Bài này giai điệu ngang ngang ,hương thơm mà lại kề lỗ miệng mời thấy ý tứ của Hàn có chỗ độc sáng khác người
Printable View
Bài này giai điệu ngang ngang ,hương thơm mà lại kề lỗ miệng mời thấy ý tứ của Hàn có chỗ độc sáng khác người
Nếu như bài thơ này mà là của một thành viên trong TLKD sáng tác, chưa chắc người khen đã nhiều hơn người dị nghị. Các bác có nghĩ thế không???
Nhưng càng đọc em lại càng thấy nó ảo,nó kỳ lạ và bị cuốn hút vào cái môi trường thơ thơ của nó tạo ra. Có điều chắc nếu người đọc quá tỉnh táo,cũng khó mà nuốt trôi ngay được tứ thơ.
Lỗ miệng -như bác Khoai và anh em thấy là cách dùng từ duy nhất mà chưa ai dám dùng. Hương thơm tượng trưng cho thanh cao ,bỗng tụt hẳn xuống lỗ miệng(nghe rất phàm tục) và dễ bị liên tưởng. Có lẽ chắc thi sĩ có dụng ý chua chát ,cay đắng cho duyên phận của mình, mối lương duyên đẹp như mộng sắp kề thì bị căn bệnh ghê tởm phá đám...
Ps :hình như bài thơ này có cấu trúc 4-3-4-1 mới đúng bạn ơi
Nhachoa sành thơ lắm ,có nhiều điều tôi cũng muốn nói nhưng bạn đã nói hộ rồi
Em rất thích môi trường thơ của Hàn thi sĩ tạo ra,tuy rằng nhiều bài ông viết trong trạng thái gì đó,mà lắm lúc như bất cần,phá hỏng cả kiến trúc giống như say rượu chạy xe vậy,rất tổ lái đẹp mắt nhưng cũng rất ngổ ngáo đáng bực mình...
Bác cho em xin lại sdt nha,thanks bác.
Bài thơ này mình thích lâu rồi,là một trong những bài thơ mình thích của ông. Chỉ gọi là vài lời bộc lộ cảm nghĩ,đâu phải bình thơ gì đâu bạn,quá khen tui rồi hi.
Trong nghệ thuật mình cảm thấy có nhiều tác phẩm âm nhạc như John Lennon, Jim Morrisson...,hay ngay cả những bài hát của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn như "Tình khúc Ơ bai", "Con Mắt còn lại"cũng chả hiểu tại sao nó hay mà cứ thấy nó hay. Có lẽ đó là cảnh giới thì phải .
Cô Liêu
Gió lùa ánh sáng vô trong bãi
Trăng ngậm đầy sông, chảy láng lai.
Buồm trắng phất-phơ như cuống lá
Lòng tôi bát-ngát rộng bằng hai.
Tôi ngồi dưới bến đợi nường Mơ,
Tiếng rú ban đêm rạn bóng mờ,
Tiếng rú hồn tôi xô vỡ sóng,
Rung tầng không-khí bạt vi-lô.
Ai đi lẳng-lặng trên làn nước,
Với lại ai ngồi khít cạnh tôi?
Mà sao ngậm kín thơ đầy miệng,
Không nói không rằng nín cả hơi?
Chao ôi! Ghê quá trong tư-tưởng,
Một vũng cô liêu cũ vạn đời!
Hãy đón hồn anh
Dưới túp lều tranh, trên võng tre
Tứ bề cửa khép với phên che
Kép mền ủ kín toàn thân lại
Để thả hồn bay, gửi mộng về.
Ngủ Với Trăng
(Bài này mới là một bài hay của Hàn thi sĩ nè anh em)
Ta không nhấp rượu
Mà lòng ta say
Vì lòng nao nức muốn
Ghì lấy đám mây bay
Té ra ta vốn làm thi sĩ
Khát khao trăng gió mà không hay
Ta đi bắt nắng ngừng, nắng reo, nắng cháy
Trên sóng cành, sóng áo cô gì má đỏ hây hây
Ta rình nghe niềm ý bâng khuâng trong gió lảng
Với là hơi thở nồng nàn của tuổi thơ ngây
Gió nâng khúc hát lên cao vút
Vần thơ uốn éo lách từng mây
Ta hiểu ta rồi, trong một phút
Lời tình chơi vơi giữa sương bay
Tiếng vàng rơi xuống giếng
Trăng vàng ôm bờ ao
Gió vàng đang xao xuyến
Áo vàng bởi chị chưa chồng đã mặc đi đêm
Theo tôi đến suối xa miền
Cởi thơ, cởi mộng, cởi niềm yêu thương
Mây trôi lơ lửng trên giòng nước
Đôi tay vốc uống quên lạnh lùng
Ngả nghiêng đồi cao bọc trăng ngủ
Đầy mình lốm đốm những hào quang.
