PDA

View Full Version : Đám ma



kt22027
04-06-2013, 08:19 AM
Hồi bé tôi có nhiều niềm vui rất lạ. Cái niềm vui mà vô duyên và mất dại nhất là thích... đám ma! Đúng ra đám ma là chuyện buồn, nhưng vì tôi có thằng bạn rất thích đi đây đó, nó hay rủ tôi cùng đi đưa đám ma. Đám ma ở đâu nó cũng biết, người ta vừa chết là nó mừng quýnh đi báo cho tôi và một thằng nữa để chuẩn bị đi đưa đám. Cũng nhờ quen thằng này (tên nó là Dũng nhưng tôi gọi nó là Sáu Suyễn) mà tôi được đi rất nhiều nơi, biết được rất nhiều phong tục chôn cất của từng nhóm người. Nếu lâu quá không được đi thì nó kêu thằng kia (thằng này tên Vũ nhưng tôi gọi nó là La Thoại Tân vì nhà nó có tiệm may Thời Tân) đi ra chợ lượm vịt con chết đem vè đóng quan tài cho vào rồi cùng nhau đạp xe ra ngoại thành làm đám.

Thằng này mê đám ma tới mức nó thuộc lòng hết các câu kệ tụng niệm cho người chết. Tôi và La Thoại Tân gõ thùng và lon trong khi nó tụng:

Ngày nào vợ vợ chồng chồng
Bây giờ nhắm mắt mà vô quan tài...

Tôi còn nhớ hoài chuyến đám ma vịt lần cuối mà thằng Sáu Suyễn bị kẹt chân vào bánh xe gần rớt ngón chân cái ra luôn. Vì chôn vịt phải có đất, nên chúng tôi lựa đại đất ruộng mà chôn. Hôm đó tụi tôi đào đất gần luống khoai của người ta nên người ta tưởng tụi tôi là dân trợm khoai nên nguyên đám nông dân vác dao cuốc rượt tụi tôi chạy đến chưa kịp hạ huyệt cho con vịt xấu số kia. La Thoại Tân và tôi một chiếc, Sáu Suyễn và thằng Quắn một chiếc. Vì chạy vội và quýnh quá thằng Sáu Suyễn cho chân vào căm xe đến lếch bánh xe luôn. Kỳ đó nó phải vào nhà thường và ăn đòn đến mức không dám chơi trò đám ma vịt nữa...

Cái chết đối với tụi tôi như là một trò chơi, nhưng tất cả những ý nghĩ đó thay đổi sau lần bọn tôi đi xem tử hình. Đứng trước cái chết thật sự con người nhìn rất yếu ớt và mong manh. Tử tội không còn đi được nữa phải bị lôi ra pháp trường. Thằng Sáu Suyễn gan lì như vậy nhưng cũng tái mặt, tôi thì có cảm giác lạnh xương sống. Chứng kiến người chết tự nhiên nó khác, xem một mạng sống bị huỷ diệt bởi con người, có bài bản, theo hệ thống, nó khác hoàn toàn. Trên đường về chúng tôi đều ít nói hơn xưa. Riêng tôi bị cảnh đó ám ảnh, và chợt nghĩ nếu người đó là chính mình hay Ba mình thì sao. Nhớ mặt tên tử tội, sao tôi buồn đến muốn khóc khi nghĩ tới chính mình bị tử hình còn Ba Má mình thì chờ đem mình về làm đám ma. Ôi sao mà đau quá.

Sau vụ này tụi tôi ít đi đưa đám hơn. Và cái đám cuối cùng tụi tôi đưa là đám ma mà chính thằng Sáu Suyễn cũng khóc, thấy nó khóc mà tôi cũng ứa nước mắt theo. Đám ma của thằng Lợi, em của thằng Sáu Suyễn. Thằng Lợi té sông nhưng không biết bơi nên chết chìm. Mạng người mong manh thật.

nhachoaloiviet
04-06-2013, 01:58 PM
Hihi bác kt lục đc nhiều ký ức vui thế viết đều đều tay luôn he. Cách đây ko lâu em cũng nằm mơ ,giấc mơ rất giống thật, em bị đem đi chém đầu. Lúc tỉnh dậy mừng gần chết...

roamingwind
04-06-2013, 11:36 PM
Quên mất nó tên gì rồi, nó ở xóm dưới hồi đó cũng có đi chơi với nó. Mẹ nó bán bún riêu trong chợ. Trước đó vài ngày nó chạy xe đạp ngang nhà dừng lại nói chuyện với mình. Vài hôm sau nghe tinh nó chết, đang ở trong nhà viên đạn ở đâu rơi vào đầu. Bà mẹ về thấy thằng con nằm chết bên thùng bún riêu. Lãng xẹt. Nhớ hoài vụ này, vì là lần đầu tien người mình quen biết bị chết.

