-
Tam Quốc Hài
Từ cách đấy đến 15 năm, Jap Tiên Sinh (Trần Nhật Giáp) đã nổi danh là cây viết hài của báo Tuổi trẻ cười và gần đây anh tham gia mảng cười của 24h.com.vn.
Xin giới thiệu loạt bài cười về chủ đề Tam Quốc của tác giả.
Bấy giờ là vào đời vua Linh Đế, tại quận Cự Lộc có Trương Giác thi trượt tú tài, không quản đèn sách nữa, ngày ngày vào núi hái thuốc.
Bỗng một buổi sáng, đang vừa đi vừa dụi mắt thì Trương Giác gặp một ông lão mặt đỏ như hài đồng, mắt xanh như nước biếc, tay chống gậy lê, kêu Trương Giác lại đưa cho cái Card vidit có dòng chữ: “Lê Văn Bụt. Giải quyết đủ thứ”, rồi hỏi:
- Làm sao con khóc?
- Khóc đâu, tại bụi bay vào mắt nên nước mắt tràn ra đấy chứ.
- Vậy hôm qua làm sao con khóc?
- Hôm qua có khóc đâu?
- Vậy thì hôm kia, làm sao hôm kia con khóc?
- Hôm kia? Cũng không có khóc, đàn ông không khóc bao giờ.
- Sao lại không khóc bao giờ, chả phải có bài hát “Nước mắt đàn ông” là gì?
- Vụ này...
- Tóm lại đàn ông cũng phải có lúc khóc chứ, cố nhớ lại đi.
- À, có... lâu lắm rồi... con có khóc...
- Có thế chứ... vậy nghĩa là có khóc. Chúng ta nói lại từ đầu nhé: Làm sao con khóc?
- Tự nhiên con buồn không hiểu vì sao con buồn.
- Sặc!
Bụt nản, nhưng vẫn cố gắng hỏi có cần giúp gì không. Trương Giác nói:
- Thưa Bụt, con muốn có phép gọi mưa gọi gió.
- Cái này khó lắm - Bụt gãi đầu - nói vụ khác dễ dễ chút đi con trai.
- Vậy con muốn xung quanh khu vực con sống sẽ hết tắc đường, không bao giờ bị cúp điện nước, cây xăng không ăn gian xăng...
Bụt hoảng quá vội nói:
- Úi giời, nhiều thế thì quay về ước mơ đầu tiên vậy.
Nói rồi Bụt trao cho Trương Giác 3 quyển "thiên thư" và dặn:
- Đây là bộ "Thái bình yêu thuật" ta ban cho con để học. Học được sách này, con phải thay trời mà tuyên hóa, cứu dân độ thế. Còn nếu manh tâm đổi dạ thì sẽ gặt lấy quả báo không nhỏ.
Trương Giác tiếp lấy Thiên thư, bái tạ rồi hỏi:
- Con có điều này từ nhỏ vẫn hơi bị phân vân.
- Gì nữa đây cha nội?
- Đó là tại sao lâu nay người ta chỉ thấy có ông Bụt mà không có... bà Bụt?
Bụt đỏ mặt, gãi đầu rơi cả mái tóc giả, nói:
- Thôi, thứ tư tuần này ta sẽ giải thích trên 24H, bây giờ đã sắp tới giờ người ta đi làm rồi, ta phải nhanh chân kẻo tắc đường thì khổ.
Dứt lời hóa thành luồng gió mát bay đi mất.
Lúc bấy giờ, vua Linh Đế tin dùng Trương Nhượng đến nỗi kêu Trương Nhượng bằng "á phụ". Bọn hoạn quan là Trương Nhượng, Triệu Trung, Phong Tư, Tào Tiết, Hầu Lãm, Kiển Thạc, Trình Khoáng... họp nhau xưng là Thập Thường Thị, chuyên làm điều gian ác.
Giặc giã khắp nơi dấy loạn lên như ong vỡ tổ.
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)
-
Trước nói Trương Giác thắc mắc tại sao chỉ có ông Bụt mà không có bà Bụt, sau này anh chàng mới hiểu rằng bà Bụt thường ở nhà cơm nước nên người phàm khó gặp.
Nay nói Trương Giác được bộ sách "Thái bình yêu thuật", ngày đêm tập luyện, chẳng bao lâu đã biết cách kêu mưa gọi gió, và tự xưng hiệu là "Thái Bình đạo nhân".
Tháng giêng năm Trung Bình thứ nhất (cũng đời vua Linh Đế). Trương Giác đem bùa phép đi trị bệnh cho dân gian, lấy hiệu là "Đại Hiền lương sư". Trương Giác lại mở lớp dạy thêm, đào tạo được hơn năm trăm đồ đệ, cũng học rành phép bùa chú, nên cả thầy trò chia nhau mở phòng khám tư nhân khắp nơi.
Sự đời, cứ hễ ở đâu đông người là có chuyện. Nhất là những phòng khám có tật… khám ẩu.
Ví như tại phòng khám của Trương Bảo (em Trương Giác, người sau này được ông anh phong làm Địa Công Tướng Quân), Bảo dặn bệnh nhân:
- Bà bị thiếu chất xơ nghiêm trọng, cần ăn thật nhiều quả màu xanh và phải ăn cả vỏ không được gọt bỏ.
