Congaco_H1R5
20-10-2011, 05:32 PM
Tính cờ đọc bài thơ này trên mạng
Thấy khá hay .
Rất tiếc là không biết tác giả .
Nên chỉ để
(Sưu tầm)
Con yêu dấu…
“Em không thể sống nếu thiếu Anh”
Là câu Ba không muốn nghe từ Con Gái
Tình yêu không là điều gì sai trái
Chỉ vì Con tìm chưa đúng nửa mà thôi
“Em không thể sống nếu thiếu Anh”
Là câu Ba không muốn nghe từ Con Gái
Dù cho Hắn có là con người vĩ đại
Có đáng thế không, Con Gái của Ba à?
“Em không thể sống nếu thiếu Anh”
Là câu Ba không muốn nghe từ Con Gái
Dù Con thấy tâm hồn mình trống trải,
Cũng đừng quên rằng Con vẫn có 1 nơi…
Ba không thể cùng Con đi suốt cuộc đời
Cũng không bên Con mỗi khi khó nhọc
Chỉ một điều Ba mong Con không học
Là cái câu Ba chẳng muốn nghe.
Đừng bắt Ba tìm giúp một nửa của mình
Vì Con biết đó là điều phi lý
Con hãy làm theo con tim và lý trí
Giữa biển người, đừng vội nhé Con yêu.’,
Ba yêu dấu..
Con hứa…
Một bờ vai vừa đủ để gục đầu
Một ánh mắt hiểu điều Con không nói
Một giọng trầm không bao giờ khiến tim Con đau nhói
Hay chỉ là sự im lặng thấu tận lòng Con
Một người bình thường biết tôn trọng Con
Và cũng đáng để cho Con tôn trọng
Không cần nói nhiều để khiến Con hy vọng
Chỉ cần làm vừa đủ để Con tin
Một người bình thường không quá thông minh
Đôi khi chịu cho Con nâng mình lên chút xíu
Đủ tinh ý để biết khi Con nũng nịu
Nói những điều vô lý cũng nhường Con
Một người bình thường có những tật xấu con con
Để có cái cho Con quan tâm nhắc nhở
Trong mỗi bước đời có điều gì trắc trở
Luôn muốn Con là người biết đầu tiên
Một người bình thường không có quá nhiều tiền
Để Con không thấy mình như thân tầm gửi
Người không bao giờ khiến Con phải tức tưởi
Vì cái cười nhếch mép khẽ thoáng qua
Một người bình thường nhưng biết lo xa
Không để Ba phải bận tâm về Con gái
Biết phân biệt đâu là điều phải trái
Biết khiêm nhường, từ tốn để vươn lên.
Một người bình thường đủ để nhấc Con lên
Như thuở còn thơ Ba hay làm thế
Đủ kiên nhẫn ngồi nghe Con kể lể
Dù thế nào cũng không ngắt lời Con.
Một người bình thường đủ để thay đổi Con
Chín chắn hơn và biết nghĩ về người khác
Biết cảm thông và sẽ chung lòng gánh vác
Những chông chênh, nghịch cảnh trong đời…
Liệu Con có đòi hỏi những điều quá xa vời
Để mỏi mắt cả đời không tìm thấy?
Để Ba đêm đêm trở mình lo ngay ngáy
Con gái mình, một mái đầu xanh…
“Em không thể sống nếu thiếu anh”
Là câu mà Con sẽ không bao giờ nói
Người ta cười, cho lời Con như sương khói
Nhưng đó là lời hứa… của Con gái với Ba
huyenmapu
20-10-2011, 06:04 PM
Em đọc bài nè của bác Gà và nhớ đến một câu chuyện rất hay về những người Bố của chúng ta yêu con mình bằng một tình yêu không cần nói thành lời :x
Một ngày nọ trong công viên, một người phụ nữ ngồi xuống cạnh một người ông bố trẻ tuổi đang ngồi trên ghế đá gần sân chơi của bọn trẻ. “Đó là con trai tôi”, bà chỉ vào một cậu bé mặc chiếc áo len màu đỏ đang trượt cầu tụt ở gần đó.
“Cháu thật dễ thương”, người đàn ông nói. “Còn kia là con gái tôi, cháu đang mặc áo xanh và chơi xích đu”. Rồi ông nhìn đồng hồ, gọi con: “Jenny ơi, bố con mình phải về thôi!”.
