View Full Version : Huyền thoại một nhà thơ-Nguyễn Bính
culu2795
22-07-2010, 09:01 PM
Nhà thơ sinh năm 1919 ở làng Thiện Vịnh,huyện Vụ Bản(Nam Định)Không hề học ở trường chỉ học ở nhà vs cậu và cha.
Làm thơ từ năm 13 tuổi.đã làm gần 1000 bài.được giải khuyến khích về thơ Tự lực văn đoàn năm 1937.
Đã đăng thơ:Ngày nay,Tiểu thuyết thứ năm,Nam Cường
Đã xuất bản:Lỡ buớc sang ngang,Tâm hồn tôi,Hương cố nhân
Tương tư
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười mong một người
Gió mưa là bệnh của Trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng
Hai thôn chung lại một đàng
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này
Ngày qua ngày chẳng lại ngày
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng
Bảo rằng cách trở đò giang
Không sang là chẳng đường sang đã đành
Nhưng đây cách một đầu đình
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi...
Tương tư thức mấy đêm rồi
Biết cho ai hỏi ai người biết cho
Bao giờ bến mới gặp đò
Hoa khuê các bướm giang hồ gặp nhau
Nhà em có một giàn giầu
Nhà anh có một giàn cau liên phòng
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Cau thôn Đoài ngồi nhớ giầu không thôn nào
(Lỡ bước sang ngang)
quac_quac
22-07-2010, 09:09 PM
Văn cháu thì bác đọc rồi, khá hay. Thế cháu có làm thơ bao giờ ko? nhất là khi mang gien của 1 nhà thơ lớn như vậy.
quac_quac
22-07-2010, 09:18 PM
Đăng lên đi cho cho mọi người biết với cháu, con nhà tông ko giống lông cũng giống cánh. Bác cũng đoán là thơ cháu chắc là hay.
quac_quac
22-07-2010, 09:22 PM
Tiết lộ cho culu biết là bác rất tiết kiệm, nhà thơ duy nhất bác phải bỏ tiền ra mua thơ của ông chính là Nguyễn Bính đấy.
quac_quac
22-07-2010, 09:33 PM
Thơ Nguyễn Bính bác thích nhất bài những cuộc chia tay trên sân ga (bác nhớ ko chính xác) lúc nào rảnh cháu pót lên cho mọi người cùng thưởng thức đi.
cheoleoleo
23-07-2010, 07:44 AM
thấy cháu và bạn nhachoaloiviet sao cứ thích lấy hình avatar là phụ nữ , chắc là nữ tính phải nhiều lắm thế mà khi chơi cờ lại vô cùng ác độc vần được ai là vần tới bến chẳng kể thân sơ ha ha
phituongcuoc
27-07-2010, 12:55 PM
Những cuộc chia lìa khởi từ đây
Cây đàn sum họp đứt từng dây
Những đời phiêu bạt thân đơn chiếc
Lần lượt theo nhau suốt tối ngày
Có lần tôi thấy hai cô bé
Sát má vào nhau khóc sụt sùi:((
Hai bóng chung lưng thành một bóng
Đường về nhà chị chắc xa xôi
Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu
Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga
Có lần tôi thấy một người đi
Chẳng biết về đâu nghĩ ngợi gì
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc phân ly
Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt tím đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này
*Bài thơ được bình chọn vào top 100 bài thơ hay nhất TK XX
do Trung tâm văn hóa và xuất bản danh nhân và Nhà xuất bản giáo dục tổ chức công bố năm 2007
Bài thơ hay quá! Cảm ơn bạn đã post lên để anh em thưởng thức.
Fansifan
27-07-2010, 11:00 PM
Cõi nhớ trong Mười hai bến nước
Xa xôi ai nhớ mà thương nhớ
Mà nhớ mà thương đến thế này
Hai câu thơ trong bài Giời mưa ở Huế dẫn chúng ta bước vào bầu trời nhớ của Nguyễn Bính, không gian bất tận bao trùm lên toàn bộ thơ Nguyễn Bính như màn sương tâm hồn vừa phủ vừa trụ vào cõi nhớ để tạo nên nghệ thuật thi ca.
Cõi nhớ Nguyễn Bính cũng lại khởi đi từ hồn thơ Tố Như:
Sầu đong càng lắc càng đầy
Ba thu dồn lại một ngày dài ghê (Kiều)
Nguyễn Bính:
Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ
Em thử quay xem được mấy vòng
Ví chăng nhớ có như vừng nhỉ
Em thử lào xem được mấy thưng! (Nhớ, 1936)
Bính đong, Bính đếm niềm nhớ như Nguyễn Du đã đong, đã lắc nỗi sầu.
Để đo Nguyễn Du dùng ngày tháng.
Để lường Nguyễn Bính dùng dây tơ.
Nhưng trẻ tuổi, nóng tính, Bính không dằn được nhục cảm:
Anh ơi! Em nhớ em không nói!
Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên (Nhớ)
Đó mới chỉ là nỗi nhớ có đôi phần sôi nổi, những định nghiã lý tính hay dục tính chưa nhuần lắm. Bài Chân quê, sâu lắng hơn, nhà thơ, đem nỗi nhớ chan lên những câu thơ không có nhớ:
Nào đâu cái yếm lụa sồi?
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?
Nào đâu cái áo tứ thân?
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen? (Chân quê)
Tuyệt không một chữ nhớ, nhưng ở mỗi: nào đâu, là một vấn mình về nỗi nhớ, là một trách móc người yêu sao lại đánh mất y phục, đánh mất quá khứ, đánh mất chính mình.
Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!
Nào đâu cái yếm lụa sồi?
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?
Nào đâu cái áo tứ thân?
Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen?
Nói ra sợ mất lòng em
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
Như hôm em đi lễ chùa
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh.
Hoa chanh nở giữa vườn chanh
Thày u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều (Chân quê)
Nhà thơ không chỉ trách cô gái quê đi tỉnh đã học đòi mốt“khăn nhung quần lĩnh” làm mất hương thơm đồng nội đi, mà còn là lời cầu khẩn tha thiết của một người tình, gắn bó với gốc gác cội nguồn “van em em hãy giữ nguyên quê mùa”, và đào đến bản thân nỗi nhớ trong con người: trong thâm tâm, nhớ chính là cái mà mình đã mất, mình đã đánh mất, mình đã mất mình, mình bị tha hoá. Chân quê là bài thơ về tất cả những sự đánh mất mình, không chỉ xẩy ra ở thôn quê, với người con gái quê mà có thể xẩy ra cho bất cứ ai, bất cứ ở đâu.
Cho nên khi Hoài Thanh viện vào Chân quê để chê Nguyễn Bính nhà quê là đã không phải, rồi những người bênh vực Nguyễn Bính (Tô Hoài, Bùi Hạnh Cẩn, Đức Trấn, Nguyệt Hồ...) đưa ra lập luận: đây là Bản tuyên ngôn thơ của Nguyễn Bính chống lại các kiểu thơ lai căng, Âu hoá tới mức lộ liễu (ý nói thơ Xuân Diệu), cũng lại không phải nữa, vì năm 1936 cả Nguyễn Bính lẫn Xuân Diệu đều mới có thơ đăng báo, chưa nổi tiếng đến mức gây tranh luận.
Nhớ còn là một cảm tình, nó có khả năng lan rộng ra không gian, nối một địa điểm (như thôn Đông) với lòng người (thôn Đoài):
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông
Một người chín nhớ mười thương một người (Tương tư)
Thôn Đông và thôn Đoài là hai địa điểm, nhờ hai chữ ngồi nhớ chúng trở thành người. Rồi ngồi nhớ tạo nên một vũ trụ: vũ trụ tương tư, vũ trụ một chiều của lòng mong nỗi nhớ. Như vậy thôn Đông và thôn Đoài chỉ đứng làm cảnh cho Nguyễn Bính nói về niềm nhớ, chúng là quân cờ cho nỗi nhớ để nhà thơ thú nhận tình yêu của mình:
Gió mưa là bệnh của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng (Tương tư).
Nhưng tiền thân của nỗi nhớ là gì?
Là sự vắng mặt. Vắng mặt là bắt đầu, là bào thai, là xuất xứ của nỗi nhớ:
Vắng bóng cô em từ dạo ấy
Để buồn cho những khách sang sông (Cô lái đò)
Và say là thuốc chữa bệnh nhớ:“Chén ứa men lành lạnh ngón tay” của Nguyễn Bính xứng đáng đứng cạnh “hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình” của Nguyễn Du.
Nguyễn Bính đã bắt được cơ nguyên của nỗi nhớ, những bài thơ hay của ông luôn luôn đi từ hai nguồn: Nhớ và Say. Và Huế là một địa điểm quan trọng trong đời Nguyễn Bính: từ Huế Nguyễn Bính vào Nam và dường như không trở lại Bắc nữa, cho đến 1954, Huế còn là một chuyển biến trong thơ Nguyễn Bính, từ thơ bạc mệnh sang thơ quan hoài.
TK
quac_quac
28-07-2010, 08:48 AM
Chà chà, bác Fansifang này viết toàn thứ chất lượng cao, nâng cao tầm của diễn đàn. Vô cùng cảm ơn bác.
Cuong_mjnj
28-07-2010, 01:29 PM
Rất cảm ơn bác fansifan đã có những bài viết rất nhiệt tình về nhà thơ Nguyễn Bính giúp mọi người bik đến thơ của ông nhiều hơn
culu2795
31-07-2010, 07:55 PM
Năm xưa chở chiếc thuyền này
Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều
Để tôi mơ mãi,mơ nhiều:
"Tước đay xe võng nhuộm điều, ta đi
Tưng bừng vua mở khoa thi,
Tôi đỗ quan trạng vinh quy về làng
Võng anh đi trước,võng nàng...
Cả hai chiếc võng cùng sang một đò."
Đồn rằng đám cưới cô to
Nhà giai thuê chín chiếc đò đón dâu
Nhà gái ăn chín nghìn cau
Tiền cheo tiền cưới những đâu chín nghìn
Lang thang tôi dạm bán thuyền
Có người giả chín quan tiền lại thôi!~X(
...............................................
Fansifan
01-08-2010, 12:19 AM
Lỡ bước sang ngang
Bài thơ Lỡ bước sang ngang khi ra đời có lẽ không bao giờ ngờ rằng nó sẽ trở thành tác phẩm «báo mộng» cuộc đời Nguyễn Bính: Một đời lỡ bước, một đời tài hoa bạc mệnh. Một đời chia ly, phân kỳ, đoạn trường, tang liệm, một đời khát khao tình yêu và hạnh phúc. Tập Lỡ bước sang ngang mở đầu bằng bài thơ bạc mệnh ấy và kết thúc bằng hai bài Chuyến tàu đêm và Đàn tôi, cả ba đều là thơ bạc mệnh, như thể bao nhiêu nỗi buồn trên thế gian đều theo nhau vào thơ Nguyễn Bính.
Nguyễn Bính tên thật là Nguyễn Trọng Bính, sinh năm 1919, quê ở xóm Trạm, thôn Thiện Vinh, xã Đồng Đội, huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Mồ côi mẹ từ lúc ba tháng. Không học ở trường mà học nhà với cha và cậu. Làm thơ từ lúc 13 tuổi. Được giải khuyến khích của Tự Lực Văn Đoàn năm 1937. Đến năm 1942, Nguyễn Bính đã có 7 tập thơ: Lỡ bước sang ngang và Tâm hồn tôi (in năm 1940), Hương cố nhân và Một nghìn cửa sổ (1941), Người con gái ở lầu hoa, Mười hai bến nước, Mây tần và Bóng giai nhân (1942).
