PDA

View Full Version : Gã tình si



Lâm Đệ
12-12-2012, 03:33 AM
Tiếp chuyện Anh cu Đất

Bà Doan tần tảo nuôi thằng cu Đất. Từ ngày bị câm, nó chỉ có thể nói chuyện với bà bằng ánh mắt. Nó vẫn nhìn lên hang núi mà gọi thầm trong óc: “Mẹ ơi...” Rồi nó cũng lớn dần. Cho đến một hôm bà Doan ngã bệnh. Mà thôi, xin không giấu diếm làm gì nữa. Cầu mong vong hồn của bà tha thứ. Không phải bà ngã bệnh, mà là bà kiệt sức. Cái đói đã diễn ra lâu ngày. Bà luôn phải nhường những bát cơm ít ỏi cho cu Đất. Bà biết đã đến lúc trời bắt bà phải ra đi. Nhưng còn thằng cu Đất? Bà vẫy nó lại, lôi từ trong ngực ra một tấm ảnh nhỏ dúi vào tay nó. Bà bảo cu Đất hãy xuống dưới bến sông, chờ chuyến bè nứa từ thượng nguồn vẫn về cặp nơi ấy, đưa tấm ảnh này cho ông chủ bè...
Cu Đất không chịu rời xa bà Doan. Nó cứ ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy cái chõng trên đó bà Doan đang nằm. Nó ngồi im lặng như thế lâu lắm, lâu hơn một giấc mơ... Chợt nó giật mình choàng dậy. Bà Doan dưới vòng tay nó đã lạnh cứng từ bao giờ. Cu Đất khóc không ra tiếng. Đó là những tiếng khóc câm. Trước mắt nó, một màn nước tuôn xối xả, trời đất nhòe đi. Khóc chán, cu Đất tập tễnh đứng dậy. Nó lưu luyến nhìn thi hài bà Doan. Nấn ná mãi, rồi nó cũng phải quay đi. Cu Đất lần xuống bến sông bằng cặp chân què của nó, một bàn tay nắm chặt tấm ảnh nhỏ đã ố vàng.
Ông chủ bè nứa sụp cả người xuống khi nhìn thấy tấm ảnh cũ kĩ từ tay cu Đất. Ông chỉ kịp thốt lên hai tiếng: “Ối Mẹ!”, rồi ôm thốc cu Đất lên. Ông hối hả cõng nó lên Phố Châu, bảo nó chỉ đường cho ông tìm về ngôi quán nhỏ.
Bà Doan vẫn nằm đó, thẳng đơ và gầy đét như dán chặt xuống cái chõng. Ông chủ bè nghe rõ ràng, rành mạch lời bà dặn hãy thay bà cưu mang thằng cu Đất. Thế rồi một cỗ xe, hoa rừng và vài người đi tiễn, trong đó có cu Đất tập tễnh với cái chân què, bà Doan về nơi an nghỉ bên cạnh một dòng suối nhỏ, mang theo tất cả những bí ẩn về cuộc đời bà. Lo liệu cho bà Doan xong, ông chủ bè lại ra đi, mang theo cu Đất.
Cu Đất trở thành thành viên của toán bè nứa kể từ ngày đó. Nó lớn dần. Mấy năm sau nó đã trở thành một chàng trai vạm vỡ. Nhưng càng lớn, nó càng câm, và cái chân què thì không bao giờ lành được nữa. Cũng không biết từ lúc nào, cả toán bè không ai còn gọi nó là cu Đất, mà gọi nó là thằng Câm. Nó tên là... Câm! Một cái tên vô tình, đúng làm sao nhưng cũng nghiệt ngã làm sao.
Toán bè tính cả thằng Câm cũng không quá chục người. Trong đó có vợ chồng ông chủ bè và một cô con gái nhỏ tên Yến. Năm nào cũng vậy, trừ những ngày vào mùa mưa lũ phải ở lại Phố Châu. Còn lại toàn là những chuyến đi. Bắt đầu mỗi chuyến, đoàn người lại lần ngược lên tít mãi thượng nguồn của con sông, họ mua, gom nứa tươi rồi đóng thành những chiếc bè, kết chúng lại với nhau rồi thả trôi theo dòng sông, chống về cặp bến ở Phố Châu. Mỗi chuyến đi như thế kéo dài hàng tháng. Trên chiếc bè chủ, họ dựng một cái lán rộng rãi làm chỗ che mưa nắng, nấu nướng, ăn uống và các sinh hoạt khác... Cuộc lênh đênh sông nước tuy cực nhọc song vẫn đầy lãng mạn, nhất là lúc bè trôi trên những khúc sông thẳng tắp. Cả một vùng trời nước, và núi rừng, tiếng chim kêu, vượn hú... rất dễ làm xao động lòng người...
