Thấy cây ớt ông ra trái đẹp thích quá. Cây của tôi vừa mới có bông lớn bằng hạt..cám. Hy vọng có vài trái cho đỡ tủi.
Printable View
Thấy cây ớt ông ra trái đẹp thích quá. Cây của tôi vừa mới có bông lớn bằng hạt..cám. Hy vọng có vài trái cho đỡ tủi.
Bên này người ta vẫn trồng rau vào thùng xốp như vậy vào mùa nắng. Cô Huyền coi nó dể dàng chừng nào.
Hình như ông tom là ông tab, cmt cứ phải ngắt mấy nhát mới chịu được. Khen thằng cá dán cởi trần có gu ăn mặc cá tính thì em chịu rồi :lolz
@Thợ Điện: Hôm nay em đã xem phim Rạp Chiếu Phim Thiên Đường, nhạc nền hay quá đúng bài em mê. Thích nhất đoạn nhạc Toto chờ Elena dưới cửa sổ, hóa ra nhạc trong phim "Người Nơi Biên Giới" của HK nhái nhạc phim này. Có điều không hiểu vì sao bác Alfedo lại nhất định khuyên Toto không được trở về quê nhà? Có đoạn bác Alfedo nói "ta chọn bạn qua vẻ bên ngoài, kẻ thù qua tài trí" từ chối làm bạn với Toto chỉ vì chú bé quá ranh mãnh làm buồn cười quá cơ ... hehe, lâu lắm rồi mới xem bộ phim hay vậy -bd
Ngày 12-12-1936, giữa lúc tình thế dân tộc Trung Hoa đang “ngàn cân treo sợi tóc”, hai Tướng Quốc dân đảng là Trương Học Lương và Dương Hổ Thành đã anh dũng phát động cuộc binh biến Tây An bắt giam Tưởng Giới Thạch gây chấn động thế giới.
Vị Thiếu soái lừng danh
http://upload.wikimedia.org/wikipedi...g_Xueliang.jpg
“Nhà tôi trên sông Tùng Hoa miền Đông Bắc, nơi ấy có nhiều rừng núi và mỏ than ...” - mỗi lần nghe khúc ca quen thuộc của người dân Đông Bắc Trung Hoa về những năm 30 thế kỷ 20, trong lòng ông lão người Hoa đã qua trăm tuổi đang định cư tại Honolulu, Hawaii, Mỹ, lại bùng lên bao nỗi niềm thương nhớ cố hương mà ông đã phải xa rời từ thời trai trẻ, không bao giờ được quay trở về. Ông lão ấy chính là Thiếu soái Trương Học Lương lẫy lừng một thuở. Ngày 3-6-2000 là sinh nhật lần thứ 100 của ông, cuộc đời trăm năm với bao sóng gió cứ cuồn cuộn hiện về trong ký ức...
“Học theo Trương Lương”
Thân phụ Trương Học Lương là Trương Tác Lâm, một thủ lĩnh quân phiệt hùng mạnh chiếm cứ cả miền Đông Bắc rộng lớn của Trung Quốc. Ông từng kéo quân về khống chế Bắc Kinh, được tôn xưng là “Đông Bắc Vương”. Sau ông đem quân về thần phục triều Thanh để cùng hợp sức chống Nhật, nhưng vẫn giữ vị thế độc lập với lực lượng quân sự hùng mạnh.
Ngày 3-6-1901, chính thất phu nhân của Tác Lâm là Triệu thị sinh hạ một trai, đặt tên là Trương Học Lương, ý là học theo Trương Lương-vị mưu sĩ khai quốc công thần triều Hán, hiệu là Hán Khanh. Lương từ nhỏ thông minh, rất được phụ thân yêu thương. Tuổi thanh niên, Học Lương có phong độ tao nhã, cùng với Chu Ân Lai, Uông Tinh Vệ, Mai Lan Phương (nghệ sĩ kinh kịch nổi tiếng) được tôn xưng là “Tứ đại mỹ nam tử” thời Dân quốc.
Ngày 4-6-1928, Trương Tác Lâm bị quân Quan Đông của Nhật bắn chết khi đang thị sát khu đường sắt ngoại ô Thẩm Dương. Trương Học Lương thừa kế nghiệp cha trở thành người thống trị miền Đông Bắc.
Ông ra sức phát triển kinh tế vùng này, thực hiện cải cách quân sự, chính trị, khiến “quân Đông Bắc” trở nên một lực lượng quân sự đáng gờm trong tình thế “quần hùng cát cứ” ở Trung Quốc.
Vì sự thống nhất nước nhà, Trương Học Lương xuất phát từ đại cuộc, trong ngày nhậm chức ông gửi thông điện đến Tưởng Giới Thạch và các phe phái khác nêu rõ tôn chỉ của mình là yêu nước yêu dân, quyết không ngả theo Nhật. Và cũng chính vì thế, ngày 19-12-1928, Học Lương vẫn quyết định đem quân Đông Bắc phục tùng hiệu lệnh Chính phủ Quốc dân của Tưởng Giới Thạch, tránh cho Trung Quốc rơi vào cuộc chiến nồi da xáo thịt khi đang ngả nghiêng trước hiểm họa bị Nhật Bản thôn tính.
Thiếu soái trẻ nhất Trung Hoa
Ngày 18-9-1930, cuội đại chiến ở Trung nguyên giữa Tưởng Giới Thạch với Diêm Tích Sơn, Phùng Ngọc Tường bùng nổ. Trương Học Lương kéo quân về dập tắt cuộc nội chiến, giúp Tưởng thống nhất, lại giải tán các phe phái của Uông Tinh Vệ. Trương Học Lương được phong Thiếu soái, phó Tổng Tư lệnh Hải - Lục - Không quân Trung Hoa. Lúc ấy ông mới 29 tuổi.
Năm 1931, Nhật tấn công chiếm lĩnh Đông Bắc đưa Phổ Nghi lên lập nhà nước Mãn Châu. Nhật đưa ra yêu cầu đóng cửa công sở và triệt quân trấn thủ của Trung Quốc ở Hà Bắc cùng nhiều yêu sách khác. Sau đó, Nhật tấn công Thượng Hải, tiến tới chiếm lĩnh toàn Trung Quốc. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, dân tộc lâm nguy, Trung Quốc vẫn liên tục xảy ra nội chiến.
Tưởng Giới Thạch chủ trương thoái lui nhượng bộ quân Nhật, đề xuất phương sách thống nhất nội chiến bằng võ lực, “Muốn chống ngoài tất phải an trong”. Vì thế, ngày 18-9-1931, quân Nhật gây “Sự biến 18-9”, pháo kích vào đại bản doanh Thẩm Dương mà không bị chống trả nên đã dễ dàng chiếm lĩnh nơi đây. Cả miền Đông Bắc rộng 1,3 triệu km2, hơn 30 triệu đồng bào bị quân Quan Đông khống chế.
s
Tháng 10-1936, Hồng quân của Mao Trạch Đông thực hiện “Vạn lý trường chinh” tiến đến Thiểm Bắc. Tưởng gấp rút điều động Trương Học Lương chỉ huy quân Đông Bắc, Dương Hổ Thành chỉ huy quân Tây Bắc, Hồ Tông Nam chỉ huy quân Trung ương cùng tiến lên Thiểm Bắc thực hiện chiến dịch “Tây Bắc sào Cộng” đánh nhau với Hồng quân. Trương Học Lương cám cảnh nỗi nhục nước mất nhà tan, người trong nước xâu xé lẫn nhau nên tìm mọi cơ hội để khuyên can Tưởng Giới Thạch đình chỉ nội chiến, một lòng chống Nhật. Phía ĐCS cũng nhiều lần đề nghị hợp tác, nhưng đều bị Tưởng cự tuyệt...
Đầu tháng 12-1936, Tưởng Giới Thạch sau khi làm lễ mừng thọ lần thứ 50 thì về phân hiệu Trường Quân sự trung ương Quốc dân đảng ở cố đô Lạc Dương nghỉ ngơi. Tại đây, Tưởng tiến hành hội đàm quân sự bí mật, thôi thúc 3 cánh quân chủ lực tấn công trận cuối cùng với Hồng quân. Lúc này trùm mật vụ Đới Lạp vừa từ Nam Kinh đến, vội vàng trao cho Tưởng một tin tình báo quan trọng: Trương Học Lương đang bí mật tiếp xúc với một số yếu nhân của Hồng quân. Tưởng lập tức chỉ thị Đới Lạp làm rõ việc này.
Nhưng vì lúc này trong đầu Tưởng Giới Thạch tràn ngập những tin tình báo của đặc vụ về việc Trương Học Lương và Dương Hổ Thành “bất hòa”, “xung đột”, song Tưởng tin ở Học Lương là người trung nghĩa, quyết không làm phản Tưởng, do đó không để tâm đến tin báo thuộc loại “binh gián”của Đới Lạp.
