PDA

View Full Version : Những câu chuyện đáng để chúng ta suy nghĩ



baonhat
24-07-2011, 12:05 AM
. 2 đôla và 1 giờ.

Một người cha đi làm về rất muộn, mệt mỏi và bực bội sau một ngày bận rộn ở cơ quan. Ông vừa về đến nhà, đứa con trai năm tuổi đã ngồi chờ từ lúc nào và hỏi:

- Bố ơi, con hỏi bố một câu được không?

- Được chứ, con hỏi gì?

- Ông bố đáp.

- Bố ơi, bố làm được bao nhiêu tiền một tiếng đồng hồ?

- Đó không phải là việc của con. Mà tại sao con lại hỏi một việc như thế hả?

- Ông bố hết kiên nhẫn.

- Con muốn biết mà.
- Đứa con nài nỉ.

- Nếu con cứ khăng khăng đòi biết, thì bố sẽ nói. Bố làm được hai đôla một giờ đồng hồ.

- Ôi - đứa bé rụt rè hỏi - bố cho con vay một đôla được không?

Ông bố rất bực mình:

- Nếu lý do duy nhất con muốn biết bố làm được bao nhiêu tiền chỉ là để vay mà mua mấy thứ đồ chơi vớ vẩn, thế thì mời con đi ngay vào phòng mình và ngủ đi. Hãy nghĩ xem tại sao con lại ích kỷ đến thế! Bố làm việc vất vả cả ngày, và không có thời gian cho những chuyện ấy đâu!

Đứa bé đi vào phòng đóng cửa. Ông bố ngồi xuống càng nghĩ càng cáu. Tại sao đứa con lại dám hỏi mình một câu như thế chứ?

Một giờ sau, khi đã bình tĩnh lại, ông bố nghĩ có thể đứa con rất cần tiền để mua một thứ gì đó, và nghĩ rằng mình đã quá nghiêm khắc với nó. Ông đi vào phòng con:

- Con ngủ chưa?

- Chưa ạ, con còn thức! - cậu bé nằm trên giường đáp.

- Bố suy nghĩ rồi, có thể bố đã quá nghiêm khắc. Đây là một đôla cho con.

Cậu bé cầm lấy rồi thò tay xuống dưới gối, lôi ra thêm mấy tờ tiền lẻ nữa.

Ông bố thấy con có tiền từ trước lại cáu. Khi đứa con xếp thành một xếp tiền ngay ngắn, ông bố càu nhàu:

- Tại sao con lại vay thêm tiền khi con đã có rồi?

- Vì con chưa có đủ ạ! - Bỗng đứa trẻ ngẩng lên vui sướng - Bây giờ thì con có đủ rồi! Bố ơi, đây là hai đô la, con có thể mua một giờ trong thời gian của bố không?



.Ngôn ngữ của tình yêu

Hai người yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Họ cho rằng chàng trai không xứng đáng với địa vị của gia đình cô và họ sẽ không tha thứ cho cô nếu tiếp tục có quan hệ với anh ta.

Mặc dù cô gái rất yêu chàng trai nhưng khi hai người gặp nhau cô luôn hỏi: "Anh có yêu em nhiều không?". Cô hay bực bội do chàng trai không trả lời như ý cô mong muốn. Và áp lực của gia đình khiến hai bạn trẻ bất hoà. Cô thường trút giận lên chàng trai.

Về phía mình, chàng trai luôn chịu đựng trong im lặng. Sau một năm anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi anh đã cầu hôn với cô gái: "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không giỏi nhưng những gì anh biết là anh yêu em. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ?".

Cô gái ưng thuận và với sự quyết tâm của chàng trai, cuối cùng gia đình cô gái cũng nhượng bộ và đồng ý cho họ kết hôn với nhau. Trước khi chàng trai đi học, hai người làm lễ đính hôn. Cô gái tham gia công tác xã hội trong khi anh tiếp tục học ở nước ngoài. Họ bày tỏ tình cảm của mình qua những lá thư và điện thoại. Tuy có khó khăn nhưng họ vẫn luôn nghĩ về nhau.

Một ngày nọ, cô gái bị tai nạn giao thông trên đường đi làm. Khi tỉnh dậy cô thấy cha mẹ mình bên cạnh giường. Cô cảm nhận được tình trạng tồi tệ của mình. Nhìn thấy mẹ khóc, cô muốn làm cho mẹ yên lòng nhưng những gì cô có thể thốt ra là tiếng thở dài. Cô đã mất đi giọng nói. Bác sĩ bảo rằng tai nạn đã gây thương tổn não của cô khiến cô không thể nói được nữa. Cô suy sụp mặc dù cha mẹ cô động viên rất nhiều. Trong suốt thời gian ở bệnh viện cô chỉ biết khóc trong thầm lặng.

Xuất viện về nhà, tình trạng cô cũng chẳng thay đổi gì. Mỗi khi có tiếng điện thoại reo, cô có cảm giác như từng nhát dao đâm vào tim. Cô không muốn cho anh biết và càng không muốn trở thành gánh nặng của anh. Cô viết cho anh một lá thư nói rằng cô không còn đủ kiên nhẫn đợi chờ anh nữa. Cô gửi lại anh chiếc nhẫn đính hôn. Chàng trai gửi hàng ngàn lá thư và gọi biết bao cuộc điện thoại nhưng cô không trả lời và chỉ khóc. Cha mẹ cô quyết định chuyển nhà, hi vọng rằng cô sẽ quên những gì đã xảy ra để có thể sống yên ổn.

Cô gái học ngôn ngữ cử chỉ và bắt đầu một cuộc sống mới. Mỗi ngày cô tự nhủ mình hãy quên anh ấy đi. Nhưng một hôm bạn của cô đến cho hay anh đã trở về. Cô van xin người bạn đừng cho anh biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Từ đó cô không còn nhận được tin tức gì của anh.

Một năm trôi qua. Người bạn của cô đến thăm và trao cho cô thiệp mời dự lễ kết
hôn của anh. Trái tim cô gái tan vỡ. Nhưng khi mở thiệp cưới cô gái thấy tên mình trong tấm thiệp. Ngước lên, cô thấy anh đang đứng trước mặt.

Chàng trai dùng cử chỉ nói với cô gái: "Một năm qua anh đã dành thời gian học ngôn ngữ này. Chỉ để em hiểu rằng anh không quên lời ước hẹn của chúng ta. Hãy cho anh có cơ hội nói với em rằng anh yêu em."

Anh lồng chiếc nhẫn vào tay cô gái. Cuối cùng nụ cười đã trở lại trên môi cô.

quangthanhtv
24-07-2011, 09:04 AM
Câu chuyện rất thú vị, mỗi người đọc sẽ cảm nhận ở mỗi góc độ khác nhau.
Rất mong các thành viên CLB phát huy nhé.

baonhat
29-07-2011, 12:21 AM
Bốn ngón tay

Lúc mới sinh ra, cậu bé đã bị mù. Khi cậu lên 6, một việc xảy ra làm em không tự giải thích được. Buổi chiều nọ, em đang chơi đùa cùng các bạn, một cậu bé khác đã ném trái banh về phía em. Chợt nhớ ra cậu bé la lên:

- Coi chừng ! Quả banh sắp văng trúng đấy.

