Tặng các bác và anh chị trong quán ạ
https://youtu.be/xQ_IQS3VKjA
Printable View
Tặng các bác và anh chị trong quán ạ
https://youtu.be/xQ_IQS3VKjA
Ly cà phê hôm nay
http://i956.photobucket.com/albums/a...pspbxzwelm.jpg
Hôm nay là ngày Super Tuesday 2, năm tiểu ban bên Mỹ bầu ứng cử viên TT. Quan Trọng là tiểu ban Ohio va Florida, vì hai tiểu ban này bên đãng Cộng Hoà có luật nhất-chín-nhì-bù; ai thắng đa số phiếu sẽ lấy hết số cử tri, chứ không chia phần như những tiểu ban khác. Ohio tổng cộng 66 phiếu cử tri, Florida tổng cộng 99 phiếu cử tri.
Bên đảng Cộng Hoà, câu hỏi là làm sau chận đường tiến của Trump. Trump mà gom xồng hết hai tiểu ban này là kể như cầm chắc quyền ứng cử TT của đảng CH.
Tiểu ban Florida là tiểu ban của dân Cuba định cư, tiểu ban nhà của ứng cử viên CH Rubio. Nếu Trump thắng tiểu ban này thì quê mặt Rubio quá -- giặc càn quét tận nhà. Thế nên Rubio quyết chết tử thủ tiểu ban này.
Tiểu ban Ohio là tiểu ban nhà của ứng cử viên Cộng Hoà Kasich; ông là thống đốc Ohio. Tại chiến tuyến này, theo thống kê thì Kasich và Trump đang bất phân thắng bại. Rubio thấy mình không có cơ hội thắng bên Ohio nên vài ngày trước đã ra mặt bảo các cử tri ủng hộ mình bầu cho Kaisch; hầu chận đường thắng của Trump.
Bên đảng Dân Chủ thì không biết bố già Sanders có thể gồng mình chuyển thế cờ quá kém thế với bà Clinton không ?
Tình hình căng thẳng ...
Chất lượng thu âm bây giờ tuyệt quá ông Gió. Trước ông bảo khi nào làm triệu phú mình cùng ngồi nghe anlog. Bây giờ thì ngồi nghe cái này cũng được.
http://i30.photobucket.com/albums/c3...pslljyhvcg.jpg
CD của một đại gia chơi âm thanh số, chất lượng 8/10 với analog có giá gần 500$.
Ông Đ, $500 đô cho 1 cd ? Hết ý. Để tôi đọc thêm về mấy cái studiom master này. Mà phải có thêm cặp loa nữa ông ơi. Nó đi nguyên bộ. Hồi ông ngồi nghe với đại gia có để ý âm thanh ba chiều không ? Tiếng hát như không ra từ cái loa, mà như người hát đứng đâu đó trước mặt mình. các khí cựu cũng vậy. Phê lắm.
Hôm nay đọc tin thấy thủ phủ Brussel bên cô Huyền bị bomb nổ, nhiều người chết. Một quốc gia hiền khô, quốc gia của Lara Fabian, mà cũng bị biến động.
Đúng đấy ông Gió. CD này trên trang chủ nó bán 420$ (http://www.abcrecord.com/en/goods.php?id=4264) nhưng các diễn đàn âm thanh ở đây họ share hết. Nên lúc trước có hỏi ông vụ bản quyền khi rip đĩa cho bạn bè. Mỗi bài nhạc 5 phút có dụng lượng gần 400 MB bằng 1 đĩa CD thông thường. Nhưng đúng như ông nói phải có dac, amp, loa, cable... xịn thì mới chơi được. Ngoài ra phải có phần mềm chơi nhạc lossless chuyên nghiệp. Tôi đang test phần mềm mix âm thanh nên mới nhào vào cõi này :)
Loa ông nói chắc phải như cái này: https://dl.dropboxusercontent.com/u/...game/front.jpg
Cả một ngày trời thời sự chỉ đưa tin về các vụ nổ bom và cập nhập số người chết với bị thương theo thời gian cứ tăng dần. Bỉ nhỏ và hiền khô ah, nhưng chỉ vì bắt được tên cầm đầu trong vụ nổ súng tại Paris năm trước, nên bị trả thù bác ạ.
Đàn cũng như phụ nữ ,có giai nhân tuyệt đẹp quí phái khiến mình tốn kém khổ công mãi mới gần được ,gần rồi lại chợt chán vì sau vẻ vuơng giả đó là sự tầm thường .Có khi người gái quê kia lại hấp dẫn mình vô song vì vẻ mộc mạc ,chan chứa ân tình
Cái sướng thật khó nói ,chòi rơm bụi rậm lắm khi lại là chỗ thiên đường
Từng chơi những cây đàn cực đắt ,tiếng kêu sang sảng nhưng rồi cây này chỉ hơn 3K thế mà kêu thật thiết tha
http://i.ebayimg.com/images/g/5pMAAO...hl/s-l1600.jpg
Nghề chơi thật vất vả ,có đàn ngon lại phải tìm nhạc hay ,chẳng lẽ cây đàn nghìn vàng lại quẹt mấy bài Romance ? có nhạc hay xong lại phải khổ công tập luyện để chơi được .Nhạc hay đuơng nhiên phải khó .Có người thiếu nữ kiêu sa nào mà ông mới dụ lần đầu đã được ?.Nghề chơi khó thật ! Có kẻ xứ Phú Lang Sa hỏi ngài Tô Vân .Ngài nhận định thế nào về âm nhạc ? Ngài trả lời cả một sự nghiệp âm nhạc của tôi rút cuộc chưa chắc đã bằng vài tiếng chim sơn ca .Vài nốt thôi ông Gió Quelques notes như chíp ...chíp ..chíp
Gửi Huyền tiếng đàn của người dân Cuba lưu lạc Gặp người đàn hay thế này cháu có yêu không ,bác là gái chắc mềm lòng quá, không cần phải dụ bác cũng theo .Rồi bố mẹ lại phải khổ đau vì có đứa con hư hỏng như bác .Hè này bác qua bên ấy chơi
Em đang nhập cho bà chị cây Steinway Model K52 H. Bác Thợ biết nhiều về cây này không ạh? Sao em thấy giá cao mà Ko bán ở Vietnam. Tks Bác.
Hello Cao bá Thu
Trời ơi Bà chị của Thu phải là danh cầm mới chơi nổi cây đó .Đó là loại pro rồi chứ không còn là studio nữa tuy là loại upright ( đứng) nhưng giá còn đắt hơn loại babygrand (có đuôi)
Giá bán khoảng 26K đàn mới còn đàn cũ mua lại cũng khoảng 15 cho tới 16K
Nó là loại upright đắt nhất hiện nay .Danh cầm khi biểu diễn hay chọn Steinway vì tiếng nó sang rền và rất tinh tế .Nó như người thuộc dòng dõi thế gia đã giầu sang từ vài đời rồi chứ không phải thuộc loại giầu xổi Yamaha ,âm thanh loảng xoảng như khoe của
Đĩa Classical music cho piano tôi có hầu hết các danh cầm chơi .Nếu Thu thích tôi có thể chép lại dưới dạng mp3 vài G biếu bà chị nghe cho vui .Cùng dân âm nhạc với nhau là thích rồi
http://www.daynesmusic.com/wp-conten..._ebony_500.jpg
Bác Lâm ạ, năm nay cả gia đình cháu lại về VN hè lần nữa bác ạ. Chúng cháu về từ đầu tháng 7 đến đầu tháng 9 mới quay lại để kịp ngày học năm sau, chắc cháu về nốt năm nay rồi tính năm sau không về nữa. Hè sau nữa nhà cháu sẽ lên lịch đi một vòng các nước xung quanh đây ngắm những làng xóm cổ kính và các thư viện.
Việc lên lịch cháu cứ lên vậy chứ thật sự không biết có phải thay đổi gì không vì, sự việc gấp có đến thì cũng ko tránh khỏi phải đi về VN gấp. Nhà cháu giờ vẫn còn bà ngoại gần 90 với mẹ cháu gần 70 nữa nên lúc nào cũng phải lên tinh thần bác ạ.
Vậy là hè này ông Thợ đi chơi tiếp. Nhìn đàn quý của ông Thợ thèm quá. Báo ông tin vui là tui sắp có thêm bé gái nữa. Dạo này lo việc nhà hơi nhiều nên có phần chểnh choảng việc chơi. Hôm nghe thầy Dũng bảo ông có gọi điện về. Ông la thầy sao không dạy tôi cổ điển mà dạy nhạc rock... hì hì
Chúc mừng tin vui bác CKD :baiphuc1 !!!!!
Bác lâm đã có lịch đi Bỉ chưa ạ ? Nếu mà bác khác lịch đi với cháu thì tốt biết mấy.
Ông D đã có thêm con mừng cho ông
Không ý bác nói là đi Cuba Huyền ạ .Thủ tướng cháu bây giờ bù đầu ,còn Tổng thống bên bác đi nhảy Tango cháu coi sướng không ? Bài này Por una cabeza .Giáo hoàng cũng rất mê ,có lần người ta bắt gặp ông đang đi trong hành lang toà thánh vừa huýt gió bài này .Có người hỏi cắc cớ giáo hoàng mà cũng mê Tango sao ? ông trả lời .Ông thử tìm có người dân Argentina nào mà không yêu tango giáo hoàng hay kéo xe cũng vậy thôi .Bác để bài này cho cháu nghe nhé .Cháu để ý cái khúc từ thứ qua trưởng .Âm nhạc lồng lộng vút ra khơi nghe rất đã
Ông Thợ mà đi Cuba nhất định phải đem bộ gõ của họ về mới được. Nghề chơi quả lắm công phu. Xưa có gã chơi kiếm lấy thân của vợ nấu ra làm kiếm hèn chi còn những cây bảo kiếm kỳ lạ tận bây giờ...
Các nhà khảo cổ Trung Quốc đã tìm thấy một thanh kiếm trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng có ghi dòng chữ: “Đây là thanh kiếm mà Việt vương Câu Tiễn đã sử dụng”.
Câu Tiễn (496 TCN - 465 TCN) vốn là vị vua nước Việt - một trong Ngũ Bá - cuối thời kỳ xuân thu trong lịch sử Trung Quốc.
Thanh kiếm được xác định niên đại khoảng hơn 2.000 năm trước và vẫn sáng bóng do được bao phủ bởi một lớp kim loại crom. Crom có nhiệt độ nóng chảy ở 4.000 độ C và mãi sau này ở Đức (năm 1937) và ở Mỹ (năm 1950) mới cấp bằng sáng chế dùng crom mạ chống ăn mòn. Vậy hơn 2.000 năm trước, ai đã tạo và dùng phương pháp nào để tạo được thanh kiếm không rỉ như trên?