Ngày 9-12-1936, tại Tây An hơn 10.000 học sinh sinh viên biểu tình thỉnh nguyện, yêu cầu đình chiến. Tưởng bèn cho quân đội vây phòng ở Lâm Đồng, lại lệnh cho Trương Học Lương và Dương Hổ Thành đem quân đàn áp. Học Lương thấy tình thế nguy cấp, một mặt ra sức khuyên can học sinh sinh viên, một mặt cùng Hổ Thành thuyết phục Tưởng một lần cuối cùng nhưng không thành...
Phát động binh biến, bắt cóc Tưởng Giới Thạch
Ngày 12-12-1936, mọi đường dây liên lạc giữa Tây An và Nam Kinh đột nhiên bị cắt đứt toàn bộ. Trên báo chí cũng không có bất cứ tin tức gì về ủy viên trưởng Tưởng Giới Thạch đang thị sát Tây An.
Đến 1h chiều, Đới Lạp bất ngờ nhận được báo cáo của Giang Hùng Phong cho biết Trương Học Lương, Dương Hổ Thành đã bất ngờ phát động binh biến, bao vây Hoa Thanh Trì, bắt Tưởng Giới Thạch đưa đại lâu Tân Thành.
Tiếp đó là thông điện của Trương Học Lương gửi toàn thể quốc dân, giải thích việc bắt cóc Tưởng Giới Thạch nhằm tạo áp lực để hai đảng thống nhất, kêu gọi toàn quốc đoàn kết một lòng chống Nhật, đề xuất 8 yêu cầu để đình chỉ nội chiến, tiến hành hội nghị cứu quốc... Đồng thời mời đoàn đại biểu của ĐCS Trung Quốc dẫn đầu là Chu Ân Lai, Diệp Kiếm Anh, Tần Bang Hiến đến Tây An tham gia đàm phán giải pháp hòa bình.
Ngay lập tức, tất cả các ủy viên Trung ương tại Nam Kinh triệu tập hội nghị thường vụ khẩn cấp tại Dinh Tổng trưởng Hà Ứng Khâm. Do các tướng lĩnh ở Nam Kinh hầu hết là phe thân Nhật, Nhật không cho Nam Kinh thỏa hiệp với Trương Học Lương và hỗ trợ cho cuộc nội chiến. Hội nghị quyết định tạm thời đưa Phó Viện trưởng Khổng Tường Hy lên thay mặt Tưởng Giới Thạch, bổ sung Bộ Chỉ huy quân sự, Bộ trưởng lục quân Hà Ứng Khâm làm Chỉ huy trưởng quân đội. Hội nghị cũng quyết định tước bỏ mọi chức vụ và truy bắt Trương Học Lương, chuẩn bị quân lực thảo phạt quân phiến loạn, ném bom Tây An... Nguy cơ một cuộc nội chiến dữ dội sắp bùng nổ.
Tống Mỹ Linh hành động
Giữa lúc ấy, Tưởng phu nhân Tống Mỹ Linh từ Thượng Hải bay đến Nam Kinh. Khi biết tình thế chủ chiến của bọn Hà Ứng Khâm, Mỹ Linh rất tức giận vì vừa lo nội chiến vừa sợ nguy hiểm đến tính mạng chồng mình.
Bà lập tức hành động theo kiểu gió lốc, phủ đầu bọn Hà Ứng Khâm là hồ đồ trong việc quyết định xử tội Trương Học Lương và động quân thảo phạt Tây An, truy cứu trách nhiệm của chúng nếu xảy ra nội chiến…
Không phải là người phụ nữ thiển cận, Tống Mỹ Linh biết rằng cuộc binh biến lần này không giống với những lần khác mà nó liên quan đến cả thế giới, nhất là các nước ngoại giao với chính phủ Quốc dân, đặc biệt là sự tài trợ rất lớn về kinh tài của Anh, Mỹ. Nếu để xảy ra nội chiến thì vàng đá tan nát, chính phủ chưa chắc đã còn mà Tưởng Giới Thạch thì hiển nhiên mất mạng.
Ngoại trừ Nhật Bản, các nước đều ủng hộ thái độ của Tống Mỹ Linh vì thấy rõ Nhật đang bức bách Trung Quốc, ảnh hưởng nghiêm trọng đến lợi ích của họ. Lúc ấy Liên Xô đang tập trung đối phó với phát xít Đức, mong muốn chính phủ Tưởng liên quân với Đảng cộng sản chống Nhật để họ phỏi phải tác chiến hai chiến trường một lúc. Vì vậy Liên Xô yêu cầu Trương Học Lương thả Tưởng, chấm dứt nội chiến. Bên ĐCS Trung Quốc thì sẵn sàng hợp tác, cử Chu Ân Lai dẫn đầu đoàn đại biểu đến Tây An hỗ trợ Trương Học Lương giải quyết sự biến.
Vào hang cọp
Ngày 14-12, Tống Mỹ Linh nhờ Khổng Tường Hy liên lạc với Trương Học Lương để đưa cố vấn của Tưởng Giới Thạch là Đoan Nạp cùng Huỳnh Nhân Lâm đến Tây An thăm dò tình hình. Hai “sứ giả” cũng chuyển lời Tống Mỹ Linh khuyên Tương Giới Thạch “đình chỉ nội chiến, một lòng kháng Nhật”.
Tưởng Giới Thạch từ lúc biết mình bị bắt cóc thì tỏ thái độ bất hợp tác, không hội đàm với Trương Học Lương. Đến khi Đoan Nạp đến trình bày sự tình, đưa thư của Tống Mỹ Linh nói rõ âm mưu của phe thân Nhật Hà Ứng Khâm muốn mượn cơ hội này để diệt Tưởng, Tưởng mới thay đổi thái độ, nhưng vẫn không chịu hợp tác.
Do thái độ của Tưởng, ngày 16 -12, Tổng Tư lệnh Hà Ứng Khâm phát lệnh cho không quân thả bom xuống vùng gần Tây An, đưa mười mấy sư đoàn quân trung ương tiến về Tây An. Tình thế rất nghiêm trọng, nội chiến sắp bùng nổ. Lúc này Chu Ân Lai, Diệp Kiếm Anh, Tần Bang Hiến đến Tây An hội đàm với Trương Học Lương, Dương Hổ Thành. Hồng quân cũng đồng thời phái Bành Đức Hoài thống lĩnh quân chủ lực đến đóng ở Diên An, Đồng Quan phối hợp chống quân Hà Ứng Khâm.
Nhưng Tưởng Giới Thạch vẫn không chịu đàm phán, Tống Mỹ Linh vội cử Đoan Nạp đến Tây An lần nữa để báo cáo tình hình. Sợ nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng muốn tạo áp lực cho Trương, Dương sớm thả mình ra, Tưởng chỉ ra lệnh cho Hà Ứng Khâm đình chiến trong 3 ngày. Quân Nhật lúc này công khai viện trợ quân sự cho chính phủ Nam Kinh tấn công Trương, Dương. Vì thế Hà Ứng Khâm đành quyết tâm hành động quân sự quy mô.
Tống Mỹ Linh ra tay
Trước tình hình này, Tống Mỹ Linh biết chỉ có bà là người duy nhất có thể khuyên can Tưởng thay đổi thái độ, đồng ý đàm phán. Bà quyết định cùng Tống Tử Văn đến Tây An. Phe thân Nhật không ai đồng ý, ra sức ngăn cản, cho rằng chuyến đi này là vào hang hùm, quá mạo hiểm, chắc chắn sẽ bị Trương Học Lương bắt giam.
Trùm mật vụ Đới Lạp nghe tin Tưởng phu nhân quyết định đến Tây An thì vô cùng lo sợ, phần thì biết nhiệm vụ tình báo của mình không xong để Tưởng bị bắt cóc, phần thì lo chuyến đi này lành ít dữ nhiều. Tuy nhiên, vốn là con người nhạy bén, Đới vẫn đủ tỉnh táo phân tích và nhìn ra các yếu tố an toàn.
Một là Trương Học Lương, Dương Hổ Thành đồng ý cho anh em họ Tống đến Tây An thăm Tưởng là thể hiện có hy vọng giải quyết sự biến bằng hòa bình.
Hai là Trương Học Lương với Tống Tử Văn có quan hệ thân thiết. Phu nhân của Trương - Vu Phụng Chí là con gái nuôi của Tống lão phu nhân Nghê Quế Trân; cha con họ Trương có quan hệ mật thiết với anh em họ Tống. Hai tầng quan hệ như thế thì Trương sẽ không nỡ hạ thủ.
Ba là bản thân Đới Lạp với Trương Học Lương cũng là chỗ quen biết lúc xưa. Trương vốn trọng nghĩa khí, quý tình bạn, có phong thái của hiệp khách, dù thế nào cũng không thể giết Đới.
Ngày 22-12-1936, Tống Mỹ Linh, Tống Tử Văn, Đoan Nạp, Đới Lạp, đầu bếp và người hầu của Mỹ Linh cùng phi công, 7 người từ sân bay Nam Kinh lên 1 chiếc Focker bay thẳng đến Tây An.
