Hồi 10: Quán quân nhỏ tuổi nhất
Hồi 10: Quán quân nhỏ tuổi nhất
TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
Vì đánh cờ với Tạ Hiệp Tốn, nên hôm nay về muộn. Mẹ tiểu Hồ sớm đã chuẩn bị bữa tối, đợi cậu về cùng ăn. Nhưng đợi hoài đợi mãi, không thấy tiểu Hồ về, cảm thấy có chút lạ, hỏi ông chồng đang ngồi trên võng: “Vinh Hoa đến giò này sao còn chưa về?”
“Cứ lý mà nói thì đáng lẽ đã về, thời gian thi đấu là cố định.” Bố cậu đáp: “Hôm nay là ngày đấu bảng cuối cùng, có khả năng sau khi chơi cờ xong, hai chị em đã đi đâu chơi rồi.”
“Không thể nào, tôi đã dặn dò hai người, sau khi chơi xong phải về nhà ngay.”
“Nói vậy có thể hôm nay nó thua rồi. Sau khi chơi xong, cùng Từ Đại Khánh lão sư nghiên cứu lại nguyên nhân của bàn thua, bởi vậy mới về muộn. Nếu không thì tại sao giờ này còn chưa về.”
“Ây da, nếu hôm nay nó thực sự thua thì sao có thể xuất tuyến được? Chúng ta hy vọng nó giành quán quân. Nếu không xuất tuyến được, giải quán quân có thể không còn hy vọng nữa.” Mẹ tiểu Hồ bắt đầu lo lắng.
Lúc hai ông bà đang bàn luận thì tiểu Hồ và chị cậu cũng về tới nhà. Chị mới vào cửa đã kêu to: “Bố, mẹ, báo cho hai người một tin vui, em trai hôm nay lại thắng thêm hai ván, như vậy là nó đã thắng 9 ván liền, hạng nhất bảng. Vả lại, trong vòng đấu này chỉ có em ấy là liên thắng bất bại. Điều này đã gây được sự chú ý của lão tiền bối của giới cờ, kỳ đàn Tổng tư lệnh Tạ lão tiên sinh. Sau khi Tạ lão tiên sinh biểu dương em ấy, lại đích thân đấu với em ấy một ván, cuối cùng em ấy cố ý cầm hoà. Tạ lão tiên sinh khen em ấy được một hồi. Em ấy thế là trở nên nổi tiếng luôn!”
“Ồ, con của tôi, con thật giỏi! Mẹ tưởng con hôm nay thua rồi nữa chứ!” Mẹ vui mừng chạy đến sờ vào mặt tiểu Hồ.
“Mẹ, mẹ không được vui quá sớm, còn chưa quyết đấu mà!” Tiểu Hồ không thích tự biểu dương mình trước mặt bố mẹ. “8 người xuất tuyến của vòng đấu bảng, thực lực rất mạnh, đặc biệt là ‘cửu linh đồng’, ‘thập linh đồng’”.
“Phải rồi, vậy con có chắc thắng họ không?” Sự vui mừng của mẹ nhất thời biến thành nỗi lo.
“Rất khó nói, chơi xong mới biết được.” Tiểu Hồ cố ý nói như vậy, không để mẹ vui mừng quá sớm.
“Em trai, em không được đánh giá quá cao đối thủ của mình, làm ảnh hưởng đến sự tự tin của mình, chị thấy em hoàn toàn có thể thắng được họ. ‘Thập linh đông’, ‘cửu linh đồng’ đều thua qua một ván trong vòng đấu bảng. Chứng tỏ họ không bằng em.” Chị không hiểu được ý của tiểu Hồ, nghiêm túc nói ra quan điểm của mình.
“Được rồi, được rồi, chị không nên xem thường người khác chứ!” Tiểu Hồ vẫy tay nói với chị, “Nhiều người trong giới cờ đều cho rằng, người có hy vọng nhất trong giải đấu lần này là ‘thập linh đồng’”.
Chị nhất thời hồ đồ, chớp chớp mắt nhìn tiểu Hồ.
Bố ngồi trên võng nghe mọi người nói chuyện, trong lòng có chút vui mừng, một chút lo lắng, ông luôn hy vọng con mình đoạt quán quân, hiện giờ thấy lòng tin của con chưa đủ, bèn nói: “Vinh Hoa, thành tích đấu bảng của con rất tốt, chứng tỏ con có thực lực. Con lại có thể cầm hoà kỳ đàn Tổng tư lệnh, thì càng nói rõ vấn đề rồi. Bố hy vọng con dũng cảm lên, quyết đấu tốt, giành lấy quán quân. Nhìn đối thủ, không thể xem quá cao, cũng không được đánh giá quá thấp, quá cao sẽ ảnh hưởng đến lòng tin của mình, quá thấp sẽ nảy sinh trạng thái chủ quan. Con nói đúng không?”
“Đúng vậy, cái này con biết. Bố yên tâm đi.” Tiểu Hồ sảng khoái trả lời.
“Nếu như con đã biết, thế thì tại sao lại nói danh tiếng của ‘thập linh đồng’ cao nhất, giống như con có chút sợ nó vậy.” Bố cảm thấy lòng tin của tiểu Hồ trong vòng quyết đấu vẫn chưa đủ.
“Sợ gì chứ, con một chút cũng không sợ. Nói danh tiếng của cậu ta cao nhất, đó chẳng qua chỉ là dự đoán của người ta. Bởi vì ‘thập linh đồng’ ở Thượng Hải sớm đã nổi tiếng, còn con, chỉ là vô danh tiểu tốt, rất nhiều người vốn dĩ không biết tên của con.” Tiểu Hồ thực lòng nói.
Giữa đấu bảng và quyết đấu có hai ngày nghỉ ngơi. Tiểu Hồ ở nhà xem tiểu thuyết “Thuỷ hử” mà cậu vốn rất thích, bố thấy được, có chút không yên tâm, nói với cậu: “Vinh Hoa, con tại sao lại xem tiểu thuyết, mà không nghiên cứu cờ? Không lẽ con đã chuẩn bị tốt cho vòng quyết đấu rồi?”
“Nói sao đây? Có thể nói là chuẩn bị xong rồi, cũng có thể nói là chưa chuẩn bị xong.” Tiểu Hồ dùng giọng không khẳng định trả lời.
“Tiểu hoang đồng, con rốt cuộc là đã chuẩn bị tốt chưa?” Bố có chút nổi giận.
“Bố, bố đừng nóng giận. Lời con nói là thực, thi đấu mà, không quan trọng ở việc chuẩn bị tốt hay chưa. Trình độ của một kỳ thủ, đều nhờ vào sự nỗ lực của mình, đụng đến thi đấu mới co chân chạy, thì chạy không kịp đâu. Bởi vậy trong hai ngày này con xem xem tiểu thuyết, thả lỏng một chút.” Tiểu Hồ nói trong khi vẫn dán hai con mắt vào cuốn sách.
Bố không còn lời gì để nói nữa, mỉm cười gật đầu.
Ngày quyết đấu đầu tiên, tiểu Hồ đi cùng chị đến đấu trường. Quyết đấu có 8 người. Trên 4 cái bàn đã đính sẵn tên của các đấu thủ. Tiểu Hồ nhìn qua, thấy được ván đấu đầu tiên của mình là đấu với ‘thất linh đồng’. Cậu biết ‘thất linh đồng’ cũng là kỳ thủ thiếu niên mà Bác Ngạc Định đã nâng đỡ. Hôm nay đối mặt, hai bên đều muốn tranh thắng lợi. ‘Thất linh đồng’ đã ngồi vào chỗ của mình.
“Chào cậu.” Tiểu Hồ học theo người lớn, lễ phép giơ tay ra chào ‘thất linh đồng’.
“Chào cậu.” ‘Thất linh đồng’ đứng dậy bắt tay tiểu Hồ.
“Học tập ở cậu.” Tiểu Hồ bắt lấy tay cậu ta, khách khí nói.
“Cậu cao tay hơn tôi, tôi mới nên học hỏi cậu,” ‘Thất linh đồng’ cũng khách khí nói.
“Chúng ta cùng nhau học hỏi vậy.” Tiểu Hồ nhớ đến yêu cầu của Bác Ngạc Định đối với hai người.