- Tôi xin ghi nhận lời khuyên của tiên sinh.
Đến hẹn khám lại, Trương Bảo hỏi:
- Cách ăn hoa quả như vậy có ảnh hưởng gì không?
- Thưa không! Đào, lê, táo, nho... đều ổn cả, chỉ có... quả dừa thì ăn hơi lâu.
Trương Bảo nghe xong tái hết cả mào, từ đó cũng cẩn thận hơn khi dặn bệnh nhân điều gì.
Nhưng chuyện đó vẫn chưa phê bằng việc cậu út Trương Lương khám bệnh. Sau này theo Trương Giác làm phản và được phong làm Nhân Công Tướng Quân, Trương Lương vẫn hay nhắc lại vụ khám cho một nam bệnh nhân bị nhiễm độc. Khi đó Lương nói:
- Với biểu hiện như thế này, có thể khẳng định chắc chắn là ông đã bị nhiễm độc rất nặng.
- Trời ơi! Nguy hiểm quá! Vậy tôi bị nhiễm chất độc gì, thưa tiên sinh?
- Tôi cũng không dám nói trước. Chúng tôi chỉ có thể kết luận chính xác khi... khám nghiệm tử thi.
Bệnh nhân nghe xong thì “hết... hưởng dương” ngay tại phòng khám.
Bên cạnh đó, một mệnh phụ phu nhân nhan sắc đã đến độ héo tàn hồi hộp hỏi Trương Lương:
- Thưa, ông có thể can thiệp làm cho gương mặt của tôi trẻ đẹp lại được không?
Trương Lương chăm chú nhìn bà già rồi tỉnh rụi:
- Xin lỗi bà! Ở nước ta, việc chặt đầu bị cấm từ lâu rồi!
Đại loại là những việc như vậy, rất nhiều và diễn ra liên tục.
Truyền thống của dân Nam Á nói chung là cái gì quái đản lại thấy hay và tò mò tìm hiểu, giống như bây giờ biết rõ mười mươi là “bún chửi, phở chửi” nhưng vẫn cứ rủ nhau đi ăn, để rồi mất tiền cho người ta chửi vậy.
Nên thấy việc chữa bệnh lạ đời của Trương Giác thiên hạ rủ nhau vào chữa ào ào, đồ đệ của Trương Giác mỗi ngày một đông thêm.
Giác thấy đông người ủng hộ, bèn rêu rao với bá tánh rằng: "Nay vận Hán đã hết, ai nấy thuận trời theo chính", rồi xưng là Thiên Công Tướng Quân, có hơn năm mươi vạn người đội khăn Vàng hưởng ứng. Trương Giác cầm đầu một đạo quân kéo thẳng đến U Châu.
Quan thái thú U Châu là Lưu Yên vội triệu Châu Tĩnh vào bàn kế. Tĩnh nói nên gấp rút chiêu mộ nghĩa binh mới giữ nổi Châu này.
Lưu Yên nghe lời liền treo bảng khắp nơi chiêu mộ nghĩa binh.
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)
-
Trước nói Trương Giác dẫn đầu một đạo quân khăn vàng kéo đến U Châu, Lưu Yên vội treo bảng khắp nơi chiêu mộ nghĩa binh.
Ngày kia, bản văn chiêu mộ nghĩa binh đưa đến Trác Huyện, dân chúng ra xem đông nghịt.
Trong số dân chúng ấy có một vị anh hùng tánh tình khoan hòa, ít nói. Tăng lương không cười, tăng việc không buồn, nói tóm lại là mừng giận không lộ ra sắc mặt, thuộc típ người có chí lớn, thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.
Người này họ Lưu tên Bị, tự là Huyền Đức, dòng dõi vua Hiếu Cảnh Hoàng Đế nhà Hán.
Huyền Đức ham đọc sách, nhưng nhà nghèo nên phải đóng dép, dệt chiếu sinh sống. Về sau ông chú là Lưu Nguyên Khởi giúp ăn học, thụ giáo Trịnh Huyền và Lư Thực, lại kết bạn với Công Tôn Toản.
Hôm ấy, khi đọc bản chiêu quân của Lưu Yên, Huyền Đức thở dài một tiếng. Bỗng nghe đằng sau có tiếng người nói lớn:
- Đại trượng phu phải vì quốc gia mà ra sức, chứ than thở có ích gì?
Huyền Đức quay lại, thấy người vừa nói mình cao tám thước, mặt dữ như cọp, mắt ốc tròn xoe, hàm én râu hùm, tiếng nói rền như sấm.
Tưởng gặp phải tay đầu gấu bến xe nào đó, Huyền Đức định bỏ đi thì người ấy nói:
- Tôi họ Trương tên Phi, tự là Dực Đức, ông cha mấy đời ở nơi Trác Quận này làm nghề bán rượu, thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ.
Huyền Đức rất mừng, nắm tay Trương Phi dắt vào trong quán rượu đàm đạo, nhân tiện cưa đôi tiền rượu. Trong lúc hai người đang đối ẩm bàn thế sự thì có một hảo hán bước vào thét:
- Đem rượu thịt ra đây! Hôm nay ta uống say một bữa để ngày mai đầu quân giết giặc.
Chủ quán đem đồ ra, người đó nói:
- Ghi sổ nhá!
