảm giác gì), nhưng phải tốn thời giờ đem xửa đây, và làm việc với công ty bảo hiểm.
Có chụp hình lúc xảy ra sự việc không bác Wind. Cũng nên đi thăm bác sỹ kiểm tra cẩn thận. Mong bác mọi sự bình yên.
roamingwind
25-01-2014, 07:58 AM
Có chụp hình tùm lum rồi. Cám ơn ông. Gọi bảo hiểm của thằng kia rồi, họ chịu trả tiền cho tui sủa xe.
roamingwind
25-01-2014, 11:36 AM
Tếu lâm là tối hôm qua ngủ nằm mơ thấy mình đang đi giửa đường bị một chiếc xe chạy nhanh tới, tránh không được rồi chỉ chết thôi, lúc cuối mới nhớ ra à cái này là mơ :) đưa cái tay ra chận cái xe lại tỉnh bơ.
Sáng dậy bị nó ủi đít thì chận không được. :)
Thợ Điện
25-01-2014, 12:43 PM
Ông Gió nhớ tụi insurance là vampire nên có cơ hội bóp cổ nó là bóp ngay
- Claim PIP của mình lấy 2500 $
-Có police report chưa đề phòng tụi insurance bên kia là hãng nhỏ nó sẽ tìm mọi cách chối bay chối biến
-Liên hệ với tụi luật sư tụi nó sẽ nhận case gửi ông đi chiropractic nắn bóp sơ sơ sau 2 tháng nó sẽ cùng tụi luật sư đời tiền hãng bên kia ,tiền đòi được chia ba mỗi thằng một phần
Ông không cần tiền nhưng phải trả thù tụi insurance .Tụi nó lấy tiền mình cả chục năm rồi
Tôi mệt quá hết lái xe nổi nên bay về trước ,xe ship về sau cũng may mình bay bằng mileage award nên chuyến nào cancel là book ngay chuyến khác ,bay vòng cũng được .Tôi mệt quá chat chit một chút rồi đi ngủ mai khoẻ khoẻ một tí kể chuyện
Thợ Điện
25-01-2014, 12:50 PM
Ông Tý vậy là hai quốc tịch hả Na Uy và Mỹ ? ông mua mật ong làm gì bao nhiêu người con gái tan nát đời hoa cũng vì những lời đường mật của ông rồi .Giờ ông còn thuốc thêm mật ong nữa ai chịu cho thấu ,lại còn âm thầm nhờ cô Hạnh mua mật ong rừng mới chịu ra cái điều mình chỉ xài đồ gin không .Ông thật quá lắm .Hũ rượu sâu chít ông D mua cho tôi chắc cũng bị ông rước về Na Uy rồi
Tếu lâm là tối hôm qua ngủ nằm mơ thấy mình đang đi giửa đường bị một chiếc xe chạy nhanh tới, tránh không được rồi chỉ chết thôi, lúc cuối mới nhớ ra à cái này là mơ :) đưa cái tay ra chận cái xe lại tỉnh bơ.
Sáng dậy bị nó ủi đít thì chận không được. :)
Giác quan thứ SÁU của bác Wind làm việc mạnh quá ha. Nói chung chuyện đó không ai muốn nhưng tránh được càng nhiều càng tốt.
Hôm trước tui cũng tưởng thằng xe cứu thương nó chơi tui 1 cái. Số là tui thấy nó sau cái xe xúc tuyết cách chừng 500 m, lại sau khúc cua nữa, cho nên thằng xe xúc tuyết không thấy nó . Tui đạp thắng đứng lại rồi xi nhan quẹo mặt. Đúng luật rồi. Thế mà thằng xúc tuyết vì xe nó bự quá nên nên nó cứ nhìn trước để chạy. Đến gần tui thì nó mới phát hiện xe cứu thương sau lưng cho nên nó thắng và xe cứ thế chầm chậm mà dừng. Cũng may khoản cách giữa xe tui và xe nó vừa đủ cho xe cứu thương qua lọt. 1 phen hú hồn. Bà xã cũng tái mặt vì thấy hết đường cho xe cứu thương qua. Sau đó tui thấy tui có 1 chút sai, đó là không pha đèn cho thằng xe xúc tuyết dù đang là ban ngày. Nói chung cái may còn ở với tui.
Ông Tý vậy là hai quốc tịch hả Na Uy và Mỹ ? ông mua mật ong làm gì bao nhiêu người con gái tan nát đời hoa cũng vì những lời đường mật của ông rồi .Giờ ông còn thuốc thêm mật ong nữa ai chịu cho thấu ,lại còn âm thầm nhờ cô Hạnh mua mật ong rừng mới chịu ra cái điều mình chỉ xài đồ gin không .Ông thật quá lắm .Hũ rượu sâu chít ông D mua cho tôi chắc cũng bị ông rước về Na Uy rồi
Em bây giờ chỉ có quốc tịch Nauy thôi bác. Vì em ở Mỹ thời gian chỉ có 7 tháng cho 2 lần cho nên thẻ xanh em còn chưa có.
Hôm năm 1994 em lên tòa Đại Sứ Mỹ ở Oslo để trả lại cuốn Travel Re-entry Document. Híc, bị cái bà làm việc trong đó chửi cho một trận như chửi con cái trong nhà của họ vậy. Em còn nhớ mang máng. Nào là tại sao mầy không chịu trở lại nước Mỹ? Rồi thì mầy có làm gì sai bên Mỹ không? Rằng là ở Norway nó cho mầy cái gì. Ôi thôi nhiều lắm. Nghe thấy dể nỗi nóng. Nhưng em nghĩ đây là công việc của họ cho nên em đóng cái mặt buồn. Rằng là tại tui có con nhỏ, lúc đó em có 3 đứa. Rồi thì vv.. .Đương nhiên nói lý do chính ra thì còn bị chửi ác nữa, he he, may mà em dấu kỹ. Cuối cùng bà ta nói 1 câu rất tình người. Đó là : Ok mầy muốn ở lại Norway thì cũng được. Và đây là cái mẫu ( em không nhớ số, hình như là mẫu C131 không biết phải không ). Nếu lúc nào mày muốn trở lại Mỹ cùng gia đình thì điền vào cái mẫu nầy rồi nộp tại đây. Tụi tao sẽ coi giúp mầy. Em xin cám ơn bà ta rối rít. Từ đó đến nay đã 20 năm rồi. Có lẻ đến giờ bà đó cũng đã nghĩ hưu.?
Đang trả lời bác Lâm thì bị bà xã gọi ăn sáng. Nghe lời bả ăn xong viết tiếp kẻo bị rầy :( cũng ngại lắm. ( Ông Wind không hơn tui về khoản này đâu he he ).
Bác Lâm cũng thấy tác dụng của mật ong rồi. Cho nên em không quãng cáo thêm . Mật rất tốt cho da mặt, cũng tốt cho bao tử. Đặc biệt người uống nhiều mật ong sẽ cho ra được nhiều lời...con ong. Mà trình độ của em còn kém, vậy thì cũng phải uống thêm nhiều mật ong đó bác :D . Em còn nhớ lúc bác mới có 15 tuổi đã đi chơi các vũ trường ở Sài Thành. Thằng em của bác bây giờ mới tập tửng thôi. Tuy trể nhưng ca bài : có còn hơn không .. cho đời trẻ lại. Hôm trước ở Sài Gòn ngày cuối rồi em có đi uống cà phê chân dài với CKD có 1 lần. Phải chi biết quán này sớm thì em đã hỏi chủ quán có phòng nào share không.
Về phần hủ rượu sâu chít của ông CKD thì ông này giấu kỹ lắm. Hình như ổng chôn đâu dưới đất cả chục mét. Em cũng không biết ở đâu luôn. Nếu biết thì em sẽ òn ỷ xin nữa bình đem về bên này đón mùa đông. Cho dù ổng không cho, nói một hồi, với những lời lẻ pha trộn mật ong rừng Lê Nguyên, ông ta sẽ bùi tai, có khi cho em cả bình luôn cũng nên :) .
roamingwind
25-01-2014, 11:33 PM
Có ai đã từng thấy cái máy này chưa?
http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/d/d8/Macintosh_classic.jpg
Đó là máy vi tính cá nhân, Macintosh, đầu tiên của hảng Apple; cũng là máy đầu tiên có con chuột. Giá bán vào năm 1984 là 2500 USD. Hôm qua là ngày sinh nhật 30 năm của nó.
Bây giờ thì lấy cái điện thoại cũng chit chat được. Tiến bộ nhanh thật.
Có đều thật ra trong phạm vị kỹ thuật và sáng tạo, đã mấy chục năm rồi chưa có ý kiến nào mới mẽ trên thị trường, toàn là làm nhỏ thêm nhanh thêm và thêm chức năng. Trên căn bản máy tính chưa thay đổi khác hơn những ngày tháng phôi sinh bự hơn cái tủ lạnh với một đống dây điện chung quanh.
http://danieldvork.in/content/uploads/2013/07/MAINFRAME3.jpg
http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/7/7d/IBM_704_mainframe.gif
Hồi mới qua Mỹ rồi lớn lên tôi làm bao nhiêu nghề, sau này những người qua sau có đầy đủ phương tiện không biết được cái thưở mang gươm đi mở cỏi, huy hoàng nhất là mấy năm đại học được làm "chức" computer operator (người điều khiển máy tính) lúc đó mà đã được lương 10 đô một giờ, cái nghề computer operator bây giờ không còn nữa, ai ai cũng biết dùng máy tính !!
Thợ Điện
26-01-2014, 01:32 AM
Mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác mời các ông nghe vài bài bài nhạc cuối tuần .Những bài hát từ thập niên 60 chắc ông Phi là khoái
GXki5yTASEE
zOPavjwh0gI
Thợ Điện
26-01-2014, 07:35 AM
Hôm nay chủ nhật em đi đâu
Ngày treo trên một chiếc ly sầu
Hàng cây lá mục nghiêng mình ngóng
Mây cũng chờ em, em ở đâu?
Hôm nay Chủ nhật em đi đâu
Chiều loang một chút nắng không mầu
Gió ơi , giữ hộ mùi hương cũ
Thuở những bàn tay chưa xa nhau
Chiều đã đi cùng những chuyến xe
Tan theo dạ khúc đổ sau hè
Vẫn nghe từ đám mù sương ấy
Giọng hát em trên khắp lối về
Ngày đã ra đi với ngại ngần
Con đường toàn những ngả phân vân
Đêm ơi hãy đến bằng đôi cánh
Chở hết đi xa Chủ nhật buồn
Hôm nay chủ nhật, em ở đây
Để đọc comments ở quán này
Để thấy như đang gần các bác
Để Nịnh, để Cười, em ở đây. :D
Đây là thơ con thỏ mong các bác nhẹ tay.
Lâu rồi không thấy anh kiem_nhat nhỉ. Đang kẹt chạy SÔ Bình Dương - Sài Gòn - Cần Thơ hay sao mà chỉ thấy ghé quán bấm cái like rồi chạy mất. Hôm tuần rồi lần đầu tiên xử dụng cái bàn cờ của anh với đứa em vợ. Gỏ chan chát sướng tay thật. Cám ơn anh nhiều.
Ông D cũng không hơn gì. Nghĩa là cũng thấy ông đấy nhưng nghe người ta nói Thần Long thấy đuôi không thấy đầu. :D . Ông đã có quyết định sẽ đi Phần Lan hay không ? Báo tin cho anh em sớm khi nào Chị Nhà đã quyết định nhé.
ChienKhuD
26-01-2014, 07:25 PM
Do cuối năm hơi bận rộn nên chỉ tạt qua quán. Vụ đi bắc cực tôi đã đồng ý rồi, bà nhà làm sao giữ chân tôi được. Nhưng đó chỉ mới là option của khách hàng thôi, nó buộc mình phải chọn khi làm việc với nó. Việc đi còn phải lo nhiều thủ tục cộng với thương lượng lương bổng, chế độ... nên chắc cũng còn lâu.
ChienKhuD
26-01-2014, 07:38 PM
"Tôi thấy Hiếu mua hóa chất, dụng cụ về phòng trọ chế tạo pháo từ vài ngày trước. Cứ thấy lửa xẹt lên, tôi rất sợ nên bỏ ra ngoài"
Lời nói này khiến sinh viên Nguyễn Hoàng Văn phải đối mặt với khả năng ở tù đến 3 năm vì tội không tố giác tội phạm. Xem ra sống ở đời nhiều khi chân thật quá cũng không được. Khổ cái là mấy ông kỹ thuật thường đơn giản, vô tư. Nếu nhanh trí nói: "Tôi có thấy Hiếu mua gì đó về thí nghiệm, nhưng tôi bận đi học quá không có nhiều thời gian tìm hiểu họ làm gì" thì chắc không đến nỗi...