Lúc này, Bác Ngạc Định đi đến, nói với hai người: “Ta hy vọng hai cháu không nhường nhau, nhất định phải đánh nghiêm túc, đánh có trình độ. Ta cũng hy vọng hai cháu thông qua giải đấu lần này có thể trở thành bạn tốt, sau này giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến bộ.”
Tiểu Hồ lập tức đứng dậy, lại bắt tay với ‘thất linh đồng’: “Rất vui mừng gặp được cậu.”
Hai người lại bắt tay thật chặt.
Trọng tài tuyên bố giờ thi đấu bắt đầu, các đấu thủ tự mình bốc thăm. Tiểu Hồ bốc không trúng, ‘thất linh đồng’ bèn cầm cờ Đỏ đi trước.
‘Thất linh đồng’ cầm cờ Đỏ vẫn thích dùng Pháo đầu. Mấy ngày nay cậu nghiên cứu rất nhiều cục trung Pháo của “Vô địch trung Pháo vương” Lâm Dật Tiên, hôm nay cầm cờ Đỏ cũng là lúc dùng đến. Thế là cậu ta lòng đầy tự tin đi bước đầu tiên là P8-5, khởi giá trung Pháo. Tiểu Hồ nghĩ, đấu bảng có dùng qua trung Pháo đối trung Pháo, hôm nay đổi chút vậy, đi cờ không nên rập khuôn, bèn đi M2.3, thủ để công, dụng ý của nước này là bảo vệ Tốt giữa, làm thông Xe, trong thủ có công. ‘Thất linh đồng’ thấy tiểu Hồ rất cẩn thận, không dám đối sát với mình, cũng đi M8.7, điều động trước binh lực của mình, bày tốt thế trận, không tấn công gấp. Tiểu Hồ thấy cậu ta tiên thủ trận địa, bèn cố ý lên Tốt 7 đến hà giới, khiến đối phương nảy sinh suy nghĩ thế này: Đen nước sau sẽ đi Mã trái, phát tín hiệu tấn công với đối phương. ‘Thất linh đồng’ ra vội trực Xa bắt Pháo Đen. Tiểu Hồ bèn đi X1-2, bảo vệ Pháo trước. ‘Thất linh đồng’ đi Xe 8 lên hà biên tuần hà, chuẩn bị nước sau lên Tốt 3 đổi Tốt 7 của Đen, mở đường cho cánh phải. Tiểu Hồ nhìn thấy được sức uy hiếp cực lớn đến chính mình trong nước đi này của ‘thất linh đồng’, không thể không phòng bị, bèn nhảy Mã trái 8 tấn 7, liên thủ với Mã phải, trở thành bình phong Mã, trở thành bức tường phòng thủ. Có được cặp bình phong Mã, dù đối phương có dùng trung Pháo công kích, cũng khó mà phá được trận địa kiên cố này; đợi đến thế công của đối phương mất đi, có thể chuyển thủ thành công, xuất kỳ chế thắng. ‘Thất linh đồng’ vội cầu thắng, vội vã mạo tiến. Nhìn vào tưởng rằng thế công mãnh liệt. Tiểu Hồ đã có tính toán, nhẹ nhàng hoá giải được thế công, lại phản kích trở lại, kích trúng yếu điểm của đối phương. ‘Thất linh đồng’ nhìn qua nhìn lại, không nghĩ ra được cách hoá giải, chỉ biết chịu thua, đứng dậy bắt tay tiểu Hồ, nói: “Thực không nghĩ ra chiêu này của cậu.”
Tiểu Hồ mỉm cười nói: “May mắn, may mắn!”
Trọng tài đi tới hỏi: “Ai thắng?”
‘Thất linh đồng’ dùng tay chỉ về tiểu Hồ: “Là cậu ta thắng.”
Bác Ngạc Định đặc biệt quan tâm ván đấu này, thấy tiểu Hồ thắng, bèn nói với ‘thất linh đồng’: “Ta biết cháu đánh không lại cậu ta.” ‘Thất linh đồng’ nói: “Tiểu Hồ đánh rất tốt. Công thủ toàn vẹn.”
“Đâu có, đâu có, cậu công rất tốt, tôi chỉ gặp may thôi mà.” Tiểu Hồ cảm thấy mình thắng, là do đối phương ứng đối không tốt, đã cho mình cơ hội, chứ không phải là mình chơi tốt, cao nhân nhất đẳng.
Lúc này, ván khác cũng đã chơi xong. Là ‘cửu linh đồng’ và đấu thủ khác. Người thắng là ‘cửu linh đồng’. Trọng tài sau khi ghi chú thành tích nói: “Các cậu muốn đấu tiếp, hay là muốn nghỉ ngơi chút xíu?”
‘Cửu linh đồng’ nói: “Hãy cho biết ai đấu với ai trước đã.”
Trọng tài nói: “Người thắng đấu với người thắng, người thua đấu với người thua. Mỗi người đều sẽ gặp nhau.”
‘Cửu linh đồng’ chỉ về chỗ ‘thất linh đồng’ và tiểu Hồ, hỏi trọng tài: “Hai người họ là ai thắng.”
Trọng tài chỉ tiểu Hồ nói: “Là cậu ta thắng.”
“Là cậu ta à.” ‘Cửu linh đồng’ lộ ra vẻ kinh ngạc, lại nói với tiểu Hồ: “Chúng ta nghỉ một lát đã.”
“Được”, tiểu Hồ cũng muốn nghỉ một chút.
‘Thất linh đồng’ và đối thủ kia cũng nói muốn nghỉ một lát. ‘Cửu linh đồng’ và ‘thất linh đồng’ cùng đi nhà vệ sinh. Chị tiểu Hồ lôi tiểu Hồ đến phòng nghỉ, nói: “’Cửu linh đồng’ lôi ‘thất linh đồng’ cùng đi, có thể là để thương lượng cách đối phó với em đó.”
“Ây, thương lượng có ích gì, đánh cờ thiên biến vạn hoá, đều nhờ lúc lâm trận đấu trí đấu dũng. Cậu thương lượng đánh thế nào, nhưng nếu đối phương đổi nước đi, đối sách mà cậu mà nghĩ ra sẽ vô dụng thôi.” Tiểu Hồ thể nghiệm được điều đó.
“Nghe nói ‘cửu linh đồng’ lợi hại hơn ‘thất linh đồng’, em phải đối phó nghiêm túc. Chị còn có chút không yên tâm.”
“Em biết. Mỗi ván đấu đều phải nghiêm túc. Dù đối phương mạnh hay yếu, tự mình cũng phải nghiêm túc. Nếu lơ là, thì dù đối phương không mạnh, ta cũng thua. Về phương diện này em hiểu hơn chị, chị cứ yên tâm đi. Em biết chị và bố mẹ đều hy vọng em thắng. Em cũng muốn thắng, sao không nghiêm túc được!” Tiểu Hồ nhớ lại lời của Từ lão sư, từ nhỏ phải rèn luyện sự nghiêm túc cẩn thận, kỳ phong một chút cũng không dao động.
Tiểu Hồ thấy ‘thất linh đồng’, ‘cửu linh đồng’ đã quay về bàn đấu, cũng nhanh chóng chạy về đấu trường. Rất lễ phép bắt tay ‘cửu linh đồng’, nói: “Học hỏi ở cậu.”
“Cậu đừng khách sáo, tôi biết cậu đánh rất tốt, lẽ ra tôi phải học tập ở cậu.” ‘Cửu linh đồng’ cũng khách sáo nói.
“Cờ của tôi, cũng là khéo thắng thôi.” Tiểu Hồ nói vậy gây nên ấn tượng cho người khác là mình khiêm tốn, kỳ thực cậu ta là nghĩ như vậy.
‘Cửu linh đồng’ lớn tuổi hơn, nên nhường tiểu Hồ đoán trước. Lần này tiểu Hồ đoán không trúng. Cậu thấy ‘cửu linh đồng’ lộ ra vẻ đắc ý, đoán cậu ta cũng dùng trung Pháo, nếu ta cũng dùng cách đối phố với ‘thất linh đồng’, thì cậu ta khẳng định là đã thương lượng được đối sách với ‘thất linh đồng’, gây bất lợi cho mình. Ây, ta ngu vậy mà không biến đổi hay sao!
