Bác Wind, cái chương trình "hãy hỏi để biết" trên ti vi là giải đáp thắc mắc về việc nhà Nông. Như hoa nở sai thời hay tại sao nấu rượu bị khê ?
Printable View
Bác Wind, cái chương trình "hãy hỏi để biết" trên ti vi là giải đáp thắc mắc về việc nhà Nông. Như hoa nở sai thời hay tại sao nấu rượu bị khê ?
Vấn có ý mong đợ hoa đẹp, rượu ngon. Không mong đợi thì nó ra sao thì ra sao.
Cuộc sống sung sướng nhất là hưởng thụ. Hưởng thụ là cái đích mà tôi đã, đang và sẽ . Tôi như mọi người, ai trong chúng ta cũng có nhu cầu, sở thích. Ví dụ tôi thích câu cá, phải tìm cách câu cho được mới sướng. Thích trồng hoa, chờ mùa hè tưới nước mấy cây ngoài vườn rồi ngắm chúng. Thích rau sạch, trồng luống xà lách, khi ăn thấy ngon ghê lắm :) . Thích uống rượu thuốc, mua rượu tốn nhiều tiền ( ở đây bán rượu hơi mắc mỏ ) , nghĩ phải học cách nấu rượu. Nấu được, bán rượu mua thuốc về ngâm, tiện lợi quá mà. Nói chung là hưởng thụ từ những cái mình bỏ ra rồi thu lại nó thích thú làm sao. Đó là nói về điều hay.
Còn điều không hay thì sao, hưởng thụ tuốt tuồn tuột. Ví dụ, có lúc nói năng sao ấy, tự nhiên bị :nemgach cho mấy viên, hay là :tldanh cho mấy cây, he he, còn không mau :saysorry, rồi lũi vô 1 góc đầy bóng tối để hưởng thụ bằng cách tự nhủ: hôm nay bị xui xui sao ấy, và thương cho roi cho vọt ấy mà.
Nói chung cứ yêu đời mà sống.
P/s: nghe như là hôm trước ông D đi mát-xa xông hơi thư giản gặp .. rau.. sạch phải bỏ chạy :))
Sở thích chơi đồ mũi nhọn phải né từ xa.
Một trong những đam mê lớn nhất trong đời của tôi là đọc. Hầu như toàn bộ thời gian trong ngày của tôi, lúc nhỏ, ngoài việc học, là đọc; lớn lên, ngoài việc đi dạy để kiếm sống, và sau đó, viết lách, cũng dành cho việc đọc. Đọc, với tôi, là một lạc thú không thể thay thế được.
Hồi nhỏ, tôi đọc tất cả những gì tôi có; lớn lên, tôi đọc những gì tôi thích; sau này, khi tôi viết nhiều, hầu như tôi chỉ đọc những gì mình cần. Đọc cái mình có là cái thú của người thưởng ngoạn nhưng nghèo; đọc cái mình thích là cái thú của người thưởng ngoạn khá dư dật; còn đọc những thứ mình cần là cái thú của người nghiên cứu, ở đó, lạc thú có khi không nằm ở việc đọc mà nằm chủ yếu ở việc viết, ở việc chuyển hoá cái của người khác thành cái của mình; một thứ lạc thú khá thực dụng. Đọc như một người thưởng ngoạn là phiêu du vào một thế giới khác, ở đó, người ta tự đánh mất mình bao nhiêu thì càng thích thú và càng trở thành giàu có bấy nhiêu; đọc như một nhà nghiên cứu là tham gia vào một cuộc thu hoạch và biến chế, ở đó, càng tiếp nhận và tiêu hoá được bao nhiêu người ta càng sung sướng và trở thành giàu có bấy nhiêu.
Hồi nhỏ, tôi thích tất cả những cuốn sách nào thỏa mãn được sự tò mò của mình; lớn lên, tôi thích những cuốn sách gợi cho tôi cảm giác đồng điệu; sau này, tôi thích những cuốn sách mang lại cho tôi những gì thật mới mẻ, hơn nữa, tôi đặc biệt say mê những cuốn sách xuất hiện dưới mắt như một đối thủ hạ gục tôi ngay tức khắc: Đọc, thoạt đầu, tôi có cảm giác không hiểu gì cả; sau, nhận thức được là mình chưa hoặc không bao giờ viết được như vậy. Cảm giác thua trận, trong việc đọc, vừa có một chút buồn rầu lại vừa có chút ngây ngất khi ngước nhìn lên những đỉnh núi thật hùng vĩ và cao tít tắp, lúc ấy, gần như toàn bộ niềm vui đều nằm ở chỗ: cố trèo lên đỉnh núi ấy. Độ cao của núi trở thành một thách thức. Trèo được chừng nào vui chừng ấy.
