PDA

View Full Version : Tử Công Phu



Fansifan
18-09-2010, 12:28 PM
Ranh giới giữa Tài Tử và Chuyên Nghiêp ,rất khó phân biệt ,nó không nằm ở tài nghệ .Tôi đã từng thấy những nghệ phẩm tuyệt vời do bàn tay của những dân chơi tài tử làm nên ,hay những khúc nhạc lãng đãng độc đáo dạo lên bởi bàn tay nghệ sĩ không chuyên nghiệp .Nhưng đó là trò chơi một mình
Hai nguời thì lại khác .Ranh giới đó là khoảnh khắc ,nhưng cũng là thiên thu .Cái bí mật nằm ở chỗ người Tài Tử không thể vượt qua chính mình
Kẻ Chuyên Nghiệp lại khác ,sự cố gắng ,sức vuơn lên là vô giới hạn
Sau một ván cờ này có thể sẽ phải bán vợ đợ con ,kẻ chuyên nghiệp biết điều đó nhưng vẫn thong dong chơi như không hề bị ảnh huởng ,vẫn tìm kiếm cơ hội nhỏ nhất dù trong tuyệt vọng .Cái bản năng này dân chơi tài tử không có được !Ván cờ do dân chơi tài tử ,xem kĩ thấy có lúc ưu thế về xanh khi thì lại đỏ qua lại không dứt ,kẻ chiến thắng nhiều khi lại có vẻ không hay bằng người thua cuộc
Nguợc lạ ván cờ chuyên nghiệp xem thấy vô cùng lí thú nuớc trước làm nền cho nuớc sau ,liên miên bất tuyệt .Kẻ đuợc tiên dẫu chỉ chút chút cũng nắm chắc không rời ,nguời mất tiên cũng vùng vẫy chống trả nhiều khi phải mấy chục nước mới thoát khỏi cái .... chút chút .....đó .Vô cùng lí thú ,khoảng cách không xa , mà lại rất xa đều do ở chỗ Tử Công Phu vậy



Ngày xưa, tại Hàm Tân, thủ đô nhà Châu (Trung Quốc), có một thanh niên tên là Chí Thượng muốn chiếm ngôi quán quân trong số những xạ thủ tài ba nhất thiên hạ.

Sau nhiều năm lặn lội tìm chân sư, rốt cuộc chàng khám phá ra vị thầy tài ba nhất của nghệ thuật bắn cung là Vũ Phi. Người ta truyền tụng bậc thầy này có biệt tài nhìn vật nhỏ hóa ra lớn đến nổi đứng xa trăm bước, ông có thể bắn hết túi tên xuyên qua một ngọn lá liễu. Thế là Chí Thượng tìm đến cái thành xa xôi, nơi Vũ Phi ở, để thọ giáo.

Trước hết, Vũ Phi bảo chàng phải luyện đôi mắt. Chí Thượng trở về làm đúng như Kỷ Xương ngày trước. Ngay khi băng qua ngưỡng cửa vào nhà, chàng liền bò xuống nằm dưới khung cửi của vợ chàng. Chàng tập nhìn không nháy mắt cái bàn đạp chuyển động cách mặt chàng chỉ có mấy ly.

Vợ chàng không biết gì, nhìn chàng trong tư thế ấy và bảo rằng nàng không thể nào làm việc được trước mặt một người đàn ông đang nằm ở một chỗ như vậy, cho dù người ấy là chồng nàng. Nhưng rồi, nàng cũng phải nhượng bộ mà tiếp tục đạp khung cửi.

Ngày qua tháng lại, Chí Thượng cứ nằm dài dưới khung cửi và luyện tập đôi mắt. Hai năm đầu, chàng đã đạt đến trình độ giữ yên mi mắt bất động ngay cả khi bàn đạp khung cửi chạm vào lông nheo của mình.

Cuối cùng, khi ra khỏi chỗ nằm luyện tập hàng ngày, chàng nhận ra cái kỷ luật nghiêm khắc mà bấy lâu nay chàng khép mình vào đã mang lại nhiều kết quả khả quan. Một cú đấm trời giáng trên mi mắt, một tia lửa đỏ bắn vào, một đám bụi cuồn cuộn dấy lên trước mắt, tất cả đều không thể làm cho đôi mắt chàng nheo lại. Chàng đã luyện cho các cơ bắp nơi mí mắt tuyệt đối bất động, đến nổi hai mắt chàng cứ mở trừng trừng ngay cả khi chàng đang ngủ. Một hôm, chàng đang ngồi nhìn đăm đăm vào khoảng không, một con nhện đến giăng tơ trên đôi mi chàng. Chàng áng chừng đã đến lúc tái kiến sư phụ được rồi.