Cái chân què của thằng Câm chỉ vất vả lúc đi lên thượng nguồn. Lúc bè trôi về thì không có gì phải phàn nàn. Nó chỉ quanh quẩn một chỗ trên chiếc bè dẫn đầu với một chiếc sào dài, dùng cái chân lành làm trụ, nó chống bè rất khoẻ. Gặp những khúc ngoặt của dòng sông, cứ có nó là cả toán, nhất là ông chủ bè hết sức yên tâm. Chỉ tiếc là nó chẳng nói năng gì được, thành ra như thể mình nó là một thế giới riêng.
Cuộc sống cứ thế trôi đi cùng với những chuyến bè. Chợt một hôm, thằng Câm phát hiện ra cái Yến, cô con gái ông chủ bè, thì ra là một cô gái rất xinh đẹp. Nó đã cùng Yến lớn lên trên những chuyến bè này, từ hồi nó còn là thằng cu Đất. Hai đứa vẫn chơi với nhau, Yến luôn luôn có những cử chỉ thân tình dành cho nó. Nhưng đến bây giờ, sao những cử chỉ giống hệt ngày xưa ấy lại tạo ra trong lòng thằng Câm một cảm giác rất lạ, vừa ấm áp, êm ái, lại vừa mê mẩn đến nôn nao. Yến đẹp kín đáo mà vẫn không kém phần rực rỡ. Cô bé rực rỡ như một bông hoa rừng. Hàng ngày, Yến vẫn chơi đùa với thằng Câm, vẫn cười với nó nụ cười của những ngày nào. Nhưng giờ đây, nụ cười ấy đối với thằng Câm không phải là của Yến ngày xưa nữa. Đó là nụ cười của thiên thần. Thiên thần ấy vẫn ngày ngày nhảy nhót trên bè nứa, vẫn trôi cùng với nó dưới dòng sông. Song chẳng biết từ lúc nào, hình ảnh Yến với đôi mắt đen láy, mịn như nhung, cái cổ trắng ngần, khuôn ngực xinh xắn nhô cao, thân hình thon thả với những đường cong, với cặp đùi tròn lẳn luôn ám ảnh nó trong những giấc mơ, trong cả lúc đang chống bè...
Tóm lại là thằng Câm đã yêu, đúng hơn là đã thầm yêu. Yến thì ngược lại. Cô bé vẫn vô tư, nhí nhảnh cười đùa với nó, có khi còn cầm tay, vỗ vỗ vào vai làm nó giật bắn, người run lên như bị sốt. Yến ngây thơ và trong trắng có biết đâu rằng từ bây giờ, mỗi cử chỉ vô tình của cô lại như những nhát dao cứa vào tim nó. Tình yêu, dù là đơn phương cũng lập tức tạo ra những thay đổi dữ dội. Những ngày trên bè trở thành là thiên đường, là tuyệt trần đối với thằng Câm. Nó ước cho chuyến bè cứ trôi mãi, trôi mãi không ngừng. Ngày, nó ước cho chóng tối để được đến với những giấc mơ. Đêm, nó mong cho chóng sáng để được nhìn Yến... Nó nhớ tới những bài thơ tình của anh Thi Sĩ mà nó thuộc từ hồi còn ở quán bà Doan. Và nó say sưa đọc thầm trong óc những câu thơ ấy để tặng Yến, tặng trong tưởng tượng. Chẳng hạn bài thơ: “Ghen với con mèo” sau đây:
“Có những lúc
Sao muốn thành bé nhỏ
Để trọn mình
Trong êm ấm lòng em...”
Thằng Câm vừa tiếc, vừa ước ao, lại vừa sợ Yến sẽ “nghe” thấy những câu thơ ấy từ trong ánh mắt của mình. Nó sợ Yến như một kẻ đang ăn vụng sợ bị bắt quả tang. Bất giác, nó tựa người vào cây sào vẫn dùng để chống bè rồi nhắm mắt lại, run rẩy như người bị trúng phong. Có lúc nó “đọc” bài thơ: “Dòng sông tiên ảnh” sau đây:
“Chợt một hôm
Nước sông ngừng chảy
Có ai biết giữa dòng
Đang soi bóng giai nhân.”
