PDA

View Full Version : Nghệ thuật Cung thủ



Hư Trúc
22-11-2010, 09:38 AM
sưu tập


Nghệ thuật của một cung thủ nó cũng giống như nghệ thuật của một kỳ thủ nó đòi hỏi phải luyện tập thuờng xuyên cho đến khi trở thành một bản năng



Tầm quan trọng của sự lặp lại

Một hành động là một ý nghĩ trở thành thực chứng.

Một cử chỉ nhỏ nhất cũng có thể là sự sơ suất của chúng ta, vì vậy chúng ta phải tinh luyện mọi thứ, phải suy nghĩ đến từng chi tiết, phải học hỏi kỹ thuật theo một cách nào đó khiến cho nó biến thành bản năng. Bản năng không liên quan gì đến thói quen, mà liên quan đến một trạng thái tinh thần vượt qua khỏi kỹ thuật.

Như thế, sau khi luyện tập thật nhiều, chúng ta không còn nghĩ đến những động tác cần thiết, vì chúng trở nên một phần của cuộc sống chúng ta. Nhưng để cho điều này xảy ra, bạn phải luyện tập và lặp đi lặp lại.

Và nếu điều đó vẫn chưa đủ, bạn phải lặp đi lặp lại và luyện tập.

Hãy quan sát một người thợ đóng móng ngựa khéo tay đang làm việc với miếng thép. Đối với một đôi mắt không thành thạo, ông ta chỉ đơn thuần lặp đi lặp lại cùng một cách đập búa; nhưng bất cứ ai đã từng theo dõi phương cách của cây cung thì biết rằng mỗi lần người thợ đóng móng ngựa nhấc cái búa lên và hạ nó xuống, cường độ của mỗi cú nện đều khác nhau. Bàn tay lặp lại cùng một động tác, nhưng khi nó đến gần miếng kim loại, nó biết rằng nó phải chạm vào miếng kim loại với một lực nhẹ hơn hoặc mạnh hơn.

Hãy quan sát cái cối xay gió. Đối với ai đó chỉ một lần nhìn thoáng qua những cánh quạt của nó thì thấy chúng dường như di chuyển với cùng một vận tốc, lặp lại cùng một chuyển động; nhưng ai đã quen thuộc với những cối xay gió thì đều biết rằng chúng được điều khiển bởi sức gió và đổi hướng khi cần thiết.

Bàn tay của người thợ đóng móng ngựa đã được rèn luyện bằng cách lặp lại động tác nện búa hàng ngàn lần. Những cánh quạt của cối xay gió có thể chuyển động nhanh khi gió thổi mạnh, và do đó phải bảo đảm rằng các bánh răng của nó chạy trơn tru.

Người bắn cung đã để cho nhiều mũi tên bay xa ra ngoài mục tiêu, bởi vì anh ta biết rằng anh ta sẽ chỉ học sự quan trọng của cánh cung, tư thế cầm cung, sợi dây cung và mục tiêu, bằng cách tập luyện các động tác của mình hàng ngàn lần, và bằng cách không sợ mắc phải lỗi lầm.

Và rồi sẽ đến lúc anh ta không cần phải nghĩ về điều mình đang làm nữa. Từ đó trở đi, người bắn cung trở thành cái cung, mũi tên và mục tiêu của mình.



Làm sao để quan sát đường bay của mũi tên

Mũi tên là sự phóng chiếu của một ý định vào trong không gian.

Một khi mũi tên đã được bắn đi, người bắn cung không thể làm gì được nữa ngoài việc theo dõi đường bay của nó đến mục tiêu. Từ khoảnh khắc đó trở đi, sự căng thẳng cần có để bắn mũi tên không còn lý do nào để tồn tại nữa. Tuy nhiên, người bắn cung vẫn giữ đôi mắt của mình đăm đăm dõi theo đường bay của mũi tên, nhưng lòng của anh ta thư thái, và anh ta mỉm cười.

Nếu anh ta đã luyện tập đầy đủ, nếu anh ta đã có thể phát triển bản năng của mình, nếu anh ta đã duy trì phong thái ung dung và tập trung tinh thần xuyên qua suốt toàn bộ tiến trình của việc bắn mũi tên, thì trong khoảnh khắc đó, anh ta sẽ cảm nhận được sự hiện hữu của vũ trụ, và sẽ thấy rằng hành động của mình là chính đáng.

Kỹ thuật sẽ cho phép đôi tay được sẵn sàng, hơi thở được chính xác, và đôi mắt được rèn luyện để ngắm vào mục tiêu. Bản năng sẽ giúp cho cái khoảnh khắc buông dây cung trở nên hoàn hảo.

Bất cứ ai đi ngang qua gần đó, và nhìn thấy người bắn cung với đôi tay mở ra và đôi mắt dõi theo mũi tên, sẽ nghĩ rằng chẳng có gì đang xảy ra. Nhưng những kẻ thân cận của người bắn cung biết rằng tư tưởng của anh ta đang thay đổi chiều kích: giờ đây tư tưởng ấy đang tiếp cận với toàn thể vũ trụ. Trí tuệ tiếp tục làm việc, nghiên cứu tất cả những điểm tích cực của lần bắn ấy, sửa chữa những sai sót có thể xảy ra, thừa nhận những phẩm chất tốt của nó, và chờ đợi để thấy mục tiêu sẽ phản ứng như thế nào khi nó bị bắn trúng.

Khi người bắn cung kéo dây cung, anh ta có thể thấy cả thế giới trong cái cung của mình. Khi anh ta dõi theo đường bay của mũi tên, cái thế giới ấy đến gần hơn với anh ta, mơn trớn anh ta và cho anh ta một cảm giác mãn nguyện của việc hoàn thành nhiệm vụ.

Là một người chiến binh của ánh sáng, một khi đã thực hiện nhiệm vụ và chuyển hoá ý định của mình thành động tác, thì anh ta không còn sợ gì nữa: anh ta đã làm những gì nên làm. Anh ta không để mình bị tê liệt vì sợ hãi. Thậm chí nếu mũi tên không chạm vào mục tiêu, anh ta sẽ có một cơ hội khác, bởi vì anh ta không thoả hiệp với sự hèn nhát.

Hư Trúc
22-11-2010, 10:23 AM
Truyện có ý khác ,cung tên chỉ là cái cớ ,mân mê câu chữ hẳn ý nghĩa lạc xa ,càng diễn giải càng sai lạc ,để lòng lắng xuống sẽ hiểu diệu nghĩa

Hư Trúc
22-11-2010, 10:52 AM
Hahaha thôi ,thôi, Lão Tử bảo -Cẩn thận chớ chạm vào lòng người .
Tôi xin... Huề Trúc Tỵ Khứ .....,ôm đàn mà lui vậy

nhachoaloiviet
22-11-2010, 08:11 PM
Đọc bài viết của bạn ,tôi nhớ lại câu chuyện ..." chẳng có gì là giỏi cả,chỉ là quen tay mà thôi"
Nghe bực mình nhưng cũng đúng bạn nhỉ.
Nếu không có tài xuất chúng,dày công tu luyện chính là đạo hành sự vậy.