PDA

View Full Version : Gái Hà Nội xịn



Lâm Đệ
18-03-2013, 04:24 AM
Có bài viết lạ viết về con gái Hà Nội do nhà báo đặt vào miệng một anh tây Pháp. Chả hiểu độ tin cậy đến đâu. Nhân chuyện 8-3 dù đã qua, cũng nên đăng cho bà con đọc. Con gái Hà Nội rất có giá. Mong các bạn từng vùng miền hãy viết về con gái quê mình.

Một chàng trai người Pháp nghiên cứu văn hóa Việt, nhìn máy cô sinh viên tập quân sự về rửa chân bên máy nước, anh chỉ một cô gái da màu bánh mật nhỏ nhắn bảo: “Cô gái ấy là dân Hà Nội xịn đấy, còn các cô kia là dân ngoại tỉnh hết…”. Rồi anh gọi to: “Cô gái Hà Nội ơi!”. Cô gái hơi giật mình, quay lại, ngơ ngác. Anh cười đắc thắng: “Thấy chưa. Mình đoán sai bao giờ, không tin ra hỏi mà xem…”.

Anh bảo: “Con gái Hà Nội xịn (là Hà Nội gốc đấy) đặc biệt lắm. Nhìn mà xem, cô ấy rất ý tứ, không chen lấn tranh giành máy nước như mấy cô kia, mà cô ấy kéo cái ống quần lên cũng rất ý tứ, không kéo cao như mấy cô kia, cũng không cười nghiêng ngả, hô hố, như mấy cô kia…”.

Chàng trai Pháp ấy khoe, anh có cô bạn gái người Hà Nội xịn rất quyến rũ. Cô ấy lúc nào cũng sạch sẽ, gọn gàng, ăn mặc không cầu kỳ nhưng nền nã. Dáng đi của cô cũng rất duyên, nhẹ nhàng cứ như lướt, dù cô đi giầy hay đi dép cũng không cành cạch, chát chúa. Anh thích nhất tiếng nói của cô, cứ ngọt lịm, dịu dàng, rõ ràng, chuẩn xác khác hẳn các cô gái khác…

Anh bảo: “Ở trên đất Hà Nội nhưng nhìn những cô gái model, phấn son lòe loẹt, quần áo diêm dúa, sặc sỡ thì đừng tưởng đó là con gái Hà Nội xịn. Mình chắc chắn, đó là các cô nguồn gốc tỉnh lẻ, chứ con gái Hà Nội xịn ăn mặc rất trang nhã, lịch sự bởi họ có khiếu thẩm mỹ bẩm sinh, được cha mẹ truyền con nối…”

Anh phân tích: Con gái Hà Nội đi đâu cũng chẳng lẫn. Không phải vì mầu da trắng như trứng gà bóc hay dáng người thanh mảnh, mà vì cốt cách thanh tao, lịch lãm của một cô con gái gia đình nền nếp, được giáo dục từ gốc. Con gái Hà Nội thanh lịch từ cách ăn uống. Cho dù đói đến mấy cũng ăn từ tốn, chậm rãi từng miếng nhỏ, khi nhai không phát ra tiếng kêu chóp chép. Cho dù khát đến mấy cũng uống từng ngụm nhỏ chứ không ngửa cổ tu ừng ực…

Con gái Hà Nội cáu giận cũng biết nói lời chua cay nhưng không tục tằn thô lỗ, không đay đả, lắm điều, không văng tục, chửi thề… Con gái Hà Nội nói lời dịu dàng mà không đong đưa giả dối. Con gái Hà Nội điệu đà, thích làm đẹp làm duyên nhưng không quá lố, không hở hang khêu gợi, không sặc sỡ lòe loẹt.

