Ông Nội của bác Đ. thế nào ? Khó thật.
Printable View
Ông Nội của bác Đ. thế nào ? Khó thật.
Bác Gió: Ông tôi theo đạo sống cách ly gia đình mấy mươi năm rồi. Lần này bà mất ông cũng không về mà chỉ sai đồng đạo đến đưa tiễn.
Bác KT: Con trút (hay con tê tê) quê tôi khá nhiều. Hồi còn bé dượng 4 tôi bắt được một con khi đi rừng. Nghe dượng kể bắt con này dễ như bắt rùa, nó gặp người sợ quá nằm co lại chỉ việc bỏ bao đem về. Lúc đó cô 4 tôi sinh con mà không có sữa, nghe bày đem vảy con này nấu với đậu xanh lấy nước uống, sau khi uống xong khoảng vài tiếng cô có sữa lại. Sau đó tụi tôi chôm vảy con này đem đổi cà lem ăn hết.
Thôi thế cũng mừng cho bà ông D ra đi nhẹ nhàng .Ông nhớ tụng niệm cho bà trong vòng 49 ngày này vì thần thức bà rất bơ vơ chưa có chỗ về .
Rất tình cảm nhưng không quyến luyến vì bản chất quyến luyến dễ đưa đến sự bi luỵ ,bám víu vào một kỉ niệm ,một cảm giác .Điều ấy hoàn toàn không tốt cho người sống cũng như người chết
Khi yêu hãy yêu hết mình khi chia tay hãy quên sạch như tình cảm đó chưa hề hiện hữu ,được như thế thì tâm thức ông vô cùng nhẹ nhàng ,mỗi giây phút trôi qua là một khoảnh khắc hạnh phúc .Mỗi cảnh đời sống chỉ một lần
Chiều hôm qua thầy ông rủ tôi đi ăn giò heo muối với vài người bạn ,loanh quanh một lúc thế nào lại lạc nhau ,tìm kiếm lung tung ,đến khi ông gọi được tôi thì tôi đã phi đi xa uống bia một mình rồi .Hôm nay ông gọi điện xin lỗi ráo riết vì nghĩ tôi đi xa mà lại không ngồi được với nhau .Tôi chỉ cười khà khà không hề bực bội Vì các cụ dậy không sai Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định
Ngay khi ông muốn cho đi một cái gì đó chưa có duyên lành dễ gì đã được tiếp nhận
Mai ,ông sẽ quay lại với công việc ,mọi chuyện rồi qua đi ,sung sướng làm sao cái thuở vô tư khi chúng ta còn là kì đà ,cắc ké cách đây mấy vạn năm
Hay quá bác Thợ! Ký ức, kỉ niệm... cũng là cái cần phải buông bỏ. Tất nhiên không thể ép mình quên đi nhưng cũng không nên lưu luyến, ôm ấp nó làm gì. Tôi đang cố gắng đổi xử đúng với cảm giác mà quên mất đi kí ức, kỉ niệm cũng cần phải được đối đãi cho đúng. Cảm ơn bác đã khai nhãn.
Tuần tới không biết có được gặp bác hay không. Cùng quê Bình Dương nên cũng không biết tặng bác gì nữa. Nhưng tôi chắc một điều là bác chỉ thích mang đồ đi chứ không thích mang đồ về. Hủ rượu sâu chít vẫn còn đó e rằng bác không còn hứng thú khi nhìn thấy hàng nghìn ấu trùng bị bức tử chết ngộp trong ấy...
Tuần tới ông học xong là mấy giờ ,như vậy sau khi ông học xong hãy ghé quán cà phê ở hẻm 281 gần chỗ ông ở trọ cũng trong cư xá tự do .Ta cùng nhau uống cà phê ,hũ rượu sâu chít ông hãy cho gã Tý .Gã đang thèm thuồng của lạ
Gã này hết khuyên can rồi lại mắng mỏ cũng chẳng ăn thua gì ,hễ gặp thuận cảnh là tâm ham muốn bổ dưỡng của y lại nổi lên .Cái xác phàm rồi cũng thành bùn vậy mà gã cưng chiều nó thái quá sau này dễ gì bỏ được
Hôm nọ tuy bận rộn tôi cũng được thầy ông chỉ giáo cho vài tiếng polyrythmic (phức điệu) .Nhạc viện quốc gia đang đặt ông ấy viết sách giáo trình mấy trăm triệu .Tôi đời nào bỏ lỡ cơ hội ,bắt ông ấy mở kho tài vật ra chiêu đãi tôi đủ món ngon vật lạ .Đã quá !
Trích dẫn:
@bác PhiHuong: Bác có khỏe không? Bác đã có dịp làm vài tấm với bác Thợ chưa?
Không vướng bận mà thời gian lại tự do, nhưng địa lý xa xôi quá nếu không thì tôi chạy đến uống bia ké hầu chuyện với ông Lâm. Chưa gặp nhau nhưng khi thấy tấm hình của ông tôi lại có cảm giác thân quen cứ như là đã từng biết nhau rồi vậy,Trích dẫn:
... loanh quanh một lúc thế nào lại lạc nhau ,tìm kiếm lung tung ,đến khi ông gọi được tôi thì tôi đã phi đi xa uống bia một mình rồi ...