Cô bé Jenny năn nỉ “5 phút nữa thôi được không bố? Chỉ năm phút nữa thôi mà”.
Ông gật đầu rồi lại nhìn con gái mình chơi. Năm phút đã trôi qua, ông lại gọi Jenny ơi, đến giờ phải về rồi con!”.
Jenny lại năn nỉ lần nữa “Năm phút nữa thôi, đi mà bố”.
Người đàn ông cười rồi lại bảo “Thôi, được rồi!”.
“Ông quả là một người cha kiên nhẫn và chiều con”. Người phụ nữ nói.
Người đàn ông mỉm cười: "Cháu vừa thoát khỏi một căn bệnh hiểm nghèo. Đã có lúc vợ chồng tôi tưởng như đã mất cháu. Hàng tháng trời cháu chỉ nằm trên giường, xanh xao, kiệt quệ... Những lúc ấy tôi chỉ mong được đến những phút như thế này. Cháu thì chỉ xin thêm năm phút để chơi, nhưng sự thật đối với tôi, tôi có thêm cả năm phút để ngắm nhìn cháu khỏe mạnh và hạnh phúc”.
Có những lúc mềnh cũng chỉ muốn có thêm 5p để được ngắm nhìn Bố mà không được nữa rùi :-s .
Cám ơn bác Gà về bài ST đầy ý nghĩa @};-
Nguyen Ngoc Tung
20-10-2011, 06:10 PM
“ Tùng ơi, bố con mình phải về thôi!”.
Cho con uống thêm 5 cốc bia nữa thôi, bố em chiều luôn. he he
huyenmapu
20-10-2011, 06:15 PM
“ Tùng ơi, bố con mình phải về thôi!”.
Cho con uống thêm 5 cốc bia nữa thôi, bố em chiều luôn. he he
Bác Tùng có vẻ gen tị khi Ba thương con gái hơn hay sao ấy nhỉ =)) .
Bác cứ uống bia nhiều vào tối say mà không về được nhà thì chít với bố vợ đó bác ạ :)) .
pduythanh
20-10-2011, 06:18 PM
Tính cờ đọc bài thơ này trên mạng
Thấy khá hay .
Rất tiếc là không biết tác giả .
Nên chỉ để
(Sưu tầm)
Con yêu dấu…
“Em không thể sống nếu thiếu Anh”
Là câu Ba không muốn nghe từ Con Gái
Tình yêu không là điều gì sai trái
Chỉ vì Con tìm chưa đúng nửa mà thôi
“Em không thể sống nếu thiếu Anh”
Là câu Ba không muốn nghe từ Con Gái
Dù cho Hắn có là con người vĩ đại
Có đáng thế không, Con Gái của Ba à?
“Em không thể sống nếu thiếu Anh”
Là câu Ba không muốn nghe từ Con Gái
Dù Con thấy tâm hồn mình trống trải,
Cũng đừng quên rằng Con vẫn có 1 nơi…
Ba không thể cùng Con đi suốt cuộc đời
Cũng không bên Con mỗi khi khó nhọc
Chỉ một điều Ba mong Con không học
Là cái câu Ba chẳng muốn nghe.
Đừng bắt Ba tìm giúp một nửa của mình
Vì Con biết đó là điều phi lý
Con hãy làm theo con tim và lý trí
Giữa biển người, đừng vội nhé Con yêu.’,
Ba yêu dấu..
Con hứa…
Một bờ vai vừa đủ để gục đầu
Một ánh mắt hiểu điều Con không nói
Một giọng trầm không bao giờ khiến tim Con đau nhói
Hay chỉ là sự im lặng thấu tận lòng Con
Một người bình thường biết tôn trọng Con
Và cũng đáng để cho Con tôn trọng
Không cần nói nhiều để khiến Con hy vọng
Chỉ cần làm vừa đủ để Con tin
Một người bình thường không quá thông minh
Đôi khi chịu cho Con nâng mình lên chút xíu
Đủ tinh ý để biết khi Con nũng nịu
Nói những điều vô lý cũng nhường Con
Một người bình thường có những tật xấu con con
Để có cái cho Con quan tâm nhắc nhở
Trong mỗi bước đời có điều gì trắc trở
Luôn muốn Con là người biết đầu tiên
Một người bình thường không có quá nhiều tiền
Để Con không thấy mình như thân tầm gửi
Người không bao giờ khiến Con phải tức tưởi
Vì cái cười nhếch mép khẽ thoáng qua
Một người bình thường nhưng biết lo xa
Không để Ba phải bận tâm về Con gái
Biết phân biệt đâu là điều phải trái
Biết khiêm nhường, từ tốn để vươn lên.