Khi Chí Thượng đã trình bày những kết quả chàng đã luyện tập được. Thầy Vũ Phi nói: "Luyện được đôi mắt không nháy mới chỉ là bước đầu. Bây giờ phải học đến cách nhìn. Con hãy tập nhìn các đồ vật cho đến khi đạt đến mức thấy được các vật li ti, hoặc nhìn các vật nhỏ hóa lớn, bây giờ hãy trở lại tìm ta."

Chí Thượng lại trở về nhà. Lần này chàng ra vườn tìm một con bọ. Kiếm được một con bọ hết sức nhỏ rồi, chàng liền đặt nó trên một mầm cỏ, buộc chặt nơi cửa sổ phòng ngủ. Chàng đến ngồi ở cuối phòng, rồi ngày này sang ngày khác, cứ ngắm mãi con bọ. Lúc đầu, chàng không thể phân biệt được nó. Nhưng sau một tuần lễ, chàng cảm thấy con bọ dường như lớn hơn. Cuối tháng thứ ba, có vẻ con bọ đã lớn bằng con tằm, và Chí Thượng bắt đầu phân biệt được rõ ràng các chi tiết trên mình nó.

Trong suốt thời gian này, Chí Thượng không màng để ý đến thời tiết đổi thay: ánh dương quang tươi sáng của mùa xuân nhường bước cho những tia nắng chói chang của mùa hạ. Rồi mùa thu đến với đàn thiên nga bay lượn trong khung trời xanh ngắt. Chẳng mấy chốc, mùa đông rá rết kéo đến với sương mù và mưa phùn ảm đạm. Với Chí Thượng chỉ còn hiện hữu có một con bọ trên lá cỏ. Nếu nó chết đi, tên tiểu đồng liền tìm một con khác cũng nhỏ bé như vậy để thay vào.

Chí Thượng thật sự bất động trong phòng, suốt ba năm liền. Một hôm chàng cảm thấy con bọ ở bên cửa sổ đã lớn bằng con ngựa.

"Đạt rồi!" Chàng vỗ đùi reo lên, rồi vội vã bước ra ngoài. Chàng không dám tin vào mắt mình nữa. Giờ đây những con ngựa đối với chàng lớn như những trái núi, lũ heo to như những ngọn đồi, và những con gà mái đồ sộ như những tháp chuông!

Run lên vì sung sướng, chàng quầy quả về nhà lấy một mũi tên thật mảnh, lắp vào cung và bắn trúng ngay con bọ một cách chính xác đến nổi không hề sướt đến mầm cỏ mảy may. Chàng liền tìm thầy Vũ Phi. Lần này, ông thầy, sửng sốt, nói, "Tuyệt!"

Chí Thượng đã dấn thân vào việc tập luyện, giờ đây chàng nhận thấy sự khổ luyện nghiêm ngặt không phải là uổng công. Để đảm bảo cho được chắc chắn, trước khi về nhà, chàng đã vẽ ra trong trí hàng loạt những thử thách hết sức khó khăn cho mình.

Trước hết, chàng quyết tâm đạt đến thành tích "bách bộ xuyên dương" của Vũ Phi. Đứng cách xa trăm bước, chàng đã bắn xuyên hết túi tên qua một ngọn lá liễu. Vài ngày sau, chàng dợt lại lối bắn ấy, nhưng lần này, chàng sử dụng loại cung lớn hơn và để giữ thăng bằng cánh tay mặt, chằng đặt lên cùi chỏ một ly nước đầy. Kết quả không một giọt nước sánh ra, không một mũi tên nào trật đích.