Năm 1994, người Trung Quốc cũng phát hiện một loạt kiếm được làm bằng đồng vẫn sáng bóng như mới trong hầm mộ. Các thanh kiếm có chiều dài 86cm và 8 lưỡi sắc, diện tích nhỏ như sợi tóc người. Bề mặt của các thanh kiếm cũng được phủ crom dày 10 micron (1 micron bằng một phần ngàn milimet).
https://dantri4.vcmedia.vn/k:2016/12...i-trai-dat.jpg
Một thanh kiếm khác cũng tìm thấy trong lăng mộ và bị cong 45 độ. Khi được đưa lên mặt đất và lau sạch, thanh kiếm bỗng bật thẳng trở lại hình dạng ban đầu vì có cấu tạo từ hợp kim siêu đàn hồi, loại vật liệu đang được sử dụng tại các tòa nhà cao tầng tại Nhật nhằm giảm thiểu tổn thất từ động đất.
https://dantri4.vcmedia.vn/k:thumb_w...i-trai-dat.jpg
Hơn nữa, hợp kim này cũng mới được nghiên cứu và chế tạo thành công vào những năm cuối cùng của thế kỷ 20.
Không ai có thể tưởng tượng rằng ngay từ thời Tần Thủy Hoàng cách đây hơn 2.000 năm đã nghiên cứu và chế tạo ra được những vũ khí hiện đại như vậy.
Tôi lại kị mấy thằng Tầu ,chúng thường khoác loác quá mức .Với lại chúng không có nhân tính từ xa xưa ,trong dã sử kể những chuyện như nấu thịt con cho vua ăn ,chặt tay mỹ nữ để dụ thằng khùng đi ám sát tần thuỷ hoàng ...v ..v
Ông này nhạc Rock mà soạn hay gớm phải tập ngay he he
https://html2-f.scribdassets.com/7t4...725ab620a3.jpg
He he đang tập Rock mà lại bị ông Thợ dụ bài này. Lại nói về tụi Tầu...
Đầu tuần rồi , Google đã vượt qua được Great Firewall - hệ thống tường lửa cực mạnh của Trung Quốc. Quá trình vượt tường chỉ kéo dài khoảng 105 phút. Ngay sau đó Cơ quan chức năng Trung Quốc đã vá lỗi và tiếp tục chặn toàn bộ IP mới tại trung tâm dữ liệu Nam Á của Google . Kết quả là, hầu hết các dịch vụ của Google như Gmail, Google Search, YouTube vẫn bị chặn hoàn toàn ở Trung Quốc.
Hãng tìm kiếm lớn nhất thế giới Google bị cấm hoàn toàn ở Trung Quốc và một số quốc gia khác , Cơ quan chức năng TQ không cho phép các công cụ tìm kiếm của nước khác hoạt động trong lãnh thổ của mình. Việc ngăn chặn google cũng được coi là nỗ lực lớn nhất của Cơ quan chức năng Trung Quốc để kiềm chế các luồng thông tin ngoài lề , cũng như hỗ trợ phát triển dịch vụ tìm kiếm , video trực tuyến trong nước. Nhưng vào đầu tuần vừa rồi đã có sự bất thường xảy ra , chính xác là quá trình vượt tường lửa của Google với hệ thống tường lửa của Trung Quốc diễn ra vào đêm Chủ Nhật và sáng ngày Thứ 2 (26 - 27/03/2016) .Sau chín năm bị kiểm duyệt, người dùng Trung Quốc đã có thể truy cập các dịch vụ của Google như Google Search, YouTube, Gmail... Theo một số thông tin khoảng 11h30 đêm, mọi người dùng trực tuyến tại TQ nói rằng họ đã có thể truy cập các dịch vụ của Google thông qua Google.com, Google. com.hk, Google.com.vn, Google.com.sg.
Tuy nhiên, điều này không kéo dài lâu , chỉ trong vòng chưa đầy 2h hàng loạt các trang web và dịch vụ lĩnh vực của Google một lần nữa bị cấm .
Tại thời điểm người dùng TQ biết về hoạt động bất thường này ngay lập tức thông tin lan nhanh như cháy rừng trên các phương tiện truyền thông Trung Quốc và mạng xã hội. Có nhiều người cho rằng Cơ quan chức năng Trung Quốc đã quyết định thay đổi chính sách của mình nhưng rồi lại thất vọng một vài giờ sau đó.
Google đã vượt qua được hệ thống tường lửa của TQ bằng cách thêm một số cụm máy chủ mới. Lý do thực tế là Google đã bổ sung một số máy chủ cho một số domain như -VN \ jp \ uk \ in \ ar \ es \ vn \ sa \ sg - các máy chủ này có địa chỉ IP mới phục vụ cho khu vực Đông Nam Á. Dải IP mới của Google đã được thêm cho một số domain của Google cho khu vực Việt Nam, Ấn Độ, Nhật Bản, Singapore, và Pakistan.
Ngay sau khi các quan chức Trung Quốc biết về sự rò rỉ này, họ đã nhanh chóng xác định tất cả các địa chỉ IP và ngăn chặn chúng lại. Kết quả là, hầu hết các dịch vụ của Google như Gmail, Google Search, YouTube vẫn bị chặn ở TQ.
Dịch từ http://fossbytes.com/google-break-ch...-firewall-ban/
Em yêu dấu
Anh xa nhà lâu quá
Ba năm qua sỏi đá cũng ưu phiền
Ba năm qua ở một cõi đời riêng
Gót phiêu lãng đặt lên miền đất lạ
Và nơi đó diệu kỳ thay em ạ
Anh soi anh trong gương kiếng nhiệm màu
Thấy mình xưa và thấy cả mình sau
Treo lơ lửng trên cành cây phán xét
Những đổ vỡ của một thời lang bạt
Đưa anh vào hình phạt khó lòng quên
Chính những đường gươm, chính những mũi tên
Anh đã bắn trúng tim em rướm máu
Anh đã giết tình em, em yêu dấu
Đã chôn vùi hạnh phúc em mơ
Đã bắt em điên dại thẫn thờ
Giữ hạnh phúc bằng đêm đen nước mắt
Anh mải chơi, em héo hon lay lắt
Cuộc chơi tàn, anh chân đất lưu đày
Em phương nhà níu bám mảng tương lai
Níu mảng mục sông sâu mùa nghịch lũ
Tuổi trẻ ta không bao giờ còn nữa
Nhưng tình yêu hạnh phúc vẫn y nguyên
Vẫn xanh thơm như thuở mới yêu em
Vẫn nguyên vẹn như thời từng mơ ước
Anh trở về đất cháy lỗi lầm xưa
Thắp nắng mật cho em ngoan hong tóc
Em cứ khóc tự nhiên, em cứ khóc
Có cuộc đời nào thiếu nước mắt đâu em ( DA)
https://dl.dropboxusercontent.com/u/...26%20Perot.jpg
Cô gái trẻ để lộ bầu ngực, quần áo xộc xệch cho ông lão ngậm.
"Simon và Perot" - Bức tranh sơn dầu của Rubens. Những người lần đầu tiên bước vào viện bảo tàng đã cảm thấy kinh ngạc khi nhìn thấy bức tranh này, có người còn cười và chế nhạo. Sao có thể treo bức tranh như vậy ngay cửa chính viện bảo tàng chứ?
Nhưng người dân nước Puerto Rico thì rất kính trọng bức tranh này, hoặc cảm động rơi nước mắt. Cô gái trẻ để lộ bầu ngực là con gái của ông, ông lão chính là cha cô gái. Simon trong bức tranh chính là người anh hùng đã đấu tranh đòi độc lập cho nước Puerto Rico, nhưng bị bắt giam vào ngục và bị kết tội "cấm thực".
Ông già chết dần chết mòn, lúc lâm chung con gái ông vừa sinh con đến thăm cha. Nhìn thấy cơ thể suy nhược của cha, không muốn cha chết thành con ma đói. Cô đã cởi áo, đưa dòng sữa của mình cho cha bú. Cùng một bức tranh, có người cười nhạo, có người cảm động. Người không biết được câu chuyện thật sự đằng sau bức tranh sẽ chế giễu, người biết sẽ cảm thấy đau lòng.
Tôi chỉ rơi lệ khi nhìn thấy tranh Măm Ti này mà thôi .Bài trên sai hoàn toàn ,rảnh tôi sẽ nói tại sao sai .Còn bây giờ ...MămTi
http://media.gettyimages.com/photos/...ure-id78804398
http://cache2.asset-cache.net/gc/788...0jTOoJdg%3d%3d
http://media.gettyimages.com/photos/...ure-id78804399
http://cache2.asset-cache.net/gc/788...QGns3KFQ%3d%3d
Tưởng đâu ông Thợ đi Cuba chơi rồi. Nhìn muốn rơi lệ thật tự nhiên nhớ bài Ti tao đâu hihi. Đang chơi bài My Way hay quá ông Thợ ơi.
https://www.youtube.com/watch?v=a_EO_y3Mu94
My Way là bài bất hủ rồi .Ông chơi bài của ai soạn vậy? .Thầy ông soạn bài này khá hay nhưng dẫu sao cũng là bài dễ soạn vì giai điệu đã hay rồi .Soạn một bài giai điệu tầm thường thậm chí hơi có chút cải luơng mà thành bài hay mới gọi là tuyệt tác .Ông đánh nhuyễn bài này ngồi dạo đàn thì không cần phải hỏi Ti tao đâu ? cũng có người mang tới cả đống
Thập niên 70 tôi nghe bài the last waltz thấy cũng xoàng xĩnh vậy mà lọt vào bàn tay Takenithsu soạn lại nghe mê quá ,nhưng khi thò tay vào đàn thì lại quá khó chơi không được mới tức chứ .Ông nghe kĩ những hợp âm nó chạy chạt chạt nghe đã quá mà mình không làm gì được
nhạc thì rề rà chán thấy mồ vậy mà chơi guitar ác liệt thế này
Hồi xưa nghe Beatles hát Michelle tôi cũng thích hơi hơi thôi mà nghe guitar lại ham quá ,nghe trở lại Beatles thì thấy hay thật ,có lẽ khi nghe mình còn trẻ chưa thấm hết
Sáng nay đọc tin thấy cuốn The Sympathizer của Nguyễn Thanh Việt được giải Pulitzer. Giải này là giải danh giá bên Mỹ. Vài tháng trước mẹ già có giớ thiệu cuốn này, có đọc qua paragraph đầu và thấy hay, có hỏi ý kiến -- bác Lâm khen hay --, nhưng tôi vẫn chưa đọc. Phần lớn là vì ý nghĩ -- thêm một cuốn sách về chiến tranh VN. Không biết chừng nào cái mối liên hệ giữa người Việt và Mỹ rời bán thế kỷ 20, và theo Iphone bước qua đến thế kỷ 21.