Một người bình thường đủ để nhấc Con lên
Như thuở còn thơ Ba hay làm thế
Đủ kiên nhẫn ngồi nghe Con kể lể
Dù thế nào cũng không ngắt lời Con.
Một người bình thường đủ để thay đổi Con
Chín chắn hơn và biết nghĩ về người khác
Biết cảm thông và sẽ chung lòng gánh vác
Những chông chênh, nghịch cảnh trong đời…
Liệu Con có đòi hỏi những điều quá xa vời
Để mỏi mắt cả đời không tìm thấy?
Để Ba đêm đêm trở mình lo ngay ngáy
Con gái mình, một mái đầu xanh…
“Em không thể sống nếu thiếu anh”
Là câu mà Con sẽ không bao giờ nói
Người ta cười, cho lời Con như sương khói
Nhưng đó là lời hứa… của Con gái với Ba
Hành trình 33 ngày đêm đi tìm di thể con gái
Đã hơn 1 năm trôi qua kể từ khi vụ án kinh hoàng, Nguyễn Đức Nghĩa sát hại người yêu cũ, nhưng trong căn nhà của Nguyễn Phương Linh, mọi thứ dường như vẫn không gì thay đổi. Căn phòng cô ở khi xưa, mọi vật vẫn còn nguyên vị trí...
Chỉ nhìn những hoa văn trên ngón chân người con gái quản trong nhà lạnh, ông Ba đã nhận ngay ra đứa con gái thân yêu của mình. Để con được toàn vẹn về với cát bụi, ông đã một mình lặn lội đi tìm và những linh cảm kỳ lạ đã giúp ông, 33 ngày sau tìm được phần đầu của con gái.
Ký ức về người con gái yêu
Mọi thứ trong phòng Linh dường như vẫn không gì thay đổi. Căn phòng cô ở khi xưa, mọi vật vẫn còn nguyên vị trí, chiếc laptop cô vẫn dùng khi đi làm, luôn được mở, giường nệm, giá sách,… vẫn nguyên nếp gấp như thể Linh vừa chạy ra ngoài hoặc đi công tác chưa về. Tất cả những điều ấy cho thấy tình thương của ông Nguyễn Văn Ba dành cho con gái thật rộng lớn biết nhường nào. Khuôn mặt đã bớt mệt mỏi hơn vì không còn phải sáng đi chiều về cái chu trình Hà Nội-Quảng Ninh và ngược lại như trước kia nữa. Ông Ba bây giờ bận rộn hơn vì ngày vài lần đưa đón cậu con trai duy nhất đi học. Trên suốt quãng đường đưa đón con đi học, lòng ông lại ngược thời gian trở về với quá khứ, cái ngày ông vẫn chiều chiều đạp xe đón con gái đi học, khi vợ ông thời gian đó còn đang ở nước ngoài.
Ông Ba bảo, số ông vất vả, vợ ông từ ngày đi lao động nước ngoài về, do nghĩ ngợi nhiều nên đầu óc không được tinh tường lắm. Thời gian vợ ở nước ngoài, ở nhà chỉ có hai bố con nên tối tối, ông lại chở Linh lên cơ quan, lúc thì trực cùng bố, khi thì đi học thêm, khó nhọc nhưng đầm ấm. Linh lớn lên trong tình yêu thương bao trùm của người cha, trở thành cô bé học giỏi, ngoan ngoãn cho tới khi gặp sát nhân Nguyễn Đức Nghĩa.
