nhachoaloiviet
29-03-2011, 07:48 PM
Câu chuyện có thật được đăng trên báo An Ninh Thế Giới cuối tháng...!
40 năm qua tôi đã sống với một mối tình mà khi kể ra chắc rất nhiều người khó có thể tin được. Khi mọi chuyện có phần nào đó đã lắng đọng trong tâm hồn, tôi mới kể lại được câu chuyện này cho các bạn nghe.
Năm tôi tròn 21 tuổi tôi mới bắt đầu để ý đến đàn ông. Mà người đàn ông tôi để ý lại là một người đã có vợ và ba con. Anh ấy hơn tôi đúng 20 tuổi. Nói để ý cũng không phải mà phải nói là tôi đã “chết đứng” khi gặp người đàn ông đó. Hồi ấy tôi làm việc ở một xí nghiệp xây dựng. Tôi yêu anh ấy một cách điên dại. Cả ngày tôi chỉ tìm cách để được đến gần anh, nghe anh nói hoặc là để anh chú ý đến tôi. Nhưng ngược lại anh không hề để ý đến. Những ngày ấy, đêm nào tôi cũng mơ đến anh. Mơ được làm vợ anh, được bên anh suốt đời.
Đến một ngày, tôi biết tôi không thể sống thiếu anh ấy được nữa. Tôi viết thư cho anh và khắc khoải chờ mong nhưng anh không hồi âm lại. Tôi lại tiếp tục viết thư. Lúc đầu tôi gửi thư cho anh qua đường bưu điện tuy chúng tôi cùng ở một xí nghiệp. Sợ thư gửi bằng bưu điện bị lạc, tôi viết và nhét vào tay anh những lúc có thể.
Sau đó, anh gặp tôi và xin tôi đừng viết thư cho anh nữa, anh đã có gia đình. Nhưng tôi vẫn cứ viết, cứ gửi. Thế là nhìn thấy tôi từ xa là anh ấy tìm cách tránh mặt. Nhưng tôi không thể chịu được nếu không viết thư cho anh và càng không chịu được nếu viết mà không gửi cho anh ấy. Thế là cuối cùng tôi mang thẳng thư đến nhà anh ấy và nhét qua cửa sổ phòng làm việc của anh.
Và điều gì đến sẽ đến. Vợ anh phát hiện ra những lá thư tình của tôi nên đã đến tìm tôi. Tôi nói với chị ấy là tôi yêu anh và tôi không thể làm cách nào khác được. Chị ấy không kìm được bình tĩnh đã viết đơn báo cáo ban giám đốc xí nghiệp kèm theo một số lá thư tôi viết cho anh. Ban giám đốc đã cho họp để kiểm thảo anh về quan hệ của chúng tôi. Anh đã mang tất cả những bức thư tôi viết cho anh để ban giám đốc xí nghiệp xem và đề nghị có biện pháp ngăn chặn những hành động của tôi để anh làm việc và để bảo đảm hạnh phúc cho gia đình anh. Ban giám đốc xí nghiệp đã gặp tôi, yêu cầu tôi phải chấm dứt viết thư cho anh.
Tôi đã khóc và hứa với ban giám đốc xí nghiệp. Nhưng càng im lặng tôi càng thấy yêu anh và càng không chịu nổi. Thế là tôi lại viết thư gửi anh. Thấy tôi không dừng việc viết thư như đã hứa, nhiều người trong xí nghiệp xì xào tôi bị bệnh tâm thần. Ban giám đốc đã cử người đưa tôi đi khám. Nhưng các bác sĩ bệnh viện tâm thần nói tôi không hề bị tâm thần.
Biết không thể ngăn cản được tình yêu của tôi, anh đã quyết định chuyển đến công tác ở một xí nghiệp khác cách xa xí nghiệp của tôi gần 50 cây số. Lúc đó tôi nghĩ, anh ấy chuyển đi xa sẽ tốt hơn. Tôi sẽ dần nguôi ngoai. Nhưng mọi việc chẳng có gì thay đổi. Sau khi anh chuyển đi xa, tôi hầu như không ngủ được, lúc nào cũng nhớ tới anh. Tôi lại viết thư cho anh nhiều hơn, dài hơn. Tuy tôi biết anh chẳng yêu tôi nhưng ngày nào tôi cũng đợi thư của anh. Thế mà cuối cùng tôi cũng nhận được thư của anh.
Đấy là lá thư duy nhất trong đời anh viết cho tôi, chỉ vẻn vẹn mấy dòng và chẳng thèm ký tên: “Tôi van cô. Cô hãy tha cho tôi. Cô đừng viết cho tôi nữa”. Nhưng tôi đã khóc vì hạnh phúc khi nhận được lá thư đó và đêm nào tôi cũng mang ra đọc. Cứ đọc xong tôi lại viết cho anh một lá thư bốn, năm trang vở học trò.
Anh chuyển đến xí nghiệp mới được một năm thì tôi tìm cách xin chuyển đến một cơ quan gần nơi anh ở. Rồi một buổi tối tôi tìm đến nhà anh ấy. Vợ anh hoảng hốt khi nhìn thấy tôi. Chị ấy đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi lại khóc và nói với vợ anh: “Chị ơi, em không hề có ý phá hạnh phúc của chị. Nhưng em yêu anh ấy. Em chẳng dám xin chị điều gì quá đáng. Em chỉ xin chị thỉnh thoảng cho em đến nhà thăm anh chị một tí thôi”. Nghe tôi nói vậy, chị ấy cũng khóc nhưng không nói gì.