Tôi hiện tại thì đi ngược về thế kỷ 19 :) với cuốn The Scarlet Letter (Chữ A Màu Đỏ). Câu chyện về mặc cảm tội lổi, dựng bội cảnh những người di dân đầu tiên tại vùng Boston bên Mỹ. Bây giờ tôi đọc sách chậm thì thôi; đọc vài trang bỏ xuống đôi khi cả tuần sau cầm lên đọc tiếp. Cuốn sách này, vì viết đầu thế ky 19 nên nhiều khi dùng từ ngữ cổ, tôi phải thường tra google. Bữa trước học được chử "whereof". Chủ này nghĩa là "tại sau", nhưng mà câu hỏi whereof này có ý thâm trầm hơn. Muốn tìm kiếm cái nguồn, cái thầm kính phía trong, hơn là sự kiện bên ngoài. Học chử whereof này mới biết ra chử này đã được dùng trong đoạn rất nổi tiếng của truyênj Romeo va Juliet.
Đoạn Juliet than thở một mình trong đêm tối, với tấm lòng thương yêu Romeo nhưng biết chuyện sẽ không thành vì hai giòng tộc là thù đich với nhau:
"Romeo, Romeo ơi, tại sau anh phải là Romeo ?"
Từ ý ngĩ đó Shakespeare cho cô bé Juliet trầm tư về tên tuổi, danh nghĩa, là gì. Đoạn này có câu mà bây giờ rất phổ thông trong Anh ngữ: "Tên là cái gì ? Đoá hồng tên gì cũng thơm như vậy"
O Romeo, Romeo, wherefore art thou Romeo?
Deny thy father and refuse thy name;
Or if thou wilt not, be but sworn my love
And I'll no longer be a Capulet.
'Tis but thy name that is my enemy:
Thou art thyself, though not a Montague.
What's Montague? It is nor hand nor foot,
Nor arm nor face, nor any other part
Belonging to a man. O be some other name!
What's in a name? That which we call a rose
By any other word would smell as sweet;
So Romeo would, were he not Romeo call'd,
Retain that dear perfection which he owes
Without that title. Romeo, doff thy name,
and for thy name, which is no part of thee,
Take all myself.
Ông đọc chậm còn đỡ ông Gió ,tôi thì hoàn toàn trái ngược lại .Rất ít đọc hoặc không đọc gì hết cả tháng trời .Xưa kia có thói quen trước khi đi ngủ đọc khoảng 20 trang ,mấy năm sau này đến 1 trang cũng không .Chắc không phải tại chán sách ,làm sao chán được cái điều mình làm suốt mấy chục năm nay .Nhưng, có lẽ đam mê thứ khác .Cái đam mê lạ lùng cứ quanh quẩn bên đầu .Liệu mình có thể đến được vùng đất nơi mà tuyệt nhiên không có ý tưởng và thời gian
Người việt đoạt giải Pulitzer là quá danh giá rồi ông Gió ,mà giọng văn cũng hay nửa như cười cợt vào những cái thiêng liêng ,nửa như chán ngán cái điều người ta gọi là lí tưởng
Mình cũng trích đăng cho các bác uống cà phê nhâm nhi đỡ buồn
http://ichef-1.bbci.co.uk/news/ws/66...n_nocredit.jpg
Hơn một thập niên qua, cuộc chiến Việt Nam không còn được chính giới Mỹ nhắc đến nữa, ngay cả trong các kỳ tranh cử tổng thống.
Sau kỳ bầu chọn giữa ứng cử viên John Kerry, cựu chiến binh từng phục vụ tại Việt Nam, đối đầu với George W. Bush (con) vào năm 2004 thì trong các cuộc vận động sau đó, cụm từ “Cuộc chiến Việt Nam” đã lùi vào lịch sử, thay vào là Iraq và Afghanistan.
Kỳ bầu cử năm nay, ứng cử viên Ted Cruz có đề nghị ném bom trải thảm để tiêu diệt ISIS, nhưng không ai nhắc đến cuộc chiến cách đây nửa thế kỷ, khi Mỹ dùng B-52 ném bom như trải thảm để tiêu diệt các căn cứ của Việt Cộng.
Ted Cruz còn quá trẻ hay ông không có nhiều hiểu biết về cuộc chiến Việt Nam nên đã đề nghị như thế mà không lường hậu quả sẽ ra sao. Cũng không có một nhà báo nào đặt cho ông câu hỏi nếu phải đem quá khứ Việt Nam ra soi chiếu cho tương lai, ông sẽ nghĩ sao về bom trải thảm.
Các ứng cử viên Bernie Sanders và Donald Trump có nhắc đến hai chữ Việt Nam trong khi đi vận động tranh cử, nhưng là trong khung cảnh phản đối hiệp định thương mại TPP đã được Việt Nam ký kết với Hoa Kỳ.
Nhưng cuộc chiến Việt Nam đang được gợi lại qua tiểu thuyết “The Sympathizer” – Cảm tình viên – của Viet Thanh Nguyen (Nguyễn Thanh Việt). Một tác phẩm đã có rất đông độc giả tìm đọc trong nhiều tháng qua.
Đó là một câu chuyện tình báo, như James Bond hay Z-28, xoay quanh vấn đề độc lập, tự do của người Việt và hệ lụy của cuộc chiến với tất cả những đớn đau và phản bội đã được tác giả dựng lại một cách thật hồi hộp, hấp dẫn trên từng trang sách.
Nhân vật chính trong tiểu thuyết được sinh ra, từ nhỏ bị khinh chê vì là con lai, lớn lên đi du học Mỹ, trở về gia nhập quân đội Việt Nam Cộng hòa, lên đến cấp bậc đại úy và là cảm tình viên cộng sản.
Người con lai đó là hai nửa, một nửa từ linh mục Pháp và nửa kia là bà mẹ người Việt. Có điều gì trớ trêu hơn nữa không, hay cũng chỉ như tiểu thuyết “The Thorn Birds” của Colleen McCullough về một tu sĩ công giáo đã được dựng thành phim tập nhiều bộ?
“Cảm tình viên” nhắc đến những tín điều của đạo công giáo, với các kinh bổn, kinh tin kính mà ngay chính một linh mục không giữ được đức tin.
Câu chuyện bắt đầu vào những ngày hỗn loạn cuối tháng 4/1975, khi cảm tình viên được di tản bằng máy bay từ Sài Gòn qua Guam, đi theo một tướng của Quân lực Việt Nam Cộng hòa, là cấp chỉ huy trực tiếp, cùng với một người bạn là Bốn, đã uống máu ăn thề với nhau từ ngày còn học sinh. Một bạn chí thân khác của hai người, là Mẫn, thì ở lại.
Sau cuộc di tản, cộng đồng người Việt tị nạn ở Mỹ thành hình và gồm đủ mọi thành phần, làm nhiều công việc khác nhau, bác sĩ, luật sư, gác dan, bồi bàn, làm vườn hay chỉ lãnh trợ cấp xã hội.
Ông tướng qua Mỹ mở tiệm rượu nhưng vẫn quan tâm chuyện chính trị, muốn lấy lại quê hương và được người của CIA cũng như một số dân cử ủng hộ.
Vì thế không khí chống cộng hừng hực trong cộng đồng. Bốn là người sống chung với cảm tình viên và chỉ muốn tiêu diệt những người cộng sản. Nhiều cựu sĩ quan, binh sĩ mong muốn được trở về lấy lại quê hương. Trong nhà, trong chung cư nhiều người Việt, dù là cựu chiến sĩ hay sinh viên phản chiến đều có treo đồng hồ mang hình bản đồ nước Việt Nam, lúc nào cũng chỉ giờ Sài Gòn để nói lên nỗi nhớ quê hương của họ.
Nhưng là một điệp viên hai mặt nên từ khi định cư ở Mỹ cảm tình viên vẫn liên lạc và báo cáo các tin tức sinh hoạt của cộng đồng người Việt tị nạn với cán bộ trong nước, qua đường dây bên Pháp là một người dì. Những bức thư có khi dùng mật mã, có khi viết bằng loại mực không hiện mặt chữ. Các hoạt động của cựu tướng, của những hội Cựu chiến sĩ Quân lực Việt Nam Cộng hòa, của mặt trận, của các phong trào yểm trợ kháng chiến, các chương trình gây quỹ đều được báo cáo về trong nước.
Đan xen là những cuộc tình giữa cảm tình viên với nữ thư ký của trưởng khoa, với con gái của ông tướng là cựu sinh viên Đại học Berkeley có tư tưởng tiến bộ phóng khoáng.
Viết về chiến tranh Việt Nam là nói đến những đau thương, ngoài những cái chết vì bom đạn, chết ngoài chiến trường còn là những đau đớn vì tra tấn để khai thác tin tức.
Tác giả đã dựng lên những vụ giết người thật éo le. Đó là những vụ ám sát vì lý do chính trị nhưng có thể hiểu là vì tình, vì bị cướp.
Như cái chết của cựu thiếu tá mà Bốn và cảm tình viên chủ mưu ám sát rồi dàn cảnh như là nạn nhân bị cướp giết.
Một chủ báo từng là sinh viên du học Mỹ, có tư tưởng phản chiến, làm báo đưa tít: “Move on. War over” cùng đăng những bài viết kêu gọi “hòa giải, trở về xây dựng quê hương” mà cựu tướng cho là thân cộng và ông chỉ nói một câu là cảm tình viên biết sẽ phải làm gì.
Thế là chủ báo chết, được dàn dựng để bên ngoài cho là chết vì tình, cuộc tình giữa chủ báo và người phụ nữ cực tả gốc Nhật mà cảm tình viên cũng mê, từng ân ái với cô.
Giết nhà báo xong, cảm tình viên được ông tướng đưa qua Thái Lan cùng với Bổn và hai cựu sĩ quan nữa để tham gian kháng chiến, lấy lại quê hương. Nhưng thực trong tâm cựu tướng muốn chia cắt quan hệ của cảm tình viên với con gái của ông.
Tiểu thuyết kết thúc bất ngờ khi cán bộ chính ủy cho cảm tình viên rời trại học tập cải tạo và giúp để vượt biển vào đầu năm 1979, từ Sài Gòn, cùng với Bốn. Ra đi lần này, cảm tình viên đem theo 295 trang giấy viết tự kiểm thảo trong hơn một năm bị giam trong trại học tập ở miền Bắc từ khi cảm tình viên, với Bốn và vài kháng chiến quân nữa bị phục kích và bị bắt trong khi xâm nhập vào Việt Nam từ Thái Lan qua ngả Lào.
