PDA

View Full Version : Bảo vệ tổ quốc - Tháng 2/1979 - 1 thời hào hùng !!!



trung_cadan
23-02-2013, 02:25 PM
Thị xã ra quân

Thị xã mình sáng nay ra quân
Tháng Ba đang mùa hoa gạo đỏ
Những phố, đường đêm qua như chẳng ngủ
Thức dậy sớm hơn mọi ngày

Những nhà có con đi sáng nay
Lục tục đỏ đèn từ mờ đất
Hàng xóm hỏi nhau thân mật
- Phố mình sáng nay mấy đứa ra đi?

Không giống ông bà mình tiễn nhau xưa kia
Chỉ lặng im, bịn rịn…
Không giống mẹ tiễn cha thuở nào đi trận
Bâng khuâng, thèn lẹn, dặn dò…

Thị xã mình sáng nay tiễn đưa
Cái háo hức nhân lên, niềm vui chia để lại
Con trai con gái
Nghe họ cười, không đoán nổi ai đi…

Ngã ba phố mình thênh thang mọi khi
Sáng nay ứ dòng xe cộ
Sáng nay đò sang bến chợ
Nhường cho khách lên đường

Mậu dịch bách hóa mở sớm hơn ngày thường
Đông con gái vào mua bút, sổ
Chị bưu điện luôn tay, lòng cởi mở
Trao tập phong bì và những con tem
Thị xã rộn lên
Chẳng ai biết tiếng loa nhắc gì trong hội trường nhà văn hóa
Cứ nghe rôm rả
Chuyện quân ta chống trả giặc thế nào

Đêm qua đài đưa tin biên giới rất lâu
Từ hôm tổng động viên bao nhiêu lá đơn gửi về Thị ủy…
Biên giới trở thành thiêng liêng trong suy nghĩ
Tiếng súng kéo khoảng trời gần hơn…

Chưa bao giờ máu gửi nhiều theo những lá đơn
Chưa buổi lên đường nào tình nguyện đông như vậy
Sông Đà tháng ba – mùa hoa gạo cháy
Đuốc non sông hừng hực lửa căm hờn

Tiễn những người con lên phía biên cương
Có tình thương trong gói cơm của mẹ
Có dáng tiễn đưa còng lưng của bà
Có cuốn sổ lưu niệm chật lời bè bạn
hẹn gặp cùng trên biên giới xa.

Và ra đi sáng nay tháng Ba
Có chàng trai bỗng đọc to bài Bình Ngô đại cáo.

Nguyễn Thị Mai

cuonghanh
23-02-2013, 03:04 PM
Đọc bài này làm tôi chợt nhớ lại một bài thơ của nhà văn Đỗ Trung Quân. Tuy chỉ là chút sẻ chia về chuyện thần tượng nhưng ở đó, vẫn thấy tình yêu nước rất rõ ràng.

"Hãy tiết kiệm thứ còn lại duy nhất" - Đỗ Trung Quân

Ngày ấy bọn tôi hai mươi tuổi
Ria lún phún
Mắt cận lòi
Dân Sài Gòn tiểu tư sản, đọc sách triết , tóc hippie
Được phong tặng “thanh niên chậm tiến “

Thôi thì biết thân phận mình, đứa đi làm công nhân , đứa đi làm rẫy. đứa thanh niên xung phong coi như trả món nợ dù chả vay ai thời tiền – hậu - chiến

Ngày Polpot tràn qua An Giang , Ba Chúc thảm sát đồng bào
Tổ quốc lâm nguy
Bọn tôi sôi sục ra biên giới

Ngày Trung Quốc tấn công Việt Nam
Tổ quốc lại lâm nguy
Có thằng em khai gian tuổi
Vác balo lên đường
Gác mọi tranh chấp ý thức hệ
vệ quốc trước đã

Ai không tử sĩ
Ai không phế binh
Thì về
Đứa đạp xich lô. Đứa chạy xe ôm, đứa đi khuân vác
Bình thường.