40 năm qua tôi đã sống với một mối tình mà khi kể ra chắc rất nhiều người khó có thể tin được. Khi mọi chuyện có phần nào đó đã lắng đọng trong tâm hồn, tôi mới kể lại được câu chuyện này cho các bạn nghe.
Năm tôi tròn 21 tuổi tôi mới bắt đầu để ý đến đàn ông. Mà người đàn ông tôi để ý lại là một người đã có vợ và ba con. Anh ấy hơn tôi đúng 20 tuổi. Nói để ý cũng không phải mà phải nói là tôi đã “chết đứng” khi gặp người đàn ông đó. Hồi ấy tôi làm việc ở một xí nghiệp xây dựng. Tôi yêu anh ấy một cách điên dại. Cả ngày tôi chỉ tìm cách để được đến gần anh, nghe anh nói hoặc là để anh chú ý đến tôi. Nhưng ngược lại anh không hề để ý đến. Những ngày ấy, đêm nào tôi cũng mơ đến anh. Mơ được làm vợ anh, được bên anh suốt đời.
Đến một ngày, tôi biết tôi không thể sống thiếu anh ấy được nữa. Tôi viết thư cho anh và khắc khoải chờ mong nhưng anh không hồi âm lại. Tôi lại tiếp tục viết thư. Lúc đầu tôi gửi thư cho anh qua đường bưu điện tuy chúng tôi cùng ở một xí nghiệp. Sợ thư gửi bằng bưu điện bị lạc, tôi viết và nhét vào tay anh những lúc có thể.
Sau đó, anh gặp tôi và xin tôi đừng viết thư cho anh nữa, anh đã có gia đình. Nhưng tôi vẫn cứ viết, cứ gửi. Thế là nhìn thấy tôi từ xa là anh ấy tìm cách tránh mặt. Nhưng tôi không thể chịu được nếu không viết thư cho anh và càng không chịu được nếu viết mà không gửi cho anh ấy. Thế là cuối cùng tôi mang thẳng thư đến nhà anh ấy và nhét qua cửa sổ phòng làm việc của anh.
Và điều gì đến sẽ đến. Vợ anh phát hiện ra những lá thư tình của tôi nên đã đến tìm tôi. Tôi nói với chị ấy là tôi yêu anh và tôi không thể làm cách nào khác được. Chị ấy không kìm được bình tĩnh đã viết đơn báo cáo ban giám đốc xí nghiệp kèm theo một số lá thư tôi viết cho anh. Ban giám đốc đã cho họp để kiểm thảo anh về quan hệ của chúng tôi. Anh đã mang tất cả những bức thư tôi viết cho anh để ban giám đốc xí nghiệp xem và đề nghị có biện pháp ngăn chặn những hành động của tôi để anh làm việc và để bảo đảm hạnh phúc cho gia đình anh. Ban giám đốc xí nghiệp đã gặp tôi, yêu cầu tôi phải chấm dứt viết thư cho anh.
Tôi đã khóc và hứa với ban giám đốc xí nghiệp. Nhưng càng im lặng tôi càng thấy yêu anh và càng không chịu nổi. Thế là tôi lại viết thư gửi anh. Thấy tôi không dừng việc viết thư như đã hứa, nhiều người trong xí nghiệp xì xào tôi bị bệnh tâm thần. Ban giám đốc đã cử người đưa tôi đi khám. Nhưng các bác sĩ bệnh viện tâm thần nói tôi không hề bị tâm thần.
Biết không thể ngăn cản được tình yêu của tôi, anh đã quyết định chuyển đến công tác ở một xí nghiệp khác cách xa xí nghiệp của tôi gần 50 cây số. Lúc đó tôi nghĩ, anh ấy chuyển đi xa sẽ tốt hơn. Tôi sẽ dần nguôi ngoai. Nhưng mọi việc chẳng có gì thay đổi. Sau khi anh chuyển đi xa, tôi hầu như không ngủ được, lúc nào cũng nhớ tới anh. Tôi lại viết thư cho anh nhiều hơn, dài hơn. Tuy tôi biết anh chẳng yêu tôi nhưng ngày nào tôi cũng đợi thư của anh. Thế mà cuối cùng tôi cũng nhận được thư của anh.
Đấy là lá thư duy nhất trong đời anh viết cho tôi, chỉ vẻn vẹn mấy dòng và chẳng thèm ký tên: “Tôi van cô. Cô hãy tha cho tôi. Cô đừng viết cho tôi nữa”. Nhưng tôi đã khóc vì hạnh phúc khi nhận được lá thư đó và đêm nào tôi cũng mang ra đọc. Cứ đọc xong tôi lại viết cho anh một lá thư bốn, năm trang vở học trò.
Anh chuyển đến xí nghiệp mới được một năm thì tôi tìm cách xin chuyển đến một cơ quan gần nơi anh ở. Rồi một buổi tối tôi tìm đến nhà anh ấy. Vợ anh hoảng hốt khi nhìn thấy tôi. Chị ấy đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi lại khóc và nói với vợ anh: “Chị ơi, em không hề có ý phá hạnh phúc của chị. Nhưng em yêu anh ấy. Em chẳng dám xin chị điều gì quá đáng. Em chỉ xin chị thỉnh thoảng cho em đến nhà thăm anh chị một tí thôi”. Nghe tôi nói vậy, chị ấy cũng khóc nhưng không nói gì.