Lão Khoai
30-07-2011, 02:33 AM
Thân tặng Phihuong , Galangco,Nhachoa
Làng Cát thời hiện đại thay đổi từng ngày. Cứ xem con đường vào làng thì biết. Người ta bảo đi mãi thành đường đã đành, lại còn bảo đi mãi thành đường lớn. Thế mà con đường vào làng đi đã nghìn năm nay, vẫn chỉ đáng gọi là cái lối mòn. Cái lối mòn ấy mấp mô, phức tạp đủ các thứ dấu chân người, chân súc vật. Gặp những ngày trời mưa thì lầy lội, ngập ngụa những bùn đất trộn cứt trâu, cứt bò, mất vệ sinh kinh khủng. Nhưng bây giờ thì khác rồi, con đường đã được phủ nhựa phẳng phiu. Sở dĩ được như thế là vì làng có ông Dương Đức Phát, con cả cụ Dương Đức Trạch là một bậc có danh vọng cao. Ông Dương Đức Phát mỗi lần về quê bằng xe ô tô đời mới là lại nhăn mặt khó chịu. Bởi gặp phải những con đường như thế này thì sự sang trọng, phú quý cỡ nào cũng bị “xuống cấp” một cách thê thảm. Về sau, ông càng thăng tiến thì nỗi khổ về con đường vào làng càng trở nên bức bối, đến nỗi xấu hổ, mất cả thể diện. ấy là những dịp lễ tết, hay mừng sinh nhật cụ Dương Đức Trạch, từng đoàn xe lịch sự, bóng lộn kéo về làng ăn lễ cứ phải lồng lên, ngụp xuống như đi nhầm phải lối vào địa ngục. Thấy bề trên khổ sở như thế, các cấp bên dưới mới bàn nhau lập tờ trình, viết dự án... Dự án nhanh chóng được trình lên, nhấn mạnh hai chữ “làng Cát”. Tất nhiên cái sáng kiến ích nước, lợi nhà ấy cũng nhanh chóng được phê duyệt. Thế là có kinh phí. Kinh phí dồi dào đến mức con đường dài bốn cây số đã được tráng nhựa phẳng phiu rồi, mà vẫn còn đủ để làm một cái sân vườn rộng rãi có cây cảnh, non bộ, có vòi phun nước, có chỗ đỗ hàng chục ô tô... biến khuôn viên nhà cụ Dương Đức Trạch (mà làng gọi một cách tôn kính là Dương Phủ) thành ra đàng hoàng sang trọng, thành một thứ biểu tượng của làng Cát thời hiện đại mà không phải làng nào cũng may mắn có được. Từ đó ông Dương Đức Phát không còn lo mất thể diện nữa, dân làng Cát cũng được nở mày nở mặt, tha hồ hãnh diện với các làng xung quanh.
Nhưng sự thay đổi nhiều nhất của làng Cát phải kể đến số lượng các quán nhậu. Ê hề quán nhậu, đi một chốc lại gặp. Làng bé bằng cái vỏ đỗ trên bản đồ mà quán nhậu đếm không xuể. Đến nỗi không ai có thể tưởng tượng được rằng chỉ cách đây một thời gian không lâu, cả làng bói không ra một quán. Đó là chỉ nói đến những quán nhậu chuyên nghiệp ba mươi trên ba mươi ngày trong tháng. Chứ kể cả những “quán” nghiệp dư, đột xuất thì cả làng nhà nào cũng từng là quán nhậu, chí ít cũng dăm ba bận trong năm. Nói như thế chẳng ngoa tý nào vì ở đây, giỗ chạp, ma chay, cưới hỏi... tuốt tuột đều được “đi” bằng phong bì hết. Cũng bố trí người ngồi thu tiền, cũng xắp xếp mâm nọ mâm kia, cũng hạch toán lỗ lãi... hẳn hoi. Thành ra được mời đi ăn đám... so với ra quán nhậu... thì cũng y chang nhau.
