PDA

View Full Version : Đôi khi !



Cờ_Cơm
24-01-2011, 04:31 AM
Có ai đó gửi mấy dòng này cho đệ qua yahoo mail , thấy hay hay nay post lên để chư Huynh , Tỷ xem chơi . Biết đâu trong đời sống "đôi khi" hữu dụng @};- !







* Đôi khi ai đó làm bạn tổn thương , phản bội hay lợi dụng bạn ... để
bạn có thể nhận ra ý nghĩa của sự thật, lòng chân thành, và hơn thế
nữa, hiểu rằng tha thứ không phải là một điều gì quá kho'

* Đôi khi bạn cũng phải sụt sịt , hắt xì hơi vài cái. Tự dưng điều đó
sẽ giúp bạn biết lo cho sức khỏe mình hơn , biết ăn uống, tập luyện
điều độ hơn.

* Đôi khi cũng phải mạo hiểm để biết rằng đích đến chẳng còn xa. Rút
lui , ngần ngại ngay từ phút đầu tiên là bạn đã đánh mất cơ hội khám
phá khả năng tiềm ẩn của mình.

* Đôi khi bạn cũng phải bị mất đi những đồ vật bình thường để hiểu
được cúng không đơn thuần chỉ là những thừ vô tri vô nghĩa. Mà đó là
kỉ niệm, là tình cảm của người tặng gửi gắm, là nhân chứng của sự yêu
thương!Để biết trân trọng giữ gìn hơn những thứ mà chỉ khi mất đi mới
thấy quý giá...

* Đôi khi bạn phải bù đầu bù cổ với công việc, không kiếm ra được một
tí giờ rảnh để bạn nhận ra không nên lãng phí thời gian , vì nó là một
trong những thứ hiếm hoi duy nhất không trở lại bao giờ.

* Đôi khi bạn phải bị người ta cho "leo cây" , đợi chờ vài lần để thấm
cái cảm giác bực mình, lo lắng và hiểu rằng đừng nên dùng giờ dâythun với người khác...


* Đôi khi bạn cũng phải bị vấp té vài lần để có thể tự dặn mình phải
cẩn thận hơn trong tất cả mọi chuỵên , để tránh không phạm sai lầm như thế một lần nữa. Và quan trọng hơn, để biết rằng mình vẫn còn đủ bản
lĩnh để đứng lên.

* Đôi khi phải bị một điểm kém để biết chủ quan và lười biếng luôn
chực chờ lôi tuột ta xuống dốc, và để dặn mình không bao giờ được
ngừng cố gắng dù chỉ trong ý nghĩ.

* Đôi khi người ta ghét bạn, quay lưng với bạn để chợt nhận ra rằng
thương một người không phải là dễ. Vì vậy, hãy để trái tim lên tiếng
nếu bạn thương yêu ai đó...

* Và đôi khi bạn phải chấp nhận và đối đầu với tất cả những cái "đôi
khi" để tạo được bản lĩnh cho mình trong cuộc sống

Cờ_Cơm
25-01-2011, 12:18 AM
S

Vui thích và Đau khổ



" Không có chân lý tuyệt đối, chỉ có rất nhiều các chân lý tương đối"

Vui thích và đau khổ đều do những nguyên nhân sinh tồn mà có.



Khi ta không theo những nguyên tắc đó thì chúng biến dạng đi, thành ra hai bệnh rất nặng: một bệnh phát sinh do sự phân tích tâm lý quá độ; một bệnh phát sinh do bắt buộc phải làm một việc không bao giờ thay đổi.

Những người mắc bệnh thư' nhất có tài tự xét lắm.



Họ như có nhiều tâm hồn: một tâm hồn cảm, một tâm hồn thấy mình cảm; một tâm hồn suy tưởng, một tâm hồn thấy mình suy tưởng.



Óc họ luôn phân tích tư tưởng ra từng mảnh.



Luôn luôn họ cần phải có những cảm giác mới và thay đổi nguyên nhân những cảm giác ấy.



Bệnh phân tích đến cực độ, bệnh "nhơi tâm lý" ấy, bệnh luôn luôn quay tròn ở chung quanh mình ấy, chưa bao giờ nặng như bây giờ.

Cái hại thứ nhất là nó làm cho vui thích tan đi, vì phải hoạt động có điều độ mới thấy vui thích được, vì quá phân tích cái vui ra thì thấy nó phù du quá mong manh quá.

Đứng trước cảnh đẹp, nếu ta không muốn chỉ thưởng thức thôi mà còn muốn lý luận xem ta thưởng thức có đúng hay không, phân tích xem tâm hồn ta có những thay đổi gì, muốn hiểu tại sao nó thay đổi và thay đổi ra sao, thì cái vui của ta yếu đi, mất đi ngay.

Những cái vui về tâm hồn cũng vậy, không chịu được sự phân tích.



Nếu lương tâm ta lúc nào cũng xói bói vào thì không có hành vi nào là toàn thiện, không dính một chút vị kỷ, không chịu một ảnh hưởng xấu xa cả.



Nếu ta phân tích ta quá thì ta không thể hy sinh, không có nhiệt tình, không quảng đại được, không quên mình được.



Nhiều khi, và điều này mới tệ hại hơn, cảm tình của ta biến đổi đi: Không biết thưởng thức nữa, ta đâm ra hay chê bai; không yêu được, ta hay hờn ghét.



Ta thành ra nhút nhát, sợ những tình cảm của ta, không dám cho chúng biểu lộ ra; ta hay thuyết lý vụn vặt, bình phẩm cả những ý nhỏ nhặt nhất của ta rồi sinh ra hay sợ, chẳng đâu vào đâu cũng làm ta cuống cuồng lên.



Ta không biết hưởng cái vui lâu dài và trong sạch nữa.

Có những đau khổ bồi bổ cho tinhh thần thì trái lại, cũng có những đau khổ làm cho ta suy nhược đi.



Những kẻ có bệnh quá phân tích tâm lý không biết đau những cái đau khổ trên mà không bao giờ thoát khỏi những đau khổ dưới.



Người thân họ chết, họ cũng không để nỗi buồn tràn ngập họ, họ thắc mắc tự phân tích tâm lý mình rồi họ tự lấy làm xấu hổ vì không khoe được.



Trái lại, trước những đau khổ làm họ suy nhược đi thì họ càng nghĩ tới mà họ càng cảm thấy khổ.



Khổ mà nghĩ đến cái khổ của mình là khổ đến 2 lần.



Họ giống như người có nhọt, thấy bứt rứt khó chịu rồi lấy móng tay mà gãi như điên cuồng vào, cho đến khi chảy máu mới thôi.



Lúc nào họ cũng phải có cảm giác gì kích thích, họ mới chịu được.



Đời sống bên ngoài không cho họ những cảm giác đó thì họ kiếm trong thâm tâm họ, không biết rằng những cảm giác đó nhiều khi chỉ làm cho họ đau khổ mà thôi.



Các thi nhân ca tụng những "khoái lạc của đau khổ" là thế.



Họ không những chịu những nỗi đau hiện tại mà còn bới móc trong ký ức những đau khổ đã qua nữa.



Trách chi họ chẳng chán đời.



Như thế phải chăng ta không suy nghĩ kỹ ? Không.



Quá suy nghĩ là hại chứ không phải không suy nghĩ là hại.



Phải chọn lúc mà suy nghĩ.



Để cho suy nghĩ ngăn trở hoạt động của ta thì không nên, nhưng để cho nó dẫn đuờng, nâng đỡ sự hoạt động thì rất nên.

Muốn trị bệnh đó, phải nhớ rằng sống là hành động, là phấn đấu.



Biết thưởng thức, cảm phục hơn là biết biện luận, phê bình.



Và phải tin ở đời. " Mặc cho đời trôi.



Nhiều lúc phải biết quẳng lên bờ cái gánh nặng những buồn bực, lo âu và thông thái rởm đi mà tự trẻ lại, nhỏ lại, biết giản dị sống đời hiện tại, biết nhớ ơn và chất phác."

Cờ_Cơm
25-01-2011, 02:45 AM
PHÉP TÍNH HẠNH PHÚC

Bà Elizabeth, một khách hàng của tôi, có lần đã bày tỏ những thắc mắc của bà về tâm lý bản thân:

“Cô biết không, mỗi lần có chuyện gì lo lắng là tôi nóng ruột ghê lắm.

Còn khi tôi cảm thấy có điều gì đó thật hạnh phúc thì y như rằng lòng dạ tôi cũng cảm thấy xốn xang.

Nếu lũ trẻ trong nhà tôi chơi đùa ồn ào quá thì tôi phải ngăn bớt chúng lại, vì trong lòng tôi cũng cảm thấy náo nức theo chúng. Còn cô có vậy không?”.

Tôi rất hiểu những gì bà Elizabeth chia sẻ, bởi bản thân tôi cũng đã nhiều lần cảm nhận như vậy.

Tôi nghĩ, cảm xúc trong lòng mỗi người chúng ta cũng giống như chiếc kim đồng hồ gắn trên xe vậy.

Vạch kim thay đổi tùy thuộc vào tốc độ của xe.

Tương tự như vậy, cảm xúc trong từng ngày cũng thay đổi tùy thuộc vào tâm trạng chúng ta vui hay buồn.

Chúng ta có thể áp dụng nguyên tắc này cho cuộc sống của mình.

Bạn sẽ thấy rằng, trong một ngày, không phải lúc nào cũng có những chuyện khiến bạn thất vọng, buồn nản, mà còn có rất nhiều điều mang lại cho bạn niềm vui sướng, hy vọng.

Cảm xúc của ta có thể thay đổi rất nhanh, chuyển từ tích cực sang tiêu cực và ngược lại.

Những cảm xúc tích cực có tác dụng hóa giải, giảm bớt những cảm xúc tiêu cực của bạn.

Chẳng hạn, khi bạn đang căng thẳng, mệt mỏi, bất chợt bạn nhìn thấy một bông hoa đẹp bên cửa sổ, tâm hồn bạn bỗng trở nên thư thái, nhẹ nhàng và những mệt mỏi, căng thẳng sẽ dịu lại.

Bạn đang tiếc rẻ, tức tối vì vừa đánh mất một số tiền, nhưng nếu bạn nhận được điện thoại của chồng báo tin rằng anh ấy vừa được đề bạt một chức vụ cao hơn hay con bạn báo tin vừa nhận được một giải thưởng thì ngay lập tức, tâm trạng bạn sẽ thay đổi và nhẹ nhàng ngay.

Tôi đã đưa ra một thang điểm để tự định lượng cảm xúc của mình trong từng ngày.

Những lúc quá vui, hạnh phúc, tôi cho điểm mình là +5.

Một người vừa trúng số độc đắc thì chắc chắn anh ta sẽ phải tự cho mình điểm +5 trong ngày hôm đó.

Tùy vào mức độ của trạng thái vui vẻ, hạnh phúc mà điểm số có thể là từ +1 cho đến +5 điểm.

Ngược lại, những lúc tôi cảm thấy quá buồn phiền, tuyệt vọng, tôi tự cho điểm của mình là -5.

Và cũng tùy theo mức độ buồn nhiều hay ít mà điểm số sẽ dao động trong khoảng từ -5 đến -1.

Điểm 0 được coi như điểm thăng bằng trong cảm xúc mỗi ngày của tôi.

Mỗi ngày trôi qua, tôi đều cộng lại tất cả điểm số dương và điểm số âm của mình.

Điểm số dương càng cao, chứng tỏ ngày hôm đó tôi cảm nhận được nhiều điều hạnh phúc.