Tuần kế tiếp, chàng lấy một trăm mũi tên nhẹ và bắn từng phát một vào một tấm bia đặt khá xa. Mũi tên thứ nhất trúng điểm đen, mũi tên thứ hai cắm vào đuôi mũi tên thứ nhất, mũi tên thứ ba và thứ tư cứ thế mà tiếp tục trong nháy mắt, chính xác đến độ một trăm mũi tên tạo thành một đường thẳng tắp ngay chính giữa điểm đen của mục tiêu. Ngay khi bắn xong, một dãy tên dài nối đuôi rung khẽ trong không khí mà không rơi một mũi tên nào. Thấy thế, Chí Thượng đến nhà sư phụ Vũ Phi của chàng đứng chứng kiến cuộc biểu diễn cũng không cầm được lời khen. Ông kêu lên: "Tối hảo! Tối hảo!" Trở về nhà hai tháng sau đó, Chí Thượng bị vợ nhiếc móc vì đã bỏ bê nàng quá lâu ngày. Để làm câm miệng nàng, bằng một thao tác nhanh nhẹn, chàng giương cung bắn một phát ngay dưới mắt nàng. Mũi tên tiện đứt ba sợi lông mi, nhưng nó được bắn đi mạnh và chính xác cho đến nổi vợ chàng không hề hay biết, cứ tiếp tục đay nghiến chàng mà không nháy mắt!

Chí Thượng không còn gì để học với thầy Vũ Phi nữa. Chàng đã đạt được mục đích mong muốn. Nhưng giờ đây, hình như chính Vũ Phi lại đâm ra là trở ngại chính khiến cho chàng khó chịu.

Bao lâu Thầy còn sống, chàng chưa thể xưng mình là tay xạ thủ số một được. Dù chàng có ngang tài sư phụ chăng nữa, chàng cũng biết mình chẳng bao giờ có thể hơn ông được. Con người ấy tiêu biểu cho một lời đính chính sống động cho cái tham vọng ở vào địa vị tối thượng của chàng.

Một hôm, đang đi dạo ngang một cánh đồng, Chí Thượng thoáng thấy bóng Vũ Phi tự đằng xa. Không chút do dự, chàng giương cung và phát tên đi. Tuy nhiên, thầy của chàng đã linh cảm được điều gì xảy ra nên cũng giương cung nhanh như chớp. Hai người buông dây cung cùng một lúc. Hai mũi tên của hai thầy trò gặp nhau giữa đường và rời xuống đất. Chí Thượng bắn ngay mũi tên thứ hai, nó cũng bị "giữa đường gãy gánh" bởi một mũi tên khác phát đi từ cây cung "danh bất hư truyền" của Vũ Phi.

Cuộc đấu cứ tiếp tục cho đến khi ống tên của vị thầy đã hết sạch, còn người học trò thì còn lại một mũi.

Chí Thượng rút mũi tên cuối cùng, lẩm bẩm: "Ta gặp may rồi".

Thầy Vũ Phi vội bẻ một cây sơn trà ở bụi gần đấy. Mũi tên bay như xé gió chạm phải cành sơn trà và rơi xuống đất.

Nhận thấy âm mưu nhan hiểm của mình bất thành, thoắt nhiên Chí Thượng cảm thấy lòng tràn đầy hối hận. Chàng sẽ càng hối hận hơn nếu một trong những mũi tên của chàng đã trúng đích. ( còn tiếp)

Fansifan
18-09-2010, 12:31 PM
Tử Công Phu (tiếp theo )

Về phần Vũ Phi, ông cảm thấy được an ủi vì đã tránh được một hiểm họa như thế, ông lại càng cảm thấy thỏa lòng hơn khi nhận ra ông không chút mảy may tức giận tên đồ đệ sắt thủ kia. Đó là cái năng tính mới của ông. Hai thầy trò vội ôm lấy nhau, tay trong tay khắng khít mà nước mắt lưng tròng. (Phong tục và thái độ của người xưa thật lạ lùng. Thời đại ngày nay không sao có thể tưởng tượng nổi. Lòng dạ con người đã biết mấy đổi thay qua bao thế kỷ. Nếu không, làm sao có thể giải thích được hành động của tên đầu bếp hoàng cung đã nấu thịt con trai mình để dâng lên cho Chúa công của y khi vị này thèm một món ăn lạ? Hoặc việc một chàng Thái tử mới mười lăm tuổi đầu đã trâng tráo chăn gối ba lần với người ái thiếp xinh đẹp của vua cha ngay sau đêm phụ vương y nhắm mắt?).

Ngay khi cầm tay tha thứ cho người học trò đáng sợ, Vũ Phi không quên rằng kể từ đây mạng sống ông đã bị đe dọa. Để tránh khỏi mối hiểm họa thường trực này, ông chỉ còn mỗi một cách là hướng tâm trí Chí Thượng đến một mục đích khác.