Quả banh đã đập trúng người cậu, và cuộc sống của cậu không như trước đây nữa. Cậu bé không bị đau, nhưng cậu thật sự băn khoăn.

Cậu quyết định hỏi mẹ:

- Làm sao cậu ta biết điều gì sắp xãy ra cho con trước khi chính con nhận biết được điều đó ?

Mẹ cậu thở dài, bởi cái giây phút bà e ngại đã đến! Đã đến cái thời khắc đầu tiên mà bà cần nói rõ cho con trai mình biết: "Con bị mù!".

Rất dịu dàng bà cầm bàn tay của con, vừa nắm từng ngón tay và đếm:

- Một - hai - ba - bốn - năm. Các ngón tay này tựa như năm giác quan của con vậy. Ngón tay bé nhỏ này là nghe, ngón tay xinh xắn này là sờ chạm, ngón tay tí hon này là ngửi, còn ngón bé tí này là nếm...".

Ngần ngừ một lúc , bà tiếp:

- ...Còn ngón tay tí xíu này là nhìn. Mỗi giác quan của con như mỗi ngón tay, chúng chuyên chở bức thông điệp lên bộ não con".

Rồi bà gập ngón tay bà đặt tên "nhìn", khép chặt nó vào lòng bàn tay của con, bà nói:

- Con ạ! Con là một đứa trẻ khác với những đứa khác, vì con chỉ có bốn giác quan, như là chỉ có bốn ngón tay vậy: một - nghe , hai - sờ, ba - ngửi, bốn - nếm. Con không thể sử dụng giác quan nhìn. Bây giờ mẹ muốn chỉ cho con điều này. Hãy đứng lên con nhé.

Cậu đứng lên. Bà mẹ nhặt trái banh lên bảo:

- Bây giờ con hãy đặt bàn tay của con trong tư thế bắt trái banh.

Cậu mở lòng bàn tay và trong khoảnh khắc cậu cảm nhận được quả banh cứng chạm vào các ngón tay của mình. Cậu bấu chặt quả banh và giơ lên cao.

- Giỏi ! Giỏi ! - Bà mẹ nói - Mẹ muốn con không bao giờ quên điều con vừa làm. Con cũng có thể giơ cao quả banh bằng bốn ngón tay thay vì năm ngón. Con cũng có thể có và giữ được một cuộc sống trọn vẹn và hạnh phúc với chỉ bốn giác quan thay vì năm nếu con bước vào cuộc sống bằng sự nỗ lực thường xuyên!

Cậu bé không bao giờ quên hình ảnh "bốn ngón tay thay vì năm". Đối với cậu đó là biểu tượng của niềm hy vọng. Và hễ cứ mỗi khi nhụt chí vì sự khiếm khuyết của mình, cậu lại nhớ đến biểu tượng này để động viên mình. Cậu hiểu ra rằng mẹ cậu đã nói rất đúng. Cậu vẫn có thể tạo được một cuộc sống trọn vẹn và giữ lấy nó chỉ với bốn giác quan mà cậu có được.

@ Mỗi người đều có những thiếu sót, không ai là toàn vẹn, nhưng lúc ta nhận ra điều đó, mà những lúc ấy có một lời động viên chân tình xuất phát từ lòng yêu thương thật sự thì lời động viện đó sẽ là niềm tin và nghị lực giúp ta vượt qua những khó khăn sau này.

TCNguyen
29-07-2011, 09:01 PM
Dạo này Dũng đi làm bận quá nhỉ, ko thấy đến nhà Thành giao lưu cờ với anh em? :(

baonhat
30-07-2011, 01:43 AM
Hi.anh em vẫn nhớ tới mình ah.Hôm nào rảnh sẽ qua làm một trận tơi bời nha!

baonhat
01-08-2011, 12:37 AM
Tình yêu

Có người nói, cuộc sống là một quá trình tìm kiếm tình yêu, mỗi một người đều phải tìm thấy 3 người. Người thứ nhất là người mình yêu nhất, người thứ hai là người yêu mình nhất và người thứ ba là bạn đồng hành trong suốt cuộc đời (bạn đời).

Trước tiên mình sẽ gặp được người mình yêu nhất, sau đó hiểu được cảm giác yêu, chỉ có hiểu được cảm giác bị yêu mới phát hiện ra người mình yêu nhất; khi đã trải qua cảm giác yêu và bị yêu, mới có thể biết được mình cần điều gì và cũng sẽ tìm thấy người bạn đời thích hợp nhất trong suốt cuộc còn lại.

Thật đáng tiếc, trong cuộc sống thực tế hiện tại, cả ba người này thường không cùng là một người, người bạn yêu nhất không chọn bạn, người yêu bạn nhất lại không phải người bạn yêu nhất và người bạn đời luôn luôn không phải là người bạn yêu nhất, cũng không phải là người yêu bạn nhất, chỉ là người xuất hiện vào lúc thích hợp nhất.

Bạn sẽ là người thứ mấy trong cuộc sống của tôi!? Không ai muốn thay đổi tình yêu của mình, khi anh ta yêu bạn, đó là lúc anh ta thật sự yêu bạn, nhưng khi anh ta không yêu bạn thì cũng thật sự là không yêu bạn, anh ta không thể giả vờ không yêu khi anh ta đang yêu bạn, cũng như anh ta không thể giả vờ yêu khi không yêu bạn.

Khi một người không còn yêu mình muốn rời xa mình, mình cần hỏi lại bản thân có còn yêu anh (cô) ta nữa không. Nếu bạn không còn yêu người ấy nữa thì xin đừng bao giờ vì lòng tự trọng mà không chịu rời xa người ấy. Nếu như bạn vẫn còn yêu người ấy, lẽ đương nhiên bạn sẽ hy vọng người ấy có được một cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ; hy vọng người ấy được ở cùng người mình yêu. Ðừng bao giờ ngăn cản, nếu bạn ngăn cản người ấy có được hạnh phúc thật sự của mình nghĩa là bạn không còn yêu anh (cô) ta nữa, và nếu như bạn không còn yêu thì bạn lấy tư cách gì để trách anh (cô) ta bạc tình.

Yêu không phải là chiếm hữu, bạn thích mặt trăng, không thể đem mặt trăng cất vào trong hộp nhưng ánh sáng của mặt trăng lại có thể chiếu sáng vào tận trong phòng bạn. Cũng như bạn yêu một người, bạn vẫn có thể có được người ấy mà không cần chiếm hữu và khiến người yêu trở thành một hồi ức vĩnh hằng trong cuộc sống. Nếu bạn thật sự yêu một người, phải yêu con người thực của anh ta, yêu mặt tốt cũng yêu cả mặt xấu, yêu cái ưu điểm lẫn khuyết điểm, tuyệt đối không nên vì yêu anh ta mà hy vọng anh ta trở thành một con người như mình mong muốn, nếu anh ta không được như ý bạn thì mình không còn yêu anh ta nữa. Yêu một người nào đó thật sự không nói ra được nguyên nhân vì sao yêu, bạn chỉ biết rằng, bất cứ lúc nào, tâm trạng tốt hay xấu thì bạn cũng đều mong muốn người ấy ở bên cạnh bạn, không một yêu cầu...Xa cách cũng là một thử nghiệm tình yêu, tình yêu chân chính sẽ chẳng bao giờ trở thành tình yêu oán hận.

