Lâm Đệ
24-12-2012, 11:35 PM
Thân tặng CKD ông già Tuyết đã đến với các cháu ở nhà chưa ?
“Vào năm 1897, một bé gái ở New York tên là Virginia O’Hanlon đã viết thư cho tờ New York Sun để hỏi về ông già Noel.
Cô bé viết rằng:
Cháu được tám tuổi. Bạn cháu nhiều đứa nói rằng ông già Noel không có thực. Bố cháu thì bảo nên hỏi tờ báo Sun. Xin hãy cho cháubiết: ông già Noel có thực không?.
Câu hỏi của cô bé quan trọng đến nỗi ông chủ bút Francis P. Church phải đích thân trả lời. Ông viết:
Virginia, các bạn cháu nói không đúng. Những người như họ luôn hoài nghi mọi thứ. Họ chỉ tin vào những gì họ tận mắt nhìn thấy và hiểu được, mặc dù trí óc của họ nhỏ bé biết bao. Virginia à, trí tuệ của con người, dù là người lớn hay trẻ em, tất cả đều nhỏ bé. Trong vũ trụ vĩ đại mà chúng ta đang sống, nếu ta hình dung chân lý rộng lớn như là một không gian bao la, thì kiến thức của con người chỉ nhỏ nhoi bằng một con kiến mà thôi.
Vâng, Virginia, ông già Noel có thực.
Ông có thực cũng như tình yêu và lòng quảng đại luôn hiện diện quanh ta, nhờ đó mà cuộc sống của chúng ta được vui tươi và hạnh phúc. Nếu không có ông già Noel thì thế giới của chúng ta ảm đạm biết bao. Nếu không có những em bé như cháu thì thế giới của chúng ta sẽ như thế nào? Khi đó cuộc sống sẽ chẳng có những tâm hồn trẻ thơ, chẳng có thi ca, chẳng có lãng mạn. Con người chỉ là những cỗ máy khô khan. Ánh sáng niềm tin và hy vọng của trẻ em trên khắp thế giới cũng sẽ tiêu tan.
Nếu không tin có ông già Noel, cháu cũng sẽ chẳng tin vào những chuyện thần tiên. Cháu có thể nói với bố nhờ người canh cửa trong đêm Giáng sinh để bắt gặp bằng được ông già Noel, nhưng ngay cả nếu như không gặp được ông đi chăng nữa, thì cũng đâu chứng minh được điều gì? Chưa ai tận mắt gặp ông già Noel bằng xương bằng thịt cả, nhưng điều đó không có nghĩa là ông già Noel không có thực. Những điều chân thực nhất trong thế giới chúng ta là những điều mà trẻ em và người lớn đều không thể thấy được. Cháu có bao giờ nhìn thấy các nàng tiên nhảy múa trên thảm cỏ chưa? Dĩ nhiên có thể là chưa, nhưng đó đâu phải là bằng chứng để cho rằng không có chuyện đó. Không ai có thể hiểu và tưởng tượng được những điều kỳ diệu mà họ chưa từng thấy và không thể thấy được trong thế giới của chúng ta.
Cháu có thể dễ dàng đập vỡ một cái lúc lắc để tìm xem cái gì kêu lách cách bên trong, nhưng trên đời này có một thế giới kỳ diệu được bao phủ bởi một bức màn kiên cố mà không một sức mạnh nào của thế gian có thể xuyên qua được. Chỉ có bằng niềm tin và tình yêu chúng ta mới vén được bức màn và cảm nhận được vẻ đẹp lộng lẫy huy hoàng bên trong. Những chuyện đó có thực không? Virginia à, đó là điều chân thực nhất trên thế gian này.
Ông già Noel không có thực ư? Nhờ Trời, ông vẫn sống, và sẽ sống mãi. Hàng nghìn năm sau Virginia à, mà không phải, hàng trăm nghìn năm sau, ông vẫn sẽ tiếp tục mang đến niềm vui và hạnh phúc cho những tâm hồn trẻ thơ trên khắp hành tinh này.
Chúc cháu Giáng sinh hạnh phúc !”
Bài báo của Francis P. Church đã gây xúc động cho độc giả nên sau đó mỗi năm cứ đến mùa Giáng sinh, nó lại được đăng lại một cách trang trọng trên tờ New York Sun suốt cho đến năm 1950 khi tờ báo này đình bản.
Mỗi khi đông về, khi trẻ em khắp nơi vui đón Giáng sinh, người ta lại nhớ đến câu chuyện năm nào và quả thực không có câu trả lời nào hay hơn bài báo của năm 1897.
Còn đây là thư gửi ông già Noel do một người đã già viết
"Gửi ông!!!
Con không định viết cho ông bức thư này bởi một điều rất đơn giản rằng con không theo đạo thiên chúa, và một điều đơn giản phụ nữa là con chả bao giờ tin có ông hiện hữu trên thế gian này.
