PDA

View Full Version : Lưỡi Kiếm BanZo



Lâm Đệ
27-03-2013, 05:22 AM
“Sãi tôi 30 năm truớc khi chưa học đạo thấy núi là núi, thấy nuớc là nuớc . sau đuợc bậc thiện tri thức trỏ đuờng đi lối về, thấy núi chẳng phải núi thấy nuớc chẳng phải nuớc . Khi rốt ráo rồi thì lại thấy núi là núi thấy nuớc là nuớc

Lưỡi Kiếm BanZo

Matajuro Yagyu là con trai của kiếm sĩ Nhật lừng danh. Cha anh cho rằng tài nghệ của con ông quá tầm thường khó mong chức phận làm thầy, nên ông đã từ, không dạy.
Vì thế Matajuo đến núi Futara và tìm được một kiếm sĩ lừng danh khác ở đó là Banzo. Banzo lại xác định lời phán quyết của cha anh. Banzo nói : “ Anh muốn ta dạy anh kiếm thuật phải không ? Anh không đủ điều kiện để học kiếm đâu.”
Matajuro một mực hỏi tiếp : “ Nhưng nếu con luyện tập chuyên cần thì con phải mất bao nhiêu năm để trở thành một kiếm sư ?”
Banzo đáp : “ Cả quảng đời còn lại của anh ?”
Matajuro giải thích : “ Con không thể chờ lâu đến thế. Con sẽ vượt qua bất cứ khó nhọc nào, nếu thầy dạy con. Nếu con làm một người hiến mình giúp việc cho thầy thì con phải mất bao lâu ?”
Banzo hơi dễ dãi : “Ồ có lẽ mười năm.”
Matajuro hỏi tiếp: “ Cha con đã già rồi và con phải sớm săn sóc ông. Nếu con luyện tập chuyên cần hơn nữa thì phải mất bao lâu ?”
Banzo đáp : “Ồ, có lẽ ba mươi năm.”
Matajuro hỏi : “ Sao thế ? Trước thầy bảo mười năm bây giờ ba mươi năm. Con sẽ vượt qua bất cứ cực nhọc nào để nắm vững kiếm thuật trong một thời gian ngắn nhất.”
Banzo đáp : “Ðược, với điều kiện anh phải ở lại đây với ta bảy năm. Một người quá nóng nảy muốn đạt kết quả như anh, ít khi học nhanh được.”
Sau cùng, Matajuro hiểi rằng mình đang bị trách mắng vì không có tánh kiên nhẫn. Anh ta kêu lên : “ Hay lắm , Con đồng ý.”
Matajuro không bao giờ nghe nói một lời nào về kiếm thuật và cũng không bao giờ đụng tới thanh kiếm. Matajuro nấu ăn cho thầy, rửa chén bát, dọn giường ngủ quét sân quét nhà, săn sóc vườn, nhất nhất không nói một lời nào về kiếm thuật.
Ba năm trôi qua, Matajuro vẫn làm việc. Nghĩ đến tương lai, anh ta buồn. Matajuro vẫn chưa bắt đầu học thứ nghệ thuật mà anh ta đã hiến mình cho nó.
Nhưng một hôm Banzo bò đến sau lưng Matajuro và tặng anh ta một đường kiếm rợn tóc gáy bằng một thanh kiếm gỗ.
Ngày hôm sau, lúc Matajuro đang nấu cơm, thình lình Banzo nhảy bay qua người anh ta.
Sau đó, ngày đêm Matajuro phải phòng vệ những cú đánh bất ngờ như thế. Bất cứ ngày nào, không một phút nào Matajuro không suy nghĩ đến ý vị của lưỡi kiếm Banzo.
Matajuro học rất nhanh. Anh mang lại cho thầy những nụ cười vui vẻ. Matajuro trở thành một kiếm sĩ vĩ đại nhất nước(st)

https://encrypted-tbn1.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTkYHmWwcl01VOReP40Ug4gveeRu6-syyM3CGj12zN-2E5AYoDH6A

roamingwind
27-03-2013, 08:32 AM
Bác Lâm làm nhớ thầy Thái.

Có lần ổng chơi khâm nói với tôi "Thầy có bài này tập mở được 24 huyệt đạo (không nhớ rỏ là bao nhiều, viết đại 24 :) ), mà phải không muốn mới được."
Tui im luôn. Làm sao mà không muốn được, ham quá mà !!

Tập chừng vài năm mình phận tiểu khí, thân tướng không thích hợp võ thuật, đầu óc chậm tiu, không thấy tiến bộ chán quá bỏ. Nhưng bỏ củng uổn, cuối tuần ra công viên tập giử gìn sức khỏe. Sáu giờ sáng, mình tâp góc này, goc kia có đám khoản 10 bà già Tàu tập Taichi. Hai bên ngó qua nhìn lại. Mấy bả còn chơi màn mở nhạc múa taichi theo nhạc. Chán ơi là chán. Chừng vài tuần có một bà qua hỏi tôi tập cái gì. Mới cắt nghĩa cho bả. Bả mời qua dạy bên đó. Tôi nói là tôi không phải là thầy, chỉ là biết đủ để dạy căn bản thôi. Từ đó qua chỉ các bà già. Mấy bà gọi "lảo sư" tôi không chịu nhận, cứ gọi tên thôi. Một thời gian sau tự nhiên thấy có tiến bộ, cơ thể lỏng hơn trước. Mới nhớ lời thầy Thái nói là phải dạy mới có tiến bộ. Và đôi khi phải ngừng một thời gian mới có tiến bộ. Thầy hay chê những người, tuy giỏi, nhưng "chỉ muốn ăn đầy bụng mà không muốn xã ra". Chỉ người ta mới thấy cái thiếu của mình. Ham quá nó chận cái đầu lại. Cái "thả lỏng" nó không ra được. Sau trở lại học nói cho thầy Thái nghe, ổng cười.

Nhưng cuối cùng cũng phải bỏ ổng mà đi thôi.

ChienKhuD
27-03-2013, 08:08 PM
Tuệ giác bình thường vô phân biệt hiểu nhưng không biết nói sao, giống như ông la thì tự nhiên tôi nghe vậy. Cái nghe nó trực nhận âm thanh. Ôi thôi không nói được trong nỗi tuyệt vọng vô bờ...