hihi...yên tâm, chẳng có gì trách cả, còn gọi là tiểu nhân thì không được, Hoa Hâm là gàn sĩ của Tào Tháo ai dám gọi thế. Vả lại ngoại hiệu cũng phải phù hợp với tên nick chứ, ví như : Culu thì gọi là thiếu hiệp, chẳng nhẽ gọi là Culu lão nhân à ? ; Thượng tọa Cờ_Cơm thì gọi là Đại đức CỜ_ƠM_CƠM, chẵng nhẽ lại gọi là Thượng tọa Chờ_Cơm à ? ;
Hoặc như : Lão Khoai thì gọi là Kủ tiên sinh, chẳng nhẽ gọi là Kủ Khoai thì ai mà nghe được ! ...hihi ...
Còn việc bình thơ, phải tóm được cái ý đằng sau ngôn từ, lời lẽ khúc triết, bình dị, nhưng không kém phần ví von, bay bổng. Thỉnh thoảng khéo điểm thêm chút gia vị ngô nghê, khiến độc giả hiểu được nghĩa, tưởng được hình. Cho nên mới gọi là : nghe nó cứ khoái cả cái lỗ tai thế nào ấy ! ...hihi...
Nếu bình thơ mà quá cẩn trọng, nghiêm trang, không thêm mắm thêm muối gì, dẫu có đúng cũng chẳng ai thèm nghe !.
Tuy rằng Phihuong chủ ý tán dóc cho vui, nhưng bao hàm cả ý tán thưởng vậy! :x
Hoa Hâm có thể được coi là tên tiện nhân của lịch sử Tam Quốc dám bức vua thoái vị ,bán chúa cầu vinh >ngàn đời ô uế. Bác lại không dám gọi là tiểu nhân, đa lễ rồi!
Bác cho em cái danh hiệu nào mà không phải viết hoa là em vui nhất
Thức khuya
Non sông bốn mặt ngủ mơ màng,
Thức chỉ mình ta dạ chẳng an.
Bóng nguyệt leo song sờ sẫm gối,
Gió thu lọt cửa cọ mài chăn.
Khóc giùm thân thế hoa rơi lệ,
Buồn giúp công danh dế dạo đàn.
Trở dậy nôm na vài điệu cũ,
Năm canh tâm sự vẫn chưa tàn.
Đà-lạt Trăng Mờ
Đây phút thiêng-liêng đã khởi đầu.
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ!
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nưới hò reo,
Để nghe tơ liễu rung trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp-loáng đứng trong im
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư-thực làm sao phân-biệt được!
Sông Ngân-Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động-chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng ...
Say nắng
Mặt trời mai ấy đỏ ong
Nàng tiên hóng mát trên hòn cù lao
Mùi xiêm thơm tựa sen ngào
Áo xiêm: nhuộm nắng hồng đào chưa khô
Bỗng trong im lặng như tờ
Hương gì ngan ngát giả đò say sưa
Gió ơi lại đấy mà ngừa
Tôi đứng xa lắm xin chừa tôi đi
Hồn tôi mắc cỡ là vì
Không quen thưởng thức cái gì ngất ngây
Như là ánh sáng vàng lay
Như thơ sắp sửa phô bày yêu đương
Nơi đây mây gió chán chường
Ý gì tiên nữ đo lường tình tôi
Tôi toan hớp cả ánh trời
Tôi toan đớp cả miếng cười trong khe.
Hàn Mặc Tử có 2 cái gây chú ý nhất là : Liều và Giỏi nói dối :))
Liều : Ko ai ngon hơn nhà thơ này với câu thơ bất hủ " Ai mua trăng tôi bán trăng cho " =))
Giỏi : Thực sự cái giỏi này có 2 người, 1 là họ Hàn còn người kia là nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý . Nói qua cái sự giỏi của họ Hàn cũng như chủ đề và vào đầu của chủ topic đó là trí tưởng tưởng, hư ảo.
Họ Hàn cầm trên tay bức hình cô gái Huế với khuôn mặt chữ Điền đứng bên rặng liễu đã phán ngay " Đây thôn Vĩ dạ " lúc đó nhà thơ đâu đặt chân tới Vĩ dạ, cũng giống thế nhà nhạc sĩ Tý với bài hát đi cùng năm tháng " Đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh " dù lúc đó chưa đến Hà Tĩnh.
Với tư duy khác lạ của một nhà thơ hiện đại, cùng với sức tiên cảm đặc biệt của một bậc thánh thi, trong những tháng năm ngắn ngủi của đời mình, Hàn Mặc Tử đã hóa giải được mối liên hệ thống nhất khăng khít giữa thi sĩ với vũ trụ vô thủy vô chung này.
"Một mai kia ở bên khe nước ngọc
Với sao sương anh nằm chết như trăng
Không tìm thấy nàng tiên mô đến khóc
Đến hôn anh và rửa vết thương tâm".