cam on bac nhieu lam.doc hay qua.bac cho em xin phan 2 voi
Printable View
cam on bac nhieu lam.doc hay qua.bac cho em xin phan 2 voi
Bạn thành viên mới nhớ post bài tiếng Việt có dấu , cám ơn bạn !!!
chết thật!! từ ngày bác nghiadia đưa cái món media lên,em lại sinh lười đọc mới chết chứ :( thấy có bài dịch mới mà cứ ngại đọc,sợ đến lúc bác phát hành media lại gặp đúng đoạn đọc rồi thì mất hứng :">
Ban Nghiadiamusuong nếu có trọn bộ bản tiếng Trung của truyện này thì post link lên để nhiều người có thể dịch cho nhanh. Hoặc bạn đưa link của qiyuan hoặc hychess cũng ok.
Hiện nay mình đang bận làm luận văn tốt nghiệp nên không tập trung dịch được, nếu có ai dịch cùng thì tốt quá ;;) Mình dịch đến trang 20, nếu ai chịu dịch cùng thì cứ dịch tiếp và nhắn tin cho mình biết các bạn dịch tiếp đến đâu để đỡ bị dịch trùng :-| Hi vọng sẽ có nhiều bạn cùng dịch :)>-
Link down sách:
ho vinh hoa tuong ky nhan sinh.pdf
Hồi 3: Nơi sới cờ kết bạn vong niên
Những người xung quanh cũng phân vân không biết là nên tính xe hay không tính xe. Lúc này, lại có một vị khách tới chơi cờ, người ấy là bằng hữu của ông chủ Quách, thấy người khách nọ, ông chủ Quách liền cất tiếng: “lão Chu chơi cờ hay không thế?”
“Tôi xem đứa trẻ này chơi một lúc” họ Chu lên tiếng
“Cũng được, nói cho ông biết, thằng bé này rất có tài, chơi cờ rất khá. Tuần trước có một hôm nó chơi cờ ở đây, thắng liên tục mấy vị lớn tuổi, còn phá được một ván cờ mà tất cả mọi người ở đây đều cho là vô phương cứu chữa” ông chủ Quách rất thích tiểu Hồ, nên hồ hởi giới thiệu với họ Chu.
“Thật sao, nhìn thằng bé chắc nó khoảng chừng 10 tuổi”
“Đúng vậy”
“Đối thủ hôm nay của nó trình độ thế nào?”
Ông chủ Quách bèn đem chuyện họ Vương muốn tìm đối thủ ngang tầm để luyện cờ kể cho họ Chu, chuyện họ Vương hẹn giao đấu với tiểu Hồ, với tình hình giao đâu giữa hai người kể cho họ Chu. Bởi vậy họ Chu càng thêm phần hứng thú với cuộc giao đấu này. Lão nói: “Vậy được rồi, để tôi xem một cách cẩn thận”. Lão thấy hai bên bày bố cục Liệt pháo, lòng thầm nghĩ, đứa bé này bày bố cục liệt pháo tất có diệu chước gì. Được biết trình độ của nó cũng khá, không thể không biết một vài bố cục thông thường, chỗ kiêng kỵ của các bố cục. Bây giờ bên hậu bức bên tiên tính xe, là nước đi rất quan trọng, liệu tiên có dám tính xe hay không?
Họ Vương nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định tránh đấu xe, nhằm cầu một cục diện bình ổn. Nhưng tiểu Hồ từ đó về sau đi vài nước cờ làm đối thủ và những người xem xung quanh không thể lý giải. Nhưng đối thủ của tiểu Hồ lại lâm vào thế bị động. Người đó vốn nghĩ rằng tiểu Hồ dùng liệt pháo, thì đối với anh ta sẽ vô cùng thuận lợi. Nhưng chỉ sau mười mấy nước, mới biết rằng đối phương dù còn nhỏ, nhưng luôn đánh ra những nước xuất thần, làm mình tối tăm mặt mũi, chân tay luống cuống. Lúc này trong lòng anh ta mới lo lắng, trở nên vô cùng căng thẳng, trán anh ta đã lấm tấm mồ hôi. Rút khăn mùi xoa lau mồ hôi, vừa khổ sở nghĩ cách ứng phó.
Mọi người đứng xung quanh bắt đầu nhao nhao bàn luận
“Đứa trẻ này dùng liệt pháo mà mọi người đố kỵ, vốn dĩ nó chẳng hiểu gì về cờ, nhưng nó lại đánh ra những nước mà mọi người chưa từng thấy qua. Điều này cho thấy cậu bé có nghiên cứu, không phải nó đi cờ một cách tùy tiện”
“Liệt pháo của nó công thật mãnh liệt, đối phương đã rơi vào thế bị động”
“Nước mới của thằng bé này thật đáng học tập, đối phương không biết thật khó ứng phó”
Họ Chu nghe được những lời bàn luận ấy, càng cảm thấy đứa trẻ này thật không tầm thường, tuổi nhỏ như vậy mà đã có nghiên cứu, đi ra bao nước mới như vậy, quả là đáng quý. Ông chủ Quách nói thầm với họ Chu: “xem ra người tự nhận là cao thủ kia còn kém tiểu Hồ một chút”
“Đúng vậy, đối phương khó mà chống đỡ, xem ra thua chắc rồi” họ Chu đưa ra phán đoán.
Tiểu Hồ đi thêm vài nước, cuối cùng thì cũng bắt được tướng của họ Vương. Họ Vương đứng dậy, lắc lắc tiểu Hồ nói: “tiểu huynh đệ, cậu thật lợi hại, tôi thua rồi”, rồi họ Vương quay ra nói một mạch với những người xung quanh: “Không thể ngờ thằng bé này dùng liệt pháo lợi hại vậy, những nước đi của nó làm tôi mơ hồ lú lẫn, không biết nên ứng phó thế nào.
Mọi người xung quanh cùng cười vang, giơ ngón tay cái về phía tiểu Hồ nói: “ghê lắm, ghê lắm”
Tiểu Hồ mỉm cười, lắc đầu nói: “là cháu may mắn thắng thôi ạ”
“Cho hỏi, những nước đi của liệt pháo, có người dạy cậu sao?” họ Vương bỗng hỏi tiểu Hồ.
“Không có” tiểu Hồ lắc đầu nói
“Hậu thủ không đi liệt pháo, đó là kiến thức thông thường, rất nhiều cao thủ đều kỵ đi như thế, điều này cậu biết không?”
“Biết ạ” tiểu Hồ cười nói
“Vậy sao cậu còn đi như thế?”
“Cháu chỉ thử thôi, cũng không phải tuyệt đối không thể đi”
“Lúc đầu tôi vốn nghĩ cậu không biết gì, đi linh tinh, không nghĩ rằng sau đó cậu đi mấy nước thật lợi hại, làm tôi không thể chống đỡ”
“Uây, mấy nước của cháu là lúc trận mà nghĩ ra, không phải là nước đi của danh thủ, có thể do chú ứng phó không tốt, cháu mới may mắn thắng được”
“Từ ván cờ cờ này tôi cho rằng, cờ cậu cao hơn tôi, tôi không phải là đối thủ của cậu’ họ Vương thực thà nói
“Uây, không chắc đâu ạ, một ván chỉ là ngẫu nhiên thôi. Không phải chú bảo 3 bàn phân thắng thua sao? Chúng ta đánh tiếp chứ?”
“Vậy thì đánh tiếp, cờ cậu cao hơn tôi, vậy để tôi đi tiên tiếp chứ?”
“Được ạ” tiểu Hồ vui vẻ trả lời
Ông chủ Quách nhìn thấy họ Vương không còn cao ngạo, lại tự nhận kém hơn tiểu Hồ, bèn nói: “lão Vương, ban đầu lão vốn cho rằng nơi đây chẳng ai là đối thủ của lão, lưu lại một ấn tượng xấu cho mọi người, bây giờ lão tự nhận mình ở cửa dưới so với tiểu Hồ, xem ra con người lão cũng thực thà lắm, nhưng tôi muốn đưa ra một ý kiến, không biết có được không?”
“Được, có gì mà không được, ông chủ Quách có gì cứ nói ra đi”
“Vậy được, tôi cho rằng với tư cách là một kỳ hữu, đối với người có trình độ cao hơn mình, đương nhiên là bội phục, thừa nhận người ta cao hơn mình, nhưng đối với người có trình độ thấp hơn mình, cũng không nên xem thường người ta mà vẫn nên giao lưu với người ta. Lão xem thằng bé này, không chỉ kỳ nghệ hay mà tính nết cũng rất được. Bất luận trình độ của đối thủ là cao hay thấp, nó đều vui vẻ chơi, không hề tính toán, thắng không tỏ ra kiêu căng, luôn cười vui vẻ, dù nó chỉ là một đứa trẻ nhưng kỳ phẩm của nó đáng để chúng ta học hỏi” ông chủ Quách vừa nói với họ Vương, vừa tán dương tiểu Hồ.
-Còn tiếp...-
hay quá, hay quá. tiếp đi bác ơi.
topic này quả là rất đáng để theo dõi !
Chuyện dịch rất hay,mong có bài tiếp để đọc,lần sau tác giả dịch dài môt chút để đỡ công chờ lâu sôt ruôt!
