Lâm Đệ
13-12-2012, 08:19 AM
Đêm trời tối. Lại lất phất mưa phùn. Thằng bé vừa đi vừa khóc. Gió táp mưa lên mặt nó, chảy thành dòng vào mắt và miệng. Nó đi chầm chậm, lưng cúi thấp vì nghĩ thế sẽ đỡ lạnh và quan trọng hơn là giữ cho chiếc bọc nó đang ôm khỏi ướt. Trong bọc có năm con mèo con mà nó bị bắt phải đem đi vứt xuống sông Cà Lờ. Những chú mèo bé nhỏ tội nghiệp mà nó rất yêu.
Năm ấy mất mùa. Cả nhà đói. Lại đúng lúc con Mướp đẻ, mà những năm con chứ không phải ba như thông thường trước đó. Đến người còn không có cái ăn, nói gì mèo, nên suốt ngày nghe chúng kêu khóc thật tội. Con Mướp tốt giống, đẹp mã mỗi năm đẻ ba bốn lần và thường chưa đầy tháng đã có người đến mua hết, thành ra gia đình cũng có chút thu nhập. Giờ cho không không ai lấy.
Được một tuần thì ông bố, một người hiền lanh nhưng rất nghiêm khắc và cương quyết, bắt nó phải làm cái việc nhẫn tâm này. Nó chứ không phải hai đứa em gái ngu ngốc và hay khóc. Mẹ nó chết mấy năm trước vì bệnh uốn ván. Lý do là đêm trước con Mướp đã ăn vụng mấy củ khoai luộc để dành cho cả nhà ngày hôm sau. Thằng bé không tin điều ấy vì đêm nào nó cũng ôm mấy con mèo con nằm ngủ và không hề thấy mẹ chúng mang chút thức ăn nào về. Nó biết nhưng không dám cãi, và đành lủi thủi ôm bọc mèo ra sông. Đến nơi, nó hồi lâu hôn hít từng con rồi vừa khóc vừa thả chúng xuống dòng nước đen ngòm phía dưới. Nó giận bố độc ác, gần như xem là kẻ thù. Trong đầu óc non nớt của nó thậm chí còn lởn vởn ý nghĩ giết bố. Nhưng vốn nhút nhát và sợ bố, nó lặng lẽ chui vào ngủ trong ổ rơm, đêm nay không còn cái cảm giác ấm áp của lũ mèo trong vòng tay.
Đến bữa ăn trưa, bố nó hồ hởi khoe vừa được ông bạn làng bên trả công cày thuê bằng nửa cân thịt thỏ.
“Ngon lắm, các con ăn đi!”, ông nói, còn mình thì cầm đũa nhìn ba đứa trẻ háo hức chúi đầu vào nồi thịt và ăn ngấu nghiến. Đôi mắt ông ươn ướt.
Bỗng con Út, tám tuổi, ngừng ăn nói:
“Con biết đây không phải thịt thỏ mà thịt mèo. Từ sáng đến giờ con không thấy con Mướp đâu cả!”
“Phải thế không bố?” thằng bé nhìn thẳng vào mắt bố, hỏi.
Bố nó không đáp, chỉ cúi đầu buồn bã.
Thế là thằng bé bỏ bắt đũa xuống mâm, ù chạy khỏi nhà và không bao giờ quay lại.
*
Thằng bé ấy bây giờ là một ông già. Ông vừa kể xong câu chuyện buồn của mình và đang ngồi trước mặt tôi.
“Thực ra mười năm sau tôi quay lại. Lúc này bố tôi đã chết, chủ yếu vì tôi, một đứa con hư, đã nỡ đối xử với ông như vậy. Lúc đầu tôi vào Vinh, sau sợ người ta nhìn thấy nên bỏ ra Hà Nội, kiếm sống bằng đủ mọi cách lương thiện và không lương thiện. Tôi từng bị ngồi tù hai lần vì tội ăn cắp. Giờ tay không vẫn hoàn tay không. Không cả gia đình, con cái. Nghĩa là tôi cũng giết cả chính mình chứ không riêng bố. Tất cả chỉ vì mấy con mèo ấy…”
Ông ngồi im hồi lâu rồi chợt ngước lên hỏi tôi:
“Bác đã bao giờ đem con mình vứt xuống sông chưa, hay thậm chí ăn thịt nó?”
“Chưa, tất nhiên. Sao bác có thể hỏi một câu như vậy?”
“Để bác hình dung lúc ấy tôi đau đớn và giận bố tôi thế nào. Ông là người tốt, rất thương yêu chúng tôi, nhưng tôi không thể làm khác. Tại đầu óc tôi quá nhạy cảm. Cả ngu dốt nữa. Cứ như bị ma ám ấy!”