‘Cửu linh đồng’ nghĩ ngợi, cầm Pháo lên là 2 bình 5, sau đó nhìn xem tiểu Hồ ứng phó thế nào. Tiểu Hồ không lập tức đi quân, nghĩ rằng dùng Pháo đầu phản kích đối phương, hay là nhảy Mã phòng thủ, cuối cùng quyết định cũng dùng Mã, dĩ bất biến ứng vạn biến. Nhưng, ván trên nhảy Mã trái, ván này thì nhảy Mã phải. Giữ Tốt giữa, nhìn xem cách ứng phó của ‘cửu linh đồng’. ‘Cửu linh đồng’ rất nhanh đi Mã phải 2 tấn 3, tưởng chừng cậu ta đi theo thói quen. Tiểu Hồ cũng cẩn thận nhảy Mã trái, lại một lần nữa hình thành bình phong Mã, cố thủ trận địa. ‘Cửu linh đồng’ trong lòng vui vẻ, được, cậu vẫn đi theo nước cũ, đúng ý tôi, bèn nhảy Mã trái. Tiểu Hồ bèn lên Tốt 7 B7.1, thăm dò ý đồ đối phương, ‘cửu linh đồng’ nhớ lại câu tục ngữ ‘ba nước không ra Xe kể như thua’, nên nhanh chóng đi X9.1, chuẩn bị xuất Xe hoành công kích đối phương. Tiếp đó hai bên lại đi thêm 4 nước nữa, bố thành trận thế. Đỏ đi thành đương đầu Pháo bàn đầu Mã. Tiểu Hồ dùng bình phong Mã tiến Tốt 7 đối kháng, tiến vào giai đoạn tranh đấu. ‘Cửu linh đồng’ cảm thấy trận thế của mình rất tốt, có chút tự mãn, tưởng chừng cầm chắc phần thắng. Tiểu Hồ vẫn cẩn thận, còn lộ ra nụ cười, đợi đối phương tấn công. Từ Đại Khánh và Bác Ngạc Định, còn có chị của tiểu Hồ, cũng quan sát. ‘Cửu linh đồng’ nghĩ được một hồi, bèn tiến Tốt 3, định dùng Tốt tiến hành khổ nhục kế, tiện cho Mã nhảy lên hà khẩu, phát huy tác dụng bát diện oai phong. Tiểu Hồ thấy được thế Tốt vào thành này, vẫn mỉm cười, không động Tốt, dùng P2.2 phong thủ. ‘Cửu linh đồng’ thấy kế không thành, bèn đi Xe tấn 5, tiến vào thế trận bên Đen, ý đồ công phá bình phong Mã. Tiểu Hồ cười thầm, tốt, dám đơn Xe mạo hiểm xâm nhập. Cậu nhẹ nhàng chuyển Xe từ lộ 9 sang lộ 6, ép đối phương đổi Xe, ‘cửu linh đồng’ đâu chịu đổi Xe, bèn đi X4-3 bắt Mã Đen, tiểu Hồ dùng X6.2 bảo Mã. Lần này, ‘cửu linh đồng’ thất kinh, cậu ta phát hiện Xe mình lọt vào trùng vây, nếu không lập tức nhảy ra, nước sau Đen sẽ dùng Pháo bắt chết Xe, chỉ có thể đi X3-1 lui ra, tiện thể ăn luôn Tốt biên của Đen. Tiểu Hồ thấy được đối phương lộ ra điểm yếu, đã không khách sáo đi P8.4, phát động tấn công. Lúc này, toàn bộ chủ lực của Đen, Xe, Pháo, Mã đều chiếm cứ yếu đạo, thế trận vững chắc. Còn ‘cửu linh đồng’ đơn Xe tác chiến, cô quân thâm nhập, bàn đầu Mã cũng không thể phối hợp tác chiến. Lại còn một Xe một Pháo chưa khởi động. Cục thế hiển nhiên có lợi cho Đen. ‘Cửu linh đồng’ nhìn thế cục này, bèn phát động thế công, giống như lội ngược dòng, cầu mong giải thoát. Nhưng, tiểu Hồ đi cờ cẩn thận, có thứ tự, vây chặt đối phương. ‘Cửu linh đồng’ vì tổn thất nhiều, chỉ có thể chịu thua, nói với tiểu Hồ: “Không ngờ cậu lại có chiêu bình phong Mã phá đương đầu Pháo bàn đầu Mã. Tôi vô tình bị vây hãm mất rồi.”
Tiểu Hồ lại mỉm cười nói: “May mắn, may mắn.”
‘Cửu linh đồng’ hỏi Từ Đại Khánh: “Từ lão sư, bác thấy cháu sai ở chỗ nào trong ván cờ này?”
Từ Đại Khánh đáp: “Theo như ta thấy, cháu sai không chỉ một chỗ, nhưng cái sai chủ yếu là đơn Xe cô quân thâm nhập. Tiểu Hồ đối với cách phá trung Pháo bàn đầu Mã, đã có sự nghiên cứu tương đối, nhất là sau khi xem ‘Mai hoa phổ’, nghiên cứu chiến thuật bình phong Mã phá đương đầu Pháo bàn đầu Mã, càng hiểu rõ. Theo ta thấy, hôm nay cháu thua không phải là ngẫu nhiên.”
Trong vòng quyết đấu, tiểu Hồ chỉ cần đánh 6 ván, vì trong vòng đấu bảng cậu đã toàn thắng, đấu thủ xuất tuyến khác cùng bảng đã thua cậu, đến khi bước vào quyết đấu, thì không cần phải đấu lại nữa. Cậu một ngày đấu 2 ván, đến ngày thứ 3 là đánh xong. Hai ngày đầu đánh được 4 ván, cậu đều thắng. Ngày thứ 3, cậu thắng được ván đầu. Còn sót lại một ván, đấu thủ là ‘thập linh đồng’. Trọng tài quyết định xếp ván này vào ngày cuối. 3 ngày đầu quyết đấu, tiểu Hồ và ‘thập linh đồng’ đều bất bại, mỗi người được 12 điểm. ‘Thất linh đồng’ thua một ván, được 10 điểm, ‘cửu linh đồng’ thua 2 ván, được 8 điểm. Vì vậy, ván đấu giữa tiểu Hồ và ‘thập linh đồng’ ở ngày cuối cùng sẽ quyết định ai là quán quân.
Trưa hôm đó, tiểu Hồ vẫn xem tiểu thuyết. Mẹ nói với cậu: “Chiều nay quyết đấu rồi, con giống như không xảy ra chuyện gì, tiêu diêu tự tại. Con có dám chắc sẽ thắng được ‘thập linh đồng’ không?”
Tiểu Hồ để cuốn tiểu thuyết xuống, mỉm cười với mẹ nói: “Mẹ, không nên nói vậy. Trình độ hai người ngang nhau, lúc thi đấu không thể nói trước ai thắng ai. Chỉ có thể nói tỷ lệ thắng thua là 50%. Ăn thua là trong lúc thi đấu ai phát huy tốt thôi.”
“Nói vậy, làm sao có thể phát huy tốt được?” Mẹ cậu chưa từng tham gia thi đấu, hoàn toàn không hiểu biết chuyện này.
“Có phát huy tốt được không, có rất nhiều nhân tố. Nhưng theo ý con hiểu, quan trọng nhất là phải có tinh thần tốt, không bao đồng, không khẩn trương, giữ gìn trạng thái tâm lý bình thường.” Tiểu Hồ hiểu được như vậy là do tự thể nghiệm, cũng là do Từ lão sư dạy cậu.
“Thế nào gọi là tâm lý bình thường?” Mẹ cậu không hiểu thứ trạng thái tâm lý mà các kỳ thủ thường hay nói.
“Đó là, phải giữ gìn thứ trạng thái tâm lý giống như lúc không có thi đấu, không thể vì trong thi đấu muốn thắng sợ thua, xem hơn thua quá quan trọng, mang nặng tâm lý bao đồng, khẩn trương thất thường.” Tiểu Hồ kiên nhẫn giải thích.