Tưởng Giới Thạch vẫn còn nghi ngờ Trương Học Lương gây binh biến để hại mình cướp binh quyền nên suốt thời gian bị giam lỏng luôn tỏ thái độ bất hợp tác, không nói chuyện, thậm chí tuyệt thực. Vì vậy khi thấy Tống Mỹ Linh “liều lĩnh vào hang cọp” thăm mình thì thất kinh: “Sao phu nhân lại đến nơi này?”.
Nói rồi lắc đầu, sa nước mắt. Mỹ Linh vội trấn an, kể rõ tình thế của chính phủ Nam Kinh và âm mưu của phe thân Nhật muốn nhân dịp này để hại Tưởng, nói rõ mục đích của Trương Học Lương, Dương Hổ Thành và bên ĐCS là muốn cùng hợp tác chống Nhật chứ không có ý gì khác. Vấn đề hiện tại là phải giải quyết ổn thỏa sự biến, Mỹ Linh quyết định đại diện cho Tưởng Giới Thạch để hội kiến với bất cứ ai mà Tưởng không gặp.
Ngày 23-12-1936, Tống Tử Văn, Tống Mỹ Linh có cuộc đàm phán với phái đoàn đại biểu của ĐCS Trung Quốc, đứng đầu là Chu Ân Lai. Tiếp đó, ngày 24-12, Tưởng Giới Thạch, Trương Học Lương, Dương Hổ Thành hội đàm với ĐCS. Hai bên thống nhất quan điểm là chấm dứt nội chiến, cùng nhau chống Nhật. Tuy Tưởng Giới Thạch không ký vào hiệp nghị đàm phán nhưng hứa lấy “tư cách lãnh tụ” đảm bảo sẽ chấp hành hiệp nghị sau khi trở về Nam Kinh. Như vậy sự biến Tây An đã thành công.
Số phận bậc danh tướng
Trước đó, để quyết định vận mệnh của Tưởng Giới Thạch, Trương Học Lương đã chủ trì hội nghị các tướng lĩnh cao cấp quân Đông Bắc và lộ quân 17. Họ thảo luận rất nhiều lần về việc đưa Tưởng trở về Nam Kinh. Nhiều người lo rằng sau khi thả về Nam Kinh thì Tưởng sẽ không chấp hành “đình chỉ nội chiến, một lòng kháng Nhật”, vì thế không thống nhất ý kiến.
Trương Học Lương thấy sự việc càng kéo dài càng thêm rắc rối, nên nói: “... Tôi vì cái gì mà dám phạm tội đại nghịch, dám bắt Tưởng Giới Thạch giam ở Tây An? Mục đích là nhằm đi đến “đình chỉ nội chiến, một lòng chống Nhật”.
Nếu chúng ta cứ trù trừ không quyết, không nhanh chóng đưa Tưởng về Nam Kinh thì cuộc nội loạn ở Trung Quốc còn lớn hơn hiện nay rất nhiều. Nếu vì tôi làm cho quốc gia nội loạn thì tôi là thiên cổ tội nhân. Nếu vậy thì tôi sẽ tự sát, tạ tội với quốc dân”. Cả hội trường đều cảm kích tấm chân tình của Trương Thiếu soái, nhất trí đưa Tưởng trở lại Nam Kinh.
Chiều ngày 25-12-1936, gió tây bắc lạnh lùng cuốn cát vàng phủ kín cố đô Tây An. Trên sân bay Tây An, Tưởng Giới Thạch cùng anh em họ Tống lên máy bay an toàn trở về Nam Kinh. Dù rất nhiều người ngăn cản, trong đó có cả Chu Ân Lai ra đến sân bay khuyên ngăn, nhưng Trương Học Lương vẫn khẳng khái hộ tống Tưởng về Nam Kinh để bảo đảm uy tín cho lãnh tụ.
Hơn nửa thế kỷ bị cầm tù
Ngày 7-7-1937 xảy ra sự biến Lư Câu Kiều, Trung Quốc bước vào giai đoạn toàn quốc chống Nhật. Đây là ngày mong đợi của Trương Học Lương. Nhưng tiếc thay cũng ngày này Tưởng Giới Thạch trở mặt, ra lệnh bắt giam Trương Học Lương, mở tòa án quân sự xử Học Lương 10 năm tù khổ sai. Sau đó ông được Tưởng “đặc xá” nhưng lại giao cho quân ủy “quản thúc nghiêm ngặt”.
Do chiến cuộc biến đổi ác liệt, Trương Học Lương bị đưa đi khắp các nhà giam ở Nam Kinh, Triết Giang, An Huy, Giang Tây, Hồ Nam, Quý Châu... Phu nhân ông là Vu Phụng Chí cũng theo chồng phiêu bạt khắp nơi. Năm 1940 Vu Phụng Chí bị ung thư vú không thể theo chồng được nữa, phải tìm cách sang Mỹ chữa trị và vĩnh viễn chia tay. Người bạn gái của Trương Học Lương là tiểu thư Triệu Tứ thay Vu phu nhân chăm sóc Trương.
Ngày 2-11-1946, Trương Học Lương bị giải đến Trùng Khánh rồi bí mật đưa sang Đài Loan giam ở Ôn Tuyền, sau chuyển sang Âm Dương Sơn gần Đài Bắc. Mùa xuân năm 1959, tuy đã hết hạn “quản thúc” như Tưởng Giới Thạch vẫn lấy lý do “bảo vệ” để tiếp tục giao cảnh sát giam lỏng trong một biệt thự ở bắc Đài Bắc.
Ngày 4-7-1963 Trương Học Lương (64 tuổi) kết hôn với tiểu thư Triệu Tứ (52 tuổi) sau 36 năm hoạn nạn bên nhau. Triệu Tứ tức Triệu Ỷ Hà, con gái của Thứ trưởng Bộ Giao thông của chính phủ Bắc Dương Triệu Khánh Hoa. Năm 16 tuổi cô bỏ nhà theo Học Lương gây xôn xao dư luận một thời, khiến Triệu Khánh Hoa phải tuyên bố từ con.
Năm 1961, trong kỷ niệm 25 năm “Sự biến Tây An”, khi người em thứ 4 của Trương Học Lương là Trương Học Tư - đang giữ chức Phó Tham mưu trưởng Hải quân Trung Quốc - đến kính rượu Thủ tướng Chu Ân Lai, Chu Thủ tướng chảy nước mắt nói: “Đã 25 năm rồi, Dương tiên sinh hy sinh cả nhà 4 người, còn Trương tiên sinh vẫn còn bị cầm tù ở Đài Loan, làm sao không khiến mọi người đau lòng vì họ chứ!”.
Anh hùng di hận...
Ngày 5-4-1975 Tưởng Giới Thạch qua đời. Khi sắp mất ông ta vẫn còn dặn con là Tưởng Kinh Quốc rằng: “Trương Học Lương là “hổ trong lưới”, không được thả về”. Nhưng Tưởng Kinh Quốc vốn trọng Học Lương nên để cho ông được sống tự do hơn. Ngày 20-10-1980, được Tưởng Kinh Quốc sắp xếp, Trương Học Lương lên chiếc chuyên cơ đến đảo Kim Môn tham quan. Đứng trên mỏm Cổ Ninh - nơi gần đại lục nhất, Trương Học Lương đứng trước kính viễn vọng nhìn về tổ quốc và khóc, chỉ nói được một câu:“Phong cảnh đẹp quá!”.
Ngày 1-6-1990, lễ thượng thọ 90 tuổi của Trương Học Lương được tổ chức long trọng tại nhà hàng Viên Sơn, Đài Bắc. Từ đây Trương Học Lương mới thật sự được tự do. Các hãng thông tấn các nước đua nhau đến phỏng vấn ông. Trả lời phỏng vấn của đài NHK Nhật Bản, Trương Học Lương nói rằng, ông biết là về Nam Kinh sẽ bị Tưởng cầm tù, nhưng vẫn quyết đi. “Tôi là một quân nhân, tôi làm và chịu trách nhiệm về sự biến Tây An, đồng thời tôi phản đối nội chiến, dù hy sinh cũng chẳng quản”.
Ông gởi lời nhắn đến thanh niên Nhật Bản rằng: “Tôi không muốn các bạn trẻ Nhật Bản phạm sai lầm như cha anh trước đây. Không nên dùng vũ lực, dùng vũ lực không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, bài học này lịch sử đã dạy chúng ta”. Đánh giá về Chu Ân Lai, Trương Học Lương cho biết: “Tôi và Chu đều từng học ở Đại học Nam Khai, Thiên Tân. Trước đây có nghe tên của ông ấy. Trong “Sự biến Diên An” dù lần đầu tiên gặp mặt nhưng thân tình như bạn cũ, ý hợp tâm đầu. Chu là người phản ứng rất mau lẹ, hiểu vấn đề sâu sắc, nói một lời là thấu tận tâm can”.
Năm 1995, Trương Học Lương và phu nhân sang định cư ở Hawaii, Mỹ. Ông rất mong muốn được trở về quê cũ Đông Bắc một lần cuối nhưng không thể thực hiện. Ngày 28-5-2000 được chọn làm kỷ niệm 100 năm ngày sinh của Trương Học Lương và 88 năm ngày sinh của Triệu Tứ. Nhân dịp này, Tổng bí thư ĐCS Trung Quốc Giang Trạch Dân đã gởi điện và lẵng hoa chúc mừng.