Nếu là điểm số âm thì đó là kết quả của một ngày tồi tệ!

Việc tính toán điểm số như vậy sẽ giúp chúng ta có tiêu chí cụ thể để rèn luyện thái độ sống của chính mình.

Đừng bao giờ để cho điểm số của bạn tụt xuống số âm.

Trong thực tế, rất ít khi tổng số điểm của bạn là con số âm.

Tôi hoàn toàn tin rằng, mỗi người chúng ta đều có khả năng duy trì cho mình một tâm trạng tốt trong ngày.

Nếu giả sử tổng số điểm trong ngày của mình là điểm 0 đi chăng nữa, thì điều đó có nghĩa là chúng ta vẫn còn giữ được sự thăng bằng cảm xúc, chứ chưa hẳn là tuyệt vọng.

Mọi chuyện rồi cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn vào những ngày kế tiếp.

Một thái độ sống như vậy sẽ tích cực hơn so với việc suốt ngày chỉ nghĩ đến những rủi ro, tai họa…

Bạn cần phải thấy - một cách cụ thể, rõ ràng - những may mắn mà mình đã có.

Mọi thứ trong cuộc đời ta sẽ thay đổi rất nhanh, thay đổi từng ngày từng giờ.

Bạn sẽ thấy rằng, thật là vô lý nếu mình cứ sống buồn bã triền miên từ ngày này sang ngày khác.

Một thái độ bi quan tiêu cực như thế hoàn toàn không phù hợp với cuộc sống thực tế quanh bạn.

Trong cuộc sống, niềm vui rồi sẽ thay thế cho nỗi buồn, những niềm hy vọng sẽ thay thế cho tuyệt vọng.

Nếu phải làm một phép tính cho cả đời mình, bạn sẽ thấy kết quả không bao giờ là một con số âm!

Do vậy, bạn đừng bao giờ lo sợ rằng phần thiệt thòi sẽ nghiêng về bạn cả.

Cách tính này sẽ giúp bạn thấy từng ngày sống của mình có rất nhiều điều hạnh phúc!

(Tất cả những bài "góp nhặt cát đá" trên đều là do chị Oanh ở Oregon gửi cho đệ , còn rất nhiều , đệ sẻ tuần tự post lên )

Cờ_Cơm
26-01-2011, 12:31 AM
HẢY CHO TRƯỚC KHI NHẬN .

Một chàng trai bị lạc giữa sa mạc rộng lớn.

Anh mệt lả và khát khô cổ, sẵn sàng đánh đổi bất cứ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát.

Đi mãi đi mãi, đến khi đôi môi anh đã sưng lên nhức nhối, thì thấy một căn lều cũ, rách nát, không cửa sổ.

Anh nhìn quanh căn lều và thấy ở một góc tối có một cái máy bơm nước cũ đã gỉ sét.

Tất cả mọi thứ trở nên lu mờ bên cạnh cái máy bơm. Anh vội vã bước tới, vịn chặt tay cầm, ra sức bơm.

Nhưng không có một giọt nước nào chảy ra.

Thất vọng, anh nhìn quanh căn lều. Lúc này anh mới để ý thấy một cái bình nhỏ.

Phủi sạch bụi cát trên bình, anh đọc được dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng cách lấy viên đá cào lên:

"Hãy đổ hết nước trong bình này vào cái máy bơm. Và trước khi đi, nhớ đổ nước đầy vào bình".

Anh bật nắp bình ra và đúng thật, trong bình đầy nước mát.

Bỗng nhiên, anh bị rơi vào một tình thế bấp bênh.

Nếu uống ngay chỗ nước trong bình, chắc chắn anh có thể sống sót.

Nhung nếu đổ hết nước vào cái máy bơm cũ gỉ, có thể nó sẽ bơm được nước trong lành từ sâu trong lòng đất - rất nhiều nước.

Anh cân nhắc khả năng của cả hai lựa chọn: nên mạo hiểm rót nước vào máy bơm để có nguồn nước trong lành, hay uống nước trong cái bình cũ và coi như không đọc lời chỉ dẫn.

Dù sao, lời chỉ dẫn không biết đã ở đó bao lâu rồi và không biết có còn chính xác không.

Nhưng rồi cuối cùng, anh cũng quyết định rót hết nước vào cái máy bơm, và tiếp tục nhấn mạnh cái cần, một lần, hai lần... chẳng có gì xảy ra cả!

Tuy hoảng hốt, nhưng nếu dừng lại anh sẽ không còn một nguồn hy vọng nào nữa, nên anh tiếp tục kiên trì bơm..., lần nữa, lần nữa... nước mát trong lành bắt đầu chảy ra từ cái máy bơm cũ kỹ.

Anh vội hứng nước vào bình và uống.

Cuối cùng, anh hứng nước đầy bình để dành cho người lạc đường như anh sẽ đến đây.

Anh đậy nắp bình rồi viết thêm một câu dưới dòng chữ có sẵn.

"Hãy làm theo chỉ dẫn trên. Bạn cần cho trước khi có thể nhận".

Cờ_Cơm
26-01-2011, 12:34 AM
Trong Sáng Hơn Kim Cương

Chúng ta biết một khi đã chết thì không đem theo của cải vật chất
nào cả.

Tiền bạc, địa vị, danh vọng cũng thoáng qua, ngay cả trái đất
một ngày nào đó sẽ bị diệt.

Vật chất còn tan biến huống chi con người.

Các bạn thấy không ai có thể giống nhau như đúc về tinh thần và thể
chất.

Do đó bạn là độc nhất, tôi cũng là thế.

Đừng bao giờ đánh thấp
giá trị của mình bằng cách so sánh mình với người khác.

Hãy sống sao
có một tâm hồn trong sáng, xứng đáng được làm người.

Vậy khi đang còn
sống trên đời này thì ta nên làm gì?

Đầu tiên là mình thương mình. Mình đã thương mình thì cũng đừng
nên làm phiền người.

Mình không những không làm phiền người mà còn
phải thương người nữa, và phải sống thật tốt cho từng ngày.

Khi còn
nhỏ tôi đã học được câu tục ngữ " Gieo nhân nào nhận quả đó".

Cứ mỗi
ngày, tôi cố gắng làm điều thiện, tránh điều ác như đi đường thấy cục
đá, chỉ cần đá nó vào lề, thấy một con vật gặp nạn, cứu giúp nó, một
lời động viên khích lệ cho đứa trẻ đang bế tắc có thể vực đứa trẻ ấy
dậy và giúp nó vượt qua khó khăn.

Nhưng cũng lời nói có thể giết chết
một đứa trẻ trong cơn tuyệt vọng.

Do đó, tôi luôn cẩn thận với những
gì tôi nói ra.

Tôi đã xây dựng cuộc đời mình bằng những thói quen tốt.

Cứ mỗi ngày tôi suy nghĩ những điều tốt lành, làm những việc thiện thì
dù nhỏ tới mấy nhưng cứ một ít, một ít dồn chứa tích tụ lại và cuối
cùng được gì.

Đó là viên kim cương trong suốt, không có màu sắc trong
sáng như tâm hồn của tôi.

Nó không phài viên kim cương thô, nó được
mài nhiều mặt vì thế mà nó lấp lánh, đẹp và quý giá.

Đồng thời luôn
lau chùi, không để cho nó mất đi ánh sáng vốn có của nó.

Dù viên kim
cương có bị vất trong bùn hay trên đe dưới búa nó vẫn là viên kim
cương không hề sức mẻ.

Nó ẩn chứa sức mạnh vô hình thật kỳ diệu và đầy
ma lực.

Giá trị của con người là như vậy, tôi đã học từ bài học ông
cha ta để lại " Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài".

Nó Chỉ cho ta một
cách sống, dù làm bất cứ việc gì cũng phải có cái tâm.

Kết quả công
việc có chữ tâm trong đó thì bạn sẽ cảm nhận được nó thật sự, dù cho
đó là một việc nhỏ hay là một việc hết sức quan trọng, bạn sẽ thấy rất
thoải mái, hạnh phúc.

Tôi tin con đường mình đi đúng.

Cái giá trị của
con người là giá trị con người trước Trời đất, không làm gì hổ thẹn
với trời đất là tốt rồi.

Hãy học ông cha ta " Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài".

Lúc nhỏ làm
điều thiện tránh điều ác cho đến cuối đời.

Đó là ước mơ mà ông cha ta
hướng dẩn cho con cháu trong bất cứ hoàn cảnh xã hội nào.

Ngày mai
đang bắt đầu từ ngày hôm nay.

Các bạn hãy xây dựng cuộc đời mình bằng
những thói quen tốt

Cờ_Cơm
27-01-2011, 04:51 PM
TÔI ĐÃ HỌC

Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi không thể bắt người khác yêu mến
mình, tất cả những điều tôi có thể lảm là cố gắng trở thành một người
đáng được yêu mến ...


Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi có thể đúng khi giận giữ ai đó nhưng
không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ
tàn nhẫn với người khác ....


Tôi đã học được từ cuộc sống: cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng
sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương và tôi phải biết tha thứ cho điều
đó ...


Tôi đã học được từ cuộc sống: trước khi muốn tha thứ cho người khác,
tôi phải tập tha thứ cho chínn bản thân mình ...


Tôi đã học được từ cuộc sống: khi một người không yêu mến tôi như tôi
như tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...


Tôi đã học được từ cuộc sống: mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin
nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây ...


Tôi đã học được từ cuộc sống: tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm
tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời.

Lão Khoai
27-01-2011, 11:12 PM
Toàn những lời khuyên tốt đẹp ,nhưng điều tốt đẹp nhất là đuợc sống theo ý mình ,dù có sai lầm hay thất bại ,nhưng hề chi ! người ta chỉ có một cuộc đời để sống để trải nghiệm thôi .Đôi khi khôn ngoan quá lại mất thú

nhachoaloiviet
27-01-2011, 11:19 PM
Toàn những lời khuyên tốt đẹp ,nhưng điều tốt đẹp nhất là đuợc sống theo ý mình ,dù có sai lầm hay thất bại ,nhưng hề chi ! người ta chỉ có một cuộc đời để sống để trải nghiệm thôi .Đôi khi khôn ngoan quá lại mất thú

Khôn ngoan đến mấy cũng chẳng thấm vào đâu bác Khoai nhể.

scholes
27-01-2011, 11:25 PM
Cuộc đời con người vốn ngắn ngủi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã trở thành người già, thế nên chả tội gì mà không sống theo ý mình, khi chết đi cũng không có gì hối tiếc, còn sức là còn ăn chơi:)):)):))

Lão Khoai
28-01-2011, 12:01 AM
Khôn ngoan đến mấy cũng chẳng thấm vào đâu bác Khoai nhể.

ừ khôn ngoan cũng chẳng bì đuợc cái tai quái trong trò đùa của hóa công nhachoa à

Minh Ngọc
28-01-2011, 12:52 AM
Cờ_Cơm: Có ai đó gửi mấy dòng này cho đệ qua yahoo mail , thấy hay hay nay post lên để chư Huynh , Tỷ xem chơi . Biết đâu trong đời sống "đôi khi" hữu dụng @};- !


Áp dụng thực tế:

* Đôi khi ai đó làm bạn tổn thương , phản bội hay lợi dụng bạn ... để
bạn có thể nhận ra ý nghĩa của sự thật, lòng chân thành, và hơn thế
nữa, hiểu rằng tha thứ không phải là một điều gì quá kho'
Áp dụng: Nên chơi với những kẻ hay gây tổn thương và hay lợi dụng ta vì có ý nghĩa hơn. Không nên chơi với người thủy chung, hay giúp mình.

