laototphilao
02-09-2010, 04:07 PM
Mồm nhai kẹo cao su tay lăm lắm máy ảnh (sưu tầm)
Anh chán đời, buồn nỗi vui phố thị nên vút lên rừng chơi. Đi một mình cho nó độc hành giang hồ gớm giếc. Nơi anh đến là một bản Mông xơ xác tít tắp mạn núi cao xứ Hà giang xa xôi, nơi cách đây mười năm anh đi xóa đói giảm nghèo cho một dự án của bọn Tây. Quà anh mang theo là một can 5 lít tương Bần anh mua năm ngoái ở chính nơi làm ra bởi một câu mời chào rất sướng, tương em đi anh. Anh bảo làm 1 can thôi, mai anh lại lộn về Bần rồi. Con bé bán hàng đong đủ anh một can, nhoẻn cười khoe hàm răng trắng tơ thơ sữa. Mày làm anh phải lộn về Bần quá, bé con ạ.
Xe chạy nguyên ngày lên đến xứ Hà giang, anh mất thêm ba trăm Min khù khờ nữa thì mới vào đến bản, đúng 9 giờ đêm. Anh mò vào nhà A Lìn trưởng bản tặng can tương và tá túc ít ngày. A Lìn với anh là chỗ thân tình, 10 năm rồi, từ ngày anh lên làm dự án. Tuy có ngái xa, cách mặt cách lòng nhưng gặp nhau là mừng vui, nhớ thương lắm lắm. A Lìn đập vợ con dậy, sai cất rượu, cắt gà đãi anh bảo đã lên đến đây rồi phải ở lại uống rượu với tao mấy ngày, đi đâu cứ bảo con Mẩy Mẩy nó đưa đi. Anh hỏi con Mẩy Mẩy là con nào, vợ mới của mày à? A Lìn xua tay, không đâu, là con gái tao, ngày mày ở đây nó mới bằng con gà nhép mày đem dưới xuôi lên theo dự án. Nó lớn và đẹp như trăng trên núi rồi.
Anh với A Lìn ngồi uống rượu. Đêm vùng sơn cước se se, thú nào bằng. A Lìn bắt con Mẩy Mẩy ngồi cạnh hầu rượu. Tục người Mông không cho phép thế nhưng A Lìn bảo với mày tao coi anh em, không sao không sao. Giờ anh mới để ý con Mẩy Mẩy. Nó đẹp thật, mặt tròn, da trắng, môi mỏng đỏ mọng, đùi mấp máy trong váy Mông đen căng tròn ngạt thở. Anh hỏi nó nhớ anh không, nó xoe mắt lắc lắc bảo không nhớ không nhớ. Ờ, thế tốt, thật thà và hồn nhiên.
Rượu quá nửa đêm, anh ngà ngà ngất ngất. A Lìn với con Mẩy Mẩy cứ lim dim, tì tì. Anh bảo mệt rồi, dọn giường ngủ đây. A Lìn lại xua tay, không được, không được, uống với tao thêm 7 bát nữa tao cho con Mẩy Mẩy ngủ chung với mày. Anh tý ngất, nhưng phẩn chấn rạo rực tỉnh táo hẳn, mồm thật a, thật a liến thoắng. Cái bụng người Mông tốt, nói không sai.
Anh không nhớ uống đến bát rượu thứ mấy, chỉ biết chiều hôm sau mở mắt vẫn thấy con Mẩy Mẩy ôm cứng lấy anh, thở khe khe vào mặt nồng nàn. Anh càng cựa thì nó càng bám riết, như đười ươi cầm ống chờ trăng lên. Bỏ mẹ!
lấy hết sức tàn sau cơn say bật dậy. Anh dò dẫm ra ngoài.
Nhà vắng tanh. Anh gào to A Lìn, A Lìn. Âm cung rơi tõm vào núi rừng âm u sương khói. Vợ A Lìn cũng chả thấy bóng dáng, tăm hơi
Sáng sau, khi anh còn gật gù ủ rủ bên bếp lửa thì Mẩy Mẩy đập vai anh, đi đâu em đưa đi. Anh không đáp, chỉ hỏi bố mẹ em đâu. Mẩy Mẩy cười, đi chợ tình hết rồi, dưới Khâu Vai. Em không đi à? Thanh niên bản này chết hết rồi, vì thuốc phiện, ma túy và bệnh ết, giọng Mẩy Mẩy chùng xuống. Anh định nói câu bông đùa đại loại anh cũng chết rồi, chết vì không hiểu biết và lo sợ nhưng lại thôi. Anh bảo Mẩy Mẩy, anh xuống huyện đón xe đi Khâu Vai thôi. Mẩy Mẩy mừng hớn, em đi với nhá, đi với nhá.
Bọn anh đi Khâu Vai. Mẩy Mẩy ngồi uống rượu tì tì với giai Mông bản khác. Anh mồm nhai kẹo cao su, tay lăm lăm máy ảnh, ra điều lãng du trải nghiệm. Chập tối, anh dò tìm Mẩy Mẩy. Anh thấy nó nằm ở bụi cây sau vách đá. Trên tấm thân ngọc ngà, một thằng giai Mông đen đủi, làng nhàng như nhái bén đang hì hục làm cái việc đực cái kinh niên. Anh đứng chôn chân, tai văng vẳng tiếng khe khe của Mẩy Mẩy.
Anh nhổ bã kẹo cao su, quăng con Ca-Nông 5 chấm 2 triệu vào vách đá. Anh ngồi uống rượu một mình, một tay đấm ngực nguyên đêm!
