Đăng nhập

View Full Version : Văn hóa Làng



Lâm Đệ
26-12-2012, 04:07 AM
Thân tặng cuonghanh

Hầu như tất cả sách vở bằng tiếng Việt đều nhấn mạnh: người Việt Nam có tinh thần cộng đồng cao. Trong bảng giá trị truyền thống của Việt Nam, nước bao giờ cũng đứng trên làng; làng bao giờ cũng đứng trên gia đình; và gia đình bao giờ cũng đứng trên cá nhân.

Thế nhưng chỉ cần nhìn vào đời sống hàng ngày, chúng ta sẽ thấy khác hẳn.

Ở Việt Nam, bất cứ nơi nào cần phải sắp hàng cũng có vô số người chen lấn, không cần biết người khác rồng rắn chờ đợi bao lâu cả. Đi ngoài đường, có vô số người sẵn sàng vất rác xuống bất cứ nơi nào, mặc kệ vệ sinh chung, nghĩa là mặc kệ người khác. Buổi sáng hay buổi chiều, ngay ở các thành phố lớn, người làm việc dọn dẹp hàng quán, dùng chổi hất rác ra ngoài đường, bất kể người qua lại. Mỗi lần gặp tai nạn, trong lúc những người ngoại quốc thường tổ chức thoát hiểm một cách trật tự thì người Việt phần lớn mạnh ai nấy chạy. Gần đây, qua những video clip về các vụ hành hung trong học đường được tung lên mạng, dư luận sửng sốt trước cảnh một số học sinh, có khi là học sinh nữ, xúm vào đánh túi bụi một học sinh khác, trong lúc nhiều học sinh đứng hay ngồi chung quanh nhìn. Dửng dưng. Hay cảnh học sinh đánh thầy giáo đến ngất xỉu trên bục giảng và các học sinh khác trong lớp hay ngay cả đồng nghiệp đứng nhìn. Dửng dưng. Qua báo chí, người ta phát hiện một số trẻ em bị chủ hoặc có khi ngay cả bố mẹ hành hạ đến thương tật trong suốt bao nhiêu năm và người ta cũng phát hiện một sự thật khác: trong suốt bao nhiêu năm ấy, xã hội chung quanh đều dửng dưng.

Thật ra, nói như vậy dễ làm nhiều người động lòng. Nhưng dù sao, đó cũng là sự thật. Và sự thật đó đã được biết lâu lắm rồi. Bởi vậy, nhiều người, phải nói là rất nhiều người, thường nói: một người Việt Nam thì hơn một người Nhật; hai người Việt Nam thì bằng hai người Nhật; nhưng ba người Việt Nam thì lại thua ba người Nhật. Lại có người kể chuyện cười: Nếu bị rớt xuống một cái hố sâu, ba người Nhật sẽ tìm cách kênh nhau và kéo nhau lên mặt đất; còn ba người Việt Nam thì không bao giờ: Khi người này tìm cách trèo lên thì hai người kia sẽ nắm chân kéo xuống!

Nhớ, đã lâu, trong một lần trò chuyện, nghe một trí thức Việt Nam ra vẻ ưu thời mẫn thế, than thở là sức mạnh của cộng đồng người Việt sẽ gia tăng gấp bội nếu mọi người biết ngồi lại và làm việc chung với nhau, một người bạn ngoại quốc, vốn là một học giả chuyên về Việt học, cười đáp: “Nếu biết đoàn kết thì đâu còn là người Việt nữa!” Tất cả người Việt Nam đứng đó đều im lặng. Làm sao mà cãi lại được chứ?

Chính tính vị kỷ đã đẻ ra sự chia rẽ.


Chúng ta có thể đặt vấn đề: tại sao người Việt vị kỷ và vì vị kỷ nên chia rẽ như thế?

Dường như chưa có ai trả lời câu hỏi ấy. Có lẽ, lý do chính là người ta không dám nhìn nhận sự thật ấy. Nói chuyện với nhau, ai cũng nói vậy; nhưng khi viết lách, người ta cứ chạy theo phía tô hồng, chỉ muốn nhấn mạnh đến những cái hay, cái đẹp, dù chỉ là những cái hay và cái đẹp trong huyền thoại.