Hai người yêu nhau, thích nhất là bắt bạn mình phải thề, phải hứa, tại sao chúng ta lại bắt đối phương làm như vậy, tất cả chỉ vì chúng ta không tin đối phương... làm gì có chuyện biển cạn đá mòn, trời loang đất lở, nếu có thì cũng không ai sống được đến ngày ấy....
Trong tình yêu, nói là một lẽ, làm là một lẽ, người nói không dám tin điều mình nói và người nghe thì không tin điều mình nghe... Bạn đã tìm được người thứ mấy cho cuộc đời của bạn?

baonhat
01-08-2011, 11:42 PM
Giúp đỡ

Năm 18 tuổi, tôi sang Anh học Đại học. Và vẫn học đối mặt với nỗi đau quen thuộc, nỗi đau của một đứa trẻ mồ côi.

Một hôm, khi đang đi chợ, tôi thấy một cụ già đang loay hoay với một cây gậy và một túi táo với những quả táo đang thi nhau rơi khỏi túi. Tôi chạy đến đỡ lấy túi táo và nhặt từng quả vào túi cho ông.

- Cảm ơn cô bé. Ông ổn rồi! – Ông mỉm cười với tôi, đôi mắt sáng hiền từ.

- Cháu đi cùng ông nhé? – Tôi nói – Cháu sợ táo sẽ rơi nữa đấy!

Tình bạn của tôi với ông Burns, người có nụ cười ấm áp như cha của tôi bắt đầu như vậy.

Tôi xách túi táo, ông Burns tì cây gậy, lê từng bước khó nhọc. Đến nơi, tôi đặt túi táo lên bàn và đi pha trà, tôi hỏi ông liệu thỉnh thoảng tôi có thể đến thăm ông không.

Ngay hôm sau, tôi lại đến, lại giúp ông pha trà. Tôi kể cho ông nghe tôi là một đứa trẻ mồ côi, sống với họ hàng và giờ đây đi du học để tự lập. Ông chỉ cho tôi hai bức ảnh đặt trên bàn. Đó là bác gái Mary và cô con gái Alice của ông, hai người cùng mất trong một tai nạn cách đây sáu năm...

Tôi tới thăm ông Burns hai lần mỗi tuần, đúng giờ và đúng ngày. Khi đến, tôi thường thấy ông ngồi trên chiếc ghế to với cây gậy bên cạnh. Thấy tôi, ông cụ luôn vui mừng. Dù tôi tự nhủ rằng tôi đã đem lại niềm vui cho một ông già cô đơn, nhưng kì thực, tôi mới chính là người hạnh phúc nhất khi bước chân lên bậc cửa căn nhà này. Đơn giản là tôi được chia sẻ và có người lắng nghe những lời tâm sự của tôi.

Sau hai tháng, tôi đến thăm ông Burns vào một ngày khác với lệ thường. Tôi cũng không gọi điện thông báo trước vì nghĩ rằng mình sẽ gây một bất ngờ đặc biệt.
Và tôi thấy ông đang làm vườn, đang đi lại, đang cúi xuống, ngẩng lên, một cách dễ dàng không cần gậy! Liệu đó có phải là ông Burns mọi khi, lúc nào cũng tựa hẳn mình vào cây gậy? Ông Burns bỗng ngẩng lên và nhìn thấy tôi. Thấy rõ sự băn khoăn lẫn ngạc nhiên của tôi, ông vẫy tôi lại gần.

- Nào, cháu yêu quý, hôm nay để ông pha trà cho cháu... – Ông Burns dẫn tôi vào nhà.

- Cháu đã nghĩ... – Tôi bắt đầu

- Ông biết cháu nghĩ gì, cháu yêu quý. Lần đầu tiên cháu gặp ông ở chợ, ừ hôm đó đầu gối ông bị đau. Va phải cánh cửa ấy mà...

- Nhưng... ông lại đi lại bình thường... từ lúc nào?

- Ngay hôm sau –Ông cụ hấp háy mắt.

- Nhưng tại sao...? – Tôi lúng túng.

- Lần thứ hai cháu đến đây, cháu yêu quý ạ, đó là khi ông nhận thấy cháu mới buồn và cô đơn có thể tựa vào vai ông. Nhưng ông e rằng cháu sẽ không đến nữa nếu biết ông khỏe mạnh.

- Còn cái gậy thì sao ạ?

- À, cái gậy tốt! Ông hay dùng nó để chặn cửa hàng rào.

Ông Burns đã biến mình trở thành một người cần được giúp đỡ để giúp đỡ tôi như thế đấy. Đó là một cách tuyệt vời để một cô bé non nớt và nhạy cảm như tôi thấy mình thật mạnh mẽ.

baonhat
02-08-2011, 02:18 PM
MỘT CHÚT VỀ QUÂN TỬ CỦA NGƯỜI XƯA(Có lẽ vân còn nhiều giá trị với chúng ta)

5 đức tính của người quân tử

• Nhân: người với người đối xử với nhau trên cơ sở tình thương yêu. Tình thương yêu được cụ thể hóa bằng những nguyên tắc sau:
o Cái gì bản thân mình không muốn hoặc người không muốn thì không làm cho người. Cái gì người muốn thì tích tụ lại cho người.
o Mình muốn đứng vững thì làm cho người khác đứng vững; mình muốn thành đạt thì giúp đỡ cho người khác thành đạt.
• Lễ: theo quan điểm của Nho giáo, Lễ bao gồm việc thờ cúng, lễ bái thánh thần, trời Phật và cả những quy định có tính chất pháp luật, những phong tục, tập quán và kỷ luật tinh thần của cá nhân.
• Nghĩa: chỉ làm và nên làm những việc nhằm duy trì đạo lý, lẽ phải.
• Trí: tri thức để suy xét, hành động. Một trong những điểm quan trọng của Trí là phải nắm được mệnh trời.
• Tín: việc làm nhất quán với lời nói, giữ lời "nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy".
Người quy tụ các đức tính trên mà trong đó trung tâm là Nhân được coi là người có đức Nhân: tình cảm chân thật, ngay thẳng; hết lòng vì nghĩa; nghiêm trang, tề chỉnh; rộng lượng, khoan dung và siêng năng cần mẫn. Người có đức Nhân chỉ hành động vì nhân nghĩa, đối lập với kẻ bất nhân chỉ hành động vì lợi.

baonhat
02-08-2011, 02:22 PM
9 tiêu chuẩn của người quân tử

• Con mắt tinh anh để nhìn rõ vạn vật.
• Thính giác tinh tường để nghe rõ vạn vật.
• Sắc mặt luôn ôn hòa.
• Tướng mạo luôn được giữ cho khiêm cung (cẩn trọng, cung kính với người trên; thân ái, hòa đồng với người dưới)
• Lời nói luôn giữ bề trung thực.
• Hành động phải luôn cẩn trọng.
• Có điều nghi hoặc phải luôn hỏi han để làm cho rõ.
• Kiềm chế: khi nóng giận phải nghĩ đến hoạn nạn có thể xảy ra, không giận quá mất khôn.
• Thấy lợi phải luôn nghĩ đến nghĩa, không vì lợi mà quên nghĩa, có quyền lợi chính đáng phải biết nghĩ đến người khác (lộc bất tận hưởng).