Thợ Điện
05-06-2013, 12:12 AM
Nhắc đến cái chết chắc chưa có cảnh an táng nào hãi hùng như điểu táng ở Tây tạng ,chim kên kên sắp hàng từng bầy hai cánh nó ve vẩy như hai cái tay người tỏ vẻ sốt ruột .Người chết đuợc khiêng lên núi quần áo cởi hết ra ,đặt nằm trần trụi ,các vị Lạt ma và đệ tử đứng chung quanh tụng kinh Cherenzi và thần chú trăm âm của ngài Varadhara ,các vị âm công lôi trong bị ra hai con dao phay im lặng chờ ,sau khi nghi lễ dứt là tới phần cúng duờng ,tay và chân chặt truớc quăng cho kên kên ,sau đó mới tới phần ngực và bụng ,ruột gan phèo phổi bị lôi ra hết ,kên kên tiến sát tới như để dành phần ngon tụi nó rất trật tự
Xem xong về người như bị tan hoang chẳng thiết gì hết nhưng cảm giác đó vốn không lâu vì bản năng sinh tồn tự động loại những kinh nghiệm đau khổ ra khỏi bộ nhớ .Thế mới biết sự khoái lạc bám rễ chặt chẽ ghê gớm ,mình chỉ toàn hồi ức về niềm vui ,có thế mới say mê trần gian này mới lang thang trong luân hồi liên miên chứ biết sợ thì đã giác ngộ rồi

roamingwind
05-06-2013, 12:35 AM
Có một thời gian sau khi ông chín bên vợ mất vợ hiền hay nói mổi khi ngồi chơi đàn là có ông chín phía sau. Ông chín hìên lành và sùng đạo, hai vợ chồng thường đến thăm ông trong căn hộ nhỏ củ chinh phủ cấp. Có lần thăm ông vào ngày 30 tháng 4 hỏi ông có đi diễn hành cựu quân nhân ngoài phố Bolsa không, ông nói ông đi xem, rồi thêm "để làm gì nữa con ?". Ông biết cái gì đã qua cho nó qua luôn đi.

Hôm đi đám tan đọc thầm bài Tâm Kinh, và nảy lên ý "nếu muốn thì có thể vào nhà mình". Liền sau đó vợ "thấy" ông. Nhưng lúc đó thật là mình chưa muốn có con nên chắc vì đó cửa chưa mở được cho ông. Không biết bây giờ ông đi đâu rồi.

kt22027
12-06-2013, 01:25 AM
Không biết có phải do bi quan hay vì bị cái chết ám ảnh khi tôi đi xem tử hình, tôi thường hay liên tưởng những kẻ bất hạnh chính là mình. Mà mình càng suy nghĩ thì càng thấy nó giống mình. Chỉ có sau này khi sang Mỹ tôi dần dần hết bị cái chết ám ảnh, có thể do không còn cơ hội chứng kiến những cái chết, hay nghe những lời than phiền từ người lớn về sự thiếu thốn, bệnh tật hay đau khổ.

Giữa ngã tư chợ luôn có một anh ăn mày, lúc đó anh này nhìn khoảng độ 18, là thanh niên nhưng chắc có bệnh nên anh chỉ biết nằm đó phó thác cái sự sống yếu ớt vào lòng thương của người qua lại. Anh này nhìn giống tôi quá, đầu to to, người ốm ốm, răng lồi sĩ. Luôn cả giọng nói, anh ấy có giọng như một đứa con nít, chắc là do hơi cùng lực tận.

Trước đó tôi rất ghét ăn mày vì họ hôi hám và dơ dáy. Thấy ăn mày là tôi tránh, chỉ có đến gần khi có ý đồ phá phách mà thôi. Tôi và thằng Tuấn ngọng hay cho gạch vào lon của ông mù để được nghe lời cám ơn rồi chúng tôi khoái chí cười khà khà. Nhưng khi thấy anh kia sao giống mình quá tôi trở thành thằng bé có lòng thương người hơn, hay nói đúng hơn là thương mình, thương cho thân mình khi nghĩ tới chính mình là kẻ bất hạnh. Là con nít chúng tôi thích trời mưa, để được tắm mưa đùa nước, nhưng trời ơi thôi mưa đi vì anh ăn mày đang bì bỏm cố bơi lết khỏi đám rác ngập nước đang cuốn anh vế phía ống cống.

Có lần tôi đến gần hỏi tên và người nhà anh đâu thì anh cho biết anh tên Luân đến từ Rạch Giá. Biết có bệnh, ba má lại nghèo nên anh tránh họ, không muốn làm khổ họ. Trời ơi, sao tội nghiệp quá, có bệnh mà lại là kẻ hy sinh, sống bụi bờ để chấp nhận một số phận khốn cùng.

Tội nghiệp anh ăn mày nên tôi hay cho anh nửa trái chuối chiên, hay một cuốn xôi bánh tráng. Tuy đói nhưng anh ăn rất ít, chắc do cơn bệnh nó hành. Bệnh anh càng ngày càng nặng, anh không còn lết nổi nữa nên tiêu tiểu luôn trong quần. Khách qua lại càng tránh xa anh, nhưng cũng có vài người thấy anh tôi nghiệp nên họ cho anh một cái đệm bằng lát. Tối đến họ lôi đệm cùng anh vào dưới cái giường của một sạp bán nón, sáng lại lôi ra.

Thấy tôi đi ngang anh cố nói với tôi câu gì đó, nhưng tôi không nghe được gì hết, chỉ thấy trong mắt anh một nét khẩn cầu, dường như anh muốn tôi chuyễn lời gì về quê hương của anh vậy.

Khi không còn thấy anh Luân đâu nữa tôi hỏi chị bán nón thì được biết anh đã chết, bà con đem anh vào chùa gần đó, gom góp được chút ít cho anh được mốt cái áo quan ấm hơn cái chiếu đệm kia nhiều.

Nếu tôi là anh, liệu tôi có đủ can đảm chấp nhận số phận chịu đau một mình hay không? Chắc là không. Thì ra tôi không giống anh chút nào, anh có lòng hy sinh, dũng cảm, còn tôi thì ngược lại.