Cũng có lúc thằng Câm mạnh dạn tưởng tượng tới hạnh phúc, tưởng tượng tình yêu được đáp lại. Nó rùng mình, trào lên một cảm giác không thể tả được với ý nghĩ ấy. Toàn thân nó bỗng nóng bừng, hầm hập như lên cơn sốt. Cây sào trong tay nó chợt trở nên nhẹ như một sợi bấc. Nó muốn đọc thật to mấy câu thơ trong bài “Lời yêu” của anh Thi Sĩ:
“Thoảng nghe trong gió lời yêu
Tiếng nàng hay tiếng sáo diều chơi vơi?
Ta xin ghi nửa lời thôi
Nửa lời dành lúc cuối đời... mang theo.”
Nhưng chủ yếu vẫn là nỗi buồn, buồn và đau khổ đến tận cùng. Thằng Câm nhìn xuống cái chân què của mình. Nó thò cả mấy ngón tay móc vào cái miệng vẫn hằng câm như hến của nó mà không sao lôi cái lưỡi ra được. Và nó tự khóc thương mình bằng bài thơ “Gọi hồn” , tất nhiên cũng của anh Thi Sĩ:
“Về thôi, hồn vía ta ơi
Hư không từ kiếp xưa rồi còn đâu
Một mai nàng sẽ qua cầu
Hồn ta chết đuối dưới câu thơ tình.”
Thằng Câm biết mình không thể sánh với Yến. Nó chỉ dám tôn thờ Yến thôi, mãi mãi như thế. Yến xinh đẹp và rực rỡ tương lai đang ở một thế giới khác, thế giới của tiếng người. Còn nó ở thế giới câm. Hơn nữa, nó không phải là một kẻ lành lặn. Nó đã chứng kiến những chàng trai Phố Châu bắt đầu lân la xuống bè để tán tỉnh Yến mỗi khi bè về bến. Lần này cũng thế. Chắc chắn có khối kẻ cũng đang mong chờ được gặp Yến. Những kẻ đẹp mã và hào nhoáng ấy không cần biết đến một câu thơ nào. Nhưng chúng nó thuộc về cái thế giới có tiếng người. Thế giới ấy tha hồ nói dối, nói dối cả trong những giấc ngủ mê. Còn thằng Câm thuộc bao nhiêu câu thơ thì lại ở thế giới câm... Và nó hận. Nó căm hận kẻ đã đẩy nó sang cái thế giới câm chết tiệt này.
Chuyến bè này cập bến, thằng Câm quyết phải trả mối hận ấy. Hai kẻ nó nghĩ tới là con ngựa của lão Chu Trưởng Phố và đích danh lão Tống Lang Băm. Con ngựa của lão Chu Trưởng Phố đã làm nó què. Lão Tống Lang Băm đã bắt nó câm. Nó sẽ chặt chân con ngựa, biến nó thành ngựa què. Nó sẽ cứa cổ lão Tống Lang Băm, biến lão thành lão câm. Hai con dao nó đã giấu sẵn dưới một bè nứa. Chỉ còn chờ lúc bè về cặp bến Phố Châu.
Vậy mà thằng Câm vẫn chưa thực hiện việc trả hận mặc dù bè đã về đến Phố Châu được mấy ngày. Nó chẳng còn lòng dạ nào để nghĩ tới chuyện khác, bởi nó đang đau đớn chứng kiến, chứng kiến từ xa, những gã công tử của Phố Châu đang vo ve bên cạnh Yến. Nó như bị ai dùng tay xoắn đứt từng khúc ruột. Nỗi uất hận và tuyệt vọng càng lúc càng dâng lên nghẹn ngào. Đến lúc không thể chịu đựng thêm được nữa, nó cởi áo, nhảy ùm xuống sông và bơi đi.
Dòng nước quả đã làm cho thằng Câm khuây khỏa đôi chút. Nó bơi rất tài và lặn cũng rất giỏi vì đã hàng chục năm nó sống trên sông nước. Dưới sông, nó không còn là một gã què nữa. Dòng sông chiều chuộng nó hết lòng. Nó bơi, lượn và phi thân trong làn nước đẹp như một con ếch. Nó cảm thấy mình rõ ràng là một cơ thể lành lặn, nó có quyền lành lặn. Nhưng nó chỉ có cái quyền ấy trong khi bơi. Nó bơi sang tít phía bên kia, nơi ấy có một quả núi mọc lên từ dưới lòng sông. Nó lặn xuống, mở to mắt, rồi như một con cá, nó uốn mình lượn về phía vách đá. Nơi này nó đã từng đến mấy lần.

