Hề hề,cứ nhiệt tình tham gia cùng anh em vậy cho vui nhé giolong,đệ san bằng huynh chứ có phải ai đâu..hix.
Printable View
Trong các nhân vật LSB, mình thích nhất ba nhân vật sau:
- Lâm Xung, con người hẹp hòi, tính tình nhẫn nhục, nhưng đã đến bước đường cùng thì dứt khoát hơn ai hết. Có lẽ mình thích Lâm Xung chủ yếu vì số phận của nhân vật này, và đó là một hình tượng đẹp. Từ một vị giáo đầu sông cuộc đời bình lặng ở Khai Phong đến một vị đầu lĩnh bậc nhất của Lương Sơn Bạc, hành trình "thướng Lương Sơn" của nhân vật này thật không đơn giản. Nhà tan cửa nát, vợ chết thân bị lưu đày, Lâm Xung trở nên mất đi tất cả, không còn gì nữa, trên đời chỉ có một thân một mình, khiến cho người đọc phải thương cảm. Còn về tính cách thì Lâm Xung tính tình điềm đạm nhẫn nhịn, ít khi nổi nóng, làm việc lại cẩn thận tỉ mỉ, do đó là một vị chỉ huy lý tưởng, có thể yên tâm mà giao trọng trách.
- Võ Tòng, vị thiên thần trong đám người. Nhân vật này cái gì cũng hoàn hảo, tính cách cao vút, khó có người bằng được. Nhân hòa với kẻ yếu, cương cường với kẻ mạnh, sẵn sàng ra tay dẹp chuyện bất bình. Câu chuyện về Võ Tòng có lẽ là câu chuyện đặc sắc nhất trong Thủy Hử, chi tiết nào cũng đề cao tính cách anh hùng hào kiệt hiên ngang bất khuất của Võ Tòng. Từ lúc đánh hổ ở núi Cảnh Dương đến đánh Tây Môn Khánh ở lầu Sư Tử, đánh Tưởng Môn Thần ở rừng Khoái Hoạt đến giết người ở bến Phi Vân, và đỉnh cảo là vụ tàn sát cả nhà Trương Đô Giám trên lầu Uyên Ương. Có người sẽ nói hành vi tàn sát của Võ Tòng quá tàn nhẫn, nhưng điều này thể hiện sự bi phẫn cùng cực trong con người Võ Tòng khi ấy. Trước đó Võ Tòng đã khá tôn trọng sụ uy nghiêm của luật pháp, nên khi giết chị dâu còn biết tự ra đầu thú, bị vu oan giá hoạ vẫn nhẫn nhục chịu đi đày. Nhưng sự kiện ở bến Phi Vân đã tuyệt đường sống của Võ Tòng, ko cho Võ Tòng làm một con người lương thiện, nên có thể nói vụ tàn sát trên lầu Uyên ương cũng chỉ là tức nước vỡ bờ mà thôi, và khiến cho hình tượng Võ Tòng trở nên thật hơn, gần gũi hơn, tránh trở thành một ngẫu tượng phi thực tế.
- Yến Thanh, một người lãng tử, đẹp trai tài giỏi, tinh thông cả võ nghệ lẫn nghệ thuật. Yến Thanh cư xử rất lịch thiệp nhã nhặn chứ ko thô lỗ như đa phần các hảo hán LSB. Ngay như khi khước từ Lý Sư Sư, Yến Thanh cũng đã hành động rất khéo léo, không hề làm Lý Sư Sư buồn giận. Trong giai đoạn sau, Yến Thanh đã đóng góp khá nhiều công trạng cho Lương Sơn Bạc, như trong trận chiến đánh Phương Lạp. Về sau Yến Thanh bỏ đi ko nhận quan tước của triều đình, từ đó tiếu ngạo giang hồ, không còn tung tích, tựa như "thần long thấy đầu mà ko thấy đuôi", khiến cho người ta nghĩ đến câu thơ của Lý Bạch thời trước "sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh". Quả nhiên Yến Thanh là hình tượng của một con người hiệp khách lý tưởng, hào hoa văn nhã, lịch duyệt phong lưu.
Ngoài ra những nhân vật như Lỗ Trí Thâm, Nguyễn Tiểu Thất, Hoa Vinh, vân vân, đều có những điểm khiến mình ưa thích. Còn một trong số những người mà mình ghét nhất là Lý Quỳ, ko cần biết hắn Trung Hiếu Tín Nghĩa cái gì, nhưng mà sự độc ác điên cuồng ngu si của hắn đủ làm cho người ta chán ghét. Khác với Võ Tòng giết người ở lầu Uyên Ương vì quá bi phẫn, Lý Quỳ giết người chỉ vì bản tính thích chém giết mà thôi.
Em thích Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng nhất. Còn sau đó thích Dương Chí,Lâm Xung. Sau nữa là Phan Kim Liên
Ghét nhất cũng là thằng Lý Quỳ. Thằng này so với Trương Phi đúng là một trời một vực
Tiếc cho những bài viết của bác 6789 trong mục Thủy Hử.
Xin chia buồn cùng anh! :)):)):))
chắc thấy anh spam nhiều quá,thấy anh bi san bằng tấc cả,nên bác hùng mừng.