PDA

View Full Version : Cầu sắt



Lâm Đệ
14-12-2012, 12:22 AM
Số là trước đây, hai đầu cầu từng là nơi trú ngụ của đám dân ăn mày tứ xứ. Hình như họ ở đó từ trước khi có cây cầu. Vào một ngày nào đó, chiếc cầu được dựng lên, bắc qua dòng sông nước có khi chảy xiết, có khi trôi lững lờ. Hai bên bờ cỏ vẫn mọc giống nhau, chim vẫn hót những tiếng giống nhau, gà vẫn gáy chung một canh giờ… Thế mà lạ thay, từ khi có chiếc cầu, đám ăn mày ở đầu cầu bên này bỗng chợt nhận ra rằng mình sở dĩ phải sống kiếp ăn mày là tại… cái đám ăn mày ở đầu cầu bên kia. Đám ăn mày ở đầu cầu bên kia lẽ tất nhiên, cũng nghĩ về đám ăn mày ở đầu cầu bên này những điều tương tự.

Hai đầu cầu từ đó sinh ra thù hằn nhau. Bên này cho rằng bên kia chính là thủ phạm đã đẩy mình tới cái kiếp ăn mày. Chiếc cầu thì vẫn vô tình nối hai bờ, vẫn lặng lẽ soi mình trên mặt nước… Nhưng trên mình nó, hầu như không ngày nào là không diễn ra những cuộc đấu giữa hai đám ăn mày đáng thương ấy. Lúc đầu họ cũng tưởng chẳng qua chỉ là một cuộc đấu đùa. Ai ngờ đùa quá hóa thật. Chẳng bao lâu sau, nó biến thành một cuộc quyết đấu, quyết triệt hạ nhau vì hy vọng nhờ đó sẽ xóa bỏ được cái nguyên nhân khiến mình phải sống kiếp ăn mày. Cuộc thù hằn giữa hai đầu cầu không ngờ lại hấp dẫn những kẻ tới xem kéo đến từ hai phía chân trời. Cũng chẳng cần phải cân nhắc sâu xa gì cho lắm, những kẻ đó đã nhanh chóng biến thành những khán giả vừa cổ vũ, khích động, vừa thi nhau trợ lực, tiếp sức cho cuộc đánh nhau giữa hai đám ăn mày.

Cứ như thế, hai đầu cầu mê mải đánh nhau. Họ mê mải tới mức quên cả sống chết, quên cả thân phận của mình. Thậm chí có cảm giác rằng họ đánh nhau không phải vì những nguyên nhân ban đầu, không phải vì họ nữa, mà vì chính những khán giả đang cổ vũ ở hai phía sau lưng kia. Cuộc tranh chấp ấy đã thực sự trở thành một cuộc tranh chấp giữa hai đầu cầu. Nó kéo dài tưởng chừng như vô tận, không bên nào chịu nhường bên nào. Máu đã chảy, đầu đã rơi, những thây người đã đổ xuống… Mặc! Họ đạp lên cả những xác chết. Xác chết chẳng có nghĩa lý gì đối với họ. Đánh nhau từ lúc nào đã trở thành bản năng của con người như từ thuở lọt lòng. Họ say sưa tới mức coi đánh nhau như một thứ hội hè, như nguồn sống, sống trên đời chỉ có đánh nhau…

Thế rồi cũng đến lúc cuộc tranh chấp không tiền khoáng hậu ấy kết thúc. Nó kết thúc mà không bên nào chiến thắng trước bên nào. Bởi cuối cùng, họ vẫn tiếp tục sống cái kiếp ăn mày như trước kia, không suy suyển tí gì,lòng đầy tự hào Có chăng họ chỉ mang về những nấm mộ, những thân hình què cụt và những bộ hài cốt vô danh… Cũng có những kẻ đã hưởng lợi từ cuộc tranh chấp ấy. Nhưng đó không phải là điều mà câu chuyện này muốn kể. Điều muốn kể ở đây là: sự kết thúc của cuộc tranh chấp đó không ngờ cũng kì lạ như chính sự kì lạ đã sinh ra nó vậy.(st)