Chủ quán cáu:
- Xin bố, biết bố là ai mà cho chịu?
- Yên tâm đi, ta đọc T@m Quốc nên biết rồi. Sau này ta sẽ làm quan, mặc dù thanh liêm, nhưng lương bổng không đến nỗi không có tiền trả nợ cũ đâu mà lo.
Huyền Đức liếc nhìn ra cửa thấy người này mình cao lớn chín thước, mặt đỏ như thoa gạch non, mắt phượng mày ngài, tướng mạo đường đường, oai phong lẫm liệt.
Biết người ấy cũng là một cái thế kỳ nhân, Huyền Đức vội đứng dậy tiếp mời góp mồi nhậu chung và hỏi thăm danh tánh. Người ấy đáp:
- Tôi họ Quan tên Vũ, tự là Thọ Trường, sau đổi là Vân Trường, người đất Giải Lương. Thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. Nhân vì vùng tôi ở có một tên thổ hào mấy năm liền đêm đêm xả nước thải ra sông, tôi nổi giận giết chết nó rồi bỏ đi.
Huyền Đức đem chí nguyện của mình tỏ bày. Vân Trường mừng rỡ theo Huyền Đức và Trương Phi về trang trại để bàn bạc.
Trương Phi nói:
- Muốn làm nên việc lớn, cốt nhất phải hiệp sức đồng tâm mới được. Chúng ta nên tế cáo trời đất, kết làm anh em.
Thế là ba vị anh hùng thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ lại cùng nhau ra quán “Vườn đào” làm lễ kết nghĩa.
Lúc sắp uống rượu thề, Trương Phi nhớ ra điều gì, đặt bát rượu xuống, đập bàn rầm một cái, thét:
- Cái thằng ku viết T@m quốc của 24H láo quá.
Quan Vũ bảo:
- Giật hết cả nẩy, nhưng mà nó láo như thế nào?
- Thôi, để thứ 2 tuần sau tôi giải thích trên “hai bốn giờ”.
- Xời! Chỉ được cái câu giờ!
Huyền Đức, Quan Vũ cùng nhăn nhó như vừa bị mất sổ gạo.
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)
-
Trước nói Trương Phi trước lúc kết nghĩa có phê phán tác giả bài viết này láo, khi Quan Vũ hỏi tại sao thì Trương Phi câu giờ.
Chờ Huyền Đức năn nỉ một hồi, Trương Phi mới gằn giọng:
- Đấy, hai người đọc lại phần 3 mà xem, đoạn “thích kết giao những anh hùng hào kiệt trong thiên hạ”, nó lười, viết một lần rồi copy - paste nguyên văn tới 3 lần nữa.
Lưu bị cười:
- Chú rảnh quá ha! Đúng là nóng như Trương Phi, thôi bỏ qua chuyện ấy đi.
Rồi ba người đứng trước hương án, vái mỗi người hai cái, cùng thề rằng:
- Ba chúng tôi kết làm anh em, không sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng nguyện được chết cùng ngày cùng tháng (không nói đến năm)!
Trong lúc Trương Phi đi gọi thêm rượu thì Huyền Đức và Vân Trường đã phân công xong ngôi thứ, theo đó: Huyền Đức được làm anh cả, Vân Trường làm thứ, Trương Phi làm em út.
Sau đó Huyền Đức cậy thợ giỏi chế một đôi song cổ kiếm. Vân Trường cũng đánh một cây đại đao "Thanh long yểm nguyệt", gọi là "Lãnh diễm cứ" nặng một trăm tám mươi hai cân. Về sau Vân Trường mới biết thợ ăn bớt của mình một tạ sắt để “lại quả” cho bên thiết kế và bên giám sát nên Long đao chỉ còn 82 cân, nhưng cũng may, vì nếu đánh đúng số lượng đã đặt hàng chắc là vác không nổi. Trương Phi thì rèn một cây trượng "Bát điểm cương mâu".
Bấy giờ là vào năm Quang Hòa thứ nhất, sau một lần nghe tên thái giám “đoán mò” về chuyện trên giường, vua Linh Đế rất tin dùng bọn thái giám. Chuyện ấy xảy ra vào đêm vua Linh Đế đến hẹn lại sang với Nương Nương.
Một thái giám sợ rằng đêm khuya không nghe được lệnh, để kịp thời phục vụ Hoàng Thượng và Nương Nương sẽ bị quở trách, nên đã nấp xuống gầm giường...
Sáng ngày thứ 2 thì thái giám bị phát hiện. Hoàng Thượng bực tức mắng mỏ:
- Hay cho tên nô tài, ngươi đã nấp dưới đó được bao lâu rồi?
Thái giám quỳ xuống đất trả lời:
- Bẩm Hoàng Thượng, nô tài đã ở dưới đó 5 canh giờ rồi ạ.
- Ngươi đều nghe thấy hết cả sao?
- Canh đầu tiên Hoàng Thượng và Nương Nương thưởng thức tranh ạ.
- Nghĩa là sao?
- Lúc đó nô tài nghe Hoàng Thượng nói với Nương Nương rằng: “Hãy để cho ta ngắm hai ngọn đồi hùng vĩ”.
- Canh giờ thứ hai thì sao?
- Canh thứ hai dường như Hoàng Thượng bị ngã xuống đất.
- Nghĩa là sao?
