Dầu gội 3 trong 1 hả mập ú? :D
Printable View
Dầu gội 3 trong 1 hả mập ú? :D
Theo nhận định của người tiêu dùng trên toàn quốc các loại dầu gội kết hợp 2 trong 1, hoặc 3 trong 1 đều không ra gì vì kết hợp nhiều tác dụng nhưng không mang lại hiệu quả như mong muốn :D . Chính vì vậy theo thời gian các loại dầu gội kết hợp chỉ được dùng trong những chuyến picnic hay du lịch ngắn hạn :-" .
@ 6789 : Em luôn dùng loại nào ra loại đấy vì nó phát huy tác dụng tối đa cho một lần sử dụng ạ 8-> .
Còn nói về bạn bè mối người bạn mang đến cho em một niềm vui khác nhau. Nhỏ bạn luôn hướng tới những điều mới mẻ khiến em biết nhiều điều thú vị hơn nhất là khi được nói chuyện chém gió với nó, Nhỏ bạn đầy nhiệt huyết khiến em sống mà luôn khao khát vươn tới mục tiêu đã định vì nó luôn thúc sau lưng em , còn nhỏ bạn bí ẩn khiến em sống có trách nhiệm với công việc và cuộc sống của mình hơn 8-> . Còn hình như với tụi nó em là một cái túi không đáy vì mỗi lần có khúc mắc gì là tụi nó kiếm đến em đầu tiên và trút hết lên đầu em . Hóa ra có mỗi em là chẳng có ưu điểm gì hay ho cả [-( . Buồn vi vu 5 phút :(( .
cấp 2 mình từng viết truyện, những câu truyện ngắn của trẻ con với cái kết có hậu như trong chuyện cổ tích và thỉnh thoảng lôi ra đọc lại. Giờ mình cũng đang viết một câu truyện. truyện dài. và mình không biết bao giờ nó sẽ kết thúc . Câu truyện ấy với bao nhiêu tình cảm ,tâm huyết và cố gắng. Có lúc ,mình muốn bỏ dở và viết một câu truyện khác nhưng không có tình cảm, thiếu sự cố gắng và phần lớn là câu truyện cũ đã chiếm quá nhiều...rồi mình quyết định quay lại, viết tiếp câu truyện đang còn dang dở....hình như nhiệt huyết với nó càng ngày càng nhiều và ngày càng khó khăn hơn để đi đến đoạn kết có hậu :)....
Con chó Quít đã đuợc mang đi gửi ,mọi chuyện cũng tạm ổn .Đêm nay phải uống cho sảng khoái ,mai lên thớt rồi .Có khi còn đuợc uống tiếp ,có khi đã là người từ trăm năm .Mặc ! Uống cho thật đam mê .Trên đời nghĩ cho cùng có hai điều cần đuợc làm cho tận tình hết mức ,đấy là uống rượu và yêu một người phụ nữ
Những người phụ nữ thật tuyệt vời bất kể họ là ai đều dạy cho mình những bài học lớn ,cũng nên uống để tri ân họ .Những người đàn bà yêu đương từ thuở đi học nay đã già , những người sồn sồn , các em bé ranh ranh Hết thảy đều đáng quí .Năm tháng trôi qua, những hẹn hò từ đây khép lại....
Con quít rồi lại lấy về, mà những người đàn bà sồn sồn còn đến quấy rầy nữa ấy chứ ...
Vậy là bác Lâm cũng đã quyết định phẫu thuật rồi.
Chúc bác mọi chuyện tốt lành.
Thật là 1 tuần mệt mỏi và bận rộn , mình đã cùng anh em tổ chức xong 1 event khá là hoành tráng và vui vẻ ,đúng là khi làm 1 việc gì mà nhiều người giúp đỡ và ủng hộ , thành công sẽ đến dễ dàng hơn .
Buổi Karaoke chiều chủ nhật đã kết thúc 1 ngày đầy ắp sự kiện và nụ cười , tuy mình làm vẫn còn khá nhiều khiếm khuyết , nhưng hy vọng là mọi người luôn thông cảm và ủng hộ .
Biết tin cái lão mà mình rất nể vì và tôn trọng ( lão này bấy lâu nay không thèm nói chuyện với riêng mình nửa lời ) phải lên bàn mổ , mình thực sự lo lắng và cầu mong cho mọi điều tốt đẹp luôn song hành bên cạnh lão , vượt qua khó khăn , lão già nhé .
Giờ là 1 cảm giác mệt mỏi thực sự , ngày hôm nay công việc toàn những tin không mấy tốt lành , mình đi đá bóng với anh em mà chẳng cảm thấy chút hưng phấn nào cả , chán quá đi mất .
Rất là may khi những đứa em mình yêu quý đã bỏ tâm chat chit vớ vẩn cùng với anh già , chơi với tụi nó , mình luôn học được nhiều điều cho mình , hi hi .
Chuẩn bị đi ngủ thôi , 1 động thái sạc pin hợp lý , mai sẽ là 1 ngày mới .
Tiến lên nào , he he !!!
Làm anh khó đấy.
Phải đâu chuyện đùa.
Một mình đi hát[-(
Mệt lại còn kêu.:D
Đáng đời!
@ 1 đống : Tao có đi 1 mình bao giờ đâu =)) !!!
Lâu lâu mới được hôm khó ngủ, viết vài dòng cho vui đợi xem mấy trận bóng cỏ vậy :)...
Ngày hôm nay mình được nhận một học trò đầu tiên trong đời, nỗi nhớ về người sư phụ đầu tiên của mình lại tràn về ...
Còn nhớ ngày mình còn nhỏ, chừng lớp 8, 9 gì đó... cái ngày đó mải chơi cờ lắm, cũng chẳng hiểu sao các bác, các ông trong xóm cứ gọi mình là chồi non nữa, giờ vẫn chưa hiểu ý nghĩa của cái biệt danh đó :)). Chỉ nhớ thằng chồi non hồi đó cả ngày chỉ mong lúc đi học về để được xà vào bàn cờ, gà nước cho một bên, rồi thì nhảy vào chơi nếu có cơ hội :D. Hình như ngày đó ở xóm mình đã không có đối thủ rồi, chỉ ngưỡng mộ 1 chú ở phố trên, chú ý cờ cao lắm, hôm nào đánh với chú cũng phải có mấy bác quân sư mách nước may ra mình mới cầm cự được :D. Được cái mình rất ham học hỏi, nên chẳng mấy mà sức cờ ngang với chú rồi. Cơ mà các bác hàng xóm nhà mình cũng tốt bụng thật, khi nào mình đi học về là lại " chồi non! Vào đây làm ván cờ nhanh lên ! :D." Cũng phải nói là mình có duyên gặp thầy lắm, đầu tiên là SP cấp tỉnh :D...