Cách hành văn lôi cuốn, đưa người đọc đến những ngạc nhiên và hồi hộp liên tục bên cạnh những nét của đời sống người tị nạn ở Mỹ, phảng phất văn hoá Việt qua trang phục, ẩm thực, sinh hoạt học đường, nếp sống gia đình, sinh hoạt văn hoá trước cũng như sau tháng Tư 1975, với ca dao tục ngữ: “Công cha như núi Thái Sơn…”, với thơ Tố Hữu “Mặt trời chân lý chói qua tim”, với văn chương Liên Xô: “Thép đã tôi thế đấy”.
“The Sympathizer” được Nhà Xuất bản Grove Press phát hành năm ngoái và đã được giới bình luận văn chương đưa ra nhiều lời khen trong những tháng qua.
Hôm thứ Hai 18/4 tác phẩm này của Nguyễn Thanh Việt đã được trao giải Pulitzer 2016, thể loại tiểu thuyết hư cấu, là giải thưởng văn chương cao quí nhất ở Hoa Kỳ.
Trên chính trường Mỹ, cuộc chiến Việt Nam đã lùi vào dĩ vãng. Nhưng trên diễn đàn văn chương, ở một góc độ náo đó thì tâm thức nước Mỹ vẫn chưa bao giờ quên. Chiến tranh chấm dứt đã 41 năm, nay với giải Pulitzer 2016, cuộc chiến Việt Nam đã được gợi lại, nhưng qua một góc nhìn mới lạ của Nguyễn Thanh Việt, từ một đứa trẻ tị nạn, tốt nghiệp tiến sĩ văn chương từ Đại học Berkeley và đang giảng dạy tại University of Southern California.
Lồi cái dốt :), chử tôi muốn nói là "wherefore", không phải là "whereof". Wherefore là "tại sau", "whereof" là "về sự việc". Thật tình không biết dịch whereof ra tiếng Việt thế nào. Triết gia Wittgenstein có viết "Whereof one cannot speak, thereof one must be silent." (nhữg gì mình không diễn tả được, mình phải im." Nghe nói cuối đời ông ấy đi ra đi vào im lìm. Nhưng có cảm giác "vùng đất nơi mà tuyệt nhiên không có ý tưởng và thời gian" của bác Lâm khác với cái làm Wittgenstein im lìm.
Tôi thì có ý tưởng ngược lại, vì nói không được cho nên cứ ăn cứ nói, hihi...
O Romeo, Romeo, wherefore art thou Romeo?
Deny thy father and refuse thy name;
Bùi Giáng dịch câu này rất bay bướm .Ôi Romeo Hỡi Romeo sao anh lại là Romeo ? Sao cứ nhìn người dưới một cái tên để dòng đời tàn phai dưới bụi
Bùi Giáng là món quà của đất trời tặng cho Sài Gòn nói theo ngôn ngữ Nhã Thuyên
Whereof hình như dịch là Cái mà hoặc có khi Người mà ông Gió
Bài Adieu thì ông dịch quá xuất thần
Bài thơ L'Adieu
Bài thơ nguyên tác của Guillaume Apollinaire (1880-1918) như sau.
L'Adieu
J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends
Bản dịch của Bùi Giáng
Bài thơ năm câu trên đây đã đuợc nhà thơ Bùi Giáng dịch như sau.
Lời vĩnh biệt
(1)
Ta đã hái nhành lá cây thạch thảo
Em nhớ cho, mùa thu đã chết rồi
Chúng ta sẽ không tao phùng đựợc nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó ...
Nhưng Bùi Giáng không phải chỉ dịch một lần. Nhà thơ Bùi Giáng đã khai triển và tiếp tục viết sang bài thứ hai.
(2)
Đã hái nhành kia một buổi nào
Ngậm ngùi thạch thảo chết từ bao
Thu còn sống sót đâu chăng nữa
Người sẽ xa nhau suốt điệu chào
Anh nhớ em quên và em cũng
Quên rồi khoảnh khắc rộng xuân xanh
Thời gian đất nhạt mờ năm tháng
Tuế nguyệt hoa đà nhị hoán tam.
Và tiếp tục dịch thoát ý sang bài thứ ba.
(3)
Mùa thu chiết liễu nhớ chăng em?
Đã chết xuân xanh suốt bóng thềm
Đất lạnh qui hồi thôi hết dịp
Chờ nhau trong Vĩnh Viễn Nguôi Quên
Thấp thoáng thiều quang mỏng mảnh dường
Nhành hoang thạch thảo ngậm mùi vương
Chờ nhau chín kiếp tam sinh tại
Thạch thượng khuê đầu nguyệt diểu mang.
Sao cứ nhìn người dưới một cái tên để dòng đời tàn phai dưới bụi
đang ngồi trong sở mà tôi phá ra cười khi đoc diễn giải của BG.
Một trong những lý do mà bây giờ tôi thích đọc sách là vì những nhà văn hay thường là những người đã trải qua khoản thời gian chung đụng với, ngẫm nghĩ về, cuộc sống, và thấy những dựng lập của con người trong cuộc sống đưa đến vấn đề thế nào. Đôi khi đang đọc, phá ra cười nói với vợ "he got it. He sees the problem."
chắc vậy rồi bác Lâm. Mấy chục năm sống đâu có bao giờ phải dùng whereof đâu :),Trích dẫn:
Whereof hình như dịch là Cái mà hoặc có khi Người mà ông Gió
thời đại này thì dùng that, which, who/whom.
Đời tàn ngõ hẹp
Vũ Hoàng Chương
Gối vải mộng phong bầu
Vàng son mờ gác xép,
Bừng tỉnh mưa còn mau,
Chiều tàn trong ngõ hẹp.
Mưa lùa gian gác xép,
Ngày trắng theo nhau qua.
Lá rơi đầy ngõ hẹp:
Đời hiu hiu xế tà.
Ôi! ta đã làm chi đời ta ?
Ai đã làm chi lòng ta ?
Cho đời tàn tạ lòng băng giá
Sương mong manh quạnh chớm thu già.
Mải mê theo sự nghiệp,
Quá trớn, lỡ giàu sang;
Mưa rơi, chiều ngõ hẹp,
Lá vàng bay ngổn ngang...
Dìu vương nhau mươi chiếc lá khô vàng,
Xuân đời chưa hưởng kịp,
Mây mùa thu đã sang.
Giấc hồ nghe phấp phới
Cờ biển nhìn mơ màng,
Đường hoa son phấn đợi,
áo gấm về xênh xang...
Chập chờn kim ốc giai nhân...
Gió lạnh đưa vèo,
Khoa danh trên gối rụng tàn theo!
Nao nao đàn sáo phai dần...
Hạnh phúc tàn theo,
Nửa gối thê nhi lá rụng vèo!
Song hồ lơ lửng khép,
Giường chiếu ấm hơi mưa;
Chiêm bao mờ thoáng hương thừa,
Tan rồi mộng đẹp,
Ôi thời xưa!
Ta đã làm chi đời ta xưa?
Ta đã dùng chi đời ta chưa?
Thiên thu? ngờ sự nghiệp!
Chiều mưa rồi đêm mưa;
Gió lùa gian gác xép,
Đời tàn trong ngõ hẹp.
Không ngờ xin Visa lại có vài rắc rối thì ra sự dễ dãi chỉ có ở mặt ngoài ông D .Đi tư cách cá nhân họ bắt phải nói rõ sẽ đến những đâu ,ticket phải giữ cho tới 5 năm .Còn không đi theo đoàn thì dễ hơn 4K một tuần .Mẹ nó cắt cổ ! Tôi nói tôi đâu có bị trở ngại ngôn ngữ đi lang thang chơi mới khoái chứ du lịch ai mà đi theo đoàn .Họ nói không bảo đảm an ninh cho mình
Thì ra hai chế độ vẫn khác nhau hoàn toàn .Tôi dân du lịch bụi mà vé máy bay chừng vài trăm ,ăn ở vài trăm nữa khoảng hơn 1K là chơi lè phè suốt tháng rồi .4K thì rong chơi vòng vòng Châu Âu sướng hơn nhiều hứng chí đi dọc theo hành lang Ba Lan vào Đông Âu cũng khoái vậy .Ông con bảo con trả tiền cho bố .Mình lườm nó .không phải tôi tiếc tiền nhưng cái gì đáng thì thôi ,anh đâu phải dân du lịch mà khuyên tôi
Ông coi Hà Lan thanh bình thế này việc quái gì phải khổ thân
Đi theo đoàn chán thấy mồ ông Thợ ơi. Như tôi còn phải cắn răng theo đoàn cho vợ con vui chứ ông thì mây gió bồng bềnh đi sao được. Hay đi châu Âu hành ông Tý bé Huyền. Cuba giờ thì khó chứ năm sau chắc sẽ dễ hơn.
Bác Tý cũng lâu lắm rồi cháu không thấy lên đây kể chuyện gì, không biết bác ấy bận công tác mới ra sao rồi các bác nhỉ.
Bác Lâm : bên Cuba vẫn khó quá bác nhỉ, họ vẫn còn lo lắng cho dân du lịch quá có phải do bất ổn an ninh không ạ ?
Bác Tý đã bị bệnh nặng rồi cháu Huyền ,bình thường ông ấy hay uống rượu rắn rít bò cạp tưởng rằng để bổ nhưng thật ra nó là chất kích thích .Giống như xe cũ rồi mà cứ bắt nó đua thì sớm muộn gì cũng banh tà rông chứ công tác gì cháu .
Ông ấy muốn khỏi bịnh phải qua nhờ ông Gió dậy cho khí công rồi thuốc men phục hồi nguyên khí mới lấy lại thăng bằng
Bác nhiều lần van xin ông nhưng ông ấy đâu chịu nghe ,chỉ tin vào các hũ rượu của mình
Cuba vẫn chưa dễ dàng cho khách du lịch cháu ,hôm cãi nhau ở lãnh sự quán tức quá bác lôi passport VN ra nói thì tao cũng ở quốc gia cùng thể chế sao mày làm khó hoài .Tụi nó nói thì mày về VN đi là ok nhưng đi bằng passport Mỹ thì phải chịu qui định vậy .Coi như huề tiền
Châu Âu đi nhiều rồi ông D .Nếu nói về sự sang trọng và hào nhoáng có khi cả nước của họ chỉ bằng một bang của Mỹ .Tôi thích đi những vùng sơ khai để mình có cái mà khám phá .Kì tới tôi sắp xếp ra Bắc vì có quá nhiều chỗ mình chưa biết như Hoàng su phì ,Cao Bằng ,Lạng Sơn Yên Bái
Có bài viết của một bác ở Mỹ vài năm post cho các bác xem chơi
https://hieuminh.files.wordpress.com...pg?w=950&h=713
Nếu du khách tới Mỹ gặp ông biên phòng kiểm tra hộ chiếu thì câu đầu tiên là:Chào ông bà!Ông bà đến Mỹ vì lý do gì? Và câu tiếp sẽ là: Ông bà có mang đồ ăn thức uống, hạt giống hay cây trồng trong hàng hóa hay không? Nghĩa là tình trạng nhập cảnh quan trọng hàng đầu và thực phẩm và sản phẩm nông lâm ngư nghiệp đứng hàng thứ hai khi vào Mỹ.
