View Full Version : Tư duy tích cực mỗi ngày!
Chào các bạn,
"Tư duy tích cực" là gì? Tư duy tích cực khác với một vài loại tư duy khác như thế nào? Tại sao ta lại cần tư duy tích cực?
“Tư duy” thường có nghĩa là suy nghĩ, và nói đến suy nghĩ là ta thường có ấn tượng rằng đó là một hoạt động của não bộ một lúc nào đó. Thực ra, từ “tư duy” ở đây rông rãi hơn, và có nghĩa là một thái độ sống, một cái nhìn về cuộc đời và sự sống, tương tự như tư duy trong cụm từ “thay đổi tư duy.” Tư duy tích cực chính là “sống tích cực” hay “thái độ tích cực.”
“Tích cực” có nghĩa là … không tiêu cực http://s2.wp.com/wp-includes/images/smilies/icon_smile.gif?m=1268502266g , là
(1) khi nhìn mọi sự, mọi vật, mọi vấn đề ta luôn luôn thấy cái hay, cái đẹp, cái tốt;
(2) nếu thấy cái xấu ta có khả năng biến cái xấu thành cái tốt; và
(3) luôn luôn hướng đến hành động để làm mọi sự tốt hơn.
Topic này sẽ sưu tầm những bài viết về tư duy tích cực. Đọc và ngẫm để ta cảm thấy luôn yêu đời, yêu người..dù trong hoàn cảnh éo le nào đi nữa..
Yêu người nghèo
Chào các bạn,
http://dotchuoinon.files.wordpress.com/2010/10/helpthepoor.jpg?w=240&h=180
Chúng ta nói tư duy tích cực là yêu người, yêu tất cả mọi người, vô điều kiện. Hôm nay, hãy nói về nhóm cần quan tâm nhất trong số “mọi người” đó—người nghèo, người yếu đuối, người cô thế, người dễ bị hiếp đáp…
Khỏi phải đưa ra dữ kiện lung tung, ai trong chúng ta cũng thấy người nghèo là bị hà hiếp áp bức. Ít học, ít tiền, ít quyền lực, ít móc nối, đương nhiên là bị các vị có quyền lực và tiền bạc đạp lên đầu. Đó chẳng có là gì lạ cả.
Nhưng đây là câu hỏi lạ cho mỗi người chúng ta:
“Tôi có cảm thương người nghèo khi tôi thấy họ bị khổ cực, hà hiếp không?” Hay cho rõ hơn: “Tôi có nhỏ nước mắt trong lòng khi tôi thấy người nghèo bị khổ cực, hà hiếp không?” (Câu hỏi này lạ vì có lẽ là chẳng mấy ai tự hỏi chính mình câu này bao giờ).
Các bạn, lòng bi của bạn có thức dậy khi thấy người yếu đuối bị hà hiếp hàng ngày không? “Bi” (karuna), trong từ bi hỉ xả, là đau cái đau của người, muốn làm cho người bớt khổ.
Nếu “không”, nếu bạn thấy chuyện người nghèo bị khổ quá thường như mưa nắng mỗi ngày và không quan tâm đến, thì đó là vô cảm. Dù là mưa nắng đến hàng ngày, không phải là chúng ta vẫn làm thành thơ với những lọn ánh sáng và những dòng mưa sao? Sống mà vô cảm thì chỉ có một nghĩa là chết. Một xác ướp đi rề rề trong thành phố.
Câu hỏi kế tiếp là: “Nếu bạn cảm thương được cái đau của người nghèo thì bạn làm gì để hy vọng là giảm được nỗi đau đó của họ?”
Chúng ta chẳng nói đến việc gì đội đá vá trời cả. Chỉ là một câu hỏi bình thường “Bạn làm gì?”
Tình yêu luôn đòi hỏi hành động. Không có tình yêu mà không được cụ thể hóa thành hành động. Yêu bằng đầu môi chót lưỡi chẳng nghĩa lý gì cả. Dù là yêu ai, bạn cũng cần một số hành động để diễn tả tình yêu đó.
Và ta có rất nhiều cách hành động để chọn lựa:
– Cầu nguyện cho họ. Đây là “hành động” tĩnh nhất.
– Giúp họ tiền bạc.
– Giúp họ cách sinh sống, chỉ cho họ học nghề.
– Giúp họ kiến thức, dạy họ, giúp họ biết đường để lấy thêm kiến thức.
– Giúp họ biết tự mạnh mẽ và xoay xở, dạy họ tự tin, dạy họ tư duy tích cực.
– Bảo vệ họ khi họ bị áp bức.