Lâm Đệ
12-12-2012, 03:39 AM
Bỗng thằng Câm sững sờ cả người. Nó phát hiện dưới làn nước trong vắt, trên vách đá vẫn phủ kín một lớp rêu xanh mịn như nhung, thỉnh thoảng lại mọc trồi ra những bông hoa rất kì lạ. Những bông hoa trắng muốt có những cánh hoa to bằng bàn tay con gái. Lần đầu tiên nó nhìn thấy những bông hoa như thế. Thằng Câm bơi đến tận nơi, say sưa ngắm và đưa tay vuốt nhẹ những cánh hoa. Chắc những bông hoa này mới sinh ra và như để dành riêng cho nó. Lặn ở dưới nước không được thở, nhưng nó vẫn cảm thấy những bông hoa ấy đang tỏa hương ngào ngạt...
Đang mê mải với những bông hoa dưới đáy sông, thằng Câm chợt giật mình nghe thấy có những tiếng khoả nước rất nhẹ từ xa vọng tới. Tim nó bỗng đập loạn xạ. Nó cảm thấy như sắp sửa bước vào một giấc mơ thần kì. Nó hồi hộp ngước nhìn lên. Mặt nước cũng đang xao động, rung rinh ánh mặt trời. Hình như có người đang bơi tới. Tạm rời những bông hoa, thằng Câm đạp nhẹ chân, từ từ trồi lên mặt nước. Quả có người đang bơi về phía nó. Nhưng người đó là ai kia?
Ôi! Yến!
Đúng là Yến. Gần lắm rồi, chỉ còn cách mấy sải tay. Yến nhoẻn miệng cười với thằng Câm. Thằng Câm sững sờ đến nỗi đờ cả người ra. Nó thấy tim mình đập mạnh đến nỗi làm cho cả khúc sông nổi sóng, dập dềnh cả thân hình Yến. Đầu óc nó lú lẫn, tơi bời. Nó không biết nên tiếp tục đau đớn hay sung sướng đây. Nó chợt nghĩ cần phải cười để đáp lại Yến. Nhưng nó chỉ khẽ nhếch được môi. Cái cười trông như mếu. Yến nhìn nó và hơi gật gật đầu. Cô giơ một tay ra. Thằng Câm không kịp nghĩ ngợi gì nữa, chỉ còn biết cuống cuồng vươn người tới, nắm gọn lấy bàn tay ấy, kéo Yến lại gần.
Hai đứa cùng ngụp xuống dưới mặt nước. Yến cũng là một tay bơi lội có hạng. Thằng Câm kéo Yến về phía vách đá, nơi có những bông hoa kì lạ. Yến cũng nhìn thấy rồi. Cô thầm reo lên, hai mắt cô mở to nhìn qua làn nước trong vắt, những cánh hoa trắng muốt, mềm mại, đang vẫy vẫy như muốn gọi tên cô. Hai đứa nép người vào vách đá. Ở giữa là một bông hoa như thế. Yến chợt có cảm giác rõ ràng, rằng bàn tay của thằng Câm đang nắm tay cô bỗng trở nên nóng bỏng. Cô hơi rùng mình. Linh cảm của một cô gái đang dậy thì vừa mách bảo điều gì. Yến nhìn thằng Câm và cô chợt thấy mình rung động. Lần đầu tiên cô rung động trước cơ thể một người con trai. Bây giờ cô mới nhìn rõ thằng Câm. Ở sâu dưới mặt nước này, thì ra đó là một chàng trai cường tráng, cân đối với những bắp thịt cuồn cuộn, loáng nước. Trước mắt Yến, hình ảnh một gã què bỗng biến mất, hoàn toàn không để lại dấu vết gì. Cả cái sự câm kia nữa. Ở đây không cần tiếng nói. Nên cũng không có câm.
Yến nhìn thằng Câm. Cái nhìn bỗng lạ hẳn đi, có chứa cả nỗi dào dạt ở trong ấy. Gương mặt cô hồng lên, nóng bừng và lung linh giữa làn nước xanh. Thằng Câm vô cùng cảm động, sung sướng đến tê dại cả người. Một tay nó nắm chặt tay Yến. Tay kia nó hái bông hoa đưa lên môi cô. Yến hôn nhẹ bông hoa. Một sức hút vô hình khiến cô cứ muốn nhìn đăm đắm vào cơ thể thằng Câm. Cô nhìn bằng ánh mắt khao khát, vừa của một cô gái đang dậy thì, vừa của một thiên thần. Thằng Câm cũng mở to hai mắt của mình. Nó cố nuốt hết những gì chứa trong ánh mắt ấy. Hai đứa đã hoàn toàn hiểu nhau, bởi ở thế giới này, thằng Câm không còn câm nữa. Và nó lại “đọc” thơ tặng Yến. Nó “đọc” một cách say sưa, đàng hoàng, “đọc” trong ngào ngạt yêu đương, chứ không phải đọc vụng như trước kia nữa. Và Yến đã “nghe” thấy những câu thơ ấy...
Thằng Câm đã tìm ra thế giới của mình. Thế giới ấy có loài hoa trắng đẹp đến kì lạ. Có làn nước trong xanh loáng ánh mặt trời. Và nhất là thế giới ấy có tình yêu, có Yến. Điều kì diệu là lặn xuống thế giới ấy, nó hoàn toàn không phải là một kẻ tật nguyền. Nó có quyền là một chàng trai hoàn hảo. Nó đúng là hoàn hảo. Ở đó, nó đọc được những câu thơ tình tặng Yến. Nó là một hiệp sĩ biết trân trọng và bảo vệ tình yêu. Ở đó, nó là Chàng Câm (!), Chàng Câm của Yến...