Lâm Đệ
14-12-2012, 12:31 AM
Một hôm, trên cầu bỗng bất ngờ xuất hiện một người đàn bà điên. Không ai biết bà tới đây từ phía nào, bằng cách nào bà tới nơi đây? Đó là một người đàn bà không thể đoán tuổi. Bà mặc bộ váy áo sặc sỡ không rõ in những hình gì. Đầu tóc bà rối tung, rũ rượi như một bối rễ cây. Sau lưng bà cắm những cây cờ bằng vải cũng sặc sỡ theo kiểu phường tuồng. Bà nhìn Đất, nhìn Trời, nhìn xuống dòng sông… Không đếm xỉa gì đến cuộc đánh nhau của hai đám ăn mày, người đàn bà điên múa hai tay trong không khí, vừa múa vừa hát những câu ngớ ngẩn:

“Giữa trời có bãi tha ma
Giữa đời có mỗi mình ta… giống người.
Bỏ đi thì trống một thời
Chép vào thì biết tìm người… ở đâu…“.

Chẳng ai hiểu ý tứ ra làm sao. Lại có mấy câu sau đây nữa:

“Sách đâu chồng chất trên đài
Mở ra chỉ thấy chép loài chó rơm“.


Còn khối những câu hát khó hiểu hơn thế. Điều kì lạ là, chứng kiến người đàn bà điên, chứng kiến những câu hát ngớ ngẩn của bà, tất cả đám ăn mày đang đánh nhau kia dường như chợt tỉnh. Bấy giờ, họ bỗng đồng loạt nhận ra rằng, thì ra xưa nay họ là những người… không điên. Họ hoàn toàn không điên. Thế đấy. Không có kẻ điên thì con người sẽ không biết mình đang là điên hay tỉnh. Cuộc đời này trừ kẻ điên ra, số còn lại tất nhiên đều là những người tỉnh táo. Điều này hình như tôi đã đọc được ở đâu đó. Người đàn bà điên kia chính là đã đem đến sự đối chứng, đem đến cái định nghĩa điên, tỉnh mà xưa nay, đám ăn mày vì mải đánh nhau nên đã không phân biệt ra. Và, một khi đã phân biệt được rồi, họ lập tức dừng cuộc đánh nhau. Đơn giản chỉ có thế. bởi câu chuyện này là hoàn toàn có thật.

Đám người ăn mày thôi đánh nhau, lại trở về kiếp sống trước kia của mình. Cây cầu vẫn lặng lẽ nối hai bờ hiền hòa. Từ lúc nào, nó đã trở lại yên ả, thanh bình như bao cây cầu khác. Dòng sông vẫn bốn mùa chảy dưới chân cầu. Những con thuyền ngày ngày vẫn xếp buồm lại mỗi khi chui qua, rồi lại kẽo kẹt giương buồm lên, lặng lẽ trôi về phía chân trời. Người ta bảo rằng người đàn bà điên kia vẫn ở lại với cây cầu. Bà vẫn hát những câu hát cực kì ngớ ngẩn, vẫn múa may, chỉ trỏ loạn xạ về bốn phương trời. Lạy giời, xin bà cứ ở đó cho mọi người soi vào để thấy mình không điên.

Tôi đã đi tới chân cầu. Dòng sông đang mùa lũ, nước sục lên đỏ ngầu, sủi bọt như có gì chất chứa trong lòng. Không thấy bóng dáng người đàn bà điên. Cả đám người ăn mày vẫn trú ngụ ở hai bên gầm cầu cũng vậy. Họ đã đi khỏi từ bao giờ? Câu chuyện về họ vẫn còn văng vẳng đâu đây. Trên cầu, người, xe vẫn qua lại trước mắt tôi. Nhưng không biết tôi nên buồn hay nên vui trước sự vắng lặng cả một phần quá khứ của cây cầu ấy. Những số phận kia bây giờ ở đâu? Họ có đổi kiếp được không? Cả người đàn bà điên kia nữa. Không có cái sự điên của bà, thì những trí tuệ lơ lửng của con người rồi sẽ biết ngả về bên nào giữa hai bờ điên, tỉnh?
Có tiếng ho sù sụ dưới gầm cầu. May quá, hình như vẫn còn sót lại một người hay là một chứng nhân? Tôi loay hoay tìm lối lần xuống. Tít trong cái góc tối tăm, hôi hám của gầm cầu, quả nhiên có bóng một lão ăn mày rách rưới đang ngồi bó gối, phóng ánh mắt sáng quắc xuống dòng sông. Tôi thận trọng tiến lại gần.

