PDA

View Full Version : Cần phải giữ tính hạnh của mình



Hư Trúc
07-11-2010, 08:43 AM
Thân tặng bác ......Quái .Mong bác hồi đầu

Quốc văn giáo khoa thư



Khi ông Trương Cán mới thi đậu, có vào yết kiến ông Vương Đình Tướng là một bậc danh sĩ đời bấy giờ. Ông Vương Đình Tướng bảo rằng: "Hôm trước, trời vừa mưa xong, tôi đi ra phố, có trông thấy một người đi đôi giày mới, đi từ phố này đến phố kia, rón rén tìm lối mà bước, chỉ sợ lấm giày; sau quanh vào thành, bùn lầy nhiều quá, người ấy lỡ chân dẫm phải đống bùn, từ bấy giờ cứ bước tràn đi, chẳng tiếc gì đến đôi giày nữa. Xem thế mới biết người ta nên giữ gìn tính hạnh ngay từ lúc đầu, nếu đã lỡ một lần, thì dần dần thành ra người càn rỡ". Ông Trương Cán nghe lời dạy ấy, lấy làm cảm phục, mà tôn làm thầy.

Ta nay đi học, cũng nên lấy điều ấy làm răn. Dẫu việc nhỏ mọn thế nào, ta cũng phải cẩn thận giữ gìn, nếu không thì chỉ có lần đầu là khó, rồi hễ đã quen một lần là quen mãi. Bởi thế cho nên cổ nhân lấy sự giữ mình làm cẩn trọng lắm.


Giải nghĩa. - Yết kiến = nói kẻ dưới đến thăm bậc trên. - Rón rén = sẽ đi, đi giữ gìn từng bước một. - Cổ nhân = người đời xưa.

trông = ngó. - dần dần = lần lần. - càn rỡ = quấy quá

PhiHuong
07-11-2010, 12:16 PM
"Đạo sĩ" thuyết pháp hay thật ! thế mà cứ tưởng chỉ biết rong chơi nghịch ngợm thôi.

Hư Trúc
07-11-2010, 12:24 PM
Với bác thì lúc nào cũng là Ku Trúc nghịch ngợm thôi

Hư Trúc
07-11-2010, 12:28 PM
Bác Phi huong ơi Ku Trúc thuở bé đi học phá cho tới độ thầy cô gớm mặt không bao giờ buồn gọi lên bảng hihi

culu2795
07-11-2010, 06:49 PM
Vẫn là câu hỏi lần trước:Tại sao lại là thân mến tặng bác thanghong(quái).Điều này làm culu thật sự khó hiểu tại sao những bài viết này lại liên quan đến bác "quái" hay thanghong.~:>

PhiHuong
07-11-2010, 07:13 PM
Biết ngay Culu hờn rỗi từ hôm đó mà ! hihi... thôi đừng ép (đạo sĩ) lên đàn thuyết pháp nữa.
Culu đã không chịu theo dõi câc giải đấu, lại còn giận không thèm xem bài viết của phihuong và Hư Trúc tặng nữa . chán !!!.

Hư Trúc
07-11-2010, 09:23 PM
Vẫn là câu hỏi lần trước:Tại sao lại là thân mến tặng bác thanghong(quái).Điều này làm culu thật sự khó hiểu tại sao những bài viết này lại liên quan đến bác "quái" hay thanghong.~:>

Khi người ta ái mộ yêu thích vật gì, hay người nào, thường mong muốn điều ấy tốt đẹp hơn lên .Bác Thanghong vừa là kỳ sĩ vừa là tráng sĩ ( bác ấy đi đâu cũng mang gươm theo nên có gì không vui là lại ..Rút guơm chém xuống nước ...) Hư Trúc kính phục lắm chỉ mong bác ấy làm sáng tỏ cái đạo thánh hiền nên hay viết tặng bác ,người như bác ấy tặng bao nhiêu cho vừa !

giải nghĩa

Tráng sĩ= người hào hiệp hay cứu khổn phò nguy ,giúp người cơ nhỡ chứ không phải là người tráng bánh cuốn giúp vợ buôn bán

tplinkkk
21-11-2011, 12:39 AM
CHỮ NHO

Thời nội thuộc nước Tàu, có mấy ông thái thú Tàu sang cai trị nước ta, mở trường học và khuyến khích việc học chữ nho.
Đến khi nước Việt Nam đã lấy lại quyền tự chủ rồi, thì chữ ấy vẫn dùng để viết công văn như chỉ dụ, chế, sắc nhà vua, tờ sức, tờ bẩm của các quan, luật lệ, đơn từ và cả những giấy má việc tư nữa, như thư tín, khế ước, chúc thư, văn tế; chữ ấy vẫn dạy trong các trường học và dùng trong việc thi cử, còn tiếng ta thì không dùng đến. Chữ ấy các nhà văn sĩ ta phần nhiều cũng dùng để làm thơ văn, sách vở nữa.
Chữ nho ở bên nước ta không đọc như người Tàu đọc, lại đọc một cách riêng của ta và đã có lắm chữ thành hẳn tiếng ta rồi. Bởi vậy ta nay cũng phải học và biết ít nhiều để nói tiếng ta và viết văn ta cho thông.

Giải nghĩa: Chữ nho: chữ của người Trung Hoa được phổ biến ở nước ta và đọc theo lối riêng của ta, và còn gọi là chữ Hán vì được truyền chính thức từ đời nhà Hán sang cai trị nước ta. Nội thuộc nước Tàu: bị nước Tàu đô hộ. Khuyến khích: khuyên nhủ, thúc giục. Công văn: giấy tờ có tính cách chung, tức của triều đình. Chỉ dụ: mệnh lệnh nhà vua ban ra. Chế, sắc: những gì vua viết ra để phong thưởng tước phẩm cho các quan. Tờ sức: tờ tập hợp, kêu gọi. Thư tín: gọi chung các thư gởi. Khế ước: giấy giao kèo của hai bên. Chúc thư: lời người chết dặn lại. Văn tế: văn đọc trước quan tài hay nắm mồ người chết. Nhà văn sĩ: người dùng lời văn để viết các loại sách truyện. Ngày nay ta gọi là nhà văn, không có tiếng sĩ ở sau (nếu đã có tiếng “nhà”)

(copy của goldfish)