Khi hai người buông tay nhau, Vũ Phi nói:

"Này đệ tử! Hẳn con cũng nhận ra rằng ta đã truyền cho con trọn vẹn kiến thức của ta về môn bắn cung. Nếu con còn muốn theo đuổi nghệ thuật này đến trình độ cao diệu hơn, con hãy vượt đồi Tha Sinh trong vùng Thiểm Tây, lên đỉnh ngọn núi Hoa Sơn. Ở đó, con sẽ gặp một vị tôn sư tên là Cẩm Dương - người mà chưa hề có ai bằng ông về nghề cung tiễn. So với tài nghệ của ông, khả năng của chúng ta chỉ là những trò vụng về trẻ con. Tôn sư Cẩm Dương là người duy nhất trên đời này có thể dạy con một điều gì mới mẻ. Con hãy đến đấy và nếu Người còn sống, con hãy thọ giáo Người."

Chí Thượng nhắm hướng Tây trực chỉ. Được biết tài nghệ của mình chẳng khác chi trò trẻ con, tự ái của chàng bị tổn thương nặng nề. Chàng đâm sợ khi khám phá ra phải còn lâu mới đạt đến ngôi bá chủ. Chàng muốn trèo nhanh lên đỉnh Hoa Sơn để sớm hôm được so tài với vị lão bối ấy.

Chàng đã vượt qua ngọn đồi Tha Sinh và trèo lên những dốc đá thẳng đứng. Chẳng bao lâu, giầy chàng rách tơi tả, đôi chân chàng đẫm máu vì xây xát. Không có gì khả dĩ làm nhụt lòng hăng hái của chàng. Chàng đương đầu với những vách đá thẳng băng, chóng mặt, vượt qua những cầu khỉ nằm chon von qua những vực thẳm đến rợn người.

Một tháng sau, chàng lên đến đỉnh núi, hăng hái phóng mình vào một sơn động, nơi ẩn cư của tôn sư Cẩm Dương. Chàng đối diện với một ông lão có đôi mắt hiền như cừu non. Ông cụ hết sức già. Thật Chí Thượng chưa bao giờ thấy ai già đến như vậy. Lưng cụ gập hẳn lại gi bước đi, tóc bạc kéo lê thê trên mặt đất.

Cho rằng một ông lão đã già như thế hẳn phải điếc, Chí Thượng lớn tiếng hỏi:

"Tôi đến để xem tôi có đủ tài năng làm một xạ thủ như tôi hằng nghĩ không?"

Không đợi cụ Cẩm Dương đáp, Chí Thượng xuôi vai hạ cây cung xuống, lắp tên và nhắm bắn một đàn hậu điểu đang bay tít cao trên đầu, giữa bầu trời xanh ngắt. Năm con chim rơi xuống ngay.

Với vẻ khoan dung, ông cụ mỉm cười:

"Nhưng đấy chỉ là bắn cung với tên thôi. Thế ra cậu không muốn học cách đạt đến mục đích mà không cần đến các thứ ấy sao? Hãy theo tôi..."

Hổ thẹn vì cái kết quả quá nhỏ nhoi vừa đạt được trước lão ẩn sĩ tôn kính, Chí Thượng lẳng lặng theo ông cụ đến bờ một vực sâu cách sơn động vài trăm bước. Nhìn qua chàng thấy mình đang đứng trên một vách đá nổi tiếng cao chưng va nghìn sải mà xưa kia Trương Thai đã từng nhắc đến trong các truyện cổ tích của ông ta. Chàng nhận thấy rất sâu bên dưới, một dòng thác chảy xiết, lượn quanh các tảng đá. Cảm thấy choáng váng, chàng phải quay đầu lại.

Còn cụ Cẩm Dương nhẹ nhàng phòng bước đứng trên một triền dốc chênh chếch bên bờ vực. Cụ quay lại bảo chàng:

"Bây giờ cậu hãy cho tôi xem tài năng của cậu. Hãy đến đây mà thi thố để tôi xem cậu biết làm những gì."

Vốn rất kiêu ngạo, Chí Thượng đâu có chịu cho người ta thách thức mình. Chàng liền đổi chỗ cho ông cụ không chút do dự. Nhưng chàng thấy khó có thể đứng vững trên triền dốc vì cảm thấy đất dưới chân mình bắt đầu chuyển động. Chí Thượng vẫn cố ra vẽ dạn dĩ, giương cung và đặt tên ngắm, nhưng tay chàng run lẩy bẩy. Ngay lúc đó, một hòn đá cuội lăn xuống, rơi vào khoảng không của vực thẳm. Chàng dõi mắt nhìn theo hòn sỏi, cảm thấy mất thăng bằng và ngã xoài xuống triền dốc, tay bám chặt lấy một tảng đá. Đôi chân chàng mềm nhũn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Ông già bật cười, nắm tay chàng kéo lại chỗ đất vững hơn. Phóng bước đứng trên triền dốc, ông cụ nói:

"Tôi sẽ cho cậu xem thế nào là chân nghệ thuật bắn cung."