Chia tay ông, tôi bâng khuâng nhìn theo. Và thay cho hình bóng một ông già nhỏ bé, gầy khô, lưng còng, tôi nhìn thấy một đứa bé đang vừa khóc vừa lầm lũi bước đi giữa đêm trời tối, mưa lất phất, tay ôm chiếc bọc vải với năm con mèo con mà nó phải vứt xuống sông Cà Lờ. Những con mèo tội nghiệp nó rất yêu, nhưng vô tình đã làm hỏng cả cuộc đời nó.(st)
Năm ấy mất mùa. Cả nhà đói. Lại đúng lúc con Mướp đẻ, mà những năm con chứ không phải ba như thông thường trước đó. Đến người còn không có cái ăn, nói gì mèo, nên suốt ngày nghe chúng kêu khóc thật tội. Con Mướp tốt giống, đẹp mã mỗi năm đẻ ba bốn lần và thường chưa đầy tháng đã có người đến mua hết, thành ra gia đình cũng có chút thu nhập. Giờ cho không không ai lấy.
Được một tuần thì ông bố, một người hiền lanh nhưng rất nghiêm khắc và cương quyết, bắt nó phải làm cái việc nhẫn tâm này. Nó chứ không phải hai đứa em gái ngu ngốc và hay khóc. Mẹ nó chết mấy năm trước vì bệnh uốn ván. Lý do là đêm trước con Mướp đã ăn vụng mấy củ khoai luộc để dành cho cả nhà ngày hôm sau. Thằng bé không tin điều ấy vì đêm nào nó cũng ôm mấy con mèo con nằm ngủ và không hề thấy mẹ chúng mang chút thức ăn nào về. Nó biết nhưng không dám cãi, và đành lủi thủi ôm bọc mèo ra sông. Đến nơi, nó hồi lâu hôn hít từng con rồi vừa khóc vừa thả chúng xuống dòng nước đen ngòm phía dưới. Nó giận bố độc ác, gần như xem là kẻ thù. Trong đầu óc non nớt của nó thậm chí còn lởn vởn ý nghĩ giết bố. Nhưng vốn nhút nhát và sợ bố, nó lặng lẽ chui vào ngủ trong ổ rơm, đêm nay không còn cái cảm giác ấm áp của lũ mèo trong vòng tay.
Đến bữa ăn trưa, bố nó hồ hởi khoe vừa được ông bạn làng bên trả công cày thuê bằng nửa cân thịt thỏ.
“Ngon lắm, các con ăn đi!”, ông nói, còn mình thì cầm đũa nhìn ba đứa trẻ háo hức chúi đầu vào nồi thịt và ăn ngấu nghiến. Đôi mắt ông ươn ướt.
Bỗng con Út, tám tuổi, ngừng ăn nói:
“Con biết đây không phải thịt thỏ mà thịt mèo. Từ sáng đến giờ con không thấy con Mướp đâu cả!”
“Phải thế không bố?” thằng bé nhìn thẳng vào mắt bố, hỏi.
Bố nó không đáp, chỉ cúi đầu buồn bã.
Thế là thằng bé bỏ bắt đũa xuống mâm, ù chạy khỏi nhà và không bao giờ quay lại.
*
Thằng bé ấy bây giờ là một ông già. Ông vừa kể xong câu chuyện buồn của mình và đang ngồi trước mặt tôi.
“Thực ra mười năm sau tôi quay lại. Lúc này bố tôi đã chết, chủ yếu vì tôi, một đứa con hư, đã nỡ đối xử với ông như vậy. Lúc đầu tôi vào Vinh, sau sợ người ta nhìn thấy nên bỏ ra Hà Nội, kiếm sống bằng đủ mọi cách lương thiện và không lương thiện. Tôi từng bị ngồi tù hai lần vì tội ăn cắp. Giờ tay không vẫn hoàn tay không. Không cả gia đình, con cái. Nghĩa là tôi cũng giết cả chính mình chứ không riêng bố. Tất cả chỉ vì mấy con mèo ấy…”
Ông ngồi im hồi lâu rồi chợt ngước lên hỏi tôi:
“Bác đã bao giờ đem con mình vứt xuống sông chưa, hay thậm chí ăn thịt nó?”
“Chưa, tất nhiên. Sao bác có thể hỏi một câu như vậy?”
“Để bác hình dung lúc ấy tôi đau đớn và giận bố tôi thế nào. Ông là người tốt, rất thương yêu chúng tôi, nhưng tôi không thể làm khác. Tại đầu óc tôi quá nhạy cảm. Cả ngu dốt nữa. Cứ như bị ma ám ấy!”
Chia tay ông, tôi bâng khuâng nhìn theo. Và thay cho hình bóng một ông già nhỏ bé, gầy khô, lưng còng, tôi nhìn thấy một đứa bé đang vừa khóc vừa lầm lũi bước đi giữa đêm trời tối, mưa lất phất, tay ôm chiếc bọc vải với năm con mèo con mà nó phải vứt xuống sông Cà Lờ. Những con mèo tội nghiệp nó rất yêu, nhưng vô tình đã làm hỏng cả cuộc đời nó.(st)