Cái duyên ngầm của người con gái Hà Nội nhìn càng đắm ngắm càng say, chính là những bộ trang phục nền nã may rất khéo, rất hợp với thân hình, dáng vóc họ chứ không phải ở những bộ đồ model hở trước hở sau. Thế nên anh chàng người Pháp kia nể con gái Hà Nội lắm, vì ở môi trường nào họ cũng mang tác phong công nghiệp nhanh nhẹn, gọn gàng, ngăn nắp. Họ mạnh dạn, tự tin.

Dù Hà Nội nghìn năm muôn vàn thay đổi thì con gái Hà Nội vẫn tiếp thu được nếp sống của mẹ, mềm mỏng, ý nhị, tươi tắn, lịch sự… Con gái Hà Nội không chém to kho mặn, mà rất cầu kỳ từ cách chọn mớ rau miếng thịt cho đến cách nhặt rau thái thịt, cách nấu nước, cách bầy biện… Bữa cơm của người Hà Nội không chỉ ngon mà còn đẹp mắt, sạch sẽ.

Con gái Hà Nội chẳng lẫn vào đâu được bởi giọng nói chuẩn xác, ngọt ngào, rất thanh và cũng rất dịu của đất kinh kỳ.


Chàng trai người Pháp ấy rất tự hào vì cô bạn gái người Hà Nội xịn của mình. Nhưng ở Việt Nam này, không chỉ con gái Hà Nội xịn mới đẹp, mới duyên mà tất cả những cô gái được giáo dục nề nếp đều duyên, đều đẹp.

Nhiều phụ nữ nông thôn Nam bộ có chồng, có con lớn nhưng vẫn khoanh tay chào bề trên, ra đường hoặc về nhà vẫn khoanh tay xin phép người lớn, mở lời vẫn một điều thưa gửi, họ cũng rất giỏi nữ công gia chánh.

Nhiều người văn hóa không cao nhưng biết hiếu nghĩa, thủy chung. Bởi đó là nếp nhà, là gia phong của người Việt mà họ được dậy dỗ, rèn giũa từ nhỏ.

Nhiều gia đình Việt kiều, tuy sống trên đất nước tự do, hiện đại, tiên tiến nhưng vẫn giữ được nếp nhà, giữ được lễ giáo của một gia đình gốc Việt. Con cái sinh ra trên đất khách nhưng họ vẫn dạy con tiếng Việt, về nhà vẫn nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt.

Bố mẹ kể cho con cái nghe những câu chuyện về gia đình, nếp sống Việt Nam, kể cho con nghe về họ hàng để con cái không quên cội nguồn. Mẹ nấu những món ăn của người Việt để con không xa lạ với quê hương. Dạy con phong tục của người Việt cưới xin, cúng giỗ để để con mãi mãi vẫn là người Việt, đẹp người đẹp nết…(st)

Tontu
18-03-2013, 12:18 PM
Phải công nhận phụ nữ Việt Nam giáng người đẹp thật. Nhất là khi mặc chiếc áo dài truyền thống thì đố quốc gia nào sánh bằng. Phải tự hào ở điểm này. Mỗi một màu sắc trên chiếc áo dài đều thể hiện sự dịu dàng, thướt tha, và đầy sức quyến rũ. Chính sự dịu dàng và thướt tha của người phụ nữ Việt Nam, đã làm biết bao những danh nhân thi sĩ phải xuất khẩu thành thơ. Trong thơ của Huy Cận có diễn tả 2 câu trong bài "Áo Trắng" như sau: Dịu dàng áo trắng trong như suối, tỏa phát đôi hồn cánh mộng bay.

Ngay cả khi hình bóng người chinh phu đã dần khuất từ xa, thế mà tình cảm và sự thương nhớ chờ mong của người con gái vẫn chẳng nguôi. Cái nét đẹp của người con gái Việt vẫn phảng phất một chất liệu gì đó gọi là thơ ngây và trong sáng. Trong thơ của Quang Dũng cũng có 2 câu như: Em đi áo mỏng buông hờn tủi. Dòng lệ thơ ngây có dạt dào?