baonhat
02-08-2011, 02:35 PM
Nhưng lời dạy của nho gia luôn ngắn gọn,sâu sắc nhưng đầy đủ ,súc tích.Chỉ cần đọc vài trang cũng bằng đọc cả chục cuốn hạt giống tâm hồn của phương tây...

baonhat
02-08-2011, 02:47 PM
8 bậc thang hành động của người quân tử

Theo quan niệm của Nho giáo, đã là người quân tử phải tỏ đức sáng ngày càng rộng, càng cao. Muốn làm được điều đó, người quân tử phải luôn phấn đấu theo 8 bậc thang dưới đây:
• Cách vật: luôn tiếp xúc, nghiên cứu kỹ sự vật, sự việc để nhận rõ thực chất, phải trái.
• Trí tri: luôn ngẫm nghĩ để thấu hiểu điều mình đã nhận thức được.
• Thành ý: luôn chân thật, không dối người và cũng không dối mình.
• Chính tâm: luôn suy nghĩ, hành động ngay thẳng, chính trực và làm chủ bản thân mình.
• Tu thân: luôn nghiêm khắc với bản thân mình, sửa chữa những thiếu sót, không bảo thủ để nhận rõ sai sót nhằm hoàn thiện bản thân.
• Tề gia: làm cho gia đình mình tốt đẹp, tề chỉnh, có nề nếp, gia phong.
• Trị quốc: lo toan việc nước, cai trị đất nước cho có kỷ cương, phép nước.
• Bình thiên hạ: khiến cho thiên hạ thái bình, lòng người quy thuận.

baonhat
06-08-2011, 12:39 AM
• Ba câu hỏi


Ðó là chuyện ba câu hỏi khó của một nhà vua, do nhà văn hào Leo Tolstoy kể lại.

Nhà vua ấy, Tolstoy không biết tên. Một hôm đức Vua nghĩ rằng, giá mà vua trả lời được ba câu hỏi ấy thì vua sẽ không bao giờ bị thất bại trong bất cứ công việc nào. Ba câu hỏi ấy là:

1. Làm sao để biết được thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc?

2. Làm sao để biết được nhân vật nào là nhân vật quan trọng nhất mà ta phải chú trọng?

3. Làm sao để biết được công việc nào là công việc cần thiết nhất mà ta phải thực hiện?

Nghĩ thế, vua liền ban chiếu ra khắp trong bàn dân thiên hạ, hứa rằng sẽ ban thưởng trọng hậu cho kẻ nào trả lời được những câu hỏi đó.

Các bậc hiền nhân đọc chiếu liền tìm tới kinh đô. Nhưng mỗi người lại dâng lên vua một câu trả lời khác nhau.

Về câu hỏi thứ nhất, có người trả lời rằng muốn biết thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc thì phải làm thời biểu cho đàng hoàng, có ngày giờ năm tháng và phải thi hành cho thật đúng thời biểu ấy. Như vậy mới mong công việc làm đúng lúc. Kẻ khác thì lại nói không thể nào dự tính được trước những việc gì phải làm và thời gian để làm những việc ấy; rằng ta không nên ham vui mà nên chú ý đến mọi sự khi chúng xẩy tới để có thể làm bất cứ gì xét ra cần thiết.

Có kẻ lại nói rằng, dù vua có chú ý đến tình hình mấy đi nữa thì một mình vua cũng không đủ sáng suốt để định đoạt thời gian của mọi việc làm một cách sáng suốt, do đó nhà vua phải thành lập một Hội Ðồng Nhân Sĩ và hành động theo lời khuyến cáo của họ.

Lại có kẻ nói rằng, có những công việc cần phải lấy quyết định tức khắc không thể nào có thì giờ để tham khảo xem đã đến lúc phải làm hay chưa đến lúc phải làm. Mà muốn lấy quyết định cho đúng thì phải biết trước những gì sẽ xẩy ra, do đó, nhà vua cần phải cần đến những nhà cố vấn tiên tri và bốc phệ.

Về câu hỏi thứ hai, cũng có nhiều câu trả lời không giống nhau. Có người nói những nhân vật mà vua cần chú ý nhất là những ông đại thần và những người trong triều đình. Có người nói là mấy ông Giám Mục, Thượng Tọa là quan hệ hơn hết. Có người nói là mấy ông tướng lãnh trong quân đội là quan hệ hơn hết.

Về câu hỏi thứ ba, các nhà thức giả cũng trả lời khác nhau. Có người nói khoa học là quan trọng nhất. Có người nói tôn giáo là quan trọng nhất. Có người lại nói: chỉnh trang quân đội là quan trọng nhất.

Vì các câu trả lời khác nhau cho nên nhà vua không thể đồng ý với vị hiền nhân nào cả, và chẳng ban thưởng cho ai hết.

Sau nhiều đêm suy nghĩ vua quyết định đi chất vấn một ông đạo tu trên núi, ông đạo này nổi tiếng là có giác ngộ. Vua muốn tìm lên trên núi để gặp ông đạo và hỏi ba câu hỏi kia.

Vị đạo sĩ này chưa bao giờ chịu xuống núi và nơi ông ta ở chỉ có những người dân nghèo; chẳng bao giờ ông chịu tiếp người quyền quý. Vì vậy mà nhà vua cải trang làm thường dân. Khi đi đến chân núi, vua dặn vệ sĩ đứng chờ ở dưới, và một mình vua, trong y phục một thường dân, vua trèo lên am của ông đạo.

Nhà vua gặp ông đạo đang cuốc đất trước am. Khi trông thấy người lạ, ông đạo gật đầu chào rồi tiếp tục cuốc đất. Ông đạo cuốc đất một cách nặng nhọc bởi ông đã già yếu; mỗi khi cuốc lên được một tảng đất hoặc lật ngược được tảng đất ra thì ông lại thở hào hển.

Nhà vua tới gần ông đạo và nói: "Tôi tới đây để xin ông đạo trả lời giúp cho tôi ba câu hỏi. Làm thế nào để biết đúng thì giờ hành động, đừng để cho cơ hội qua rồi sau phải hối tiếc ? Ai là những người quan trọng nhất mà ta phải chú ý tới nhiều hơn cả ? Và công việc nào quan trọng nhất cần thực hiện trước tiên ?"

Ông đạo lắng nghe nhà vua nhưng không trả lời. Ông chỉ vỗ vai nhà vua và cúi xuống tiếp tục cuốc đất.

Nhà vua nói: "Ông đạo mệt lắm rồi, thôi đưa cuốc cho tôi, tôi cuốc một lát". Vị đạo sĩ cám ơn và trao cuốc cho Vua rồi ngồi xuống đất nghỉ mệt. Cuốc xong được hai vồng đất thì nhà vua ngừng tay và lập lại câu hỏi. Ông đạo vẫn không trả lời, chỉ đứng dậy và đưa tay ra đòi cuốc, miệng nói: "Bây giờ bác phải nghỉ, đến phiên tôi cuốc". Nhưng nhà vua thay vì trao cuốc lại cúi xuống tiếp tục cuốc đất.

Một giờ rồi hai giờ đồng hồ đi qua. Rồi mặt trời bắt đầu khuất sau đỉnh núi. Nhà vua ngừng tay, buông cuốc, và nói với ông đạo:

"Tôi tới để xin ông đạo trả lời cho mấy câu hỏi. Nếu ông đạo không thể trả lời cho tôi câu nào hết thì xin cho biết để tôi còn về nhà".