Nói thật
Bọn tôi đàn ông cũng có khi rơi nước mắt
Khi nhìn xác đồng bào, ôm trong tay đồng đội.
Sắt đá vẫn nghẹn ngào.

Nhưng các em ạ

Chúng tôi không bao giờ rơi lệ
Những chuyện tào lao
Chúng tôi không mất thì giờ nửa đêm run rẩy,gào thét trước cổng sân bay để đón đứa lạ hươ lạ hoắc
đến bố mẹ ở nhà cũng chả biết đi đâu

tôi nghĩ đơn giản thế này
Bố tôi chết tôi mới khóc
Mẹ tôi chết tôi mới khóc
Bạn tôi chết tôi mới khóc
Đồng bào tôi mất tích ngoài biển Đông tôi mới khóc

Nước mắt ngày càng quý hiếm lắm các em ạ
Hãy cố mà để dành
Mà nhỏ xuống cho điêu linh đất nước
Mà rưng rưng cho nỗi nhục bị cỡi cổ đè đầu
Làm nô lệ

Tôi bảo các em lần này thôi nhé
Đừng làm xấu hổ thêm xứ sở mình

Nhục

Biển Đông

Qúa

Đủ.

whitelotos
23-02-2013, 04:06 PM
Em xin góp thêm 1 bài hát của Trần Tiến về năm 1979
WRBl2zGH8E0

quanghuykt
23-02-2013, 07:06 PM
Đọc bài thơ trên tôi thấy nhiều cảm xúc Nhất là đoạn nói về Bình ngô đại cáo, trong bài thơ này của nguyễn trãi tôi tâm đắc hai câu:

Lấy Đại nghĩa để thắng hung tàn
Lấy chí nhân để thay cường bạo

( Các bạn trẻ nên suy ngẫm và áp dụng vào thực tế tất cả vì cộng đồng )

song_huong
23-02-2013, 07:39 PM
Những baì thơ naỳ hào hùng nhưng buồn lắm. Chả ai muốn chiến tranh. Thế hệ chúng ta không cảm nhận hết được nỗi đau cuả những ngươì trong cuộc. Hai baì thơ tuy cùng một đề taì nhưng khác nhau nhiêù đấy. Baì trước cuả Trung post là baì thơ tuyên truyền còn baì cuả Đỗ Trung Quân thâm thuý hơn nhiêù. Tiếc là bây giờ rất ít ngwơì nghĩ về ngaỳ 17/2. Ngaỳ đó báo chí chính thống cũng rất ít baì về đề taì naỳ. Trung còn trẻ mà có cái nhìn, cái tâm thế naỳ quả thật rất hiếm

RONGDA
23-02-2013, 09:09 PM
Cuộc chiến này rất đẹp.

Có lẽ là cuộc chiến đối mặt quyết liệt duy nhất của dân tộc ta, trong bao cuộc chiến phải chiến tranh lâu dài.

Vì sao ư? Vì chúng ta yêu hòa bình và nhỏ bé lắm.

Lâm Đệ
23-02-2013, 10:10 PM
Chiến tranh nói chung là buồn .tôi có cùng suy nghĩ với bác songhuong. Hai bài thơ trên đều rạo rực hào khí nhưng nỗi buồn vẫn còn hiển hiện ,đến khi Nguyễn Duy thì nỗi buồn trầm xuống như tiếng thở dài của lịch sử

Đá ơi
Tác giả: Nguyễn Duy


Ta mặc niệm trước Angkor đổ nát
đá cũng tàn hoang huống chi là kiếp người
Đá ơi
xin tạc lại đây lời cầu chúc hoà bình
Nghĩ cho cùng
Mọi cuộc chiến tranh
Phe nào thắng thì nhân dân đều bại…

roamingwind
23-02-2013, 11:19 PM
Nói thêm vào thì không tốt, không nói thì ngứa mấy ngón tay ... Nhưng kỳ này Nguyễn Văn Vĩnh không chính xác ... An Nam ta đôi khi rất trầm ngâm.