Mỗi một màu sắc trên chiếc áo dài thướt tha của người con gái Việt đều cho ta những nguồn cảm hứng khác nhau. Chẳng hạn trong bài "Tuổi 13", nhạc của Ngô Thụy Miên, thơ Nguyên Sa, cũng có đoạn như: Áo nàng vàng, anh về yêu hoa Cúc. Áo nàng xanh, anh mến lá sân trường. Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương. Anh thay mực cho vừa mầu áo tím...

Quá tuyệt phải không bạn? Những nét đẹp của người phụ nữ Việt Nam từ sự dịu dàng, cho đến cá tính, lẫn cách trang phục cũng đều là nguồn cảm hứng của bao thi sĩ phải không ạ?

xuan2009
18-03-2013, 07:04 PM
Thời tôi còn trẻ thì thật là như thế. Còn bây giờ ra đường thì...trần trụi quá. cả về ăn mặc và nói năng, cái ngày xưa chỉ còn in ít ... Hay là mắt tôi đã mờ, hay là tai tôi nhiều...ráy.. Tôi tự nhận mình thuộc về cái cổ hủ nên cũng mong các bạn trẻ cảm thông. CHÀO.

Chân Mộc
18-03-2013, 08:46 PM
Gớm. Anh này người Pháp mà có cái nhìn tinh tế quá. Phải chăng vì văn hóa khác nhau mà người ta nhìn thấy cái hay của nhau? Một sự bổ khuyết nào đó mà người cùng chung một guồng không nhận ra được. Mà nếu có nhận ra thế nào cũng bị đẩy ra khỏi cái guồng đó: "Anh là kẻ lỗi thời rồi. Thời đại của anh đã trôi đi mất rồi!"

Lâm Đệ
18-03-2013, 09:43 PM
Khi tôi lớn lên chỉ biết đến gái Hà Nội qua thi ca nhưng đã mê lắm ,những câu thơ cứ ấp ủ hào khí tuổi trẻ như
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm ....
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ

Cứ say đắm cứ mơ mộng đủ điều.Đến khi ra đến đuợc Hà Nội thì đã sồn sồn chỉ yêu đuợc gái già .Gái Hà Nội tuổi hai mươi yêu dấu muôn đời là diều mơ uớc .Đau quá hic hic

Chân Mộc
18-03-2013, 11:27 PM
Tặng bác Lâm bài Lạc Mất Mùa Xuân:

RE96LMebIHE

... Ngồi suốt canh vắng lãng quên sầu thương trong men đắng
Cơn say mê đắm sóng dâng cao ngọn thủy triều
Rồi thấy thấp thoáng bóng em chìm trong đáy cốc
Ðôi mắt ưu buồn thiên thu

Rồi nắng mai đến mây trắng bay khi tàn cơn say
Tình đã xa vắng nỗi nhớ vẫn còn đâu đây
Những tháng năm đến lá theo mùa thu chết
Những thu chết....

trung_cadan
18-03-2013, 11:31 PM
Khi tôi lớn lên chỉ biết đến gái Hà Nội qua thi ca nhưng đã mê lắm ,những câu thơ cứ ấp ủ hào khí tuổi trẻ như
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm ....
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ

Cứ say đắm cứ mơ mộng đủ điều.Đến khi ra đến đuợc Hà Nội thì đã sồn sồn chỉ yêu đuợc gái già .Gái Hà Nội tuổi hai mươi yêu dấu muôn đời là diều mơ uớc .Đau quá hic hic

Ối giời huynh ơi , bọn nó vừa láo vừa kiêu , mơ làm gì ước làm gì huynh ơi :)) !!!

roamingwind
19-03-2013, 12:19 AM
Khi tôi lớn lên chỉ biết đến gái Hà Nội qua thi ca nhưng đã mê lắm ,những câu thơ cứ ấp ủ hào khí tuổi trẻ như
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm ....
Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ

Cứ say đắm cứ mơ mộng đủ điều.Đến khi ra đến đuợc Hà Nội thì đã sồn sồn chỉ yêu đuợc gái già .Gái Hà Nội tuổi hai mươi yêu dấu muôn đời là diều mơ uớc .Đau quá hic hic

Tủi thân lắm bác Lâm ơi. Cái cảm xúc đó "bọn" :) trong nước không biết được đâu :).