Chuyện thường ở Huyện đó là cái giải cờ hàng năm được tổ chức vào mùng 4 tết âm lịch tại nhà văn hóa Huyện. Nhớ cái năm lớp 9, mình tham gia giải mà tràn đầy lòng tin chiến thắng chứ, ấy thế mà cũng chỉ lọt qua được có 1-2 vòng gì đó, đấu loại trực tiếp mà, ván 3 mình bị thua thì phải... thế nhưng, trong cái rủi lại có cái may, khi mà ngay sau khi mình thua cuộc, một người tương đối trẻ, nhưng mình nom cũng gọi là chú được rồi. Rủ mình chơi 1 ván cờ, vừa vào thì người đó bỏ 2 con mã ra, đi 1 nước cờ rồi nói " Đánh đi! , cười 1 cái . " Mình vẫn nhớ như in cái điệu cười đó, rồi thì cái ván cờ đó mình thua rất tróng vánh. Không phục, mới rủ chơi thêm 1 ván cờ nữa, nhưng phải cho 2 con mã vào, kết quả là mình thua lâu hơn 1 tý :D. Khi đó mới biết mình gặp cao thủ... quý lắm rồi thì dẫn người đó về nhà chơi, mời ăn 1 bữa cơm vô cùng đạm bạc :)). Em gặp sư phụ của em như thế đấy các bác ạ :).
Rồi thì xin số điện thoại của chú, chú cũng xin cái số cố định của nhà mình . Nhớ trước đó 1 thời gian mình ham chơi điện tử lắm, nhưng sau tết - hay từ khi gặp chú thì mình bớt chơi điện tử hẳn, bắt đầu trở lại chỉ ham cờ thôi :)) . Thế nên bố mẹ quý chú lắm, cứ cuối tuần là cho mình đi chơi vơi chú 2 ngày, địa điểm là những nơi phong trào cờ phát triển mạnh. 2 thầy trò 1 xe máy, cho đến gần hết lớp 10 thì mình cũng đi gần hết tỉnh rồi. Gần như là huyện nào cũng tới, cứ chiều thứ 7 tới nơi, ăn nhậu rồi thì tối đánh cờ, tới tối muộn thì đi ngủ, sáng dậy ăn sáng, đánh cờ tới trưa lại ăn nhậu, ngủ trưa rồi lại lên đường về nhà :)). Những ngày tháng đó thật thú vị biết bao, mà hoàn toàn không có đánh độ. 2 Thầy trò, mình thì đánh đồng với mọi người, còn thầy mình thì chấp mã :D. Có thắng, có thua, nhưng xong thì ai cũng thốt lên" Hay quá! " Nghĩ lại thật thèm cái cảm giác đó xiết bao...
Rồi thì thời gian trôi đi cũng thật nhanh, thầy mình cưng mình lắm. có những đêm 2 thầy trò đánh cờ xong, về ngủ mà còn tâm sự đến sáng ý. Hết chuyện này đến chuyện kia, rồi lại hết thế cờ này, lại đến thế cờ kia :D . Và biết bao nhiêu lần 2 thầy trò giận nhau, thầy đều là người nhường nhịn, dỗ mình trước... Thế nhưng thời gian chẳng đợi ai bao giờ, ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến cái thời gian mình phải chia tay cái thời học trò, để chọn 1 tấm trường đại học, bước sang quãng đời sinh viên ... Cũng may mà con đường học hành chưa bao giờ làm khó được mình, lại là cái duyên gặp thầy nữa chứ mà mình đã may mắn bước vào trường đại học mình ưa thích... Nói thế vì trước thời gian mình thi DH hơn 1 tháng mình vẫn còn tham gia cái gọi là Hội khỏe phù đổng để giành 1 HCV môn bóng đá, cùng với 1 HCB môn cờ vua :)) . Để rồi lãnh cái mức điểm 15 ở kỳ thi thử cuối cùng :|. Thế nhưng con đường học vẫn chưa khép lại với mình :D, môn toán yêu thích đã mang lại cho mình số điểm an toàn, 1 tháng với Dì mình - 1 Phó tiến sỹ Hóa học đã phải lắc đầu, rồi thức đêm cùng mình suốt cả tháng đó để biến con 3 hóa thi thử thành con 8 tròn trĩnh trong kỳ thi DH ^^. Và năng khiếu logic học cộng tài năng của thầy Cẩn Râu - giáo viên nổi tiếng nhất Hà Nội trong giới luyện thi đại học đã giúp mình dễ dàng với môn lý, chỉ tiếc cái tỉnh ẩu đã làm mất đi 1 điểm quý giá :D. Không thì mình đã được học bổng của bố mẹ đặt ra rồi :)). Thế nhưng điểm vào trường thì vẫn thừa 1 ít ^^.
Mấy tháng trời không gặp thầy, tới khi nhập học thỉnh thoảng lắm 2 thầy trò mới gặp nhau. Mà đợt đó minh lại quay lại chơi điện tử rồi, thế nên lại ít được gặp thầy nữa... thế nhưng đấy lại là cái duyên, khi mà cái môn điện tử mình chơi lại trùng với môn lão Cadan thích, rồi thì thêm môn bóng bánh nữa, cho nên từ khi quen lão tới khi 2 anh em chơi thân là 1 thời gian vô cùng ngắn . Đơn giản là quá nhiều nét tương đồng, cả vẻ bề ngoài, cùng với những sở thích ... hehe . Và chính lão là người đưa mình vào cái gọi là " Làng cờ.. Đầu tiên là 1 anh cờ xóm ( nhà gần công viên 1-6 ) , mình đã dễ dàng vượt qua, rồi đến chính lão kiểm tra sức cờ của mình, rồi thỉ không ít lần phải chửi bậy vì những trận cờ đó =)) . Lâu nữa là dẫn mình ra sới cờ Hoàng Cầu, từ đó niềm đam mê cờ tướng lại trở lại với mình .. Và cũng từ đó mà mình gặp được cái lão Cường Kim Liên cờ thấp - Sư phụ thứ 2 của mình :)).