* Đôi khi bạn cũng phải sụt sịt , hắt xì hơi vài cái. Tự dưng điều đó
sẽ giúp bạn biết lo cho sức khỏe mình hơn , biết ăn uống, tập luyện
điều độ hơn.
Áp dụng: Nên đau ốm nhiều hơn khỏe mạnh.(Khỏe mạnh mãi không thấy ý nghĩa của khỏe mạnh??!!). Nên chết vì như thế mới hiểu đuwocj ý nghĩa của cuộc sống???

* Đôi khi cũng phải mạo hiểm để biết rằng đích đến chẳng còn xa. Rút
lui , ngần ngại ngay từ phút đầu tiên là bạn đã đánh mất cơ hội khám
phá khả năng tiềm ẩn của mình.
Áp dụng: Nếu có 1 chiếc ô tô đang phóng nhanh ta nên bất ngờ lao thẳng vào mũi nó. Chắc chắn ta sẽ khám phá ra khả năng tiềm ẩn của mình.(Nếu sống sót).


* Đôi khi bạn cũng phải bị mất đi những đồ vật bình thường để hiểu
được cúng không đơn thuần chỉ là những thừ vô tri vô nghĩa. Mà đó là
kỉ niệm, là tình cảm của người tặng gửi gắm, là nhân chứng của sự yêu
thương!Để biết trân trọng giữ gìn hơn những thứ mà chỉ khi mất đi mới
thấy quý giá...
Áp dụng: Những kỷ vật của người thân của ta, ta nên vứt đi. Có thế mới hiểu được giá trị thật của nó.

* Đôi khi bạn phải bù đầu bù cổ với công việc, không kiếm ra được một
tí giờ rảnh để bạn nhận ra không nên lãng phí thời gian , vì nó là một
trong những thứ hiếm hoi duy nhất không trở lại bao giờ.
Điều này đúng nếu ta sống sót qua giai đoạn không còn tý thời gian rảnh nào.


* Đôi khi bạn phải bị người ta cho "leo cây" , đợi chờ vài lần để thấm
cái cảm giác bực mình, lo lắng và hiểu rằng đừng nên dùng giờ dâythun với người khác...

Áp dụng: Nên chơi thân thiết với những kẻ thường xuyên thất tín và coi thường ta. tránh xa những người luôn đúng giờ, luôn nghiêm túc.


* Đôi khi bạn cũng phải bị vấp té vài lần để có thể tự dặn mình phải
cẩn thận hơn trong tất cả mọi chuỵên , để tránh không phạm sai lầm như thế một lần nữa. Và quan trọng hơn, để biết rằng mình vẫn còn đủ bản
lĩnh để đứng lên.
Áp dụng: Tự dưng thì không nên cẩn thận mà làm gì. Cứ té ngã vài lần cái đã, bấy giờ hãy học cẩn thận.(Trường hợp không sống sót qua quả té ngã thì kiếp sau sẽ học sự cẩn thận.)


* Đôi khi phải bị một điểm kém để biết chủ quan và lười biếng luôn
chực chờ lôi tuột ta xuống dốc, và để dặn mình không bao giờ được
ngừng cố gắng dù chỉ trong ý nghĩ.
Áp dụng: Cái này đưa cho mấy đứa con, chúng đem đến trường và nói với thầy cô: "Đây nhé: tuyệt đối không được đánh trượt vì điểm kém nhé?"


* Đôi khi người ta ghét bạn, quay lưng với bạn để chợt nhận ra rằng
thương một người không phải là dễ. Vì vậy, hãy để trái tim lên tiếng
nếu bạn thương yêu ai đó...
Áp dụng: Hãy dành sự yêu thương cho những ai ghét ta và quay lưng lại với ta.

Lão Khoai
28-01-2011, 12:58 AM
Hô hô xem ra lời khuyên khi được bác MinhNgoc chỉ cho áp dụng thì nguy quá .Nó là những lời an ủi khi sự đã rồi chẳng thể tránh đuợc ,bác đang yên lành lại lôi ra áp dụng .Thế này ai còn dám khuyên bảo gì nữa bác ơi

Cờ_Cơm
28-01-2011, 12:59 AM
Toàn những lời khuyên tốt đẹp ,nhưng điều tốt đẹp nhất là đuợc sống theo ý mình ,dù có sai lầm hay thất bại ,nhưng hề chi ! người ta chỉ có một cuộc đời để sống để trải nghiệm thôi .Đôi khi khôn ngoan quá lại mất thú


Hai mươi năm trước đệ cũng nghĩ như vậy Huynh ạ ! Nhưng sau này được biết giáo lý Đại Toàn Thiện của dòng Njngma thì đệ lại quí tiếc thời gian ngắn ngủi ở Ta Bà này .

4 điều tâm niệm hành giả tu tập cần nằm lòng :
- Mọi việc (vật) vô thường , cho dù là những quan hệ thân thích nhất , những của cải , tài sản mình quí nhất , hay danh tiếng tốt nhất v.v... cũng có khi bỏ mình mà đi .....

- Thân người khó được , có thể lúc nào đó hít vào mà không thở ra nữa là xong kiếp người ! Khi bỏ thân tứ đại này rồi biết lúc nào mới tái sanh lại làm người ? Có khi 5 , 3 kiếp , có khi hàng nghìn kiếp thấp sanh , súc sanh hay noãn sanh cũng không chừng ..... Nên lợi dụng thời gian làm người để tu tập tiến gần hơn đến giác ngộ .

- Nghiệp quả , khi nghiệp đến rồi dù cho tài cao kinh bang tế thế như Khổng Minh , Bàng Thống cũng không làm gì hơn được ! Lại như Mục Kiền Liên đệ nhất thần thông A La Hán cũng phải bị ngoại đạo đánh cho bầm dập xác thân mà chết , ví như thân thể minh đây , tới hồi nó bịnh nó đau , mình kêu nó hết cũng không theo ý mình đâu ......

Lão , Tử , ai cũng vậy đến lúc nào rồi cũng già đi và chết , thế là hết 1 kiếp người , có đem theo được gì ? quyền cao , chức lớn , vợ đẹp con xinh , bạn bè thân hửu ? Tất cả đều không ! Chỉ mang theo tội và phúc đấy thôi . Sao ta không lợi dụng lúc thần trí còn minh mẫn , cơ thhể còn khang kiện để có thể sống tốt hơn ? Tu tập lợi giác , giác tha ......


ĐÓ CHỈ LÀ TÍN NGƯỠNG TÔN GIÁO CỦA ĐỆ :x , KHÔNG DÁM KHUYÊN AI CẢ . NẾU CÓ GÌ SAI SÓT XIN HUYNH LƯỢNG THỨ :)

Minh Ngọc
28-01-2011, 01:14 AM
Hô hô xem ra lời khuyên khi được bác MinhNgoc chỉ cho áp dụng thì nguy quá .Nó là những lời an ủi khi sự đã rồi chẳng thể tránh đuợc ,bác đang yên lành lại lôi ra áp dụng .Thế này ai còn dám khuyên bảo gì nữa bác ơi

Bác thông cảm. em vốn thật thà ai bảo thì nghe thôi chứ có gì đâu?:-??

Lão Khoai
28-01-2011, 01:45 AM
Bác thông cảm. em vốn thật thà ai bảo thì nghe thôi chứ có gì đâu?:-??

Thì có ai nói bác không thật thà đâu , nhưng thật thà kiểu này thì đúng là ....cha quỷ quái !

Lão Khoai
28-01-2011, 02:32 AM
Hì hì thì biết bạn đang tu tập mà ,nhưng mà dòng nào thì cũng thế Njngma ,Barom hay Kagyu cũng chung một gốc thôi ,cũng chung một hệ thức do ngài Nargajuna diễn giải trong Trung Quán Luận,bạn quí thời gian để tu tập là quá tốt ,nhưng tuyệt đối đừng sợ hãi ,mọi sự cũng là ảo giác từ tâm mà ra thôi ,không xét kỹ lẽ nay sau này vào Bardot thì sao

Cờ_Cơm
28-01-2011, 04:03 AM
Hì hì thì biết bạn đang tu tập mà ,nhưng mà dòng nào thì cũng thế Njngma ,Barom hay Kagyu cũng chung một gốc thôi ,cũng chung một hệ thức do ngài Nargajuna diễn giải trong Trung Quán Luận,bạn quí thời gian để tu tập là quá tốt ,nhưng tuyệt đối đừng sợ hãi ,mọi sự cũng là ảo giác từ tâm mà ra thôi ,không xét kỹ lẽ nay sau này vào Bardot thì sao


Bồ Đề bổn vô thọ
Minh cảnh diệc phi đài
Bổn lai vô nhất vật
Hà xứ nhạ trần ai .....


Đã "Bổn lai vô nhất vật" thì làm gì có sợ hãi Khoai huynh ;) ?


Bardothodo nếu mình chưa thọ các đàn Pháp tối thượng Du Già để kịp vận chuyển thần thức thì ít nhất phải có Pháp Phowa (Cực Lạc Di Đà) để nương nhờ nguyện lực của Ngài .

Lão Khoai
28-01-2011, 05:37 AM
[QUOTE=Cờ_Cơm;101934


Đã "Bổn lai vô nhất vật" thì làm gì có sợ hãi Khoai huynh ;) ?

.[/QUOTE]

hê hê lý là như thế ,nhưng sự có rốt ráo chưa là chuyện khác nghe .cẩn thận !

Cờ_Cơm
28-01-2011, 07:48 AM
NĂNG LỰC CỦA TƯ TƯỞNG


Hãy cẩn trọng về các tư tưởng của bạn vì những gì được xuất phát từ tâm của bạn sẽ bị hoàn trở về mỉnh.



Mỗi một niệm mà bạn khởi lên đều được phản hồi.



Nếu như bạn ghét ai thì bạn sẽ bị ghét trở lại.



Còn như bạn yêu thương ai, thì tình yêu thương sẽ đến với bạn.



Với tư tưởng xấu, bạn sẽ nhận lại gấp ba lần các điều tệ hại …..



Thứ nhất, chính bạn- người suy tư bị tổn thương gây nên thân bệnh một cách bất thường.



Điều kế nữa, nó sẽ làm hại đến đối tượng của bạn, và cuối cùng, nó làm cho toàn thể nhân loại bị nhiễm bầu không khí bệnh hoạn.



Mỗi một tư tưởng xấu như lưỡi kiếm được rút ra chỉa thẳng vào đối tượng.



Nếu như bạn vui thích với lòng thù hận, thì bạn chính là kẻ sát nhân đang hướng tâm hại đến người mà bạn đang thù hận, nên bạn bị quẫn trí chỉ vì bị quay cuồng trong các suy tư nầy.



Mang cái tâm xấu tệ thì cũng giống như thỏi nam châm thu hút những suy tư xấu của tha nhân và tác động nguợc lại nơi chính bạn.



Với tư tưởng ác sẽ thải ra những không khí độc hại mà bạn tiếp nhận.



Cho nên, thường mang các tư tuởng độc hại làm tước đoạt tâm trong lành của mình và sẽ thúc đẩy bạn là người suy tư thực hiện các hành động để biểu thị điều tệ hại đó.



Hãy nghiêm túc quán chiếu các tư tưởng của bạn.



Giả sử bạn đang bị các phiền não đổ dồn đến, khiến bạn rơi vào trầm cảm. Hãy dùng một tách nhỏ sữa hoặc trà. Ngồi yên lặng, mắt nhắm lại.



Tìm căn nguyên gây gây phiền não và cố gắng loại bỏ nguyên nhân đó.