Về Sài Gòn, cứ đôi ba ngày là đậu xe tới một cái trường trung học giờ tan học để thực chứng được thế nào là áo trắng, Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong, thế nào là em tan trường về. Để tưởng tượng được cái gì mà mình không bao giờ có được, thời gian đó đã qua đối với mình rồi.

Bước em thênh thang
Áo tà nguyệt bạch
Ôm nghiêng cặp sách
Vai nhỏ tóc dài

Anh đi theo hoài
Giót giày thầm lặng
Đường chiều úa nắng
Mưa nhẹ bâng khuâng

Chân Mộc
19-03-2013, 12:45 AM
Ông Gió làm tôi nhớ cách đây mười mấy năm có một ông đứng trước cổng trường nhìn mấy em học sinh nữ một cách tha thiết trìu mến lắm. Chiều nào ổng cũng đến nhìn rồi cười một mình riết đám con trai tụi tui cá nhau là ổng bị "khùng".

roamingwind
19-03-2013, 12:51 AM
Có nhìn các nữ sinh áo trắng tha thiết trìu mến, cả một bầy bướm trắng lượn bay mà không nhìn thì uổng thật :). Tuy nhiên, phần nhiều chỉ thấy cái mất mát của mình thôi.

Chân Mộc
19-03-2013, 01:15 AM
Ấy là đi tìm lại quá khứ, tìm lại cái đã đánh mất. Không có nơi đâu đẹp bằng ngôi trường bác à, nhất là trường trung học. Khi ấy con tim bắt đầu biết rung động. Tình cảm chưa định hình vừa vô tư trong sáng vừa có một chút gì đó lợn cợn. Trường tôi ngày xưa có hai hàng phượng mát rượu, hoa đỏ rực vào mùa hè, nữ sinh mặc áo dài trắng đi xe đạp đội nón lá đẹp lắm. Đôi lần đi ngang mái trường xưa ngay giờ tan học thấy đám học trò cười nói mà vô tình bắt gặp hình bóng của chính mình thuở nào.

trung_cadan
19-03-2013, 01:21 AM
Cho tôi lại từ đầu :

RN1Gh8VzAF8

roamingwind
19-03-2013, 02:26 AM
Ấy là đi tìm lại quá khứ, tìm lại cái đã đánh mất.

hihi... đã bảo các bác không biết được mà :)

Bác Lâm đau, tôi tủi thân là vì không hề có một cơ hội. Muốn "tìm" thì chỉ qua thơ văn mà thôi. Còn khi đứng trước đám "nhí" đó thì mình qua cái tuổi đó rồi.


Không có nơi đâu đẹp bằng ngôi trường bác à, nhất là trường trung học. Khi ấy con tim bắt đầu biết rung động. Tình cảm chưa định hình vừa vô tư trong sáng vừa có một chút gì đó lợn cợn. Trường tôi ngày xưa có hai hàng phượng mát rượu, hoa đỏ rực vào mùa hè, nữ sinh mặc áo dài trắng đi xe đạp đội nón lá đẹp lắm. Đôi lần đi ngang mái trường xưa ngay giờ tan học thấy đám học trò cười nói mà vô tình bắt gặp hình bóng của chính mình thuở nào.

Một hình ảnh đẹp mà tôi chỉ có thể tưởng tượng thôi :)

Nó như một đứa bé mất cha từ nhỏ, cứ mơ màng về một người bố mơ được thật sự được gọi một chử "ba", cho dầu sao này lớn lên có gặp lại cha ruột mình thì nó cũng khác xa quá rồi.

Chân Mộc
19-03-2013, 04:42 PM
hihi... đã bảo các bác không biết được mà :)


He he biết chứ nhưng bắt ông tự khai :).