Điều đặc biệt là, khi nhấn mạnh đến tinh thần tập thể hay tính cộng đồng của người Việt Nam, người ta hay nói đến văn hóa làng. Quả thật, không ai có thể chối cãi được, trong nhiều ngàn năm, làng đã đóng một vai trò cực kỳ quan trọng trong xã hội và văn hóa Việt Nam. Đó là một đơn vị hành chính với những cấu trúc quyền lực riêng bao gồm hai thành phần chính: quan viên (chức sắc và chức dịch) và dân (lão, đinh và ti ấu). Đó cũng là một đơn vị kinh tế, nơi, nếu làm nghề thì người ta thường tụ hội lại với nhau thành “phường”; nếu làm nông thì thành “giáp” và thường phụ giúp nhau trong công việc đồng áng. Đó cũng là một đơn vị tôn giáo và văn hóa với những thần hoàng và hương ước riêng. Ngoài ra, đó còn là một đơn vị xã hội khá khép kín của những người chính cư (phân biệt với dân ngụ cư).

Trong làng, được bao bọc bởi những lũy tre, người ta có thể ganh tị nhau, chèn lấn nhau, bóc lột nhau, nhưng người ta cũng phải gắn kết với nhau để chống chọi với những áp lực từ bên ngoài. Tinh thần tập thể và tính cộng đồng được nẩy nở từ môi trường sống như thế.

Tuy nhiên, cái làng truyền thống, nơi nuôi dưỡng tính cộng đồng như vậy đã qua rồi. Đã thuộc về quá khứ lâu, lâu lắm rồi. Nó bị phá nát ít nhất vì ba lý do: thứ nhất, nó bị thay thế bởi các hợp tác xã; thứ hai, nó bị hủy hoại trong chiến tranh, nơi phần lớn nông dân phải bỏ đồng ruộng để chạy ra thành thị lánh nạn; và thứ ba, gần đây hơn, vì quá trình đô thị hóa.

Khi làng bị biến mất, văn hóa làng không còn nữa, những thành quả tâm lý như tính cộng đồng và tinh thần tập thể sẽ bị lung lay ngay tức khắc. Muốn tránh cũng không được. Vấn đề ở đây là: lấy gì để thay thế làng trong việc duy trì và phát triển tính cộng đồng của người Việt Nam?

Ở phương diện này, chúng ta có thể thu nhận được một bài học từ thế giới: Cần xây dựng gấp một xã hội cộng đồng

Lâu nay, nhìn quan hệ giữa người với người, ở Việt Nam, người ta chỉ tập trung vào ba khía cạnh: gia đình, thị trường và chính trị. Thật ra, trong quan hệ giữa người và người, cần có một kích thước khác nữa: quan hệ xã hội. Chính trong quan hệ xã hội này, người ta mới được đào luyện và phát huy tinh thần tập thể cũng như tính cộng đồng được.(st)

cuonghanh
26-12-2012, 09:28 AM
Bài viết hay quá bác Lâm ạ.

Huhu, cháu comment rõ dài nhưng chả biết ấn phải cái gì mà nó thoát ra, mất hết rùi! Lúc nào cháu lại comment tiếp ạ!

themgaidep
26-12-2012, 10:32 AM
Bác Lâm Đệ có bài viết thật hay, một trong những "thói xấu" người Việt Nam là thói đố kỵ, nó làm thui chột sáng tạo của con người, làm xói mòn tinh thần đồng đội và tinh thần làm việc tập thể...

Có người nói bâng quơ: Không cần phấn đấu để giỏi giang, chỉ cần thằng khác ngu hơn mình là được.:cainhau:cainhau:tlbuc

FGYan
26-12-2012, 12:04 PM
Thân tặng cuonghanh
........
một người bạn ngoại quốc, vốn là một học giả chuyên về Việt học, cười đáp: “Nếu biết đoàn kết thì đâu còn là người Việt nữa!”
(st)
Buồn khi nghe câu nhận xét này quá bác Lâm à. Các đời trước đâu có thế, thời Trần (thế kỷ 13) dù vó ngựa của đại quân Nguyên Mông đã xâm lược toàn cõi Trung Hoa và phần lớn châu Á nhưng 3 lần tiến đánh Việt Nam đều bị thảm bại. Nếu không có tinh thần đoàn kết tuyệt vời thì sao mà 20 vạn quân Trần có thể đánh tan 60 vạn quân Nguyên thiện chiến (lần 2) một cách vẻ vang như vậy.
Than ôi! Tiếc thay!