– Viêt về họ, viết về các vấn đề của họ, viết về những bất công của họ, viết về những kẻ đổ bất công trên đầu họ.
– Nhúng tay vào việc thảo luận và thúc đẩy chính sách hỗ trợ và bảo vệ người nghèo.
– Nhúng tay vào việc xây dựng một hệ thống pháp lý bình đẳng, bảo vệ người nghèo.
– Nhúng tay làm việc ngăn chặn các lạm dụng quyền lực có thể áp bức người nghèo.
…
Bạn có thể tự nghĩ ra một điều gì đó để làm cho người nghèo, người cô thế, để giúp họ, để chứng tỏ với chính bạn là tình yêu của bạn không chỉ là đầu môi chót lưỡi.
Nhưng tại sao ta lại nói về người nghèo?
Thưa, bởi vì nếu ta không lo cho người nghèo thì ta lo cho ai? Và ai lo cho người nghèo? Người nghèo, người yếu đuối, người cô thế… là người luôn cần được hỗ trợ và bảo vệ.
Rất tiếc là họ luôn luôn bị bỏ quên. Tại sao? Tại vì những người có học, có tài, có quyền thường rất bận rộn với công việc của mình, trong những khu vực kinh tế, thương mãi và chính trị quyền lực. Chẳng mấy ai có thời giờ nghĩ đến người nghèo, đừng nói là làm gì cho người nghèo. Nhiều người còn lợi dụng sự yếu kém của người nghèo để bóc lột và lừa đảo họ, làm giàu cho túi tiền của mình. Đại đa số trí thức và chuyên gia làm việc xa người nghèo, đây là sự thật căn bản, làm cho người nghẻo luôn luôn ở vị thế cô lập.
Cho nên nếu chúng ta không tự ý thức được sự cần thiết của chúng ta trong việc trợ giúp người nghèo, thì người nghèo không có cơ hội nào cả. Muôn đời bị bóc lột và áp bức.
Bao nhiêu người trong xã hội chúng ta, đặc biệt là trong guồng máy chính trị kinh tế, yêu người nghèo? Nếu ta không yêu người nghèo thì ai yêu?
Để trình bày mức độ quan trọng của vấn đề, mình sẽ trích một câu Thánh kinh đến các bạn. Chúng ta ai cũng biết người Thiên chúa giáo (Chính thống giáo, Công giáo, Tin lành) đọc Thánh kinh. Vậy Thánh kinh định nghĩa tôn giáo thế nào?
Nếu các bạn nghĩ rằng Thánh kinh sẽ nói “Thiên chúa giáo” thì bạn lầm to. Thánh kinh chỉ có MỘT câu định nghĩa tôn giáo: “Tôn giáo mà Thượng đế Cha chúng ta chấp nhận là tinh khiết và không tì vết là thế này: Chăm sóc mẹ góa con côi trong cơn quẩn bách và giữ mình không bị ô nhiễm bởi thế gian” (Religion that God our Father accepts as pure and faultless is this: to look after orphans and widows in their distress and to keep oneself from being polluted by the world) (James 1:27). Các bạn, định nghĩa tôn giáo này chẳng nói gì đến nhà thờ, nghi lễ, kinh sách, giáo hoàng, linh mục, mục sư, thiên đàng, hỏa ngục… nhưng nói đến “mẹ góa con côi” tức là những người nghèo nhất xã hội Do thái thời Thánh kinh. Phục vụ người nghèo và giữ con tim tinh khiết, đó là đạo.
Trong Phật gia, đường tu Bồ tát có 6 nhánh: bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định, trí tuệ. Nhánh đầu tiên, nền tảng nhất, là bố thí. Và bố thí thì có 3 cách bố thí: thấp nhất là tài thí (cho tiền), kế đến là pháp thí (cho kiến thức, cho đạo pháp), cao nhất là vô úy thí (cho “cái không sợ”). Và đương nhiên, khi nói đến bố thí thì người nghèo, người cô thế, là người cần bố thí nhất: từ tiền, kiến thức, đến cái không sợ. Bảo vệ họ, cho họ sức mạnh, cho họ công lý, để họ không còn phải sợ hãi nữa.
Đó là đạo. Đó là Bồ tát. Đó là yêu người.
Tình yêu đòi hỏi con tim hành động cho tình yêu.
Chúc các bạn một ngày vui.
Mến,
(ST)
Chào các bạn,
http://dotchuoinon.files.wordpress.com/2011/01/self-confidence.jpeg?w=160&h=240
Nói đến tư duy tích cực là nói đến tự tin. Điều này thì ai cũng biết. Nhưng bạn tự tin đến đâu? Và nên tự tin đến đâu?