Nghĩ tới cảnh ông anh tóc bạc của tôi ngồi lớ ngớ uống bia ngắm đường phố Sài Gòn một chiều mưa thật lãng mạn !.
Một tay Bìm bịp, một tay Cá ngựa mà ông vẫn còn muốn sâu Chít , thảo nào nghe thấy 'Hồng nhan tửu' là ông mê tít.Trích dẫn:
Không nên vứt bỏ hủ rượu đó nhe CKD. Tôi đăng ký, hôm nào có dịp tôi xin đấy.
Phí của giời 10 đời không có mà lị
Thật vậy rồi. Thấy người ta có thể bỏ đi, tôi mở miệng xin xỏ vì tiếc của giời. Thế là nhận ngay sự săn sóc rất tận tình của các bác. Hay nhất vẫn có 1 ông. Chờ cơ hội tôi bị dũa, là bấm cám ơn đầu tiên. Nhanh nhất hơn mọi người hết thảy. Bấm xong tủm tỉm cười. Ông này không lên tiếng. Nhưng có thể đang nghĩ là, đáng đời cho cái thằng hay xin. :D . Lần sau mượn coi, không biết được không. Hi hi.
Bác Tý: Em còn mối nợ với bác là hũ mật ong. Bác cho em địa chỉ, sđt người nhận để em gửi xe khách cho tiện. Đợt rồi việc nọ việc kia làm em quên khuấy mất bác ạ, uổng công bác và người nhà chờ đợi
Bạn đã làm tốt trách nhiệm của một người chồng chưa?
http://cdn3.fiverrcdn.com/photos/276...jpg?1393495724
Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy.
Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để bắt đầu câu chuyện. Nhưng tôi phải nói cho cô ấy biết những gì tôi đã suy nghĩ. Tôi muốn ly hôn. Tôi nêu vấn đề ra một cách bình tĩnh. Dường như cô ấy không bị khó chịu với những lời tôi nói, thay vào đó chỉ nhẹ nhàng hỏi, tại sao?
Tôi tránh trả lời câu hỏi của cô ấy. Điều này đã làm cô ấy giận dữ. Cô ấy ném đôi đũa đi và hét vào mặt tôi, anh không phải là một người đàn ông! Đêm đó, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau. Cô ấy thổn thức. Tôi biết cô ấy muốn tìm hiểu những gì đã xảy ra đối với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Nhưng tôi khó có thể cho cô ấy một câu trả lời dễ chịu gì, cô ấy đã để Jane đánh cắp mất trái tim tôi. Tôi không còn yêu cô ấy nữa. Tôi chỉ thương hại cô ấy!
Thực sự cảm thấy tội lỗi, tôi thảo lá đơn ly hôn ghi rõ cô ấy sẽ sở hữu căn nhà, chiếc xe hơi và 30% cổ phần của công ty tôi. Cô ấy liếc nhìn nó và sau đó xé nó ra từng mảnh nhỏ. Người phụ nữ đã trải qua hơn chục năm cuộc đời mình với tôi đột nhiên đã trở thành một người xa lạ.
Tôi cảm thấy tiếc cho cô ấy vì đã đánh mất thời gian thời gian, nguồn lực và sức lực, nhưng tôi không thể rút lại những lời đã nói – tôi đã quá yêu Jane. Cuối cùng cô ấy òa khóc trước mặt tôi, và đó là những gì tôi mong đợi xảy ra. Đối với tôi, tiếng khóc của cô ấy sẽ là cách để giải tỏa nỗi đau. Ý tưởng về việc ly hôn đã dằn vặt tôi suốt nhiều tuần qua giờ dường như chắc chắn và rõ ràng hơn.
Ngày hôm sau, tôi trở về nhà rất muộn và thấy cô ấy đang cắm cúi viết tại bàn làm việc. Tôi không ăn bữa tối mà đi ngủ luôn và ngủ thiếp đi rất nhanh bởi vì tôi đã mệt mỏi sau một ngày bận rộn với Jane. Khi tỉnh giấc, cô ấy vẫn ngồi viết ở bàn. Tôi không quan tâm vì vậy tôi trở mình và ngủ tiếp.
Buổi sáng dậy, vợ tôi bắt đầu trình bày điều kiện ly hôn: Cô ấy không muốn bất cứ thứ gì từ tôi, nhưng cần tôi thông báo một tháng trước khi ly hôn. Cô ấy yêu cầu rằng trong một tháng đó, cả hai chúng tôi phải cố gắng để sống một cuộc sống bình thường nhất có thể. Lý do cô ấy đưa ra khá đơn giản: con trai của chúng tôi sẽ có kỳ thi của mình trong một tháng tới và cô ấy không muốn làm nó phân tâm với cuộc hôn nhân tan vỡ của chúng tôi.