Lâm Đệ
26-12-2012, 12:52 PM
@ FGYan

Có gì mà buồn bác Nghiên nhiều khi nó chỉ là một giai đoạn lịch sử thôi .Dân tộc Nga hết sức vĩ đại nếu không tại sao họ sản sinh đuợc Tolstoy đuợc Tchaikovsky,thế mà lại hết sức đểu giả bần tiện tìm đủ mọi cách hại nhau trong Tầng đầu địa ngục của Sojẹnithsyn .Dân tộc Trung Hoa vĩ đại chứ ! Thế mà bây giờ ?Một nền kinh tế gần như nhất thế giới mà lại không hề có một thương hiệu ,họ toàn nổi danh vì sự làm giả ,làm nhái , ăn cắp bản quyền ...v ..v xã hội vô cảm đến tận cùng .Châu Âu văn minh thế nhưng khi bành trướng thực dân lại xấu xa biết chừng nào .Dân tộc mình bản chất tuyệt vời rồi nhất định điều đó sẽ quay lại thôi bác ạ.Chúng ta phải tin như thế

matvan
26-12-2012, 01:19 PM
Nếu không có tinh thần đoàn kết tuyệt vời thì sao mà 20 vạn quân Trần có thể đánh tan 60 vạn quân Nguyên thiện chiến (lần 2) một cách vẻ vang như vậy.
Than ôi! Tiếc thay!
Mặc dù rất tự hào chiến tích 3 lần phá tan quân Nguyên Mông của nhà Trần nhưng em không đồng ý lắm về vấn đề này.
Đầu tiên là nói về số lượng quân nhà Trần. Nói nhà Trần có 20 vạn quân ở lần thứ hai có vẻ không đúng lắm. Khi Hưng Đạo vương hội quân ở Vạn Kiếp đã có 20 vạn quân rồi, còn lực lượng đang đóng ở các nơi chắc chắn nhiều hơn số lượng này ít nhất là 1 lần.
Triều nhà Trần có 27 năm chuẩn bị chiến tranh lần thứ hai và chuẩn bị rất kỹ lưỡng nên không thể tin là số lượng chỉ có 20 vạn. Có lẽ 20 vạn là quân chính quy (quân cấm vệ và quân các lộ) trong khi đó biên chế quân đội nhà Trần cho phép các vương thân đại thần có quân đội riêng, chưa kể du kích quân của các tù trưởng vùng biên.
Tiếp đó ta nói đến số lượng quân Nguyên mông. Trước đây người ta nói đến 50 vạn quân Nguyên xâm lược nước ta, nhưng giờ đây có điều chỉnh nhiều, nhiều nhà lịch sử hiện nay cho rằng quân Mông chỉ tầm 12 đến 15 vạn quân trong đó phần đông là tân binh được tuyển từ nhà Tống và nhà Đại lý vừa bị tiêu diệt.
Bình tĩnh mà nhìn lại thì thấy con số 12 đến 15 là hợp lý hơn, quân Nguyên luôn nổi tiếng với việc lấy ít địch nhiều, yếu tố tốc độ là quan trọng nhất lại không có quân vận tải lương, quen với việc đi đến đâu cướp lương đến đấy nên khó có thể mang nhiều quân đi được, vả lại việc nói khoác số quân vẫn thường thấy trong lịch sử. Trận chiến toàn lực của quân Nguyên đánh Kharesm (một nước hùng mạnh với lãnh thổ rộng khắp Trung Đông) cũng chỉ có 25 vạn quân, trận chiến với Tây Hạ họ cũng chỉ huy động 18 vạn để chiếm 1 đất nước đang cực mạnh với 50 vạn quân.
Giai đoạn đánh Đại Việt lần thứ 2, họ đang vừa chiếm 1 vùng đất đai rộng lớn luôn có phản loạn là nước Tống và Trung Đông nên chắc chắn họ phải giữ 1 số quân rất lớn tại đó, khó có thể điều nhiều binh đi được. Ngay sau khi thua lần thứ 2, vua Nguyên rất tức giận lệnh đánh luôn lần thứ 3 chứng tỏ họ vẫn không thiếu quân dự trữ, rồi thời điểm đó họ cũng đánh Nhật và bị bão đánh tan nhấn chìm toàn bộ quân đội.
Tóm lại có thể khẳng định lần 1 quân Nguyên có tầm 2 đến 3 vạn + thêm tầm 1 vạn đến 2 vạn hàng quân của Đại lý. Đây có lẽ là ít nhưng tinh nhuệ nhất.
Lần 2 quân Nguyên có tầm 15 vạn trong đó quá nửa là hàng quân nhà Tống
Lần 2 quân Nguyên chỉ có tầm 10 vạn là cùng, còn yếu hơn cả lần 2.
Quân Nguyên vẫn rất mạnh, đánh đâu thắng đó, nhà Trần vẫn thua liểng xiểng, thiệt hại nặng nề và thắng trận có 1 chút may mắn + việc chiến lược vườn không nhà trống (cứ cho là ý của THĐ đi nhưng cũng là do dân Việt nam có thói quen chạy loạn là mang hết từ con gà, bơ gạo đến cái chổi cùn). Trong khi đó quân Nguyên lần 2 không hề mang theo lương, đơn vị nào cũng chỉ dự trữ lương bên mình ăn vài ngày là cùng, đến đâu cướp đến đó. Lần 3 rút kinh nghiệm mang theo lương thì là đi đường thủy, bị đúng Trần Khánh Dư ương bướng phá tan.