Thế đấy, và rồi sức cò mình ngày một thăng tiến, cộng thêm may mắn mình đã lọt vào top 32 kỳ thủ hàng đầu VN năm đó - nói cách khác là đạt cấp A1.. Rồi thì đó lại chính là lý do dẫn đến xích mích của mình với người thầy đã dậy mình từ nhỏ, mà chuyện thì đâu có gì chứ... Chỉ tại 2 việc: 1 là trước ngày A1, mình phải thu xếp việc học hành để đi thi đấu 2 tuần, mà thầy mình lại lo 1 bữa tiệc thịnh xoạn ở quê nhà để tiễn mình đi, mình không về được và.. thầy giận tập 1. 2 là sau A1, thầy nói mình xuống Quảng Ninh tham gia giải QN mở rộng với tư cách khách mời đến từ đoàn Hưng Yên, thế nhưng mình vừa bỏ học 2 tuần, nên không thể bỏ học thêm 1 tuần nữa . Và thầy giận tập 2, bên cạnh đó là 1 vài hệ lụy nữa, thế nên thầy càng giận mình hơn. Liên lạc cắt.. gặp mặt chào thì lờ đi... Cứ lâu lâu, mình lại gọi điện, và như thường lệ thầy không nghe, nt thầy không trả lời, rồi lại có dịp gì đó ( sự kiện cờ lớn hay đại loại thế) mình gọi và chỉ nhận được những tiếng tút dài. Ngày hôm trước, trước ngày sự kiện tại quán Windy, mình lại gọi, và lần này thì " Ta đang bận, lúc khác nói chuyện sau nhé! " Phải chăng lòng vị tha trong thầy được đánh thức ??? Hy vọng thế !!!
Tới giờ bóng đá rồi, em xin phép không soát lỗi chính tả ạ ! Mong các bác thứ lỗi nếu đọc bài này thấy đau mắt ạ! ^^
Ngày Windy tụ họp ngồi nói chuyện với chú chuyên gia Minh Ngọc và chú máy ủi. Cháu đã được biết bệnh tình và mức độ nguy hiểm khi Chú Lâm quyết định lên bàn mổ. Gửi đến chú ngàn con Hạc giấy mang đến nhiều may mắn và nhiều hi vọng %%-, Cầu mong điều tốt lành luôn song hành tới người chú đang nằm trên giường bệnh một mình vượt qua khó khăn. Cháu đợi tin chú ạ %%-%%-%%- .
Đã hơn 24g trôi qua rồi.
Vẫn chưa có tin của bác Lâm Đệ.
Giờ này chắc là ca mổ của bác cũng đã xong và bác đang dần hồi phục?
Chúc bác sớm hồi phục và mau trở lại với anh em.
Hôm qua tưởng sẽ là một ngày không may nhưng cuối cùng mọi việc cũng được giải quyết ổn thỏa; sáng chưa ngủ dậy đã thấy điện thoại của thằng em từ trong kia gọi ra báo là có rắc rối lớn rồi, 2 thằng em trong đó không thận trọng đã đắc tội với 1 thằng (thằng này hồi mới vô mình cũng có vài lần hợp tác với nó nhưng từ ngày mấy a e đủ lực ,quyết định làm riêng không phụ thuộc vào thằng nào nữa thì ít khi liên lạc với nhau), lần này nó định sẽ làm to chuyện, mình thì chả sợ gì nhưng sẽ có 1 số người thân với mình sẽ bị ảnh hưởng; nghe điện thoại xong nằm trên giường nhìn ra trời vẫn đang mưa to, thôi kệ ngủ đã mọi việc giải quyết sau; ngủ dậy việc đầu tiên là gọi điện cho con em gái đặt ngay vé máy bay về Cần Thơ chuyến 6h ngày hôm sau.
Loanh quanh 1 hồi tới tầm trưa thấy đói bụng chuẩn bị ra ngoài đi ăn thì lại thấy điện thoại của người là tiền bối, trước kia là xếp trưởng của mình bây giờ đang là phó sở (đây là 1 trong số ít người thật sự kính trọng, 2 chú cháu cùng có nhiều điểm chung về hoàn cảnh xuất thân, về quan điểm sống, cách thức làm việc , đối nhân xử thế...; mình nhớ những hôm 2 chú cháu trực trong cơ quan, có lẽ biết mình xa quê cũng buồn nên chú thường chủ động hỏi thăm mình, rồi 2 chú cháu nói đủ thứ chuyện trên đời , từ thời trẻ của chú đến chuyện tử vi, số mệnh...từ đó mà chú cháu trở nên thân nhau như người nhà chứ không đơn thuần là cấp trên với cấp dưới )thông báo là cuối tuần chú ra Hn học khoảng nửa tháng, con cuối tuần không về quê thì chú cháu mình gặp nhau ở HN;mình mới nói là ngày mai mình vào đó chắc đầu tuần sau mới ra ; chú mới hỏi là có chuyện gì không mà phải vào gấp vậy, mình mới kể là chuyện như vậy; chú mới nói không phải vào làm gì cả cứ để đấy chú giải quyết cho; từ trước tới giờ mình chưa nhờ ai những việc mà mình có thể giải quyết được nhưng nghe chú nói vậy trong lòng có hơi áy náy nhưng thật sự là mình thở phào nhẹ nhõm.
Đến chiều thì chú điện thoại ra nói rằng chú đã giải quyết yên ổn mọi chuyện và nhắc mình bảo mấy đứa cẩn thận trong mọi việc; mình như trút được gánh nặng , điện thoại ngay cho em gái hủy vé máy bay và nhắn tin cho anh Trần Quyết Thắng : anh đăng ký cho em đánh giải Định Công mở rộng
Ngày hôm nay sau khi đọc bài về Lão Khoai của anh Máy Ủi, nhok đã khóc nấc lên ở chỗ làm khiến mọi người ngơ ngác không hiểu chuyện gì :( , nhok đã không kìm nén được cảm xúc của mình khi nghĩ đến chuyện không hay, Tại nhok mít ướt quá ạ. Đến giờ đã qua 48 tiếng sau phẫu thuật mà tin tức về chú Lâm vẫn chưa rõ ràng, nhok lại càng lo. Bao nhiêu người trên diễn đàn cũng lo giống nhok, cùng cầu chúc chú Lâm vượt qua cơn hoạn nạn về với anh em và nhok.
Ngày đầu tiên nhok tham gia diễn đàn còn ngơ ngác trong QTAN của anh 6789, chú đã trả lời thắc mắc cho nhok và người đầu tiên nhok tặng quà cũng gửi đến chú một bài hát. Nhok chơi trên diễn đàn vô tư như đứa nhok chẳng biết gì bị chú nói lý lẽ nhok tức lắm ạ, như một đứa con hư bị bố mẹ mắng lại còn giận dỗi nghĩ thầm bố mẹ hổng biết gì. Nhưng dần dà nhok hiểu được chỉ như vậy nhok mới khôn lớn ra, không còn ngốc nghếch vô tư nữa. Đã nhiều lần nhok muốn gửi thư riêng đến chú chỉ để tâm sự như nhok vẫn thường gửi tới người cha nuôi cũng đang sống nơi đất khách quê người nhưng lại ngại rồi xóa đi, dù sao nhok vẫn là một đứa trẻ con trong mắt chú.