Tôi có thể chấp nhận được điều kiện này. Nhưng cô ấy còn yêu cầu nhiều hơn thế, cô ấy yêu cầu tôi nhớ lại cách mà tôi đã đưa cô ấy vào ra phòng cô dâu trong ngày cưới của chúng tôi. Cô yêu cầu mỗi ngày trong thời gian một tháng tới tôi phải đưa cô ấy ra khỏi phòng ngủ của chúng tôi tới cửa trước vào buổi sáng. Tôi nghĩ rằng cô ấy bị điên rồi. Chỉ để giúp cho những ngày cuối cùng của chúng tôi cùng nhau là chấp nhận được tôi đành chấp thuận yêu cầu kỳ quặc của cô ấy.
Tôi đã nói với Jane về điều kiện ly hôn của vợ tôi. Cô ấy cười to và cho rằng đó là một yêu cầu ngu xuẩn. Bất kể vợ tội có mánh khóe gì, cô ấy có phải đối mặt với việc ly hôn, Jane nói một cách khinh bỉ.
Vợ tôi và tôi đã không đụng chạm gì về thể xác kể từ khi ý định ly hôn của tôi được thể hiện một cách rõ ràng. Vì vậy, khi tôi bế cô ấy vào ngày đầu tiên, cả hai chúng tôi tỏ ra khá lóng ngóng, vụng về. Con trai tôi vỗ tay và theo sau chúng tôi: Cha đang bế mẹ trên tay của mình.
Lời nói đó của con trai mang lại cho tôi một cảm giác đau đớn. Từ phòng ngủ đến phòng khách, sau đó đến cửa, tôi đã bước đi trên mười mét với cô ấy trên tay. Cô ấy nhắm mắt và nói nhẹ nhàng, đừng nói với con trai của chúng ta về việc ly hôn. Tôi gật đầu và cảm thấy có chút gì đó đổ vỡ. Tôi đặt cô ấy xuống ở cửa ra vào. Cô ấy đứng đó chờ xe buýt để đi làm. Tôi lái xe một mình đến văn phòng.
Vào ngày thứ hai, cả hai chúng tôi đã hành động dễ dàng hơn. Cô ấy dựa vào ngực tôi. Tôi có thể ngửi được mùi hương từ áo khoác của cô ấy. Tôi nhận ra rằng tôi đã không nhìn người phụ nữ này một cách cẩn thận trong một thời gian dài. Tôi nhận ra cô ấy không còn trẻ nữa. Có những nếp nhăn trên khuôn mặt của cô, mái tóc cô đã ngả màu xám! Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã lấy đi nhiều thứ của cô ấy. Trong một phút, tôi tự hỏi tôi đã làm được những gì cho cô ấy.
Vào ngày thứ tư, khi tôi nâng cô ấy lên, tôi cảm thấy một cảm giác thân mật trở về. Đây là người phụ nữ đã có mười năm chung sống với tôi. Vào ngày thứ năm và thứ sáu, tôi nhận ra rằng cảm giác của sự thân mật của chúng tôi đã tiếp tục tăng lên. Tôi đã không nói với Jane về việc này. Việc bế vợ tôi đã trở nên dễ dàng hơn khi thời gian một tháng dần trôi qua. Có lẽ mỗi ngày đều luyện tập như vậy đã làm tôi trở nên khỏe hơn.
Một buổi sáng, cô ấy đã lựa chọn kỹ càng những đồ để mặc. Cô đã thử một vài bộ nhưng không thể tìm được một bộ nào phù hợp. Cuối cùng, cô ấy thở dài, tất cả quần áo của mình đã trở nên rộng hơn. Tôi đột nhiên nhận ra rằng cô đã quá gầy, đó là lý do tại sao tôi bế cô ấy đã dễ dàng hơn.
Đột nhiên điều đó như một cú đánh vào tôi … cô ấy đã phải chôn giấu nhiều đau đớn và nỗi cay đắng trong tim. Một cách vô thức, tôi đưa tay ra và chạm vào đầu cô ấy.
Lúc này con trai chúng tôi chạy đến và nói, Cha à, đến giờ bế mẹ ra rồi. Đối với thằng bé, việc thấy cha mình bế mẹ mình trên tay đã trở thành một phần thiết yếu trong cuộc sống của nó. Vợ tôi ra hiệu cho con trai của chúng tôi lại gần và ôm nó thật chặt. Tôi quay mặt đi vì sợ rằng tôi có thể thay đổi quyết định của tôi ở phút cuối cùng này.
Sau đó tôi bế cô ấy trong vòng tay, bước từ phòng ngủ, ngang qua phòng khách, và đi qua hành lang. Cô ấy vòng tay qua cổ tôi một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Tôi ôm cô ấy thật chặt, giống như vào ngày cưới của chúng tôi.
Điều làm tôi buồn là cô ấy còn nhẹ hơn nhiều so với tôi tưởng. Vào ngày cuối cùng, khi ôm cô ấy trong vòng tay của tôi, tôi lại khó có thể cất được bước chân. Con trai chúng tôi đã đi đến trường. Tôi ôm cô ấy thật chặt và nói rằng, anh đã không nhận thấy rằng cuộc sống của chúng ta đã thiếu đi sự thân mật.