“Ồ, thì ra là như vậy. Vậy mẹ phải chuẩn bị bữa ăn ngon cho con.” Mẹ cậu vui vẻ nói.
“Tại sao phải như vậy? Không cần thiết, bình thường ăn cái gì, thì bây giờ ăn cái đó.” Tiểu Hồ lắc tay cự tuyệt.
“Không phải con nói là phải có tinh thần tốt sao, ăn tốt một chút, khích lệ một cái, tinh thần không phải tốt hơn sao?”
“Mẹ ơi, ý tốt của mẹ, con hiểu. Nhưng mà ăn đồ ngon không nhất thiết là tinh thần tốt được. Vả lại con nói tinh thần tốt là chỉ không có ý nghĩ bao đồng, khẩn trương thất thường thôi mà. Điều này vốn không có liên quan gì đến chuyện ăn uống.”
“Ha ha…” Bố cậu ngồi trên võng không nhịn được cười lớn.
“Ông già, ông cười gì?” Mẹ cậu không biết xảy ra chuyện gì.
Bố cậu cười đến chảy nước mắt. Dùng tay lau nước mắt đáp: “Ta cười bà quá hồ đồ!”
Buổi chiều thi đấu, rất nhiều kỳ thủ thiếu niên muốn xem xem biểu diễn của hai vị cao thủ này. Vì bàn cờ không thể dung nạp được nhiều người xem, ban tổ chức quyết định treo bàn cờ lớn, lại mời cả cao thủ đến giảng giải, để đáp ứng nhu cầu của đông đảo khán giả, đồng thời cũng mang tính tuyên truyền, giáo dục, giúp thiếu niên nâng cao kỳ nghệ.
Sau khi đoán, tiểu Hồ đoán trúng cầm cờ Đỏ đi trước. Cậu suy nghĩ được một hồi, dùng loại khai cục nào đây, đấu bảng và quyết đấu đại đa số mọi người thích dùng đương đầu Pháo, nước thứ nhất luôn là P2-5 hoặc P8-5. Xem ra ‘thập linh đồng’ hiểu biết khá tường tận loại khai cục này, hôm nay chi bằng có chút biến hoá, gây sự bất ngờ cho đối phương. Thế là nước thứ nhất cậu đi B7.1. ‘Thập linh đồng’ không khỏi bất ngờ, hai mắt nhìn vào bàn cờ suy nghĩ được một hồi, nhất thời không biết ứng phó thế nào, bèn bắt chước nước đi của cậu, B7.1. Tiểu Hồ thấy cậu đi như vậy, đã không do dự đi M8.7. ‘Thập linh đồng’ có ý thăm dò nước đi của tiểu Hồ, cũng đi M8.7. Tiếp tục bắt chước. Tiểu Hồ nghĩ, bắt chước không phải là cách tốt, theo sau người ta, sẽ gặp hoạ, bèn hoan nghênh cậu ta bắt chước. Nước thứ 3, tiểu Hồ đi M7.6, xem đối phương có dám bắt chước nữa không, ‘thập linh đồng’ cũng hiểu không thể tiếp tục bắt chước được nữa, bèn nhảy M2.3. Tiểu Hồ thấy cậu không bắt chước nữa, lập tức điều Pháo phải 2 bình 7, từ cánh phải chuyển sang cánh trái. ‘Thập linh đồng’ có chút bất ngờ, suy nghĩ được một lát mới đi X9.1, tranh ra Xe trái. Tiểu Hồ lại lấy Mã phải 2 tấn 3 nhảy ra. ‘Thập linh đồng’ X9-4 ra Xe. Hai bên đi khá cẩn thận, đến khi bên Đỏ khởi giá đương đầu Pháo tấn công, khiến đối phương phải tiếp giá, cục thế chuyển biến có lợi có Đỏ. Tiểu Hồ nắm bắt thời cơ, Nước thứ 81 đi P4.1, cũng là ngoài sức tưởng tượng. ‘Thập linh đồng’ thấy được cục thế bất lợi bèn mạo hiểm phản công, nảy ra vấn đề, bại trận.
Cao thủ bình luận ván cờ có ý khen tiểu Hồ sau này sử dụng đương đầu Pháo tấn công tạo ra sự kỳ diệu, có thể nảy ra rất nhiều biến hoá, là nước đi tranh tiên của Đỏ. Các kỳ thủ đều nhiệt liệt vỗ tay trước trận thắng đẹp mắt này của tiểu Hồ.
Hôm nay kỳ đàn tổng tư lệnh Tạ Hiệp Tốn tiên sinh cũng đến xem. Ngài vô cùng vui mừng trước việc tiểu Hồ đoạt được quán quân, nói: “Tiểu Hồ trong kỳ thi đấu này đạt được thành tích thắng 15 ván liền, không phải ngẫu nhiên. Điều này chứng tỏ cậu ta không chỉ kỳ nghệ cao thâm mà cả ý chí chiến đấu cũng đều hơn người. Cậu ta tuy còn nhỏ tuổi, có thể trong lúc thi đấu không kiêu không sợ, không vội không hoang mang, có thể tâm bình khí hoà, thậm chí còn mỉm cười thường xuyên. Điều này thật không đơn giản, rất đáng quý. Ta tin rằng cậu ta sẽ trở thành một thời kỳ vương.” Sự bình phẩm của vị kỳ đàn lão tiền bối này gây được sự tán đồng của những người tại đó.
Tại buổi lễ bế mạc, giới lãnh đạo trong lúc phát biểu đã biểu dương Hồ Vinh Hoa, nói cậu ta là vị quán quân nhỏ tuổi nhất của bến Thượng Hải, là vị nhân tài có tiền đồ phát triển nhất. Hiện giờ Chính phủ cộng hoà ủng hộ mọi mặt hoạt động thể thao, bao hàm cả 3 loại cờ, cần phải bồi dưỡng tuyển thủ ưu tú của mọi mặt hoạt động, giành vinh quang cho nước nhà. Không lâu sau, Thượng Hải sẽ thành lập đội huấn luyện nhiều mặt hoạt động, tập trung những nhân tài tiến hành huấn luyện, tiện cho việc học hỏi nhau cùng tiến bộ. Đội tập huấn sẽ có những lão kỳ thủ đã thành danh, càng phải có các kỳ thủ thiếu niên, đặc biệt là có những kỳ thủ có thiên bẩm như tiểu Hồ. Chúng tôi tin rằng, có sự trọng dụng của chính phủ, tài năng của tân lão kỳ thủ có thể phát huy toàn diện, cống hiến cho Tổ quốc vĩ đại của chúng ta.
Khi tiểu Hồ bước lên đài nhận thưởng, cả hội trường vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Hôm nay tiểu Hồ mặc đồ rất đẹp. Ngoại hình của cậu gây được sự ái mộ của người khác. Lúc lãnh đạo phát thưởng cho cậu, bắt tay cậu nói: “Tiểu Hồ, rắng cố gắng, hiện giờ cậu trở thành quán quân thiếu niên của bến Thượng Hải, hy vọng tương lai cậu trở thành quán quân toàn quốc.”
“Cảm ơn sự quan tâm và thương yêu cua giới lãnh đạo, cháu nhất định nỗ lực, để không phụ lòng kỳ vọng của giới lãnh đạo.” Tiểu Hồ đáp đầy vẻ rạng rỡ, lại thu hút được một tràng pháo tay nhiệt liệt của hội trường.
Tiểu Hồ cầm lấy lá cẩm kỳ hình tam giác và một bộ cờ tinh chế từ trên đài bước xuống. Tràng pháo tay nhiệt liệt tiếp diễn cho đến khi cậu về chỗ ngồi.
Chị tiểu Hồ ngồi kế bên cậu, phấn khởi nhận lấy lá cẩm kỳ hình tam giác từ trong tay tiểu Hồ, xem xét chi tiết, thấy trên đó ghi “Quán quân giải cờ tướng Trung Quốc thành phố Thượng Hải năm 1957”, yêu mến dùng tay sờ vào, lại nói khẽ với tiểu Hồ: “Cẩm kỳ đẹp, quán quân vinh quang!”