Phương pháp tốt nhất để vượt qua các phiền não và hậu quả gây nên chán nãn, là hãy truyền cảm hứng tích cực đến những tư tưởng và đối tượng.



Hãy miên mật, hoá giải các tư tưởng tiêu cực. Đây là một sự chuyển hoá vi diêu một cách tự nhiên.



Các nghiên cứu về năng lực của tư tưởng rất là thú vị và vi tế.



Niệm pháp giới có liên quan thực tại nhiều hơn so với vũ trụ vật lý. Sức mạnh của tư tưởng là rất lớn.



Mỗi một niệm của bạn có giá trị trực giải cho mỗi cách sống của bạn.



Thân khoẻ mạnh, tâm trong sáng, bạn đạt được tự tại và an lạc có thể đem lại ích lợi cho tha nhân qua nội lực nầy- tất cả tùy thuộc vào tự tánh và năng lực tư tưởng của bạn.



Hãy quán chiếu tự tánh và khai phát thành năng lực của tâm của bạn.

Cờ_Cơm
28-01-2011, 07:50 AM
ĐIỀU CHỈNH ÁP LỰC TRONG CUỘC SỐNG



Chúng ta thường nói “người mà không lo xa tất có buồn gần” ý nói áp lực mọi lúc mọi nơi luôn tồn tại xung quanh chúng ta.



Mỗi độ tuổi khác nhau sẽ có những áp lực tương đương với nó.



Ví dụ thanh thiếu niên thì áp lực chính là bài vở; thành niên lập gia thất thì áp lực là công việc và gia đình; đi vào độ tuổi lão niên thì về hưu, sự cô đơn, và đối diện với cái chết là một áp lực rất lớn.



Trong mỗi một vai trò khác nhau trong cuộc sống thì có những áp lực riêng biệt không tương đồng.



Thầy giáo và học sinh áp lực khác nhau; người quản lý và người bị quản lý áp lực cũng khác biệt; làm cha mẹ và làm con áp lực cũng không giống.



Mà mỗi một người lại kiêm nhiều vai trò nên áp lực lại có nhiều loại chồng chất lên nhau.



Làm thế nào để đối phó những áp lực? đây là đề tài quan trọng hàng đầu trong tất cả những nổi lo của người thời này.



Ở đây đưa ra vài toa thuốc gia truyền để mọi người tham khảo:



Dừng chấp nhất những việc nhỏ: chúng ta thường hay chấp nhất những việc rất nhỏ, nếu bình tâm mà suy nghĩ thì những thứ đó thật chẳng là gì cả, chỉ vì chúng ta quá chú ý đến những việc nhỏ nảy rồi phóng đại nó lên và làm cho nó trở nên quan trọng, như vậy thì đương nhiên là tăng thêm rất nhiều áp lực.



Cẩn thận cách nghĩ của bạn, làm thế nào để nó thoát khỏi hiệu ứng của sự phóng đại: do vì bạn quá tập trung vào những chi tiết nhỏ làm cho tâm bạn trở nên rối, bạn cảm thấy hỏng việc, luồng suy nghĩ cứ nối tiếp hết thứ này đến thứ khác, mãi đến lúc bạn trở nên lo âu cho những tình cảnh không thể tưởng được.



Thì lập tức nên dừng lại, đề phòng khi họa chưa tới, đồng thời xem xét lại tinh thần của bạn đừng để bị lừa bịp bởi những đợt thoái triều của tinh thần, nhìn người và sự vật hoàn toàn là tiêu cực.



Như vậy những áp lực nho nhỏ trong nháy mắt đã trở nên áp lực rất lớn.



Luyện tập buông lỏng hít thở đến mười: lúc bạn cảm thấy bực tức thì hãy chậm chậm hít sâu một hơi, đồng thời lớn tiếng đếm 1, sau đó buông lỏng toàn thân đếm 2, và cứ như thế cho đến 10. lúc bạn đếm xong thì những buồn giận cũng theo đó mà tan biến hết.



Phương pháp này sẽ giúp bạn chuyển những việc lớn thành nhỏ và áp lực sẽ biếm mất một cách vô hình.



Bạn sẽ biến thành hình dáng bạn thường luyện tập nhất: nếu như chúng ta thường sống trong những biểu hiện của lo âu bất an, sân giận, thù oán… cuộc sống của chúng ta có khả năng phản ứng ra kết quả của những luyện tập này, đó là ý nghĩa của câu“tướng do tâm sanh” vậy.



Ngược lại hằng ngày chúng ta luyện tập kiên nhẫn, buông thư, hướng thượng, có thái độ lạc quan tích cực …như vậy khi đối diện với những áp lực chúng ta liền lấy kết quả của luyện tập đó để đối phó và hóa giải những áp lực.

trong cuộc sống của chúng ta có vô vàng những áp lực khác nhau, chúng ta không có khả năng chọn lựa kế thừa loại áp lực nào, nhưng chúng ta có khả năng quyết định dùng phương pháp nào để đối diện loại trừ những áp lực đó, bạn là người thông minh bạn sẽ biết nên làm như thế nào rồi?

Cờ_Cơm
28-01-2011, 07:59 AM
hê hê lý là như thế ,nhưng sự có rốt ráo chưa là chuyện khác nghe .cẩn thận !


Đùa chút cho vui thôi Khoai huynh ! Thực ra bất kỳ Pháp môn tu tập nào cũng cần có 3 yếu tố :
Minh Sư
Trì Giới
Tinh tấn

Nếu giử được như vậy mà miên mật hành trì thì có gì là sợ hay không sơ hãi . Cho dù sớm bỏ xác thân nơi địa cầu này thì chắc chắn cũng sẻ được tái sanh vào 1 kiếp khác và nơi đó gặp được Phật Pháp !

Có đi thì có tới (sớm hay muộn tùy mình) , không có đi thì ..... hihi .... không biết về đâu thực sự á !

Lão Khoai
28-01-2011, 08:29 AM
Có đi thì có tới (sớm hay muộn tùy mình) , không có đi thì ..... hihi .... không biết về đâu thực sự á !

Hay lắm , thực hành phép Chok chưa , chúc bạn thành công .Kính trọng lắm

dohuuthuc
28-01-2011, 09:02 AM
ừ khôn ngoan cũng chẳng bì đuợc cái tai quái trong trò đùa của hóa công nhachoa à


Hổng có cái dại nào giống cái dại nào !!!

Cờ_Cơm
28-01-2011, 09:06 AM
Chok trong tiếng Tạng có vài nghĩa Huynh ạ ! Không chỉ là ra bải tha ma niệm chú , thực hành nghi thức cúng dường máu thịt cho các loài u linh mà thôi . Chok còn có nghĩa hội tụ , trong 1 Pháp hội nào đó cũng dùng chử Chok . Ví dụ KOLO CHOK là đàn Pháp Chakrasamvara (Thắng Lạc Luân) !

Xin lỗi Huynh , những Pháp Tối Thượng Du Già hành giả không được phép nói ra Bỗn Tôn mình là vị nào .

Lão Khoai
28-01-2011, 09:19 AM
Hổng có cái dại nào giống cái dại nào !!!

Thế mới gọi là cuộc đời bác ạ ,học khôn mãi cũng thế thôi

Lão Khoai
28-01-2011, 09:22 AM
Chok trong tiếng Tạng có vài nghĩa Huynh ạ ! Không chỉ là ra bải tha ma niệm chú , thực hành nghi thức cúng dường máu thịt cho các loài u linh mà thôi . Chok còn có nghĩa hội tụ , trong 1 Pháp hội nào đó cũng dùng chử Chok . Ví dụ KOLO CHOK là đàn Pháp Chakrasamvara (Thắng Lạc Luân) !

Xin lỗi Huynh , những Pháp Tối Thượng Du Già hành giả không được phép nói ra Bỗn Tôn mình là vị nào .

Khà khà yên tâm , tôi ở Amdo và Katmandu một quãng thời gian rồi cũng có biết chút chút đấy

Cờ_Cơm
28-01-2011, 01:08 PM
Thiện tai ! thiện tai ! CỜ_ƠM_CƠM thật là người mến đạo ! Phật pháp vô biên hiện hữu ở khắp nơi , trong tâm mỗi người đều có Phật, sao lai phải đi tìm ?.

Thưa : Đi đây là đi tìm tự tánh chơn như , hành trình chuyển hóa tự phàm vi Thánh , không phải đi tìm Phật bên ngoài Bác ạ !
Như Kim Cang Kinh viết : Kẻ nào theo sắc tướng , theo âm thanh cầu ta , kẻ ấy theo Đạo tà , chẳng đặng thấy Như Lai !

Lão Khoai
28-01-2011, 05:30 PM
Tự tính chân như có sẵn ở trong, sao lại phải đi tìm ? Thí xả rốt ráo thì Phàm với Thánh như nhau, sao lại phải chuyển hóa ?.
- Này đạo lưu CỜ_ƠM_CƠM Đạo nhân không nương chính là Như Lai vậy.

Gớm thay bác PhiHuong ,tuởng chỉ rong chơi không ngờ cũng đầy một túi Biện tài vô ngại ....

Cờ_Cơm
28-01-2011, 08:36 PM
Tự tính chân như có sẵn ở trong, sao lại phải đi tìm ? Thí xả rốt ráo thì Phàm với Thánh như nhau, sao lại phải chuyển hóa ?.
- Này đạo lưu CỜ_ƠM_CƠM Đạo nhân không nương chính là Như Lai vậy.

Vậy xin hỏi Bác hiện tại ăn miếng đậu phụ và miếng giò lụa có thấy như nhau chăng ? Nếu đã thấy như nhau thì đệ đây xin bái phục !

Đệ đây là kẻ phàm phu cần phải sám hối diệt Ngã , tu tập dài dài dẫu biết rằng Phật tính ở Thánh không tăng , ở phàm không giảm . Nhưng như Ngọc kia ..... cái đã sáng chói , cái còn ở từ bùn đất phải đem rửa sạch , lau chùi .

Đệ là loại thứ 2 vậy , có thể phải tu kiếp này , kiếp nữa , kiếp nữa ..... và hằng hà kiếp không chừng o:-)

Cờ_Cơm
29-01-2011, 12:42 AM
HỌC NHẬN LỖI

Các quan chức thường mắc phải một khuyết điểm giống nhau, đó là chết cũng không nhận lỗi.

Chết cũng không nhận lỗi cũng là cái bệnh rất phổ biến của người Trung Quốc, dù cho có phạm phải sai lầm lớn đến mấy, ông ta sẽ vịn đủ cớ này cớ nọ, tìm mọi lý do để lấp liếm những sai sót của mình.

Ví dụ, đã hẹn 10 giờ bắt đầu cuộc họp, ông ta đến muộn 30 phút; đến muộn mất nửa giờ thì nên nhận lỗi, nhưng ông ta không những không thèm nhận lỗi mà còn kể lể vô số lý do, nào là: hôm nay tắc đường; tôi chuẩn bị ra khỏi cửa thì lại có điện thoại; tôi vừa định đi thì có khách; lúc đi thì trời đổ mưa, tôi tìm mãi mà không thấy cái ô v.v.

Tóm lại, ông ta lôi ra vô vàn lý do, chỉ để nói rằng đến muộn là buộc phải thế, ông ta không hề có lỗi gì.

Nhận lỗi là một đức tính! Đạo Phật có một giáo lý tuyệt vời, đó là học nhận lỗi; Khổng môn có cái gọi là. Mỗi nhật tam tỉnh ngộ thân (Mỗi ngày phải xét mình ba lần), nhưng cửa Phật thì, có thể nói, luôn luôn phải phản tỉnh nhận lỗi.