1. Mức vỡ lòng, mức đầu tiên chúng ta được học là: Tôi có thể.
Tôi có thể thành công. Tôi có thể khắc phục mọi khó khăn. Tôi có thể chiến thắng. Tôi có thể đứng vững trên đời. Tôi có thể là một bác sĩ, một giám đốc công ty, một họa sĩ, một luật sư, một khoa học gia, một nhà sư… hay bất kì một chức năng nào tôi thật sự muốn nếu tôi kiên tâm đi đến mục tiêu.
2. Mức tự tin cao hơn là: Tôi có thể khắc phục chính tôi
Tôi có nhiều yếu kém, nhiều cái tồi, nhiều tham sân si, nhiều tự kiêu, nhiều hỉ nộ ái ố ai lạc dục, nhiều phản xạ ngớ ngẩn và dốt nát. Tôi có thể chiến thắng tất cả mọi thứ đó, chiến thắng tham sân si, chiến thắng tự kiêu, chiến thắng hỉ nộ ái ố ai lạc dục, chiến thắng mọi phản xạ. Tôi có thể có tâm tĩnh lặng luôn luôn.
3. Mức tự tin cao hơn nữa là: Tôi có thể chuyển hóa thế giới của tôi
Tôi là Phật đang thành. Tôi là con Thượng đế. Tôi có thể chuyển hóa thế giới của tôi làm nó tươi đẹp hơn, hòa bình hơn, hạnh phúc hơn.
4. Mức cuối cùng là: Tôi là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn chúng sinh
Bạn tự tin đến đâu trong các mức này? Còn bao nhiêu mức nữa mà bạn cần tiếp tục?
Chúc các bạn một ngày tự tin.
(ST)
Điều gì làm hành động của ta tích cực?
Chào các bạn,
http://dotchuoinon.files.wordpress.com/2011/02/greencircle.jpg?w=231&h=240
Trong thực hành tư duy tích cực đôi khi chúng ta không biết chắc là điều gì, việc gì, hành động gì làm ta tích cực và điều gì, việc gì, hành động gì làm ta tiêu cực. Học trò chưa thành thục môn tư duy tích cực rất hay lẫn lộn một hành vi tiêu cực với một hành vi tích cực, vì nhiều khi họ nghĩ rằng “Mình làm việc này sẽ làm cho thế giới bớt xấu hơn một chút, như vậy đó là hành vi tích cực.”
Lỗi lầm này rất dễ hiểu nếu ta suy nghĩ cẩn thận một chút. Nếu có một người ăn trộm, ta bắn hắn cho chết đi rồi nói: “Tôi đã trừ khử một tên ăn trộm cho thế giới”, và ta cho rằng đó là hành vi tích cực? Làm sao sát nhân trong trường hợp này lại có thể là tích cực được?
Đây không chỉ là vấn đề cá nhân ta hay gặp phải, mà còn là vấn đề lớn của thế giới. Các lực lượng chiến tranh trên thế giới luôn luôn nghĩ rằng kẻ thù của họ là những kẻ tồi tệ, xấu xa, tội lỗi, cho nên giết kẻ thù của họ là hành động tốt, tích cực cho đời.
Si mê, si mê ! Tội lỗi, tội lỗi !
Những người đứng ngoài cuộc chiến thường có thể thấy rõ hai điều: (1) Mọi người bên trong cuộc chiến đều hủy diệt và si mê, (2) nhưng ai cũng tưởng là mình “đứng về phe thiện” và không bên nào thấy mình sai cả.
Các bạn, tính thiện và tính ác, hay nói cách khác, tính tích cực và tính tiêu cực, của một hành động không tùy thuộc vào lý luận ta biện minh cho hành động đó, mà tùy thuộc vào 2 điều: (1) cảm xúc yêu thương hay thù hận ta có khi làm hành động đó, và (2) hành động đó có tương xứng với cảm giác yêu thương/thù hận đó không?
Ví dụ: Có một cậu bé đánh em của bạn, và bạn phải nhảy vào can thiệp để ngăn cản cậu bé đó. Đương nhiên là bạn yêu em bạn lúc đó, nhưng cảm xúc của bạn với cậu bé kia thế nào lúc đó? (1) Bạn cảm thấy cậu kia cũng khờ khạo lầm lỗi như em bạn và bạn cản cả hai cậu đi xa hơn? (2) Hay bạn nhủ thầm: “Thằng mất dạy này đánh em ông, ông sẽ cho mày què giò”? Trường hợp (1) là tư duy của tình yêu, đó là tư duy tích cực, và trường hợp (2) là tư duy của sân hận, đó là tư duy tiêu cực.