TÁC phẩm hay quá dịch tiếp đi bác
Hồi 3: Nơi sới cờ kết bạn vong niên
-Tiếp theo-
“Ý kiến của ông chủ Quách rất hay, vừa phê bình tôi, lại vừa tán dương tiểu Hồ, tôi rất đồng ý, thằng bé này thật không tồi, quả là đáng giá để tôi học tập. Ông xem nó thắng tôi mà chẳng có chút nào tự kiêu”
“Ai da, các bác các chú đừng khen cháu quá như thế, nói thật ra thì cháu cũng mới chỉ là đứa trẻ mới nhập môn cờ thôi, không nên nói trình độ cháu cao được. Cháu tìm người chơi cờ là để nâng cao kỳ nghệ của mình, học tập chỗ mạnh của người khác. Cháu còn muốn bái sư. Kỳ hữu cháu tiếp xúc còn rất ít, kinh nghiệm thực chiến vẫn chưa đủ. Cháu ở đây chơi cờ cùng các chú, các bác thắng vài ván cờ, luôn cảm thấy là ăn may, chẳng qua người khác chơi không tốt nên cháu mới thắng thôi. Nếu người khác đánh tốt hơn, có lẽ cháu đã thua rồi. Ván vừa rồi cháu chơi cùng Vương thúc thúc, sử dụng nghịch pháo, cũng chỉ là thử thôi, cháu chỉ sợ cách chơi đó không tốt cho lắm, chỉ là Vương thúc thúc đối phó không tốt thôi. Cho nên cách chơi của cháu có tốt hay không? Còn phải đợi cao thủ chỉ giáo, còn nói cháu thắng mà không tự kiêu, không phải vì cháu khiêm tốn mà là vì cách đi cháu, cháu không biết có tốt hay không thôi, cho nên các bác các chú đừng học cháu. Cháu chỉ mong được các bác các chú giới thiệu cho cao thủ để học hỏi, cháu sẽ cảm ơn vạn phần” tiểu Hồ nói rất thành thực, trong lòng nghĩ thế nào thì nói ra thế ấy.
Ông chủ Quách và họ Chu cùng vỗ tay khích lệ tiểu Hồ, mọi người cũng thế. Sau đó, họ Chu nói: “tiểu bằng hữu, cậu nói hay lắm, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một danh thủ, không biết có được không?”
“Như thế tốt quá, cảm ơn thúc thúc ạ” tiểu Hồ đột nhiên hưng phấn nói
Ông chủ Quách nói: “người này họ Chu, tên gọi Chu Hàn Chương. Cậu gọi Chu thúc thúc là được rồi”.
“Được ạ, được ạ” tiểu Hồ nói rồi đứng lên, hướng về phía họ Chu thi lễ, rồi nói lớn: “Cảm ơn Chu thúc thúc, khi nào thúc có thể đưa cháu đi bái kiến người ta ạ?”.
“Hôm nay không kịp rồi, bình thường cậu còn phải đi học, vậy thì đợi tới chủ nhật tuần sau thôi”
“Vậy quá tốt ạ, cháu làm sao để có thể liên lạc được với chú ạ”
Chu Hàn Chương nghĩ một lúc rồi nói: “bố mẹ cậu có đồng ý cho cậu chơi cờ không?”
“Có ạ, đặc biệt là bố luôn khích lệ cháu chơi cờ, ban đầu mẹ không đồng ý, nhưng bây giờ mẹ đã đồng ý rồi” tiểu Hồ nhanh nhảu trả lời “Mẹ nói, chỉ cần không để ảnh hưởng tới chuyện học hành, thì chơi cờ không sao ạ, với lại mẹ còn bảo chơi cờ tốt cho phát triển trí lực”
“Vậy tốt rồi, như vậy đi, để đỡ cho tôi khỏi phải tới nhà tìm cậu và cậu cũng khỏi phải đi tìm tôi, chúng ta cứ hẹn nhau chiều chủ nhật mỗi tuần tới chỗ ông chủ Quách đây, rồi từ đây chúng ta tới nhà vị danh thủ kia, có được không?”
“Được ạ, cháu nhất định sẽ tới”
“Mọi người chơi cờ đi, tôi muốn xem cách đi của thằng bé” Chu Hàn Chương vì để đưa tiểu Hồ đi gặp người danh thủ kia, nên muốn hiểu thêm về trình độ của tiểu Hồ.
Đối thủ của tiểu Hồ vẫn đi pháo 2 bình 5. Tiểu Hồ liền đáp trả bằng nước pháo 2 bình 5.
Mọi người xung quanh nhao nhao: “vẫn là cách đi của ván trước”
Họ Vương cười nói với tiểu Hồ: “cậu vẫn muốn dùng cách thức cũ thắng tôi sao?”
“Không nhất định như thế ạ, biến hóa của cờ rất nhiều, một hai nước đầu giống nhau, các nước sau chắc gì đã giống”
“Tôi vẫn muốn cậu dùng những nước cũ, như thế tôi có thể từ từ nghĩ ra cách đối phó, cậu bảo ván trước tôi chơi không tốt, tôi muốn được chỉ giáo”
“Đúng vậy, chơi cờ nên như vậy mới có thể nâng cao”
Nước thứ 2 của họ Vương vẫn là mã 2 tiến 3, nhưng tiểu Hồ đã biến đổi nước đi thành mã 8 tiến 9
“A, vì sao cậu thay đổi nước đi” họ Vương hỏi
“Cháu muốn thay đổi, không nên dùng cách cũ” tiểu Hồ muốn một ván dùng tiểu liệt thủ pháo, một ván dùng đại liệt thủ pháo.
“Cậu thật quỷ quái, tôi sẽ cẩn thận đối phó” họ Vương nói rồi đi xe 1 bình 2, vẫn là cách đi của ván trước.
Tiểu Hồ lại thay đổi, đổi thành xe 9 bình 8, ván trước là mã 8 tiến 7.Nước sau họ Vương đành phải thay đổi, hai bên đi được 6,7 nước thì hình thành đại liệt thủ pháo cục. Họ Vương càng đi càng lạc nước, trong lòng bắt đầu lo lắng, có chút không giữ được bình tĩnh, đang tiên thủ bỗng trở thành hậu thủ, mất quyền chủ động, chỉ khoảng ngoài hai mươi nước đã phải buông cờ nhận thua.
“Tiểu tướng lợi hại lắm, tôi đánh không lại”
Chu Hàn Chương nói với họ Vương: ‘xem ra, ông quả thật không phải là đối thủ của nó, nó đánh bài bản còn ông đi linh tinh”
“Đúng vậy, tôi vốn cho rằng mình là cao thủ, không ngờ rằng bị thằng bé này kích bại liên tục” lúc này họ Vương mới thực sự tâm phục, khẩu phục.
Tiểu Hồ hì hì nói: “Vương thúc thúc chơi cờ có chút nôn nóng, không bình tĩnh được, thật ra nếu thúc cẩn thận suy nghĩ, có thể sẽ đánh tốt hơn, những nước đi của cháu, nếu gặp cao thủ, chắc đã bị đã bại từ lâu”.
“Nói vậy, cậu vẫn chưa phải là cao thủ sao?” họ Vương hỏi
“Đương nhiên ạ, làm sao cháu có thể là cao thủ được, cháu chỉ vừa mới nhập môn thôi, cho nên cháu rất muốn được bái sư”
Họ Vương liên tục gật đầu nói: “nghe cậu nói như vậy, tôi thật sự hổ thẹn. Tuổi tôi đã lớn như vậy, kỳ nghệ và cách nghĩ còn kém xa cậu. Có lẽ, sau này cậu sẽ trở thành nhất đại quốc thủ đấy”
“Vương thúc thúc, thúc quá khen rồi, nhưng cháu sẽ nhớ lời khích lệ của thúc, về sau cháu sẽ nỗ lực hơn để không phụ lòng thúc”
Ông chủ Quách và Chu Hàn Chương vừa gật đầu, vừa mỉm cười, dùng ánh mắt tán dương tiểu Hồ.
“Vương thúc thúc, chúng ta vẫn chơi ván thứ 3 chứ?” tiểu Hồ hỏi
“Không chơi nữa, không chơi nữa, còn chơi nữa nhất định tôi sẽ thua thôi” họ Vương xua tay nói và thành khẩn nói: “cậu có thể nói cho tôi biết hai ván vừa rồi tôi sai lầm ở chỗ nào không?”
-Còn tiếp...-
Vào trang Web, thấy bài viết của nghiadiamusuong là cảm xúc lại dâng trào. Viết lời cảm ơn trước rồi mới đọc đọc vội sau để thể hiện sự chân thành. Xin cảm ơn!
truyện hay quá, xin cảm ơn tác giả :) mau chóng ra tiếp bài dịch mới nhá bạn :D
Hồi 3: Nơi sới cờ kết bạn vong niên
-Tiếp theo-
“Có thể ạ” Vinh Hoa cũng muốn chỉ ra sai lầm của đối phương. Nhưng nghĩ đến đối phương khi yêu cầu thẩm lại ván cờ, nếu chủ động chỉ ra sai lầm của đối phương, tựa hồ không được lễ phép lắm, với lại bản thân chỉ là một đứa trẻ, không thể khua tay múa chân trước người lớn. Bây giờ, đối phương yêu cầu như vậy, như thế thì đúng ý lắm. Thế là, tiểu Hồ bày lại ván thứ nhất, khi đi đến nước thứ 7, bèn chỉ ra: “Nước này, nếu thúc đổi thành mã 8 tiến 9 thì tương đối bình ổn. Nhưng thúc lại đi pháo 8 tiến 2, kết quả hậu đi tượng 3 tiến 5, tiên đành phải pháo 8 bình 3, hậu liền pháo 7 tiến 4 bắt chết xe tiên, vậy là tiên thua chắc rồi. Còn nữa, nếu xe tiên không ham ăn tượng tiên có thể giữ được ưu thế tiên thủ.” Tiểu Hồ vừa nó vừa bày các nước biến, làm đối phương và mọi người xung quanh rất khâm phục. Tiếp theo tiểu Hồ lại bày những nước đi của ván thứ 2- đại liệt thủ pháo cục, cậu cũng chỉ ra 4, 5 biến, cậu nói: “Nước đi ở đây có rất nhiều, đây phải dựa vào kế hoạch đúng đắn nhất, cũng phải có những hiểu biết cơ bản đối với các biến của đại liệt thủ pháo cục. Vương thúc thúc ở nước thứ 9 đi pháo 5 bình 6 là sai lầm lớn, nước này nên đi pháo 8 bình 7 tính xe, song phương bình ổn. Nhưng, ở nước 13 cháu đi mã 3 thoái 2, cũng không tốt lắm, nếu đổi thành pháo 7 tiến 3 sát tượng, sau rồi thoái mã, như thế tốt hơn. Nhưng, những nước cháu vừa nói, cũng không chắc là đúng, nếu để danh thủ xem, nhất định còn có những nước đi hợp lý hơn.