Do cuối năm hơi bận rộn nên chỉ tạt qua quán. Vụ đi bắc cực tôi đã đồng ý rồi, bà nhà làm sao giữ chân tôi được. Nhưng đó chỉ mới là option của khách hàng thôi, nó buộc mình phải chọn khi làm việc với nó. Việc đi còn phải lo nhiều thủ tục cộng với thương lượng lương bổng, chế độ... nên chắc cũng còn lâu.
Chúc mừng ông D đã có quyết định ban đầu. Đương nhiên mọi việc phải thương lượng kỹ càng. Tốt nhất là có giấy tờ lận lưng. Bên này nếu đã có hợp đồng làm việc rồi thì các khoản khác phải chạy theo như bảo hiểm, trợ cấp, đóng thuế, an sinh... sẽ chạy theo với nước sở tại. ông D cứ yên tâm.
Thợ Điện
26-01-2014, 09:31 PM
Báo tin cho anh em sớm khi nào Chị Nhà đã quyết định nhé.
Người ta có sợ vợ như chú đâu mà phải dặn dò .Sách Luận ngữ xưa kể ngụ ngôn
Có kẻ kia luyện cho cá sinh hoạt trên bộ như người ,mới đầu pha ít bùn vào nước sau tăng dần lên lâu ngày cá thành quen đi chợ chỉ buộc sợi dây vào cổ mà dắt đi như dắt chó
Hôm nọ trời mưa tìm không thấy cá đâu ,quay lại thì nó đã chết trong vũng nước .Nó quên rằng mình đã biết bơi
Lời bàn Đông Quách tiên sinh đọc đến đây cảm khái kêu lên -Thật chẳng khác gì như kẻ kia sống quá lâu dưới ách hà khắc của vợ mình nên nhìn đâu cũng thấy người bị kềm kẹp .gọi là
Chân ngài dẫm cứt lê thê
Lại còn mang chổi mà rê chân người
Thợ Điện
26-01-2014, 10:20 PM
Ông Tý chụp hình Na Uy coi mọi người ăn tết ra sao, ông D chụp hình tết Bình Duơng ,Huyền chụp Hà Nội .cô Hạnh thì Điện Biên .Nhiều khi với ông D và Huyền lại là cái tết cuối ở VN thì sao ,sang năm tha hồ mà thương nhớ
Ông Tý chụp hình Na Uy coi mọi người ăn tết ra sao, ông D chụp hình tết Bình Duơng ,Huyền chụp Hà Nội .cô Hạnh thì Điện Biên .Nhiều khi với ông D và Huyền lại là cái tết cuối ở VN thì sao ,sang năm tha hồ mà thương nhớ
Dạ em sẽ cố gắng thưa bác.
ChienKhuD
27-01-2014, 02:29 PM
https://dl.dropboxusercontent.com/u/11290013/Xuan2014/IMG_1388.JPG
Cuối năm về lại Lái Thiêu
Thuyền hoa mé đậu bến chiều xa xa
Lục bình đang giấc nam kha
Khúc xuân vừa khoác áo hoa giao mùa...
Thợ Điện
27-01-2014, 07:08 PM
Cuối năm về lại Lái Thiêu
Thuyền hoa mé đậu bến chiều xa xa
Lục bình đang giấc nam kha
Khúc xuân vừa khoác áo hoa giao mùa...
Thơ hay nghe ,Khúc này ngoài Quốc lộ 13 chứ đâu phải đường trong hả ông D ,chạy tới một chút quẹo trái là về Bình Dương rồi .Ôi nhớ quá !
Ông D thấy cảnh sinh tình hay quá. Cao thủ có khác hi hi.
Thợ Điện
28-01-2014, 03:04 AM
Trong thời đại mới, tất cả các nước phương Đông từ Ấn Độ, Trung Quốc, Nhật Bản đến Indonesia hay Việt Nam thì đề phải nhắm tới phương Tây để tìm giá trị tiến bộ, canh tân và cách mạng. Bài học của Tôn Trung Sơn và Phan Bội Châu qua Nhật Bản, để theo gót Minh Trị quyết tâm tìm kiếm văn minh phương Tây đủ là bằng chứng mạnh mẽ cho Tây học. Lãnh tụ lập thuyết của Trung Quốc Tôn Trung Sơn còn nói: Sách Trung Quốc toàn chuyện hằn thù, cục bộ lạc hậu chỉ có tông tộc mà không có quốc tộc, nên càng đọc ít càng tốt. Không đọc là tốt nhất.
Người Trung Quốc to xác dân số chiếm gần một phần tư thế giới, vậy mà cứ đến ngày Quốc Khánh, người ta lại ôn lại nỗi nhục, cách đó chỉ ít thập niên, người phương Tây còn đặt biển tại vườn hoa công cộng ở ngay Bắc Kinh là “Cấm chó và người Trung Hoa”, có nghĩa là người phương Tây coi người Hoa chỉ ngang con chó.
Ngay cả bây giờ nỗi nhục đó không phải là được gột sạch, các chuyên gia phương Tây dứt khoát: Trung Quốc không bao giờ trở thành lãnh đạo thế giới bởi vì họ không có khả năng sản sinh lý thuyết và tư tưởng.
Những lời trên không phải nói xấu Trung Quốc, mà muốn nói, Trung Quốc một cường quốc về dân số, kinh tế, văn hóa mà còn bị đánh giá thấp như vậy, thì các nước cỏn con khác như Việt Nam được đặt ở chỗ nào? Người phương Tây thật ra đánh giá rất thấp người châu Á, họ đặt ra các hội thảo các nước Nam – Nam, chẳng qua là tế nhị không muốn gọi thẳng là các nước lạc hậu. Về điểm này triết gia Montesquieu từ lâu đã nói: người châu Á ở xứ nóng, các đầu mút thần kinh đều giãn mỏng, chỉ có thể khéo tay nhưng yếu ớt và lười biếng, không thể có tài năng lớn. Triết gia Hegel còn nói toẹt ra: “Trung Quốc không có sử thi nên không phải dân tộc lớn”. Người Trung Quốc đã không tự ái về việc này mà các cơ quan văn hóa của họ đã đi lùng tìm cả mấy chục năm qua để cứu vãn danh dự, nhưng không tìm thấy.
Chính thức về nghệ thuật, thời Nhà Thanh đã tiếp xúc với phương Tây, Từ Hi Thái Hậu nuôi một số đông họa sĩ trong cung, ăn cơm vua mấy năm liền nhưng không vẽ được một bức chân dung nào ra hồn, lúc nào cũng biện hộ “thần đang muốn vẽ cái thần của bệ hạ”. Thần thái ư? Dầm dề tháng này qua tháng khác đâu có vẽ được. Trong khi đó vào một buổi chiều, Từ Hi Thái Hậu mời dăm họa sĩ phương Tây đến. Họ hoàn thành các bức chân dung ngay tắp lự với hình họa vững chãi và mầu sơn dầu lộng lẫy. Thái Hậu thích tất cả các bức chân dung đó. Trời ơi, hãy so sánh đi, hàng trăm họa sĩ quê âm lịch vẽ vài năm với lối mực đen thủy mặc không vẽ song một bức chân dung bắt mắt. Vậy mà chỉ trong một buổi chiều họa sĩ dương lịch đã vẽ ngon tất cả.
Về âm nhạc khi dàn nhạc của châu Âu vào cung tấu Mozart cho vua Trung Quốc nghe, thấy vua bảo: nhạc của quí quốc nghe tầm thường quá, nhạc của chúng tôi là tiên nhạc, thánh nhạc. Nói rồi vua dẫn cả quan khách châu Âu vào một cái phòng treo những tấm đá. Người chơi cầm cái búa gõ vào vang lên những tiếng trầm đục âm u. Người phương Tây chỉ còn biết lắc đầu về thứ âm nhạc không có bản nhạc và vẫn đang còn ở trình độ tiếng động mọi rợ.
Có một điều chắc chắn: không văn nghệ sĩ nào của Âu Mỹ thèm khát các giải thưởng văn chương nghệ thuật của châu Á. Trái lại, hầu hết tất cả văn nghệ sĩ châu Á đều mong gặt được giải thưởng của phương Tây.
Với người phương Tây, nghệ thuật phải hoành tráng là tiêu chí bất khả cưỡng đầu tiên. Tất cả các thi hào, văn hào, nhạc sĩ thiên tài thì tên tuổi chỉ được gắn với tác phẩm lớn, nếu không phải mang tính lập thuyết. Hommer vĩ đại vì tên ông gắn với hai trường ca Illiard và Odyssey. Goethe với Faust. Byron với Đông Joang. Nhạc sĩ thiên tài Mozart hay Beethoven thì phải là những bản giao hưởng. Johann Strauss nổi danh với bản Đa-nuýp xanh có nhiều khúc biến tấu. Trước khi đi tới giao hưởng, các nhạc sĩ buộc phải làm quen với việc sáng tác mở rộng chủ đề thành biến tấu (variation). Đó cũng là khả năng tiến triển kiến trúc của lý trí nhà nghề. Với người phương Tây, không chuyên nghiệp, không có khả năng triển khai bằng lý trí thì không đáng gì cả.
Những bài thơ Đường ngắn tũn cực hay ư? Họ không coi là gì mà chỉ coi là “những mảnh vụn lấp lánh” vì ở đó đâu có thể hiện sự kiến tạo bằng lý trí?! Chỉ cần một cuốn Tây Du Ký đồ sộ của Ngô Thừa Ân, người ta sẵn sàng đặt nó lên đầu cả vạn bài tứ tuyệt. Và bây giờ hãy đếm thửng tưng đi, trong cả vạn bài thơ Đường có còn kết tinh lại được trăm câu thơ hay không? Mời các quí vị thích chơi “sỏi” am tường hãy đếm đi.
Nhà Thơ Xuân Diệu nói một câu rất hay: Rút cục thơ là trí nhớ. Nghĩa là thơ có hay hoặc không, liệu sau thời gian nó có đọng lại trong trí nhớ của người ta? Triết gia Hegel nói: “Thơ hơn hẳn các loại hình nghệ thuật chỉ vì nó có triết lý cao nhất”. Hầu hết những câu đáng nhớ trên đời đều phải mang nội dung của triết lý, chẳng hạn với thi hào Nguyễn Du (sở dĩ ông được coi là thi hào vì có Truyện Kiều lớn, dù có đi chép, sao chế lại vẫn hơn thơ lẻ), câu thơ “Trăm năm trong cõi người ta/ Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau) có khi là câu được trích dẫn nhiều nhất. Rõ hơn là thi sĩ Tản Đà
Dân hai nhăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con
Chắc hẳn là triết lý phản tỉnh dân tộc có giá trị có lẽ còn hơn tất cả thơ của ông cộng lại.
Thơ của Việt Nam lâu nay là không có tư tưởng, là không thể vượt tầm, trong vài chục năm ngót 99% nhà thơ vẫn bò lê bò càng xếp vần uốn chữ, cho dù có nhiều đại ca được giải cao còn thú nhận “chúng ta là tép”. Đó là sự thú nhận ở tư tưởng chứ không phải ở câu vần hay cảm xúc. Nếu chúng ta tiếp tục làm thơ bằng cảm xúc thì mãi mãi chỉ là thứ học mót mảnh vụn thơ Đường không xong. Trung Quốc mới đây có hai giải Nobel văn học vì họ đã bỏ thơ ôm lấy tiểu thuyết chứ không phải bấu lấy vài câu lấp lánh của thơ.
Tontu
28-01-2014, 04:50 AM
Tết cổ truyền cũng gần kề rồi, gửi quý bác và anh em ba miền 3 clip của nhóm AVT cùng xem cho vui.
Chúc toàn thể đại gia đình TLKD một năm đầy thắng lợi, an khang và thịnh vượng.
Mời quý ông thưởng thức.
U9AXIqbLlIE
KoFsKybfFWk
u4uUIhcc4pA
Tết sắp đến rồi. Một thời gian làm cho mọi người rộn rả mong chờ. Con nít chờ cái tết để được lì xì, được áo quần mới. Thanh niên thì đây là cơ hội rong chơi cho thỏa thích. Rồi thì trai gái ghẹo nhau và đương nhiên vài mối tình từ mùa tết cũng sẽ xãy ra. Người về VN ăn tết tự nhiên quen 1 người và cả 2 kéo nhau đi nước ngoài sống. He he, mùa tết thấy đẹp quá. Chương trình ca nhạc cũng đón tết với những chương trình đặc sắc. Bên cạnh đấy vẫn có người đang lo toan sao để có cái gì cho con cái trong mùa tết :( .