Ông đạo nghe tiếng chân người chạy đâu đây bèn nói với nhà vua: "Bác thử xem có ai chạy lên kìa". Nhà vua ngó ra thì thấy một người có râu dài đang chạy lúp xúp sau mấy bụi cây, hai tay ôm bụng. Máu chảy ướt đầm cả hai tay. Ông ta cố chạy tới chỗ nhà vua và ngất xỉu giữa đất, nằm im bất động miệng rên ri rỉ.

Vua và ông đạo cởi áo người đó ra thì thấy có một vết đâm sâu nơi bụng. Vua rửa chỗ bị thương thật sạch và xé áo của mình ra băng bó vết thương, nhưng máu thấm ướt cả áo. Vua giặt áo và đem băng lại vết thương. Cứ như thế cho đến khi máu ngừng chảy.

Lúc bấy giờ người bị thương mới tỉnh dậy và đòi uống nước. Vua chạy đi múc nước suối cho ông ta uống. Khi đó mặt trời đã bắt đầu khuất và bắt đầu lạnh. Nhờ sự tiếp tay của ông đạo, nhà vua khiêng người bị nạn vào trong am và đặt nằm trên giường ông đạo. Ông ta nhắm mắt nằm yên. Nhà vua cũng mệt quá vì leo núi và cuốc đất cho nên ngồi dựa vào cánh cửa và ngủ thiếp đi. Vua ngủ ngon cho đến nỗi khi Vua thức dậy thì trời đã sáng và phải một lúc sau Vua mới nhớ ra được mình đang ở đâu và đang làm gì. Vua nhìn về phía giường thì thấy người bị thương cũng đang nhìn mình chòng chọc, hai mắt sáng trưng.

Người đó thấy vua tỉnh giấc rồi và đang nhìn mình thì nói, giọng rất yếu ớt:

"Xin bệ hạ tha tội cho thần".

"Ông có làm gì nên tội đâu mà phải tha ?"

"Bệ hạ không biết hạ thần, nhưng hạ thần biết bệ hạ. Hạ thần là người thù của bệ hạ, hạ thần đã thề sẽ giết bệ hạ cho bằng được bởi vì khi xưa, trong chinh chiến bệ hạ đã giết mất người anh của hạ thần và còn tịch thu gia sản của hạ thần nữa".

"Hạ thần biết rằng bệ hạ sẽ lên núi này một mình để gặp ông đạo sĩ, nên đã mai phục quyết tâm giết bệ hạ trên con đường về. Nhưng cho đến tối mà bệ hạ vẫn chưa trở xuống, nên hạ thần đã rời chỗ mai phục mà đi lên núi tìm bệ hạ để hành thích. Thay vì gặp bệ hạ, hạ thần lại gặp bốn vệ sĩ. Bọn nầy nhận mặt được hạ thần cho nên đã xông lại đâm hạ thần. Hạ thần trốn được chạy lên đây, nhưng nếu không có bệ hạ cứu thì chắc chắn hạ thần đã chết vì máu ra nhiều quá. Hạ thần quyết tâm hành thích bệ hạ mà bệ hạ lại cứu sống được hạ thần. Hạ thần hối hận quá. Bây giờ đây nếu hạ thần mà sống được thì hạ thần nguyện sẽ làm tôi mọi cho bệ hạ suốt đời, và hạ thần cũng sẽ bắt các con của hạ thần làm như vậy. Xin bệ hạ tha tội cho hạ thần".

Thấy mình hòa giải được với kẻ thù một cách dễ dàng nhà vua rất vui mừng. Vua không những tha tội cho người kia mà còn hứa sẽ trả lại gia sản cho ông ta, và gửi ngự y cùng quân hầu tới săn sóc cho ông ta lành bệnh.

Sau khi cho vệ sĩ khiêng người bị thương về nhà, vua trở lên tìm ông đạo để chào. Trước khi ra về vua còn lặp lại lần cuối ba câu hỏi của vua. Ông đạo đang quỳ gối xuống đất gieo những hạt đậu trên những luống đất đã cuốc sẵn hôm qua.

Vị đạo sĩ đứng dậy nhìn vua: "Nhưng ba câu hỏi của vua đã được trả lời rồi mà".

Vua hỏi: "Trả lời bao giờ đâu nào ?"

"Hôm qua nếu Vua không thương hại bần đạo già yếu mà ra tay cuốc dùm mấy luống đất này thì khi ra về nhà vua đã bị kẻ kia mai phục hành thích mất rồi, và nhà Vua sẽ tiếc rằng đã không ở lại cùng ta. Vì vậy thời gian quan trọng nhất là thời gian Vua đang cuốc đất; nhân vật quan trọng nhất lúc đó là bần đạo đây, và công việc quan trọng nhất là công việc giúp bần đạo. Rồi sau đó khi người bị thương nọ chạy lên, thời gian quan trọng nhất là thời gian vua chăm sóc cho ông ta, bởi vì nếu vua không băng vết thương cho thì ông ta sẽ chết và vua không có dịp hòa giải với ổng; cũng vì thế mà ông ta là nhân vật quan trọng nhất, và công việc vua làm để băng bó vết thương là quan trọng nhất. Xin vua hãy nhớ kỹ điều này: "Chỉ có một thời gian quan trọng mà thôi, đó là thời gian hiện tại, là giờ phút hiện tại. Giờ phút hiện tại quan trọng bởi vì đó là thời gian duy nhất trong đó ta có thể làm chủ được ta. Và nhân vật quan trọng nhất là kẻ đang cụ thể sống với ta, đang đứng trước mặt ta, bởi vì ai biết được là mình sẽ đương đầu làm việc với những kẻ nào trong tương lai. Công việc quan trọng nhất là công việc làm cho người đang cụ thể sống bên ta, đang đứng trước mặt ta được hạnh phúc, bởi vì đó là ý nghĩa chính của đời sống"

quangthanhtv
06-08-2011, 03:37 PM
Bài viết rất ý nghĩa, hàm súc sâu rộng. Ta hãy trân trọng những gì đang có. Tuy nhiên, phải hiểu rằng, quá khứ cũng là một phần của hiện tại. Và những hành động của hiện tại sẽ ảnh hưởng đến tương lai. Đó chính là NHÂN QUẢ.

TCNguyen
06-08-2011, 11:47 PM
Bai viet rat y nghia, ham suc sau rong. Ta hay tran trong nhung gi dang co. Tuy nhien, phai hieu rang, qua khu cung la mot phan cua hien tai. Va nhung hanh dong cua hien tai se anh huong den tuong lai. Do chinh la NHAN QUA.

Bác viết trên điện thoại àh ??? :D Q-M45 viết tiếng việt có dấu được đấy bác :-"

quangthanhtv
07-08-2011, 09:37 AM
Bác viết trên điện thoại àh ??? :D Q-M45 viết tiếng việt có dấu được đấy bác :-"

Rất cám ơn thông tin hữu ích của TCNguyen, nhưng: "biết rồi, khổ lắm", trình độ hạn chế như anh viết có dấu chậm lắm. Trên điện thoại cứ viết không dấu cho tiện.