Những kiến giải của tiểu Hồ làm đối thủ họ Vương và những người xung quanh vô cũng bội phục.
-Hết hồi 3-
Hồi 4: Gặp gỡ danh tướng Đậu Quốc Trụ
Hôm nay dù là chủ nhật, nhưng Vinh Hoa vẫn nhớ lời mẹ, không được về nhà quá muộn, cho nên khi bà mẹ về đã thấy con trai ở nhà rồi, bà vô cùng vui vẻ nói với tiểu Hồ: “Hôm nay là chủ nhật, con không chơi cờ sao mà về sớm thế?” Vinh Hoa đáp: “Mẹ, con vẫn nhớ lời mẹ, có thể về sớm thì về sớm chút, tránh làm mẹ lo lắng. Hơn nữa, chơi cờ không nhất thiết phải chơi nhiều, chỉ cần chăm chú khi chơi là được rồi”. Bà mẹ nghe xong câu ấy của Vinh Hoa, trong lòng rất vui mừng, nở nụ cười hiền hòa, bà nói với con trai: “Uây, con tôi đúng là hiểu chuyện, lần trước mẹ đốt đi bàn cờ của con, thật là hối hận. Bây giờ, mẹ không những không phản đối con chơi cờ, mà cũng giống bố con, khuyến khích con chơi cờ, chỉ cần con vui vẻ thì làm gì cũng được”. Vinh hoa đáp: “Hồi trước, mẹ không muốn con chơi cờ, cũng là vì muốn tốt cho con. Bây giờ lại khích lệ con chơi cờ, cũng là vì muốn tốt cho con. Con hiểu bố mẹ mong muốn con thành đạt, mẹ, bây giờ con muốn nói một lời tận đáy lòng, con muốn chọn cờ làm lý tưởng cuộc đời con, vì đối với cờ con vô cùng đam mê, chỉ cần con cố gắng, con có thể thành công trong nghiệp cờ, không phải bố đã từng nói, 365 nghề, nghề nghề xuất trạng nguyên sao?”
“Được a, Vinh Hoa, con đã có niềm tin vậy, mẹ nhất định cổ vũ con, đầu óc con thông minh lanh lợi, làm thêm phần nỗ lực, nhất định sẽ thành công” bà mẹ nhất thời hưng phấn, hét vang lên.
Ông bố ở phòng trong nghe rõ mọi chuyện, bèn nói vọng ra: “uây, mẹ nó à, bà cũng khuyến khích Vinh Hoa chơi cờ, vậy là tôi với đồng ý kiến rồi, Vinh Hoa tự chọn chơi cờ, chọn đúng rồi, giống như nó đã từng nói, đời người giống như ván cờ, nó phải chọn nước đi tinh diệu, ván cờ này nó nhất định sẽ thắng”
Vinh Hoa lúc ấy cũng phấn khởi, phát thề nói: “Bố mẹ đã khích lệ con như vậy, con nhất định sẽ nỗ lực để không phụ long mong mỏi con bố mẹ. Đúng rồi, hôm nay ở sới cờ con gặp một vị thúc thúc họ Chu, thúc ấy hứa sẽ dẫn con đến gặp một lão kỳ thủ có danh tiếng, nhờ người đó chỉ điểm cho con. Con nghĩ đây là một cơ hội rất tốt”
“Rất tốt a, con đi đi” ông bố bày tỏ sự tán thành, “có danh thủ chỉ điểm, con sẽ tiến bộ rất nhanh, đây đúng là chuyện rất tốt”
“Vị danh thủ đó là ai?” bà mẹ hỏi
“Chu thúc thúc nói là một trong “Dương châu tam kiếm khách” lẫy lừng kỳ đàn, tên gọi Đậu Quốc Trụ ạ”
“A, kiếm khách vì sao lại thành danh thủ vậy?” bà mẹ không hiểu chuyện cờ, cũng không hiểu danh thủ trên kỳ đàn, nhất thời có chút mơ hồ.
“Uây, kiếm khách đó không phải là kiếm khách trong tiểu thuyết kiếm hiệp, mà là mượn danh xưng kiếm khách làm danh hiệu của danh kỳ”, ông bố là người mê cờ, nên biết chuyện của giới cờ, lập tức giải thích: “Đậu Quốc Trụ là danh thủ, tôi cũng biết, ông ta nổi tiếng từ lâu ở Thượng hải”
“A, hóa ra là như vậy” bà mẹ chợt hiểu ra, “vậy đi bái ông ta làm thầy có cần phải có quà không?”
“Theo phong tục xưa, bái sư nhất định phải có quà, trong xã hội mới bây giờ không nhất thiết, nhưng cũng nên có quà, đó cũng hợp lẽ thường” ông bố giải thích.
“Vậy tặng gì bây giờ” bà mẹ lại hỏi
Vinh Hoa nghĩ trong lòng, tặng quà lại phải tiêu tốn tiền của mẹ, mẹ đã không kiếm được nhiều, bèn nói: “Chu thúc thúc mang con đi gặp người ấy chưa chính thức là bái sư, để con gặp người ấy rồi xem xem thế nào đã”
“Đúng vậy, vẫn là Vinh Hoa có chủ kiến” ông bố tán đồng ý kiến của con trai
Thoắt chốc đã tới ngày chủ nhật, Vinh Hoa ăn qua cơm chiều, rồi từ biệt bố mẹ, và vội vàng tới chỗ ông chủ Quách. So với Chu Hàn Chương thì cậu tới sớm hơn, ngồi nơi đó chờ đợi. Ông chủ Quách nói: “vốn là tôi hứa đưa cậu đi gặp Tạ Hiệp Tốn tiên sinh, đến nay vẫn chưa có thời gian rỗi, cậu cũng phải đi học. Bây giờ, Chu thúc thúc đưa cậu đi gặp Đậu tiên sinh cũng tốt. Đậu tiên sinh mới 50 tuổi, trẻ hơn so với Tạ lão. Tạ lão cuối cùng cũng đã là lớp người xưa, tinh lực có hạn, đi gặp Tạ lão thì có thể, nhưng để Tạ lão chỉ dạy cậu chơi cờ, e rằng không đủ sức lực. Cho nên, Chu thúc thúc giới thiệu cậu với Đậu tiên sinh, tôi rất đồng ý".
-Còn tiếp...-
trời ơi đọc truyện này nghiện quá :(( huhu
thích nhất câu này "chơi cờ không nhất thiết phải chơi nhiều, chỉ cần chăm chú khi chơi là được rồi" :)
Mong Bác dành chút thời gian dịch tiếp chuyện để mọi nguời cùng thưởng thức,Cám ơn Bác.
Tuyệt vời. Hôm nay, ngồi đọc một mạch thật quá sản khoái. Mong bác tiếp tục dịch để mọi người cùng thưởn thức. Chân thành cảm ơn.
bác nghiadiamusuong ui, mau tranh thủ thơi gian ra tiếp topic mới nhé :D
Hồi 4: Gặp gỡ danh tướng Đậu Quốc Trụ
-Tiếp theo-
“Đậu tiên sinh là một trong Dương châu tam kiếm khách, vậy ông ấy chuyển tới Thượng hải khi nào ạ” Vinh Hoa có chút không rõ về Đậu Quốc Trụ nên rất muốn hiểu thêm.
Ông chủ Quách nói: “Đậu tiên sinh chuyển tới Thượng hải khi nào, thời gian chính xác tôi cũng không biết, dù sao sau khi là kỳ thủ, hoạt động chủ yếu của ông ấy chuyển từ Dương châu về Thượng hải, thường ở Thượng hải, bây giờ ông ấy định cư ở đây luôn. Ông ấy từng chỉ trì lôi đài biểu diễn ở Thượng hải, từng nhận trách nhiệm chỉ dạy đội cờ Từ hội cư. Ông từng phát biểu không ít trên các mặt báo về văn chương bình cờ và bình các đối cục, cũng thường tham gia biểu diễn ở các nơi như Cung văn hóa. Tôi cũng không rõ lắm về Đậu tiên sinh, chỉ biết cờ của ông ấy rất cao, có lẽ lão Chu biết rõ hơn về ông ấy, cậu có thể hỏi lão Chu”.
Đúng lúc ấy Chu Hàn Chương bước tới, khách khí nói với Hồ Vinh Hoa: “a, tiểu Hồ, cậu tới sớm hơn tôi, để cậu đợi, thật ngại quá”
“Đâu có, đâu có, cháu cũng vừa mới tới ạ” Vinh Hoa lễ phép đáp lại
Ông chủ Quách nói với Chu Hàn Chương: “ban nãy tiểu Hồ hỏi về Đậu Quốc Trụ, tôi chỉ biết sơ sơ, tôi nghĩ ông nhất đinh biết rõ hơn, ông giới thiệu một chút cho tiểu Hồ biết đi’
Chu Hàn Chương nghĩ, đa muốn đem tiểu Hồ đi gặp Đậu Quốc Trụ, cũng nên cho tiểu Hồ biết một chút về Đậu, thế là Chu bèn giới thiệu về Đậu Quốc Trụ cho Vinh Hoa nghe.