Nhớ ngày xưa nhìn thấy tết có các khu vực chơi lô tô, rồi hội chợ tết. Rồi các rạp chiếu phim của Ba lan, Liên Sô, Tiệp... với nạn bán vé chợ đen nữa. Mua vé giá chính thức thì chen lấn leo trèo qua cái cửa sổ nhỏ xíu.
Thời gian qua rồi, nhưng kỉ niệm vẫn như còn đâu đây.
ngokhong
28-01-2014, 06:24 PM
Thanh niên thì đây là cơ hội rong chơi cho thỏa thích. Rồi thì trai gái ghẹo nhau và đương nhiên vài mối tình từ mùa tết cũng sẽ xãy ra. Người về VN ăn tết tự nhiên quen 1 người và cả 2 kéo nhau đi nước ngoài sống. He he, mùa tết thấy đẹp quá.
Hi hi, ngokhong đoán chắc đây là kinh nghiệm của anh Aty rồi,:baiphuc1 Cũng may nghe nói anh Aty là người sợ vợ, nếu không mỗi năm rũ bạn bè cùng về kéo ngừơi thì không biết Sàigòn có lâm cảnh trai thừa gái thiếu hay không.:yup
"Thời gian qua rồi, nhưng kỉ niệm vẫn như còn đâu đây." <--- nghe hình như có gì đó tiếc nuối ẩn khúc sâu xa hơn, có phải còn ai đó kéo chưa xong? :khivotay
Quán vui quá, ngokhong xin phá anh tý:tlkdphao
ChienKhuD
28-01-2014, 08:04 PM
Dạ bác Lâm, khúc này gần ngoài quốc lộ đó bác. Mùa này khu ấy toàn là hoa với trái.
Hi hi, ngokhong đoán chắc đây là kinh nghiệm của anh Aty rồi,:baiphuc1 Cũng may nghe nói anh Aty là người sợ vợ, nếu không mỗi năm rũ bạn bè cùng về kéo ngừơi thì không biết Sàigòn có lâm cảnh trai thừa gái thiếu hay không.:yup
"Thời gian qua rồi, nhưng kỉ niệm vẫn như còn đâu đây." <--- nghe hình như có gì đó tiếc nuối ẩn khúc sâu xa hơn, có phải còn ai đó kéo chưa xong? :khivotay
Quán vui quá, ngokhong xin phá anh tý:tlkdphao
He he, chào ngokhong. Tiếng lành của mình đồn xa dử heng. Trên này mà nói về sợ vợ thì danh sách dài lắm. Chỉ vì đây là danh sách MẬT cho nên không tiện bật mí :D . Riêng Sài Gòn trai thừa là đúng rồi, cũng may có bổ sung công nhân miền TÂY nên hy vọng không đến nổi. ngokhong liên lạc với anh CKD để biết thêm chi tiếc nhé.
Anh chàng ngokhong này đi khui ẩn khúc của tui đây mà :)) . Cứ tự nhiên phá cho không khí 3 ngày tết ấm lên đi ngokhong. Tiếp tục nhé.
roamingwind
28-01-2014, 10:59 PM
Chụp thêm vài tấm nữa được không ông Đ?
Thợ Điện
29-01-2014, 12:06 AM
Lại thêm một tuổi già ,tuơng lại đã ở phía sau .Già bát canh Có ông bà nào tử tế mang cho tôi bát canh để tôi húp tại chỗ ,đừng mang áo mới ,mặc vào rồi tôi biết khoe với ai ?
Chúc các ông bà vui vẻ mạnh khoẻ ,trai gái tìm được người đồng điệu mà vui vầy
Ta vẫn chờ em dưới mái Tây
Trong đêm còn vọng bước sen gầy
Dù nay trăng đã xa lầu cũ
Em đã xa rồi chim cũng bay
Tương kiến thời nan biệt diệc nan
Em bây giờ đã quá quan san
Đêm đêm ngâm khúc Đường thi cũ
Tiếc áo văn khoa với tuổi vàng
Ta nhớ ngày xưa cuối giảng đường
Mắt đầy sao và áo đầy hương
Em đem trời đẹp vào trong lớp
Ta thấy đang hè bỗng đã xuân
Ta nhớ chiều rơi trên hành lang
Nắng loang vệt nhỏ dưới sân trường
Chiều đi, trời bỗng vàng trên mái
Thành phố bâng khuâng lá ngập đường
Ta nhớ con đường em vẫn đi
Con đường xanh cỏ dấu chim di
Chiều nay ngâm khúc Đường thi cũ
Yên thảo có còn như bích ti?
g52MtLf9Dfg
roamingwind
29-01-2014, 12:29 AM
Hoàng hạc xa xa mãi bên kia đồi
Áo Mỵ Châu phai rồi màu lông nghỗng
Còn lại đây ly cà phê phím nhạc
Mưa rơi giòn, màu hoa tím, bàn đen.
PhiHuong
29-01-2014, 02:18 AM
Nghe những danh ca thời trước hát khoái thật ! có lẽ đấy là thời của những người tài năng, ca sĩ bây giờ không thể theo kịp. Phi Nhung hát rất mượt mà, điệu nghệ, nhưng hát dân ca Nam Bộ thì hay và cảm xúc hơn nhạc vàng, nhạc sến.
Hoàng hạc xa xa mãi bên kia đồi
Áo Mỵ Châu phai rồi màu lông nghỗng
Còn lại đây ly cà phê phím nhạc
Mưa rơi giòn, màu hoa tím, bàn đen.
Hoàng Hạc xa rồi em biết không
Mỵ Châu tình dứt chẳng còn lông
Cà phê Trọng Thuỷ nâng ly giếng
Nhành liễu mưa lay tưởng dáng hồng.
Thu hát cho người, người yêu ơi.
Sao nhớ quá vậy nè. Kỷ niệm lại quay về. Ngày ôm đàn để tập tò bài này, bắt đầu cho một mối tình. He he, trong tôi mỗi bài nhạc mang một kỷ niệm. Mà những kỷ niệm đó lại phảng phất nổi buồn. Có thể tôi đã có một nữa, và vẫn còn thiếu một nữa.
Ai đã từng uống cà phê nguyên chất không có đường nhỉ. Ngon lắm. Rất ngon nữa là khác. Nhưng phải độc ẩm. Có thể độc ẩm sẽ không bị chi phối. Và cỏi lòng nên lặng yên. ....
ngokhong cứ tự nhiên comment nhé. :)
caogiagianai
29-01-2014, 03:21 AM
Thu hát cho người, người yêu ơi.
Sao nhớ quá vậy nè. Kỷ niệm lại quay về. Ngày ôm đàn để tập tò bài này, bắt đầu cho một mối tình. He he, trong tôi mỗi bài nhạc mang một kỷ niệm. Mà những kỷ niệm đó lại phảng phất nổi buồn. Có thể tôi đã có một nữa, và vẫn còn thiếu một nữa.
Ai đã từng uống cà phê nguyên chất không có đường nhỉ. Ngon lắm. Rất ngon nữa là khác. Nhưng phải độc ẩm. Có thể độc ẩm sẽ không bị chi phối. Và cỏi lòng nên lặng yên. ....
ngokhong cứ tự nhiên comment nhé. :)
mat ngu vi ca phe day nai
Thợ Điện
29-01-2014, 03:24 AM
Mỵ Châu tình dứt chẳng còn lông
Dứt tình thôi chứ bác còn dứt sạch bách cả lông thế này thì đau chết đi được
Xưa có người ca sĩ tên Lệ Thanh xuất hiện có vài năm sau đó cô theo chồng bỏ cuộc chơi .Giọng hát rất lạ như giọng mũi vậy mà vẫn dạt dào thuơng nhớ Trăng Tỳ Hải
ZFTKby3EFko
pzG8fBQTzoA
caogiagianai
29-01-2014, 06:58 AM
aty co ve sanh `ve bo mon nay nhi
roamingwind
29-01-2014, 08:22 AM
Đào hoa y cựu ...
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1180_zpsefb16916.jpg
Con ong đã tỏ đường đi lối vềhttp://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1095_zps7f5061bb.jpg
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1173_zpsc44e88f0.jpg
3dvwvZ0g-rs
roamingwind
29-01-2014, 10:36 AM
Nghe bác Lâm nói về Lệ Thanh nhớ tới Jane Olivor, nhưng chuyện bà này buồn. Những năm đó mới nổi tiếng nhưng chồng bị ung thư chết, và sẳng tánh quá rụt rè, bà nghĩ hát luôn mười năm.
Hối xưa còn nhỏ hay nghe ông anh chơi bản này bằng dĩa plastic, có ai còn nhớ cái dĩa hát quay quay không há ...
Cho tôi chạy trên cánh đồng lần nữa (hihi... sau này ông Đ làm đại phú đi đâu cũng phải có cận vệ tôi sẽ gởi bản này cho ông hát)
UYYBgzqHb7s
PhiHuong
29-01-2014, 11:17 AM
Bác Thợ mơ mộng quá nhỉ ? không phải chim cò đâu, ngỗng đấy.
Nộp hình tết năm con ngựa ở Việt Nam coi bộ dể hơn ở đây. Chỉ có tuyết và tuyết :(
https://fbcdn-sphotos-b-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/t1/1780622_507075846076682_2124276960_n.jpg
https://scontent-a-ams.xx.fbcdn.net/hphotos-prn2/t1/1620456_507076146076652_1896713160_n.jpg
Không biết có phải chợ tết ở Bình Dương .
ngokhong
29-01-2014, 04:24 PM
Thu hát cho người, người yêu ơi.
Sao nhớ quá vậy nè. Kỷ niệm lại quay về. Ngày ôm đàn để tập tò bài này, bắt đầu cho một mối tình. He he, trong tôi mỗi bài nhạc mang một kỷ niệm. Mà những kỷ niệm đó lại phảng phất nổi buồn. Có thể tôi đã có một nữa, và vẫn còn thiếu một nữa.
Ai đã từng uống cà phê nguyên chất không có đường nhỉ. Ngon lắm. Rất ngon nữa là khác. Nhưng phải độc ẩm. Có thể độc ẩm sẽ không bị chi phối. Và cỏi lòng nên lặng yên. ....
ngokhong cứ tự nhiên comment nhé. :)
Ngokhong chẳng biết bình luận gì đâu, chỉ là ngứa tay chọt anh Aty 1 cái thôi, ông này chắc chắn thời trai trẻ đa tình dữ dội nên bây giờ mới ngậm nhiều tiếc nuối ... hi hi cầm lên được, bỏ xuống tiếc hùi hụi .. ;))
Ngokhong chẳng biết bình luận gì đâu, chỉ là ngứa tay chọt anh Aty 1 cái thôi, ông này chắc chắn thời trai trẻ đa tình dữ dội nên bây giờ mới ngậm nhiều tiếc nuối ... hi hi cầm lên được, bỏ xuống tiếc hùi hụi .. ;))
Ha ha, ngứa tay không kiếm ai, kiếm ngay tui mà chọt :( . Thoải mái nhe ngokhong. Để coi công lực đàn chỉ thần công của ngokhong tới đâu nhé.
Nói về thời trẻ mà không đa tình thì uổng phí lắm. Phải mơ mộng cao sang, phải nhìn người tắm tắc, phải đeo đuổi áo dài. ngokhong có nghe qua người ta nói:
Áo nàng vàng anh về nuôi chim CÚT
Áo nàng xanh anh bán CÚT nuôi GÀ.
Áo nàng..........thơ của he he đó.
Bỏ xuống đi đừng có tiếc nuôi gì nhe ngokhong.
ngokhong
29-01-2014, 07:06 PM
Chào bác Thợ, nghe bác phân việc mọi người ghi lại hình ảnh không khi tết, ngokhong cũng xin tải vài tấm ảnh không khí tết ở vùng ngoai ô Úc Châu, chổ ngokhong đang ở để chia sẻ
Sân khấu hội chợ tết
3329
không khí hội chợ tết 2014
3330
Các gian hàng bán đồ ăn 2 bên đường
3331
3332
3333
Ở đây cộng đồng người Việt tổ chức hội chợ tết vào những ngày Chủ nhật trong khoãng 4 tuần lễ trước tết. Cuối tuần này sẽ là buổi cuối cùng
hichic ko hieu sao hình chỉ còn bé tí xíu
Hình làm thẻ căn cước ( ID ) ha ngokhong :)) .