“Cái gì đây”?
Có lần tôi bay từ Dili đến Darwin, cửa khẩu của Australia có hai vai li. Từ Hà Nội một người bạn gửi tặng gia đình vài lạng mộc nhĩ và nghĩ rằng giống như Mỹ, thực phẩm thuộc loại khô cong queo không phải khai.
Nhân viên hải quan nhìn tôi chăm chú và hỏi: Ông có chắc là trong vali không có thực phẩm phải khai không? Ông biết đó, Australia có thể phạt hàng trăm ngàn đô la hay bỏ tù nếu ai vi phạm. Mình tự tin trả lời: Không, thưa ông!
Va ly qua máy soi và tôi bị gọi để mở vali. Họ chỉ ngay gói mục nhĩ và hỏi, cái gì đây. Vốn tiếng Anh dốt, mình cố giải thích đây là loại mọc ở trên cây khô, và nó cũng phơi khô rồi, tôi không nghĩ phải khai cái này.
Anh hải quan đi một lúc, kiểm tra loại này trên mạng và nói: Ông thật may vì loại này không phải bị phạt, nhưng không được mang vào. Ông nhớ hộ, những gì cho vào miệng là thực phẩm.
Mồ hôi tóa ra khắp người, mình lôi chiếc va li đã lục tung, run run gói lại. Kể từ đó không bao giờ mang bất kỳ thứ gì ăn được vào hai quốc gia này.
Hoa Kỳ và Australia được coi là hai nước an toàn thực phẩm nhất thế giới vì chế độ bảo hộ nền nông nghiệp hết sức ngặt nghèo.
Bộ Nông nghiệp (NN – USDA) Hoa Kỳ được coi là một trong những bộ có quyền lực nhất, có chức năng quản lý nhiều lĩnh vực trong sản xuất và phân phối thực phẩm. Đó là kiểm tra hàng nội địa, hàng nhập khẩu, hàng xuất khẩu, đánh giá rủi ro, và giáo dục công chúng về an toàn thực phẩm.
Nhờ có hệ thống kiểm dịch tốt nên Hoa Kỳ đã tránh được nhiều dịch bệnh nguy hiểm như E. Coli xảy ra tháng 2012. Hàng năm quốc gia này cũng tránh được khoảng 25,000 trường hợp mắc bệnh do ngộ độc thực phẩm.
Chính sách “test and hold – kiểm tra và giữ lại” có hiệu lực từ tháng 12-2012, bắt buộc thực phẩm phải được kiểm nghiệm bằng công nghệ xem là đã đủ an toàn hay chưa. Chính việc này đã giúp cho các công ty sản xuất không tốn tiền của để hủy thực phẩm không an toàn đã cấp cho thị trường. Từ năm 2007 tới 2009 đã có tới 44 vụ thực phẩm bị thu hồi trên toàn quốc.
FSIS (Food Safety and Inspection Service) có hệ thống thông tin hiện đại để định vị xu hướng sức khỏe cộng đồng và an toàn thực phẩm có liên quan tới nhau. Thịt bò, thịt lợn, thịt gà đưa ra thị trường đều qua kiểm nghiệm gắt gao.
Họ còn có hệ thống giao dịch và đối thoại với người tiêu dùng trên mạng internet. Hàng năm xử lý 2,3 triệu nhóm tin, hàng trăm ngàn email, cuộc gọi điện thoại kể cả qua chatting, tiếp xúc với hơn nửa triệu khách hàng phàn nàn về an toàn thực phẩm.
Khoa học và công nghệ được áp dụng trong tránh ngộ độc thực phẩm, thực phẩm nhiễm độc hay không an toàn, cơ sở dữ liệu của nhiều năm được thu thập nhằm bảo vệ y tế cộng đồng. Hàng năm, nhà nước chi khoảng 70 triệu đô la cho nghiên cứu an toàn thực phẩm, giáo dục cộng đồng để tiến tới một qui trình từ farm to fork (thức ăn từ nơi chăn nuôi trồng trọt trên đồng đến bát ăn) được kiểm soát chặt chẽ.
Đó là sự sống còn
Hồi mới sang Mỹ vào nhà ăn, thấy các bà trong bếp lôi ra một túi rau spinach đổ vào khay làm salad mà không thấy họ rửa. Ngạc nhiên hỏi lại mới biết, rau quả bán trong các cửa hàng Mỹ như Safeway (cách an toàn), Costco, Giant Food hay Haris Teeter (chuỗi cửa hàng thực phẩm) mua về không phải rửa vì đã được làm sạch. Chỉ có cửa hàng của người châu Á mới bán rau chưa rửa và người Mỹ ít đến mua vì họ sợ… không an toàn.
Vệ sinh tại nhà hàng bán đồ ăn cũng hết sức nghiêm ngặt. Ai muốn mở cửa hàng bán đồ ăn phải qua một đợt huấn luyện về vệ sinh thực phẩm, vệ sinh môi trường và phải có chứng chỉ hành nghề, thường mất vài ba tháng mới được. Nhiều người thi đi thi lại mới đỗ dù thạo nấu ăn ở khách sạn năm sao.
Cả ngày bán hàng xong, cửa hàng phải lau chùi sạch sẽ, đồ đạc xếp đâu vào đó, thức ăn thừa phải cho vào sọt rác, nồi niêu xoong chảo phải bóng loáng. Người kiểm tra thường đến bất chợt, có khi họ đợi ở cửa hàng từ 5 giờ sáng khi chủ chưa tới để vào cùng với chủ kiểm tra xem hôm trước có làm theo đúng nội qui hay không. Chưa kể thức ăn đôi lúc được kiểm tra qua hệ thống phân tích thực phẩm để biết có an toàn, có sạch hay không.
Vi phạm sẽ bị phạt tiền, tước chứng chỉ như bằng lái xe. Đương nhiên khách hàng bị ngộ độc thức ăn tại cửa hàng sẽ bị kiện cho sạt nghiệp.
Đối với xứ mình, làm vài viên barberine là ổn, nhưng người Mỹ sẽ không chấp nhận. Tham gia TPP không thể để một nền nông nghiệp mà phần đông dân chúng không biết mình có được dùng thực phẩm an toàn hay không.
Tờ VN Economy cho hay, người nuôi cá basa của Việt Nam đang lo vì hệ thống tiêu chuẩn “Quy định cuối cùng” về việc thiết lập chương trình giám sát đối với các loài cá thuộc bộ Siluriformes, trong đó có cá tra, cá basa của Việt Nam, vừa được Bộ NN Mỹ ban hành.
Để cá tra xuất khẩu sang Mỹ, Việt Nam phải đưa ra một hệ thống những tiêu chuẩn được phía Mỹ xem xét là tương đương và căn cứ trên đó, các doanh nghiệp sẽ làm theo. Hiện tại, cá tra xuất khẩu qua Mỹ phải bị kiểm soát bởi FDA, tức là cơ quan quản lý thực phẩm và dược phẩm nhập khẩu vào Mỹ.
Nhưng sắp tới, FSIS của Mỹ sẽ kiểm tra tất cả các quy trình “tạo ra sản phẩm cá tra” từ khâu con giống… đến sản phẩm cuối cùng. Như vậy chuyện field to fork (từ trang trại đến bàn ăn) sẽ áp dụng cho cá basa Việt Nam. Muốn tồn tại với thị trường Mỹ, chẳng còn cách nào hơn là theo chuẩn của Mỹ và cũng là cầu nối vào TPP trong tương lai, tiến tới một nền nông nghiệp và thực phẩm an toàn.
Tới đây, câu chuyện không phải là mua hàng của Việt Nam là yêu nước mà đó là sự sống còn với thực phẩm an toàn cho chính dân mình và cho thế giới.
Ở mình giờ không dám ăn trái cây & rau sống ông Thợ ơi. Toàn đồ bẩn. Vài người anh em tôi còn làm nông nên tôi rất rõ chuyện "cây ăn - cây bán, con ăn - con bán"... nói chung cái nào sạch thì để ăn, cái nào bẩn thì đem bán cho thằng khác ăn chết chơi. Đứa bạn thân đến thăm tặng mình bao gạo và mấy bó rau bảo nhà trồng không thuốc. Mà công nhận gạo tự nhiên nhìn đen đen nhưng nấu cơm ăn ngon dễ sợ, nó có được cái thơm ngọt đặc trưng mà gạo tẩy trắng ở siêu thị không có được.
Cái ngựa đàn của cây cổ cầm mòn rồi ông Thợ, nhiều nốt phát ra bị rè. Cái này tụi nó bán đầy nhưng không biết dùng loại nào cho tốt, toàn là nhựa tầu. Mới nhập môn nên nhờ ông tư vấn hộ.
Nốt rè đâu phải tai ngựa ông ,nó rè vì phím ,ngựa đâu có ai đụng chạm đến mà mòn ông nên mang nó ra nguyễn thiện thuật cho tụi nó sửa là được ngay hoặc thay phím hoăc thay ngựa
4 ngàn đô cho một tuần hả bác Lâm ? Tụi này chảnh thật. Tui cũng đã biết là đi Cuba cũng còn khó khăn, vẫn phải đi theo đoàn, nhưng không ngờ mắc giử vậy. Chắc chừng hai năm nữa dân ba lô mới có cơ hội vào; tuy nhiên lúc đó e rằng các phòng ngủ, quán ăn, sẽ lên giá cắt cổ. Cũng như bên Myanmar, vài năm trước nghe nói nới rộng cho dân du lịch vào, năm ngoái hai vợ chồng tính đi chơi, nhưng xem thông tin thì thấy các hotel, quán ăn, được thể lên giá vùn vụt. Vợ thấy chảnh quá không thèm đi.
Không phải an ninh gì đâu cô Huyền. Tụi nó bắt đi theo đoàn để dể bề kiểm soát và làm tiền thôi. Mình đi lang thang một mình làm gì nói gì tụi nó đâu biết, và tiền mình tiêu dùng vào tay người dân chứ đâu vào tay chính phủ.