Thằng Câm tràn ngập hạnh phúc với những cảm xúc mới lạ đó. Nó căm ghét cái thế giới trên bờ kia. Thế giới ấy rặt những bọn xấu, trừ mỗi ông Thành hoàng trong câu chuyện ngày xưa của anh Thi Sĩ. Nhưng ngôi đình của Phố Châu cũng bị lão Hố Văn Hoa ra lệnh phá tan tành từ lâu rồi. Không biết ông Thành hoàng họ Trần ấy giờ đang lưu lạc nơi đâu... Lên tới thế giới đó, nó lập tức trở thành một gã vừa què, vừa câm. Lên tới đó, Yến của cuộc tình vừa rồi sẽ lập tức biến mất. Cô sẽ trở về với thế giới tiếng người của mình. Và tình yêu sẽ chết. Thằng Câm biết rõ điều đó. Chắc chắn thế giới ấy sẽ không bao giờ mang lại cho nó điều gì, ngoại trừ đau khổ. Song, điều đó từ nay cũng chẳng còn ý nghĩa đối với nó nữa rồi.
Thằng Câm dường như đã quên đi việc trả mối hận mà nó hằng nung nấu. Trái lại, Lão Tống Lang Băm một sáng kia thức dậy, bỗng giật mình nhìn thấy trên bàn có một vật gì trắng muốt, nom giống một bông hoa lớn đang rũ rượi. Lão thận trọng cầm lên xem xét. Quả là một bông hoa, một bông hoa kì lạ có năm cánh hình bàn tay màu trắng tinh khôi, mềm oặt. Ai đã mang nó đến đây? Chẳng lẽ có kẻ muốn tặng lão? Cả đời lão cũng từng được tặng khối hoa. Nhưng đó chỉ là trong những dịp hội nghị, sau những bài diễn văn... Chứ không có ai tự dưng lại đem hoa tặng lão bao giờ. Mà bông hoa này tên là gì? tại sao cánh nó lại mềm oặt, rũ rượi như một bông hoa bị tàn phế?
Lão Tống Lang Băm và đám gia nhân đang thắc mắc, bình phẩm về bông hoa lạ thì bỗng nghe tin: ở cửa chuồng ngựa nhà lão Chu Trưởng Phố cũng xuất hiện một bông hoa y hệt như vậy. Tất cả những ai biết chuyện đều hết sức kinh ngạc mà không hiểu điều gì đang diễn ra. Đúng lúc đó, có một ông già lạ mặt chống cây gậy trúc đi vào. Vừa nhìn thấy bông hoa trên tay lão Tống Lang Băm, ông già “À” lên một tiếng rồi bảo: “Đó là loài hoa huệ nước.” Mọi người tranh nhau hỏi. Ông già từ tốn giải thích: “Loài ấy do nước nở ra. Nó chỉ có thể nở trong nước, khoe sắc ở trong nước mà thôi.”
Người nhà lão Tống Lang Băm đi lấy một cái chậu kính rõ to, đổ đầy nước rồi thả bông hoa vào. Quả nhiên nó không còn rũ rượi, không còn là một bông hoa tàn phế nữa. Năm cánh hoa lập tức xòe rộng, chúng vươn mình, rung rinh trong làn nước, đẹp một cách diệu kì. Ai cũng trầm trồ khen ngợi. Lão Tống Lang Băm thích quá, vội cho người sang mách lão Chu Trưởng Phố hãy thả bông hoa ấy vào nước. Lão thầm cám ơn kẻ bí ẩn nào đó đã tặng lão bông hoa kì lạ này. Nhưng lão chợt đăm chiêu khi nghe ông già lạ mặt kia bảo: “Nước là một thứ luôn luôn chảy. Vậy mà vẫn kết được hoa như thế này là hiếm lắm. Hoa lạ tự đến nhà thì quý đấy nhưng phải biết giữ gìn. Hoa tàn có khi gặp họa chưa biết chừng.”
Lại quay về chuyện thằng Câm. Kể từ cái buổi thần tiên đó, chiều nào xong việc, nó cũng bơi tới chỗ ấy để biến thành Chàng Câm. Cùng với những bông hoa trắng, nó hồi hộp đợi Yến. Nó lắng nghe từng tiếng động nhỏ trên mặt nước. Và, Yến đã không lỗi hẹn lần nào. Hai đứa lại nắm tay nhau, cùng lặn sâu xuống thế giới của Chàng Câm. Chàng Câm “đọc” thơ cho Yến nghe, ngắt tặng Yến những bông hoa trắng... Mặc dù lặn sâu dưới mặt nước, song chúng vẫn cảm thấy hơi thở của nhau, cảm thấy nhịp đập của hai trái tim qua làn nước, dội vào lòng nhau... Chúng say mê ngắm hoa, say mê ngắm thân hình hoàn hảo, tuyệt mĩ của nhau uốn lượn trong một màn trời nước xanh ngắt. Và chúng hôn nhau. Những cái hôn ngập nước, song vẫn không kém phần nóng bỏng...
Nói ra cũng bằng thừa, song cứ muốn nhắc lại. Rằng tình yêu là một điều kì diệu. Những ngày ở dưới bến đã trở thành lung linh, mờ ảo giữa đau khổ, ngây dại và hạnh phúc tột cùng đối với thằng Câm. Nó chỉ mong cho ngày chóng trở về chiều... Tiếc rằng cuộc đời không thể chiều ý nó được lâu. Nó chưa kịp nghĩ rằng tình yêu, thì ra cũng mong manh như những bông huệ nước kia vậy. Và hạnh phúc không ngờ lại ngắn ngủi đến thế. Thằng Câm không hề biết rằng vợ chồng ông chủ bè đã quyết định cho Yến lên bờ. Đây là chuyến đi theo bè cuối cùng của cô. Và, một điều còn kinh khủng hơn sắp diễn ra. Yến lên bờ để lấy chồng. Chính là một trong những gã công tử ấy của Phố Châu. Chỉ còn mấy buổi chiều nữa thôi...