Nguyễn Bính nổi tiếng ngay từ tập thơ đầu, Lỡ bước sang ngang. Người Việt từ Nam chí Bắc thuộc Lỡ bước sang ngang. Sự bình dân của Nguyễn Bính được Hoài Thanh giải thích trong Thi Nhân Việt Nam, như một lời khen, rằng Nguyễn Bính đã làm sống lại mỗi con người nhà quê trong chúng ta, nhưng ông lại tiếc rằng Nguyễn Bính làm thơ bình dân như thế thì «khó lọt vào mắt những nhà thông thái» và trách Nguyễn Bính đã nhà quê sao lại không nhà quê cho trót, mà thỉnh thoảng lại chêm vào những câu thơ rất «tỉnh», khiến «người ta khó nhận thấy cái hay của những câu thơ khác có tính chất ca dao». Tóm lại, theo Hoài Thanh, thơ Nguyễn Bính nhà quê và cái hay trong thơ Nguyễn Bính là nhờ giống ca dao. Cả hai nhận xét đều sai lạc, bề ngoài, vì không phải trong thơ cứ tả cảnh sống ở thôn quê là thành nhà thơ nhà quê, cứ có thôn Đông, thôn Đoài, có vườn dâu, nong tằm là có chất ca dao. Sau này, hai nhà phê bình khác đã cảm thông sâu sắc với định mệnh khắt khe, đau buồn trong thơ Nguyễn Bính là Nguyễn Tấn Long và Nguyễn Hữu Trọng trong Việt Nam Thi Nhân Tiền Chiến
*
Thơ Nguyễn Bính bình dân, nhưng không quê mùa. Nguyễn Bính đã nhập hồn người dân quê, hồn người phụ nữ, để viết lại đời sống quê hương và dân tộc mình, bằng một giọng bình dân. Bình dân được như Nguyễn Bính không phải dễ. Nguyễn Bính nói hộ cả một thế hệ đàn bà, một thế hệ lỡ bước trong những cuộc hôn nhân dàn xếp, nói bằng ngôn ngữ của họ, bằng những thổn thức của họ. Nguyễn Bính nói thơ chứ không làm thơ. Ngôn ngữ thơ của ông là ngôn ngữ đối thoại giữa hai người, hoặc một người độc thoại với chính mình. Cấu trúc thi thoại, gồm đối thoại và độc thoại đã tạo nên thi ca Nguyễn Bính:
Em ơi, em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
Cấu trúc thi thoại nôm na gọi là thơ nói có từ thế kỷ XVIII, trong các truyện nôm.
Nền thơ nôm của chúng ta khá rực rỡ trong thế kỷ XVIII với ba tác phẩm cột trụ: Cung oán ngâm khúc của Nguyễn Gia Thiều (1741-1798), Hoa tiên của Nguyễn Huy Tự (1743-1790) và Chinh phụ ngâm của Đặng Trần Côn do Phan Huy Ích (1750-1822) dịch (mà tới nay người ta vẩn coi là của Đoàn Thị Điểm,)
Cung oán và Chinh phụ là những khúc ngâm, tức là những lời tâm sự, than vãn của một người đàn bà; nói cách khác, đó là những «tự truyện» khổ đau
Thơ Nguyễn Bính kết hợp hai thể loại trên đây: thể ngâm của Cung oán và Chinh phụ và thể thoại của các truyện nôm: Hoa tiên, Kiều... Nói khác đi thơ Nguyễn Bính là tự truyện kết hợp với tiểu thuyết.
Tác phẩm Lỡ bước sang ngang cho thấy ảnh hưởng sâu sắc của hai dòng thi ca cổ điển này. Nếu Cung oán và Chinh phụ là những khúc ngâm của người đàn bà thế kỷ XVIII, thì Lỡ bước sang ngang là khúc ngâm của người đàn bà đầu thế kỷ XX. Khúc ngâm nào cũng gắn bó với hai niềm đau: Tình thế bi đát của đối tượng mà tác giả đưa ra, và niềm đau nội tâm của chính tác giả. Đối tượng trong Cung Oán và Chinh phụ chúng ta đã rõ. Đối tượng trong Lỡ bước sang ngang, ở ngay trong đề, là lời than của một thiếu phụ lấy người mà mình không yêu. Và đây cũng là bi kịch chung của người phụ nữ đầu thế kỷ XX mà những ngòi bút thời ấy không mấy ai không viết, từ Hoàng Ngọc Phách đến Khái Hưng, Nhất Linh, qua TTKh. Theo Bùi Hạnh Cẩn, anh họ của Nguyễn Bính, trong cuốn Nguyễn Bính và tôi (nxb Văn Hoá Thông Tin, tái bản 1999) thì đối tượng ngoài đời của bài thơ là Th, người yêu của nhà thơ Trúc Đường, anh ruột Nguyễn Bính. Nguyễn Bính đặt tên cho người đàn bà này là chị Trúc. Chị Trúc trở thành đối tượng của nhiều khúc ngâm. Trong những giây phút đau thương nhất của đời mình, Nguyễn Bính thường làm thơ gửi cho chị Trúc, viết về niềm đau của chị Trúc như niềm đau của chính mình. Chị Trúc là một nàng thơ, là một ảnh thật và ảnh ảo chập chùng. Thân phận lỡ làng, nổi trôi của chị Trúc cũng là thân phận lênh đênh lạc loài của Nguyễn Bính.
Lỡ bước sang ngang còn là một truyện nôm. Nguyễn Du khi viết truyện Kiều đã chịu ảnh hưởng của Nguyễn Huy Tự trong Hoa tiên, và Nguyễn Bính khi viết Lỡ bước sang ngang đã lấy Nguyễn Du làm mẫu.
Chúng ta thử đọc đoạn Thúy Kiều dặn dò Thúy Vân trước khi đi vào cuộc đời mưa gió, Nguyễn Du viết:
Cậy em, em có chịu lời
Ngồi lên cho chị lạy, rồi sẽ thưa
Giữa đường đứt gánh tương tư
Keo loan chắp mối tơ thừa, mặc em.
Nguyễn Bính viết:
Mẹ già một nắng hai sương
Chị đi một bước trăm đường xót xa
Cậy em, em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
Ảnh hưởng trực tiếp, rất thầy trò. Lỡ bước sang ngang có hơi thơ Nguyễn Du, có cái tâm Nguyễn Du, có lòng thành Nguyễn Du, có cách đưa đối thoại vào thơ thần tình như Nguyễn Du. Bởi cả hai nhà thơ đều đã nhập vào hồn nhân vật mà họ diễn tả. Nguyễn Du nhập vào Kiều, viết hộ Kiều những lời tha thiết dặn dò Thúy Vân, trước khi bước vào quãng đời mưa gió. Nguyễn Bính nhập vào hồn người chị trước khi lấy chồng, dặn em những lời đau đớn xót xa:
Rồi đây sóng gió ngang sông
Đầy thuyền hận chị lo không tới bờ
Miếu thiêng vụng kén người thờ
Nhà hương khói lạnh, chị nhờ cậy em
Đêm nay là trắng ba đêm
Chị thương chị, kiếp con chim lìa đàn
Một vai gánh lấy giang san...
Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương
Mắt quầng, tóc rối tơ vương
Em còn cho chị lược gương làm gì!
Một lần này bước ra đi
Là không hẹn một lần về nữa đâu
Cách mấy mươi con sông sâu
Và trăm nghìn vạn dịp cầu chênh vênh
Cũng là thôi... cũng là đành...
Sang ngang lỡ bước riêng mình chị sao?
Lỡ bước sang ngang viết cho chị Trúc. Là tiếng bạc mệnh của một người chị, nhưng cũng là điềm «báo mộng» quãng đời lưu lạc của tác giả:
Mười năm gối hận bên giường
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh
Mười năm đưa đám một mình
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên
Mười năm lòng lạnh như tiền
Tim đi hết máu, cái duyên không về
Những năm bốn mươi ở Hà Nội, nghệ sĩ, thường không có kế sinh nhai, thơ không nuôi nổi người, phải đi nơi khác «kiếm ăn». Nguyễn Bính đi Nam khoảng 1941, lang bang vào Thanh Hoá rồi đến Huế:
Chúng tôi hai đứa xa Hà Nội
Bốn tháng hình như kém mấy ngày
Lăn lóc có dư mười mấy tỉnh
Để rồi nằm mốc ở nơi đây (Giời mưa ở Huế, 1941)
Hai đứa đây là Nguyễn Bính và Vũ Trọng Can.
Từ Huế, Nguyễn Bính vào Nam, lại lang thang Rạch Giá, Hà Tiên, Sài Gòn, ngủ đình, ngủ chợ, nay tá túc chỗ này, mai ở nhờ chỗ khác. Sau này Kiên Giang đã viết những dòng cảm động, tả lại những nỗi «đoạn trường» nằm đất, quấn nóp (một thứ túi ngủ) ngủ đình của Nguyễn Bính trong quãng đời lưu lạc này.
1945, cách mạng bùng nổ, Nguyễn Bính được mời tham gia kháng chiến, nhưng tạng Nguyễn Bính không hợp với thơ tuyên truyền, cho nên ông chỉ viết được những vần thơ khẩu hiệu, không hay:
Trong suốt thời gian chín năm gắn bó với cách mạng, những vần thơ hay nhất của Nguyễn Bính là những bài thơ ở Nam nhớ Bắc, rồi sau 54, về Bắc nhớ Nam: Mối tình đầu tiên và chân thật nhất của Nguyễn Bính là quê hương đất nước.
1954, tập kết ra Bắc, Nguyễn Bính để lại trong Nam người vợ và đứa con. Nguyễn Bính viết bài Tỉnh giấc chiêm bao, trên báo Trăm Hoa, tháng 12/1956, với những câu thơ đắng cay, u uẩn, có thể hiểu là ông viết lại truyện nhân duyên trắc trở của mình với người vợ Nam Những tưởng: “Duyên nhau đã dựng Trường- đình” Nào ngờ:“Mẹ em đã xé tan tành gối thêu”.
Sau cơn bão táp mùa thu 1956, Nguyễn Bính trở về Nam Định, sống quãng đời đen tối còn lại của những người đã trót gắn bó với phong trào. Lỡ bước sang ngang lại một lần nữa trở về trong định mệnh của Nguyễn Bính:
Chị giờ sống cũng bằng không
Coi như chị đã sang sông đắm đò
Một định mệnh tăm tối, u buồn, sa thải, cho đến lúc mất, trong cô đơn, bệnh tật Nguyễn Bính vĩnh viễn ra đi vào ngày cuối cùng của năm Ất Tỵ, ngày 20/1/1966.
culu2795
03-08-2010, 01:15 PM
Hôm qua em đi tỉnh về
Đợi em ở mãi con đê đầu làng
Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi
Nào đâu có yếm lụa sồi
Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân
Nào đâu cái áo tứ thân
Cái khăn mỏ quạ,cái quần nái đen
Nói ra sợ mất lòng em
Van em em hãy giữ nguyên quê mùa
Như hôm em đi lễ chùa
Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh
Hoa chanh nở ở vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều
nhachoaloiviet
04-08-2010, 09:23 PM
Bé culu nhà ta đang backtrack những bài thơ hits của thi sĩ tôi rất kính trọng và ngưỡng mộ.Xin tiết lộ với các anh em là tôi hát rất hay bài hát Chân Quê và Trăng Sáng Vườn Chè.