Thợ Điện
29-01-2014, 09:17 PM
Cám ơn bạn ngokhong ,khu này có vẻ nhiều người Việt ở quá .Chợ Tết mới nhìn thoáng qua tôi cứ tưởng chụp ở VN .Chắc là khu Cabramatta hay Fairfield hả bạn ? Chúc bạn có một cái Tết tha hương vui vẻ
Ông Tý khi nhìn thấy vậy là phải lập tức hướng dẫn bạn mình làm sao cho ảnh to lên cớ sao lại ngồi đó cười ? Ông không có tinh thần đồng đội gì hết .Nếu khi trước phải đi lính ông chỉ đóng đến lon binh nhì là hết cỡ
Ông Tý khi nhìn thấy vậy là phải lập tức hướng dẫn bạn mình làm sao cho ảnh to lên cớ sao lại ngồi đó cười ? Ông không có tinh thần đồng đội gì hết .Nếu khi trước phải đi lính ông chỉ đóng đến lon binh nhì là hết cỡ
Vừa tội. Ngồi đó giởn bị bố cho 1 phát đáng đời :( .
roamingwind
29-01-2014, 11:05 PM
Cái này chắc là hội chợ Tết bên Úc. Ông Ngộ nên kiếm một website nào đó, như là photobucket.com, tạo tài khoản rồi up hình lên đó. Sau đó sẽ tải link về đây được thì hình sẽ lớn ra thôi.
roamingwind
29-01-2014, 11:43 PM
Tin vui đầu năm cho các bác trưởng lão cao niên. Đôi khi mình có một nước cờ trong đầu tính đi nhưng tụ nhiên nó biến mất một hồi mới nhớ lại, đôi khi tính cắt nghĩa cho con cháu một điễn tích gì đó, cái chử nó biến mất trong đầu. Ôi thôi ... mình gìa rồi ... lẫn rồi ...
Nhưng không !!
Một cuộc thí nghiệm mới cho biết có thể không phải vì lớn tuổi mà đầu óc nhớ sau quên trước. Mà vì người lớn biết nhiều hơn bọn trẽ, nên bộ óc phải tốn lâu hơn khi kiếm một chử, một dử kiện. Như là mình có cuốn tự điển bự hơn đứa nhỏ, đứa nhỏ tự điẻn mỏng lắm, thì tốn lâu thời giờ hơn để tra chử.
Xem nguyên bài (tiếng Anh) tại đây: http://newoldage.blogs.nytimes.com/2014/01/27/the-older-mind-may-just-be-a-fuller-mind/?_php=true&_type=blogs&_php=true&_type=blogs&ref=science&_r=1&
Cho nên ông Tý chớ sợ hãi, cứ ngang nhiên bước qua cánh cửa "cao niên" :)
Con ong đã tỏ đường đi lối vềhttp://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1095_zps7f5061bb.jpg
http://i956.photobucket.com/albums/ae48/roamingwind/IMG_1173_zpsc44e88f0.jpg
Nghệ thuật ghê nhỉ .
Tin vui đầu năm cho các bác trưởng lão cao niên.
Xem nguyên bài (tiếng Anh) tại đây: http://newoldage.blogs.nytimes.com/2014/01/27/the-older-mind-may-just-be-a-fuller-mind/?_php=true&_type=blogs&_php=true&_type=blogs&ref=science&_r=1&
Cho nên ông Tý chớ sợ hãi, cứ ngang nhiên bước qua cánh cửa "cao niên" :)
Hi hi, mới có hàng năm thôi ông Wind ơi, cánh cửa này tui chỉ đang trên đường, nhưng cũng không còn xa nữa.
Mỗi năm hoa đào nở, lại thấy mình một già.. :)
Thợ Điện
30-01-2014, 12:39 AM
Tôi đã đọc kỹ .Bài đó tác giả lập luận không vững ,tìm kiếm một dữ kiện trong bộ não nối kết với hai tính năng
-Sự liên tưởng và sự định vị ,cái này liên hệ tới tốc độ chứ không phải dữ kiện nhiều thì tìm kiếm lâu hơn dữ kiện ít
Tự điển nhiều chữ có thể tìm kiếm lâu hơn ít chữ Tuy nhiên dữ kiện được tàng trữ trong não bộ theo một trật tự khác hẳn với tự điển bởi lẽ có người kí ức phát triển bằng mắt ,có người bằng tai ,có người nhờ logic
Có kí ức lưu trữ ở hardware loại này chết là hết vì não bộ bị thuơng tổn chỗ dựa của thức đã tan nên không còn hoạt động được .Có loại ở trong tạng thức ,âm u vi tế loại này công phu tới Diệt tận định vẫn còn sống nhăn không bóc ra được
Xin lỗi ngokhong vì đã gởi đến bạn 1 nụ cười ĐỂU. Coi lại hộp thư nhe ngokhong. Và cứ thẳng tay như bác Lâm là được.
roamingwind
30-01-2014, 01:40 AM
Tôi đã đọc kỹ .Bài đó tác giả lập luận không vững ,tìm kiếm một dữ kiện trong bộ não nối kết với hai tính năng
-Sự liên tưởng và sự định vị ,cái này liên hệ tới tốc độ chứ không phải dữ kiện nhiều thì tìm kiếm lâu hơn dữ kiện ít
Tự điển nhiều chữ có thể tìm kiếm lâu hơn ít chữ Tuy nhiên dữ kiện được tàng trữ trong não bộ theo một trật tự khác hẳn với tự điển bởi lẽ có người kí ức phát triển bằng mắt ,có người bằng tai ,có người nhờ logic
Có kí ức lưu trữ ở hardware loại này chết là hết vì não bộ bị thuơng tổn chỗ dựa của thức đã tan nên không còn hoạt động được .Có loại ở trong tạng thức ,âm u vi tế loại này công phu tới Diệt tận định vẫn còn sống nhăn không bóc ra được
Tôi cũng đang tính đọc thẳng bài tường trình của thí nghiệm này (nhưng chưa có thời giờ), đẻ xem thật sự họ nói gì trong đó.
Khi dữ kiên quá nhiều tốc độ dịnh vị có bị ảnh hưởng không? Theo lý thừong thì cũng phải bị ảnh hưởng chậm lại.
Có một cái tôi biết được là những gì nằm trong bộ óc không hể mất (bộ óc thôi, chưa nói đến phần tạng thức), ít nhất là lúc còn sống (chết rồi có mất không thì chưa biết :)). Hồi đó lúc ngồi thiền nhiều đôi khi những hình ảnh không đâu từ những năm xa lắm rồi hiện ra trở lại. Không ngờ bộ óc nó nhớ chi tiết như vậy.
Thợ Điện
30-01-2014, 02:24 AM
Khi dữ kiên quá nhiều tốc độ dịnh vị có bị ảnh hưởng không? Theo lý thừong thì cũng phải bị ảnh hưởng chậm lại.
.
Thế những người nông phu cả đời cày cấy ,dữ kiện chỉ loanh quanh vụ mùa trong luỹ tre cùng vợ con ,anh em bạn bè ,cha mẹ .Dữ kiện nào có bao nhiêu sao về già cũng không thể nhớ được tên đứa con mình ,họ bị lẫn rất sớm chỉ ngoài 50 là tiêu rồi
Thế nên dùng một hệ thống này để chứng minh tính đúng sai của một hệ thống khác xem ra có phần .....an ủi .....hơn là logic
Như ông Tý tôi bảo đảm bắt ông kể tên những đoá hoa ông từng tưới nước qua loa bên đường chắc ông không tài nào nhớ nổi .Cái này lại thuộc về bản tính chứ không còn là kí ức nữa .Ông ấy muốn quên đi tội lỗi của mình ông lại moi ra cho ông ấy nhớ rồi lại bảo Mừng đi .Mừng sao nổi chỉ muốn oà lên khóc sám hối thôi
kt22027
30-01-2014, 02:29 AM
Ai bảo biết yêu sớm là khổ? Các bác thử nhớ lại xem lần đầu tiên mình yêu có khổ bao giờ đâu? Khổ chỉ đến khi mình bắt đầu ra vẻ người lớn, bắt đầu biết yêu bằng óc, bằng mắt, bằng môi, bằng dục vọng. Tình yêu trẻ con thật đơn giản, mình vui khi thấy nó vui, nó vui khi được mình chìu. hehehe
Các bác lại vội nói "con bé nào mà lại chẳng vui khi mày cho nó một...cục kẹo. Yêu không đơn giản vậy đâu con ạ, yêu là chết ở trong lòng một ít"
Bác lại ca tiếp "Làm sao cắt nghĩa được tình yêu, có nghĩa gì đâu một buổi chiều... mày thấy chưa, thi sĩ chìm đắm trong biển yêu mà còn ngơ ngẩn thế kia. Mày là đồ con nít, yêu cái gì! lo học đi con ạ"
Nhưng bác ơi, sau 40 năm con bé vẫn cứ nhớ và vẫn rất vui khi được nhắc đến cục kẹo ấy, và cứ mỗi độ xuân về con lại thích tặng kẹo, vừa tặng vừa mỉm cười, lòng mơ ước một mùa xuân tươi đẹp, đẹp như mùa xuân ngày ấy.
Thế có phải là yêu không bác?
Hôm nay là đêm nấu bánh chân bánh tét ở Việt Nam mình ha. Ít nhất cũng 1 lần tôi thức trắng đêm để canh nồi bánh vào ngày này. 29 tết đó. Ngày ấy trôi êm đềm quá. E he, cứ ôm mãi kỷ niệm có lẻ vì không có điều gì mới.
ngokhong
30-01-2014, 04:52 AM
Cám ơn bạn ngokhong ,khu này có vẻ nhiều người Việt ở quá .Chợ Tết mới nhìn thoáng qua tôi cứ tưởng chụp ở VN .Chắc là khu Cabramatta hay Fairfield hả bạn ? Chúc bạn có một cái Tết tha hương vui vẻ
Chổ này gọi là St. Albans, tiểu bang Victoria. Khu người Việt đông nhất ở Victoria là Footscray, chính là chổ tổ chức tết cuối tuần này. Hôm đó dự báo thời tiết cho biết sẽ la 42oC, chắc sẽ có nhiều giai nhân ăn mặt mát mẻ, tiếc ko co Aty ở đây :))
Năm chưa hết tết chưa đến. Ít nhất phải còn 1 ngày nữa. Năm tới đây là năm con NGỰA, hm :buon ,sao La Hầu chiếu mạng. Làm sao để chuyện dữ hóa lành đây? . Đành chịu vậy. Ai biểu. Than thân trách phận mà chi. Không than vản được thì hề hề mà sống. Dối mình hơn dối người. Umh, thì cứ vậy đi.
Hết ngokhong giờ đến bác Lâm. Yêu người yêu đời thì bị lên án, hành hạ. Mang nước đi tưới những bông hoa bên đường cho hoa thêm sắc cũng bị hỏi thăm sức khỏe. Nói chung làm nhiều chắc sẽ sai nhiều. Không làm gì không chừng cũng sai tuốt. Phân bua ư, ông Wind cho là biện hộ. Thôi thì :) vui vẻ nhận hết đi. Gói lại cẩn thận. Hạ hồi phân giải.
ngokhong, ở Úc chắc là vui lắm nhỉ. Nghe nói người Việt ở Úc uống bia thay nước phải không ? Cám ơn ngokhong đã tiếc dùm tui trong cái nhiệt độ 42oC. Ở Nauy chỉ cần 25oC đã nhan nhản he
Thời tiếc ở đây tương đối tốt. Có nên đi tham quan 1 chuyến chăng.
http://static.vg.no/uploaded/image/bilderigg/2014/01/29/1390978334410_832.jpg
ngokhong
30-01-2014, 07:22 PM
Ngườì Việt ở Úc thích uống bia và nướng thịt ngoài trời vào cuối tuần, nhưng những người Việt ở Bắc âu thì mới đúng là uống bia thay nước. Nghe nói bạn bè đến nhà chơi chỉ mời bia chứ không có nước (?), kiểu này là ngokhong chết chắc, tửu lượng chỉ cở ông D, làm vài ly là mặt mày đỏ gay, hehe tui thấy hình đó nhe :)) ...tui phải kiếm sư phụ luyện công vài tháng thì chắc mới tiếp được vài chưởng của ông Tý
Thời tiếc ở đây tương đối tốt. Có nên đi tham quan 1 chuyến chăng.
Không khí Na uy nhìn mát quá heng, bà xã mà thấy được là bị nhét cơm nguội ứ hự luôn đó. :))
roamingwind
30-01-2014, 11:25 PM
Phân bua ư, ông Wind cho là biện hộ. Thôi thì :) vui vẻ nhận hết đi.