Thực hiện không đầy đủ giáo huấn của cha mẹ, phải nhận lỗi; giúp đỡ bạn bè không tận tình, phải nhận lỗi; dạy dỗ con cái không đến nơi đến chốn, phải nhận lỗi; cống hiến cho Tổ quốc, cho xã hội chưa đủ, phải nhận lỗi.

Thậm chí trong một ngày, buổi sáng dậy muộn, phải nhận lỗi; đi làm muộn, phải nhận lỗi.

Mỗi ngày không làm tốt nhất công việc của mình, cần nhận lỗi; không chăm lo cho gia đình chu đáo, cần nhận lỗi; hàm ơn người khác mà không báo đáp, cần nhận lỗi; có những điều không phải trong quan hệ giao tế, cần nhận lỗi, để người khác không hài lòng về mình, cần nhận lỗi; lạm dụng tài nguyên thiên nhiên, cần nhận lỗi.

Nhận lỗi, có thể tiến bộ; nhận lỗi, có thể tích đức. Nhận lỗi cần phải hiểu phản tỉnh; hiểu được phản tỉnh nhận lỗi, mới có thể có thêm sức mạnh.

Nho gia dạy rằng: quá tắc vật đạn cải (phạm sai lầm đừng ngại hối cải), vì thế, có lỗi thì chớ sợ sửa sai, chỉ có dũng cảm nhận lỗi, dũng cảm sửa sai, mới có thể tự làm mới mình, thẳng thắn chấp nhận sai lầm, thì không cần phải lắm lý do.

Hiểu rằng nên nhận lỗi, không cần phải tìm cách che đậy gì nữa, vì thế cửa Phật mới dạy “phát lộ”, có thể phát lộ sám hối hơn nữa, mới gọi là đức tốt.

Đời một con người, có rất nhiều điều cần học, như học tri thức, học kỹ năng, học đối nhân xử thế, đặc biệt là phải học nhận lỗi, đây là môn học quan trọng của đời người, đáng để chúng ta dụng tâm học tập.

PhiHuong
29-01-2011, 01:47 AM
Vậy xin hỏi Bác hiện tại ăn miếng đậu phụ và miếng giò lụa có thấy như nhau chăng ? Nếu đã thấy như nhau thì đệ đây xin bái phục !

Đệ đây là kẻ phàm phu cần phải sám hối diệt Ngã , tu tập dài dài dẫu biết rằng Phật tính ở Thánh không tăng , ở phàm không giảm . Nhưng như Ngọc kia ..... cái đã sáng chói , cái còn ở từ bùn đất phải đem rửa sạch , lau chùi .

Đệ là loại thứ 2 vậy , có thể phải tu kiếp này , kiếp nữa , kiếp nữa ..... và hằng hà kiếp không chừng o:-)

Đạo lưu CỜ_ƠM_CƠM ơi ! đậu phụ, giò lụa cùng vô thường chẳng khác, nhưng nếu đại đức nào thấy thế thì đừng bái phục. Vì sao vậy ? vì rằng : chẳng biết biện thì làm sao biết pháp, chẳng biết pháp thì hành trì sao được, chứng ngộ sao được !.
Người mến đạo tu hành diệt trừ ý niệm chấp ngã để mà vô vi, để mà thanh tịnh, chứ đâu phải diệt ngã ?.
Còn như ngọc kia, cái sáng tự bên trong, nếu không thế thì lau chùi mài rửa nào có ích gì !.
Tại hạ là người trần tục, khi rảnh rỗi có xem đôi chút về kinh Phật, biện luận như thế không biết có đúng chăng ?.
Thiết nghĩ, đường đến niết bàn muôn lối. Tu đức hành thiện cho cái tâm trong sáng, linh diệu ngõ hầu đạt đạo là một lối,
soi rọi lòng mình để tìm cái bản lai diện mục cũng là một lối vậy.

Lão Khoai
29-01-2011, 02:45 AM
@ PhiHuong
Kiến giải rất sâu xa , vuợt qua đuợc bức màn ngôn ngữ ,nói đuợc cái chỗ
Nhất thiết hữu vi pháp
Như mộng huyễn bào ảnh
Như thiểm diệc như điện
Ưng tác như thị quán
Thuyết rốt ráo như thế ! Có Đạo chăng ? săm soi cái chỗ người ta không lường đến , Bác mới thật tinh vi .Khoai này thật lòng không khách sáo .Rất Phục .Lão PhiHuong vào ra không ngại ,nhất định có chỗ sở đắc tính Không

Cờ_Cơm
29-01-2011, 03:28 AM
Đạo lưu CỜ_ƠM_CƠM ơi ! đậu phụ, giò lụa cùng vô thường chẳng khác, nhưng nếu đại đức nào thấy thế thì đừng bái phục. Vì sao vậy ? vì rằng : chẳng biết biện thì làm sao biết pháp, chẳng biết pháp thì hành trì sao được, chứng ngộ sao được !.
Người mến đạo tu hành diệt trừ ý niệm chấp ngã để mà vô vi, để mà thanh tịnh, chứ đâu phải diệt ngã ?.
Còn như ngọc kia, cái sáng tự bên trong, nếu không thế thì lau chùi mài rửa nào có ích gì !.
Tại hạ là người trần tục, khi rảnh rỗi có xem đôi chút về kinh Phật, biện luận như thế không biết có đúng chăng ?.
Thiết nghĩ, đường đến niết bàn muôn lối. Tu đức hành thiện cho cái tâm trong sáng, linh diệu ngõ hầu đạt đạo là một lối,
soi rọi lòng mình để tìm cái bản lai diện mục cũng là một lối vậy.


Phật có 8 vạn 4 ngàn Pháp Môn , người tu nên tìm môn khế hợp với mình mà hành trì , khỏi uổng phí kiếp làm người . Đệ là người căn tính thô lậu nên lấy cái TIỆM chẳng màng đến ĐỐN ! Người tu như kẻ uống nước , nóng lạnh tự biết . Khẩu thuyết , biện tài vô ngại làu làu mà chưa chứng đắc thực sự , chưa hàng phục được cái Tâm của mình thì cũng là nói thôi phỏng có ích gì ? Vi' như loài vẹt loài sáo tuy có thể nói theo tiếng người nhưng nào hiểu nghĩa là chi ? Lý ,Sự cần viên dung nếu không thì cũng là cầu chút danh hảo để người kính trọng rằng mình đa văn , quảng bác vậy thôi !

Hơn nữa kẻ theo Đạo thời nên khiêm cung học hỏI tứ phương thiện tri thức , cũng cần hiểu rỏ Thiên Đạo thế Đạo , thời xưa Lục Tổ Huệ Năng chỉ nghe 1 câu "Ưng Vô Sở Trụ Nhi Sanh Kỳ Tâm" trong Kim Cang Kinh mà hoát nhiên đại ngộ ấy là bậc Đại Căn , còn thời này phỏng hỏi có được mấy ai như thế thưa Bác ?

Cho nên chư Tổ Sư Đại Đức thường khuyến tấn chư đệ tử Thiền Tịnh song tu , Tịnh Mật song tu hoặc Thiền Mật đi cùng là vậy ! Kẻ nào chỉ đọc dăm 3 câu của Pháp Bảo Đàn Kinh , vài đoạn của Thiếu Thất Lục Môn mà nghĩ mình có thể phiêu diêu thoát trần , siêu sinh Tam Giới thì đệ nghĩ hihihihi ..... chỉ là Kính Hoa Thủy Nguyệt đó thôi .

Xin mượn 1 câu trong Hoa Nghiêm Kinh , phẩm Phổ Hiền ..... Ngài nói : Nếu Nghiệp của chúng sanh mà có hình tướng thì nó cao hơn núi Tu Di , chật kín cả hư không , phủ lấp cả tam thiên đại thiên thế giới . Như Đức Di Lặc Bồ Tát đã là Nhất Sanh Bổ Xứ , được chư Phật thọ ký la Phật tương lai . Thế mà Ngài nơi cung Đâu Suất mỗi ngày còn 6 thời sám hối , tu trì . Vậy thì nếu mình thực tu thì nên thế nào mỗi người sẻ tự hiểu Bác ạ !

Lão Khoai
29-01-2011, 08:40 AM
Khà khà Chớ có nổi sân chú Cơm tặng chú vài câu kệ trong Luận về Bồ Đề Tâm của thánh tăng Long Thọ

Trước một đối cảnh, / có thể phát sinh
nhiều loại nhận thức
người này thấy đẹp
nhưng với người kia / có khi lại khác.

. Đối với cùng một / thân người phụ nữ,
có khi phát sinh / ba loại nhận thức :
nhà tu khổ hạnh / sẽ thấy thây ma ;
đàn ông nhìn ra / đối tượng thèm muốn;
chó [hoang] lại thấy / là miếng mồi ngon.

Cờ_Cơm
29-01-2011, 12:51 PM
Khà khà Chớ có nổi sân chú Cơm tặng chú vài câu kệ trong Luận về Bồ Đề Tâm của thánh tăng Long Thọ

Trước một đối cảnh, / có thể phát sinh
nhiều loại nhận thức
người này thấy đẹp
nhưng với người kia / có khi lại khác.

. Đối với cùng một / thân người phụ nữ,
có khi phát sinh / ba loại nhận thức :
nhà tu khổ hạnh / sẽ thấy thây ma ;
đàn ông nhìn ra / đối tượng thèm muốn;
chó [hoang] lại thấy / là miếng mồi ngon.


Huynh Khoai chớ có hiểu lầm nhé ! Đệ tuyệt đối không có ý ám chỉ Bác Hương đâu , Đấy là luận về Nhất Xiển Đề của nhà Phật đó thôi . Đệ la` kẻ mỗi ngày có sám lạy Hồng Danh , không hề khích bác hay chấp vặt như Huynh nghĩ :D . Huynh thấy có điều đụng chạm đến Huynh hay sao ?

Cờ_Cơm
29-01-2011, 01:04 PM
Tức Giận !

Tức giận ai là đem cái ngu dại của người đó làm khổ mình.

Hãy tha thứ đi, không phải là cho người đâu mà là cho chính ta đó.

Tha thứ là ta tự giải thoát mình khỏi một mối bực tức và phiền muộn trong lòng.

Kẻ làm ta bực tức có thể đang sung sướng phởn phơ (vì họ có biết gì đâu!).

Trong khi ta lại ngồi đây, ôm một mối bực tức trong lòng đến mất ăn mất ngủ.

Vậy thì tự mình làm khổ mình như vậy có phải là cực kỳ ngu xuẩn không?

Còn tức giận ai tức là còn coi trọng người đó. Hãy quên kẻ đó đi.

Và nếu phải tiếp xúc thì hãy vui vẻ với người đó và tự nhủ: “Ta đang tiếp xúc với với một đứa trẻ con, nó không ý thức được việc nó đang làm.”

Tha thứ và không nghĩ đến kẻ đó mới là đứng trên nó một bậc.

Có ai đời đi tức một kẻ điên, một kẻ mất trí không?

Vậy thì đi tức một kẻ ngu, đi tức một kẻ không biết nghĩ làm gì cho mất công.

Thay vì giành thời gian để bực tức, hãy giành thời gian để quan tâm và chăm sóc đến những người xứng đáng nhận được sự yêu thương của ta.

Hãy mỉm cười đi và sẽ thấy cuộc đời thật hài hước.

Và những hành động ngu dại của người khác cũng là những điều hài hước.

Hãy mỉm cười đi và sẽ thấy cuộc đời còn nhiều người để ta yêu thương, cuộc đời còn nhiều việc để ta quan tâm.