Con không tin sự hiện hữu của ông nhưng con lại tin ở những điều ước. Mặc dù những gì con ước rất nhỏ nhoi, rất giản đơn như chính cuộc sống của con vậy, mặc dù những gì con ước có lúc thành hiện thực có lúc nó chỉ mãi là ước mơ thôi... mặc dù ước mơ của con (và của cả thiên hạ nữa ) có thành hiện thực hay không là còn phụ thuộc ở chính người ước: sự chân thành, sự cố gắng, niềm tin.... mặc dù... thì con vẫn tin ở những điều ước ông ạ. Chính vì tin ở điều ước nên mới có bức thư này gởi ông.
Ông có thực hay không, đến thời điểm này con không quan tâm nữa. Nhưng con khát khao mong nhận được 1 món quà trong đêm giáng sinh ông ạ. Con chưa bao giờ nhận được món quà nào trong đêm này cả dẫu rằng con đã gởi đi rất nhiều, nhưng những gì con thấy được là nụ cười của bọn trẻ mới đáng yêu làm sao! Con có thể coi những nụ cười ấy là món quà to lớn mà con được nhận không? Nếu những nụ cười đó là món quà dành cho con thì ông ạ, con thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian đấy. Tuy nhiên, con vẫn tham lam ước thêm cho riêng mình.
Nếu có thể ông hãy bỏ vào chiếc tất của con 1 gói quà sức khoẻ được không ông? Dạo này con thấy đau nhiều hơn, con thật sự thấy mình yếu đi rất nhiều ông ạ. Con luôn phải tỏ ra khoẻ mạnh trước những người thân và con thấy mệt mỏi vì sự giả vờ này.
Và ông có thể "đánh rơi "niềm tin vào chiếc tất của con không sau khi đã tặng cho con gói quà đầu tiên ấy? (Đừng trách con tham lam ông ạ, bản chất rồi, con người mà, ai cũng tham như con cả thôi!) Không biết tự bao giờ con thiếu niềm tin ông ạ. Con nghi ngờ tất cả. Và đôi khi con nghi ngờ chính bản thân mình. Tội nghiệp con!
Hạnh phúc sẽ mỉm cười _ Con chỉ ước thế thôi! Ông có thể cho con những món quà đó?
Con nhắm mắt vào rồi đó sau khi đã treo lủng lẳng chiếc tấc lên. Con đợi ông...
Yêu ông !
“Vào năm 1897, một bé gái ở New York tên là Virginia O’Hanlon đã viết thư cho tờ New York Sun để hỏi về ông già Noel.
Cô bé viết rằng:
Cháu được tám tuổi. Bạn cháu nhiều đứa nói rằng ông già Noel không có thực. Bố cháu thì bảo nên hỏi tờ báo Sun. Xin hãy cho cháubiết: ông già Noel có thực không?.
Câu hỏi của cô bé quan trọng đến nỗi ông chủ bút Francis P. Church phải đích thân trả lời. Ông viết:
Virginia, các bạn cháu nói không đúng. Những người như họ luôn hoài nghi mọi thứ. Họ chỉ tin vào những gì họ tận mắt nhìn thấy và hiểu được, mặc dù trí óc của họ nhỏ bé biết bao. Virginia à, trí tuệ của con người, dù là người lớn hay trẻ em, tất cả đều nhỏ bé. Trong vũ trụ vĩ đại mà chúng ta đang sống, nếu ta hình dung chân lý rộng lớn như là một không gian bao la, thì kiến thức của con người chỉ nhỏ nhoi bằng một con kiến mà thôi.
Vâng, Virginia, ông già Noel có thực.
Ông có thực cũng như tình yêu và lòng quảng đại luôn hiện diện quanh ta, nhờ đó mà cuộc sống của chúng ta được vui tươi và hạnh phúc. Nếu không có ông già Noel thì thế giới của chúng ta ảm đạm biết bao. Nếu không có những em bé như cháu thì thế giới của chúng ta sẽ như thế nào? Khi đó cuộc sống sẽ chẳng có những tâm hồn trẻ thơ, chẳng có thi ca, chẳng có lãng mạn. Con người chỉ là những cỗ máy khô khan. Ánh sáng niềm tin và hy vọng của trẻ em trên khắp thế giới cũng sẽ tiêu tan.
