PDA

View Full Version : Nói với một Người



Lâm Đệ
27-03-2013, 11:40 PM
Bài diễn văn do một người da đen rất nổi tiếng đương thời nói với một người da đen quá nổi tiếng đã ra đời cách đây cả thế kỉ ,bài viết quá hay .Nói về Rosa Parks một lời cũng là thừa muôn lời cũng còn thiếu

http://quechoainfo.files.wordpress.com/2013/03/rosa-parks.jpg?w=593



Sáng nay, chúng ta mừng một người thợ may, yếu về dáng vóc nhưng mạnh về can đảm. Bà đã thách thức những sai trái, và thách thức bất công. Bà đã sống một cuộc đời hoạt động và một cuộc đời có nhân phẩm. Và chỉ trong một lúc, với những cử chỉ giản dị nhất, bà đã giúp làm thay đổi cả Hoa Kỳ – và thay đổi cả thế giới.

Rosa Parks không giữ một chức vụ dân cử nào. Bà không làm chủ cơ nghiệp nào; đã sống một cuộc đời xa những địa vị quyền lực cao cả. Thế mà hôm nay, bà đã có chỗ đứng xứng đáng cùng với những người đã kiến tạo đất nước này.

Vào một buổi chiều mùa Đông năm 1955, Rosa Parks đã không để người ta đẩy bà ra khỏi chỗ ngồi của mình. Khi người lái xe đứng dậy bắt bà nhường chỗ, bà đã không nhường. Khi ông ta doạ gọi người tới bắt, bà nói giản dị “ông có thể làm như thế”. Và ông ta đã làm đúng như lời đe doạ.

Mấy ngày sau, Rosa Parks thách thức vụ bắt bà. Một mục sư trẻ 26 tuổi mới đến thành phố, ít ai biết tới, đã hỗ trợ bà – người đó mang tên Martin Luther King Jr. Hàng ngàn người ở Montgomery, Alabama, cũng làm như vậy. Họ bắt đầu một vụ tẩy chay – giáo viên và công nhân, tu sĩ và người giúp việc, dưới trời mưa lạnh cóng và nóng như thiêu, ngày nọ sang ngày kia, tuần này qua tuần khác, tháng trước đến tháng sau, họ đi bộ hàng dặm đường nếu cần phải đi, xếp đặt đi chung xe nếu có thể, không màng tới chuyện đôi chân nứt nẻ, hay mệt nhọc sau cả ngày làm việc – đi bộ cho nể trọng, đi bộ cho tự do, tiến bước bởi quyết tâm khẳng định phẩm giá của mình đã được Chúa ban cho.

Ba trăm tám mươi lăm ngày sau khi Rosa Parks từ chối nhường chỗ của mình, vụ tẩy chay chấm dứt. Những người da đen đàn ông đàn bà và trẻ em lại lên xe bus ở Montgomery, mới bỏ lệnh kỳ thị, và ngồi tại bất cứ nơi nào còn chỗ trống. Và với thắng lợi đó, cả một thành trì kỳ thị, giống như những bức tường ở cổ thành Jericho , bắt đầu từ từ sụp đổ.

… Chỉ một mình bà Parks ngồi lì trên chiếc ghế đó, tay ôm ví, mắt nhìn qua cửa sổ, đợi bị bắt. Giây phút đó cho chúng ta biết sự việc đã thay đổi như thế nào, hay không thay đổi; chọn lựa chúng ta đã làm, hay không làm. Như Kinh Thánh đã nói đúng, “bây giờ chúng ta thấy lờ mờ như trong một tấm gương” . Hoặc vì bất động hay ích kỷ, hoặc vì sợ hãi hay chỉ giản dị vì thiếu ý hướng về đạo đức, chúng ta thường sống như trong sương mù, chấp nhận bất công, hợp lý hoá sự bất công và bỏ qua những chuyện không thể tha thứ.

Giống như người lái xe bus, nhưng cũng giống như những hành khách trên xe bus, chúng ta nhìn sự việc như chúng xảy ra – trẻ con đói khát trong một đất nước phong phú, cả một khu phố bị tàn phá vì bạo động, gia đình nghiêng ngửa vì mất việc hay bệnh hoạn – và chúng ta bào chữa vì sao không hành động, và chúng ta tự nói với mình, cái đó không thuộc trách nhiệm của tôi, tôi chẳng có thể làm gì được.