Bé culu không hiểu lắm hai câu thơ :Ai làm cả gió đắt cau. Mấy hôm sương muối cho giầu đổ non.
Culu ơi đây là hai câu thơ cực hiểm của thi sĩ Nguyễn Bính làm theo cấu tứ ngưng tuyệt, một trong những đòn thế tuyệt sát của thi ca mà rất hiếm khi ta gặp.Trong những bài thơ tôi thích của thơ Việt Nam rất ít bài xuất hiện.Nhà thơ Hàn Mặc Tử có thể hiện công lực với đoạn cuối một bài thơ theo cách tương tự:
...
Mình ơi ta vốn khách đa tình
Nhưng mối tình ta toàn nhạt cả
Vì bao mỹ nữ ta đều khinh
Khổ thơ chỉ có ba câu và là khổ kết của bài thơ dài mỗi khổ trước đều 4 câu.Người đọc cảm thấy bị nghẹn ngào và hơi hụt hẫng nhưng dư vị thì bâng khuâng lâu lắm.Hai câu thơ của culu hỏi thể hiện cái bâng khuâng của thi sĩ ,sự mất tập trung vì cảm xúc tri phối.Hai câu đó nghĩa là mong muốn sớm được kết duyên.Nhà thơ khao khát ,cầu khẩn trời đất xin hãy se duyên cho mình,cho gió cả,cho sương muối tác động thêm để cau nhan chín,trầu nhanh lớn ,để duyên trầu cau sớm sum vầy.
culu2795
04-08-2010, 10:39 PM
Lần đầu tiên cháu thấy một người am hiểu về thơ như anh(chú)(bác) nhachoaloiviet...không bít gọi là gì nữa đây:D.Câu này em(thui cháu xin phép gọi chú nhachoaloiviet là anh vậy) hỏi mẹ em cũng không trả lời được định hôm nào về hỏi bà thì hôm nay dk anh nhachoaloiviet giải đáp.Thực sự rất cảm ơn anh(hê hê... em gọi bằng anh cho nó trẻ:D)
Dạo này em lại hay ngồi cả ngày để đọc mấy bài thơ của Xuân Diệu,Nguyễn Bính,Giang Nam... nhiều lúc cứ lẩn thẩn,đi cầu thang còn suýt ngã:D.Thế nó mới nguy hiểm chứ.Mẹ em lại được dịp bảo:Mày học ai thì học chớ k dc học ông Bính đâu đấy.
nhachoaloiviet
04-08-2010, 10:57 PM
Nhạc Hoa sinh năm 1979 tuổi con dê,culu gọi là anh là chuẩn nhất hì.
Nếu để nói là am hiểu về thơ thì không thật sự đúng.Nói không phải khiêm tốn giả tạo,mình đọc thơ không nhiều,chỉ tập trung vài nhà thơ thực sự tài năng và cống hiến cuộc đời cho thi ca.Hồi đi học hay đọc thơ và làm vài bài thơ đểu lúc mới yêu cô bạn cùng lớp.Yêu nhất là nhà thơ Hàn mặc Tử,Bích Khê và Nguyễn Bính.Xếp sau có Nguyễn Nhược Pháp,Xuân Diệu...
Kiến thức về thơ mình không rộng nhưng sâu.Hơi khó tính khi đọc thơ,ghét nhất những bài thơ dùng hư từ,sáo từ,tiện tay theo vần.Gần đây hấp lên có làm bài thơ Tình Cờ góp vui cùng anh em,cului thấy có ra gì không???
Hồi xưa đi học nhớ có làm bài thơ đểu này khi mới biết thích con gái,tiện đây chép lại cho culu và các bạn giải khát.Nếu theo cách nói của Hoài Thanh tiên sinh thì tự nhận rằng chưa đủ trình độ để làm một bài thơ( đáng gọi là một bài thơ):
Vườn yêu
Qua vườn đương buổi sớm mai
Hoa chen đua sắc,hương nài níu chân
Góc kia một bụi hương thầm
Bên đây một khóm quỳnh trâm mặn mòi
Lẽ vì... mật ngọt chết ruồi
Hoa thơm chết bướm -miệng cười chết duyên
Phải lòng nên mãi tìm em
Biết rằng chẳng gặp,vẫn tin một ngày
Dẫu sao cũng một lần say
Dẫu sao cũng biết nơi này
.................. vườn yêu
culu2795
04-08-2010, 11:07 PM
Nhạc Hoa sinh năm 1979 tuổi con dê,culu gọi là anh là chuẩn nhất hì.
Nếu để nói là am hiểu về thơ thì không thật sự đúng.Nói không phải khiêm tốn giả tạo,mình đọc thơ không nhiều,chỉ tập trung vài nhà thơ thực sự tài năng và cống hiến cuộc đời cho thi ca.Hồi đi học hay đọc thơ và làm vài bài thơ đểu lúc mới yêu cô bạn cùng lớp.Yêu nhất là nhà thơ Hàn mặc Tử,Bích Khê và Nguyễn Bính.Xếp sau có Nguyễn Nhược Pháp,Xuân Diệu...
Kiến thức về thơ mình không rộng nhưng sâu.Hơi khó tính khi đọc thơ,ghét nhất những bài thơ dùng hư từ,sáo từ,tiện tay theo vần.Gần đây hấp lên có làm bài thơ Tình Cờ góp vui cùng anh em,cului thấy có ra gì không???
Hồi xưa đi học nhớ có làm bài thơ đểu này khi mới biết thích con gái,tiện đây chép lại cho culu và các bạn giải khát.Nếu theo cách nói của Hoài Thanh tiên sinh thì tự nhận rằng chưa đủ trình độ để làm một bài thơ( đáng gọi là một bài thơ):
Vườn yêu
Qua vườn đương buổi sớm mai
Hoa chen đua sắc,hương nài níu chân
Góc kia một bụi hương thầm
Bên đây một khóm quỳnh trâm mặn mòi
Lẽ vì... mật ngọt chết ruồi
Hoa thơm chết bướm -miệng cười chết duyên
Phải lòng nên mãi tìm em
Biết rằng chẳng gặp,vẫn tin một ngày
Dẫu sao cũng một lần say
Dẫu sao cũng biết nơi này
.................. vườn yêu
Không bít các chú bác trong diễn đàn nghĩ thế nào chứ riềng cá nhân culu thì thấy bài thơ này có thể sánh với một số bài thơ culu đã post ở trên.Quá tuyệt.Lúc nào mạn phép anh nhachoaloiviet cho em ăn cắp bài này đi tán...
Cho em hỏi anh nhachoaloiviet là ai ở hà nội nhỉ(những ng chơi cờ ở hn em bít rất nhiều,lúc nào gặp cho em thỉnh giáo về thơ)
nhachoaloiviet
04-08-2010, 11:13 PM
Công nhận được khen sướng thật chả hiểu làm sao ấy.
Culu đang trên mạng thì vào yahoo add nick nolovelost79 nói chuyện chút cho vui.Culu nhỏ tuổi mà rất chững chạc,ăn nói khiêm tốn dễ chịu,kiến thức cũng không vừa.
Bài thơ này tặng luôn cho culu ,toàn quyền sử dụng hi nếu đá đổ được cô nào thì mời anh cốc bia hơi.À mà anh không phải ở Hà Nội mà ở Hải Phòng,đánh cờ thì không ra cái gì hết.Học cái khác thì tiến rất nhanh nhưng học cờ thì bất lực
culu2795
05-08-2010, 10:11 AM
Công nhận được khen sướng thật chả hiểu làm sao ấy.
Culu đang trên mạng thì vào yahoo add nick nolovelost79 nói chuyện chút cho vui.Culu nhỏ tuổi mà rất chững chạc,ăn nói khiêm tốn dễ chịu,kiến thức cũng không vừa.
Bài thơ này tặng luôn cho culu ,toàn quyền sử dụng hi nếu đá đổ được cô nào thì mời anh cốc bia hơi.À mà anh không phải ở Hà Nội mà ở Hải Phòng,đánh cờ thì không ra cái gì hết.Học cái khác thì tiến rất nhanh nhưng học cờ thì bất lực
Hôm trước em có về HP thi đấu k biết có gặp anh k nữa.Hôm qua m đi ngủ sớm k add nick anh dk.Để tối nay em add nhé
nhachoaloiviet
05-08-2010, 10:51 AM
Về thi đấu ở chỗ nào culu,lâu chưa?Mà làm sao gặp được hì phải ra quán lẩu dê,bia rau,thịt chó thì mới hay gặp anh thôi.Hoặc mấy quán kâroke cũng được
culu2795
05-08-2010, 10:56 AM
Về thi đấu ở chỗ nào culu,lâu chưa?Mà làm sao gặp được hì phải ra quán lẩu dê,bia rau,thịt chó thì mới hay gặp anh thôi.Hoặc mấy quán kâroke cũng được
em về thi đấu ở nhà khách thành ủy
nhachoaloiviet
09-08-2010, 08:22 PM
Bài thơ này của thi sĩ Nguyễn Bính theo mình nhận xét là một bài rất thường của ông.Không có gì đặc sắc lắm.
Mình nghi ngờ khổ thơ thứ hai về hình ảnh so sánh.Nếu xem xét kỹ thì biển sóng cồn mới là dễ dãi như...Trong khi lá khoai lại rất kiên trinh,không chấp nhận những giọt nước tấn công.
Câu :lòng em như cái con thoi - chả biết có ai dùng "cái con thoi" được không.Có ổn không các bạn.
culu2795
09-08-2010, 10:45 PM
Bài thơ này của thi sĩ Nguyễn Bính theo mình nhận xét là một bài rất thường của ông.Không có gì đặc sắc lắm.
Mình nghi ngờ khổ thơ thứ hai về hình ảnh so sánh.Nếu xem xét kỹ thì biển sóng cồn mới là dễ dãi như...Trong khi lá khoai lại rất kiên trinh,không chấp nhận những giọt nước tấn công.
Câu :lòng em như cái con thoi - chả biết có ai dùng "cái con thoi" được không.Có ổn không các bạn.
Đọc bài này em cũng không thấy hay bằng Tương Tư,Oan Nghiệt cho lắm.Nhưng mà chắc nhà thơ cũng có cái lý của nhà thơ:D
nhachoaloiviet
10-08-2010, 08:56 AM
Bất cứ nhà thơ nào,nghệ sĩ nào hay một ban nhạc nổi tiếng nào đi nữa thì trong sự nghiệp cũng lác đác xuất hiện những tác phẩm rất tầm thường về mặt giá trị nghệ thuật( bên cạnh những kiệt tác của họ).Picasso cũng có những bức vẽ vớ vẩn liên thuyên nhưng ít ai dám chê vì ông đã là đại danh họa. Ngôi sao bóng đá ,vua phá lưới sút penalty cũng không ăn nữa mà ,họ cũng chỉ là con người thôi,sao tránh khỏi sai sót
Fansifan
13-08-2010, 10:11 PM
Bất cứ nhà thơ nào,nghệ sĩ nào hay một ban nhạc nổi tiếng nào đi nữa thì trong sự nghiệp cũng lác đác xuất hiện những tác phẩm rất tầm thường về mặt giá trị nghệ thuật( bên cạnh những kiệt tác của họ).Picasso cũng có những bức vẽ vớ vẩn liên thuyên nhưng ít ai dám chê vì ông đã là đại danh họa. Ngôi sao bóng đá ,vua phá lưới sút penalty cũng không ăn nữa mà ,họ cũng chỉ là con người thôi,sao tránh khỏi sai sót
Tìm ra một tác phẩm tầm thường trong sự nghiệp sáng tác hiển hách của một nghệ sĩ lớn xem ra khó hơn tìm ra một tác phẩm hay .Tuy nhiên ,dưới những hình tượng nhỏ nhoi tầm thường đó vẫn thấy cái nét lớn của Thi sĩ thiên tài
Ôi ! nhỏ lớn luận bàn khôn cùng ,nếu dễ thì Trang chu đâu nhọc lòng viết lên chương Tề Vật Luận trong Nam Hoa Kinh vậy!
nhachoaloiviet
14-08-2010, 03:56 PM
Đúng như bạn nói! Tuy nhiên theo cá nhân tôi thì bài thơ đó chỉ là tấm thường đối với nhà thơ Nguyễn Bính,với những bài thơ rất hay của ông.Trong bài thơ đó tôi thấy thiếu vắng sự xuất sắc trong từ ngữ,hình ảnh...Điều đó không có nghĩa là ai cũng có khả năng làm được bài thơ đạt tầm vóc đó.