Lắm quán nhậu như thế tất nhiên làng lúc nào cũng nhiều người say, Có lúc cả làng say. Dân làng sáng, trưa, chiều đều uống. Đàn ông uống, đàn bà uống, già uống, trẻ uống. Uống như có gì cần phải quên, uống như muốn tiêu diệt kiếp người. Kẻ uống rồi say đã đành, kẻ chưa kịp uống cũng đã say sẵn... con nít lớn đến đâu chỉ thấy người lớn say đến đấy. Đến lượt chúng lớn lên lại uống... đời nọ truyền đời kia, thành ra cái say triền miên, làm cho say cũng thành tỉnh, tỉnh cũng thành say, say tỉnh lẫn vào nhau... tít mù đến nỗi người nơi khác trót lạc vào đây, cứ tưởng chính mình mới là kẻ đang say ngất ngưởng.
Thế nhưng nói cả làng say thì quả có hơi ngoa. Chí ít cũng có một nhà chẳng mấy khi say, trừ những dịp đặc biệt. Đó chính là nhà cụ Dương Đức Trạch. Nhà ấy là một nhà danh giá, phát đạt và bí hiểm mà bất cứ ai nhìn vào, cũng phải thèm rỏ dãi, thèm mà đố dám mơ. Ngoài ông con cả Dương Đức Phát là người có địa vị cao, các con cháu khác của cụ làm ăn khắp nơi, bất kể học hành ra sao, đều chọn được vào những chỗ trên người, vừa có quyền vừa có thế. Đó là những “nghề” mà không cần phải ăn cắp, vẫn kiếm tiền dễ như trở bàn tay... Chẳng biết phúc phận ấy có được là do không say giống dân làng hay nhờ cả làng say, nhà cụ mới được như thế.
Hôm đó là ngày làm lễ mừng thượng thọ (bẩy mươi) của cụ Dương Đức Trạch. Khách khứa, xe cộ nườm nượp vào làng từ sáng sớm đến chiều tối. Ông Dương Đức Phát và các con, cháu cụ chia vai vế, thứ bậc ra tiếp khách, nhận quà. Thật là một ngày tất bật, vui vẻ và phú quý nhất trên đời. Khi vị khách cuối cùng rời khỏi Dương phủ thì trời cũng bắt đầu nhá nhem tối. Ông con cả Dương Đức Phát cảm thấy hơi chếnh choáng, thần thái lâng lâng. Ông thong thả leo qua sáu vế cầu thang, lên hẳn sân thượng...
Dương Phủ thâm nghiêm, kín cổng cao tường tọa lạc vào chỗ đất cao ráo, toà nhà chính xây ba tầng, đứng trên đó như đứng trên nóc làng, cả làng đều thấp tẹt dưới chân. Gió quê mát đến rợn người. Bầu trời rắc đầy tinh tú chụp lấy bốn phương, gần như thể chỉ cần giơ tay ra là với tới. Trăng đã lên, lạnh lùng thả xuống cõi nhân tình một thứ ánh sáng bàng bạc, nhờ nhờ. Cả trời đất trùm một màn thanh khí lung linh. Làng ngủ sớm như thể chìm trong một cơn say. Ông Dương Đức Phát thong thả bước tới chỗ lan can phía tây. Chợt có tiếng động ở khu vườn hàng xóm bên dưới làm ông chú ý. Thấp thoáng bóng trăng, lẩn trong những tàu lá chuối, ông nhận ra một cặp trai gái đang dắt nhau lần mò tìm chỗ tâm tình. Mùi hương bưởi từ mái tóc đứa con gái bay tới tận mũi ông, ông mỉm cười và thấy lòng rạo rực, khuôn mặt bắt đầu nóng bừng lên. Ôi, cái thứ đồng quê mê ly tuyệt tác này, bao giờ cũng là niềm khát khao đối với những kẻ đã trải qua không thiếu thứ lạc thú thị thành nào như ông. Chúng nó sắp lăn đùng ngã ngửa ra để quần nhau cho mà xem. Ông háo hức như chuẩn bị được xem một cuốn phim cực kì hấp dẫn. Nhưng... lát nữa, đứa nằm ngửa tất sẽ nhìn thấy mình, như thế sẽ không tiện chút nào - Ông nghĩ bụng và quay người, thong thả bước về phía lan can đối diện.(St) ..tiếp