Thế gian này thực, mơ lẫn lộn. Đừng ai phân biệt làm gì đâu là thực, đâu là mơ. Chỉ biết rằng cái việc Yến đi lấy chồng kia đúng là sắp diễn ra ở cõi thực, hoàn toàn không phải cõi mơ. Nếu đâu đó có lẫn những giấc mơ, thì những giấc mơ ấy cũng đến hồi kết thúc, những ảo ảnh cũng đến lúc phải tan tành. Chỉ bởi một sự thật phũ phàng...
Ngày Yến lên bờ cũng là ngày thằng Câm biến mất. Nó mất tăm mất tích, không để lại dấu vết gì. Vợ chồng ông chủ bè và mọi người đổ đi tìm khắp nơi. Tất cả đều vô ích. Nó đã trốn đi đâu với cái chân què của nó? Yến vẫn khóc như mưa khi khoác bộ áo cưới, bước chân về nhà chồng. Hình như cô hiểu nguyên nhân sự biến mất của thằng Câm. Song xin đừng ai trách cô, tội nghiệp.
Ở lại lo xong công việc của Yến, vợ chồng ông chủ bè cùng cả toán lại lập tức rời Phố Châu, đi ngược lên phía thượng nguồn. Nhưng lần này không có Yến, không có cái bóng tập tễnh của thằng Câm. Mọi người hình như đã kịp quên nó. Cứ như đời nó chỉ là một cơn gió thoảng qua. Một bài ca đã lịm tắt từ đây.
Toán bè đi hôm trước thì hôm sau Phố Châu xảy ra chuyện kinh khủng. Buổi sáng hôm ấy, những người nhà hốt hoảng khi thấy lão Tống Lang Băm bị cứa đứt cuống họng. Y hệt một con gà bị cắt tiết, lão nằm ngật đầu bên vũng máu tươi của chính lão. Lão vẫn còn khò khè thở bằng cái cuống họng đứt lìa ấy. Chỗ bị cắt phòi ra một đống bong bóng máu vẫn không ngớt phập phồng. Ánh mắt lão trợn ngược, đầy một vẻ kinh hãi đến cực độ. Bên cạnh đó, cái chậu kính đựng bông huệ nước đổ vỡ tan tành. Những cánh hoa trắng muốt bị nát vụn, vương vãi trên sàn nhà phủ nước lênh láng.
Chưa hết. Con ngựa nhà lão Chu Trưởng Phố bỗng bị ai phạt đứt lìa một chân, nằm đổ lệch ở trong chuồng. Máu me nhễ nhại. Con ngựa vẫn sống. Nhưng ánh mắt nó cũng tỏ ra hoảng hốt cực độ. Và số phận bông huệ nước bên này cũng không khác gì bông huệ bên nhà lão Tống Lang Băm...
Cả Phố Châu xôn xao. Phố Châu náo động trước những việc khủng khiếp ấy.
Nhưng... có một người không hề để ý, không hề quan tâm. Người ấy đi xuống bến sông, thẫn thờ và ngây dại nhìn sang quả núi phía bên kia một hồi lâu. Rồi như một kẻ mộng du, người ấy từ từ lội xuống nước.
Vâng! người ấy là Yến, chính là Yến. Yến đang bơi sang bên ấy. Bên ấy có Chàng Câm đang đợi cô. Cô tin chắc như thế. Và cô lặn xuống.
Kia rồi! Chàng Câm của Yến. Đúng là Chàng đang đợi cô. Chàng Câm ngồi dưới đáy sông, sau lưng là một tảng đá phủ kín rêu. Quanh bụng Chàng quấn một sợi dây rừng do chính Chàng đã tự trói mình vào tảng đá ấy. Chàng đã ngồi đấy từ bao giờ? Chàng đã trở về thế giới của mình từ bao giờ? Thân thể Chàng đã lạnh giá như vách đá. Nhưng đôi mắt Chàng vẫn đang mở to. Đôi mắt ấy không bao giờ chớp nữa. Cả khuôn mặt Chàng lung linh trong làn nước, cặp môi Chàng như đang mấp máy một nụ cười. Yến nhẹ nhàng bơi tới. Không kìm nổi lòng mình, cô nấc lên, ràn rụa nước mắt. Cô khóc dưới đáy sông. Cô nhìn xuống hai bàn tay Chàng Câm. Hai bàn tay ấy đang nắm chặt một bông huệ nước. Yến run rẩy cầm lấy bông hoa. Cô hôn lên những cánh hoa màu trắng. Bàn tay Chàng bỗng từ từ mở ra. Chàng đã tặng bông huệ nước ấy cho cô. Cô quỳ xuống, đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt Chàng. Những kí ức của tuổi thơ bên nhau trên những chuyến bè chợt dâng lên nghẹn ngào. Thế là hết. Hết thật rồi. Yến đau đớn như muốn tan trong nước. Cô muốn thốt ra một tiếng yêu, cô muốn gửi lòng mình vào dòng nước... Hình như Chàng đã nghe... Rồi cô rướn người lên, ôm riết lấy gương mặt lạnh giá của Chàng, ấp vào ngực mình. Khúc sông âm u bỗng rùng mình, vang vọng bởi một câu thơ tình:
“Ta xin ghi nửa lời thôi
Nửa lời dành lúc cuối đời... mang theo.”
Rốt cuộc, thằng Câm đã có được nửa lời yêu ấy? Nó đã tặng được Yến bông huệ nước cuối cùng?
Không! Tiếc thay đó cũng chỉ là một giấc mơ. Giấc mơ cuối cùng của linh hồn thằng Câm.
(st)