Sau đó, khi bật Computer lên, dùng phần mềm AMPad (AutoMark) chuyển từ không dấu sang có dấu, tiếp tục dùng Unikey chuyển sang font Times New Roman, paste đè lên là xong.

Thời hiện đại phải tự động hóa chứ, phải không chuyên gia công nghệ thông tin. <:-P<:-P

baonhat
11-08-2011, 11:39 AM
Sức mạnh của lời nói...

Một bầy ếch đi dạo trong rừng và có hai con bị rơi xuống một cái hố sâu. Tất cả các con ếch còn lại trong bầy đều bu quanh miệng hố để kéo chúng lên. Nhưng khi thấy cái hố quá sâu, cả bầy liền nói với hai con ếch rằng chúng chỉ còn nước chết mà thôi.

Hai con ếch bỏ ngoài tai những lời bình luận đó và cố hết sức nhảy lên khỏi hố. Những con ếch kia lại nói với chúng đừng nên phí sức, rằng chúng chỉ còn nước chết.

Sau cùng, một con ếch phía dưới nghe theo những gì cả bầy đã nói, nó bỏ cuộc và ngã lăn ra chết trong sự tuyệt vọng. Con ếch còn lại tiếp tục cố gắng nhảy. Một lần nữa cả bầy xúm lại và thét lên khuyên nó hãy thôi. Nó càng nhảy mạnh hơn nữa. Cuối cùng nó nhảy được lên bờ. Cả bầy vây quanh và hỏi nó: "Anh không nghe tụi tôi nói gì hay sao?". Thì ra con ếch này bị nặng tai. Nó tưởng cả bầy ếch đã động viên nó suốt khoảng thời gian vừa qua.

Có một sức mạnh sống và chết nơi miệng lưỡi chúng ta. Một lời động viên khích lệ cho một người đang bế tắc có thể vực người ấy dậy và giúp anh ta vượt qua khó khăn. Nhưng cũng lời nói có thể giết chết một người trong cơn tuyệt vọng. Do đó, hãy cẩn thận với những gì chúng ta nói ra. Bất kỳ người nào cũng có thể nói những lời hủy diệt để cướp đi tinh thần của những người đang ở trong hoàn cảnh khốn khó. Quý báu thay là những ai dành thì giờ để động viên và khích lệ người khác.

quangthanhtv
11-08-2011, 12:47 PM
Hiện tại, một vài anh em trong CLB đang có chuyện buồn về vấn đề tình cảm, cũng như công việc chưa được thuận lợi lắm, lương lậu chưa được cao, chỉ đủ tiền sinh hoạt hàng tháng, ngoài ra vẫn phải đóng quỹ sinh hoạt CLB hàng tháng. Chi phí cho rượu bia, thuốc là phải hạn chế phần nào.

Đặc biệt là gần đây, khi giá vàng tăng đột biến (4,65 triệu đồng 1 chỉ), thì việc tích lũy về kinh tế, lo cho cuộc sống tương lai, cũng gặp rất nhiều khó khăn.

Vì vậy, thay mặt Ban Chủ nhiệm CLB, tôi có lời kêu gọi đến các anh em như sau:

Mong anh em quan tâm đến nhau nhiều hơn nữa, nên có những lời động viên, khích lệ kịp thời.

Còn đối với vấn đề ăn uống, cũng nên ở mức vừa phải, đáng 1 triệu thì ta chỉ ăn 5 trăm, đáng 3 trăm thì ta ăn 2 trăm, bớt đi cốc rượu ngậm bia cho đời nó khỏe, nếu đi ăn uống tập thể, nên thực hiện theo nguyên tắc: Ai nhiều tiền thì góp nhiều, ai ít tiền thì góp ít, ai đang bí bách quá thì được miễn, ai mà túng quẫn thì anh em hỗ trợ thêm.

Đôi lời bày tỏ!

Satthudatinh
25-11-2011, 11:32 AM
Cô lái xe bus
Câu chuyện được cư dân trên Facebook và các trang mạng xã hội chia sẻ cực nhiều trong một hai ngày gần đây. Nội dung có một vài dị bản, nhưng sự khác nhau là không nhiều, đại ý như sau:

"Một chiếc xe bus chở đầy khách đang chạy trên đường đồi. Giữa đường, ba thằng du côn có vũ khí để mắt tới cô lái xe xinh đẹp. Chúng bắt cô dừng xe và muốn “vui vẻ” với cô. Tất nhiên là cô lái xe kêu cứu, nhưng tất cả hành khách trên xe chỉ đáp lại bằng sự im lặng.

Lúc ấy một người đàn ông trung niên nom yếu ớt tiến lên yêu cầu ba tên du côn dừng tay; nhưng ông đã bị chúng đánh đập. Ông rất giận dữ và lớn tiếng kêu gọi các hành khách khác ngăn hành động man rợ kia lại nhưng chẳng ai hưởng ứng. Và cô lái xe bị ba tên côn đồ lôi vào bụi rậm bên đường.

Một giờ sau, ba tên du côn và cô lái xe tơi tả trở về xe và cô sẵn sàng cầm lái tiếp tục lên đường… - “Này ông kia, ông xuống xe đi!” cô lái xe la lên với người đàn ông vừa tìm cách giúp mình. Người đàn ông sững sờ, nói: - “Cô làm sao thế? Tôi mới vừa tìm cách cứu cô, tôi làm thế là sai à?” -“Cứu tôi ư? Ông đã làm gì để cứu tôi chứ?” Cô lái xe vặn lại, và vài hành khách bình thản cười. Người đàn ông thật sự tức giận. Dù ông đã không có khả năng cứu cô, nhưng ông không nên bị đối xử như thế chứ. Ông từ chối xuống xe, và nói: “Tôi đã trả tiền đi xe nên tôi có quyền ở lại xe.” Cô lái xe nhăn mặt nói: “Nếu ông không xuống, xe sẽ không chạy.”

Điều bất ngờ là hành khách, vốn lờ lảng hành động man rợ mới đây của bọn du côn, bỗng nhao nhao đồng lòng yêu cầu người đàn ông xuống xe, họ nói: - “Ông ra khỏi xe đi, chúng tôi có nhiều công chuyện đang chờ và không thể trì hoãn thêm chút nào nữa!”. Một vài hành khách khỏe hơn tìm cách lôi người đàn ông xuống xe.

Ba tên du côn mỉm cười với nhau một cách ranh mãnh và bình luận: -“Chắc tụi mình đã phục vụ cô nàng ra trò đấy nhỉ!” Sau nhiều lời qua tiếng lại, hành lý của người đàn ông bị ném qua cửa sổ và ông bị đẩy ra khỏi xe. Chiếc xe bus lại khởi tiếp hành trình. Cô lái xe vuốt lại tóc tai và vặn radio lên hết cỡ.

Xe lên đến đỉnh đồi và ngoặt một cái chuẩn bị xuống đồi. Phía tay phải xe là một vực thẳm sâu hun hút. Tốc độ của xe bus tăng dần. Gương mặt cô lái xe bình thản, hai bàn tay giữ chặt vô lăng. Nước mắt trào ra trong hai mắt cô. Một tên du côn nhận thấy có gì không ổn, hắn nói với cô lái xe: “Chạy chậm thôi, cô định làm gì thế hả?”. Tên du côn tìm cách giằng lấy vô lăng, nhưng chiếc xe bus lao ra ngoài vực như mũi tên bật khỏi cây cung. Hôm sau, báo địa phương loan tin một tai nạn bi thảm xảy ra ở vùng “Phục Hổ Sơn”. Một chiếc xe cỡ trung rơi xuống vực, tài xế và 13 hành khách đều thiệt mạng.