Tôi lái xe đến văn phòng...nhảy ra khỏi xe thật nhanh mà không cần khóa cả cửa xe. Tôi sợ bất cứ sự chậm trễ nào của mình sẽ khiến tôi đổi quyết định của mình… Tôi bước lên mấy bậc thang. Jane mở cửa và tôi đã nói với cô ấy, Xin lỗi Jane, anh không muốn ly dị nữa.
Cô ấy nhìn tôi, ngạc nhiên, và sau đó sờ trán tôi. Anh có bị sốt không? Cô ấy nói. Tôi gỡ tay cô ấy ra. Xin lỗi, Jane, tôi nói, anh sẽ không ly dị. Cuộc sống hôn nhân của anh có lẽ đã tẻ nhạt vì cô ấy và anh không đánh giá cao những chi tiết của cuộc sống chung, chứ không phải vì bọn anh đã không còn yêu nhau nữa. Giờ đây anh nhận ra rằng vì rằng anh đã bế cô ấy vào trong nhà vào ngày cưới, tôi sẽ bế cô ấy như vậy cho đến khi cái chết chia lìa anh và cô ấy. Jane dường như choàng tỉnh.
Cô ta cho tôi một cái tát như trời giáng rồi đóng sầm cửa lại và bật khóc. Tôi xuống cầu thang và lái xe đi. Tại tiệm hoa bên đường, tôi mua một bó hoa cho vợ tôi. Cô bán hàng hỏi tôi cần ghi những gì trên thiệp. Tôi mỉm cười và viết, anh sẽ bế em ra khỏi phòng vào mỗi sáng cho đến khi cái chết chia lìa đôi ta.
Tối hôm đó, tôi về đến nhà, với hoa tay tôi, và nụ cười nở trên môi, tôi chạy lên cầu thang, chỉ để thấy vợ tôi nằm trên giường – cô ấy đã ra đi. Vợ tôi đã chiến đấu với căn bệnh ung thư trong nhiều tháng qua và tôi đã quá bận rộn với Jane để có thể nhận ra điều đó. Cô ấy biết rằng mình sẽ chết và cô ấy muốn ngăn tôi khỏi bất kỳ phản ứng gì tiêu cực từ con trai của chúng tôi, trong trường hợp chúng tôi sẽ ly hôn với nhau – Ít nhất, trong con mắt của con trai của chúng tôi, tôi là một người chồng đầy tình yêu thương...
Các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của bạn thực sự là quan trọng trong một mối quan hệ. Nó không phải là biệt thự, xe hơi, tài sản, hay tiền trong ngân hàng. Những thứ đó tạo ra một môi trường thuận lợi hơn cho hạnh phúc, nhưng bản thân chúng không thể đem lại hạnh phúc cho chúng ta.
Vì vậy, hãy dành thời gian để trở thành bạn thân của người bạn đời của bạn và làm cho nhau những việc nhỏ mà có xây dựng được sự thân mật. Hãy có một cuộc hôn nhân thực sự hạnh phúc!
Hãy nhớ rằng tình yêu là những thứ quý báu nhất trong tất cả các kho báu. Nếu không có nó bạn sẽ chẳng có gì, và nếu có nó bạn có tất cả mọi thứ. Tình yêu không bao giờ mất đi, ngay cả khi xương cốt của một người mình yêu đã trở thành tro bụi. Cũng giống như mùi thơm của gỗ đàn hương không bao giờ mất đi, ngay cả khi nó đã bị nghiền nát, tương tự như vậy nền tảng của tình yêu là linh hồn, nó không thể phá hủy và tồn tại mãi mãi. Vẻ đẹp có thể mất đi, nhưng tình yêu thì không bao giờ.
Sưu tầm
hihi... chưa kịp khen ông ông đã nói lẫy. Cuối tuần phải cho người ta ít thời giờ ôm vợ nữa chứ.
Tôi thấy ông quá hay, biết trước nói ra là sẽ bị dũa mà cũng vì yêu thích của mình mà mở miệng. Thế mới hay. Tôi thật không bằng. Nói thật đó, mỗi lần tôi khen là ông cứ tưởng tôi nói móc ... khổ thật, như tôi dầu có muốn lắm cũng không dám hỏi gan lắm là PM riêng cho ông Đ thôi. Dám làm dám nói, quá hay. Phải có tâm tánh đó mới dám theo vợ về miền Na-Uy chớ.
Đôi khi rânh không gì làm ông thử đặt câu hỏi -- "tại sao mình cần tẩm bổ cơ thể quá vậy?". Truy lùng ra những ngỏ nghách của câu trã lời tôi nghĩ là rất thú vị cho ông.
Bác Lâm: Dạ học xong khoảng 10:30 sáng thứ 4. Hẹn gặp bác ở hẻm 281.
Anh Tý: He he anh Tý cứ yên tâm. Lần tới anh về tha hồ uống rượu sâu Chít.
Cơ địa ông này cũng lạ, trái cây hầu hết ông không dùng được mà rượu nào ông cũng không chê. Bình Dương trái cây bao la mà kể ra trái nào ông cũng bị dị ứng, chỉ ăn được mỗi chà là và trái lê ngoại quốc thôi.