Liên quan đến việc đọc, nhiều lúc tôi cảm thấy ghen tị với bạn bè và đồng nghiệp người Úc: Hồi nhỏ, cả hai cùng mê đọc sách như nhau, cùng đọc một số lượng sách giống nhau, nhưng trong khi các bạn tôi, những người nói tiếng Anh như ngôn ngữ thứ nhất, có thể đọc được vô số những cuốn sách hay, không những hay mà còn lớn, không những lớn về phương diện nghệ thuật mà còn lớn về phương diện tư tưởng, những tác phẩm được xem như những điển phạm trong phạm vi toàn cầu: với chúng, người ta có thể tự hào là có kiến thức; còn tôi thì chỉ mê mải đọc cả hàng ngàn cuốn sách nho nhỏ nhàn nhạt, như những ca khúc cải lương, chỉ thay đổi lời chứ không thay đổi điệu: Với chúng, thú thực, tôi cũng chả biết dùng làm gì. Nói cách khác, dễ hiểu hơn: đọc Shakespeare, chẳng hạn, người ta có thêm một cái gì đó có thể sử dụng cả đời; đọc Kim Dung, Quỳnh Dao hay hầu hết các tác giả viết feuilleton trên báo chí miền Nam ngày trước, chúng ta chỉ được một chút quên lãng, nghĩa là chỉ mất thì giờ.
Mỗi lứa tuổi nên có một loại sách thích hợp. Có những cuốn sách nên đọc lúc trẻ và có những cuốn sách nên đọc lúc đã lớn tuổi. Nhiều lúc tôi cảm thấy may mắn là lúc nhỏ, những năm đầu tiên của trung học, tôi đã đọc gần hết sách của Tự Lực văn đoàn và Thơ Mới. Nếu đọc muộn hơn, sẽ chỉ thấy đèm đẹp, càn cạn và nhàn nhạt. Nhưng nếu ở lứa tuổi ấy mà không đọc chúng, hoặc chỉ đọc những “Con trâu” (Nguyễn Văn Bổng) hay “Người mẹ cầm súng” (Nguyễn Thi) hay thơ Tố Hữu thì tâm hồn sẽ mất đi rất nhiều thứ, ít nhất là những mơ ước thật trong sáng và những mơ mộng thật nhẹ nhàng.
Ngày xưa, có câu nói của ai đó đã thành danh ngôn: “Họ chỉ sợ những người đọc một cuốn sách”. Có lẽ đó chỉ là một cách nói. Sự thật, không có ai hiểu một cuốn sách, dù chỉ ở mức vừa phải, nếu chỉ đọc một cuốn đó thôi. Người ta phải đọc cả ngàn cuốn sách mới hiểu được sâu sắc cuốn sách đầu tiên họ đọc. Lý do là cuốn sách nào cũng có tính liên văn bản: Nó có hàng ngàn sự nối kết chằng chịt với các cuốn sách khác. Chỉ dừng lại một cuốn sách không khác gì cảnh bị ở tù. Lại là tù biệt giam. Trong hầm kín.
Bởi vậy, tôi rất ngạc nhiên khi nghe, không phải một lần mà là nhiều lần, không phải từ một người mà từ nhiều người: Một số nhà văn lớn tuổi thường khuyên các nhà văn trẻ tuổi hơn là đừng đọc nhiều quá. Hai lý do thường được nêu lên là: Một, đọc kỹ một vài cuốn sách thì dễ có cơ hội đi sâu hơn là đọc cả hàng chục, hay hàng trăm, thậm chí, hàng ngàn cuốn sách; và hai, đọc nhiều quá sẽ bị ảnh hưởng từ người khác, do đó, sẽ đánh mất bản sắc riêng của mình. Xin nói ngay hai điều: Một, những lời khuyên kiểu ấy, tôi chỉ nghe từ giới cầm bút người Việt; ở Tây phương, có lẽ không có ai nói vậy; và hai, theo quan sát và đánh giá của tôi, những nhà văn thường đưa ra lời khuyên ấy đều lớn tuổi nhưng không phải là những tài năng lớn; tất cả các tác phẩm của họ đều khá nghèo nàn, hơn nữa, đều chịu ảnh hưởng nặng nề của những khuynh hướng cũ mèm chứ không có gì là của riêng họ cả.
Ở Tây phương, ngược lại, hầu như mọi người đều khuyên giống nhau: Để viết hay, trước hết, hãy đọc. Không có nhà văn lớn nào mà không đọc nhiều. Thử đọc các bài phê bình và tiểu luận của các nhà văn và nhà thơ lớn ở Tây phương thì thấy ngay: Họ không những nhạy cảm và có khả năng diễn đạt giỏi mà còn có kiến thức rất rộng và óc phân tích rất cao. Bởi vậy, nhiều người trong họ không phải chỉ là những người sáng tác mà còn được nhìn nhận như những nhà phê bình và lý thuyết gia xuất sắc. Tất cả những điều đó đều đến từ việc đọc.