Và cuối cùng hãy nhớ điều này:

Ngoại trừ chính bản thân ta, không một ai, không một kẻ nào có thể tước đoạt được sự vui vẻ và thanh thản trong tâm hồn ta.

Lão Khoai
29-01-2011, 09:03 PM
Huynh Khoai chớ có hiểu lầm nhé ! Đệ tuyệt đối không có ý ám chỉ Bác Hương đâu , Đấy là luận về Nhất Xiển Đề của nhà Phật đó thôi . Đệ la` kẻ mỗi ngày có sám lạy Hồng Danh , không hề khích bác hay chấp vặt như Huynh nghĩ :D . Huynh thấy có điều đụng chạm đến Huynh hay sao ?

Khà khà ,tôi vốn mát tính mà đâu có gì đâu Vui thôi ! Chỉ có chút chút ngạc nhiên là ..... mà thôi không nói nữa

Cờ_Cơm
29-01-2011, 11:44 PM
Có gì cứ nói chứ Khoai Huynh , nhiều khi đệ đọc kinh sách điễn tích nhiều quá nên viết lộn xộn vậy mà , 90 % là coppy lời tiền nhân thôi !

Cờ_Cơm
29-01-2011, 11:49 PM
Hạnh phúc chân thật





Ta như đứa trẻ được sinh ra trong gia đình tỷ phú mà lại lang thang vất vưởng đi tìm một tương lai.



Một đứa trẻ bỏ nhà đi hoang theo tiếng gọi cháy bỏng của con tim thì không dễ gì chịu quay về khi chưa thấy được sự phũ phàng sau những khát khao cuồng dại.



Trong một may mắn tình cờ được một người tốt bụng chỉ điểm và nâng đỡ, đứa trẻ giác ngộ và chấp nhận quay về để chính thức tiếp nhận gia tài mà bấy lâu không hề nhớ tới.



Còn hạnh phúc nào hơn khi một kẻ khốn cùng bỗng dưng được sở hữu một gia tài đồ sộc của một tỷ phú.



Nhưng nỗi mừng này sẽ tồn tại bao lâu khi những thói hư tật xấu mà đứa bé đã tích lũy trong những lần đánh mất bản thân để mưu cầu hạnh phúc cứ không ngừng lên tiếng, những hạt giống đi hoang năm xưa vẫn luôn thúc giục bên lòng.



Làm một chuyến đi hoang nữa thì khiếp lắm vì ta đã quá thấm thía sự bạc bẽo của tình đời, phía sau những hào quang hạnh phúc mong manh kia luôn giăng đầy những cạm bẫy.



Vậy ta nên lờ đi những phiền não đang chế ngự trong lòng để cố hết sức tiếp xúc với những điều kiện hạnh phúc tương đối mà mình đang có, hay phải cố gắng giải phóng triệt để những năng lượng độc hại ấy thì ta mới thật sự là kẻ có hạnh phúc chân thật?



Tách trà thơm, bữa cơm ngon, hơi thở dịu êm, bước chân thong thả, nụ cười tươi mát…đều là những giá trị của hạnh phúc.



Nhưng khi những hạt giống xấu trong chiều sâu tâm hồn như sân hận, thèm khát, hận thù, tuyệt vọng… biến thành những nguồn năng lượng hắc ám cả thâm thắc thì ta đâu còn khả năng để tiếp xúc với những giá trị mầu nhiệm của hạnh phúc trong hiện tại được nữa.



Cái khổ đau bây giờ đã lấn át cái hạnh phúc.



Cũng may là tâm thức của ta có khả năng tiếp nhận và biểu hiện nguồn năng lượng nào mạnh nhất, nghĩa là nếu ta dồn hết sức để phát huy những năng lượng tích cực có tính chất nuôi dưỡng giá trị hạnh phúc thì nó sẽ lấn áp trở lại những phiền não khổ đau.



Cũng giống truyền hình có nhiều kênh, nếu chương trình của kênh này có nhiều bạo động nặng nề thì ta có thể mở sang kênh khác thoải mái và nhẹ nhàng hơn.



Điều này ta cũng đã từng áp dụng.



Mỗi khi bị căng thẳng hay có nỗi buồn xâm chiếm thì ta lập tức tìm nguồn vui khác để thay thế như gọi điện thoại, lên internet, nghe nhạc, đi shopping hay tìm đến những cuộc vui.



Những cách đó cũng đem lại kết quả nhanh chóng, nhưng khi cuộc vui tan biến thì khổ đau lại tiếp tục trỗi dậy như cũ.



Người hiểu biết hơn thì không tìm những điều kiện bên ngoài, họ dùng ngay những chất liệu nơi chính bản thân để chế phục phiền não.



Phương pháp mà những nhà luyện tâm thường dùng đó là theo dõi hơi thở.



Chỉ cần đem hết tâm ý chuyên chú vào hơi thở và quan sát phẩm chất của chúng khoảng chừng năm mười phút là phiền não tan biến ngay.



Thật ra phiền não không bao giờ biến mất, nó chỉ có thể chuyển từ dạng năng lượng như một cơn giận trở về dạng hạt giống như hạt giống giận.



Phương pháp nương tựa hơi thở tuy rất hữu hiệu để giúp ta trở về an trú trong giây phúc hiện tại và lấy lại sự tỉnh táo sáng suốt, nhưng đó cũng chỉ là giải pháp tạm thời.



Rất tiếc, ta không phải là cái truyền hình có thể giữ mãi một kênh nào theo ý mình muốn.



Dù cách gì đi nữa, nếu ta cứ tránh né phiền não hoài thì muôn đời ta sẽ không bao giờ hiểu biết về chính mình cả.



Chỉ khi nào ta hiểu được những gốc rễ, ngõ ngách và năng lực tàn phá của phiền não, hiểu được sự vận hành và mối liên kết sâu xa của phiền não với bản ngã rất kiểu cách và luôn che đậy trong chính ta, thì ta mới tìm ra được cách thoát khỏi sự thao túc và hành hạ nó.



Bởi hạnh phúc chân thật không bao giờ bị điều kiện hóa, nó không cần kèm theo điều kiện phải được thỏa mãn cảm xúc hay ý chí thì nó mới biểu hiện.



Nó là trạng thái vượt ra khỏi sự giam hãm tù đày của những phiền não sâu kín trong tâm hồn, và cả sự vay mượn hạnh phúc tạm thời từ những thứ khác.



Nó là một nguồn ánh sáng tinh anh kỳ diệu xưa nay vẫn tồn tại trong trái tim thuần khiết của mỗi con người.



Đặc tính của nó là tự do, an ổn, bình đẳng và đầy tình thương.



Lẽ dĩ nhiên tùy vào nhu yết và trình độ của mỗi người mà hạnh phúc sẽ có nhiều cung bậc khác nhau.



Dù vậy, ta cũng đừng quên rằng càng bớt đi những điều kiện bên ngoài thì hạnh phúc trong ta sẽ càng lớn.



Nghĩa là hoàn cảnh như ý không phải là thứ hạnh phúc mà ta đang đi tìm, mà chính nó là kẻ dung dưỡng cho sự yếu đuối và hèn nhát của con người, không dám tự khơi dậy hạnh phúc chân thật từ nơi chính mình.



Ta phải cho phép mình đối đầu với hoàn cảnh khổ đau, đối đầu với những khó khăn trở ngại lớn nhất trong tâm hồn, vì chỉ có như thế ta mới tìm được toàn bộ con người chân thật của mình mà bấy lâu nay bản ngã yếu hèn đã cố tình che đậy bằng những hạnh phúc mong manh giả tạm.



Hạnh phúc có từ nơi ấy là hạnh phúc của kẻ giàu sang bậc nhất trên đời, không có bất cứ trở lực nào có thể phá nổi!

Cờ_Cơm
30-01-2011, 03:52 AM
hihihi ... Đại đức CỜ_ƠM_CƠM lại...sôi trào rồi ! Thực ra vì thấy đại đức có thiện tính nên tại hạ muốn giao lưu, phản biện lẫn nhau để ngõ hầu học hỏi thêm chút kiến thức về Phật đạo, nào ngờ ...! Tại hạ tự thấy có hai điều chưa phải :
- Vô duyên vô cớ múa rìu qua mắt thợ, khiến đại đức phải phiền lòng !.
- Dám bất kính gọi đại đức là cờ ơm cơm, trong khi nick của đại đức là CỜ_CƠM.
Những tưởng chỉ là lời nói bông đùa để cuộc giao lưu thêm phần thi vị, thế mà đại đức đối lại bằng những giáo điều điển cố làm mờ đi chút tri thức vốn đã ít ỏi của tại hạ. Cũng may, tại hạ quen thói khi đọc kinh sách phải thẩm thấu rồi mới ghi vào tâm khảm. Những điều đại đức dẫn giải trên đây, tại hạ có đôi phần hiểu khác, vì rằng : Tại hạ hướng đạo theo tâm pháp. Nhưng thôi !...Cùng một câu văn, đồng đạo nói ra thì là tu tập, tha nhân nói ra thì đâu thế !
- Nếu đại đức vẫn chưa vừa lòng, tại hạ sẽ xóa những bài phiền toái kia đi ?.


Bác PhiHuong đã nặng lời rồi , đệ thực không có ý phản bác vì cá nhân và tức khí tranh luận gì đâu ! Nếu có là bởi quan điểm , cái nhìn về Pháp mà thôi . Và hơn nữa là trong Topic không phải chỉ có Bác và đệ hay Huynh Khoai mà có nhiều Đạo Hữu hay Bằng Hữu cùng xem . Nên đệ mới mạo muội dẫn chứng Kinh Điễn v.v.... chứ không phải ra vẻ uyên thâm Phật Pháp gì cả (Vì rất sợ phát ngôn phóng túng mang nghiệp). Và nhớ đâu viết đó lộn xộn , nếu có gì thất ngôn làm Bác phật ý xin cho tiểu đệ thật lòng xin lỗi nhé !

Nam mô CầU Sám Hối Bồ Tát .

Cờ_Cơm
31-01-2011, 03:43 AM
Hảy Luôn Là Chính Mình Trước Mọi Thử Thách !

Mọi người sẽ không đánh giá con người bạn qua số tiền mà bạn có trong ngân hàng, chiếc xe bạn đang đi, căn nhà nơi bạn đang sống hoặc loại công việc bạn đang làm.

Mà bạn, cũng như bao người khác, là một sự pha trộn phức tạp đến mức gần như không thể đong đếm được giữa những khả năng và các giới hạn.


Chính bạn là một sự độc đáo không hề giống ai với tất cả những ưu, khuyết, tính cách, khả năng, niềm tin và mơ ước.



Và bạn hoàn toàn có thể phát triển, hoàn thiện và trưởng thành với chính những gì bạn vốn có.



Có một khuynh hướng ngày càng phổ biến trong xã hội hiện nay, đó là thay vì nhận ra những khuyết điểm của bản thân rồi kiên quyết sửa đổi, cải thiện, nhiều người lại dễ dàng chấp nhận chính mình.



Họ thỏa hiệp cả với những lỗi lầm hay thiếu sót của bản thân, vẫn cho rằng mình là toàn vẹn, là hoàn hảo mà không cần cố gắng gì thêm.



Trong một nghiên cứu về lòng tự trọng, các nhà nghiên cứu nhận thấy rằng:



Những người cảm thấy hạnh phúc với chính mình biết chấp nhận thất bại và thanh minh nó, xem đó như là một sự cố rủi ro và không phản ánh điều gì về khả năng của họ cả.