Sáng nay nhok vẫn lo lắng và giờ vẫn lo lắng nhiều hơn. Khó ngủ quá ạ, nhok viết dòng nhật ký này gửi đến chú như một lời tri ân cám ơn những tình cảm chú dành cho nhok.
Có thể ca mổ nặng, sự phục hồi sẽ chậm hơn chút.
Mong là điều tốt lành sẽ đến.
Chắc là ta cũng chỉ biết chờ và cầu chúc những bình an sẽ đến.
1 ngày phải dậy cực kỳ sớm , 4h30 sáng đã phải lóp ngóp cùng Cương cứng , Diều hâu , Thành phệ , 4 anh em lao thẳng đi Quảng Ninh để chúc mừng hạnh phúc cặp vợ chồng nhà Trang mèo , tin vui thì đã rõ , tin đếch vui là TADA chính thức phải chia tay siêu tiền vệ Hùng Trang ( cái thằng này trước nó Ass cho mình liên tục nên mình lại càng tức :(( ) .
Cái thằng Thành phệ vô tích sự , nó có con Galaxy thì TLKD không vào được do mình khoá nick nó , còn Yahoo thì lỗi phông khiến mình chat chit cực kỳ vất vả , khiến mấy đứa ranh nó lăn ra cười về sự vụng về của mình :(( . Cười cái éo gì cậu ??? Điện thoại chả ra điện thoại , máy tính không ra máy tính , đúng là hiện đại thành hại điện .
11h30 mới đến được nhà hàng Hố Cô Tiên ( tên bay nhẩy ? :)) ) . Con Chimnon đang bay từ Cẩm Phả về gấp , 5 thằng khệnh khạng xuống hàng ghế cuối ngồi vét mâm , he he .
Sau cuộc giao lưu bia rượu tơi bời thì Chốt hạ là tháng sau FC_TADA sẽ xuống Quảng Ninh để khám hàng FC_87 ( có con lợn chimnon và thằng Trang mèo đầu quân ) . Chuyến này các cậu định đi trong vòng 2 ngày , tha hồ mà chém gió ảnh ọt nhá =)) .
Ăn uống xong thì ông CHimnon đem đại ca ông ý ra hàng Karaoke để tiến hành ca múa nhạc , ối giời ơi thác loạn quá , đến giờ cái thân già này vẫn còn tim đập chân run ;)) .
Đúng 5h mới vác nổi xác ra về , thế là cái kế hoạch tham dự khai mạc giải ĐỊnh Công Open đã tan thành mây khói :)) , mặc dù đi chơi nhưng điện thoại vẫn réo rắt hỏi địa điểm , he he , mấy lão già làng cờ gà và lười quá đi :D .
1 ngày tuyệt vời với rất nhiều thông tin thú vị , cám ơn nhìu nhìu nha , ha ha .
Chúc mọi người ngủ ngon !!!
:) mưa..:x
Mình đang ở một nơi rất tuyệt :x...
đã 0h7' , nửa đêm rùi...:x nhớ....1 ai đó..:)
Có 1 người đã cho mình biết nhiều chuyện
:) mình phát hiện ra mình cũng nhạy cảm đấy chứ
Rất là đằng khác :)
Mình sẽ cố gắng làm được điều ...mình.. muốn
theo 1 cách nào đó :)
Mình thích nói chuyện với 1 người
Mong sẽ không có điều gì xảy ra
không có điều gì phá đi sự bình yên đó
Mưa....gió..mát
Nhớ đến 1 người
Muốn nghe 1 người hát
...Tiếng gitar....
:x ngủ ngon ....
Hình như lâu lắm rồi em không còn thói quen viết nhật ký...
Bởi vì em không muốn anh đọc được những dòng viết của em, biết được tâm tư của em như trước đây, và em muốn quên anh, muốn anh quên em, muốn chúng ta coi nhau như xa lạ.
Thà là chưa từng quen, còn hơn anh dìm em trong nỗi đau như thế !
Kể cũng lạ, chúng ta yêu nhau và xa nhau dễ dàng quá, phàm cái gì đến nhanh cũng đi nhanh. Nhưng em không hiểu, ở anh có một sức hút kỳ lạ đối với em, mà cho dù có chuyện gì đi nữa em vẫn không thể nào quên được.
Nhưng anh à, còn ko quên là còn quan tâm. Yêu thì em ko dám chắc!
50 năm nữa, anh gặp lại 1 người quen, người đó nói rằng vẫn còn ghét anh lắm, thì anh nên mừng vì suốt 50 năm qua họ vẫn nhớ tới anh. Chứ lại buông một câu : À, ờ, bạn là ai ấy nhỉ, nhìn cũng quen quen ... thì thật là buồn.
Cho nên, dù 50 năm sau gặp lại, em nói rằng em vẫn ghét anh, thì anh nhé, nhớ rằng trong lòng em vẫn dành cho anh một sự quan tâm đặc biệt.
Thời gian vừa rồi, em biến mất một cách không dấu vết, vô tình anh đã để lộ ra sự bối rối trong anh. Anh giãy nảy lên như một thằng bé con bị cướp mất thứ đồ chơi mà nó yêu thích, anh tìm mọi cách để gây sự chú ý, làm những việc mà em biết trước đây anh chưa từng làm. Và rồi anh lại tìm cách liên lạc với em. Cảm giác xao xuyến khi số điện thoại đặc biệt ấy hiện lên trên màn hình, 6 con số 0 cứ nhảy múa liên tục làm em bối rối. Em không muốn nghe máy, nhưng cũng ko nỡ bấm tắt máy đi. Phải rồi, em muốn anh nghe bài nhạc chờ của em, 2 số là 2 bài hát gắn bó với em và anh nhất, mỗi lần nghe lại là một lần cảm xúc trong em ùa về. Nhưng em đang suy nghĩ, em có nên đổi nhạc chờ hay không, vì con bé đó, không hiểu sao cũng thích y nguyên cái bài hát đó. Em không thích, em không muốn, em chỉ muốn anh hát bài đó cho riêng một mình em thôi, tại sao ngay cả một bài hát cũng phải đi chia sẻ, trong khi bao nhiêu thứ em đã chấp nhận mình phải đứng trong bóng tối rồi. Bất công quá ! Đúng thật là con người ta không bao giờ biết trân trọng những thứ là của mình mà chỉ nhòm ngó những thứ không thuộc về mình. Lạ ghê !