Ông 6789 ,Trung và đoàn hôm nào về tới Sài Gòn ,hôm nọ có hứa dắt Trang đi ăn vịt quay Bắc Kinh .Chỗ này ngon tuyệt hay là chúng ta gặp nhau trưa thứ tư sau khi gặp ông D xong thì cùng nhau tàn sát vịt Bắc Kinh để trả thù
Địa chỉ- 15-17 nhà hàng Sông .Địa chỉ: 56-58 Lê Hồng Phong, P2, Q5
Hướng dẫn: đi Trần Hưng Đạo hướng từ Q1 về Q5, khoảng 500m qua ngã 4 Nguyễn Văn Cừ 1 chút là thấy Lê Hồng Phong bên tay phải.
Úi giời hôm mò mẫm ra Lữ Gia xem đánh độ , ăn sáng quán bún bò này đắt nòi... đã thế còn hổng ra zì nữa chứ :buon. Tại hóng hớt trên mạng đọc cmt không kĩ tưởng lão Thợ Điện khen ngon... hic.
Tôi cũng có chờ ông lên tiếng, nhưng chờ lâu không thấy, cho nên phải trả lời 2 bác trước. Ai dè ông nói là... . À, thì ra ông phải chờ tới cuối tuần, tôi thì không. Lại thêm 1 điều khác nhau nữa.
Tôi đâu có tưởng bị móc gì đâu, tôi chỉ nghĩ là ông chà đạp tôi :D thêm 1 ít :). Nhưng không sao , ông cứ tự nhiên, thêm 1 người thì thêm 1 chút sức mạnh đó mà, hì .Trích dẫn:
.. cứ tưởng tôi nói móc...
Theo vợ về na-uy là cái số của tôi ông ơi. Dưới chân tôi có nốt ruồi, lại sinh vào năm Canh. Ở Mỹ thì tôi có bà con. Ở đây mới ứng chữ Canh ông nhỉ.
Truy tìm điều này tôi nghĩ mình không đủ căn tu nên khó quá. Tôi cứ hè hè mãi kiểu này như ông cũng thấy đó. Để tôi ráng tập như lời ông, coi có được chút nào không.Trích dẫn:
.. "tại sao mình cần tẩm bổ cơ thể quá vậy?"...
Tôi cũng phải bênh ông Atý một chút chứ, tẩm bổ thân thể cũng như sửa sang cái nhà cho vững để mà nương náu. Nếu ông muốn uống rượu 'chim, thú' thì cứ alo với ông Lâm, ông ấy sẽ cho ông thoả thích với ... 'Cuốc lủi'. Ông ấy rất dễ tính, đừng sợ bị mắng mỏ. Ngày trước tôi giỡn chơi lại được ông ấy khen ‘nói láo cũng hay’!. Khoái nhất là thời gian tôi gọi ông ấy là Ku trúc và Lão Đệ, hehe … bây giờ phải gọi là đại ca nếu không ông ấy bợp tai.
Ông tontu tham khảo một chút lý luận châm cứu cổ đại của Đông y nhé.
KINH VĂN
Hoàng đế hỏi rằng:
Trời che đất trở, muôn vật đầy đủ không gì quý bằng người; người nhờ cái khí của giời đất để sinh, cái tiết của bốn mùa để thành. Trên từ quân vương, dưới đến chúng thứ, ai cũng muốn giữ cho toàn vẹn thân hình. Nhưng đã có hình thời phải có bệnh, nếu không kịp chữa bệnh sẽ sâu vào xương tuỷ. Ta lấy làm lo muốn dùng châm để trừ bệnh, vậy phương pháp nên như thế nào ?,
Kỳ Bá thưa rằng:
Nghĩ như muối, vị nó mặn nên khí của nó thường ẩm ướt ra ngoài; Dây đàn sắp đứt tiếng phải rè; Cây đến mùa thu lá phải úa. Có ở bên trong tất phải hiện ra ngoài. Ở con người cũng vậy, bệnh đã sâu tất phát chứng nấc, sáu phủ bị hoại, bì phu bị thương,... đến lúc đó dù có độc dược uống vào vô ích, dù có đoản châm thích cũng không được.
Hoàng Đế hỏi:
Ta nghĩ đến mà đau lòng, trong tâm bối rối lại quá người mắc bệnh. Vậy làm thế nào cho khỏi nỗi đau đớn ấy ?
Kỳ Bá thưa rằng :
Người sinh ra ở đất, gửi mệnh ở giời. Giời đất hợp khí nên gọi là người. Người theo đúng với bốn mùa, giời đất sẽ như cha mẹ. Người thấu hiểu được muôn vật cũng sẽ như con giời. Giời có 2 khí âm dương, người có 12 kinh mạch. Giời có hàn thử, người có hư thực. Nếu kinh lý theo được biến hoá của âm dương, không trái với bốn mùa và biết rõ sự vận chuyển lưu hành của 12 tiết sẽ là bậc thánh trí, còn ai lừa dối được. Nếu nhận rõ sự biến của bát chính, sự thắng của ngũ hành, và xuất được cái số hư thực để xuất, nhập, bổ, tả, thời dù hơi thở hít rất nhỏ cũng có thể như trông thấy trước mắt.