- Nô tài nghe thấy Nương Nương nói là: “Hoàng Thượng, mau lên đi!”.
- Thế còn canh thứ ba?
- Hoàng Thượng và Nương Nương dường như đang ăn cua ghẹ.
- Thế nghĩa là sao?
- Bẩm Hoàng Thượng, lúc đó nô tài nghe thấy ngài nói là: “Mở cái chân ra!”.
- Vậy thì canh thứ tư?
- Canh thứ tư hình như mẹ vợ của Hoàng Thượng bước vào.
- Là sao?
- Nô tài nghe thấy Nương Nương hét: “Ây da, mẹ ơi, mẹ ơi!!!”.
- Thế canh thứ năm thì sao?
- Ngài và Nương Nương chơi cờ ạ.
- Nghĩa là sao?
- Nô tài nghe thấy Nương Nương hét: “Lên pháo, lên pháo!!!”.
Vua Linh Đế nghe tên thái giám “giải thích” thì lấy làm ưng, từ đó rất yêu mến bọn thái giám.
Cũng vào đời vua Linh Đế, vào năm Quang Hòa thứ nhất, trong dân gian lại xảy ra chuyện gà mái nhà nọ biết gáy, trước đó, bí ẩn hơn là lũ gia cầm nhà ấy đột nhiên biết nói.
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)
-
Trước nói vào đời vua Linh Đế, năm Quang Hòa thứ nhất, tại một vùng thôn dã, có một lũ gia cầm đột nhiên biết nói.
Đó là một buổi sáng, con gà Trống choai nhà ấy vừa đi vừa liên tục mổ xuống đất, mỏ ngoác lên:
- Thóc thật! Thóc thật!
Rồi một em Mái tơ tưởng bở chạy lại, lập tức bị Trống choai nhảy lên. Lũ gà con trông thấy kinh hoàng hét lên:
- Khiếp... Khiếp... Khiếp!
Con Vện già hàm răng đã rụng quá nửa, nhướng đôi tròng mắt lồi to vì bị viễn mà không đeo kính lên hỏi:
- Đâu? Đâu? Đâu?
Bà Ngan già nghe hỏi chạy ra xem, nhìn thấy đứa cháu yêu bị tai nạn, không biết làm sao đành la:
- Kíu... Kíu... Kíu...
Nghe tiếng la hét ồn ào, chị Vịt trốn con đang tắm dưới sông cùng nhân ngãi vội phi thân lên bờ, chị bĩu môi tức giận vì bị phá đám, liền quạt thẳng vào mặt bà già lắm điều:
- Mặc... Mặc! Mặc... Mặc...
Vậy là không ai can thiệp để mặc Trống choai hành sự. Xong việc, hắn ta nhảy lên bờ rào vươn vai, giũ đôi cánh dọn giọng khoan khoái gáy to:
- Trên đời chỉ có thế mà thôi...
Tủi hổ, em Mái tơ khóc lóc:
- Nhục... nhục... nhục... lắm!
Rồi nghĩ rằng kiếp làm gà trống sung sướng hơn nhường nào, Mái tơ vươn cổ gáy: “Ò ó o...” rất to!
Năm ấy, ngày mồng một tháng sáu, một luồng hắc khí dài hơn mười trượng bay thẳng vào điện ôn Đức. Vua hạ chiếu gọi các quan triều thần đến, hỏi:
- Gà mái gáy, hắc khi nhập điện, có phải là ngày tận thế không?
Quan Nghị Lang Thái Ung dâng sớ tâu: "Gà mái hóa gà trống là điềm đàn bà và hoạn quan làm loạn nước...". Lời tâu rất thống thiết.
Tào Tiết đứng núp đằng sau vua, xem trộm được tờ biểu, tức giận vô cùng, liền bàn mưu với bè đảng Thập Thường Thị gieo tội cho Thái Ung, cách chức đuổi về làm thứ dân nơi điền lý.
Trên đường về quê, Thái Ung thấy một bà cụ đi trên đường, hai tay xách hai cái túi to. Một cái túi bị rách, từ đó vài tờ ngân phiếu bay ra.
Thái Ung đuổi theo gọi bà cụ:
- Cụ ơi, tiền của cụ đang rơi kìa.
- Cám ơn quan đã nhắc nhở.
Bà cụ lụm cụm nhặt tiền. Thái Ung thắc mắc:
- Làm sao mà cụ có được nhiều tiền như vậy?
- Nhà tôi ngay cạnh sân vận động.
- Vậy là cụ phe vé?
- Không. Mỗi lần có trận đấu thì có rất nhiều người hâm mộ bóng đá đến xem và họ vô duyên tè bậy ngay vào vườn nhà tôi. Tôi nghĩ ra một cách, mỗi khi có trận đấu, tôi liền nấp dưới hàng rào, tay cầm một cái kéo to tướng. Mỗi khi có tên nào định vạch quần tè bậy thì tôi giơ kéo lên và quát: “Nộp ngân phiếu hay là bị cắt?”.
- Một sáng kiến không tồi chút nào! - Thái Ung phá ra cười, chợt nhìn cái túi thứ hai, lấy làm tò mò nên Thái Ung lại hỏi - còn cái gì trong túi kia vậy?
- Bẩm quan! Cái túi này... số là không phải ai trong bọn họ cũng đều trả tiền cả, nên tôi...