Cô Huyền và ông Đ có đánh con khi dạy dổ không ? Đừng nhe. Tôi mới đọc tin sáng nay, có một research theo dõi các đứa nhỏ, 160000 đứa, trong vòng 50 năm, họ kết luận là những người bị ba má đánh hồi nhỏ lớn lên có nhiều sắt xuất trạng thái tâm lý không tốt. Hồi nhỏ tôi bị đánh là thường, vì tôi học dốt lắm. Học trường danh giá Taberd mà y như năm nào má tôi cũng phải vào xin cho tôi lên lớp, đó là nhờ có quen biết (bởi vậy cho đến bây giờ cái tiếng Pháp của tôi nó chả ra cái gì). Má tôi thì nóng tánh, dạy tôi học mà hỏi câu nào vài lần tôi còn ngập ngừng là bả ra tay ngay. Sau này mẹ già có nói "lúc đó còn nhỏ, còn nóng tánh," như là một cách xin lổi với tôi. Có một thời gian, lúc tôi thường ngồi thiền, tôi đem những hình ảnh củ, những liên hệ của tôi vơí ba và me ra nhìn lại. Có một ông cha Công Giáo, ông Anthony De Mello, mà tôi có mua cuốn sách tặng ông Tý, ông ấy nói trong khi giảng: "ai đang nghe tôi vậy ? Anh chị đang nghe, hay ba má trong anh chị đang nghe ?"
Tuần trước nghĩ vài ngày, hai vợ chồng đi Yosemite leo thác chơi. Các ông bà xem vài tấm hình. Mùa Đông rồi mưa nhiều, mựt nước các thác tại Yosemite được xem là cao nhất trong mười năm nay.
http://i956.photobucket.com/albums/a...psosnrnzub.jpg
Đứng nhìn nước lũ như vầy liên tưởng đến bài thơ của ông gì đó bên Trung Quốc nói về con sông gì đó, mà khi chưa đến thì cứ tưởng tượng tùm lum, khi đến rồi thì nó cũng chỉ nó. Bác Lâm nhớ bài này không ?
http://i956.photobucket.com/albums/a...psj7p8pxtq.jpg
Để chụp cái hình trên, phải đứng gần thác lắm và bị đẩm hết nước như đi trong mưa. Kết quả là máy chụp hình và cell phone của vợ hiền bị hư vì thấm nước.
Quên hết rồi ông Gió ơi
7 tuổi mình theo mẹ về quê ngoại. Bà ngoại sống một mình ở quê. Chỉ cách trung tâm Hà Nội khoảng 15 cây nhưng đã là quê thật sự.
Quê có ruộng, ao, rặng tre và một con sông đầy ắp nước xanh trong, nước chảy cuồn cuộn. Có lối đi xuống bằng gạch đỏ xây nghiêng. Mọi người hay tắm giặt ở đấy.
Nhà bà ngoại ở cuối làng, đến đầu đoạn rẽ mình và mẹ gặp bà ở ruộng rau muống. Bà đang hái rau, bây giờ mình vẫn nhớ như in dáng bà gầy còng còng lúi húi dưới ruộng , rồi ngẩng đâu lên gọi
- Mẹ con nhà mày về đấy à.?
Ở quê chơi mấy ngày hè, ở quê nhiều cây nên có nhiều bóng mát. Nhất là rặng tre góc nhà toả bóng kín cả sân. Nhà gỗ mái gianh, nền đất nện rất mát. Buổi chiều ăn cơm ngoài hiên cũng bằng đất nện khô nứt toác.
Con chó nhà bà lại gần mâm cơm, cái con chó đen gầy nhẳng. Mình với cái chổi sể đập cho một nhát. Nó bị bất ngờ ẳng một tiếng vùng ra, rõ là ăn vạ, nó chả đau tí nào. Bà bảo.
- Đừng đánh nó phải tội.
Mình ngơ ngác , không hiểu phải tội là gì. Lúc đó cũng chẳng hỏi bà, chỉ biết như thế là không nên làm.
Lớn một tí, lúc tầm 10 tuổi phải nấu cơm cho cả nhà. Mẹ dạy cách nấu cơm, mẹ bảo.
- Người ta vất vả lắm mới làm được hạt gạo, mình có để ăn là may, nếu không nấu ngon mà khê hay nhão không ăn được. Phải tội lắm con ạ, của trời cho để nuôi con người.
Chị Hà ở cùng ngõ bán cháo lòng, một hôm mình thấy anh chồng chị làm lòng thế nào như không sạch. Anh ấy vội đi đánh chẵn. Chị Hà mắng.
- Chỉ ham rúc vào hội thôi, làm thế người ta ăn đau bụng phải tội chết.
Cái câu phải tội cứ như luôn ở miệng người lớn, làm cái gì cũng phải tôi chết, phải tội chết.
Một hôm mình hỏi bố.
- Bố ơi ! sao trẻ con làm gì sai, người lớn cứ nói phải tội chết, phải tội là gì hả bố. Như ông Lư bán bánh mỳ sốt vang, người ta bảo ông cho phẩm đỏ vào à. Ông bảo ông chỉ cho gấc thôi, cho phẩm đỏ phải tội chết.
Bố bảo.
- Mình làm gì ác cho người khác là phải tội con ạ, cho phẩm đỏ là hoá học. Người ta ăn vào bị đau bụng, ốm. Thế là mình phải tội. Nếu phải tội như thế, sẽ bị trừng phạt. Con người lúc nào cũng có hai vị thần ngự ở hai vai, mình làm gì ác họ đều thấy hết.
Năm tháng qua đi, lớn rồi làm đủ nghề, vì ham tiền có lúc làm nghề chả ra gì. Đôi lúc nghe văng vẳng câu - phải tội đấy. Thế là bỏ nghề. Làm thợ cửa hoa, cửa sắt cùng mấy anh em. Có ai định làm ẩu không sơn chống gỉ, chỉ định phun luôn lớp sơn màu lên. Cũng phải ngăn lại, bắt phải sơn chống gỉ rồi hôm sau khô mới sơn màu. Mất thêm cả ngày công, nhưng nói anh em mình làm thế phải tội. Vài hôm sắt gỉ, người ta oán mình.
Thế mới biết cái câu - phải tội đấy - ám ảnh. Mà tội phạm kiểu ấy chẳng có pháp luật nào xử, chẳng pháp luật nào biết mà vẫn sợ.
Bây giờ dường như người lớn chẳng nói với trẻ con câu ấy, nhiều lần mình để ý chỉ thấy quát mắng trẻ con nghịch. Hoặc đứa trẻ đánh con chó, con mèo cùng lắm ngăn nó lại. Không ai nói câu - phải tội đấy. Chắc tại câu ấy quê mùa, lạc hậu và lẩm cẩm, dở hơi.
Nhưng mà từ khi không có câu dở hơi, lẩm cẩm quê mùa ấy. Mọi thứ có vẻ khác, rau ngấm thuốc sâu, thuốc kích thích, thịt lợn ăn chất tạo nạc, cá trắng cho ăn hoá chất thành cá đỏ, con moi ( ruốc ) nhuộm thành màu khác. Đủ các thứ hoá chất người ta cho vào thức ăn để bán cho nhau. Mỗi năm có đến 200 ngàn người ung thư, 75 ngàn người chết vì ung thư.
Mình đi chùa, chỉ thấy nhà sư ở chùa to nói về cúng dàng, cúng càng nhiều càng được lộc. Rồi giải hạn, rồi cầu tài lộc. Rồi thuyết giảng những điều cao siêu huyễn hoặc đâu đâu cho đám con buôn , cờ bạc, cầm đồ nghe. Chẳng thấy nhà sư nào thuyết giảng về việc làm ăn gian dối, pha chất nọ kia để trục lợi sẽ bị phải tội đày chín tầng địa ngục, vào vạc dầu, con cháu bị vạ lây.
Chảng hạn lúc này, gặp ai đang pha hoá chất tẩy rửa thực phẩm ôi thiu để chúng hết mùi rồi bán cho khách. Mình có nói làm thế phải tội, chắc họ cười cho là mình dở hơi. Có thể họ bảo mày điên à, tao làm thế này là đóng '' luật '' các cửa rồi. Sao mà bị tội được.
Thế đấy, giờ không còn quỷ thần hai vai chứng giám tội lỗi để ghi lại rồi trừng phạt. Giờ chỉ có các cấp chính quyền, họ là những con người cụ thể. Nhưng quyền của họ còn hơn thần thánh, họ bắt là được, tha là xong. Đôi khi họ bận nhiều việc, nên không thể biết hết những ai làm gian dối, hại người. Mà chính quyền cũng gian dối kiểu chính quyền bảo sao người dân không gian dối kiểu của họ.
Cả một xã hội dối gian điên đảo, lừa nhau đủ mọi thứ, pha cho nhau đủ mọi thứ để tống vào miệng nhau. Mày cho tao ăn rau độc tao cho mày ăn thịt độc , thằng kia bán rượu pha thuốc sâu thằng này bán trà cũng phân bón tăng độ đậm.
Không có thần thánh, không có pháp luật, không có tình thương. Ai làm gì gian dối cũng được miễn là lo lót cho quan chức và không để người tiêu dùng thấy là ổn.
Bỗng dưng thèm nghe ai nói - làm thế phải tội chết.
Thèm đến ứa nuớc mắt, có khi mình dở hơi và lẩm cầm thật rồi.
Nguyễn Quang Lập
30-4-2016
Mãi tới ngày 30 tháng 4 năm 1975 tôi mới biết thế nào là ngày sinh nhật. Quê tôi người ta chỉ quan tâm tới ngày chết, ngày sinh nhật là cái gì rất phù phiếm. Ngày sinh của tôi ngủ yên trong học bạ, chỉ được nhắc đến mỗi kì chuyển cấp. Từ thuở bé con đến năm 19 tuổi chẳng có ai nhắc tôi ngày sinh nhật, tôi cũng chẳng quan tâm. Đúng ngày “non sông thu về một mối” tôi đang học Bách Khoa Hà Nội, cô giáo dạy toán xác suất đã cho hay đó cũng là ngày sinh nhật của tôi. Thật không ngờ. Tôi vui mừng đến độ muốn bay vào Sài Gòn ngay lập tức, để cùng Sài Gòn tận hưởng “Ngày trọng đại”.
Kẹt nỗi tôi đang học, ba tôi không cho đi. Sau ngày 30 tháng 4 cả nhà tôi đều vào Sài Gòn, trừ tôi. Ông bác của tôi dinh tê vào Sài Gòn năm 1953, làm ba tôi luôn ghi vào lý lịch của ông và các con ông hai chữ “đã chết”, giờ đây là triệu phú số một Sài Gòn. Ba tôi quá mừng vì ông bác tôi còn sống, mừng hơn nữa là “triệu phú số một Sài Gòn”. Ông bác tôi cũng mừng ba tôi hãy còn sống, mừng hơn nữa là “gia đình bảy đảng viên cộng sản”. Cuộc đoàn tụ vàng ròng và nước mắt. Ông bác tôi nhận nước mắt đoàn viên bảy đảng viên cộng sản, ba tôi nhận hơn hai chục cây vàng đem ra Bắc trả hết nợ nần còn xây được ngôi nhà ngói ba gian hai chái. Sự đổi đời kì diệu.