kt22027
12-12-2012, 05:51 AM
Truyện này hay quá bác Lâm, nhưng sao tác giả lại nỡ để một kết thúc buồn quá. Hay mọi thứ cũng chỉ là một giấc mơ thôi?

Truyện này làm tôi nhớ đến một truyện ngắn, một anh chàng có tật nơi khuôn mặt, anh rất thích đi xem show có các hiện tượng lạ (freak show) trong đó anh được vào thế giới của anh. Đặc biệt là nơi đây có một tấm gương loại méo mó, người thường nhìn vào sẽ thấy mặt mình bị méo. Nhưng anh này lại đâm ra yêu cái hình méo mó trên sự méo mó của chính anh! Vì vô tình tấm gương đã biến mặt anh thành hết méo! Một ý tưởng rất hay của tác giả.

Lâm Đệ
12-12-2012, 06:11 AM
Yes bác Kt truyện này tôi rất thích ,nhưng có nhiều người chắc không thích vì bây giờ ít ai kiên nhẫn đọc tỉ mỉ lắm bác ạ .có nhiều câu văn hay đến khóc lên đuợc Nó ngồi im lặng như thế lâu lắm, lâu hơn một giấc mơ... hay Nhưng chúng nó thuộc về cái thế giới có tiếng người. Thế giới ấy tha hồ nói dối, nói dối cả trong những giấc ngủ mê. Còn thằng Câm thuộc bao nhiêu câu thơ thì lại ở thế giới câm...