Nếu bức tranh "the Scream" của danh họa Evard Munch chưa từng xuất hiện,và bây giờ nó được khai sinh dưới tên của một họa sĩ trẻ mới ra trường, liệu chúng ta có coi đó là một kiệt tác hay không???? Đó là cái khó,là số phận của một tác phẩm nghệ thuật
Fansifan
14-08-2010, 10:09 PM
Đúng như bạn nói! Tuy nhiên theo cá nhân tôi thì bài thơ đó chỉ là tấm thường đối với nhà thơ Nguyễn Bính,với những bài thơ rất hay của ông.Trong bài thơ đó tôi thấy thiếu vắng sự xuất sắc trong từ ngữ,hình ảnh...Điều đó không có nghĩa là ai cũng có khả năng làm được bài thơ đạt tầm vóc đó.
Nếu bức tranh "the Scream" của danh họa Evard Munch chưa từng xuất hiện,và bây giờ nó được khai sinh dưới tên của một họa sĩ trẻ mới ra trường, liệu chúng ta có coi đó là một kiệt tác hay không???? Đó là cái khó,là số phận của một tác phẩm nghệ thuật
Quá đúng! Nghệ thuật khó thật ,những cánh hoa Diên Vỹ bé nhỏ tàn tạ trong bàn tay thiên tài Van Gogh dường như muốn xé tung khung vải mà vươn đến vô tận ,trong khi các nghệ sĩ tầm thương khác vẽ trời rộng sông dài lại chỉ thấy bé cỏn con như ao cá đầu làng
Nghệ phẩm chịu được sự dày vò của thời gian ,mỗi lần đọc lại một lần mới lạ ,thế là lớn vậy !ngược lại nhiều tác phẩm đọc một lần thì hay tuyệt ,nhưng bảo đọc lại lần nữa thì chịu thôi Ôi còn yêu được nhau là bởi còn cái hậu trường ,cái background của nhau chưa được khám phá ,chưa tỏ tường ,ngày nào mà hiểu nhau rốt ráo ánh mắt nụ cười hết còn bí mật ,thế là đã đến lúc nói lời chia tay. Xin cám ơn bạn đã chia sẻ những ý kiến thú vị .Chúc một cuối tuần vui vẻ
PhiHuong
15-08-2010, 04:13 PM
Này ! culu, Trang Nghiêm là địa danh phải viết hoa.
Sao việc lớn thế mà cô em chỉ (hơi) buồn thôi à, phải viết là (chạnh) chứ.
laototphilao
15-08-2010, 05:45 PM
Này ! culu, Trang Nghiêm là địa danh phải viết hoa.
Sao việc lớn thế mà cô em chỉ (hơi) buồn thôi à, phải viết là (chạnh) chứ.
chỗ này cu lủ viết đúng đó bác Phi Hương , khi đỗ được trjang nguyên là có cửa làm chức quan tương đối là to rồi, nên phong thái đi đứng cũng trang nghiêm, trang trọgn hơn, ý bác Phi Hương làm em nhớ về câu thơ
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Võ canh gà Thọ Xương
canh gà ở đây chắc là ngon lắm được nuôi ở làng Thọ Xương ;)
PhiHuong
15-08-2010, 11:10 PM
chỗ này cu lủ viết đúng đó bác Phi Hương , khi đỗ được trjang nguyên là có cửa làm chức quan tương đối là to rồi, nên phong thái đi đứng cũng trang nghiêm, trang trọgn hơn, ý bác Phi Hương làm em nhớ về câu thơ
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Võ canh gà Thọ Xương
canh gà ở đây chắc là ngon lắm được nuôi ở làng Thọ Xương ;)
Culu chẳng đúng mà tôi cũng chẳng sai, vì thấy trong tập thơ Nguyễn Bính chú thích thế này :
-Làng Trang Nghiêm tục gọi là làng Ngăm. (địa danh)
Bạn cho là bát canh gà cũng được-tiếng trống cầm canh cũng được.
PhiHuong
15-08-2010, 11:27 PM
Quyển ; Nguyễn Bính thơ và đời, nhà xuất bản văn học- Hà Nội- 1998 Hoàng Xuân - tuyển chọn. Trang 40 Lại chú thích là :
Làng Trang Nghiêm tục gọi là làng Ngăm.
trung_cadan
15-08-2010, 11:34 PM
chỗ này cu lủ viết đúng đó bác Phi Hương , khi đỗ được trjang nguyên là có cửa làm chức quan tương đối là to rồi, nên phong thái đi đứng cũng trang nghiêm, trang trọgn hơn, ý bác Phi Hương làm em nhớ về câu thơ
Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Võ canh gà Thọ Xương
canh gà ở đây chắc là ngon lắm được nuôi ở làng Thọ Xương ;)
Canh gà ở đây không phải món ăn bác Phong ơi :D !!!
vuminh999999
15-08-2010, 11:42 PM
Canh gà ở đây không phải món ăn bác Phong ơi :D !!!
Lại hiểu nhầm rồi Trung ơi, Phong đang trêu bác Hưởng đấy ...
Lại hiểu nhầm rồi Trung ơi, Phong đang trêu bác Hưởng đấy ...
huynh tinh lắm..hihi!
culu2795
16-08-2010, 12:28 PM
Quyển ; Nguyễn Bính thơ và đời, nhà xuất bản văn học- Hà Nội- 1998 Hoàng Xuân - tuyển chọn. Trang 40 Lại chú thích là :
Làng Trang Nghiêm tục gọi là làng Ngăm.
Có thể bác nhầm sang bài khác chăng?
Theo cháu nghĩ thì trong bài thơ này cũng không nhất thiết tác giả phải nhắc đến tên làng làm gi.
nhachoaloiviet
16-08-2010, 12:53 PM
Đúng là có nhiều bản in là làng Trang Nghiêm. Tôi cho rằng các bản khác bị nhầm sang ý là "trang nghiêm" được hiểu là phó từ. Và chính xác là "chạnh" buồn chứ không phải hơi buồn.
PhiHuong
16-08-2010, 02:30 PM
Có thể bác nhầm sang bài khác chăng?
Theo cháu nghĩ thì trong bài thơ này cũng không nhất thiết tác giả phải nhắc đến tên làng làm gi.
Đúng sai cũng chẳng quan trọng, ta thấy sách chú thích nên mới nói vậy, còn ý tác giả thế nào đâu biết.
Culu bảo ta nhầm sang bài khác thì thật là hài hước !.
Còn mấy bạn trêu bác Hưởng thì thật là hồ đồ.
laototphilao
16-08-2010, 08:15 PM
Còn mấy bạn trêu bác Hưởng thì thật là hồ đồ.
bạn nhầm rồi o ai hồ đồ ở đây cả đâu, bác Phi Huơng là nguời hơn tuổi mọi nguời ở đây, đánh cờ và làm thơ rất hay, anh em cờ cũng quý, đùa nhẹ nhàng thôi có sao đâu
PhiHuong
16-08-2010, 10:17 PM
Thế cũng phải, nghiêm chỉnh kỹ càng quá nhiều khi cũng mất vui.
Ở trên xiangqi tôi cũng hay trêu trọc mọi người lắm, tất nhiên chỉ thoang thoáng thôi.
Minh Ngọc
16-08-2010, 10:45 PM
Dạo này anh Hưởng chịu khó lên mạng nhỉ?
Vừa nghiêm trang mà vẫn hóm hỉnh mới hay anh ạ.
Fansifan
16-08-2010, 11:11 PM
Dạo này anh Hưởng chịu khó lên mạng nhỉ?
Vừa nghiêm trang mà vẫn hóm hỉnh mới hay anh ạ.
Ừ ,anh tiếp thu ý kiến em ,chúc em vui khỏe
PhiHuong
17-08-2010, 12:56 AM
Ừ ,anh tiếp thu ý kiến em ,chúc em vui khỏe
Nghiêm trang, hóm hỉnh thì được, chứ lạnh lùng, kỳ bí nhachoaloiviet không thích đâu !.
nhachoaloiviet
17-08-2010, 09:43 AM
Hic sao bác Hưởng cứ nhắc đến em làm gì hoài vậy huhu.Em thấy em nói có gì không chuẩn trong câu đó đâu.Nói thật em còn không biết đánh cờ,nên không sợ kỳ bí nha bác hihi
PhiHuong
18-08-2010, 12:28 AM
Hic sao bác Hưởng cứ nhắc đến em làm gì hoài vậy huhu.Em thấy em nói có gì không chuẩn trong câu đó đâu.Nói thật em còn không biết đánh cờ,nên không sợ kỳ bí nha bác hihi
Ai bảo cứ im lặng mãi ! mà hình như culu đang chờ nhachoaloiviet lên để bình thơ đấy.
PhiHuong
18-08-2010, 12:32 AM
Dạo này anh Hưởng chịu khó lên mạng nhỉ?
Vừa nghiêm trang mà vẫn hóm hỉnh mới hay anh ạ.
Anh bạn Fansifan đã tiếp thu ý kiến của em cho cả anh rồi đấy.
Fansifan
18-08-2010, 02:47 AM
Anh bạn Fansifan đã tiếp thu ý kiến của em cho cả anh rồi đấy.
Nào phải thế đâu bác PhiHuong ,tôi kính trọng bác MinhNgoc vì tài năng và tư cách ,nhưng Văn Kỳ Thanh Bất Kiến Kỳ Hình ,nên mới nổi tính nghịch ngợm điểm thử vào huyệt Tiếu Yêu bác ấy xem định lực của cao thủ ra sao
Danh bất hư truyền ,bác ấy vẫn lặng lẽ không phản ứng gì trước lời lẽ láo lếu của kẻ vô danh .Khâm phục !
Vài lời tạ lỗi mong Huynh MinhNgoc bỏ quá cho
PhiHuong
18-08-2010, 03:46 PM
Minh Ngọc là một trí thức hữu dụng cho xã hội đấy, kỳ nghệ cũng rất cao thâm.
nhachoaloiviet
18-08-2010, 09:03 PM
Các tiền bối quen biết nhau hết cả,thích thật.Em chưa được gặp gỡ anh em nào híc.À được gặp bạn Nam cao và anh Đào Cao Khoa hồi đầu năm ở HP thôi.
Bác Hưởng bảo em không lên tiếng gì cơ.Mà em bình thơ có ra gì đâu.Bác nổi tiếng ai cũng biết mà không bình bài nào cho culu cả.
culu2795
22-08-2010, 08:00 PM
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi
Giá đừng có dậu mồng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
Có con bướm trắng thường sang bên này
Bướm ơi! Bướm hãy vào đây
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi
Chả bao giờ thấy nàng cười
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên...