Nguyên Đậu Quốc Trụ sinh năm 1901 tại Dương châu, khi ấy vẫn đang là Triều Thanh. 6 tuổi Đậu bắt đầu học cờ. Phụ thân của Đậu có mở một trà lầu tại thành Dương châu. Ông bố thấy con trai yêu thích cờ, lại rất thông minh, liền khích lệ nó chơi cờ. Khi ấy, kỳ nghệ ở Dương châu rất phát triển. Còn có một người tàn tật nhưng rất nhiệt tình tổ chức giải, tự bỏ tiền, mua phần thưởng, khi ấy người ta thường gọi ông là “Mạnh Thường kỳ”. Ngay từ nhỏ Đậu Quốc Trụ thường tới nhà “Mạnh Thường kỳ” xem đấu cờ, “Mạnh Thường kỳ” thấy Đậu rất thông minh, liền chủ động dạy cờ. Sau thời Dân quốc, bố Đậu đưa Đậu đi bái kiến Chu Hoán Văn- đỉnh đỉnh cao thủ của kỳ đàn Dương châu khi ấy, khẩn cầu Dương nhận con mình làm đồ đệ. Chu Hoán Văn vì cũng đang dạy hai đứa con mình chơi cờ nên đã đồng ý nhận Đậu cùng học, cũng chẳng làm lễ bái sư gì. Từ đó, đậu làm bạn học với hai con của Chu Hoán Văn. Mỗi ngày, Đậu đều tới nhà Chu học cờ, từ sáng tới tối, mỗi ngày phải chơi hơn 10 ván. Con trai của Chu Hoán Văn, một người tên gọi Chu Đức Dụ, một người tên gọi Chu Đức Quảng. Trong ba người, Chu Đức Dụ và Đậu Quốc Trụ rất nỗ lực học hành, còn Chu Đức Quảng do không cố gắng nên đã không trở thành danh thủ. Chỉ có Chu Đức Dụ và Đậu Quốc Trụ trở thành 2 người trong “Dương châu tam kiếm khách”. Người còn lại là một người trẻ hơn 2 người họ một chút tên gọi Chu Kiếm Thu. Trình độ của bọn họ đều đạt hàng quốc thủ. Khi Đậu khoảng 30 tuổi, Đậu đã giao đấu với các danh thủ của Tô châu, Thường châu, Trấn giang, Nam kinh… và đều giành được thắng lợi. Vì kỳ nghệ của Đậu trong nhu có cương, nên mọi người đặt cho Đậu biệt hiệu “tư miên lão hổ”. Vì sao gọi Đậu Quốc Trụ, Chu Đức Dụ, Chu Kiếm Thu là “Dương châu tam kiếm khách” ư? Vì 3 người bọn họ đại diện Dương châu nam chinh bắc chiến, kỳ phong sắc bén, giống như một thanh bảo kiếm. Đậu sau khi đả bại các lộ cao thủ của Tô châu, Thường châu, Trấn giang, Nam kinh…lại chuyển tới Thượng hải khiêu chiến các cao thủ nơi đây, kết quả thắng nhiều thua ít. Năm 1932, giới cờ Nam kinh đề nghị tổ chức giải giao hữu giữa Thượng hải và Nam kinh. Theo ý kiến của Tổng tư lệnh Tạ Hiệp Tốn, giới cờ Thượng hải đã cử hai danh thủ sống lâu ở đây là Đậu Quốc Trụ và pháo vương Liêm Học Chính (nguyên là danh thủ Phúc kiến) tham gia giải. Đại diện cho giới cờ Nam kinh là Phương Khởi Hữu và Quách Xuân Lâm. 4 vị danh thủ đấu vòng tròn, kết quả Đậu Quốc Trụ đoạt chức quán quân. Năm 1936 trong chuyến viếng thăm Quảng châu và Hương cảng, Đậu đã trao đổi, giao lưu kỳ nghệ với các thiên vương của Quảng châu như Hoàng Tùng Hiên, Phùn Kính Như, Lư Huy… thắng nhiều thua ít. Đặc biệt đã giao đấu 6 ván với lão đại của Tứ đại thiên vương- Hoàng Tùng Hiên, kết quả 1 thắng, 1 thua, 4 hòa. Danh thủ Hương cảng, 1 trong tam phụng Tăng Triển Hồng cũng là bại tướng dưới tay Đậu.
Sau khi Vinh Hoa có thêm chút hiểu biết về Đậu Quốc Trụ, lại càng thêm tôn kính, ngưỡng mộ Đậu, bèn nói với Chu Hàn Chương: “Cháu rất muốn được thỉnh giáo Đậu tiên sinh”
“Đúng vậy, Đậu lão dù đã 50, nhưng kỳ lực không giảm so với hồi trước, kinh nghiệm thực chiến phong phú, sẽ giúp đỡ được cháu rất nhiều. Chú tin nhất định ông ấy sẽ thích cháu, chúng ta mau đi thôi”. Chu Hàn Chương nói rồi quay sang cáo từ ông chủ Quách, kéo tiểu Hồ thẳng tiến nhà Đậu Quốc Trụ. Vì đường xa, hai người phải đổi vài tuyến xe điện, lại phải qua vài con phố nhỏ. Chu Hàn Chương đã tới đây nhiều lần nên rất thông thạo đường. Khi tới nhà Đậu Quốc Trụ, dù cửa đóng nhưng không khóa cửa, rõ là Đậu đang ở nhà. Chu Hàn Chương vì trước chuyện này chưa từng nói qua với Đậu Quốc Trụ, Đậu cũng không biết có khách xa tới thăm, lại đang giờ nghỉ trưa. Vì giữ lế phép, hai người đành đứng ngoài cửa chờ đợi. Ngồi dưới mái hiên nhỏ, hai người nói chuyện phiếm. Chu Hàn Chương hỏi cặn kẽ về gia cảnh của tiểu Hồ, rồi hỏi hàng ngày tiểu Hồ luyện cờ như thế nào, học hành làm sao, có chí hướng gì? Khi Chu biết được Hồ có ý muốn theo đuổi nghiệp cờ, bèn kích động nói: “Cháu tuổi còn nhỏ vậy, lại rất có năng khiếu về cờ, chỉ cần có danh thủ chỉ dạy, thêm phần nỗ lực, nhất định sẽ có ngày dương danh thiên hạ”. Tiểu Hồ nói sẽ cố gắng nỗ lực, đồng thời cậu nghĩ vị thúc thúc này thật tốt, nên bản thân cũng muốn hiểu hơn về thúc ấy, bèn hỏi về công việc của Chu. Chu nói cho tiểu Hồ biết là mình từng làm phiên dịch tiếng pháp, mình có thể nói lưu loát tiếng pháp, bây giờ không làm phiên dịch nữa, muốn đổi nghề. Chu rất thích chơi cờ, cũng là tay hảo thủ của giới nghiệp dư. Hai người đợi bên ngoài đã hơn giờ đồng hồ, bỗng lúc ấy có tiếng mở cửa, một vị lão nhân thò đầu ra hỏi: “là ai ở đây…?” mới nói nửa câu, Chu Hàn Chương đã đứng dậy nói: “uây, Đậu lão, lão đã tỉnh dậy rồi”
“A, hóa ra là lão Chu, sao không gõ cửa?” Đậu Quốc Trụ có chút không hiểu
Hồ Vinh Hoa vừa nghe Chu Hàn Chương gọi người kia là Đậu lão đã hiểu ra, lập tức đứng dậy, chủ động đi về trước, đứng cách Đậu chừng 4, 5 bước thi lễ. Không đợi tiểu Hồ ngẩng đầu lên, Đậu lão cười hiền từ nói: “A, tiểu bằng hữu, cậu….” Chu Hàn Chương vội giới thiệu: “tiểu bằng hữu này tên gọi Hồ Vinh Hoa, năm nay mới 10 tuổi nhưng đánh cờ rất tốt, tôi hôm nay đặc biệt dẫn nó tới đây bái kiến lão, xin lão chỉ điểm cho nó chút xíu”
“Được thôi, được thôi, mau, mau vào trong” Đậu Quốc Trụ vươn tay ra mời khách vào nhà
“Đậu lão sư, quầy rầy giờ nghỉ của lão, thật ngại chết ạ” Hồ Vinh Hoa học theo khẩu khí của người lớn, lễ phép nói.
“Uây, không sao, không sao, lão ngủ đủ rồi, hai người đợi bên ngoài lâu chưa”
“Dạ, được một lúc ạ, cháu và Chương thúc thúc sợ làm phiền lão nên mới đứng chờ bên ngoài ạ”
Đậu Quốc Trụ trìu mến nhìn Hồ Vinh Hoa, một tay vòng qua khoác vai tiểu Hồ nói: “cậu thật thông minh, lanh lợi”
-Còn tiếp...-
hay quá mà đọc xíu đã hết rồi. :-)
Có nhiều người dịch nhưng dịch mà toát ra đuợc cái không khí ,cái mùi huơng quá khứ chỉ có lão đệ là số một ở đây ,đọc mà như thấy mình đang sống trong cái thời thơ ấu của Kỳ sư Hồ ,cái xôn xao của một quán nhỏ chơi cờ bên đuờng ,những lời đối thoại mang đậm tính văn hóa thế kỷ truớc .Có thể nói là ....Tuyệt diệu hảo từ .....
Bác MinhNgoc là bực thức giả am tuờng nhiều ngành nghệ thuật,lại hết sức tâm huyết với cờ .Xin giới thiệu với bác loạt bài rất hay này .Thành thật cảm ơn cây bút tài hoa nghiadiamusuong
Truyện ly kỳ, hấp dẫn quá. Cám ơn bạn
Hồi 4: Gặp gỡ danh tướng Đậu Quốc Trụ
-Tiếp theo-
Nói rồi 3 người bước vào trong phòng. Vinh Hoa nhìn khắp gian phòng, cảm giác nơi đây thật thanh khiết. Đặc biệt là bàn cờ đặc dựa vào cửa sổ thật làm người ta chú ý. Trên bàn đặt một bàn cờ rất tinh xảo, hai bên bàn là hai chiếc ghế dựa, thực quả là nơi ngồi chơi cờ lý tưởng.