Chủ tịch chính trị hiệp thương Trung Quốc Lý Thụy Hoàn cũng gởi thư và hoa chúc thọ. Nhưng đáng tiếc là 10 ngày sau đó bà Triệu Tứ bị ngã và lâm bệnh nặng rồi qua đời. Trương Học Lương rất đau xót, thường ngồi xe lăn lặng lẽ không nói. Ngày 15-10-2001, Trương Học Lương từ giã cõi đời, chấm dứt 101 năm phong ba tại thế. Quỹ ngân hàng thế giới đã quyên 100 triệu USD để xây dựng Công viên tướng quân Trương Học Lương và Nhà văn hóa Trương Học Lương tại Honolulu. Ngày 23-10-2003, Tống Mỹ Linh cũng qua đời ở New York, thọ 106 tuổi. Hai con người này có thể nói là “phong vân nhân vật” nổi tiếng và sống thọ nhất trong lịch sử chính trị - quân sự Trung Quốc.
He he, tôi nào dám chê bai vườn rau của bác Lâm. May mà chưa có ý gì đã bị phết cho mấy cây :( . Mà cái số tôi là như vậy. Ra nắng không có ô dù nên cứ hể mà có mưa gió sương tuyết gì là nhắm ngay vào tôi. Lâu dần rồi cũng thấy quen :)
Ông cho cây ớt ăn gì mà chóng lớn vậy?
sau khi mua đất về tôi thường trộn thêm phân của trùng đất (worm castings), chất này rất tốt cho tất cả loại cây và rau, và thêm rong biển (kelp). Sau đó mổi tháng tôi cho phân organic.
Còn cái này là bí mật nghề nghiệp .... tôi đôi khi nói chuyện với chúng :). Thường là nói cám ơn. Chấp hai tay nói cám ơn.
He he, hôm nay ông thức khuya chắc là có nhậu nhẹt rồi. Uống ít mai còn làm nữa. Trồng cây như ông qủa là cây nhà giàu có khác, tôi không thể so bì được. Nhưng cũng phải học hỏi. Cái phần cuối cùng không khó. Tôi sẽ thực hiện nay mai :)
Cách bí mật của bác Gió em cũng thực hiện đều đặn hàng ngày vậy mà giống cây của em cả tháng rồi mới cao được 20 phân với rau muống, còn rau cải mơ thì mới ra có 4-6 lá, nhìn sốt ruột chết đi được ạ. lúc nào ra tưới cây là thì thầm em lớn nhanh lên để chị còn có rau ăn, các em iêu ơi vậy mà tụi nó chả nghe :botay
Em cũng muốn hỏi thêm về các loại phân đạm để bón thêm cho cây, thấy có chị mách trộn phân bò cho tốt. Em đang tính sang bên cạnh nhà có nuôi chục con bò sữa để xin, nhưng thấy kì quá nên chưa dám :D .
@ anh 6 :Bác Tom nói chuyện đến câu thứ 2 là đã nhìn ra bác ý rồi anh ơi. Khách quen nơi đây mỗi người một vẻ thân quen từng câu chữ cách xưng hô ah.
@ Bác Aty ơi cứ thấy bác vẫn ghé quán chơi, bác Lâm thi thoảng trách mắng đùa vài câu bác lại xuề xòa anh mắng em lại nghe. Riết vậy quán mới đúng không khí đầm ấm một nhà bác nhỉ.
Không biết thực hư thế nào người ta nói trồng cây cũng phải có tay. Chắc ông Gió mát tay hơn ông Tý và Huyền:). Tôi thấy những cây tôi trồng thường không có trái trong khi ông nội tôi trồng thì trái sum xuê(dù tôi dành thời gian chăm sóc nhiều hơn ông).
Tôi thuộc týp ghiền cà phê mà. Đương nhiên phải ghé quán mỗi ngày vài bận. Phần số lại thuộc cung bầm dập cho nên chuyện được mắng dài dài cũng là điều tự nhiên. Lại cứ mỗi lần bị mắng thì phải nghe chứ. Khéo mai mốt không có ai mắng thì tội này mang đến kiếp sau, hì.
Cô Huyền thì thầm đòi làm thịt cây thì làm sao cây lớn mau cho được. Tôi sẽ thì thầm với cây là: mau lớn đi, ra bông ra trái mau đi, nếu không tui xấu hổ với ông Wind lắm. Chấp hai tay nói luôn tiếng anh: pờ liz . Vậy thì tôi sẽ có hy vọng nhiều nhỉ.
Ông Tý trồng cây chỉ là nguỵ trang thôi .Mục đích chính của ông là rèn mũi khoan để đi trồng người ,không tin thì các ông cứ về VN xuống Tiền Giang ,Sóc Trăng Rạch Giá với ông ấy .Sẽ được nghe con nít gọi ....Ba...Ba ..vang rân cả xóm
Trồng cây là cả một nghệ thuật ,lúc nào cần dụng công ,lúc nào để vô tâm cho trời đất lo phụ nữa chứ .Mình kiêm hết là sai Cháu Huyền không nghe một câu xa xưa sao ?
Cốt ý trồng hoa ,hoa chẳng nở
Vô tâm cắm liễu ,liễu xanh um
Cháu đừng tập nói năng chuyện trò với cây .Đó là lời lẽ của kẻ hết sức cô đơn ,lời thì thào mang tính triết học hư vô hố thẳm .Cháu cứ hỏi lại ông Gió mà coi
Ông mèo Tom .Tôi rất chán ông .Túm được chân rồi thì phải túm lấy cái khác .Giá phải tay ông Tý ông còn túm tới đâu nữa kìa
Ông nói thì hăng mà lại nhát quá ,lại còn đổ thừa cho Tử vi
Càng đọc càng bực .Ai đời túm được chân rồi lại dắt ra bờ hồ thơm chiếu lệ vài cái rồi về
trời đất !! Ai thì thầm như vậy với cô Huyền mỗi ngày cô Huyền dám lớn không? :) :). Bọn nó có chân chắc bỏ chạy về VN hết rồi.
Cứ hài hoà trong lòng nuôi cho chúng lớn, rồi chuyện ăn uống tính sau đi :).
Nói chung, tôi nghĩ cũng khó, khí hậu bên đó không hợp cho rau cải miền nhiệt đới nên trồng cũng phải khó khăn lắm. Chắc cô Huyền và ông Tý phải nghiên cứu nhiều mới được, chắc phải làm vườn kiến (green house), hoặc để đèn. Cho nên hôm trước tôi gợi ý ông Tý trồng cây cỏ miền Na-Uy cho dể hợp khí hậu. Tôi thì chỉ biết mua đất bón phân, chúng lớn tôi cám ơn.
Về phân bò có nghe nói là phải phơi khô vài ngày. Phân bò nghe nói nóng dùng nhiều có thể hư cây. Tôi có mớ lan, tôi dùng phân hoá học đôi khi lở tay cho nhiều quá là biết liền, vài ngày sau lá trở màu vàng khè là biết chúng bị trúng thực (quá nóng). Có đều lâu ngày chầy tháng thì cô Huyền cũng sẽ mát tay thôi. Cái gì cũng vậy, làm riết thì quen tay.
Ố là la, ai đời trồng cây là nguỵ trang. Phải giả vờ mua lò gas về đổ chì đi câu cá ( chì câu cá bên này bán đắt như quỷ mà câu bị mất lia chia )rồi len lén rèn mũi khoan mới có lý chứ bác :) . Cũng may mà thằng em chưa có lưu lạc miền tây xem sóng nước, chứ lở mồm dại miệng khai ngày xưa có ở qua Bạc Liêu Trà Vinh mấy tháng là "ăng như rì" bị bác bủa cho 1 mẻ. Con cá lòng tong chuyến này thoát nạn, hi hi..
He he, ông Wind bật mí cái này gặp bác Lâm vịn ngay. Nhưng ông Wind đang thay dầu mỡ xe nên tay chân bị trơn. Bác Lâm vịn hụt rồi, khè khè.
Ông tom khai báo rất thành thực. Hoan hô ông đó. Phải cứ như vậy mới được. Nhớ là, những chuyện khác đánh chết cũng không khai. Chối dài chối dài, càng chối càng dài. Ông thấy kia, may mà không phải tôi túm châm. Chứ nếu là tôi thì... , sao đây ta? Phải chờ đến khi chi nhánh quán cà phê số 4 mở tiệm tôi mới dám mò vào. Nghĩ lại ông túm chân thôi thì cũng tiếc thật. Nếu là bác Lâm thì không túm, chỉ bế thôi, phải không bác ?
Trồng cây là cả một nghệ thuật ,lúc nào cần dụng công ,lúc nào để vô tâm cho trời đất lo phụ nữa chứ .Mình kiêm hết là sai Cháu Huyền không nghe một câu xa xưa sao ?