Đúng là ở hiền gặp dữ, thiện nhân gây ác quã !! :). Khi nào tôi nói "nguỵ biện", như tôi nói chính tôi, thì mới là nói xéo ông chứ. Bửa đó là khen ông nói quá có lý đó. :).
roamingwind
31-01-2014, 12:00 AM
Đón Xuân mình nghe bài tân cổ cho nó phê nhe ...
F-LF9HO6uTo
@ngokhong, cái chiêu bài sợ vợ cất kỉ nhe ông bạn. Đừng có như tui mà hết đường loay hoay đó.
Tửu lượng ông D thì không phải vừa đâu. Có cơ hội ngokhong sẽ rỏ.
@ông Wind, lần này tui đã đỏ mặt tía tai tim đập nhanh. Hi hi, cuối năm phải làm vài điều cho quán rôm rả lên .
Kính chúc mọi người thành viên cũng như khách trên THĂNG LONG KỲ ĐAO này một năm mới AN KHANG THỊNH VƯỢNG - VẠN SỰ NHƯ Ý.
roamingwind
31-01-2014, 12:36 AM
@ngokhong, cái chiêu bài sợ vợ cất kỉ nhe ông bạn. Đừng có như tui mà hết đường loay hoay đó.
Bác Lâm là trưởng lảo trong làng nhưng tôi xem ra chưa tới được cảnh giới của ông và tui đâu ông Tý hihi...
Cái yếu lý "đã lấy vợ rồi tại sau phải để vợ buồn" tại đây xem ra chỉ có tui và ông thấu triệt. Hôm bửa nghe ông Đ phán "bả làm sau cản được chân tui" xem ra ông Đ cũng chưa vào được cửa đó. Ông Ngộ thì chưa biết ông ấy ngộ tới chổ này chưa. hihi...
ChienKhuD
31-01-2014, 12:50 AM
Coi bộ ông Ngộ khoái ông Tý nhà mình. Ông Tý ở đó đừng có chọc ông Ngộ nhá. Ông không nhớ câu Ngộ sẽ báo chù à. Ông này hay lên CXQ chơi với tôi. Dạo này thời tiết nóng quá ổng không dám lên sợ cháy CPU :). Quán này ông ấy vào hằng ngày ấy, nhưng chỉ ngồi ở gốc khuất quan sát mọi người. Quý ông Tý lắm ổng mới chọt ông đó hehe.
Giao thừa đã qua. Chúc mừng năm mới đến tất cả mọi người!
https://dl.dropboxusercontent.com/u/77185818/IMG_5358.JPG
Ảnh mới chộp post liền
Bác Lâm là trưởng lảo trong làng nhưng tôi xem ra chưa tới được cảnh giới của ông và tui đâu ông Tý hihi...
Cái yếu lý "đã lấy vợ rồi tại sau phải để vợ buồn" tại đây xem ra chỉ có tui và ông thấu triệt. Hôm bửa nghe ông Đ phán "bả làm sau cản được chân tui" xem ra ông Đ cũng chưa vào được cửa đó. Ông Ngộ thì chưa biết ông ấy ngộ tới chổ này chưa. hihi...
Ông Wind ơi, cảnh giới của bác Lâm về môn này thì phải chờ bác ấy xác nhận. Tui cũng nghĩ như ông nhưng tui hứa là không bao giờ tui dám hó hé :)
Ông D thì thấy rất mạnh miệng. Tuy làm ở Sài Gòn nhưng cuối tuần cũng do bà xã xin về Ngoại cho nên tội nghiệp ổng cũng chở bả và cháu về thăm.
Ông ngokhong thì phải coi có gì chứng minh cái đã, ha ngokhong.
Coi bộ ông Ngộ khoái ông Tý nhà mình. Ông Tý ở đó đừng có chọc ông Ngộ nhá. Ông không nhớ câu Ngộ sẽ báo chù à. Ông này hay lên CXQ chơi với tôi. Dạo này thời tiết nóng quá ổng không dám lên sợ cháy CPU :). Quán này ông ấy vào hằng ngày ấy, nhưng chỉ ngồi ở gốc khuất quan sát mọi người. Quý ông Tý lắm ổng mới chọt ông đó hehe.
Giao thừa đã qua. Chúc mừng năm mới đến tất cả mọi người!
Cám ơn ông D dẩn đường. Xin ghi nhớ.
Coi như đầu năm mình đã có nhận được LỘC của ông D và ông Wind. Hy vọng với món LỘC đầu năm này sẽ giúp cho tui thoát được sao La Hầu. :)
roamingwind
31-01-2014, 01:14 AM
Hình đẹp quá ông Đ.
Na-uy đón tết Việt Nam như thế này.
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/snow_car.jpg
roamingwind
31-01-2014, 04:34 PM
12 giờ tối hai vợ chồng mở cửa đi ra, và đi vào nhà mình. Xong màn xông đất. Mình làm mình chịu khỏi phải sau này than phiền người khác làm mình xui :)
ngokhong
31-01-2014, 06:17 PM
Công nhận vô cái quán này nghe mấy ông nói chuyện, tui không nhin được cười, cười ngất đi được,
" Quán này ông ấy vào hằng ngày ấy, nhưng chỉ ngồi ở gốc khuất quan sát mọi người." ông D mô tả tui như là công an chìm hay là tên trộm vậy :)) ...phải ngồi xem ông nào hở mới chọt đươc chứ cũng may ông lặn mất tăm, bên cxq bị ông vật quá qua đây báo chù
không biết ông Wind với ông Tý đã tới cảnh giới gì mà ghê vậy, nhưng mấy ông chớ có dụ tui nghe chiêu bài ngộ tui dấu kỷ lắm, tui không khai đâu ( vợ có dặn trước rồí, nếu có ai hoi có sợ cọp hay sư tử gì dó không thi cho dù có cụp đuôi cũng trã lời .. không ).
Tui mới đọc đâu đây nghe có người chúc tết, Chúc năm mới, hạnh phúc mới Tui cười trong bụng nghĩ thầm ông Tý mà được chúc câu này chắc ổng sẽ khoái chí cười suốt ngày cho mà xem
Tui mới đọc đâu đây nghe có người chúc tết, Chúc năm mới, hạnh phúc mới Tui cười trong bụng nghĩ thầm ông Tý mà được chúc câu này chắc ổng sẽ khoái chí cười suốt ngày cho mà xem
Thấy chưa, cây muốn lặng mà hắn cứ rung :)) cũng ngộ ghê. Cứ nhè tui mà chúc kiểu này có người ganh tị . Trên đây ai là người muốn nghe câu chúc này. Biết đâu khổ chủ hắn cũng muốn lắm đó chứ. Chỉ làm ra cái vẻ em chả em chả, mà khi quan hỏi thì thưa là em đứng trên cái ghế, he he. ngokhong biết chuyên bà già thưa thằng ăn trộm rồi chứ.
Cái cảnh giới của tui thì đừng có theo. Giải thích dể ợt hà. Nói nhỏ với ngokhong nè. Cứ vậy.., rồi làm như vậy.., nếu gặp vậy.. thì như vậy.. nhé. Theo tui như vậy.. là bảo đảm ok tuốt. Còn chưa được nữa thì làm như vầy.., rồi thì vầy.. nè. Nhưng làm được không ăn thua mình gan. He he...
cuonghanh
31-01-2014, 08:26 PM
Gửi mấy bác trong quán Cafe này chút vị tết của người miền núi Tây Bắc.
Mở màn cho Tết là vụ mất điện vào tối 29. Tết nhất thế này khác gì đuổi người ta ra đường đàn đúm
https://fbcdn-sphotos-b-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/t1/77185_587093624714116_1367281544_n.jpg
Đêm giao thừa, Điện Biên cũng tổ chức văn nghệ quần chúng phục vụ nhân dân như mọi nơi khác trên khắp đất nước:
https://fbcdn-sphotos-a-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/t1/156959_587089224714556_2127098174_n.jpg
Phát pháo hoa đầu tiên đã khai hỏa. Lúc này đống lửa còn chưa được đốt, rượu cần cũng chưa gọi người đến say
https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/t1/1780794_587089274714551_357783707_n.jpg
Ngay sau tiếng pháo khai xuân, vòng xòe đoàn kết đã được mọi người cùng tạo nên quanh đống lửa. Đây là một nét rất riêng của Điện Biên khi tổ chức một hoạt động cộng đồng quy mô nào đó. Giao thừa năm nào cũng có vòng xòe đoàn kết (là vòng tròn do mọi người tạo nên bằng cách nắm tay nhau múa xòe quanh đống lửa theo điệu nhạc truyền thống). Cái đẹp của vòng xòe là lan tỏa niềm vui rất nhanh, xóa nhòa mọi khoảng cách. Từ lãnh đạo đến nhân dân và các lực lượng vũ trang, khách du lịch đều có thể cùng tham gia một cách hào hứng!
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/t1/1555284_587089691381176_1329230608_n.jpg
Cùng tụ tập bên những bình rượu cần. Sau mỗi ngụm rượu là tiếng cười và những lời chúc mừng năm mới vui vẻ
https://fbcdn-sphotos-b-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn1/t1/1625527_587089881381157_1023620814_n.jpg
Sáng mùng 1 Tết, ngoài việc đi thăm người thân, gia đình thì người Điện Biên còn có thêm một nét sinh hoạt văn hóa khá riêng, đó là đi dâng hương tại các nghĩa trang liệt sỹ. Do Điện Biên Phủ từng là chiến trường khốc liệt nên chỉ tính trong lòng chảo Điện Biên Phủ đã có tới 5 nghĩa trang liệt sỹ. Tri ân đã trở thành truyền thống tốt đẹp của nhân dân các dân tộc Điện Biên.
https://fbcdn-sphotos-g-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/t1/1798620_587090164714462_2083944800_n.jpg
https://fbcdn-sphotos-a-a.akamaihd.net/hphotos-ak-prn2/t1/1554581_587090271381118_385954692_n.jpg
Và cũng như mọi nơi, mặc dù tuyệt đại đa số coi tết nhất là dịp nghỉ ngơi, đoàn tụ nhưng vẫn có những người không hề biết đến tết, thậm chí còn làm việc nhiều hơn trong dịp lễ cổ truyền này:
Một cậu nhóc khoảng 8-9 tuổi một mình ngồi bán hương tại cổng Nghĩa trang A1
https://fbcdn-sphotos-e-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/t1/1782079_587090491381096_1436364080_n.jpg
Chiếc xe đạp cô đơn của một người đàn ông già bán bóng bay ven đường
https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/t1/1622694_587091271381018_1056358572_n.jpg
roamingwind
31-01-2014, 11:01 PM
Cám ơn bà Hạnh cho những hình quá đẹp, và biết được thêm rượu cần là gì.
Cho các bác kém văn hoá như tôi:
Rượu cần là cách gọi của người Việt đối với loại rượu đặc sản được một số dân tộc thiểu số Việt Nam ủ men trong hũ/bình/ché/chóe/ghè, không qua chưng cất, khi đem ra uống phải dùng các cần làm bằng tre/trúc đục thông lỗ để hút rượu.
Rượu cần là thứ đồ uống quý thường chỉ dùng trong các dịp lễ tế thần linh, những ngày hội làng và dành đãi khách. (Wikipedia tiếng Việt)
http://tamkhong.com/DataOfUser/FreeMind/ruouCanHoaBinh.jpg
Ông Đ còn giủ bình rượu con-gì-đó cho bác Lâm không, hay là Tết này ông đem ra uống hết rồi ?
ChienKhuD
01-02-2014, 12:00 AM
Hình chiếc xe đạp cô đơn của ông già bán bóng đẹp quá. Tôi nhìn thấy hình ảnh bác Phi đạp xe dạo tết. Bác Thợ nhà ta chắc người còn mệt sau chuyến đường dài...
Ông Gió an tâm hủ rượu ấy tôi đã niêm phong rồi. Nhất định phải hầu rượu ông ấy mơi được.
PhiHuong
01-02-2014, 12:18 AM
Năm mới chúc diễn đàn TLKD và quán cà phê luôn rôm rả nhiều niềm vui !