Đậu Quốc Trụ vừa mời khách ngồi, vừa đi pha trà mời khách. Vinh Hoa thấy vậy liền chủ động nói với Đậu: “Đậu lão sư, xin hãy ngồi xuống, hãy để học sinh đi pha trà”
“Ây, cậu là khách, làm sao có thể để khách đi pha trà” Đậu Quốc Trụ cười hì hì nháy mắt nói với tiểu Hồ.
“Cháu là học sinh, nên để học sinh pha trà mời lão sư” Vinh Hoa vừa nói vừa pha trà.
Đậu Quốc Trụ và Chu Hàn Chương đều nở một nở cười mãn nguyện. Sau khi pha xong hai cốc trà bèn đặt trên bàn trước mặt Đậu Quốc Trụ và Chu Hàn Chương và lễ phép nói: “Mời Đậu lão sư và Chu thúc thúc dùng trà”
“Uây, cảm ơn” Đậu Quốc Trụ và Chu Hàn Chương đồng thanh nói
“Hai người không cần cảm ơn, đây là việc học sinh nên làm”
“Vì sao cậu không tự pha cho mình một cốc” Đậu Quốc Trụ hỏi
“Ây, cháu là học sinh, uống nước trắng là được rồi” nói đoạn Vinh Hoa tự rót cho mình một cốc nước trắng.
Đậu Quốc Trụ thấy Vinh Hoa đội một chiếc mũ màu vàng, cổ đeo khăn đỏ, mặc một chiếc áo màu xanh, rất chỉnh tề thanh khiết, khuôn mặt non trẻ, mi thanh mục tú, trông rất thanh tú, đặc biết đối với người rất có lễ phép, cái miệng thằng bé thật ngọt ngào, một tướng mạo thông minh lanh lợi, trong lòng rất thích bèn nói với Chu Hàn Chương: “Thằng bé này thật không tồi”
“Đúng vậy, theo tôi biết, thằng bé này ai thấy cũng thích, nó ở sới cờ của họ Quách chơi cờ, người người đều tán dương nó, không chỉ tán dương về kỳ nghệ của nó, mà còn tán dương con người nó” Chu Hàn Chương dùng ngữ khí thán phục miêu tả lại.
“Đúng rồi, thằng bé thật đáng yêu. Hai người từ nơi xa tới hàn xa của tôi, lại chờ rất lâu ngoài cửa, tôi thật sự rất cảm động. Tới nào, tôi sẽ bồi tiếp thằng bé này vài ván. Đậu Quốc Trụ nói rồi ngồi xuống ghế dựa bên bàn cờ.
Hồ Vinh Hoa cũng ngồi xuống chiếc ghế dựa đối diện với Đậu Quốc Trụ.
“Đậu lão sư nhường cháu mấy quân” Vinh Hoa khiêm tốn và lễ phép hỏi
“Nghe nói cậu đánh rất tốt, không vội nhượng quân, đánh một ván xem xem thế nào đã” Đậu muốn xem thử sức cờ của Vinh Hoa thế nào
“Ây, cháu đánh ở sới cờ toàn là với người chơi cờ bình thường, chưa từng giao đấu với danh thủ” Vinh Hoa nói như vậy không phải giả vờ khiêm tốn mà cậu cho rằng Đậu Quốc Trụ là đỉnh đỉnh cao thủ, nhất định rất lợi hại, bản thân mình nhất định còn kém rất xa.
“Không cần vội, tiểu tử đánh một ván đã, để lão xem sức cờ của cậu thế nào” Đậu Quốc Trụ nói lời thật lòng
“Tiểu Hồ trước tiên đánh một ván đi” Chu Hàn Chương vội bảo Vinh Hoa
Thế là Vinh Hoa không còn ngại chuyện chấp quân, bèn chủ động bày cờ. Bày xong Vinh Hoa nói: “Đậu lão sư, học sinh đi trước ạ”
“Cậu cứ đi trước” Đậu Quốc Trụ lên tiếng
Thế là một già một trẻ ngồi đấu cờ. Vinh Hoa vừa cầm quân cờ lên đã quên thân phận của hai bên, ôm theo niềm tin tất thắng, tinh thần phấn chấn đi pháo 2 bình 5, “cạch” một tiếng, đặt quân rất mạnh, sau đó ngước nhìn Đậu Quốc Trụ
“A, tiểu tử, cậu thích chơi pháo đầu hử?”
“Dạ, không nhất định ạ. Ván này cháu muốn thử dùng pháo đầu thôi ạ” Vinh Hoa nhẹ nhàng nói
“Được a, các loại khai cục đều có thể dùng” Đậu Quốc Trụ nói xong bèn đi mã 8 tiến 7.
Vinh Hoa nghĩ thoáng chốc rồi đi mã 2 tiến 3. Đậu Quốc Trụ cũng tiện tay đi binh 3 tiến 1. Vinh Hoa cũng nghĩ chốc rồi đi xe 1 bình 2. Đậu Quốc Trụ vẫn tiện tay đi xe 9 bình 8. Vinh Hoa lập tức đi xe 2 tiến 6. Đậu Quốc Trụ vội đi mã 2 tiến 3. Đến đây hình thành thế trận trung pháo đối bình phong mã. Bên tiên phát động thế công, dần dần bức người. Đậu Quốc Trụ vốn chẳng xem Vinh Hoa vào đâu, chỉ tiện tay mà đi. Nhìn thấy tiểu Hồ công gấp, nắm quyền chủ động, trong lòng không tránh khỏi giật mình: “Haiz, tiểu tử này cũng thật hại, mình không thể thất thủ thua trước nó”. Thế là Đậu dừng lại suy nghĩ cẩn thận cục diện, cuối cùng quyết định tính quân, giản thế cục diện, giải trừ thế công của tiểu Hồ. Vinh Hoa nhắm vào sách lược của Đậu, bèn áp dụng chiến thuật “dương đông kích tây” cố ý đi xe 9 bình 8 tróc pháo, Đậu lão đành phải chạy pháo. Vinh Hoa thừa dịp binh 3 tiến 1, chuẩn bị nước sau quá hà ăn tốt. Lúc này Đậu lão nhìn thấy cục thế vô cùng cẩn mật, bên hậu lâm vào nguy hiểm bại trận, đành phải xuất hết thao lược cố giữ vững thành trì, trải qua một hồi đổi quân, cuối cùng chuyển thành thế hòa, lúc này Đậu lão mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.
“Đậu lão sư thật lợi hại” Vinh Hoa vốn muốn dùng chiến thuật công kích, ngờ đâu bị hóa giải hết, nên rất khâm phục Đậu lão.
“Uai, tiểu tử này, rất hung hăng nha, xém chút chém chết lão rồi” Đậu lão ra vẻ than thở.
Chu Hàn Chương đứng ngoài xem cờ, thấy hiểm nguy trùng trùng cùng thầm lo hộ Đậu Quốc Trụ. Chu thầm nghĩ: “nếu một trong Dương châu tam kiếm khách đỉnh đỉnh đại danh mà bị một đứa trẻ kích bại, há chẳng phải trò cười cho đối phương sao” Vừa nhìn thấy hòa cờ, Chu vui thay cho Đậu, lại cũng rất phấn khởi về tiểu Hồ, thế là Chu nói: “Đậu lão, kỳ nghệ của tiểu Hồ xem ra không tầm thường, nếu không phải Đậu lão kinh nghiệm phong phú, hóa giải hết mọi thế công của nó mới thành hòa cờ, nếu đổi lại là tay cờ khác chắc chắn tiểu Hồ đã thắng ván này rồi”.
“Đúng vậy, đúng vậy, tiểu tử này khá lắm, sau này nhất định có tiền đồ” Đậu Quốc Trụ tán thưởng
Hồ Vinh Hoa nghĩ tới những nước đi ban nãy, cảm giác mình nghĩ chưa thấu đáo, cho nên thế công mới bị hóa giải; nếu nghĩ thêm một chút, có thể thấy ra nước thứ 27 nhất định phải thắng lợi, thế là cậu nói: “Đậu lão sư, cháu hối hận đã đi sai nước 27, nếu cháu đổi lại thành tốt 3 bình 2 ăn pháo phong xe, kết quả chắc sẽ khác, Đậu lão sư có phải vậy không ạ?”.
“Haiz, cậu nói rất đúng, đúng là nước thứ 27 cậu sai lầm lớn. Sao bây giờ cậu lại biết nước đó sai lầm” Đậu Quốc Trụ thấy tiểu Hồ tự nhìn ra sai lầm của bản thân nên rất kinh ngạc.
“Đậu lão sư, không giấu gì lão sư, sau khi lão sư đi nước 28, cháu mới thấy hối hận vì sao trước đó không bình tốt ăn pháo phong xe, trong lòng vẫn cứ tự trách mình sao lúc quan trọng không để ý nặng nhẹ” Vinh Hoa tự trách bản thân.
“Hảo tiểu tử, vốn dĩ lão định chỉ ra sai lầm của cậu, nhưng cậu đã tự nhìn ra, lão không cần phải nói nữa. Muốn chơi tốt một ván cờ, thì mỗi nước đi phải cẩn trọng, khi đã có ưu thế không thể dễ dàng đánh mất nó, không cho đối thủ có cơ hội vãn hồi. Ngược lại, dù cờ có bị lép nhất định phải giữ được bình tĩnh, tìm ra sai sót của đối phương để phản công. Vừa rồi, cờ của lão không tốt, nhưng dựa vào sự bình tĩnh của bản thân, cuối cùng cũng nắm được sai lầm của cậu mà thủ hòa được” Đậu Quốc Trụ thành tâm thành ý nói những hiểu biết của bản thân cho tiểu Hồ.
Hồ Vinh Hoa nói: “Ván cờ hôm nay đã cho cháu một bài học sâu sắc, lời chỉ dạy của Đậu lão sư nhất định cháu sẽ ghi nhớ”.
“Kha kha, rất tốt, rất tốt” Đậu Quốc Trụ cao hứng nói.