Nhưng thôi, em ko muốn nhắc đến những thứ ko đáng để em bận tâm như vậy. Cách hành xử quá kém cỏi, ngay cả việc gần như được coi là bản năng mà cũng làm không xong...chỉ tiếc là, em vênh vang với ai, ngạo mạn với ai được trong khi chính em cũng đang quỵ lụy dưới cái bẫy tình của anh.
Thì thôi anh nhé, câu chuyện tình nhiều sự vô lý ấy có lẽ nên chấm dứt tại đây. Em có thể cam lòng, có thể hi sinh vì người mình yêu, nhưng sức chịu đựng cũng chỉ có giới hạn, vì em là con gái, cũng có cái mềm yếu của mình, em cần được yêu thương chứ không phải đem dốc hết yêu thương để đổi lấy sự đau lòng. Ai cho em vui, ai cho em hạnh phúc, ai cho em nụ cười ? Chính là anh ! Nhưng cũng chính anh là người cướp đi niềm vui, niềm hạnh phúc và cả nụ cười thật sự của em.
Em luôn cố gắng tạo ra một vỏ bọc vui vẻ trước mặt mọi người, nhưng đôi khi em phải cố kìm nén cho giọt nước mắt không rớt khỏi khóe mi. Vì em mạnh mẽ, phải không anh ? Và một người mạnh mẽ thì không được khóc, hay ít nhất là không được khóc trước mặt mọi người, và trước mặt anh. Thế mà bao nhiêu lần em vẫn khóc khi anh ôm em, nói với em lời xin lỗi. Có phải nỗi đau cũng biết chọn thời điểm bật ra hay không ?
Em đã thấy sai lầm khi gặp lại anh rồi. Em sẽ quên anh và có thể quên anh, nhưng phải là khi em không còn gặp và thấy những gì liên quan đến anh nữa. Tiếc là...cứ nhìn thấy dáng hình ấy, ánh mắt ấy, cử chỉ ấy, cổ họng em lại nghẹn đắng. Và khi anh đưa bàn tay ra, rối rít chạy đến bên em nắm lấy tay em, thì em biết là em lại không buông tay ra được.
" Em đi đâu, tại sao lại đi, có phải chỉ cần đi đến nơi nào em quên anh là được phải không em? Tại sao anh là một thằng đểu mà em vẫn tốt với anh đến như thế? " Anh tự trả lời đi, hai câu hỏi đó thiết nghĩ anh nói với em là quá thừa. Đáng ra anh nên nhận biết những điều đó khi em còn ở bên anh anh ạ. Giờ thì em đã quyết định rồi, mà một khi đã quyết thì cho dù em vẫn còn yêu anh nhiều, em cũng không ở lại bên anh.
Em chỉ mong, người ta có thể chăm sóc cho anh khi em không thể làm điều đó, có thể chia sẻ buồn vui như trước đây anh đã từng làm cùng em, có thể kéo anh ra khỏi những cuộc vui về với chốn gia đình bình yên như chúng ta đã từng nói.
Đừng nuối tiếc, vì em cũng chỉ là người đến sau !
Một giáo sư đang giảng về “tiểu thuyết” ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo sư bỗng dừng lại hỏi các học viên:
- Ngược lại với yêu là gì?
- Ghét ạ!
Giáo sư đi đi, lại lại, trầm ngâm, ông bỏ giáo trình xuống bàn và nói:
- Thế này nhé: Ví như anh đang yêu, sau đó chia tay! 50 năm sau anh 70 tuổi, tình cờ gặp lại người cũ trong một chiều đi dạo. Lúc đó bà nọ chằm chằm nhìn anh và nói: “Ông A ơi tôi ghét ông!”. Nếu tình tiết xảy ra đúng như vậy, anh phải mừng cho bản thân mình!
- Vì sao?
- Vì anh là người may mắn mới có người ghét anh hàng nửa thế kỷ.
- May mắn quái gì, phi lý!
- Bình tĩnh, bình tĩnh, anh nghĩ kỹ xem, ghét cũng cuốn hút tình cảm như yêu như thương, tức là tình cảm của ai đó vẫn nghĩ về anh. Có người ghét anh 50 năm, tức là vẫn nghĩ về anh 50 năm, thật là hiếm có đấy! Anh may mắn không nào?
Điều đáng sợ là khi anh gặp lại người cũ, anh hỏi:
“Bà B ơi có nhớ tôi không?”.
Người nọ đứng đực ra nhìn anh và nói:
“Thưa ông, tôi nom ông hơi quen quen, ông là ai?”.
Cả lớp cười ồ lên, câu chuyện tưởng tượng này quả là thú vị pha thêm chút ngượng ngùng…
Giáo sư khẳng định:
“Ngược lại với yêu đâu phải là ghét!”.
Cả lớp nhất trí với giáo sư:
“Ngược lại với yêu là lãng quên!” ♥
P/s : Trái nghĩa với Yêu là Lãng Quên.....không phải Ghét ...Vì thế...Yêu thì dễ.....Giữ thì khó.... Chia tay thì đơn giản.....Cái không làm được là...QUÊN.....…
Ôi ghét quá....
Không nghĩ Đát Kỷ cũng là người đa sầu, đa cảm... và cũng hơi zữ zằn... Trong tình cảm của cuộc sống, quá khứ đúng là không dễ lãng quên... nhưng khi viết hết tâm tư một thời mình lưu luyến, nếu người xưa đọc được có lẽ không khỏi day dứt trong lòng... và việc mình làm như vậy có làm cho mình và người đó vui hơn ko??? ... dù quá khứ có thế nào chăng nữa. Cuộc sống còn nhiều chốn vui cho quên u sầu phải ko em??? Đát kỷ...
Nhật ký hay quá , he he .
Chúc mừng gia nhập clb những người nhiều tâm sự =)) !!!
Con gái này...
Đừng buồn vì một người con trai khiến em khóc nhé, vì cuộc sống ko phải lúc nào cũng bất công...Khi có người khiến nước mắt em rơi, thì ở đâu đó cũng sẽ có người mang lại cho em hạnh phúc...
Em sẽ tìm được thôi, một người con trai...
..Có thể làm mờ đi màu son môi của em...
..Thay vì làm nhòe mascara của em...♥
Thực ra ai mà chẳng có những lúc như vậy, phát điên lên vì một người, tan nát cõi lòng vì một người, lao đi như con thiêu thân vì một người, xoay trở trong cái lực hút mạnh mẽ từ một người.