Mắt nàng đăm đắm trông lên
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Tôi buồn tự hỏi: Hay tôi yêu nàng?
_ Không,từ ân ái nhỡ nhàng
Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao?
Tơ hong nàng chả cất vào
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong
Cái gì như thể nhớ mong
_Nhớ nàng?Không?Quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa
Tầm tầm giời cứ đổ mưa
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm
Cô đơn buồn lại thêm buồn...
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng
Rưng rưng...tôi gục xuống bàn rưng rưng...
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa,nhớ không nhớ nàng
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
Đêm qua nàng đã chết rồi
Nghẹn ngào tôi khóc...Quả tôi yêu nàng
Hồn trinh còn ở trần gian?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!
(Tâm hồn tôi)
nhachoaloiviet
22-08-2010, 08:58 PM
Bài này thì mình thích lắm.quá hay!
laototphilao
22-08-2010, 10:09 PM
này! culu bé thì lo tập trung học đi cháu thơ thẩn tình yêu tình báo có ngày :(
Hư Trúc
25-08-2010, 01:06 PM
Bài này thì mình thích lắm.quá hay!
Dạ bài này là bài nào ạ ,chú cho con hỏi
nhachoaloiviet
26-08-2010, 10:44 PM
Bài Bướm Trắng đó bạn ơi
Hư Trúc
28-08-2010, 11:46 AM
Bài Bướm Trắng đó bạn ơi
sao con không thấy có bài đó ở đây chú ơi
culu2795
28-08-2010, 01:53 PM
Sorry,bài đấy mình xóa mất rồi!
Hư Trúc
28-08-2010, 02:00 PM
Sorry,bài đấy mình xóa mất rồi!
dạ sao chú xóa vậy ,chú làm vậy ai coi được,thơ hay mà xóa hết trơn trọi à
culu2795
28-08-2010, 03:00 PM
Cảm ơn chú đã có lời khen ngợi đến nhà thơ Nguyễn Bính.Chả là có mấy bác khuyên k nên thơ thẩn nữa nên cháu mới tỉnh ngộ.Giờ k có thơ phú j nữa.Những mà sáng nay cháu đã suy nghĩ lại.Văn chương giúp cho mình nhiều lắm,đơn giản là nhờ có chút ít cảm xúc cháu đã chém gió được bài văn dài kín bốn mặt giấy và lần đầu tiên trong cuộc đời đi học được 8 điểm văn:D
PhiHuong
28-08-2010, 03:03 PM
Bài Bướm Trắng đó bạn ơi
HOA chỉ nhớ BƯỚM thôi, chẳng nhớ CU _lu gì cả !.
Bảo lên bình thơ, đợi hoài mà chẳng thấy, chán !.
Hư Trúc
28-08-2010, 09:37 PM
Cảm ơn chú đã có lời khen ngợi đến nhà thơ Nguyễn Bính.Chả là có mấy bác khuyên k nên thơ thẩn nữa nên cháu mới tỉnh ngộ.Giờ k có thơ phú j nữa.Những mà sáng nay cháu đã suy nghĩ lại.Văn chương giúp cho mình nhiều lắm,đơn giản là nhờ có chút ít cảm xúc cháu đã chém gió được bài văn dài kín bốn mặt giấy và lần đầu tiên trong cuộc đời đi học được 8 điểm văn:D
Em còn nhỏ anh kêu chú nghe kì quá ,mấy bác già rồi khuyên nhiều khi trật lấc
anh đừng có nghe ,mần được chuyện lớn là nhờ có hứng .Nói thiệt tình em rất ái mộ anh nên có theo đọc đủ thứ anh viết ,thấy anh giỏi ghê nhe viết nhật ký hay nè ,đánh cờ là quá hay rồi .Mấy bữa trước rảnh em có mang bàn cờ sắp lại ván anh thi đấu dưới Hải phòng ,cái ván quánh với bác mập mập ,mèng ơi đánh hay thiệt tình ,nhất là cái khúc anh áp sát tốt vô cung không thèm ăn pháo đó ,quá hay anh nhá bên trái ,rồi lại quẹo qua phải hihih bác ấy chạy xà quần xà quần coi dui thiệt .Sao anh không công đài ?cái anh trẻ trẻ đang thủ đài đó quánh cũng hay nhưng coi hông đã .Anh có biên bản mấy ván cờ anh chơi không ,cho em nghe mail của em nè linhvinhtrinh@yahoo.com cám ơn anh nhiều
culu2795
01-09-2010, 08:42 PM
Em khen anh làm mũi của anh gần bằng Quang Thắng rùi nè:D.Đùa thui chứ anh đánh cờ còn kém lắm làm sao bằng anh Trang thủ đài được.Thỉnh thoảng tự nhiên thấy cảm xúc lâng lâng thì chém gió vài câu cho vui diễn đàn thôi chứ hay ho gì:D.Còn công đài anh học sáng thứ 7 làm sao mà công được,mà công thì chắc cũng out nhanh thui:D
Hư Trúc
02-09-2010, 06:45 AM
Thì bây giờ chưa bằng nhưng từ từ rồi anh hay lên lo gì ,anh Trang lớn hơn anh mà ,anh nói anh thua nhưng em biết trong bụng anh đâu có phục đúng hông ,tại anh nhỏ nhứt trong đây nên anh khiêm tốn thôi chứ thần tượng anh là anh Huynh quê em nè ngay tróc hén
toan2324
16-02-2011, 11:40 AM
Trường huyện
Học trò trường huyện ngày năm ấy
Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ
Những buổi học về không có nón
Đội đầu chung một lá sen tơ.
Lá sen vương vấn hương sen ngát
Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ
Lũ bướm tưởng hoa cài mái tóc
Theo về tận cửa mới tan mơ.
Em đi phố huyện tiêu điều lắm
Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi
Mà đến hôm nay anh mới biết
Tình ta như chuyện bướm xưa thôi
toan2324
17-02-2011, 10:54 AM
Mời các bác thưởng thức chùm thơ tứ tuyệt
Vài nét rừng
Xanh
Xanh cây xanh cỏ xanh đồi
Xanh rừng xanhh núi da trời cũng xanh
Áo choàng cô Mán thanh thanh
Mắt xanh biêng biếc một mình tương tư.
Vì ai ?
Cỏ đồi, ai nhuộm mà xanh ?
Áo em, ai nhuộm mà anh thấy chàm ?
Da trời, ai nhuộm mà lam ?
Tình ta, ai nhuộm, ai làm cho phai ?
Giữa đường
Đường rừng, sỏi đỏ như son,
Xe hàng một cỗ theo con ngựa gầy.
Lối mòn leo đá, luồn cây,
Nhá nhem dừng lại quán này, mai xuôi.
Nhà em
Nhà em cách bốn quả đồi
Cách ba ngọn suối, cách đôi cánh rừng.
Nhà em xa cách quá chừng
Em van anh đấy, anh đừng yêu em.
toan2324
18-02-2011, 10:18 AM
Hết bướm vàng
Anh trồng cả thảy hai vườn cải
Tháng chạp, hoa non nở cánh vàng.
Lũ bướm láng giềng đang khát nhụy
Mách cùng gió sớm, rủ rê sang.
Qua đậu tầm xuân, thấy bướm nhiều
Bướm vàng vàng quá, bướm yêu yêu,
Em sang bắt bướm vườn anh mãi
Quên cả làng Ngang động trống chèo.
Cách có một hôm em chẳng sang
Hôm nay rã đám ở làng Ngang
Hôm nay vườn cải, hoa tàn hết
Em hỡi từ nay hết bướm vàng!
Năm sau vườn cải nở hoa vàng
Bướm lại sang mà em chẳng sang
Thui thủi một mình anh bắt bướm
Trống trèo thưa thớt đám làng Ngang.
Em đã sang ngang với một người
Anh còn trồng cải nữa hay thôi ?
Đêm qua mơ thấy hai con bướm
Khép cánh tình chung ở giữa trời.
toan2324
19-02-2011, 11:07 AM
Mưa xuân
Em là con gái trong khung cửi
Dệt lụa quanh năm với mẹ già
Lòng trẻ còn như cây lụa trắng
Mẹ già chưa bán chợ làng xa
Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Ðặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo: "Thôn Ðoài hát tối nay"
Lòng thấy giăng tơ một mối tình
Em ngừng thoi lại giữa tay xinh
Hình như hai má em bừng đỏ
Có lẽ là em nghĩ đến anh
Bốn bên hàng xóm đã lên đèn
Em ngửa bàn tay trước mái hiên
Mưa thấm bàn tay từng chấm lạnh
Thế nào anh ấy chả sang xem!
Em xin phép mẹ, vội vàng đi
Mẹ bảo xem về kể mẹ nghe
Mưa bụi nên em không ướt áo
Thôn Ðoài cách có một thôi đê
Thôn Ðoài vào đám hát thâu đêm
Em mải tìm anh chả thiết xem
Chắc hẳn đêm nay giường cửi lạnh
Thoi ngà nằm nhớ ngón tay em
Chờ mãi anh sang anh chả sang
Thế mà hôm nọ hát bên làng
Năm tao bảy tuyết anh hò hẹn
Ðể cả mùa xuân cũng nhỡ nhàng!
Mình em lầm lụi trên đường về
Có ngắn gì đâu môt dải đê!
Áo mỏng che đầu mưa nặng hạt
Lạnh lùng thêm tủi với canh khuya
Bữa ấy mưa xuân đã ngại bay
Hoa xoan đã nát dưới chân giày
Hội chèo làng Ðặng về ngang ngõ
Mẹ bảo: "Mùa xuân đã cạn ngày"
Anh ạ! Mùa xuân đã cạn ngày
Bao giờ em mới gặp anh đây?
Bao giờ chèo Ðặng đi ngang ngõ
Ðể mẹ em rằng hát tối nay?
toan2324
21-02-2011, 10:54 AM
Rắc bướm lên hoa
Ai đem rắc bướm lên hoa
Rắc bèo xuống giếng, rắc ta vào nàng ?
Ai đem nhuộm lá cho vàng ?
Nhuộm đời cho bạc, cho nàng phụ ta ?
toan2324
22-02-2011, 10:25 AM
Đàn tôi
Đàn tôi đứt hết dây rồi
Không người nối hộ, không người thay cho
Rì rào những buổi gieo mưa
Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm
Có cô lối xóm hàng năm
Trồng dâu tốt lá, chăn tằm ươm tơ
Năm nay biết đến bao giờ
Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng?
Tơ cô óng chuốt mịn màng
Sang xin một ít cho đàn có dây
yXdflqrK0j0
toan2324
23-02-2011, 10:42 AM
Chuyện cổ tích
Em ạ! Ngày xưa vua nước Bướm
Kén nhân tài, mở Điệp lang khoa.
Vua không lấy trạng, vua thề thế
Con bướm vàng tuyền đậu Thám hoa.
Vua liền gọi gả con gái yêu
Nàng đẹp như em, chả nói điêu!
Vua nuông hai vợ chồng quan Thám
Cho nhởn xem hoa sớm lại chiều.
Một hôm hai vợ chồng quan Thám
Mê mải xem hoa lạc chốn về
Vợ khóc: “Mình ơi em hãi lắm!”
Trời chiều lạc lối tới vườn lê.
