PDA

View Full Version : Happy Father's Day 19/6/2011



Tomato
18-06-2011, 02:57 PM
http://giaolyphutrung.com/trangchu/uploads/news/2011_06/fathers_day_sunset.jpg

Lịch sử ngày Hiền Phụ (Father’s Day)

Theo lịch sử Mỹ, ghi lại năm 1909, bà Sonora Smart Dodd (Mrs. John B. Dodd), 27 tuổi, sau khi nghe diễn thuyết về ngày Lễ Mẹ tại đền Spokane, bà muốn có một ngày đặc biệt để tôn vinh Cha của bà là William Smart. Mẹ bà chết ngay sau khi sinh đứa con thứ sáu và để lại cho cha bà năm đứa con thơ cùng với đứa con sơ sinh. Ông William Smart nuôi con một mình trong một nông trại miền đông của tiểu bang Washington. Bà Dodd muốn nêu lên lòng can đảm, hy sinh và tình thương con của cha bà khi đơn độc nuôi con. Để tỏ lòng biết ơn cha, bà lấy tháng 6, tháng cha bà sinh ra, để làm ngày lễ. Ngày Lễ Cha đẩu tiên được tổ chức vào ngày 19 tháng 6 năm 1910 tại Washington nhưng phải tới năm 1966 mới chính thức.

Năm 1924, tổng thống Hoa Kỳ Calvin Coolidge ủng hộ ý kiến này, xem ngày Lễ Cha là ngày lễ quốc gia. Cuối cùng, năm 1966, tổng thống Lyndon Johnson, người thay thế cố tổng thống John F. Kennedy, quy định chính thức là ngày chúa nhật thứ ba của tháng Sáu. Từ năm 1972, tổng thống Richard Nixon đặt Lễ Cha là lễ quốc gia và tổ chức vào ngày chúa nhật thứ 3 của tháng 6 mỗi năm.

Ngày Lễ Cha không những là ngày để vinh danh cha của bạn mà còn vinh danh tất cả những người mang chức cha, như cha vợ hay cha chồng, chú bác dượng cậu và tất cả những người đàn ông.

Ngày Lễ Cha xưa nhất được tìm thấy trong đống tàn tích của Babylone. Một chú bé tên là Elmesu khắc trên tấm đá vôi cách đây trên 4000 năm, lời chúc mừng cha cậu nhiều sức khoẻ và sống lâu. Hàng năm một số quốc gia trên thế giới kỷ niệm ngày lễ Cha.

- Tại Đức, ngày Lễ Cha Vatertag được tổ chức cùng với ngày Lễ Thăng Thiên (Ascension). Lễ Thăng Thiên là ngày Chúa Jesus lên trời, nhằm thứ Năm và là ngày thứ 40 sau lễ Pâques. Thứ Sáu Thánh: Jesus bị đóng đinh trên thập tự giá. Chúa Nhật Phục Sinh: Chúa Jesus sống dậy (ngày thứ 3).

- Tại Thụy Điển, người ta bắt đầu làm Lễ Cha năm 1930. Lễ này được phổ biến rộng rãi vì nhà trường lẫn nhà thờ đều ủng hộ ý kiến này. Lễ Cha ở Thụy Điển Na Uy, Phần Lan đều được tổ chức vào chúa nhật thứ 2 của tháng 11.

- Tại Ý, ngày Lễ Cha Festa del papa rơi nhằm ngày Thánh Joseph, ngày 19 tháng 3. Ngày này học sinh vần đi học, gia đình không làm gì đặc biệt nhưng các con thì mua bánh, kẹo ăn với nhau và mua những món quà nhỏ tặng cha, như cà vạt, ví đựng tiền, xâu đựng chìa khóa… Họ thường ăn bánh zeppole, làm bằng bột chiên rải đường lên, giống bánh thèo lèo của nước ta.

- Tại Pháp, ngày lễ Cha theo truyền thống người Mỹ, ngày Fête des pères, rơi nhằm ngày Chúa Nhật thứ 3 của tháng 6.

- Tại Anh quốc, ngày lễ Cha, bắt nguồn từ thế kỷ 17, được gọi là Ngày Của Mẹ hay Ngày Chủ Nhật Của Mẹ. Nó được tổ chức vào ngày Chủ Nhật cách ngày lễ Phục Sinh 40 ngày. Vào ngày này, dù ở đâu đi nữa, những đứa con cũng sẽ về thăm lại gia đình.

