PDA

View Full Version : Truyện ngăn ngắn



Lâm Đệ
29-07-2011, 10:52 AM
SÂU KÍN
Ông giáo Kiên đã mất cách nay gần mười năm. Ông là một người thầy mẫu mực. Là một người cha luôn chăm lo cho tương lai của các con.
Một hôm, Vĩnh – con trai ông, tình cờ mở tủ sách cũ của ông. Anh thò tay rút một cuốn sách. Đó là cuốn “Sáu Cửa Vào Động Thiếu Thất” của Bồ Đề Đạt Ma.
Giữa sách, Vĩnh thấy có một phong thư của cô Diệu Thuần ở Gò Vấp. Mở thư ra xem, anh thấy có gạch dưới mấy chữ “… Chúc anh chị hạnh phúc”. Bên cạnh, nét chữ của cha anh viết còn đậm nét : “Xin cám ơn ! Điều ấy, không thể có trong kiếp này…
ĐIỀU CÒN ĐỌNG LẠI
Hạo có việc cần phải đi Tây Sơn, về muộn. Xe chỉ đến cầu Bà Gi.
Đứng bên đường đón xe, có một cô gái – dáng dấp rất tiểu thơ.
Đường vắng.
Trời tối.
Mưa to.
Xe hiếm – tuy lúc ấy chỉ mới bảy giờ.
Hạo quay lại đề nghị :
-Hay là ta cùng đi bộ ?
Nhìn quãng đường dài tối thui, tràn ngập nước – cô gái có vẻ do dự.
Hạo im lặng ; một mình bước đi.
Cô gái lẽo đẽo theo sau.
Cả hai đội mưa đi giữa đường lộ vắng, tối om. Vì mang guốc cao gót, cô gái vấp ngã nhiều lần. Hạo lại lên tiếng đề nghị cầm hộ đôi guốc, để cô gái có thể giữ hai ống quần ướt sũng.
Họ cùng nhau đi trong mưa và gió, mà có lẽ, cả hai đều không cảm thấy lạnh.
Về đến gần thị trấn, đến một ngả rẽ, cô gái hỏi xin lấy lại đôi guốc: “Anh cho em xin…”.
Từ đêm hôm ấy, Hạo không thể nào gặp lại cô gái, vì anh không nhìn rõ mặt, và không hề biết tên của cô ta là gì.
Nhưng, bù lại – anh có một niềm hạnh phúc lớn lao: Hạo luôn cảm thấy ấm áp, và một nỗi vỗ về dịu dàng ; mỗi khi nhớ lại cho dầu đã gần ba mươi năm …(st)