Rồi bà cụ vừa đi vừa cầm kéo vung vẩy, làm động tác cắt phầm phập. Thái Ung ngẩng mặt lên trời than:
- Thảo nào mà dạo này lắm hoạn quan đến thế! Gà mái gáy là phải, đây thực là số trời!
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)
-
Trước nói ba anh em Lưu, Quan, Trương kết nghĩa “quán Vườn đào”, sau khi kết nghĩa bèn đem năm trăm quân hương dũng đến ra mắt quan Thái Thú Lưu Yên.
Nhờ có Huyền Đức là tông phái Hoàng Gia (so theo vai vế thì Lưu Yên thuộc vai chú bác) nên cả ba người không phải qua giai đoạn... thử việc.
Vài hôm có tin báo tướng giặc Khăn Vàng là Trình Viễn Chí thống lãnh năm vạn quân kéo đến, Lưu Yên sai Châu Tĩnh dẫn ba anh em Huyền Đức cùng năm trăm quân hương dũng đi trước phá giặc.
Anh em Huyền Đức lãnh quân đến chân núi Đại Hưng. Quân giặc thấy kể cả đầu bếp, lái xe thì đội quân bên kia chỉ bằng một phần trăm bên mình, nên cả năm vạn quân lăn ra cười, thành ra thiệt hại một ít vì bị vỡ bụng trong lúc cười.
Trình Viễn Chí thấy thế nổi giận sai phó tướng Đặng Mậu ra đánh. Bên này Trương Phi xông đến, vốn lần đầu ra trận nên múa bát xà mâu loạn cào cào không có bài bản gì, thành ra Đặng Mậu không biết đó là kiểu gì để mà đỡ, trong lúc lúng túng bị Trương Phi đâm một xà mâu trúng ngay giữa... ngực ngựa, ngựa lồng lên làm Mậu ngã lăn xuống đất mà chết.
Thấy phó tướng mình chưa ra tay đã bị hại, Trình Viễn Chí liền múa đao đến đánh Trương Phi, nhưng Vân Trường đã vung Thanh Long Đao chém một đao đứt làm hai.
Người sau có thơ khen Vân Trường và Trương Phi trận này đánh hay như trong phim.
Quân giặc bị mất chủ tướng hoảng hốt chạy dài. Đoàn quân Huyền Đức đắc thắng kéo về thành, Lưu Yên tiếp đón, lấy chiến lợi phẩm quân sĩ thu được để thưởng cho họ.
Từ đó, hễ ra trận là thắng nên tiếng tăm của ba anh em nhà “Vườn đào” bắt đầu nổi tiếng. Một hôm Huyền Đức nói với Châu Tĩnh:
- Gần đây, nghe quan Trung lang tướng Lư Thực đánh nhau với Trương Giác ở Quảng Tôn. Bị tôi xưa đã từng theo học Lư tiên sinh và nợ một ít học phí, nay muốn đến đó giúp ân sư trừ nợ một phen.
Châu Tĩnh giải quyết cái rẹt:
- OK.
Rồi nói thêm:
- Mặc dù chưa đến ngày 15, nhưng vì công lao các người lập được thời gian qua nên ta vẫn trả công đủ nửa tháng lương và không bắt đền vụ phá hợp đồng.
Huyền Đức bèn kéo quân đến Quảng Tôn. Khi đến nơi, nghe Lư Thực dẫn binh đến Dĩnh Xuyên gấp. Bấy giờ ở Dĩnh Xuyên, Hoàng Phủ Tung và Châu Tuấn đang cho giặc núng thế rút vào một rừng lau rậm rạp để lập doanh trại.
Khi Huyền Đức đem quân đến thì ở đó vừa có đợt giải phóng mặt bằng làm khu công nghiệp, thành ra lau lách bị phá sạch, giặc Khăn Vàng không còn khu ẩn nấp bèn tháo chạy.
Giặc chạy chưa đầy ba mươi dặm thì lại gặp một tướng đầu to, mình to, tay chân to nhưng... mắt nhỏ, râu nhỏ, mũi nhỏ cầm đầu một đạo quân nhỏ đổ ra, quân giặc bạt vía kinh hồn, đứa nào đứa nấy chạy mất dép.
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)
-
Trước nói giặc Khăn Vàng bị một võ tướng có bề ngoài hơi bị khác người đuổi đánh khi chạy từ rừng lau ra.
Vị tướng nhỏ xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ đó chính là quan Kỵ Đô úy, người Tiêu Quận, nước Bái, họ Tào tên Tháo, tự là Mạnh Đức.
Về trận này, nhiều Giáo sư Sử học hệ... tại chức bên Tàu cho rằng: Khi đó anh em nhà Trương Lương, Trương Bảo ẩn nấp trong rừng lau thời gian dài nên quân lính bị bệnh tật nhiều. Nhằm đúng hôm bỏ chạy, Trương Lương có tổ chức bữa ăn gỏi cá đồng lấy sức, nên cả đạo quân mới bị “Tào Tháo đuổi” chạy té khói.