(ST)

http://www.nhaccuatui.com/m/4X6FMv_EIx

koleloi
18-06-2011, 04:27 PM
Nhân ngày lễ của cha này, mấy năm về trước trên đài phát thanh Trung Quốc có một chương trình văn nghệ dành tặng những người cha, trong đó có tản văn Tấm lưng của nhà văn Chu Tự Thanh viết về tình cảm cha con; cô phát thanh viên đọc đến những câu cuối cảm động quá không cầm được nước mắt, đã bật khóc nức nở cho đến hết chương trình. Chương trình văn nghệ ấy đã để lại ấn tượng rất xâu sắc, sau này tôi đã dành rất nhiều thời gian kiên trì tìm kiếm bài tản văn và nội dung buổi phát thanh hôm đó, nhưng cuối cùng chỉ tìm được bài tản văn mà thôi.

Nay xin được post lại tản văn đó ở đây để mọi người cùng đọc.



Tấm Lưng


Tôi và cha đã hơn hai năm không gặp nhau, điều khiến tôi khó quên nhất là tấm lưng của cha. Vào mùa đông năm đó, bà nội tôi mất, cha đành phải bỏ dở công việc, đó là những ngày họa không đơn hành, tôi từ Bắc Kinh về Từ Châu, dự định cùng cha trở về nhà để làm tang cho bà nội. Về Từ Châu gặp cha thấy đồ đạc chất đống đầy sân, tôi chợt nhớ đến bà nội, bất giác nước mắt ứa ra lã chã. Cha nói: "Thôi, việc đã rồi, con đừng buồn nữa, được cái là không đến nỗi cùng đường."


Sau khi về cầm cố đồ đạc trong nhà, cha vẫn còn mắc nợ, lại phải vay thêm tiền để làm tang cho bà nội. Những ngày này, hoàn cảnh gia đình thật là ảm đạm, một là phải làm tang, một là vì cha bị mất việc. Làm tang cho bà nội xong, cha phải đến Nam Kinh để tìm việc làm, tôi cũng phải trở lại Bắc Kinh để tiếp tục việc học hành, thế là hai cha con cùng lên đường.


Đến Nam Kinh, bạn bè rủ tôi đi chơi, tôi dừng chân ở đây một ngày; sáng sớm hôm sau phải qua sông để sang Phố Khẩu, buổi chiều đáp tàu hỏa đi lên phía Bắc. Vì bận việc, lẽ ra cha không có ý định tiễn tôi, cha nhờ một người quán trọ đi cùng với tôi. Cha nhiều lần căn dặn rất tỷ mỷ tay nhân viên quán trọ. Vậy mà rồi cuối cùng cha vẫn không yên tâm, sợ người nhà trọ không được chu đáo, rồi cứ do dự hồi lâu. Thực ra năm đó tôi đã 20 tuổi, cũng đã từng hai ba lần qua lại Bắc Kinh, không có vấn đề gì hết. Sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng cha quyết định đi tiễn tôi. Tôi hai ba lần khuyên cha không cần phải đi tiễn, cha chỉ nói : "Không sao, để họ đi không tốt."


Hai cha con chúng tôi qua sông, rồi vào nhà ga. Tôi đi mua vé, cha trông coi hành lý. Vì hành lý quá nhiều, đành phải cho ít tiền cho phu khuân vác rồi mới xong chuyện. Cha cứ mặc cả với họ. Hồi đó tôi cho mình là quá thông minh, cứ cảm thấy cha ăn nói sao mà không được khôn khéo vậy, thế là tôi phải chõ miệng vào mới được. Cuối cùng thì cha cũng đã mặc cả xong, rồi tiễn tôi lên tàu. Cha chọn cho tôi chiếc ghế bên cửa sổ; tôi trải chiếc áo khoác dạ màu tím cha cho lên chỗ ngồi. Cha dặn dò tôi, trên đường phải chú ý, ban đêm phải tỉnh táo, đừng để bị lạnh. Rồi cha lại dặn dò người nhà trọ đi cùng phải chăm sóc tôi. Tôi cười thầm trong bụng cho rằng cha quá lôi thôi, người nhà trọ họ chỉ nhận tiền thôi, có nhờ vả họ thì cũng chỉ bằng không! Mà tôi đã lớn thế này rồi, chẳng lẽ lại không chăm sóc được mình hay sao? Ôi! Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy mình hồi đó sao mà thông minh đến thế !