Dù chưa được vào Sài Gòn nhưng tôi đã thấy Sài Gòn qua ba vật phẩm lạ lùng, đó là bút bi, mì tôm và cassette của thằng Minh cùng lớp, ba nó là nhà thơ Viễn Phương ở Sài Gòn gửi ra cho nó. Chúng tôi xúm lại quanh thằng Minh xem nó thao tác viết bút bi, hồi đó gọi là bút nguyên tử. Nó bấm đít bút cái tách, đầu bút nhô ra, và nó viết. Nét mực đều tăm tắp, không cần chấm mực không cần bơm mực, cứ thế là viết. Chúng tôi ai nấy há hốc mồm không thể tin nổi Sài Gòn lại có thể sản xuất được cái bút tài tình thế kia.
Tối hôm đó thằng Minh bóc gói mì tôm bỏ vào bát. Tưởng đó là lương khô chúng tôi không chú ý lắm. Khi thằng Minh đổ nước sôi vào bát, một mùi thơm rất lạ bốc lên, hết thảy chúng tôi đều nuốt nước bọt, đứa nào đứa nấy bỗng đói cồn cào. Thằng Minh túc tắc ăn, chúng tôi vừa nuốt nước bọt vừa cãi nhau. Không đứa nào tin Sài Gòn lại có thể sản xuất được đồ ăn cao cấp thế kia. Có đứa còn bảo đồ ăn đổ nước sôi vào là ăn được ngay, thơm ngon thế kia, chỉ giành cho các nhà du hành vũ trụ, người thường không bao giờ có.
Thằng Minh khoe cái cassette ba nó gửi cho nó để nó học ngoại ngữ. Tới đây thì tôi bị sốc, không ngờ nhà nó giàu thế. Với tôi cassette là tài sản lớn, chỉ những người giàu mới có. Năm 1973 quê tôi lần đầu xuất hiện một cái cassette của một người du học Đông Đức trở về. Cả làng chạy đến xem máy ghi âm mà ai cũng đinh ninh đó là công cụ hoạt động tình báo, người thường không thể có. Suốt mấy ngày liền, dân làng tôi say sưa nói vào máy ghi âm rồi bật máy nghe tiếng của mình. Tôi cũng được nói vào máy ghi âm và thật vọng vô cùng không ngờ tiếng của tôi lại tệ đến thế. Một ngày tôi thấy tài sản lớn ấy trong tay một sinh viên, không còn tin vào mắt mình nữa. Thằng Minh nói, rẻ không à. Thứ này chỉ ghi âm, không có radio, giá hơn chục đồng thôi, bán đầy chợ Bến Thành. Không ai tin thằng Minh cả. Tôi bỉu môi nói với nó, cứt! Rứa Sài Gòn là tây à? Thằng Minh tủm tỉm cười không nói gì, nó mở cassette, lần đầu tiên chúng tôi được nghe nhạc Sài Gòn, tất cả chết lặng trước giọng ca của Khánh Ly trong Sơn ca 7. Kết thúc Sơn ca 7 thằng Hoan bỗng thở hắt một tiếng thật to và kêu lên, đúng là tây thật bay ơi!
Sài Gòn là tây, điều đó hấp dẫn tôi đến nỗi đêm nào tôi cũng mơ tới Sài Gon. Kì nghỉ hè năm sau, tháng 8 năm 1976, tôi mới được vào Sài Gòn. Ba tôi vẫn bắt tôi không được đi đâu, “ở nhà học hành cho tử tế”, nhưng tôi đủ lớn để bác bỏ sự ngăn cấm của ông. Hơn nữa cô họ tôi rất yêu tôi, đã cho người ra Hà Nội đón tôi vào. Xe chạy ba ngày ba đêm tôi được gặp Sài Gòn.
Tôi sẽ không kể những gì lần đầu tôi thấy trong biệt thự của ông bác tôi, từ máy điều hòa, tủ lạnh, ti vi tới xe máy, ô tô, cầu thang máy và bà giúp việc tuổi năm mươi một mực lễ phép gọi tôi bằng cậu. Ngay mấy cục đá lạnh cần lúc nào có ngay lúc đó cũng đã làm tôi thán phục lắm rồi. Thán phục chứ không ngạc nhiên, vì đó là nhà của ông triệu phú. Xin kể những gì buổi sáng đầu tiên tôi thực sự gặp gỡ Sài Gòn.
Khấp khởi và hồi hộp, rụt rè và cảnh giác tôi bước xuống lòng đường thành phố Sài Gòn và gặp ngay tiếng dạ ngọt như mía lùi của bà bán hàng tạp hóa đáng tuổi mạ tôi. Không nghĩ tiếng dạ ấy giành cho mình, tôi ngoảnh lại sau xem bà chủ dạ ai. Không có ai. Thì ra bà chủ dạ khách hàng, điều mà tôi chưa từng thấy. Quay lại thấy nụ cười bà chủ, nụ cười khá giả tạo. Cả tiếng dạ cũng giả tạo nhưng với tôi là trên cả tuyệt vời. Từ bé cho đến giờ tôi toàn thấy những bộ mặt lạnh lùng khinh khỉnh của các mậu dịch viên, luôn coi khách hàng như những kẻ làm phiền họ. Lâu ngày rồi chính khách hàng cũng tự thấy mình có lỗi và chịu ơn các mậu dịch viên. Nghe một tiếng dạ, thấy một nụ cười của các mậu dịch viên dù là giả tạo cũng là điều không tưởng, thậm chí là phi lí.
Tôi mua ba chục cái bút bi về làm quà cho bạn bè. Bà chủ lấy dây chun bó bút bi và cho vào túi nilon, chăm chút cẩn thận cứ như bà đang gói hàng cho bà chứ không phải cho tôi. Không một mậu dịch viên nào, cả những bà hàng xén quê tôi, phục vụ khách hàng được như thế, cái túi nilon gói hàng càng không thể có. Ai đòi hỏi khách hàng dây chun buộc hàng và túi nilon đựng hàng sẽ bắt gặp cái nhìn khinh bỉ, vì đó là đòi hỏi của một kẻ không hâm hấp cũng ngu đần. Giờ đây bà chủ tạp hóa Sài Gòn làm điều đó hồn hậu như một niềm vui của chính bà, khiến tôi sửng sốt.
Cách đó chưa đầy một tuần, ở Hà Nội tôi đi sắp hàng mua thịt cho anh cả. Cô mậu dịch viên hất hàm hỏi tôi, hết thịt, có đổi thịt sang sườn không? Dù thấy cả một rổ thịt tươi dưới chân cô mậu dịch viên tôi vẫn đáp, dạ có! Tranh cãi với các mậu dịch viên là điều dại dột nhất trần đời. Cô mậu dịch viên ném miếng sườn heo cho tôi. Cô ném mạnh quá, miếng sườn văng vào tôi. Tất nhiên tôi không hề tức giận, tôi cảm ơn cô đã bán sườn cho tôi và vui mừng đã chụp được miếng sườn, không để nó rơi xuống đất. Kể vậy để biết vì sao bà chủ tạp hóa Sài Gòn đã làm tôi sửng sốt.
Rời quầy tạp hóa tôi tìm tới một quán cà phê vườn. Uống cà phê để biết, cũng là để ra dáng ta đây dân Sài Gòn. Ở Hà Nội tôi chỉ quen chè chén, không dám uống cà phê vì nó rất đắt. Tôi ngồi vắt chân chữ ngũ nhâm nhi cốc cà phê đen đá pha sẵn, hút điếu thuốc Captain, tự thấy mình lên hẳn mấy chân kính. Không may tôi vô ý quờ tay làm đổ vỡ ly cà phê. Biết mình sắp bị ăn chửi và phải đền tiền ly cà phê mặt cậu bé hai mươi tuổi đỏ lựng. Cô bé phục vụ chạy tới vội vã lau chùi, nhặt nhạnh mảnh vỡ thủy tinh với một thái độ như chính cô là người có lỗi. Cô thay cho tôi một ly cà phê mới nhẹ nhàng như một lẽ đương nhiên. Tôi thêm một lần sửng sốt.
Một giờ sau tôi quay về nhà ông bác, phát hiện sau nhà là một con hẻm đầy sách. Con hẻm ngắn, rộng rãi. Tôi không nhớ nó có tên đường hay không, chỉ nhớ rất nhiều cây cổ thụ tỏa bóng sum sê, hai vỉa hè đầy sách. Suốt buổi sáng hôm đó tôi tha thẩn ở đây. Quá nhiều sách hay, tôi không biết nên bỏ cuốn gì mua cuốn gì. Muốn mua hết phải chất đầy vài xe tải. Giữa hai vỉa hè mênh mông sách đó, có cả những cuốn sách Mác – Lê. Cuốn Tư Bản Luận của Châu Tâm Luân và Hành trình trí thức của Karl Marx của Nguyễn Văn Trung cùng nhiều sách khác. Thoạt đầu tôi tưởng sách từ Hà Nội chuyển vào, sau mới biết sách của Sài Gòn xuất bản từ những năm sáu mươi. Tôi hỏi ông chủ bán sách, ở đây người ta cũng cho in sách Mác – Lê à? Ông chủ quán vui vẻ nói, dạ chú. Sinh viên trong này học cả Mác – Lê. Tôi ngẩn ngơ cười không biết nói gì hơn.
Chuyện quá nhỏ, với nhiều người là không đáng kể, với tôi lúc đó thật khác thường, nếu không muốn nói thật lớn lao. Tôi không cắt nghĩa được đó là gì trong buổi sáng hôm ấy. Tôi còn ở lại Sài Gòn thêm 30 buổi sáng nữa, vẫn không cắt nghĩa được đó là gì. Nhưng khi quay ra Hà Nội tôi bỗng sống khác đi, nghĩ khác đi, đọc khác đi, nói khác đi. Bạn bè tôi ngày đó gọi tôi là thằng hâm, thằng lập dị. Tôi thì rất vui vì biết mình đã được giải phóng.
Đọc cười đau bụng
Lại nhớ cái mùa thu năm nao bị gái kê mông kiễng bẹn nói lời ly biệt bởi thói ăn nói chớt nhả giả cầy nên lòng đau đớn lắm. Tại bởi cái bản tính tôi chả nghiêm túc cái con mẹ gì trong khi gái họ cần những sự đường hoàng và chắc chắn thâm sâu. Phẫn chí nên có phọt được ra mấy dòng thơ, đại loại như vầy:
Gói mùa thu vào lá
Em chia tôi phần hai
Nửa mùa thu còn lại
In lên bóng trang đài.