Cốt ý trồng hoa ,hoa chẳng nở
Vô tâm cắm liễu ,liễu xanh um
Cháu đừng tập nói năng chuyện trò với cây .Đó là lời lẽ của kẻ hết sức cô đơn ,lời thì thào mang tính triết học hư vô hố thẳm .Cháu cứ hỏi lại ông Gió mà coi
Không lo. không lo. Bác Thợ nói đúng 9 phần . Nhưng còn phần này nữa cơ: Nhà giàu trồng lau thành mía- Nhà nghèo trồng củ tía hóa củ nâu.
Nói vui thế thôi bác Thợ ạ. Huyền cứ yên tâm, Ơn trời mưa nắng phải thì. Cũng phải một vài tuần thì rau cỏ mới lớn được chứ
Cụ Phi nhạc cụ nghe chán chưa ? Tôi làm một loạt nhạc Mỹ cổ điển cho cụ nghe cùng với Nhạc cổ điển Tây phương để cụ nghe nâng giấc đêm Hè
Làm xong gửi về cụ nhé
Ô hô hô voãi quá:suphu
ông cũng không nên cười nhiều.
Đó là chuyện nhân quả. Ông Thợ chọt tôi một cái, tôi thấy hứng ổng bị tôi chọt lại một cái. Cả hai đều chấp nhận chơi vậy. Tôi bị ổng chọt cũng vì cái nhân. Tôi lại triết học hư vô hố thẩm nữa rồi, thôi tôi phải im lặng hố thẩm đây. Cuối tuần tiếp tục.
À cô Huyền, hồi nãy nói "nhiều" phân bò là lượng phân bò nhiều so với lượng đất. Nếu dùng thì nên để lượng phân bò ít ít so với lượng đất trước, rồi tư từ quen tay thì tăng lên nếu thấy cần.
Nói đến Tây Tạng thường chúng ta liên tưởng đến một đất nước phật giáo đầy bí ẩn được che giấu giữa những dãy núi tuyết Hy Mã Lạp Sơn. Đến đây, người ta còn tìm được cảm giác thư thái bình yên trong tiếng chuông chùa ngân vang. Đi qua những cánh đồng bạt ngàn của dân du mục, những dãy núi tuyết, người ta có cảm giác đi qua đủ mọi hỷ, nộ, ái, ố của cuộc đời để rồi thấy lòng mình như được gột rửa, trở nên thanh sạch và yên bình hơn.
Ở đất nước phật giáo đầy bí ẩn này, người ta còn truyền nhau những câu chuyện huyền bí về nhũng vị Đạt Lai Lạt ma, là hiện thân lòng từ của chư phật và Bồ Tát.
Đức Đạt Lai Lạt ma đầu tiên của Tây Tạng chính là Gendun Truppa (1391 - 1475). Ngài được sinh ra trong một gia đình thuộc thành phần chăn nuôi du mục. Họ đã di cư từ miền đông Tây Tạng đến những cao nguyên mênh mông nằm tận phía tây. Họ tạm định cư trên một cánh đồng nhỏ ở Shabtod, nằm trong thung lũng Srad gần Shigatse và cách chùa Sakya không xa lắm.
Theo sử ký Tây Tạng thì cậu bé được sinh ra trong chuồng bò, nơi mà gia đình họ đang ẩn náu ở đó để tránh khỏi sự tấn công của bọn thổ phỉ. Nhưng sau khi cậu bé được sinh ra, cả gia đình cậu bé bị sự truy lùng của bọn thổ phỉ, nên đều bỏ trốn. Họ để lại hài nhi được giấu sau những tảng đá và quấn trong tấm chăn ấm áp.
Sáng hôm sau những người chăn cừu quay trở lại. Họ vô cùng kinh ngạc khi thấy hài nhi được bình yên vô sự và một con quạ thật to đang canh gác cho cậu bé khỏi sự đe dọa của những bầy quạ, kền kền và những con chó hoang dã khác. Các nhà tiên tri sau này cho rằng con quạ ấy chính là hiện thân của Mahakala, một dạng thần Hộ Pháp của đức Quan Thế Âm và vị thần Mahakala đã theo hộ trì cho cậu bé ấy suốt đời.
Khi còn là một đứa trẻ, cậu bé đã thể hiện khả năng về tôn giáo của mình qua nghệ thuật chạm khắc những câu mật chú và những lời cầu nguyện trên các tảng đá trong lúc đang chăn giữ gia súc. Năm lên bảy, lúc cha qua đời, người mẹ đã đưa ngài đến Nartang, một ngôi chùa của phái Kadampa để làm thị giả và học hành dưới sự giám hộ của người cậu tên là Geshe Chosey. Ngài được đặt tên mới là Padme Dorje (có nghĩ là hoa sen sấm sét), và được học hành với một số vị cao tăng.
Để thể hiện lời hứa của mình, vị viện trưởng Drubpa Sherab - một đạo sư nổi tiếng - đã nhanh chóng tạo mọi cơ hội cho ngài được học hành, dìu dắt, chở che và truyền trao nhiều giáo lý. Sau đó, ngài được xuất gia với pháp danh là Gendun Drub, thậm chí còn được thọ nhận những sự giúp đỡ về mặt vật chất vì gia đình ngài rất nghèo.
Trước năm hai mươi lăm tuổi, ngài đã hoàn tất việc thọ giới và trở thành một vị tăng thực thụ với pháp hiệu Gendun Drup hay Gendun Truppa (có nghĩa là sự hoàn hảo của đức hạnh) và được học hành dưới sự hướng dẫn từ bốn mươi đến năm mươi vị lạt ma.
Sau đó, Gedun Truppa đã rời khỏi Nartang và đến trung tâm Tây Tạng để theo đuổi việc học hành cao hơn ở một số trường đại học Phật giáo khác. Trong số hơn sáu mươi vị thầy mà ngài đã từng được học hỏi và thọ giáo, có ba người thầy đặc biệt ảnh hưởng đến cuộc đời của ngài. Người thứ nhất là viện trưởng Drubpa Sherab, kế đến là ngài Tsongkhapa và cuối cùng là nhà hiền triết Sherab Sengge.
Trong lần ngài diện kiến với Tsongkhapa vào năm 1415, bậc thầy lãnh đạo tinh thần vĩ đại ấy đã xé một mảnh áo ca sa của mình đưa cho ngài và tiên đoán tương lai thành công của ngài. Nhờ sự giúp đỡ của Tsongkhapa và đệ tử sau này của ông là Khadrub, ngài đã được thọ nhận sự đào tạo cao cấp trong dòng dõi Kadam của bậc đạo sư Atisha và trở thành một trong những vị trưởng tử của đạo sư.
Trong suốt mười hai năm ở trung tâm Tây Tạng, Gedun Truppa đã nhập thất, thiền định và học hỏi không ngừng, cuối cùng đạt được chức vụ Viện trưởng ở Ganden và do đó ông đã đảm nhiệm vai trò lãnh đạo của phái Gelupa.
Một trong những tiểu sử của Tây Tạng về Gedun Truppa đã chép rằng ngài đã đặc biệt nổi tiếng nhờ vào sự duy trì cả ba cấp độ của giới luật. Ngài cũng thọ trì và tinh thông về các dòng Mật tông của Tara và Kalachakra. Nói chung, ngài đã thể hiện chính mình là một tăng sĩ mẫu mực: trước hết là học hành, nghiên cứu bằng quá trình văn - tư - tu của mình để đạt được sự giác ngộ và sau đó là cống hiến cả cuộc đời mình cho sự truyền bá đạo pháp, để lại những tác phẩm giá trị và xây dựng các trung tâm tâm linh cho hậu thế.
Gedun Truppa đã để lại cho hậu thế vô số các tác phẩm của mình, bao gồm bảy tập lớn với hàng trăm đề tài. Có một số tác phẩm như những chú giải của ngài về Giới và Luận dài đến hơn cả nghìn trang. Thêm vào đó là nhiều sáng tác về thơ văn - một trong những chủ đề hệ trọng của Tây Tạng, và nhiều tiểu luận đã trở thành một trong những di sản lớn nhất của ngài.
Do sự nổi tiếng của ngài và trên thực tế ngài là một tăng sĩ Kadampa nên những tác phẩm và sự truyền bá của ngài đã có ảnh hưởng hết sức sâu rộng. Thể loại văn viết của ngài rất cụ thể, cặn kẽ và hết sức rõ ràng trong việc biểu đạt những ý nghĩa cơ bản, tuy nhiên văn phong lại hết sức khiêm nhường.
Gedun Truppa còn được biết đến như là một nhà xây dựng rất nổi tiếng nhờ công trình xây dựng Tashi Lhunpo - ngôi chùa được mệnh danh là “đỉnh núi của sự phúc lành” ở Tsang gần Shigatse, như một tượng đài kỷ niệm đối với vị thầy đã quá cố của ngài – thầy Khasgrub. Ngôi chùa ấy đã trở thành một trong những trụ sở đồ sộ nhất của phái Gelupa và là tổ ấm cuối cùng của Panchen Lama - người duy nhất có uy thế toàn diện đứng thứ hai sau đức Đạt Lai Lạt ma.