Và khi can thiệp, bạn dùng các phương cách hợp lý để giúp hai cậu bé ngừng đánh nhau, như lời nói, đứng giữa cản cả hai, hay cùng lắm là vài đấm vài đá cho hai bên giãn ra, hay là dùng gậy gộc vũ khí đánh cho người ta gãy chân? Nếu bạn chỉ muốn giúp cả hai cậu bé ngừng đánh nhau mà lại dùng vũ khí đánh trọng thương người ta, thì đó có lẽ bạn có ác ý thì đúng hơn.
Tóm lại, hành động tích cực là (1) một hành động được thực hiện với trái tim yêu thương, trách nhiệm, đối với người sẽ nhận hành động của bạn, và (2) hành động đó được thực hiện trong một cung cách phù hợp với trái tim yêu thương đó.
Tich cực hoàn toàn không lệ thuộc vào lý luận của bạn rằng làm thế này thế này thì tốt cho đời. Rất tiếc là nhiều người thích lạm dụng từ ngữ và định nghĩa tích cực cách đó. Rốt cuộc là thế giới đầy dẫy những người giết nhau để “làm tốt cho đời”.
Tích cực là hành động đặt căn bản trên tình yêu (lòng nhân ái), vì tình yêu luôn luôn tạo ra năng lượng tích cực. Tiêu cực là hành động đặt căn bản trên thù hận, sân hận, kiêu căng, trả thù, đánh cho bõ ghét, đánh cho nó chừa… vì những thứ này luôn tạo ra năng lượng tiêu cực.
Năng lượng tích cực này sẽ ảnh hưởng tích cực trên trái tim và cuộc đời bạn (giúp bạn khiêm tốn và an lạc) cũng như trên thế giới của bạn (giúp mọi người chung quanh khiêm tốn và an lạc hơn). Ngược lại, năng lượng tiêu cực sẽ ảnh hưởng tồi tệ lên bạn, cuộc đời của bạn, và thế giới của bạn.
Vì thế, đời bạn tốt xấu ra sao và thế giới của bạn tốt xấu ra sao lệ thuộc rất nhiều vào năng lượng tích cực hay tiêu cực cho chính bạn tạo ra thường xuyên trong cuộc sống.
Trước mỗi hành động hãy kiếm tra lại tim mình, để xem tim mình đang ở trong trạng thái yêu thương và khiêm tốn, hay trong trạng thái kiêu căng, thù ghét, sân hận. Đừng lầm lẫn.
Chúc các bạn một ngày tích cực.
Mến,
(ST)
ĐỌC CHUỖI BÀI LIÊN QUAN ĐẾN TƯ DUY TÍCH CỰC RẤT NHỨC ĐẦU. NHƯNG KHI ĐỌC XONG, BẠN SẼ CẢM NHẬN ĐƯỢC GIÁ TRỊ MÀ NÓ MANG LẠI CHO BẠN VỚI ĐIỀU KIỆN BẠN PHẢI NGẪM VỀ NÓ.
Tư duy tích cực và các vấn đề xã hội
Chào các bạn,
http://dotchuoinon.files.wordpress.com/2011/04/calmness1.png?w=293&h=240
Khi nói đến tư duy tích cực, chúng ta luôn lấy tĩnh lặng làm gốc rễ. Và “tĩnh lặng” thường đưa đến câu hỏi, “Phải chăng tĩnh lặng là chai đá trước những vấn đề xã hội tràn ngập quanh ta?”
Câu hỏi này thường đến từ người chưa bao giờ thực hành tâm tĩnh lặng đúng cách, vì người đã thực hành đúng cách thì đã biết câu trả lời và đã không hỏi như thế.
Nếu thực hành đúng cách tâm tĩnh lặng luôn luôn có nhiều từ tâm, nhiều nhân ái. Chúng ta đã nói ba yếu tố thực hành tĩnh lặng quan trọng nhất là “khiêm tốn, thành thật, nhân ái” và 2 phương cách thực tập thường xuyên là “thiền định và cầu nguyện”, tất cả những điều này tạo cho tâm tĩnh lặng có từ tâm rất lớn.
Hoặc là nhìn vào Con Đường Bồ Tát ta cũng thấy ngay. Con Đường có tám lằn: Bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định, và trí tuệ. Bố thí và nhẫn nhục chính là nhân ái, yêu người.
