Thợ Điện
11-05-2013, 10:29 AM
Trong Tam Quốc có chuyện Dương Tu, một quan văn dưới trướng của Tào Tháo, là người có tài, nhiều lần khiến Tào Tháo ngậm bồ hòn làm ngọt bằng những xử lý tình huống rất thông minh của mình.
Một lần đi thăm vườn cảnh của phủ mới được xây, Tào Tháo viết lên cổng chữ “hoạt”. Dương Tu trông thấy, bèn sai thợ phá cái cổng để làm hẹp lại.
Tháo hỏi thì Dương Tu nói là làm theo lệnh Tháo. Ông chỉ ra chữ mà Tào Tháo viết có thể hiểu ra là “rộng quá” nên cho phá đi làm lại.
Lần khác Tào Tháo được tặng một hộp bánh, ăn thử một miếng rồi đề chữ “ngon” lên nắp hộp. Dương Tu nhìn thấy đem cho gia nhân ăn hết. Khi Tào Tháo hỏi, thì Tu giải thích theo lối chiết tự chữ Hán rằng chính chữ “ngon” viết kiểu đó có thể hiểu là “mỗi người một miếng”.
Từ đó Tào Tháo đâm ghét Dương Tu vì y không thích ai hiểu mình đang nghĩ gì.
Có lần Tào Tháo đem quân chặn Lưu Bị, nhưng đánh toàn thua. Thời gian khá lâu mà không thay đổi được tình thế. Tiến quân bị Mã Siêu chống cự. Muốn lui, lại sợ người Thục chê cười, trong bụng dùng dằng chưa quyết.
Hôm đó, nhà bếp dâng bát canh, Tháo nhìn trong bát có cái gân gà, sực nhớ chuyện mình lại ngán cả ruột.
Giữa lúc đó, Hạ Hầu Đôn vào trướng, bẩm hỏi khẩu lệnh ban đêm. Tháo buột miệng nói ngay: “Kê cân” (gân gà). Đôn truyền lệnh cho quan quân nhận khẩu lệnh đêm ấy là “kê cân”.
Dương Tu thấy truyền hai chữ “kê cân” liền cho quân mình thu xếp hành trang để quay về. Đôn giật mình cho gọi Dương Tu đến trướng hỏi.
Tu đáp: Cứ xem hai chữ khẩu lệnh thì Ngụy Vương mấy bữa nữa cũng về thôi! “Kê cân” nghĩa là gân gà, gân gà, ăn không có vị gì, mà bỏ thì tiếc. Nay tiến lên đánh không được, lui về thì lại sợ người cười, ở mãi cũng vô ích, chi bằng về cho xong.
Tào Tháo nghe tin, tức giận vì có người hiểu tim đen của mình, lấy cớ là Dương Tu phao tin làm loạn lòng quân nên đem ra chém đầu.
Nhời bàn
Đời không tri kỷ thật đáng tiếc lẽ ra như trên Tháo phải vui mừng vì có kẻ hiểu mình cớ sao lại giận dữ đem chém Tu .Té ra nỗi buồn thiếu vắng tri kỉ không phải vì thiếu vắng người hiểu mình mà chính là thiếu người hiểu cái mặt sáng của mình ,cái mình mong đuợc hiểu .Có sáng tất phải có tối .Nhất âm nhất duơng chi vị đạo co ra duỗi vào, một đóng một mở làm nên cuộc càn khôn này .Còn mặt tối? đó là bi kịch của lịch sử và con người .Nó đuợc bảo vệ ghê gớm đến nỗi chỉ liếc nhìn hay một câu nói vu vơ là đã thành sinh tử
Nam cung Truờng Vạn dùng bàn cờ đập vỡ sọ Tống Mẫn Công cũng vì lẽ này .Trong Tam Quốc Khổng Minh là vua vận dụng đòn phép sâu độc đó .Ông mắng Vuơng Lãng chết tại trận .Kích Chu Du động binh đánh Tào đều là điểm vào cái tẩy đã dấu kĩ .Ăn cắp thì dù mục đích cao quí đến mấy cũng là ăn cắp huống hồ bị bắt tại trận thì ê chề bao giờ nguôi .Lục Tích vì ăn cắp quít về cho mẹ mà lưu danh Nhị Thập Tứ Hiếu .Nhưng Khổng Minh đâu có tha ,khẩu chiến quần hùng Đông Ngô. Lục Tích vừa đứng lên định chất vấn đã bị Khổng Minh cười ầm hỏi đểu -Ông có phải chú bé năm xưa ăn cắp quít ở bàn tiệc Viên Thuật chăng ? Muốn hỏi gì cũng ắng họng tê tái
Vợ chồng đang sống êm đềm . bạn bè đang thân thích thình lình chia tay cũng vì đã lỡ nhìn thấy cái mặt đen đó .Bị nhìn thấy là ôi thôi cõi lòng tan nát không còn muốn sống nữa ,những gì dấu kín bao năm làm thành giá trị mình hốt nhiên vỡ vụn hết tha thiết gì .Người dưng với nhau vô tình bị nhìn thấy ,nhẹ thì bị ném đá vỡ sọ nặng thì lãnh một dao thấu tim lút cán
Một bộ Đạo Đức Kinh 5000 chữ của ông già cưỡi trâu về đối nhân xử thế gom lại chỉ có một câu -Cẩn thận chớ chạm vào lòng người .Ghê thật ! Những nhời bàn trên là của Qui lão tiên sinh đuợc rút ra từ bộ -Bẩy viên ngọc rồng
Một lần đi thăm vườn cảnh của phủ mới được xây, Tào Tháo viết lên cổng chữ “hoạt”. Dương Tu trông thấy, bèn sai thợ phá cái cổng để làm hẹp lại.