Làng Cát thời hiện đại thay đổi từng ngày. Cứ xem con đường vào làng thì biết. Người ta bảo đi mãi thành đường đã đành, lại còn bảo đi mãi thành đường lớn. Thế mà con đường vào làng đi đã nghìn năm nay, vẫn chỉ đáng gọi là cái lối mòn. Cái lối mòn ấy mấp mô, phức tạp đủ các thứ dấu chân người, chân súc vật. Gặp những ngày trời mưa thì lầy lội, ngập ngụa những bùn đất trộn cứt trâu, cứt bò, mất vệ sinh kinh khủng. Nhưng bây giờ thì khác rồi, con đường đã được phủ nhựa phẳng phiu. Sở dĩ được như thế là vì làng có ông Dương Đức Phát, con cả cụ Dương Đức Trạch là một bậc có danh vọng cao. Ông Dương Đức Phát mỗi lần về quê bằng xe ô tô đời mới là lại nhăn mặt khó chịu. Bởi gặp phải những con đường như thế này thì sự sang trọng, phú quý cỡ nào cũng bị “xuống cấp” một cách thê thảm. Về sau, ông càng thăng tiến thì nỗi khổ về con đường vào làng càng trở nên bức bối, đến nỗi xấu hổ, mất cả thể diện. ấy là những dịp lễ tết, hay mừng sinh nhật cụ Dương Đức Trạch, từng đoàn xe lịch sự, bóng lộn kéo về làng ăn lễ cứ phải lồng lên, ngụp xuống như đi nhầm phải lối vào địa ngục. Thấy bề trên khổ sở như thế, các cấp bên dưới mới bàn nhau lập tờ trình, viết dự án... Dự án nhanh chóng được trình lên, nhấn mạnh hai chữ “làng Cát”. Tất nhiên cái sáng kiến ích nước, lợi nhà ấy cũng nhanh chóng được phê duyệt. Thế là có kinh phí. Kinh phí dồi dào đến mức con đường dài bốn cây số đã được tráng nhựa phẳng phiu rồi, mà vẫn còn đủ để làm một cái sân vườn rộng rãi có cây cảnh, non bộ, có vòi phun nước, có chỗ đỗ hàng chục ô tô... biến khuôn viên nhà cụ Dương Đức Trạch (mà làng gọi một cách tôn kính là Dương Phủ) thành ra đàng hoàng sang trọng, thành một thứ biểu tượng của làng Cát thời hiện đại mà không phải làng nào cũng may mắn có được. Từ đó ông Dương Đức Phát không còn lo mất thể diện nữa, dân làng Cát cũng được nở mày nở mặt, tha hồ hãnh diện với các làng xung quanh.
Nhưng sự thay đổi nhiều nhất của làng Cát phải kể đến số lượng các quán nhậu. Ê hề quán nhậu, đi một chốc lại gặp. Làng bé bằng cái vỏ đỗ trên bản đồ mà quán nhậu đếm không xuể. Đến nỗi không ai có thể tưởng tượng được rằng chỉ cách đây một thời gian không lâu, cả làng bói không ra một quán. Đó là chỉ nói đến những quán nhậu chuyên nghiệp ba mươi trên ba mươi ngày trong tháng. Chứ kể cả những “quán” nghiệp dư, đột xuất thì cả làng nhà nào cũng từng là quán nhậu, chí ít cũng dăm ba bận trong năm. Nói như thế chẳng ngoa tý nào vì ở đây, giỗ chạp, ma chay, cưới hỏi... tuốt tuột đều được “đi” bằng phong bì hết. Cũng bố trí người ngồi thu tiền, cũng xắp xếp mâm nọ mâm kia, cũng hạch toán lỗ lãi... hẳn hoi. Thành ra được mời đi ăn đám... so với ra quán nhậu... thì cũng y chang nhau.