Người đàn ông đã bị đuổi xuống xe đọc tờ báo và khóc. Không ai biết ông khóc cái gì và vì sao mà khóc!".

Hết.

Satthudatinh
25-11-2011, 11:33 AM
Chuyện kết ở đây nhưng sau đó là hàng trăm, hàng ngàn comment phủ dài trên các mạng xã hội. Trong một ngày chỉ riêng một nhóm Facebook có tới hơn 1700 lượt "like" và hơn 700 lượt "share". Vì sao? Vì phần kết đáng sợ của câu chuyện hay vì thông điệp ẩn chứa đằng sau đó?

Hàng nghìn lượt share và comment đã xuất hiện và nối dài trên tường của các facebook trong vài ngày trở lại đây.

Và hàng nghìn câu hỏi bật ra: Bao nhiêu lần mình từng thờ ơ với những giấy phút hoạn nạn, khó khăn của người khác? Mà bạn hoàn toàn có thể giúp đỡ? Đôi khi, chúng ta quá vô cảm với cuộc sống quanh mình!

Sự vô cảm sẽ không có đất sống trong thế giới này.

Trong dòng chảy băng băng của cuộc sống, khi mà cái gì cũng "nhanh hoặc cực nhanh" (thức ăn fast food, mạng internet cũng broadband, tốc độ vi xử lí tăng gấp đôi, gấp ba, những cuộc chạy đua lên đỉnh vinh quang... thì sự vô cảm, nhởn nhơ đã diễn ra.

Sự vô cảm sẽ không có đất sống trong xã hội này.

Mạng là ảo, nhưng trách nhiệm và yêu thương là thật. Câu chuyện không xảy ra ở đất nước chúng ta, nhưng khi nó được dịch sang tiếng Việt và lan truyền trên các trang mạng xã hội, nó đã gây nên một làn sóng dư luận của những người trẻ. Rất nhiều commnet của những người Việt trẻ để lại sau khi đọc xong câu chuyện:

Satthudatinh
25-11-2011, 11:34 AM
"Cuộc sống vội vã khiến nhiều người sống vô tâm, vô cảm, họ đâu biết rằng đâu đó quanh ta còn rất nhiều người đưa tay ra cần sự giúp đỡ, mong là sau khi đọc xong câu chuyện trên trong mỗi tâm hồn chúng ta sẽ mọc được giống cây mang tên đồng cảm" và "cuộc sống ngày càng khiến con người ta trở nên vô cảm" là những lời chia sẻ đầy suy nghĩ và trách nhiệm của những người trẻ.

Mong rằng, hai từ đồng cảm không còn là khái niệm "xa xỉ" trong xã hội này.

Satthudatinh
03-04-2012, 04:47 PM
Giàu 2 con mắt, khó đôi bàn tay!


Ai sinh ra cũng đều phải trải qua Sinh, Lão, Bệnh, Tử. Nhưng để được sống là điều không hề đơn giản và để sống thế nào cho tốt là vấn đề hết sức khó khăn.

Tôi vừa sinh ra đã không có cả 2 tay do bị nhiễm chất độc màu Da Cam từ bố (bố đi bộ đội đánh Mỹ ở chiến trường Miền Nam rồi bị nhiễm chất độc Da Cam). Lúc tôi sinh ra không hề cất tiếng khóc chào đời cũng không cười (bố kể lại), có lẽ tôi biết trước được chuyện gì sẽ đến với tôi. Cuộc đời tôi đã trải qua biết bao nhiêu là cay đắng, tủi nhục. Kể từ khi tôi ra đời thì gia đình tôi ngày nào cũng bị dân làng, hàng xóm chửi mắng là ăn ở thất đức nên mới sinh ra tôi như vậy. Bố mẹ tôi rất đau khổ nhưng lại không nói được gì đành im lặng nuốt nước mắt mà chịu đựng. Gia đình tôi phải sống trong cảnh nghèo đói, không đủ ăn, bố thì ốm đau nằm liệt giường lại thêm tôi như vậy nữa. Anh chị tôi còn nhỏ chưa biết làm gì nên mọi việc trong nhà đều do một mình mẹ tôi gánh vác. Cuộc sống đã khó khăn lại càng khó khăn hơn.




Mẹ tôi từ sáng sớm đến tối mịt phải cặm cụi lam lũ ngoài ruộng đồng, tối về lại phải chăm sóc cho bố và mấy đứa con. Gia đình tôi chỉ biết ăn khoai, sắn để sống qua ngày. Nếu may mắn thì được ai đó có lòng hảo tâm cho bát cơm, bát cháo. Cứ như vậy gia đình tôi chỉ biết dựa vào nhau mà sống cho qua ngày mà không biết cuộc đời sẽ đi về đâu.

Mãi cho đến khi tôi lên 6 tuổi, tôi mới biết nói, biết đi nhưng chưa một lần hé môi cười và lúc này tôi lại khóc nhiều hơn. Có lẽ tôi hiểu biết về cuộc đời sớm hơn các bạn khác. Khi các bạn bình thường khác tay trong tay, vai đeo khăn quàng đỏ tung tăng vui đùa cắp sách đến trường thì tôi chỉ ngồi một góc nhà thui thủi một mình nhìn các bạn đi học. Cứ ngày này qua ngày khác nhìn các bạn đi học, tôi chợt nhìn lại mình và phát hiện ra một điều: tôi không có 2 tay như các bạn nên tôi không được đi học như các bạn.

Rồi một ngày tôi xin bố mẹ đưa đi học nhưng bố mẹ không cho, tôi khóc lóc van nài mãi, bố mẹ thấy tôi có tính ham học nên cũng phải chiều theo. Hôm sau bố dẫn tôi đến trường xin học. Cô giáo thấy thương nên cũng cho vào lớp. Kể từ đó bạn bè thường cười đùa, trêu chọc tôi là thằng này thằng kia. Tôi thấy xấu hổ và tủi nhục vì bản thân. Sau 2 ngày đi học, tôi không biết viết, chỉ biết ngồi nghe một cách chăm chú. Đến ngày thứ 3, cô giáo đành phải trả tôi về nhà và nói với bố mẹ tôi là tôi không học được, anh chị nên cho cháu ở nhà. Tôi rất buồn nhưng không biết làm gì. Một lần nữa tôi lại xin bố mẹ cho đi học nhưng bố mẹ không cho. Hàng ngày tôi đành trốn bố mẹ lén ra lớp đứng ngoài cửa sổ xem các bạn học bài. Ngày này qua ngày khác, bất kể nắng hay mưa tôi vẫn đến lớp thường xuyên. Một ngày mưa to không thấy tôi về nhà, bố mẹ lo lắng đi tìm kiếm và thấy tôi vẫn đứng ngoài cửa sổ xem các bạn học bài, người tôi ướt sũng, trời rét run mà tôi không hay biết gì. Bố nhìn tôi thương xót và nói: “Thôi con ạ! Con về với bố, bố sẽ dạy con học và tập viết”. Hôm sau, tôi không còn đến trường nữa, ngày nào 2 bố con cũng cặm cụi tập viết. Quá trình tập viết của tôi hết sức khó khăn, vất vả. Các bạn bình thường viết tay đã khó, với tôi viết chữ bằng chân còn khó khăn hơn. Tôi cặp phấn vào chân viết mà không thể cặp nỗi, chân thì cứng đơ, phấn thì rơi ra hoặc nát bấy. Qua nhiều lần như vậy thì tôi cũng đã cầm được phấn nhưng khi viết thì chữ ngoạch ngoạc không ra chữ.