-Cụ là người cuối cùng vẫn ở lại đây? – Tôi hỏi.

-Không! -Lão ăn mày lắc đầu -Lão chỉ là kẻ đã từng đi qua cầu. Đi rất xa. Nay trở lại để tìm người đàn bà điên.

-Bà ta đâu rồi? – Tôi hỏi tiếp.

-Đi rồi. Đi mất rồi. Không biết bà đi đâu. – Lão ăn mày trả lời.

-Hình như cụ biết điều gì về người đàn bà ấy?

-Cũng biết như mọi người thôi. -Lão ăn mày kể – Từ khi những người ăn mày thôi đánh nhau, bà điên vẫn ở lại đây. Hàng ngày, bà ra đứng chắn giữa cầu, gặp bất kì ai qua lại, bà đều ngăn họ lại. Bà bảo với họ rằng hãy quay lại đi, sai mất đường rồi… Mọi người đều cho rằng bà ta điên nên chẳng ai nghe, cứ gạt bà ra rồi tiếp tục cuộc hành trình. Cả lão đây cũng thế. Rất tiếc lúc ấy lão đã không nghe lời bà.

-Rồi sau đó thế nào?

-Có người lựa lời khuyên bà quê quán ở đâu nên về đó, đừng cản trở đường đi của mọi người nữa. Bà bảo bà không có quê. Bà còn ở đây để chờ đứa con gái. Sẽ có ngày nó trở về với bà. Con gái bà nó đi tìm hạnh phúc ở tận đâu đâu…

-Bà ta có một đứa con gái?

-Phải. Người ta kể rằng con gái bà một hôm bị người ta rủ rê đi tìm hạnh phúc. Bà bảo trên đời làm gì có hạnh phúc mà tìm. Song nó nhất quyết ra đi, bà ngăn nó lại không được, từ đó bà phát điên.

-Rồi đứa con gái ấy có trở về với bà không?

-Có. Nó trở về theo lối kia kìa – Lão ăn mày đưa tay chỉ xuống dòng sông -Nó trôi tới đúng chân cầu thì dừng lại.

-Nó đã chết? – Tôi hỏi lão một câu rất thừa.

-Đứa con gái ấy bị phụ tình nên mới phải nhảy xuống sông tự vận. Dòng sông đưa nó về đây. Bà điên ôm xác con gái, đem đi chôn ở cạnh bờ đê. Bà ôm nấm mộ gào khóc suốt ba ngày ba đêm. Rồi sau đó không ai thấy bà đâu nữa.

Câu chuyện làm tôi lặng người. Một lúc lâu sau, tôi lại hỏi:

-Còn cụ? Tại sao cụ lại ở đây?

-Lão bán cả nhà cửa, đất đai, ôm một mớ tiền đi mưu cầu phú quý. Đến đây gặp bà điên, bà cũng bảo với lão rằng lão đi sai đường rồi, hãy quay lại đi. Song lão cũng như mọi người, chẳng ai tin vào lời một người điên làm gì, cứ một mực ra đi. Kết quả lão bị lừa hết sạch, trở thành thân tàn ma dại thế này. Nhớ tới lời khuyên ngày ấy của bà, lão bèn quay trở lại đây để tìm…

-Có nhiều người cũng trở lại như cụ không?

-Có. Nhiều lắm. Mộng phú quý, mộng công danh, mộng tiền tài, mộng tự do, hạnh phúc… tất cả rốt cuộc chỉ là bịp bợm, chỉ là ảo tưởng mà thôi. Hầu hết mọi người đều vỡ mộng. Song đến khi nhận ra lời khuyên của người đàn bà điên kia là đúng thì tất cả đều đã muộn…

Thì ra con đường này chẳng bao giờ đưa người ta tới cái nơi cần tới. Sự bịp bợm đã hóa thân thành cả con đường như thế này ư? Làm sao lại có thể như thế được. Cảm thấy có sự ghê rợn nằm dưới hai gan bàn chân. Tôi hoảng hốt nhìn lên Bầu trời. Những sấm chớp trong trận mưa ngày hôm qua không hề để lại tí dấu vết nào. Bầu trời đã giấu chúng ở đâu? Dù sao thì tôi cũng chẳng dại gì mà tin rằng chúng đã hoàn toàn biến mất. Tôi chỉ dám nghĩ đến thế mà thôi. Và, tôi đã đi xa khỏi chiếc cầu và lão ăn mày từ lúc nào không biết