Còn những người không hạnh phúc đón nhận thất bại một cách bực bội và “xé to” nó ra, biến nó thành “đại diện” cho con người của họ, hơn nữa còn dùng nó để dự đoán những sự kiện tương lai của họ nữa .



Và rút cục là họ không dám làm gì cho dù cơ hội có đến hay không !

PhiHuong
31-01-2011, 10:57 PM
@ PhiHuong
Kiến giải rất sâu xa , vuợt qua đuợc bức màn ngôn ngữ ,nói đuợc cái chỗ
Nhất thiết hữu vi pháp
Như mộng huyễn bào ảnh
Như thiểm diệc như điện
Ưng tác như thị quán
Thuyết rốt ráo như thế ! Có Đạo chăng ? săm soi cái chỗ người ta không lường đến , Bác mới thật tinh vi .Khoai này thật lòng không khách sáo .Rất Phục .Lão PhiHuong vào ra không ngại ,nhất định có chỗ sở đắc tính Không

hihi ... Phihuong đã làm gì có bản lĩnh ghê gớm như thế, chưa sở đắc được gì đâu !.
Chơi cờ chẳng ngại chỗ chông chênh, xem sách thích tìm câu lấp lửng. Cũng bởi không muốn thành vô dụng mà thôi !
Hữu duyên sẽ thấy con đường sáng mà đi, vô duyên thì thiên căn, nguyệt quật biết nơi đâu mà mò mẫm ! Kinh Dịch có nói thế không Kủ tiên sinh ?.

Lão Khoai
01-02-2011, 12:50 AM
hihi ... Phihuong đã làm gì có bản lĩnh ghê gớm như thế, chưa sở đắc được gì đâu !.
Chơi cờ chẳng ngại chỗ chông chênh, xem sách thích tìm câu lấp lửng. Cũng bởi không muốn thành vô dụng mà thôi !
Hữu duyên sẽ thấy con đường sáng mà đi, vô duyên thì thiên căn, nguyệt quật biết nơi đâu mà mò mẫm ! Kinh Dịch có nói thế không Kủ tiên sinh ?.

có đấy bác ạ hào từ trong quẻ Phục ấy mà .Vô bằng bất bí ,vô vãng bất phục
Có chỗ bằng phẳng nào mà không lồi lõm , có sự đi nào mà không trở lại .Nhân cái chỗ Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ ,mà bất chợt gặp được Liễu ám minh hoa hựu nhất thôn
Đang đơn độc mà có em tre trẻ dại dột xin được thức ngủ cùng mình .Ấy là cùng tắc biến ,sống chan hòa với nhau gọi là biến tắc thông , rồi thế nào mà chẳng có ngày sẽ nguyền rủa lẫn nhau .Ô Hô Thế là thông tắc tịt

trung_cadan
01-02-2011, 12:52 AM
có đấy bác ạ hào từ trong quẻ Phục ấy mà .Vô bằng bất bí ,vô vãng bất phục
Có chỗ bằng phẳng nào mà không lồi lõm , có sự đi nào mà không trở lại .Nhân cái chỗ Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ ,mà bất chợt gặp được Liễu ám minh hoa hựu nhất thôn
Đang đơn độc mà có em tre trẻ dại dột xin được thức ngủ cùng mình .Ấy là cùng tắc biến ,sống chan hòa với nhau gọi là biến tắc thông , rồi thế nào mà chẳng có ngày sẽ nguyền rủa lẫn nhau .Ô Hô Thế là thông tắc tịt

Chả hiểu mấy nhưng khoái câu này lão thái Khoai ơi :D !!!

dohuuthuc
01-02-2011, 02:20 AM
Em đọc xong các bài mà chẳng hiểu gì cả vì cao siêu quá .Bất chợt liên tưởng đến một truyện ngắn đã đọc qua :"sadi nhớ hổ "
Trên Ngũ đài sơn có một vị hoà thượng già nhận một cậu bé lên ba làm sa di. Ngũ đài sơn rất cao, hai thầy trò tu hành trên đỉnh núi không bao giờ xuống núi. Mười mấy năm sau, hoà thượng dẫn sa di, lúc này đã là một thanh niên xuống núi chơi. Do một thời gian dài ở nơi không có dân cư nên chàng sa di hầu như không biết cái gì. Vừa đi, hoà thượng già vừa giảng giải cho cậu những con vật gặp trên đường:" Đây là con bò, dùng để cày ruộng. Đây là con ngựa, dùng để cưỡi hay kéo xe. Đây là con gà trống để báo trời sáng. Đây là con chó để canh giữ nhà...". Chàng sa di thấy con nào cũng kì lạ.
Một lúc sau có một thiếu nữ đi tới, sa di ngạc nhiên hỏi:" Đây là con gì?". Hoà thượng già sợ cậu ta động lòng trần nên nghiêm sắc mặt nói:" Đó là con hổ, nếu đến gần, nó sẽ cắn chết ăn thịt ngay lập tức". Sa di không hỏi gì nữa.
Buổi tối sau khi trở về núi, hoà thượng già hỏi:" Những con vật mà con gặp hôm nay, con thấy nhớ con gì nhất?".
Sa di trả lời:" Con không nhớ các con khác, chỉ thấy nhớ con hổ ăn thịt người thôi!".

nhachoaloiviet
01-02-2011, 10:42 AM
Sadi quả thực là một người đàn ông chân chính

dohuuthuc
01-02-2011, 01:58 PM
Vì Em Tôi Đã Làm Sa Di


Thiền viện tôi trưng chỉ ảnh em
kinh kệ nghìn pho có một tên
viết hoa một chữ không ai hiểu
Phật bảo: kinh mà không phải kinh

thế giới vì em sẽ dịu hiền
biển đời phút chốc bỗng bình yên
cánh chim tịch mịch miền vô niệm
vô chấp, em ngồi như Quan Âm

ba nghìn thế giới quy về đây
vóc ốm em đi. Ngón cũng gầy
thấy trong Địa Tạng em và mẹ
Tam Bảo theo tôi: có dáng người

muông thú vì em ở với rừng
tôi vì em ở với thi ca
thấy nhau là một đâu còn ngã
thân chẳng riêng thì tâm nào riêng?

phá chấp. Như Lai ở dưới trần
hiện thân Bồ Tát cứu nhân gian
cây oan khuất vẫn nghìn tay vẫy
tôi vẫn nhìn em là chân kinh

xuống tóc. Theo em khép cửa đời
vào thiền để chỉ thấy viền môi
yêu nhau ai bảo tâm không trụ?
quên hết. Nhìn nhau. Nhất quán rồi.

vì em tôi biến thành sơn tự
mái đỏ tường rêu. Hoa hổ ngươi
tình tôi là thảm xin em bước
rất khẽ mà nghe đất nhớ trời

nước mắt em trên chánh điện tình
nở hoa siêu độ hoá tâm kinh
đêm đêm tôi nhớ bàn tay cũ
và thấy trong kinh đủ bóng, hình

vì em tôi đã làm Sa Di
không đi nên ý vẫn quay về
bế quan toạ thị. Tôi và vách
em tụng kinh gì? Cho nghe đi

hôn em Bồ Tát. Chuông kinh hãi
rung hoảng vì tôi? hay cả em?
( DU TỬ LÊ )


Thư giãn giải trí nha các bác , em hổng có ý gì đâu.

Cờ_Cơm
02-02-2011, 01:30 AM
LỜI DẠY CỦA ĐẠI SƯ ẤN QUANG (Hoá thân của Đại Thế Chí Bồ Tát)

Có Thiền không Tịnh Độ
Người người chướng ngại đường
Khi ấm cảnh hiện ra
Phút chốc đi theo nghiệp

Không Thiền có Tịnh Độ
Muôn tu , muôn người sanh
Khi đã thấy Di Đà
Lo gì không tỏ ngộ ?

Có Thiền , có Tịnh Độ
Cũng như cọp mọc sừng
Đời này làm Thầy người
Đời sau làm Phật Tổ !

Không Thiền không Tịnh Độ
Giường sắt , cột đồng , lữa
Muôn kiếp lại nghìn đời
Không có nơi nương tựa .

Lão Khoai
02-02-2011, 12:10 PM
Bác Thục nhắc thơ Gã thi sĩ họ Du làm tôi nhớ Sài Gòn cuối năm quá ,gã có bài này nghe cũng thấm lắm bác ạ

Đêm Nhớ Trăng Sài Gòn

Đêm về trên bánh xe lăn
Tôi trăng viễn xứ, hồn thanh niên vàng
Tìm tôi đèn thắp hai hàng
Lạc nhau cuối phố, sương quàng cổ cây
Ngỡ hồn tu xứ mưa bay
Tôi chiêng trống gọi, mỗi ngày mỗi xa

Đời ta, tan nát chiêm bao
Tôi trăng viễn xứ, sầu em bến nào

Đêm về trên chiếc xe qua
Nhớ tôi xa lộ, nhớ nhà Hàng Xanh
Nhớ em, kim chỉ khứu tình
Trưa ngoan lớp học chiều lành khóm tre
Nhớ mưa, ôi nhớ mưa xưa !

Nhớ mưa buồn khắp Thị Nghè
Nắng Trương Minh Giảng, lá hè Tự Do

Nhớ nghĩa trang xưa, quê hương bạn bè
Nhớ pho tượng lính, buồn se bụi đường

Cờ_Cơm
04-02-2011, 12:45 AM
10 Điều Tâm Niệm (Luận Bảo Vương Tam Muội)


Điều 1 :
Nghĩ đến thân thể thì đừng cầu không bệnh khổ, vì không bệnh khổ thì dục vọng dễ sanh. Hãy lấy bệnh khổ làm thuốc thần.

Điều 2 :
Ở đời đừng cầu không hoạn nạn, vì không hoạn nạn thì kiêu xa nổi dậy. Hãy lấy hoạn nạn làm giải thoát.

Điều 3 :
Cứu xét tâm tánh thì đừng cầu không khúc mắc, vì không khúc mắc thì sở học không thấu đáo. Hãy lấy khúc mắc làm thú vị.

Điều 4 :
Xây dựng đạo hạnh thì đừng cầu không ma chướng, vì không ma chướng thì chí nguyện không kiên cường. Hãy lấy ma quân làm bạn đạo.

Điều 5 :
Việc làm đừng mong dễ thành, vì việc dễ thành thì lòng khinh thường kiêu ngạo. Hãy lấy khó khăn làm thích thú.

Điều 6 :
Giao tiếp thì đừng cầu lợi mình, vì lợi mình thì mất đạo nghĩa. Hãy lấy kẻ tệ bạc làm người giúp đỡ.

Điều 7 :
Với người thì đừng mong tất cả thuận theo ý mình, vì được thuận theo ý mình thì lòng tất kiêu căng. Hãy lấy người chống đối làm nơi giao du.

Điều 8 :
Thi ân đừng cầu đền đáp, vì cầu đền đáp là thi ân có ý mưu đồ. Hãy coi thi ân như đôi dép bỏ.

Điều 9 :
Thấy lợi đừng nhúng vào, vì nhúng vào thì si mê phải động. Hãy lấy sự xả lợi làm vinh hoa.

Điều 10 :
Oan ức không cần biện bạch, vì biện bạch là nhân ngã chưa xả. Hãy lấy oan ức làm cửa ngõ đạo hạnh.

Cờ_Cơm
04-02-2011, 11:45 PM
Nguồn gốc 14 điều dạy của Phật Gia !

