Đôi điều về Hứa Ngân Xuyên
Phải chăng tuổi thơ cơ cực đã tạo nên lối đánh kim cương bất hoại của Hứa :-?
1. Tình phụ tử
Hứa nói với phóng viên, người đầu tiên anh phải cảm ơn đó chính là bố anh.
Khi Hứa học lớp 5, đã từng viết bài văn về bố, bài văn này đoạt giải nhất trong cuộc thi của Sơn đầu. Bài văn viết: “Bố vì cuộc sống của cả nhà, ban ngày đưa em đi tìm người chơi cờ, buổi tối lại phải làm in ấn, thường làm rất khuya. Em, nằm ngủ trên giường, những khi giật mình tỉnh giấc, nghe tiếng bố ho, những đêm ấy em thường trắng đêm cùng bố…”
Nhà Hứa có 6 người, ngoài anh còn có một anh trai, chị gái và một em gái. Bố anh là nghề in ấn. 6 người sống trong căn phòng hơn 10 m2, cảnh tượng này có lẽ nhiều người không tưởng tượng được. Ấn tượng sâu đậm nhất với Hứa đó là những ngày đông lạnh giá, bên ngoài trời rét như cắt, Hứa cùng anh trai cùng nằm chung trên một chiếc giường nhỏ, hai người tranh giành chăn, có một đêm chăn bị kéo đứt đoạn, không đủ che ấm cho bàn chân…
Với bố, Hứa là một đứa trẻ thông minh hiểu chuyện. Từ khi còn nhỏ Hứa đã đọc hết “Tùy đường diễn nghĩa”. Anh rất thích truyện này. Hứa cũng rất thích ngồi xem bố chơi cờ. Bố cũng thường đem Hứa đi khắp Sơn đầu chơi cờ. Có một chuyện làm bố anh mãi mãi không thể quên đó là: “ Vì nhà rất nghèo, có khi cơm cũng chẳng đủ, có một ngày bố anh đưa hai anh em đi trên phố, hai anh em nhìn thấy một quán bánh bao, dù đã đi qua nhưng hai người vẫn ngoái đầu nhìn lại. Bố quay lại muốn mua vài cái cho hai anh em, nhưng sau khi mua xong, đã không thấy bóng hai người đâu…”
Năm 12 tuổi Hứa gia nhập đội Quảng đông. Điều làm anh vui mừng đó là, do thành tích thi đấu tốt, anh có thể “tọa đài”: Mỗi tháng ở công viên văn hóa Quảng châu đều chơi hai bàn cờ, phí “trà nước” cho mỗi bàn là 4 tệ, Hứa đều để dành, mỗi khi tết đến anh đều đem hết về nhà
Một lần chú Hứa đến kỳ đội thăm Hứa, hôm đó là cuối tuần, trong căn phòng rộng lớn trống vắng chỉ một mình Hứa đang ngồi thẩm cờ. Khi về ông chú nói với bố, bố Hứa vô cùng đau xót. Và ông quyết lên thăm con. Nhưng từ quê đến Quảng châu mất hơn 10 tệ tiền xe, là số tiền mà ông dành dụm rất lâu mới có. Hai bố con gặp nhau bao vui vẻ. Ông còn nhớ rất rõ cảnh khi chia tay Hứa: Ông nói với Hứa, ông phải trở về nhà, nước mắt Hứa bỗng trào ra, nhưng Hứa khóc không thành tiếng, vì mười mấy người trong kỳ đội đang nhìn anh…
Hứa luôn thầm cảm ơn bố đã đưa anh đến với cờ. Với Hứa, chính những tiếng ho của bố lúc đêm khuya là động lực thôi thúc anh phấn đấu, nhất định anh phải thành công trên con đường đã chọn, để cho bố có một cuộc sống tốt hơn...
Còn tiếp...