Tôi nói: "Thôi, cha về đi." Cha nhìn ra ngoài, nói: "Để̀ cha đi mua mấy quả quýt cho con. Con cứ ngồi đây, đừng đi đâu nhé." Tôi nhìn ra sân ga bên kia, ngoài hàng rào có mấy người bán hàng đang trông ngóng khách hàng. Nếu sang sân ga bên kia, phải xuyên qua đường ray, nhảy xuống đó rồi lại phải trèo lên. Thân cha mập mạp, sang đến bên kia tất nhiên là có chút khó khăn. Lẽ ra tôi đòi đi mua, nhưng cha không chịu, cứ bảo là để cha đi. Cha đội chiếc mũ vải màu đen, mặc chiếc áo ngoài cộc tay màu đen và chiếc áo bông màu tím than, cha đi lật đật đến bên đường sắt, rồi từ từ khom mình đi xuống, không khó khăn lắm. Thế nhưng sau khi xuyên qua đường sắt, lại phải trèo lên sân ga bên kia, thì không dễ dàng nữa. Hai tay của cha vịn lên thềm, hai chân co lại rồi nhún lên , tấm thân mập mạp của cha nghiêng sang trái, trông rất gắng sức. Lúc này tôi nhìn thấy tấm lưng của cha, mà nước mắt trào xuống. Tôi lau vội nước mắt, sợ cha nhìn thấy và cũng sợ người khác nhìn thấy. Tôi lại nhìn ra ngoài lần nữa, cha đang ôm bọc quýt quay trở lại. Khi qua đường sắt, cha đặt bọc quýt chín đỏ xuống đất trước, thân mình từ từ trèo xuống, rồi lại ôm bọc quýt đi tiếp. Khi sang đến bên này, tôi vội chạy xuống dìu cha. Sau khi cùng tôi lên tàu, cha liền bỏ bọc quýt lên chiếc áo dạ trải sẵn trên chiếc ghế của tôi. Cha phủi bụi trên áo, trông cha có vẻ rất nhẹ nhõm, một lúc sau cha nói : "Thôi, cha đi đây, đến nơi rồi viết thư về nhé !" Tôi nhìn theo cha đi ra. Cha vừa đi được mấy bước đã quay đầu lại nhìn tôi nói : "Thôi vào đi, bên trong không có người." Chờ cho đến khi tấm lưng cha khuất vào trong dòng người qua lại, cho đến khi không nhìn thấy nữa, tôi mới quay về ngồi xuống, nước mắt tôi lại trào ra.


Mấy năm qua, hai cha con tôi bôn ba đông tây, hoàn cảnh gia đình mỗi ngày một sa sút. Cha xa nhà kiếm kế sinh nhai ngay từ thời niên thiếu, một mình đảm đương mọi việc lớn nhỏ. Thế mà hoàn cảnh gia đình lại cứ chẳng ra làm sao ! Trước tình cảnh đó, cha rất khổ tâm, thường không cầm nổi lòng mình. Nỗi trầm cảm trong lòng đôi lúc bộc phát ra ngoài, gặp những chuyện nhỏ mọn trong nhà cha cũng nổi cáu. Cha đối xử với tôi cũng không được như trước nữa. Thế nhưng hai năm trở lại đây không gặp nhau, cha đã quên đi những điều không phải của tôi, cha chỉ nhớ nhung tôi, nhớ cả thằng con trai của tôi. Sau khi tôi đến Bắc kinh, cha có viết cho tôi một bức thư rằng : " Sức khỏe của cha bình an, chỉ có bả vai là đau nhức nhối, không được tiện cho lắm, có lẽ cái ngày cha phải đi xa đã không còn bao lâu nữa" Đọc đến đây, qua những giọt nước mắt long lanh, tôi lại nhìn thấy tấm lưng mập mạp của cha mặc chiếc áo bông màu tím than, áo khoác cộc tay màu đen. Ôi ! không biết đến bao giờ tôi mới được gặp lại cha đây!

6789
18-06-2011, 09:25 PM
Xin góp 1 bài hát cho topic

GKeFSyOfZb0&feature=fvst