Hehe post truyện cũng chỉ mong vài bằng hữu đọc là thích rồi

kt22027
12-12-2012, 06:31 AM
Yes bác Kt truyện này tôi rất thích ,nhưng có nhiều người chắc không thích vì bây giờ ít ai kiên nhẫn đọc tỉ mỉ lắm bác ạ .có nhiều câu văn hay đến khóc lên đuợc Nó ngồi im lặng như thế lâu lắm, lâu hơn một giấc mơ... hay Nhưng chúng nó thuộc về cái thế giới có tiếng người. Thế giới ấy tha hồ nói dối, nói dối cả trong những giấc ngủ mê. Còn thằng Câm thuộc bao nhiêu câu thơ thì lại ở thế giới câm...

Hehe post truyện cũng chỉ mong vài bằng hữu đọc là thích rồi

Nhiều ý tưởng trong bài này rất hay bác Lâm. Đọc xong rồi tôi còn tìm đọc lại những câu hay bác vừa nói trên. Tôi rất thích đọc xong một bài nào đó mà mình vẫn còn phải suy nghĩ và mang theo một cảm xúc giống như bài này vậy.

ChienKhuD
12-12-2012, 06:45 AM
Truyện này là để "đầu độc" đó bác KT à. He he. Người câm khóc câm nhưng người không câm như mình đôi khi cũng khóc tiếng câm đúng không bác?

Lâm Đệ
12-12-2012, 07:15 AM
Hehe Bác CKD thâm lắm

kt22027
12-12-2012, 07:36 AM
Truyện này là để "đầu độc" đó bác KT à. He he. Người câm khóc câm nhưng người không câm như mình đôi khi cũng khóc tiếng câm đúng không bác?

Vậy chắc là tôi bị trúng độc rồi vì tôi rất thích truyện này hehehe. Bác Lâm ơi "đầu độc" tôi tiếp đi ;)

Ồ, khóc có nhiều loại lắm à nghe. Khóc câm, khóc vui, khóc hận mỗi kiểu có tiếng khác nhau đó (luôn cả câm cũng có sự rung động đó nhe) rung là âm rồi còn gỉ nữa! mình không nghe được không phải là không có tiếng đâu, tại nó nhỏ quá thôi hehe

Nghĩ lại thấy mình cũng hay khóc câm