Hoàng Đế hỏi:
Người sinh ra có hình không lìa khỏi âm dương. Giời đất hợp khí chia làm chín dã, tách làm bốn mùa. Nguyệt có thiếu thừa, Nhật có dài ngắn, muôn vật đều đến tính không thể siết. Hư, thực, thở, hít, điều trị nhường nào xin cho biết rõ ?.
Kỳ Bá thưa rằng:
Mộc gặp kim sẽ héo, hoả gặp thuỷ sẽ diệt, thổ gặp mộc sẽ đạt (điều đạt), kim gặp hoả sẽ khuyết, thuỷ gặp thổ sẽ tuyệt. Muôn vật đều thế nói không thể hết.
Về phép châm có thể nêu rõ có 5 phép chính:
1 là thủ thần, 2 là dưỡng thân, 3 là biết cái chân giả của độc dược, 4 là phép chế châm thạch nhỏ hay lớn, 5 là biết chẩn rõ phủ tạng khí huyết.
Năm phép trên lập ra có thứ nên trước, có thế nên sau. Đời nay chỉ biết hư thời làm cho thực, mãn thời làm cho tiết, thế mà thôi. Nếu biết bắt chước giời đất, theo ứng rồi động, thời sẽ chóng như vang theo tiếng, như bóng theo hình. Độc vãng, độc lai, quỷ thần không lường.
Hoàng Đế hỏi:
Xin cho biết phương pháp ?.
Kỳ Bá thưa rằng:
Phàm phép thích, phải trị thần trước, 5 tạng đã định, 9 hậu đã đầy, bấy giờ mới dùng đến châm. Trong khi dùng châm phải hết sức tồn thần, không nên quá lạm, không nên vội vàng,. Trong tạng phủ, ngoài cân mạch phải ứng khớp với nhau., đừng chú trọng về hình, có như thế mới có thể dùng châm thích cho người.
Người có ‘hư, thực’, 5 chứng 'hư' chớ gần, 5 chứng 'thực' chớ xa. Đến lúc nên thích phải nhanh như không kịp chớp mắt,. Cầm châm phải vững, cất tay phải đều, yên tĩnh chú ý vào châm, chờ xem khí đến thế nào. Lúc sắp dùng châm vững như giương nỏ, lúc châm kim xuống nhanh như phóng tên.
Hoàng Đế hỏi:
Thế nào là hư, thế nào là thực ?
Kỳ Bá thưa rằng:
Thích vào người chính khí hư, phải đợi lúc khí đến thành thực. Thích vào người tà khí thực, phải đợi lúc khí tiết ra thành hư.
Khi kinh khí đã dẫn đến phải giữ ngay chớ bỏ lỡ, dù nông, dù sâu chí phải chuyên nhất. Tuyệt không động đến sự gì bên ngoài, đừng sơ suất.
(Sưu tầm).
Hoàng đế Nội kinh sâu xa quá bác Phi đọc qua mau cũng khó lĩnh hội ,những hình tượng ví von trong đó xem không cũng đã đủ thích rồi .Thực ra tôi đâu trách ông Tý về vấn đề bổ dưỡng xác thân nhưng ông ấy bổ để làm chuyện khác ,cái đó mới đáng trách .Ông Gió vô cùng tinh tế khi đặt cho ông ấy câu hỏi bổ để làm gì .Than ôi ! còn làm gì nữa .ông đã biết thừa chớ làm khó nhau .Những câu xuyên suốt như Độc lai độc vãng quỉ thần không hay .Câu này thì ông Tý nằm lòng .Mấy đời đi ăn vụng mà kéo theo bầy đàn
Tôi ngồi xem lại clip cô ca sĩ Trọng Lý hát do ông Gió post khi trước .thú thật tôi không thấy hay lắm .Nó nửa như dân ca ,nửa như Tây nguyên đôi lúc lại pha mầu ca cổ
Giai điệu đã không hay tất nhiên phải nhờ bè đệm nâng đỡ
Bè đệm ở đây sơ lược quá chỉ có một hay hai hợp âm gì đó thôi
Nhưng cũng có thể do tôi chủ quan đánh giá không công bằng
Chắc tại vì tôi quen nghe âm nhạc opera .Một giọng hát mạnh mẽ đối chọi với 175 nhạc cụ .Tôi vẫn thích giọng Khánh Ly và Lệ Thu khi họ hát là hát cả một câu không hát từng chũ như những ca sĩ sau này Đại khái như Khánh Hà ,Ý Lan ,rất ngán nghe cái giọng sướt mướt rên rỉ
Thế mà trên đời vẫn có kẻ thích mới lạ, cũng chẳng đâu xa thường tới ngồi đồng quán này
Sau này tôi cũng thích giọng hát Thái Hiền ,vút lên cao tròn đầy nhưng cô lại không hợp ánh đèn sân khấu nên không nổi tiếng .Tiếc thật ! mà cô đó cũng lạ hát xong lại chìm vào thế giới riêng mình ,xa cách ,lạc lõng
@Thợ Điện:Bọn em có mặt tại Sài Gòn từ sáng ngày 15 đến khoảng 2h chiều ngày 16 anh nhé. Anh sắp xếp sao cho time dùm em nhé.