Hôm nay đã qua mồng một rồi, nhưng không có tấm hình nào để nộp bài. Thôi thì xin bác Lâm tha cho em lần này tất trách quá.
ngokhong
01-02-2014, 08:29 PM
Xin chia sẻ với các bác vài hình ảnh không khí tết ở thành phố Melbourne, Autralia. Ảnh dưới là khu trung tâm Melbourne nơi tổ chức hội chợ Tết vào ngày 01/02/2014
http://i43.photobucket.com/albums/e354/ngokhong3/20121118-182323_zpsd8a34f1b.jpg
http://i43.photobucket.com/albums/e354/ngokhong3/IMG_1532_zpsf334e326.jpg
Chiếc Xich Lô này có lẽ được mang từ Việt Nam sang
http://i43.photobucket.com/albums/e354/ngokhong3/p1140960_zps25251969.jpg
http://i43.photobucket.com/albums/e354/ngokhong3/IMG_1530_zps09599ea8.jpg
http://i43.photobucket.com/albums/e354/ngokhong3/p1150033_zpsb25c3118.jpg
http://i43.photobucket.com/albums/e354/ngokhong3/IMG_1513_zps41586950.jpg
Tại trung tâm Melbourne, không những người Việt và những sắc tộc Á Châu nói chung cùng vui đón chào năm mới tại hội chợ mà ngay cả những sắc tộc khác trên thê giới cũng tham gia rất đông đúc
http://i43.photobucket.com/albums/e354/ngokhong3/IMG_1504_zps0e58a934.jpg
Ảnh chụp 2 tuần trước sân khấu hội chợ Tết tại Richmond (cũng có rất nhiều người Việt & Hoa cư ngụ)
http://i43.photobucket.com/albums/e354/ngokhong3/maxresdefault_zps9cd01388.jpg
Hai nhóc của ngokhong, và phía bên kia bờ sông là khu hội chợ Tết
http://i43.photobucket.com/albums/e354/ngokhong3/IMG_1483_zps8f708ad8.jpg
Thợ Điện
01-02-2014, 09:45 PM
Hình xem đẹp quá Cám ơn cô Hạnh và ông ngokhong .Ông Gió và ông Tý là hai ông sợ vợ lại còn khoe cảnh giới này nọ hehe
Mấy ông làm sao có cái cảm giác này
Đêm ôm vợ thấy lòng giật thót
Thuơng con thuyền đầu bãi đứng chơ vơ
Ông Phi có bài khai xuân nào không ,ít nhất là phải hay tuơng đuơng bài Pho tượng đầm tây đứng ngó trời .Tôi chịu bài đó lắm chữ dùng ngoắt ngoéo như chơi như giỡn mà hết sức công phu
Nhìn những tấm hình của cô Hanh, Ngokhong thật đẹp. Nhìn lại cảnh ở Nauy cảm giác khó diễn tả quá.
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/025.jpg
Hình rượu cần ông Wind đã cho tôi nhớ lại hồi xưa tôi cũng có dịp 1 lần thưởng thức bình rượu cần. Cái tết năm ấy 6 thằng với 1 ché rượu cần chừng 20 lít. Uống ngon quá nhưng cả đám vì tiết kiệm nên đã uống nước nhì. Uống hết rồi châm nước thêm vô để uống đợt hai. Chja, cũng chống vã được 1 đêm đó :)) .
PhiHuong
02-02-2014, 12:04 AM
Đêm ôm vợ thấy lòng giật thót
Thuơng con thuyền đầu bãi đứng chơ vơ
Ông Phi có bài khai xuân nào không ,ít nhất là phải hay tuơng đuơng bài Pho tượng đầm tây đứng ngó trời .Tôi chịu bài đó lắm chữ dùng ngoắt ngoéo như chơi như giỡn mà hết sức công phu
Thơ cũ, thơ mới đều có, không biết dùng loại nào để chiều ông đây ? Thôi thì cứ "suy bụng ta, ra bụng người" post đại lên nhé.
Bài này tôi đã post ở diễn đàn khác, nay copy về đây để cùng nhàn lãm.
棄婦
劉駕
回車在門前,
欲上心更悲.
路旁見花發,
似妾初嫁時.
昨日惜紅顏,
今日畏老遲.
良媒去不遠,
此恨當告誰?
Khí Phụ
Nguyên tác: Lưu Giá
Hồi xa tại môn tiền,
Dục thướng tâm cánh bi.
Lộ bàng kiến hoa phát,
Tự thiếp sơ giá thì.
Tạc nhật tích hồng nhan,
Kim nhật úy lão trì.
Lương môi khứ bất viễn,
Thử hận đáng cáo thùy ?
Chú thích: Tác giả LG viết thay lời người đàn bà trung niên, bị chồng phế bỏ đặng cưới thêm vợ bé trẻ đẹp hơn. Từ xưa đã có tục đa thê, đàn ông có năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường. Nước VN ta mới có luật cấm đa thê gần đây thôi.
--Dịch nghĩa:--
Đàn Bà Bị Phế Bỏ
Xe rước dâu mới vừa tới trước cửa ;
muốn lên đón mà lòng càng đau xót thêm.
Thấy hoa mới nở bên đường ;
[thắm tươi] như thiếp ngày mới về nhà chồng.
Hôm qua còn tiếc má hồng [không còn] ;
hôm nay lo tuổi già đến từ từ.
Bà mai mối đi chưa xa ;
biết trút cơn giận này lên ai ?
Tình Cũ Mới
Xe dâu xịch đỗ trước hiên nhà
Muốn đón nhưng lòng lại xót xa
Cát lũy hây màu hoa mới đượm
Tao khang ỉu sắc nguyệt xưa già
Tơ gom đúng độ tình không thiếu
Chỉ quấn sai thời hận lắm đa
Mụ mối duyên kia vừa khuất bóng
Đâu người hứng chịu để rầy la.
Dịch thơ: BKH_Phihuong
Thợ Điện
02-02-2014, 01:01 AM
Bài thơ hay quá nhưng phải tặng ông Tý là đúng hơn vì ông ấy là chuyên gia ruồng bỏ phụ nữ
Xe dâu xịch đỗ trước hiên nhà
Muốn đón nhưng lòng lại xót xa
Xe taxi vừa ghé đến là ông ấy đi ngay chứ lòng nào xót xa
Chú thích: Tác giả LG viết thay lời người đàn bà trung niên, bị chồng phế bỏ đặng cưới thêm vợ bé trẻ đẹp hơn.
Ôi cha ! cái khoản ruồng bỏ các bà xồn xồn để chạy theo gái đẹp còn ai hơn ông ấy ,nhan sắc kém tươi chút đỉnh là bị phụ rồi nói gì đến già
Nhưng phải chịu ông Phi là tài bài thơ này rất khó dịch làm sao lột tả cái tâm trạng ê chề đã chán đời vì thằng chồng theo con khác ,mà nó có để mình yên đâu lại bắt đi hỏi vợ cho nó .Thiệt tình là khổ và cay đắng .
Góc thưởng ngoạn của ông Phi cực kì lắt léo tìm thấy cái hay trong những cái gập ghềnh khúc khuỷu .Bái tạ !
9Jv7k1GfeM0
Bài thơ hay quá nhưng phải tặng ông Tý là đúng hơn vì ông ấy là chuyên gia ruồng bỏ phụ nữ
Hi hi, bác Lâm ơi, từ trước tới giờ em được tiếng là Hoa Đào đó. Khi có vợ rồi thì em 1 lòng. Ra đường mùa đông thì em chỉ nhìn thẳng phía trước, mùa hè nhờ có cái kính chống nắng cho nên em có nhìn thêm 2 bên đường. Bác cho em là chuyên gia ruộng rẫy thì tội nghiệp em quá. Cái này người ta gọi là oan ông Địa đây mà.
Bác Phi cho em xin bài thơ tình cảm nồng nàn nhe bác.
cuonghanh
02-02-2014, 03:42 AM
Đọc bài thơ dịch của bác Phi Hương làm cháu chợt nhớ đến một bài thơ rất hay của một người bạn cũ. Bài thơ khá khắc khoải, là tiếng lòng của "kẻ thứ 3" với vợ của người tình. Không có ghen tuông, đoạt chiếm mà bài thơ toát lên sự đồng cảm sâu sắc giữa những phận đàn bà. Với đàn ông, tình ái đôi khi chỉ là những cơn gió làm mát ngày dài nhưng với đa số phụ nữ, nó thường là một vết đau dai dẳng, đôi khi mang lại sự thất vọng ghê gớm vào lòng tin và tình yêu...
NƯỚC MẮT CHẢY QUANH
Đêm nay về với chị thôi
Giờ này chắc chị vẫn ngồi chờ anh
Trước kia hạnh phúc tròn canh
Bây giờ chia tỏi, chia hành vì đâu
Ba gian, bảy mẫu nông sâu
Công lênh bòn nhặt chẳng câu tèm nhèm
Thương anh, chị mới thương em
Mặc cho thiên hạ hết gièm rồi pha
Coi như em gái trong nhà
Con em chăm chút như là con chung
Mười năm một nghĩa sống cùng
Chị như người mẹ mắc mùng, ghém chăn
Xin anh đừng hắt đừng dằn
Đừng làm nước mắt chị lăn đêm trường
Đã lâu bên chị rộng giường
Gối thừa một chiếc, lược gương quên dùng
Cực nào bằng cực khoan dung
Phúc nào bằng phúc thủy chung ngọn ngành…
*
Đàn bà nước mắt chảy quanh
Xin anh yêu chị ngọt lành như em!
(Sơn An)
Thợ Điện
02-02-2014, 04:05 AM
Thơ ghê thật ! Đọc lên thấy rợn cả tàn phai .Tôi vẫn còn rùng mình ,cô Hạnh thức khuya thế
Thơ cô Hanh là dành riêng cho người thứ BA đấy ư? Rất cao thượng. Thông thường lòng tham con người sẽ làm cho họ mờ đi lý trí, cũng như tình yêu đã làm giảm mất 1 phần thông minh của con người.
roamingwind
02-02-2014, 04:15 AM
Tại sau mấy chuyện như vầy quá thường xảy ra đối với VN ?
Thợ Điện
02-02-2014, 10:18 AM
Tặng ông Gió và ông Tý .Hai bề trên tôi rất ngưỡng mộ vì tình yêu vợ .Nhất là ông Gió leo núi nghìn trùng cũng có đôi bước ra khỏi cửa vài bước xông đất cũng một cặp .Chân thành cảm phục !
Thơ Trần Tế Xương (thường gọi là Tú Xương, 1870-1907) rất đa dạng về cảm xúc, như người ta nói “khi cười, khi khóc, khi than thở”. Ông tự trào mình thuộc số đàn ông chỉ có thể làm “quan tại gia”, chỉ có thể sống bằng “ăn lương vợ”. Cái chất tự trào ấy nghe ra ngậm đắng nuốt cay với một người đàn ông nguyên vẹn sức lực, trí tuệ không kém người, nhất là cái chí tang bồng đâu đã phôi pha. Cái điệu cảm thán thương mình, thương người thấm thía trong thơ Tú Xương. Thương vợ là một bài thơ chứa chất đầy tâm sự
“Quanh năm buôn bán ở mom sông/
Nuôi đủ năm con với một chồng/
Lặn lội thân cò khi quãng vắng/
Eo sèo mặt nước buổi đò đông/
Một duyên hai nợ âu đành phận/
Năm nắng mười mưa dám quản công/
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc/
Có chồng hờ hững cũng như không”
. Điệu thơ trầm buồn khi người đàn ông vốn được coi là trụ cột trong gia đình, vì một lý do nào đó, không còn là “trụ cột” nữa, rơi xuống địa vị thứ yếu, phụ thuộc. Có cái gì đó thật tủi phận, đắng đót của kiếp người nhỏ bé. Câu kết bài thơ như là một lời tự giễu cợt của thi sĩ khi cảm thấy mình bất lực trước những bất công của đời sống.
Nhớ vợ của Cầm Vĩnh Ui (in trong Tuyển tập Thơ Việt Nam 1945-1954, Nxb Giáo dục, 1995) là một bài thơ rất độc đáo nhưng ít người biết đến, nó đã từ lâu dường như bị lãng quên vì một lý do nào đó không thật rõ ràng. Đọc lại bài thơ này trong cái không khí nhộn nhạo của đời sống hiện sinh thời bây giờ, bỗng có cái cảm giác trở về nguyên sơ, nguyên thủy, nguyên lành của cảm xúc thật của con người
“Tôi nhớ vợ tôi lắm/
Xin anh về hai ngày/
Nhà tôi ở Mường Lay/
Có con sông Nậm Rốm/
Ngày kia tôi sẽ đến/
Lại cầm súng được ngay/
Tôi càng bắn trúng Tây/
Vì tay có hơi vợ/
Cho tôi đi đừng sợ/
Tôi không chết được đâu/
Vì vợ tôi lúc nào/
Cũng mong chồng mạnh khỏe/
Cho tôi đi anh nhé/
Về ôm vợ hai đêm/
Vợ tôi nó sẽ khen/
Chồng em nên người giỏi/
Ngày kia tôi về tới/
Được đi đánh cái đồn/
Hay được đi chống càn/
Là thế nào cũng thắng/
Nếu có được trên tặng/
Cho một cái bằng khen/
Tôi sẽ rọc đôi liền/
Chia cho vợ một nửa”.