Nếu không tin có ông già Noel, cháu cũng sẽ chẳng tin vào những chuyện thần tiên. Cháu có thể nói với bố nhờ người canh cửa trong đêm Giáng sinh để bắt gặp bằng được ông già Noel, nhưng ngay cả nếu như không gặp được ông đi chăng nữa, thì cũng đâu chứng minh được điều gì? Chưa ai tận mắt gặp ông già Noel bằng xương bằng thịt cả, nhưng điều đó không có nghĩa là ông già Noel không có thực. Những điều chân thực nhất trong thế giới chúng ta là những điều mà trẻ em và người lớn đều không thể thấy được. Cháu có bao giờ nhìn thấy các nàng tiên nhảy múa trên thảm cỏ chưa? Dĩ nhiên có thể là chưa, nhưng đó đâu phải là bằng chứng để cho rằng không có chuyện đó. Không ai có thể hiểu và tưởng tượng được những điều kỳ diệu mà họ chưa từng thấy và không thể thấy được trong thế giới của chúng ta.
Cháu có thể dễ dàng đập vỡ một cái lúc lắc để tìm xem cái gì kêu lách cách bên trong, nhưng trên đời này có một thế giới kỳ diệu được bao phủ bởi một bức màn kiên cố mà không một sức mạnh nào của thế gian có thể xuyên qua được. Chỉ có bằng niềm tin và tình yêu chúng ta mới vén được bức màn và cảm nhận được vẻ đẹp lộng lẫy huy hoàng bên trong. Những chuyện đó có thực không? Virginia à, đó là điều chân thực nhất trên thế gian này.
Ông già Noel không có thực ư? Nhờ Trời, ông vẫn sống, và sẽ sống mãi. Hàng nghìn năm sau Virginia à, mà không phải, hàng trăm nghìn năm sau, ông vẫn sẽ tiếp tục mang đến niềm vui và hạnh phúc cho những tâm hồn trẻ thơ trên khắp hành tinh này.
Chúc cháu Giáng sinh hạnh phúc !”
Bài báo của Francis P. Church đã gây xúc động cho độc giả nên sau đó mỗi năm cứ đến mùa Giáng sinh, nó lại được đăng lại một cách trang trọng trên tờ New York Sun suốt cho đến năm 1950 khi tờ báo này đình bản.
Mỗi khi đông về, khi trẻ em khắp nơi vui đón Giáng sinh, người ta lại nhớ đến câu chuyện năm nào và quả thực không có câu trả lời nào hay hơn bài báo của năm 1897.
Còn đây là thư gửi ông già Noel do một người đã già viết
"Gửi ông!!!
Con không định viết cho ông bức thư này bởi một điều rất đơn giản rằng con không theo đạo thiên chúa, và một điều đơn giản phụ nữa là con chả bao giờ tin có ông hiện hữu trên thế gian này.
Con không tin sự hiện hữu của ông nhưng con lại tin ở những điều ước. Mặc dù những gì con ước rất nhỏ nhoi, rất giản đơn như chính cuộc sống của con vậy, mặc dù những gì con ước có lúc thành hiện thực có lúc nó chỉ mãi là ước mơ thôi... mặc dù ước mơ của con (và của cả thiên hạ nữa ) có thành hiện thực hay không là còn phụ thuộc ở chính người ước: sự chân thành, sự cố gắng, niềm tin.... mặc dù... thì con vẫn tin ở những điều ước ông ạ. Chính vì tin ở điều ước nên mới có bức thư này gởi ông.
Ông có thực hay không, đến thời điểm này con không quan tâm nữa. Nhưng con khát khao mong nhận được 1 món quà trong đêm giáng sinh ông ạ. Con chưa bao giờ nhận được món quà nào trong đêm này cả dẫu rằng con đã gởi đi rất nhiều, nhưng những gì con thấy được là nụ cười của bọn trẻ mới đáng yêu làm sao! Con có thể coi những nụ cười ấy là món quà to lớn mà con được nhận không? Nếu những nụ cười đó là món quà dành cho con thì ông ạ, con thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian đấy. Tuy nhiên, con vẫn tham lam ước thêm cho riêng mình.
Nếu có thể ông hãy bỏ vào chiếc tất của con 1 gói quà sức khoẻ được không ông? Dạo này con thấy đau nhiều hơn, con thật sự thấy mình yếu đi rất nhiều ông ạ. Con luôn phải tỏ ra khoẻ mạnh trước những người thân và con thấy mệt mỏi vì sự giả vờ này.
Và ông có thể "đánh rơi "niềm tin vào chiếc tất của con không sau khi đã tặng cho con gói quà đầu tiên ấy? (Đừng trách con tham lam ông ạ, bản chất rồi, con người mà, ai cũng tham như con cả thôi!) Không biết tự bao giờ con thiếu niềm tin ông ạ. Con nghi ngờ tất cả. Và đôi khi con nghi ngờ chính bản thân mình. Tội nghiệp con!
Hạnh phúc sẽ mỉm cười _ Con chỉ ước thế thôi! Ông có thể cho con những món quà đó?
Con nhắm mắt vào rồi đó sau khi đã treo lủng lẳng chiếc tấc lên. Con đợi ông...
Yêu ông !