ChienKhuD
14-12-2012, 12:51 AM
Câu hỏi:

1. Cái cầu là gì mà vì nó 2 đám ăn mài đánh nhau?

2. Bà điên là ai mà làm cho đám ăn mà dừng lại?

3. Con gái bà điên chết do đâu?

4. Lão già thành kẻ ăn mài vì đâu?

5. Tác giả là ai?

song_huong
14-12-2012, 10:11 AM
Bài nào Bác Lâm đăng lên cũng mang một ý nghĩa rất thâm sâu. Hy vọng nhiều người đọc được bài này và xã hội bớt đi một số người trên điên.
Chúc Bác Lâm cuối tuần vui vẻ, sức khoẻ

Lâm Đệ
14-12-2012, 10:37 AM
Cám ơn bác Songhuong cũng xin chúc bác và gia quyến an khang

ChienKhuD
14-12-2012, 01:11 PM
Đang ngồi uống cafe nhớ về bài viết của bác Lâm bỗng đâu giai điệu lục bát ngân lên trong tôi. Chép vội vài dòng:

Bởi cây cầu

Phải đâu bởi tại cây cầu
Để cho hai đứa gặp nhau... tan tình
Ví dầu cầu ván đóng đinh
Yêu em từ thuở mai đình chớm hoa
Trăng rằm mấy độ thu xa
Người xưa đã khoác áo hoa theo chồng...
Ầu ơ con sáo sang sông
Chim quyên ở lại ngóng trông rã rời!
Chờ em chờ đến bao giờ
Tóc xanh nay đã bạc phơ mái đầu
Phải đâu bởi tại cây cầu
Để cho hai đứa gặp nhau... tan tình.

-CKD-

Tontu
14-12-2012, 02:03 PM
Những bài viết của bác Lâm rất thâm thúy và mang tính cách giáo hoá. Có những bài thuộc thể loại văn U Mặc với nhiếu triết lý rất hay. Đọc mãi mà vẫn cảm thấy mình còn chưa đọc hết được cái ý tưởng thâm sâu ấy. Bởi thế khi đọc những bài chia sẻ của bác Lâm, có đôi lúc mình đọc lại tới 2 lần.

Lẽ dĩ nhiên những người thích đọc bài của bác Lâm hầu hết là người yêu thích triết lý và giới trí thức.

Chúc bác Lâm và gia quyến vạn sự tốt đẹp.

kt22027
14-12-2012, 03:15 PM
hehe bác Tontu nói đúng rồi nhiều khi tôi phải đọc vài lần mà còn thấy thiếu thiếu cái gì đó ;) nhưng cũng vì vậy mà nó mới vui nên tôi hay lên đây tìm bác Lâm.

@CKD
Bác có tài làm thơ lắm, hứng lên là ra thơ! Bị ảnh hưởng các bác nên tôi cũng thấy thích thích làm thơ, chỉ tội vốn liếng ít chữ quá nên hay bí quá ;) còn nếu không bí thì cóc bò ra liền hehe

ChienKhuD
14-12-2012, 11:37 PM
He he cảm ơn bác KT. Chỉ có bác là khen "tài" làm thơ của tôi. :)

Tôi thì chả mê thơ bác à, hay đúng ra là không muốn dính dáng tới nó. Cho nên làm xong quên mất tiêu. Thôi thà vậy mà cho cái đầu nó đỡ mệt.

Tontu
15-12-2012, 12:57 AM
Chào bác CKD

Sao lại chỉ có bác KT? Bác Lâm, Gió, nhạc, Phi Hương và Tontu cũng rất khen tài làm thơ của bác đó, hehe.

Cá nhân mình thấy thơ của bác rất tự nhiên, không gò bó, nhẹ nhàng, thoang thoảng hương thơm của một hiền giả vậy. Ý thơ lại thấy có 1 cái gì đó thoát tục vậy. Rất hay! Hai câu thơ "Bận lòng chi nắm bắt. Trăm năm nữa còn không" cũng đã nói lên được rồi đó.