Bắt đầu từ năm 1447, ngài đã đích thân giám sát toàn bộ công trình xây cất chùa Tashi Lhunpo, sau đó trở thành vị viện chủ đầu tiên của ngôi chùa ấy và duy trì vị trí chủ chốt này cho đến cuối đời. Ngài cũng đã nỗ lực quyên góp vật chất, tài chính và tìm kiếm những người thợ khéo léo lành nghề.
Ngài là người của thời kỳ phục hưng, thời kỳ làm sống lại nghệ thuật và văn học dựa trên những hình thức cổ điển. Thậm chí ngài còn tự mình điêu khắc một số hình tượng trong các ngôi chùa. Dường như ngài luôn góp sức vào các công trình xây dựng của các chùa chiền khác và thậm chí được tín nhiệm và giao phó cho quyền hành về công trình xây cất chùa Drepung.
Chuyện tái sinh kỳ lạ?
Gedun Truppa dường như vô cùng hoàn hảo về sức mạnh tuyệt đối của ý chí, nhân cách và lòng quyết tâm. Tiếng chuông như ám chỉ ngài đã trở thành một bậc tâm linh siêu phàm ngay từ thời còn thơ ấu, thực hiện những phương châm của chính mình, không cần quan tâm đến những gì thiên hạ bàn tán về mình.
Tiểu sử bằng tiếng Tây Tạng đã nhấn mạnh về ngài với những phẩm chất của một tâm hồn bình thản, cách xử sự điềm đạm, khiêm nhường, và hoàn toàn không có tâm ganh tỵ hay tranh đua, không hề tự khen mình hay chê người.
Người ta kể lại rằng, Gedun Truppa viên tịch vào năm 1475 trong tư thế mà ngài đã chọn. Khi ở độ tuổi 84 với sức khoẻ không được tốt, ngài đã nói với các đệ tử là ngài sắp sửa “ra đi” và đã truyền cho họ những lời huấn thị sau cùng. Sau khi căn dặn họ phải luôn luôn ghi nhớ và thiền định về giáo lý Phật đà, ngài đã nhập mật định bằng phương pháp “Yoga trong giai đoạn hoàn tất”.
Truyền thuyết kể lại rằng, thân thể của ngài bắt đầu chuyển dạng từ một người già nua trở nên trẻ trung và phát hào quang rực rỡ. Ngài giữ nguyên trạng thái như thế trong vòng 49 ngày, không thở và tim cũng không đập, Ngài ngồi trong tư thế tukdam, một trạng thái huyền bí giữa sống và chết, ý thức dần dần rời khỏi tim và cơ thể được duy trì nguyên vẹn nhờ năng lực của thiền định.
Các tài liệu nghiên cứu về Phật giáo Tây Tạng còn truyền rằng, vị Lạt ma này đã nguyện rằng sau khi chết sẽ tái sinh để cứu độ chúng sinh và hoàn tất những gì mình chưa làm xong. Theo đại sư Gedun Truppa thì khi hóa thân trở lại trần gian, ông sẽ đầu thai qua các vị Đạt Lai Lạt ma.
Để các đệ tử biết được mình sẽ hóa thân vào người nào, đại sư đã chỉ rõ một vài thứ đồ dùng hằng ngày của mình và viết một bài kệ đặc biệt, ngày sau cứ theo đó mà suy đoán. Sau khi đại sư Gedun Truppa viên tịch được hai năm, các đệ tử đã thăm dò, theo dõi, tìm kiếm khắp nơi những gì khả dĩ nói lên được sự tái sinh của ngài.
Chuyện kể rằng, lúc bấy giờ ở một vùng kế cận thủ đô, có một bé trai mới hai tuổi, nhưng ăn nói và hiểu biết thông thạo như người lớn. Nghe được tin này, các đệ tử của đại sư đã tìm đến tiếp xúc. Họ thấy đứa bé trả lời những câu hỏi do họ đưa ra rất trôi chảy. Sau đó là cuộc thử thách, họ đặt những di vật của đại sư Gedun Truppa lẫn lộn với nhiều đồ vật của những vị sư khác trong tu viện trước mặt cậu bé, rồi hỏi những thứ nào người đã thường dùng ngày xưa?
Cậu bé nhìn tất cả các thứ, rồi lựa những di vật của đại sư Gedun Truppa để riêng ra một bên và nói: “Đây là những thứ tôi thường dùng ngày trước”. Các đệ tử vô cùng kinh ngạc, một người nhớ lại bài kệ liền đưa cho cậu bé đọc thử. Không ngờ vào tuổi nhỏ như vậy mà cậu bé lại đọc được cả bài kệ và còn giải thích luôn những đoạn khó hiểu cho mọi người nghe.
Sau khi đã chắc chắn đó là vị hóa thân của đại sư Gedun Truppa, các đệ tử đã rước cậu bé về tu viện và tôn lên làm sư trưởng với danh hiệu là Gedun Gyatso. Tại tu viện, cậu bé được huấn luyện rất kỹ về giáo lý, quy luật và mọi thứ dành cho một vị sư trưởng sau này. Câu chuyện về sự tái sinh của đại sư Gendun được lưu truyền cho tới ngày nay, nó mang đầy màu sắc huyền bí và càng làm cho vùng đất nổi tiếng với những dãy núi tuyết trở nên hấp dẫn hơn.
Ngày tuyệt vời nhất là được đọc bài viết về Tây Tạng của bác Lâm!
Cháu cảm giác như có gió ở bên tai. Thanh trong lạ lắm! Cảm ơn bác Lâm!
He he, ông không cho tôi cười nhiều thì tôi bớt cười lại đây :( .
Chuyện nhân quả tôi cũng tin lắm. Trong cuộc sống tôi tâm niệm là : trồng cây gì thì ra trái đó. Tâm niệm là như vậy, cho nên thú thật là tôi cũng có lúc trồng cây. Nhưng tôi chỉ trồng thôi, cây cho trái hay không thì tuỳ duyên ông ạ. Đấy cũng là 1 trong những cái sướng mà theo tôi là không khó. Dể ợt hà, phải không?
Nói về bài bản triết học thì tôi xin đứng đây nghe ông và ông Thợ, vì tôi đã không bỏ ra thời gian nào để chiêm ngưỡng nó. Thiếu sót thật, nhưng biết sao hơn. Có lẻ trong quán này nói về triết học đông tây thì có 3 người lên tiếng. Những người khác còn đang mắc cở nên tôi chưa thấy.
Tôi có chút thắc mắc khi nghe nói hố thẳm. Không phải thắc mắc hố thẳm là gì, chỉ là tôi nghĩ đã nói về hố thẳm thì cũng nên nói về đỉnh cao chứ hả ông.
Chúc ông 1 tuần làm việc khoẻ khoắn. Mọi thứ cân bằng ông nhé :)
P/s: ông không cho tôi cười là đã tước đi của tôi 1 cái sướng rồi đó :)
Chú Tom cũng thích Nokia 8800 à khi nó mới ra tôi phải mua 460$ chưa thuế .Lại càng mê nó khi xem phim private room do Jodie Foster đóng nàng để nó vào trong cradle charge pin coi đã lắm .Nhưng phải cẩn thận loại Siroco 8801 nhập vào Mỹ mới ngon vì vỏ bằng stainless steeel .Loại 8800 chỉ là nhôm bóng bỏ túi cấn chìa khoá xe hay bị móp .Có một phim nữa là The Island nhân vật chính cũng xài phone này nó la Luxury phone mà chú .Sau này china làm nhái không phân biệt kĩ dễ lầm phải của Finnland mới ngon
Dòng nokia 88 ở VN có slogan là "đẳng cấp là mãi mãi", em chỉ kết những đt không có nhiều tính năng tác dụng, đơn giản gọn nhẹ đẹp + sành điệu. Không muốn nói lại chuyện lúc trước chứ khi nokia dòng 88 nổi lên là em sở hữu những gì mới nhất vừa ra... đàn bà chết mê :)) (đến đàn ông cũng còn phải ghen tỵ nữa là.... ngày xưa ơi, đã xa còn đâu :(( ). Đến bây giờ nhìn nokia sapphire arte vẫn cứ ok, trừ những dòng đt đẳng cấp cao hơn nữa thì không dám so sánh.
Bà Tống Mỹ Linh đúng là nữ lưu hào kiệt khi thấy được sự nặng nhẹ của đại cục mà quyết đoán, vừa giúp chồng vừa giải nguy cho dân tộc khỏi suy vong.
Ông Trương Học Lương tài danh xuất chúng mà cuộc đời bị vùi dập cũng đáng tiếc ! Nhưng đường tình duyên của ông khá tốt khi được "hồng nhan tri kỷ" Triệu Tứ theo hầu, duyên phận đó đã dành từ kiếp trước chăng ? Sự nghiệp đã nghiêng đổ, thân tâm bị buộc giàng mà được thế mới thấu hiểu đạo lý “ … gia hữu bần tri hiền thê” của thánh nhân. Cái sự xu thời, nịnh thế mà bẻm mép đôi khi cũng được vậy, nhưng lại hay ngộ nhận tài ba chứ không phải may mắn.