Chu Hàn Chương cho rằng, một già một trẻ đánh cờ kết quả đẹp nhất là hòa cờ; tiểu Hồ nhận được thêm kinh nghiệm, Đậu lão cũng không mất đi danh tiếng cao thủ. Chu với tư cách là người giới thiệu, cũng có được tác dụng tích cực, cả ba bên đều hài lòng, bèn nói: “tiểu Hồ, hôm nay cậu có thể hòa được với Đậu lão, thật là ghê gớm. Đậu lão sư không nói hai lời, chúng ta vừa tới là cùng cháu đánh cờ, lại chỉ dạy cho cháu, thật là một lão sư tốt”
“Đúng ạ, từ khi ra đời tới nay, đây là lần đầu tiên cháu đánh cùng danh thủ giống như Đậu lão sư, cháu vô cùng cảm ơn lão sư đã chỉ dạy, cháu sẽ ghi nhớ mãi” Vinh Hoa nói ra lời tận đáy lòng.
Chu Hàn Chương nói: “như vậy rất tốt. tiểu Hồ bây giờ không còn sớm nữa, đường lại xa, Đậu lão tuổi không còn trẻ, chúng ta không thể làm phiền lão nữa. Về sau khi nào tới xin lão Đậu lão chỉ giáo, liên hệ sau có được không?”
“Được ạ, được ạ” Vinh Hoa gật gật đầu nói, rồi hướng về Đậu Quốc Trụ cậu nói: “Đậu lão sư, cảm ơn sự chỉ dạy của lão sư”
Đậu Quốc Trụ thấy Vinh Hoa thông minh, lanh lợi lại lễ phép như vậy, trong lòng rất thích cậu, nói: “Không cần cảm ơn, về sau khi nào có thời gian, cậu cứ tới nhà lão chơi”
Vinh Hoa vội đáp: “nhất định cháu sẽ tới. Ngoài ra, cháu nghe nói lão sư hay đi đấu cờ biểu diễn, vậy lão sư có thể cho cháu theo cùng, để cháu học tập được không ạ?”
“Được thôi” Đậu Quốc Trụ đáp, “Đúng rồi, cậu nói làm lão mới nhớ, chủ nhật tuần sau lão có buổi đấu diễn, nếu cậu có thời gian, lão sẽ mang cậu cùng đi”
“Như vậy quá tốt ạ, chủ nhật tuần sau cháu nghỉ học, nhất định cháu sẽ đi” Vinh Hoa nhất thời phấn khích.
Chu Hàn Chương cũng bày tỏ muốn đi xem đấu biểu diễn. Thế là, 3 người hẹn chủ nhật tuần sau cùng đi.
Hết hồi 4
Mời các bạn đón đọc hồi 5: “Đắc ý trà lầu đắc tri ngộ”
-Còn tiếp...-
Bài dịch rất hay,cứ muốn đọc tiếp,mong nghiadiamusuong sớm dịch tiếp và dịch dài hơn một chút,sốt ruột quá!Xin cảm ơn.
truyện hay quá mà đọc nhanh hết thật :(
Thèm quá, chờ giống Mầm Đá ghê ! hix hix !
Hồi 5: Đắc ý trà lầu đắc tri ngộ
Từ nhà Đậu Quốc Trụ trở về nhà Hồ Vinh Hoa đường tương đối xa. Hôm nay tiểu Hồ về tới nhà đã là giờ ăn tối. Cậu vừa bước vào nhà đã nói với mẹ: “Mẹ, hôm nay con lại về muộn, mẹ đừng giận ạ”
Bà mẹ cũng có chút lo lắng cho con trai, vì tiểu Hồ tuổi còn nhỏ, lại một mình ở bên ngoài, nên bà vẫn luôn không yên tâm, sợ xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ hôm nay có Chu thúc thúc đưa đi, cũng yên tâm bèn nói: “Mẹ sao phải giận con? Hôm nay con đi bái sư học cờ, mẹ chỉ có vui mừng, sao lại giận con được?”
“Haiz, Vinh Hoa về rồi, bái sư thế nào rồi con” ông bố ở phòng trong nghe câu chuyện của hai mẹ con, bèn hỏi vọng ra.
Hồ Vinh Hoa bèn tiến vào phòng trong, nói với bố: “Đậu lão sư đối với con rất tốt, khi con và Chu thúc thúc tới nhà Đậu lão, đang là lúc ông ấy nghỉ trưa, con và Chu thúc bèn đứng chờ ở ngoài cửa, khi ông ấy tỉnh dậy nghe thấy con và Chu thúc đã đứng chờ từ lâu thì rất lấy làm ái ngại, bị sự chờ đợi đó làm cho cảm động, nên nhiệt tình mời con vào Chu thúc vào trong nhà, còn tự tay pha trà mời khách. Con nghĩ con không thể để lão sư pha trà mời một tiểu học sinh như con, nên con chủ động pha trà hộ lão sư, Đậu lão cười khì khì khen con thông minh lanh lợi, xem ra Đậu lão rất thích con”
“Tốt, con làm tốt lắm, học sinh phải tôn kính lão sư” ông bố hài lòng gật đầu nói
“Vinh Hoa của chúng ta đúng là thông minh lanh lợi” bà mẹ cũng lên tiếng
Vinh Hoa nhìn mẹ lặng lẽ cười
“Đậu lão sư có đồng ý dạy cờ cho con không?” ông bố hỏi
“Có ạ, lão sư cùng con chơi một ván, không chấp quân”
“Không chấp con, vậy con đánh sao nổi?”
“Không ạ, ván ấy hòa ạ”
“Thật sao, con không thua Đậu lão sao? Xem ra kỳ nghệ của con cũng lợi hại nhỉ?”
“Con được đi tiên, vốn dĩ rất chủ động. Đậu lão ban đầu khai cuộc rất tùy tiện, về sau nhìn thấy con tấn công hung hãn, hình cờ rất bất lợi, nên Đậu lão cũng có chút khẩn trương. Nhưng Đậu lão kinh nghiệm phong phú, hóa giải hết thế công của con, cuối cùng hòa cờ, con hối hận đã đi nhầm một nước cờ, nếu không con đã thắng ván ấy rồi”
“Uây, hòa cờ là tốt lắm rồi, nếu lão sư thua trước con, mất mặt lắm, lão sư sẽ không vui. Con nghĩ xem, nếu lão sư thua con thì còn có thể làm lão sư của con được không?”
“Nói vậy thôi, chứ một ván cờ thì rất ngẫu nhiên, chẳng nói lên điều gì cả. Trình cờ của Đậu lão rất cao, ván cờ đó do Đậu lão chủ quan thôi” Vinh Hoa nói rất khách quan, tuyệt không vì hòa ván đó mà dương dương tự đắc không xem Đậu lão vào đâu.
“Con nói rất đúng, Đậu lão cũng có thể cố ý đánh hòa để khích lệ con” ông bố lại nhìn từ một khía cạnh khác
Vinh Hoa nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có thể như vậy, Đậu lão sư rất bình dị dễ gần, con rất thích ông ấy”
“Đúng rồi, mẹ hỏi con, ông ấy dạy con chơi cờ không đòi hỏi điều kiện gì sao, ví như học phí thế nào?” bà mẹ đột nhiên hỏi
“Không có ạ, con nói về sau con sẽ thường xuyên tới xin lão sư chỉ dạy, lão sư bảo con cứ thường xuyên tới, con còn xin đi lão sư mang con đi xem thi đấu biểu diễn nữa, lão sư cũng rất vui vẻ nhận lời.”
“Nói như vậy, lão sư hoàn toàn không cần gì sao, thật tốt quá”
“Haiz, bây giờ không giống như xã hội cũ, làm cái gì cũng đều vì nhân dân phục vụ, giác ngộ tư tưởng của con người cũng được nâng cao rồi, Đậu lão sư cũng không phải ngoại lệ, cho nên nói xã hội mới thật tốt” ông bố nói một cách đầy cảm xúc.
“Đúng rồi, chủ nhật tuần sau Đậu lão sư đồng ý cùng con và Chu thúc thúc đi xem biểu diễn cờ” Vinh Hoa nhớ tới cái hẹn của ba người.
“Được đấy, con đi đi” ông bố cao hứng nói
“Con cứ đi đi, về muộn chút cũng không sao đâu” bà mẹ khích lệ
“Mẹ thật tốt a” Vinh Hoa nhìn mẹ cười
Miếu Thành hoàng là nơi vô cùng nổi tiếng của Thượng hải, không chỉ người dân của thành phố thích tới đây chơi, mà du khách phương cũng rất thích tới đây. Nơi đây có tất cả các món ăn bình dân đặc sắc của Thượng hải, có các tiểu thương điếm, có nơi đàn xướng hát ca, có các loại kỹ nghệ giang hồ, có các tửu quán trà lầu và nơi đây còn có đội cờ biểu diễn của Đắc ý trà lầu.