Tối hôm đó, mẹ tiểu Hồ để chúc mừng con mình đoạt giải quán quân, đặc biệt làm một bữa ngon, còn chuẩn bị cả rượu nho. Cơm canh đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi tiểu Hồ về nhà là mở tiệc ăn mừng, mẹ và bố cậu đặc biệt nhờ cậu mời cả lão sư về nhà.
Từ Đại Khánh và Bác Ngạc Định thấy biểu hiện xuất sắc của tiểu Hồ ở giải đấu này, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, phấn khởi, sau khi lễ bế mạc kết thúc dưới lời mời nhiệt tình của tiểu Hồ và chị cậu, đã cùng nhau đi tới nhà của tiểu Hồ chúc mừng cậu.
Mẹ tiểu Hồ tiếp đãi hai vị lão sư rất nhiệt tình. Tiểu Hồ đem phần thưởng cho bố cậu đang ngồi trên võng xem. Bố cậu xem xong liền nói với cậu: “Mau đem lá cẩm kỳ treo lên, đây là lần đầu con tham gia giải đấu toàn thành, lần đầu nhận được giải thưởng, phải đặc biệt trân trọng, hảo hảo bảo toàn. Đây không chỉ là vinh quang của con, mà còn là vinh quang của lão sư và vinh quang của cả nhà.”
Mẹ tiểu Hồ nói tiếp: “Tiểu Hồ lần này được giải quán quân, đều nhờ sự ái mộ và nuôi dưỡng của lão sư. Cả gia đình chúng tôi đều vô cùng cảm kích lão sư.”
Từ Đại Khánh nói: “Lão sư chỉ có tác dụng hỗ trợ, chủ yếu là nhờ sự nỗ lực của chính tiểu Hồ, nếu không có sự nỗ lực của cậu, thì lão sư dạy thế nào cũng vô dụng.”
Bác Ngạc Định nói tiếp: “Giải đấu lần này có rất nhiều thiếu niên, cũng đều có lão sư dạy. Nhưng họ đều bị loại ở vòng bảng; có người bước vào quyết đấu, nhưng vẫn không đoạt được quán quân. Như vậy không thể nói lão sư không dạy tốt cho họ, chỉ trách họ nỗ lực không đủ. Ví dụ ‘thất linh đồng’, ‘cửu linh đồng’, ‘thập linh đồng’ chẳng hạn, thời gian họ tầm sư học cờ dài hơn tiểu Hồ, tuổi tác cũng lớn hơn, nổi tiếng cũng sớm hơn. Nhưng họ cũng đều không đoạt được quán quân. Trước khi quyết đấu người có triển vọng cao nhất là ‘thập linh đồng’ cũng thua tiểu Hồ trong vòng quyết đấu, chỉ đoạt được á quân, như vậy cũng chứng tỏ, sự giúp đỡ của lão sư chỉ có tác dụng hỗ trợ, công phu thật sự cũng phải nhờ sự nỗ lực nghiên cứu của chính mình.”
Mẹ tiểu Hồ nói: “Bình thường Vinh Hoa đúng là rất nỗ lực, có khi đang ăn cơm cũng dùng đũa đi cờ nữa. Tôi còn tưởng nó luyện cờ luyện tới tẩu hoả nhập ma rồi. Tôi còn phản đối nó chơi cờ, đem những con cờ bằng bìa cứng của nó cũng đốt sạch. Bây giờ nhìn lại, là tôi đã sai quá rồi.”
Chị tiểu Hồ đem bộ cờ mà cậu vừa lãnh thưởng đưa cho mẹ cậu xem: “Mẹ, mẹ xem, đây là phần thưởng mà giới lãnh đạo thưởng cho em. Mẹ đem đốt cờ của em. Bây giờ em có được bộ cờ mới, mẹ có còn dám đốt không?”
“Đồ khờ, mẹ đã biết sai rồi, con còn trêu mẹ làm gì nữa. Phần thưởng mà giới lãnh đạo thưởng cho con nó, chúng ta nên giữ gìn cẩn thận, để cho Vinh Hoa nhớ lấy sự quan tâm và huấn luyện của giới lãnh đạo.” Mẹ cậu cảm động nói, cầm lấy bộ cờ đó nhìn xem một cách yêu quý, dùng tay sờ vào.
Tiểu Hồ nói: “Mẹ, nói cho mẹ một tin vui. Hôm nay lúc bế mạc, lúc lãnh đạo nói chuyện có nhắc đến việc thành phố Thượng Hải sẽ thành lập đội huấn luyện cờ tướng, còn nói trong đội huấn luyện không chỉ có các lão kỳ thủ, còn có các kỳ thủ thiếu niên, con nghe xong rất vui mừng. Nếu con có thể gia nhập đội huấn luyện tham gia tập luyện thì quá tốt rồi.”
“Đúng vậy không, nếu thật sự được như vậy, bố mẹ càng yên tâm hơn rồi đó.” Mẹ cậu phấn khởi nói.
Từ Đại Khánh vốn biết mình tuổi đã cao, giúp đỡ tiểu Hồ nâng cao kỳ nghệ, sức lực có hạn. Nếu giới lãnh đạo có thể đem các kỳ thủ ưu tú tập hợp lại huấn luyện, thì không còn gì tốt hơn rồi. Ông bèn nói: “Thị trưởng muốn tổ chức các kỳ thủ ửu tú lại để thành lập đội huấn luyện là chuyện lớn. Tiểu Hồ ở đội huấn luyện sẽ tiến bộ rất nhanh. Đến lúc đó tôi và lão Bác nhất định đề cử tiểu Hồ tham gia đội huấn luyện. Vả lại giới lãnh đạo cũng đã biểu dương tiểu Hồ trong lễ bế mạc, nói đặc biệt cần các kỳ thủ thiếu niên thiên tài như tiểu Hồ.”
Bác Ngạc Định nói tiếp: “Chuyện này không thành vấn đề, đến lúc đó không cần chúng tôi nói, giới lãnh đạo tự biết chọn tiểu Hồ.”
Thế là cả nhà tiểu Hồ đều vui vẻ, ngay cả chú của tiểu Hồ và vị tiểu kỳ hữu đến chúc mừng cũng vui thay cho tiểu Hồ.
-Còn tiếp.-
Hồi 11: Tam đại đồng đường
Hồi 11: Tam đại đồng đường
TÁC GIẢ: THỪA CHÍ
NHÀ XUẤT BẢN TRUNG QUỐC ĐƯƠNG ĐẠI
Vài tháng sau, giải cờ tướng toàn Trung Quốc diễn ra ở Thượng Hải. Giải đấu lúc đó là giải cá nhân, không có giải tập thể đại diện cho các tỉnh thành. Tiểu Hồ rất muốn tham gia giải đấu này, nhưng các đấu thủ đều ở tuổi trung niên, cậu cũng chỉ là thiếu niên nhi đồng, đương nhiên không đủ điều kiện. Nhưng cậu hy vọng có thể xem cờ của trung niên. Cậu nhờ sự giúp đỡ của Bác Ngạc Định. Bác Ngạc Định chấp nhận, trả lời với cậu: “Những người tham gia giải đấu toàn quốc đều là danh thủ ở khắp mọi nơi, cháu nên xem cờ của họ, mở mang tầm nhìn, rất có lợi cho cháu.”
“Nghe nói quán quân giải cờ tướng toàn quốc lần 1 là Dương Quan Lân. Năm nay chú ấy cũng có tham gia giải đấu lần này, cờ chú ấy nhất định rất hay, cháu muốn xem chú ấy đánh cờ.” Tiểu Hồ từ lúc này trở đi là muốn nghiên cứu kỳ nghệ của quán quân toàn quốc Dương Quan Lân, chuẩn bị sau này có thể thắng ông ta.
“Rất tốt, cháu nên đi xem cờ của vị danh thủ này, xem cờ của chú ấy có ưu điểm gì, rất có lợi cho cháu. Chỉ cần cháu rảnh rỗi, cháu nói với ta một tiếng, ta có thể dẫn cháu đi đấu trường.” Bác Ngạc Định thật sự muốn tiểu Hồ xem cờ của danh thủ, ông là một trong những thành viên trong Ban tổ chức giải toàn quốc lần này.