Mà đến cuối cùng, vẫn dở dở, dang dang.
Cái kiểu tình yêu không có hồi kết đó, ghê gớm lắm. Nó ăn sâu vào kí ức, chảy trong từng mạch máu. Nó khiến người ta dẫu có một hạnh phúc khác, vẫn không thể nào quên….
Để rất nhiều lần, thấy trái tim tan nát, vỡ vụn, thấy cái thế giới ngọt ngào đang chìm đắm sụp đổ, khi trên phố rộng, nhìn thấy một dáng hình ngỡ thân quen….
Lòng đi theo mãi, miết một người. Biết là ngàn năm, vạn năm cũng không có tương lai. Dù đang ấm êm, vẫn không thể ngăn được những khoảng lặng nghĩ đến, nhức nhối, trăn trở và khao khát được tìm thấy, bước tới, chạm vào…. dù chỉ một nhịp thở, một sợi tóc rối, một bước chân đi.
.............
Sai lầm lớn nhất của một người đàn ông là để cơ hội cho người đàn ông khác làm người phụ nữ của mình hạnh phúc ...
Và em nghĩ là anh đã sai lầm rồi !
Hihi :D
Phải luôn ghi nhớ những điều này em ạ. Còn nữa :
1. Nếu nhắn tin cho người ta mà lâu không thấy người ta trả lời, đừng nhắn nữa.. không có sự chờ đợi thấp hèn đến thế.
2. Nếu không có ai bên cạnh, hãy thử một mình nghe nhạc, đọc sách, chơi game, xem phim, viết blog, viết nhật ký.. Hãy tập quen dần với bản thân mình..
3. Nếu như cảm thấy đau đớn trong lòng, hãy tìm một góc nhỏ hoặc trốn trong chăn khóc một trận long trời lở đất, chẳng cần ai đồng tình thương hại. Khóc xong rồi ngày mai lại vui vẻ tiếp tục cuộc sống..
4. Nếu có một ai đó làm chậm bước chân của mình, hãy nhẹ nhàng rẽ sang hướng khác. Người không biết quý trọng mình không đáng để mình tiếp tục cho đi tình bạn hoặc tình yêu vì cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất sẽ là mình mà sẽ không có ai xót xa cho mình.
5. Nếu mà có thể không hút thuốc thì đừng hút.. có thể không uống rượu thì đừng uống. Đây là những hành vi hủy diệt bản thân, nếu là vì ai đó mà làm vậy.. thì rõ ràng mình là đứa ngốc xít.. những người thật sự yêu mình sẽ không làm mình đau.
6. Lúc đau buồn nên tìm một người bạn mà mình tin tưởng để trút tâm sự, không nên chịu đựng một mình, làm tăng thêm nỗi buồn, nỗi cô đơn..
7. Lúc không vui buổi sáng có thể ngắm trời xanh mây trắng, buổi tối có thể ngắm trăng ngắm sao, đất trời bao la rồi sẽ có nơi thuộc về mình. Thà rằng đau một cách cao ngạo còn hơn yêu trong lén lút. Hãy nói với bản thân mình "You"re the best" và giữ vững niềm tin.
8. Đừng vì cô đơn mà chọn đại một người để yêu. Thật chẳng công bằng cho cả hai và cũng thiếu trách nhiệm. Hãy tìm một người bạn tri kỷ chứ không phải người yêu.
9. Nhớ kỹ ngày sinh của người mình yêu thương, đó là gia đình và cả chính mình. Sinh nhật mình không ai tặng quà cũng chẳng sao, mình vẫn có thể mua quà tặng ba mẹ. Nên nhớ, cha mẹ là người vất vả nhất khi mình sinh ra đời.
10. Lúc rảnh rỗi hãy nghe một đoạn nhạc hòa tấu nhẹ nhàng, đọc vài trang sách hay, ngủ một giấc trưa. Khi tâm trạng không vui cũng có thể ngủ một lát.
11. Bắt đầu từ bây giờ, phải thông minh một chút, đừng bao giờ hỏi người khác có nhớ mình không, có yêu mình không? Nếu người ta nhớ và yêu mình thì người ta khắc sẽ nói.. những lời này mà thốt ra từ miệng mình thì người ta sẽ trở nên kiêu ngạo và không quan tâm.
12. Không nên quá quan trọng hoá một số người hoặc một số việc, hãy để tất cả thuận theo tự nhiên. Thế giới này vốn không công bằng mà, quá quan trọng một việc gì đó sẽ đánh mất giá trị của bản thân.
13. Đừng vì bất cứ ai hay bất cứ việc gì mà ngược đãi bản thân như nhịn đói, khóc thương, tự kỷ, stress.. , đấy là những hành động chỉ có ngốc mới làm. Tất nhiên, đôi khi có ngốc nghếch một chút cũng chẳng sao, chẳng ai phải thông minh suốt cả đời..
14. dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không nên nói xấu người khác. Nếu bắt buộc phải nói thì nói vài lời tốt đẹp. Dù sao thêm một người bạn, cho dù ko phải là thân thiết lắm vẫn hơn là thêm một kẻ địch vì vài lời nói thiếu thận trọng, thiếu suy nghĩ của mình.
15. Đôi khi có thể xem vài bộ phim bi HQ nhưng không nên đam mê, có thể ra đường mà tóc tai ủ rũ nhưng phải chú ý trường hợp, có thể chửi vài từ không hay ho nhưng chỉ khi với bạn bè thân thiết của mình. Phải nhớ là nói xong thì quên đi những điều ko vui.
16. Phải có một số bạn khác phái, chỉ đơn giản là bạn thôi nhưng lại là những quân sư tài ba cho mình khi cần thiết.
17. Hãy học cách thay đổi mình khi nỗi đau đến. Có những lời, nên chôn chặt trong lòng. Có những nỗi đau nên lẳng lặng quên đi. Khi đã trải qua, thấy mình trưởng thành hơn, tự mình hiểu là đủ. Có những thay đổi mình không cần phải nói ra, người ta sẽ nhìn thấy.
18. Hạn chế tranh cãi với người khác. Trong cơn giận người ta rất đáng sợ, sẽ vì mất điều khiển mà nói hoặc làm những điều đáng sợ không kém. Hãy nhẫn nhịn rồi suy nghĩ căn nguyên của vấn đề mà giải quyết trong êm đềm.
19. Cho dù phát sinh mâu thuẫn với bất cứ ai, cố gắng giải quyết trong vòng 24h, càng để lâu sự việc sẽ càng khó giải thích. Nếu trong phạm vi chấp nhận được hãy xin lỗi trước. Ngẫu nhiên làm người xấu trước cũng ko phải là việc quá tệ đâu.