ChienKhuD
17-12-2012, 03:06 PM
Dạo này Gió lặng quá bác Lâm. Cũng không thấy bác và bác KT lên chơi...

kt22027
18-12-2012, 01:10 AM
Chắc là bác Lâm và Gió buồn bực vụ thảm sát đám trẻ vô tội kia nên không ghé đây chơi chứ gì. Xem tin và hình các em thấy tội nghiệp quá, buồn thật.

ChienKhuD
18-12-2012, 09:17 AM
Ở xã hội vốn cho là văn minh bậc nhất thế giới lại xảy ra những tội ác đến tột cùng như vậy. Ai mà không xót xa cho được khi trong đám trẻ vô tội đó có hình bóng của con em mình. Bỗng rưng rưng...

Tontu
18-12-2012, 11:19 AM
Vụ thảm sát ở Connecticut nói chung quy cũng vì nạn cho mua súng quá dễ dàng ở Mỹ. Theo tôi chỉ nên cho phép các cơ sở nhà nước, hoặc các cơ sở thương mại tư nhân mới được quyền dùng súng để bảo vệ. Không nên cho dân tự ý mua súng hoặc cất giữ súng tại gia dưới bất cứ hình thức nào. Ai vi phạm cứ phạt thẳng tay.

Thêm vào đó lũ trẻ coi phim Action (bắng súng giết người) nhiều quá, đâm ra tạo ra tâm tính của trẻ trở nên hung hăng và khát máu. Cứ hễ không thích ai là lấy súng "xử" người đó. Các phim ảnh Action, game giếc đã vô tình gieo vào đầu lũ trẻ cái tư tưởng khát máu, thích làm anh hùng như trong phim vậy...chẳng cần biết trái phải ra sao...cứ thế mà "xử" tự do. Văn minh đâu chẳng thấy, chỉ thấy suy đồi. Buồn thật!

Bố mẹ mua súng đề phòng kẻ trộm vào nhà...trộm đâu không thấy chỉ thấy con lấy súng ra chơi và làm những chuyện dại dột, gây biết bao đau khổ cho người khác.

Khi hay tin dữ đó, ai cũng bàng hoàng kinh hãi. Nếu tệ nạn này không giải quyết tới nơi tới chốn thì sẽ còn tiếp diễn nhiều bi kịch kế tiếp.

Còn nữa! Những ngày tháng sắp tới đây sẽ còn nhiều vụ tương tự xảy ra vì nạn trộm cướp ảnh bởi do kinh tế khó khăn. Bọn tội ác tận dụng sự dễ dãi này mua súng tự do để tha hồ cướp dựt.

Theo thống kê ở các cửa hàng bán súng ở California cũng cho thấy số người đặt mua súng cũng nhiều hơn trước. Cái đà này Obama cần phải chấn chỉnh lại luật lệ chứ bằng không thì sẽ còn nhiều thảm kịch sắp tới...nhất là trong thời kỳ khủng hoảng kinh tế. Việc Hoa Kỳ có thoát được "vực thẳm tài chính" hay không vẫn còn là dấu hỏi???

kt22027
18-12-2012, 02:09 PM
Như bác Tontu tôi cũng nghĩ là Mỹ nên làm một cái gì đó để tránh những trường hợp này. Nhưng nhắc tới luật súng óng thì ôi thôi biết bao nhiêu thứ nhức đầu. Chắc chắn là không thể nào tước súng khỏi tay thường dân được vì đó là 1 trong những đạo luật gốc của Mỹ (second amendment). Hơn nữa hiện nay Mỹ có quá nhiều súng lậu đang lưu hành, nếu dân không có súng thì bọn hắc đạo sẽ là trùm và chúng sẽ tha hổ tung hoành.

Trái với những suy nghĩ là nước Mỹ đang xuống dốc về mặt xã hội đặc biệt là nạn phạm pháp, nước Mỹ hiện nay đang ở trạng thái an toàn nhất từ xưa đến nay. Tôi không nói đến nền kinh tế đang suy sụp, hay là mặt đạo đức đang bị sa đà, mà là nạn phạm pháp nói chung. Mức phạm pháp ở Mỹ giảm 20% từ năm 2000!

Giới quan sát cho là được kết quả này là nhờ khoa học kỹ thuật tân tiến về mọi mặt, từ dùng dna cho đến các network để toàn nước chia sẻ các thông tin về tội phạm, giúp các cơ quan chống tội phạm làm việc hữu hiệu hơn.