Theo Đại đức Thích Nhật Từ , 14 điều này vốn được lưu truyền tại chùa Thiếu Lâm, Trung Quốc. Không có bài kinh nào trong các bộ Kinh tạng Pa-li, A-hàm kinh và kinh Đại Thừa chứa đủ 14 điều này. Tác giả có thể là các nhà sư chùa Thiếu Lâm và họ đã biên tập, trích dẫn ý tưởng từ các bản kinh, và tập hợp lại theo trật tự mình đặt ra.

Việc truy tìm lại nguyên gốc các câu riêng lẻ từ kinh Phật là điều rất khó. Các bản dịch tiếng Việt đã có một số điểm lệch so với nguyên tác. Ví dụ, "điều răn" là cách dịch không chính xác từ giới (nguyên ngữ Śīla trong tiếng Phạn với nghĩa "giới" của Phật giáo, hay "điều khoản đạo đức").

Trong nhiều bản in "14 điều răn của Phật" được phổ biến tại Việt Nam có chữ ký của hòa thượng Kim Cương Tử ở dưới như là người phát hiện và sưu tầm.


Một bản dịch ra tiếng Việt :

1. Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình

2. Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá

3. Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại

4. Bi ai lớn nhất của đời người là ghen tị

5. Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất mình

6. Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu

7. Đáng thương lớn nhất của đời người là tự ti

8. Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã

9. Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng

10. Tài sản lớn nhất của đời người là sức khoẻ, trí tuệ

11. Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm

12. Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung

13. Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết

14. An ủi lớn nhất của đời người là bố thí

Cờ_Cơm
06-02-2011, 01:20 AM
CHẤP TRƯỚC LÀ NGUYÊN NHÂN ĐAU KHỔ



Tình yêu cao thượng và sự tử tế rất cần thiết trong thế giới này, được xuất phát từ sự trân quí và tùy hỷ với đối tượng, và mong muốn đối tượng được hạnh phúc, an lạc, nhưng không bám víu chặt chẻ và cũng không sở hữu đối tượng.



Bạn đang sống trong một xã hội đầy đủ vật chất mà trong đó lòng tham đắm sở hữu nhiều hơn và lớn hơn như là tổng số tiêu chuẩn cho đời sống hạnh phúc.



Những gì mà bạn sở hữu không phải là vấn đề, mà là thái độ của bạn đối vớisự sở hũu đó.



Nếu bạn đang có vật gì và vui hưởng nó, thì là bình thường hoặc đáng mất nó, cũng không sao.



Nhưng nếu khi bạn bị mất nó, mà trong tâm rất chấp trước, thì là điều khác. Không nhất thiết đó là vật gì, bởi vì bản thân của đối tượng không thành vấn đề.



Sự bám víu trong nội tâm làm bạn lao theo sự vận chuyển đó và mang đau khổ, mới thực là vấn đề.



Nếu tâm bạn mở rộng và hãy để cho sự vật bay đi tự nhiên, sẽ không bị khổ. Có đúng không bạn?



Rất cần thiết để thực hành điều nầy hàng ngày, để nhận thức được hạt giống của chấp trước trong tâm và dần dần loại hẵn nó.



Có một câu chuyện thú vị về trái dừa, được truyền tại Ấn độ về cách bắt những chú khỉ.



Người ta lấy trái dừa và khoét một lổ nhỏ đủ cho tay khỉ thọt vào và cho vô một chất gì ngọt, rồi đóng đinh treo trái dừa vào thân cây.



Khi con khỉ đi đến, thấy trái dừa, ngữi thấy mùi ngọt, liền đút tay vào lổ nhỏ đó để lấy.



Tay nó bị giữ chặt bời chất ngọt bên trong và bị quấn thành nắm tay.



Nhưng vì cái lổ quá nhỏ nên không thể rút tay ra được. Khi những người bẫy khỉ đến, họ bắt con khỉ đó.



Dĩ nhiên, các con khỉ làm giống như vậy, đều bị bắt. Không ai nắm giữ con khỉ ngoại trừ con khỉ có hạt giống tham chấp trong tâm.



Không ai giữ chúng ta trong bánh xe luân chuyển nầy, tự bạn mang sự chấp trước đó.



Bánh xe không có trói buộc, nên bạn có thể thoát ra bất cứ lúc nào.



Nhưng vì bạn bị bám víu, nên phải chịu khổ đau mà thôi.

Cờ_Cơm
11-02-2011, 01:55 AM
Câu Chuyện Cây Bút Chì .



Khi ra đời, một cây bút chì luôn thắc mắc không biết cuộc sống bên ngoài xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thoảng nó nghe những người thợ làm bút chì nói chuyện với nhau.



Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng không biết gì hơn.



Cuối cùng, trước hôm được mang đến các cửa hàng, bút chì mạnh dạn hỏi người thợ làm bút rằng nó và anh em của nó sẽ ra sao ở bên ngoài cuộc sống rộng lớn kia.



Người thợ làm bút mỉm cười. Ông nói:

Có 5 điều con và các anh em của con nên nhớ khi bắt đầu cuộc sống.



Nếu con nhớ và làm được thì con sẽ trở thành cây bút chì tốt nhất.



Thứ nhất: Con có thể làm được những điều kỳ diệu nhất nếu con nằm trong bàn tay một người nào đó và giúp họ làm việc.



Thứ hai: Con sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi bị gọt, nhưng phải trải qua như thế con mới trở nên tốt hơn và có thể tiếp tục cuộc sống của mình.



Thứ ba: Nếu con viết sai một lỗi, con hãy nhớ sửa lại.



Thứ tư: Điều quan trọng nhất đối với con và những người dùng con không phải là nước sơn bên ngoài con mà là những gì bên trong con đấy.



Và cuối cùng, trong bất cứ trường hợp nào, con cũng phải tiếp tục viết. Đó là cuộc sống của con.



Cho dù con gặp tình huống khó khăn như thế nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng, viết để để lại những dấu ấn của mình.

phematranhtien
13-02-2011, 01:58 AM
CHỮA LÀNH TÂM SÂN HẬN .

Sự tàn phá do ảnh hưởng bởi lòng thù hận dễ nhận thấy, rõ ràng và tức thời, như là một niệm sân hận có mặt, lớn mạnh, tư nhiên chi phối hoàn toàn bạn và phá hũy sự an lạc có nơi bạn.



Khi một tư tưởng ẩn chứa sự hận thù bên trong, sẽ làm cho bạn có cảm giác căng thẳng và lo lắng gây nên ăn mất khẩu vị, khó ngủ và còn hơn thế nữa….



Nếu như bạn quan sát kỷ tư tưởng sân hận và đố kỵ đang phát sinh trong bạn như thế nào, bạn sẽ tìm được ra rằng, nói chung, nó chỉ xuất hiện khi bạn bị tổn thương, hoặc bị đối xử bất công bởi người nào đó, trái với sự mong đợi của bạn.



Nếu khi tâm sân hận có mặt, quán chiếu kỷ, bạn thấy rằng nó xuất hiện như là một người bạn để bảo vệ, để đối kháng lại hoặc trả đủa đối với ai gây tác hại đến bạn.



Vì vậy, sự giận dữ hay tâm sân phát sanh như là một lá chắn bảo vệ bạn. Nhưng thực tế, đó là một ảo ảnh hay là một sự đánh lừa tâm bạn.



Ngài Chandrakirti, trong “Thể nhập vào Trung đạo” cho rằng có thể bạn biện minh rằng đó là sự ứng phó với vũ lực bằng bạo lực, vì sự trả đủa bằng cách nầy để tránh được hoặc giảm sự tổn thương đến bạn, khi sự kiện xẩy ra.



Nhưng đây không phải là trong trường hợp nầy, vì nếu khi bạn bị gây hại, thì thân đã bị thương hoặc những diễn biến đã xẩy ra.



Ngược lại, trong hiện trạng đó, nếu sự phản ứng một cách tiêu cực của bạn được thay bằng thái độ khoan dung, thì chính bạn đã có lợi ích tức thời, mà còn phá hũy được hạt giống bất hạnh đến từ sự xung động và hành xử thiếu sáng suốt.



Theo quan điểm của đạo Phật, thì hậu quả xấu của những việc trả thù sẽ do chính bạn lãnh nhận trong đời sống hiện tại và tương lai.


Tuy nhiên, nếu một người bị đối xử rất bất công và nếu tình trạng nầy bị lãng quên không truy cứu, có thể sẽ gây hậu quả xấu nghiêm trọng cho tội phạm.



Trường hợp nầy được gọi là phản tác dụng.



Nên trong tình huống nầy, bạn cần có lòng từ đối với người gây tội, cũng như không mang tâm sân hận hoặc thù ghét, mà cần bình tĩnh, dùng biện khôn ngoan để đối phó.



Như vậy, khi một người mang hạnh Bồ tát, thì nên dấn thân tích cực để chuyển hoá các sai lầm của kẻ ác.



Nếu như bạn đã thọ giới Bồ tát mà không can đảm đối diện khi tình thế đòi hỏi, bạn đã làm sai lời nguyện của mình.



Ngoài ra, theo như quan điểm trong “Thể Nhập vào Trung Đạo”, thì không chỉ dòng tư tưởng thù hận dẫn dắt bạn đến những hình thái bất hạnh trong đời sống tương lai, nhưng trong lúc mà tâm sân nổi dậy, dù bạn cố gắng kiểm soát thái độ của mình, thì gương mặt cũng đã biến sắc xấu xí, đó là sự biểu lộ cảm xúc bất an, và gây ra từ trường thiếu thân thiện.



Ai cũng có thể cảm nhận điều nầy khi đối diện với bạn, và nó cũng như gây dị ứng khó chịu không chỉ cho con người, mà cả loài thú nuội hoặc con vật khác đều cố gắng tránh xa.



Do đó, khi quan sát dòng tư tưởng hận thù, đố kỵ phát sinh và tác động như thế nào, bạn khám phá rằng, nó xuất hiện khi bạn bị gây tổn thương, bị đối xử bất công bởi người khác, với những điều mà bạn không muốn.



Có một số những hậu quả trước mắt đến từ lòng hận thù, như làm cho thân tâm bạn bất an, gây các chuyển biến không tốt.



Ngoài ra, khi mà cường độ của sự tức giận và hận thù lên cao điểm, sẽ gây hại cho phần tốt nhất bộ não của bạn- nơi mà khả năng phán đoán giữa đúng và sai hay nhận thức được hậu quả ngắn hoặc dài hạn- bị hoàn toàn không còn tác dụng, hoặc làm làm đúng chức năng nữa.



Nó có thể gây nên những khủng hoảng hoặc các tác hại xấu do không kiềm chế được.



Khi bạn phán đoán về những tác động tiêu cực và phá hoại của lòng sân và đố kỵ, bạn nhận thức rằng mình cần phải có khoảng cách xa với các cảm xúc đang bùng vỡ đó.



Nếu bạn thực sự quan tâm đến những tác hại của nó, bạn sẽ biết rằng khi nó xẩy ra, bạn khó có thể bảo vệ được sự giàu sang, dù bạn giàu đến cỡ nào, cũng không tránh khỏi ảnh hưỡng bởi những cảm xúc trong lúc đó.



Ngay cả là người có học thức cũng vậy.



Luật pháp, cũng tương tự, không thể bảo đảm che chở được.



Như vũ khí hạt nhân, dù là có nhiều vấn đề phức tạp như thế nào để kiểm soát trong hệ thống phòng thủ, thì vẫn không thể bảo vệ được bạn bị tác hại đến.



Yếu tố duy nhất có thể giúp cho bạn thoát khỏi hoặc bảo vệ bạn tránh được những tác hại tiêu cực của lòng sân và đố kỵ, là phải thực tập lòng khoan dung và kiên nhẫn .