Vườn đầy hoa trắng như em ấy
Bỗng một bà Tiên hiển hiện ra
Sao mà đẹp thế? Tiên mà lại!
Nữ Chúa Vườn Lê đi xem hoa.
Bà thấy vợ chồng con Bướm dại
Sụt sùi ngồi khóc dưới hoa lê
Đến bên âu yếm bà thương hại:
“Ý hẳn hai con lạc chốn về!
Đây về nước Bướm đường thì xa
Về tạm nhà ta ở với ta
Có đủ chăn êm, cùng gối ấm
Có nhiều bánh ngọt ướp hương hoa”.
Đêm ấy chăn êm cùng gối êm
Vợ chồng ăn bánh với bà Tiên
Ăn xong thoắt chốc liền thay lốt
Chồng hoá thành anh, vợ hoá em.
culu2795
04-03-2011, 10:36 PM
Thơ Nguyễn Bính trong tâm hồn tôi
Tôi tự cho mình là một giáo đồ cuồng tín của thơ văn,tôi cứ cho là như vậy,mặc dù khối lượng văn thơ mà tôi đã xem qua thật sự không nhiều.Cho nên tôi chỉ biết đến Xuân Diệu qua Vội Vàng,Quê Hương với Giang Nam,Núi Đôi của Vũ Cao.Xa hơn một chút tôi hâm mộ nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương,Bà Huyện Thanh quan(Qua đèo Ngang),rồi Tố Như,Nguyễn Khuyến...
Nhưng có một nhà thơ mà tôi vô cùng "thần tượng" và tôi cho rằng ông là một trong những nhà thơ xuất sắc nhất thế kỷ XX,đó là Nguyễn Bính.Có lẽ cũng do có một phần tôi có chút dây mơ rễ má với ông.Nhưng điều quan trọng không phải thế.Tôi cho rằng thơ của ông hội đủ hai yếu tố quan trọng nhất của thi ca:Đó là cái hồn của nhà thơ và sự tinh tế trong ngôn ngữ văn chương.
Với "cái hồn thơ" của Nguyễn Bính tôi cảm nhận được sâu sắc nhất với Những bóng người trên sân gaCảm xúc của nhà thơ thật sự dâng trào khi nhà thơ viết:
Có lần tôi thấy hai cô bé
Áp má vào nhau khóc sụt sùi
Hai bóng chung lưng thành một bóng
Đường về nhà chị chắc xa xôi...
Rồi:
Có lần tôi thấy một bà già
Đưa tiễn con đi trấn ải xa
Tàu chạy lâu rồi bà vẫn đứng
Lưng còng đổ bóng xuống sân ga
...
Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt tím đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này
Giai đoạn nhà thơ ở Huế(khoảng 1939-1942) những tác phẩm được cho là xuất sắc nhất trong cuộc đời như Xuân Tha Hương,Oan Nghiệt...được sáng tác.Với những năm bôn ba hành tẩu giang hồ nhiều lúc nhà thơ cũng thấy đắng lòng và phải than lên:
Nhất kiêng đừng lấy chồng thi sĩ
Nghèo lắm con ơi,bạc lắm con
Nhà thơ cũng cảm thấy hổ thẹn với song thân:
Mẹ cha thì nhớ thương mình
Mình thì thương nhớ người tình xa xôi
Một đặc điểm mà tôi cho là Nguyễn Bính khác Xuân Diệu,Giang Nam...là sự đặc biệt trong ngôn từ mà thầy giáo tôi gọi đó là ngôn ngữ văn chương đích thực.Nguyễn Bính viết Người hàng xóm
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh rờn
Nhiều người khi mới đọc qua cứ lại tưởng bờ dậu nhà thơ với cô hàng xóm sao Không phải là bụi cúc tần,khóm lăng mà lại là cây thân mềm:Mùng tơi.Sự tinh tế của nhà thơ khi nhà thơ ám chỉ cái nghèo làm cho nhà thơ và cô gái không thể đến được với nhau.
Mặc dù là một nhà thơ có tư tưởng phóng khoáng,trào lộng nhưng đôi khi Nguyễn Bính cũng có cái nhìn rất nghiêm khắc với các cô gái quê ông, đua đòi học tập lối sống thị thành:
Hoa chanh nở ở vườn chanh
Thầy u mình với chúng mình chân quê
Hôm qua em đi tỉnh về
Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều
Nói chung chữ Tài thường đi liền với chữ Tai.Sinh ra trong một xã hội thời bấy giờ,số phận của nhà thơ đã không được ưu đãi như trí tuệ của mình.Cho nên nhiều lúc khổ cực nhà thơ đã phải than lên:
Đời có gì tươi đẹp nữa
Buồn thì đến khóc,chết thì chôn
Lão Khoai
04-03-2011, 10:44 PM
Nguyễn bính là nhà thơ có cái khí cốt giang hồ đệ nhất trong thi ca tiền chiến ,cụ Nguyễn Tuân viết về phong cách giang hồ thì hay nhưng giang hồ thực sự chắc không bằng cụ Nguyễn Bính
nhachoaloiviet
07-03-2011, 12:08 PM
Đời có còn gì tươi đẹp nữa
Buồn thì đến khóc,chết thì chôn
Hai câu thơ này là không hề hay của cụ Nguyễn Bính culu ơi. Anh cho rằng như vậy.
castle3010
07-03-2011, 12:26 PM
Cái ngày cô chưa có chồng
Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
Lối này lắm bưởi nhiều hoa...
(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)
Em thì em khoái khổ thơ này, chàng trai mới lớn hihi em đoán thế!! Yêu vu vơ giống mình một thủa quá đi... Đôi khi đi về muốn qua ngõ nhà nàng một tí... Cảm giác xốn xao ước gì nàng đứng đó ngó ra.. Thế là vui vui thế là lâng lâng, cả ngày cười tủm tỉm 1 mình như ngơ, Thế nên thêm một quãng đường có đáng là bao?! Lại còn mượn bưởi mượn hoa... Cuối cùng cũng đóng mở ngoặc một nguyên nhân mà ko nói ra thì ai cũng biết là như thế (Đi vòng để được qua nhà đấy thôi) Một nét ngộ nghĩnh đáng iu của một thời trai trẻ đang yêu... Nhẹ nhàng vu vơ mà cháy bỏng đến ... Bất ngờ (hihi có lẽ thế..)
Cái ngày cô chưa có chồng
Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa
Lối này lắm bưởi nhiều hoa...
(Đi vòng để được qua nhà đấy thôi)
Một hôm thấy cô cười cười
Tôi yêu yêu quá nhưng hơi mất lòng
Biết đâu rồi chả nói chòng :
" Làng mình khối đứa phải lòng mình đây! "
Một năm đến lắm là ngày
Mùa thu mùa cốm vào ngay mùa hồng.
Từ ngày cô đi lấy chồng
Gớm sao có một quãng đồng mà xa
Bờ rào cây bưởi không hoa
Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo
Lợn không nuôi, đặc ao bèo
Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn
Giếng thơi mưa ngập nước tràn
Ba gian đầy cả ba gian nắng chiều.
Bài thơ Qua nhà của nhà thơ Nguyễn Bính...
Từ ngày cô đi lấy chồng
Gớm sao có một quãng đồng mà xa
Hihi thế là người ấy lấy chồng, Thế là có mỗi quãng đồng mà xa.... Ng iu đi chống lầy cũng chỉ bùn vu vơ như thế... Ko có nhảy cầu nhày kiếc như thanh niên bây h, quá khứ xa xôi thì cứ ngủ yên trong giấc mộng đẹp trong một tứ thơ bùn.. Đẹp thì phải dang dở và ti tí buồn phải ko ạ?
toan2324
07-03-2011, 12:58 PM
Nguyễn bính là nhà thơ có cái khí cốt giang hồ đệ nhất trong thi ca tiền chiến ,cụ Nguyễn Tuân viết về phong cách giang hồ thì hay nhưng giang hồ thực sự chắc không bằng cụ Nguyễn Bính
Về độ "ăn chơi sa đoạ" thì cụ Nguyễn Bính với cụ Nguyễn Tuân cụ nào hơn hả Lão ơi?
nhachoaloiviet
07-03-2011, 01:01 PM
Có vẻ cụ Tuân sành điệu hơn hihi
castle3010
07-03-2011, 01:24 PM
Em thì rất phục cụ Tuân bởi văn hóa ẩm thực cao siêu.. Nghe cụ tả về các món ăn thì muốn tìm ăn cho bằng được..
culu2795
07-03-2011, 07:07 PM
Đời có còn gì tươi đẹp nữa
Buồn thì đến khóc,chết thì chôn
Hai câu thơ này là không hề hay của cụ Nguyễn Bính culu ơi. Anh cho rằng như vậy.
Theo em thì cách nhìn của mỗi người về thi ca một khác,tùy theo tính cách,thăng trầm sóng gió trong cuộc đời.Như mẹ em thì thích nghe vọng cổ,nhạc vàng... còn em tất nhiên còn trẻ thì nghe các loại nhạc sôi động một chút,nhưng đôi khi lại chuyển sang các ca khúc trữ tình sâu lắng do tùy tâm trạng.Cho nên em thấy anh Nhac Hoa chắc chắn là một người lạc quan yêu đời ,còn riêng em,đôi lúc em cảm thấy câu này rất đúng
nhachoaloiviet
07-03-2011, 07:15 PM
Theo em thì cách nhìn của mỗi người về thi ca một khác,tùy theo tính cách,thăng trầm sóng gió trong cuộc đời.Như mẹ em thì thích nghe vọng cổ,nhạc vàng... còn em tất nhiên còn trẻ thì nghe các loại nhạc sôi động một chút,nhưng đôi khi lại chuyển sang các ca khúc trữ tình sâu lắng do tùy tâm trạng.Cho nên em thấy anh Nhac Hoa chắc chắn là một người lạc quan yêu đời ,còn riêng em,đôi lúc em cảm thấy câu này rất đúng
Anh cũng bình thường không lạc quan lắm đâu. Con người ai chẳng có lúc tuyệt vọng...Câu thơ đó của cụ Bính đúng, nhưng có lẽ một câu thơ không nên như vậy.
Cũng chỉ là chia sẻ với nhau,chứ nào dám vô lễ chê thơ của cụ.Quý culu anh mới dám nói như vậy. Culu còn trẻ, sao lại thích những câu thơ như vậy chứ.Đời lúc nào cũng có rất nhiều cái tươi đẹp, có điều của ai mà thôi...Công lực cờ của culu,có phải ai muốn cũng được đâu.
culu2795
07-03-2011, 07:24 PM
Anh cũng bình thường không lạc quan lắm đâu. Con người ai chẳng có lúc tuyệt vọng...Câu thơ đó của cụ Bính đúng, nhưng có lẽ một câu thơ không nên như vậy.
Cũng chỉ là chia sẻ với nhau,chứ nào dám vô lễ chê thơ của cụ.Quý culu anh mới dám nói như vậy. Culu còn trẻ, sao lại thích những câu thơ như vậy chứ.Đời lúc nào cũng có rất nhiều cái tươi đẹp, có điều của ai mà thôi...Công lực cờ của culu,có phải ai muốn cũng được đâu.
:DEm đâu có bảo anh chê thơ của cụ.Tác phẩm của cụ rất nhiều,nhưng đâu có phải bài nào cũng là tuyệt thi đâu.Em chỉ nêu quan điểm của mình về cách đánh giá thơ do mỗi người thui mà.
Còn cờ em thì còn có bao nhiêu người cao hơn mà vẫn...