Ông Thợ định gửi nhạc Tây, nhạc Mỹ cho tôi nghe thì hay quá ! nhưng nghe nói sắp tới ông về chơi thì đem theo có phải tiện hợn không ?. HN bây giờ có dịch vụ xe ô tô điện chạy thong dong quanh Tây Hồ cho khách du lịch ngắm cảnh và những quán cà phê gần hồ cũng không thiếu, đường ven hồ khá đẹp có thể đi máy hoặc đi bộ thoải mái.
Hì, nghe nhạc của ông có một số bài tôi như mường tượng ra người nhạc sĩ đang say sưa công phu với những ngón đàn tuyệt kỹ của mình. Hoặc như bài này cũng rất hay “Danza de “zorba, el Griego”.
Nghe mọi người đang bàn tán về mấy cái di động ngày ấy thấy mê quá. Thập niên 1990, thời mà cái di động có thể chống cướp bây giờ không còn nữa. Sở thích mỗi người xữ dụng di động có khác nhau. Công ty Apple chuẩn bị ra hàng di động mới iP6 trong vòng 15 phút nữa. Hàng quãng cáo nghe hay lắm. Nhưng chỉ coi cho vui thôi, he he.
P/s: hình có thể là bản sao của iP6, bản chính có thể có chút khác biệt.Foto: Jonathan Morrison
Post một bài lên có người chỉ ra chỗ hay thật là thống khoái .Tôi về HN thì ngồi sau xe ông chở hoặc tôi chở chứ đi xe điện làm gì .Tôi trưởng thành trong chốn giang hồ chứ có phải công tử gì đâu .Mà ông Phi ơi ngày xưa hồng nhan tri kỉ nhiều thế ngày nay thì thật chán quá toàn hồng nhan bia ôm
Cho dù có phóng khoáng mấy đi chăng nữa được hàn huyên người cùng thế hệ như uống rượu cổ .Khà một tiếng thấy được cả huơng quá khứ
Ông Trang có hỏi ý tôi về một bản nhạc bạn ông ấy hát . Có thể rất hay nhưng mình không cùng trong thế hệ đấy cũng khó trả lời .Mong ông tha lỗi cho sự vụng về của tôi khi không biết khen hão hehe
Thôi cậu đừng buồn cuộc đời có những ngã rẽ .Có khúc cua gắt phải giảm ga .Những nỗi niềm đó làm vốn sống thêm phong phú
Vui hay buồn gì rồi sau này cũng là vô thường .Triêu như thanh ty mộ như tuyết.Sáng tóc hãy còn xanh biếc mà chiều đã như tuyết trắng
Không được cứu vãn những giấc mộng mà phải cứu vãn niềm tin rồi giấc mộng sẽ tự nó hồi sinh .Nghe rõ chưa ông Frederic
Ông tom nói Biện phu nhân dạy cung nữ đan len làm tôi nhớ đến lời dặn dò sau cùng của Tào Tháo và Lưu Bị, Tào Tháo nói những lời rất hữu ích và chân thực, còn Lưu Bị nói toàn điều sáo rỗng.
Tào Tháo là nhà quân sự tài ba nhưng đời sau cũng gọi ông là Đại văn hào. Ông yêu thơ, nên rất cố gắng khuấy động để lưu giữ thể thơ Tứ Ngôn cổ điển mà không được. Điển hình là bài Đoản Ca Hành
Đối tửu đương ca
Nhân sinh kỷ hà
Thí như triêu lộ
Khứ nhật khổ đa .....
Trước chén rượu ta nên ca hát,
Kiếp con người sống thác là bao ?
Ví như hạt móc sáng nào,
Ngày qua sầu khổ biết bao nhiêu lần.
Ta đứng dậy lòng thêm khảng khoái,
Lòng ưu sầu đeo mãi không phai,
Sầu kia sao được giãi bầy ?
Ta cam mượn rượu quên ngay đất giời !
Hỡi bọn trẻ ! áo người xanh lắm,
Lòng ta buồn ! thăm thẳm vương mây,
Vì chưng có bọn chúng bay,
Lòng ta buồn mãi hôm nay còn buồn .....
Cái nhận thức này rất đúng. Gần đây mấy lần tôi lướt web vào trang xe máy để xem, xe ga thì không thích, còn xe côn tay thì nhìn rất hầm hố cứ như dùng để dọa ma, không đơn giản trang nhã như xe 67 và CD ngày xưa. Có chiếc nào ưng ý thì lại đang bán ở Indo, Thái lan, hoặc Ấn độ. Ngắm xe đang bán ở HN thì có mỗi cái Yamaha yb 125 sp, nhưng là xe China sản xuất ở Trùng Khánh, giá nội địa 1000 $ mà khi về VN giá đội lên thành 40 triệu. hehe, Ô tô thì chưa có nhu cầu nên vẫn sử dựng cái uây tầu đợi đến "mùng thất" hàng Châu Âu tràn vào thì mua vậy.Trích dẫn:
Ông Trang có hỏi ý tôi về một bản nhạc bạn ông ấy hát . Có thể rất hay nhưng mình không cùng trong thế hệ đấy cũng khó trả lời .Mong ông tha lỗi cho sự vụng về của tôi khi không biết khen hão hehe
Ông Tý khoe cái iphone6 chuyên dùng để gọi mấy bà bán rau, khéo thế nhỉ !.Trích dẫn:
Công ty Apple chuẩn bị ra hàng di động mới iP6 trong vòng 15 phút nữa. Hàng quãng cáo nghe hay lắm. Nhưng chỉ coi cho vui thôi, he he.
Điện thoại Nokia thông dụng để nghe goi rất tốt còn hàng cảm ứng thì không hay lắm. Trước tôi dùng cái LG optimus lte2 xem báo lướt web rất thích, sau lần đao cái 'Lịch vạn niên có sẵn 24 tiết khí' không được rồi nghe nói hệ điều hành windo mới đao được, thế là thay đổi đi mua cái Lumia 820 mà không hỏi trước, hóa ra windo dt khác với windo máy tính. Lumia vào wi-fi phải vào cài đặt rồi quay ra mới vào web được chứ không như LG để sẵn ở ngoài, còn cái "danh bạ" lại đổi thành chữ "mọi người" nghe rất mơ hồ. Chợt nhớ tới một quyển sách nào đó viết "pháo 2 ngang 5, mã 8 lên 7", từ ngữ đã thông dụng mà sửa lại nghe rất ngô nghê.
Mới rồi định mua cái LG optimus lte 3 hàng sách tay thì đứa cháu nói "Bác cẩn thận kẻo mua phải hàng cũ dựng lại, hoặc mua phải hàng dởm của China". Điện thoại camera sau ở góc như LG lte2 mới đẹp, LG lte3 camera sau ở giữa tuy hơi xấu nhưng pin khỏe hơn.
Hì hì, hàng xách tay mình lại viết là 'sách tay', nhiều khi viết nhanh cũng sai chính tả.
Tào Thực yêu Chân Thị nhưng Tào Tháo lại gả cho Tào Phi nên Tào Thực thất luyến, khi Chung Thị mất Tào Thực nằm mộng thấy cùng nàng u hội ở bờ sông Lạc Thủy và nàng tặng ông chiếc gối, lúc tỉnh giấc ông làm bài 'Cảm Chân Phú' rất kỳ ảo, ỷ lệ. Về sau Ngụy Minh Đế sửa lại là 'Lạc Thần Phú'
Phiên nhược kinh hồng
Uyển nhược du long
Vinh diệu thu cúc
Hoa mậu xuân tùng
Phảng phất hề, nhược khinh vân chi tế nguyệt
Phiêu phiêu hề, nhược lưu phong chi hồi tuyết
Viễn nhi vọng chi, cảo nhược thái dương thăng triêu hà
Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba.
Dịch phú:
Nhẹ nhàng tựa cánh hồng
Uyển chuyển như phi long
Mặn mà như thu cúc
Xum xuê như xuân tùng
Phảng phất hề, như mây mờ che ánh nguyệt
Phiêu phiêu hề, như gió cuốn theo ngọn tuyết
Xa nhìn, rực rỡ như nắng soi mây lành
Đến gần, trong sáng như phù dung gợn sóng xanh !.
(Điện thoại ông Thợ tặng tôi vẫn giữ thi thoảng nghe nhạc những đêm khó ngủ, vì bàn phím chữ nhỏ nên cũng hạn chế dùng).
Hehe ông Phi thông suốt cổ học nghe ông giải thích thật hết chỗ nghi ngờ .Ông Tom bảo Tào Phi tặng cho Tào Thực cái gối của người yêu dấu tôi nghe lấy làm kì kì .Vì nghĩ cái thằng đã bức bách em mình làm bài thơ thống thiết Củi đậu nấu đậu thì làm gì đủ tâm hồn nghệ sĩ để tặng cái gối
Gối chỉ có tình nhân tặng lẫn nhau thôi .Nay bác Phi tỏ tường là Tào Thực đã nhận nó từ trong một giấc mộng với người tri kỉ .Tuyệt hay!