Nửa em không ở lại
Em bỏ tôi ra đi
Nguyên mùa thu còn đó
Tôi vỡ trái tim phai.
Tim thu không màu máu
Cũng chẳng vàng cúc thơm
Tim thu như tim thai
Đập tình phai vỡ ối.
Sau lời đau bối rối
Là chúng ta li tan
Chút nồng nàn sót lại
Heo may buồn sương mai.
Một mùa thu chưa phai...
Chỉ là cơn cớ vậy thôi chứ ai ngờ đâu thơ lại có chức năng " tiễn trước rước sau" đến thế. Bằng chứng là có một gái mật thư khen ngợi hết lời, rằng thơ hay và rất gợi, nhất là quả " tình phai vỡ ối". Tôi hân hoan lắm nên cũng nhiệt thành đáp trả. Tôi nói rất nhiều về thơ, về tình yêu và lòng trắc ẩn cho gái nghe. Và gái chỉ duy nhất một động thái là nói những lời yêu thương bất diệt. Chúng tôi cứ như một đôi tình nhân chính hiệu, xoắn xuýt lấy nhau trên mạng ảo bao la. Rồi đến một ngày tình cảm đó không thể đầy vơi thêm được nữa, tôi đề nghị với gái một cuộc ọp-lai. Các bạn biết gái trả lời thế nào không? Nguyên văn nhé " chị 60 tuổi rồi, liệu em có thích?" Giời ạ, tình yêu sụp đổ một đống từ bẹn xuống mắt cá chân. Tôi bẻ phím đóng máy chốt cửa bật điều hòa nằm khóc mất ba ngày. Thương thay!
Cứ mỗi độ thu sang
Hoa cúc lại nở vàng
Ngoài vườn hương thơm ngát
Ong bướm bay rộn ràng...
Đọc bài của bác Lâm làm cháu nhớ một bộ phim kiểu như này, bà mẹ nói chuyện trên mạng làm quen bạn cho con gái, chuyện qua lại rồi cũng đến ngày gặp mặt ( bà ấy giấu ko cho chàng trai biết ) . Anh chàng sau vài ngày đến chỗ cô gái ở để tìm hiểu nhưng không hợp được với cô con gái mà lại thích cách sống và nói chuyện của bà mẹ, cuối cùng lại yêu bà mẹ chứ không thể đến với cô con gái vì không hợp.
Tình yêu không phân biệt tuổi tác và cháu vẫn nhớ câu chuyện bác kể cháu nghe, vẫn thi thoảng hình dung đến khung cảnh một người cầm đàn và một người tự nhiên cất tiếng hát dẫn đến một mối tình....
Huyền sắp về VN chơi chưa ? Cẩn thận ăn uống tí nhé ,hôm bác chở ông bạn ra phi trường về VN ông ấy mang theo mấy chục kí thịt rồi đồ hộp đủ thứ gửi phòng lạnh .Bác thấy cũng kì kì về VN là để được ăn ,không được ăn thì về làm gì .Ông ấy hiểu ý ấn vào mặt bác bài này ,đọc xong bác thấy buồn buồn vì bác là người thích sống ở VN nhất ,đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng ,mua nhà rồi làm hộ khẩu từ vài năm trước .Hoá ra người tính cũng chẳng bằng trời tính ,bán nhà thì tiếc mà về ở cũng ngần ngại
Bao giờ bác cháu mình lại được cùng ngồi ăn bún bò uống bia chuyện trò ,đời sống vô thường quá
Tôi có khá nhiều bạn bè hiện đang sinh sống tại Úc, trước đây, khi còn làm việc, cứ ao ước đến ngày về hưu, con cái khôn lớn, có gia đình và có việc làm ổn định cả, sẽ về Việt Nam an hưởng tuổi già. Bức tranh người ta vẽ ra rất đẹp: với số tiền hưu trí tại Úc, người ta có thể dễ dàng có một cuộc sống rất phong lưu ở Việt Nam. Có thể thuê người ở. Có thể đi đây đi đó. Có thể ăn hết món lạ này đến món lạ khác. Thế nhưng, đến ngày họ thực sự về hưu, sau vài chuyến thăm viếng Việt Nam, người ta lại đổi ý. Theo họ, Việt Nam chỉ là nơi để đi du lịch chứ không phải là nơi có thể sống được lâu dài. Người ta đưa ra hai lý do chính: Một là nhớ con cháu tại Úc; hai là, Việt Nam hoàn toàn không an toàn.
Tôi cũng có khá nhiều bạn bè ở hướng ngược lại: Họ sống tại Việt Nam, phần lớn đều khá thành đạt, có chức có quyền và có tiền. Họ cho con cái du học ngoại quốc. Học xong, các cháu có việc làm đàng hoàng, sau đó, bảo lãnh cho cha mẹ từ Việt Nam, sau khi về hưu, ra ngoại quốc sinh sống. Họ bỏ lại sau lưng cuộc sống rất dư dả và cũng rất vui vẻ trên quê hương để sang sống ở một quốc gia xa lạ về cả ngôn ngữ lẫn văn hoá; và vì sự xa lạ ấy, cũng khá buồn rầu. Hỏi tại sao, họ cũng nêu lên hai nguyên nhân: Một là muốn gần gũi con cháu; và hai là, ở ngoại quốc, dù buồn, vẫn an toàn hơn hẳn Việt Nam.
Bỏ qua việc sống gần con cháu, cả hai nhóm người ấy đều có nhận thức giống nhau: Việt Nam, dù là quê hương người ta rất yêu mến, không còn là một nơi an toàn để sống.
Trước hết là thiếu an toàn về chính trị. Ở bình diện quốc gia,Việt Nam lúc nào cũng ẩn chứa đầy những nguy cơ bất ổn.Bất ổn trong quan hệ với Trung Quốc: Không ai dám chắc những mâu thuẫn giữa Việt Nam và Trung Quốc trên Biển Đông sẽ không bùng nổ thành chiến tranh. Đã đành Việt Nam lúc nào cũng nhân nhượng Trung Quốc. Nhưng sự nhân nhượng nào cũng có giới hạn. Mà Trung Quốc thì rõ ràng không muốn dừng lại ở bất cứ giới hạn nào cho đến lúc hoàn toàn trở thành bá chủ trên Biển Đông.
Thứ hai là thiếu an toàn về giao thông. Mỗi năm ở Việt Nam có khoảng 10.000 người chết vì tai nạn xe cộ. Mười ngàn: tức mỗi ngày trung bình gần 30 nạn nhân. Đó là người chết. Con số những người bị thương tật chắc chắn sẽ nhiều hơn hẳn. Bởi vậy, ở Việt Nam, nhiều người nói, cứ mỗi lần bước ra khỏi cửa nhà là thấy phập phồng. Con đường nào cũng đầy bất trắc. Đi đúng luật và lái xe cẩn thận cũng có thể bị những chiếc xe “điên” bị mất tay lái cán chết. Ngay cả đi bộ cũng không an tâm. Mỗi lần băng qua đường là một lần đối diện với rủi ro.
Nhưng quan trọng nhất là mất an toàn thực phẩm. Báo chí đã nói rất nhiều về thực phẩm bẩn ở Việt Nam. Hầu như tất cả đều bẩn. Hầu như bất cứ loại gia súc nào cũng được cho ăn các hoá chất độc hại để tạo nạc và tăng trọng. Tệ hại hơn, người ta còn đem bán cả thịt thối rữa, sau khi tẩm ướp bằng các loại hoá chất để bay mùi và săn thịt. Ngày trước, đã có nhiều người giả thịt trâu thành thịt bò. Bây giờ, “tài” hơn, người ta còn biến cả thịt heo thành thịt bò. Thịt giả như vậy cũng được đi. Nhưng vấn đề là để làm giả như thế, người ta lại sử dụng các loại hoá chất độc hại để nhuộm màu thịt. Ăn chúng, người ta ăn cả các chất có thể gây ung thư.
Thịt đã thế, rau trái cũng thế. Cũng đầy hoá chất. Hoá chất trong phân bón và trong các loại thuốc trừ sâu. Hoá chất còn được dùng để ướp trái cây cho chúng bắt mắt hơn. Ngay cả nước dừa cũng không an toàn. Để trái dừa có màu tươi như mới, người ta lại nhúng chúng vào hoá chất. Lại hoá chất.
Trước, người ta tưởng ăn cá tôm và các loại hải sản là an toàn. Nhưng không phải. Tôm cá và hải sản nuôi trong các hồ nhân tạo cũng nhiễm đầy các chất cấm. Còn tôm cá và hải sản được đánh từ sông và biển? Từ đầu tháng 4 vừa rồi, chúng lại cũng bị nhiễm độc. Hàng trăm tấn cá bị chết, tấp trắng các bờ biển từ Hà Tĩnh vào đến Huế, kéo dài cả hơn 200 cây số. Chính quyền còn ú ớ trong việc xác định nguyên nhân cá chết nhưng có một điều chắc chắn: chúng bị nhiễm độc các loại hoá chất do con người thải ra. Thành ra tôm cá đánh bắt từ biển khơi cũng không còn an toàn nữa.
Thịt: độc. Tôm cá: độc. Rau, trái và củ: độc. Cả không khí người ta thở, đặc biệt tại hai thành phố lớn, Hà Nội và Sài Gòn, cũng nhiễm đầy chất chì và thuỷ ngân: độc. Cả nước bị nhiễm đầy chất độc. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tỉ lệ người Việt Nam mắc bệnh ung thư rất cao. Càng ngày càng cao.
Lâu nay, nói đến những khó khăn mà Việt Nam đang đối diện, chúng ta hay nghĩ đến các yếu tố chính trị và địa chính trị, đến vấn đề dân chủ và nhân quyền, đến chuyện các đại công ty phá sản và nợ công chồng chất. Nhưng ngay cả về phương diện xã hội, liên quan đến chuyện ăn uống và hít thở hàng ngày, Việt Nam cũng đối diện với bao nhiêu nguy hiểm.
Tôi cứ tự hỏi: Trong một khí quyển như thế, làm sao người Việt Nam có thể sống được và tương lai sẽ đi về đâu?
Tự dưng lại nhớ đến bài thơ “Đất nước mình ngộ quá phải không anh” của Trần Thị Lam, một cô giáo dạy Văn ở Hà Tĩnh, viết sau biến cố hàng trăm tấn cả bị chết ở miền Trung. Bài thơ đăng trên facebook của cô, sau, công an địa phương buộc cô phải gỡ xuống. Lời thơ đơn giản, thật thà, nhưng thể hiện được những trăn trở của cả hàng triệu người Việt Nam hiện nay.
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…