Tháo hỏi thì Dương Tu nói là làm theo lệnh Tháo. Ông chỉ ra chữ mà Tào Tháo viết có thể hiểu ra là “rộng quá” nên cho phá đi làm lại.
Lần khác Tào Tháo được tặng một hộp bánh, ăn thử một miếng rồi đề chữ “ngon” lên nắp hộp. Dương Tu nhìn thấy đem cho gia nhân ăn hết. Khi Tào Tháo hỏi, thì Tu giải thích theo lối chiết tự chữ Hán rằng chính chữ “ngon” viết kiểu đó có thể hiểu là “mỗi người một miếng”.
Từ đó Tào Tháo đâm ghét Dương Tu vì y không thích ai hiểu mình đang nghĩ gì.
Có lần Tào Tháo đem quân chặn Lưu Bị, nhưng đánh toàn thua. Thời gian khá lâu mà không thay đổi được tình thế. Tiến quân bị Mã Siêu chống cự. Muốn lui, lại sợ người Thục chê cười, trong bụng dùng dằng chưa quyết.
Hôm đó, nhà bếp dâng bát canh, Tháo nhìn trong bát có cái gân gà, sực nhớ chuyện mình lại ngán cả ruột.
Giữa lúc đó, Hạ Hầu Đôn vào trướng, bẩm hỏi khẩu lệnh ban đêm. Tháo buột miệng nói ngay: “Kê cân” (gân gà). Đôn truyền lệnh cho quan quân nhận khẩu lệnh đêm ấy là “kê cân”.
Dương Tu thấy truyền hai chữ “kê cân” liền cho quân mình thu xếp hành trang để quay về. Đôn giật mình cho gọi Dương Tu đến trướng hỏi.
Tu đáp: Cứ xem hai chữ khẩu lệnh thì Ngụy Vương mấy bữa nữa cũng về thôi! “Kê cân” nghĩa là gân gà, gân gà, ăn không có vị gì, mà bỏ thì tiếc. Nay tiến lên đánh không được, lui về thì lại sợ người cười, ở mãi cũng vô ích, chi bằng về cho xong.
Tào Tháo nghe tin, tức giận vì có người hiểu tim đen của mình, lấy cớ là Dương Tu phao tin làm loạn lòng quân nên đem ra chém đầu.
Nhời bàn
Đời không tri kỷ thật đáng tiếc lẽ ra như trên Tháo phải vui mừng vì có kẻ hiểu mình cớ sao lại giận dữ đem chém Tu .Té ra nỗi buồn thiếu vắng tri kỉ không phải vì thiếu vắng người hiểu mình mà chính là thiếu người hiểu cái mặt sáng của mình ,cái mình mong đuợc hiểu .Có sáng tất phải có tối .Nhất âm nhất duơng chi vị đạo co ra duỗi vào, một đóng một mở làm nên cuộc càn khôn này .Còn mặt tối? đó là bi kịch của lịch sử và con người .Nó đuợc bảo vệ ghê gớm đến nỗi chỉ liếc nhìn hay một câu nói vu vơ là đã thành sinh tử
Nam cung Truờng Vạn dùng bàn cờ đập vỡ sọ Tống Mẫn Công cũng vì lẽ này .Trong Tam Quốc Khổng Minh là vua vận dụng đòn phép sâu độc đó .Ông mắng Vuơng Lãng chết tại trận .Kích Chu Du động binh đánh Tào đều là điểm vào cái tẩy đã dấu kĩ .Ăn cắp thì dù mục đích cao quí đến mấy cũng là ăn cắp huống hồ bị bắt tại trận thì ê chề bao giờ nguôi .Lục Tích vì ăn cắp quít về cho mẹ mà lưu danh Nhị Thập Tứ Hiếu .Nhưng Khổng Minh đâu có tha ,khẩu chiến quần hùng Đông Ngô. Lục Tích vừa đứng lên định chất vấn đã bị Khổng Minh cười ầm hỏi đểu -Ông có phải chú bé năm xưa ăn cắp quít ở bàn tiệc Viên Thuật chăng ? Muốn hỏi gì cũng ắng họng tê tái
Vợ chồng đang sống êm đềm . bạn bè đang thân thích thình lình chia tay cũng vì đã lỡ nhìn thấy cái mặt đen đó .Bị nhìn thấy là ôi thôi cõi lòng tan nát không còn muốn sống nữa ,những gì dấu kín bao năm làm thành giá trị mình hốt nhiên vỡ vụn hết tha thiết gì .Người dưng với nhau vô tình bị nhìn thấy ,nhẹ thì bị ném đá vỡ sọ nặng thì lãnh một dao thấu tim lút cán
Một bộ Đạo Đức Kinh 5000 chữ của ông già cưỡi trâu về đối nhân xử thế gom lại chỉ có một câu -Cẩn thận chớ chạm vào lòng người .Ghê thật ! Những nhời bàn trên là của Qui lão tiên sinh đuợc rút ra từ bộ -Bẩy viên ngọc rồng