Lần cuối thấy con gái
Ông kể hôm con gái đi chơi, nghe con trai nói lúc chị đi ra khỏi nhà, mặc một chiếc váy trắng, ông nghĩ cũng như mọi khi, nhưng khi đêm đó rồi hôm sau không thấy con về, điện thoại không liên lạc được, ông đã thấy có điều không ổn. “Tôi linh cảm ngay có chuyện chẳng lành đến với con bé, nhất là khi con trai đưa cho tôi xem dòng tin nhắn được gửi từ điện thoại của chị nó đến. Những từ ngữ trong tin nhắn dù rất ngắn nhưng cũng đủ để tôi phát hiện ra không giống như bình thường nó vẫn thường nói với em trai. Ngay từ lúc đó, tôi đã đoán là thằng Nghĩa, tôi gọi ngay cho nó nhưng Nghĩa vẫn ngọt nhạt bảo không đi chơi với con gái tôi cho đến khi được gọi lên nhận xác con”, ông Ba trầm ngâm. Là một chiến sỹ công an về hưu, trước cái chết tức tưởi của con gái, ông Ba nhớ lại lúc con gái ra khỏi nhà rồi thầm phân tích, phỏng đoán: chiếc laptop, xe máy có thể là tài sản để bọn cướp ra tay nhưng con ông chưa khi nào đi chơi quá khuya để bị cướp, vả lại trên người nó không hề có trang sức đắt tiền vì ông vẫn dạy con không nên đeo vì dễ gây chú ý cho bọn tội phạm. Nếu là vậy thì người giết con ông phải là người quen, biết con ông mang theo thẻ ATM, có nhiều tiền trong đó,… và ông chợt lạnh người.
Nhớ lại thời gian đi tìm phần thi thể còn lại của con gái, ông Ba bảo không hiểu sao thời gian đó sức khỏe lại tốt đến vậy. Sau khi tên Nghĩa bị bắt, đưa đi chỉ những nơi mà hắn đã ném phần thi thể của Linh xuống sống, ngày nào ông cũng thuê xe từ Hà Nội xuống Quảng Ninh, lặn ngụp dưới dòng sông gần chục tiếng đồng hồ đến thâm da, tối mịt mới quay về Hà Nội vậy mà không hề ốm đau, sụt sịt. Ông bảo: “Mặc dù con gái tôi đã chết nhưng tôi vẫn cảm tưởng con tôi đang quanh quẩn đâu đây. Đêm về, tôi không tài nào chợp mắt được vì trong đầu đầy ắp những hình ảnh con gái đan xen tuổi thơ và khi đã đi làm. Rồi tôi có cảm giác như nghe thấy bước chân con đi nhẹ trên cầu thang. Đêm nào cũng trở dậy vài lần, ngó vào phòng con gái rồi lên trên lầu thắp hương cho con, cầu xin con gái linh thiêng cho tôi sớm tìm thấy đầu của cháu”.
Cảm giác lạ với gia đình bà Thu
Từ hôm dẫn giải kẻ sát nhân chỉ nơi ném phần thi thể của Linh, ngày nào ông Ba cũng xuống sông làm “thợ lặn”. Ông cứ mò dọc bờ sông từ cầu Niệm hết ngược lên lại xuôi xuống, đến khi không nhìn thấy gì nữa mới lên bờ. Chỉ có mấy ngày mà người ông gầy quắt, đen nhẻm. Thương ông, nhiều người dân cũng xuống sông tìm cùng nhưng chỉ được một hai buổi là nản. Trong khi mọi người đoán già đoán non rằng chỗ tên Nghĩa chỉ vứt đầu cô gái xấu số lắm đá sỏi, lại gần cửa sông, xuống nước lâu như thế, chắc khó tìm được, riêng ông vẫn linh cảm sẽ tìm được con. Với kinh nghiệm trong nghề, ông đến các gia đình sống hai bên sông, nhờ họ nhỡ có thấy đầu con bé thì đừng đưa xuống sông “cho mát” hoặc vùi đất mà hãy gọi điện thoại cho ông. Đến nhà ai, ông cũng để lại số điện thoại của mình. Khi tới nhà bà Thu, ông có cảm giác rằng gia đình này sẽ “gặp” con bé. Ông bảo không phải ông kén chọn vì nhà bà Thu có tới bốn người con trai biết nghề sông nước mà tại khi bước chân vào nhà bà Thu, trong ông bỗng có một điều gì đó khác lạ so với những gia đình khác. Đây là một gia đình đông con nhưng khá nghèo, sống bằng nghề bắt cua, cáy. Vợ chồng bà Thu chất phác, có bốn cậu con trai, trong đó hai người tầm tuổi Linh và Hoàng (em trai Linh). Khi ông Ba tới nhờ vả, ngày nào mấy thanh niên này cũng giúp ông Ba tìm kiếm. Đứa lớn thì chèo đò, thả lưới, thằng em thì ngụp lặn dưới sông,... hai người lớn thì rà từng vuông bèo, bờ cỏ... tất cả chỉ muốn ông Ba toại nguyện. Ông bảo trong suốt quãng thời gian xuống Quảng Ninh tìm con, lúc nào ông cũng mặc chiếc áo sơ mi hồng mà Linh mua tặng. Ông bảo: “Tôi muốn mặc chiếc áo của con gái để tìm nó và nghĩ rằng tình phụ tử thiêng liêng sẽ sớm cho tôi tìm thấy con”. Đã 30 năm công tác trong ngành công an, từng chứng kiến nhiều cái chết thê lương nhưng mỗi khi gặp người chết không toàn thây, ông luôn thấy day dứt trong lòng. “Làm người, thiếu hụt cái chân, cái tay do tai nạn, do chiến tranh, khi chết có thể tạm chấp nhận nhưng thiếu cái đầu thì…”, ông Ba bảo nghĩ đến đó là không thể cầm lòng và chừng nào còn sức thì ông còn đi tìm.