*Mấy tuần nay thay vì thức đêm xem cờ như mọi hôm,em lại vào mấy trang học Tiếng Anh trực tuyến:D
nhachoaloiviet
07-03-2011, 07:28 PM
Hi culu chưa phải cao ghê gớm nhưng còn rất trẻ. Xem cờ nhiều ,thư giãn bằng tiếng Anh rất hay ,đổi gió. Về tiếng Anh anh cũng khá, có gì chúng ta trao đổi nha. Trước anh dạy tiếng Anh mà hihi
Lão Khoai
07-03-2011, 11:12 PM
Về độ "ăn chơi sa đoạ" thì cụ Nguyễn Bính với cụ Nguyễn Tuân cụ nào hơn hả Lão ơi?
Cụ Bính nghèo giang hồ lãng tử , nhà cụ Tuân giầu nên giang hồ công tử ,phố Khâm thiên , hát ả đào , nẹt roi chầu đều khét tiếng .Cụ Tuân viết về thú ăn chơi thuởng ngoạn ,đồ cổ rất hay nhưng xét cho cùng cụ chỉ yêu vật .Cụ Bính yêu người nên viết về tình cảm là tuyệt bút
Mỗi cụ có một cái hay riêng ,viết như cụ Tuân sau này cũng có nhiều người viết đuợc ,và thời gian sẽ phủ bụi lên tác phẩm cụ
Nhưng cụ Bính là thiên tài cả trăm năm nữa hồ dễ có ai làm thơ lục bát đệ nhất thiên thu như cụ đâu
toan2324
15-03-2011, 10:32 AM
TIỀN VÀ LÁ
Tuổi thơ tóc để gáo dừa
Tuổi thơ mẹ bắt đeo bùa cần ong
Hai ta cùng học vỡ lòng
Dắt tay nhau giữa cánh đồng cỏ xanh
Hai nhà chung một mái tranh
Chia vui từng trái ngọt lành có nhau
Đêm cùng đón ánh trăng cao
Ngồi bên giếng ngọc đếm sao trên trời
Em moi đất nặn hình người
Anh thơ thẩn nhặt lá rơi làm tiền
Mỗi ngày chợ họp mười phiên
Em ngồi mang bán lấy tiền lá rơi
Tiền là giấy bạc em ơi
Tiền là giấy bạc của đời làm ra
Người ta giấy bạc đầy nhà
Cho nên mới được gọi là chồng em!
Bây giờ mỗi buổi chiều lên
Tôi gom lá đốt, khói lên ngút giời...
Người mua đã bị mua rồi
Chợ đời ngồi họp, mình tôi mua gì?
Bài này đa số thì cho là của Nguyễn Bính, một số lại nói là của Kiên Giang, cũng có ý kiến cho rằng thơ là của Kiên Giang được Nguyễn Bính sửa cho một ít.
http://www.nhaccuatui.com/m/xgk2G9b_My
culu2795
15-03-2011, 03:37 PM
Em ơi! em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
Mẹ già một nắng hai sương
Chị đi một bước trăm đường xót xa
Cậy em, em ở lại nhà
Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương
Hôm nay xác pháo đầy đường
Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng
Chuyến này chị bước sang ngang
Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây
Rượu hồng em uống cho say
Vui cùng chị một vài giây cuối cùng
Rồi đây sóng gió ngang sông
Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ
Miếu thiêng vụng kén người thờ
Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em
Đêm qua là trắng ba đêm
Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn
Một vai gánh lấy giang san...
Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương
Mắt quầng tóc rối tơ vương
Em còn cho chị lược gương làm gì!
Một lần này bước ra đi
Là không hẹn một lần về nữa đâu
Cách mấy mươi con sông sâu
Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh
Cũng là thôi cũng là đành
Sang sông lỡ bước riêng mình chị sao?
Tuổi son nhạt thắm phai đào
Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!
Em đừng khóc nữa em ơi!
Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!
Một đi bảy nổi ba chìm
Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần
Dù em thương chị mười phần
Cũng không ngăn nổi một lần chị đi
Chị tôi nước mắt đằm đìa
Chào hai họ để đi về nhà ai
Mẹ trông theo, mẹ thở dài
Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran
Tôi ra đứng tận đầu làng
Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa...
2
Trời mưa ướt áo làm gì?
Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng
Người ta pháo đỏ rượu hồng
Mà trên hồn chị một vòng hoa tang
Lần đầu chị bước sang ngang
Tuổi son sông nước đò giang chưa tường
Ở nhà em nhớ mẹ thương
Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ
Mẹ ngồi bên cửi xe tơ
Thời thường nhắc: "- Chị mày giờ ra sao?"
Chị bây giờ... nói thế nào?
Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang
Chị từ lỡ bước sang ngang
Trời dông bão giữa tràng giang lật thuyền
Xuôi dòng nước chảy liên miên
Đưa thân thế chị tới miền đau thương
Mười năm gối hận bên giường
Mười năm nước mắt bữa thường thay canh
Mười năm đưa đám một mình
Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên
Mười năm lòng lạnh như tiền
Tim đi hết máu mà duyên không về
Nhưng em ơi! một đêm hè
Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn
Dừng chân trên bến sông buồn
Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang
Đoái thương thân chị lỡ làng
Đoái thương phận chị dở dang những ngày
Rồi... rồi chị nói sao đây?
Em ơi! nói nhỏ câu này với em...
Thế rồi máu trở về tim
Duyên làm lành chị duyên tìm về môi
Chị nay lòng ấm lại rồi
Mối tình chết đã có người hồi sinh
Chị từ dan díu với tình
Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng
Tim ai khắc một chữ "nàng"
Mà tim chị một chữ "chàng" khắc theo
Nhưng yêu chỉ để mà yêu
Chị còn dám ước một điều gì hơn
Một lầm hai lỡ keo sơn
Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung
Rồi đêm kia lệ ròng ròng
Tiễn đưa người ấy sang sông, chị về
Tháng ngày qua cửa buồng the
Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa
3
Úp mặt vào hai bàn tay
Chị tôi khóc suốt ba ngày ba đêm
- Đã đành máu trở về tim
Nhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồ
Người đi xây dựng cơ đồ
Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuân
Người đi khoác áo phong trần
Chị về may áo liệm dần nhớ thương
Hồn trinh ôm chặt chân giường
Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây
Năm xưa đêm ấy giường này
Nghiến răng nhắm mắt cau mày... cực chưa?
Thế là tàn một giấc mơ
Thế là cả một bài thơ não nùng
Tuổi son má đỏ môi hồng
Bước chân về đến nhà chồng là thôi
Đêm qua mưa gió đầy giời
Mà trong hồn chị có người đi qua
Em về thương lấy mẹ già
Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công
Chị giờ sống cũng bằng không
Coi như chị đã ngang sông đắm đò
1939
culu2795
15-03-2011, 03:41 PM
http://www.nhaccuatui.com/m/sMm9KTT6bc
Bài này do ca sĩ Thanh Ngoan(Chị em Thanh Ngoan,Thanh Nga con của danh kỳ Ba Ngoan) thể hiện
PhiHuong
15-03-2011, 04:04 PM
Nhưng cụ Bính là thiên tài cả trăm năm nữa hồ dễ có ai làm thơ lục bát đệ nhất thiên thu như cụ đâu
hì hì ... Thế này thì cụ Bính chiếm cả cái thiên thu của bậc thầy Nguyễn Du sao ?.
culu2795
15-03-2011, 04:12 PM
hì hì ... Thế này thì cụ Bính chiếm cả cái thiên thu của bậc thầy Nguyễn Du sao ?.
Theo như bà cháu kể thì cụ Nguyễn Du là Idol của cụ Nguyễn Bính:D
Lão Khoai
15-03-2011, 07:09 PM
hì hì ... Thế này thì cụ Bính chiếm cả cái thiên thu của bậc thầy Nguyễn Du sao ?.
Thiên thu thì nhiều lắm mỗi cụ chiếm một ít bác Huong ạ
nhachoaloiviet
16-03-2011, 11:55 AM
Bác Khoai nói đúng! Nếu có chăng thì cụ Nguyễn Du chiếm rộng hơn thôi.Hihi
Nhưng mà cao nhân nọ có nói : "Có ai lại đi so sánh nhà thơ".
binhda
16-03-2011, 02:34 PM
Thấy các bác trao đổi về đề tài thơ Nguyễn Bính sôi nổi quá,em chợt nhớ ngày xưa có nhà thơ nhớ Nguyễn Bính đã viết một bài thơ như sau, xin chép lại để các bác cùng đọc:Hình như vắng thắt lưng xanh,mùa xuân dường cũng bớt thanh đôi phần.Vắng yếm sồi ngực thanh tân,dường như cũng có đôi phần lỏng lơi.Nên giàn trầu lá vẫn tươi,cau liên phòng vẫn đợi môi ai hồng.Kìa con bướm trắng vẽ vòng,và hồn trinh nữ ngồi hong tơ buồn.Hình như phía cuối hòang hôn,hao hao anh lái vào thôn bán thuyền.Đường xa thi khách không tiền, bước vô quán trọ đến thềm lại thôi.Sững sờ trứơc dậu mùng tơi,hỏi người người đã mấy hồi sang ngang.Một đời hệ lụy tràng giang,ba ngày tết hóa khăn tang ba vòng. Em say quá,không chép theo trên 6 dưới 8 được các bác thông cảm.
binhda
16-03-2011, 02:59 PM
Bài thơ chép thiếu 4 câu từ câu 7 đến câu 10 ,xin bổ xung:''Rừng mơ trắng sắc chờ mong ,khói hương còn phảng phất trong Thiên trù. Kìa ai đương nắng mịt mù, giắt đầu nắm lá hưong nhu gánh gồng"... xin thông cảm.,Say quá.
Minh Ngọc
16-03-2011, 04:59 PM
Ông bạn thơ say post thơ kỳ dị quá. Thôi thì post lại giùm bạn cho dễ đọc nhé:
Mà nhớ post nốt tên bài thơ nha:
Hình như vắng thắt lưng xanh
Mùa xuân dường cũng bớt thanh đôi phần.
Vắng yếm sồi ngực thanh tân,
Dường như cũng có đôi phần lỏng lơi.
Nên giàn trầu lá vẫn tươi,
Cau liên phòng vẫn đợi môi ai hồng.
Rừng mơ trắng sắc chờ mong ,
Khói hương còn phảng phất trong Thiên trù.
Kìa ai đương nắng mịt mù,
Giắt đầu nắm lá hưong nhu gánh gồng.
Kìa con bướm trắng vẽ vòng,
Và hồn trinh nữ ngồi hong tơ buồn.
Hình như phía cuối hòang hôn,
Hao hao anh lái vào thôn bán thuyền.
Đường xa thi khách không tiền,
Bước vô quán trọ đến thềm lại thôi.
Sững sờ trứơc dậu mùng tơi,
Hỏi người người đã mấy hồi sang ngang.
Một đời hệ lụy tràng giang,
Ba ngày tết hóa khăn tang ba vòng.
Minh Ngọc
16-03-2011, 05:08 PM
Thiên thu thì nhiều lắm mỗi cụ chiếm một ít bác Huong ạ
Ơ, thế thì, bác PhiHuong với MN có chiếm được tẹo nào không nhỉ???:-s
PhiHuong
17-03-2011, 03:14 AM
Ơ, thế thì, bác PhiHuong với MN có chiếm được tẹo nào không nhỉ???:-s
hì hì ... Người chơi cờ thì chỉ cần chiếm cái cung Tướng là được rồi.