Chúc em luôn vui :x
Ôi giời bọn này lắm chuyện, "theo tình tình phớt, phớt tình tình theo", câu này của người Pháp, cứ phải triết lí lắm làm giề :))...
Sao cứ phải bàn mấy chuyện tình yêu nhảm nhí thế nhỉ , tớ bịt tai đấy :)) .
Mí lại đây là nhật ký nhá , không khuyến khích gió máy nhá =)) !!!
Hôm nay không thấy cốc tách rơi nhỉ Koi nhỉ !!!
Thật là đau đầu , viêc này chưa qua việc khác lại tới, cứ tưởng thời gian hơn 1 năm trở lại Hà Nội là thời gian để mình tạm gác lại tất cả và nghỉ ngơi, đàn đúm với đám bạn bè cũ, đánh cờ....nhưng có quá nhiều việc lại khiến cho mình không thể thờ ơ; nhiều lúc chỉ muốn tắt điện thoại đi đến 1 nơi nào đó thật xa
Đát Kỷ lại làm "náo loạn" cái box nhật ký này rồi!!!
Cơ mà cái 19 điều ghi nhớ của Đát Kỷ lại trái ngược hoàn toàn với cái chữ ký???
Ôi bênh em sao lại bị ban nick được hả anh :D vớ vẩn thì smod em cũng "chém" chứ đùa à ;)) Anh nói đúng lắm, nhật ký online viết ra không phải chỉ để cho mình đọc mà còn cho rất nhiều người đọc nữa, đương nhiên phải khác rồi.
@A Trung : già rồi đâm khó tính phỏng, người ta thấy mềnh viết hay người ta tâm đắc thì nói dăm ba câu chuyện, cũng nhẩy vô phá đám tụt hết cả cảm xúc ( và tụt 1 số thứ ). Anh có tuổi rồi ;)) anh không yêu được thì để cho bọn trẻ tụi em mơ mộng tý đi, mất je đâu, nhờ ;))
@6789 ;;) dạo nài mất hút thế anh rai, mà đừng nhắn tin vote cho em nữa, em rút hồ sơ rồi mà anh. Cứ để em lọt khỏi TOP 20 một cách tự nhiên đi. Hôm nọ em hỏi rồi, đúng là hắn nhắn tin vote cho em anh ạ. Đểu thật @-)
@Robetto : em cũng bon chen viết nhật ký như người nhớn thôi chứ nào có dám làm gì anh lại bảo "náo loạn" topic thì chết em :">
Cơ mà chữ ký của em là dành cho người yêu em thật lòng, em mới đáp lại như thế.
Còn những điều em nói ở trên là dành cho những thằng đàn ông đểu cáng hắt hủi chị em anh ơi :D
Chiều nay ra quán TLKD hóng hớt, tí nữa thì được xem phim chưởng của hai thiên hạ đệ nhị cao thủ Sơn hàng mành và Thịnh small. Tuy nhiên sau một hồi võ mồm chán chê thì hai cao thủ quyết định chả lại cho quán không khí yên lành.Hết Nhật ký!
Thực lòng là buồn vô cùng. Cuộc đời thật nhiều thứ không như mình tưởng tượng, nhưng cũng chẳng bao giờ dám nghĩ những cái gọi là ngoa ngoắt, điêu chác, đành hanh, vô liêm sỉ, cay nghiệt...nó lại hiện hữu ngay bên cạnh mình. Ngoài xã hội, có thể gặp nhiều kiểu người, va vấp được, trưởng thành được, nhưng là ruột thịt thì biết đối mặt với nhau như thế nào ?
Nhiều lúc, trong câu chuyện giữa bố mẹ, các bác các cô chú, mình cảm thấy không khí nặng nề bao trùm, một sự ngột ngạt khó tả, khó chịu xen lẫn ấm ức. Quanh đi quẩn lại, vẫn là những vấn đề muôn thuở có thể xảy ra trong một gia đình, nhưng trước giờ chưa bao giờ từng dám nghĩ sẽ có lúc phải là một nhân vật trong câu chuyện như thế.
Ngày bé ngây thơ lắm, thấy bố mẹ các bạn bỏ nhau, cãi nhau, thấy gia đình các bạn lúc nào cũng lục đục, thì trong lòng sung sướng rằng gia đình mình hạnh phúc nhất, bố mẹ mình tuyệt vời nhất, chẳng bao giờ cãi nhau, gia đình lúc nào cũng êm ấm.
Lớn lên một chút, bắt đầu thấy có nhiều vấn đề, nhất là bà cô già trong nhà. Nhưng tâm trí vẫn còn non nớt, đâu có ngờ sau này bà cô lại thành ra như vậy. Thật sự mà nói, tình cảm của mình với tất cả mọi người trong gia đình là như nhau, cho dù mọi người có mắc phải lỗi lầm gì đó, nhưng đối với mình điều đó ko quá quan trọng, mình đều bỏ qua và vẫn đối xử bình thường, vì không muốn gây thêm mặc cảm tội lỗi gì mà chỉ muốn người thân yêu của mình được yên tâm trong vòng tay gia đình.
Thế mà cuối cùng, sự việc lại thành ra thế này. Phải công nhận là một cú sốc lớn đối với mình, một đứa luôn tôn thờ chủ nghĩa gia đình.
Hôm nay ngồi nói chuyện với cô dâu thứ đang có em bé, mà ngồi kể lại quãng thời gian mang thai đứa đầu tiên là thằng Cò, bị chị chồng đối xử như thế ức phát khóc. Chị chồng em dâu, còn cay nghiệt hơn là mẹ chồng nàng dâu. Nghĩ bụng, ăn ở thế nào để đến giờ này gần 50 tuổi đầu mới vừa lấy đc chồng mà chưa có mụn con. Tất cả những hành động, lời ăn tiếng nói của cô làm mình quá thất vọng, một đứa cháu luôn yêu quý cô mà giờ phải nghĩ về cô bằng một ý nghĩ tiêu cực như thế, ko đành lòng. Nhưng sao phận làm tiền bối trong gia đình lại có thể hành xử như thế, thật quá tàn nhẫn mà.