Chớp mắt mà đã tới Đắc ý trà lầu. Vì biểu diễn cờ tướng bắt đầu vào buổi chiều. Vinh Hoa vừa ăn xong cơm chiều là vội vàng đi. Trước đây cậu cũng đã từng tới Thành hoàng miếu, đó là tết năm ngoái cậu cùng bố tới đó chơi. Nhưng chưa từng lên Đắc ý trà lầu. Hôm nay cậu lên Đắc ý trà lầu cảm thấy vô cùng mới mẻ. Chu thúc thúc cùng Đậu lão sư và mấy người bằng hữu đang ngồi uống trà
“Dạ, chào Đậu lão sư, chào Chu thúc thúc ạ” Vinh Hoa bước lại phía bàn trà
“A, tiểu tử, cậu tới đây, ngồi xuống đây” Đậu Quốc Trụ vui vẻ nói và dùng một tay ấn Vinh Hoa xuống một chiếc ghế trống
“Cháu tới muộn, xin lỗi ạ” Hồ Vinh Hoa thấy mọi người tới trước liền nói như vậy
Đậu Quốc Trụ cười nói: “tới muộn chút cũng không cần khẩn trương, dù sao cũng phải có người tới trước có người tới sau mà, lão giới thiệu chút cho cậu” rồi chỉ vào một lão nhân ngoài 50 ngồi đối diện, “vị này là Từ lão sư, tên gọi Từ Đại Khánh”
Hồ Vinh Hoa vội đứng lên, hướng về Từ Đại Khánh nói: “Dạ, cháu chào Từ lão sư”
“Ây, tiểu bằng hữu, không cần khách khí”
Đậu Quốc Trụ lại chỉ một trung niên chừng 40 tuổi ngồi bên cạnh Từ đại khánh nói: “Vị này cũng là một hảo bằng hữu của lão, tên gọi Bác Ngạc Định, tiểu tử, cậu xem nên xưng hô thế nào?” có ý muốn thử tiểu Hồ, xem cậu nói thế nào.
Thế là Bác Ngạc Định, Từ Đại Khánh và Chu Hàn Chương cùng mỉm cười nhìn tiểu Hồ
Vinh Hoa đứng lên như cũ, cung kính hướng về Bác Ngạc Định thi lễ nói: “Bác bá bá, chào Bác lão sư ạ”
“Kha, kha…” mấy vị người lớn cùng cười phá lên, trong tiếng cười tràn đầy sự tán dương.
Bác Ngạc Định lập tức nói: “tiểu bằng hữu, cậu cứ gọi tôi là Bác bá bá là được rồi, lão sư ư? Tôi không dám làm đâu”
“Đâu dám, đâu dám, các thúc bá ở đây đều là lão sư của cháu” Hồ Vinh Hoa học theo khẩu khí của người lớn
“Ha ha…” 4 vị người lớn lại đồng thanh cười tán thưởng. Đậu Quốc Trụ tiếp lời: “Hôm nay lão đặc biệt dẫn thằng bé này tới đây xem cờ. Chủ nhật tuần trước, nó ở nhà lão có đánh cùng lão 1 ván. Haiz, xém chút nữa lão bị thua, nó đánh rất có sát lực, may lão kinh nghiệm lão luyện mới xoay ra hòa được”
“Thật sao?” Từ Đại Khánh và Bác Ngạc Định cùng kinh ngạc hỏi
“Không có chấp quân?” Bác Ngạc Định lại hỏi
“Không có, nó muốn lão nhường quân, nhưng lão muốn thử sức cờ của nó nên không nhường quân” Đậu Quốc Trụ nói.
Nói như vậy, kỳ nghệ của thằng bé cũng khá đấy chứ. Kỳ nghệ của Đậu tiên sinh vô cùng nổi danh, một trong Dương châu tam kiếm khách, nó có thể hòa với Đậu tiên sinh, thật không đơn giản” Bác Ngạc Định tán dương nói.
“Uây, đó là cháu ăn may mới hòa ván đó, một ván chỉ là ngẫu nhiên thôi ạ, cũng là Đậu lão sư có ý khích lệ cháu nên mới đánh hòa ván đó ạ” Hồ Vinh Hoa lại học theo khẩu khí của người lớn để giải thích.
Đậu Quốc Trụ vỗ vào lưng tiểu Hồ nói: “Tiểu tử, cậu thật biết nói, lão không có cố ý đánh hòa, đó là cậu bức lão đánh hòa”
Chu Hàn Chương nói: “Hôm đó, tôi cũng đứng bên xem 2 người đánh, Đậu lão sư nói thật đó, nhưng cờ một ván thật khó nói”
Bác Ngạc Định nói: “Cho dù là ngẫu nhiên, nhưng nếu trình quá kém có thể thủ hòa được sao”
“Đúng vậy, đúng vậy” Từ Đại Khánh gật đầu đồng ý
Bác Ngạc Định nhìn đồng hồ nói: “Sắp tới giờ rồi, chuẩn bị biểu diễn thôi”
Thế là, Đậu Quốc Trụ, Từ Đại Khánh và Bác Ngạc Định cùng đứng lên. Đậu Quốc Trụ quay qua nói với Chu Hàn Chương và tiểu Hồ: “Hai người cứ ngồi đây xem”.
-Còn tiếp...-
Truyện hay quá, thanks bác phát nhé :)
bác nghiadiamusuong mấy hôm nay bận quá àh, ko thấy ra topic mới, em chờ mỏi cả cổ :(
bạn có thể gửi file bản gốc để một số hão hữu dịch phụ ( or google tran) được ko ! thèm quá !
Link truyện tiếng Trung "Hồ Vinh Hoa tượng kỳ nhân sinh"
ho vinh hoa tuong ky nhan sinh.pdf
Hồi 5: Đắc ý trà lầu đắc tri ngộ
-tiếp-
Sau khi Vinh Hoa thấy 3 người bước đi, liền hướng về Chu Hàn Chương hỏi thăm về Từ Đại Khánh và Bác Ngạc Định. Chu Hàn Chương liền nói cho Vinh Hoa biết. Vốn Bác Ngạc Định là nhân viên cung văn hóa khu Nam thị- Thượng hải, cụ thể phụ trách triển khai thực hiện các hoạt động cờ tướng. Trước đây, Bác cùng làm với danh tướng Đồ Cảnh Minh, tích cực trù bị các giải đấu thiếu niên, nhi đồng của Thượng hải. Bác còn chuyên về tìm kiếm, phát hiện các kỳ thủ nhí có tài năng để đào tạo, bồi dưỡng. Các kỳ thủ nhí kinh qua sự đào tạo, bồi dưỡng của Bác cũng đã có vài người. Bình thường, Bác còn làm về biểu diễn cờ. Hôm nay, biểu diễn cờ của Đắc ý trà lâu chính là do Bác tổ chức. Từ Đại Khánh cũng là danh thủ của Thượng hải. Từ còn là đội trưởng đội cờ biểu diễn Thượng hải. Du lạc trường của Đại thế giới và Đắc trì lâu là nơi hoạt động chủ yếu của đội cờ biểu diễn. Hôm nay, họ mời Đậu Quốc Trụ và một danh thủ- luận về kỳ nghệ và tuổi tác cũng tương đương Đậu, đó là danh thủ Đặng Xuân Lâm. Mấy ngày trước đã quảng cáo, cho nên hôm nay rất nhiều người mê cờ đã tới đây xem. Đặng Xuân Lâm là Nam xương- Giang tây, có biệt hiệu là “Nam xương kỳ vương”, cũng giống như Đậu Quốc Trụ, Đặng cũng là danh thủ thành danh thời dân quốc. Nhưng hoạt động chủ yếu của Đặng là ở Thượng hải, Nam kinh. Lúc này đúng lúc Đặng có mặt ở Thượng hải, Bác Ngạc Định và Từ Đại Khánh liền mời Đặng cùng Đậu Quốc Trụ đấu biểu diễn. Lúc này, trong trà lầu đã chật cứng không còn chỗ ngồi. Những người mê cờ vừa uống trà, vừa xem đấu biểu diễn, Vinh Hoa ước chừng trà lầu này rộng gấp 3 phòng học, các bàn đã chật cứng người, nên trong trà lầu chắc khoảng hơn 200 người, trên trà lầu treo một bàn cờ lớn, bàn cờ đã được bày xong xuôi, hai bên góc bàn cờ đề tên hai người biểu diễn, bên đỏ là Đậu Quốc Trụ- một trong Dương châu tam kiếm khách, bên đen là Đặng Xuân Lâm- Nam xương kỳ vương. Đúng lúc này, Bác đi tới trước bàn cờ lớn nói với mọi người: “Thưa các vị quan khách, hôm nay Đắc ý trà lầu đặc biệt mời 2 đại danh thủ Đậu Quốc Trụ và Đặng Xuân Lâm tới biểu diễn. Đậu tiên sinh là một trong Dương châu tam kiếm khách lừng lẫy kỳ đàn, tiên sinh tề danh cùng Chu Đức Dụ và Chu Kiếm Thu, kỳ phong của tiên sinh cương mãnh lại chặt chẽ, cho nên còn có biệt danh là Tư miên lão hổ. Đặng tiên sinh có biệt hiệu là Nam xương kỳ vương, kỳ phong của Đặng tiên sinh cũng thiên về cương mãnh, đường cờ khoáng đạt, xem ra hôm nay sẽ có một cuộc chém giết kịch liệt. Chúng tôi còn đặc biệt mời danh thủ Thượng hải, đội trưởng đội cờ biểu diễn Từ Đại Khánh tới đây bình cờ. Bây giờ, cuộc đấu bắt đầu, mời Từ tiên sinh tới bình cờ”.
Cả trà lâu nổi lên tiếng vỗ tay không ngớt. Trong tiếng vỗ tay ấy, Từ Đại Khánh bước tới bàn cờ lớn. Đợi tiếng vỗ tay chấm dứt, Từ nói: “thông thường bình cờ sẽ có hai người, một người chính, một người phụ, hôm nay tôi là người bình chính, còn một người phụ nữa, vậy người đó sẽ là ai? Đó chính là kỳ thủ nhí kia”. Cánh tay của Từ chỉ về phía Vinh Hoa: “Bây giờ mời tiểu Hồ lên đây nào, nào mọi người cho một tràng vỗ tay”
Tiếng vỗ tay lại vang lên. Vinh Hoa không có chút chuẩn bị, bất ngờ thấy gọi mình lên phụ bình cờ, thì cảm thấy vô cùng bối rối, bèn quay sang hỏi Chu Hàn Chương: “Chu thúc thúc, cháu không biết gì, phải làm sao đây?”