Ngày khai mạc đại hội, tiểu Hồ đi theo Bác Ngạc Định tham gia nghi thức khai mạc, trên đài, giới lãnh đạo trung ương nói, cờ tướng Trung Quốc là một trong các quốc bảo của nước ta, giống như cờ vây, có căn cơ rất sâu từ lịch sử và cực kỳ quảng đại của quần chúng, là trò chơi giải trí của quần chúng nhân dân. Nhưng trước giải phóng, hoạt động cờ tướng chỉ là hoạt động mang tính tự phát của dân gian, không được chính phủ xem trọng. Hiện giờ cả nước đã giải phóng, được người dân xem là nhà, chính phủ nhân dân từ trung ương đến địa phương đều xem trọng việc đề cao và phát triển hoạt động kỳ nghệ, muốn nâng cao trình độ phổ thông, ra sức bồi dưỡng thanh thiếu niên, khiến trình độ cờ của nước ta không ngừng nâng cao. Những lời này gây được ấn tượng sâu sắc trong lòng tiểu Hồ khiến nhiệt tình của cậu đối với cờ phát triển từ nhận thức cảm tính lên nhận thức lý tính. Cậu hỏi Bác Ngạc Định: “Bác lão sư, khi nào cháu mới được tham dự giải đấu toàn quốc như vậy?”
Bác Ngạc Định đáp: “Đây là giải đấu dành cho trung niên, thiếu niên thì không được tham gia. Nhưng, nếu kỳ nghệ của cháu lên được trình độ của họ, được sự cho phép của ban tổ chức, cũng có thể tham gia. Sau này tổ quốc nếu có tổ chức giải đấu cờ tướng thiếu niên toàn quốc, thì cháu nhất định có thể tham gia, vì cháu là quán quân thành phố Thượng Hải mà. Sau khi Thượng Hải thành lập đội huấn luyện cờ tướng, cháu thân là thành viên của đội, thì càng có thể đại diện thành phố Thượng Hải tham gia mọi giải đấu toàn quốc. Cháu phải cố gắng lên, cháu nhất định có cơ hội tham gia giải đấu toàn quốc.”
Những lời này của Bác Ngạc Định đã cổ vũ tiểu Hồ. Tiểu Hồ từ đó hướng đến giải đấu toàn quốc, muốn lập nên một kỳ tích mới ở giải này. Cậu lại hỏi Bác Ngạc Định, ai là người có thể giành giải quán quân với Dương Quan Lân. Bác Ngạc Định bèn giới thiệu các danh thủ khắp nước cho cậu, đặc biệt là những danh thủ Thượng Hải như Chu Kiếm Thu, Hà Thuận An, Từ Thiên Lợi. Tiểu Hồ bèn hiểu sơ về danh thủ khắp nơi. Cậu rất muốn tìm cơ hội tầm sư học cờ. Từ lúc giải đấu bắt đầu, tiểu Hồ để ý các đối cục của Dương Quan Lân. Cậu phát hiện bố cục của Dương Quan Lân là đương đầu Pháo, tuần hà Pháo đối bình phong Mã hoặc đương đầu Pháo quá hà Xa. Nếu Dương dùng cờ Đen, thì dùng bình phong Mã hoặc bình Pháo đoái Xa, tả Mã bàn hà. Nếu dùng cờ Đỏ, nước đầu là Pháo 2 bình 5, nước thứ hai là Mã 2 tấn 3, nước thứ ba Xe 1 bình 2, nước thứ tư bắt đầu có sự biến hoá. Gặp ai cũng đi như vậy, dĩ bất biến ứng vạn biến. Nhìn thoáng qua những tưởng là lối mòn, rốt cuộc Dương vẫn thắng. Tiểu Hồ cảm thấy công lực của Dương rất cao, trước pháp xảo diệu, suy nghĩ chu đáo, rất ít đi sai, nảy sinh sự ngưỡng mộ trong lòng, rất muốn tìm cơ hội chơi với Dương vài ván cờ, học tập chú ấy. Dương Quan Lân giành được hạng nhất trong vòng bảng, bước vào quyết đấu. Mỗi đối cục trong quyết đấu đấu 2 ván đi trước và đi sau. Dương Quan Lân với ưu thế rất lớn, đoạt giải quán quân, nhận được những lời khen ngợi trong giới cờ. Có người gọi Dương là “Ma kỳ”. Tiểu Hồ thấy được biểu hiện xuất sắc của Dương Quan Lân, nghe được những lời khen ngợi của mọi người dành cho ông, cậu thề rằng mình nhất định phải nỗ lực vượt qua chú ấy.
Tiểu Hồ theo Bác Ngạc Định tham gia lễ bế mạc giải cờ tướng toàn quốc. Tại lễ bế mạc, giới lãnh đạo ngỏ lời khen ngợi trước thành tích hai lần đoạt giải quán quân của Dương Quan Lân, nói ông là vị quán quân đầu tiên của Tân Trung Quốc. Nước đi của ông nhìn qua tưởng là bình thường, nhưng nghiên cứu tỉ mỉ thì thấy đó lại là cách đi tốt nhất. Cờ của ông đã đạt tới cảnh giới xuất quỷ nhập thần; người Hongkong, Macau xưng ông là “tượng kỳ quái thủ”, người Âu Mỹ xưng ông là “Trung Quốc tượng kỳ nghệ thuật”. Tiểu Hồ nghe được những lời khen ngợi này, càng tỏ lòng kính trọng Dương Quan Lân, đồng thời ý chí muốn vượt qua Dương Quan Lân ngày càng kiên quyết.
Sau khi phát thưởng, Dương Quan Lân đeo huy chương xuống đài, đại hội bèn đề ra buổi biểu diễn “Tam đại đồng đường”. Thế là Bác Ngạc Định người đã nhiệt tình phục vụ mọi người đề ra những người thích hợp. Ông cùng Đồ Cảnh Minh đề ra tên của tam đại kỳ thủ như sau:
Lão tiền bối là Tạ Hiệp Tốn – Triệu Minh Thứ
Trung niên là Dương Quan Lân – Hà Thuận An
Thiếu niên là Hồ Vinh Hoa – “Thất linh đồng”
Sau khi nêu tên, lại nói lên nguyên nhân. Lão tiền bối Tạ Hiệp Tốn là Tổng tư lệnh của cờ tướng Trung Quốc, đức cao vọng trọng, đương thời 69 tuổi. Triệu Minh Thứ 77 tuổi, lớn hơn Tạ Hiệp Tốn 8 tuổi. Ông được xưng là “Sơn Đồng kỳ quái”, là kỳ thủ trứ danh thời kỳ Dân quốc, ông nghiên cứu tinh hoa kỳ nghệ, từ Sơn Đông, đến 30 tỉnh thành toàn quốc, giao lưu kỳ nghệ cùng danh thủ khắp nơi, thắng nhiều thua ít. Ông còn cực lực bồi dưỡng nhân tài cờ tướng, được mệnh danh là “khiêu lý mãn thiên hạ”.