Dạ bác Phi, em xin cám ơn bác đã ra tay chiếu cố cho thằng em. Nhưng bác cũng thấy đấy. Bác Lâm và ông Wind nhà mình thì coi em cứ như con chuồn chuồn lạng qua lạng về. Phải cầm cây lên phết cho nó vài cây.
Cứ mỗi lần bác Lâm thấy em thì nói: " A! con chuồn chuồn đây rồi"
Ông Wind nhà mình ngay lập tức ôm một bó cây đến và nói: " Bác coi cây nào vừa tội thì cứ lấy".
Em xin nghe lời bác Phi, là sẽ ới bác Lâm coi có hủ rượu thuốc gì gì mà bác ấy không xài tới, thì em sẽ xin. Em nghĩ chắc là bác Lâm sẽ không từ chối đâu. Cũng may em có thân nhân ở Mỹ, và vấn đề gởi rượu trong nước Mỹ nghe nói cũng không khó khăn gì. Rồi thì mùa hè nầy em có người quen đi Việt Nam sẽ cầm về. Tuy có hơi vòng vo đường dài, nhưng còn hơn là bác Lâm đổ hủ rượu thuốc đi, chắc là em phải buồn cả mấy tháng :( .
Giọng ca Thái Hiền trong mà sâu lại đượm chút lưu luyến cái tình nhân thế, thật hay và đẹp như một nét sước ! Có những ca sĩ giọng hát cũng rất tốt nhưng cứ nắn nót từng chữ mất cả cái vẻ phóng khoáng tự nhiên.
Nghe bài này rất đã, thì ra có một bài hát bắt chước lời từ của bài này. Trước tôi đem điện thoại ra nhờ người ta thu vào máy để nghe, trong đó có một bài giọng ca và điệu nhạc rất mượt mà được nhiều người ưa thích, nhưng riêng tôi quyết xoá vì không thể chấp nhận lời từ kiểu ấy. Giờ không nhớ chính xác nhưng đại loại là 'có em tết anh không phải mua hoa, có em tết anh ở nhà không thèm đi đánh bạc'... hehe... Rõ ràng bắt chước bài này nhưng lời thô kệch, người ta yêu nhau, trân quý những hình ảnh là điều nên, nhưng thoang thoáng thì cái ý vị đấy mới thú, đằng này thái quá ai mà chịu được !.
Ông Lâm quả không hổ danh là bậc uyên thâm ! 'Tứ bảo' y gia ông nhận ra liền. Những trước tác của cổ nhân ảo diệu thâm sâu, lượng chữ của tôi chưa đủ để dịch nếu không thì có nhiều cái hay để nhấm nháp cà phê đàm đạo.
Về tính chất nghệ thuật âm nhạc thì bác Lâm nói gì tôi chỉ biết khoanh tay đứng nghe thôi, Chú ý tới cô Trọng Lý đó vì lâu lâu cô ấy có những câu làm mình giật mình, 25 tuổi mà có suy nghĩ được như vầy
Người nằm mơ bước đi lang thang mộng du không biết đường quay về (ông Tý lắng nghe nhé :) )
Người không mơ cũng đi lang thang nghìn phương đi tìm đường quay về
ok, hai câu đó cũng thường thường bậc trung, đọc sách nhiều cũng ra ý đó.
hoặc bài Ê Gió
Kìa người ngồi im như cây và mình ngồi im im theo. Chờ… (sau giống tui với ông Tý quá :) )
Bầu trời người xây bên trong bầu trời mình đang trông lên. Khác (chử Khác ở đây hay thật)
hai câu này đọc sách chắc không ra đâu.
Tuy nhiên về mặt âm nhạc, đôi khi cái bình dị nhè nhẹ cũng hay chứ bác Lâm ? folk music nó bình dị mà cũng thấm chứ. Không biết, chỉ hỏi bác thôi.
hì, Để phân tích về một bài hát hay thì có lẽ hàng trang giấy cũng chưa đủ, sự hiểu biết kèm theo ngòi bút sắc bén rất khó !
Riêng ý của tôi thì thế này là hay, 'Chỉ mới nghe giọng ca của lời từ, thần kinh chưa kịp phân tích chỉ đạo mà cái tâm đã thấy chùng xuống, thế là giọng hát hay, khi tỏ lời từ mà thấy tâm hoà theo thế là lời ca hay'. Tất nhiên mỗi người sẽ nhận thấy cái hay khác nhau, và cũng tuỳ theo tâm trạng lúc ấy.