Bây giờ quay lại chuyện Huyền Đức cùng Quan, Trương vừa tới Dĩnh Xuyên thì giặc đã tan rồi bèn vào yết kiến Hoàng Phủ Tung, Châu Tuấn. Tung nói: - Trương Lương, Trương Bảo thế cùng lực tận, chắc là chạy sang Quảng Tôn hợp lực với Trương Giác. Các ngươi hãy tức tốc trở về đó mà giúp Lư tướng quân dẹp giặc.
Huyền Đức tức điên, vừa đi bên đó sang đây còn chưa kịp cởi giáp, bây giờ lại quay lại, cứ như mình là của nợ nên hai bên đá sang nhau không bằng.
Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, Huyền Đức vẫn vui vẻ lấy vé khứ hồi cho đại quân về Quảng Tôn. Khi đến nửa đường, bỗng thấy một toán quân mã áp giải một chiếc tù xa, thì ra triều đình có thanh tra, nhưng Lư Thực không theo lệ “phong bao phong bì” nên bị thanh tra là Huỳnh môn quan Tả Phong vu khống rồi bắt về kinh đô.
Huyền Đức chẳng biết làm gì hơn, sẵn lúc quân sĩ đang máu chiến nên lượn quanh vùng đó, tìm ra Trương Giác đang vây Đổng Trác, bèn cho đội quân của họ Trương một trận lên bờ xuống ruộng, cứu được Đổng Trác ra.
Ba anh em cùng Đổng Trác về trại, từ đó ngày ngày cùng nhau luyện tập binh mã.
Một hôm, Đổng Trác cho quân tập trận ở sa mạc. Lính tráng rất bỡ ngỡ và phải làm nhiều việc. Quan trọng nhất là phải ngụy trang các loại xe và kho lương để làm sao cho địch không nhìn thấy, vì sa mạc rất trống trải.
Từ sáng đến trưa, họ loay hoay đắp cát lên xe lương, hoặc buộc những tấm vải mầu vàng gần giống màu cát lên chúng, lấy xương rồng chồng lên trên cùng. Nói chung, họ đã làm đủ cách.
Lưu Bị, Vân Trường và Trương Phi bắt thăm phải chiếc xe lương to nhất nên rất vất vả khi làm ngụy trang. Đến lúc mặt trời đứng bóng mới xong việc, xoa tay mãn nguyện, ba người ăn trưa và đi ngủ.
Nhưng khi thức dậy thì vô cùng lo sợ khi thấy bóng chiếc xe ngày một dài ra trên cát, từ xa cũng trông rõ mồn một. Chưa biết làm thế nào thì Đổng Trác đến kiểm tra và quát lên:
- Thế này thì còn gì là ngụy trang, bọn Khăn Vàng kéo đến thì đánh bằng niềm tin à?
Trương Phi trả lời:
- Biết làm sao được. Em đã làm mọi cách rồi.
Đổng Trác gắt:
- Thế thì cứ đứng giương mắt ra mà nhìn à?
- Nhưng em bó tay rồi - Trương Phi gãi đầu gãi tai.
Đổng Trác lúc này càng gắt to hơn:
- Đồ ngu! Lấy xẻng xúc cát để... lấp cái bóng ấy đi chứ còn gì nữa.
Vân Trường tủm tỉm cười, Huyền Đức im lặng không nói gì, nhưng Trương Phi thì hầm hầm:
- Hừ! Chúng ta lăn xả vào địch quân để cứu hắn khỏi tay Trương Giác, bây giờ hắn vừa ngu vừa vô lễ như thế! Phải giết hắn đi mới đã giận.
Nói rồi, Trương Phi cầm xà mâu định giết Đổng Trác. Đổng Trác vừa chạy vòng quanh xe vừa kêu cứu như lợn bị chọc tiết.
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)
-
Đổng Trác có hiệu là Trọng Dĩnh, người xứ Lũ Tây, vùng Lâm Thao, làm quan Thái Thú quận Hà Đông, vốn là một kẻ có tính kiêu ngạo, thi thoảng lại nói những câu rất củ chuối như ở phần trước độc giả đã đọc. Bởi thế, Trương Phi muốn giết đi.
Huyền Đức và Vân Trường can:
- Thôi, dù sao giết nó cũng không có ích gì, mai báo chí lại đưa tin thì phiền.
Trương Phi hầm hừ:
- Vậy cứ ở đây, có ngày nó bắt xây cầu dưới đáy biển để đi dạo thì biết làm sao?
Sau khi bàn bạc ba anh em bỏ Trác Quận, ngày đêm kéo quân qua Dĩnh Xuyên theo Chu Tuấn.
Đổng Trác được cử đến thay thế Lư Thực để đấu chiến với Trương Giác, do ngại đánh nhau nên Trác cài người vào đầu độc Trương Giác.
Sợ hậu thế chê cười nên Trác cho đầu độc dần dần, đến lúc sắp có hiệu quả thì bị vua triệu về trách mắng tội không ra trận, và sai Hoàng phủ Tung ra thay thế.
Hoàng Phủ Tung đến nơi thì Trương Giác đã chết vì đến thời điểm ngấm thuốc độc. Quân của Giác tan tác cả. Tung dâng biểu báo công, triều đình phong cho làm Xa Kỵ Tướng quân.
Bấy giờ còn dư đảng của giặc Khăn Vàng thỉnh thoảng kéo ra quấy nhiễu dân lành. Triều đình sai Chu Tuấn đi dẹp giặc các nơi hiểm yếu. Chu Tuấn tuân lệnh kéo quân ra đi.