Vì thương con, nhiều lúc bố tôi thấy nản và khuyên tôi bỏ học nhưng tôi vẫn quyết tâm tập viết. Cứ như vậy suốt ngày tôi quên ăn, quên ngủ để tập viết. Tôi mãi viết đến nỗi phấn ăn lở loét hết cả 2 ngón chân cặp phấn. Mẹ thấy tôi ham học quá nên bảo tôi nghỉ một lát để mẹ tra thuốc cho nhưng tôi không chịu. Thế là không còn cách nào khác, mẹ đợi đến tối tôi ngủ say rồi mẹ mới lén tra thuốc cho tôi. Sáng hôm sau tôi tập viết thì phấn lại ăn lở loét cả 2 ngón chân, đêm nào mẹ cũng lén tra thuốc như vậy đến khi tôi chuyển sang viết bút chì thì ngón chân mới thôi lở loét. Được một thời gian, tôi chuyến sang viết bút bi thì giấy lại rách nát không thể viết nỗi và phải mất gần 3 năm tôi mới viết được chữ thành thạo. Đến năm 9 tuổi tôi bắt đầu vào học lớp 1, vẫn cô giáo ngày xưa. Cô giáo thấy tôi và cũng muốn một lần nữa trả tôi về nhưng tôi đã nói với cô: “Cô cho em viết thử rồi cô đuổi em về cũng được”. Tôi bắt đầu viết những chữ đầu tiên đến khi tôi viết hết câu thì cô giáo, các bạn và phụ huynh học sinh đều ngạc nhiên đến lạ thường. Cô giáo quyết định cho tôi vào học. Trong suốt quá trình đi học tôi đều bị các bạn trêu chọc nhiều hơn. Nhiều lúc tôi cảm thấy xấu hổ, nản chí và muốn bỏ học nhưng bố mẹ động viên tôi rất nhiều, tôi thường suy nghĩ về gia đình, về cuộc đời mình sau này và tôi càng quyết tâm học hơn. Mấy năm học cấp 1 tôi đều học và viết chữ đẹp hơn các bạn. Cô giáo yêu quý tôi hơn, các bạn cảm thấy khâm phục và ít trêu chọc hơn. Năm lớp 3 tôi được trường cử đi thi “Vở sạch chữ đẹp” và tôi đạt giải đặc biệt. Tôi được đài Truyền hình và báo chí biết đến. Càng ngày tôi càng được nhiều người biết đến rồi các nhà hảo tâm, các tổ chức, đoàn thể đến thăm nhà và trao học bổng. Nhờ đó mà cuộc sống của gia đình tôi cũng đỡ vất vả hơn.

Suốt 12 năm học tôi đều đạt học sinh giỏi các cấp. Nhờ có những học bổng mà việc học của tôi đã không bị gián đoạn. Tôi tiếp tục thực hiện ước mơ vào ĐH của mình và ước mơ của tôi đã trở thành hiện thực. Vào được ĐH là việc không hề đơn giản và để tiếp tục học ĐH thì càng khó hơn nhiều. Thu nhập của gia đình tôi chỉ phụ thuộc vào 4 sào ruộng thường xuyên bị mất mùa. Lúc này việc học của tôi càng trở nên khó khăn hơn.



Lá lành đùm lá rách!

Trong lúc khó khăn này thì tôi nhận được học bổng của quỹ “Thắp Sáng Niềm Tin”. Quỹ học bổng “Thắp Sáng Niềm Tin” chính là chiếc là rành luôn bao bọc, che chở cho những chiếc là rách kém may mắn hơn mình, những chiếc lá rách chính là tôi và các bạn học sinh, sinh viên có hoàn cảnh khó khăn nhưng học giỏi.

Gia đình tôi rất hạnh phúc và biết ơn quỹ “Thắp Sáng Niềm Tin” rất nhiều. Quỹ đã phần nào giúp tôi trang trải cho việc sinh hoạt và học tập. Nếu không có Quỹ thì tôi không biết làm sao để có tiền để sinh hoạt và tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình trong suốt 5 năm học ĐH. Không những tôi vinh dự được nhân học bổng của Quỹ mà tôi còn được làm một thành viên của Đại gia đình “Thắp Sáng Niềm Tin”. Ở đây, mọi người luôn xem nhau như anh em, như người thân trong gia đình. Mọi người luôn yêu thương, giúp đỡ nhau, cùng nhau chia sẽ kinh nghiệm học tập và cùng hỗ trợ nhau học tốt hơn.

Từ khi được tham gia vào Đại gia đình “Thắp Sáng Niềm Tin”, tôi cảm thấy rất vui và hạnh phúc, tôi thấy mình yêu đời hơn, lạc quan hơn, mạnh mẽ và tự tin hơn, tôi không còn cảm thấy tự ti và mặc cảm về bản thân mình. Gia đình “Thắp sáng niềm tin” là nơi các bạn sinh viên giao lưu, chia sẻ và học hỏi kinh nghiệm lẫn nhau, sinh viên vào đây không những được vui chơi, giải trí mà còn được thể hiện tài năng của mình. Tôi còn nhớ, lần đầu tiên tôi được làm ca sĩ đứng hát trước biết bao nhiêu, cảm giác đó thật là vui. Quỹ luôn tìm hiểu và phát huy những tài năng của các bạn sinh viên, tạo điều kiện cho các bạn được thể hiện tài năng của mình. Ngoài ra, Quỹ còn tổ chức cho các bạn được đến các Mái ấm tình thương, các Trại mồ côi và các Trung tâm khuyết tật để thăm hỏi, động viên và trao quà cho các em nhỏ, các bạn khuyết tật. Qua những lần đi thăm hỏi như vậy, tôi càng cảm thấy hạnh phúc hơn, đồng cảm hơn với những cảnh ngộ bất hạnh và kém may mắn hơn mình. Các bạn sinh viên biết yêu thương mọi người hơn, yêu quý những người xung quanh mình hơn và yêu thương chính bản thân mình.

Đại gia đình “Thắp Sáng Niềm Tin” như là gia đình thứ hai của tôi vậy, tôi sẽ luôn yêu quý, trân trọng và sẽ không bao giờ quên Đại gia đình “Thắp sáng niềm tin” đã cho tôi những tình cảm quý báu và một tấm lòng bao dung.



Tôi yêu các bạn rất nhiều!



Sống trong đời sống cần có một tấm lòng

Để gió… cuốn đi!



(Nguyễn Minh Phú - Sinh viên trường ĐH Công nghệ Thông tin ĐHQG Tp HCM)

fbaduc
04-04-2012, 05:13 AM
thanks bạn nhiều lắm!