Hì, khâm phục ông Wind lắm. Nhưng nói về bình nhạc thì he he, còn không mau đứng yên mà học hỏi. :)
Hôm nay tôi đã có câu trả lời câu hỏi của ông Wind hôm trước. Ở đây người ta cũng gởi giấy mời tổng số là 14 người công dân làm bồi thẩm cho phiên tòa. 10 người sẽ ngồi ở bên ngoài để theo dỏi vụ kiên. Yêu cầu của tòa là phải có 7 trong số 10 bồi thẩm đồng ý. Nếu số lượng dưới 70% thì đương sự sẽ được xử trắng án.
Trung .thế thì gặp đoàn ở chỗ cái nhà hàng Song đó lúc 12 giờ ngày 16 ăn xong đoàn lên đường luôn có được không ?
Ông Gió Nhạc hay đúng như bác Phi nhận định .tôi muốn làm rõ thêm cái ý nữa là khi mình nghe xong nhất định giai điệu đó phải còn lởn vởn trong kí ức
Ông nghe mà nhớ được ca từ nhất định là người nghệ sĩ đó đã tác động đến ông .Như vậy cũng là nhạc hay, folk music thực ra rất say đắm .Nó ghê hơn những loại bình thường khác vì chịu được sự mài giũa của thời gian
Nhạc hay cũng như sách hay ,có quyển đọc một lần thì hay tuyệt nhưng bảo đọc lại thì ...thôi chịu !
Có cái đẹp của hoa Phù Dung sớm nở tối tàn lại có cái đẹp dầu dãi của pho tượng suy tư muôn đời giữa gió mưa
Âm nhạc tuỳ tạng người cũng như thức ăn .tôi thật hàm hồ khi đem cái sướng của mình mà ép người khác .Cái đó thật hết sức thiếu liêm khiết hehe đành tạ tội với ông một bài
Em xin cám ơn bác Lâm đã trả lời dùm cho em câu hỏi làm khó này của ông Wind. Ông này hỏi câu cứ cho là rất vô tình trong sự cố ý. :( . Em từ nay phải đề phòng những trường hợp tương tự. Chuyến kỳ rồi đi chơi mấy lần với người quen, không nghe ông ấy hỏi han gì. Chứ nếu hôm đó có ông Wind đi cùng, thì không những hỏi, mà còn có hình minh họa, thì không thể chối cải :) .
@Thợ Điện:anh sắp xếp được khoảng 10h sáng thì tốt quá cho nó đỡ cập rập. Nếu không trưa cũng được ạ.
Cháu vào đây xin ly cafe đen nhiều đường, ngồi nghe bác Lâm và các chú đàm đạo học được bao điều hay lẽ phải và thú vui chơi của quán. Đây như một thư viện sống với những trang sách mới cập nhật hàng ngày.
Cháu xin thông báo đã có ảnh của bác Lâm ( cháu xin mạn phép thay đổi cách xưng hô từ giờ ạ ) cháu tính khi nào có ảnh của chú Phi Hương, cháu sẽ gửi lên đây ạ.
@ gửi Bác Lâm : hôm tới gặp cháu bác cho cháu chào hỏi kiểu Pháp nha :p . hôm rồi cháu bối rối thật, thấy bác quàng vai anh 6789 là cháu răm rắp làm theo kiểu đó ngay chả nhớ lời hẹn bác khi trước gì hết cả :) .
Nghe cô Huyền thông báo vậy tôi tự nhiên như đang khát mà có được ly nước mía. Hôm nao cô hẹn xin bác Phi vài tấm luôn thể. Tôi nghĩ bác Phi chắc là không từ chối khi cô đã có hình bác Lâm. Phải không bác Phi nhỉ ?
Thôi thế này Trung nhé mấy giờ ngày 15 đoàn đến Sài gòn nghỉ ở đâu tôi sẽ alo rồi xếp lịch vì cũng phải dành thời gian cho ông D chạy từ Bình Duơng lên chứ Hôm nay ngồi uống khuya quá gần 4 giờ rồi ngủ nghê gì nữa chuông mõ xong đi bơi xong rẽ qua bún bò là Tuyệt diệu hảo từ
Yêu cho nhiều vào, rồi con tim sẽ có lần thổn thức.
https://www.youtube.com/watch?v=utw55mbjxgU
Tặng ông Wind để nhớ về ngày ấy :D , của tôi, he he.
Kế hoạch của đoàn ra sao Trung ? nếu thời gian gấp rút quá thì cứ đi thẳng Cần thơ rồi đến khi quay về Sài Gòn tụi mình gặp nhau cũng được nhé
Trưa mai em có mặt ở sài gòn đến 15h chiều ngày hôm sau. Huynh cứ sắp xếp gặp lúc nào cũng được trong thời gian đó ạ.
Em thì trong việc ăn chơi gặp huynh đệ là cứ phải ngay và luôn. Cũng nói với anh em một trong những mục tiêu lớn chuyến này là gặp huynh. Việc khác bỏ cũng được...
Ăn chơi thôi mà, sao người ta í a í ới mạnh thế nhỉ ? :suynghi1
Nghĩ lại thấy tủi thân cho mình. Bị mang tiếng len lén đi không gọi ai.
Ăn chơi thôi mà.