Được vài ngày thì bỗng thấy trước mặt có một đạo binh kéo tới, tướng đi đầu là một trang thanh niên trán rộng, mắt sáng, lưng gấu, vai hùm, oai phong lẫm liệt. Người này họ Tôn tên Kiên, quê ở Ngô quận, tự là Vân Đài, dòng dõi Tôn Vũ Tử.
Tôn Kiên năm mười bảy tuổi, một hôm cùng cha đi thuyền xuống sông Tiền Đường, thấy một bọn cướp hơn mười đứa vừa cướp tiền của khách buôn, đang cùng nhau chia của trên bờ. Kiên nói với cha rằng:
- Con xin lên bắt lũ giặc này.
Bèn cầm dao nhảy vọt lên bờ, vừa múa đao vừa thét; chỉ đông chỉ tây như cách ra hiệu mọi người. Giặc tưởng quan quân đến, bỏ hết của cải chạy chốn. Kiên vừa đuổi vừa giết được một đứa, bởi thế nổi tiếng ở mấy quận huyện, được tiến cử giữ chức hiệu uý!
Một bữa nọ có thông báo thanh tra từ Tổng công ty xuống kiểm tra làm sếp của Tôn Kiên lo cuống cuồng, quên ăn quên ngủ vàng vọt cả người. Tôn Kiên thấy vậy thì nói:
- Sếp để em lo!
Ngày thanh tra đến, Hiệu úy Tôn Kiên ra đón, trong đầu định dùng bài “đánh đông đánh tây” như xưa. Trong lúc làm việc với thanh tra, thỉnh thoảng Kiên lại kể về việc quen với quan Thái thú này, viên tướng nọ, thậm chí đã từng ăn cơm với nhiều Hoàng thân quốc thích.
Mấy ông đoàn thanh tra vừa làm việc vừa liếc, và ngầm ra hiệu cho nhau mỗi lần Kiên kể chuyện. Kiên lấy làm đắc ý.
Giữa buổi làm việc, một thành viên đoàn thanh tra nói:
- Này chú Tôn Kiên. Làm việc nghiêm túc đi, đừng ngồi đó giả đò linh tinh cho thêm tốn... nước bọt!
Sau đợt thanh tra đó sếp cho Tôn Kiên về vườn vì tội làm xấu mặt cơ quan. Kiên dẫn lính đi lang thang tìm công việc mới, được Chu Tuấn thu dụng cùng nhau hiệp binh để truy nã giặc Khăn Vàng.
Từ đó Kiên cùng ba anh em Lưu, Quan, Trương liên tục lập công nên được phong Tư Mã, Huyền Đức được phong Huyện úy huyện An Hỉ!
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)
-
Bấy giờ giặc Khăn Vàng đã tan, bọn Thập Thường Thị vẫn được vua Linh Đế tin dùng, chúng lại có nhiều vây cánh, trong đó có Đốc Bưu.
Một hôm Đốc Bưu di hành đến huyện An Hỉ. Huyền Đức ra thành nghinh tiếp. Đốc Bưu gọi Huyền Đức nói:
- Hãy đem tất cả những vụ án tồn đọng ra để ta thay ông xét xử.
Công đường hôm ấy rất chi là nhộn nhịp, Đốc Bưu ngồi vểnh râu xét xử từng vụ án.
Đốc Bưu: - Loại thuốc này có ảnh hưởng đến trí nhớ của cô không?
Người đi kiện: - Có.
Đốc Bưu: - Ảnh hưởng như thế nào?
Người đi kiện: - Nó làm tôi trở nên hay quên.
Đốc Bưu: - Quên những gì? Hãy kể ra một chuyện mà cô đã quên!
Người đi kiện: - ?!
Đốc Bưu: - Cô có mặt ở đó khi người ta chụp ảnh cô không?
Người đi kiện: - Sặc!?!
Đốc Bưu: - Thời điểm đứa bé thụ thai là 8 giờ ngày 8 tháng 8?
Người đi kiện: - Vâng.
Đốc Bưu: - Cô làm gì vào lúc đó?
Người đi kiện: - Nói được chết liền.
Đốc Bưu: - Cô ta có 3 đứa con, phải không?
Người đi kiện: - Vâng.
Đốc Bưu: - Trong đó, có bao nhiêu bé trai?
Người đi kiện: - Không có bé trai.
Đốc Bưu: - Thế có bé gái nào không?
Người đi kiện: - Bó chiếu với câu hỏi.
Đốc Bưu: - Cô nói rằng chiếc cầu thang đó dẫn xuống tầng hầm?
Người đi kiện: - Vâng.
Đốc Bưu: - Và nó cũng dẫn lên trên nữa chứ?
Người đi kiện: - Quan lớn giỡn hả?
Đốc Bưu: - Hãy tả lại một số đặc điểm nhận dạng của người mà cô đi kiện. Người đi kiện: - Anh ta là một người tầm thước và để râu.
Đốc Bưu: - Người đó là đàn ông hay phụ nữ?
...
Đại loại là những câu hỏi như vậy, Huyền Đức nghe mà buồn ngủ bèn ra quán trà đá ngoài đường ngồi giết thời gian. Gọi cốc nhân trần xong chưa kịp uống, bỗng nghe có tiếng huyên náo, Huyền Đức vội vã bước ra xem thì thấy Trương Phi đang tẩn Đốc Bưu te tua.