Anh chán đời, buồn nỗi vui phố thị nên vút lên rừng chơi. Đi một mình cho nó độc hành giang hồ gớm giếc. Nơi anh đến là một bản Mông xơ xác tít tắp mạn núi cao xứ Hà giang xa xôi, nơi cách đây mười năm anh đi xóa đói giảm nghèo cho một dự án của bọn Tây. Quà anh mang theo là một can 5 lít tương Bần anh mua năm ngoái ở chính nơi làm ra bởi một câu mời chào rất sướng, tương em đi anh. Anh bảo làm 1 can thôi, mai anh lại lộn về Bần rồi. Con bé bán hàng đong đủ anh một can, nhoẻn cười khoe hàm răng trắng tơ thơ sữa. Mày làm anh phải lộn về Bần quá, bé con ạ.
Xe chạy nguyên ngày lên đến xứ Hà giang, anh mất thêm ba trăm Min khù khờ nữa thì mới vào đến bản, đúng 9 giờ đêm. Anh mò vào nhà A Lìn trưởng bản tặng can tương và tá túc ít ngày. A Lìn với anh là chỗ thân tình, 10 năm rồi, từ ngày anh lên làm dự án. Tuy có ngái xa, cách mặt cách lòng nhưng gặp nhau là mừng vui, nhớ thương lắm lắm. A Lìn đập vợ con dậy, sai cất rượu, cắt gà đãi anh bảo đã lên đến đây rồi phải ở lại uống rượu với tao mấy ngày, đi đâu cứ bảo con Mẩy Mẩy nó đưa đi. Anh hỏi con Mẩy Mẩy là con nào, vợ mới của mày à? A Lìn xua tay, không đâu, là con gái tao, ngày mày ở đây nó mới bằng con gà nhép mày đem dưới xuôi lên theo dự án. Nó lớn và đẹp như trăng trên núi rồi.
Anh với A Lìn ngồi uống rượu. Đêm vùng sơn cước se se, thú nào bằng. A Lìn bắt con Mẩy Mẩy ngồi cạnh hầu rượu. Tục người Mông không cho phép thế nhưng A Lìn bảo với mày tao coi anh em, không sao không sao. Giờ anh mới để ý con Mẩy Mẩy. Nó đẹp thật, mặt tròn, da trắng, môi mỏng đỏ mọng, đùi mấp máy trong váy Mông đen căng tròn ngạt thở. Anh hỏi nó nhớ anh không, nó xoe mắt lắc lắc bảo không nhớ không nhớ. Ờ, thế tốt, thật thà và hồn nhiên.
Rượu quá nửa đêm, anh ngà ngà ngất ngất. A Lìn với con Mẩy Mẩy cứ lim dim, tì tì. Anh bảo mệt rồi, dọn giường ngủ đây. A Lìn lại xua tay, không được, không được, uống với tao thêm 7 bát nữa tao cho con Mẩy Mẩy ngủ chung với mày. Anh tý ngất, nhưng phẩn chấn rạo rực tỉnh táo hẳn, mồm thật a, thật a liến thoắng. Cái bụng người Mông tốt, nói không sai.
Anh không nhớ uống đến bát rượu thứ mấy, chỉ biết chiều hôm sau mở mắt vẫn thấy con Mẩy Mẩy ôm cứng lấy anh, thở khe khe vào mặt nồng nàn. Anh càng cựa thì nó càng bám riết, như đười ươi cầm ống chờ trăng lên. Bỏ mẹ!
lấy hết sức tàn sau cơn say bật dậy. Anh dò dẫm ra ngoài.
Nhà vắng tanh. Anh gào to A Lìn, A Lìn. Âm cung rơi tõm vào núi rừng âm u sương khói. Vợ A Lìn cũng chả thấy bóng dáng, tăm hơi
Sáng sau, khi anh còn gật gù ủ rủ bên bếp lửa thì Mẩy Mẩy đập vai anh, đi đâu em đưa đi. Anh không đáp, chỉ hỏi bố mẹ em đâu. Mẩy Mẩy cười, đi chợ tình hết rồi, dưới Khâu Vai. Em không đi à? Thanh niên bản này chết hết rồi, vì thuốc phiện, ma túy và bệnh ết, giọng Mẩy Mẩy chùng xuống. Anh định nói câu bông đùa đại loại anh cũng chết rồi, chết vì không hiểu biết và lo sợ nhưng lại thôi. Anh bảo Mẩy Mẩy, anh xuống huyện đón xe đi Khâu Vai thôi. Mẩy Mẩy mừng hớn, em đi với nhá, đi với nhá.
Bọn anh đi Khâu Vai. Mẩy Mẩy ngồi uống rượu tì tì với giai Mông bản khác. Anh mồm nhai kẹo cao su, tay lăm lăm máy ảnh, ra điều lãng du trải nghiệm. Chập tối, anh dò tìm Mẩy Mẩy. Anh thấy nó nằm ở bụi cây sau vách đá. Trên tấm thân ngọc ngà, một thằng giai Mông đen đủi, làng nhàng như nhái bén đang hì hục làm cái việc đực cái kinh niên. Anh đứng chôn chân, tai văng vẳng tiếng khe khe của Mẩy Mẩy.
Anh nhổ bã kẹo cao su, quăng con Ca-Nông 5 chấm 2 triệu vào vách đá. Anh ngồi uống rượu một mình, một tay đấm ngực nguyên đêm!