Tạ Hiệp Tốn và Triệu Minh Thứ là những vị quan khách đặc biệt trong giải cờ tướng toàn quốc. Hai lão tiền bối cũng đều khoẻ mạnh. Trong khoảng thời gian diễn ra giải đấu, hai người đều dậy sớm, rèn luyện thân thể, đánh thái cực quyền, chạy chậm. Một lần, khi hai người chạy đến Đông Kinh, bèn hứng thú thi chạy trăm mét, từ đông chạy sang tây, lậy quán cơm quốc tế làm điểm đích. Kết quả là hai người đến đích cùng lúc, chưa phân thắng bại, Tạ Hiệp Tốn đặc biệt sáng tác thơ thất tuyệt, thể hiện sự sảng khoái và tình hữu nghị giữa hai người…
Hà Thuận An sinh năm 1923, lúc đó 34 tuổi. Dương Quan Lân sinh năm 1925, lúc đó 32 tuổi. Cả hai Hà Dương đều sinh trưởng trong gia đình nghèo khó, có cùng trải nghiệm trong xã hội cũ, trong lúc cuộc sống khó khăn đã cố gắng rèn luyện kỳ nghệ, trở thành nhất đại cao thủ. Dương Quan Lân là người Quảng Đông, trong xã hội cũ thường chơi cờ ở Quảng Châu, HongKong, Macau… mãi đến năm 1951 mới lên Thượng Hải giao lưu kỳ nghệ. Ông khởi sự từ cung văn hoá công nhân, muốn tranh tài cùng các danh thủ Thượng Hải. Lúc đó Thượng Hải có 10 đại cao thủ. Người khiêu chiến đầu tiên là Trần Vinh Dự. Trần thua hai ván, không cam tâm, đấu lại cũng thua, trước sau chơi hết 14 ván, Dương Quan Lân đại thắng 8 hoà 6, chấn động cả Thượng Hải. Điều này làm kích thích sự khiêu chiến của các danh thủ khác, từng người từng người lên khiêu chiến, bao gồm cả các vị khách của Thượng Hải là Đậu Quốc Trụ, La Thiên Dương, tất cả đều bị Dương Quan Lân đánh bại. Lúc đó, một danh thủ Quảng Đông khác là Trần Tùng Thuận cũng đến Thượng Hải. Ông cùng Dương Quan Lân được xưng là “kỳ thành song kiệt”. Thế là giới cờ Thượng Hải đặc biệt tổ chức “Cuộc tranh tài của các danh thủ Hoa Đông, Hoa Nam”. Bên Thượng Hải có Chu Kiếm Thu, Hà Thuận An xuất chinh. Tạ Hiệp Tốn lão tiền bối viết liền một câu “Hoa Đông Hoa Nam tranh tiên bán trước, kỳ kinh kỳ khuyết danh chấn thiên thu”, góp vui cho cuộc thi đấu. Dương Quan Lân đấu với Chu Kiếm Thu trước, thắng liền hai ván; lại đấu tiếp, Dương lại thắng thêm 1 hoà 1, tiếp sau đó Hà Thuận An khiêu chiến Dương Quan Lân, chơi liền 4 ván, cả 4 đều hoà. Trong giải đấu cờ tướng toàn quốc năm 1956, Dương Quan Lân gặp Hà Thuận An ở vòng quyết đấu. Dương Quan Lân với thành tích một thắng một hoà kích bại Hà Thuận An, đoạt giải quán quân. Hà Thuận An đứng thứ sáu. Nhưng Hà Thuận An vô hình làm đá lát đường dọn đường cho Dương Quan Lân đoạt giải quán quân. Ván thứ 5 ở vòng quyết đấu, Hà Thuận An đấu với Hắc Long Giang Vương Gia Lương. Vương Gia Lương chỉ cần thắng hoặc hoà, cũng đều trở thành quán quân. Nhưng Hà Thuận An dù là thắng thua hay hoà đều xếp thứ sáu. Nhưng Hà Thuận An vẫn nghiêm túc đấu với Vương Gia Lương, nỗ lực tranh đấu, thắng 1 hoà 1 đánh bại được Vương Gia Lương. Kết quả là, Vương Gia Lương mất đi quán quân, chỉ giành được hạng nhì sau Dương Quan Lân.
Tiểu Hồ sau khi nghe giới thiệu cảm động trước sự cống hiến của thời đại lão tiền bối và trung niên, lấy làm tấm gương học tập cho mình.
Hai người đại diện cho thiếu niên là do Bác Ngạc Định cực lực đề cử, ông nói với Đồ Cảnh Minh: “Tiểu Hồ và ‘thất linh đồng’ đều là các kỳ thủ nhí có tiền đồ, muốn để cho hai cậu gặp nhau trong trường hợp này, học hỏi thêm ở bên ngoài, cũng là một cách khích lệ họ, bồi dưỡng họ. Nhất là tiểu Hồ, từ sự thiên bẩm, khí chất, kỳ nghệ và kỳ phẩm của cậu có thể thấy, sau này nhất định trở thành nhất đại quốc thủ, đem kỳ nghệ lên đến trình độ trước kia chưa đạt được. Tôi rất có lòng tin ở cậu ta.”
Tuy Đồ Cảnh Minh không hiểu về tiểu Hồ bằng Bác Ngạc Định, nhưng trước thành tích vượt trội của tiểu Hồ ở giải thiếu niên toàn thành thì không chút nghi ngờ nữa, khảng khái trả lời: “Rất tốt. Tam đại kỳ thủ này rất có tính đại diện. Lão tiền bối Tạ Hiệp Tốn từng được mệnh danh là Trung Quốc kỳ đàn Tổng tư lệnh, là vua kỳ đàn ở đầu thế kỷ và trước khi thành lập tân Trung Quốc, đức cao vọng trọng, được kỳ thủ đương đại nhất mực ủng hộ. Trung niên Dương Quan Lân, từng đoạt giải quán quân hai lần, là danh thủ số một của đất nước. Giải đấu lần này với ưu thế vượt trội đã đoạt giải quán quân. Kỳ đàn cao thủ đều ủng hộ anh. Thời đại thiếu niên, tiểu Hồ vừa đoạt được quán quân cờ tướng Thượng Hải. Từ kỳ lực của cậu mà thấy, trước mắt trong số các kỳ thủ thiếu niên, cũng rất khó kiếm được đối thủ có thể sánh vai với cậu. Xem ra, cậu sắp trở thành thời đại thứ ba của đại quốc thủ cờ tướng.”
Tam đại kỳ thủ vừa đề ra, liền lập tức công bố. Đồ Cảnh Minh nói trước ba ngàn khán giả: “Đây là buổi biểu diễn công khai mang tính cao quý lần đầu tiên ở Thượng Hải, được mệnh danh là buổi biểu diễn ‘Tam đại đồng đường’. Đây là điều rất có ý nghĩa. Thời đại thứ nhất là hai vị Tạ Hiệp Tốn và Triệu Minh Thứ lão tiền bối sớm đã nổi tiếng ở đầu thế kỷ này. Hai vị đều ở vào độ tuổi cổ lai hy, vẫn còn khoẻ mạnh, kỳ nghệ tinh thông, là đại biểu của kỳ thủ lão tiền bối....”
Cả phòng đều bùng lên tiếng vỗ tay giòn tan, để bày tỏ sự tôn kính và hoan nghênh đối với kỳ thủ tiền bối.
Đồ Cảnh Minh nói tiếp: “Thời đại kỳ thủ thứ hai là hai vị vừa mới xuất hiện ở những năm 30 Dương Quan Lân và Hà Thuận An. Hai vị đã thành danh trên kỳ đàn vào những năm 40 trước khi thành lập tân Trung Quốc. Dương Quan Lân là người đầu tiên đoạt giải quán quân cờ tướng Trung Quốc của tân Trung Quốc, thậm chí đã hai lần. Hà Thuận An từng đoạt hạng 6 ở giải cờ tướng Trung Quốc. Hai vị xứng đáng là đại biểu của trung niên kỳ thủ.”
Cả phòng cũng bùng lên một tràng pháo tay nhiệt liệt.
Đồ Cảnh Minh liền nói tiếp: “Thời đại kỳ thủ thứ ba là hai vị thiếu niên, một vị là người vừa mới đoạt giải quán quân cờ tướng Thượng Hải Hồ Vinh Hoa, vị kia là ‘thất linh đồng’ mà mọi người đều biết, Hồ Vinh Hoa năm nay là 12 tuổi, từng đạt được thành tích toàn thắng ở giải cờ tướng toàn thành. Trước đó, cậu ở đắc ý trà lầu từng đánh thắng lão kỳ thủ Trần Xương Vinh, còn ờ nhà Đậu Quốc Trụ cầm hoà được Đậu tiên sinh. Cậu ta thông minh lanh lợi, khiêm tốn hiếu học, tiến bộ rất nhanh, thật sự xứng đáng làm đại diện cho thiếu niên kỳ thủ. Nếu nói, lão tiền bối kỳ đàn Tổng tư lệnh Tạ Hiệp Tốn là kỳ vương đời thứ nhất, vậy với chiến tích hai lần đoạt giải quán quân thì Dương Quan Lân được xưng là kỳ vương đời thứ hai. Thiếu niên kỳ thủ Hồ Vinh Hoa trước mắt chưa thể xưng kỳ vương, nhưng chúng tôi tin rằng, không lâu sau, cậu ta nhất định trở thành kỳ vương đời thứ ba, thậm chí là vượt cả kỳ vương hai đời trước.”