Rosa Parks cho biết luôn luôn có vài thứ chúng ta có thể làm. Bà ấy nói rằng tất cả chúng ta đều có trách nhiệm, với chúng ta và giữa người này với người khác. Bà ấy nhắc nhở chúng ta rằng sự thay đổi đã diễn ra như thế nào – không phải chủ yếu bởi sự khai sơn phá thạch của những người nổi tiếng và quyền lực, mà bởi vô số những hành động can đảm thường là của những người vô danh và tử tế và những người mẫn cảm và trách nhiệm đã cứng đầu, tiếp tục phổ biến quan niệm của chúng ta về công lý – quan niệm của chúng ta về những gì có thể.

Chỉ một hành động bất tuân lệnh riêng lẻ của Rosa Parks đã phát động một phong trào. Những bước chân mệt mỏi của những người đi bộ trên những con đường bụi bặm của Montgomery đã giúp cho cả nước nhìn thấy những gì trước đây họ như mù loà. Chính nhờ những người đàn ông và đàn bà đó mà tôi đứng đây ngày hôm nay. Chính nhờ họ mà con cháu chúng ta lớn lên trong một đất nước tự do hơn và công bằng hơn, một đất nước trung thực hơn với tín điều của các nhà lập quốc .

Tontu
28-03-2013, 02:47 AM
Bài chia sẻ hay quá bác Lâm ạ! Đọc qua bài chia sẻ của bác mà tôi cảm thấy giống như một cái "tát" vào mặt tôi, làm tôi tỉnh ngủ.

Bà Rosa Parks không có một tấc sắt trong tay, lại càng không có quyền lực gì cả. Bà như mọi người phụ nữ da đen khác, chỉ là một con người bé mọn, nhưng có một trái tim "nhân loại". Bà không sợ bất cứ một thế lực nào, dù là trong nước, hay ngoài nước. Bà khác chúng ta ở chỗ có lòng "dũng cảm", giám nói thẳng nói thật, và không sợ cường quyền. Điều này chúng ta chưa làm được như bà. Bà là người phụ nữ vô danh và tử tế, nhưng lại là người sống có trách nhiệm, quyết tâm đòi cho bằng được cái "lẽ phải" và "công lý" cho mọi người. Bà Rosa Parks cũng có 2 con mắt như bao người, nhưng bà khác ở chỗ là bà không "mù lòa".

Bà đấu tranh cho ai? Có phải bà đấu tranh cho chính bà không? Hay là bà đấu tranh để đòi "quyền làm người" cho toàn thể dân da đen thời đó? Bà chấp nhận thậm chí cái chết để quyết tâm làm nên trang sử, để thay đổi cái thể chế phi nhân bản thời đó. Giá ai cũng có được cái "dũng" như bà Rosa Parks thì lũ "chệt" không có chỗ dung thân trên thánh địa nước ta.

Không ai tự dưng dâng hai tay cho chúng ta hai chữ "công bằng" cả. Chúng ta phải dũng cảm đứng lên đòi cho bằng được cái "lẽ phải" ấy. Bà Rosa Parks làm được điều đó, dân tộc Trung Hoa cũng làm được điều đó trong thời chống Nhật. Người Nhật từng phán cho người Trung Hoa cái cụm từ "Đông Á Bệnh Phu"...người Trung Hoa đã biết dũng cảm đứng lên đấu tranh giành độc lập lấy cho chính họ. Thế thì tại sao chúng ta không làm được điều đó nhỉ? Họ có đôi bàn tay và khối óc. Chúng ta cũng có vậy. What is the difference? Phải chăng lòng "can đảm", sự "quyết tâm" và "ý thức hệ" của chúng ta vẫn còn....

Mọi sự khởi đầu nan. Nhưng nếu mỗi một người trong chúng ta chỉ biết an phận thủ thường thì không bao giờ ngoại xâm chịu dừng tay hay nương tay với chúng ta đâu. Bà Rosa Parks làm được thì chúng ta vẫn có thể làm được kia mà. Lịch sử dựng nước và giữ nước của chúng ta đã chứng minh được điều đó. Các bạn đừng quên dân tộc ta là một dân tộc có ý chí quật cường nhé. Cái tinh thần Bà Trưng Bà Triệu đâu cả rồi? Hội nghị Diên Hồng đâu cả rồi? Lẽ nào chúng ta lại nhẫn tâm để mệnh nước nổi trôi như thế? Chúng ta còn là người Việt hay không? Xin lỗi quý vị, tôi phải nói thật lòng.