kt22027
26-12-2012, 02:55 PM
Tôi lai căng văn hóa nên không dám nói nhiều về đặc tính của một dân tộc, tuy nhiên tôi cũng đã từng bỏ ra không ít thời giờ suy nghĩ về chuyện này, lý do là tôi thấy nhiều hành động kém tính cộng đồng đến vô lý. Và tôi dị ứng nhất với hình ảnh chen lấn đến mức đạp lên đàn bà và các cụ.

Có dịp nói chuyện với bà con bên Việt Nam, hay những người bên VN mới định cư bên này tôi hay hỏi câu tại sao, đa số nói là sợ, sợ mất quyền lợi, sợ mất giờ, sợ... đủ thứ chỉ không sợ người khác cười thôi ;)

Theo tôi thấy là tại do người mình nghĩ không xa, chỉ được việc trước mắt, cho mình, là ok. Nhưng không nghĩ thêm một bước nữa là nếu người cạnh mình cũng nghĩ như mình thì hỏng việc.

Thí dụ: tôi quét rát qua sân hàng xóm, sân tôi sạch ;) hàng xóm quét ngược lại, sân anh ấy sạch ;) cả hai đều được sạch... tạm bợ thôi.

Rất nhiều người mình có tính thích phá hôi, đọc trên diễn đàn này tôi thấy hoài chuyện này. Phá hôi cũng là một hành động nghĩ không xa, vì nó cũng chỉ có tính tạm bợ thôi. Tôi phá hôi bạn, bạn phá hôi tôi, cả hai đứa mình đều hôi. (crab mentality)

cuonghanh
05-01-2013, 07:43 PM
Căn bản nước mình đang ở giai đoạn quá độ, cái gì gần như cũng ở ngưỡng đả phá cái cũ nhưng hoang mang trong việc lựa chọn hình mẫu mới. Văn hóa, tính dân tộc (như đoàn kết, cộng đồng, yêu nước... ) Việt Nam mình đã có bề dày, rất dày là đằng khác và đã trở thành truyền thống, thế nhưng ở giai đoạn lẫn lộn cũ mới, đảo lộn giữa cái TA và cái TÔI như thời điểm này thì nó bị lu mờ theo cách này hay cách khác là lẽ đương nhiên.

Nhưng có biến cố thì mới ra bản chất - không chỉ đúng với riêng một người mà theo cháu ở tầm vóc lớn hơn là cả dân tộc cũng còn nguyên giá trị. Ví dụ như vấn đề biển Đông (xin lỗi BQT vì có đá 1 tí chính trị - mang tính minh họa thôi ạ). Nếu k có bức xúc ở biển Đông thì có lẽ đa số vẫn nghĩ giới trẻ hiện nay thật ích kỷ, vô dụng, hoang phí thời gian, sức lực và trí tuệ cho những đam mê vật chất tầm thường. Nhưng khi đất nước gặp chuyện, vẫn là những gamer, những kẻ quanh năm trà chanh chém gió ấy lại hừng hực nói tiếng yêu nước, sẵn sàng ra trận khi có biến.