Cả phòng lại một lần nữa bùng lên một tràng pháo tay nhiệt liệt không ngừng, bày tỏ sự cổ vũ và tưởng thưởng đối với Hồ Vinh Hoa.
Sau khi tam đại kỳ thủ đăng đài gặp mặt khán giả, mọi người lại cho thêm một tràng pháo tay. Lão kỳ vương Tạ Hiệp Tốn đại diện lão kỳ thủ nói: “Buổi biểu diễn ‘Tam đại đồng đường’ này có ý nghĩa cực kỳ sâu sắc. Hôm nay tôi đại diện lão tiền bối kỳ thủ lên đài biểu diễn cảm thấy rất cảm kích. Tôi đích thân trải nghiệm qua mấy thời kỳ, từ thời kỳ nhà Thanh, thời kỳ của các quân phiệt, thời kỳ Dân quốc cho đến hiện nay tân Trung Quốc là thời kỳ nhân dân làm chủ. Như hiện nay có thể tổ chức giải đấu toàn quốc và biểu diễn ‘tam đại đồng đường’ là không thể có được ở các thời đại trước kia. Chính phủ thời đó vốn dĩ không quan tâm đến giải đấu kỳ nghệ. Lúc đó có tổ chức cũng chỉ là do các kỳ thủ tự phát, quy tắc rất ít, vốn không có các giải đấu toàn quốc như hiện nay. Danh xưng kỳ đàn Tổng tư lệnh của ta vốn không phải đoạt được từ các giải đấu toàn quốc, mà là các kỳ hữu muốn có các tổ chức cờ tướng đã đề cử ta làm Tổng tư lệnh. Điều này có sự khác biết rất lớn với danh xưng quán quân toàn quốc. Hiện nay trung niên nhất đại kỳ thủ quán quân toàn quốc Dương Quan Lân, là kỳ vương danh chính ngôn thuận. Thiếu niên nhất đại kỳ thủ Hồ Vinh Hoa, tuy vẫn chưa tham gia giải đấu toàn quốc, nhưng ta tin rằng, cậu ta sau nhất định sẽ là quán quân toàn quốc, là kỳ vương tương lai, thậm chí tương lai này cũng không quá dài, nhiều là 4, 5 năm, ít là 2, 3 năm, cậu ta nhất định đăng ngôi quán quân toàn quốc, trở thành kỳ vương đời thứ 3. Còn ta kỳ vương lão tiền bối, vốn không phải giành được từ thực chiến, chỉ được xem là danh xưng kỳ vương. Vì vậy ta rất ngưỡng mộ trung thanh niên kỳ thủ và thiếu niên kỳ thủ hiện nay, các cô cậu sinh ra rất hợp thời, đây là đất dụng võ cho các tài năng phát triển, còn chúng tôi kỳ thủ lão tiền bối, không được ở đúng thời đại, bây giờ ở đúng thời đại tốt, lại già rồi, muốn tham gia giải đấu toàn quốc cũng lực bất tòng tâm.”
Dương Quan Lân đại diện trung niên kỳ thủ nói: “Lời nói của Tạ lão khiến tôi cảm kích. Lão tiền bối kỳ thủ đích thực là sinh không hợp thời, không có cơ hội phát triển tài năng, như trung niên kỳ thủ chúng tôi, trong khoảng thời gian sinh sống trong xã hội cũ, cũng thực sự không có cơ hội phát triển tài năng, cho đến sau khi giải phóng, mới có cơ hội tham dự giải đấu toàn quốc. Hiện nay các kỳ thủ tài năng là có rất nhiều. Tôi đoạt được giải quán quân toàn quốc cũng là nhờ may mắn. Nếu trước vòng chung kết không có lão Hà chiến thắng Vương Gia Lương, thì quán quân đã thuộc về Vương Gia Lương. Vì thế có thể thấy, trình độ các kỳ thủ trong giải đấu toàn quốc gần như ngang nhau, tranh đoạt vô cùng kịch liệt. Năm nay tuy tôi đoạt được quán quân, nhưng cũng không được tự mãn, nên nghĩ rằng vị trí quán quân năm sau có thể bị người khác chiếm lấy, vì những người có điều kiện tranh đoạt quán quân ngày càng nhiều. Điều này đối với tôi cũng có thể là chuyện tốt, vì như vậy có thể giúp nhau cùng tiến bộ, khiến kỳ nghệ không ngừng nâng cao. Ban nãy có nhắc đến thiếu niên kỳ thủ Hồ Vinh Hoa, tôi cũng cho rằng cậu ta là một hạt mầm tốt. Tôi hy vọng cậu ta sau này có thể vượt qua chúng tôi, trở thành nhất định kỳ vương.”
Cuối cùng đến lượt thiếu niên kỳ thủ biểu đạt. Tiểu Hồ sau khi nghe được những lời nói trên, đã có rất nhiều cảm tưởng, Tạ gia gia kỳ thủ lão tiền bối, sinh không hợp thời, chưa thể phát triển tài năng của mình, bây giờ tuổi đã cao; còn Dương Quan Lân thúc thúc, vì mưu sinh, không thể nghiên cứu tốt kỳ nghệ; chỉ có thiếu niên tụi mình, lớn lên trong xã hội mới, từ nhỏ đã có điều kiện tốt để nghiên cứu kỳ nghệ, đích thực rất may mắn. Cậu nói: “Thiếu niên kỳ thủ chúng cháu nhất định sẽ trân trọng thời đại hợp thời của mình, ráng cố gắng học hỏi tinh thần nghiên cứu kỳ nghệ của Tạ gia gia kỳ thủ lão tiền bối và Dương thúc thúc, khiến kỳ nghệ nước ta càng phát dương quang đại.”
Mọi người nhiệt liệt tán thưởng.
Buổi biểu diễn “tam đại đồng đường” bắt đầu. Tạ Hiệp Tốn và Triệu Minh Thứ ngồi trên đài thứ nhất. Dương Quan Lân và Hà Thuận An ngồi ở đài thứ hai. Tiểu Hồ và ‘thất linh đồng’ ngồi ở đài thứ ba. Kết thành ba bàn cờ lớn, mỗi bàn đều có cao thủ tiến hành giảng giải. Ba cục cờ cống hiến ba loại bố cục khác nhau. Cục lão tiền bối là tiên nhân chỉ lộ đối Tốt đề Pháo. Triệu Minh Thứ mạnh dạn sáng tạo vào giai đoạn khai cục, đổi nước ra Xe ở nước thứ tư thành tiến Mã. Nhưng Tạ Hiệp Tốn biết cách phá thế này, đi cờ rất cẩn thận, nước đi linh hoạt. Trung cục đua công lực, nước cờ kỳ diệu. Lúc thì bên Đỏ ăn quân, lúc thì bên Đen ăn lại, tranh đấu hai bên đều có một Tốt qua sông. Cuối cùng hình thành thế Xe Pháo Tốt đối Xe Pháo Tốt, trở thành hoà cục. Hai bên đều bộc lộ trình độ rất cao.
Cục Dương Quan Lân và Hà Thuận An là ngũ lục Pháo đối bình phong Mã. Trước pháp hai bên cực kỳ bí hiểm. Dương Quan Lân nhiều lần phát động tấn công, nhưng Hà Thuận An bố phòng cẩn mật. Cuối cùng hai bên hoà.
Cục Tiểu Hồ với “thất linh đồng” là trung Pháo đối bình phong Mã. Hai bên đi rất ổn định. Cuối cùng hình thành thế Đỏ Mã song Pháo có Tốt khuyết Tượng đối Mã song Pháo không Tốt nhưng Sĩ Tượng toàn, cấu thành hoà cục.
Ba ván đều là hoà cục, vô cùng ngẫu nhiên, nhưng có người cho rằng, có thể là người chơi cờ lấy hữu nghị làm trọng, cố ý chơi hoà. Tuy nhiên, cả 3 cục đều bộc lộ trình độ cao, trước pháp tinh giải, khán giả cũng rất vừa lòng. Nhật báo hôm đó tán thưởng phong cách kỳ diệu và cao thâm của tam đại kỳ thủ, nhất là tán dương kỳ nghệ và tinh thần diện mạo của thiếu niên kỳ thủ Hồ Vinh Hoa.
-Còn tiếp.-