Chúng ta phải dũng cảm lên và nói thật to rằng: "Giặc nước thù đây quên sao được. Thân này nào có tiếc xá chi" thì mới đúng. Một bàn tay thì không thể làm nên trang sử, hàng ngàn hàng vạn hàng triệu bàn tay, con tim và khối óc cùng đứng lên thì mọi sự sẽ khác. Tôi nói ít quý vị tự hiểu lấy.

Nếu các mod cảm thấy lời tôi nói là không đúng thì cứ việc xóa thẳng tay. Thanks

RONGDA
28-03-2013, 08:22 AM
Hi, chào buổi sáng!

Hôm nay khám bệnh có tốt không bạn hiền Tontu, các bệnh nhân có hài lòng không.

Công dân Mỹ tối ngày cứ xúc xỉa dân tộc Việt wài tôi oải quá mấy bác, nếu đó là thú vui tiêu khiển của mấy bác thì dừng lại đi, chẳng được gì đâu, chúng tôi không có thời gian để quan tâm hay xúc xỉa ai cả, vì chúng tôi đang phải làm việc của chính mình.

Chúc cả nhà vui vẻ nhé!

scholes
28-03-2013, 10:00 AM
Mấy ngày sau, Rosa Parks thách thức vụ bắt bà. Một mục sư trẻ 26 tuổi mới đến thành phố, ít ai biết tới, đã hỗ trợ bà – người đó mang tên Martin Luther King Jr.....[/I]

Martin Luther King trong bài viết của bác có phải là mục sư da đen nổi tiếng với bài diễn văn I Have A Dream ( tôi có 1 giấc mơ ) đã trở thành cảm hứng cho ban nhạc ABBA sáng tác bài I Have A Dream mà sau này West Life đã cover lại ; ông là người hoạt động mạnh mẽ trong việc đấu tranh đòi quyền bình đẳng của người da đen ở Mỹ , bị ám sát năm 1968 , cái chết của ông đã gây nên sự phẫn nỗ rất lớn trong cộng đồng người da đen ở Mỹ
Đọc qua cũng lâu rồi không biết nhớ có chính xác không :lanh

Lâm Đệ
28-03-2013, 10:24 AM
Quá chính xác bác Scholes

cuonghanh
28-03-2013, 11:37 AM
Các bạn đừng quên dân tộc ta là một dân tộc có ý chí quật cường nhé. Cái tinh thần Bà Trưng Bà Triệu đâu cả rồi? Hội nghị Diên Hồng đâu cả rồi? Lẽ nào chúng ta lại nhẫn tâm để mệnh nước nổi trôi như thế? Chúng ta còn là người Việt hay không? Xin lỗi quý vị, tôi phải nói thật lòng.

Vâng thưa bác Tôn Tử, em dám tự hào mà nói rằng chúng em vẫn đang là những người Việt Nam đúng nghĩa. Tinh thần Bà Trưng - Bà Triệu, hội nghị Diên Hồng chưa khi nào nguôi trong huyết quản. Và chưa khi nào chúng em bỏ mặc cho mệnh nước nổi trôi.

Có thể chúng ta vẫn còn "bé mọn" (cho em dùng từ của bác nhé) nhưng mọi người vẫn đang miệt mài phấn đấu, xây dựng và bảo vệ những thứ thuộc về đất nước.

(hic, em đang comment hơi quá đà, nếu có gì không phải xin gỡ xuống! E không mong muốn chủ đề này đi quá xa)

trung_cadan
28-03-2013, 11:49 AM
Yêu nước là lẽ đương nhiên , nó chảy trong huyết quản của chúng ta , có cả những trăn trở của người dân trong nước lẫn những người con đất Việt tại hải ngoại .

Tuy nhiên forum của chúng ta là diễn đàn về cờ , những bàn luận sâu xa về chính sách của nhà nước nó hoàn toàn nằm ngoài quyền hạn của chúng tôi , nhưng người quản trị website .

Nguyên tắc và quy định của forum nghiêm cấm hoàn toàn các ý kiến về chính trị , vậy mọi người thông cảm dừng tất cả những comment liên quan , cám ơn nhiều .

Đừng để những việc mà mình không làm được ( nói thì ai chả nói được ) làm không khí diễn đàn căng thẳng , chưa kể diễn đàn mà chúng tôi ( BQT ) phải chịu trách nhiệm về nó bị chú ý và có thể bị ngăn cấm ( cũng theo luật mà những người dân Việt Nam phải tuân thủ ) .

1 lần nữa tôi kính đề nghị các thành viên không sa đà vào những câu chuyện chính trị chính em nhậy cảm , cám ơn nhiều .

Trân trọng !!!