Lão Khoai
17-03-2011, 03:55 AM
hì hì ... Người chơi cờ thì chỉ cần chiếm cái cung Tướng là được rồi.
Chơi gì thì chiếm được cung Tướng đều thích bác ạ
culu2795
15-07-2012, 03:25 PM
Một bài thơ mà mình rất thích từ ngày còn bé,lớn lên đọc lại càng thấy hay
Người hàng xóm
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mùng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng
Có con bướm trắng thường sang bên này…
Bướm ơi, bướm hãy vào đây
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi
Chả bao giờ thấy nàng cười
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên
Mắt nàng đăm đắm trông lên
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi
Tôi buồn tự hỏi: hay tôi yêu nàng?
Không, từ ân ái nhỡ nhàng
Tình tôi than lạnh tro tàn làm sao!
Tơ hong nàng chả cất vào
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong
Cái gì như thể nhớ mong?
Nhớ nàng? Không, quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!
Cô đơn buồn lại thêm buồn
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi ?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng
Rưng rưng tôi gục xuống bàn… rưng rưng
Nhớ con bướm trắng lạ lùng
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng
Hỡi ơi bướm trắng tơ vàng
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi
Đêm qua nàng đã chết rồi
Nghẹn ngào tôi khóc, quả tôi yêu nàng
Hồn trinh còn ở trần gian
Nhập về bướm trắng mà sang bên này.
culu2795
15-07-2012, 03:29 PM
Chỉ ghen khi người ta yêu quá đấy mà thôi
Ghen
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi
Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai
Đừng hôn dù thấy đóa hoa tươi
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ
Đừng tắm chiều nay bể lắm người
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn khuất bên cô
Bằng không tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được dẫm lên
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi!
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi!
Và nghĩa là cô là tất cả...
Cô là tất cả của riêng tôi!
culu2795
15-07-2012, 03:33 PM
Cô hái mơ
Thơ thẩn đường chiều một khách thơ
Say nhìn xa rặng núi xanh lơ
Khí trời lặng lẽ và trong sáng
Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ.
Hỡi cô con gái hái mơ già
Cô chửa về ư đường còn xa
Mà ánh chiều hôm dần một tắt
Hay cô ở lại về cùng ta?
Nhà ta ở dưới gốc cây dương
Cách động Hương Sơn nửa dặm đường
Có suối nước trong tuôn róc rách
Có hoa bên suối ngát đưa hương
Cô hái mơ ơi, cô gái ơi
Chẳng trả lời tôi lấy một lời
Cứ lặng mà đi, rồi khuất bóng
Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi.
PhiHuong
15-07-2012, 07:49 PM
Hì .. Lâu lắm mới được đọc thơ do Culu post, nhưng có lẽ hình bóng giai nhân phảng phất trong tâm trí hay sao mà Culu lại viết sai mấy chữ thế ?
Phihuong không tra cứu, nhưng cứ theo những gì đã nhớ thì thấy sai mấy từ :
Chữ thứ 7 câu thứ 3 phải là : " trẻo "
Chữ thứ 6 câu thứ 6 phải là : " thì " ( thời )
Chữ thứ 4 câu thứ 12 phải là : " núi "
Chữ thứ 4 câu thứ 14 phải là : " nhau "
Chữ thứ 3 câu thứ 15 phải là : " rồi "
%%- (%) @};-
Minh Ngọc
15-07-2012, 08:57 PM
Bài này mỗi người trích một khác, chẳng biết ai đúng.
MN tạm trích dẫn từ nguồn của Bách Khoa thư Văn Hóa Việt Nam, hy vọng chuẩn:
Cô hái mơ
Nguyễn Bính
Thơ thẩn đường chiều một khách thơ
Say nhìn xa rặng núi xanh lơ
Khí trời lặng lẽ và trong trẻo
Thấp thoáng rừng mơ cô hái mơ
Hỡi cô con gái hái mơ già
Cô chửa về ư? Đường thì xa
Mà cái thoi ngày như sắp tắt
Hay cô ở lại về cùng ta?
Nhà ta ở dưới gốc cây dương
Cách động Hương Sơn nửa dặm đường
Có suối nước trong tuôn róc rách
Có hoa bên suối ngát đưa hương
Cô hái mơ ơi!
Chả giả lời nhau lấy một lời
Cứ lặng rồi đi, rồi khuất bóng
Rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi...
------------
Nguồn: Tuyển tập Nguyễn Bính, Nxb Văn học, 1986
culu2795
15-07-2012, 09:43 PM
Bài thơ Cô hái mơ theo cháu biết thì có khá nhiều dị bản..Nhiều bài khi nhà thơ gửi bản thảo đến các báo,nhiều báo tự biên tập chỉnh sửa theo ý mình khiến không còn được giữ đúng ý của nhà thơ.Các câu khác thì cháu không được rõ vì có khá nhiều ý kiến trái chiều,chỉ riêng câu thứ 15 chữ thứ 3:không phải là "rồi","mà" mà là chữ "cứ".
Nguyên văn câu thơ là: Cứ lặng cứ đi rồi khuất bóng.Về sự nhầm lẫn này nhà văn Thâm Tâm(một bạn thân của nhà thơ Nguyễn Bính) cũng có một bài viết đăng trên Tiểu thuyết thứ bảy,nội dung phê phán mạnh mẽ sự cẩu thả trong cách biên tập văn thơ của một số báo lúc bấy giờ.
maikoikoi
15-07-2012, 09:48 PM
@culu: nhóc ơi, tuổi em bây giờ còn nhiều điều thú vị để tìm hiểu , nhiều trò để chơi và nhiều thứ để học hỏi lắm....nghĩ và buồn ít thôi nhé :)...Cố lên \:d/
culu2795
08-02-2014, 12:07 PM
Hôm nay là xuân, mai còn xuân ?
Gần bốn giờ mới chợp mắt được, mà hơn bảy giờ nghe điện thoại rồi không ngủ lại được nữa.Sáng nay trời trở lạnh, có lẽ còn ốm dây thêm mấy ngày nữa chả khỏi được.Ừ thì mùa xuân đến rồi đấy, nhưng thế thì sao nào.Thời tiết hay cũng chỉ như con người thôi. Đã làm ta ấm áp nhưng cũng có thể làm ta lạnh giá … như đêm nay đây.
Vì thế nên đêm nay mới nhớ đến Nguyễn Bính, nhớ đến Nhạc Xuân, nhớ “ hôm nay là xuân, mai còn xuân …”
Nguyễn Bính có một người chị, là người tri kỷ cả đời, là tình cảm khắc cốt ghi tâm trong suốt cuộc đời ông.Người chị đó là nguồn cảm hứng cho ông để viết nên Xuân tha hương, Khăn hồng, Xây lại cuộc đời và Lỡ bước sang ngang.
Nhưng mối tình của nhà thơ cũng buồn như cuộc đời ông vậy.Người chị đó đã sớm sang sông lấy chồng, để lại một nỗi đau đớn vô hạn.Trong các bài thơ của mình Nguyễn Bính hay nhắc đến Huyền Trân – công chúa thời Trần bị ép gả sang nước Chiêm, và đó là hình ảnh để ông so sánh với người chị vô cùng thân thương của mình.
Ngoài kia mùa xuân đang sang nhưng giờ mắt tôi đang nhòe đi bởi :
“Mùa xuân, mùa xuân, mùa xuân rồi
Giờ đây chín vạn bông hoa nở
Chỉ riêng tình ta khép lại thôi …”
Nhạc xuân
Hôm nay là xuân, mai còn xuân
Xuân đã sang đò nhớ cố nhân
Người ở bên kia sông cách trở
Có về Chiêm Quốc như Huyền Trân ?
Hôm nay là xuân, mai còn xuân
Phơi phới mưa xa nhớ cố nhân
Phận gái ví theo lề ép uổng
Đã về Chiêm Quốc như Huyền Trân
Hôm nay là xuân, mai còn xuân
Lăng lắc đường xa nhớ cố nhân
Nay đã vội quên tình nghĩa cũ
Mà về Chiêm Quốc như Huyền Trân
Hôm nay là xuân, mai còn xuân
Một cánh đào rơi nhớ cố nhân
Cung nữ như hoa vườn Thượng Uyển
Ai về Chiêm quốc với Huyền Trân ?
Hôm nay là xuân, mai còn xuân
Rượu uống say rồi nhớ cố nhân
Đã có yêu nhau là đến thế
Đừng về Chiêm Quốc nhé Huyền Trân !
Đừng về Chiêm quốc nhé Huyền Trân
Ta viết thơ này gửi cố nhân
Năm mới tháng giêng mùng một Tết
Còn nguyên vẹn cả một mùa xuân
Huyền Trân ơi
Mùa xuân, mùa xuân, mùa xuân rồi
Giờ đây chín vạn bông hoa nở
Chỉ riêng tình ta khép lại thôi …
culu2795
16-02-2014, 11:56 PM
Trước đây đọc Ghen của Nguyễn Bính, thật sự tôi thấy ông có phần hơi thái quá.Ừ thì yêu thật nhưng lối ghen của ông có khác gì phàm phu tục tử đâu.Tôi nghĩ ngoài một trái tim thật lòng ra thì còn phải có một tấm lòng bao dung,rộng mở ...
Nhưng chẳng biết tự khi nào tôi đã trở thành một con người khác hẳn.Nhiều lúc tôi thấy mình thật hèn mạt,nhỏ nhen,ích kỷ.Và tôi còn cảm thấy khinh thường chính cái bản thân mình nữa.Ôi hóa ra thì tôi còn phàm phu tục tử hơn Nguyễn Bính nhiều nhiều lắm.Tôi thấy cổ mình nghèn nghẹn khi một bạn trai nào vào com-men một stt hay cái ảnh nào của cô ấy với lời lẽ đùa cợt,chớt nhả.Tôi đắng lòng khi nhiều bạn trai đến nhà cô ấy chơi.Và tôi còn cảm giác hơi sờ sợ khi có một bạn trai đến nhà cô ấy chỉ để giả quyển sách ... Tất nhiên những cảm xúc đấy của tôi chỉ để trong lòng thôi nhưng tôi đã ghê sợ bản thân lắm rồi
Tôi chỉ biết tự nhủ : Ừ thì con người ai chả có lòng ích kỷ.Kể cả tốt như Lương Sơn Bá kia, mặc dù muốn Chúc Anh Đài kết thân với Mã Văn Tài,nhưng đến lúc tưởng Chúc Anh Đài kết bạn với Mã Văn Tài thật thì rốt cuộc vẫn đau lòng,khổ sở.Bởi khi ai đã coi một người là tài sản lớn nhất đời mình thì chỉ muốn đó là của mình thôi,chẳng muốn chia sẻ với người nào khác.
Bây giờ thì tôi đã thông cảm với Nguyễn Bính rất nhiều và hy vọng "Ghen" của Nguyễn Bính cũng thông cảm cho lòng tôi
Ghen
Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi
Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai
Đừng hôn dù thấy đóa hoa tươi
Đừng ôm gối chiếc đêm nay ngủ
Đừng tắm chiều nay bể lắm người
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa
Mà cô thường xức chẳng bay xa
Chẳng làm ngây ngất người qua lại
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua
Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn khuất bên cô
Bằng không tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào trong giấc mơ
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được dẫm lên
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi!
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi!
Và nghĩa là cô là tất cả...
Cô là tất cả của riêng tôi!
Bài Ghen này mà ca sỹ Ý Lan diễn tả thì hết muốn yêu luôn.
Powered by vBulletin® Version 4.2.1 Copyright © 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.