Tim Chí Thượng đập mạnh, mặt nhợt nhạt, nhưng chàng vẫn còn đủ bình tĩnh để nhận ra rằng ông cụ không hề cầm vật gì trên tay cả.

Với một giọng nói lớn và trầm, chàng hỏi:

"Thế cung của thầy ở đâu?"

"Cung của ta?" Ông lão đáp. "Cung của ta?" Ông cụ cười, lặp lại. "Bao lâu còn buộc phải nhớ đến cung và tên thì bấy lâu người xạ thủ vẫn còn chập chững trong nghệ thuật của mình. Một bậc thầy chẳng cần gì đến những thứ ấy."

Ngay lúc ấy, trên đầu họ có một con dã điểu đang lượn quanh. Lão ẩn sĩ quan sát, còn Chí Thượng dõi theo tia nhìn của ông cụ. Mãnh cầm bay hết sức cao, đến nỗi đôi mắt tinh luyện của Chí Thượng mà cũng chỉ nhìn thấy nó lớn hơn một hạt mè.

Cụ Cẩm Dương lắp một mũi lên vô hình vào một cánh cung tưởng tượng rồi giương dây bắn. Chí Thượng cảm nhận có tiếng xé không khí, thế rồi con dã điêu ngưng vỗ cánh và rớt xuống như một hòn đá.

Chí Thượng bàng hoàng. Bấy giờ lần đầu tiên chàng mới cảm thấy đó chính là nghệ thuật mà bấy lâu nay chàng ước mong đạt đến.




Chàng đã sống chín năm trời trên núi với vị ẩn sĩ già. Trong suốt thời gian ấy, phương pháp tu luyện ra sao sẽ chẳng bao giờ có ai biết được. Đến năm thứ mười, khi chàng xuống núi, mọi người ngạc nhiên về sự đổi thay noi chàng. Nét kiêu hãnh, khăng khăng trên khuôn mặt chàng đã mất, chỉ còn lại vẻ bình an, thanh tịnh. Thầy Vũ Phi khi đến thăm đã phải thốt lên ngay:

"Rõ ràng con đã trở thành bậc thầy của môn xạ tiễn. Ngay cả ta cũng không còn đáng cởi dây giày cho con nữa."

Dân chúng Hàm Tân tung hô Chí Thượng và chờ đợi ở chàng, người mà họ suy tôn là cung thủ tài ba nhất nước, các võ công mà chàng không quên hoàn thiện. Nhưng Chí Thượng không đáp lại sự trông chờ của họ. Chàng không mảy may đụng đến cung tên. Chàng đã trở về với đôi bàn tay trắng, không còn cả cây cung mà chàng đã mang theo khi lên núi. Lúc người ta hỏi lý do, chàng thong thả đáp:

"Tuyệt đỉnh của sự hoạt động là bất động. Tuyệt đỉnh của sự hùng biện là thinh lặng. Tuyệt đỉnh của nghệ thuật bắn cung là không bắn."

Các bậc thức giả trong thành Hàm Tân hiểu ngay điều mà chàng muốn nói và cảm thấy kính trọng sâu sắc bậc thầy của môn xạ tiễn này - người đã từ chối không sờ đến cung, tên. Ngay chính sự khước từ này cũng làm cho chàng càng nổi danh hơn.

Dư luận bàn bán xôn xao về Chí Thượng. Người ta đồn đại đêm vừa rồi, họ nghe thấy tiếng một cây cung vô hình giương lên trên mái nhà của họ. Có người lại nói đó là chư thần xuất hiện để bảo vệ "Thầy" khỏi các ác thần. Một thương gia láng giềng phao truyền rằng có một đêm nọ, anh thấy Chí Thượng cưỡi ngựa trong mây thi tài cũng Hứa y và Dương Dư Chí là những danh tài xạ tiễn thời xưa. Theo lời kể của người thương gia này thì những mũi tên của bậc thầy bắn đi biến mất trên bầu trời đen thẩm, giữa Sao Cầy và Sao Lang Tinh, để lại đằng sau một dải sáng xanh.