Truyện "không có từ tâm” trong sách 101 Truyện Thiền nói lên điểm này một cách sinh động:
Một người phụ nữ ở Trung Quốc đã cấp dưỡng một vị sư hơn 20 năm. Bà đã làm một chòi nhỏ cho sư và lo việc ăn uống khi sư thiền định. Cuối cùng bà thắc mắc là không biết vị sư đã tiến bộ được gì trong suốt bao nhiêu năm.
Để tìm câu trả lời, bà nhờ một cô gái đầy ham muốn giúp một tay. “Vào ôm ông,” bà bảo cô gái, “rồi hỏi đột ngột: ‘Làm gì bây giờ?’ “
Cô gái vào gặp sư và, chẳng nề hà gì, đến vuốt ve sư, hỏi sư phải làm thế nào về việc đó.
“Một cây mọc trên tảng đá trong mùa đông,” vị sư trả lời đầy thi vị. “Chẳng nơi đâu có hơi ấm.”
Cô gái trở về và báo cáo lại điều sư nói.
“Nghĩ đến việc tôi nuôi ông này cả 20 năm!” bà than một cách giận dữ. “Ông ta chẳng tỏ vẻ gì quan tâm đến nhu cầu của cô, chẳng hề muốn giải thích tình trạng của cô. Ông ta không cần phải đáp lại ham muốn, nhưng ít ra ông ta cũng phải tỏ lộ được một tí từ tâm.”
Bà liền đi ngay đến chòi của vị sư và đốt nó.
Truyện này muốn nói rằng ngay cả người tu học cũng có thể đi lạc lối—thay vì phát triển từ tâm thì người ta có thể tập “Thiền” để lòng mình chai đá, thành đui mù trước những hiện tượng trước mắt, và không còn xúc cảm gì được với những vấn đề của thế nhân. Đó không phải là Thiền.
Trái tim tĩnh lặng của Thiền là mặt nước hồ tĩnh lặng trong trẻo, chỉ một hòn sỏi nhỏ roi vào là mặt hồ nhận ra được sự hiện diện của hòn sỏi trong những vòng sóng lăn tăn. Người tập tĩnh lặng đúng hướng luôn luôn rất nhậy cảm về tâm tình và cảm xúc của người khác cũng như những vấn đề của xã hội xảy ra trước mắt.
Nhưng tâm tĩnh lặng chẳng nhảy choi choi hò hết mỗi khi thấy một vấn đề. Điều đó không có nghĩa là tâm tĩnh lặng chẳng làm gì cả. Thường là trước những vấn đề xã hội lớn, tâm tĩnh lặng thấy được chiều sâu của vấn đề và chiều sâu của các vấn đề xã hội thường nằm sâu trong trái tim con người, nên tâm tĩnh lặng giải quyết các vấn đề xã hội bằng những việc nhẹ nhàng đi sâu vào trái tim con người.
Tâm tĩnh lặng cũng thấy xa hơn tâm xung động nên thường biết lúc nào nên làm gì, thay vì đùng đùng bạo động như tâm xung động.
Tâm tĩnh lặng thấy được điều người khác không thấy nên thường đi con đường người khác không hiểu.
Tâm tĩnh lặng không biết sợ hãi, không biết a dua, nên con đường nhiều khi là đơn độc và khác thường.
Tâm tĩnh lặng lại có từ tâm vô điều kiện nên thường đi con đường từ tâm yêu ái.
Chính vì các đặc tính này mà tâm tĩnh lặng thường bị người hiểu lầm chai đá. Nhưng có sự khác biệt như ban ngày và ban đêm giữa tâm tĩnh lặng và tâm chai đá.
Chúng ta nghe nói Bồ Tát có tâm tĩnh lặng và Bồ Tát vô lượng từ bi. Tĩnh lặng và từ bi tự nhiên đi đôi với nhau. Nếu bạn tĩnh lặng đương nhiên là bạn từ bi, chẳng cần phải cố gắng từ bi.
Ngược lại trái tim chai đá sợ hãi đời sống, cố tình đóng cửa chính trái tim và ngũ quan đối với đời sống này, không biết đến đời sống này, không quan tâm gì đến đời sống này, và không quan tâm đến ai.
Có sự khác biệt rất lớn giữa tâm tĩnh lặng và tâm chai đá. Nhưng chỉ có một cách để bạn biết được sự khác biệt đó: Bạn phải thực tập tâm tĩnh lặng đúng cách và bạn sẽ trực nghiệm được rằng tâm bạn càng tĩnh lặng bạn càng có nhiều từ tâm.
Chúc các bạn một ngày nhiều từ tâm.
(ST)
Powered by vBulletin® Version 4.2.1 Copyright © 2025 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.