Đây là lời trần tình của một người lính sinh ra ở rừng núi, tất cả còn nhiều bản năng sống “Cho tôi đi anh nhé/ Về ôm vợ hai đêm”. Rất thật, rất người vì thế cũng rất đáng yêu. Nhưng cũng từ khi tham gia Vệ quốc quân, cái nhãn quan của anh được mở rộng, vụt lớn lên về ý thức, tình cảm. Cái riêng và cái chung trong bài thơ này hòa quyện và nhuần nhuyễn, phô được vẻ đẹp hồn nhiên của con người cầm súng chiến đấu.
Nếu không nhầm thì hình như chỉ có độc nhất Nguyễn Duy là nhà thơ đã chăm chút in hẳn một tập thơ tặng người vợ hiền thảo, nhan đề Vợ ơi (1995). Người vợ có một vị trí quan trọng, trang trọng và có thể nói là rất sang trọng trong thơ Nguyễn Duy. Nhưng độc giả yêu thơ ông vẫn thích nhất bài Mời vợ uống rượu (1993)
“Mỗi năm Tết có một lần/
Mời em ly rượu tay nâng ngang mày/
Vợ cười chưa uống đã say/
Ngọt ngào thì nổi đắng cay thì chìm/
Gót chân ăn vẹt bậc thềm/
Quanh năm tất bật đi tìm ngày xuân/
Tóc loay hoay bạc bạc dần/
Mỗi năm Tết có một lần thôi em”.
Mời vợ uống rượu mà tay nâng ngang mày thì biết là người chồng kính trọng, trân trọng, yêu quý vợ biết nhường nào. Phải sống nhiều, sống có trách nhiệm và tình thương mới nhìn thấy được gót chân ăn vẹt bậc thềm. Một hình ảnh thơ thấm đẫm nghĩa cử của con người, của tình nghĩa vợ chồng chẳng cần thề bồi mà vẫn sống với nhau đến đầu bạc răng long. Phải sống với nhau thật lâu mới cảm hoài được cái dáng vẻ, cái màu sắc tóc loay hoay bạc bạc dần của người vợ hiền. Có lẽ người chồng bỗng nhiên giật thót mình khi nhìn mái đầu vợ, tóc đã qua thời điểm sương, lấn tới cái đoạn già cả. Mái tóc nói được rất nhiều điều như cái nhìn dân gian “hàm răng mái tóc là góc con người”. Nhưng như vượt thoát nhanh nỗi ám ảnh đó, nhà thơ biết cách làm cho mình và người khác quên đi cái già sầm sập đến, để vui cái vui của ngày Xuân, ngày Tết vì mỗi năm Tết có một lần thôi em. Một lần vui thôi trong một năm, vậy hà cớ gì mà băn khoăn, vậy hà cớ gì mà không quên đi một nắng hai sương để thụ hưởng cái khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi này. Lời mời chào của nhà thơ với vợ thật khéo léo, khó bề từ chối.
Nhà thơ Bùi Hoàng Tám nổi tiếng với cái triết lý “Vợ duy nhất đúng”. Ngẫm cho cùng đó là một cách nói quá đi để bộc lộ cái tình cảm sâu nặng của những đức ông chồng với người vợ hiền thảo từ xưa tới nay. Mình ru vợ mình là một bài thơ rất vui nhộn
“À ơi…!/ Mình ngủ đi mình/
Đã hây hẩy gió, đã tành tạnh mưa/
Nhà ta công sớm việc trưa/
Nhỏ to, lớn bé cũng chờ mình thôi/
Áo mình đầm đậm mồ hôi/
Tóc mình thoang thoảng hương trời còn bay/
À ơi…!/ Anh gối đầu tay/
Anh hôn lên mái tóc dày đầm sương/
Ngủ đi em, ngủ yêu thương/
Ngáy đi em, ngáy rung giường cho vui/
Xóm làng ơi, đất trời ơi!/
Xin yên lặng nhé. Vợ tôi đang… khò!”.
Nhiều người thích cái sắc lẻm và khí khái của một Bùi Hoàng Tám – nhà báo. Nhiều người thích thơ anh vì cái chất yêu đời, vui sống, như ai đó nói rất “nhộn nhịp”, nhưng không hề kém thâm hậu. Chồng ru vợ, nghĩ cho cùng cũng chẳng ngược đời trong một xã hội bình đẳng giới. Có thể hình dung trước đó người vợ vừa dỗ dành, ru con ngủ, xong rồi thì có chút thao thức, có chút nũng nịu với chồng chăng? Phải là người chồng tinh tế mới lập tức hiểu ra sự tình và lập tức cất tiếng ru… vợ ngủ. Có gì đâu mà phải che đậy, có gì đâu mà phải xấu hổ khi mình ru vợ mình ngủ. Người ta khi ngủ ai cũng trở nên hiền lành, dễ thương. Với trẻ em thì “như búp trên cành” nên cần “biết ăn ngủ biết học hành là ngoan”. Còn vợ là người lớn, thì sao đây mới là ngoan? Thì rõ ràng là phải “ngủ yêu thương”. Bài thơ kết bằng tiếng cười rất…hỉ xả “Xóm làng ơi, đất trời ơi/ Xin yên lặng nhé. Vợ tôi đang… khò!”. Chẳng ai kết tội nhà thơ suồng sã trong trường hợp này. Nó là một sự phóng chiếu thường tình, nó làm cho tâm hồn ta trong sáng và nhẹ nhàng hơn, vì như ai đó nói chí lí, tiếng cười tử tế linh diệu như một “phép vệ sinh tinh thần”.
Hôm nay đọc mấy bài thơ của bác Lâm sưu tầm lại ngộ thêm 1 điều nữa nơi cuộc sống. Thì ra câu nói Nhất Vợ Nhì Trời cũng có cái lý của nó. Chỉ là ai trong số chúng ta sẽ mãi mãi tâm niệm với câu trên. He he, các đức ông chồng khi có chút tiền dư của để mà một lòng chăm chút đến Bà Chủ Cơm Tháng thì được quá rồi. Nhưng có ông lại thích ăn Phở để rồi có ngày Phở nó ăn ông thì đừng có mà phàn nàn trách ai. Tuy Phở có nhiều nước béo nhưng béo quá không chắc đã tốt.
Ở nhà ăn bánh lọt ( hay bánh canh ) cũng ngon vậy. Hi hi..
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/019.jpg
http://i1167.photobucket.com/albums/q636/aty_photo1/023.jpg
cuonghanh
02-02-2014, 06:26 PM
Thơ ghê thật ! Đọc lên thấy rợn cả tàn phai .Tôi vẫn còn rùng mình ,cô Hạnh thức khuya thế
Cháu thức chờ chồng đi đánh bạc về bác ạ :)
Mấy ngày tết ở đây toàn ăn nhậu và đánh bạc (mang tính giải trí với bạn bè, gia đình là chính), chỉ có thanh niên độc thân may ra mới có ý định đi du xuân. Cháu cả 2 thứ kia đều không mấy thích, năm nay lại kiêng kỵ chuyện đi chúc tết nên thôi đành loanh quanh bếp núc, hết nấu lại ăn, hết ăn lại dọn, hết dọn lại nấu!
Nghe các bác nói về chuyện Cơm, Phở, gió trăng mới thấy đàn ông thủy chung có lẽ đang trên đà tuyệt chủng. Thôi thì không độc chiếm được chồng đành phải tự an ủi: Trời sinh ra đàn ông nó thế, miễn sao chùi mép giỏi và yên ấm cửa nhà là được rồi. Ở VN nhiều phụ nữ cam chịu chấp nhận chia sẻ chồng mình với ng ta cũng bởi tâm niệm: Đàn ông đa tình là hào hoa; đàn bà đa tình là lẳng lơ, kém phẩm hạnh.
Cháu nhiều lúc ước biết được tất cả mọi sự thật về chồng mình nhưng rốt cuộc lại nghĩ, có lẽ cứ biết đủ thôi, không nên biết hết sẽ hay hơn nhiều!
trung_cadan
02-02-2014, 07:29 PM
Chuẩn đấy bạn già , biết đủ dùng thôi , biết hết chán chết .
P/s : Topic đã được 150 trang ( quá quy định đến 50 trang rồi ) , chủ thớt lập topic 2 nhé , cám ơn !!!
Thợ Điện
02-02-2014, 10:00 PM
Nghe các bác nói về chuyện Cơm, Phở, gió trăng mới thấy đàn ông thủy chung có lẽ đang trên đà tuyệt chủng.
Cháu nhiều lúc ước biết được tất cả mọi sự thật về chồng mình nhưng rốt cuộc lại nghĩ, có lẽ cứ biết đủ thôi, không nên biết hết sẽ hay hơn nhiều!
Hehe cô Hạnh nghĩ thế thôi chứ theo tôi thấy đa phần đàn ông ở quán cà phê đen này đều thuỷ chung hết -Như cô thấy đấy bà Gió là một tiểu thư thế mà cũng sẵn sàng vì chồng mà cùng chơi trong cuộc chơi đầy bất trắc (leo núi chứ có phải chơi đâu)phải là người đàn ông thế nào để người phụ nữ hi sinh đến thế
-Thường thì bố mẹ phải hết sức hạnh phúc con cái mới có nét rạng rỡ hồn nhiên như thế .Cô Hạnh thấy con bé con ông Tý chưa ?
Ông Tý là kẻ đa tình sẵn sàng bỏ hết ,gia đình , anh em , bè bạn , tương lai để chạy theo tiếng gọi tình yêu nơi Bắc cực .Ông đã đặt đời mình vào canh bạc lớn .Thắng thì hạnh phúc thua thì sạch túi hết đường về .đó là một người đàn ông chung thuỷ và can đảm .Tôi hết sức ngưỡng mộ ông ấy ,trêu chọc ông ấy chẳng qua vì ngồi buồn không có việc gì làm bèn như đứa trẻ ngồi vặt chân con ruồi mình bắt được chơi cho đỡ buồn vậy thôi
-Ông K thì yêu vợ hết chỗ nói ,đi làm về cứ phải thơm má vợ chùn chụt mới chịu được xong còn hít hà Tuyệt... tuyệt... .Ông ấy ăn tết kĩ quá trốn biệt .Ông Trung réo ông vào mở quán mới quán cũ bị giải toả rồi ông ơi
-Ông Tôn có vẻ nguyên tắc đứng đắn nhưng vợ ông ấy chắc khổ chứ không sướng như các bà kia .tính ông ấy gia trưởng chồng chúa vợ tôi lắm .phu nhân ở nhà nhiều khi khóc thầm .Ai mà biết được !Hưởng được cái chung thuỷ ông ấy chắc cũng hết hơi
1zZ-iq0d6F8
VVPgfTUx3Ss
cuonghanh
02-02-2014, 10:08 PM
Khì khì, vậy cháu phải siêng vào đây cùng thưởng cà phê với các bác mới được. Ít nhất cũng được uống cùng với những người đàn ông tuyệt vời và nghe những chuyện trên trời, dưới bể thú vị :) Lại còn học được nhiều thứ nữa chứ!
toan2324
02-02-2014, 10:14 PM
Hehe, ở đây toàn là những người đàn ông tuyệt vời thôi chị cuonghanh ạ
Tontu
03-02-2014, 12:13 AM
Good Morning to All @};-
Năm mới kính chúc quý bác, cùng quý anh em gần xa, một năm "Mã Đáo Thành Công" trên mọi lãnh vực. Chúc toàn thể đại gia đình TLKD vạn sự cát tường, toàn gia hạnh phúc.
Happy New Year !
Thợ Điện
03-02-2014, 01:50 AM
Hôm nay uống rượu say tít mù .Chợt nhớ cô Hạnh đang ngồi chờ ông kiemgo đi đánh bạc về .Tìm một bài hay hay đầu năm cô đọc cho đỡ buồn .Mong cô có tí phút giây thoải mái với khí hậu lạnh lùng miền Tây Bắc
http://hieuminh.files.wordpress.com/2014/01/buthiep-be1baafc-nam.jpg?w=560&h=207
Bưu thiếp Bắc Nam.