Một tên đạo chích kể lại gã bị một luồng không khí bủa vào mặt ngay khi gã cậy cửa định lẻn vào nhà Chí Thượng. Gã thú nhận luồng không khí đó mạnh mẽ đến nỗi đã quật gã ngã nhào xuống đất. Từ đó, những ai trong lòng chất chứa những tà niệm đều tránh không dám lai vãng quanh nơi cư ngụ của Chí Thượng và người ta còn cho rằng thậm chí những loài mãnh điểu cũng không dám bay ngang qua mái nhà chàng.

Trong khi tiếng tăm lẫy lừng khắp nước và vang vọng đến chín tầng mây thì Chí Thượng cũng già đi. Ông cảm thấy tinh thần và thể xác không còn vướng bận đến ngoại giới nữa, và ông sống trong sự giản dị, bình thản và chính trực. Khuôn mặt ông mất đi mọi nét xúc cảm; không một sức mạnh bên ngoài nào khả dĩ làm giao động được sự thanh thản nơi ông. Giờ đây người ta rất hiếm khi nghe ông nói và ngay cả không biết ông có còn thở hay không nữa. Giống như một cái cây đã chết, thân xác ông dường như khô kiệt đi, không còn sinh khí. Ông hòa nhập trọn vẹn với nhịp điệu nguyên lý của vũ trụ, giải thoát khỏi vận mệnh và những mâu thuẩn cố hữu bề ngoài của các vật thể mà trong quãng đời xế bóng của ông, ông không còn phân biệt giữa "ta" và "người", giữa "vật này" với "vật khác". Với ông, ngũ quan không còn quan hệ gì nữa: mắt có thể là tai, tai là mũi và mũi cũng có thể là miệng.

Bốn mươi năm sau ngày xuống núi, Chí Thượng lặng lẽ rời bỏ cõi đời như một làn khói tan trong khoảng không. Suốt bốn chục năm đó, ông chớ hề nói đến việc bắn cung huống hồ chi là đụng đến cung tên.

Người ta kể rằng trước năm ông mất, có một hôm nhân viếng thăm một người bạn, ông thấy trên bàn có một vật ông biết nhưng không tài nào nhớ ra tên gọi của vật ấy cũng như công dụng của nó là gì. Sau khi đã cố nhớ nhưng vô hiệu, ông quay sang hỏi người bạn:

"Này thiết hữu, xin vui lòng nói cho tôi biết vật để trên bàn kia là cái gì không? Tên gì? Và dùng để làm gì?"

Chủ nhà bật cười cho rằng ông nói đùa. Ông bèn hỏi lại một lần nữa, nhưng người bạn vẫn còn cười, dù lần này có phần ít "muốn" cười hơn. Nhưng khi ông hỏi lại đến lần thứ ba một cách nghiêm túc thì bạn ông biến sắc mặt. Nhìn Chí Thượng thật kỹ và nhận thấy tai mình đã nghe thật rõ ràng chính xác lời bạn hỏi, hơn nữa, bạn không có dấu hiệu gì là mất trí hay muốn đùa cợt mình, bạn của ông liền nghẹn ngào nói:

"Ôi, thầy! Thầy thật là con người vĩ đại nhất trong mọi thời đại, Thầy đã quên mất rằng đó là cái cung và Thầy cũng không còn biết nó dùng để làm gì nữa!"

Người ta tin chắc rằng sau sự việc bất ngờ này, các họa sĩ sẽ buông cọ, các nhạc sĩ sẽ buông đàn và các thợ mộc sẽ ẩn thân để thiên hạ khỏi còn thấy họ dùng đến tay thước của mình. Và điều đó quả đã xảy ra trong nhiều năm tại thành Hàm Tân.

PhiHuong
20-09-2010, 03:16 AM
Nghệ thuật điêu luyện đã đạt tới mức tự nhiên rồi vậy !.

mtuan2
20-09-2010, 12:16 PM
Người ta tin chắc rằng sau sự việc bất ngờ này, các họa sĩ sẽ buông cọ, các nhạc sĩ sẽ buông đàn và các thợ mộc sẽ ẩn thân để thiên hạ khỏi còn thấy họ dùng đến tay thước của mình. Và điều đó quả đã xảy ra trong nhiều năm tại thành Hàm Tân.

Nghe đến đây, mình buông cờ. Và mình hoảng hốt.

Các em cave sẽ không còn nắm cờ, họ sẽ buông nốt sao?