Cháu nghĩ tính cách dân tộc chịu sự chi phối của rất nhiều thứ: Văn hóa, nhân chủng, chính trị, kinh tế - xã hội, truyền thống, lịch sử... có thể cả nguồn nước, thức ăn, ngôn ngữ... nữa, do đó nó sẽ có sự thay đổi, biến động theo thời gian song về bản chất thâm căn cố đế, vẫn sẽ có một nét chung nào đó mà khi hoàn cảnh hợp lý nó sẽ bộc phát.

Văn hóa làng - mất mà không mất là lẽ vậy!

Lâm Đệ
05-01-2013, 08:33 PM
Ý kiến xác đáng quá cuonghanh trích tặng bạn một đoạn

Sử gia người Mỹ Will Durant đã viết bộ sử vĩ đại nhất có lẽ của mọi thời đại nhan đề Câu Chuyện về nền văn minh (The Story of Civilization). Từ đấy ông chắt lọc ra được bài học lớn nhất của lịch sử như sau:
"Nhưng tôi sẽ không để các bạn nghĩ rằng lịch sử chỉ là bi kịch, và sự nghiên cứu lịch sử sẽ làm sụp đổ bao hy vọng của con người. Không, thật ra bài học quý giá nhất của lịch sử là con người bất khuất; con người vượt qua được vô vàn các cuộc khủng hoảng, như con người sẽ vượt qua những cuộc khủng hoảng ngày nay mà khiến ta lo lắng. Các bạn có nhớ phim "Đoàn Xiếc" của Charlie Chaplin? Bạn chắc nhớ vào cuối phim Charlie mất việc ở đoàn xiếc; và buổi sáng hôm ấy sau lần diễn cuối cùng những chiếc xe ngựa bít bùng lăn bánh đi bỏ anh ở lại một mình giữa những tàn tích, không bạn bè, không tiền bạc, buồn thảm cô đơn thấy rõ; đấy chính là hình ảnh con người sau khi La Mã sụp đổ, hay sau Cuộc Chiến tranh Ba mươi Năm, hay Châu Âu sau Đệ nhị Thế Chiến! Rồi bất ngờ Charlie xoay tít cây gậy lên trời, sửa mũ trên đầu lại cho chặt,và bước đi nghiêng qua nghiêng lại ra khỏi phim và vào cuộc đời-con người là thế đấy. Dù con người tưởng chừng ngã rất nặng, dù tai họa tưởng chừng ập xuống quá lớn, nhưng con người đứng dậy, "đẫm máu nhưng không khuất phục", vẫn náo nức, tò mò, giàu tưởng tượng, và quyết tâm bước đi tiếp. Rồi ở đâu đó, bằng cách nào đấy, con người sẽ gầy dựng trở lại. Đấy là bài học lớn nhất của lịch sử."

cuonghanh
05-01-2013, 09:45 PM
Kiến thức của bác Lâm về mọi lĩnh vực thật đáng để mọi người ngả mũ bái phục!

roamingwind
09-01-2013, 12:55 AM
Nhưng có biến cố thì mới ra bản chất - không chỉ đúng với riêng một người mà theo cháu ở tầm vóc lớn hơn là cả dân tộc cũng còn nguyên giá trị. Ví dụ như vấn đề biển Đông (xin lỗi BQT vì có đá 1 tí chính trị - mang tính minh họa thôi ạ). Nếu k có bức xúc ở biển Đông thì có lẽ đa số vẫn nghĩ giới trẻ hiện nay thật ích kỷ, vô dụng, hoang phí thời gian, sức lực và trí tuệ cho những đam mê vật chất tầm thường. Nhưng khi đất nước gặp chuyện, vẫn là những gamer, những kẻ quanh năm trà chanh chém gió ấy lại hừng hực nói tiếng yêu nước, sẵn sàng ra trận khi có biến.

Đây có phải là tâm thức chung căn bản của người VN?

Hôm qua xem clip về lịch sữ dân tộc cô động, http://www.thanglongkydao.com/dat-nuoc/38199-viet-nam-hinh-hai-mot-chu-s.html, có đoạn nói trong mấy ngàn năm quốc gia chỉ vài trăm năm đât nước hoà bình, đáng ngẫm nghĩ.

Nhớ ý một câu thơ của Chế Lan Viên, ông than là VN có quá nhiều tên đường của các anh hùng dân tộc.