Tôi phải uống rượu đêm nay cho đến Đáo bỉ ngạn mới thôi .Câu thơ này của ông Tháo có ý nghĩa gì thêm không bác Phi ,sao lại khổ vì bọn áo xanh nhỉ
Hỡi bọn trẻ ! áo người xanh lắm,
Lòng ta buồn ! thăm thẳm vương mây,
Vì chưng có bọn chúng bay,
Lòng ta buồn mãi hôm nay còn buồn ..
nguyên tác Pity the Nation, tác giả là nhà thơ Kahlil Gibran, Từ Linh phỏng dịch.
Khốn khổ nước tôi
Mê tín thì vô hạn
Tôn giáo thì nông cạn
Khốn khổ nước tôi
Mặc áo mình không dệt
Ăn gạo mình không trồng
Uống rượu mình không làm
Khốn khổ nước tôi
Ca ngợi côn đồ là anh hùng
Gọi kẻ xâm lăng là bạn vàng
Khốn khổ nước tôi
Trong mơ thì ghét cay ghét đắng
Tỉnh dậy lại đầu hàng
Khốn khổ nước tôi
Chỉ dám nói năng khi đưa tang
Chỉ dám khoe khoang di sản hoang tàn
Chỉ dám phản kháng khi đầu sắp lìa khỏi cổ
Khốn khổ nước tôi
Chính khách xảo quyệt như chó sói
Triết gia tung hứng chữ làm xiếc
Nghệ thuật bắt chước chắp và vá
Khốn khổ nước tôi
Kèn loa tưng bừng rước kẻ cai trị mới
Rồi tống cổ chúng bằng la hét phản đối
Rồi lại tưng bừng kèn loa đón kẻ cai trị khác
Khốn khổ nước tôi
Vĩ nhân càng nhiều tuổi càng lú
Thánh nhân chờ mãi chưa ra đời
Khốn khổ nước tôi
Cứ chia năm xẻ bảy chơi
Phe nào cũng xưng mình là nước
Pity the Nation
"Pity the nation that is full of beliefs and empty of religion.
Pity the nation that wears a cloth it does not weave
and eats a bread it does not harvest.
Pity the nation that acclaims the bully as hero,
and that deems the glittering conqueror bountiful.
Pity a nation that despises a passion in its dream,
yet submits in its awakening.
Pity the nation that raises not its voice
save when it walks in a funeral,
boasts not except among its ruins,
and will rebel not save when its neck is laid
between the sword and the block.
Pity the nation whose statesman is a fox,
whose philosopher is a juggler,
and whose art is the art of patching and mimicking
Pity the nation that welcomes its new ruler with trumpeting,
and farewells him with hooting,
only to welcome another with trumpeting again.
Pity the nation whose sages are dumb with years
and whose strongmen are yet in the cradle.
Pity the nation divided into fragments,
each fragment deeming itself a nation."
Khalil Gibran (The Garden of the Prophet - 1934)
Ông tom nói đúng rồi. Người lớn tuổi khi xử dụng di động thì cần chữ số lớn dể bấm. Gọi và nghe là đủ. Ngược lại thanh niên tuổi trẻ thì quan tâm với các loại di động hàng mới. Hôm qua trước giờ Apple chính thức ra mắt iP6 thì phóng viên truyền hình bên này cũng có làm 1 phỏng vấn ngắn với các học sinh trung học về iP. Chà, mấy cháu này nói chuyện về sự khác biệt của iP giỏi như người bán hàng.
Ông Phi lại gán cho tôi cái tội mèo chuột gì đây. Sao không nói là gọi cho mấy ông bán rau nhỉ. He he.
Hì, tôi đã xem kỹ những bức ảnh khi ông đi dạo ở Sài Gòn, toàn thấy lân la quang gánh của các bà, các cô chứ có thấy ‘anh bán hàng rong’ nào đâu ?.Trích dẫn:
Ông Phi lại gán cho tôi cái tội mèo chuột gì đây. Sao không nói là gọi cho mấy ông bán rau nhỉ. He he.
- Bài thơ nước ngoài của tác giả là nhà thơ Kahlil Gibran thật cay đắng ! người nghe chỉ biết trầm mặc suy ngẫm vì … quá đúng. Hằng ngày xem báo thấy thế giới thiên tai, tao loạn, những nơi nghĩa khí thì tương trợ, những nơi vô tâm thì bàng quan. tương trợ ắt hao mòn, bàng quan dễ mạnh thêm, đạo trời liệu có thế chăng ?. Thôi, mặc kệ thế sự ! cứ cờ quạt, thơ nhạc, cà phê cho vui.
Đấy là tâm sự của ông Tháo, có thể ông thương dân chúng trong đó có bọn học trò áo xanh, có thể là một hình bóng yêu kiều thời thơ ấu, có thể là Quách Phụng Hiếu tài danh bạc mệnh, nhưng cũng có thể là Lưu Bị ranh mãnh mà ông muốn thu phục. Đêm trước trận Xích Bích ông cao hứng tay cầm vò rượu, tay cầm kiếm múa và hát vang bài thơ này sau khi đã hạ gục một ‘gàn quan’.Trích dẫn:
Tôi phải uống rượu đêm nay cho đến Đáo bỉ ngạn mới thôi .Câu thơ này của ông Tháo có ý nghĩa gì thêm không bác Phi ,sao lại khổ vì bọn áo xanh nhỉ ?
Nguyên văn bài 'Đoản Ca Hành':
Đối tửu đương ca,
Nhân sinh kỷ hà,
Thí như triêu lộ,
Khứ nhật khổ đa.
Khái đương dĩ khảng,
Ưu tư nan vong,
Hà dĩ giải ưu ?
Duy hữu Đỗ Khang.
Thanh thanh tử câm,
Du du ngã tâm,
Đãn vi quân cố,
Trầm ngâm chí kim.
U u lộc minh,
Thực dã chi bình,
Ngã hữu gia tân,
Cổ sắt xuy sênh.
Minh minh như thủy,
Hà thời khả xuyết ?
Ưu tòng trung lai,
Bất khả đoạn tuyệt.
Việt mạch độ thiên,
Uổng dụng tương tồn,
Khiết khoát đàm yên,
Tâm niệm cự ân.
Nguyệt minh tinh hi,
Ô Thước nam phi,
Nhiễu thụ tam tạp,
Vô chi khả y.
Sơn bất yếm cao,
Thủy bất yếm thâm,
Chu Công thổ bộ,
Thiên hạ quy tâm.
Dịch thơ Đoản Ca Hành
Trước chén rượu ta nên ca hát,
Kiếp con người sống thác là bao ?
Ví như hạt móc sáng nào,
Ngày qua sầu khổ biết bao nhiêu lần.
Ta đứng dậy lòng thêm khảng khoái,
Lòng ưu sầu đeo mãi không phai,
Sầu kia sao được giãi bầy ?
Ta cam mượn rượu quên ngay đất giời !
Hỡi bọn trẻ ! áo người xanh lắm,
Lòng ta buồn ! thăm thẳm vương mây,
Vì chưng có bọn chúng bay,
Lòng ta buồn mãi hôm nay còn buồn.
Con hươu nọ còn buông tiếng gọi,
Kêu u – u ăn cỏ ngoài đồng,
Nhà ta khách quý thật đông,
Tiếng đàn tiếng sao tưng bừng vui ca.
Hình ảnh ấy như là trăng sáng,
Ta đón người xứng đáng hôm nao ?
Nỗi niềm tâm sự nói sao,
Lòng ôm ấp mãi lúc nào mới nguôi ?
Chân đã mỏi khắp nơi đồng ruộng,
An ủi người thật uổng công ta,
Nhớ khi gặp gỡ rời xa,
Chuyện trò yến ẩm ơn ta bao đành.
Sao thưa thớt bên vành trăng sáng,
Nhạn về nam lạc lõng bơ vơ,
Vòng cây bay đến bao giờ ?
Bao giờ tìm được một nơi yên lành ?
Cao hơn nữa, núi xanh không sợ,
Sâu hơn xưa, biển chứa mênh mông,
Chiêu hiền ta nhớ Chu Công,
Mong sao thiên hạ một lòng về đây !.
(Văn học sử Trung Quốc).
Bác nào dùng điện thoại pin ‘khủng’ thì xem tin này nhé.
Bây giờ dùng dt mà không có chữ Madein China rất khó.
(Dân trí) - Đang chạy xe trên đường, chiếc điện thoại “khủng” với các tính năng tiện ích như pin lâu hết, loa to…mà chị Tú Anh mua với giá 600.000 ngàn đồng đã bất ngờ phát nổ làm chiếc quần bị xé toạc, một vùng đùi của chị Tú Anh cũng bị cháy sém.
Điện thoại phát nổ…như pháo
http://dantri4.vcmedia.vn/OlRTd1upOg.../di2-0a2ba.jpg
"Chân dung" chiếc điện thoại phát nổ làm chị Tú Anh bị thương (trích: theo báo Dân Trí).