Lại nghĩ đến bố mẹ, thật may mắn vì được sinh ra làm con bố mẹ. Tuy nhà không giàu có dư dả gì, nhưng được ăn học dạy dỗ đàng hoàng, được bố mẹ dạy cách làm người từ những bước đi chập chững đầu tiên. Nhiều lúc nhìn bố mẹ vất vả mà rớt nước mắt, từng này tuổi rồi mà còn phải chạy đi chạy lại mồ hôi nhễ nhại, kiếm từng đồng nuôi mình và em ăn học. Nhiều lúc cãi láo làm bố mẹ buồn, chỉ muốn chạy lại ôm lấy bố mẹ nói lời xin lỗi...khi tặng bố mẹ lời chúc vào ngày sinh nhật, thấy thoáng trong đôi mắt ấy long lanh nước mắt hạnh phúc, thì cũng đã khiến mình vui thêm được nhiều. Sau này nhất định sẽ đỡ đần để không còn phải nhìn thấy cảnh bố mướt mải mồ hôi giữa trưa nắng, mẹ gò lưng đạp xe trong mưa nữa. Thương lắm bố mẹ của con :*
Con chúc mừng ngày của mẹ ( chủ nhật thứ 2 của tháng 5 ) :x Con yêu mẹ nhiều lắm.
Mỗi lần nghe bài hát này con đều khóc, con thật sự đã làm mẹ khóc và suy nghĩ nhiều rồi. Sau này con cũng làm mẹ, phải lo lắng bao nhiêu thứ như mẹ đã từng làm, con không bao giờ quên những điều mẹ đã dạy. Sinh con ra đã khó, nuôi con còn khó hơn gấp vạn lần. Mẹ luôn bảo vệ con khỏi những cám dỗ, những khó khăn trên đường đời, và luôn dang rộng vòng tay đón con về sau mỗi lần con vấp ngã.
Ngày bé, ăn nhiều béo quá, mẹ lên thực đơn ăn kiêng cho con, con phụng phịu nói con ghét mẹ :)) giờ này ngẫm ra mới thấy nếu không có mẹ chắc là con có thể đi thi hoa hậu béo được rồi mẹ nhỉ :">
Con cám ơn mẹ đã sinh ra con trên cuộc đời này, đã nuôi dạy con, yêu thương con, chỉ bảo cho con.
Con chúc mẹ sức khỏe, nhìn mẹ bây giờ có thời gian chăm sóc cho bản thân và những nhu cầu rất phụ nữ, con cảm thấy vui rất nhiều. Đừng tham việc mẹ nhé, mẹ ốm thì cả nhà sẽ lo lắng lắm :x
Chúc tất cả những người mẹ trên thế giới này một ngày của mẹ vui và ấm áp bên những người con thân yêu !
Tigon dại khờ :
Lâu rồi bé con nhỉ , xa lắm ngày đầu tiên mình gặp nhau , anh vẫn ghi nhớ mãi hình ảnh con bé hoảng hốt nhảy đùng đùng lên khi anh gõ cửa và thò khuôn mặt khả ố và nhăn nhở :
- Chị làm ơn cho em hỏi , đây có phải nhà chị H không ??? ( mẫu thân city_hunter sai mang giường đến tặng bà chị họ :D , bà chị họ lại có bà bạn thân , bà bạn thân lại có cô em họ gửi gắm ở trọ cùng , đại loại thế )
+ Chị không có nhà , anh là ai ạ ???
- Em đạp xích lô đầu phố , có người sai em chở giường đến lắp cho chị H , chị làm ơn mở cửa cho em lắp đặt ...
+ Nhưng chị ý không có nhà , anh đến lúc khác được không ạ ???
- Chị ơi , bọn em đi làm thuê , giờ chị không mở cửa , chết em chị ơi ( mặt hết sức thiểu não ) ...
Chém chán thì nàng cũng phải đồng ý , hóa ra mỗi mình y ở nhà nên lo sợ , mình thầm nghĩ , mịa , trẻ trâu đẹp zai thế này mà nó nhìn thấy mình cứ hú ầm lên như gặp ma , éo được rồi City_Hunter ơi =)) .
Thiếu vài cái đinh , chả nhẽ đạp xích lô đi mua ( Mình mượn của bố Thịnh đầu ngõ ) , thôi thì ...
- Chị ơi , thiếu đinh , chị đi mua thì lại thiếu tin tưởng ( ai trông nhà ? ) , mà em mượn xe chị thì nhỡ mất mát phiền toái , thôi chị em mình đèo nhau đi mua , chị nhẩy ???
Há há , dính bẫy rồi , đang lượn thì con bé nó bảo :
+ Ấy chuyển nghề đạp xích lô từ bao giờ thế ấy ???
- Ô , nhà em gia truyền thưa chị .
+ Thôi xin , hôm nọ đến nhà cùng chị H mượn sách rồi nhá , đừng có mà bịp bợm , còn nhìn thấy qua ảnh rồi cơ , mà sao ở bẩn thế , bừa ơi là bừa .
- Em bừa từ tấm bé còn bẩn thì chắc chắn không , hay tuần chị qua dọn cho em 2 buổi cho nó bõ công em đóng giường cho chị , chị nhẩy ;)) .
+ Vênh mặt ... ai mà thèm ...
Xong việc mà về cứ nhơ nhớ , thỉnh thoảng city_hunter đảo qua đảo lại tán tỉnh , xinh ra phết , cao và trắng , cô Hợp con nhà bà Ný đây mà =)) .
Kết quả thì rất rõ , đòn nặng lắm , đỡ sao được ???
1 ngày rảnh , tớ đạp xe lên Bách Thảo , chắc vẫn có người nhớ bên đường đối diện rợp bóng Tigon , đẹp ghê hồn và rụng tơi bời , tớ phang lấy 1 cành chĩu chịt nhất và đến tặng nàng .
+ Ơ , sao biết người ta thích
- Chuyện , cái giống yêu đương nó thế , cái gì nó cũng dễ hạp , he he .
Chuyện tình đẹp như mơ , tớ nhớ những lúc dạo cùng nàng bên bãi biển , đúng là , biển xanh cát trắng , nắng vàng và em , riêng chuyện bọn tớ còn có thêm cả Tigon , mọc đỏ rực 1 bên sườn núi .
Người ấy thuờng hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng thế thôi!"
Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng,
Là chút lòng trong chẳng biến suy!"
Rồi đến 1 ngày ngồi nghe yêu đương trôi xa , Trái tim tigon tan vỡ ,
...Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người
Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha!...
Nói thế nào nhỉ ??? anh nhớ em , và chẳng biết làm thế nào ngoài gửi tâm sự trong bài viết , tình đầu tan vỡ ai chả buồn đúng không ??? Nhưng như người ta vẫn nói , không có tình yêu vĩnh cửu , chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu ...
Với anh , tigon dại khờ là vĩnh cửu ...
HN-1 ngày buồn ...
http://timnt.com/images/NewsData/hai-sac-hoa-ti-gon.jpg