Lắm quán nhậu như thế tất nhiên làng lúc nào cũng nhiều người say, Có lúc cả làng say. Dân làng sáng, trưa, chiều đều uống. Đàn ông uống, đàn bà uống, già uống, trẻ uống. Uống như có gì cần phải quên, uống như muốn tiêu diệt kiếp người. Kẻ uống rồi say đã đành, kẻ chưa kịp uống cũng đã say sẵn... con nít lớn đến đâu chỉ thấy người lớn say đến đấy. Đến lượt chúng lớn lên lại uống... đời nọ truyền đời kia, thành ra cái say triền miên, làm cho say cũng thành tỉnh, tỉnh cũng thành say, say tỉnh lẫn vào nhau... tít mù đến nỗi người nơi khác trót lạc vào đây, cứ tưởng chính mình mới là kẻ đang say ngất ngưởng.
Thế nhưng nói cả làng say thì quả có hơi ngoa. Chí ít cũng có một nhà chẳng mấy khi say, trừ những dịp đặc biệt. Đó chính là nhà cụ Dương Đức Trạch. Nhà ấy là một nhà danh giá, phát đạt và bí hiểm mà bất cứ ai nhìn vào, cũng phải thèm rỏ dãi, thèm mà đố dám mơ. Ngoài ông con cả Dương Đức Phát là người có địa vị cao, các con cháu khác của cụ làm ăn khắp nơi, bất kể học hành ra sao, đều chọn được vào những chỗ trên người, vừa có quyền vừa có thế. Đó là những “nghề” mà không cần phải ăn cắp, vẫn kiếm tiền dễ như trở bàn tay... Chẳng biết phúc phận ấy có được là do không say giống dân làng hay nhờ cả làng say, nhà cụ mới được như thế.
Hôm đó là ngày làm lễ mừng thượng thọ (bẩy mươi) của cụ Dương Đức Trạch. Khách khứa, xe cộ nườm nượp vào làng từ sáng sớm đến chiều tối. Ông Dương Đức Phát và các con, cháu cụ chia vai vế, thứ bậc ra tiếp khách, nhận quà. Thật là một ngày tất bật, vui vẻ và phú quý nhất trên đời. Khi vị khách cuối cùng rời khỏi Dương phủ thì trời cũng bắt đầu nhá nhem tối. Ông con cả Dương Đức Phát cảm thấy hơi chếnh choáng, thần thái lâng lâng. Ông thong thả leo qua sáu vế cầu thang, lên hẳn sân thượng...
Dương Phủ thâm nghiêm, kín cổng cao tường tọa lạc vào chỗ đất cao ráo, toà nhà chính xây ba tầng, đứng trên đó như đứng trên nóc làng, cả làng đều thấp tẹt dưới chân. Gió quê mát đến rợn người. Bầu trời rắc đầy tinh tú chụp lấy bốn phương, gần như thể chỉ cần giơ tay ra là với tới. Trăng đã lên, lạnh lùng thả xuống cõi nhân tình một thứ ánh sáng bàng bạc, nhờ nhờ. Cả trời đất trùm một màn thanh khí lung linh. Làng ngủ sớm như thể chìm trong một cơn say. Ông Dương Đức Phát thong thả bước tới chỗ lan can phía tây. Chợt có tiếng động ở khu vườn hàng xóm bên dưới làm ông chú ý. Thấp thoáng bóng trăng, lẩn trong những tàu lá chuối, ông nhận ra một cặp trai gái đang dắt nhau lần mò tìm chỗ tâm tình. Mùi hương bưởi từ mái tóc đứa con gái bay tới tận mũi ông, ông mỉm cười và thấy lòng rạo rực, khuôn mặt bắt đầu nóng bừng lên. Ôi, cái thứ đồng quê mê ly tuyệt tác này, bao giờ cũng là niềm khát khao đối với những kẻ đã trải qua không thiếu thứ lạc thú thị thành nào như ông. Chúng nó sắp lăn đùng ngã ngửa ra để quần nhau cho mà xem. Ông háo hức như chuẩn bị được xem một cuốn phim cực kì hấp dẫn. Nhưng... lát nữa, đứa nằm ngửa tất sẽ nhìn thấy mình, như thế sẽ không tiện chút nào - Ông nghĩ bụng và quay người, thong thả bước về phía lan can đối diện.(St) ..tiếp