Mấy tuần trước, tôi ngạc nhiên, nhận được gói bưu phẩm có hai cái găng tay len và dòng chữ viết nắn nót “From the bottom of the sender’s heart: Wish you warmth! – Từ đáy lòng, chúc anh giữ cho ấm” vào đúng những ngày đông băng giá -15 oC giữa DC. Có lẽ đến cả thế kỷ mới thấy có người viết nhắn bằng mẩu giấy cho mình, lão Cua già cứ nghĩ mãi, chẳng hiểu ai gửi, cảm ơn trên mạng vậy :) ;)
Nhớ lần đi công tác Singapore gần vào dịp cuối năm, ăn sáng ở khách sạn Crown Plaza trong sân bay Changi, tôi thấy một thiếu phụ phương tây, dáng quí phái, hý hoáy viết những bưu ảnh. Lâu lắm tôi mới thấy chuyện lạ này. Tôi hỏi chị, sao không dùng email cho tiện. Chị cười, không có thứ IT nào có thể thay thế tình người được viết từ ngòi bút.
Dễ đến mấy chục năm, tôi không còn viết thư tay hay bưu ảnh nữa. Một phần do yên bề gia thất, phần do công việc, một phần do internet với email, chatting, đã làm cả nhân loại trong đó có cả tôi, quên đi những bức thư viết bằng mực trên trang giấy trắng.
Thời của cha mẹ tôi sống xuyên thế kỷ trước thì thư gửi qua bưu điện là thứ duy nhất để trao đổi với người ở xa. Với giá vài xu đến 1 hào 2 một cái tem và phong bì, nhưng cũng vài tháng nhận một lần. Đó là thứ tình cảm vô giá, khó mà đong đếm, mang lại niềm vui cho cả người không biết chữ.
Hồi xưa (1960), cạnh nhà tôi là cái phòng thu thuế của huyện Gia Khánh (nay là Hoa Lư) ở ngã ba sông Chanh và sông Hoàng Long. Có anh Thiệu, người Nho Quan, và anh Lê Văn Rập, người Bình Định, chuyên thu thuế dân buôn bán trên sông.
Cha mẹ tôi rất thân với các anh nên đi đâu công tác xa, hai anh đều viết thư rất dài, kể chuyện đủ thứ trên đời. Anh Rập mê chị Tuyết nên viết trên giấy pơ luya hồng, chữ nắn nót, toàn xưng con với hai bác, dù anh chỉ kém cha mẹ tôi khoảng chục tuổi. Anh hay cho chúng tôi xem những bưu thiếp Bắc Nam viết ngỏ để nhà dây thép (bưu điện) kiểm duyệt. Một bên là người gửi, bên kia là người nhận “Em và các con vẫn ổn. Mong ngày thống nhất”.
Anh Thiệu viết trên giấy học trò kẻ ly, cũng chỉ chào anh chị, nhắc cho các cháu học, nhất là thằng Thế đốt đống rơm, nó có vẻ thông minh nhất nhà. Đừng bắt chúng thôi học mà tội nghiệp.
Cả nhà thích nhất là thư vào dịp tết, các anh hay gửi có cái bưu ảnh có hoa đào, đôi khi là tháp Rùa vẽ trên vải lụa, phía sau là mấy chữ chúc mừng năm mới, rất sang trọng. Chị Tuyết lấy tất các bưu ảnh, giấu đi, xem một mình.
Bố mẹ tôi cũng chỉ viết được vài câu “Kính gửi anh Rập, anh Thiệu. Chúc tết các anh. Nhớ về ăn tết với gia đình”, rồi bảo con dán tem gửi đi. Bố tôi cất kỹ những lá thư trong cái ống bương cùng với giấy khen của trường của các con, kể cả giấy khai sinh, gác trên mái nhà, sợ chuột gặm. Lúc rỗi, ông già lại mang ra lẩm nhẩm đánh vần những bức thư.
Dì Nhuận là em của mẹ tôi, chả hiểu sao lại lấy chú Nhuận ở mãi tận Sơn Tây. Những năm 1960, nhà chú dì ở Hà Nội, tôi chẳng có dịp ra đó bao giờ. Nghe nói chú dì ở phố Khâm Thiên. Sau này sơ tán về Hưng Yên (1969), tôi ra thăm. Qua Hà Nội lần đầu, biết được ánh đèn điện sáng choang và tầu điện leng keng chỗ ga Hàng Cỏ.
Chú dì ăn lương nhà nước, nuôi bốn đứa em ăn học, ít khi đủ tiền về quê. Mỗi lần về thăm các bác, các cậu, các mợ, đi khắp làng trên xóm dưới, chỉ cần quà cho mỗi người một gói bích qui và một đồng mừng tuổi, thì cả năm lương tiết kiệm cũng đi tong. Sau này lớn lên, đi công tác nhà nước, lương ba cọc ba đồng, tôi mới thấm hiểu.
Những năm 1960-1970, cứ gần đến Tết, mẹ tôi lại ngóng thư dì Nhuận. Cứ vào dịp năm mới, thế nào chú Nhuận cũng viết lá thư dài “Vợ chồng em cũng tằn tiện qua ngày, cháu Bình đã lớn, sắp vào cấp 3. Cháu Sơn dễ phải đi bộ đội.” Rồi cuối thư, chú không quên “gửi lời nhớ nhung, yêu thương anh chị và các cháu”.
Mẹ bắt tôi đọc đi đọc lại hàng chục lần cho cả nhà nghe, rồi cụ thở dài, nghe chữ “tằn tiện” chắc làm cán bộ cũng nghèo, chả hiểu chú dì có bánh chưng cho các cháu ăn không. Cụ lấy cái cơi trầu, đựng tất cả thư từ của chú dì vào đó.
Sau này tôi đi nước ngoài, tháng tháng viết thư cho cha mẹ. Thư đầu dài, sau ngắn dần, rồi chỉ còn bưu ảnh vài chữ, con đến biên giới nước Tiệp, con đang ở Thiên An Môn, con đang đi tầu điện ngầm Moscow. Bố mẹ giữ tất cả, cho vào một cái hòm gỗ và khóa lại. Thỉnh thoảng nhớ con lại mang ra lẩm nhẩm. Cụ dặn, lần sau con viết chữ to vào nhé, dạo này mắt bố kém rồi, mẹ cũng không tinh nữa.
Anh Kế đi bộ đội năm 1968 khi mới 17,5 tuổi. Cha mẹ tiễn con, chỉ dặn được mỗi một câu, con đi nhớ viết thư về nhà, đừng để cha mẹ mong. Những tháng đầu, tuần nào cũng có thư, rồi anh còn về thăm bố mẹ trước khi đi chiến trường B. Trông anh cao lớn đẹp trai, cả nhà rất vui. Nhưng nghĩ anh đi vào chiến trường, chẳng biết thế nào.
Còn nhớ đúng vào dịp đầu xuân như thế này, anh Lâm và tôi đi gặp anh đóng quân ở nông trường Đồng Dao, cách nhà 30km. Hồi đó phải đi bộ mới tới nơi. Trông anh mũ xanh, sao đỏ trên mũ, quần áo xanh, vác AK, rõ là người lính chững chạc.
Nắm tay em, anh chỉ dặn mỗi một câu, em nhớ ở nhà học hành, đi Nam không biết thế nào.
Chỗ nào dừng chân nơi đóng quân, anh cũng gửi thư về. Mẹ khóc, thế là thằng Kế vẫn còn. Cho tới một hôm, lá thư cuối cùng được gửi từ Quảng Bình. Từ đó, không còn lá thư nào nữa. Người mẹ ấy đợi thư con cho đến lúc nhắm mắt, mong có sự kỳ diệu nào đó, con bà vẫn còn sống.
Dù biết tin báo tử của anh trai, nhưng mẹ tôi cứ mở thư con ra đọc hàng đêm dưới ngọn đèn dầu trong ngôi nhà ở mom sông, khóc cho đến lúc không còn nước mắt. Một lần về quê, tôi đem đốt hết thư từ trong cái hòm gỗ, cả tập thư của anh Kế, của chú gì và của mọi người, chỉ mong cụ nguôi ngoai nỗi nhớ con. Bây giờ thấy tiếc vô cùng những kỷ niệm.
Nhớ khi tết về, mẹ tôi lại nhắc, anh nối điện thoại cho mẹ nói chuyện với chú dì Nhuận, hiện ở Vũng Tầu. Rồi lâu lâu cụ lại hỏi thăm, chẳng hiểu anh Thiệu và anh Rập có còn sống hay chết rồi. Sao con lại đốt thư anh Kế, mẹ nhớ nó lắm. Bây giờ chẳng còn ai viết thư cho mẹ nữa nhỉ, mẹ vẫn đọc được mà, ngày tết không có thư chú dì Nhuận, thấy buồn hơn.
http://hieuminh.files.wordpress.com/2014/02/old-letters.jpg?w=300&h=300
Thư có từ thời Hy Lạp, Ấn Độ, Roma hay Trung Hoa cổ đại cách đây mấy ngàn năm, viết trên giấy, trên đá, đô khi là thẻ tre, gửi theo đường người đưa thư đi bộ, bằng ngựa, bằng xe hơi và cả máy bay, có cả trong trường ca Iliad và Homer ở thế kỷ 8 trước Công nguyên.
Thời Internet, chỉ trong giây lát, kiểu thư đã khác. Vài cú gõ bàn phím, bạn đã có một bức thư gửi đi cho người thương ở bên kia trái đất. Chưa kể Yahoo Messenger, Google Chat, Windows Chat giúp cho hàng tỷ người trên hành tinh xích lại gần nhau sau cái nhấp chuột.
Hôm nay ngồi ở văn phòng vắng lặng khác thường, đúng ngày mồng một Tết ở DC, tự nhiên tôi thấy buồn khác lạ. Hai thân không còn trên trái đất để mong thư của người ở xa, chú dì tôi đã gần đất xa trời, chắc chẳng còn nhớ những bức thư xưa.
Tôi băn khoản tự hỏi, không biết xuân này có bao nhiêu bạn nhận được những bức thư qua đường bưu điện thay vì những email nội dung giống nhau. Xã hội hiện đại với internet toàn cầu đã cuốn trôi biết bao giá trị mà lẽ ra cần phải giữ lại.
Đọc kỹ tờ giấy nhỏ hồng hồng, có vài chữ viết “From the bottom of the heart…”, thấy ấm lòng giữa băng tuyết DC. Và tự nhiên tôi tin, dù có Yahoo, email nhanh trong chốc lát, skype, video trực tiếp, hay bao tiện ích khác mà thế giới ảo mang lại, thì không có thứ IT nào có thể thay thế được những lá thư tay, một thời là mối liên kết ruột thịt Bắc Nam và tình người của những người nông dân Việt ít chữ ở thế kỷ trước, đúng như người phụ nữ quí phái phương Tây ở sân bay Changi đã nói.
caogiagianai
03-02-2014, 03:21 AM
Nhất ông abnj Kiếm gỗ.Anh em nào chưa vợ mà kiếm đc cô vợ nào = cô vợ kiếm gỗ thì chuẩn :D
roamingwind
03-02-2014, 10:15 AM
[I]
Nhớ lần đi công tác Singapore gần vào dịp cuối năm, ăn sáng ở khách sạn Crown Plaza trong sân bay Changi, tôi thấy một thiếu phụ phương tây, dáng quí phái, hý hoáy viết những bưu ảnh. Lâu lắm tôi mới thấy chuyện lạ này. Tôi hỏi chị, sao không dùng email cho tiện. Chị cười, không có thứ IT nào có thể thay thế tình người được viết từ ngòi bút.
Chưa đọc hết bài, mới đọc tới đây phải trả lời liền để ... kể công.
Ông Lâm thấy chứ, tôi chả quí phái gì nhưng cũng viết tay cái bưu ảnh cho ông từ phi trường Changi đó !! (hm.... đến bây giờ mới biết chử post-card gọi là bưu ảnh :) ). Chử viết tôi chắc xấu lắm, bao nhiêu lâu rồi không viết bằng tay mả.
Thợ Điện
03-02-2014, 10:57 AM
viết tay cái bưu ảnh cho ông từ phi trường Changi đó !! .
Hehe Cái thiếp đó nằm trên cây Giáng Sinh tôi từ hồi đó tới giờ .Nó nằm chung với những tờ khác có tờ từ hơn 20 năm rồi .Tôi để nó bên cạnh cái card của Analia Rego .Người phụ nữ chơi Tango Guitar theo tôi là cầm thủ số một thế giới .Năm nay chắc tôi may lắm vì hôm qua mồng một nhận được một package toàn bộ những tác phẩm của Yupanqui chơi guitar thu tại quê hương ông Argentina khi ông còn sống ,20Cd Rego gửi tặng .một món quá với tôi là vô giá .Giới thiệu với ông một trong những bản tôi thích vừa qua giọng hát và đàn .Trời ! Sao ông viết những tình khúc lãng mạn và đau đớn thế
w9g9jvZ4yJ0
tOy94Igawh0
Powered by vBulletin® Version 4.2.1 Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.