Nhưng cũng do khoa học kỹ thuật mà người ta nghĩ là tội phạm gia tăng! Vì thông tin đi quá nhanh, những tin tức đến tai mọi người qua mạng nhiều và nhanh quá nên người ta có cảm giác này.

Nhưng phải công nhận là dân Mỹ càng ngày càng bị stress nặng chắc là do ảnh hưởng kinh tế và các độc tố trong thức ăn bị tồn lại trong cơ thể (dân Mỹ ăn bậy quá). Hình như những tiện nghi đến từ khoa hoc kỹ thuật cũng làm tăng stress nữa! Những người xài càng nhiều facebook càng bị stress hơn người ít dùng! bác nào bị stress nên đổi từ facebook qua TLKD đi. Stress là một quả bơm nổ chậm nhưng mức tàn phá của nó rất ghê gướm. Biết bao nhiêu tiền bạc bị mất đi cho thuốc men vì các bệnh do stress gây ra, đó là chưa nói đến năng suất lao động của một xã hội stress bị giảm trầm trọng.

ChienKhuD
18-12-2012, 02:21 PM
Nói thật bác KT tôi không ăn thịt heo. Bác biết sao không? Phía gia đình vợ tôi có tới 3 người làm giàu nhờ nuôi heo. Kinh tế khủng hoảng mà họ vẫn mua xe hơi xây nhà lầu. Có người nhà nuôi mới biết, heo bây giờ họ toàn cho dùng thuốc tăng trưởng, thuốc tạo nạc từ TQ nhập về. Nếu không "chơi xấu" thì không trụ được trên thị trường. Từ đó thấy vậy tôi không dám ăn thịt heo nữa bác à... Những chất tăng trưởng, kích thích ấy vào người sẽ tích tụ từ từ và bùng phát lúc nào không hay. Người ta hám lợi lắm làm gì nghĩ tới hậu quả của mình gây ra.

He he còn vụ FB tôi bỏ cách đây 5 năm rồi. Bây giờ còn xài Google+ để giữ liên lạc với đối tác làm ăn thôi.

kt22027
18-12-2012, 02:30 PM
@ChienKhuD
hehehe tôi không dùng facebook, ít ai trong đám bạn tôi tin chuyện này, tôi có thử nhưng nghĩ là mình không cần nên thôi.

Đỡ cái là cơ quan kiểm thuốc và thức ăn ở Mỹ làm việc cũng khá hữu hiệu, và bên đây tự do thông tin nên các thương gia chơi bậy bạ hay bị đem ra ánh sáng. Nhưng ở TQ và VN thì khác, tôi dám nói là 100% thực phẩm đến từ TQ có chất bảo quản cao hơn mức chấp nhận được. Còn ở VN cái vụ cho xa phòng vao cà phê là chuyện nhỏ, bác mà thấy họ xài thuốc trụ sinh cho tôm thì bác sợ luôn. Ướp bánh phở bằng dung dịch ướp sát... ôi thôi nói nhiều nghe càng buồn thêm.

roamingwind
18-12-2012, 02:37 PM
hihi... bà con ... mấy hôm nay vẫn ở đây. Cứ bị database error mỗi khi log-in vào TLKĐ. Bây giờ biết cách trị nó rồi. Ai bảo TLKĐ không stress? :)

ChienKhuD
18-12-2012, 02:41 PM
Bác KT: Nếu kể ra chắc không dám ăn gì luôn :).

Bác Gió: Welcome back! Tưởng đâu hỗm nay gió lặng để thành bão.

roamingwind
18-12-2012, 02:55 PM
Mấy hôm nay trời xui đất khiến cứ bị datbase error nên không vào được, nhân dịp tôi nhìn lại tôi khi lên cơn ghiền TLKĐ :). Ghiền, thấy người ta nhắc mình mà không vào được, stress bỏ mẹ đi chứ !!

Bài cầu sắt của bác Lâm làm nhớ hai câu đối đề trước cổng chùa Cao Mân bên Trung Quốc, lục google vài bữa nay để kiếm ngyên văn tiếng Hán mà không thấy. Hình như (không chắc) nó như vầy -- "không trụ bờ bên này, không trụ bờ bên kia, không trụ chính giửa. Hỏi anh bổn lai diện mục là chi?"
Cao Mân và Kim Sơn lúc xưa là hai lò đạo tạo các tổ sư Thiền Tông.