Linh ứng của giấc mơ
Theo lời ông Ba kể thì đêm trước khi tìm thấy đầu con gái, ông thao thức mãi, cứ chợp mắt lại mơ thấy khuôn mặt con gái hiện ra, tươi cười vẫy tay chào bố. Nước mắt chảy dài, ông nghĩ tại mình thương nhớ con quá nên mộng mị. Vậy là ông lại dò dẫm lên tầng 3, không dám bật điện cầu thang vì sợ làm vợ và con trai thức giấc, lên thắp hương cho con gái rồi thấp thỏm chờ tới sáng để tiếp tục hành trình xuống Quảng Ninh, tìm kiếm. Đúng lúc ông chuẩn bị đi thì nhận được điện thoại của bà Thu. Ông nhớ rất rõ lúc đó là 7g sáng 7-6-2010, đúng sau 33 ngày con gái bị sát hại, ông nhận được điện thoại của bà Thu thông báo thấy một chiếc đầu nhưng không biết có phải là con gái ông không. Nhớ lại đêm trước, ông bảo bà Thu mô tả xem thế nào song vì nhìn từ xa nên người phụ nữ này chỉ nói đại khái. Song từ trong sâu thẳm, ông Ba linh cảm đấy chính là con gái mình. Sợ ông lái xe không an toàn, người anh rể của ông đã nhận cầm vô lăng, hai người phóng xe xuống Quảng Ninh. Tới nơi, nhìn chiếc đầu đã tuột hết tóc, đang thời kỳ tiêu hủy mạnh, ông qụy xuống sững sờ, đau khổ. Dù đã biết mười mươi con mình đã chết và đã chuẩn bị tinh thần từ nhiều ngày mò tìm con nhưng ông không thể ngờ có ngày lại phải nhìn khuôn mặt con trong thảm cảnh như vậy. Bước đi xiêu vẹo trong đau đớn, lý trí mách bảo ông đây đúng là “con bé” bởi chiếc hộp sọ nhỏ, mái tóc quăn nằm bên cạnh nhưng bộ đồ mà kẻ sát nhân khai vứt cùng không thấy đâu. Vậy là ông, người anh rể, con trai và mấy đứa con bà Thu đều xuống sông mò. Ông tính toán theo con sóng đánh, thấy gần đó là một vuông bèo lớn. Nhận định khả năng chiếc túi tên Nghĩa ném xuống sông trôi, tấp vào đây, ông bảo mọi người tập trung vào đó mò. Bùn cao ngang đùi, thêm phần nước làm mọi người chìm lấp trong bèo. Một tiếng, hai tiếng trôi qua, cuối cùng chính ông, người cha hơn 20 năm nuôi dạy con gái đã tìm thấy chiếc túi đựng trang phục của con ông.
Vẫn thấy con gái ở nhà
Nhớ lại lúc ấy, ông Ba kể: “Khi cầm chiếc váy lên, nhìn thấy hai vết thủng phía trên đằng sau, tôi khẳng định ngay là đúng con tôi rồi. Hai vết thủng là vết kẻ sát nhân gây ra khi đâm con gái tôi”.