Huyền Đức vội can không cho Trương Phi đánh nữa. Quan Công nói:
- Đại ca chỉ được chức Huyện úy nhỏ mọn nầy. Đã vậy, Đốc Bưu lại còn đến đây xử án kiểu xỉ nhục công đường của chúng ta, chỉ bằng giết quách cho đã giận rồi trở về quê trồng rau còn hơn.
Huyền Đức liền lấy ấn treo nơi cổ Đốc Bưu, và nói:
- Ngươi hãy đem ấn này về giao nạp cho triều đình, nhớ học thêm ngành Luật đi kẻo những người làm quan mang tiếng theo.
Đốc Bưu vội đi báo với quan Thái Thú quận Dĩnh Châu, vu cáo cho anh em Huyền Đức mưu phản.
Thái thú Dĩnh Châu ra lệnh khắp các huyện tầm nã. Ba anh em Huyền Đức dắt nhau qua Đới Châu ở với Lưu Khôi.
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)
-
Năm Trung Bình thứ sáu, mùa hạ, tháng tư, vua Linh Đế đau nặng, bèn triệu Đại tướng quân Hà Tiến vào cung để thương nghị.
Hà Tiến vốn con nhà hàng heo, nhân cơ hội em gái vào cung làm quý nhân, nhờ sanh được hoàng tử Biện, nên mới được phong làm Hoàng Hậu. Hà Tiến cũng nhờ đó mà nhậm được trọng chức.
Trước nay vẫn thay mặt vua chỉ huy các đại thần dẹp loạn Khăn Vàng, sau đó dính vào vụ scandal của đứa cháu thành ra thân bại danh liệt.
Chuyện rằng cháu họ xa của Hà Tiến là Hà Tiền mở cây xăng kinh doanh, dạo đầu kinh doanh bình thường thì không sao, về sau Hà Tiền nghĩ ra chiêu khuyến mãi, bèn cho treo biển thông báo: “Đổ xăng ở đây có thể bạn sẽ được phục vụ sex miễn phí”.
Không bao lâu, một huyện quan lái xe đến, đổ đầy bình xăng rồi đòi khuyến mãi. Hà Tiền đề nghị khách hàng chọn lấy một con số bất kỳ trong dãy số từ 1 đến 10 và nếu đoán đúng sẽ được hưởng phần thưởng đã hứa. Huyện quan đoán số 8 và Hà Tiền đáp:
- Đại nhân đoán gần đúng. Con số chính xác hôm nay là 7. Xin lỗi, chúc may mắn lần sau.
Mấy hôm sau, vẫn vị huyện quan kia quay lại nhưng lần này đi cùng một đại thần. Hai người ghé trạm xăng, đổ đầy bình và lại đòi được khuyến mãi.
Hà Tiền một lần nữa ra câu đố cũ và yêu cầu khách hàng đoán. Huyện quan đoán ra số 2 và Hà Tiền đáp:
- Đại nhân đoán gần đúng. Con số chính xác hôm nay là 3. Chúc may mắn lần sau!
Khi hai người đánh xe đi, vị đại thần nói với huyện quan:
- Đây là trò bịp, thằng cha Hà Tiền chẳng bao giờ cho khách hàng của hắn đoán trúng và thưởng thức món tình cho không biếu không ấy đâu.
Huyện quan cười:
- Không phải trò bịp đâu. Chắc chắn là có!
- Sao ông biết?
- Bẩm đại nhân, vợ tôi đoán trúng và được thưởng 2 lần rồi đấy!
- Oạch?!
- Vợ tôi cũng kể là vợ đại nhân trúng thưởng mấy lần rồi kia mà?
Vị đại thần trợn mắt, tức điên người. Hôm sau vội đi gặp Trương Nhượng kể việc Hà Tiền mở cây xăng khuyến mãi sex và nói thêm:
- Việc này há chẳng phải là tổng xỉ vả những vị như công công đây sao? Vì các công công có trúng thưởng thì cũng không làm ăn gì được cho đời.
Trương Nhượng nghe cay mũi, vội cùng bọn Thập Thường Thị giả chiếu của Hà Thái Hậu cho gọi Hà Tiến và Hà Tiền vào cung, rồi giết cả hai người. Viên Thiệu nghe tin đùng đùng nổi giận nói với quan quân:
- Bọn hoạn quan dám mưu sát đại thần!
Một mặt gọi Thứ sử Tây Lương là Đổng Trác về tiếp ứng, một mặt dẫn quân lính sấn vào trong cung, hễ gặp tên quan hoạn nào là giết liền, chẳng kể lớn nhỏ già trẻ.
Khi Đổng Trác dẫn đại quân vào thành thì sự việc đã đâu vào đấy. Trác liền đem binh đóng ngoài thành, ngày ngày dẫn giáp sĩ cưỡi ngựa vào thành, hoành hành khắp phố xá, chợ búa.
Trác lại ra vào tự do nơi chốn cung đình, không kiêng kỵ gì hết. Đổng Trác còn phao tin mình được... người ngoài hành tinh xuống để giúp vua trị nước.
(Nguồn: Jap Tiên Sinh - 24h.com.vn)