Nhớ, nhà văn Phạm Thị Hoài, đâu đó, có nêu lên một ý mà tôi rất thích: Ở thời đại toàn cầu hóa như hiện nay, một nhà văn không có quyền cáo lỗi với độc giả về việc không biết các đồng nghiệp của mình trên thế giới nghĩ gì và viết gì. Lại nhớ Susan Sontag, đâu đó, có nói một ý rất hay: “Một nhà văn, trước hết, là một độc giả. Chính từ việc đọc mà tôi rút ra được những tiêu chuẩn để dựa vào đó tôi đánh giá các tác phẩm của chính tôi và cũng theo đó, tôi buồn bã nhận thấy tôi còn quá thấp. Cũng chính qua việc đọc, tôi trở thành một phần trong một cộng đồng văn học vốn bao gồm nhiều nhà văn đã mất hơn là những người còn sống.”
sách giấy giờ em muốn đọc cũng không đọc được nữa, vì đa số in chữ nhỏ quá, thỉnh thoảng có sách hay bạn bè gửi vào mail đọc phóng to chữ thì được. em bị viễn thị, lắm khi cái chìa khóa để ngay trước mắt phải ngồi lùi xa tý mới nhìn thấy được
ham đọc sách từ bé, đúng như tác giả viết ngày mà không đọc thì chẳng khác gì tra tấn
đọc nhiều thế nhưng em chẳng áp dụng được cái gì vào đời cả, nửa cuối cuộc đời rồi mà vẫn văn dốt vũ dát anh ạh
Lên không gian uống cà phê ông Gió ơi
Quán cà phê nhà ta mấy bữa nay vắng vẻ quá, chắc cuối tuần các bác nghỉ ngơi thư giãn! Thời gian trôi đi quá nhanh , tìm lại một chút ký ức về tuổi áo trắng.
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...02_574_574.jpg
http://d.f18.photo.zdn.vn/upload/ori...93_574_574.jpg
Lòng thổn thức mỗi buổi tới lớp gặp ánh mắt ấy.
Tôi phải học ông Kiem về lòng thổn thức mới được.
Ông Kiem có dịp ghé quán thường nhé. Khách củ người xưa giờ tìm vui chốn khác rồi. Tôi nghĩ vậy không biết có đúng ? :)
Ai qua sông tôi đưa, khà khà .
https://www.youtube.com/watch?v=456eCbIJ9o8
Ông D thân mến
Quãng thời gian này tôi khá buồn ,Analia Rego gửi cho nhiều nhạc hay lắm nhưng lười không muốn tập .Đàn tôi bán dần gần hết ,cách đây vài hôm tôi nhận được mail của người muốn mua cây Ramirez .Giá cây này khoảng 5 cho đến 6K nhưng ông không đủ tiền chỉ có 1,5 K thôi Đọc mail tôi vừa buồn cười vừa dâng lên niềm thán phục .Ông đã 82 tuổi rồi ,thích tập chơi đàn muốn mua đàn của tôi nhưng vợ ông chỉ cho phép ông tiêu 1,5K cho đàn địch thôi
Cái hay ở đây là 82 tuổi rồi mà vẫn nghe lời vợ và ở cái tuổi mà một chân ông đã ở trong mồ nhưng vẫn háo hức muốn thử sức mình trong một lĩnh vực xa lạ
Tôi chợt hổ thẹn quá chừng ,ông hơn mình một giáp ,xưa nay mình vẫn tự hào là sức sống mạnh mẽ té ra kém xa ông già hiền lành này
Chợt hứng khởi quá ,lôi đàn ra tập lôi rượu ra uống ừng ực .Tuổi này rồi mà vẫn có người dậy cho mình bài học tuyệt vời về lẽ sống
Ông thân mến, tôi chưa biết có về kịp dịp giáng sinh này không vì còn đang chờ tin tức an nguy của bạn mình nhưng cũng chúc ông và gia đình một mùa Holiday an khang thịnh vượng (tôi kèm lá thư ông đọc chơi coi như quà Giáng sinh ,với tôi nó còn quí giá hơn bất kỳ thứ gì)
I'm 82 years old and want to learn to play a guitar. I like the looks of your Ramirez guitar I liked it better than your other model. I need something with nylon strings, because my fingers wont hold up on steel strings. My question is, would you take $1500.00 including shipping to sell it That's all my wife will let me spend, not knowing if I will continue to play or not, and if not I can understand. I live in St. George, Utah. Please let me know. Thanks, Don Jensen Dec-15-14
Cái câu if not I can understand vừa buồn vừa bi tráng .Tuyệt
Cảm ơn bác Lâm. Quý báu quá đọc thư ông vừa buồn cười vừa trân trọng làm sao sự thật thà trong sáng của ông lão. Khó mà làm ngơ được với lời đề nghị chân thành như vậy.
Thầy Dũng đã cho tôi tập sang Canon rồi bác ạ. Thầy bảo trong đám học trò già tôi chịu khó nhất. Nhiều khi công việc bề bộn làm xong mệt lã nhưng cũng tranh thủ rải bậy vài bài.
Dẫu biết rằng vô thường của sức khỏe, bệnh tật, hoàn cảnh thì con người chỉ biết đón nhận dù muốn dù không nhưng cũng cầu mong cho bạn bác vượt qua hiểm nguy. Dịp này về không kịp thì dịp sau bác nhé.
Chúc bác cùng gia đình một mùa Giáng Sinh an lành và có thêm nhiều điều tin yêu trong cuộc sống.