Ở Saigon hồi xưa có hai cây cầu song song, tên là cầu Sắt và cầu Bông. Nối liền Saigon và Gia Định. Không biết bây giờ hai cây cầu đó gọi là gì.

Tontu
18-12-2012, 02:57 PM
@ bác KT: rất đồng tình với bác. Dân Mỹ thì vua bị stress nặng...kinh tế khó khăn kéo theo đủ mọi vấn đề. Vào TLKD chơi vẫn tốt hơn fb nhiều. Mà mình thấy là lũ loai choai vào fb nhiều lắm.

@ bác Lâm: Bác Lâm đã khỏe chưa ạ? Thôi đừng buồn nữa bác. Vụ thảm sát ở trường Tiểu học thì ai cũng kinh hoàng cả. Ngay đêm hôm đó mình cũng đã đọc kinh và cầu nguyện cho các gia đình nạn nhân. Thấy tội cho họ ghê. Nghe nói quốc hội đang tính bàn lại vụ súng ống với Obama...

Cũng mới đây ở Fashion Island Mall của California xảy ra một vụ bắn chỉ thiên 50 phát súng, rất may là không gây thương tích cho ai. Khiếp quá!

dthavn
18-12-2012, 04:10 PM
hihi... bà con ... mấy hôm nay vẫn ở đây. Cứ bị database error mỗi khi log-in vào TLKĐ. Bây giờ biết cách trị nó rồi. Ai bảo TLKĐ không stress? :)
Em toàn để auto login nên không biết vụ "database error mỗi khi log-in", đã sửa rồi bác nhé :)

kt22027
19-12-2012, 06:24 AM
Bác KT: Nếu kể ra chắc không dám ăn gì luôn :).


Thật ra vấn đề hám lợi mà người ta tìm đủ mọi cách để "chơi xấu" xảy ra ở mọi nơi. Không nói bác cũng biết sức đồng tiền mạnh ghê lắm, có thể nói là siêu tư bản thì cũng là siêu về các trò này. Siêu là vì nó quá tinh vi, "chơi xấu" nhưng xấu dài hạn, ăn lần ăn mòn mới lợi hại hơn là chơi xấu ẩu tả đụng đâu làm đó như ở VN vì kiểu chơi xấu này không bền ;) TQ cũng thuộc loại vua làm ẩu. Nói thật với bác các nhóm băng đãng xâm mình vát súng đi cướp ngân hàng hay bán xì ke là thuộc loại tép riu thôi! Đáng sợ nhất là nhóm đeo cà vạt, bận áo vest, mang cập táp kìa. Nhóm này tinh vi đến mức nó hoạt động ngay bên bờ biên giới của pháp luật. Đúng là "hợp pháp" đó, nhưng cái chính vẫn là lợi nhuận và chơi xấu mà thôi. Cũng như con siêu vi khuẩn AIDS, nó độc hại vì cái tính ngấm ngầm và khôn ngoan của nó, chứ còn như con Ebola giết người tàn bạo trong chốc lát thì đâu có gì là nguy hiễm!

Ở Mỹ các kỹ nghệ lớn như thông tin, y khoa, dược, thực phẩm, ngân hàng và bảo hiểm đều có rất rất rất nhiều trò chơi xấu siêu tinh vi, càng đào sâu thì càng thấy nó rất lợi hại. Nói hết ra chắc viết khùng luôn, khi nào tôi có chút ít thời giờ thì mình sẽ đào sâu thêm chút nữa, để cùng nhau tìm hiểu và học hỏi nhé ;)

roamingwind
19-12-2012, 08:59 AM
Tôi hay nói với người quen bên VN là nước Mỹ cũng có tham nhũng, nhưng họ không rãnh hơi mà lấy vài trăm vài ngàn đô la. Làm thì làm cho đáng -- vài chục, vài trăm ngàn đô mới đáng mặt.

ChienKhuD
19-12-2012, 01:02 PM
He he thế nên mới tại "cây cầu". Phải có "cây cầu" y khoa, thực phẩm, ngân hàng, bảo hiểm... thì mới dẫn tới thói chơi xấu, trò lừa siêu tinh vi; phải có "cây cầu" kinh tế-chính trị thì mới dẫn tới tham nhũng, bóc lột... Thật đúng chủ đề :).