Chu Hàn Chương nói: “rất rõ ràng, là Đậu lão sư, Từ lão sư và Bác bá bá đã thương lượng cẩn thận rồi, là bọn họ có ý muốn cháu được lộ diện, cũng là để bồi dưỡng cháu, cháu cứ can đảm lên đi, dù sao người bình chính cũng là Từ lão sư mà”
Vinh Hoa bèn rời chỗ ngồi, đi về phía bàn cờ lớn. Mọi con mắt trong trà lầu đều đổ dồn về Vinh Hoa. Đi tới trước bàn cờ lớn, hướng về Từ Đại Khánh, Vinh Hoa lễ phép nói: “Từ lão sư, cảm ơn lão sư đã tạo điều kiện cho con, nhưng trình độ của con sao bình cờ được ạ”
“Haizz, không sao, cậu không cần lo lắng, cậu cứ nghe lời tôi, tôi hỏi gì cậu đáp đó, được chứ?” Từ Đại Khánh đỡ lời Vinh Hoa.
“Vậy được ạ” Vinh Hoa nói rồi, quay về phía mọi người trong trà lầu nói lớn: “Cháu tên Hồ Vinh Hoa, là học sinh tiểu học, học cờ chưa được bao lâu, vừa mới nhập môn, nói cháu bình cờ thật ra là để cháu học cờ. Hôm nay cháu tới học cờ, Từ lão sư để cháu đứng trước bàn cờ lớn, chỉ là tạo cơ hội cho cháu học hỏi, nếu cháu có nói gì sai, xin các bá bá, thúc thúc bỏ qua cho cháu ạ”
Cả trà lầu lại vang lên tiếng vỗ tay, đan xen vào đó là các câu bàn luận: “thằng bé thật lễ phép, còn nhỏ tuổi mà nói năng như người lớn”, “Đừng thấy nó nhỏ tuổi, kỳ nghệ của nó chắc cũng khá”, “nhìn thằng bé thật thông minh lanh lợi”.
Buổi biểu diễn bắt đầu, chỉ thấy trên bàn cờ lớn, nước đầu tiên của bên đỏ là đương đầu pháo, bên đen đáp trả bằng nước mã 2 tiến 3, bên tiên cũng mã 2 tiến 3. Liên tiếp được 5,6 nước. Từ Đại Khánh liền nói: “mấy nước này, chỉ là những nước khai cuộc thông thường, vậy đây là bố cục gì? Bây giờ hãy để tiểu kỳ thủ của chúng ta trả lời”
Hồ Vinh Hoa thầm nghĩ, hóa ra là Từ lão sư muốn thử mình, bèn đáp: “bố cục này gọi là “trung pháo hoành xe đối phản cung mã’, Từ lão sư con nói đúng không ạ”
“Đúng vậy” Từ Đại Khánh gật đầu đồng ý, rồi quay ra nói với mọi người: “có rất nhiều loại bố cục, nhưng cho dù là loại bố cục nào, đều không thể quyết định thắng thua. Vậy, thắng thua do cái gì quyết định? Tiểu Hồ, cậu biết hay không?”
Vinh Hoa nghĩ: bố cục gì không quyết định thắng thua, nhưng rất quan trọng, bèn nói: “Từ lão sư nói rất đúng, bố cục không thể quyết định thắng thua. Nhưng con cho rằng, bố cục tốt xấu, quan hệ rất lớn tới trung cục. Vậy cái gì quyết định thắng thua? Con nghĩ, chủ yếu là dựa vào năng lực trung cục và công phu tàn cục quyết định. Nếu con nói không đúng, xin lão sư chỉ giáo ạ”
Từ Đại Khánh gật đầu khích lệ, mọi người cũng vỗ tay cổ vũ, sau tiếng vỗ tay, Vinh Hoa tươi cười nói: “mọi người vỗ tay thế, chắc là con nói đúng ạ”
Từ Đại Khánh nói với Vinh Hoa: ‘cậu nói rất đúng, nhưng đó chỉ là những kiến thức thông thường, phía sau còn có một vấn đề, nếu cậu có thể trả lời đúng, thì mới có thể nói cậu có chút trình độ”
Vinh Hoa đáp: “được ạ, hôm nay vì để học cờ con mới tới đây, nếu con trả lời sai, xin lão sư chỉ giáo’
Từ Đại Khánh chỉ vào nước sỹ 4 tiến 5 của bên đen nói: “nước cờ này cậu thấy thế nào? Dường như còn có nước tốt hơn, tiểu Hồ cậu nói xem còn có nước nào tốt hơn không?”
Vinh Hoa nhìn bàn cờ một lúc rồi nói: “phải chăng có thể thay bằng nước binh 9 tiến 1?” lập tức trên bàn cờ lớn liền đưa con sỹ về vị trí ban đầu và thay vào đó là nước binh 9 tiến 1: “đi như thế này, dường như con mã biên sẽ linh hoạt hơn”
Từ Đại Khánh lắc lắc ngón cái với Vinh Hoa và nói: “không sai, cậu cũng nghĩ giống tôi, đi như thế quả thực con mã biên sẽ linh hoạt hơn”
Sau 45 hiệp giao đấu, bên đỏ còn xe, pháo, tốt sỹ tượng toàn, bên đen còn xe, pháo, tam tốt song sỹ và mỗi bên có 1 tốt đã qua hà. Bây giờ tới bên đỏ đi tượng 5 tiến 3, ngăn cản xe đen.
“Nước cờ này thế nào? Tốt hay không?” Từ Đại Khánh lại đưa ra một vấn đề, Từ nhìn mọi người rồi lại nháy mắt với tiểu Hồ.
Vinh Hoa biết Từ Đại Khánh đang thử mình, bèn nói: “nước cờ này vừa nhìn tưởng là có vấn đề, đem tượng của mình hiến miệng xe, hơn nữa lại làm lộ mặt tướng. Nhưng nếu cẩn thận xem xét, đây là một nước hay, hơn nữa nước này rất quan trọng”
“Vậy, cậu nói xem, nước này hay chỗ nào” Từ Đại Khánh lại hỏi
Vinh Hoa bèn trả lời: “Vài nước nữa sẽ thấy cái hay của nước này ạ”
Quả nhiên, bên đen đành phải xe 7 thoái 2 ăn tượng, bên đỏ liền xe 5 bình 6 chiếu tướng, tiếp theo, tướng 4 bình 5, pháo 2 tiến 3, xe 7 thoái 5… bên đỏ thông qua trầm pháo chiếu tướng khống chế chủ lực của bên đen, tiếp theo lại bình xe tróc pháo dọa hết, từng bước vây bức, tới nước 51 xe đỏ lại hiến bên đen, kịp thời trầm đáy gọi hết.
Cả trà lầu tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Từ Đại Khánh chờ tiếng vỗ tay ngớt, bèn nói lớn: “thắng lợi bên đỏ có được nhờ rất lớn vào nước 46 tượng 3 tiến 5, vừa rồi chúng ta đã nghe vị tiểu bằng hữu này nói qua, cậu ta có thể nhìn ra cái hay của nước đó, quả nhiên là có chút trình độ. Vậy, bên đỏ đi một loạt nước, là chiến thuật gì vậy? bây giờ hãy để tiểu Hồ trả lời”
Vinh Hoa đáp: ‘bên tiên liên tiếp thay đổi trận thế, dương đông kích tây, làm đối phương mắc lừa, thừa cơ công bức khống chế đối phương, đây là chiến thuật “đổi trắng thay đen”. Đậu lão sư đánh ván này thật tuyệt vời”.
Vì để khích lệ Vinh Hoa, Từ Đại Khánh bèn nói với mọi người: “mọi câu trả lời hôm nay của vị tiểu kỳ thủ này đều đúng, thật không đơn giản. Mọi người cho cậu bé một tràng pháo tay tán thưởng nào. Tôi nghĩ cách khích lệ tốt nhất vẫn là tiếng vỗ tay của mọi người”
Thế là cả trà lầu lại như nổ tung trong tiếng vỗ tay của mọi người
-Hết hồi 5, mời các bạn đón đọc hồi 6 'THIẾT LÔI TRỢ HƯNG TỶ CAO THẤP”-
hix chưa đã ghiền!!!~X(
Đọc đoạn này cảm thấy thực sự xúc động.
Mình xin phép được lạm bàn về văn hóa ẩm thực, cũng như văn hóa đọc:
Thú ẩm thực là một thú hết sức tao nhã, việc ăn uống không thể hùng hục, hết món này mới đến món khác, bắt đầu phải là món Khai vị, sau nữa là món chính, cuối cùng mới đến tráng miệng.
Đồ uống thì phải nhâm nhi, uống từ từ để cảm nhận vị ngon của rượu, không thể uống hùng hục được.
Việc đọc một tác phẩm dịch, đối với người dịch là cả một sự vất vả, chăm chút, cân nhắc câu chữ, không thể tùy tiện dịch bừa được.
Vì vậy, mỗi độc giả, khi thưởng thức tác phẩm, tối thiểu là phải biết trân trọng công sức của dịch giả, thì mới thể hiện văn hóa đọc của mình, cũng là thể hiện ý thức, thái độ, cũng như tự xếp hạng cho mình ở mức độ nào.
Vậy mà, vẫn có những lời lẽ hơi khiếm nhã, như:
Nguyên văn bởi anhbaden
nếu chù topic có thời ian thì dịch cho đầy đủ còn nếu ko thì thôi . cứ nửa chừn kiểu này chán lắm. chả hay ho đâu. mình có ý kiến vậy thôi.thân
Cảm nhận: Câu này vừa không trân trọng dịch giả, vừa thiếu thiện chí.
Hoặc:
Cảm nhận: Người này không có sự bao dung, lý thuyết suông, đứng ngoài chỉ tay năm ngón,
Hoặc:
Cảm nhận: Người này đã bị góp ý về vấn đề viết bài tiếng Việt có dấu, đến nay vẫn chưa chịu sửa, chưa có thiện chí, thiên về hạch sách, đòi hỏi người khác.
Đồng ý với quangthanhtv, trên đời này có lắm kẻ được voi đòi tiên.