Mọi thủ tục hành chính được tiến hành chóng vánh nhưng cũng phải đến mờ tối hôm đó, “Linh” mới được đưa về nhà tang lễ Bệnh viện Bạch Mai, chuẩn bị các bước giám định. Ông Ba bảo tính từ ngày con gái mất đến ngày tìm thấy đầu của Linh là tròn 33 ngày, một quãng thời gian mà ông tưởng dài cả thế kỷ. Thời gian chờ kết quả giám định ADN với ông chẳng có nghĩa lý gì vì ông đoán chắc mười mươi đấy chính là đầu của con gái ông và ông chỉ nóng lòng muốn nhận để con gái được thanh thản.
Hỏi ông từ ngày con gái mất đến giờ, ông có còn mơ thấy Linh nữa không, ông Ba bảo ông vẫn cảm thấy con ra vào trong nhà. Với một người cha có nhiều thời gian vừa làm cha, làm mẹ như ông, những kỷ niệm về cô con gái yêu lúc nào cũng đầy ắp.
Mới đây thôi là một Phương Linh nhỏ nhắn, học giỏi, niềm tự hào không chỉ của gia đình, họ hàng mà cả của khu phố khi thi đỗ vào ĐH Ngoại thương với số điểm cao. Cô bé có khuôn mặt rất “tây”, rất dễ thương, gặp ai cũng chào, chẳng mất lòng ai bao giờ thì đâu dễ một sớm một chiều quên được với tình phụ tử thiêng liêng.
Theo VnExpress
Kết luận, mượn một câu dạy của các Cụ từ xưa là:
"Cá không ăn muối cá ươn
Con không nghe lời cha mẹ, trăm đường con hư..." :(
themgaidep
20-10-2011, 07:15 PM
Ba có không muốn nghe con gái nói thì con gái không nói, nhưng con gái sẽ suy nghĩ còn mãnh liệt hơn thế...@};-
Ba không muốn nghe con gái nói nhưng vẫn muốn điều con gái nói sẽ xảy ra...@};-@};-
hung vi
20-10-2011, 07:36 PM
@};
Em đọc bài nè của bác Gà và nhớ đến một câu chuyện rất hay về những người Bố của chúng ta yêu con mình bằng một tình yêu không cần nói thành lời :x
Một ngày nọ trong công viên, một người phụ nữ ngồi xuống cạnh một người ông bố trẻ tuổi đang ngồi trên ghế đá gần sân chơi của bọn trẻ. “Đó là con trai tôi”, bà chỉ vào một cậu bé mặc chiếc áo len màu đỏ đang trượt cầu tụt ở gần đó.
“Cháu thật dễ thương”, người đàn ông nói. “Còn kia là con gái tôi, cháu đang mặc áo xanh và chơi xích đu”. Rồi ông nhìn đồng hồ, gọi con: “Jenny ơi, bố con mình phải về thôi!”.
Cô bé Jenny năn nỉ “5 phút nữa thôi được không bố? Chỉ năm phút nữa thôi mà”.
Ông gật đầu rồi lại nhìn con gái mình chơi. Năm phút đã trôi qua, ông lại gọi Jenny ơi, đến giờ phải về rồi con!”.
Jenny lại năn nỉ lần nữa “Năm phút nữa thôi, đi mà bố”.
Người đàn ông cười rồi lại bảo “Thôi, được rồi!”.
“Ông quả là một người cha kiên nhẫn và chiều con”. Người phụ nữ nói.
Người đàn ông mỉm cười: "Cháu vừa thoát khỏi một căn bệnh hiểm nghèo. Đã có lúc vợ chồng tôi tưởng như đã mất cháu. Hàng tháng trời cháu chỉ nằm trên giường, xanh xao, kiệt quệ... Những lúc ấy tôi chỉ mong được đến những phút như thế này. Cháu thì chỉ xin thêm năm phút để chơi, nhưng sự thật đối với tôi, tôi có thêm cả năm phút để ngắm nhìn cháu khỏe mạnh và hạnh phúc”.
Có những lúc mềnh cũng chỉ muốn có thêm 5p để được ngắm nhìn Bố mà không được nữa rùi :-s .
Cám ơn bác Gà về bài ST đầy ý nghĩa @};-
Đừng buồn Em à..Trong lòng Em luôn nghĩ về Ba Em là Hạnh Phúc rồi,hãy vui và san sẻ niềm vui với mọi người..@};-
Powered by vBulletin® Version 4.2.1 Copyright © 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.